Hoàng hậu bị hai tròng mắt sắc bén của Minh Đế nhìn chằm chằm, trong lòng hơi hơi khẩn trương: "Thần thiếp thấy phu nhân An Bá đến kinh thành đã lâu, liền muốn hỏi thăm một chút nàng đã quen với cuộc sống mới ở đây hay chưa."
"Xem ra hoàng hậu rất quan tâm tới An Bá phủ, lúc vừa tới đây, thần loáng thoáng nghe thấy Hoàng hậu nhắc tới hậu viên vắng vẻ...." Ngự Phượng Đàn cười nói.
Tạ thị ngước mắt liếc nhìn Ngự Phượng Đàn một cái, nhưng thấy khóe môi hắn mang theo một chút tươi cười thản nhiên, vừa nhìn thì cảm thấy vô ý, nhưng nghe kỹ lời nói ấy, cảm giác nụ cười thong dong ấy, lại hàm chứa vô hạn ý vị thâm trường.
"Hậu viện vắng vẻ?" Sắc mặt Minh Đế trầm ngâm nhìn không thấu suy nghĩ lúc này của ông ta, hai tròng mắt luân phiên đảo qua đảo lại trên người Hoàng hậu và Tạ thị.
Trương các lão lại đột nhiên tiến lên trước, đứng trước mặt hoàng hậu chắp tay nói: "Hoàng hậu nương nương quả nhiên là nhất quốc chi mẫu địa vị cao quý, đoan trang thành thục, hào phóng hàm tú."
Trương các lão đột nhiên cất tiếng tán thưởng Hoàng hậu, khiến nét mặt bà ta hơi lộ ra nghi ngờ, không biết vị cựu thần này sao lại bỗng dưng ca ngợi mình như vậy, đáy mắt xuất hiện tia tìm tòi nghiên cứu.
Trong đôi mắt thâm thúy của Minh Đế lướt nhanh qua một tia sáng, dường nhue nghĩ tới điều gì, chuyển tầm mắt về phía Trương các lão, hơi hơi nhíu mày, mỉm cười mở miệng, nói: "Trương các lão, ngươi tán thưởng Tử Đồng như vậy, là vì chuyện gì?"
Trương các lão hơi hơi xoay người, cúi đầu trả lời Minh Đế: "Bệ hạ, với những lời Hoàng hậu vừa mới nói, thần cũng đang có ý tưởng tương tự, nay bệ hạ chính trực tráng niên, lại là thời điểm hưng thịnh nhất của nước nhà, bệ hạ đã có năm năm không tuyển tú, đúng như lời hoàng hậu, hậu cung vắng vẻ, phi vị tần phi vẫn chưa đầy, thần muốn thỉnh bệ hạ, năm nay vì Thánh Thượng tuyển tú."
Nghe Trương các lão nói, hoàng hậu bị một phen đầu óc choáng váng, bà ta vừa rồi nói rõ ràng là Thẩm phủ thiếu di nương, muốn ban thưởng cho hai mỹ thiếp, như thế nào đột nhiên quanh co lòng vòng, Trương các lão lại đề cập đến hậu cung của Hoàng thượng, lúc này liền muốn mở miệng phản đối.
Đáng tiếc Trương các lão kinh nghiệm triều đình già dặn, chuyện gì cũng đều sớm có tính toán, làm việc thỏa đáng, sao có thể cho Hoàng hậu cơ hội mở miệng, sau khi bẩm tấu xong với Minh Đế, lập tức quay về tài đề cũ, vẻ mặt áy náy nói với hoàng hậu: "Gần đây, thần đều cho rằng hoàng hậu nương nương lòng dạ không đủ rộng lớn, không vì giang sơn xã tắc Đại Ung mà suy nghĩ, cho nên làm hậu cung Bệ hạ vắng vẻ, hôm nay nghĩ đến, thì ra hoàng hậu nương nương đã sớm có ý tưởng như vậy, thần thật sự là hổ thẹn, xin hoàng hậu nương nương giáng tội!"
Hoàng hậu nghe xong lời trước đó, dù có lòng muốn phản bác, thì hiện tại trong bụng đang có trăm ngàn con nhện bò qua bò lại, thế nào cũng không mở miệng được.
Bà ta còn có thể nói cái gì, chỉ cần bà ta vừa mở miệng phản đối, liền thừa nhận câu nói lòng dạ không đủ rộng lớn, gánh tội danh không vì giang sơn xã tắc Đại Ung mà suy nghĩ.
Minh Đế năm năm nay không tuyển tú, dựa theo quy củ tổ tông, ba năm tuyển tú một lần, Minh Đế sau lần tuyển tú sáu năm trước, ba năm kế tiếp đã có người nhắc tới, nhưng Minh Đế không để ý, hoàng hậu cũng không chủ động đề cập.
Người mới tiến cung vào sáu năm trước thật vất vả mới thành người cũ, nên thu phục bà ta đã thu phục, vừa mới trải qua vài ngày thoải mái, lại phải giúp Minh Đế tuyển tú nữ mới, điều này có thể khiến lòng hoàng hậu thoải mái được sao?
Bà ta cố đè nén cơn tức giận đang trực trào dâng lên khỏi lồng ngực, vẫn duy trì nụ cười hiền lành, cố gắng làm cho mình có vẻ nhã nhặn dịu dàng hào phóng, nhưng lại không cách nào áp chế lửa giận trong đôi mắt xinh đẹp kia.
Minh Đế nghe xong lời đề nghị của Trương các lão, khẽ nhíu hàng chân mày rậm, biểu tình trên mặt và ý nghĩ trong hai tròng mắt, đều lộ ra ý tán đồng.
Trương các lão hiểu ý nở nụ cười, ngày mai chính thức dâng tấu, cho Minh Đế một cái cớ danh chính ngôn thuận, bề ngoài là tuyển chọn nữ nhân làm cho hậu cung thêm phong phú, kỳ thật Minh Đế đang lựa chọn gia thế sau lưng nữ nhân đó.
Mấy năm nay, nhóm hoàng tử dần dần lớn lên, thế lực vcũng dần dần mượn sức, là một hoàng đế thân thể vẫn còn khỏe mạnh mà nói, đây là một loại uy hiếp, đợt tuyển tú lần này, tuy rằng người ngoài nhìn vào là do ông đề suất, nhưng Minh Đế đã suy tính việc này từ lâu, một là cảnh cáo các hoàng tử đang ngầm rục rịch, đừng tưởng rằng chỉ có các ngươi, hoàng đế còn có thể làm cho nữ nhân khác sinh nữa, thứ hai, là phân hoá thế lực của các gia tộc, dù sao nếu nữ nhi của mình có thể tiến cung sinh hạ hoàng tử, thì họ sẽ không cần đi nịnh bợ người khác nữa rồi.
Ngự Phượng Đàn một tay để ngang trước ngực, một tay khác thi thoảng xoa nhẹ gò má, thưởng thức vẻ mặt khó coi tới cực điểm của hoàng hậu, từ nghẹn khuất tới đè nén tức giận, làm cho khuôn mặt vốn đoan chính trở nên vặn vẹo, hắn phải cố gắng lắm, mới nhịn xuống được tiếng cười sắp phát ra.
Quả thật lúc này mà cười thì hơi quá đáng, cũng khiến người ta cảm thấy mình khá thất đức khi vui sướng trong lúc người gặp họa, hắn chỉ có thể khẽ nhếch miệng, nghẹn ý cười, mặc cho tiểu nhân trong bụng lăn lộn cười bò ra đất.
Chiêu này của Vân Khanh thật sự là đủ độc a, Hoàng hậu sau đợt tuyển tú nữ lần này, còn phải lo tiếp việc tranh sủng trong hậu cung, kỳ thật mà nói, nữ nhân ở ngồi lên vị trí Hoàng hậu, chỉ cần không phạm sai lầm nghiêm trọng bị người kéo xuống, thì cho dù có bao nhiêu người mới, Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu.
Thế nhưng Tiết Duy Phương muốn không chỉ có ngôi vị Hoàng hậu, thứ bà ta muốn, còn có sự sủng ái của Minh Đế, trái tim của Minh Đế.
Cho nên, bà ta không thích tuyển tú, cũng chán ghét có thêm mỹ nhân mới tiến cung.
Hoàng hậu tại giờ này khắc này, làm sao còn có tâm tư ban thưởng mỹ thiếp cho người ta, sau khi cho Tạ thị trở về, liền nổi giận đùng đùng trở lại Trữ Tú cung, sai người gọi Tứ hoàng tử đến.
Lúc Tứ hoàng tử đến Trữ Tú cung, liền nhìn thấy hoàng hậu với khuôn mặt đen xì, cơ hồ so với viên ngọc đen trên phượng bào còn đen hơn, trong đôi mắt đẹp phừng phực lửa giận, toàn thân tản ra một áp lực đang cố đè nén, chỉ chực chờ khoảng khắc bùng nổ.
Trên đường đến Trữ Tú cung, hắn đã nghe người thuật lại chuyện phát sinh vào buổi sáng ở Ngự hoa viên, lúc ấy hoàng hậu vì sao triệu kiến gặp Tạ thị ở Ngự hoa viên, hắn đương nhiên biết rõ nguyên nhân, nhưng việc Minh Đế bất ngờ xuất hiện, dường như có chút kỳ quái.
Đặc biệt đến Ngự hoa viên để thư giãn, hay là do Ngự Phượng Đàn đề nghị, rồi những chuyện tiếp sau đó cứ thế mà phát triển, việc Trương các lão đưa ra đề nghị tuyển tú nữ, thực rõ ràng, không có Ngự Phượng Đàn mớm lời, thì sẽ không có lời đề nghị đúng lúc của Trương các lão.
Phía sau chuyện này, ắt hẳn có người sắp đặt, hết thảy mọi việc đều trùng hợp quá mức.
Nhưng là, người có thể làm cho một người là Cẩn vương thế tử, một người là nguyên lão hai triều Ngự Phượng Đàn và Trương các lão liên hợp lại, cũng không nhiều.
Hắn nhanh chóng suy nghĩ tường tận mọi việc, phát hiện sự có mặt của Tạ thị, rồi Minh Đế xuất hiện một cách trùng hợp, nói cách khác, chuyện này, thoát không khỏi liên quan tới An Bá phủ.
An Bá phủ, Vi Trầm Uyên......
Trong đôi mắt sắc bén của Tứ hoàng tử lộ ra một tia âm trầm, trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì, nếu hắn đoán không sai, chuyện này, rất có khả năng cũng không thoát khỏi liên quan tới Thẩm Vân Khanh.
Không biết vì sao, có lẽ chủ ý này có thể do Thẩm Mậu đưa ra, hoặc là do Vi Trầm Uyên đề xuất, nhưng trực giác mách bảo hắn, là do thiếu nữ có đôi phượng mâu long lanh như sương sớm, mỗi một khắc đều biến hóa đa dạng kia nghĩ ra.
Vừa nghĩ vừa đi, bước chân đã tiến vào Trữ Tú cung, vừa vào cửa, liền nhìn thấy hoàng hậu đang chống đầu tựa vào trên ghế thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, thực rõ ràng là tức giận không kìm nỗi.
Lúc nhìn thấy Tứ hoàng tử, hoàng hậu đẩy cung nữ đang xoa bóp huyệt thái dương của mình ra, đứng lên, hai tròng mắt trợn to giận dữ, nói: "Con xem, đây là chủ ý tốt của Cảnh Hựu Thần, hắn nói Bổn cung ban thưởng cho An Bá phủ hai mỹ thiếp, giờ thì hay rồi, tiểu thiếp không đưa qua được, ngược lại làm cho Bệ hạ nghe thấy, Trương các lão còn tưởng rằng Bổn cung muốn tuyển tú cho Bệ hạ, chụp cái mũ lên đầu Bổn cung, muốn cự tuyệt cũng không có biện pháp!"
Đối với nhi tử của mình, hoàng hậu có chút không khống chế được, bà ta vừa nghĩ tới trong cung lại sắp có thêm người mới, đã cảm thấy hôm nay việc hôm nay tới Ngự hoa viên là một sai lầm, cuối cùng nghĩ đến, nếu không phải Cảnh Hựu Thần bày ra mưu ma chước quỷ này, bà ta cũng sẽ không đi Ngự hoa viên, vậy thì sẽ không bị nghe được câu nói hậu viện vắng vẻ gì đó, cũng sẽ không bị Trương các lão nhắc tới việc tuyển tú nữ......
Tứ hoàng tử mặc cho bà ta phẫn nộ quát mắng, mặt vẫn lạnh lùng âm trầm như hầm băng, sâu thẳm trong đôi mắt ẩn chứa một tia rét lạnh, đợi sau khi Hoàng hậu trút giận xong, mới lãnh đạm mở miệng: "Vậy hai mỹ thiếp kia, mẫu hậu vẫn chưa ban tặng?"
Trong cung điện đang tràn ngập lửa giận, toàn thân Tứ hoàng tử tản ra hàn khí rét lạnh, rất không phù hợp với bầu không khí xung quanh, lúc này hắn vừa mở miệng, lại càng không cân xứng.
Thế nhưng, lời nói lạnh như băng kia giống như một chậu nước lạnh hắt xuống đầu Hoàng hậu, làm cho bà ta trong cơn tức giận dần tỉnh táo lại, tuy rằng lồng ngực vẫn phập phồng như trước, nhưng sắc mặt so với vừa rồi đã dịu đi một ít, trong hai mắt ẩn chứa hàn băng, giọng nói cũng lạnh lẽo tương tự, nói: "Còn đưa tiểu thiếp gì nữa, từ sau khi có mặt Bệ hạ, căn bản là ta không có cơ hội cất lời, bệ hạ luôn miệng hỏi thăm Thẩm phu nhân, trước lúc bệ hạ rời đi, cũng lên tiếng nói Thẩm phu nhân không còn việc gì nữa thì hãy về phủ nghỉ ngơi sớm, từ đầu tới cuối, ta vốn không có cơ hội chen vào, làm sao ban thưởng mỹ thiếp!"
Hoàng hậu thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng từ giọng điệu của bà có thể nhìn ra, bà ngay cả hai chữ ‘Bổn cung’ đều không dùng tới, hiển nhiên là trong bụng vẫn còn ôm một cục tức, khiến bà ta khó chịu bức bối.
Sau khi Tứ hoàng tử nghe vậy, càng thêm xác định, việc này thoát không khỏi can hệ tới An Bá phủ, đôi mắt như hắc ưng lộ ra một tia nhìn sắc bén rét lạnh.
Thẩm Vân khanh, chuyện này có phải là nàng đứng sau hay không?
Cơn tức lần này của Hoàng hậu, tất nhiên cũng rơi vào tai Cảnh Hựu Thần, trong lòng hắn không yên, vốn tưởng rằng phen này lập được công, ai biết lại trở thành sai lầm, nổi giận đùng đùng về đến nhà.
Vi Ngưng Tử đang ngồi trong viện cùng em chồng Cảnh Tâm Như thêu túi lưới, vừa nhìn thấy Cảnh Hựu Thần trở về, liền cười đứng dậy nghênh đón: "Phu quân, sao hôm này chàng về sớm vậy?"
Cảnh Hựu Thần đang một bụng hỏa, vừa vào sân nhìn thấy Vi Ngưng Tử liền muốn chất vấn, nhưng bắt gặp muội muội đang ngồi bên cạnh, bèn nhịn xuống, nhưng không đáp lại lời của Vi Ngưng Tử, trực tiếp phất tay áo đi thẳng vào trong phòng.
Thấy hắn có bộ dáng như vậy, Vi Ngưng Tử cảm giác có chút kỳ quái, hai ngày nay, tâm tình Cảnh Hựu Thần không tệ, hôm nay Hoàng hậu ban thưởng người tới An Bá phủ, hắn hẳn là nên cao hứng mới đúng, sao bộ dạng hiện giờ lại giống như mây đen bao phủ khắp đỉnh đầu, tuy rằng trong lòng nghi ngờ, nhưng Vi Ngưng Tử mỉm cười dịu dàng với em chồng đang phóng tầm mắt tò mò đánh giá, nhẹ giọng nói: "Muội muội, hôm nay vất vả muội ngồi với ta cả một ngày, buổi tối muội hãy ở lại dùng cơm cùng ta và ca ca muội đi."
Cảnh Tâm Như đã sớm nhận ra sắc mặt Cảnh Hựu Thần có gì đó không đúng, sao còn có thể chai mặt ở lại, khiến người ta thêm khó chịu, vừa rồi ngồi chung trò chuyện, ấn tượng của nàng đối với người chị dâu mới này cũng không tệ lắm, nhu hòa dễ thân cận, cũng rất biết cách nói chuyện.
"Không cần đâu, buổi tối muội đã hẹn với mẫu thân cùng nhau dùng bữa, tâm ý của tẩu muội muội xin nhận, tẩu vẫn nên dùng bữa với ca ca thôi." Nàng ta lại nhìn thoáng qua buồng trong, lần này giọng nói nhỏ lại, nhích tới gần Vi Ngưng Tử thì thầm: "Tẩu tẩu, muội biết hai người vừa mới thành thân, có lẽ ca ca ở trong triều làm việc vất vả, nên nếu tính tình huynh ấy không tốt, xin tẩu khoang dung một chút."
Nàng ấy là đang nói tốt cho Cảnh Hựu Thần, Vi Ngưng Tử nào không nghe ra, lại nói nàng ta trừ bỏ tha thứ còn có thể như thế nào, liền nắm lấy tay Cảnh Tâm Như, ôn nhu cười đáp: "Tẩu đã biết."
Cảnh Tâm Như liền không nói thêm nữa, dẫn theo nha hoàn rời đi, Vi Ngưng Tử lúc này mới sai tiểu nha hoàn thu dọn kim chỉ, còn mình thì đi vào phòng ngủ.
"Phu quân, chàng làm sao vậy, nhìn sắc mặt chàng không được tốt?" Vén tấm màn hồng nhạt lên, Vi Ngưng Tử nhìn Cảnh Hựu Thần, cười nói.
Cảnh Hựu Thần nghẹn một bụng tức, lúc này trong phòng ngoài Phấn Ngọc, Phấn Lam ra thì không có người ngoài, sao còn nín nhịn được nữa, hắn ta liếc qua Vi Ngưng Tử, khuôn mặt ngày thường luôn ôn hòa nay tràn ngập bất mãn, trách cứ nói: "Chủ ý hôm qua nàng nghĩ ra cho ta, nói là ban thưởng mỹ thiếp cho An Bá phủ, đưa cái gì mà đưa, giờ thì hay rồi, mỹ thiếp bị Bệ hạ chặn đường không đưa qua được, còn làm cho Hoàng hậu bị buộc tuyển tú thay cho Bệ hạ!"
Chuyện như vậy, Vi Ngưng Tử cũng vừa mới biết, nàng ta chỉ là một phụ nhân nơi hậu viện, đối với tin tức bên ngoài, tất nhiên không nắm bắt mau lẹ bằng nam nhân của mình.
Hoàng hậu ban thưởng mỹ thiếp cho An Bá phủ vốn là chuyện rất bình thường, nay sao lại trở thành chuyện tuyển tú, bất quá, đầu óc Vi Ngưng Tử nhanh nhạy xoay chuyển, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đột nhiên lộ ra một tia cười quỷ dị: "Phu quân, kỳ thật tuyển tú cũng tốt lắm a."
"Xem ra hoàng hậu rất quan tâm tới An Bá phủ, lúc vừa tới đây, thần loáng thoáng nghe thấy Hoàng hậu nhắc tới hậu viên vắng vẻ...." Ngự Phượng Đàn cười nói.
Tạ thị ngước mắt liếc nhìn Ngự Phượng Đàn một cái, nhưng thấy khóe môi hắn mang theo một chút tươi cười thản nhiên, vừa nhìn thì cảm thấy vô ý, nhưng nghe kỹ lời nói ấy, cảm giác nụ cười thong dong ấy, lại hàm chứa vô hạn ý vị thâm trường.
"Hậu viện vắng vẻ?" Sắc mặt Minh Đế trầm ngâm nhìn không thấu suy nghĩ lúc này của ông ta, hai tròng mắt luân phiên đảo qua đảo lại trên người Hoàng hậu và Tạ thị.
Trương các lão lại đột nhiên tiến lên trước, đứng trước mặt hoàng hậu chắp tay nói: "Hoàng hậu nương nương quả nhiên là nhất quốc chi mẫu địa vị cao quý, đoan trang thành thục, hào phóng hàm tú."
Trương các lão đột nhiên cất tiếng tán thưởng Hoàng hậu, khiến nét mặt bà ta hơi lộ ra nghi ngờ, không biết vị cựu thần này sao lại bỗng dưng ca ngợi mình như vậy, đáy mắt xuất hiện tia tìm tòi nghiên cứu.
Trong đôi mắt thâm thúy của Minh Đế lướt nhanh qua một tia sáng, dường nhue nghĩ tới điều gì, chuyển tầm mắt về phía Trương các lão, hơi hơi nhíu mày, mỉm cười mở miệng, nói: "Trương các lão, ngươi tán thưởng Tử Đồng như vậy, là vì chuyện gì?"
Trương các lão hơi hơi xoay người, cúi đầu trả lời Minh Đế: "Bệ hạ, với những lời Hoàng hậu vừa mới nói, thần cũng đang có ý tưởng tương tự, nay bệ hạ chính trực tráng niên, lại là thời điểm hưng thịnh nhất của nước nhà, bệ hạ đã có năm năm không tuyển tú, đúng như lời hoàng hậu, hậu cung vắng vẻ, phi vị tần phi vẫn chưa đầy, thần muốn thỉnh bệ hạ, năm nay vì Thánh Thượng tuyển tú."
Nghe Trương các lão nói, hoàng hậu bị một phen đầu óc choáng váng, bà ta vừa rồi nói rõ ràng là Thẩm phủ thiếu di nương, muốn ban thưởng cho hai mỹ thiếp, như thế nào đột nhiên quanh co lòng vòng, Trương các lão lại đề cập đến hậu cung của Hoàng thượng, lúc này liền muốn mở miệng phản đối.
Đáng tiếc Trương các lão kinh nghiệm triều đình già dặn, chuyện gì cũng đều sớm có tính toán, làm việc thỏa đáng, sao có thể cho Hoàng hậu cơ hội mở miệng, sau khi bẩm tấu xong với Minh Đế, lập tức quay về tài đề cũ, vẻ mặt áy náy nói với hoàng hậu: "Gần đây, thần đều cho rằng hoàng hậu nương nương lòng dạ không đủ rộng lớn, không vì giang sơn xã tắc Đại Ung mà suy nghĩ, cho nên làm hậu cung Bệ hạ vắng vẻ, hôm nay nghĩ đến, thì ra hoàng hậu nương nương đã sớm có ý tưởng như vậy, thần thật sự là hổ thẹn, xin hoàng hậu nương nương giáng tội!"
Hoàng hậu nghe xong lời trước đó, dù có lòng muốn phản bác, thì hiện tại trong bụng đang có trăm ngàn con nhện bò qua bò lại, thế nào cũng không mở miệng được.
Bà ta còn có thể nói cái gì, chỉ cần bà ta vừa mở miệng phản đối, liền thừa nhận câu nói lòng dạ không đủ rộng lớn, gánh tội danh không vì giang sơn xã tắc Đại Ung mà suy nghĩ.
Minh Đế năm năm nay không tuyển tú, dựa theo quy củ tổ tông, ba năm tuyển tú một lần, Minh Đế sau lần tuyển tú sáu năm trước, ba năm kế tiếp đã có người nhắc tới, nhưng Minh Đế không để ý, hoàng hậu cũng không chủ động đề cập.
Người mới tiến cung vào sáu năm trước thật vất vả mới thành người cũ, nên thu phục bà ta đã thu phục, vừa mới trải qua vài ngày thoải mái, lại phải giúp Minh Đế tuyển tú nữ mới, điều này có thể khiến lòng hoàng hậu thoải mái được sao?
Bà ta cố đè nén cơn tức giận đang trực trào dâng lên khỏi lồng ngực, vẫn duy trì nụ cười hiền lành, cố gắng làm cho mình có vẻ nhã nhặn dịu dàng hào phóng, nhưng lại không cách nào áp chế lửa giận trong đôi mắt xinh đẹp kia.
Minh Đế nghe xong lời đề nghị của Trương các lão, khẽ nhíu hàng chân mày rậm, biểu tình trên mặt và ý nghĩ trong hai tròng mắt, đều lộ ra ý tán đồng.
Trương các lão hiểu ý nở nụ cười, ngày mai chính thức dâng tấu, cho Minh Đế một cái cớ danh chính ngôn thuận, bề ngoài là tuyển chọn nữ nhân làm cho hậu cung thêm phong phú, kỳ thật Minh Đế đang lựa chọn gia thế sau lưng nữ nhân đó.
Mấy năm nay, nhóm hoàng tử dần dần lớn lên, thế lực vcũng dần dần mượn sức, là một hoàng đế thân thể vẫn còn khỏe mạnh mà nói, đây là một loại uy hiếp, đợt tuyển tú lần này, tuy rằng người ngoài nhìn vào là do ông đề suất, nhưng Minh Đế đã suy tính việc này từ lâu, một là cảnh cáo các hoàng tử đang ngầm rục rịch, đừng tưởng rằng chỉ có các ngươi, hoàng đế còn có thể làm cho nữ nhân khác sinh nữa, thứ hai, là phân hoá thế lực của các gia tộc, dù sao nếu nữ nhi của mình có thể tiến cung sinh hạ hoàng tử, thì họ sẽ không cần đi nịnh bợ người khác nữa rồi.
Ngự Phượng Đàn một tay để ngang trước ngực, một tay khác thi thoảng xoa nhẹ gò má, thưởng thức vẻ mặt khó coi tới cực điểm của hoàng hậu, từ nghẹn khuất tới đè nén tức giận, làm cho khuôn mặt vốn đoan chính trở nên vặn vẹo, hắn phải cố gắng lắm, mới nhịn xuống được tiếng cười sắp phát ra.
Quả thật lúc này mà cười thì hơi quá đáng, cũng khiến người ta cảm thấy mình khá thất đức khi vui sướng trong lúc người gặp họa, hắn chỉ có thể khẽ nhếch miệng, nghẹn ý cười, mặc cho tiểu nhân trong bụng lăn lộn cười bò ra đất.
Chiêu này của Vân Khanh thật sự là đủ độc a, Hoàng hậu sau đợt tuyển tú nữ lần này, còn phải lo tiếp việc tranh sủng trong hậu cung, kỳ thật mà nói, nữ nhân ở ngồi lên vị trí Hoàng hậu, chỉ cần không phạm sai lầm nghiêm trọng bị người kéo xuống, thì cho dù có bao nhiêu người mới, Hoàng hậu vẫn là Hoàng hậu.
Thế nhưng Tiết Duy Phương muốn không chỉ có ngôi vị Hoàng hậu, thứ bà ta muốn, còn có sự sủng ái của Minh Đế, trái tim của Minh Đế.
Cho nên, bà ta không thích tuyển tú, cũng chán ghét có thêm mỹ nhân mới tiến cung.
Hoàng hậu tại giờ này khắc này, làm sao còn có tâm tư ban thưởng mỹ thiếp cho người ta, sau khi cho Tạ thị trở về, liền nổi giận đùng đùng trở lại Trữ Tú cung, sai người gọi Tứ hoàng tử đến.
Lúc Tứ hoàng tử đến Trữ Tú cung, liền nhìn thấy hoàng hậu với khuôn mặt đen xì, cơ hồ so với viên ngọc đen trên phượng bào còn đen hơn, trong đôi mắt đẹp phừng phực lửa giận, toàn thân tản ra một áp lực đang cố đè nén, chỉ chực chờ khoảng khắc bùng nổ.
Trên đường đến Trữ Tú cung, hắn đã nghe người thuật lại chuyện phát sinh vào buổi sáng ở Ngự hoa viên, lúc ấy hoàng hậu vì sao triệu kiến gặp Tạ thị ở Ngự hoa viên, hắn đương nhiên biết rõ nguyên nhân, nhưng việc Minh Đế bất ngờ xuất hiện, dường như có chút kỳ quái.
Đặc biệt đến Ngự hoa viên để thư giãn, hay là do Ngự Phượng Đàn đề nghị, rồi những chuyện tiếp sau đó cứ thế mà phát triển, việc Trương các lão đưa ra đề nghị tuyển tú nữ, thực rõ ràng, không có Ngự Phượng Đàn mớm lời, thì sẽ không có lời đề nghị đúng lúc của Trương các lão.
Phía sau chuyện này, ắt hẳn có người sắp đặt, hết thảy mọi việc đều trùng hợp quá mức.
Nhưng là, người có thể làm cho một người là Cẩn vương thế tử, một người là nguyên lão hai triều Ngự Phượng Đàn và Trương các lão liên hợp lại, cũng không nhiều.
Hắn nhanh chóng suy nghĩ tường tận mọi việc, phát hiện sự có mặt của Tạ thị, rồi Minh Đế xuất hiện một cách trùng hợp, nói cách khác, chuyện này, thoát không khỏi liên quan tới An Bá phủ.
An Bá phủ, Vi Trầm Uyên......
Trong đôi mắt sắc bén của Tứ hoàng tử lộ ra một tia âm trầm, trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì, nếu hắn đoán không sai, chuyện này, rất có khả năng cũng không thoát khỏi liên quan tới Thẩm Vân Khanh.
Không biết vì sao, có lẽ chủ ý này có thể do Thẩm Mậu đưa ra, hoặc là do Vi Trầm Uyên đề xuất, nhưng trực giác mách bảo hắn, là do thiếu nữ có đôi phượng mâu long lanh như sương sớm, mỗi một khắc đều biến hóa đa dạng kia nghĩ ra.
Vừa nghĩ vừa đi, bước chân đã tiến vào Trữ Tú cung, vừa vào cửa, liền nhìn thấy hoàng hậu đang chống đầu tựa vào trên ghế thở hổn hển, khuôn mặt đỏ bừng, thực rõ ràng là tức giận không kìm nỗi.
Lúc nhìn thấy Tứ hoàng tử, hoàng hậu đẩy cung nữ đang xoa bóp huyệt thái dương của mình ra, đứng lên, hai tròng mắt trợn to giận dữ, nói: "Con xem, đây là chủ ý tốt của Cảnh Hựu Thần, hắn nói Bổn cung ban thưởng cho An Bá phủ hai mỹ thiếp, giờ thì hay rồi, tiểu thiếp không đưa qua được, ngược lại làm cho Bệ hạ nghe thấy, Trương các lão còn tưởng rằng Bổn cung muốn tuyển tú cho Bệ hạ, chụp cái mũ lên đầu Bổn cung, muốn cự tuyệt cũng không có biện pháp!"
Đối với nhi tử của mình, hoàng hậu có chút không khống chế được, bà ta vừa nghĩ tới trong cung lại sắp có thêm người mới, đã cảm thấy hôm nay việc hôm nay tới Ngự hoa viên là một sai lầm, cuối cùng nghĩ đến, nếu không phải Cảnh Hựu Thần bày ra mưu ma chước quỷ này, bà ta cũng sẽ không đi Ngự hoa viên, vậy thì sẽ không bị nghe được câu nói hậu viện vắng vẻ gì đó, cũng sẽ không bị Trương các lão nhắc tới việc tuyển tú nữ......
Tứ hoàng tử mặc cho bà ta phẫn nộ quát mắng, mặt vẫn lạnh lùng âm trầm như hầm băng, sâu thẳm trong đôi mắt ẩn chứa một tia rét lạnh, đợi sau khi Hoàng hậu trút giận xong, mới lãnh đạm mở miệng: "Vậy hai mỹ thiếp kia, mẫu hậu vẫn chưa ban tặng?"
Trong cung điện đang tràn ngập lửa giận, toàn thân Tứ hoàng tử tản ra hàn khí rét lạnh, rất không phù hợp với bầu không khí xung quanh, lúc này hắn vừa mở miệng, lại càng không cân xứng.
Thế nhưng, lời nói lạnh như băng kia giống như một chậu nước lạnh hắt xuống đầu Hoàng hậu, làm cho bà ta trong cơn tức giận dần tỉnh táo lại, tuy rằng lồng ngực vẫn phập phồng như trước, nhưng sắc mặt so với vừa rồi đã dịu đi một ít, trong hai mắt ẩn chứa hàn băng, giọng nói cũng lạnh lẽo tương tự, nói: "Còn đưa tiểu thiếp gì nữa, từ sau khi có mặt Bệ hạ, căn bản là ta không có cơ hội cất lời, bệ hạ luôn miệng hỏi thăm Thẩm phu nhân, trước lúc bệ hạ rời đi, cũng lên tiếng nói Thẩm phu nhân không còn việc gì nữa thì hãy về phủ nghỉ ngơi sớm, từ đầu tới cuối, ta vốn không có cơ hội chen vào, làm sao ban thưởng mỹ thiếp!"
Hoàng hậu thoạt nhìn có vẻ bình tĩnh, nhưng từ giọng điệu của bà có thể nhìn ra, bà ngay cả hai chữ ‘Bổn cung’ đều không dùng tới, hiển nhiên là trong bụng vẫn còn ôm một cục tức, khiến bà ta khó chịu bức bối.
Sau khi Tứ hoàng tử nghe vậy, càng thêm xác định, việc này thoát không khỏi can hệ tới An Bá phủ, đôi mắt như hắc ưng lộ ra một tia nhìn sắc bén rét lạnh.
Thẩm Vân khanh, chuyện này có phải là nàng đứng sau hay không?
Cơn tức lần này của Hoàng hậu, tất nhiên cũng rơi vào tai Cảnh Hựu Thần, trong lòng hắn không yên, vốn tưởng rằng phen này lập được công, ai biết lại trở thành sai lầm, nổi giận đùng đùng về đến nhà.
Vi Ngưng Tử đang ngồi trong viện cùng em chồng Cảnh Tâm Như thêu túi lưới, vừa nhìn thấy Cảnh Hựu Thần trở về, liền cười đứng dậy nghênh đón: "Phu quân, sao hôm này chàng về sớm vậy?"
Cảnh Hựu Thần đang một bụng hỏa, vừa vào sân nhìn thấy Vi Ngưng Tử liền muốn chất vấn, nhưng bắt gặp muội muội đang ngồi bên cạnh, bèn nhịn xuống, nhưng không đáp lại lời của Vi Ngưng Tử, trực tiếp phất tay áo đi thẳng vào trong phòng.
Thấy hắn có bộ dáng như vậy, Vi Ngưng Tử cảm giác có chút kỳ quái, hai ngày nay, tâm tình Cảnh Hựu Thần không tệ, hôm nay Hoàng hậu ban thưởng người tới An Bá phủ, hắn hẳn là nên cao hứng mới đúng, sao bộ dạng hiện giờ lại giống như mây đen bao phủ khắp đỉnh đầu, tuy rằng trong lòng nghi ngờ, nhưng Vi Ngưng Tử mỉm cười dịu dàng với em chồng đang phóng tầm mắt tò mò đánh giá, nhẹ giọng nói: "Muội muội, hôm nay vất vả muội ngồi với ta cả một ngày, buổi tối muội hãy ở lại dùng cơm cùng ta và ca ca muội đi."
Cảnh Tâm Như đã sớm nhận ra sắc mặt Cảnh Hựu Thần có gì đó không đúng, sao còn có thể chai mặt ở lại, khiến người ta thêm khó chịu, vừa rồi ngồi chung trò chuyện, ấn tượng của nàng đối với người chị dâu mới này cũng không tệ lắm, nhu hòa dễ thân cận, cũng rất biết cách nói chuyện.
"Không cần đâu, buổi tối muội đã hẹn với mẫu thân cùng nhau dùng bữa, tâm ý của tẩu muội muội xin nhận, tẩu vẫn nên dùng bữa với ca ca thôi." Nàng ta lại nhìn thoáng qua buồng trong, lần này giọng nói nhỏ lại, nhích tới gần Vi Ngưng Tử thì thầm: "Tẩu tẩu, muội biết hai người vừa mới thành thân, có lẽ ca ca ở trong triều làm việc vất vả, nên nếu tính tình huynh ấy không tốt, xin tẩu khoang dung một chút."
Nàng ấy là đang nói tốt cho Cảnh Hựu Thần, Vi Ngưng Tử nào không nghe ra, lại nói nàng ta trừ bỏ tha thứ còn có thể như thế nào, liền nắm lấy tay Cảnh Tâm Như, ôn nhu cười đáp: "Tẩu đã biết."
Cảnh Tâm Như liền không nói thêm nữa, dẫn theo nha hoàn rời đi, Vi Ngưng Tử lúc này mới sai tiểu nha hoàn thu dọn kim chỉ, còn mình thì đi vào phòng ngủ.
"Phu quân, chàng làm sao vậy, nhìn sắc mặt chàng không được tốt?" Vén tấm màn hồng nhạt lên, Vi Ngưng Tử nhìn Cảnh Hựu Thần, cười nói.
Cảnh Hựu Thần nghẹn một bụng tức, lúc này trong phòng ngoài Phấn Ngọc, Phấn Lam ra thì không có người ngoài, sao còn nín nhịn được nữa, hắn ta liếc qua Vi Ngưng Tử, khuôn mặt ngày thường luôn ôn hòa nay tràn ngập bất mãn, trách cứ nói: "Chủ ý hôm qua nàng nghĩ ra cho ta, nói là ban thưởng mỹ thiếp cho An Bá phủ, đưa cái gì mà đưa, giờ thì hay rồi, mỹ thiếp bị Bệ hạ chặn đường không đưa qua được, còn làm cho Hoàng hậu bị buộc tuyển tú thay cho Bệ hạ!"
Chuyện như vậy, Vi Ngưng Tử cũng vừa mới biết, nàng ta chỉ là một phụ nhân nơi hậu viện, đối với tin tức bên ngoài, tất nhiên không nắm bắt mau lẹ bằng nam nhân của mình.
Hoàng hậu ban thưởng mỹ thiếp cho An Bá phủ vốn là chuyện rất bình thường, nay sao lại trở thành chuyện tuyển tú, bất quá, đầu óc Vi Ngưng Tử nhanh nhạy xoay chuyển, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đột nhiên lộ ra một tia cười quỷ dị: "Phu quân, kỳ thật tuyển tú cũng tốt lắm a."