Ngự Phượng Đàn mặc trường bào màu trắng, cổ áo thêu hoa văn màu tím, nghiêng người dựa vào cửa, hướng về nữ nhân trong cả phòng cười, đôi mắt hẹp tỏa sáng rạng ngời, liễm diễm động lòng người, trong phút lơ đãng, đem sự tôn quý cùng hoa lệ hòa làm một thể, làm người ta không thể bỏ qua cái khí thế hoàng tộc bức người kia.
Thanh La cúi đầu, nói tiếp: "Còn có Cẩn Vương thế tử, đang cùng Vận Ninh quận quân thưởng hoa."
An Ngọc Oánh nghe xong những lời này, trong phổi như bị nghẹn, ngực đau như muốn nổ tung, Ngự Phượng Đàn lại đang cùng Thẩm Vân Khanh thưởng hoa, bọn họ tại sao lại đứng cùng nhau......
Vi Ngưng Tử thấy trên mặt An Ngọc Oánh lộ rõ sự ghen tị, biết nàng ta lúc này nhất thời sẽ không thể khống chế cảm xúc, liền khóc thút thít vài tiếng, khiến Vi phu nhân ở bên cạnh quay lại nhìn nàng ta một cái, nhớ tới nghĩa nữ của mình vẫn còn bị ủy khuất, lập tức nói: "Vận Ninh quận quân ở cùng ngài thì sao, nàng ta hoàn toàn có thể sau khi hãm hại Ngưng Tử cùng Cảnh đại nhân, lại đi đến hoa viên gặp Cẩn Vương Thế tử ngài."
Ngự Phượng Đàn ngẩng đầu nheo mắt nhìn Vi phu nhân liếc mắt một cái, cười nhạt nói: "Nhưng bản thế tử từ sớm đã gặp Vận Ninh quận quân, cùng nhau ở trong vườn ngắm hoa, không biết nàng ấy như thế nào có thể phân thân lại đây hãm hại người vậy?"
Ngự Phượng Đàn ngoài mặt như là một thế tử nhàn nhã, nhưng người nào cũng biết, địa vị của hắn ở trong triều cũng không thấp hơn so với các hoàng tử, cho dù là thân phận Cẩn Vương Thế tử hay là tước hiệu Trấn Tây đại tướng quân thì những danh xưng này đều là thật, huống chi, tình cảm của Minh Đế đối với đứa cháu này cũng không bình thường.
Vi phu nhân nhất thời cứng lưỡi, không biết nên nói như thế nào, trượng phu mình mặc dù là Uy Vũ đại tướng quân, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là quan tam phẩm, làm sao so được với Ngự Phượng Đàn.
Nhưng sau khi nghe lời Vi phu nhân nói, An Ngọc Oánh cũng đã hoàn hồn, nàng ta không thể chìm đắm mãi trong sự ghen tị được, đầu tiên là phải khiến cho thanh danh của Vân Khanh mang tiếng xấu, vì thế xốc lại tỉnh thần, nói tiếp: "Đúng vậy a, hai tên thái giám này cũng có thể chứng minh, bọn họ là bị Vận Ninh Quận quân sai khiến!"
Vân Khanh theo hướng An Ngọc Oánh chỉ, nhìn thấy hai tên thái giám đang quỳ trên đất, liền đi đến trước mặt bọn họ, cười nói: "Các ngươi ngẩng đầu lên nhìn xem, ta có phải là người sai khiến các ngươi làm việc không?"
Trong lòng hai tên thái giám có quỷ, ngẩng đầu liếc nhanh qua nàng một cái, rồi như gà mổ thóc gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy."
Vân Khanh thực vừa lòng gật đầu: "Vậy các ngươi nói thử xem, ta lần đầu tiến cung, muốn các ngươi thay ta làm việc, là dựa vào quyền thế của ta, hay là dựa vào thứ khác để mua chuộc các ngươi?"
Hai tên thái giám không biết tại sao Vân Khanh lại hỏi vấn đề này, nhìn thoáng qua nhau, đều nói: "Là ngài cho bọn tiểu nhân bạc, bảo bọn tiểu nhân làm việc."
Những phu nhân khác đều cảm thấy kỳ quái, Vận Ninh quận quân tại sao lại hỏi như vậy, nàng lần đầu tiên tiến cung, trong cung chắc chắn chả quen được ai, dựa vào quyền thế gì chứ, đó là không có khả năng, An Bá phủ vừa tới kinh thành, còn chưa có thế lực lớn đến mức có thể tùy tiện mua chuộc cung nhân làm việc, ắt hẳn không thể dựa vào lý do đó, thứ duy nhất có khả năng đương nhiên là cho bạc, người nào cũng biết, An Bá phủ rất có tiền a.
"Ta đã cho các ngươi bao nhiêu bạc, các ngươi lấy ra cho mọi người xem thử đi." Vân Khanh toàn thân tản ra phong thái phóng khoáng, đáy mắt đang tươi cười nhưng cũng bình tĩnh, đưa ra yêu cầu rất tự nhiên, không có bức bách, cũng không có gấp gáp.
Nhưng như thế này, ngược lại làm cho hai tên thái giám cả người rét run, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bọn họ làm sao có bạc để lấy ra, bọn họ là thái giám trong cung của gia tộc An Ngọc Oánh, chỉ cần An Ngọc Oánh phân phó một tiếng tất sẽ làm việc, không cần phải đưa bạc, liền cúi đầu nói: "Nô tài đem bạc giấu đi rồi."
"Các ngươi không phải bị người đánh ngất xỉu bỏ vào trong lùm cây sao, làm sao có thời gian để giấu bạc đi?" Phu nhân Lễ Bộ Thượng Thư lúc này lên tiếng, khiến Ninh Quốc Công phu nhân nhìn bà liếc mắt một cái, bà thấy Ninh Quốc Công phu nhân liếc nhìn mình, đáy mắt đều là ý cười.
Ninh Quốc Công phu nhân từ khi nhìn thấy hai tên thái giám này đi ra, thì biết ngay việc hôm nay, nhất định là do nữ nhi một tay sắp xếp, nhưng sự tình đã đến mức này, lại muốn bản thân thoát khỏi liên lụy đã là không thể nào, bà ta liền để nữ nhi thu xếp ổn thỏa tàn cuộc, ai ngờ cái kết cục nhìn như hoàn mỹ này lại bị người nhìn ra lỗ hổng.
"Đây, đây là nô tài nhớ lầm rồi. Ngân phiếu ở trên người." Một tên thái giám phản ứng mau, lập tức từ trên người lấy ra mấy tấm ngân phiếu, mà tên tiểu thái giám còn lại thấy vậy cũng từ trên người lấy ra tấm ngân phiếu.
Bọn họ ở trong cung không cần dùng bạc, cho nên cực hiếm khi mang rất nhiều ngân lượng trên người, cũng may có hai tờ ngân phiếu, là An Ngọc Oánh trước đó thưởng cho bọn họ, lúc này cũng có thể dùng để cứu nguy.
Lưu Thúy tiến lên lấy hai tấm ngân phiếu nhìn lướt qua, liền cười khì một tiếng, khiến ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây, Vân Khanh nhìn thoáng qua tấm ngân phiếu kia, nụ cười trên mặt cũng càng lớn: "Vân Khanh là lần đầu tiên tiến cung, cũng không biết quy củ trong cung, thì ra muốn bọn thái giám trong cung làm việc ra tay hãm hại đại thần trong triều cùng con gái của đai thần, chỉ cần đưa ra 50 lượng bạc, cái giá này thật rẻ, khó trách Cảnh đại nhân cùng Vi tiểu thư lại bị người ta hãm hại dễ dàng như vậy."
Lời của nàng tuy rằng nhẹ bẫng, nhưng khó có thể nói hết sự trào phúng trong đó, những người trong phòng, người nào không phải là phu nhân có quyền thế ở Thiên Việt, ở trong cung nhìn quen vinh hoa phú quý, nên khi muốn bọn họ làm chuyện như là gửi thư thì giá khởi điểm cũng phải 100 lượng bạc, nếu muốn hãm hại, vậy cũng có thể là một trăm lượng, nhưng mà là 100 lượng vàng.
50 lượng thì quá nực cười.
Có một vài quy tắc ngầm, tuy là không tiện nói ra, nhưng trong lòng ai nấy đều biết, lúc này hai tên thái giám nói chuyện thất thường chắc chắn đã bị người khác mua chuộc, dùng để vu oan hãm hại Vận Ninh quận quân.
An Ngọc Oánh làm sao cam tâm nhận một ván hòa như thế, liền xen miệng nói: "Cũng có thể là không cần bạc, có thể nàng ta đã đưa ra điều kiện để trao đổi!"
"Điều kiện tốt, An tiểu thư xin đừng quá coi trọng Vân Khanh, ta lần đầu tiên tiến cung, chưa quen ai cả, ngay cả lúc tìm chỗ nghỉ ngơi cũng phải nhờ An tiểu thư người dẫn đường, về phần điều kiện tốt, đây chính là lời nói vô căn cứ, ta ngay cả đường trong cung cũng không biết đi, làm sao có hể đáp ứng điều kiện gì chứ, hay là nói bọn thái giám đều là những kẻ ngốc, chỉ cần ta nói về sau sẽ hậu đãi, sau đó đưa họ 50 lượng bạc, họ liền cam tâm tình nguyện mạo hiểm nguy cơ bị chém đầu để giúp ta hãm hại đại thần trong triều, Vĩnh Nghị Hầu phủ Cảnh đại nhân sao? Vậy bên trong đó cái nào nặng cái nào nhẹ bọn họ chẳng lẽ không phân rõ được sao? Hay là nói An tiểu thư đã quen chuyện đáp ứng điều kiện với người khác, sau đó nhét 50 lượng bạc để cho người ta làm việc, cho nên mới bụng ta so bụng người?"
Một phen hùng biện, đã khiến An Ngọc Oánh ngậm miệng không thể nói gì, tuy rằng rắp tâm muốn làm cho Vân Khanh không đường chối cãi, nhưng bị nàng nói như vậy, ngược lại nàng ta không còn cách mở miệng rồi.
Mà những phu nhân khác sau khi nghe lời Vân Khanh nói, cũng loáng thoáng cảm thấy, An tiểu thư tựa hồ luôn tận lực đem chậu nước bẩn hắt vào người Vân Khanh, cách làm này cũng mang theo chút chột dạ trong lòng.
Vân Khanh nhìn những người này, chỉ cảm thấy khó ưa đến cực điểm, hai người An Ngọc Oánh và Vi Ngưng Tử, một người lập mưu hãm hại nàng bất thành, ngược lại vẫn còn muốn chơi xấu nàng, một người bị người khác hãm hại, lại cố tình không trách người hãm hại mình, lại liều mạng đem chậu nước bẩn hắt lên người nàng.
Chẳng lẽ đây là cái gọi là cừu địch trời sinh, dù thế nào cũng phải làm khó nàng sao?
Nàng cảm thấy thực phiền chán, quay đầu liếc mắt nhìn Ngự Phượng Đàn đang tựa ở cửa một cái, thấy hắn đứng trước cửa, nửa người bên ngoài, nửa người ở bên trong, khuôn mặt trong tối thân ngoài sáng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hắn đang nhìn nàng.
Ngự Phượng Đàn ở một bên nhìn mọi chuyện đang diễn ra, có thể trông thấy trên mặt Vân Khanh âm thầm lộ rõ sự chán ghét, nàng có thể từng bước vạch trần thế cục này, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp ấy nay lại ẩn chứa sự khó chịu, thực rõ ràng đối với loại chuyện vô cớ hãm hại nàng đã có phản ứng bài xích, huống chi thế cục này lại rất dễ dàng gỡ bỏ.
Cần gì phải khiến nàng phí sức như vậy chứ.
Vì thế Ngự Phượng Đàn vì đau lòng cho Khanh Khanh nhà mình mà nhàn nhã mở miệng, ngữ khí thản nhiên, thái độ lại lạnh như băng: "Vừa rồi thị vệ của ta không cẩn thận thấy được một màn hay, chi bằng để cho hắn ra đây thuật lại cho mọi người nghe một chút, tiện thể xóa bỏ sự nghi hoặc của các ngươi."
Hắn vừa mở miệng liền thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người, chỉ thấy Dịch Kính Thương từ một bên đi ra, khuôn mặt lãnh khốc, giọng nói cứng nhắc, bắt đầu thuật lại: "Mới vừa rồi thuộc hạ nhìn thấy Vận Ninh quận quân choáng váng đầu được An tiểu thư và Vi tiểu thư giúp đỡ tiến vào phòng nghỉ ngơi, An tiểu thư cùng Vi tiểu thư sau khi đỡ người vào phòng liền rời đi, để Lưu Thúy cô nương canh ở trước cửa, một lúc sau, Vận Ninh quận quân đứng dậy nói là đã hết đau đầu, muốn đến hoa viên đi một chút, để Lưu Thúy cô nương ở lại để lát nữa có thể báo cho An tiểu thư, tránh cho bọn họ sốt ruột, đột nhiên có một tiểu thái giám đến, nói muốn Lưu Thúy cô nương đi đón An tiểu thư, đợi Lưu Thúy cô nương đi rồi, hắn lập tức bảo một tên thái giám khác dìu một người đi vào, lát sau, lại bế thêm một người đi vào......"
Dịch Kính Thương đem sự tình nửa thật nửa giả nói ra, Vi Ngưng Tử híp mắt nghe, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi là thị vệ của Cẩn Vương thế tử, làm sao lại có thể quản cả chuyện này?"
Đó cũng là câu hỏi trong lòng của những người khác, Dịch Kính Thương làm sao có thể quan tâm đến chuyện như vậy?
Dịch Kính Thương bị hỏi như vậy, biểu tình cũng không có gì biến hóa: "Bởi vì trước khi Vận Ninh quận quân tiến cung, thuộc hạ nhìn thấy Quận quân vẫn vô sự, vì thế trở về xem xét chiếc ly nàng từng uống......"
Dịch Kính Thương nói xong, từ trong tay áo lấy ra ba chiếc ly, tách riêng một cái trong đó: "Bên mép chiếc ly này có bôi ‘Tình Ti’."
Tình ti, là tên của một loại xuân dược.
Hắn từng là Đại Nội Thị Vệ, nhìn thấy vật như vậy, đương nhiên phải chú ý rồi.
Mà Vân Khanh vừa đúng lúc mở miệng: "Nước trái cây cùng những chiếc ly này, đều là An tiểu thư lấy ra mời ta cùng Vi tiểu thư uống, chẳng lẽ......"
Đôi mắt nàng phóng đại, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, hoàn toàn không dám tin nhìn An Ngọc Oánh: "Chẳng lẽ An tiểu thư, ngươi muốn hãm hại Vi tiểu thư, cố ý cho Vi tiểu thư uống thứ này......"
Vi phu nhân nghe được lời của Dịch Kính Thương, lại nhìn hai gã thái giám kia, vẻ mặt cũng phẫn nộ: "An tiểu thư, Ngưng Tử nhà ta cùng ngươi có thù oán gì, có thể khiến ngươi dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu hạ thứ xuân dược này trong nước trái cây chứ, loại thủ đoạn hạ lưu này ngươi làm sao có thể nhẫn tâm?"
An Ngọc Oánh bị Vi phu nhân chỉ trích, trên mặt lúc trắng lúc xanh, vội vàng phủ nhận nói: "Không có, ta không có muốn hại Vi Ngưng Tử, rõ ràng cái ly kia là cho Thẩm......"
Thanh La cúi đầu, nói tiếp: "Còn có Cẩn Vương thế tử, đang cùng Vận Ninh quận quân thưởng hoa."
An Ngọc Oánh nghe xong những lời này, trong phổi như bị nghẹn, ngực đau như muốn nổ tung, Ngự Phượng Đàn lại đang cùng Thẩm Vân Khanh thưởng hoa, bọn họ tại sao lại đứng cùng nhau......
Vi Ngưng Tử thấy trên mặt An Ngọc Oánh lộ rõ sự ghen tị, biết nàng ta lúc này nhất thời sẽ không thể khống chế cảm xúc, liền khóc thút thít vài tiếng, khiến Vi phu nhân ở bên cạnh quay lại nhìn nàng ta một cái, nhớ tới nghĩa nữ của mình vẫn còn bị ủy khuất, lập tức nói: "Vận Ninh quận quân ở cùng ngài thì sao, nàng ta hoàn toàn có thể sau khi hãm hại Ngưng Tử cùng Cảnh đại nhân, lại đi đến hoa viên gặp Cẩn Vương Thế tử ngài."
Ngự Phượng Đàn ngẩng đầu nheo mắt nhìn Vi phu nhân liếc mắt một cái, cười nhạt nói: "Nhưng bản thế tử từ sớm đã gặp Vận Ninh quận quân, cùng nhau ở trong vườn ngắm hoa, không biết nàng ấy như thế nào có thể phân thân lại đây hãm hại người vậy?"
Ngự Phượng Đàn ngoài mặt như là một thế tử nhàn nhã, nhưng người nào cũng biết, địa vị của hắn ở trong triều cũng không thấp hơn so với các hoàng tử, cho dù là thân phận Cẩn Vương Thế tử hay là tước hiệu Trấn Tây đại tướng quân thì những danh xưng này đều là thật, huống chi, tình cảm của Minh Đế đối với đứa cháu này cũng không bình thường.
Vi phu nhân nhất thời cứng lưỡi, không biết nên nói như thế nào, trượng phu mình mặc dù là Uy Vũ đại tướng quân, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là quan tam phẩm, làm sao so được với Ngự Phượng Đàn.
Nhưng sau khi nghe lời Vi phu nhân nói, An Ngọc Oánh cũng đã hoàn hồn, nàng ta không thể chìm đắm mãi trong sự ghen tị được, đầu tiên là phải khiến cho thanh danh của Vân Khanh mang tiếng xấu, vì thế xốc lại tỉnh thần, nói tiếp: "Đúng vậy a, hai tên thái giám này cũng có thể chứng minh, bọn họ là bị Vận Ninh Quận quân sai khiến!"
Vân Khanh theo hướng An Ngọc Oánh chỉ, nhìn thấy hai tên thái giám đang quỳ trên đất, liền đi đến trước mặt bọn họ, cười nói: "Các ngươi ngẩng đầu lên nhìn xem, ta có phải là người sai khiến các ngươi làm việc không?"
Trong lòng hai tên thái giám có quỷ, ngẩng đầu liếc nhanh qua nàng một cái, rồi như gà mổ thóc gật đầu nói: "Đúng vậy, đúng vậy."
Vân Khanh thực vừa lòng gật đầu: "Vậy các ngươi nói thử xem, ta lần đầu tiến cung, muốn các ngươi thay ta làm việc, là dựa vào quyền thế của ta, hay là dựa vào thứ khác để mua chuộc các ngươi?"
Hai tên thái giám không biết tại sao Vân Khanh lại hỏi vấn đề này, nhìn thoáng qua nhau, đều nói: "Là ngài cho bọn tiểu nhân bạc, bảo bọn tiểu nhân làm việc."
Những phu nhân khác đều cảm thấy kỳ quái, Vận Ninh quận quân tại sao lại hỏi như vậy, nàng lần đầu tiên tiến cung, trong cung chắc chắn chả quen được ai, dựa vào quyền thế gì chứ, đó là không có khả năng, An Bá phủ vừa tới kinh thành, còn chưa có thế lực lớn đến mức có thể tùy tiện mua chuộc cung nhân làm việc, ắt hẳn không thể dựa vào lý do đó, thứ duy nhất có khả năng đương nhiên là cho bạc, người nào cũng biết, An Bá phủ rất có tiền a.
"Ta đã cho các ngươi bao nhiêu bạc, các ngươi lấy ra cho mọi người xem thử đi." Vân Khanh toàn thân tản ra phong thái phóng khoáng, đáy mắt đang tươi cười nhưng cũng bình tĩnh, đưa ra yêu cầu rất tự nhiên, không có bức bách, cũng không có gấp gáp.
Nhưng như thế này, ngược lại làm cho hai tên thái giám cả người rét run, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bọn họ làm sao có bạc để lấy ra, bọn họ là thái giám trong cung của gia tộc An Ngọc Oánh, chỉ cần An Ngọc Oánh phân phó một tiếng tất sẽ làm việc, không cần phải đưa bạc, liền cúi đầu nói: "Nô tài đem bạc giấu đi rồi."
"Các ngươi không phải bị người đánh ngất xỉu bỏ vào trong lùm cây sao, làm sao có thời gian để giấu bạc đi?" Phu nhân Lễ Bộ Thượng Thư lúc này lên tiếng, khiến Ninh Quốc Công phu nhân nhìn bà liếc mắt một cái, bà thấy Ninh Quốc Công phu nhân liếc nhìn mình, đáy mắt đều là ý cười.
Ninh Quốc Công phu nhân từ khi nhìn thấy hai tên thái giám này đi ra, thì biết ngay việc hôm nay, nhất định là do nữ nhi một tay sắp xếp, nhưng sự tình đã đến mức này, lại muốn bản thân thoát khỏi liên lụy đã là không thể nào, bà ta liền để nữ nhi thu xếp ổn thỏa tàn cuộc, ai ngờ cái kết cục nhìn như hoàn mỹ này lại bị người nhìn ra lỗ hổng.
"Đây, đây là nô tài nhớ lầm rồi. Ngân phiếu ở trên người." Một tên thái giám phản ứng mau, lập tức từ trên người lấy ra mấy tấm ngân phiếu, mà tên tiểu thái giám còn lại thấy vậy cũng từ trên người lấy ra tấm ngân phiếu.
Bọn họ ở trong cung không cần dùng bạc, cho nên cực hiếm khi mang rất nhiều ngân lượng trên người, cũng may có hai tờ ngân phiếu, là An Ngọc Oánh trước đó thưởng cho bọn họ, lúc này cũng có thể dùng để cứu nguy.
Lưu Thúy tiến lên lấy hai tấm ngân phiếu nhìn lướt qua, liền cười khì một tiếng, khiến ánh mắt mọi người đều tập trung lại đây, Vân Khanh nhìn thoáng qua tấm ngân phiếu kia, nụ cười trên mặt cũng càng lớn: "Vân Khanh là lần đầu tiên tiến cung, cũng không biết quy củ trong cung, thì ra muốn bọn thái giám trong cung làm việc ra tay hãm hại đại thần trong triều cùng con gái của đai thần, chỉ cần đưa ra 50 lượng bạc, cái giá này thật rẻ, khó trách Cảnh đại nhân cùng Vi tiểu thư lại bị người ta hãm hại dễ dàng như vậy."
Lời của nàng tuy rằng nhẹ bẫng, nhưng khó có thể nói hết sự trào phúng trong đó, những người trong phòng, người nào không phải là phu nhân có quyền thế ở Thiên Việt, ở trong cung nhìn quen vinh hoa phú quý, nên khi muốn bọn họ làm chuyện như là gửi thư thì giá khởi điểm cũng phải 100 lượng bạc, nếu muốn hãm hại, vậy cũng có thể là một trăm lượng, nhưng mà là 100 lượng vàng.
50 lượng thì quá nực cười.
Có một vài quy tắc ngầm, tuy là không tiện nói ra, nhưng trong lòng ai nấy đều biết, lúc này hai tên thái giám nói chuyện thất thường chắc chắn đã bị người khác mua chuộc, dùng để vu oan hãm hại Vận Ninh quận quân.
An Ngọc Oánh làm sao cam tâm nhận một ván hòa như thế, liền xen miệng nói: "Cũng có thể là không cần bạc, có thể nàng ta đã đưa ra điều kiện để trao đổi!"
"Điều kiện tốt, An tiểu thư xin đừng quá coi trọng Vân Khanh, ta lần đầu tiên tiến cung, chưa quen ai cả, ngay cả lúc tìm chỗ nghỉ ngơi cũng phải nhờ An tiểu thư người dẫn đường, về phần điều kiện tốt, đây chính là lời nói vô căn cứ, ta ngay cả đường trong cung cũng không biết đi, làm sao có hể đáp ứng điều kiện gì chứ, hay là nói bọn thái giám đều là những kẻ ngốc, chỉ cần ta nói về sau sẽ hậu đãi, sau đó đưa họ 50 lượng bạc, họ liền cam tâm tình nguyện mạo hiểm nguy cơ bị chém đầu để giúp ta hãm hại đại thần trong triều, Vĩnh Nghị Hầu phủ Cảnh đại nhân sao? Vậy bên trong đó cái nào nặng cái nào nhẹ bọn họ chẳng lẽ không phân rõ được sao? Hay là nói An tiểu thư đã quen chuyện đáp ứng điều kiện với người khác, sau đó nhét 50 lượng bạc để cho người ta làm việc, cho nên mới bụng ta so bụng người?"
Một phen hùng biện, đã khiến An Ngọc Oánh ngậm miệng không thể nói gì, tuy rằng rắp tâm muốn làm cho Vân Khanh không đường chối cãi, nhưng bị nàng nói như vậy, ngược lại nàng ta không còn cách mở miệng rồi.
Mà những phu nhân khác sau khi nghe lời Vân Khanh nói, cũng loáng thoáng cảm thấy, An tiểu thư tựa hồ luôn tận lực đem chậu nước bẩn hắt vào người Vân Khanh, cách làm này cũng mang theo chút chột dạ trong lòng.
Vân Khanh nhìn những người này, chỉ cảm thấy khó ưa đến cực điểm, hai người An Ngọc Oánh và Vi Ngưng Tử, một người lập mưu hãm hại nàng bất thành, ngược lại vẫn còn muốn chơi xấu nàng, một người bị người khác hãm hại, lại cố tình không trách người hãm hại mình, lại liều mạng đem chậu nước bẩn hắt lên người nàng.
Chẳng lẽ đây là cái gọi là cừu địch trời sinh, dù thế nào cũng phải làm khó nàng sao?
Nàng cảm thấy thực phiền chán, quay đầu liếc mắt nhìn Ngự Phượng Đàn đang tựa ở cửa một cái, thấy hắn đứng trước cửa, nửa người bên ngoài, nửa người ở bên trong, khuôn mặt trong tối thân ngoài sáng, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hắn đang nhìn nàng.
Ngự Phượng Đàn ở một bên nhìn mọi chuyện đang diễn ra, có thể trông thấy trên mặt Vân Khanh âm thầm lộ rõ sự chán ghét, nàng có thể từng bước vạch trần thế cục này, nhưng trong đôi mắt xinh đẹp ấy nay lại ẩn chứa sự khó chịu, thực rõ ràng đối với loại chuyện vô cớ hãm hại nàng đã có phản ứng bài xích, huống chi thế cục này lại rất dễ dàng gỡ bỏ.
Cần gì phải khiến nàng phí sức như vậy chứ.
Vì thế Ngự Phượng Đàn vì đau lòng cho Khanh Khanh nhà mình mà nhàn nhã mở miệng, ngữ khí thản nhiên, thái độ lại lạnh như băng: "Vừa rồi thị vệ của ta không cẩn thận thấy được một màn hay, chi bằng để cho hắn ra đây thuật lại cho mọi người nghe một chút, tiện thể xóa bỏ sự nghi hoặc của các ngươi."
Hắn vừa mở miệng liền thu hút được sự chú ý của tất cả mọi người, chỉ thấy Dịch Kính Thương từ một bên đi ra, khuôn mặt lãnh khốc, giọng nói cứng nhắc, bắt đầu thuật lại: "Mới vừa rồi thuộc hạ nhìn thấy Vận Ninh quận quân choáng váng đầu được An tiểu thư và Vi tiểu thư giúp đỡ tiến vào phòng nghỉ ngơi, An tiểu thư cùng Vi tiểu thư sau khi đỡ người vào phòng liền rời đi, để Lưu Thúy cô nương canh ở trước cửa, một lúc sau, Vận Ninh quận quân đứng dậy nói là đã hết đau đầu, muốn đến hoa viên đi một chút, để Lưu Thúy cô nương ở lại để lát nữa có thể báo cho An tiểu thư, tránh cho bọn họ sốt ruột, đột nhiên có một tiểu thái giám đến, nói muốn Lưu Thúy cô nương đi đón An tiểu thư, đợi Lưu Thúy cô nương đi rồi, hắn lập tức bảo một tên thái giám khác dìu một người đi vào, lát sau, lại bế thêm một người đi vào......"
Dịch Kính Thương đem sự tình nửa thật nửa giả nói ra, Vi Ngưng Tử híp mắt nghe, bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Ngươi là thị vệ của Cẩn Vương thế tử, làm sao lại có thể quản cả chuyện này?"
Đó cũng là câu hỏi trong lòng của những người khác, Dịch Kính Thương làm sao có thể quan tâm đến chuyện như vậy?
Dịch Kính Thương bị hỏi như vậy, biểu tình cũng không có gì biến hóa: "Bởi vì trước khi Vận Ninh quận quân tiến cung, thuộc hạ nhìn thấy Quận quân vẫn vô sự, vì thế trở về xem xét chiếc ly nàng từng uống......"
Dịch Kính Thương nói xong, từ trong tay áo lấy ra ba chiếc ly, tách riêng một cái trong đó: "Bên mép chiếc ly này có bôi ‘Tình Ti’."
Tình ti, là tên của một loại xuân dược.
Hắn từng là Đại Nội Thị Vệ, nhìn thấy vật như vậy, đương nhiên phải chú ý rồi.
Mà Vân Khanh vừa đúng lúc mở miệng: "Nước trái cây cùng những chiếc ly này, đều là An tiểu thư lấy ra mời ta cùng Vi tiểu thư uống, chẳng lẽ......"
Đôi mắt nàng phóng đại, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, hoàn toàn không dám tin nhìn An Ngọc Oánh: "Chẳng lẽ An tiểu thư, ngươi muốn hãm hại Vi tiểu thư, cố ý cho Vi tiểu thư uống thứ này......"
Vi phu nhân nghe được lời của Dịch Kính Thương, lại nhìn hai gã thái giám kia, vẻ mặt cũng phẫn nộ: "An tiểu thư, Ngưng Tử nhà ta cùng ngươi có thù oán gì, có thể khiến ngươi dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu hạ thứ xuân dược này trong nước trái cây chứ, loại thủ đoạn hạ lưu này ngươi làm sao có thể nhẫn tâm?"
An Ngọc Oánh bị Vi phu nhân chỉ trích, trên mặt lúc trắng lúc xanh, vội vàng phủ nhận nói: "Không có, ta không có muốn hại Vi Ngưng Tử, rõ ràng cái ly kia là cho Thẩm......"