"A a a a......" Tiếp theo đó, mọi người chỉ nghe được những tiếng la hét không ngừng, Nhị công chúa cố ý dùng sức giẫm mạnh xuống nhưng lại trượt chân trên nền đá cuội trơn bóng, vù một tiếng liền rơi tõm vào trong hồ, đang không ngừng la hét vùng vẫy.
Mọi người vốn nghĩ Vận Ninh Quận quân sẽ bị Nhị công chúa ‘hạ độc thủ’, ai ngờ kết quả vở kịch lại thay đổi, Nhị công chúa hại người không thành, ngược lại bị xé xuống nước.
Hai cung nữ kịp phản ứng, ‘hoa dung thất sắc’ loạn thành một đoàn ở bên hồ, các nàng muốn nhảy xuống cứu Nhị công chúa, nhưng chính họ cũng không biết bơi......
Mà Vi Trầm Uyên đang đứng gần nhất, nhìn thấy Nhị công chúa bị rơi xuống nước thì phản ứng đầu tiên chính là muốn nhảy xuống cứu, hắn từ nhỏ sống ở nông thôn, nơi đó bé trai vẫn thường ra bờ sông chơi đùa.
Ngay khi hắn vừa nhấc chân muốn đến bên bờ hồ lại phát hiện có người kéo lại, cúi đầu vừa nhìn, một đôi giày thêu màu trắng gạo đang dẫm lên mép trường bào của hắn, theo hướng giày nhìn lên đó là Vân Khanh đang mỉm cười đối với hắn nhẹ lắc đầu.
Ở trong lòng Vi Trầm Uyên, Vân Khanh tuy rằng có chút thông tuệ, đối phó người cũng sẽ không quá mềm lòng, nhưng mà tâm địa không xấu, Nhị công chúa vừa rồi chỉ là mắng nàng, Vân Khanh cũng không đến mức ác độc hại nàng ấy mất mạng, vẫn còn đang nghi hoặc, thì thấy một thân ảnh màu đỏ thẫm từ phía sau hắn chạy ra nhảy vào trong nước.
Nhị công chúa vẫn còn đang vùng vẫy trong hồ nước lạnh lẽo đầu xuân, mắt thấy nước đã dâng đến gần mắt, trong lòng nàng ta càng thêm sợ hãi, xiêm y hoa lệ và đồ trang sức long lanh nay trở thành một chướng ngại không ngừng kéo nàng ta chìm vào trong nước.
Trong lòng nàng ta càng lúc càng khủng hoảng, vừa sợ vừa giận, tại sao còn không có người đến cứu nàng ta, nàng ta có thể vì vậy mà chết đuối hay không......
Thật ra chỉ là trong giây phút ngắn ngủi giữa sự sống và cái chết, nàng ta liền trở nên đặc biệt yếu đuối, tâm trạng kinh hoàng, khi nàng ta cho rằng không ai đến cứu mình và thân thể đang dần dần chìm xuống, thì nàng ta nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ thẫm đã nhảy xuống nước cách nàng một khoảng, một cánh tay mò tới giữ chặt tóc của nàng ta rồi dùng toàn lực mà kéo nàng ta bơi về hướng bờ hồ.
Đám người đang đứng ở bên hồ thấy vậy lập tức kéo lại đây, thân ảnh màu đỏ thẫm đã cứu Nhị công chúa kéo vào bờ, một tay chống đầu gối, một tay ôm nàng ta vào trước ngực.
Tóc nàng ta vẫn còn ướt đẫm nhỏ xuống từng giọt như nước mưa, từ hai má chảy xuống cổ, cuối cùng rơi xuống trên cánh tay nam tử, đôi mắt vẫn mang theo sự kinh sợ của Nhị công chúa nhấc lên nhìn nam tử vừa rồi đã dũng mãnh nhảy xuống nước cứu mình.
Hắn có khuôn mặt hơi vuông, ngũ quan bình thường nhưng nhu hòa, tuy rằng không có lạnh lùng như Tứ đệ Ngự Thần Hiên, cũng không có dung mạo mị hoặc lòng người như đường đệ Ngự Phượng Đàn, nhưng nhìn tổng quát lại có một sự ôn nhu khiến người khác an tâm, Nhị công chúa chỉ cảm thấy trái tim bùm bùm đập nhanh, ngay cả giọt nước từ trên cằm của hắn chảy xuống rơi trên mặt nàng ta cũng khiến nàng ta cảm thấy đặc biệt quyến rũ..
Tứ hoàng tử sắc mặt ảm đạm tiếp nhận Nhị công chúa từ tay nam tử, hắn nhìn thấy trên mặt Nhị công chúa đã trắng bệch vì nước lạnh nhưng vẫn lộ ra áng mây ửng hồng, trong mắt tràn ngập sự lưu luyến say mê, môi mím lại thật chặt đem Nhị công chúa giao cho hai cung nữ bên cạnh.
Nhị công chúa nắm lấy tay của Tứ hoàng tử, ánh mắt dừng trên người nam tử đang mặc hỉ phục đỏ thẫm kia hỏi: "Tứ đệ, nam tử vừa rồi cứu ta là ai?"
Trên trán Tứ hoàng tử hiện ra gân xanh chằng chịt, da mặt tỏa ra hàn khí cứ như nếu thêm một ít lực sẽ đóng thành băng vậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính là nhân vật chính của ngày hôm nay, Cảnh Hựu Thần!"
Cảnh Hựu Thần là người của hắn, Nhị công chúa cùng hắn ta gặp mặt chưa tới một trăm lần nhưng cũng có ít nhất hơn mười lần, thế nhưng nay lại cầm lấy tay hắn hỏi Cảnh Hựu Thần là ai, vị bào tỷ này, thường ngày khiến cho hắn đầu đau như muốn nứt ra, hôm nay lại ở trong hôn lễ của người ta, khiêu khích Thẩm Vân Khanh thì thôi, thế nhưng còn rơi xuống nước, làm cho chú rể phải cứu nàng, nay còn trơ mặt hỏi chú rể là ai!
Nhị công chúa giống như không nghe được câu phía trước của Tứ hoàng tử, chỉ nghe đến ba chữ Cảnh Hựu Thần, trong đôi mắt si mê hơi mang theo nghi hoặc: "Là hắn a, tại sao ngày thường nhìn thấy hắn lại không thấy hắn đẹp trai, mê người đến vậy chứ!"
Nàng ra để cung nữ cầm áo choàng khoác lên cho nàng, thì thào tự nói: "Hắn đã cứu ta, chúng ta đã có da thịt chi thân(tiếp xúc da thịt), ta muốn bảo mẫu hậu tứ hôn......"
Đát mắt lãnh liệt của Tứ hoàng tử tựa hồ có thể bắn ra băng kiếm, Cảnh Hựu Thần là tâm phúc của hắn, hôm nay là ngày Cảnh Hựu Thần cưới nghĩa nữ của Uy Vũ Tướng Quân, nếu Nhị công chúa hiện tại chạy tới nói muốn bảo hoàng hậu tứ hôn, đem nàng ta gả cho Cảnh Hựu Thần, chỉ sợ Uy Vũ Tướng Quân hắn còn chưa kịp kéo qua cũng đã kết thù rồi!
Không thể giúp hắn cũng thôi, nay còn muốn nắm chân của hắn, đúng là một nhị tỷ ngu dốt!
Nhìn dáng vẻ thê thảm của nhị tỷ trên mặt còn mang theo sự háo sắc, Tứ hoàng tử cảm thấy, nếu có thể, hắn thật muốn hai bàn tay đánh vào mặt vị bào tỷ này, nhưng mà hắn không thể, chỉ có thể nhịn xuống một bụng tức giận, nổi giận đùng đùng đối với hai ả cung nữ, dùng thanh âm dị thường lãnh liệt ra lệnh: "Còn không mau đưa Nhị công chúa vào trong thay y phục, các ngươi trông chừng Nhị công chúa thật kĩ, trước khi hồi cung không cho phép nàng đi ra, để tránh bị cảm lạnh! Nếu để cho ta biết Nhị công chúa chạy ra, hừ!"
Hắn không nói ra hậu quả, nhưng hai cung nữ lại giống như đứng ngồi không yên cúi đầu, toàn thân run run, Tứ hoàng tử lãnh khốc ác độc, đối đãi cung nhân tuyệt không nương tay, hai người vội vàng tuân lệnh, một trái một phải mang theo Nhị công chúa đi về phía hậu viện.
Tứ hoàng tử thấy Nhị công chúa còn quay đầu lại nhìn nhiều lần, cảm thấy lo lắng, lại gọi thị vệ bên người là Trần Ất đi theo phía sau các nàng, để phòng ngừa lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cảnh Hựu Thần sau khi cứu Nhị công chúa lên bờ, liền bị người vây xung quanh, cháu ruột của Từ Quốc Công Phủ - Từ Nghiên Mặc đã uống được vài ly, nửa tỉnh nửa say tiến lên, một tay cầm bầu rượu, một tay cầm chén rượu, chỉ vào Cảnh Hựu Thần, vẻ mặt chế nhạo nói: "Giỏi cho Cảnh Hựu Thần ngươi, ngươi còn nói ngươi uống say, nhìn dáng vẻ vừa rồi của ngươi, có người rơi xuống nước, ngươi lại bước đi như bay, nhảy vào cứu người không chút trở ngại, ngươi giả say, giả say đúng không, hiện tại đã bị ta phát hiện, uống, phạt ngươi lại uống ba chén!"
Hắn giơ lên bầu rượu, bắt đầu rót rượu vào chén, ngã trái ngã phải, đổ đầy lên tay, rốt cục cũng đổ đầy một chén, nhét vào tay Cảnh Hựu Thần.
Cảnh Hựu Thần một thân hỉ bào đã ướt sủng dính vào trên người, mũ đầu cũng bị lệch qua một bên, hắn từ khi khai tiệc, đã bị đám công tử ăn chơi trác táng vây quanh, liều mạng mà chuốc rượu, cho dù khi nhảy xuống hồ vẫn chưa tỉnh táo lại, cũng không biết mình vừa rồi đã làm cái gì, nhìn thấy cái chén liền trực tiếp nhận lấy, đổ vào trong miệng.
Hành động dũng cảm như thế tự nhiên cũng khiến người bên cạnh tán thưởng: "Nha, lại thêm một ly!"
Người trẻ tuổi cùng tụ lại một chỗ náo loạn, lại đều uống vào một ít rượu, nhìn thấy Nhị công chúa đã có người trông nom, cũng không tiếp tục quan tâm nữa, Vân Khanh và Vi Trầm Uyên vẫn đứng ở nơi đó không có phản ứng, nhưng lại nghe rõ cuộc đối thoại giữa Tứ hoàng tử cùng Nhị công chúa.
Trên mặt Vi Trầm Uyên mang theo vài phần kinh ngạc, hắn vừa rồi thế nhưng nghe được lời Nhị công chúa nói, cái gì mà cứu nàng ta, có da thịt chi thân, muốn cho hoàng hậu tứ hôn......
Việc này, hôm nay Cảnh Hựu Thần là chú rể, Nhị công chúa bởi vì người khác cứu nàng ta mà muốn thỉnh cầu tứ hôn.
Phải biết rằng, Đại Ung triều tuy rằng nhiều quy củ, nhưng sự tiếp xúc giữa nam nữ cũng không đến mức nghiêm mật như vậy, nam nữ gặp mặt nói chuyện, chỉ cần không có hành vi trái quy củ, cũng sẽ không có ai dám phê bình, mà rơi xuống nước, chỉ cần không phải là sự tiếp xúc thân mật giữa nam nữ, kỳ thật điều này chẳng qua cũng chỉ xem như một người cứu mạng, một người nợ ân tình thế thôi.
Nay đang vào xuân, trang phục không cần phải nói ít nhất cũng có hai lớp, Cảnh Hựu Thần cứu Nhị công chúa nhiều lắm xem như một cái vươn tay giúp đỡ, ngay cả cứu mạng cũng chưa nói tới, bởi vì nếu Cảnh Hựu Thần không ra tay thì những thanh niên đương trường biết bơi cũng không ít.
"Nhị công chúa không phải là quá nhanh ái mộ người ta rồi sao?" Vi Trầm Uyên kinh ngạc vô cùng, xong lại thở dài.
Vân Khanh nhìn khuôn mặt chính trực của hắn, trong mắt vẫn còn sợ hãi, che miệng cười, đôi mắt phượng tràn ngập hào quang, như những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.
Nhị công chúa đương nhiên sẽ ái mộ rồi.
Vi Trầm Uyên không biết, ở kiếp trước, Nhị công chúa cũng là trong một yến hội, không cẩn thận ngã vào trong hồ, lúc ấy Vi Trầm Uyên chính là người đầu tiên đi cứu nàng ta, vì thế từ đó trở đi, Nhị công chúa không ngừng làm phiền và dây dưa, nàng nhớ rõ khi mình chết, Vi Trầm Uyên còn chưa thể lấy thê tử, trong triều không có quan viên nào dám đem nữ nhi của mình giới thiệu cho hắn a, Nhị công chúa khi đó là tỷ tỷ của Tứ hoàng tử đã lên ngôi hoàng đế, đích trưởng công chúa, muốn cùng tỷ tỷ của hoàng đế giành nam nhân, ngươi không muốn sống nữa sao?
Mà Cảnh Hựu Thần, trong nửa năm làm thê tử của hắn, Vân Khanh biết hắn có một thói quen, sau khi hắn uống rượu say, ở mặt ngoài thoạt nhìn cùng người bình thường không có khác biệt lắm, nhưng một khi nghe được có cái gì rơi xuống nước sẽ vội chạy qua đó, tốc độ cùng phản ứng căn bản nhìn không ra hắn chính là một tên say rượu.
Cái thói quen này là do hắn khi còn nhỏ đã từng cứu một người, Lý lão thái quân cũng chọn trúng điểm đó của Cảnh Hựu Thần trong đám con của di nương, mới bắt đầu quan tâm bồi dưỡng hắn, gia tăng kiến thức cũng như mối quan hệ trong triều để hắn hôm nay có thể trở thành một quan viên trong triều, cho nên ở trong lòng Cảnh Hựu Thần, xuống nước cứu người đại khái giống như có thể thành công đạt được quyền lực, sau khi uống say thì chuyện này đã trở thành một sở thích kỳ lạ.
Đương nhiên, thói quen này của hắn ta rất ít người biết, Cảnh Hựu Thần rất ít uống rượu, nhưng hôm nay là hôn lễ của hắn, hắn đương nhiên là phải kính rượu, hơn nữa rất khó ngừng lại. Khi hắn bị người đưa vào hoa viên thì Vân Khanh liền chú ý tới thần sắc mê mang trong mắt hắn.
Hơn nữa đá cuội trơn như vậy, Nhị công chúa dưới sự kích động muốn hãm hại nàng mà dùng sức thì khả năng rất lớn là sẽ rơi vào trong nước.
Cơ duyên xảo hợp, khiến cho màn kịch thêm phần đặc sắc, có thêm tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân, Nhị công chúa trượt chân lại gặp được Cảnh Hựu Thần khiến nàng ta trúng tiếng sét ái tình.
"Nữ tử luôn có chút đam mê thể loại anh hùng truyện mà." Vân Khanh cười nhìn Vi Trầm Uyên, trong giọng nói nghe không ra là chế nhạo hay là cảm thán.
Vi Trầm Uyên mặc dù không biết trong đầu Vân Khanh đang nghĩ gì, nhưng trong lòng cũng may mắn vừa rồi Vân Khanh giẫm lên trường bào của mình, bằng không nếu vừa rồi động tác của hắn so với Cảnh Hựu Thần nhanh một chút, người cứu Nhị công chúa và bị nàng ta nhìn trúng sẽ chính là hắn
Mọi người vốn nghĩ Vận Ninh Quận quân sẽ bị Nhị công chúa ‘hạ độc thủ’, ai ngờ kết quả vở kịch lại thay đổi, Nhị công chúa hại người không thành, ngược lại bị xé xuống nước.
Hai cung nữ kịp phản ứng, ‘hoa dung thất sắc’ loạn thành một đoàn ở bên hồ, các nàng muốn nhảy xuống cứu Nhị công chúa, nhưng chính họ cũng không biết bơi......
Mà Vi Trầm Uyên đang đứng gần nhất, nhìn thấy Nhị công chúa bị rơi xuống nước thì phản ứng đầu tiên chính là muốn nhảy xuống cứu, hắn từ nhỏ sống ở nông thôn, nơi đó bé trai vẫn thường ra bờ sông chơi đùa.
Ngay khi hắn vừa nhấc chân muốn đến bên bờ hồ lại phát hiện có người kéo lại, cúi đầu vừa nhìn, một đôi giày thêu màu trắng gạo đang dẫm lên mép trường bào của hắn, theo hướng giày nhìn lên đó là Vân Khanh đang mỉm cười đối với hắn nhẹ lắc đầu.
Ở trong lòng Vi Trầm Uyên, Vân Khanh tuy rằng có chút thông tuệ, đối phó người cũng sẽ không quá mềm lòng, nhưng mà tâm địa không xấu, Nhị công chúa vừa rồi chỉ là mắng nàng, Vân Khanh cũng không đến mức ác độc hại nàng ấy mất mạng, vẫn còn đang nghi hoặc, thì thấy một thân ảnh màu đỏ thẫm từ phía sau hắn chạy ra nhảy vào trong nước.
Nhị công chúa vẫn còn đang vùng vẫy trong hồ nước lạnh lẽo đầu xuân, mắt thấy nước đã dâng đến gần mắt, trong lòng nàng ta càng thêm sợ hãi, xiêm y hoa lệ và đồ trang sức long lanh nay trở thành một chướng ngại không ngừng kéo nàng ta chìm vào trong nước.
Trong lòng nàng ta càng lúc càng khủng hoảng, vừa sợ vừa giận, tại sao còn không có người đến cứu nàng ta, nàng ta có thể vì vậy mà chết đuối hay không......
Thật ra chỉ là trong giây phút ngắn ngủi giữa sự sống và cái chết, nàng ta liền trở nên đặc biệt yếu đuối, tâm trạng kinh hoàng, khi nàng ta cho rằng không ai đến cứu mình và thân thể đang dần dần chìm xuống, thì nàng ta nhìn thấy một thân ảnh màu đỏ thẫm đã nhảy xuống nước cách nàng một khoảng, một cánh tay mò tới giữ chặt tóc của nàng ta rồi dùng toàn lực mà kéo nàng ta bơi về hướng bờ hồ.
Đám người đang đứng ở bên hồ thấy vậy lập tức kéo lại đây, thân ảnh màu đỏ thẫm đã cứu Nhị công chúa kéo vào bờ, một tay chống đầu gối, một tay ôm nàng ta vào trước ngực.
Tóc nàng ta vẫn còn ướt đẫm nhỏ xuống từng giọt như nước mưa, từ hai má chảy xuống cổ, cuối cùng rơi xuống trên cánh tay nam tử, đôi mắt vẫn mang theo sự kinh sợ của Nhị công chúa nhấc lên nhìn nam tử vừa rồi đã dũng mãnh nhảy xuống nước cứu mình.
Hắn có khuôn mặt hơi vuông, ngũ quan bình thường nhưng nhu hòa, tuy rằng không có lạnh lùng như Tứ đệ Ngự Thần Hiên, cũng không có dung mạo mị hoặc lòng người như đường đệ Ngự Phượng Đàn, nhưng nhìn tổng quát lại có một sự ôn nhu khiến người khác an tâm, Nhị công chúa chỉ cảm thấy trái tim bùm bùm đập nhanh, ngay cả giọt nước từ trên cằm của hắn chảy xuống rơi trên mặt nàng ta cũng khiến nàng ta cảm thấy đặc biệt quyến rũ..
Tứ hoàng tử sắc mặt ảm đạm tiếp nhận Nhị công chúa từ tay nam tử, hắn nhìn thấy trên mặt Nhị công chúa đã trắng bệch vì nước lạnh nhưng vẫn lộ ra áng mây ửng hồng, trong mắt tràn ngập sự lưu luyến say mê, môi mím lại thật chặt đem Nhị công chúa giao cho hai cung nữ bên cạnh.
Nhị công chúa nắm lấy tay của Tứ hoàng tử, ánh mắt dừng trên người nam tử đang mặc hỉ phục đỏ thẫm kia hỏi: "Tứ đệ, nam tử vừa rồi cứu ta là ai?"
Trên trán Tứ hoàng tử hiện ra gân xanh chằng chịt, da mặt tỏa ra hàn khí cứ như nếu thêm một ít lực sẽ đóng thành băng vậy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chính là nhân vật chính của ngày hôm nay, Cảnh Hựu Thần!"
Cảnh Hựu Thần là người của hắn, Nhị công chúa cùng hắn ta gặp mặt chưa tới một trăm lần nhưng cũng có ít nhất hơn mười lần, thế nhưng nay lại cầm lấy tay hắn hỏi Cảnh Hựu Thần là ai, vị bào tỷ này, thường ngày khiến cho hắn đầu đau như muốn nứt ra, hôm nay lại ở trong hôn lễ của người ta, khiêu khích Thẩm Vân Khanh thì thôi, thế nhưng còn rơi xuống nước, làm cho chú rể phải cứu nàng, nay còn trơ mặt hỏi chú rể là ai!
Nhị công chúa giống như không nghe được câu phía trước của Tứ hoàng tử, chỉ nghe đến ba chữ Cảnh Hựu Thần, trong đôi mắt si mê hơi mang theo nghi hoặc: "Là hắn a, tại sao ngày thường nhìn thấy hắn lại không thấy hắn đẹp trai, mê người đến vậy chứ!"
Nàng ra để cung nữ cầm áo choàng khoác lên cho nàng, thì thào tự nói: "Hắn đã cứu ta, chúng ta đã có da thịt chi thân(tiếp xúc da thịt), ta muốn bảo mẫu hậu tứ hôn......"
Đát mắt lãnh liệt của Tứ hoàng tử tựa hồ có thể bắn ra băng kiếm, Cảnh Hựu Thần là tâm phúc của hắn, hôm nay là ngày Cảnh Hựu Thần cưới nghĩa nữ của Uy Vũ Tướng Quân, nếu Nhị công chúa hiện tại chạy tới nói muốn bảo hoàng hậu tứ hôn, đem nàng ta gả cho Cảnh Hựu Thần, chỉ sợ Uy Vũ Tướng Quân hắn còn chưa kịp kéo qua cũng đã kết thù rồi!
Không thể giúp hắn cũng thôi, nay còn muốn nắm chân của hắn, đúng là một nhị tỷ ngu dốt!
Nhìn dáng vẻ thê thảm của nhị tỷ trên mặt còn mang theo sự háo sắc, Tứ hoàng tử cảm thấy, nếu có thể, hắn thật muốn hai bàn tay đánh vào mặt vị bào tỷ này, nhưng mà hắn không thể, chỉ có thể nhịn xuống một bụng tức giận, nổi giận đùng đùng đối với hai ả cung nữ, dùng thanh âm dị thường lãnh liệt ra lệnh: "Còn không mau đưa Nhị công chúa vào trong thay y phục, các ngươi trông chừng Nhị công chúa thật kĩ, trước khi hồi cung không cho phép nàng đi ra, để tránh bị cảm lạnh! Nếu để cho ta biết Nhị công chúa chạy ra, hừ!"
Hắn không nói ra hậu quả, nhưng hai cung nữ lại giống như đứng ngồi không yên cúi đầu, toàn thân run run, Tứ hoàng tử lãnh khốc ác độc, đối đãi cung nhân tuyệt không nương tay, hai người vội vàng tuân lệnh, một trái một phải mang theo Nhị công chúa đi về phía hậu viện.
Tứ hoàng tử thấy Nhị công chúa còn quay đầu lại nhìn nhiều lần, cảm thấy lo lắng, lại gọi thị vệ bên người là Trần Ất đi theo phía sau các nàng, để phòng ngừa lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Cảnh Hựu Thần sau khi cứu Nhị công chúa lên bờ, liền bị người vây xung quanh, cháu ruột của Từ Quốc Công Phủ - Từ Nghiên Mặc đã uống được vài ly, nửa tỉnh nửa say tiến lên, một tay cầm bầu rượu, một tay cầm chén rượu, chỉ vào Cảnh Hựu Thần, vẻ mặt chế nhạo nói: "Giỏi cho Cảnh Hựu Thần ngươi, ngươi còn nói ngươi uống say, nhìn dáng vẻ vừa rồi của ngươi, có người rơi xuống nước, ngươi lại bước đi như bay, nhảy vào cứu người không chút trở ngại, ngươi giả say, giả say đúng không, hiện tại đã bị ta phát hiện, uống, phạt ngươi lại uống ba chén!"
Hắn giơ lên bầu rượu, bắt đầu rót rượu vào chén, ngã trái ngã phải, đổ đầy lên tay, rốt cục cũng đổ đầy một chén, nhét vào tay Cảnh Hựu Thần.
Cảnh Hựu Thần một thân hỉ bào đã ướt sủng dính vào trên người, mũ đầu cũng bị lệch qua một bên, hắn từ khi khai tiệc, đã bị đám công tử ăn chơi trác táng vây quanh, liều mạng mà chuốc rượu, cho dù khi nhảy xuống hồ vẫn chưa tỉnh táo lại, cũng không biết mình vừa rồi đã làm cái gì, nhìn thấy cái chén liền trực tiếp nhận lấy, đổ vào trong miệng.
Hành động dũng cảm như thế tự nhiên cũng khiến người bên cạnh tán thưởng: "Nha, lại thêm một ly!"
Người trẻ tuổi cùng tụ lại một chỗ náo loạn, lại đều uống vào một ít rượu, nhìn thấy Nhị công chúa đã có người trông nom, cũng không tiếp tục quan tâm nữa, Vân Khanh và Vi Trầm Uyên vẫn đứng ở nơi đó không có phản ứng, nhưng lại nghe rõ cuộc đối thoại giữa Tứ hoàng tử cùng Nhị công chúa.
Trên mặt Vi Trầm Uyên mang theo vài phần kinh ngạc, hắn vừa rồi thế nhưng nghe được lời Nhị công chúa nói, cái gì mà cứu nàng ta, có da thịt chi thân, muốn cho hoàng hậu tứ hôn......
Việc này, hôm nay Cảnh Hựu Thần là chú rể, Nhị công chúa bởi vì người khác cứu nàng ta mà muốn thỉnh cầu tứ hôn.
Phải biết rằng, Đại Ung triều tuy rằng nhiều quy củ, nhưng sự tiếp xúc giữa nam nữ cũng không đến mức nghiêm mật như vậy, nam nữ gặp mặt nói chuyện, chỉ cần không có hành vi trái quy củ, cũng sẽ không có ai dám phê bình, mà rơi xuống nước, chỉ cần không phải là sự tiếp xúc thân mật giữa nam nữ, kỳ thật điều này chẳng qua cũng chỉ xem như một người cứu mạng, một người nợ ân tình thế thôi.
Nay đang vào xuân, trang phục không cần phải nói ít nhất cũng có hai lớp, Cảnh Hựu Thần cứu Nhị công chúa nhiều lắm xem như một cái vươn tay giúp đỡ, ngay cả cứu mạng cũng chưa nói tới, bởi vì nếu Cảnh Hựu Thần không ra tay thì những thanh niên đương trường biết bơi cũng không ít.
"Nhị công chúa không phải là quá nhanh ái mộ người ta rồi sao?" Vi Trầm Uyên kinh ngạc vô cùng, xong lại thở dài.
Vân Khanh nhìn khuôn mặt chính trực của hắn, trong mắt vẫn còn sợ hãi, che miệng cười, đôi mắt phượng tràn ngập hào quang, như những vì sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm.
Nhị công chúa đương nhiên sẽ ái mộ rồi.
Vi Trầm Uyên không biết, ở kiếp trước, Nhị công chúa cũng là trong một yến hội, không cẩn thận ngã vào trong hồ, lúc ấy Vi Trầm Uyên chính là người đầu tiên đi cứu nàng ta, vì thế từ đó trở đi, Nhị công chúa không ngừng làm phiền và dây dưa, nàng nhớ rõ khi mình chết, Vi Trầm Uyên còn chưa thể lấy thê tử, trong triều không có quan viên nào dám đem nữ nhi của mình giới thiệu cho hắn a, Nhị công chúa khi đó là tỷ tỷ của Tứ hoàng tử đã lên ngôi hoàng đế, đích trưởng công chúa, muốn cùng tỷ tỷ của hoàng đế giành nam nhân, ngươi không muốn sống nữa sao?
Mà Cảnh Hựu Thần, trong nửa năm làm thê tử của hắn, Vân Khanh biết hắn có một thói quen, sau khi hắn uống rượu say, ở mặt ngoài thoạt nhìn cùng người bình thường không có khác biệt lắm, nhưng một khi nghe được có cái gì rơi xuống nước sẽ vội chạy qua đó, tốc độ cùng phản ứng căn bản nhìn không ra hắn chính là một tên say rượu.
Cái thói quen này là do hắn khi còn nhỏ đã từng cứu một người, Lý lão thái quân cũng chọn trúng điểm đó của Cảnh Hựu Thần trong đám con của di nương, mới bắt đầu quan tâm bồi dưỡng hắn, gia tăng kiến thức cũng như mối quan hệ trong triều để hắn hôm nay có thể trở thành một quan viên trong triều, cho nên ở trong lòng Cảnh Hựu Thần, xuống nước cứu người đại khái giống như có thể thành công đạt được quyền lực, sau khi uống say thì chuyện này đã trở thành một sở thích kỳ lạ.
Đương nhiên, thói quen này của hắn ta rất ít người biết, Cảnh Hựu Thần rất ít uống rượu, nhưng hôm nay là hôn lễ của hắn, hắn đương nhiên là phải kính rượu, hơn nữa rất khó ngừng lại. Khi hắn bị người đưa vào hoa viên thì Vân Khanh liền chú ý tới thần sắc mê mang trong mắt hắn.
Hơn nữa đá cuội trơn như vậy, Nhị công chúa dưới sự kích động muốn hãm hại nàng mà dùng sức thì khả năng rất lớn là sẽ rơi vào trong nước.
Cơ duyên xảo hợp, khiến cho màn kịch thêm phần đặc sắc, có thêm tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân, Nhị công chúa trượt chân lại gặp được Cảnh Hựu Thần khiến nàng ta trúng tiếng sét ái tình.
"Nữ tử luôn có chút đam mê thể loại anh hùng truyện mà." Vân Khanh cười nhìn Vi Trầm Uyên, trong giọng nói nghe không ra là chế nhạo hay là cảm thán.
Vi Trầm Uyên mặc dù không biết trong đầu Vân Khanh đang nghĩ gì, nhưng trong lòng cũng may mắn vừa rồi Vân Khanh giẫm lên trường bào của mình, bằng không nếu vừa rồi động tác của hắn so với Cảnh Hựu Thần nhanh một chút, người cứu Nhị công chúa và bị nàng ta nhìn trúng sẽ chính là hắn