Mà Trương chưởng quỹ nghe vậy, ý thức được đề tài của mình vừa rồi đã đi quá xa, lại khôi phục dáng vẻ nổi giận đùng đùng, quát: "Ta và Thẩm gia các ngươi buôn bán cũng không phải một năm hai năm, làm ăn lâu như vậy, vẫn luôn tin tưởng các người, chín ngày trước, ta từ Thẩm gia các ngươi nhận 700 cuộn Liễu lăng, cũng không kiểm tra liền kéo trở về, nhưng hôm qua có khách đến, nói là muốn lấy Liễu lăng, ta đến trong kho hàng vừa nhìn, Thẩm gia các ngươi thật giỏi a! Các ngươi dám nói là Liễu lăng, ở trong Liễu lăng thế nhưng trộn lẫn Ni Cô Miên lăng giao cho ta!"
Lăng là một loại vải dệt bóng loáng mềm mại, tính chất mỏng nhẹ, thường dùng để làm váy cùng xiêm y, mà Liễu lăng là loại lăng tốt nhất, thuộc loại tố lăng(chỉ thuần 1 màu trắng), toàn bộ chỉ dùng tơ tinh khiết của con tằm làm nguyên liệu, mà Ni Cô Miên lăng thì khác, nó tuy cũng là lăng, nhưng là trong đó trộn bông cùng những thứ khác, tuy rằng thoạt nhìn cũng như Liễu lăng, nhưng khi sờ lên, cảm giác thô hơn rất nhiều, màu sắc không đủ xinh đẹp, xúc cảm cũng không đủ mềm mại, giá đương nhiên cũng rẻ hơn phân nửa, là loại hàng dệt kém nhất, hai loại kém nhau xa.
Trương chưởng quỹ sau khi nói xong, cố ý sai người bê một cuộn vải tiến vào, ở trước mặt Vân Khanh mở hàng, sau đó đưa ra trước mặt mọi người, phẫn nộ nói: "Ngươi xem, Liễu lăng thực sự để xuống mềm mại như nước, ngươi lại nhìn này, phía dưới cuộn sóng to như vậy, rõ ràng không phải dệt từ tơ tằm, lại nhìn xem màu sắc, soi dưới đèn thì ánh sáng màu tán loạn mà nhợt nhạt!"
Trương chưởng quỹ càng nói càng tức, cầm lấy cuộn vải ấy ném lên bàn, chỉ vào mắng: "Ngươi nhìn cho kĩ, đây rốt cuộc là cái gì?!"
Vân Khanh khẽ cau mày, nàng không cần đi nhìn kỹ, Liễu lăng cùng Ni Cô Miên lăng khác nhau quá lớn, nàng liếc mắt một cái có thể phân rõ, nàng quay đầu đối với Lý Tư nói: "Cho chưởng quầy tra sổ sách, giao dịch này có phải là bán ra vào chín ngày trước hay không?"
Lý Tư được lệnh, đi tra sổ sách, mà Vân Khanh đối với người làm phân phó: "Còn không mau đi rót chén trà ngon tới cho Trương chưởng quỹ."
"Trương chưởng quỹ, mời ngồi, nếu Ni Cô Miên lăng này thật sự là Thẩm gia làm sai, ta hôm nay tất nhiên sẽ cho ngài một câu trả lời!" Vân Khanh khách khí nói chuyện, thật sự làm cho Trương chưởng quỹ không thể trợn mắt mà mắng tiếp nữa, chỉ phải hừ mạnh một tiếng, ngồi xuống ghế nhận trà.
Một lát sau, Lý Tư liền lại đây nói: "Đại tiểu thư, chín ngày trước đúng là Thẩm phủ ta có bán ra 700 cuộn Liễu Lăng, trên sổ ghi rất rõ, chúng ta đưa là Liễu lăng.
"Đúng không, ta đã nói, các ngươi còn chưa tin! Liễu lăng này của Thẩm gia các ngươi là hàng tốt nhất, ta đương nhiên là đến chỗ các ngươi lấy hàng, nhưng cũng bởi vì tin tưởng bọn ngươi, ta kiểm cũng chưa kiểm liền lôi đi, ai biết lại xuất hiện loại chuyện này!" Trương chưởng quỹ uống một ngụm trà, thanh âm càng lớn, cơ hồ chỉ dùng để rống, hận không thể để toàn bộ thế giới đều biết Thẩm gia bán hàng nhái.
Vân Khanh không mở miệng, đi đến một xe chở Ni Cô Miên lăng ở bên ngoài, đem hàng xé mở ra, nhìn đến mặt trên tiếp theo là một mảnh màu trắng, đáy mắt lộ ra một chút trào phúng.
"Thế nào, đều là Ni Cô Miên lăng chứ, ta không lừa các ngươi chứ! Ta cho ngươi biết, việc này khiến cho ta bị tổn thất rất lớn! Các ngươi làm hại khách của ta bỏ đi, còn tổn thất danh dự, những tổn thất này, Thẩm gia các ngươi đều phải bồi thường!" Trương chưởng quỹ một hơi đem nước trà uống hết, cả người đứng lên thoải mái nói.
Vân Khanh dung nhan giấu ở dưới mũ sa, lụa mỏng màu trắng ngà theo gió lay động, tạo ra từng đợt từng đợt gợn sóng, nàng chậm rãi gật đầu: "Đương nhiên, nếu thật là Thẩm gia chúng ta bán hàng nhái, như vậy lấy một đền mười là lẽ đương nhiên."
Trương chưởng quỹ vừa nghe, ánh mắt sáng hẳn lên, lấy một đền mười, thì phải là 7000 cuộn Liễu lăng, giá thành cao đến không ngờ, hắn đương nhiên muốn phát tài liền lập tức gật đầu nói: "Nếu đại tiểu thư ngươi thừa nhận, vậy thì lấy một đền mười đi!"
"Đợi đã, Trương chưởng quỹ, giá trị của Liễu lăng, ta và ông đều biết rõ, lấy một đền mười, Thẩm gia tổn thất quá nặng, như thế nào cũng phải để ta phân rõ một chút mới được." Vân Khanh nhìn Trương chưởng quỹ nói.
"Được thôi, ngươi liền xem đi." Dù sao xem đến xem đi cũng nhìn không ra cái gì khác biệt, Trương chưởng quỹ lần này tự động ngồi xuống, vẻ mặt thần thanh khí sảng.
"Đi, cho người vào trong kho hàng ôm năm cuộn Liễu lăng cùng năm cuộn Ni Cô Miên lăng lại đây." Vân Khanh phân phó, Lý Tư lập tức sai người làm vào kho hàng, quay đầu nhìn Trương chưởng quỹ ẩn ẩn bật cười.
Một lát sau, hai người làm liền ôm năm cuộn Liễu lăng cùng năm cuộn Ni Cô Miên lăng đặt ở trên bàn, Vân Khanh cố ý cho người ta đặt ở chỗ gần tầm mắt mọi người nhất, sau đó cầm lấy một Ni Cô Miên lăng trong đó đối với Trương chưởng quỹ nói: "Trương chưởng quỹ, ông xem, đây là Ni Cô Miên lăng do Thẩm phủ ta sản xuất, mời ông nhìn xem cùng hàng của ông có gì khác nhau?"
Trương chưởng quỹ nhìn lướt qua, hừ nói: "Đều là thứ phẩm như nhau." Trong tiệm của hắn toàn bán loại vải dệt cao cấp, thứ Ni Cô Miên lăng này, hắn đương nhiên sẽ không để ở trong mắt.
Vân Khanh gật gật đầu: "Trương chưởng quỹ ông cần phải nhìn rõ ràng, Ni Cô Miên lăng tuy là thứ phẩm, nhưng cũng có bất đồng."
"Có cái gì bất đồng, nói ngươi không hiểu, ngươi thật đúng là không hiểu, Ni Cô Miên lăng bởi vì là hỗn tạp đan thành, cho nên dù là do nhà nào dệt, chất lượng của Ni Cô Miên lăng khác biệt cũng không lớn, dưới ánh sáng màu sắc sẽ hỗn tạp, không thể tìm ra quy luật, thì khác nhau như thế nào?" Trương chưởng quỹ rất là khinh thường.
"Đương nhiên, theo lời ông thì đúng vậy!" Vân Khanh đem vải dệt hàn xé mở, sau đó ở trước mặt mọi người nói: "Ni Cô Miên Lăng vải dệt chắc sẽ không phát hiện có cái gì bất đồng, nhưng dấu hiệu của Thẩm gia chúng ta là bất đồng."
Nàng một tay cầm khúc vải vừa rồi từ kho nhà mình xé mở, tay còn lại cầm khúc vải do Trương chưởng quỹ xé mở, hiện ra ở mọi người trước mặt: " Thẩm gia Chúng ta nửa tháng trước, toàn bộ sửa dùng ba tầng sắc giấy làm mối hàn(chỗ đầu cuộn vải), mà lần giao dịch này, rõ ràng là chín ngày trước xuất kho, nhưng mọi người xem chỗ hàn này, sắc giấy chỉ có một màu đỏ thẫm, đây rõ ràng không phải là hàng của Thẩm gia!"
Nửa tháng trước, vừa được biết Thẩm Mậu gặp chuyện không may, Vân Khanh đã nghĩ đến chuyện của cửa hàng, liền cùng Lý Tư thương lượng, suốt đêm đem toàn bộ chỗ hàn của hàng hóa cải trang, bề ngoài vẫn tiếp tục sử dụng giấy hàn màu đỏ thẫm như trước, nhưng kỳ thật trang giấy bên trong là ba tầng sắc giấy cực mỏng, như vậy ở mặt ngoài nhìn, nếu từ mép sườn xé mở, phải nhìn kĩ mới thấy cạnh giấy màu vàng và màu xanh trong giấy hàn.
Loại dấu hiệu này, vì đúng là để đề phòng có người đến lấy hàng thật, sau lại dùng hàng thứ phẩm đến bôi nhọ danh dự Thẩm gia, lúc ấy Lý Tư còn cảm thấy có chút quá mức hưng sư động chúng(ý là lo xa), nay xem ra, đại tiểu thư thật là có tầm nhìn xa, có thể nhìn đến điểm này.
Chỗ giấy hàn được truyền qua tay mọi người, bọn họ đều thấy được bên trong khác nhau, trong đám người có người bắt đầu bàn tán: "Thật đúng là không giống nhau."
"Đúng vậy a, bên trong này là tam sắc, hoàn toàn bất đồng, ngươi xem, thật là lợi hại, chưa thấy qua loại này dấu hiệu."
......
Trương chưởng quỹ mặt liền cứng lại, hắn thật không ngờ thế nhưng chỗ hàn ở bên trong còn có loại thủ đoạn này, nhất thời thẹn quá thành giận nói: "Ngươi cho ta là Liễu lăng, ngươi hiện tại lấy ra Ni Cô Miên lăng, đương nhiên không giống rồi!"
Vân Khanh thản nhiên cười: "Trương chưởng quỹ nói đúng, Liễu lăng của Thẩm gia tự nhiên cũng làm dấu hiệu, bất quá Trương chưởng quỹ ông thật sự muốn đánh mất hết mặt mũi sao? Mối hàn tất cả vải dệt của Thẩm gia chúng ta đều có những kí hiệu đánh dấu khác nhau, mặc kệ là vải vóc hay là hàn, chúng ta đều lấy ra chứng cứ. Lúc trước cha ta định ra quy củ trong vòng mười ngày nếu phát hiện hàng hóa có bất cứ vấn đề gì, cũng có thể đổi hàng, là vì để bảo đảm lợi ích của mọi người, phòng ngừa hàng hóa bị tổn thất ngoài ý muốn. Nhưng loại này quy củ, lại bị ông lấy ra kiếm lời! Ông từ Thẩm gia chúng ta mua đi 700 cuộn Liễu lăng, sau đó cho người ta tìm Ni Cô Miên lăng đến, làm giả thành Liễu lăng của Thẩm phủ ta, lại đến Thẩm gia chúng ta kiếm chuyện! Nói Thẩm gia chúng ta bán hàng nhái, bại hoại thanh danh Thẩm gia, mục đích ông làm như vậy, là muốn kiếm lời một vố, sau lại cùng Thẩm gia chúng ta trở mặt sao?"
Đối mặt với chất vấn như thế, Trương chưởng quỹ cũng không nhịn được đứng lên, nhìn trái ngó phải, tức giận nói: "Cái gì hàng nhái, nhất định là người làm của ta lầm hàng rồi! Ta trở về nhìn kĩ lại đến!"
Sau khi nói xong, vội vàng sai người kéo xe hàng giả kia về, cúi đầu nhanh chóng chạy.
"Ai nha, Trương chưởng quỹ a, về sau ta cũng không dám đi nhà ông mua vải, nếu ông lầm lẫn lấy Ni Cô Miên lăng đổi Liễu lăng của ta, thì ta đây không phải là chịu thiệt rồi sao......" Một người ở trước mặt Trương chưởng quỹ cao giọng trêu ghẹo, khiến đám người không kìm được cười to.
Lăng là một loại vải dệt bóng loáng mềm mại, tính chất mỏng nhẹ, thường dùng để làm váy cùng xiêm y, mà Liễu lăng là loại lăng tốt nhất, thuộc loại tố lăng(chỉ thuần 1 màu trắng), toàn bộ chỉ dùng tơ tinh khiết của con tằm làm nguyên liệu, mà Ni Cô Miên lăng thì khác, nó tuy cũng là lăng, nhưng là trong đó trộn bông cùng những thứ khác, tuy rằng thoạt nhìn cũng như Liễu lăng, nhưng khi sờ lên, cảm giác thô hơn rất nhiều, màu sắc không đủ xinh đẹp, xúc cảm cũng không đủ mềm mại, giá đương nhiên cũng rẻ hơn phân nửa, là loại hàng dệt kém nhất, hai loại kém nhau xa.
Trương chưởng quỹ sau khi nói xong, cố ý sai người bê một cuộn vải tiến vào, ở trước mặt Vân Khanh mở hàng, sau đó đưa ra trước mặt mọi người, phẫn nộ nói: "Ngươi xem, Liễu lăng thực sự để xuống mềm mại như nước, ngươi lại nhìn này, phía dưới cuộn sóng to như vậy, rõ ràng không phải dệt từ tơ tằm, lại nhìn xem màu sắc, soi dưới đèn thì ánh sáng màu tán loạn mà nhợt nhạt!"
Trương chưởng quỹ càng nói càng tức, cầm lấy cuộn vải ấy ném lên bàn, chỉ vào mắng: "Ngươi nhìn cho kĩ, đây rốt cuộc là cái gì?!"
Vân Khanh khẽ cau mày, nàng không cần đi nhìn kỹ, Liễu lăng cùng Ni Cô Miên lăng khác nhau quá lớn, nàng liếc mắt một cái có thể phân rõ, nàng quay đầu đối với Lý Tư nói: "Cho chưởng quầy tra sổ sách, giao dịch này có phải là bán ra vào chín ngày trước hay không?"
Lý Tư được lệnh, đi tra sổ sách, mà Vân Khanh đối với người làm phân phó: "Còn không mau đi rót chén trà ngon tới cho Trương chưởng quỹ."
"Trương chưởng quỹ, mời ngồi, nếu Ni Cô Miên lăng này thật sự là Thẩm gia làm sai, ta hôm nay tất nhiên sẽ cho ngài một câu trả lời!" Vân Khanh khách khí nói chuyện, thật sự làm cho Trương chưởng quỹ không thể trợn mắt mà mắng tiếp nữa, chỉ phải hừ mạnh một tiếng, ngồi xuống ghế nhận trà.
Một lát sau, Lý Tư liền lại đây nói: "Đại tiểu thư, chín ngày trước đúng là Thẩm phủ ta có bán ra 700 cuộn Liễu Lăng, trên sổ ghi rất rõ, chúng ta đưa là Liễu lăng.
"Đúng không, ta đã nói, các ngươi còn chưa tin! Liễu lăng này của Thẩm gia các ngươi là hàng tốt nhất, ta đương nhiên là đến chỗ các ngươi lấy hàng, nhưng cũng bởi vì tin tưởng bọn ngươi, ta kiểm cũng chưa kiểm liền lôi đi, ai biết lại xuất hiện loại chuyện này!" Trương chưởng quỹ uống một ngụm trà, thanh âm càng lớn, cơ hồ chỉ dùng để rống, hận không thể để toàn bộ thế giới đều biết Thẩm gia bán hàng nhái.
Vân Khanh không mở miệng, đi đến một xe chở Ni Cô Miên lăng ở bên ngoài, đem hàng xé mở ra, nhìn đến mặt trên tiếp theo là một mảnh màu trắng, đáy mắt lộ ra một chút trào phúng.
"Thế nào, đều là Ni Cô Miên lăng chứ, ta không lừa các ngươi chứ! Ta cho ngươi biết, việc này khiến cho ta bị tổn thất rất lớn! Các ngươi làm hại khách của ta bỏ đi, còn tổn thất danh dự, những tổn thất này, Thẩm gia các ngươi đều phải bồi thường!" Trương chưởng quỹ một hơi đem nước trà uống hết, cả người đứng lên thoải mái nói.
Vân Khanh dung nhan giấu ở dưới mũ sa, lụa mỏng màu trắng ngà theo gió lay động, tạo ra từng đợt từng đợt gợn sóng, nàng chậm rãi gật đầu: "Đương nhiên, nếu thật là Thẩm gia chúng ta bán hàng nhái, như vậy lấy một đền mười là lẽ đương nhiên."
Trương chưởng quỹ vừa nghe, ánh mắt sáng hẳn lên, lấy một đền mười, thì phải là 7000 cuộn Liễu lăng, giá thành cao đến không ngờ, hắn đương nhiên muốn phát tài liền lập tức gật đầu nói: "Nếu đại tiểu thư ngươi thừa nhận, vậy thì lấy một đền mười đi!"
"Đợi đã, Trương chưởng quỹ, giá trị của Liễu lăng, ta và ông đều biết rõ, lấy một đền mười, Thẩm gia tổn thất quá nặng, như thế nào cũng phải để ta phân rõ một chút mới được." Vân Khanh nhìn Trương chưởng quỹ nói.
"Được thôi, ngươi liền xem đi." Dù sao xem đến xem đi cũng nhìn không ra cái gì khác biệt, Trương chưởng quỹ lần này tự động ngồi xuống, vẻ mặt thần thanh khí sảng.
"Đi, cho người vào trong kho hàng ôm năm cuộn Liễu lăng cùng năm cuộn Ni Cô Miên lăng lại đây." Vân Khanh phân phó, Lý Tư lập tức sai người làm vào kho hàng, quay đầu nhìn Trương chưởng quỹ ẩn ẩn bật cười.
Một lát sau, hai người làm liền ôm năm cuộn Liễu lăng cùng năm cuộn Ni Cô Miên lăng đặt ở trên bàn, Vân Khanh cố ý cho người ta đặt ở chỗ gần tầm mắt mọi người nhất, sau đó cầm lấy một Ni Cô Miên lăng trong đó đối với Trương chưởng quỹ nói: "Trương chưởng quỹ, ông xem, đây là Ni Cô Miên lăng do Thẩm phủ ta sản xuất, mời ông nhìn xem cùng hàng của ông có gì khác nhau?"
Trương chưởng quỹ nhìn lướt qua, hừ nói: "Đều là thứ phẩm như nhau." Trong tiệm của hắn toàn bán loại vải dệt cao cấp, thứ Ni Cô Miên lăng này, hắn đương nhiên sẽ không để ở trong mắt.
Vân Khanh gật gật đầu: "Trương chưởng quỹ ông cần phải nhìn rõ ràng, Ni Cô Miên lăng tuy là thứ phẩm, nhưng cũng có bất đồng."
"Có cái gì bất đồng, nói ngươi không hiểu, ngươi thật đúng là không hiểu, Ni Cô Miên lăng bởi vì là hỗn tạp đan thành, cho nên dù là do nhà nào dệt, chất lượng của Ni Cô Miên lăng khác biệt cũng không lớn, dưới ánh sáng màu sắc sẽ hỗn tạp, không thể tìm ra quy luật, thì khác nhau như thế nào?" Trương chưởng quỹ rất là khinh thường.
"Đương nhiên, theo lời ông thì đúng vậy!" Vân Khanh đem vải dệt hàn xé mở, sau đó ở trước mặt mọi người nói: "Ni Cô Miên Lăng vải dệt chắc sẽ không phát hiện có cái gì bất đồng, nhưng dấu hiệu của Thẩm gia chúng ta là bất đồng."
Nàng một tay cầm khúc vải vừa rồi từ kho nhà mình xé mở, tay còn lại cầm khúc vải do Trương chưởng quỹ xé mở, hiện ra ở mọi người trước mặt: " Thẩm gia Chúng ta nửa tháng trước, toàn bộ sửa dùng ba tầng sắc giấy làm mối hàn(chỗ đầu cuộn vải), mà lần giao dịch này, rõ ràng là chín ngày trước xuất kho, nhưng mọi người xem chỗ hàn này, sắc giấy chỉ có một màu đỏ thẫm, đây rõ ràng không phải là hàng của Thẩm gia!"
Nửa tháng trước, vừa được biết Thẩm Mậu gặp chuyện không may, Vân Khanh đã nghĩ đến chuyện của cửa hàng, liền cùng Lý Tư thương lượng, suốt đêm đem toàn bộ chỗ hàn của hàng hóa cải trang, bề ngoài vẫn tiếp tục sử dụng giấy hàn màu đỏ thẫm như trước, nhưng kỳ thật trang giấy bên trong là ba tầng sắc giấy cực mỏng, như vậy ở mặt ngoài nhìn, nếu từ mép sườn xé mở, phải nhìn kĩ mới thấy cạnh giấy màu vàng và màu xanh trong giấy hàn.
Loại dấu hiệu này, vì đúng là để đề phòng có người đến lấy hàng thật, sau lại dùng hàng thứ phẩm đến bôi nhọ danh dự Thẩm gia, lúc ấy Lý Tư còn cảm thấy có chút quá mức hưng sư động chúng(ý là lo xa), nay xem ra, đại tiểu thư thật là có tầm nhìn xa, có thể nhìn đến điểm này.
Chỗ giấy hàn được truyền qua tay mọi người, bọn họ đều thấy được bên trong khác nhau, trong đám người có người bắt đầu bàn tán: "Thật đúng là không giống nhau."
"Đúng vậy a, bên trong này là tam sắc, hoàn toàn bất đồng, ngươi xem, thật là lợi hại, chưa thấy qua loại này dấu hiệu."
......
Trương chưởng quỹ mặt liền cứng lại, hắn thật không ngờ thế nhưng chỗ hàn ở bên trong còn có loại thủ đoạn này, nhất thời thẹn quá thành giận nói: "Ngươi cho ta là Liễu lăng, ngươi hiện tại lấy ra Ni Cô Miên lăng, đương nhiên không giống rồi!"
Vân Khanh thản nhiên cười: "Trương chưởng quỹ nói đúng, Liễu lăng của Thẩm gia tự nhiên cũng làm dấu hiệu, bất quá Trương chưởng quỹ ông thật sự muốn đánh mất hết mặt mũi sao? Mối hàn tất cả vải dệt của Thẩm gia chúng ta đều có những kí hiệu đánh dấu khác nhau, mặc kệ là vải vóc hay là hàn, chúng ta đều lấy ra chứng cứ. Lúc trước cha ta định ra quy củ trong vòng mười ngày nếu phát hiện hàng hóa có bất cứ vấn đề gì, cũng có thể đổi hàng, là vì để bảo đảm lợi ích của mọi người, phòng ngừa hàng hóa bị tổn thất ngoài ý muốn. Nhưng loại này quy củ, lại bị ông lấy ra kiếm lời! Ông từ Thẩm gia chúng ta mua đi 700 cuộn Liễu lăng, sau đó cho người ta tìm Ni Cô Miên lăng đến, làm giả thành Liễu lăng của Thẩm phủ ta, lại đến Thẩm gia chúng ta kiếm chuyện! Nói Thẩm gia chúng ta bán hàng nhái, bại hoại thanh danh Thẩm gia, mục đích ông làm như vậy, là muốn kiếm lời một vố, sau lại cùng Thẩm gia chúng ta trở mặt sao?"
Đối mặt với chất vấn như thế, Trương chưởng quỹ cũng không nhịn được đứng lên, nhìn trái ngó phải, tức giận nói: "Cái gì hàng nhái, nhất định là người làm của ta lầm hàng rồi! Ta trở về nhìn kĩ lại đến!"
Sau khi nói xong, vội vàng sai người kéo xe hàng giả kia về, cúi đầu nhanh chóng chạy.
"Ai nha, Trương chưởng quỹ a, về sau ta cũng không dám đi nhà ông mua vải, nếu ông lầm lẫn lấy Ni Cô Miên lăng đổi Liễu lăng của ta, thì ta đây không phải là chịu thiệt rồi sao......" Một người ở trước mặt Trương chưởng quỹ cao giọng trêu ghẹo, khiến đám người không kìm được cười to.