Lý ma ma sợ bà đem Tiểu Mai đánh chết, lát nữa không người làm chứng, chạy nhanh ngăn trở bà,Tạ thị trong miệng thì thào mắng, lại nghĩ tới là Thẩm Bình sai khiến, liền vịn Phỉ Thúy cùng Hổ Phách đứng lên, đi đến tiền sảnh Thẩm gia, lạnh lùng nói: "Ngươi thật ác độc, lòng dạ hiểm ác, là ngươi sai người đi nha môn báo, chỉ có ngươi biết Vân Khanh bị bệnh đậu mùa, mới có thể nhanh như vậy kêu quan sai đến! Có thể hại nữ nhi của ta bị bệnh đậu mùa, ngươi là nghĩ muốn gia sản của Thẩm phủ sao? Vân Khanh nhà ta là một nữ nhi mà phải chăm lo toàn phủ dễ dàng lắm sao?Vì sao các ngươi muốn làm hại mà lại dùng phương thức này, nay con bé phải đi sở cách ly là chín đường chết một đường sống a....."
Tạ thị mắng to, đem khổ sở nói ra, nàng chỉ vào tộc trưởng, chỉ vào trưởng lão nói: "Các ngươi, một đám đều thừa dịp lão gia gặp chuyện không may muốn đoạt tài sản Thẩm gia ta, mưu đoạt bất thành liền ngầm làm mấy chuyện xấu, các ngươi mà là trưởng bối sao? Mà là trưởng lão trong tộc sao? Các ngươi quả thật là một bọn lang tâm cẩu phế, heo chó không bằng, ông trời có mắt mà sao không cho sét đánh chết bọn người này đi a......"
Tộc trưởng cùng trưởng lão bị Tạ thị mắng như heo chó thì tức đỏ mặt, tộc trưởng nhịn không được mắng: "Tạ thị, ngươi đang nói cái gì, ngươi có biết nhục mạ tộc trưởng cùng trưởng lão là tội gì sao? Chỉ dựa vào cái tội này là có thể đem ngươi đánh chết rồi! Ngươi nếu là còn muốn làm con dâu Thẩm thị chúng ta liền chú ý một chút!"
Thẩm Mậu tĩnh lặng nhìn mọi chuyện trước mắt, nếu không phải ông kinh thương nhiều năm như vậy, gặp qua không ít sóng gió thì lúc này ông đã không thể tĩnh lặng như vậy. Lúc này ông bi thương cực độ, một câu đều nói không ra, nữ nhi bị nha dịch như vậy bắt đi, sinh tử khó liệu, thê tử mỗi câu đều là lời thật, lệ chảy như máu, ông chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhìn bọn người trong tộc kia ngày thường đều dựa vào ông để có cơm ăn, thấy thật phẫn nộ và bi ai.
Đến lúc này, tộc trưởng thế nhưng còn tại chỉ trích Tạ thị, không có một chút tự trách, ông thật phẫn nộ cùng bi thương, chung quy biến thành hành động, đi lên phía trước đem Tạ thị đang khóc ôm vào trong ngực, nghiêm mặt nói với tộc trưởng: "Mười lăm tháng sau,Thẩm Mậu ta một chi, tách khỏi dòng họ Thẩm thị, từ nay về sau không còn quan hệ cùng các ngươi!"
Đứng bên cạnh người trong Thẩm thị nhất thời đều sợ ngây người, hiện nay đại bộ phận dòng họ Thẩm thị đều là dựa vào Thẩm Mậu mà sống, nếu Thẩm Mậu tách khỏi đây không phải người trong tộc cũng sẽ chỉ có con đường chết sao?
Đại Trưởng Lão là người đầu tiên đứng ra khuyên nhủ: "Thẩm Mậu, việc này tuyệt đối không thể a,Thẩm thị chúng ta là đại tộc mấy trăm năm sao ngươi có thể cứ như vậy tách ra thành một chi, nếu người ta biết, đối với trong tộc, đối với ngươi thanh danh đều sẽ bị tổn hại!"
Tổn hại thanh danh?
Thẩm Mậu châm chọc cười: "Thời điểm các ngươi ép vợ con ta có nghĩ đến thanh danh sao? Thời điểm các ngươi hại nữ nhi của ta bị bệnh đậu mùa có nghĩ đến thanh danh sao? Thẩm Mậu ta cái khác không nói, nhiều năm như vậy đối với tộc nhân đều không có bạc đãi, làm sao nói gì đến thanh danh sẽ bị tổn hại. Người nào trong tộc cuối cùng mà không có phần chứ, các ngươi chưa từng chân chính coi ta là người trong tộc, như vậy ta cũng không cần lại nhớ kỹ tộc tông hết thảy! Về sau chúng ta tách ra, có việc thì tự mình lo!"
Không chỉ Đại Trưởng Lão mà Nhị Trưởng Lão cũng gấp gáp, biết hôm nay đã chọc Thẩm Mậu phát điên rồi, dù là ai khi mà nhìn đến nữ nhi duy nhất của mình bị quan phủ bắt đến sở cách ly cũng không có biện pháp nhịn được, mặt đầy lo lắng khuyên nhủ: "Thẩm Mậu, ngươi đừng vội, việc này tuy có không ổn, nhưng là trong tộc cũng vì tốt cho ngươi......"
"Khi dễ cô nhi quả phụ là vì tốt cho ta? Thật sự là chuyện cười cho thiên hạ! Các ngươi đã đắn đo cho Thẩm Mậu ta à? Nếu là thổ phỉ, cướp của giết sạch cả nhà, còn nói với ngươi một câu xin chào ngươi sẽ nghe sao?" Thẩm Mậu tuy rằng bộ dáng lịch sự, nhưng cũng không phải là người dễ nói chuyện, nếu không cũng không thể đem thương nghiệp Thẩm gia càng làm càng lớn.
Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão rốt cuộc cũng là da mặt mỏng, một chút cũng không chịu được, tộc trưởng lại tức giận dựng thẳng râu, trừng mắt mắng: "Được lắm, Thẩm Mậu ngươi đương nhiên không màng tất cả......"
Mới vừa rồi, Thẩm Mậu đều thấy được tất cả, tức nhất là tộc trưởng cùng Thẩm Bình, ánh mắt đầy phẫn nộ nói: "Ta đương nhiên là có quan tâm, hôm nay đứng ở chỗ này có người của tộc Thẩm thị, các ngươi người người để tay lên ngực tự hỏi, mấy năm nay, Thẩm Mậu ta đối với các ngươi có chỗ nào không tốt, các ngươi cần ta có thể bỏ ra liền bỏ ra, các ngươi không có khả năng, ta cũng tự mình làm hết, các ngươi nói tế tự trong tộc thiếu tiền, ta cũng không chút do dự đưa tiền, nhưng là các ngươi đã làm gì? Ta mất tích, các ngươi chẳng những không đến giúp đỡ, lại còn bỏ đá xuống giếng, đây quan tâm là của các ngươi sao? Nếu là như thế, Thẩm Mậu ta đây không thể cùng chung suy nghĩ với các ngươi rồi!"
Một câu nói này làm người trong tộc hối hận, bọn họ là bị ý niệm tham lam nhất thời mờ mắt. Nhớ tới việc ngày thường Thẩm Mậu làm, cũng xác định là không có gì sai lầm.
"Ngươi còn ở nơi này già mồm át lẽ phải......" Tộc trưởng mặt dày, vẫn còn muốn chỉ trích.
Thẩm Mậu liếc mắt nhìn lão, cười lạnh một tiếng: "Ta duy nhất làm sai chỉ là không phân gia tài bạc vạn tặng hết lại cho các ngươi!"
Ông ngừng lại một chút, lạnh mặt nói với bọn họ: "Các ngươi còn không đi phải không?" Quay đầu liền phân phó: "Kêu hộ vệ cùng người làm toàn bộ lại đây, trong một khắc, nếu còn nhìn thấy người trong dòng họ Thẩm thị còn bên trong phủ, toàn bộ dùng gậy đánh! Đánh một gậy, lão gia ta sẽ có thưởng!"
Lời của hắn vừa nói ra, hộ vệ cùng gia nhân đều vớ lấy thứ gì có thể túm được, chổi quét, gậy gộc…dù sao chỉ cần có thể dùng đều dùng, chỉ có một khắc mà thôi nếu vẫn có người ở lại bên trong thì họ sẽ bị phạt! Mà bọn họ không chỉ là vì bạc, họ cũng thấy được những người này thật sự là quá mức chán ghét!
Mắt thấy hôm nay không còn con đường sống nữa, những người khác trong tộc mặt mày xám xịt rời đi, Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão cũng đi rồi, mà ngay tại thời điểm Thẩm Bình muốn xoay người rời đi, Thẩm Mậu lại gọi người đến ngăn cản hắn lại, trói chặt cùng cả Tiểu Mai đưa tới nha môn.Thẩm Mậu cũng phân phó Mộc Sâm đến phòng tài vụ chuẩn bị một túi bạc nặng mang theo tới nha môn để bọn họ “chiếu cố thật tốt” hai kẻ khốn nạn này.
Tiếp theo lại phân phó Lý Tư cầm bạc, chạy nhanh đến sở cách ly đưa cho quan trông coi để bọn họ chiếu cố Vân Khanh. Sau đó thỉnh đại phu nổi danh nhất tại Dương Châu, xem có ai nguyện ý khám bệnh, phí khám lên tới trăm lượng bạc trắng, nếu chữa khỏi cho Vân Khanh Thẩm gia sẽ còn hậu tạ.
Chuyện của Thẩm gia chưa đến một ngày đã làm trong thành huyên náo, tin tức Thẩm Mậu trở về cũng làm cho các thương nhân trong vùng không khỏi chấn động, đây hơn nửa tháng làm mưa làm gió hiện tại liền cụp đuôi lại, chỉ nghĩ đến làm như thế nào mới có thể không chọc giận Thẩm Mậu, mà nghe nói Thẩm Mậu muốn tự lập từ đường thì biết đây là một cơ hội tốt.
Vậy nên tiếp đó, gia tộc Thẩm gia nhanh chóng tuột dốc, cửa hàng của Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão bắt đầu kinh doanh không tốt, mỗi ngày đều lỗ vốn bởi vì thương nhân ở Dương Châu đều biết nếu về sau muốn cùng Thẩm Mậu có giao hảo tốt thì tuyệt không thể lại cùng tộc trưởng Thẩm thị có quan hệ tốt.
Bởi vì mất đi tiền bạc của Thẩm Mậu để chống đỡ, Thẩm thị chỉ còn danh vọng không thể chống đỡ nổi nên ngày một suy tàn rồi dần dần xuống dốc mà Thẩm Mậu một nhánh chi riêng dần dần phát triển lớn nhất Dương Châu.
Đây là việc sau này, tạm thời không nhắc tới nữa.
Thời điểm chuyện này đến tai Ngự Phượng Đàn, đã là hai ngày sau, hắn mới từ các trấn xung quanh trở lại thành Dương Châu, liền nghe được tin tức, hắn sợ hãi, sắc mặt cũng thay đổi, thường ngày luôn mang gương mặt ngả ngớn, bộ dạng tùy ý phong lưu nhưng trong nháy mắt đã biến mất. Hắn vội nhảy lên ngựa, quất roi thúc ngựa nhanh chóng hướng sở cách ly mà phi.
Vân Khanh, Vân Khanh, làm sao có thể bị bệnh đậu mùa chứ?
Người của Thẩm thị thật sự rất đáng giận, quá đáng giận rồi! Thế nhưng hạ loại bệnh này cho nàng, bệnh này mười người mắc thì có tám người chết vì bệnh!
Hắn cảm thấy trong lòng như có một bàn tay siết chặt lấy trái tim, làm hắn hoảng loạn, lo sợ, trong đầu chỉ nghĩ tới Vân Khanh bị người của nha môn mang đến sở cách ly!
Sở cách ly!
Ngự Phượng Đàn trong đầu chỉ nghĩ đến một mục tiêu, roi ngựa trong tay quất nhanh, gió quất trên mặt bỏng rát hắn cũng không quan tâm.
Vừa nhìn thấy một khu nhà đơn sơ màu đen, hoang vắng ở ngoại ô, thời gian dừng ngựa cũng không có, ngay lúc con ngựa phi như bay, hắn sử dụng khinh công bay xuống trước mặt người trông coi, làm gã sợ đến mức ngã ngửa về sau.
"Hai ngày trước tiểu thư Thẩm gia bị đưa tới ở đâu?" Hai tay Ngự Phượng Đàn túm chặt bả vai người trông coi, sốt ruột hỏi.
Bị bộ dáng vội vàng của hắn dọa sợ, người trông coi chỉ về phía bên trái, một gian phòng nhỏ nói:" Ở, ở bên trái căn phòng thứ ba…"
Lời nói vừa dứt đã chỉ thấy một cơn gió màu trắng phất qua, bay đến cửa phòng. Ngự Phượng Đàn một cước đá văng cửa, nhìn nữ tử trong phòng
Tạ thị mắng to, đem khổ sở nói ra, nàng chỉ vào tộc trưởng, chỉ vào trưởng lão nói: "Các ngươi, một đám đều thừa dịp lão gia gặp chuyện không may muốn đoạt tài sản Thẩm gia ta, mưu đoạt bất thành liền ngầm làm mấy chuyện xấu, các ngươi mà là trưởng bối sao? Mà là trưởng lão trong tộc sao? Các ngươi quả thật là một bọn lang tâm cẩu phế, heo chó không bằng, ông trời có mắt mà sao không cho sét đánh chết bọn người này đi a......"
Tộc trưởng cùng trưởng lão bị Tạ thị mắng như heo chó thì tức đỏ mặt, tộc trưởng nhịn không được mắng: "Tạ thị, ngươi đang nói cái gì, ngươi có biết nhục mạ tộc trưởng cùng trưởng lão là tội gì sao? Chỉ dựa vào cái tội này là có thể đem ngươi đánh chết rồi! Ngươi nếu là còn muốn làm con dâu Thẩm thị chúng ta liền chú ý một chút!"
Thẩm Mậu tĩnh lặng nhìn mọi chuyện trước mắt, nếu không phải ông kinh thương nhiều năm như vậy, gặp qua không ít sóng gió thì lúc này ông đã không thể tĩnh lặng như vậy. Lúc này ông bi thương cực độ, một câu đều nói không ra, nữ nhi bị nha dịch như vậy bắt đi, sinh tử khó liệu, thê tử mỗi câu đều là lời thật, lệ chảy như máu, ông chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhìn bọn người trong tộc kia ngày thường đều dựa vào ông để có cơm ăn, thấy thật phẫn nộ và bi ai.
Đến lúc này, tộc trưởng thế nhưng còn tại chỉ trích Tạ thị, không có một chút tự trách, ông thật phẫn nộ cùng bi thương, chung quy biến thành hành động, đi lên phía trước đem Tạ thị đang khóc ôm vào trong ngực, nghiêm mặt nói với tộc trưởng: "Mười lăm tháng sau,Thẩm Mậu ta một chi, tách khỏi dòng họ Thẩm thị, từ nay về sau không còn quan hệ cùng các ngươi!"
Đứng bên cạnh người trong Thẩm thị nhất thời đều sợ ngây người, hiện nay đại bộ phận dòng họ Thẩm thị đều là dựa vào Thẩm Mậu mà sống, nếu Thẩm Mậu tách khỏi đây không phải người trong tộc cũng sẽ chỉ có con đường chết sao?
Đại Trưởng Lão là người đầu tiên đứng ra khuyên nhủ: "Thẩm Mậu, việc này tuyệt đối không thể a,Thẩm thị chúng ta là đại tộc mấy trăm năm sao ngươi có thể cứ như vậy tách ra thành một chi, nếu người ta biết, đối với trong tộc, đối với ngươi thanh danh đều sẽ bị tổn hại!"
Tổn hại thanh danh?
Thẩm Mậu châm chọc cười: "Thời điểm các ngươi ép vợ con ta có nghĩ đến thanh danh sao? Thời điểm các ngươi hại nữ nhi của ta bị bệnh đậu mùa có nghĩ đến thanh danh sao? Thẩm Mậu ta cái khác không nói, nhiều năm như vậy đối với tộc nhân đều không có bạc đãi, làm sao nói gì đến thanh danh sẽ bị tổn hại. Người nào trong tộc cuối cùng mà không có phần chứ, các ngươi chưa từng chân chính coi ta là người trong tộc, như vậy ta cũng không cần lại nhớ kỹ tộc tông hết thảy! Về sau chúng ta tách ra, có việc thì tự mình lo!"
Không chỉ Đại Trưởng Lão mà Nhị Trưởng Lão cũng gấp gáp, biết hôm nay đã chọc Thẩm Mậu phát điên rồi, dù là ai khi mà nhìn đến nữ nhi duy nhất của mình bị quan phủ bắt đến sở cách ly cũng không có biện pháp nhịn được, mặt đầy lo lắng khuyên nhủ: "Thẩm Mậu, ngươi đừng vội, việc này tuy có không ổn, nhưng là trong tộc cũng vì tốt cho ngươi......"
"Khi dễ cô nhi quả phụ là vì tốt cho ta? Thật sự là chuyện cười cho thiên hạ! Các ngươi đã đắn đo cho Thẩm Mậu ta à? Nếu là thổ phỉ, cướp của giết sạch cả nhà, còn nói với ngươi một câu xin chào ngươi sẽ nghe sao?" Thẩm Mậu tuy rằng bộ dáng lịch sự, nhưng cũng không phải là người dễ nói chuyện, nếu không cũng không thể đem thương nghiệp Thẩm gia càng làm càng lớn.
Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão rốt cuộc cũng là da mặt mỏng, một chút cũng không chịu được, tộc trưởng lại tức giận dựng thẳng râu, trừng mắt mắng: "Được lắm, Thẩm Mậu ngươi đương nhiên không màng tất cả......"
Mới vừa rồi, Thẩm Mậu đều thấy được tất cả, tức nhất là tộc trưởng cùng Thẩm Bình, ánh mắt đầy phẫn nộ nói: "Ta đương nhiên là có quan tâm, hôm nay đứng ở chỗ này có người của tộc Thẩm thị, các ngươi người người để tay lên ngực tự hỏi, mấy năm nay, Thẩm Mậu ta đối với các ngươi có chỗ nào không tốt, các ngươi cần ta có thể bỏ ra liền bỏ ra, các ngươi không có khả năng, ta cũng tự mình làm hết, các ngươi nói tế tự trong tộc thiếu tiền, ta cũng không chút do dự đưa tiền, nhưng là các ngươi đã làm gì? Ta mất tích, các ngươi chẳng những không đến giúp đỡ, lại còn bỏ đá xuống giếng, đây quan tâm là của các ngươi sao? Nếu là như thế, Thẩm Mậu ta đây không thể cùng chung suy nghĩ với các ngươi rồi!"
Một câu nói này làm người trong tộc hối hận, bọn họ là bị ý niệm tham lam nhất thời mờ mắt. Nhớ tới việc ngày thường Thẩm Mậu làm, cũng xác định là không có gì sai lầm.
"Ngươi còn ở nơi này già mồm át lẽ phải......" Tộc trưởng mặt dày, vẫn còn muốn chỉ trích.
Thẩm Mậu liếc mắt nhìn lão, cười lạnh một tiếng: "Ta duy nhất làm sai chỉ là không phân gia tài bạc vạn tặng hết lại cho các ngươi!"
Ông ngừng lại một chút, lạnh mặt nói với bọn họ: "Các ngươi còn không đi phải không?" Quay đầu liền phân phó: "Kêu hộ vệ cùng người làm toàn bộ lại đây, trong một khắc, nếu còn nhìn thấy người trong dòng họ Thẩm thị còn bên trong phủ, toàn bộ dùng gậy đánh! Đánh một gậy, lão gia ta sẽ có thưởng!"
Lời của hắn vừa nói ra, hộ vệ cùng gia nhân đều vớ lấy thứ gì có thể túm được, chổi quét, gậy gộc…dù sao chỉ cần có thể dùng đều dùng, chỉ có một khắc mà thôi nếu vẫn có người ở lại bên trong thì họ sẽ bị phạt! Mà bọn họ không chỉ là vì bạc, họ cũng thấy được những người này thật sự là quá mức chán ghét!
Mắt thấy hôm nay không còn con đường sống nữa, những người khác trong tộc mặt mày xám xịt rời đi, Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão cũng đi rồi, mà ngay tại thời điểm Thẩm Bình muốn xoay người rời đi, Thẩm Mậu lại gọi người đến ngăn cản hắn lại, trói chặt cùng cả Tiểu Mai đưa tới nha môn.Thẩm Mậu cũng phân phó Mộc Sâm đến phòng tài vụ chuẩn bị một túi bạc nặng mang theo tới nha môn để bọn họ “chiếu cố thật tốt” hai kẻ khốn nạn này.
Tiếp theo lại phân phó Lý Tư cầm bạc, chạy nhanh đến sở cách ly đưa cho quan trông coi để bọn họ chiếu cố Vân Khanh. Sau đó thỉnh đại phu nổi danh nhất tại Dương Châu, xem có ai nguyện ý khám bệnh, phí khám lên tới trăm lượng bạc trắng, nếu chữa khỏi cho Vân Khanh Thẩm gia sẽ còn hậu tạ.
Chuyện của Thẩm gia chưa đến một ngày đã làm trong thành huyên náo, tin tức Thẩm Mậu trở về cũng làm cho các thương nhân trong vùng không khỏi chấn động, đây hơn nửa tháng làm mưa làm gió hiện tại liền cụp đuôi lại, chỉ nghĩ đến làm như thế nào mới có thể không chọc giận Thẩm Mậu, mà nghe nói Thẩm Mậu muốn tự lập từ đường thì biết đây là một cơ hội tốt.
Vậy nên tiếp đó, gia tộc Thẩm gia nhanh chóng tuột dốc, cửa hàng của Đại Trưởng Lão, Nhị Trưởng Lão bắt đầu kinh doanh không tốt, mỗi ngày đều lỗ vốn bởi vì thương nhân ở Dương Châu đều biết nếu về sau muốn cùng Thẩm Mậu có giao hảo tốt thì tuyệt không thể lại cùng tộc trưởng Thẩm thị có quan hệ tốt.
Bởi vì mất đi tiền bạc của Thẩm Mậu để chống đỡ, Thẩm thị chỉ còn danh vọng không thể chống đỡ nổi nên ngày một suy tàn rồi dần dần xuống dốc mà Thẩm Mậu một nhánh chi riêng dần dần phát triển lớn nhất Dương Châu.
Đây là việc sau này, tạm thời không nhắc tới nữa.
Thời điểm chuyện này đến tai Ngự Phượng Đàn, đã là hai ngày sau, hắn mới từ các trấn xung quanh trở lại thành Dương Châu, liền nghe được tin tức, hắn sợ hãi, sắc mặt cũng thay đổi, thường ngày luôn mang gương mặt ngả ngớn, bộ dạng tùy ý phong lưu nhưng trong nháy mắt đã biến mất. Hắn vội nhảy lên ngựa, quất roi thúc ngựa nhanh chóng hướng sở cách ly mà phi.
Vân Khanh, Vân Khanh, làm sao có thể bị bệnh đậu mùa chứ?
Người của Thẩm thị thật sự rất đáng giận, quá đáng giận rồi! Thế nhưng hạ loại bệnh này cho nàng, bệnh này mười người mắc thì có tám người chết vì bệnh!
Hắn cảm thấy trong lòng như có một bàn tay siết chặt lấy trái tim, làm hắn hoảng loạn, lo sợ, trong đầu chỉ nghĩ tới Vân Khanh bị người của nha môn mang đến sở cách ly!
Sở cách ly!
Ngự Phượng Đàn trong đầu chỉ nghĩ đến một mục tiêu, roi ngựa trong tay quất nhanh, gió quất trên mặt bỏng rát hắn cũng không quan tâm.
Vừa nhìn thấy một khu nhà đơn sơ màu đen, hoang vắng ở ngoại ô, thời gian dừng ngựa cũng không có, ngay lúc con ngựa phi như bay, hắn sử dụng khinh công bay xuống trước mặt người trông coi, làm gã sợ đến mức ngã ngửa về sau.
"Hai ngày trước tiểu thư Thẩm gia bị đưa tới ở đâu?" Hai tay Ngự Phượng Đàn túm chặt bả vai người trông coi, sốt ruột hỏi.
Bị bộ dáng vội vàng của hắn dọa sợ, người trông coi chỉ về phía bên trái, một gian phòng nhỏ nói:" Ở, ở bên trái căn phòng thứ ba…"
Lời nói vừa dứt đã chỉ thấy một cơn gió màu trắng phất qua, bay đến cửa phòng. Ngự Phượng Đàn một cước đá văng cửa, nhìn nữ tử trong phòng