Cả người như bị sét đánh, Tô Mi không ngờ được chính mình lại phải gánh lấy kết cục này, cũng bất chấp tất cả, từ trên giường nhào xuống sàn, chân trần quỳ trên mặt đất ôm chân Trầm Mậu khóc lóc: "Lão gia, Mi nhi biết sai rồi, thôn trang vừa lạnh vừa khổ, người nỡ để Mi nhi ở nơi đó sao... Lão gia...."
Nàng nói chưa dứt lời, cơn giận của Trầm Mậu lại bùng lên, nhìn nữ nhi ánh mắt mang theo chút ưu sầu nhàn nhạt đang đứng một bên, đôi mắt phượng di truyền từ ông vì ủy khuất mà hơi rũ xuống, một tay kéo Tô Mi đứng dậy, nói: “Ngươi biết thôn trang vừa lạnh vừa khổ, nhưng lúc ngươi trù tính hãm hại Vân Khanh của ta, chẳng phải là muốn nó đi nơi ấy chịu khổ sao!”
Đó là nữ nhi duy nhất của ông, từ nhỏ được dưỡng bằng cẩm y ngọc thực, so với thiên kim của Vương tôn quý tộc tuyệt đối không kém nửa điểm, thế nhưng Tô Mi này lai muốn ông tự mình đuổi nữ nhi đến thôn trang ở ngoại thành kia, đúng là quá đáng tới cực điểm!
Tô Mi cho tới bây giờ chưa từng bị Trầm Mậu đối đãi như vậy, sau khi theo ông, ông đều là mềm giọng dỗ dành, mặc dù có đôi khi bị nàng trêu chọc, ông đều không nổi giận, nhất thời không thích ứng được sự thay đổi này, khuôn mặt nhỏ nhắn ngập đầy nước mắt ngước lên nhìn ông, thút thít khóc: “Lão gia, trong bụng thiếp còn có hài tử của người, cho dù người không để ý đến Mi nhi, cũng phải để ý đến hài tử trong bụng…”
Nào ngờ biện pháp dùng trăm lần luôn có tác dụng này hôm nay cũng mất đi công dụng, khóe miệng Trầm Mậu hơi nhếch lên, liếc nhìn nàng một cái, làm như không nghe thấy, giọng nói lạnh lùng: “Trương ma ma, nhanh thu dọn đồ đạc, một lát nữa sẽ có người đem chủ tớ hai người bọn ngươi đưa đến thôn trang kia." Dứt lời, cũng không cho Tô Mi cơ hội nói chen vào, xoay người nhìn Vân Khanh, dịu dàng nói: “Cùng cha ra ngoài thôi.” Chỗ như thế này, nữ nhi vẫn còn đơn thuần, tránh học phải những thủ đoạn này lại trở nên hẹp hòi.
"Vâng, thưa cha." Mỉm cười gật đầu với Trầm Mậu, Vân Khanh thong thả bước theo ông ra ngoài.
Tiếng khóc nghẹn ngào thút thít của Tô Mi từ phía sau truyền đến, thấp giọng kêu gọi: "Lão gia… Lão gia…. Thiếp không muốn đến thôn trang kia…" Nhưng Trầm Mậu vẫn trước sau như một không quay đầu lại.
Ra khỏi Lan Tâm các, Vân Khanh vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt ác độc sau lưng kia, như hận không thể hóa thành hai thanh đao chém vào lưng của nàng, nhưng lưng nàng lại càng vươn thẳng, cả người như một đóa hồng có gai, không chút e ngại đón gió lại còn duyên dáng yêu kiều.
Nàng biết cha vô cùng chán ghét Tô Mi, đối với Trầm Mậu mà nói, một người là nữ nhi ruột thịt của mình, còn một cái là bào thai hoang của người khác, ông chắc chắn sẽ chọn quan tâm đến nữ nhi mà mình nhìn dần khôn lớn hơn mười năm nay.
Mặt trời dần dần ngã về tây, ánh chiều tà nhuộm một màu vừa đỏ vừa vàng đầy diễm lệ lên phía chân trời.
Sau khi cùng Trầm Mậu rời đi, Vân Khanh cũng không về Quy Nhạn các của mình mà đến viện của Tạ thị.
Nhìn thấy Tạ thị đang dựa mình trên tháp nghỉ ngơi, tự tay bón thuốc cho bà, lúc này Vân Khanh mới sai Lưu Thúy ra đứng bên ngoài trông chừng, nhìn ba người Phỉ Thúy, Hổ Phách và Lý ma ma, toàn thân tản ra một loại khí thế uy nghiêm, ngồi trên ghế gỗ trắc chạm trổ hình chim loan và hoa mẫu đơn, chậm rãi mở miệng: “Ba người đều là hạ nhân đắc lực bên người mẫu thân, nhiều năm hầu hạ người như vậy, Vân Khanh ta cũng nhìn thấy được, hôm nay ở nơi này nói mấy lời thân tình, lúc nãy những gì đại phu chẩn đoán ta hy vọng các ngươi có thể giữ bí mật, tất cả đều phải bình tĩnh, nếu cố ý truyền ra làm người có toan tính biết được, đại nghiệp của Trầm gia cũng khó mà bảo toàn được, không ai là không có tâm tư bẩn thỉu, đến lúc đó Trầm phủ gặp chuyện không may, các ngươi cũng không có lấy một ngày yên ổn!”
Một câu nói vừa mang ý mua chuộc vừa mang sự răn đe, còn nói rõ địa vị của ba người ở trong lòng Tạ thị, khen ngợi sự trung thành của họ, lại nói rõ nếu dám tiết lộ chuyện này ra ngoài, Thẩm phủ nếu xảy ra chuyện gì, Thẩm gia cũng tất nhiên sẽ không bỏ qua các nàng.
Lý ma ma, Phỉ Thúy, Hổ Phách ba người nhìn vị đại tiểu thư trước mặt, tuy rằng khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, dung nhan trắng nõn mềm mại đã có vẻ nghiêm trang đoan chính, đôi phượng mâu đen như mực, mang theo khí chất tự nhiên sắc bén phảng phất như nhìn thấu lòng người, không biết từ đâu làm cho người ta cảm thấy những lời nàng nói đều ngập tràn khí thế, so với Tạ thị không kém nửa phần.
Từ tận đáy lòng sinh ra cảm giác thần phục, cúi đầu nói: “Đại tiểu thư, người yên tâm, ba người chúng nô tỳ nhất định sẽ không tiết lộ chuyện ngày hôm nay, nếu làm ngược lại, thiên lôi đánh xuống chết không tử tế!”
Đây chính là thề độc, con người kình sợ quỷ thần, sẽ không tùy tiện làm trái với lời thề của mình, Vân Khanh an tâm, vừa lòng gật đầu, Tạ thị dựa vào một bên ghế, nhìn hành động này của nữ nhi, trong lòng thở dài. Nữ nhi từ khi rơi xuống hồ nước, trưởng thành hơn rất nhiều, cảm giác vui mừng không ít, lúc này mới mở miệng nói: "Các người bọn họ đều là người đi theo ta nhiều năm, có thể yên tâm."
Nghe mẫu thân mở miệng, Vân Khanh quay đầu mỉm cười nói: "Nữ nhi biết, chẳng qua cũng nên cẩn thận một chút, nhắc nhở các nàng thôi."
Tuy nàng làm vậy, nhưng Lý ma ma cũng không thấy bất mãn, tiểu thư là trưởng nữ của Trầm phủ, về sau gả ra ngoài cũng là đương gia chủ mẫu, nếu không có chút uy nghiêm cùng thủ đoạn, e sớm sẽ bị người phía dưới ăn tươi nuốt sống rồi. Bà nhìn Vân Khanh lớn lên, so với người thường tình cảm cũng sâu đậm hơn, mỉm cười cúi đầu nói với Tạ thị: "Phu nhân, người họ Tô kia, hôm nay bị lão gia đuổi tới thôn trang ở ngoai thành, sau này nếu muốn trở về e cũng rất khó! Từ lúc vào phủ nửa tháng nay, cô ta đã náo loạn gây ra không ít chuyện, bây giờ cuối cùng cũng có thể yên tĩnh lại rồi."
Tạ thị yếu ớt gật đầu, trong lòng cũng cảm giác vui mừng, nhưng lại thấy khổ sở, thở dài nói: "Thật ra, ta chỉ mong là đại phu kia chẩn đoán sai." Đại phu kia là từ Hồi Xuân quán nổi danh khắp Dương Châu, tám chín phần mười cũng không chẩn sai bệnh, bà cũng chỉ có thể hy vọng lão gia đi đến mấy y quán nữa, có thể chẩn ra được kết quả khác.
"Phu nhân, người đừng quá lo lắng, đại phu cũng nói y thuật của hắn có hạn, nếu gặp được người có y thuật cao hơn, có lẽ sẽ còn hy vọng.” Hô Phách bưng một đĩa điểm tâm đến, khéo léo an ủi.
Nghe vậy, hai mắt Lý ma ma sáng ngời, quay đầu nói với Hổ Phách: “Lần trước ngươi nửa đường mời đến Vấn lão thái gia, chẳng phải là nói muốn đến Dương Châu dưỡng lão sao?”
Hổ phách nhẹ nhàng đem cái đĩa đặt trên bàn, quay đầu lại nói: “Vâng, nghe nói đang ở một tòa nhà phía đông ngoại thành, muốn ở lại Dương Châu định cư."
Vân Khanh nghe các nàng ngươi một lời ta một lời, thấy Tạ thị trong mắt sáng lên tia hy vọng, khóe môi hiện lên ý cười, vốn nàng cũng tính làm như thế, ngày mai cũng đến hạn nửa tháng, nàng cũng phải đến nhận khảo hạch của Vấn lão thái gia, xem có thể làm đệ tử của ông hay không, thuận tiện cũng muốn nhờ Vấn lão đại phu nhìn xem có cách nào giải đi ảnh hưởng của bát thuốc kia không.
Sau khi cùng Tạ thị dùng bữa, Vân Khanh mới trở về Quy Nhạn các, ngồi trước bàn trang điểm rút xuống cây trâm cài trên đầu, trong tấm gương thủy ngân phản chiếu dung nhan mềm mại của nữ tử, lông mi dài cong như trăng rằm, mềm mịn như tơ, Lưu Thúy tiến lại, chậm rãi giúp nàng tháo búi tóc, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, bã thuốc bổ sắc cho lão gia nô tỳ đã cất cẩn thận.”
"Tốt, ngày mai mang theo, em cùng ta đến Vấn phủ ở thành đông.”
Gió xuân thổi nhẹ, lại là một đêm yên tĩnh trôi qua, hoa đào ở đầu cành cứ hai ba nụ lại thành một cụm, lá xanh hoa đỏ, bụi phấn đa tình.
Bánh xe một vòng lại một vòng, qua một canh giờ, chỉ nghe xa phu hô dài một tiếng, rốt cục cũng tới nơi, Lưu Thúy vén mành xuống xe ngựa trước, rồi quay lại đỡ tay Vân Khanh dẫm lên ghế nhỏ bước xuống đất.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, Vân Khanh vừa từ xe ngưa đi ra, mắt phượng trong phút chốc khẽ híp lại, sau khi mở ra lại phát hiện trước Vấn phủ vừa mới dựng lên kia, đã có không ít xe ngựa dừng lại, nhìn xe ngựa trong đó đa phần đều là của danh môn vọng tộc ở thành Dương Châu.
Mi tâm khẽ nhíu lại, tựa hồ chưa nghe qua mấy ngày gần đây trong thành Dương Châu lại có nhiều người mắc phải chứng bệnh nan y, vậy tại sao trước cửa Vấn Phủ lại có nhiều người thế chứ?
Nàng nói chưa dứt lời, cơn giận của Trầm Mậu lại bùng lên, nhìn nữ nhi ánh mắt mang theo chút ưu sầu nhàn nhạt đang đứng một bên, đôi mắt phượng di truyền từ ông vì ủy khuất mà hơi rũ xuống, một tay kéo Tô Mi đứng dậy, nói: “Ngươi biết thôn trang vừa lạnh vừa khổ, nhưng lúc ngươi trù tính hãm hại Vân Khanh của ta, chẳng phải là muốn nó đi nơi ấy chịu khổ sao!”
Đó là nữ nhi duy nhất của ông, từ nhỏ được dưỡng bằng cẩm y ngọc thực, so với thiên kim của Vương tôn quý tộc tuyệt đối không kém nửa điểm, thế nhưng Tô Mi này lai muốn ông tự mình đuổi nữ nhi đến thôn trang ở ngoại thành kia, đúng là quá đáng tới cực điểm!
Tô Mi cho tới bây giờ chưa từng bị Trầm Mậu đối đãi như vậy, sau khi theo ông, ông đều là mềm giọng dỗ dành, mặc dù có đôi khi bị nàng trêu chọc, ông đều không nổi giận, nhất thời không thích ứng được sự thay đổi này, khuôn mặt nhỏ nhắn ngập đầy nước mắt ngước lên nhìn ông, thút thít khóc: “Lão gia, trong bụng thiếp còn có hài tử của người, cho dù người không để ý đến Mi nhi, cũng phải để ý đến hài tử trong bụng…”
Nào ngờ biện pháp dùng trăm lần luôn có tác dụng này hôm nay cũng mất đi công dụng, khóe miệng Trầm Mậu hơi nhếch lên, liếc nhìn nàng một cái, làm như không nghe thấy, giọng nói lạnh lùng: “Trương ma ma, nhanh thu dọn đồ đạc, một lát nữa sẽ có người đem chủ tớ hai người bọn ngươi đưa đến thôn trang kia." Dứt lời, cũng không cho Tô Mi cơ hội nói chen vào, xoay người nhìn Vân Khanh, dịu dàng nói: “Cùng cha ra ngoài thôi.” Chỗ như thế này, nữ nhi vẫn còn đơn thuần, tránh học phải những thủ đoạn này lại trở nên hẹp hòi.
"Vâng, thưa cha." Mỉm cười gật đầu với Trầm Mậu, Vân Khanh thong thả bước theo ông ra ngoài.
Tiếng khóc nghẹn ngào thút thít của Tô Mi từ phía sau truyền đến, thấp giọng kêu gọi: "Lão gia… Lão gia…. Thiếp không muốn đến thôn trang kia…" Nhưng Trầm Mậu vẫn trước sau như một không quay đầu lại.
Ra khỏi Lan Tâm các, Vân Khanh vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt ác độc sau lưng kia, như hận không thể hóa thành hai thanh đao chém vào lưng của nàng, nhưng lưng nàng lại càng vươn thẳng, cả người như một đóa hồng có gai, không chút e ngại đón gió lại còn duyên dáng yêu kiều.
Nàng biết cha vô cùng chán ghét Tô Mi, đối với Trầm Mậu mà nói, một người là nữ nhi ruột thịt của mình, còn một cái là bào thai hoang của người khác, ông chắc chắn sẽ chọn quan tâm đến nữ nhi mà mình nhìn dần khôn lớn hơn mười năm nay.
Mặt trời dần dần ngã về tây, ánh chiều tà nhuộm một màu vừa đỏ vừa vàng đầy diễm lệ lên phía chân trời.
Sau khi cùng Trầm Mậu rời đi, Vân Khanh cũng không về Quy Nhạn các của mình mà đến viện của Tạ thị.
Nhìn thấy Tạ thị đang dựa mình trên tháp nghỉ ngơi, tự tay bón thuốc cho bà, lúc này Vân Khanh mới sai Lưu Thúy ra đứng bên ngoài trông chừng, nhìn ba người Phỉ Thúy, Hổ Phách và Lý ma ma, toàn thân tản ra một loại khí thế uy nghiêm, ngồi trên ghế gỗ trắc chạm trổ hình chim loan và hoa mẫu đơn, chậm rãi mở miệng: “Ba người đều là hạ nhân đắc lực bên người mẫu thân, nhiều năm hầu hạ người như vậy, Vân Khanh ta cũng nhìn thấy được, hôm nay ở nơi này nói mấy lời thân tình, lúc nãy những gì đại phu chẩn đoán ta hy vọng các ngươi có thể giữ bí mật, tất cả đều phải bình tĩnh, nếu cố ý truyền ra làm người có toan tính biết được, đại nghiệp của Trầm gia cũng khó mà bảo toàn được, không ai là không có tâm tư bẩn thỉu, đến lúc đó Trầm phủ gặp chuyện không may, các ngươi cũng không có lấy một ngày yên ổn!”
Một câu nói vừa mang ý mua chuộc vừa mang sự răn đe, còn nói rõ địa vị của ba người ở trong lòng Tạ thị, khen ngợi sự trung thành của họ, lại nói rõ nếu dám tiết lộ chuyện này ra ngoài, Thẩm phủ nếu xảy ra chuyện gì, Thẩm gia cũng tất nhiên sẽ không bỏ qua các nàng.
Lý ma ma, Phỉ Thúy, Hổ Phách ba người nhìn vị đại tiểu thư trước mặt, tuy rằng khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành, dung nhan trắng nõn mềm mại đã có vẻ nghiêm trang đoan chính, đôi phượng mâu đen như mực, mang theo khí chất tự nhiên sắc bén phảng phất như nhìn thấu lòng người, không biết từ đâu làm cho người ta cảm thấy những lời nàng nói đều ngập tràn khí thế, so với Tạ thị không kém nửa phần.
Từ tận đáy lòng sinh ra cảm giác thần phục, cúi đầu nói: “Đại tiểu thư, người yên tâm, ba người chúng nô tỳ nhất định sẽ không tiết lộ chuyện ngày hôm nay, nếu làm ngược lại, thiên lôi đánh xuống chết không tử tế!”
Đây chính là thề độc, con người kình sợ quỷ thần, sẽ không tùy tiện làm trái với lời thề của mình, Vân Khanh an tâm, vừa lòng gật đầu, Tạ thị dựa vào một bên ghế, nhìn hành động này của nữ nhi, trong lòng thở dài. Nữ nhi từ khi rơi xuống hồ nước, trưởng thành hơn rất nhiều, cảm giác vui mừng không ít, lúc này mới mở miệng nói: "Các người bọn họ đều là người đi theo ta nhiều năm, có thể yên tâm."
Nghe mẫu thân mở miệng, Vân Khanh quay đầu mỉm cười nói: "Nữ nhi biết, chẳng qua cũng nên cẩn thận một chút, nhắc nhở các nàng thôi."
Tuy nàng làm vậy, nhưng Lý ma ma cũng không thấy bất mãn, tiểu thư là trưởng nữ của Trầm phủ, về sau gả ra ngoài cũng là đương gia chủ mẫu, nếu không có chút uy nghiêm cùng thủ đoạn, e sớm sẽ bị người phía dưới ăn tươi nuốt sống rồi. Bà nhìn Vân Khanh lớn lên, so với người thường tình cảm cũng sâu đậm hơn, mỉm cười cúi đầu nói với Tạ thị: "Phu nhân, người họ Tô kia, hôm nay bị lão gia đuổi tới thôn trang ở ngoai thành, sau này nếu muốn trở về e cũng rất khó! Từ lúc vào phủ nửa tháng nay, cô ta đã náo loạn gây ra không ít chuyện, bây giờ cuối cùng cũng có thể yên tĩnh lại rồi."
Tạ thị yếu ớt gật đầu, trong lòng cũng cảm giác vui mừng, nhưng lại thấy khổ sở, thở dài nói: "Thật ra, ta chỉ mong là đại phu kia chẩn đoán sai." Đại phu kia là từ Hồi Xuân quán nổi danh khắp Dương Châu, tám chín phần mười cũng không chẩn sai bệnh, bà cũng chỉ có thể hy vọng lão gia đi đến mấy y quán nữa, có thể chẩn ra được kết quả khác.
"Phu nhân, người đừng quá lo lắng, đại phu cũng nói y thuật của hắn có hạn, nếu gặp được người có y thuật cao hơn, có lẽ sẽ còn hy vọng.” Hô Phách bưng một đĩa điểm tâm đến, khéo léo an ủi.
Nghe vậy, hai mắt Lý ma ma sáng ngời, quay đầu nói với Hổ Phách: “Lần trước ngươi nửa đường mời đến Vấn lão thái gia, chẳng phải là nói muốn đến Dương Châu dưỡng lão sao?”
Hổ phách nhẹ nhàng đem cái đĩa đặt trên bàn, quay đầu lại nói: “Vâng, nghe nói đang ở một tòa nhà phía đông ngoại thành, muốn ở lại Dương Châu định cư."
Vân Khanh nghe các nàng ngươi một lời ta một lời, thấy Tạ thị trong mắt sáng lên tia hy vọng, khóe môi hiện lên ý cười, vốn nàng cũng tính làm như thế, ngày mai cũng đến hạn nửa tháng, nàng cũng phải đến nhận khảo hạch của Vấn lão thái gia, xem có thể làm đệ tử của ông hay không, thuận tiện cũng muốn nhờ Vấn lão đại phu nhìn xem có cách nào giải đi ảnh hưởng của bát thuốc kia không.
Sau khi cùng Tạ thị dùng bữa, Vân Khanh mới trở về Quy Nhạn các, ngồi trước bàn trang điểm rút xuống cây trâm cài trên đầu, trong tấm gương thủy ngân phản chiếu dung nhan mềm mại của nữ tử, lông mi dài cong như trăng rằm, mềm mịn như tơ, Lưu Thúy tiến lại, chậm rãi giúp nàng tháo búi tóc, nhẹ nhàng nói: "Tiểu thư, bã thuốc bổ sắc cho lão gia nô tỳ đã cất cẩn thận.”
"Tốt, ngày mai mang theo, em cùng ta đến Vấn phủ ở thành đông.”
Gió xuân thổi nhẹ, lại là một đêm yên tĩnh trôi qua, hoa đào ở đầu cành cứ hai ba nụ lại thành một cụm, lá xanh hoa đỏ, bụi phấn đa tình.
Bánh xe một vòng lại một vòng, qua một canh giờ, chỉ nghe xa phu hô dài một tiếng, rốt cục cũng tới nơi, Lưu Thúy vén mành xuống xe ngựa trước, rồi quay lại đỡ tay Vân Khanh dẫm lên ghế nhỏ bước xuống đất.
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, Vân Khanh vừa từ xe ngưa đi ra, mắt phượng trong phút chốc khẽ híp lại, sau khi mở ra lại phát hiện trước Vấn phủ vừa mới dựng lên kia, đã có không ít xe ngựa dừng lại, nhìn xe ngựa trong đó đa phần đều là của danh môn vọng tộc ở thành Dương Châu.
Mi tâm khẽ nhíu lại, tựa hồ chưa nghe qua mấy ngày gần đây trong thành Dương Châu lại có nhiều người mắc phải chứng bệnh nan y, vậy tại sao trước cửa Vấn Phủ lại có nhiều người thế chứ?