Đến cửa Hầu phủ, Thải Thanh tò mò vươn đầu ra ngoài nhìn, trước cửa đã có một chuỗi dài xe ngựa dừng lại, dường như đó là một hàng dài xa hoa quyền quý.
Mà lúc xe ngựa của bọn họ dừng lại, ma ma quản sự phụ trách tiếp đón liền tiến lên hỏi: “Người đến là Tiểu thư Thẩm phủ?”
Thải Thanh đỡ Vân Khanh xuống ngựa, gật đầu nói: “Đúng vậy, làm phiền ma ma.”
“Không sao, sáng sớm nay tiểu thư đã dặn dò nô tỳ canh giữ trước cửa, nếu thấy Thẩm tiểu thư đến thì phải đón vào trước.” Tiểu thư trong lời ma ma quản sự này chính là Chương Huỳnh, cũng làm khó nàng ta đã sai người chờ ở cửa, kiếp trước lẫn kiếp này, đều là lần đầu tiên Vân Khanh đến Toánh Xuyên Hầu phủ, nơi này đối với nàng hoàn toàn xa lạ, nhưng mà càng như vậy, trong lòng Vân Khanh lại càng không yên tâm, tuy nói quan hệ của nàng và Chương Huỳnh không đến mức căng thẳng giống như trước, nhưng cũng không đến mức nàng ta phải quan tâm như vậy.
Trước cửa Hầu phủ là hai con sư tử lớn giương nanh múa vuốt, màu sắc âm trầm và hình tượng oai phong, cũng chứng tỏ nơi đây và Thẩm phủ phong cách không giống nhau, vẫn là danh môn quý tộc, tuy rằng Thẩm phủ giàu sang không thiếu, nhưng có không ít quy tắc luật lệ mà thương hộ không thể dùng, hơn nữa Thẩm phủ lấy xa hoa mỹ lệ làm trọng, mà Hầu tước phủ còn phải toát ra cao quý trang nghiêm mới là điểm quan trọng nhất.
Thải Thanh ngó nghiêng xung quanh, Lưu Thúy thấy vậy kéo tay nha đầu kia: “Không cần phải lộn xộn, để người khác thấy được, đánh mất hết mặt mũi của tiểu thư.”
Thải Thanh lúc này mời kìm hãm lại ánh mắt mình, phải biết rằng, đến những gia tộc lớn, nếu nhìn ngó xung quanh, bất kể là tiểu thư hay nha hoàn đều bị coi là tầm thường thấp kém, Thải Thanh không phải là con cái của hạ nhân trong phủ, có rất nhiều thứ vẫn còn chưa hiểu rõ, nhưng cũng may là nha đầu này biết nghe lời.
Tuổi còn nhỏ, đối với chuyện gì mới lạ, cũng thấy tò mò, Vân Khanh có thể hiểu được, chỉ cần lần sau không phạm sai lầm như thế nữa là tốt rồi, dù cho là nàng, cũng đang âm thầm quan sát, đến một nơi xa lạ, chú ý tình huống xung quanh cũng là một thói quen tốt.
“Lưu Thúy tỷ tỷ, ma ma quản sự vừa rồi thật lợi hại, chúng ta không nói gì mà bà ta đã biết là xe ngựa của Thẩm phủ.” Thải Thanh than thở.
Lưu Thúy cười nhàn nhạt: “Ngươi thật ngốc, Tiểu thư nhà chúng ta lần đầu tiên được mời đến Hầu phủ, đa số ở đây đều là người nhà quan lớn, xe ngựa kia chắc chắn đã đến nhiều lần, nhìn qua là biết, còn xe ngựa của chúng ta là lần đầu tiên đến, mà ma ma quản sự các bà giỏi nhất là ánh mắt, đương nhiên là có thể nhận ra.” Làm ma ma quản sự trong Hầu phủ, một chút bản lĩnh này phải có được, nếu ngay cả đạo lý cơ bản này mà Lưu Thúy không biết, thì đã sớm không làm nổi nha hoàn bên người tiểu thư nữa.
Hai mắt Thải Thanh sáng rực nhìn Lưu Thúy: “Lưu Thúy, tỷ biết thật nhiều chuyện.”
Lưu Thúy chỉ cười nói: “Ngươi nhìn nhiều một chút rồi học, sau này cũng sẽ biết.” Làm nhất đẳng nha hoàn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Vân Khanh nghe hai nha đầu kia nói chuyện, khóe miệng cong lên, bây giờ mà nói, Thải Thanh quả thực còn hơi non nớt, chỉ cần nha đầu kia cố gắng và trung thành, sau này nàng nhất định sẽ không bạc đãi.
Nàng không tránh khỏi mà nghĩ đến Tuyết Lan, khoảng thời gian này, trong phủ đủ loại xa lánh, làm cho nàng ta tiều tụy không ít, chỉ mong rằng nàng ta nhận được một ít bài học, đừng giống như kiếp trước nữa.
Dọc đường đi, những hòn đá kỳ lạ trong hoa viên được bày biện, cây cối xanh um, những viên đá kỳ quái được bày san sát, vừa kỳ quái lại vừa như thú dữ, dựng ngang dọc khắp nơi, bên trên rêu mọc từng đám, bóng cây tử đằng thấp thoáng, lộ ra đường mòn nhỏ, đình đài lâu các, những cây bách, cây tử đằng cổ thụ tô thêm vẻ đẹp kỳ thú cho hoa viên. Ở giữa là các cụm hoa nhiều màu được trồng xen vào nhau, ánh nắng buổi sáng chiếu vào những giọt sương còn vương trên cánh hoa, phản chiếu thành những tia sáng bảy màu.
Đi theo ma ma quản sự dẫn đường phía trước, Vân Khanh mang theo Lưu Thúy và Thải Thanh đến phòng khách, trong đại sảnh đã sớm có vài vị khách, một đám người ăn mặc là lượt rực rỡ, giữa tiếng nói cười, thấy Vân Khanh bước vào, tất cả đều ngẩn người.
Có mấy vị phu nhân nhìn thấy Vân Khanh, cảm giác không quen mặt, lén lút khen ngợi: “Tiểu thư nhà nào sinh ra thật xinh đẹp duyên dáng.” Bên cạnh có vài vị phu nhân biết được liền nói với mấy người kia: “Đây là tiểu thư Thẩm gia.”
Vì thế lại nổi lên một trận xì xào, trong đó có các loại khinh bỉ cảm thán đối với thân phận của Vân Khanh, nàng làm như không nghe thấy, ngẩng đầu tìm trong đám người những người quen biết, thấy Vi Ngưng Tử và Tạ di ngồi chung một chỗ, cùng các tiểu thư khác nói chuyện, giống như không nhìn thấy nàng, nàng chỉ mỉm cười, dời ánh mắt đi nơi khác, vừa vặn nhìn thấy An Tuyết Oánh và Tri phủ phu nhân ngồi bên tay trái, An Tuyết Oánh còn hướng về phía nàng gật đầu.
Vân Khanh bước lên trước hành lễ với Tri phủ phu nhân, Tri phủ phu nhân vốn không hài lòng với thân phận của Vân Khanh, dù thế nào thì cũng là con gái của thương nhân, Tuyết Oánh cùng với Vân Khanh ở chung một chỗ, trên người nhiễm phải mùi dung tục thấp kém của thương nhân, sau này phát hiện ra, nhất cử nhất động của Vân Khanh đều có khí chất của thế gia vọng tộc, thái độ cư xử đúng mực, còn có xuất thân của Tạ thị, Tri phủ phu nhân Ân thị cũng bình thường trở lại, nhìn cử chỉ của Vân Khanh, lại nhìn dung mạo của nàng, dựa vào tiền tài quyền thế của Thẩm gia, nói không chừng sau này cũng có phúc khí, gả cho con thứ của vợ cả trong một gia tộc có tước vị cũng không phải là không thể, đến lúc đó cũng có thể hỗ trợ, giúp đỡ Tuyết Oánh.
“Ta biết ngươi hôm nay đến đây nên mới theo mẫu thân đến, bằng không thì cũng không nghĩ đến đây đâu.” An Tuyết Oánh kéo Vân Khanh ngồi xuống. Nàng hôm nay mặc một bộ váy dài màu tùng hoa, vấn kiểu tóc đọa mã kế, cài ba cây trâm dài hoa mai hoàng ngọc, trên tai là khuyên tai ngọc hình giọt nước, khí chất vô cùng nhu hòa uyển chuyển.
Ân thị vừa nghe An Tuyết Oánh nói xong liền tiếp lời: “Thân thể nó không tốt, mùa xuân khí trời còn lạnh, không thể ra khỏi cửa, nghe thấy ngươi cũng đến, thì mở to mắt mong chờ, chỉ muốn chạy đến, đúng là tình tình trẻ con.”
Vân Khanh biết Ân thị đang đỡ lời cho An Tuyết Oánh, xung quanh đều có người ngồi, tuy rằng có cách một khoảng, nhưng khó tránh được nghe xong lại nghĩ An Tuyết Oánh không muốn đến dự hoa yến của Hầu phủ, cũng hùa theo: “Tiểu nữ lần đầu tiên đến Hầu phủ, chắc Tuyết Oánh sợ tiểu nữ bị rơi lại phía sau mọi người thôi.”
Lời này nói ra vốn chỉ đơn giản, nhưng Ân thị lại như cố ý vô tình liếc mắt nhìn Tạ di và Vi Ngưng Tử ở đối diện, hai người này lúc trước mới nương tựa Thẩm phủ, bây giờ mua được nhà riêng, ở trên yến hội nhìn thấy cháu gái mà coi như không thấy, cái này đúng là làm người khác cảm thấy có phần khó chịu.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Tri phủ phu nhân, Vi Ngưng Tử ngẩng đầu lên nhìn sang, nàng ta hôm nay một thân áo nhiều lớp màu xanh lam thêu mây chìm, bên dưới là váy dài bồng bềnh màu xanh nước, trên đầu cài một bộ trâm vàng cẩn ngọc bích có chuỗi ngọc hình giọt nước đung đưa lay động, làm cho cả người toát lên vẻ đẹp thùy mị dịu dàng, vừa đến đã lọt vào không ít mắt xanh của không ít các vị phu nhân, thầm hỏi tên tuổi gia thế của nàng ta.
Thế nhưng Vân Khanh vừa đến, ánh mắt của mọi người đã rơi vào người nàng, câu chuyện của những người xung quanh đều chuyển thành vị tiểu thư mới đến là thiên kim nhà ai, mặc dù biết được Thẩm gia là thương nhân, cũng rối rít thở dài, nói là một nữ nhi tốt như vậy, đáng tiếc thân phận hơi thấp.
Lời này Vi Ngưng Tử hiểu là nếu Thẩm Vân Khanh sinh ra thân phận không thấp, thì chắc chắn phần lớn các vị phụ nhân ở đây hôm nay sẽ cẩn thận quan sát nàng, tương lai sẽ là đối tượng để chọn làm con dâu. Trong lồng ngực nàng ta tựa hồ như bị mèo cào, hai cảm giác ghen tỵ và căm hận hòa tan vào nhau, trở nên vô cùng khó chịu.
Thế nhưng, phản ửng của nàng ta so với Tạ di còn nhạy bén hơn, hiểu được hàm ý bên trong của một ít ánh mắt đang nhìn, cho dù không thích cũng phải giả bộ vui mừng, đứng dậy cười nói: “Biểu muội đến đây lúc nào, sao không đến đây nói chuyện với tỷ?”
Lời này thế nhưng lại ám chỉ Vân Khanh không biết lễ phép, nhìn thấy trưởng bối và biểu tỷ cũng không đến hành lễ.
Khóe miệng Vân Khanh hơi cong lên, dung mạo tuyệt đẹp rạng rỡ dường như còn hơn cả tia nắng ban mai đầu tiên, trong chốc lát tỏa ra ánh sáng chói lóa: “Vân Khanh sau khi đi vào vốn muốn đến nói chuyện cùng dì và biểu tỷ, lại không thể cắt ngang hai người nói chuyện phiếm, đúng lúc An tiểu thư vẫy muội lại, muội đành đến hành lễ với Tri phủ phu nhân trước.”
Người ta không quen biết còn nhìn thấy Vân Khanh đi vào, các người ngồi bên kia nói chuyện phiếm, không muốn để ý đến người ta, cho rằng mọi người đều không biết sao?
An Tuyết Oánh cúi đầu cười, nàng đã biết Vân Khanh mồm miệng khéo léo, Vi Ngưng Tử muốn dựa vào miệng lưỡi và thứ bậc làm tổn hại Vân Khanh, việc này không có khả năng.
Vân Khanh nói xong, đi đến chào Tạ di, tức khắc làm cho Vi Ngưng Tử không nói được một câu, mà mấy vị phu nhân mới quen nhìn Tạ di một chút, hóa ra quả phụ này là muội muội của Thẩm phu nhân, thế nhưng nghe nói Tạ đại danh nho chỉ có duy nhất một đích nữ, hay người này chính là thứ nữ duy nhất kia. Nghĩ đến đây liền không khỏi mà coi thường vài phần, đáy mắt cũng toát ra ý này.
Tạ di hung dữ trợn mắt nhìn Vi Ngưng Tử, ngu dốt tranh cãi vô ích, nữ nhi ngu xuẩn này hết mức, lúc này đi nhận thân thích, chẳng nhẽ không phải là nói cho người ta biết mình có thân thích là thương nhân sao? Lại làm cho người khác coi thường bà ta, đúng là hết sức ngu xuẩn.
Mà lúc xe ngựa của bọn họ dừng lại, ma ma quản sự phụ trách tiếp đón liền tiến lên hỏi: “Người đến là Tiểu thư Thẩm phủ?”
Thải Thanh đỡ Vân Khanh xuống ngựa, gật đầu nói: “Đúng vậy, làm phiền ma ma.”
“Không sao, sáng sớm nay tiểu thư đã dặn dò nô tỳ canh giữ trước cửa, nếu thấy Thẩm tiểu thư đến thì phải đón vào trước.” Tiểu thư trong lời ma ma quản sự này chính là Chương Huỳnh, cũng làm khó nàng ta đã sai người chờ ở cửa, kiếp trước lẫn kiếp này, đều là lần đầu tiên Vân Khanh đến Toánh Xuyên Hầu phủ, nơi này đối với nàng hoàn toàn xa lạ, nhưng mà càng như vậy, trong lòng Vân Khanh lại càng không yên tâm, tuy nói quan hệ của nàng và Chương Huỳnh không đến mức căng thẳng giống như trước, nhưng cũng không đến mức nàng ta phải quan tâm như vậy.
Trước cửa Hầu phủ là hai con sư tử lớn giương nanh múa vuốt, màu sắc âm trầm và hình tượng oai phong, cũng chứng tỏ nơi đây và Thẩm phủ phong cách không giống nhau, vẫn là danh môn quý tộc, tuy rằng Thẩm phủ giàu sang không thiếu, nhưng có không ít quy tắc luật lệ mà thương hộ không thể dùng, hơn nữa Thẩm phủ lấy xa hoa mỹ lệ làm trọng, mà Hầu tước phủ còn phải toát ra cao quý trang nghiêm mới là điểm quan trọng nhất.
Thải Thanh ngó nghiêng xung quanh, Lưu Thúy thấy vậy kéo tay nha đầu kia: “Không cần phải lộn xộn, để người khác thấy được, đánh mất hết mặt mũi của tiểu thư.”
Thải Thanh lúc này mời kìm hãm lại ánh mắt mình, phải biết rằng, đến những gia tộc lớn, nếu nhìn ngó xung quanh, bất kể là tiểu thư hay nha hoàn đều bị coi là tầm thường thấp kém, Thải Thanh không phải là con cái của hạ nhân trong phủ, có rất nhiều thứ vẫn còn chưa hiểu rõ, nhưng cũng may là nha đầu này biết nghe lời.
Tuổi còn nhỏ, đối với chuyện gì mới lạ, cũng thấy tò mò, Vân Khanh có thể hiểu được, chỉ cần lần sau không phạm sai lầm như thế nữa là tốt rồi, dù cho là nàng, cũng đang âm thầm quan sát, đến một nơi xa lạ, chú ý tình huống xung quanh cũng là một thói quen tốt.
“Lưu Thúy tỷ tỷ, ma ma quản sự vừa rồi thật lợi hại, chúng ta không nói gì mà bà ta đã biết là xe ngựa của Thẩm phủ.” Thải Thanh than thở.
Lưu Thúy cười nhàn nhạt: “Ngươi thật ngốc, Tiểu thư nhà chúng ta lần đầu tiên được mời đến Hầu phủ, đa số ở đây đều là người nhà quan lớn, xe ngựa kia chắc chắn đã đến nhiều lần, nhìn qua là biết, còn xe ngựa của chúng ta là lần đầu tiên đến, mà ma ma quản sự các bà giỏi nhất là ánh mắt, đương nhiên là có thể nhận ra.” Làm ma ma quản sự trong Hầu phủ, một chút bản lĩnh này phải có được, nếu ngay cả đạo lý cơ bản này mà Lưu Thúy không biết, thì đã sớm không làm nổi nha hoàn bên người tiểu thư nữa.
Hai mắt Thải Thanh sáng rực nhìn Lưu Thúy: “Lưu Thúy, tỷ biết thật nhiều chuyện.”
Lưu Thúy chỉ cười nói: “Ngươi nhìn nhiều một chút rồi học, sau này cũng sẽ biết.” Làm nhất đẳng nha hoàn cũng không phải chuyện dễ dàng.
Vân Khanh nghe hai nha đầu kia nói chuyện, khóe miệng cong lên, bây giờ mà nói, Thải Thanh quả thực còn hơi non nớt, chỉ cần nha đầu kia cố gắng và trung thành, sau này nàng nhất định sẽ không bạc đãi.
Nàng không tránh khỏi mà nghĩ đến Tuyết Lan, khoảng thời gian này, trong phủ đủ loại xa lánh, làm cho nàng ta tiều tụy không ít, chỉ mong rằng nàng ta nhận được một ít bài học, đừng giống như kiếp trước nữa.
Dọc đường đi, những hòn đá kỳ lạ trong hoa viên được bày biện, cây cối xanh um, những viên đá kỳ quái được bày san sát, vừa kỳ quái lại vừa như thú dữ, dựng ngang dọc khắp nơi, bên trên rêu mọc từng đám, bóng cây tử đằng thấp thoáng, lộ ra đường mòn nhỏ, đình đài lâu các, những cây bách, cây tử đằng cổ thụ tô thêm vẻ đẹp kỳ thú cho hoa viên. Ở giữa là các cụm hoa nhiều màu được trồng xen vào nhau, ánh nắng buổi sáng chiếu vào những giọt sương còn vương trên cánh hoa, phản chiếu thành những tia sáng bảy màu.
Đi theo ma ma quản sự dẫn đường phía trước, Vân Khanh mang theo Lưu Thúy và Thải Thanh đến phòng khách, trong đại sảnh đã sớm có vài vị khách, một đám người ăn mặc là lượt rực rỡ, giữa tiếng nói cười, thấy Vân Khanh bước vào, tất cả đều ngẩn người.
Có mấy vị phu nhân nhìn thấy Vân Khanh, cảm giác không quen mặt, lén lút khen ngợi: “Tiểu thư nhà nào sinh ra thật xinh đẹp duyên dáng.” Bên cạnh có vài vị phu nhân biết được liền nói với mấy người kia: “Đây là tiểu thư Thẩm gia.”
Vì thế lại nổi lên một trận xì xào, trong đó có các loại khinh bỉ cảm thán đối với thân phận của Vân Khanh, nàng làm như không nghe thấy, ngẩng đầu tìm trong đám người những người quen biết, thấy Vi Ngưng Tử và Tạ di ngồi chung một chỗ, cùng các tiểu thư khác nói chuyện, giống như không nhìn thấy nàng, nàng chỉ mỉm cười, dời ánh mắt đi nơi khác, vừa vặn nhìn thấy An Tuyết Oánh và Tri phủ phu nhân ngồi bên tay trái, An Tuyết Oánh còn hướng về phía nàng gật đầu.
Vân Khanh bước lên trước hành lễ với Tri phủ phu nhân, Tri phủ phu nhân vốn không hài lòng với thân phận của Vân Khanh, dù thế nào thì cũng là con gái của thương nhân, Tuyết Oánh cùng với Vân Khanh ở chung một chỗ, trên người nhiễm phải mùi dung tục thấp kém của thương nhân, sau này phát hiện ra, nhất cử nhất động của Vân Khanh đều có khí chất của thế gia vọng tộc, thái độ cư xử đúng mực, còn có xuất thân của Tạ thị, Tri phủ phu nhân Ân thị cũng bình thường trở lại, nhìn cử chỉ của Vân Khanh, lại nhìn dung mạo của nàng, dựa vào tiền tài quyền thế của Thẩm gia, nói không chừng sau này cũng có phúc khí, gả cho con thứ của vợ cả trong một gia tộc có tước vị cũng không phải là không thể, đến lúc đó cũng có thể hỗ trợ, giúp đỡ Tuyết Oánh.
“Ta biết ngươi hôm nay đến đây nên mới theo mẫu thân đến, bằng không thì cũng không nghĩ đến đây đâu.” An Tuyết Oánh kéo Vân Khanh ngồi xuống. Nàng hôm nay mặc một bộ váy dài màu tùng hoa, vấn kiểu tóc đọa mã kế, cài ba cây trâm dài hoa mai hoàng ngọc, trên tai là khuyên tai ngọc hình giọt nước, khí chất vô cùng nhu hòa uyển chuyển.
Ân thị vừa nghe An Tuyết Oánh nói xong liền tiếp lời: “Thân thể nó không tốt, mùa xuân khí trời còn lạnh, không thể ra khỏi cửa, nghe thấy ngươi cũng đến, thì mở to mắt mong chờ, chỉ muốn chạy đến, đúng là tình tình trẻ con.”
Vân Khanh biết Ân thị đang đỡ lời cho An Tuyết Oánh, xung quanh đều có người ngồi, tuy rằng có cách một khoảng, nhưng khó tránh được nghe xong lại nghĩ An Tuyết Oánh không muốn đến dự hoa yến của Hầu phủ, cũng hùa theo: “Tiểu nữ lần đầu tiên đến Hầu phủ, chắc Tuyết Oánh sợ tiểu nữ bị rơi lại phía sau mọi người thôi.”
Lời này nói ra vốn chỉ đơn giản, nhưng Ân thị lại như cố ý vô tình liếc mắt nhìn Tạ di và Vi Ngưng Tử ở đối diện, hai người này lúc trước mới nương tựa Thẩm phủ, bây giờ mua được nhà riêng, ở trên yến hội nhìn thấy cháu gái mà coi như không thấy, cái này đúng là làm người khác cảm thấy có phần khó chịu.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Tri phủ phu nhân, Vi Ngưng Tử ngẩng đầu lên nhìn sang, nàng ta hôm nay một thân áo nhiều lớp màu xanh lam thêu mây chìm, bên dưới là váy dài bồng bềnh màu xanh nước, trên đầu cài một bộ trâm vàng cẩn ngọc bích có chuỗi ngọc hình giọt nước đung đưa lay động, làm cho cả người toát lên vẻ đẹp thùy mị dịu dàng, vừa đến đã lọt vào không ít mắt xanh của không ít các vị phu nhân, thầm hỏi tên tuổi gia thế của nàng ta.
Thế nhưng Vân Khanh vừa đến, ánh mắt của mọi người đã rơi vào người nàng, câu chuyện của những người xung quanh đều chuyển thành vị tiểu thư mới đến là thiên kim nhà ai, mặc dù biết được Thẩm gia là thương nhân, cũng rối rít thở dài, nói là một nữ nhi tốt như vậy, đáng tiếc thân phận hơi thấp.
Lời này Vi Ngưng Tử hiểu là nếu Thẩm Vân Khanh sinh ra thân phận không thấp, thì chắc chắn phần lớn các vị phụ nhân ở đây hôm nay sẽ cẩn thận quan sát nàng, tương lai sẽ là đối tượng để chọn làm con dâu. Trong lồng ngực nàng ta tựa hồ như bị mèo cào, hai cảm giác ghen tỵ và căm hận hòa tan vào nhau, trở nên vô cùng khó chịu.
Thế nhưng, phản ửng của nàng ta so với Tạ di còn nhạy bén hơn, hiểu được hàm ý bên trong của một ít ánh mắt đang nhìn, cho dù không thích cũng phải giả bộ vui mừng, đứng dậy cười nói: “Biểu muội đến đây lúc nào, sao không đến đây nói chuyện với tỷ?”
Lời này thế nhưng lại ám chỉ Vân Khanh không biết lễ phép, nhìn thấy trưởng bối và biểu tỷ cũng không đến hành lễ.
Khóe miệng Vân Khanh hơi cong lên, dung mạo tuyệt đẹp rạng rỡ dường như còn hơn cả tia nắng ban mai đầu tiên, trong chốc lát tỏa ra ánh sáng chói lóa: “Vân Khanh sau khi đi vào vốn muốn đến nói chuyện cùng dì và biểu tỷ, lại không thể cắt ngang hai người nói chuyện phiếm, đúng lúc An tiểu thư vẫy muội lại, muội đành đến hành lễ với Tri phủ phu nhân trước.”
Người ta không quen biết còn nhìn thấy Vân Khanh đi vào, các người ngồi bên kia nói chuyện phiếm, không muốn để ý đến người ta, cho rằng mọi người đều không biết sao?
An Tuyết Oánh cúi đầu cười, nàng đã biết Vân Khanh mồm miệng khéo léo, Vi Ngưng Tử muốn dựa vào miệng lưỡi và thứ bậc làm tổn hại Vân Khanh, việc này không có khả năng.
Vân Khanh nói xong, đi đến chào Tạ di, tức khắc làm cho Vi Ngưng Tử không nói được một câu, mà mấy vị phu nhân mới quen nhìn Tạ di một chút, hóa ra quả phụ này là muội muội của Thẩm phu nhân, thế nhưng nghe nói Tạ đại danh nho chỉ có duy nhất một đích nữ, hay người này chính là thứ nữ duy nhất kia. Nghĩ đến đây liền không khỏi mà coi thường vài phần, đáy mắt cũng toát ra ý này.
Tạ di hung dữ trợn mắt nhìn Vi Ngưng Tử, ngu dốt tranh cãi vô ích, nữ nhi ngu xuẩn này hết mức, lúc này đi nhận thân thích, chẳng nhẽ không phải là nói cho người ta biết mình có thân thích là thương nhân sao? Lại làm cho người khác coi thường bà ta, đúng là hết sức ngu xuẩn.