Tứ hoàng tử sau khi biết được chuyện này, nhưng không răn dạy Cảnh Hựu Thần, mà ngược lại, vẻ mặt vẫn hòa hoãn khi nhìn hắn, bởi vì Uy Vũ Tương Quân Vi Cương Thành đang được Minh Đế coi trọng, mà Vi Ngưng Tử lại là nghĩa nữ mà hắn thu dưỡng, cưới Vi Ngưng Tử, chẳng khác nào tạo được mối quan hệ thân thiết với Vi Cương Thành.
Cảnh Hựu Thần sau khi nghe xong, trong lòng nhớ tới bộ dáng kiều mỵ ôn nhu của Vi Ngưng Tử, cũng hiểu được tuy rằng vị thê tử này, là do xảy ra quan hệ mới cưới về, nhưng cũng may diện mạo nàng như kiều hoa, tính cách cũng không xấu lại rất biết săn sóc hắn, thêm vào đó có lời nói của Tứ hoàng tử, hắn liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là không biết như thế nào, đối với việc không cưới được Vân Khanh, trong lòng hắn luôn cảm giác có gì đó là lạ, dường như nàng vốn nên là thê tử của hắn mới phải.
Hắn đương nhiên không biết, đây đã là chuyện của kiếp trước, ở kiếp này mọi thứ đã thay đổi, nhưng hắn vẫn cảm thấy đáy lòng dâng lên cảm giác khó hiểu kỳ lạ.
Bất quá cảm giác cũng chỉ là cảm giác, Cảnh Hựu Thần sau khi trở về, lại bị Lý lão thái quân quở trách một trận, sau đó bắt đầu chuẩn bị hôn sự, tuy rằng thời gian một tháng có hơi gấp, nhưng hai bên đều là gia tộc có mặt mũi, một số nghi thức có thể đơn giản được, nhưng tỉnh lược thì không.
Về phía Vi Ngưng Tử, sau khi trở lại phủ Uy Vũ Tương Quân, sắc mặt Vi phu nhân càng thêm không tốt, khi tới tiểu viện mà Vi Ngưng Tử đang ở, tầm mắt dừng lại trên mặt nàng ta, trong giọng nói pha lẫn chút tức giận: "Ngưng Tử, nghĩa phụ của con cực khổ phái người tới Dương Châu đón con trở về, ông ấy vừa là nghĩa phụ vừa là thúc thúc của con, tốt với con đương nhiên không cần phải nói, còn ta đây, cũng xem con như nữ nhi ruột thịt của mình, con nói lúc ở Dương Châu, là vì Thẩm gia không thích con, mới cố ý mượn cớ đuổi con đi, còn nói Thẩm Vân Khanh keo kiệt xấu tính, đối với con vô cùng khắt khe, nhưng hôm nay ta vào cung nghe thấy các phu nhân nói chuyện, còn có Thẩm Vân Khanh, cũng không phải y như lời con nói, con như vậy, khiến ta vô cùng thất vọng."
Vi phu nhân là ở trên chiến trường quen được Vi Tướng quân, Vi phu nhân là nữ nhi nhà tướng gia, nên tính tình ngay thẳng, nghe kể lại là Vi Ngưng Tử bị Thẩm Vân Khanh khi dễ, cho nên lúc tiến cung, bà nói chuyện cũng hơi khó nghe, nhưng trên yến hội, bà lại nghe được các phu nhân khác kể lại cớ sự vì sao Vi Ngưng Tử bị đuổi, hoàn toàn khác hẳn với lời Vi Ngưng Tử đã kể với bà, điều này khiến bà có một loại cảm giác bị lường gạt.
Bà vẫn luôn xem Vi Ngưng Tử như nữ nhi của mình mà đối đãi, bởi vì Vi Tướng quân trước lúc rời nhà, chỉ có phụ thân của Vi Ngưng Tử, lén lút trộm một túi bạc đưa cho Vi Tướng quân, hắn mới không phải lưu lạc đầu đường xó chợ, tới được quân ngũ.
Phần ân tình này, Vi Tướng quân nhớ rõ, Vi phu nhân và Vi Tướng quân tình cảm rất tốt, đương nhiên bà cũng cảm kích theo.
Trừ bỏ quan hệ thân thích bên chồng, đó cũng là nguyên do bà thực sự xem Vi Ngưng Tử như nữ nhi của mình mà đối đãi.
Vi Ngưng Tử từ lúc vào phủ, đã nhận ra được sắc mặt nghĩa mẫu không tốt, trong lòng nàng ta cười lạnh, đôi mắt ngấn nước lại rủ xuống ảm đạm, yếu ớt ngẩng đầu lên, giọt lệ nơi đáy mắt như sắp trào ra: "Nghĩa mẫu, người ngoài làm sao biết rõ chân tướng sự tình, các nàng nói chỉ là tin đồn không đâu mà thôi, ngày đó rõ ràng là Thẩm gia cố ý hãm hại con, mục đích chính là không thích con và mẫu thân nương nhờ nhà bọn họ......"
Hai hàng chân mày của Vi phu nhân nhíu lại, trong đôi mắt ti hí của bà lóe lên tia sáng, đánh giánghĩa nữ nhu hòa tú lệ trước mặt bà, nghe nàng ta nói như thế, trong lòng bà lại thoáng do dự.
Thật ra mà nói, nghĩa nữ trước mắt này, cử chỉ, lễ nghi, bề ngoài đều xuất chúng, mà bà lại không có nữ nhi, từ sau khi thu nhận nghĩa nữ này, trong lòng bà rất vui vẻ, nhưng từ sau khi vào cung, bà không còn tin vào những lời Vi Ngưng Tử nói nữa.
Vi phu nhân tuy nói là nữ nhi võ tướng, nhưng tính tình không mấy tinh tế, ví như vừa rồi ở trong cung, bà không kịp ngẫm nghĩ kỹ càng, lúc ra tới xe ngựa, bà mới dần dần phát hiện, nghĩa nữ nhà mình, sau khi bị bắt quả tang tại trận có quan hệ với Cảnh Hựu Thần, tất cả lời nói của nàng, đều chỉ hướng Thẩm Vân Khanh, giống như phải hắt cho bằng được gáo nước bẩn này lên người Thẩm Vân Khanh, mà lúc vạch trần được chủ mưu là An Ngọc Oánh, nàng ta một câu oán thán cũng không nói.
Theo lý mà nói, người bình thường sau khi phát hiện ra người chủ mưu hãm hại mình, không phải là càng thêm tức giận, càng thêm đánh mất lý trí mà làm chuyện nông nỗi ư?
Nhưng Vi Ngưng Tử thì không, nàng ta rất bình tĩnh, nàng ta sau khi âm mưu của An Ngọc Oánh được phát hiện với chứng cứ rành rành trước mặt, đừng nóilà nói, ngay cả oán hận cũng không có, việc này nói lên ngay từ đầu nàng ta đã biết người hạ dược là An Ngọc Oánh, mà chính nàng ta, là người bị lôi kéo vào màn âm mưu này.
Vi phu nhân kỳ thật trong lòng rất không nguyện ý nghĩ như vậy, dù sao này mấy tháng ở chung, bà đối với nghĩa nữ vừa thu dưỡng này là thực tâm yêu thích, bà cũng không nguyện ý đi suy đoán theo chiều hướng kia, có lẽ do bản thân bà suy nghĩ nhiều mà thôi, lúc đó hẳn là Vi Ngưng Tử quá hoảng sợ nên cư xử rối loạn không theo bình thường.
Vì thế bà dịu giọng xuống, nói: "Chuyện trước kia không tính toán nữa, về sau con không nên đi trêu chọc Vân Ninh Quận quân, nàng không phải là người dễ đối phó, chớ để bản thân lại chịu thiệt."
Nghe thấy Vi phu nhân nói không nên nhắm vào Vận Ninh quận quân, ngón tay trong ống tay áo của Vi Ngưng Tử cắm chặt vào lòng bàn tay, vì sao nghĩa mẫu mới gặp Thẩm Vân Khanh một lần, đã đi nói giúp nàng rồi, nàng ta muốn đối phó với Thẩm Vân Khanh lắm sao, rõ ràng là Thẩm Vân Khanh muốn đối phó nàng ta, cố ý đổi tình dược cho nàng ta, mới khiến nàng ta gặp chuyện xui xẻo, rõ ràng nay đã có nghĩa phụ làm quan tam phẩm hậu thuẫn, nàng ta chắc sẽ được gả vào hoàng gia, nhưng hôm nay......
Nội tâm như có bàn tay vô hình dùng sức bóp chặt, khiến lồng ngực nàng ta khó chịu, bức bối đến đau đớn......
Thế nhưng thời điểm nàng ta ngẩng đầu lên, trên mặt không có một tia ảm đạm và oán hận, thần sắc đều toát lên vẻ đẹp của thiếu nữ đang sầu muộn, nhìn Vi phu nhân nói: "Nghĩa mẫu, người đối với con thật tốt, luôn lo lắng không để Ngưng Tử chịu thiệt, chỉ tiếc, lần này ở trong cung, con đã khiến người mất mặt, chỉ trách Ngưng tử ngu ngốc, đánh mất mặt mũi của người......"
Vi phu nhân thấy bộ dạng nàng ta như vậy, cười nói: "Việc này không trách conđược, bệ hạ cũng biết là Ninh Quốc Công phủ ra tay, nhưng không thể công khai cho mọi người đều biết, lại nói, con năm nay đã tới tuổi cập kê, vừa vặn muốn tìm một mối hôn nhân, Cảnh Hựu Thần người này, nghĩa mẫu cảm thấy bề ngoài, tài mạo cũng không tệ lắm, ngươi cảm thấy thế nào?"
Vi phu nhân nói xong, tầm mắt liền lại trên mặt Vi Ngưng Tử, muốn quan sát rõ biểu tình của nàng ta.
Vi lúc này thẹn thùng cuối đầu, lộ ra chiếc mảnh khảnh cổ, nhưng đôi mắt chợt lóe lên vẻ dữ tợn, nàng ta muốn gả không phải là Cảnh Hựu Thần, nếu là trước kia thì không sao, nhưng nay Cảnh Hựu Thần chỉ là một Hộ bộ lang trung ngũ phẩm, so với cấp bậc của nghĩa phụ thấp hơn rất nhiều.
Thế nhưng, nàng ta hiểu, ở trước mặt mọi người bọn họ đã phát sinh quan hệ, tuy rằng Minh Đế đã hạ lệnh không cho mọi người bàn tán chuyện này, nhưng đáy lòng vị phu nhân nào mà không phải như gương sáng, nếu như nàng ta không gả cho Cảnh Hựu Thần, về sau nàng ta chỉ có thể trở thành trò cười bàn tán trong miệng mọi người mà thôi.
"Ngưng Tử xin nghe theo sự an bài của nghĩa mẫu."
Thanh âm thỏ thẻ cho thấy dưỡng nữ đang ngại ngùng, Vi phu nhân trôngthấy hai gò má nàng ta chuyển sang ửng hồng, vừa lòng gật đầu: "Cứ như vậy đi, nghĩa mẫu nhất định sẽ an bài mọi chuyện thỏa đáng, sẽ không để com mất mặt."
Tuy rằng cảnh Hựu Thần lần này ở trên điện bị bệ hạ giáng cấp, nhưng cuối cùng hắn vẫn giữ được chức Hộ bộ, lại còn rất trẻ, ở trong triều hơn hai mươi năm hiếm thấy ai tuổi còn trẻ mà được giữ chức Ngũ Phẩm, con đường làm quan sau này của hắn còn rất dài.
Vi phu nhân trong lòng suy nghĩ, cuối cùng cảm thấy mốihôn sự này thật không tệ, hơn nữa Cảnh Hựu Thần cũng không thuộc loại thường xuyên lưu luyến thanh lâu dính phải tin đồn không tốt, tóm lại vẫn có thể xem hắn là một đối tượng tốt để lựa chọn.
"Vâng." Vi Ngưng Tử tiếp tục cúi đầu, trong lòng cũng hiểu rõ, về sau nàng ta cũng chỉ có thể dựa vào nghĩa phụ nghĩa mẫu, mẫu thân của mình đã trở thành ‘Hoạt Tử Nhân’(người thực vật), cái gì cũng trông nom không được, lúc này nàng ta có thể nói ra lời cự tuyệt sao.
Vi phu nhân thấy vậy, mỉm cười, liền bảo nàng ta hãy nhanh chóng thêu hai áo gối, dù sao hôn sự tiến hành gấp rút, nếu muốn thêu giá y, e rằng không kịp, nhưng nữ tử xuất giá phải tự tay thêu một món đồ gì đó, đặt vào làm đồ cưới, như vậy cuộc sống về sau mới hòa thuận hạnh phúc.
Sau khi rời khỏi tiểu viện của Vi Ngưng Tử, Vi phu nhân đi tìm trượng phu, thuật lại ngắn gọn chuyện đã xảy ra hôm nay, Vi Tướng quân là một nam nhân cao to, diện mạo thực bình thường, chỉ có thể nói ngũ quan đoan chính, sau khi nghe phu nhân nói, ông trầm ngâm một hồi: "Theo như lời nàng nói, quả thật không ổn."
Vi phu nhân gật gật đầu: "Đúng vậy, thiếp nghĩ, Ngưng Tử rốt cuộc vẫn là thân thích của Thẩm gia, nếu hai bên căng thẳng như vậy, truyền ra ngoài cũng không tốt, thiếp nghĩ nhân dịp này, tới An Bá phủ gặp Vận Ninh Quận quân, một là để tạ lỗi, hai là tạo cơ hội cho Ngưng Tử hòa hảo cùng Thẩm gia, dù sao đều là thân thích, ở kinh thành trở mặt cũng không tốt."
Ý tưởng của phu nhân cùng mình không mưu mà hợp, Vi Tướng quân gật đầu: "Cũng tốt, vậy việc này nàng hãy thu xếp đi." Ông tuy xuất thân từ dòng dõi thư hương, nhưng lại không thích đọc sách, lại càng không am hiểu quản lý hậu viện, mọi việc đều giao cho Vi phu nhân xử lý.
Vì thế, Vân Khanh qua ngày hôm sau liền nhận được bái thiếp của Vi phu nhân, nàng nhưng thật ra có chút ngoài ý muốn, Vi phu nhân sao lại đột nhiên gửi bái thiếp cho nàng, sau một thoáng trầm ngâm, nàng liền bảo Lưu Thúy giúp nàng đổi y phục, đi gặp Vi phu nhân.
Vi phu nhân sau khi nhìn thấy Vân Khanh, cũng không nói nhiều lời khách sáo, mà trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Vận Ninh quận quân, lần trước ở trong cung, bởi vì có chút hiểu lầm với ngài, nên ta có nói một số lời không mấy xuôi tai, xin ngài rộng lượng hãy bỏ qua cho ta."
Vân Khanh nhìn hai tròng mắt ti hí của bà ta, trong đôi mắt kia thể hiện thành ý tạ lỗi rất chân thành, không như giống giả bộ, ở kiếp trước, Vi Ngưng Tử cũng không xuất hiện một vị thúc thúc như vậy, nàng cho đến lúc chết cũng không nghe thấy cái tên Vi Cương Thành, nhưng ở kiếp này, thực rõ ràng rất nhiều việc đã biến hóa, có lẽ dù chỉ là một thay đổi rất nhỏ, cũng làm cho vận mệnh của những người khác thay đổi theo.
Nhưng Vân Khanh không thể không nói, vận may của Vi Ngưng Tử, quả thật không kém chút nào, vào lúc cùng đường tuyệt vọng, còn có thể xuất hiện vợ chồng Vi Tướng quân hậu thuẫn cho nàng ta.
Người ta nếu đã tới hạ mình nhận lỗi, Vân Khanh cũng sẽ không lấy thế bức người, hơn nữa bà ta chỉ ở sau lưngnói xấu nàng hai câu, đối với nàng mà nói, cũng không tạo nên ảnh hưởng không tốt nào, nàng lại không phải là người rảnh rỗi thích truy cứu những chuyện không đâu.
"Nếu là hiểu lầm, giải thích là được rồi." Vân Khanh thản nhiên cười, đôi phượng mâu hơi cong lên, bộ dáng vô cùng rộng rãi.
Vi phu nhân quan sát trên mặt Vân Khanh một tia manh mối cũng không lộ ra, thầm than người thiếu nữ này, sau khi biết bà là nghĩa mẫu của Vi Ngưng Tử, còn có thể biểu hiện tự nhiên đáp lời như thế, trong lòng ngoài cảm thấy có chút kinh ngạc, còn hơi chút sợ hãi.
Cảnh Hựu Thần sau khi nghe xong, trong lòng nhớ tới bộ dáng kiều mỵ ôn nhu của Vi Ngưng Tử, cũng hiểu được tuy rằng vị thê tử này, là do xảy ra quan hệ mới cưới về, nhưng cũng may diện mạo nàng như kiều hoa, tính cách cũng không xấu lại rất biết săn sóc hắn, thêm vào đó có lời nói của Tứ hoàng tử, hắn liền cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Chỉ là không biết như thế nào, đối với việc không cưới được Vân Khanh, trong lòng hắn luôn cảm giác có gì đó là lạ, dường như nàng vốn nên là thê tử của hắn mới phải.
Hắn đương nhiên không biết, đây đã là chuyện của kiếp trước, ở kiếp này mọi thứ đã thay đổi, nhưng hắn vẫn cảm thấy đáy lòng dâng lên cảm giác khó hiểu kỳ lạ.
Bất quá cảm giác cũng chỉ là cảm giác, Cảnh Hựu Thần sau khi trở về, lại bị Lý lão thái quân quở trách một trận, sau đó bắt đầu chuẩn bị hôn sự, tuy rằng thời gian một tháng có hơi gấp, nhưng hai bên đều là gia tộc có mặt mũi, một số nghi thức có thể đơn giản được, nhưng tỉnh lược thì không.
Về phía Vi Ngưng Tử, sau khi trở lại phủ Uy Vũ Tương Quân, sắc mặt Vi phu nhân càng thêm không tốt, khi tới tiểu viện mà Vi Ngưng Tử đang ở, tầm mắt dừng lại trên mặt nàng ta, trong giọng nói pha lẫn chút tức giận: "Ngưng Tử, nghĩa phụ của con cực khổ phái người tới Dương Châu đón con trở về, ông ấy vừa là nghĩa phụ vừa là thúc thúc của con, tốt với con đương nhiên không cần phải nói, còn ta đây, cũng xem con như nữ nhi ruột thịt của mình, con nói lúc ở Dương Châu, là vì Thẩm gia không thích con, mới cố ý mượn cớ đuổi con đi, còn nói Thẩm Vân Khanh keo kiệt xấu tính, đối với con vô cùng khắt khe, nhưng hôm nay ta vào cung nghe thấy các phu nhân nói chuyện, còn có Thẩm Vân Khanh, cũng không phải y như lời con nói, con như vậy, khiến ta vô cùng thất vọng."
Vi phu nhân là ở trên chiến trường quen được Vi Tướng quân, Vi phu nhân là nữ nhi nhà tướng gia, nên tính tình ngay thẳng, nghe kể lại là Vi Ngưng Tử bị Thẩm Vân Khanh khi dễ, cho nên lúc tiến cung, bà nói chuyện cũng hơi khó nghe, nhưng trên yến hội, bà lại nghe được các phu nhân khác kể lại cớ sự vì sao Vi Ngưng Tử bị đuổi, hoàn toàn khác hẳn với lời Vi Ngưng Tử đã kể với bà, điều này khiến bà có một loại cảm giác bị lường gạt.
Bà vẫn luôn xem Vi Ngưng Tử như nữ nhi của mình mà đối đãi, bởi vì Vi Tướng quân trước lúc rời nhà, chỉ có phụ thân của Vi Ngưng Tử, lén lút trộm một túi bạc đưa cho Vi Tướng quân, hắn mới không phải lưu lạc đầu đường xó chợ, tới được quân ngũ.
Phần ân tình này, Vi Tướng quân nhớ rõ, Vi phu nhân và Vi Tướng quân tình cảm rất tốt, đương nhiên bà cũng cảm kích theo.
Trừ bỏ quan hệ thân thích bên chồng, đó cũng là nguyên do bà thực sự xem Vi Ngưng Tử như nữ nhi của mình mà đối đãi.
Vi Ngưng Tử từ lúc vào phủ, đã nhận ra được sắc mặt nghĩa mẫu không tốt, trong lòng nàng ta cười lạnh, đôi mắt ngấn nước lại rủ xuống ảm đạm, yếu ớt ngẩng đầu lên, giọt lệ nơi đáy mắt như sắp trào ra: "Nghĩa mẫu, người ngoài làm sao biết rõ chân tướng sự tình, các nàng nói chỉ là tin đồn không đâu mà thôi, ngày đó rõ ràng là Thẩm gia cố ý hãm hại con, mục đích chính là không thích con và mẫu thân nương nhờ nhà bọn họ......"
Hai hàng chân mày của Vi phu nhân nhíu lại, trong đôi mắt ti hí của bà lóe lên tia sáng, đánh giánghĩa nữ nhu hòa tú lệ trước mặt bà, nghe nàng ta nói như thế, trong lòng bà lại thoáng do dự.
Thật ra mà nói, nghĩa nữ trước mắt này, cử chỉ, lễ nghi, bề ngoài đều xuất chúng, mà bà lại không có nữ nhi, từ sau khi thu nhận nghĩa nữ này, trong lòng bà rất vui vẻ, nhưng từ sau khi vào cung, bà không còn tin vào những lời Vi Ngưng Tử nói nữa.
Vi phu nhân tuy nói là nữ nhi võ tướng, nhưng tính tình không mấy tinh tế, ví như vừa rồi ở trong cung, bà không kịp ngẫm nghĩ kỹ càng, lúc ra tới xe ngựa, bà mới dần dần phát hiện, nghĩa nữ nhà mình, sau khi bị bắt quả tang tại trận có quan hệ với Cảnh Hựu Thần, tất cả lời nói của nàng, đều chỉ hướng Thẩm Vân Khanh, giống như phải hắt cho bằng được gáo nước bẩn này lên người Thẩm Vân Khanh, mà lúc vạch trần được chủ mưu là An Ngọc Oánh, nàng ta một câu oán thán cũng không nói.
Theo lý mà nói, người bình thường sau khi phát hiện ra người chủ mưu hãm hại mình, không phải là càng thêm tức giận, càng thêm đánh mất lý trí mà làm chuyện nông nỗi ư?
Nhưng Vi Ngưng Tử thì không, nàng ta rất bình tĩnh, nàng ta sau khi âm mưu của An Ngọc Oánh được phát hiện với chứng cứ rành rành trước mặt, đừng nóilà nói, ngay cả oán hận cũng không có, việc này nói lên ngay từ đầu nàng ta đã biết người hạ dược là An Ngọc Oánh, mà chính nàng ta, là người bị lôi kéo vào màn âm mưu này.
Vi phu nhân kỳ thật trong lòng rất không nguyện ý nghĩ như vậy, dù sao này mấy tháng ở chung, bà đối với nghĩa nữ vừa thu dưỡng này là thực tâm yêu thích, bà cũng không nguyện ý đi suy đoán theo chiều hướng kia, có lẽ do bản thân bà suy nghĩ nhiều mà thôi, lúc đó hẳn là Vi Ngưng Tử quá hoảng sợ nên cư xử rối loạn không theo bình thường.
Vì thế bà dịu giọng xuống, nói: "Chuyện trước kia không tính toán nữa, về sau con không nên đi trêu chọc Vân Ninh Quận quân, nàng không phải là người dễ đối phó, chớ để bản thân lại chịu thiệt."
Nghe thấy Vi phu nhân nói không nên nhắm vào Vận Ninh quận quân, ngón tay trong ống tay áo của Vi Ngưng Tử cắm chặt vào lòng bàn tay, vì sao nghĩa mẫu mới gặp Thẩm Vân Khanh một lần, đã đi nói giúp nàng rồi, nàng ta muốn đối phó với Thẩm Vân Khanh lắm sao, rõ ràng là Thẩm Vân Khanh muốn đối phó nàng ta, cố ý đổi tình dược cho nàng ta, mới khiến nàng ta gặp chuyện xui xẻo, rõ ràng nay đã có nghĩa phụ làm quan tam phẩm hậu thuẫn, nàng ta chắc sẽ được gả vào hoàng gia, nhưng hôm nay......
Nội tâm như có bàn tay vô hình dùng sức bóp chặt, khiến lồng ngực nàng ta khó chịu, bức bối đến đau đớn......
Thế nhưng thời điểm nàng ta ngẩng đầu lên, trên mặt không có một tia ảm đạm và oán hận, thần sắc đều toát lên vẻ đẹp của thiếu nữ đang sầu muộn, nhìn Vi phu nhân nói: "Nghĩa mẫu, người đối với con thật tốt, luôn lo lắng không để Ngưng Tử chịu thiệt, chỉ tiếc, lần này ở trong cung, con đã khiến người mất mặt, chỉ trách Ngưng tử ngu ngốc, đánh mất mặt mũi của người......"
Vi phu nhân thấy bộ dạng nàng ta như vậy, cười nói: "Việc này không trách conđược, bệ hạ cũng biết là Ninh Quốc Công phủ ra tay, nhưng không thể công khai cho mọi người đều biết, lại nói, con năm nay đã tới tuổi cập kê, vừa vặn muốn tìm một mối hôn nhân, Cảnh Hựu Thần người này, nghĩa mẫu cảm thấy bề ngoài, tài mạo cũng không tệ lắm, ngươi cảm thấy thế nào?"
Vi phu nhân nói xong, tầm mắt liền lại trên mặt Vi Ngưng Tử, muốn quan sát rõ biểu tình của nàng ta.
Vi lúc này thẹn thùng cuối đầu, lộ ra chiếc mảnh khảnh cổ, nhưng đôi mắt chợt lóe lên vẻ dữ tợn, nàng ta muốn gả không phải là Cảnh Hựu Thần, nếu là trước kia thì không sao, nhưng nay Cảnh Hựu Thần chỉ là một Hộ bộ lang trung ngũ phẩm, so với cấp bậc của nghĩa phụ thấp hơn rất nhiều.
Thế nhưng, nàng ta hiểu, ở trước mặt mọi người bọn họ đã phát sinh quan hệ, tuy rằng Minh Đế đã hạ lệnh không cho mọi người bàn tán chuyện này, nhưng đáy lòng vị phu nhân nào mà không phải như gương sáng, nếu như nàng ta không gả cho Cảnh Hựu Thần, về sau nàng ta chỉ có thể trở thành trò cười bàn tán trong miệng mọi người mà thôi.
"Ngưng Tử xin nghe theo sự an bài của nghĩa mẫu."
Thanh âm thỏ thẻ cho thấy dưỡng nữ đang ngại ngùng, Vi phu nhân trôngthấy hai gò má nàng ta chuyển sang ửng hồng, vừa lòng gật đầu: "Cứ như vậy đi, nghĩa mẫu nhất định sẽ an bài mọi chuyện thỏa đáng, sẽ không để com mất mặt."
Tuy rằng cảnh Hựu Thần lần này ở trên điện bị bệ hạ giáng cấp, nhưng cuối cùng hắn vẫn giữ được chức Hộ bộ, lại còn rất trẻ, ở trong triều hơn hai mươi năm hiếm thấy ai tuổi còn trẻ mà được giữ chức Ngũ Phẩm, con đường làm quan sau này của hắn còn rất dài.
Vi phu nhân trong lòng suy nghĩ, cuối cùng cảm thấy mốihôn sự này thật không tệ, hơn nữa Cảnh Hựu Thần cũng không thuộc loại thường xuyên lưu luyến thanh lâu dính phải tin đồn không tốt, tóm lại vẫn có thể xem hắn là một đối tượng tốt để lựa chọn.
"Vâng." Vi Ngưng Tử tiếp tục cúi đầu, trong lòng cũng hiểu rõ, về sau nàng ta cũng chỉ có thể dựa vào nghĩa phụ nghĩa mẫu, mẫu thân của mình đã trở thành ‘Hoạt Tử Nhân’(người thực vật), cái gì cũng trông nom không được, lúc này nàng ta có thể nói ra lời cự tuyệt sao.
Vi phu nhân thấy vậy, mỉm cười, liền bảo nàng ta hãy nhanh chóng thêu hai áo gối, dù sao hôn sự tiến hành gấp rút, nếu muốn thêu giá y, e rằng không kịp, nhưng nữ tử xuất giá phải tự tay thêu một món đồ gì đó, đặt vào làm đồ cưới, như vậy cuộc sống về sau mới hòa thuận hạnh phúc.
Sau khi rời khỏi tiểu viện của Vi Ngưng Tử, Vi phu nhân đi tìm trượng phu, thuật lại ngắn gọn chuyện đã xảy ra hôm nay, Vi Tướng quân là một nam nhân cao to, diện mạo thực bình thường, chỉ có thể nói ngũ quan đoan chính, sau khi nghe phu nhân nói, ông trầm ngâm một hồi: "Theo như lời nàng nói, quả thật không ổn."
Vi phu nhân gật gật đầu: "Đúng vậy, thiếp nghĩ, Ngưng Tử rốt cuộc vẫn là thân thích của Thẩm gia, nếu hai bên căng thẳng như vậy, truyền ra ngoài cũng không tốt, thiếp nghĩ nhân dịp này, tới An Bá phủ gặp Vận Ninh Quận quân, một là để tạ lỗi, hai là tạo cơ hội cho Ngưng Tử hòa hảo cùng Thẩm gia, dù sao đều là thân thích, ở kinh thành trở mặt cũng không tốt."
Ý tưởng của phu nhân cùng mình không mưu mà hợp, Vi Tướng quân gật đầu: "Cũng tốt, vậy việc này nàng hãy thu xếp đi." Ông tuy xuất thân từ dòng dõi thư hương, nhưng lại không thích đọc sách, lại càng không am hiểu quản lý hậu viện, mọi việc đều giao cho Vi phu nhân xử lý.
Vì thế, Vân Khanh qua ngày hôm sau liền nhận được bái thiếp của Vi phu nhân, nàng nhưng thật ra có chút ngoài ý muốn, Vi phu nhân sao lại đột nhiên gửi bái thiếp cho nàng, sau một thoáng trầm ngâm, nàng liền bảo Lưu Thúy giúp nàng đổi y phục, đi gặp Vi phu nhân.
Vi phu nhân sau khi nhìn thấy Vân Khanh, cũng không nói nhiều lời khách sáo, mà trực tiếp vào thẳng vấn đề: "Vận Ninh quận quân, lần trước ở trong cung, bởi vì có chút hiểu lầm với ngài, nên ta có nói một số lời không mấy xuôi tai, xin ngài rộng lượng hãy bỏ qua cho ta."
Vân Khanh nhìn hai tròng mắt ti hí của bà ta, trong đôi mắt kia thể hiện thành ý tạ lỗi rất chân thành, không như giống giả bộ, ở kiếp trước, Vi Ngưng Tử cũng không xuất hiện một vị thúc thúc như vậy, nàng cho đến lúc chết cũng không nghe thấy cái tên Vi Cương Thành, nhưng ở kiếp này, thực rõ ràng rất nhiều việc đã biến hóa, có lẽ dù chỉ là một thay đổi rất nhỏ, cũng làm cho vận mệnh của những người khác thay đổi theo.
Nhưng Vân Khanh không thể không nói, vận may của Vi Ngưng Tử, quả thật không kém chút nào, vào lúc cùng đường tuyệt vọng, còn có thể xuất hiện vợ chồng Vi Tướng quân hậu thuẫn cho nàng ta.
Người ta nếu đã tới hạ mình nhận lỗi, Vân Khanh cũng sẽ không lấy thế bức người, hơn nữa bà ta chỉ ở sau lưngnói xấu nàng hai câu, đối với nàng mà nói, cũng không tạo nên ảnh hưởng không tốt nào, nàng lại không phải là người rảnh rỗi thích truy cứu những chuyện không đâu.
"Nếu là hiểu lầm, giải thích là được rồi." Vân Khanh thản nhiên cười, đôi phượng mâu hơi cong lên, bộ dáng vô cùng rộng rãi.
Vi phu nhân quan sát trên mặt Vân Khanh một tia manh mối cũng không lộ ra, thầm than người thiếu nữ này, sau khi biết bà là nghĩa mẫu của Vi Ngưng Tử, còn có thể biểu hiện tự nhiên đáp lời như thế, trong lòng ngoài cảm thấy có chút kinh ngạc, còn hơi chút sợ hãi.