Lưu Thúy cũng để ý đến những chiếc xe ngựa này, sau khi đỡ Vân Khanh đến trước cửa, trên mặt mang theo nghi ngờ, lại nhìn thấy xe ngựa của Liễu gia cũng đã ở đây, có lẽ là do chuyện tình của Liễu Dịch Thanh có ảnh hưởng không tốt nên xe ngựa dừng lại ở một chỗ khuất, phía trước còn có xe ngựa của Toánh Xuyên hầu phủ.
Đại Ung cũng không có quy củ nữ tử xuất hành phải che mặt, dung nhan là phúc do trời ban, cùng mọi người gặp mặt không có gì ngần ngại, cho nên có mấy vị tiểu thư đã xuống xe ngựa, tụ tập cùng một chỗ, nhỏ giọng thảo luận gì đó.
Lúc này lại thêm một cỗ xe ngựa đi đến, ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây, khi nhìn thấy người đến là Trầm phủ Vân Khanh, cái nhìn cũng có mấy phần thay đổi.
"Nhìn kìa, kia không phải là Trầm Vân Khanh sao, ngay cả nàng ta cũng tới đây, xem ra tin tức thật nhạy bén a."
"Nàng ta như vậy mà cũng muốn trèo cao, cũng không suy nghĩ bản thân là thân phận gì, trên người đầy mùi tiền, chúng ta cách xa một chút, để khỏi dính trên người mùi vị khó chịu kia." Người này giọng điệu cao ngạo, trong lời nói hoàn toàn không có chút kiêng dè Vân Khanh, thậm chí còn khoa trương dùng khăn gấm che mũi lại, người nói ra câu đó là bạn tốt của Liễu Dịch Thanh, đích nữ Toánh Xuyên hầu phủ Chương Huỳnh.
Ra mặt như vậy, là muốn giúp Liễu Dịch Thanh một tay chăng, lại không ngờ cô ta làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy, Chương Huỳnh còn muốn thay mặt Liễu Dịch Thanh, không biết cô ta còn thêm mắm dặm muối những gì.
Vân Khanh làm như không thấy, làm vẻ mặt như bình thường đi qua, ánh mắt như vậy ở kiếp trước, nàng cũng đã được nhận rất nhiều, còn đa dạng và phong phú hơn thế này nhiều lắm, dần dần cũng thấy quen thuộc, ở kiếp này, ánh mắt của những người này dù thế nào, khinh bỉ cũng tốt, ác đọc cũng được, chỉ cần không phạm đến nàng, nàng sẽ không thèm đếm xỉa đến.
Nào ngờ hành động vô tình của nàng rơi vào mắt Chương Huỳnh lại là thành sự khinh thường, trên mặt tràn đầy cảm giác xấu hổ, lúc Vân Khanh đi ngang qua bên cạnh, nàng ta vụng trộm vươn chân để ở trên đường
Loại tiểu xảo này đương nhiên không thoát được tầm mắt của Vân Khanh, ngay cả Lưu Thúy đều nhìn thấy được, chuẩn bị mở miệng báo nhắc nhở cho tiểu thư nhà mình, Vân Khanh nhẹ nhàng lắc đầu, trực tiếp giẫm lên chân Chương Huỳnh.
"A...... Ngươi giẫm lên chân ta!" Chương Huỳnh thét chói tai, không ngờ làm vướng chân người không thành mà còn bị giẫm lên, ôm lấy bàn chân đi giày thêu oán trách, nhất thời đem sự chú ý của một vài vị tiểu thư xung quanh hướng lại đây.
Vân Khanh cúi đầu nhìn, lại kinh ngạc ngẩng đầu, liên tục xin lỗi: "Chương tiểu thư thật sự là có lỗi, Vân Khanh đi ở giữa đường, không ngờ rằng chân của tiểu thư đang đặt ở đây, không cẩn thận dẫm trúng, thật là xin lỗi."
Thái độ của nàng chân thành, lại khiến người bên cạnh che miệng cười, nhìn Chương Huỳnh cũng mang theo vài phần châm chọc, ai nghe ra ý tứ của lời này, người ta đi đường, ngươi lại đem chân ra chắn, muốn làm người ta xấu mặt lại không ngờ đến chính mình bị người ta giẫm cho một cước, thủ đoạn ngây thơ như vậy thì làm gì được người ta.
"Lẽ nào người giẫm lên chân ta còn muốn lý sự?" Chương Huỳnh không ngờ hành động của mình không làm cho Vân Khanh xấu mặt, ngược lại bản thân mình còn bị người ta cười nhạo, bất chấp mà nói to.
"Giẫm lên chân người là không đúng, mới vừa rồi ta đã nói xin lỗi." Vân Khanh không kiêu ngạo không nịnh bợ nói, trên mặt ý cười vẫn như cũ, thanh âm dịu dàng lại mang cảm giác lạnh lẽo. Đối với người được đằng chân lên đằng đầu, không cần quá mức khiêm nhường, nhường nhịn chỉ làm cho người ta cảm thấy mình dễ bị bắt nạt mà thôi, cho nên càng phải không kiêng nể gì mà giẫm đạp lên sự vũ nhục đó.
Theo lý mà nói, xác thực không thể trách Vân Khanh, cho dù là chân của mình bị người ta giẫm lên, nhưng nàng cũng đã xin lỗi, nếu tiếp tục tra xét sẽ chỉ làm cho chính mình mất mặt mà thôi. Nhưng Chương Huỳnh lại nhớ tới người bạn tốt của mình thời gian này bị nhốt ở nhà, nửa tháng sau sẽ bị gả đi làm thiếp, trong lòng căm giận, muốn xả hết cơn giận này mới thôi, bèn chuyển sang chuyện khác, cười mỉa mai: "Thế nào, ngươi cũng muốn vào Vấn phủ sao? Cũng không nhìn thân phận của mình, chỉ bằng dáng vẻ giả vờ làm hiễu nữ của ngươi mà cũng muốn trà trộn vào, đúng là mơ mộng hão huyền."
Lời này vừa nói ra, ban đầu Vân Khanh có chút không để ý, tại sao nàng nhìn thấy quanh đây đều là các tiểu thư ngồi trong xe ngựa, không thấy phụ mẫu đi cùng, hóa ra đều giả bộ hiếu thuận, muốn mời Vấn lão thái gia chẩn mạch sao? Cái này đúng là vội vã muốn bị bệnh, cho dù Vấn lão thái trong triều có địa vị, cũng không cần phải tỏ vẻ như vậy chứ.
Vân Khanh cười nhẹ, khiêm tốn nói: "Đương nhiên, ta không có thân phận cao quý giống Chương tiểu thư, tất nhiên cũng sẽ không giả vờ làm hiếu nữ mà đi vào.”
"Coi như ngươi thức thời, biết thân biết phận của mình!" Chương Huỳnh nghe nàng nói mình thân phận cao quý, thực tự nhiên hừ giọng trả lời, nhất thời chưa nghe ra được lời lẽ sắc bén châm chọc mình trong câu nói kia.
Vân Khanh như trước nhợt nhạt cười, còn chưa đợi Chương Huỳnh có thời gian ngẫm nghĩ ý nghĩa lời nói kia, gã sai vặt ở trước cửa liền lớn giọng: "Trầm gia tiểu thư, Lão Thái Gia nhà ta gọi người đi vào."
Trước mắt bao người, khi bị gã sai vặt gọi to như vậy, Vân Khanh rõ ràng cảm giác được có bao nhiêu ánh mắt ghen tị đang tập trung về phía mình, nàng chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày đi cầu y cũng có thể biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cũng mặc kệ bị mọi người chỉ trích hay là gì khác, y này nàng nhất định phải cầu.
Bên kia, Chương Huỳnh đã dần hồi phục tinh thần, hiểu ý Vân Khanh là nói mình giả bộ hiếu nữ, đang muốn nổi giận, lại nghe thấy lời gã sai vặt nói, mắt thấy chính mình ở đây đợi hai ngày, cửa lớn của Vấn phủ cũng không vì mình mà mở ra, Vân Khanh vừa đến, vừa đưa bái thiếp, liền được vào phủ, thu lại cơn giận, nâng cằm lên nói: "Ngươi vào phủ chẳng qua cũng chỉ là muốn nịnh bợ người, dựa vào thân phận của ngươi mà muốn trèo lên cao như vậy là không có khả năng, chi bằng ta cho ngươi trăm lượng bạc, ngươi đem cơ hội lần này nhường cho ta, về sau ta sẽ nhớ rõ ý tốt của ngươi!."
Rõ ràng là cầu xin người ta,nhưng thái độ này mười phần giống người bên trên sai bảo kẻ dưới, lại còn giống như là bố thí cho người ta vậy, cho dù Vân Khanh có thể nhường cơ hội vào Vấn phủ cho nàng ta, kia cũng là phúc khí mấy đời tu luyện được.
Bên cửa, gã sai vặt đang chờ Vân Khanh tiến vào, nghe được lời nói của Chương Huỳnh, khóe miệng mỉm cười, thái độ kính cẩn, thanh âm mang chút khinh miệt nói: "Cửa Vấn phủ không phải là nơi buôn bán như ngoài chợ, ai ra giá cao liền có thể tiến vào, nô tài là dựa theo lời của Lão Thái Gia, mời đại tiểu thư Trầm phủ tiến vào, vị tiểu thư này xem ra cũng là khuê tú nhà quyền quý, tất nhiên là hiểu biết lễ nghi, đừng biến mình thành loại tiểu thương bị người ta khinh thường." Tất nhiên hắn đã nhìn thấy màn khiêu khích của Chương Huỳnh từ đầu đến cuối, nói chuyện không mềm không rắn, ám chỉ Chương Huỳnh ngay cả một thương hộ cũng không phải, chỉ giống như là tiểu thương, nghĩ rằng cái gì cũng có thể mua bán, không hề có phong thái của thế gia vọng tộc.
Nghe tiếp lời này, sắc mặt Chương Huỳnh lúc trắng lúc xanh, lại không dám đáp lại, sợ lời nói và hành động của mình thông qua miệng gã sai vặt rơi vào tai vị mà nàng ta muốn lấy lòng kia, vậy những ngày giả làm hiếu nữ cũng tốn công vô ích.
Không nghĩ tới Vấn lão thái gia tình tình cổ quái, ngay cả gã sai vặt trong phủ mồm mép cũng rất lưu loát, Vân Khanh nhợt nhạt cười: "Đa tạ tiểu ca đã nói giúp."
"Không có gì, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi." Gã sai vặt dứt lời, thấy Vân Khanh không vì mình là người có thể vào trong phủ mà sinh ra kiêu ngạo, ấn tượng trong lòng rất tốt, khách khí đi trước dẫn đường.
Bên trong Vấn phủ tất cả đều vô cùng đơn giản, tường trắng ngói xanh,đường mòn tịch mịch, không quá trau chuốt, ngược lại có một cảm giác xưa cũ, hạ nhân trong phủ cũng không nhiều, trên đường đi chỉ thấy hai ba người, so với những phủ đệ bình thường có lẽ không chỉ ít hơn một nửa.
Có lẽ Vấn lão thái gia thích cuộc sống nhàn cư như vậy, Vân Khanh âm thầm nghĩ, vừa theo các bày trí trong phủ mà nghiễn ngẫm sở thích của Vấn lão thái gia
Mới vừa vào đến đình viện, liền nghe được bên trong từng đợt tiếng reo hò: "Tài bắn cung của Thế tử thật giỏi!"
Đại Ung cũng không có quy củ nữ tử xuất hành phải che mặt, dung nhan là phúc do trời ban, cùng mọi người gặp mặt không có gì ngần ngại, cho nên có mấy vị tiểu thư đã xuống xe ngựa, tụ tập cùng một chỗ, nhỏ giọng thảo luận gì đó.
Lúc này lại thêm một cỗ xe ngựa đi đến, ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây, khi nhìn thấy người đến là Trầm phủ Vân Khanh, cái nhìn cũng có mấy phần thay đổi.
"Nhìn kìa, kia không phải là Trầm Vân Khanh sao, ngay cả nàng ta cũng tới đây, xem ra tin tức thật nhạy bén a."
"Nàng ta như vậy mà cũng muốn trèo cao, cũng không suy nghĩ bản thân là thân phận gì, trên người đầy mùi tiền, chúng ta cách xa một chút, để khỏi dính trên người mùi vị khó chịu kia." Người này giọng điệu cao ngạo, trong lời nói hoàn toàn không có chút kiêng dè Vân Khanh, thậm chí còn khoa trương dùng khăn gấm che mũi lại, người nói ra câu đó là bạn tốt của Liễu Dịch Thanh, đích nữ Toánh Xuyên hầu phủ Chương Huỳnh.
Ra mặt như vậy, là muốn giúp Liễu Dịch Thanh một tay chăng, lại không ngờ cô ta làm ra chuyện đồi phong bại tục như vậy, Chương Huỳnh còn muốn thay mặt Liễu Dịch Thanh, không biết cô ta còn thêm mắm dặm muối những gì.
Vân Khanh làm như không thấy, làm vẻ mặt như bình thường đi qua, ánh mắt như vậy ở kiếp trước, nàng cũng đã được nhận rất nhiều, còn đa dạng và phong phú hơn thế này nhiều lắm, dần dần cũng thấy quen thuộc, ở kiếp này, ánh mắt của những người này dù thế nào, khinh bỉ cũng tốt, ác đọc cũng được, chỉ cần không phạm đến nàng, nàng sẽ không thèm đếm xỉa đến.
Nào ngờ hành động vô tình của nàng rơi vào mắt Chương Huỳnh lại là thành sự khinh thường, trên mặt tràn đầy cảm giác xấu hổ, lúc Vân Khanh đi ngang qua bên cạnh, nàng ta vụng trộm vươn chân để ở trên đường
Loại tiểu xảo này đương nhiên không thoát được tầm mắt của Vân Khanh, ngay cả Lưu Thúy đều nhìn thấy được, chuẩn bị mở miệng báo nhắc nhở cho tiểu thư nhà mình, Vân Khanh nhẹ nhàng lắc đầu, trực tiếp giẫm lên chân Chương Huỳnh.
"A...... Ngươi giẫm lên chân ta!" Chương Huỳnh thét chói tai, không ngờ làm vướng chân người không thành mà còn bị giẫm lên, ôm lấy bàn chân đi giày thêu oán trách, nhất thời đem sự chú ý của một vài vị tiểu thư xung quanh hướng lại đây.
Vân Khanh cúi đầu nhìn, lại kinh ngạc ngẩng đầu, liên tục xin lỗi: "Chương tiểu thư thật sự là có lỗi, Vân Khanh đi ở giữa đường, không ngờ rằng chân của tiểu thư đang đặt ở đây, không cẩn thận dẫm trúng, thật là xin lỗi."
Thái độ của nàng chân thành, lại khiến người bên cạnh che miệng cười, nhìn Chương Huỳnh cũng mang theo vài phần châm chọc, ai nghe ra ý tứ của lời này, người ta đi đường, ngươi lại đem chân ra chắn, muốn làm người ta xấu mặt lại không ngờ đến chính mình bị người ta giẫm cho một cước, thủ đoạn ngây thơ như vậy thì làm gì được người ta.
"Lẽ nào người giẫm lên chân ta còn muốn lý sự?" Chương Huỳnh không ngờ hành động của mình không làm cho Vân Khanh xấu mặt, ngược lại bản thân mình còn bị người ta cười nhạo, bất chấp mà nói to.
"Giẫm lên chân người là không đúng, mới vừa rồi ta đã nói xin lỗi." Vân Khanh không kiêu ngạo không nịnh bợ nói, trên mặt ý cười vẫn như cũ, thanh âm dịu dàng lại mang cảm giác lạnh lẽo. Đối với người được đằng chân lên đằng đầu, không cần quá mức khiêm nhường, nhường nhịn chỉ làm cho người ta cảm thấy mình dễ bị bắt nạt mà thôi, cho nên càng phải không kiêng nể gì mà giẫm đạp lên sự vũ nhục đó.
Theo lý mà nói, xác thực không thể trách Vân Khanh, cho dù là chân của mình bị người ta giẫm lên, nhưng nàng cũng đã xin lỗi, nếu tiếp tục tra xét sẽ chỉ làm cho chính mình mất mặt mà thôi. Nhưng Chương Huỳnh lại nhớ tới người bạn tốt của mình thời gian này bị nhốt ở nhà, nửa tháng sau sẽ bị gả đi làm thiếp, trong lòng căm giận, muốn xả hết cơn giận này mới thôi, bèn chuyển sang chuyện khác, cười mỉa mai: "Thế nào, ngươi cũng muốn vào Vấn phủ sao? Cũng không nhìn thân phận của mình, chỉ bằng dáng vẻ giả vờ làm hiễu nữ của ngươi mà cũng muốn trà trộn vào, đúng là mơ mộng hão huyền."
Lời này vừa nói ra, ban đầu Vân Khanh có chút không để ý, tại sao nàng nhìn thấy quanh đây đều là các tiểu thư ngồi trong xe ngựa, không thấy phụ mẫu đi cùng, hóa ra đều giả bộ hiếu thuận, muốn mời Vấn lão thái gia chẩn mạch sao? Cái này đúng là vội vã muốn bị bệnh, cho dù Vấn lão thái trong triều có địa vị, cũng không cần phải tỏ vẻ như vậy chứ.
Vân Khanh cười nhẹ, khiêm tốn nói: "Đương nhiên, ta không có thân phận cao quý giống Chương tiểu thư, tất nhiên cũng sẽ không giả vờ làm hiếu nữ mà đi vào.”
"Coi như ngươi thức thời, biết thân biết phận của mình!" Chương Huỳnh nghe nàng nói mình thân phận cao quý, thực tự nhiên hừ giọng trả lời, nhất thời chưa nghe ra được lời lẽ sắc bén châm chọc mình trong câu nói kia.
Vân Khanh như trước nhợt nhạt cười, còn chưa đợi Chương Huỳnh có thời gian ngẫm nghĩ ý nghĩa lời nói kia, gã sai vặt ở trước cửa liền lớn giọng: "Trầm gia tiểu thư, Lão Thái Gia nhà ta gọi người đi vào."
Trước mắt bao người, khi bị gã sai vặt gọi to như vậy, Vân Khanh rõ ràng cảm giác được có bao nhiêu ánh mắt ghen tị đang tập trung về phía mình, nàng chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày đi cầu y cũng có thể biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, cũng mặc kệ bị mọi người chỉ trích hay là gì khác, y này nàng nhất định phải cầu.
Bên kia, Chương Huỳnh đã dần hồi phục tinh thần, hiểu ý Vân Khanh là nói mình giả bộ hiếu nữ, đang muốn nổi giận, lại nghe thấy lời gã sai vặt nói, mắt thấy chính mình ở đây đợi hai ngày, cửa lớn của Vấn phủ cũng không vì mình mà mở ra, Vân Khanh vừa đến, vừa đưa bái thiếp, liền được vào phủ, thu lại cơn giận, nâng cằm lên nói: "Ngươi vào phủ chẳng qua cũng chỉ là muốn nịnh bợ người, dựa vào thân phận của ngươi mà muốn trèo lên cao như vậy là không có khả năng, chi bằng ta cho ngươi trăm lượng bạc, ngươi đem cơ hội lần này nhường cho ta, về sau ta sẽ nhớ rõ ý tốt của ngươi!."
Rõ ràng là cầu xin người ta,nhưng thái độ này mười phần giống người bên trên sai bảo kẻ dưới, lại còn giống như là bố thí cho người ta vậy, cho dù Vân Khanh có thể nhường cơ hội vào Vấn phủ cho nàng ta, kia cũng là phúc khí mấy đời tu luyện được.
Bên cửa, gã sai vặt đang chờ Vân Khanh tiến vào, nghe được lời nói của Chương Huỳnh, khóe miệng mỉm cười, thái độ kính cẩn, thanh âm mang chút khinh miệt nói: "Cửa Vấn phủ không phải là nơi buôn bán như ngoài chợ, ai ra giá cao liền có thể tiến vào, nô tài là dựa theo lời của Lão Thái Gia, mời đại tiểu thư Trầm phủ tiến vào, vị tiểu thư này xem ra cũng là khuê tú nhà quyền quý, tất nhiên là hiểu biết lễ nghi, đừng biến mình thành loại tiểu thương bị người ta khinh thường." Tất nhiên hắn đã nhìn thấy màn khiêu khích của Chương Huỳnh từ đầu đến cuối, nói chuyện không mềm không rắn, ám chỉ Chương Huỳnh ngay cả một thương hộ cũng không phải, chỉ giống như là tiểu thương, nghĩ rằng cái gì cũng có thể mua bán, không hề có phong thái của thế gia vọng tộc.
Nghe tiếp lời này, sắc mặt Chương Huỳnh lúc trắng lúc xanh, lại không dám đáp lại, sợ lời nói và hành động của mình thông qua miệng gã sai vặt rơi vào tai vị mà nàng ta muốn lấy lòng kia, vậy những ngày giả làm hiếu nữ cũng tốn công vô ích.
Không nghĩ tới Vấn lão thái gia tình tình cổ quái, ngay cả gã sai vặt trong phủ mồm mép cũng rất lưu loát, Vân Khanh nhợt nhạt cười: "Đa tạ tiểu ca đã nói giúp."
"Không có gì, chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi." Gã sai vặt dứt lời, thấy Vân Khanh không vì mình là người có thể vào trong phủ mà sinh ra kiêu ngạo, ấn tượng trong lòng rất tốt, khách khí đi trước dẫn đường.
Bên trong Vấn phủ tất cả đều vô cùng đơn giản, tường trắng ngói xanh,đường mòn tịch mịch, không quá trau chuốt, ngược lại có một cảm giác xưa cũ, hạ nhân trong phủ cũng không nhiều, trên đường đi chỉ thấy hai ba người, so với những phủ đệ bình thường có lẽ không chỉ ít hơn một nửa.
Có lẽ Vấn lão thái gia thích cuộc sống nhàn cư như vậy, Vân Khanh âm thầm nghĩ, vừa theo các bày trí trong phủ mà nghiễn ngẫm sở thích của Vấn lão thái gia
Mới vừa vào đến đình viện, liền nghe được bên trong từng đợt tiếng reo hò: "Tài bắn cung của Thế tử thật giỏi!"