Vân Khanh xem sắc mặt bọn họ, không giống như nói dối, nhíu mày: “Là ai chết?”
“Không… không biết là ai” Bọn nha hoàn đều lắc đầu, bọn họ nhìn thấy xác chết đã sợ đến mức toàn thân phát run, làm sao còn dám nhìn xem đấy là ai, chỉ có một nha hoàn hơi lớn tuổi, suy nghĩ một chút, mới kể lại sự tình từ đầu đến cuối, “Vì mùa thu lá rụng nhiều, ba người nô tỳ được quản sự hoa viên sai đi quét lá rụng, ai ngờ đến giếng nước phía sau hoa viên chuyên dùng để lấy nước để tưới…” Nha hoàn kia run lên, sau đó mới nói: “Phát hiện một cỗ thi thể, chúng nô tỳ chạy nhanh đi báo cho quản sự, cũng không biết bây giờ thi thể đó đã được vớt lên chưa.”
Thải Thanh đứng một bên nghe được che miệng kêu lên: “Không biết người chết là ai?”
Vân Kanh nghe thấy vậy gật đầu, nói: “Em đi trước báo cho Mộc đại quản sự, hai người khác đi theo ta đến chỗ giếng nước xem người gặp chuyện không may kia là ai.”
Vừa nghe thấy Vân Khanh muốn đi, Lưu Thúy ngăn cản: “Tiểu thư, nơi đó vừa có người chết, người không cần phải đến đó, tránh dính phải những thứ không sạch sẽ.”
Thải Thanh lập tức gật đầu: “Đúng thế tiểu thư, người đừng qua, quản sự trong phủ sẽ xử lý cẩn thận.”
Những thứ không sạch sẽ? Vân Khanh cười thầm, nếu nói không sạch sẽ nhất, chỉ sợ là nàng, nàng nhìn hai thô sử nha hoàn đang quỳ trên mặt đất nói: “Các người nhanh đi trước dẫn đường.”
Thấy nàng cố tình muốn đi, Thải Thanh và Lưu Thúy không còn cách nào khác chỉ có thể đi theo, cùng nàng đến phía sau hoa viên.
Phía sau hoa viên của Thẩm phủ chiếm một phần ba diện tích phủ đệ, bởi vì bên cạnh là Lệ viên, cho nên phía sau hoa viên chủ yếu dành cho người nhà của Thẩm phủ ngắm cảnh du ngoạn, tinh xảo có thừa, mà hoành cảnh hơi thiếu, bình thướng đều cần nhiều hạ nhân quét dọn, mùa thu lại càng thêm nhiều.
Đi theo thô sử nha hoàn dẫn đường, Vân Khanh đến một chỗ bình thường trong góc ở sau hoa viên, thấy một giếng nước rộng khoảng chừng sáu thước.
Lúc này bên cạnh đã nhiều người vây quanh, Mộc quản sự mang theo người đi đến, ước chừng nửa canh giờ, từ trong giếng nước vớt ra một thi thể nữ nhân, đợi hạ nhân vớt thi thể lên đặt sang một bên, lập tức bên cạnh có người hét to: “Đây không phải là Bạch di nương sao?”
Ăn mặc đơn giản, thân hình nhỏ nhắn, bởi vì trời lạnh, thời gian rơi xuống nước cũng chưa lâu, nên thân thể cũng không bị biến dạng, chỉ có làn da trắng bệch, có chút trương phồng.
Sao có thể là Bạch di nương? Trong lòng Vân Khanh kinh sợ.
Mộc quản sự sau khi nhìn thoáng qua, cúi đầu nói: “Đại tiểu thư, thi thể này trước hết tiểu nhân sai người đưa xuống, rồi đem việc này bẩm báo cho lão gia.”
“Được.” Cách hắn giải quyết mọi chuyện là đúng, chuyện lớn như vậy tất nhiên là phải báo cho Thẩm Mậu, nhưng Vân Khanh âm thầm suy nghĩ, Bạch di nương này đến tột cùng là chết như thế nào?
Một mình nàng ta chạy đến chỗ này làm gì? Nơi này hẻo lánh, cũng không có cảnh đẹp để ngắm, chẳng lẽ nàng ta đến nơi này để hẹn hò sao? Hay là chỉ chạy đến đây để nhảy xuống giếng?
Bất quá chuyện khám nghiệm tử thi vẫn nên giao cho người chuyên làm những việc này xử lý, nàng chỉ có thể chờ tin tức là được rồi. Vân Khanh mang theo những người liên quan, đi về hướng viện của Bạch di nương, nàng vừa sai người canh chừng viện của Bạch di nương, chẳng lẽ người trong viện của Bạch di nương không ai biết nàng ta mất tích sao?
Tiến vào cửa viện, Diệp nhi đã đứng trước cửa, nhìn thấy Vân Khanh lập tức hỏi: “Đại tiểu thư, Bạch di nương chết rồi sao?”
Vẻ mặt của tiểu nha hoàn đầy đau thương, ánh mắt không phải giả vờ, Vân Khanh vào phòng của Bạch di nương, quay đầu hỏi: “Diệp nhi, bây giờ Bạch di nương đã chết, có vài chuyện ta muốn hỏi ngươi.”
“Đại tiểu thư, người cứ hỏi đi, những việc nô tỳ biết nô tỳ sẽ nói hết.” Diệp nhi quỳ gối phía dưới, trong lòng biết tin Bạch di nương chết là sự thật, nếu không tiểu thư nhất định sẽ không nói như vậy.
“Bạch di nương mấy ngày nay có chỗ nào khác thường không?” Chuyện đến mức này, Vân Khanh cũng không muốn quanh co lòng vòng.
Diệp nhi cẩn thận nhớ lại một chút, gật đầu nói: “Nếu nghĩ cẩn thận thì đúng thật là có, nhiều hôm nay Bạch di nương cảm thấy phổi bị đau, ngay cả mấy hôm nay đều sai nô tỳ đưa gà đến, ninh nhừ cho Bạch di nương uống, mà sau mỗi lần giết gà, dù nô tỳ tìm thế nào cũng không thấy máu gà đâu.”
Quả nhiên là Bạch di nương, cùng với suy luận của nàng lúc trước không sai tí nào.
Chuyện Tạ thị sợ rết từ nhỏ, không có nhiều người biết đến, nhà cửa rộng lớn có rết cũng là chuyện bình thường, cho nên có rất ít người biết được, nhưng Bạch di nương là nha hoàn hồi môn, nằm trong một số ít người biết được chuyện đấy.
Máu gà, lũ rết, hoa mai.
Xâu chuỗi những điều này lại, đáp án trực tiếp hướng về phía Bạch di nương.
Như vậy, đến tột cùng là Bạch di nương tự sát hay là bị người đẩy xuống giếng?
Thẩm Mậu đang ở bên ngoài thương hội trao đổi với những thương nhân khác, nghe được tin tức Tạ thị bị dọa lập tức trở về, lại nghe thấy Mộc Sâm bẩm báo chuyện của Bạch di nương, sắc mặt trầm xuống, “Trong phủ càng ngày càng náo loạn, trong hoa viên sao lại có rết? Di nương thì chết trong giếng nước, ngươi rốt cuộc quản lý mọi chuyện trong phủ như thế nào?”
Mộc Sâm cúi đầu, nghe Thẩm Mậu trách mắng, đúng thật là đáng trách, Bạch di nương chết là chuyện nhỏ, nếu trong bụng phu nhân xảy ra chuyện, kia mới là việc lớn.
Hắn vén áo choàng, quỳ trên mặt đất: “Lão gia, may hôm nay có tiểu thư xử lý quyết đoán, cứu được phu nhân, phu nhân mới không gặp chuyện.”
Biết Tạ thị và đứa nhỏ không có chuyện gì, tảng đá lớn trong lòng Thẩm Mậu liền rơi xuống, bất quá Bạch di nương theo ông nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, sai người tặng bạc cho người khám nghiệm tử thi để hắn ta cẩn thận kiểm tra.
Sau khi tặng bạc ước chừng hơn một canh giờ liền nhận được hồi báo, theo kết quả khám nghiệm tử thi, trên người Bạch di nương không có dấu vết của vũ lực, hẳn là do ở bên cạnh giếng không cẩn thận trượt chân ngã, sau đó rơi vào giếng nước, thời điểm rơi xuống ước chừng là tối hôm qua.
Phía quan phủ nói Bạch di nương buổi tối đến phía sau hoa viên nhìn giếng nước, cuối cùng vì không cẩn thận mà rơi xuống, nhưng cũng có những ý kiến khác, nói là bởi vì Bạch di nương trước đây luôn hiền lành nhút nhát, nhất thời bị ‘mỡ heo’ làm mờ mắt, ra tay hãm hại phu nhân, lương tâm cắn rứt, tự mình chạy đến đây tự sát. Nhưng dù bất kể thế nào, Thẩm Mậu cũng sai người cẩn thận an táng Bạch di nương thật tốt.
Đối với kết quả này, tất cả mọi người đều tin nhưng Vân Khanh không tin, ngày ấy nàng đặc biệt sai người thu dọn di vật của Bạch di nương, phát hiện Bạch di nương mới làm một đôi quyên hoa hỷ tước.
Loại quyên hoa này người Dương Châu không dùng đến, kiếp trước Vân Khanh từng nhìn thấy trên người một vị phu nhân, lúc ấy có mấy vị phu nhân hỏi phu nhân kia vì sao lại dùng loại quyên hoa này, hóa ra vị phu nhân kia là người Từ Châu, người Từ Châu vào lễ mừng năm mới, trên đầu nữ tử đều cài quyên hoa này, với ý nghĩa sang năm sẽ tốt hơn so với năm nay, bất qua đây là tập tục có từ lâu, chỉ có những người nghèo khổ mới có tập tục này, những người như Tạ thị sẽ không bao giờ dùng đến.
“Không… không biết là ai” Bọn nha hoàn đều lắc đầu, bọn họ nhìn thấy xác chết đã sợ đến mức toàn thân phát run, làm sao còn dám nhìn xem đấy là ai, chỉ có một nha hoàn hơi lớn tuổi, suy nghĩ một chút, mới kể lại sự tình từ đầu đến cuối, “Vì mùa thu lá rụng nhiều, ba người nô tỳ được quản sự hoa viên sai đi quét lá rụng, ai ngờ đến giếng nước phía sau hoa viên chuyên dùng để lấy nước để tưới…” Nha hoàn kia run lên, sau đó mới nói: “Phát hiện một cỗ thi thể, chúng nô tỳ chạy nhanh đi báo cho quản sự, cũng không biết bây giờ thi thể đó đã được vớt lên chưa.”
Thải Thanh đứng một bên nghe được che miệng kêu lên: “Không biết người chết là ai?”
Vân Kanh nghe thấy vậy gật đầu, nói: “Em đi trước báo cho Mộc đại quản sự, hai người khác đi theo ta đến chỗ giếng nước xem người gặp chuyện không may kia là ai.”
Vừa nghe thấy Vân Khanh muốn đi, Lưu Thúy ngăn cản: “Tiểu thư, nơi đó vừa có người chết, người không cần phải đến đó, tránh dính phải những thứ không sạch sẽ.”
Thải Thanh lập tức gật đầu: “Đúng thế tiểu thư, người đừng qua, quản sự trong phủ sẽ xử lý cẩn thận.”
Những thứ không sạch sẽ? Vân Khanh cười thầm, nếu nói không sạch sẽ nhất, chỉ sợ là nàng, nàng nhìn hai thô sử nha hoàn đang quỳ trên mặt đất nói: “Các người nhanh đi trước dẫn đường.”
Thấy nàng cố tình muốn đi, Thải Thanh và Lưu Thúy không còn cách nào khác chỉ có thể đi theo, cùng nàng đến phía sau hoa viên.
Phía sau hoa viên của Thẩm phủ chiếm một phần ba diện tích phủ đệ, bởi vì bên cạnh là Lệ viên, cho nên phía sau hoa viên chủ yếu dành cho người nhà của Thẩm phủ ngắm cảnh du ngoạn, tinh xảo có thừa, mà hoành cảnh hơi thiếu, bình thướng đều cần nhiều hạ nhân quét dọn, mùa thu lại càng thêm nhiều.
Đi theo thô sử nha hoàn dẫn đường, Vân Khanh đến một chỗ bình thường trong góc ở sau hoa viên, thấy một giếng nước rộng khoảng chừng sáu thước.
Lúc này bên cạnh đã nhiều người vây quanh, Mộc quản sự mang theo người đi đến, ước chừng nửa canh giờ, từ trong giếng nước vớt ra một thi thể nữ nhân, đợi hạ nhân vớt thi thể lên đặt sang một bên, lập tức bên cạnh có người hét to: “Đây không phải là Bạch di nương sao?”
Ăn mặc đơn giản, thân hình nhỏ nhắn, bởi vì trời lạnh, thời gian rơi xuống nước cũng chưa lâu, nên thân thể cũng không bị biến dạng, chỉ có làn da trắng bệch, có chút trương phồng.
Sao có thể là Bạch di nương? Trong lòng Vân Khanh kinh sợ.
Mộc quản sự sau khi nhìn thoáng qua, cúi đầu nói: “Đại tiểu thư, thi thể này trước hết tiểu nhân sai người đưa xuống, rồi đem việc này bẩm báo cho lão gia.”
“Được.” Cách hắn giải quyết mọi chuyện là đúng, chuyện lớn như vậy tất nhiên là phải báo cho Thẩm Mậu, nhưng Vân Khanh âm thầm suy nghĩ, Bạch di nương này đến tột cùng là chết như thế nào?
Một mình nàng ta chạy đến chỗ này làm gì? Nơi này hẻo lánh, cũng không có cảnh đẹp để ngắm, chẳng lẽ nàng ta đến nơi này để hẹn hò sao? Hay là chỉ chạy đến đây để nhảy xuống giếng?
Bất quá chuyện khám nghiệm tử thi vẫn nên giao cho người chuyên làm những việc này xử lý, nàng chỉ có thể chờ tin tức là được rồi. Vân Khanh mang theo những người liên quan, đi về hướng viện của Bạch di nương, nàng vừa sai người canh chừng viện của Bạch di nương, chẳng lẽ người trong viện của Bạch di nương không ai biết nàng ta mất tích sao?
Tiến vào cửa viện, Diệp nhi đã đứng trước cửa, nhìn thấy Vân Khanh lập tức hỏi: “Đại tiểu thư, Bạch di nương chết rồi sao?”
Vẻ mặt của tiểu nha hoàn đầy đau thương, ánh mắt không phải giả vờ, Vân Khanh vào phòng của Bạch di nương, quay đầu hỏi: “Diệp nhi, bây giờ Bạch di nương đã chết, có vài chuyện ta muốn hỏi ngươi.”
“Đại tiểu thư, người cứ hỏi đi, những việc nô tỳ biết nô tỳ sẽ nói hết.” Diệp nhi quỳ gối phía dưới, trong lòng biết tin Bạch di nương chết là sự thật, nếu không tiểu thư nhất định sẽ không nói như vậy.
“Bạch di nương mấy ngày nay có chỗ nào khác thường không?” Chuyện đến mức này, Vân Khanh cũng không muốn quanh co lòng vòng.
Diệp nhi cẩn thận nhớ lại một chút, gật đầu nói: “Nếu nghĩ cẩn thận thì đúng thật là có, nhiều hôm nay Bạch di nương cảm thấy phổi bị đau, ngay cả mấy hôm nay đều sai nô tỳ đưa gà đến, ninh nhừ cho Bạch di nương uống, mà sau mỗi lần giết gà, dù nô tỳ tìm thế nào cũng không thấy máu gà đâu.”
Quả nhiên là Bạch di nương, cùng với suy luận của nàng lúc trước không sai tí nào.
Chuyện Tạ thị sợ rết từ nhỏ, không có nhiều người biết đến, nhà cửa rộng lớn có rết cũng là chuyện bình thường, cho nên có rất ít người biết được, nhưng Bạch di nương là nha hoàn hồi môn, nằm trong một số ít người biết được chuyện đấy.
Máu gà, lũ rết, hoa mai.
Xâu chuỗi những điều này lại, đáp án trực tiếp hướng về phía Bạch di nương.
Như vậy, đến tột cùng là Bạch di nương tự sát hay là bị người đẩy xuống giếng?
Thẩm Mậu đang ở bên ngoài thương hội trao đổi với những thương nhân khác, nghe được tin tức Tạ thị bị dọa lập tức trở về, lại nghe thấy Mộc Sâm bẩm báo chuyện của Bạch di nương, sắc mặt trầm xuống, “Trong phủ càng ngày càng náo loạn, trong hoa viên sao lại có rết? Di nương thì chết trong giếng nước, ngươi rốt cuộc quản lý mọi chuyện trong phủ như thế nào?”
Mộc Sâm cúi đầu, nghe Thẩm Mậu trách mắng, đúng thật là đáng trách, Bạch di nương chết là chuyện nhỏ, nếu trong bụng phu nhân xảy ra chuyện, kia mới là việc lớn.
Hắn vén áo choàng, quỳ trên mặt đất: “Lão gia, may hôm nay có tiểu thư xử lý quyết đoán, cứu được phu nhân, phu nhân mới không gặp chuyện.”
Biết Tạ thị và đứa nhỏ không có chuyện gì, tảng đá lớn trong lòng Thẩm Mậu liền rơi xuống, bất quá Bạch di nương theo ông nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng có chút tình cảm, sai người tặng bạc cho người khám nghiệm tử thi để hắn ta cẩn thận kiểm tra.
Sau khi tặng bạc ước chừng hơn một canh giờ liền nhận được hồi báo, theo kết quả khám nghiệm tử thi, trên người Bạch di nương không có dấu vết của vũ lực, hẳn là do ở bên cạnh giếng không cẩn thận trượt chân ngã, sau đó rơi vào giếng nước, thời điểm rơi xuống ước chừng là tối hôm qua.
Phía quan phủ nói Bạch di nương buổi tối đến phía sau hoa viên nhìn giếng nước, cuối cùng vì không cẩn thận mà rơi xuống, nhưng cũng có những ý kiến khác, nói là bởi vì Bạch di nương trước đây luôn hiền lành nhút nhát, nhất thời bị ‘mỡ heo’ làm mờ mắt, ra tay hãm hại phu nhân, lương tâm cắn rứt, tự mình chạy đến đây tự sát. Nhưng dù bất kể thế nào, Thẩm Mậu cũng sai người cẩn thận an táng Bạch di nương thật tốt.
Đối với kết quả này, tất cả mọi người đều tin nhưng Vân Khanh không tin, ngày ấy nàng đặc biệt sai người thu dọn di vật của Bạch di nương, phát hiện Bạch di nương mới làm một đôi quyên hoa hỷ tước.
Loại quyên hoa này người Dương Châu không dùng đến, kiếp trước Vân Khanh từng nhìn thấy trên người một vị phu nhân, lúc ấy có mấy vị phu nhân hỏi phu nhân kia vì sao lại dùng loại quyên hoa này, hóa ra vị phu nhân kia là người Từ Châu, người Từ Châu vào lễ mừng năm mới, trên đầu nữ tử đều cài quyên hoa này, với ý nghĩa sang năm sẽ tốt hơn so với năm nay, bất qua đây là tập tục có từ lâu, chỉ có những người nghèo khổ mới có tập tục này, những người như Tạ thị sẽ không bao giờ dùng đến.