Thu Vân nhìn dáng ăn của muội muội mình, lòng tràn đầy bất đắc dĩ, nương cho là mình đến Thẩm phủ làm di nương, chính là chủ tử lớn nhất sao, hôm qua mang theo muội muội tới cửa, nói muốn cho đi theo đến kinh thành tìm người phú quý gả cho, nếu nói trước kia nàng ta không biết, nay nàng ta sao còn không rõ, nàng ta ở Thẩm phủ mặc dù là di nương, nhưng phu nhân là chủ tử, lão gia là chủ tử, tiểu thư cũng là chủ tử, nàng ta nói dễ nghe một chút cũng coi như là nửa chủ tử, kỳ thật cái gì cũng không phải, từ sau chuyện của Vi Ngưng Tử cùng Tạ di, Thẩm phủ một mực không cho phép thân thích ở nhờ, ở trọ, những người tới cửa muốn lấy tiền liền bị sắp xếp đến khách điếm ở bên ngoài.
Bởi vì lại sợ loại người như vậy đến, không phải lén leo lên giường, thì chính là hạ độc, hãm hại.
Nhưng nói là nói như vậy, nàng ta cũng không thể cùng muội muội còn chưa xuất giá kể hết mọi chuyển ra, nhưng mà muội muội của mình cũng không ngốc, ít nhất vừa rồi ở trước mặt Tạ thị không có ngu ngốc mà nói toẹt ra, nhắm mắt đi theo người tỷ tỷ này, mới rụt rè giữ ý như vậy, rốt cuộc cũng chưa khiến cho mình mất mặt.
Nàng ta khuyên nhủ: "Bởi vì muội là người ngoài, Thẩm phủ không như nhà chúng ta, trước kia là thương hộ quy củ cũng không so với các quý phủ nhà cao cửa rộng bình thường ít hơn bao nhiêu, nay thăng lên bá tước, quy củ càng nhiều, người ngoài không thể tới ở nhờ trong Thẩm phủ."
"Cái gì mà người ngoài, tỷ là di nương của Thẩm gia, ta là muội muội của tỷ, là thân thích của Thẩm phủ!" Thu Thủy trừng mắt nhìn Thu di nương, vừa ăn đồ vừa nói: “Tỷ là cố ý, tỷ thấy nương đối với ta tốt hơn tỷ! Ta muốn đi nói cho nương!"
Thu di nương xem bộ dáng của nàng ta, vốn đáy lòng còn có chút phiền muộn, lâu như vậy bụng nàng vẫn không có động tĩnh, tâm tình nàng cũng đã không tốt, lúc này lại có Thu Thủy đến bên người nàng quấy rồi làm phiền, một chút cũng không thông cảm nàng, hơn nữa mấy ngày này nàng cũng bề bộn nhiều việc, liền phủi tay nói: "Muội đi đi, muội đi nói đi, cùng lắm thì nương mắng ta một trận, ta lúc trước còn chưa bị bà ta mắng đủ sao? Chờ mắng xong, bà cũng vừa hay dẫn muội rời đi, miễn cho muội ở lại Thẩm gia làm nha hoàn!"
Đây là lời nói năm đó khi nàng vào Thẩm phủ làm di nương, bị nương trách mắng đã lâu, sau lại thấy nàng gả cho Thẩm gia, có thể mang đến lợi ích tiền tài cho nhà mẹ đẻ, mới không dám mắng nữa, hiện tại nghe được Thẩm Mậu thăng chức bá tước, tự nhiên càng không dám mắng, hôm qua còn ra vẻ khen nàng có ánh mắt lâu dài, gả lần hai cũng có thể gả đến nhà bá tước!
Đối với nương nàng không muốn nói thêm cái gì, về phần muội muội thì nàng thực tình muốn mượn danh tiếng Thẩm gia, tìm cho muội ấy một cuộc hôn nhân tốt.
Vừa nghe tỷ tỷ muốn đem mình đuổi về, Thu Thủy vừa tới hai ngày đã được ăn thiệt nhiều thứ mà ở bên ngoài chưa từng ăn qua liền dịu giọng, tròng mắt đảo quanh vài vòng, dùng sức lắc đầu nói: "Ta không đi, tỷ chính là muốn đuổi ta đi, ta mới không ngốc như vậy! Nơi này có đồ ăn ngon, có đồ tốt mặc, ta mới không đi, không đi!"
Thu di nương vừa thấy nàng tính tình như con nít, cười lên: "Muội nha! Không đi liền ở lại đây, tỷ tỷ còn có thể đối với muội không tốt sao!"
Thời gian như nước chảy vội vàng mà qua, đảo mắt đã đến đầu tháng hai, kênh đào đóng băng ở Nam Phương bắt đầu tan chảy, Thẩm Mậu cũng thuê thuyền lớn, đem gia sản đều chuyển lên, trước đó Tần thị và Vi Trầm Uyên cũng muốn đầu xuân lên kinh thành, không nghĩ tới Thẩm gia lại được phong tước, liền cùng Thẩm phủ ngồi thuyền cùng tiến kinh.
Tần thị cảm thấy phiền toái Thẩm phủ, mà Tạ thị lại thập phần vui mừng, bà thích Tần thị có cử chỉ thoả đáng, lại biết nói chuyện phiếm, dọc theo đường đi có thể cùng Tần thị làm bạn, miễn cho một đường đi quá mức buồn chán.
Lão phu nhân bởi vì sức khỏe không tốt, cho nên phần lớn thời gian đều nghỉ ngơi, ngẫu nhiên cũng đi ra dạo một chút, nhưng không dám lên trên sàn tàu (boong tàu), sợ gió thổi lại nhiễm phong hàn, ngay cả Vân Khanh, cũng rất ít khi đi ra, bởi vì càng đi về hướng Bắc, thời tiết lại càng lúc càng lạnh.
Cho đến một ngày thấy được ánh mặt trời hiếm hoi, thuyền ngừng ở bến tàu Khúc Dương để dừng chân và bổ sung vật phẩm, Vân Khanh mới đến trên sàn tàu để hít thở không khí.
"Nàng cũng ở trên sàn tàu(boong tàu)." Vi Trầm Uyên cả người áo bông dày màu xanh da trời, trên đầu chải tóc thư sinh, thân mình tươi mát như trúc, tướng mạo tuấn tú, mang theo một tia nho nhã, nhìn Vân Khanh nói chuyện.
"Đúng vậy, ở khoang thuyền thật buồn chán, muốn đi lên thay đổi không khí." Vân Khanh cười nói: "Nghe nói bệ hạ năm nay mở Ân khoa, vào tuần cuối của tháng ba, huynh sẽ được tham gia cuộc tuyển chọn."
Vi Trầm Uyên hai tay vịn trên thành thuyền, mặt hướng về phía bờ kênh đào, gật đầu nói: "Đúng vậy, sắp phải đối mặt với cao thủ đến từ các nơi trên cả nước."
Lời của hắn cũng không hàm chứa lo lắng, giống như đang tường thật một sự thật, cái loại tự tin phát ra từ trong giọng nói, khiến khuôn mặt hắn đã thanh tú, nay lại mang theo một tầng hào quang chói mắt.
"Chuyện buôn bán của nàng, tiểu Ngưu hiện tại đã có thể tiếp nhận toàn bộ, con người hắn rất thành thật, nhưng mà ruộng đất nhiều như thế, ngươi tính vẫn để ở đó không dùng vào chuyện khác sao?" Vi Trầm Uyên đối đáp tự nhiên không quá khẩn trương, kéo đề tài về chuyện của Vân Khanh.
"Để ở đâu cũng được, chuyện này ngược lại không vội." Vân Khanh cười cười: "Mẹ huynh sức khỏe càng ngày càng tốt, mẹ ta từ lúc khởi hành luôn say tàu, bà ngược lại một chút khó chịu cũng không có."
"Đúng vậy, thật kỳ lạ, có lẽ thể chất của người không giống nhau, ta ngồi thuyền cũng không có choáng váng đầu, giống nương ta vậy." Vi Trầm Uyên cười, vẻ mặt trêu ghẹo: "Nàng có thấy choáng váng hay không?"
"Ít nhiều cũng có một chút, nhưng mà ngồi thuyền cũng có chút giống như ngồi xe ngựa, ngồi lâu cũng sẽ quen thôi." Vân Khanh đưa mắt ngắm nhìn phía xa xa: "Cũng không biết sau khi đến kinh thành sẽ ra sao?"
"Phải đi mới biết được, đường dù có thế nào cũng phải đi, chỉ cần bước từng bước vững chắc, ta cảm thấy nàng nhất định sẽ không thành vấn đề." Vi Trầm Uyên trong mắt dâng lên từng cuộn sóng, tươi cười chân thành mang theo cổ vũ, Vân Khanh nhìn khuôn mặt của hắn, nghĩ đến mình và hắn ở kiếp trước, chẳng qua chỉ là gật đầu chào hỏi, nào biết cả đời này, quan hệ của hai người hoàn toàn thay đổi.
"Có huynh cổ vũ như vậy, bản thân ta lại có thêm vài phần tự tin rồi." Vân Khanh cũng chân thành nở nụ cười, luôn cảm thấy sự dặn dò của Vi Trầm Uyên, có chút giống ca ca an ủi muội muội.
Bên kia có thủy thủ bắt đầu hô gọi, người trên thuyền phải chú ý, chuẩn bị rời bến, hai người mới trở lại trong phòng của mình.
Càng lên phía Bắc, thời tiết lại càng lạnh, đến tháng hai, thế nhưng còn có tuyết lớn, Vân Khanh lui ở trong phòng, ôm lò sưởi lưu ngân bách hoa tráng men ghép lại, khoác áo khoác lông, một chút cũng không chịu đi ra ngoài, dưới chân còn đặt một chậu than nhỏ, hận không thể đem cả người đều đặt ở bên cạnh lò lửa.
Mỗi ngày chính là đọc sách, vẽ tranh, nàng dựa vào những thứ này mà giết thời gian, vẽ hư nàng cũng có thể làm lại, cho nên ngược lại không cảm thấy quá buồn chán, bất quá nội tâm cảm thấy phương Bắc thực sự rất lạnh.
Lưu Thúy đẩy cửa ra, từ bên ngoài tiến vào, trong miệng gọi: "Gió này như muốn đem người cắt thành thịt đông a, mặt nô tỳ đều đã tê rần."
Mũi của nàng ấy lạnh đến đỏ bừng, đặt hộp đựng thức ăn cầm trong tay lên bàn, Vân Khanh thấy tay nàng đều đỏ, lập tức hô: "Lưu Thúy, mau tới làm ấm tay, đừng để bị lạnh quá."
Lưu Thúy gật đầu, đưa tay để trên lò sươi hơ ấm vài cái, mới đứng lên, mở hộp đựng thức ăn ra, bưng một chén canh nóng hầm hập cho Vân Khanh: "Đây là phu nhân sai người nấu, uống vào có thể làm ấm người, tiểu thư, người mau uống đi."
Vân Khanh vươn tay ra nhận, đặt lên bàn, uống từng ngụm một, ngẩng đầu nhìn Lưu Thúy: "Em cũng múc một chén uống đi, Thiên Việt so với Dương Châu lạnh hơn nhiều, đừng để bị cảm lạnh."
Lưu Thúy lắc đầu nói: "Nô tỳ uống hai chén canh gừng rồi, ở trong thân thể nóng rát, chỉ là bên ngoài vừa bị gió thổi, lạnh cực kỳ."
Vân Khanh nghe vậy, cũng không nhiều lời, cúi đầu vừa múc một muỗng canh, bỗng nhiên bên ngoài vang lên một âm thanh rung trời, toàn bộ thân thuyền đều lay động, canh kia cũng vơi ra trên bàn một chút, Lưu Thúy nhanh tay cầm vải ra lau sạch sẽ.
Ai ngờ, thanh âm kia lại liên tiếp vang lên, Vân Khanh bị hù sợ đến tim đập nhanh, ôm lỗ tai nói: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiếp theo chợt nghe Thanh Liên ở bên ngoài chạy vào: "Tiểu thư, khúc sông phía trước đều đã đóng băng, đội tàu đang dùng thuốc nổ để phá băng đó!"
Vân Khanh thế này mới nhớ tới, Phương Bắc thời tiết lạnh, băng trên mặt sông còn chưa kịp tan, hơn nữa nhiều ngày nay lại có mưa tuyết lớn, khiến tầng băng chỉ có dày thêm, chứ không mỏng đi, đoàn thuyền muốn đi tới cũng có chút khó khăn.
Thuyền lên kinh không chỉ có mấy chiếc thuyền của Vân Khanh các nàng, mà còn có nhiều chiếc hướng kinh thành báo cáo công tác, gặp bằng hữu, giao thương, còn tụ tập, bọn họ không thể chậm trễ, liền chỉ có thể dựa vào nhân công bơi xuống đáy sông chôn thuốc nổ, phá băng, dọn một con đường nhỏ đủ cho một chiếc thuyền đi qua.
Cứ như vậy khi đến mùng ba tháng ba, thuyền đã cập bến cảng Thiên Việt, các loại thuyền lớn sắp hàng thành một hàng dài như thân rồng, chiếc thuyền lớn Vân Khanh đang ngồi đang ở vị trí chính giữa, từ từ chờ thuyền lớn phía trước thả người xuống, sau đó mới tới gần cảng.
Bến cảng cách Thiên Việt còn một khoảng đường, sau khi rời thuyền, còn phải ngồi xe ngựa dọc theo quan đạo mới có thể chân chính tới kinh thành, cho nên trên bến tàu có rất nhiều cỗ kiệu và xe ngựa dừng lại để đón người hoặc tiễn người, đón người, tiễn người, chuyển hàng hóa cùng nhau xảy ra, nên trên bến tàu chen chúc chật chội.
Lưu Thúy và Thanh Liên đi bên cạnh Vân Khanh, phòng ngừa những người khác đụng trúng nàng, Vấn nhi ở phía sau che ô, để tránh tuyết rơi xuống đầu Vân Khanh, Tạ thị ở một gian thuyền khác đi ra boong tàu, Phỉ Thúy và Hổ phách dìu bà xuống.
Thẩm Mậu đi cùng lão phu nhân, để Mộc quản gia mang theo Vân Khanh cùng Tạ thị đi đến chỗ kiệu phu nhà mình, nha hoàn và ma ma quản sự ngăn cản những người có thể va chạm với bọn họ.
Vân Khanh đi về phía bờ, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn chung quanh một cái, lúc trước Ngự Phượng Đàn có nói nàng năm nay nhất định sẽ đến kinh thành, hắn chắc chắn sẽ đến bến cảng đón nàng.
Tuy rằng biết hắn biết trước chuyện phong thưởng là việc thật bình thường, nhưng câu sau của hắn nói là nhất định sẽ đến cảng tới đón nàng, vốn nàng cũng không để ở trong lòng, nhưng đến bến cảng, không biết như thế nào liền nhớ lại đôi phượng mâu trong vắt của người kia, ma xui quỷ khiến nàng liếc mắt nhìn xung quanh.
Lại không nghĩ rằng thực sự thấy được thân ảnh màu trắng kia, mặc dù cách xa một khoảng, nhưng cả người người kia đều là trường bào tay áo dài màu trắng, bên hông giắt miếng ngọc lục bích, ngồi trên lưng con ngựa khỏe mạnh màu xích đỏ, dáng người thập phần cao quý.
Tuy rằng trong biển tuyết mênh mông, khuôn mặt hắn nhìn không rõ lắm, nhưng đôi mắt kia ở trong gió tuyết đặc biệt liễm diễm sáng lạn, giống như tuyết rơi đến thân của hắn, đều biến thành không khí, bốc hơi biến mất, chỉ còn hắn đứng giữa một mảnh tuyết trắng, chiếu sáng cả khu bến tàu.
Không hiểu sao Vân Khanh cảm thấy lòng mình nhảy dựng, khóe miệng kìm không được có chút ý cười.
Ai ngờ, ý cười này còn chưa từ nội tâm hiện lên khóe miệng, chợt nghe thấy ở phía sau có tiếng nói xa lạ đang kêu lên: "Tiểu thư, người xem, Cẩn Vương thế tử quả nhiên đã tới đón người kìa......"
Bởi vì lại sợ loại người như vậy đến, không phải lén leo lên giường, thì chính là hạ độc, hãm hại.
Nhưng nói là nói như vậy, nàng ta cũng không thể cùng muội muội còn chưa xuất giá kể hết mọi chuyển ra, nhưng mà muội muội của mình cũng không ngốc, ít nhất vừa rồi ở trước mặt Tạ thị không có ngu ngốc mà nói toẹt ra, nhắm mắt đi theo người tỷ tỷ này, mới rụt rè giữ ý như vậy, rốt cuộc cũng chưa khiến cho mình mất mặt.
Nàng ta khuyên nhủ: "Bởi vì muội là người ngoài, Thẩm phủ không như nhà chúng ta, trước kia là thương hộ quy củ cũng không so với các quý phủ nhà cao cửa rộng bình thường ít hơn bao nhiêu, nay thăng lên bá tước, quy củ càng nhiều, người ngoài không thể tới ở nhờ trong Thẩm phủ."
"Cái gì mà người ngoài, tỷ là di nương của Thẩm gia, ta là muội muội của tỷ, là thân thích của Thẩm phủ!" Thu Thủy trừng mắt nhìn Thu di nương, vừa ăn đồ vừa nói: “Tỷ là cố ý, tỷ thấy nương đối với ta tốt hơn tỷ! Ta muốn đi nói cho nương!"
Thu di nương xem bộ dáng của nàng ta, vốn đáy lòng còn có chút phiền muộn, lâu như vậy bụng nàng vẫn không có động tĩnh, tâm tình nàng cũng đã không tốt, lúc này lại có Thu Thủy đến bên người nàng quấy rồi làm phiền, một chút cũng không thông cảm nàng, hơn nữa mấy ngày này nàng cũng bề bộn nhiều việc, liền phủi tay nói: "Muội đi đi, muội đi nói đi, cùng lắm thì nương mắng ta một trận, ta lúc trước còn chưa bị bà ta mắng đủ sao? Chờ mắng xong, bà cũng vừa hay dẫn muội rời đi, miễn cho muội ở lại Thẩm gia làm nha hoàn!"
Đây là lời nói năm đó khi nàng vào Thẩm phủ làm di nương, bị nương trách mắng đã lâu, sau lại thấy nàng gả cho Thẩm gia, có thể mang đến lợi ích tiền tài cho nhà mẹ đẻ, mới không dám mắng nữa, hiện tại nghe được Thẩm Mậu thăng chức bá tước, tự nhiên càng không dám mắng, hôm qua còn ra vẻ khen nàng có ánh mắt lâu dài, gả lần hai cũng có thể gả đến nhà bá tước!
Đối với nương nàng không muốn nói thêm cái gì, về phần muội muội thì nàng thực tình muốn mượn danh tiếng Thẩm gia, tìm cho muội ấy một cuộc hôn nhân tốt.
Vừa nghe tỷ tỷ muốn đem mình đuổi về, Thu Thủy vừa tới hai ngày đã được ăn thiệt nhiều thứ mà ở bên ngoài chưa từng ăn qua liền dịu giọng, tròng mắt đảo quanh vài vòng, dùng sức lắc đầu nói: "Ta không đi, tỷ chính là muốn đuổi ta đi, ta mới không ngốc như vậy! Nơi này có đồ ăn ngon, có đồ tốt mặc, ta mới không đi, không đi!"
Thu di nương vừa thấy nàng tính tình như con nít, cười lên: "Muội nha! Không đi liền ở lại đây, tỷ tỷ còn có thể đối với muội không tốt sao!"
Thời gian như nước chảy vội vàng mà qua, đảo mắt đã đến đầu tháng hai, kênh đào đóng băng ở Nam Phương bắt đầu tan chảy, Thẩm Mậu cũng thuê thuyền lớn, đem gia sản đều chuyển lên, trước đó Tần thị và Vi Trầm Uyên cũng muốn đầu xuân lên kinh thành, không nghĩ tới Thẩm gia lại được phong tước, liền cùng Thẩm phủ ngồi thuyền cùng tiến kinh.
Tần thị cảm thấy phiền toái Thẩm phủ, mà Tạ thị lại thập phần vui mừng, bà thích Tần thị có cử chỉ thoả đáng, lại biết nói chuyện phiếm, dọc theo đường đi có thể cùng Tần thị làm bạn, miễn cho một đường đi quá mức buồn chán.
Lão phu nhân bởi vì sức khỏe không tốt, cho nên phần lớn thời gian đều nghỉ ngơi, ngẫu nhiên cũng đi ra dạo một chút, nhưng không dám lên trên sàn tàu (boong tàu), sợ gió thổi lại nhiễm phong hàn, ngay cả Vân Khanh, cũng rất ít khi đi ra, bởi vì càng đi về hướng Bắc, thời tiết lại càng lúc càng lạnh.
Cho đến một ngày thấy được ánh mặt trời hiếm hoi, thuyền ngừng ở bến tàu Khúc Dương để dừng chân và bổ sung vật phẩm, Vân Khanh mới đến trên sàn tàu để hít thở không khí.
"Nàng cũng ở trên sàn tàu(boong tàu)." Vi Trầm Uyên cả người áo bông dày màu xanh da trời, trên đầu chải tóc thư sinh, thân mình tươi mát như trúc, tướng mạo tuấn tú, mang theo một tia nho nhã, nhìn Vân Khanh nói chuyện.
"Đúng vậy, ở khoang thuyền thật buồn chán, muốn đi lên thay đổi không khí." Vân Khanh cười nói: "Nghe nói bệ hạ năm nay mở Ân khoa, vào tuần cuối của tháng ba, huynh sẽ được tham gia cuộc tuyển chọn."
Vi Trầm Uyên hai tay vịn trên thành thuyền, mặt hướng về phía bờ kênh đào, gật đầu nói: "Đúng vậy, sắp phải đối mặt với cao thủ đến từ các nơi trên cả nước."
Lời của hắn cũng không hàm chứa lo lắng, giống như đang tường thật một sự thật, cái loại tự tin phát ra từ trong giọng nói, khiến khuôn mặt hắn đã thanh tú, nay lại mang theo một tầng hào quang chói mắt.
"Chuyện buôn bán của nàng, tiểu Ngưu hiện tại đã có thể tiếp nhận toàn bộ, con người hắn rất thành thật, nhưng mà ruộng đất nhiều như thế, ngươi tính vẫn để ở đó không dùng vào chuyện khác sao?" Vi Trầm Uyên đối đáp tự nhiên không quá khẩn trương, kéo đề tài về chuyện của Vân Khanh.
"Để ở đâu cũng được, chuyện này ngược lại không vội." Vân Khanh cười cười: "Mẹ huynh sức khỏe càng ngày càng tốt, mẹ ta từ lúc khởi hành luôn say tàu, bà ngược lại một chút khó chịu cũng không có."
"Đúng vậy, thật kỳ lạ, có lẽ thể chất của người không giống nhau, ta ngồi thuyền cũng không có choáng váng đầu, giống nương ta vậy." Vi Trầm Uyên cười, vẻ mặt trêu ghẹo: "Nàng có thấy choáng váng hay không?"
"Ít nhiều cũng có một chút, nhưng mà ngồi thuyền cũng có chút giống như ngồi xe ngựa, ngồi lâu cũng sẽ quen thôi." Vân Khanh đưa mắt ngắm nhìn phía xa xa: "Cũng không biết sau khi đến kinh thành sẽ ra sao?"
"Phải đi mới biết được, đường dù có thế nào cũng phải đi, chỉ cần bước từng bước vững chắc, ta cảm thấy nàng nhất định sẽ không thành vấn đề." Vi Trầm Uyên trong mắt dâng lên từng cuộn sóng, tươi cười chân thành mang theo cổ vũ, Vân Khanh nhìn khuôn mặt của hắn, nghĩ đến mình và hắn ở kiếp trước, chẳng qua chỉ là gật đầu chào hỏi, nào biết cả đời này, quan hệ của hai người hoàn toàn thay đổi.
"Có huynh cổ vũ như vậy, bản thân ta lại có thêm vài phần tự tin rồi." Vân Khanh cũng chân thành nở nụ cười, luôn cảm thấy sự dặn dò của Vi Trầm Uyên, có chút giống ca ca an ủi muội muội.
Bên kia có thủy thủ bắt đầu hô gọi, người trên thuyền phải chú ý, chuẩn bị rời bến, hai người mới trở lại trong phòng của mình.
Càng lên phía Bắc, thời tiết lại càng lạnh, đến tháng hai, thế nhưng còn có tuyết lớn, Vân Khanh lui ở trong phòng, ôm lò sưởi lưu ngân bách hoa tráng men ghép lại, khoác áo khoác lông, một chút cũng không chịu đi ra ngoài, dưới chân còn đặt một chậu than nhỏ, hận không thể đem cả người đều đặt ở bên cạnh lò lửa.
Mỗi ngày chính là đọc sách, vẽ tranh, nàng dựa vào những thứ này mà giết thời gian, vẽ hư nàng cũng có thể làm lại, cho nên ngược lại không cảm thấy quá buồn chán, bất quá nội tâm cảm thấy phương Bắc thực sự rất lạnh.
Lưu Thúy đẩy cửa ra, từ bên ngoài tiến vào, trong miệng gọi: "Gió này như muốn đem người cắt thành thịt đông a, mặt nô tỳ đều đã tê rần."
Mũi của nàng ấy lạnh đến đỏ bừng, đặt hộp đựng thức ăn cầm trong tay lên bàn, Vân Khanh thấy tay nàng đều đỏ, lập tức hô: "Lưu Thúy, mau tới làm ấm tay, đừng để bị lạnh quá."
Lưu Thúy gật đầu, đưa tay để trên lò sươi hơ ấm vài cái, mới đứng lên, mở hộp đựng thức ăn ra, bưng một chén canh nóng hầm hập cho Vân Khanh: "Đây là phu nhân sai người nấu, uống vào có thể làm ấm người, tiểu thư, người mau uống đi."
Vân Khanh vươn tay ra nhận, đặt lên bàn, uống từng ngụm một, ngẩng đầu nhìn Lưu Thúy: "Em cũng múc một chén uống đi, Thiên Việt so với Dương Châu lạnh hơn nhiều, đừng để bị cảm lạnh."
Lưu Thúy lắc đầu nói: "Nô tỳ uống hai chén canh gừng rồi, ở trong thân thể nóng rát, chỉ là bên ngoài vừa bị gió thổi, lạnh cực kỳ."
Vân Khanh nghe vậy, cũng không nhiều lời, cúi đầu vừa múc một muỗng canh, bỗng nhiên bên ngoài vang lên một âm thanh rung trời, toàn bộ thân thuyền đều lay động, canh kia cũng vơi ra trên bàn một chút, Lưu Thúy nhanh tay cầm vải ra lau sạch sẽ.
Ai ngờ, thanh âm kia lại liên tiếp vang lên, Vân Khanh bị hù sợ đến tim đập nhanh, ôm lỗ tai nói: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Tiếp theo chợt nghe Thanh Liên ở bên ngoài chạy vào: "Tiểu thư, khúc sông phía trước đều đã đóng băng, đội tàu đang dùng thuốc nổ để phá băng đó!"
Vân Khanh thế này mới nhớ tới, Phương Bắc thời tiết lạnh, băng trên mặt sông còn chưa kịp tan, hơn nữa nhiều ngày nay lại có mưa tuyết lớn, khiến tầng băng chỉ có dày thêm, chứ không mỏng đi, đoàn thuyền muốn đi tới cũng có chút khó khăn.
Thuyền lên kinh không chỉ có mấy chiếc thuyền của Vân Khanh các nàng, mà còn có nhiều chiếc hướng kinh thành báo cáo công tác, gặp bằng hữu, giao thương, còn tụ tập, bọn họ không thể chậm trễ, liền chỉ có thể dựa vào nhân công bơi xuống đáy sông chôn thuốc nổ, phá băng, dọn một con đường nhỏ đủ cho một chiếc thuyền đi qua.
Cứ như vậy khi đến mùng ba tháng ba, thuyền đã cập bến cảng Thiên Việt, các loại thuyền lớn sắp hàng thành một hàng dài như thân rồng, chiếc thuyền lớn Vân Khanh đang ngồi đang ở vị trí chính giữa, từ từ chờ thuyền lớn phía trước thả người xuống, sau đó mới tới gần cảng.
Bến cảng cách Thiên Việt còn một khoảng đường, sau khi rời thuyền, còn phải ngồi xe ngựa dọc theo quan đạo mới có thể chân chính tới kinh thành, cho nên trên bến tàu có rất nhiều cỗ kiệu và xe ngựa dừng lại để đón người hoặc tiễn người, đón người, tiễn người, chuyển hàng hóa cùng nhau xảy ra, nên trên bến tàu chen chúc chật chội.
Lưu Thúy và Thanh Liên đi bên cạnh Vân Khanh, phòng ngừa những người khác đụng trúng nàng, Vấn nhi ở phía sau che ô, để tránh tuyết rơi xuống đầu Vân Khanh, Tạ thị ở một gian thuyền khác đi ra boong tàu, Phỉ Thúy và Hổ phách dìu bà xuống.
Thẩm Mậu đi cùng lão phu nhân, để Mộc quản gia mang theo Vân Khanh cùng Tạ thị đi đến chỗ kiệu phu nhà mình, nha hoàn và ma ma quản sự ngăn cản những người có thể va chạm với bọn họ.
Vân Khanh đi về phía bờ, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn chung quanh một cái, lúc trước Ngự Phượng Đàn có nói nàng năm nay nhất định sẽ đến kinh thành, hắn chắc chắn sẽ đến bến cảng đón nàng.
Tuy rằng biết hắn biết trước chuyện phong thưởng là việc thật bình thường, nhưng câu sau của hắn nói là nhất định sẽ đến cảng tới đón nàng, vốn nàng cũng không để ở trong lòng, nhưng đến bến cảng, không biết như thế nào liền nhớ lại đôi phượng mâu trong vắt của người kia, ma xui quỷ khiến nàng liếc mắt nhìn xung quanh.
Lại không nghĩ rằng thực sự thấy được thân ảnh màu trắng kia, mặc dù cách xa một khoảng, nhưng cả người người kia đều là trường bào tay áo dài màu trắng, bên hông giắt miếng ngọc lục bích, ngồi trên lưng con ngựa khỏe mạnh màu xích đỏ, dáng người thập phần cao quý.
Tuy rằng trong biển tuyết mênh mông, khuôn mặt hắn nhìn không rõ lắm, nhưng đôi mắt kia ở trong gió tuyết đặc biệt liễm diễm sáng lạn, giống như tuyết rơi đến thân của hắn, đều biến thành không khí, bốc hơi biến mất, chỉ còn hắn đứng giữa một mảnh tuyết trắng, chiếu sáng cả khu bến tàu.
Không hiểu sao Vân Khanh cảm thấy lòng mình nhảy dựng, khóe miệng kìm không được có chút ý cười.
Ai ngờ, ý cười này còn chưa từ nội tâm hiện lên khóe miệng, chợt nghe thấy ở phía sau có tiếng nói xa lạ đang kêu lên: "Tiểu thư, người xem, Cẩn Vương thế tử quả nhiên đã tới đón người kìa......"