Nàng cúi mắt, coi như đang nhận sai, Tạ thị liền không đành lòng: "Con gái ngốc nghếch của nương, chính là tâm địa rất thiện lương, chuyện cứu mạng người khác ngay cả nghĩ cũng không kịp nghĩ liền lao ra."
Thiện lương? Vân Khanh nghe lời Tạ thị nói, nao nao, sau đó cười một chút, coi như là vậy, ít nhất người không hại nàng, nàng không đụng tới người.
Tạ thị nhìn vai trái Vân Khanh còn quấn băng, nhớ tới ngày ấy đổi băng vải khi nhìn đến bộ dáng huyết nhục mơ hồ, nước mắt lại sắp tràn ra, Thẩm Mậu vội vàng vỗ vỗ vai bà: "Được rồi, Vân Khanh không phải đã không có việc gì rồi sao, nàng cũng đừng quá lo lắng nữa, nàng cứ khóc mĩa, làm cho nữ nhi nhìn đến còn tưởng rằng con bé có chuyện gì ấy chứ."
"Chàng cứ nói lung tung, ngự y đã nói nữ nhi không có việc gì rồi!" Tạ thị nghe Thẩm Mậu nói xong, nâng mắt lên trừng liếc Thẩm Mậu một cái, Thẩm Mậu nhất thời cười khổ không thôi, sao lại đến phiên hắn ăn nói lung tung rồi.
Vân Khanh nhìn mẫu thân và phụ thân tình cảm rất tốt, trong lòng cảm thấy ấm áp, bảo Lưu Thúy bưng thuốc tớ, đút cho nàng uống.
Hiện tại vai trái nàng bị thương, mặc dù không có trở ngại, nhưng tay trái không thể hoạt động, cho nên chỉ có thể để Lưu Thúy đút từng muỗng thuốc cho nàng, bất quá mỗi khi uống một ngụm, nàng đều cau mày, đối với Tạ thị làm nũng nói: "Nương, đắng quá a!"
"Ngoan, uống xong rồi, nương có chuẩn bị cho con hoa quế cao, ngọt ngọt, lập tức sẽ không đắng nữa." Tạ thị đau lòng an ủi nữ nhi.
Vân Khanh dạ gật đầu, lại tiếp tục nhăn mày uống hết chén thuốc đăng kia, Tạ thị lấy khối hoa quế cao nhét vào trong miệng nàng, nàng nhất thời liền nở nụ cười: "Nương làm hoa quế cao vĩnh viễn ăn ngon nhất."
Một nhà ba người lại trò chuyện vui vẻ một hồi, Lý mẹ liền từ bên ngoài dẫn theo một người tiến vào, Vân Khanh ngẩng đầu vừa thấy, nhận ra đó là Mễ ma ma bên cạnh hoàng hậu, tươi cười bên môi liền hơi chút phai nhạt, vẫn giữ ý cười trong suốt nói: "Mễ ma ma đến đây, mau mời ngồi."
Thẩm Mậu và Tạ thị cũng lấy lễ tiếp đãi, vô cùng khách khí, mấy ngày nay, bọn họ đều biết vị Mễ ma ma này là người tâm phúc bên cạnh hoàng hậu, quan lục phẩm đến cửa còn phải nghênh đón, huống chi là người bên cạnh hoàng hậu, tự nhiên không dám chậm trễ.
Vị Mễ ma ma này cũng có chút phong thái, mặc dù dáng vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng cũng không làm người ta quá mức chán ghét, mang theo tươi cười khéo léo lại quy củ nhìn Thẩm Mậu nói: "Thẩm tiểu thư sau khi bị thương, bệ hạ cùng hoàng hậu vẫn luôn quan tâm, hoàng hậu nương nương đặc sai lão nô đến tặng hai hộp bách hoa liên hương cao cho Thẩm tiểu thư."
Nghe xong, Thẩm Mậu và Tạ thị vội vàng nói cảm ơn, Vân Khanh bảo Lưu Thúy nhận lấy bách hoa liên hương cao, vẻ mặt cung kính cùng thụ sủng nhược kinh, nói: "Đa tạ hoàng hậu ưu ái, Vân Khanh trong lòng cảm kích."
Mễ ma ma thấy nàng mặc dù nằm ở trên giường, thái độ vẫn thỏa đáng, khẽ gật đầu, lại nói tiếp: "Thuốc này là thuốc trị thương ngự dụng, đợi vết thương trúng tên của Thẩm tiểu thư kéo da non, mỗi ngày sáng tối bôi lên một lần, một tháng sau, liền có thể tẩy đi vết sẹo, hoàng hậu nương nương cố ý hỏi Tây ngự y, dựa theo độ lớn nhỏ vết sẹo của Thẩm tiểu thư, hai hộp này ước chừng đủ dùng."
Vân Khanh nhìn trong bàn tay Lưu Thúy là hai chiếc hộp tròn tráng men khắc hoa màu xanh, đáy mắt thỏa đáng lộ ra thần sắc kinh hỉ, liền muốn ngồi dậy nói lời cảm ơn, cố ngồi lên hai lần, thân mình vẫn chưa khôi phục sức khỏe nên không có khí lên để di chuyển, Mễ ma ma mới mở miệng nói: "Thẩm tiểu thư trọng thương chưa lành, không cần di động, cẩn thận miệng vết thương rạn nứt, làm vét thương trở nặng liền không tốt."
Vân Khanh mỉm cười, lại nói với Mễ ma ma: "Dân nữ không thể đứng dậy cảm tạ, thỉnh hoàng hậu thứ tội, làm phiền Mễ ma ma chuyển lời tới hoàng hậu, dân nữ vô cùng cảm kích tấm lòng của người."
Mễ ma ma gật đầu, quay đầu nhìn Tạ thị và Thẩm Mậu bên kia: "Lão nô lần này tới Thẩm phủ, hoàng hậu có chuyện còn muốn hỏi Thẩm tiểu thư."
Lời nói ý muốn Thẩm Mậu và Tạ thị hãy tránh ra ngoài, tuy rằng Tạ thị không biết còn có vấn đề gì cần hỏi Vân Khanh, nhưng cuối cũng vẫn không thể kiên quyết ở lại trong này được, vì thế cùng Thẩm Mậu đi ra ngoài.
Vân Khanh cũng bảo những nha hoàn còn lại lui xuống, chỉ lưu lại một mình Lưu Thúy hầu hạ, thấy Mễ ma ma bộ dáng như trước có chút không hờn giận, mỉm cười nói: "Ta thân mình không tiện, nha hoàn này đã hầu hạ ta từ nhỏ, giữ nàng lại để săn sóc ta."
Mễ ma ma nhìn thoáng qua Lưu Thúy, khẽ "Ân" một tiếng, nhưng vẫn kiêu căng như cũ, tựa hồ không muốn cùng Vân Khanh chấp nhất.
Vân Khanh nhìn Mễ ma ma vẫn đang đứng, mà nàng nằm ở trên tháp, vẫn luôn ngẩng đầu nhìn Mễ ma ma, cổ cũng hơi hơi mỏi, liền cười nói: "Mễ ma ma, mời bà ngồi xuống nói chuyện."
Khiêm nhường lễ độ là điều mọi người luôn thích, Mễ ma ma lần này cũng không chối từ, bà ở trong cung là ma ma khá có mặt mũi, tự hỏi vẫn có thể ở trước mặt nữ nhi một thương nhân ngồi xuống, ở trong cung kinh nghiệm tôi luyện, hai tròng mắt nhìn mang theo sắc bén nhìn chằm chằm Vân Khanh hồi lâu, Mễ ma ma mí mắt tuy rằng rủ xuống, nhưng không bởi vì vậy mà hạ thấp thân phận, bộ dáng hơi lên mặt, nhìn cẩn thận còn thấy có vài phần đáng sợ, đi theo phía sau bà ta còn có hai cung nữ, xem quần áo, cũng là đại cung nữ đắc lực bên cạnh hoàng hậu.
Vân Khanh khẽ mỉm cười, không chút hoang mang, ôn hòa có lễ nhìn Mễ ma ma, cùng đợi câu hỏi của bà ta.
Sau khi đánh giá một lúc lâu, Mễ ma ma thầm nghĩ vị Thẩm tiểu thư trước mắt thực không đơn giản, chỉ nói riêng khí độ này liền không giống như một nữ tử bình thường, lúc này mới mở miệng nói: "Thẩm tiểu thư, ở ‘thưởng đăng yến’, việc cô vì bệ hạ đỡ một mũi tên, bệ hạ cùng hoàng hậu rất chấn động, nhưng thích khách lại lập tức tự sát ngay sau đó, nay thị vệ tìm không thấy dấu vết, liền nghĩ tới ngày ấy cô làm sao mà đỡ được mũi tên kia, có thể từ đó mà tìm ra chút manh mối, nên muốn từ tiểu thư cung cấp chút manh mối để thị vệ nhanh chóng tra ra thích khách?"
Nghe vậy, Vân Khanh khẽ gật đầu, bộ dáng như đang nhớ lại, chậm rãi mở miệng: "Ngày ấy ta được bệ hạ ưu ái, có thể lên lầu 3 xem pháo hoa, ngồi ở bên cạnh hoàng hậu nương nương, lơ đãng ta nhìn xuống đám người dưới lầu, liền thấy được có một người đang cầm cung tên, người nọ ăn mặc vô cùng bình thường, không khác những người chung quanh, lúc ta phát hiện ra hắn, hắn đã giương cung, bắn mũi tên đi, vì thế ta không kịp la lên, chỉ có thể lấy thân lao đến ngăn cản."
Mễ ma ma nghe lời của nàng, đôi mắt thủy chung bình tĩnh, lại giấu diếm suy nghĩ sâu xa, lập tức hỏi ngược lại: "Ngày ấy có đốt pháo hoa, tất cả mọi người đều nhìn lên trời, sao tiểu thư lại nhìn xuống dưới lầu?"
Sớm biết Mễ ma ma sẽ hỏi đến vấn đề đó, nàng cũng đã sớm làm tốt chuẩn bị nghênh đón những chất vấn của người hoàng gia, dù sao ngày ấy trên lầu có nhiều thị vệ như vậy, đều không có một ái phát hiện mũi tên bắn tới, mà nàng là một tiểu thư tay trói gà không chặt, có thể phát hiện đầu tiên và cũng cản trở cung tiễn, tuy rằng lúc ấy không ai nghĩ tới điểm này, về sau khẳng định sẽ có người nghĩ đến.
Tuy rằng hôm nay đến là Mễ ma ma, thoạt nhìn là người hoàng hậu phái đến, nhưng trong vấn đề này, khẳng định bao hàm cả ý tứ của Minh Đế, đế vương đa nghi, trong lòng tuy rằng cảm kích nàng đã thay hắn chắn tên, nhưng lại càng hoài nghi thích khách kia đến tột cùng là ai phái tới.
Dù sao thích khách sau khi hành thích, liền tự vận chấm dứt sinh mệnh, không thể tra ra được người đứng phía sau là ai, như vậy mỗi người đều có hiềm nghi, mà Vân Khanh có thể lấy thân chắn tên, tự nhiên cũng là đối tượng bị hoài nghi nhất.
Cứu mạng hoàng đế, đây chính là công lao rất lớn a.
Vân Khanh cúi đầu cười, lại ngẩng đầu lên, trên mặt liền mang theo sự hồn nhiên cùng ảo não của thiếu nữ, phảng phất vì hành động của bản thân lúc ấy mà có chút hối hận: "Bởi vì ta đang nhìn hình ảnh pháo hoa phản chiếu trên mặt sông, cảm thấy rất thú vị, cho nên mới phát hiện có kẻ khác thường lẫn vào đám đông."
Mễ ma ma vẫn quan sát biểu tình trên mặt Vân Khanh, không bỏ sót một chút sơ hở nào dù là nhỏ nhất, nàng trả lời như thế thật ra có thể tin tưởng, hơn nữa cũng hợp với thiên tính của thiếu nữ, yêu thích những thứ lãng mạn đặc biệt, nhưng bà ta cũng không dễ dàng cho qua như vậy, nói tiếp: "Tiểu thư liền cứ như vậy lao qua, cũng không có chút do dự nào sao, dù sao kia mũi tên không có mắt, có khả năng không phải bắn trúng vai, mà là ngực?"
Vân Khanh ngây thơ lắc đầu, cười nói: "Lúc ấy ta không nghĩ nhiều được như vậy, chỉ biết là mũi tên kia nhắm về phía bệ hạ, ta liền lao ra chắn ở phía trước, nếu như nói lúc đó nghĩ tới cái gì, thì chính là chuyện bệ hạ ở Dương Châu không thể gặp chuyện không may, nếu không Vân Khanh cũng không thoát khỏi bị trách tội..."
Hai người một hỏi một đáp, Mễ ma ma vẫn không phát hiện những câu trả lời của Vân Khanh có sơ hở gì, cuối cùng lại đem đề tài chuyển tới việc bị thương, dặn dò Vân Khanh nhất định phải dưỡng thương cho thật tốt, sau đó mới xoay người trở lại Lệ viên.
Vì tiếp đón thánh giá nên trong viện đã sửa sang lại bố trí thêm một chiếc bàn cao bằng gỗ cây tử đàn, trên mặt bàn trải một tấm khăn mềm mại với họa tiết xinh đẹp quý giá, chiếc thảm đỏ hoa văn lộng lẫy, biểu hiện thân phận của chủ nhân cao quý trong viện.
"Ngươi đi hỏi nàng, nàng có thật là trả lời như vậy?" Minh Đế ngồi trong viện của hoàng hậu, trên người mặc là y phục màu đen viền vàng hàng ngày, bên hông đeo ngọc đái kim long, sắc mặt uy nghiêm.
"Đúng vậy." Mễ ma ma cung kính trả lời: "Lão nô không dám giấu diếm bệ hạ."
"Nàng có ý tứ gì, thế nhưng lại nói hy vọng bệ hạ không thể ở Dương Châu gặp chuyện không may, đây là nói bệ hạ ở nơi khác gặp chuyện liền không có vấn đề gì sao?" Hoàng hậu ngồi ở vị trí song song Minh Đế, một tay đặt trên tay vịn của chiếc ghế dựa làm bằng gỗ tử đàn, vẻ mặt không hờn giận nói.
Nghe vậy, Minh Đế quay đầu nhìn hoàng hậu gương mặt đang nén giận, mi tâm hơi nhíu lại, khẩu khí nghiêm trang nói: "Trẫm lại không nghĩ như hoàng hẫu, Thẩm Vân Khanh là một đứa nhỏ thành thực, không giống như có những người, giáp mặt ta lại như vậy, sau lưng thì biến thành bộ dáng khác, trong lòng mưu tính sâu xa nhiều đường, ngay cả trẫm cũng không biết đến tột cùng kẻ đó suy nghĩ cái gì!"
Lời nói này nghe ra có chút ám chỉ, ánh mắt của hoàng hậu nhìn lướt qua Tứ hoàng tử đang ngồi bên dưới, đáy mắt hai người nhanh chóng lướt qua tia sáng ngầm trao đổi với nhau, hoàng hậu lại âm thầm ảo não, trong lòng càng thêm chán ghét Vân Khanh, miệng lại khống chế không được nói: "Bệ hạ, nàng nói ra những lời như vậy, rõ ràng là không xem trọng an nguy của người, như thế nào lại là thành thực!"
Thái giám bên cạnh Minh Đế - Ngụy Trữ đứng phía sau trong lòng hút khí, nhiều ngày nay hắn phát hiện cảm xúc của hoàng hậu thỉnh thoảng bị mất khống chế, dựa theo những lời nói ra ngày hôm nay, hắn liền khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.
Mười năm vợ chồng, hoàng hậu thế nhưng lần này không nhận ra tâm tư nghi kỵ của Minh Đế, Thẩm tiểu thư chỉ là một nữ hài tử chưa cập kê, có thể quên mình lao ra chắn tên cho bệ hạ đã không tệ rồi, nếu là Mễ ma ma đến hỏi nói, nàng nói ra cái gì mà ‘tinh trung ái quốc’, một lòng muốn bảo vệ Minh Đế, Minh Đế ngược lại sẽ cảm thấy giả dối, nay nàng nói đúng không muốn Minh Đế ở Dương Châu gặp chuyện không may, bởi vì nơi Minh Đế đang ở là Lệ viên, một khi Minh Đế bị thương, sẽ liên lụy rất nhiều người, có lẽ Thẩm phủ cũng sẽ bị gắn cho tội danh không bảo vệ tốt thánh giá. Con người đều là ích kỷ, đặc biệt là một thiếu nữ chưa từng trải qua sự đời, có ý nghĩ như vậy mới là chân chính chính xác.
Quả nhiên, nghe được lời hoàng hậu vừa nói, sắc mặt Minh Đế liền có chút lạnh lùng, sau khi gặp chuyện, tâm tình hắn vẫn luôn không tốt, lúc này nghe thấy hoàng hậu nói ra những lời như vậy, không mấy vui vẻ, hừ lạnh một tiếng nói: "An nguy của Trẫm còn không cần một thiếu nữ bình dân đến lo lắng! Cả một đám thị vệ đứng sờ sờ thế kia mà không phát hiện ra điểm dị thường, còn không bằng một thiếu nữ!"
Nói xong, ánh mắt chuyển sang gương mặt của Tứ hoàng tử, tách trà cầm trong tay đặt mạnh xuống bàn, phất tay áo đi khỏi viện của hoàng hậu.
Mắt thấy thân ảnh cao quý biến mất, hoàng hậu cắn răng hất hết mọi thứ trên bàn xuống đất, mắng: "Tiểu tiện nhân! Thế nhưng hại toàn bộ kế hoạch của chúng ta thất bại!"
Tứ hoàng tử nhìn khuôn mặt nổi giận của hoàng hậu, lại đi ra ngoài nhìn thoáng qua xung quanh, bình tĩnh mặt, cho mọi người bên cạnh lui xuống, canh giữ ở cửa, lúc này mới nói: "Cũng may thích khách lập tức tự vận, phụ hoàng không tra ra được gì."
"Tra không ra? Con không thấy được bộ dáng vừa rồi của phụ hoàng con sao? Rõ ràng chính là đã nghi ngờ con làm." Hoàng hậu cắn răng nói, bàn tay hung hăng vỗ mặt bàn, vòng ngọc thủy tinh trên cổ tay vỡ vụn thành mấy khúc, lăn trên bàn vài cái.
Tứ hoàng tử nhìn những mảnh vòng ngọc vỡ vụn sắc bén bên cạnh, trong đôi mắt chim ưng cũng lộ ra vẻ lo lắng lạnh lẽo: "Thẩm Vân Khanh hô toán lên như vậy, tất cả mọi người sẽ cho rằng mũi tên là bắn về phía phụ hoàng, con cách phụ hoàng gần như vậy, căn bản nhìn không ra chỗ khác thường, phụ hoàng đã bắt đầu hoài nghi con."
Từ sau chuyện Ngự Phượng Đàn đem ngân gạch của Thẩm gia nói cho Minh Đế, trong lòng Minh Đế đối với hắn đã nảy sinh nghi vấn, hắn biết tính cách phụ thân của mình, nếu như cố ý giải thích, ngược lại càng thêm phiền toái, vì thế ở trong ‘thưởng đăng yến’, hắn đã sắp xếp một màn trình diễn ám sát.
Thích khách kia vốn là tử sĩ hắn an bài, lúc pháo hoa được bắn lên rực rỡ nhất dùng cung nỏ ám sát đối tượng không phải Minh Đế, mà là hắn, mục đích của hắn là muốn cho Minh Đế hoài nghi thích khách lần này do ngũ hoàng tử phái tới, bởi vì tứ hoàng tử vừa chết, ngũ hoàng tử là người có lợi nhất, phát sinh ra chuyện lớn như vậy, so với chuyện ngân gạch hắn lỡ sai sót trước đó, quả thực là bé nhỏ không đáng kể, không đáng giá nhắc tới.
Nhưng sự việc cố tình lại ra ngoài ý muốn, bị Thẩm Vân Khanh kia hô to kia một tiếng, tất cả mọi người đều nghĩ mũi tên kia là muốn bắn về phía Minh Đế.
Tuy rằng thích khách đã tự vận, Minh Đế tra không được cái gì, lại cố tình phản tác dụng, Minh Đế nhìn thấy chất độc trên vai, là lang độc, loại lang độc này, chính là một loại độc xuất xứ từ Tây Bắc, bên ngoại của ngũ hoàng tử - Tiết gia cũng đến từ Tây Bắc, lúc đó nếu mũi tên này bắn trúng người hắn, người như vậy bị tình nghi đầu tiên, nhất định là ngũ hoàng tử.
Nhưng cố tình mũi tên bị cho rằng là bắn về phía Minh Đế, như vậy hết thảy chuyện tình liền trở nên phức tạp lên, y theo tính tình đa nghi của Minh Đế, hắn sẽ không tin tưởng tứ hoàng tử nếu thật muốn mưu hại hắn, trên mũi tên bắn hắn sẽ không lưu lại chứng cứ rõ ràng như vậy, nên nếu ngũ hoàng tử bị hoài nghi, người được lại là tứ hoàng tử.
Cho nên, vừa rồi Minh Đế mới có thể nổi giận với hoàng hậu như vậy, bởi vì trong lòng Minh Đế đã sinh nghi có phải hắn muốn đoạt ngôi vị hoàng đế này hay không?
"Con xem, hiện tại nên làm thế nào bây giờ, phụ hoàng con rõ ràng đã ghi bụng chuyện này trong lòng, hơn nữa thị vệ lại là người do con thống lĩnh, đáy lòng hắn khẳng định sẽ nghĩ như vậy, chúng ta có nên tìm một người chịu tội thay, giải quyết dứt điểm chuyện này hay không?!" Hoàng hậu nắm chặt khăn trải bàn, nội tâm loạn thành một đoàn.
Thiện lương? Vân Khanh nghe lời Tạ thị nói, nao nao, sau đó cười một chút, coi như là vậy, ít nhất người không hại nàng, nàng không đụng tới người.
Tạ thị nhìn vai trái Vân Khanh còn quấn băng, nhớ tới ngày ấy đổi băng vải khi nhìn đến bộ dáng huyết nhục mơ hồ, nước mắt lại sắp tràn ra, Thẩm Mậu vội vàng vỗ vỗ vai bà: "Được rồi, Vân Khanh không phải đã không có việc gì rồi sao, nàng cũng đừng quá lo lắng nữa, nàng cứ khóc mĩa, làm cho nữ nhi nhìn đến còn tưởng rằng con bé có chuyện gì ấy chứ."
"Chàng cứ nói lung tung, ngự y đã nói nữ nhi không có việc gì rồi!" Tạ thị nghe Thẩm Mậu nói xong, nâng mắt lên trừng liếc Thẩm Mậu một cái, Thẩm Mậu nhất thời cười khổ không thôi, sao lại đến phiên hắn ăn nói lung tung rồi.
Vân Khanh nhìn mẫu thân và phụ thân tình cảm rất tốt, trong lòng cảm thấy ấm áp, bảo Lưu Thúy bưng thuốc tớ, đút cho nàng uống.
Hiện tại vai trái nàng bị thương, mặc dù không có trở ngại, nhưng tay trái không thể hoạt động, cho nên chỉ có thể để Lưu Thúy đút từng muỗng thuốc cho nàng, bất quá mỗi khi uống một ngụm, nàng đều cau mày, đối với Tạ thị làm nũng nói: "Nương, đắng quá a!"
"Ngoan, uống xong rồi, nương có chuẩn bị cho con hoa quế cao, ngọt ngọt, lập tức sẽ không đắng nữa." Tạ thị đau lòng an ủi nữ nhi.
Vân Khanh dạ gật đầu, lại tiếp tục nhăn mày uống hết chén thuốc đăng kia, Tạ thị lấy khối hoa quế cao nhét vào trong miệng nàng, nàng nhất thời liền nở nụ cười: "Nương làm hoa quế cao vĩnh viễn ăn ngon nhất."
Một nhà ba người lại trò chuyện vui vẻ một hồi, Lý mẹ liền từ bên ngoài dẫn theo một người tiến vào, Vân Khanh ngẩng đầu vừa thấy, nhận ra đó là Mễ ma ma bên cạnh hoàng hậu, tươi cười bên môi liền hơi chút phai nhạt, vẫn giữ ý cười trong suốt nói: "Mễ ma ma đến đây, mau mời ngồi."
Thẩm Mậu và Tạ thị cũng lấy lễ tiếp đãi, vô cùng khách khí, mấy ngày nay, bọn họ đều biết vị Mễ ma ma này là người tâm phúc bên cạnh hoàng hậu, quan lục phẩm đến cửa còn phải nghênh đón, huống chi là người bên cạnh hoàng hậu, tự nhiên không dám chậm trễ.
Vị Mễ ma ma này cũng có chút phong thái, mặc dù dáng vẻ hơi kiêu ngạo, nhưng cũng không làm người ta quá mức chán ghét, mang theo tươi cười khéo léo lại quy củ nhìn Thẩm Mậu nói: "Thẩm tiểu thư sau khi bị thương, bệ hạ cùng hoàng hậu vẫn luôn quan tâm, hoàng hậu nương nương đặc sai lão nô đến tặng hai hộp bách hoa liên hương cao cho Thẩm tiểu thư."
Nghe xong, Thẩm Mậu và Tạ thị vội vàng nói cảm ơn, Vân Khanh bảo Lưu Thúy nhận lấy bách hoa liên hương cao, vẻ mặt cung kính cùng thụ sủng nhược kinh, nói: "Đa tạ hoàng hậu ưu ái, Vân Khanh trong lòng cảm kích."
Mễ ma ma thấy nàng mặc dù nằm ở trên giường, thái độ vẫn thỏa đáng, khẽ gật đầu, lại nói tiếp: "Thuốc này là thuốc trị thương ngự dụng, đợi vết thương trúng tên của Thẩm tiểu thư kéo da non, mỗi ngày sáng tối bôi lên một lần, một tháng sau, liền có thể tẩy đi vết sẹo, hoàng hậu nương nương cố ý hỏi Tây ngự y, dựa theo độ lớn nhỏ vết sẹo của Thẩm tiểu thư, hai hộp này ước chừng đủ dùng."
Vân Khanh nhìn trong bàn tay Lưu Thúy là hai chiếc hộp tròn tráng men khắc hoa màu xanh, đáy mắt thỏa đáng lộ ra thần sắc kinh hỉ, liền muốn ngồi dậy nói lời cảm ơn, cố ngồi lên hai lần, thân mình vẫn chưa khôi phục sức khỏe nên không có khí lên để di chuyển, Mễ ma ma mới mở miệng nói: "Thẩm tiểu thư trọng thương chưa lành, không cần di động, cẩn thận miệng vết thương rạn nứt, làm vét thương trở nặng liền không tốt."
Vân Khanh mỉm cười, lại nói với Mễ ma ma: "Dân nữ không thể đứng dậy cảm tạ, thỉnh hoàng hậu thứ tội, làm phiền Mễ ma ma chuyển lời tới hoàng hậu, dân nữ vô cùng cảm kích tấm lòng của người."
Mễ ma ma gật đầu, quay đầu nhìn Tạ thị và Thẩm Mậu bên kia: "Lão nô lần này tới Thẩm phủ, hoàng hậu có chuyện còn muốn hỏi Thẩm tiểu thư."
Lời nói ý muốn Thẩm Mậu và Tạ thị hãy tránh ra ngoài, tuy rằng Tạ thị không biết còn có vấn đề gì cần hỏi Vân Khanh, nhưng cuối cũng vẫn không thể kiên quyết ở lại trong này được, vì thế cùng Thẩm Mậu đi ra ngoài.
Vân Khanh cũng bảo những nha hoàn còn lại lui xuống, chỉ lưu lại một mình Lưu Thúy hầu hạ, thấy Mễ ma ma bộ dáng như trước có chút không hờn giận, mỉm cười nói: "Ta thân mình không tiện, nha hoàn này đã hầu hạ ta từ nhỏ, giữ nàng lại để săn sóc ta."
Mễ ma ma nhìn thoáng qua Lưu Thúy, khẽ "Ân" một tiếng, nhưng vẫn kiêu căng như cũ, tựa hồ không muốn cùng Vân Khanh chấp nhất.
Vân Khanh nhìn Mễ ma ma vẫn đang đứng, mà nàng nằm ở trên tháp, vẫn luôn ngẩng đầu nhìn Mễ ma ma, cổ cũng hơi hơi mỏi, liền cười nói: "Mễ ma ma, mời bà ngồi xuống nói chuyện."
Khiêm nhường lễ độ là điều mọi người luôn thích, Mễ ma ma lần này cũng không chối từ, bà ở trong cung là ma ma khá có mặt mũi, tự hỏi vẫn có thể ở trước mặt nữ nhi một thương nhân ngồi xuống, ở trong cung kinh nghiệm tôi luyện, hai tròng mắt nhìn mang theo sắc bén nhìn chằm chằm Vân Khanh hồi lâu, Mễ ma ma mí mắt tuy rằng rủ xuống, nhưng không bởi vì vậy mà hạ thấp thân phận, bộ dáng hơi lên mặt, nhìn cẩn thận còn thấy có vài phần đáng sợ, đi theo phía sau bà ta còn có hai cung nữ, xem quần áo, cũng là đại cung nữ đắc lực bên cạnh hoàng hậu.
Vân Khanh khẽ mỉm cười, không chút hoang mang, ôn hòa có lễ nhìn Mễ ma ma, cùng đợi câu hỏi của bà ta.
Sau khi đánh giá một lúc lâu, Mễ ma ma thầm nghĩ vị Thẩm tiểu thư trước mắt thực không đơn giản, chỉ nói riêng khí độ này liền không giống như một nữ tử bình thường, lúc này mới mở miệng nói: "Thẩm tiểu thư, ở ‘thưởng đăng yến’, việc cô vì bệ hạ đỡ một mũi tên, bệ hạ cùng hoàng hậu rất chấn động, nhưng thích khách lại lập tức tự sát ngay sau đó, nay thị vệ tìm không thấy dấu vết, liền nghĩ tới ngày ấy cô làm sao mà đỡ được mũi tên kia, có thể từ đó mà tìm ra chút manh mối, nên muốn từ tiểu thư cung cấp chút manh mối để thị vệ nhanh chóng tra ra thích khách?"
Nghe vậy, Vân Khanh khẽ gật đầu, bộ dáng như đang nhớ lại, chậm rãi mở miệng: "Ngày ấy ta được bệ hạ ưu ái, có thể lên lầu 3 xem pháo hoa, ngồi ở bên cạnh hoàng hậu nương nương, lơ đãng ta nhìn xuống đám người dưới lầu, liền thấy được có một người đang cầm cung tên, người nọ ăn mặc vô cùng bình thường, không khác những người chung quanh, lúc ta phát hiện ra hắn, hắn đã giương cung, bắn mũi tên đi, vì thế ta không kịp la lên, chỉ có thể lấy thân lao đến ngăn cản."
Mễ ma ma nghe lời của nàng, đôi mắt thủy chung bình tĩnh, lại giấu diếm suy nghĩ sâu xa, lập tức hỏi ngược lại: "Ngày ấy có đốt pháo hoa, tất cả mọi người đều nhìn lên trời, sao tiểu thư lại nhìn xuống dưới lầu?"
Sớm biết Mễ ma ma sẽ hỏi đến vấn đề đó, nàng cũng đã sớm làm tốt chuẩn bị nghênh đón những chất vấn của người hoàng gia, dù sao ngày ấy trên lầu có nhiều thị vệ như vậy, đều không có một ái phát hiện mũi tên bắn tới, mà nàng là một tiểu thư tay trói gà không chặt, có thể phát hiện đầu tiên và cũng cản trở cung tiễn, tuy rằng lúc ấy không ai nghĩ tới điểm này, về sau khẳng định sẽ có người nghĩ đến.
Tuy rằng hôm nay đến là Mễ ma ma, thoạt nhìn là người hoàng hậu phái đến, nhưng trong vấn đề này, khẳng định bao hàm cả ý tứ của Minh Đế, đế vương đa nghi, trong lòng tuy rằng cảm kích nàng đã thay hắn chắn tên, nhưng lại càng hoài nghi thích khách kia đến tột cùng là ai phái tới.
Dù sao thích khách sau khi hành thích, liền tự vận chấm dứt sinh mệnh, không thể tra ra được người đứng phía sau là ai, như vậy mỗi người đều có hiềm nghi, mà Vân Khanh có thể lấy thân chắn tên, tự nhiên cũng là đối tượng bị hoài nghi nhất.
Cứu mạng hoàng đế, đây chính là công lao rất lớn a.
Vân Khanh cúi đầu cười, lại ngẩng đầu lên, trên mặt liền mang theo sự hồn nhiên cùng ảo não của thiếu nữ, phảng phất vì hành động của bản thân lúc ấy mà có chút hối hận: "Bởi vì ta đang nhìn hình ảnh pháo hoa phản chiếu trên mặt sông, cảm thấy rất thú vị, cho nên mới phát hiện có kẻ khác thường lẫn vào đám đông."
Mễ ma ma vẫn quan sát biểu tình trên mặt Vân Khanh, không bỏ sót một chút sơ hở nào dù là nhỏ nhất, nàng trả lời như thế thật ra có thể tin tưởng, hơn nữa cũng hợp với thiên tính của thiếu nữ, yêu thích những thứ lãng mạn đặc biệt, nhưng bà ta cũng không dễ dàng cho qua như vậy, nói tiếp: "Tiểu thư liền cứ như vậy lao qua, cũng không có chút do dự nào sao, dù sao kia mũi tên không có mắt, có khả năng không phải bắn trúng vai, mà là ngực?"
Vân Khanh ngây thơ lắc đầu, cười nói: "Lúc ấy ta không nghĩ nhiều được như vậy, chỉ biết là mũi tên kia nhắm về phía bệ hạ, ta liền lao ra chắn ở phía trước, nếu như nói lúc đó nghĩ tới cái gì, thì chính là chuyện bệ hạ ở Dương Châu không thể gặp chuyện không may, nếu không Vân Khanh cũng không thoát khỏi bị trách tội..."
Hai người một hỏi một đáp, Mễ ma ma vẫn không phát hiện những câu trả lời của Vân Khanh có sơ hở gì, cuối cùng lại đem đề tài chuyển tới việc bị thương, dặn dò Vân Khanh nhất định phải dưỡng thương cho thật tốt, sau đó mới xoay người trở lại Lệ viên.
Vì tiếp đón thánh giá nên trong viện đã sửa sang lại bố trí thêm một chiếc bàn cao bằng gỗ cây tử đàn, trên mặt bàn trải một tấm khăn mềm mại với họa tiết xinh đẹp quý giá, chiếc thảm đỏ hoa văn lộng lẫy, biểu hiện thân phận của chủ nhân cao quý trong viện.
"Ngươi đi hỏi nàng, nàng có thật là trả lời như vậy?" Minh Đế ngồi trong viện của hoàng hậu, trên người mặc là y phục màu đen viền vàng hàng ngày, bên hông đeo ngọc đái kim long, sắc mặt uy nghiêm.
"Đúng vậy." Mễ ma ma cung kính trả lời: "Lão nô không dám giấu diếm bệ hạ."
"Nàng có ý tứ gì, thế nhưng lại nói hy vọng bệ hạ không thể ở Dương Châu gặp chuyện không may, đây là nói bệ hạ ở nơi khác gặp chuyện liền không có vấn đề gì sao?" Hoàng hậu ngồi ở vị trí song song Minh Đế, một tay đặt trên tay vịn của chiếc ghế dựa làm bằng gỗ tử đàn, vẻ mặt không hờn giận nói.
Nghe vậy, Minh Đế quay đầu nhìn hoàng hậu gương mặt đang nén giận, mi tâm hơi nhíu lại, khẩu khí nghiêm trang nói: "Trẫm lại không nghĩ như hoàng hẫu, Thẩm Vân Khanh là một đứa nhỏ thành thực, không giống như có những người, giáp mặt ta lại như vậy, sau lưng thì biến thành bộ dáng khác, trong lòng mưu tính sâu xa nhiều đường, ngay cả trẫm cũng không biết đến tột cùng kẻ đó suy nghĩ cái gì!"
Lời nói này nghe ra có chút ám chỉ, ánh mắt của hoàng hậu nhìn lướt qua Tứ hoàng tử đang ngồi bên dưới, đáy mắt hai người nhanh chóng lướt qua tia sáng ngầm trao đổi với nhau, hoàng hậu lại âm thầm ảo não, trong lòng càng thêm chán ghét Vân Khanh, miệng lại khống chế không được nói: "Bệ hạ, nàng nói ra những lời như vậy, rõ ràng là không xem trọng an nguy của người, như thế nào lại là thành thực!"
Thái giám bên cạnh Minh Đế - Ngụy Trữ đứng phía sau trong lòng hút khí, nhiều ngày nay hắn phát hiện cảm xúc của hoàng hậu thỉnh thoảng bị mất khống chế, dựa theo những lời nói ra ngày hôm nay, hắn liền khẳng định suy nghĩ của mình là đúng.
Mười năm vợ chồng, hoàng hậu thế nhưng lần này không nhận ra tâm tư nghi kỵ của Minh Đế, Thẩm tiểu thư chỉ là một nữ hài tử chưa cập kê, có thể quên mình lao ra chắn tên cho bệ hạ đã không tệ rồi, nếu là Mễ ma ma đến hỏi nói, nàng nói ra cái gì mà ‘tinh trung ái quốc’, một lòng muốn bảo vệ Minh Đế, Minh Đế ngược lại sẽ cảm thấy giả dối, nay nàng nói đúng không muốn Minh Đế ở Dương Châu gặp chuyện không may, bởi vì nơi Minh Đế đang ở là Lệ viên, một khi Minh Đế bị thương, sẽ liên lụy rất nhiều người, có lẽ Thẩm phủ cũng sẽ bị gắn cho tội danh không bảo vệ tốt thánh giá. Con người đều là ích kỷ, đặc biệt là một thiếu nữ chưa từng trải qua sự đời, có ý nghĩ như vậy mới là chân chính chính xác.
Quả nhiên, nghe được lời hoàng hậu vừa nói, sắc mặt Minh Đế liền có chút lạnh lùng, sau khi gặp chuyện, tâm tình hắn vẫn luôn không tốt, lúc này nghe thấy hoàng hậu nói ra những lời như vậy, không mấy vui vẻ, hừ lạnh một tiếng nói: "An nguy của Trẫm còn không cần một thiếu nữ bình dân đến lo lắng! Cả một đám thị vệ đứng sờ sờ thế kia mà không phát hiện ra điểm dị thường, còn không bằng một thiếu nữ!"
Nói xong, ánh mắt chuyển sang gương mặt của Tứ hoàng tử, tách trà cầm trong tay đặt mạnh xuống bàn, phất tay áo đi khỏi viện của hoàng hậu.
Mắt thấy thân ảnh cao quý biến mất, hoàng hậu cắn răng hất hết mọi thứ trên bàn xuống đất, mắng: "Tiểu tiện nhân! Thế nhưng hại toàn bộ kế hoạch của chúng ta thất bại!"
Tứ hoàng tử nhìn khuôn mặt nổi giận của hoàng hậu, lại đi ra ngoài nhìn thoáng qua xung quanh, bình tĩnh mặt, cho mọi người bên cạnh lui xuống, canh giữ ở cửa, lúc này mới nói: "Cũng may thích khách lập tức tự vận, phụ hoàng không tra ra được gì."
"Tra không ra? Con không thấy được bộ dáng vừa rồi của phụ hoàng con sao? Rõ ràng chính là đã nghi ngờ con làm." Hoàng hậu cắn răng nói, bàn tay hung hăng vỗ mặt bàn, vòng ngọc thủy tinh trên cổ tay vỡ vụn thành mấy khúc, lăn trên bàn vài cái.
Tứ hoàng tử nhìn những mảnh vòng ngọc vỡ vụn sắc bén bên cạnh, trong đôi mắt chim ưng cũng lộ ra vẻ lo lắng lạnh lẽo: "Thẩm Vân Khanh hô toán lên như vậy, tất cả mọi người sẽ cho rằng mũi tên là bắn về phía phụ hoàng, con cách phụ hoàng gần như vậy, căn bản nhìn không ra chỗ khác thường, phụ hoàng đã bắt đầu hoài nghi con."
Từ sau chuyện Ngự Phượng Đàn đem ngân gạch của Thẩm gia nói cho Minh Đế, trong lòng Minh Đế đối với hắn đã nảy sinh nghi vấn, hắn biết tính cách phụ thân của mình, nếu như cố ý giải thích, ngược lại càng thêm phiền toái, vì thế ở trong ‘thưởng đăng yến’, hắn đã sắp xếp một màn trình diễn ám sát.
Thích khách kia vốn là tử sĩ hắn an bài, lúc pháo hoa được bắn lên rực rỡ nhất dùng cung nỏ ám sát đối tượng không phải Minh Đế, mà là hắn, mục đích của hắn là muốn cho Minh Đế hoài nghi thích khách lần này do ngũ hoàng tử phái tới, bởi vì tứ hoàng tử vừa chết, ngũ hoàng tử là người có lợi nhất, phát sinh ra chuyện lớn như vậy, so với chuyện ngân gạch hắn lỡ sai sót trước đó, quả thực là bé nhỏ không đáng kể, không đáng giá nhắc tới.
Nhưng sự việc cố tình lại ra ngoài ý muốn, bị Thẩm Vân Khanh kia hô to kia một tiếng, tất cả mọi người đều nghĩ mũi tên kia là muốn bắn về phía Minh Đế.
Tuy rằng thích khách đã tự vận, Minh Đế tra không được cái gì, lại cố tình phản tác dụng, Minh Đế nhìn thấy chất độc trên vai, là lang độc, loại lang độc này, chính là một loại độc xuất xứ từ Tây Bắc, bên ngoại của ngũ hoàng tử - Tiết gia cũng đến từ Tây Bắc, lúc đó nếu mũi tên này bắn trúng người hắn, người như vậy bị tình nghi đầu tiên, nhất định là ngũ hoàng tử.
Nhưng cố tình mũi tên bị cho rằng là bắn về phía Minh Đế, như vậy hết thảy chuyện tình liền trở nên phức tạp lên, y theo tính tình đa nghi của Minh Đế, hắn sẽ không tin tưởng tứ hoàng tử nếu thật muốn mưu hại hắn, trên mũi tên bắn hắn sẽ không lưu lại chứng cứ rõ ràng như vậy, nên nếu ngũ hoàng tử bị hoài nghi, người được lại là tứ hoàng tử.
Cho nên, vừa rồi Minh Đế mới có thể nổi giận với hoàng hậu như vậy, bởi vì trong lòng Minh Đế đã sinh nghi có phải hắn muốn đoạt ngôi vị hoàng đế này hay không?
"Con xem, hiện tại nên làm thế nào bây giờ, phụ hoàng con rõ ràng đã ghi bụng chuyện này trong lòng, hơn nữa thị vệ lại là người do con thống lĩnh, đáy lòng hắn khẳng định sẽ nghĩ như vậy, chúng ta có nên tìm một người chịu tội thay, giải quyết dứt điểm chuyện này hay không?!" Hoàng hậu nắm chặt khăn trải bàn, nội tâm loạn thành một đoàn.