Lý ma ma hai tay đỡ Tạ thị bước đi, từng bước tránh đi lũ rết, bà bị cắn không quan trọng, nhưng trong bụng Tạ thị có đứa nhỏ, nếu bị cắn trúng, liên lụy đến đứa nhỏ, thật sự là chuyện lớn!
Bốn tiểu nha hoàn đi theo phía sau, nhìn thấy rết sắc mặt cũng xanh mét, trong đó có người đã sợ đến mức xoay người bỏ chạy, Lý ma ma vừa thấy thầm mắng đồ vô dụng!
Lúc này bất chấp tất cả, mắt thấy lũ rết từng bước tiến gần về phía các bà, Lý ma ma chỉ biết lùi lại, bà quay đầu nhìn về phía sau, cũng là hồ nước lạnh như băng.
Lũ rết không ngừng vặn vẹo thân mình, nghìn chân ở trên cỏ di chuyển, vì số lượng nhiều mà phát ra âm thanh cọ xát, làm người ta nghe thấy mà nổi cả tóc gáy, Tạ thị sợ đến mức sắp ngất xỉu, nếu không phải Lý ma ma ra sức đỡ, bà đã muốn ngã nhào lên cỏ.
“Các ngươi nhanh tìm đại tiểu thư đến đây!” Cho dù Lý ma ma không sợ rết, nhưng nhiều rết như vậy xuất hiện, da đầu bà cũng run lên, bà hít sâu một hơi, phân phó tiểu nha hoàn.
Trong đó có một người nhanh chóng chạy về hướng Quy Nhạn các, mà hai người khác sau khi sợ hãi, bắt đầu tìm cách đuổi rết đi.
Vào Quy Nhạn các, Vân Khanh đang ngồi cùng Lưu Thúy, Thanh Liên, Vấn nhi kết lạc tử, nhìn thấy một nha hoàn rối loạn chạy vào, đang định mở miệng trách mắng, lại phát hiện là người trong viện Tạ thị, đứng dậy hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tiểu thư! Phu nhân… có rết… rất nhiều rết…” Tiểu nha hoàn chạy không kịp thở, một câu cũng nói không xong.
Vân Khanh nghe thấy là chuyện của Tạ thị, trong lòng càng lo lắng hơn, bất quá lúc càng nóng vội, nàng càng phải trấn định, giọng nói nghiêm túc: “Thở trước đã, rồi từ từ nói chuyện.”
Giọng nói uy nghiêm làm tiểu nha hoàn không tự giác nghe theo, ngừng lại một chút, hơi hơi thở gấp nói: “Phu nhân ở sau hoa viên tản bộ, đột nhiên xuất hiện rất nhiều rết, vây phu nhân và Lý ma ma ở bên trong.”
Con rết, thứ kia có độc!
Bọn nha hoàn trong phòng kinh sợ, Vân Khanh nghe xong trên mặt run rẩy, lập tức phân phó: “Thanh Liên, em chạy nhanh đi tìm lá ngải cứu lại đây, càng nhiều càng tốt, Lưu thúy, lấy hết dầu trong phòng mang theo, lấy đá đánh lửa, gọi nha hoàn bà tử trong viện theo ta đến đó.”
“Vấn nhi, em nhanh chân đến viện của phu nhân, sai bảo bọn a hoàn canh giữ cẩn thận, đừng cho ai đi vào.” Lúc này trong viện Tạ thị chắc chắn đang hỗn loạn, nếu không cẩn thận để người ta thả thứ gì vào trong, cũng vô cùng nguy hiểm.
Để lại Thải Thanh giữ viện, những người khác thu thập tốt những đồ cần dùng, nhanh chóng chạy đến hoa viên.
Mắt thấy vòng vây ngày càng nhỏ, Lý ma ma không thể lui lại được nữa, vô luận thế nào Tạ thị cũng không thể rơi vào trong nước chịu lạnh.
Lý ma ma dốc lòng đem Tạ thị ngăn ở phía sau, nhấc chân bắt đầu đá những con rết từ trước bò đến.
“Nhanh lên, hắt dầu qua đó đi.” Vân Khanh dẫn theo một đám người từ bên này chạy đến, nàng so với bất kỳ ai còn gấp hơn, bởi vì đám rết lúc nhúc kia dường như chiếm hơn nửa ven hồ.
Tạ thị đứng sau lưng Lý ma ma, vốn sợ đến mức xương cốt mềm nhũn, vừa thấy Vân Khanh lại đây, lập tức ngạc nhiên mà gọi to: “Vân Khanh, đừng đến đây! Đừng đến đây.”
Chỗ này nhiều rết như vậy, không thể để cho nữ nhi bị cắn được.
Lý ma ma vội vàng đỡ lấy Tạ thị đang muốn ngã xuống, trong mắt lộ ra tia hy vọng nhìn Vân Khanh.
Vân Khanh gọi to: “Nương, Lý ma ma, hai người cẩn thận.”
Phía sau nàng, Thanh Liên cầm một bao lá ngải đến gần vòng vây của bầy rết, Vân Khanh sai Thanh Liên buộc bao lá ngải vào một vật nặng, ném về hướng Lý ma ma, gọi lớn: “Ma ma, nhanh đốt lá ngải!”
Lý ma ma lập tức nhận lấy, mở bao lá ngải kia ra, bên trong có đá đánh lửa, lập tức hiểu rõ, buộc lá ngải quanh người, dùng đá châm lửa đốt.
Trong không khí nồng đặc mùi lá ngải, đám rết lúc nãy không ngừng đến gần cũng bắt đầu lui lại, khuôn mặt Lý ma ma mang theo vui mừng, đỡ lấy Tạ thị cười nói: “Thật sự có tác dụng, thật sự có tác dụng…”
Vân Khanh chỉ huy bọn nha hoàn đâu vào đấy, từ bên ngoài hắt dầu vào đám rết, đợi lũ rết tản ra thành một con đường, Lý ma ma mới đỡ Tạ thị chạy ra ngoài.
Dùng đá đánh lửa ném vào trong đàn rết, chỉ nghe thấy thanh âm lốp bốp vang lên, vô số con rết bắt đầu bốc cháy trong ngọn lửa, bị đám lửa thiêu chết.
Vân Khanh lập tức chạy đến, ôm Tạ thị nói: “Nương, nương!”
Nàng vừa rồi thật sự bị dọa sắp chết, từ xa nhìn thấy lũ rết đủ mọi màu sắc vây lấy bà ở bên trong, chỉ thiếu chút nữa không phải bị rết cắn mà là rơi vào trong hồ, nàng quả thực không dám tưởng tượng.
Tạ thị trong lòng còn sợ hãi, ôm lấy nữ nhi, toàn thân run rẩy: “Đừng sợ, đừng sợ…”
Lý ma ma lại nhìn thấy dưới váy Tạ thị dần lộ ra màu đỏ của máu, vội vàng nói; “Phu nhân, phu nhân, người chảy máu…”
Sắc mặt Vân Khanh trắng bệch, vội sai người đỡ Tạ thị về chủ viện, để lại Lưu Thúy trông coi nơi này, đợi lũ rết cháy hết, mới dập tắt lửa.
Mời đại phu đến, lão phu nhân cũng vội vàng chạy đến chủ viện, từ sau chuyện của Thủy di nương lần trước, lão phu nhân hoàn toàn im lặng ở trong phủ, trừ lúc nhất định phải gặp Vân Khanh và Tạ thị, bà đều ở Vinh Tùng viện, có lẽ trong lòng cũng áy náy, hôm nay nghe thấy Tạ thị bị lũ rết dọa sợ mới vội vã chạy đến.
“Đại phu, con dâu ta thế nào rồi?” Lão phu nhân vẻ mặt lo lắng hỏi.
“May mắn, tuy chỉ động thai khí, nhưng trước đây nghỉ ngơi rất tốt, đưa nhỏ cũng ổn, chỉ cần sau này cố gắng tĩnh dưỡng thật tốt thì không có vấn đề gì.” Tề đại phu đứng lên dặn dò.
Vân Khanh thở phào, nàng sợ bởi vì chuyện hôm nay, đứa nhỏ trong bụng Tạ thị khó mà giữ được, hơn mười năm chờ đợi mới có được đứa nhỏ này, không chỉ là đứa nhỏ, mà còn là mong đợi của Thẩm Mậu và Tạ thị, nếu đứa nhỏ không giữ được, Tạ thị chắc chắn sẽ đau lòng rất nhiều.
Nàng nhìn Tạ thị sắc mặt trắng nhợt, nhưng tinh thần vẫn ổn, chỉ là trong mắt vẫn còn hoảng sợ, lúc nãy bị lũ rết vây kín trong lòng bà vẫn chưa hết lo lắng.
Chuyện này không thể trong chốc lát là ổn, phải có thời gian. Thấy Lý ma ma, Phỉ Thúy và Hổ Phách đều ở bên cạnh hầu hạ, Vân Khanh yên lòng, tự mình đến chỗ lúc nãy Tạ thị đứng.
Bây giờ đã đầu mùa đông, bình thường lũ rết phải đầu mùa xuân hè mới gặp, tất nhiên đây không phải là mùa rết ra ngoài, hơn nữa tập tính của loài này không thích ánh nắng, ban ngày trốn kỹ, đến đêm mới chui ra, thích nơi âm u, ấm áp, tránh mưa gió và những chỗ thông thoáng. Tuy rằng hoa viên Thẩm phủ có đủ những yêu cầu này, nhưng cách một thời gian sẽ có người rắc thuốc, quét dọn, cho dù có rết cũng không có khả năng nhiều như vậy xuất hiện một lúc, lại còn cố tình vây Tạ thị ở bên trong.
Một trăm lần trùng hợp cũng không có chuyện như vậy!
Trừ khi có người cố ý! Bình thường đồ ăn của Tạ thị đều được Vân Khanh sai Lý ma ma kiểm tra chặt chẽ, đều tự mình làm, bất kể kẻ nào đưa này nọ cùng đồ ăn đến cũng không có cơ hội chạm vào, cho nên người hạ độc thủ mới không có cơ hội ra tay, đành dùng đến cách này.
Dọc đường đi, sắc mặt Vân Khanh vô cùng trầm tĩnh, nhưng trong lòng lại gợn sóng, nàng mơ hồ cảm giác được, người giấu mặt ở Thẩm phủ, rất nhanh sẽ bắt được.
Đến sau hoa viên ven hồ, Lưu Thúy đang phân phó đám tiểu nha hoàn quét dọn, đem tàn tro làm ướt, tránh cho đốm lửa nhỏ gây ra hỏa hoạn.
Nhìn thấy Vân Khanh bước đến, liền kêu: “Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ phát hiện cành hoa mai này có vấn đề.”
Lưu Thúy bước đến dưới mấy cành mai nở sớm, dùng sức kéo mạnh, đem cành hoa mai kia kéo xuống, hơn nữa do lay động mạnh mà hoa mai nở sớm tươi đẹp kia nhanh chóng rơi xuống.
Lại nhìn thấy trên cành mai vừa kéo xuống còn dính nhựa cây, thật rõ ràng là đây không phải hoa mai nở sớm mà có người đã gắn lên.
Đây rõ ràng là âm mưu được tính toán từ lâu!
Trong mắt Vân Khanh lạnh lẽo, đảo quanh bốn phía, cuối cùng dừng lại ở chỗ đã bị đốt cháy đen kia.
Mới vừa rồi lúc nàng nhìn đến chỗ này, đã phát hiện lũ rết tập trung lại thành hình chữ “môn”, đem Tạ thị vây ở bên trong, đường lui duy nhất chính là hồ nước.
Nàng kéo váy ngồi xuống, cẩn thận quan sát.
Đã có cành hoa mai kia, chắc chắn dưới này cũng có người động tay chân, nhưng là dùng đến biện pháp gì để nhiều rết như vậy tập trung ở chỗ này?
Nàng cầm lấy một cây gậy, ở trên mặt đấy đảo mấy cái, phát hiện màu sắc ở dưới không giống nhau, nàng lại đứng ở chỗ khác làm lại ở một chỗ khác, thật hiển nhiên là cùng với chỗ có rết hoàn toàn khác biệt.
Dùng tay lấy một ít đất đưa lên mũi ngửi, chỉ thấy một mùi máu tanh nồng đặc tản ra.
Lưu Thúy cũng học theo nàng ngồi xuống cầm một ít đất lên ngửi, lập tức nhíu mày: “Tiểu thư, đây là máu gà.”
Rết thích nhất là máu gà con, nơi này mùi máu tanh như vậy, hấp dẫn bao nhiêu là rết, không biết phải dùng đến bao nhiêu máu gà mới đạt được hiệu quả, mà người kia có thể dùng hoa mai giả đính lên cây ở trong này, rõ ràng vô cùng hiểu biết tính tình của Tạ thị.
Người này là ai! Đáp án đã xác thực.
Vân Khanh lập tức gọi người đi hỏi, một lượng lớn máu gà như vậy, tuyệt đối không thể lén lút mua được, mặt khác sai người phong tỏa viện của Bạch di nương, không cho người ra vào, tránh cho người có cơ hội động tay chân.
Ngay tại lúc Vân Khanh ở phòng bếp hỏi quản sự, bỗng thấy vài thô sử nha hoàn, vẻ mặt kinh hoàng chạy đến, trong miệng hét lớn: “Không hay rồi, có người chết…”
Đúng là quá càn rỡ, đã thế lại còn có người chết! Vân trước tiên quát to: “Hô to gọi nhỏ cái gì! Còn có quy củ nữa không!”
Vài thô sử nha hoàn kia bị nàng mắng, cả người mềm nhũn, quỳ xuống nói: “Đại tiểu thư, đúng là có người chết!”
Bốn tiểu nha hoàn đi theo phía sau, nhìn thấy rết sắc mặt cũng xanh mét, trong đó có người đã sợ đến mức xoay người bỏ chạy, Lý ma ma vừa thấy thầm mắng đồ vô dụng!
Lúc này bất chấp tất cả, mắt thấy lũ rết từng bước tiến gần về phía các bà, Lý ma ma chỉ biết lùi lại, bà quay đầu nhìn về phía sau, cũng là hồ nước lạnh như băng.
Lũ rết không ngừng vặn vẹo thân mình, nghìn chân ở trên cỏ di chuyển, vì số lượng nhiều mà phát ra âm thanh cọ xát, làm người ta nghe thấy mà nổi cả tóc gáy, Tạ thị sợ đến mức sắp ngất xỉu, nếu không phải Lý ma ma ra sức đỡ, bà đã muốn ngã nhào lên cỏ.
“Các ngươi nhanh tìm đại tiểu thư đến đây!” Cho dù Lý ma ma không sợ rết, nhưng nhiều rết như vậy xuất hiện, da đầu bà cũng run lên, bà hít sâu một hơi, phân phó tiểu nha hoàn.
Trong đó có một người nhanh chóng chạy về hướng Quy Nhạn các, mà hai người khác sau khi sợ hãi, bắt đầu tìm cách đuổi rết đi.
Vào Quy Nhạn các, Vân Khanh đang ngồi cùng Lưu Thúy, Thanh Liên, Vấn nhi kết lạc tử, nhìn thấy một nha hoàn rối loạn chạy vào, đang định mở miệng trách mắng, lại phát hiện là người trong viện Tạ thị, đứng dậy hỏi: “Có chuyện gì?”
“Tiểu thư! Phu nhân… có rết… rất nhiều rết…” Tiểu nha hoàn chạy không kịp thở, một câu cũng nói không xong.
Vân Khanh nghe thấy là chuyện của Tạ thị, trong lòng càng lo lắng hơn, bất quá lúc càng nóng vội, nàng càng phải trấn định, giọng nói nghiêm túc: “Thở trước đã, rồi từ từ nói chuyện.”
Giọng nói uy nghiêm làm tiểu nha hoàn không tự giác nghe theo, ngừng lại một chút, hơi hơi thở gấp nói: “Phu nhân ở sau hoa viên tản bộ, đột nhiên xuất hiện rất nhiều rết, vây phu nhân và Lý ma ma ở bên trong.”
Con rết, thứ kia có độc!
Bọn nha hoàn trong phòng kinh sợ, Vân Khanh nghe xong trên mặt run rẩy, lập tức phân phó: “Thanh Liên, em chạy nhanh đi tìm lá ngải cứu lại đây, càng nhiều càng tốt, Lưu thúy, lấy hết dầu trong phòng mang theo, lấy đá đánh lửa, gọi nha hoàn bà tử trong viện theo ta đến đó.”
“Vấn nhi, em nhanh chân đến viện của phu nhân, sai bảo bọn a hoàn canh giữ cẩn thận, đừng cho ai đi vào.” Lúc này trong viện Tạ thị chắc chắn đang hỗn loạn, nếu không cẩn thận để người ta thả thứ gì vào trong, cũng vô cùng nguy hiểm.
Để lại Thải Thanh giữ viện, những người khác thu thập tốt những đồ cần dùng, nhanh chóng chạy đến hoa viên.
Mắt thấy vòng vây ngày càng nhỏ, Lý ma ma không thể lui lại được nữa, vô luận thế nào Tạ thị cũng không thể rơi vào trong nước chịu lạnh.
Lý ma ma dốc lòng đem Tạ thị ngăn ở phía sau, nhấc chân bắt đầu đá những con rết từ trước bò đến.
“Nhanh lên, hắt dầu qua đó đi.” Vân Khanh dẫn theo một đám người từ bên này chạy đến, nàng so với bất kỳ ai còn gấp hơn, bởi vì đám rết lúc nhúc kia dường như chiếm hơn nửa ven hồ.
Tạ thị đứng sau lưng Lý ma ma, vốn sợ đến mức xương cốt mềm nhũn, vừa thấy Vân Khanh lại đây, lập tức ngạc nhiên mà gọi to: “Vân Khanh, đừng đến đây! Đừng đến đây.”
Chỗ này nhiều rết như vậy, không thể để cho nữ nhi bị cắn được.
Lý ma ma vội vàng đỡ lấy Tạ thị đang muốn ngã xuống, trong mắt lộ ra tia hy vọng nhìn Vân Khanh.
Vân Khanh gọi to: “Nương, Lý ma ma, hai người cẩn thận.”
Phía sau nàng, Thanh Liên cầm một bao lá ngải đến gần vòng vây của bầy rết, Vân Khanh sai Thanh Liên buộc bao lá ngải vào một vật nặng, ném về hướng Lý ma ma, gọi lớn: “Ma ma, nhanh đốt lá ngải!”
Lý ma ma lập tức nhận lấy, mở bao lá ngải kia ra, bên trong có đá đánh lửa, lập tức hiểu rõ, buộc lá ngải quanh người, dùng đá châm lửa đốt.
Trong không khí nồng đặc mùi lá ngải, đám rết lúc nãy không ngừng đến gần cũng bắt đầu lui lại, khuôn mặt Lý ma ma mang theo vui mừng, đỡ lấy Tạ thị cười nói: “Thật sự có tác dụng, thật sự có tác dụng…”
Vân Khanh chỉ huy bọn nha hoàn đâu vào đấy, từ bên ngoài hắt dầu vào đám rết, đợi lũ rết tản ra thành một con đường, Lý ma ma mới đỡ Tạ thị chạy ra ngoài.
Dùng đá đánh lửa ném vào trong đàn rết, chỉ nghe thấy thanh âm lốp bốp vang lên, vô số con rết bắt đầu bốc cháy trong ngọn lửa, bị đám lửa thiêu chết.
Vân Khanh lập tức chạy đến, ôm Tạ thị nói: “Nương, nương!”
Nàng vừa rồi thật sự bị dọa sắp chết, từ xa nhìn thấy lũ rết đủ mọi màu sắc vây lấy bà ở bên trong, chỉ thiếu chút nữa không phải bị rết cắn mà là rơi vào trong hồ, nàng quả thực không dám tưởng tượng.
Tạ thị trong lòng còn sợ hãi, ôm lấy nữ nhi, toàn thân run rẩy: “Đừng sợ, đừng sợ…”
Lý ma ma lại nhìn thấy dưới váy Tạ thị dần lộ ra màu đỏ của máu, vội vàng nói; “Phu nhân, phu nhân, người chảy máu…”
Sắc mặt Vân Khanh trắng bệch, vội sai người đỡ Tạ thị về chủ viện, để lại Lưu Thúy trông coi nơi này, đợi lũ rết cháy hết, mới dập tắt lửa.
Mời đại phu đến, lão phu nhân cũng vội vàng chạy đến chủ viện, từ sau chuyện của Thủy di nương lần trước, lão phu nhân hoàn toàn im lặng ở trong phủ, trừ lúc nhất định phải gặp Vân Khanh và Tạ thị, bà đều ở Vinh Tùng viện, có lẽ trong lòng cũng áy náy, hôm nay nghe thấy Tạ thị bị lũ rết dọa sợ mới vội vã chạy đến.
“Đại phu, con dâu ta thế nào rồi?” Lão phu nhân vẻ mặt lo lắng hỏi.
“May mắn, tuy chỉ động thai khí, nhưng trước đây nghỉ ngơi rất tốt, đưa nhỏ cũng ổn, chỉ cần sau này cố gắng tĩnh dưỡng thật tốt thì không có vấn đề gì.” Tề đại phu đứng lên dặn dò.
Vân Khanh thở phào, nàng sợ bởi vì chuyện hôm nay, đứa nhỏ trong bụng Tạ thị khó mà giữ được, hơn mười năm chờ đợi mới có được đứa nhỏ này, không chỉ là đứa nhỏ, mà còn là mong đợi của Thẩm Mậu và Tạ thị, nếu đứa nhỏ không giữ được, Tạ thị chắc chắn sẽ đau lòng rất nhiều.
Nàng nhìn Tạ thị sắc mặt trắng nhợt, nhưng tinh thần vẫn ổn, chỉ là trong mắt vẫn còn hoảng sợ, lúc nãy bị lũ rết vây kín trong lòng bà vẫn chưa hết lo lắng.
Chuyện này không thể trong chốc lát là ổn, phải có thời gian. Thấy Lý ma ma, Phỉ Thúy và Hổ Phách đều ở bên cạnh hầu hạ, Vân Khanh yên lòng, tự mình đến chỗ lúc nãy Tạ thị đứng.
Bây giờ đã đầu mùa đông, bình thường lũ rết phải đầu mùa xuân hè mới gặp, tất nhiên đây không phải là mùa rết ra ngoài, hơn nữa tập tính của loài này không thích ánh nắng, ban ngày trốn kỹ, đến đêm mới chui ra, thích nơi âm u, ấm áp, tránh mưa gió và những chỗ thông thoáng. Tuy rằng hoa viên Thẩm phủ có đủ những yêu cầu này, nhưng cách một thời gian sẽ có người rắc thuốc, quét dọn, cho dù có rết cũng không có khả năng nhiều như vậy xuất hiện một lúc, lại còn cố tình vây Tạ thị ở bên trong.
Một trăm lần trùng hợp cũng không có chuyện như vậy!
Trừ khi có người cố ý! Bình thường đồ ăn của Tạ thị đều được Vân Khanh sai Lý ma ma kiểm tra chặt chẽ, đều tự mình làm, bất kể kẻ nào đưa này nọ cùng đồ ăn đến cũng không có cơ hội chạm vào, cho nên người hạ độc thủ mới không có cơ hội ra tay, đành dùng đến cách này.
Dọc đường đi, sắc mặt Vân Khanh vô cùng trầm tĩnh, nhưng trong lòng lại gợn sóng, nàng mơ hồ cảm giác được, người giấu mặt ở Thẩm phủ, rất nhanh sẽ bắt được.
Đến sau hoa viên ven hồ, Lưu Thúy đang phân phó đám tiểu nha hoàn quét dọn, đem tàn tro làm ướt, tránh cho đốm lửa nhỏ gây ra hỏa hoạn.
Nhìn thấy Vân Khanh bước đến, liền kêu: “Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ phát hiện cành hoa mai này có vấn đề.”
Lưu Thúy bước đến dưới mấy cành mai nở sớm, dùng sức kéo mạnh, đem cành hoa mai kia kéo xuống, hơn nữa do lay động mạnh mà hoa mai nở sớm tươi đẹp kia nhanh chóng rơi xuống.
Lại nhìn thấy trên cành mai vừa kéo xuống còn dính nhựa cây, thật rõ ràng là đây không phải hoa mai nở sớm mà có người đã gắn lên.
Đây rõ ràng là âm mưu được tính toán từ lâu!
Trong mắt Vân Khanh lạnh lẽo, đảo quanh bốn phía, cuối cùng dừng lại ở chỗ đã bị đốt cháy đen kia.
Mới vừa rồi lúc nàng nhìn đến chỗ này, đã phát hiện lũ rết tập trung lại thành hình chữ “môn”, đem Tạ thị vây ở bên trong, đường lui duy nhất chính là hồ nước.
Nàng kéo váy ngồi xuống, cẩn thận quan sát.
Đã có cành hoa mai kia, chắc chắn dưới này cũng có người động tay chân, nhưng là dùng đến biện pháp gì để nhiều rết như vậy tập trung ở chỗ này?
Nàng cầm lấy một cây gậy, ở trên mặt đấy đảo mấy cái, phát hiện màu sắc ở dưới không giống nhau, nàng lại đứng ở chỗ khác làm lại ở một chỗ khác, thật hiển nhiên là cùng với chỗ có rết hoàn toàn khác biệt.
Dùng tay lấy một ít đất đưa lên mũi ngửi, chỉ thấy một mùi máu tanh nồng đặc tản ra.
Lưu Thúy cũng học theo nàng ngồi xuống cầm một ít đất lên ngửi, lập tức nhíu mày: “Tiểu thư, đây là máu gà.”
Rết thích nhất là máu gà con, nơi này mùi máu tanh như vậy, hấp dẫn bao nhiêu là rết, không biết phải dùng đến bao nhiêu máu gà mới đạt được hiệu quả, mà người kia có thể dùng hoa mai giả đính lên cây ở trong này, rõ ràng vô cùng hiểu biết tính tình của Tạ thị.
Người này là ai! Đáp án đã xác thực.
Vân Khanh lập tức gọi người đi hỏi, một lượng lớn máu gà như vậy, tuyệt đối không thể lén lút mua được, mặt khác sai người phong tỏa viện của Bạch di nương, không cho người ra vào, tránh cho người có cơ hội động tay chân.
Ngay tại lúc Vân Khanh ở phòng bếp hỏi quản sự, bỗng thấy vài thô sử nha hoàn, vẻ mặt kinh hoàng chạy đến, trong miệng hét lớn: “Không hay rồi, có người chết…”
Đúng là quá càn rỡ, đã thế lại còn có người chết! Vân trước tiên quát to: “Hô to gọi nhỏ cái gì! Còn có quy củ nữa không!”
Vài thô sử nha hoàn kia bị nàng mắng, cả người mềm nhũn, quỳ xuống nói: “Đại tiểu thư, đúng là có người chết!”