Lời này giống như tiểu hài tử đang cáu kỉnh, Vân Khanh nghe xong liền bật cười, ngược lại là Vi Ngưng Tử, tốn rất nhiều công sức mới khiến cho Chương Huỳnh vốn có ấn tượng không tốt với nàng ta ngay lần đầu gặp mặt hơi biến chuyển, nhưng bây giờ nhìn nàng ta lại nói không tới hai câu, trong lòng là ghen tị không thôi.
Thẩm Vân khanh cái gì cũng chưa nói, liền khiến Chương Huỳnh không những nhìn nàng mà còn đối với nàng nói nhiều thêm hai câu, nàng ta thì, ở trong thư viện cố ý nói lời Chương Huỳnh thích nghe, cố ý tình cờ gặp gỡ, giúp Chương Huỳnh chọn lựa này nọ, thế này quan hệ mới hơi tốt một chút.
Ông trời thật sự đối với Thẩm Vân khanh cũng quá tốt rồi.
Cảm giác được ánh mắt ghen tỵ của Vi Ngưng Tử, Vân Khanh quay đầu nhìn nàng ta nói: "Biểu tỷ hôm nay đến hiệu thuốc, là muốn tìm thuốc gì?"
"Mấy hôm nay thời tiết thay đổi, khiến mẫu thân bị phong hàn, ta cũng muốn tự tay tới hốt dược cho bà." Lúc Vi Ngưng Tử nói còn cố ý làm ra vẻ tinh tế ôn nhu, nhưng nghe ra lại có vẻ có vài phần hiếu tâm.
Bất quá...... Khi Vân Khanh cùng Chương Huỳnh quét mắt qua vài lần, liền thấy có sự khác biệt khá lớn, đặc biệt trên tay móng tay sơn màu đỏ kia của Vi Ngưng Tử, thật sự là bắt mắt làm cho người ta khó có thể bỏ qua a.
Từ lúc chuyển ra khỏi Thẩm phủ, vào Vi phủ đến nay, Tạ di một lần cũng chưa tới Thẩm phủ, tư thế kia cơ hồ chính là muốn giống như trước đây, không muốn cùng Thẩm phủ có quan hệ gì. Người của Thẩm gia lại khinh thường, chỉ có Tạ thị ngẫu nhiên đến thăm một hai lần, vào tiết trung thu còn cho người đem chân giò hun khói cùng bánh trung thu đi qua, dù vậy, Tạ di cũng không có qua phủ, làm cho Tạ thị mấy ngày nay khổ sở một hồi.
Nàng có thể tưởng tượng tâm tình hiện giờ cũa Tạ di, nhất định là bay lên tận trời, trong phủ nha hoàn thành đàn, nhà cửa rộng lớn, sau khi xuất hiếu xong, lại bắt đầu cùng các phu nhân khác của Dương Châu hoạt động, không muốn cùng Thẩm phủ thương hộ có quan hệ nào, để tránh hạ thấp thân phận.
Kiêu ngạo đi, tiếp tục kiêu ngạo đi, cũng không biết ngày tháng phú quý của loại kiêu ngạo như Tạ di này, lúc phát hiện trên đầu không có bạc dùng, sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.
Vân Khanh nghĩ đến một màn kia, đem ánh mắt chuyển đến ngoài cửa, nhếch miệng lên mỉm cười, tầm mắt xẹt qua bên ngõ nhỏ có cây cầu bắc qua ở phía xa thì bỗng nhiên hơi hơi ngưng trọng, lại quay đầu nhìn lại, nơi đó vừa rồi có một nữ nhân mặc váy bào màu trắng nhám vừa xoay người tiến vào trong ngõ nhỏ, tấm lưng kia, lại rất giống Bạch di nương.
Nàng nhớ lúc vừa nhìn đến, Bạch di nương hình như là nghiêng đầu cùng một người nói chuyện, hôm nay Bạch di nương cũng ra phủ sao? Nàng ta đi ra làm cái gì? Vân Khanh nhớ tới chuyện của Lệ bà đỡ, nay trong phủ hai di nương là đối tượng bị tình nghi hàng đầu, hơn nữa vừa rồi thân hình người nọ là nam nhân......
Nghĩ đến đây, Vân Khanh sai người gói thuốc lại để ở đây trước, xoay người vội vàng đi ra ngoài.
Lưu Thúy cùng Thải Thanh không dám chậm trễ, cũng lập tức đi theo, Dương Châu phủ tuy lớn, nhưng đường cũng không rộng, trong thành kênh nhiều cầu nhiều, trừ tuyến đường chính có thể chứa ba chiếc xe ngựa chạy song song, các ngõ nhỏ khác liền càng hẹp, lúc này Vân Khanh bởi vì muốn theo sau, cũng không thể lại kêu xe ngựa.
Vi Ngưng Tử thấy Vân Khanh vội vội vàng vàng buông dược muốn đi, trong lòng sinh nghi ngờ, chẳng lẽ nàng lại nhìn thấy thứ gì tốt hoặc là cơ hội tốt? Trong mắt nàng ta, Vân Khanh chính là sủng nhi của Thượng Đế, dáng người tốt, cuộc sống tốt, vận khí cũng đặc biệt tốt, giáng xuống ở trên người Vân Khanh cũng chỉ có chuyện tốt.
Nàng ta đôi mắt vừa chuyển, nghĩ chính mình một người đi lên cũng ăn không hết việc tốt đó, liền nói với Chương Huỳnh: "Ngươi xem, Thẩm Vân Khanh kia lén lút không biết muốn đi làm cái gì? Chúng ta theo sau nhìn xem không?"
Chương Huỳnh cũng thăm dò nhìn Vân Khanh liếc mắt một cái, phát hiện nàng vội vã hướng đối diện kênh đi đến, xe ngựa cũng không ngồi, trong lòng tò mò, chẳng lẽ Thẩm Vân Khanh muốn làm chuyện gì ám muội? Liền gật đầu cùng Vi Ngưng Tử đi theo.
Một lòng lộ vẻ muốn vạch trần đáp án, Vân Khanh đều tập trung chú ý về phía trước, không có chú ý tới cách đó không xa Vi Ngưng Tử cùng Chương Huỳnh đi theo phía sau.
Xuyên qua cầu, đi theo bóng lưng vừa nhìn thấy, Vân Khanh vào trong một cái ngõ nhỏ, người thưa thớt dần, ngõ nhỏ còn có vài phần ẩm ướt, so với bên ngoài nơi này có vẻ âm lãnh hơn nhiều.
Hướng mặt trong đi một hồi, Vân Khanh phát hiện lại nhìn không thấy nữ nhân mặc áo váy màu trắng ngà nữa, cũng không tiếp tục đi sâu thêm nữa, vào lúc muốn chuyển hướng ra cửa ngõ, đột nhiên bên trong một cái độc thủ vươn ra, cầm một mảnh khăn che miệng Vân Khanh, đem nàng kéo đi vào. Lưu Thúy cùng Nã Thanh theo ở phía sau, cũng bị hai cánh tay bịt miệng mũi, một cỗ hương vị gay gắt xộc vào mũi, làm người hôn mê bất tỉnh.
Độc thủ tốc độ rất mau, chỉ lung lay một chút, đã thu tay đi vào, Vi Ngưng Tử nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, nhìn thấy một bàn tay đem Vân Khanh bị hôn mê kéo đi, nội tâm đầu tiên là cả kinh, đây là gặp kẻ bắt cóc rồi sao? Như vậy kéo vào, là muốn cướp tiền à? Trong ngõ nhỏ kia người xác thực không nhiều lắm, nếu là nói cướp tiền cũng dễ dàng.
Nhưng mọi người đều là tiểu thư xuất môn, trên người ít khi mang bạc, giống Vân Khanh một thân vừa thấy liền biết đáng giá, nhưng cũng không tốt để ra tay, đồ vật kia chỉ cần ra tay, thực dễ dàng bị quan phủ để mắt, hơn nữa muốn cướp tiền, cũng sẽ không chọn giữa ban ngày mà hành động.
Chẳng lẽ là cướp sắc?
Vi Ngưng Tử vì ý tưởng này mà cảm thấy sợ hãi, lại có một chút hưng phấn, chẳng lẽ là bởi vì Vân Khanh đi vào ngõ nhỏ, sau đó bị đám lưu manh... Nhìn trúng, sau đó kéo vào trong ngõ nhỏ để......
Nghĩ đến đây, Vi Ngưng Tử đáy mắt toát ra thần sắc vui vẻ, tốt, tốt nhất là lưu manh, đem Thẩm Vân Khanh kéo đi vào, dựa vào vẻ đẹp của nàng, nam nhân nào mà không động tâm, chỉ cần danh dự bị hủy, như vậy Thẩm Vân Khanh cả đời này sẽ không thể ngẩng đầu làm người rồi.
Tạ thị kia bởi vì mất đi ái nữ sẽ thực thương tâm, nàng ta lại mượn cơ hội đi an ủi, hảo hảo chiếu cố một phen, không chừng Tạ thị sẽ đem nàng trở thành nữ nhi của mình, đến lúc đó những gì thuộc về Thẩm Vân Khanh, không phải đều là của nàng ta sao?
Nghĩ đến đây, Vi Ngưng Tử một phen giữ chặt Chương Huỳnh còn muốn đi về phía trước, cau mày nói: "Aiz, không đi nữa, đi đến chân đều mỏi nhừ, chúng ta vẫn là trở về đi."
Chương Huỳnh tuy rằng đứng ở một hướng khác, nhưng vừa rồi cũng mơ hồ thấy được một bóng dáng, nàng đang muốn đi lên phía trước xem, lại bị Vi Ngưng Tử giữ chặt, quay đầu thấy bộ dáng này của nàng ta, lại không thoải mái: "Lúc đầu nói muốn theo cũng là ngươi, nay nói không theo cũng là ngươi, ngươi là đùa giỡn ta phải không!"
Vừa thấy tính tình đại tiểu thư của nàng lại tới nữa, Vi Ngưng Tử nói: "Làm sao rồi, đây không phải là đi đường đau chân, nên không muốn theo nữa, nàng ấy đi vào trong ngõ nhỏ đó có cái gì đẹp mặt mà xem."
Chương Huỳnh nhìn nhìn bộ dáng của nàng ta, lại quay đầu nhìn ngõ nhỏ kia, nghĩ một chút, nghi hoặc hỏi nói: "Ngươi vừa rồi có phải ở đầu ngõ nhìn thấy cái gì rồi hay không?"
Thấy được, đương nhiên thấy được, nhưng thấy được cũng sẽ nói là không thấy. Vi Ngưng Tử làm ra vẻ kinh ngạc trợn to mắt: "Ngươi thấy được cái gì sao? Ta chỉ nhìn thấy nàng ấy đi vào, phía sau cũng không còn người đi theo vào a."
Quả thật đúng vậy, phía sau cũng không còn người đi theo, có lẽ cái bóng đen kia là chính mình nhìn lầm rồi, Chương Huỳnh gật gật đầu, lại ghét bỏ nhìn nàng ta liếc mắt một cái: "Ngươi thật sự là bị chiều tới hư, đi ra ngoài còn chưa được vài bước, chân đã đau rồi."
Vi Ngưng Tử mắt liếc nhìn lướt qua con đường phía sau, gặp những người khác cũng không còn phát hiện, đáy mắt lộ ra một tia âm độc, Thẩm Vân Khanh, hi vọng ngươi bị người hưởng thụ khoái trá một chút, nhưng ngàn vạn lần khoan hãy chết, nhất định phải thân bại danh liệt mới tốt a.
Trở lại Hồi Xuân Đường lấy thuốc, Chương Huỳnh cùng Vi Ngưng Tử cáo biệt, lên xe ngựa đi về phía trước, nàng vẫn nhìn thoáng qua đầu ngõ, nàng vừa rồi cũng có nhìn thấy một cái bóng đen, vạn nhất cái bóng đen kia đối với Thẩm Vân Khanh bất lợi thì sao? Ngừng lại một chút, Thẩm Vân Khanh cho dù gặp chuyện không may cũng không liên quan tới mình, hai người bọn họ không thân cũng chẳng quen, nói xong nàng cũng không quay lại nhìn. Như thế, liền nhờ nha hoàn giúp đỡ lên xe ngựa, hướng Hầu phủ mà về.
Thẩm Vân khanh cái gì cũng chưa nói, liền khiến Chương Huỳnh không những nhìn nàng mà còn đối với nàng nói nhiều thêm hai câu, nàng ta thì, ở trong thư viện cố ý nói lời Chương Huỳnh thích nghe, cố ý tình cờ gặp gỡ, giúp Chương Huỳnh chọn lựa này nọ, thế này quan hệ mới hơi tốt một chút.
Ông trời thật sự đối với Thẩm Vân khanh cũng quá tốt rồi.
Cảm giác được ánh mắt ghen tỵ của Vi Ngưng Tử, Vân Khanh quay đầu nhìn nàng ta nói: "Biểu tỷ hôm nay đến hiệu thuốc, là muốn tìm thuốc gì?"
"Mấy hôm nay thời tiết thay đổi, khiến mẫu thân bị phong hàn, ta cũng muốn tự tay tới hốt dược cho bà." Lúc Vi Ngưng Tử nói còn cố ý làm ra vẻ tinh tế ôn nhu, nhưng nghe ra lại có vẻ có vài phần hiếu tâm.
Bất quá...... Khi Vân Khanh cùng Chương Huỳnh quét mắt qua vài lần, liền thấy có sự khác biệt khá lớn, đặc biệt trên tay móng tay sơn màu đỏ kia của Vi Ngưng Tử, thật sự là bắt mắt làm cho người ta khó có thể bỏ qua a.
Từ lúc chuyển ra khỏi Thẩm phủ, vào Vi phủ đến nay, Tạ di một lần cũng chưa tới Thẩm phủ, tư thế kia cơ hồ chính là muốn giống như trước đây, không muốn cùng Thẩm phủ có quan hệ gì. Người của Thẩm gia lại khinh thường, chỉ có Tạ thị ngẫu nhiên đến thăm một hai lần, vào tiết trung thu còn cho người đem chân giò hun khói cùng bánh trung thu đi qua, dù vậy, Tạ di cũng không có qua phủ, làm cho Tạ thị mấy ngày nay khổ sở một hồi.
Nàng có thể tưởng tượng tâm tình hiện giờ cũa Tạ di, nhất định là bay lên tận trời, trong phủ nha hoàn thành đàn, nhà cửa rộng lớn, sau khi xuất hiếu xong, lại bắt đầu cùng các phu nhân khác của Dương Châu hoạt động, không muốn cùng Thẩm phủ thương hộ có quan hệ nào, để tránh hạ thấp thân phận.
Kiêu ngạo đi, tiếp tục kiêu ngạo đi, cũng không biết ngày tháng phú quý của loại kiêu ngạo như Tạ di này, lúc phát hiện trên đầu không có bạc dùng, sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.
Vân Khanh nghĩ đến một màn kia, đem ánh mắt chuyển đến ngoài cửa, nhếch miệng lên mỉm cười, tầm mắt xẹt qua bên ngõ nhỏ có cây cầu bắc qua ở phía xa thì bỗng nhiên hơi hơi ngưng trọng, lại quay đầu nhìn lại, nơi đó vừa rồi có một nữ nhân mặc váy bào màu trắng nhám vừa xoay người tiến vào trong ngõ nhỏ, tấm lưng kia, lại rất giống Bạch di nương.
Nàng nhớ lúc vừa nhìn đến, Bạch di nương hình như là nghiêng đầu cùng một người nói chuyện, hôm nay Bạch di nương cũng ra phủ sao? Nàng ta đi ra làm cái gì? Vân Khanh nhớ tới chuyện của Lệ bà đỡ, nay trong phủ hai di nương là đối tượng bị tình nghi hàng đầu, hơn nữa vừa rồi thân hình người nọ là nam nhân......
Nghĩ đến đây, Vân Khanh sai người gói thuốc lại để ở đây trước, xoay người vội vàng đi ra ngoài.
Lưu Thúy cùng Thải Thanh không dám chậm trễ, cũng lập tức đi theo, Dương Châu phủ tuy lớn, nhưng đường cũng không rộng, trong thành kênh nhiều cầu nhiều, trừ tuyến đường chính có thể chứa ba chiếc xe ngựa chạy song song, các ngõ nhỏ khác liền càng hẹp, lúc này Vân Khanh bởi vì muốn theo sau, cũng không thể lại kêu xe ngựa.
Vi Ngưng Tử thấy Vân Khanh vội vội vàng vàng buông dược muốn đi, trong lòng sinh nghi ngờ, chẳng lẽ nàng lại nhìn thấy thứ gì tốt hoặc là cơ hội tốt? Trong mắt nàng ta, Vân Khanh chính là sủng nhi của Thượng Đế, dáng người tốt, cuộc sống tốt, vận khí cũng đặc biệt tốt, giáng xuống ở trên người Vân Khanh cũng chỉ có chuyện tốt.
Nàng ta đôi mắt vừa chuyển, nghĩ chính mình một người đi lên cũng ăn không hết việc tốt đó, liền nói với Chương Huỳnh: "Ngươi xem, Thẩm Vân Khanh kia lén lút không biết muốn đi làm cái gì? Chúng ta theo sau nhìn xem không?"
Chương Huỳnh cũng thăm dò nhìn Vân Khanh liếc mắt một cái, phát hiện nàng vội vã hướng đối diện kênh đi đến, xe ngựa cũng không ngồi, trong lòng tò mò, chẳng lẽ Thẩm Vân Khanh muốn làm chuyện gì ám muội? Liền gật đầu cùng Vi Ngưng Tử đi theo.
Một lòng lộ vẻ muốn vạch trần đáp án, Vân Khanh đều tập trung chú ý về phía trước, không có chú ý tới cách đó không xa Vi Ngưng Tử cùng Chương Huỳnh đi theo phía sau.
Xuyên qua cầu, đi theo bóng lưng vừa nhìn thấy, Vân Khanh vào trong một cái ngõ nhỏ, người thưa thớt dần, ngõ nhỏ còn có vài phần ẩm ướt, so với bên ngoài nơi này có vẻ âm lãnh hơn nhiều.
Hướng mặt trong đi một hồi, Vân Khanh phát hiện lại nhìn không thấy nữ nhân mặc áo váy màu trắng ngà nữa, cũng không tiếp tục đi sâu thêm nữa, vào lúc muốn chuyển hướng ra cửa ngõ, đột nhiên bên trong một cái độc thủ vươn ra, cầm một mảnh khăn che miệng Vân Khanh, đem nàng kéo đi vào. Lưu Thúy cùng Nã Thanh theo ở phía sau, cũng bị hai cánh tay bịt miệng mũi, một cỗ hương vị gay gắt xộc vào mũi, làm người hôn mê bất tỉnh.
Độc thủ tốc độ rất mau, chỉ lung lay một chút, đã thu tay đi vào, Vi Ngưng Tử nhìn thấy cực kỳ rõ ràng, nhìn thấy một bàn tay đem Vân Khanh bị hôn mê kéo đi, nội tâm đầu tiên là cả kinh, đây là gặp kẻ bắt cóc rồi sao? Như vậy kéo vào, là muốn cướp tiền à? Trong ngõ nhỏ kia người xác thực không nhiều lắm, nếu là nói cướp tiền cũng dễ dàng.
Nhưng mọi người đều là tiểu thư xuất môn, trên người ít khi mang bạc, giống Vân Khanh một thân vừa thấy liền biết đáng giá, nhưng cũng không tốt để ra tay, đồ vật kia chỉ cần ra tay, thực dễ dàng bị quan phủ để mắt, hơn nữa muốn cướp tiền, cũng sẽ không chọn giữa ban ngày mà hành động.
Chẳng lẽ là cướp sắc?
Vi Ngưng Tử vì ý tưởng này mà cảm thấy sợ hãi, lại có một chút hưng phấn, chẳng lẽ là bởi vì Vân Khanh đi vào ngõ nhỏ, sau đó bị đám lưu manh... Nhìn trúng, sau đó kéo vào trong ngõ nhỏ để......
Nghĩ đến đây, Vi Ngưng Tử đáy mắt toát ra thần sắc vui vẻ, tốt, tốt nhất là lưu manh, đem Thẩm Vân Khanh kéo đi vào, dựa vào vẻ đẹp của nàng, nam nhân nào mà không động tâm, chỉ cần danh dự bị hủy, như vậy Thẩm Vân Khanh cả đời này sẽ không thể ngẩng đầu làm người rồi.
Tạ thị kia bởi vì mất đi ái nữ sẽ thực thương tâm, nàng ta lại mượn cơ hội đi an ủi, hảo hảo chiếu cố một phen, không chừng Tạ thị sẽ đem nàng trở thành nữ nhi của mình, đến lúc đó những gì thuộc về Thẩm Vân Khanh, không phải đều là của nàng ta sao?
Nghĩ đến đây, Vi Ngưng Tử một phen giữ chặt Chương Huỳnh còn muốn đi về phía trước, cau mày nói: "Aiz, không đi nữa, đi đến chân đều mỏi nhừ, chúng ta vẫn là trở về đi."
Chương Huỳnh tuy rằng đứng ở một hướng khác, nhưng vừa rồi cũng mơ hồ thấy được một bóng dáng, nàng đang muốn đi lên phía trước xem, lại bị Vi Ngưng Tử giữ chặt, quay đầu thấy bộ dáng này của nàng ta, lại không thoải mái: "Lúc đầu nói muốn theo cũng là ngươi, nay nói không theo cũng là ngươi, ngươi là đùa giỡn ta phải không!"
Vừa thấy tính tình đại tiểu thư của nàng lại tới nữa, Vi Ngưng Tử nói: "Làm sao rồi, đây không phải là đi đường đau chân, nên không muốn theo nữa, nàng ấy đi vào trong ngõ nhỏ đó có cái gì đẹp mặt mà xem."
Chương Huỳnh nhìn nhìn bộ dáng của nàng ta, lại quay đầu nhìn ngõ nhỏ kia, nghĩ một chút, nghi hoặc hỏi nói: "Ngươi vừa rồi có phải ở đầu ngõ nhìn thấy cái gì rồi hay không?"
Thấy được, đương nhiên thấy được, nhưng thấy được cũng sẽ nói là không thấy. Vi Ngưng Tử làm ra vẻ kinh ngạc trợn to mắt: "Ngươi thấy được cái gì sao? Ta chỉ nhìn thấy nàng ấy đi vào, phía sau cũng không còn người đi theo vào a."
Quả thật đúng vậy, phía sau cũng không còn người đi theo, có lẽ cái bóng đen kia là chính mình nhìn lầm rồi, Chương Huỳnh gật gật đầu, lại ghét bỏ nhìn nàng ta liếc mắt một cái: "Ngươi thật sự là bị chiều tới hư, đi ra ngoài còn chưa được vài bước, chân đã đau rồi."
Vi Ngưng Tử mắt liếc nhìn lướt qua con đường phía sau, gặp những người khác cũng không còn phát hiện, đáy mắt lộ ra một tia âm độc, Thẩm Vân Khanh, hi vọng ngươi bị người hưởng thụ khoái trá một chút, nhưng ngàn vạn lần khoan hãy chết, nhất định phải thân bại danh liệt mới tốt a.
Trở lại Hồi Xuân Đường lấy thuốc, Chương Huỳnh cùng Vi Ngưng Tử cáo biệt, lên xe ngựa đi về phía trước, nàng vẫn nhìn thoáng qua đầu ngõ, nàng vừa rồi cũng có nhìn thấy một cái bóng đen, vạn nhất cái bóng đen kia đối với Thẩm Vân Khanh bất lợi thì sao? Ngừng lại một chút, Thẩm Vân Khanh cho dù gặp chuyện không may cũng không liên quan tới mình, hai người bọn họ không thân cũng chẳng quen, nói xong nàng cũng không quay lại nhìn. Như thế, liền nhờ nha hoàn giúp đỡ lên xe ngựa, hướng Hầu phủ mà về.