Đôi mắt hẹp dài tuyệt đẹp của Ngự Phượng Đàn thoáng nhìn ra sau, khóe miệng ý cười càng sâu, ôm Vân Khanh hướng tới một lỗ hổng, mũi chân nhẹ nhấn, thân hình như chim én bay ngang dọc, im hơi lặng tiếng tách khỏi đám người.
Tứ hoàng tử mặt mày hung ác nham hiểm, kéo An Ngọc Oánh vẫn còn đang nằm lăn la hét chói tai trên đất đứng lên, nhanh tay điểm hai huyệt đạo của nàng ta để nàng ta an tĩnh lại, tránh đánh mất mặt mũi của Hoàng gia và Tiết gia trước đội vệ binh kinh thành thêm nữa.
An Ngọc Oánh hiển nhiên bị dọa quá mức, trong hai mắt mất đi tiêu cự, chỉ nhìn thấy trước mắt một thi thể đầy máu ngã xuống, vết thương trên vai và trên cánh tay bị động tác không chút thương hương tiếc ngọc của Tứ hoàng tử chạm đến, tựa hồ miệng vết thương có chiều hướng toạc ra lớn hơn, đau đến la làng.
Vệ binh kinh thành đã dần khống chế đám Hắc y nhân, tình hình chiến đấu và áp lực giảm dần, Tứ hoàng tử một kiếm đoạt đi trường kiếm trong tay một hắc y nhân, tay kia thì đẩy An Ngọc Oánh về hướng Trần Giáp, thanh âm như bao hàm băng giá, không có một chút ấm áp: "Mang nàng quay về Ninh Quốc Công phủ."
Trần Giáp gật đầu, cẩn thận đỡ An Ngọc Oánh lui về phía sau, một Thiên Kim đại tiểu thư xưa nay luôn cao ngạo, vào lúc này lại chật vật không thể tả, cả người là máu, bộ dáng thoạt nhìn so với tên khất cái(ăn mày) không khác là bao.
"Đàn Đàn đâu?" Phương Bảo Ngọc vẫn luôn đi phía sau Ngũ hoàng tử lúc này nhìn xung quanh, kỳ quái hỏi.
Khuôn mặt Tứ hoàng tử nháy mắt trầm xuống, trở nên lãnh liệt hơn, mâu quang ở nơi hai người vừa mới biến mất, tầm mắt cực kỳ lạnh.
Mà lúc này Ngự Phượng Đàn đang ôm Vân Khanh trong lòng, bay ngang bay dọc được một lúc đã đến trên nóc một ngôi nhà ngoại ô ở đường Đông, hôm nay là đêm Thất Tịch, mọi người đều đổ về quảng trường ở đường Đông nơi tổ chức hoạt động, đây vốn là nơi không náo nhiệt, nay liền có vẻ càng thêm lạnh lùng.
Ngự Phượng Đàn sau khi đứng vững liền đặt Vân Khanh xuống nóc nhà, đợi nàng ngồi vững sau đó mới ngồi xuống bên cạnh nàng.
Vân Khanh đột nhiên bị hắn ôm đến nơi tĩnh lặng này, tuy biết rằng Ngự Phượng Đàn sẽ không làm ra hành động gì đối với mình, nhưng nàng cũng cảm giác có chút mất tự nhiên, nghiêng đầu nói: "Mang ta trở về, Tuyết Oánh còn đang chờ ta đó."
"Đừng lo lắng cho nàng ấy, ta đã cho Dịch Ngạnh Thương đi đón nàng ấy rồi." Nếu muốn Vân Khanh có thể chuyên tâm ở chung với mình, hắn đương nhiên sẽ không lưu lại bất cứ sai sót nào làm cho nàng phân tâm.
Ngự Phượng Đàn người này làm việc nhưng thật ra rất đáng tin, hắn một khi đã nói như vậy thì khẳng định sẽ làm được, mà vừa rồi còn xảy ra việc ám sát trên đường Đông, bữa tiệc đêm Thất Tịch này coi như bị hủy rồi, các tiểu thư công tử làm sao còn có tâm tư để chơi đùa nữa.
Biết Tuyết Oánh an toàn,trong lòng Vân Khanh cũng bình tâm lại, quay đầu hỏi Ngự Phượng Đàn: "Ngài dẫn ta tới chỗ này làm gì?"
"Nơi đó quá nhiều người." Ngự Phượng Đàn ngồi bên cạnh Vân Khanh, khuôn mặt như ngọc dưới ánh trăng càng thêm ôn nhu, đôi mắt hơi hếch lên, khóe mắt mang theo vẻ vui mừng không che giấu, đôi mắt tuyệt lệ long lanh dưới đêm trăng thâm thúy như cảnh trong mộng, người bị hắn nhìn phảng phất như chính là bảo bối quý giá nhất, trân trọng nhất và cũng dễ vỡ nhất trên thế giới này.
Vân Khanh dưới ánh nhìn này của hắn, tia phòng bị trong lòng như khối băng trôi nổi trên dòng sông mùa xuân, từ từ hòa tan, mềm nhũn, trong thời gian này, mỗi lần gặp mặt Ngự Phượng Đàn thì cái loại cảm giác tâm loạn này luôn xảy ra, bối rối tránh đi đôi mắt hắn, nàng nghiêng đầu nhìn bóng một cây đại thụ cao ngất ở phương xa, lấy cớ hỏi: "Vậy ngài dẫn ta tới nơi này, là có chuyện gì muốn nói với ta à?"
Ngự Phượng Đàn đương nhiên là có rất nhiều lời muốn nói, vừa rồi nơi đó đã xảy ra một trận ám sát, lại có nhiều nhân vật ở khắp nơi tụ tập, hắn cho dù là muốn cùng với Vân Khanh im lặng tốt đẹp nói chuyện vài câu cũng không được, hắn quay đầu nhìn khuôn mặt như bên cạnh, mỉm cười: "Chính là muốn cùng nàng ngồi như vậy, đêm Thất Tịch đặc biệt này nếu bỏ qua thì cũng thật đáng tiếc."
"Đúng thật rất đặc biệt." Vân Khanh tựa hồ không nghĩ tới ý tứ trong lời của Ngự Phượng Đàn, mà nhớ tới thích khách trong đêm hội: "Hắc y nhân vô duyên vô cớ xuất hiện tại quảng trường ở đường Đông, bọn họ lại bay thẳng đến đài trò chơi của chúng ta, thoạt nhìn giống như không phải tùy tiện tới giết người đơn giản như vậy?" Bọn họ cơ bản là vừa xuất hiện, liền bay về phía khán đài, nhưng sau khi đến trên đài, lại cũng không trực tiếp hướng về một mục tiêu cụ thể nào cả, mà vừa gặp người thì hạ thủ, đối tượng xuống tay lại đa số nhằm vào nam tử.
Giết người không mục đích như vậy, nàng vẫn là đầu tiên nhìn thấy.
"Nàng sợ sao?" Ngự Phượng Đàn híp mắt cười, ánh mắt thủy chung không rời khỏi khuôn mặt của Vân Khanh, tầm mắt chuyên chú kia khiến cho Vân Khanh không cách nào lờ đi.
Hôm nay Ngự Phượng Đàn tựa hồ chắc chắc có chuyện quan trọng gì đó muốn nói, nên sẽ không dễ dàng bị lời của nàng mà chuyển đề tài, tâm tình nàng phức tạp, tựa như có hai người tí hon đang tranh đấu trong lòng mình, nàng và hắn vốn không liên quan gì nhau, cũng không biết như thế nào mà luôn dính líu với nhau, nàng cảm thấy việc này đã lệch khỏi quỹ đạo lúc trước tự mình vạch ra sau khi trọng sinh rồi.
Nhưng lại phát hiện, vô luận như thế nào, con đường này đã xác định rồi, tựa hồ không cách nào tách ra.
"Sợ, đương nhiên sợ chứ, nhiều Hắc y nhân như vậy, đao kiếm chém giết, máu bay tứ tung." Vân Khanh nhớ tới một màn khi nãy, nhưng thật ra cảm thấy ngay lúc đó chính mình thật là phá lệ bình tĩnh, tựa hồ từ đầu tới cuối, trong lòng cũng không có một tia e ngại, mà lại có thể lý trí phân tích làm thế nào để cho Tuyết Oánh không bị thương, mình làm sao trốn tránh, xem ra sau khi trọng sinh, tố chất nội tâm của nàng càng ngày càng cường đại, tình cảnh như thế cũng không cách nào làm cho nàng rối trí.
Ngự Phượng Đàn nghe được thanh âm cực kỳ bình thản kia lại thổ lộ tâm tình sợ hãi, như thế nào cũng cảm thấy nghi hoặc, nhìn nét mê mang vô định trên mặt nàng, trong lòng hắn liền trở nên mềm nhũn, không tự chủ vươn tay sờ lên mái tóc nàng, nhẹ nhàng trấn an, cười nói: "Có ta ở bên cạnh, nàng đương nhiên không cần sợ."
Thanh âm trầm ấm mang theo một tia sủng nịch, trong bóng đêm tĩnh lặng mờ mịt, như một cọng lông vũ lướt qua đầu quả tim, trên đầu động tác không nặng không nhẹ, lại vô cùng thân thiết tựa như đôi tình nhân, làm cho Vân Khanh cảm giác được từ đỉnh đầu sinh ra một loại tê dại lan tràn đến khắp toàn thân, như ma xui quỷ khiến mà quay đầu, chớp chớp đôi mắt thanh thấu, cười nhẹ: "Ngài nói không cần sợ, nhưng lúc đó, không phải là Tiết công tử ra tay tương trợ sao?"
Đôi mắt hẹp dài của Ngự Phượng Đàn thoảng qua một tia không đồng ý, dùng một bàn tay khác nắm lấy cổ tay Vân Khanh: "Khi hắn ra tay thì đã muộn rồi, cái vòng tay này mới đích thật là ân nhân cứu mạng của nàng nha!"
Nói xong, còn bỡn cợt học Vân Khanh chớp chớp con ngươi, nụ cười trên mặt càng sáng rỡ, mị hoặc cực kỳ.
Vân Khanh nhìn vòng tay Lam Bảo Thạch trên cổ tay, trừng mắt liếc hắn một cái: "Đồ đã đưa cho ta chính là của ta, nếu đã là đồ của ta thì sao có thể nói là ân nhân cứu mạng."
Vòng tay này vốn chính là Ngự Phượng Đàn đưa, muốn tiếp tục truy cứu, xác thực vẫn là đại ân của Ngự Phượng Đàn, nhìn bộ dáng khẳng định của hắn, Vân Khanh sẽ không để cho hắn có thể đắc ý đâu.
Suy nghĩ này có chút ngây thơ, nhưng Ngự Phượng Đàn lại cảm thấy rất vui vẻ, nhìn đôi phượng mâu sáng quắc sống động của nàng đang nhìn mình, đôi môi khép đóng phản bác lại lời mình, cảm thấy trong lòng dậy lên một cỗ ngọt ngào: "Được rồi, nếu Khanh Khanh nàng cảm thấy biểu hiện của ta hôm nay không đạt tiêu chuẩn, về sau ta nhất định sẽ nhanh chóng xuất hiện, không để nàng thất vọng."
Vẻ mặt của hắn tràn ngập tiếc nuối, trong thanh âm mang theo tự trách, nhưng Vân Khanh từ trên mặt hắn một chút cũng không nhìn ra chút xíu tự trách nào, không khỏi hừ một tiếng: "Ngài còn nói không biết ngượng, nếu không phải An Ngọc Oánh âm thầm xuống tay trong bóng tối, sử dụng chiêu trò âm hiểm kia, ta làm sao có thể ngã dưới lưỡi đao của tên hắc y nhân chứ?"
Vân Khanh mặc dù có chút tức giận hành vi lúc nãy của An Ngọc Oánh, nếu không phải nàng phản ứng mau, không chừng bây giờ nàng đã là vong hồn dưới lưỡi đao kia, xuống địa ngục vội vàng đi đầu thai rồi, làm sao còn có thể yên ổn ngồi trên nóc nhà ngắm trăng chứ, đầu sỏ của tất cả chuyện này nói đến nói đi đều là bởi vì yêu nghiệt bên người này mang họa mà ra.
Nhưng điều này chẳng qua cũng chỉ là cái cớ để phát tiết lửa giận nhất thời, kì thực trong lòng Vân Khanh cũng không có ý trách Ngự Phượng Đàn, Ngự Phượng Đàn từ đầu đến cuối thủy chung không tỏ bất cứ thái độ nào với An Ngọc Oánh, ngược lại trong lòng An Ngọc Oánh là cố ý nhằm vào Thẩm Vân Khanh. Nếu như không có Thẩm Vân khanh, Ngự Phượng Đàn sẽ để ý đến An Ngọc Oánh và cùng nàng ta ở một chỗ hạnh phúc mỹ mãn cả đời, nên nàng ta một lòng muốn đem nàng đưa vào chỗ chết mới cam tâm.
Nhưng Ngự Phượng Đàn rõ ràng không biết suy nghĩ trong lòng Vân Khanh, nhìn thấy sắc mặc nổi giận của nàng, trong lòng hắn liền trở nên khẩn trương, tuy rằng lời này của Khanh Khanh mang theo đố kị, nhưng nếu lỡ nàng hiểu lầm giữa hắn và An Ngọc Oánh có quan hệ gì đó thì sao, không thể để thế được, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lộ ra một chút ủy khuất: "Khanh khanh, nàng đây là oan uổng ta rồi, hành động của nàng ta thế nào ta không cách nào kiểm soát, nhưng có Thiên Địa Nhật Nguyệt chứng giám cho lòng ta, đối với nàng ta, ta ngay cả một chút thích ý cũng không có, nàng nhất định phải tin tưởng ta."
Vân Khanh vừa thấy trên khuôn mặt hắn lộ ra vô vàn ủy khuất, đôi mắt tràn ngập vẻ tủi thân như đứa trẻ bị giành mất thức ăn, không khỏi vươn tay ở trên mặt hắn nhéo nhéo: "Ta cũng chỉ nói thế mà thôi, ngài đừng khẩn trương như thế, quan hệ giữa ngài và nàng ta cũng không thể quản a......"
‘Giữa chúng ta cũng không có quan hệ gì’ những lời này còn chưa kịp nói ra, Ngự Phượng Đàn liền vươn tay nắm gọn đôi bàn tay đang nhéo nhéo má mình trong lòng bàn tay, đôi mắt tỏa ra ánh sáng thập phần hoa mỹ: "Vân Khanh, trong lòng ta chỉ có nàng, những người khác nàng đều không cần lo lắng, ta biết, kỳ thật trong lòng nàng cũng có ta, đúng không?"
Cái gì gọi là cho một chút ánh mặt trời, liền trở nên thập phần sáng lạn, lúc này chính là chỉ Ngự Phượng Đàn, hắn từ trong ngữ khí cùng động tác của Vân Khanh có thể nhìn ra nàng đã mềm lòng, cùng với vài lần khi đối mặt hắn thì nàng lại mất tư nhiên và bối rối, đoán được cảm tình của Vân Khanh đối với hắn, hôm nay hắn sẽ không lại cho nàng trốn tránh, hắn muốn buộc nàng đối mặt với sự thật, tuy rằng hắn không biết nàng đến tột cùng có khúc mắc gì, khiến nàng vẫn kháng cự hắn.
Ánh mắt hắn cực kỳ đắc ý, dưới bầu trời đêm, so với ngôi sao sáng nhất còn sáng hơn, so với pháo hoa còn rực rỡ hơn muôn phần, Vân Khanh như cũng bị cặp mắt kia hấp dẫn, nhất thời khẩn trương, ngay cả bàn tay bị hắn nắm trong lòng bàn mạnh mẽ đặt ở trên má cũng quên rút về.
Chớp chớp mắt nhìn, lại chớp chớp mắt nhìn, trong lòng đang lớn tiếng gào thét, nói cho nàng, trong đáy lòng không có hắn, nhưng môi giống như bị thần quỷ khống chế, nhấp rồi lại nhấp, vẫn không thể nói nên lời phủ nhận.
Nếu đã trải qua hai hiếp, lúc này nàng còn không rõ cảm tình của mình đối với Ngự Phượng Đàn thì thật sống quá vô dụng rồi.
Nàng thích nam tử đối diện này rồi.
Tuy rằng nàng biết, hai năm sau hắn sẽ tử trận, lưu lại một truyền thuyết anh dũng cho đời.
Tuy rằng nàng biết, cùng hắn ở chung một chỗ, có lẽ sẽ phải gặp thêm nhiều phiền toái.
Nhưng lý trí khống chế không được tình cảm, bất tri bất giác hắn đã tiến vào trong lòng nàng.
Ngự Phượng Đàn chờ câu trả lời của nàng, đợi một hồi, lại đợi thêm một hồi, trong đôi mắt hẹp dài kia thoạt nhìn thật bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất sợ, sợ lúc này lại bị nàng cự tuyệt, lại bị nàng đẩy ra.
Hắn thật cẩn thận thích nàng, rõ ràng rất muốn tới gần, lại sợ mình quá mức chủ động mà dọa đến nàng, chỉ có thể trong khoảng cách xa và gần, lựa chọn phương thức thích hợp nhất từ từ hòa tan lòng của nàng.
Lúc này thấy trong đôi phượng mâu uốn khúc kia, có tia sáng lòe lòe nhấp nháy, hắn rất sợ khi nàng mở miệng, sẽ là lời khác với hy vọng của mình.
Hắn nhìn khuôn mặt như ngọc nghiêng nghiêng của nàng, làn da trơn bóng như tỏa ra ánh sáng, so với minh châu còn sáng lạn hơn, hắn thích nàng lâu như vậy, không muốn lại chỉ có thể dạo chơi bên ngoài trái tim nàng, Ngự Phượng Đàn vốn không phải là người theo khuôn phép, vì Vân Khanh, hắn khắc chế tình cảm đã lâu, tại đêm trăng tuyệt đẹp này, cuối cũng cũng không kiềm chế được mà dâng trào.
Hắn một tay ôm lấy nàng vào trong lòng, đem môi của mình dán lên, tuy rằng cảm xúc mênh mông tràn ra nhưng hắn sử dụng lực đạo lại vô cùng cẩn thận, nhưng sau khi nếm được hương vị ngọt ngào của cánh môi kia, những cố gắng khắc chế hết thảy đều không còn hiệu lực.
Tất cả cảm quan đều tập trung vào cánh môi nho nhỏ này, những thứ khác như không còn tồn tại, chỉ còn lại hai mảnh cánh môi này mới là nơi hắn muốn dừng lại nhất, hắn ở trên môi nàng can đảm chạm nhẹ, nhưng động tác nhợt nhạt này không thể khiến hắn thỏa mãn, hắn liền nhốt môi của nàng ở trong miệng, cái lưỡi nhọn như có linh thức hướng vào trong cánh môi tiến hành xâm chiếm.
Vào lúc Ngự Phượng Đàn áp vào, toàn thân Vân Khanh liền cứng ngắc, đôi mắt nàng bừng tỉnh mở to, nhìn đôi mắt người nọ gần trong gang tấc, cảm giác được đôi môi đỏ mỏng manh dán vào đôi môi như cánh hoa của mình, có một loại cảm xúc phi thường kỳ dị từ trên môi truyền đến, nàng phảng phất ngây người, cái đầu lanh lợi đầy mưu mẹo thường ngày nay tất cả đều biến mất, chỉ có thể cảm giác được hơi thở ấm áp trong người của nam tử truyền đến, còn có mùi đàn hương nhè nhẹ vờn quanh người, chỉ đến khi cái lưỡi của hắn theo khe hở giữa răng và môi tiếng vào trong miệng nàng mới như giật mình tỉnh lại, nhớ tới hắn rốt cuộc là đang làm cái gì, nàng vươn tay liền muốn đẩy hắn ra.
Nhưng Ngự Phượng Đàn lại phản ứng nhanh hơn, hắn cơ hồ vào lúc nàng vừa động liền dùng tay bắt được hai tay của nàng đặt lên đỉnh đầu, hơi hơi kéo ra khoảng cách giữa hai người, môi rời khỏi môi nàng chừng vài millimet, trong đôi mắt hẹp dài tuyệt đẹp tràn ngập mị hoặc nhìn nàng, trong lúc nói chuyện thở ra nhiệt khí: "Khanh Khanh, nàng thích ta, nàng thích ta."
Lúc này đây, hắn dùng không phải câu hỏi mà là câu trần thuật, trong âm thanh khàn khàn mang theo vui sướng, có bá đạo, càng nhiều hơn là xác thực.
Hắn vội vàng biểu đạt sự vui mừng của mình như vậy, hắn đã làm xong chuẩn bị cho mọi tình huống, có lẽ nàng sẽ đẩy hắn ra, sẽ đánh hắn một cái tát, sẽ mạnh mẽ dứt khoát mà cự tuyệt hắn, nhưng nàng cái gì cũng không làm, hắn thậm chí có thể cảm giác được khi nàng bị hắn hôn, cơ thể hơi hơi run lên.
Hắn không thể chờ đợi mà nói ra, cho dù hiện tại không phải là lúc thích hợp nhưng hắn cũng muốn nói ra.
Vân Khanh chỉ cảm thấy khi hắn nói chuyện, hơi thở nồng ấm như ở trên môi mình quét qua, khoảng cách giữa hai người nay lại giống như không có, ánh mắt hắn còn thật sự chuyên chú, làm cho đôi mắt nàng không thể trực tiếp nhìn thẳng vào hắn, muốn tránh đi nhìn nơi khác.
Đáng tiếc, Ngự Phượng Đàn cũng không muốn dừng lại ở hôn môi, lúc này so với vừa rồi càng thêm nhiệt tình, hắn cơ hồ sau khi nói xong, liền trực tiếp đem lưỡi thăm dò vào trong miệng nàng, bắt đầu ở bên trong công thành chiếm đất, bá đạo tuyên bố sự tồn tại của mình.
Dưới khí thế này, Vân Khanh cơ hồ ngay cả hô hấp cũng quên mất, nhưng càng nhiều hơn chính là một luồng nhiệt lưu chảy ra, tấm lưng căng thẳng của nàng dưới khí thế bá đạo mà chấp nhất này cũng dần thả lỏng, ngẫu nhiên cũng sẽ học theo đáp trả lại hắn, chiếc lưỡi màu hồng phấn như con cá nhỏ, ngẫu nhiên sẽ cùng hắn dây dưa một chỗ.
Đây là một loại cảm giác khó có thể hình dung.
Vân Khanh không biết nói như thế nào, kiếp trước nàng hẳn là thích Cảnh Hựu Thần, nhưng cho tới bây giờ cũng không bị mất khống chế như lúc này, giống như một người say rượu, dù cho trời long đất lở cũng trầm mê ở trong đó, cái loại mông lung mộng ảo này khiến nàng không muốn tỉnh dậy.
Đôi phượng mâu hơi hơi nhắm lại, lông mi thật dài ngăn trở ánh trăng mông lung, nàng thả người tùy ý trầm luân bên trong cảm giác này, nàng thích Ngự Phượng Đàn, có lẽ đã thích từ rất lâu rồi, những lo lắng cùng sầu lo giờ khắc này đều theo gió đêm mà bay đi mất, nếu đã trọng sinh một lần, vậy thì để cho hết thảy đều toàn bộ thay đổi đi.
Tứ hoàng tử mặt mày hung ác nham hiểm, kéo An Ngọc Oánh vẫn còn đang nằm lăn la hét chói tai trên đất đứng lên, nhanh tay điểm hai huyệt đạo của nàng ta để nàng ta an tĩnh lại, tránh đánh mất mặt mũi của Hoàng gia và Tiết gia trước đội vệ binh kinh thành thêm nữa.
An Ngọc Oánh hiển nhiên bị dọa quá mức, trong hai mắt mất đi tiêu cự, chỉ nhìn thấy trước mắt một thi thể đầy máu ngã xuống, vết thương trên vai và trên cánh tay bị động tác không chút thương hương tiếc ngọc của Tứ hoàng tử chạm đến, tựa hồ miệng vết thương có chiều hướng toạc ra lớn hơn, đau đến la làng.
Vệ binh kinh thành đã dần khống chế đám Hắc y nhân, tình hình chiến đấu và áp lực giảm dần, Tứ hoàng tử một kiếm đoạt đi trường kiếm trong tay một hắc y nhân, tay kia thì đẩy An Ngọc Oánh về hướng Trần Giáp, thanh âm như bao hàm băng giá, không có một chút ấm áp: "Mang nàng quay về Ninh Quốc Công phủ."
Trần Giáp gật đầu, cẩn thận đỡ An Ngọc Oánh lui về phía sau, một Thiên Kim đại tiểu thư xưa nay luôn cao ngạo, vào lúc này lại chật vật không thể tả, cả người là máu, bộ dáng thoạt nhìn so với tên khất cái(ăn mày) không khác là bao.
"Đàn Đàn đâu?" Phương Bảo Ngọc vẫn luôn đi phía sau Ngũ hoàng tử lúc này nhìn xung quanh, kỳ quái hỏi.
Khuôn mặt Tứ hoàng tử nháy mắt trầm xuống, trở nên lãnh liệt hơn, mâu quang ở nơi hai người vừa mới biến mất, tầm mắt cực kỳ lạnh.
Mà lúc này Ngự Phượng Đàn đang ôm Vân Khanh trong lòng, bay ngang bay dọc được một lúc đã đến trên nóc một ngôi nhà ngoại ô ở đường Đông, hôm nay là đêm Thất Tịch, mọi người đều đổ về quảng trường ở đường Đông nơi tổ chức hoạt động, đây vốn là nơi không náo nhiệt, nay liền có vẻ càng thêm lạnh lùng.
Ngự Phượng Đàn sau khi đứng vững liền đặt Vân Khanh xuống nóc nhà, đợi nàng ngồi vững sau đó mới ngồi xuống bên cạnh nàng.
Vân Khanh đột nhiên bị hắn ôm đến nơi tĩnh lặng này, tuy biết rằng Ngự Phượng Đàn sẽ không làm ra hành động gì đối với mình, nhưng nàng cũng cảm giác có chút mất tự nhiên, nghiêng đầu nói: "Mang ta trở về, Tuyết Oánh còn đang chờ ta đó."
"Đừng lo lắng cho nàng ấy, ta đã cho Dịch Ngạnh Thương đi đón nàng ấy rồi." Nếu muốn Vân Khanh có thể chuyên tâm ở chung với mình, hắn đương nhiên sẽ không lưu lại bất cứ sai sót nào làm cho nàng phân tâm.
Ngự Phượng Đàn người này làm việc nhưng thật ra rất đáng tin, hắn một khi đã nói như vậy thì khẳng định sẽ làm được, mà vừa rồi còn xảy ra việc ám sát trên đường Đông, bữa tiệc đêm Thất Tịch này coi như bị hủy rồi, các tiểu thư công tử làm sao còn có tâm tư để chơi đùa nữa.
Biết Tuyết Oánh an toàn,trong lòng Vân Khanh cũng bình tâm lại, quay đầu hỏi Ngự Phượng Đàn: "Ngài dẫn ta tới chỗ này làm gì?"
"Nơi đó quá nhiều người." Ngự Phượng Đàn ngồi bên cạnh Vân Khanh, khuôn mặt như ngọc dưới ánh trăng càng thêm ôn nhu, đôi mắt hơi hếch lên, khóe mắt mang theo vẻ vui mừng không che giấu, đôi mắt tuyệt lệ long lanh dưới đêm trăng thâm thúy như cảnh trong mộng, người bị hắn nhìn phảng phất như chính là bảo bối quý giá nhất, trân trọng nhất và cũng dễ vỡ nhất trên thế giới này.
Vân Khanh dưới ánh nhìn này của hắn, tia phòng bị trong lòng như khối băng trôi nổi trên dòng sông mùa xuân, từ từ hòa tan, mềm nhũn, trong thời gian này, mỗi lần gặp mặt Ngự Phượng Đàn thì cái loại cảm giác tâm loạn này luôn xảy ra, bối rối tránh đi đôi mắt hắn, nàng nghiêng đầu nhìn bóng một cây đại thụ cao ngất ở phương xa, lấy cớ hỏi: "Vậy ngài dẫn ta tới nơi này, là có chuyện gì muốn nói với ta à?"
Ngự Phượng Đàn đương nhiên là có rất nhiều lời muốn nói, vừa rồi nơi đó đã xảy ra một trận ám sát, lại có nhiều nhân vật ở khắp nơi tụ tập, hắn cho dù là muốn cùng với Vân Khanh im lặng tốt đẹp nói chuyện vài câu cũng không được, hắn quay đầu nhìn khuôn mặt như bên cạnh, mỉm cười: "Chính là muốn cùng nàng ngồi như vậy, đêm Thất Tịch đặc biệt này nếu bỏ qua thì cũng thật đáng tiếc."
"Đúng thật rất đặc biệt." Vân Khanh tựa hồ không nghĩ tới ý tứ trong lời của Ngự Phượng Đàn, mà nhớ tới thích khách trong đêm hội: "Hắc y nhân vô duyên vô cớ xuất hiện tại quảng trường ở đường Đông, bọn họ lại bay thẳng đến đài trò chơi của chúng ta, thoạt nhìn giống như không phải tùy tiện tới giết người đơn giản như vậy?" Bọn họ cơ bản là vừa xuất hiện, liền bay về phía khán đài, nhưng sau khi đến trên đài, lại cũng không trực tiếp hướng về một mục tiêu cụ thể nào cả, mà vừa gặp người thì hạ thủ, đối tượng xuống tay lại đa số nhằm vào nam tử.
Giết người không mục đích như vậy, nàng vẫn là đầu tiên nhìn thấy.
"Nàng sợ sao?" Ngự Phượng Đàn híp mắt cười, ánh mắt thủy chung không rời khỏi khuôn mặt của Vân Khanh, tầm mắt chuyên chú kia khiến cho Vân Khanh không cách nào lờ đi.
Hôm nay Ngự Phượng Đàn tựa hồ chắc chắc có chuyện quan trọng gì đó muốn nói, nên sẽ không dễ dàng bị lời của nàng mà chuyển đề tài, tâm tình nàng phức tạp, tựa như có hai người tí hon đang tranh đấu trong lòng mình, nàng và hắn vốn không liên quan gì nhau, cũng không biết như thế nào mà luôn dính líu với nhau, nàng cảm thấy việc này đã lệch khỏi quỹ đạo lúc trước tự mình vạch ra sau khi trọng sinh rồi.
Nhưng lại phát hiện, vô luận như thế nào, con đường này đã xác định rồi, tựa hồ không cách nào tách ra.
"Sợ, đương nhiên sợ chứ, nhiều Hắc y nhân như vậy, đao kiếm chém giết, máu bay tứ tung." Vân Khanh nhớ tới một màn khi nãy, nhưng thật ra cảm thấy ngay lúc đó chính mình thật là phá lệ bình tĩnh, tựa hồ từ đầu tới cuối, trong lòng cũng không có một tia e ngại, mà lại có thể lý trí phân tích làm thế nào để cho Tuyết Oánh không bị thương, mình làm sao trốn tránh, xem ra sau khi trọng sinh, tố chất nội tâm của nàng càng ngày càng cường đại, tình cảnh như thế cũng không cách nào làm cho nàng rối trí.
Ngự Phượng Đàn nghe được thanh âm cực kỳ bình thản kia lại thổ lộ tâm tình sợ hãi, như thế nào cũng cảm thấy nghi hoặc, nhìn nét mê mang vô định trên mặt nàng, trong lòng hắn liền trở nên mềm nhũn, không tự chủ vươn tay sờ lên mái tóc nàng, nhẹ nhàng trấn an, cười nói: "Có ta ở bên cạnh, nàng đương nhiên không cần sợ."
Thanh âm trầm ấm mang theo một tia sủng nịch, trong bóng đêm tĩnh lặng mờ mịt, như một cọng lông vũ lướt qua đầu quả tim, trên đầu động tác không nặng không nhẹ, lại vô cùng thân thiết tựa như đôi tình nhân, làm cho Vân Khanh cảm giác được từ đỉnh đầu sinh ra một loại tê dại lan tràn đến khắp toàn thân, như ma xui quỷ khiến mà quay đầu, chớp chớp đôi mắt thanh thấu, cười nhẹ: "Ngài nói không cần sợ, nhưng lúc đó, không phải là Tiết công tử ra tay tương trợ sao?"
Đôi mắt hẹp dài của Ngự Phượng Đàn thoảng qua một tia không đồng ý, dùng một bàn tay khác nắm lấy cổ tay Vân Khanh: "Khi hắn ra tay thì đã muộn rồi, cái vòng tay này mới đích thật là ân nhân cứu mạng của nàng nha!"
Nói xong, còn bỡn cợt học Vân Khanh chớp chớp con ngươi, nụ cười trên mặt càng sáng rỡ, mị hoặc cực kỳ.
Vân Khanh nhìn vòng tay Lam Bảo Thạch trên cổ tay, trừng mắt liếc hắn một cái: "Đồ đã đưa cho ta chính là của ta, nếu đã là đồ của ta thì sao có thể nói là ân nhân cứu mạng."
Vòng tay này vốn chính là Ngự Phượng Đàn đưa, muốn tiếp tục truy cứu, xác thực vẫn là đại ân của Ngự Phượng Đàn, nhìn bộ dáng khẳng định của hắn, Vân Khanh sẽ không để cho hắn có thể đắc ý đâu.
Suy nghĩ này có chút ngây thơ, nhưng Ngự Phượng Đàn lại cảm thấy rất vui vẻ, nhìn đôi phượng mâu sáng quắc sống động của nàng đang nhìn mình, đôi môi khép đóng phản bác lại lời mình, cảm thấy trong lòng dậy lên một cỗ ngọt ngào: "Được rồi, nếu Khanh Khanh nàng cảm thấy biểu hiện của ta hôm nay không đạt tiêu chuẩn, về sau ta nhất định sẽ nhanh chóng xuất hiện, không để nàng thất vọng."
Vẻ mặt của hắn tràn ngập tiếc nuối, trong thanh âm mang theo tự trách, nhưng Vân Khanh từ trên mặt hắn một chút cũng không nhìn ra chút xíu tự trách nào, không khỏi hừ một tiếng: "Ngài còn nói không biết ngượng, nếu không phải An Ngọc Oánh âm thầm xuống tay trong bóng tối, sử dụng chiêu trò âm hiểm kia, ta làm sao có thể ngã dưới lưỡi đao của tên hắc y nhân chứ?"
Vân Khanh mặc dù có chút tức giận hành vi lúc nãy của An Ngọc Oánh, nếu không phải nàng phản ứng mau, không chừng bây giờ nàng đã là vong hồn dưới lưỡi đao kia, xuống địa ngục vội vàng đi đầu thai rồi, làm sao còn có thể yên ổn ngồi trên nóc nhà ngắm trăng chứ, đầu sỏ của tất cả chuyện này nói đến nói đi đều là bởi vì yêu nghiệt bên người này mang họa mà ra.
Nhưng điều này chẳng qua cũng chỉ là cái cớ để phát tiết lửa giận nhất thời, kì thực trong lòng Vân Khanh cũng không có ý trách Ngự Phượng Đàn, Ngự Phượng Đàn từ đầu đến cuối thủy chung không tỏ bất cứ thái độ nào với An Ngọc Oánh, ngược lại trong lòng An Ngọc Oánh là cố ý nhằm vào Thẩm Vân Khanh. Nếu như không có Thẩm Vân khanh, Ngự Phượng Đàn sẽ để ý đến An Ngọc Oánh và cùng nàng ta ở một chỗ hạnh phúc mỹ mãn cả đời, nên nàng ta một lòng muốn đem nàng đưa vào chỗ chết mới cam tâm.
Nhưng Ngự Phượng Đàn rõ ràng không biết suy nghĩ trong lòng Vân Khanh, nhìn thấy sắc mặc nổi giận của nàng, trong lòng hắn liền trở nên khẩn trương, tuy rằng lời này của Khanh Khanh mang theo đố kị, nhưng nếu lỡ nàng hiểu lầm giữa hắn và An Ngọc Oánh có quan hệ gì đó thì sao, không thể để thế được, trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn lộ ra một chút ủy khuất: "Khanh khanh, nàng đây là oan uổng ta rồi, hành động của nàng ta thế nào ta không cách nào kiểm soát, nhưng có Thiên Địa Nhật Nguyệt chứng giám cho lòng ta, đối với nàng ta, ta ngay cả một chút thích ý cũng không có, nàng nhất định phải tin tưởng ta."
Vân Khanh vừa thấy trên khuôn mặt hắn lộ ra vô vàn ủy khuất, đôi mắt tràn ngập vẻ tủi thân như đứa trẻ bị giành mất thức ăn, không khỏi vươn tay ở trên mặt hắn nhéo nhéo: "Ta cũng chỉ nói thế mà thôi, ngài đừng khẩn trương như thế, quan hệ giữa ngài và nàng ta cũng không thể quản a......"
‘Giữa chúng ta cũng không có quan hệ gì’ những lời này còn chưa kịp nói ra, Ngự Phượng Đàn liền vươn tay nắm gọn đôi bàn tay đang nhéo nhéo má mình trong lòng bàn tay, đôi mắt tỏa ra ánh sáng thập phần hoa mỹ: "Vân Khanh, trong lòng ta chỉ có nàng, những người khác nàng đều không cần lo lắng, ta biết, kỳ thật trong lòng nàng cũng có ta, đúng không?"
Cái gì gọi là cho một chút ánh mặt trời, liền trở nên thập phần sáng lạn, lúc này chính là chỉ Ngự Phượng Đàn, hắn từ trong ngữ khí cùng động tác của Vân Khanh có thể nhìn ra nàng đã mềm lòng, cùng với vài lần khi đối mặt hắn thì nàng lại mất tư nhiên và bối rối, đoán được cảm tình của Vân Khanh đối với hắn, hôm nay hắn sẽ không lại cho nàng trốn tránh, hắn muốn buộc nàng đối mặt với sự thật, tuy rằng hắn không biết nàng đến tột cùng có khúc mắc gì, khiến nàng vẫn kháng cự hắn.
Ánh mắt hắn cực kỳ đắc ý, dưới bầu trời đêm, so với ngôi sao sáng nhất còn sáng hơn, so với pháo hoa còn rực rỡ hơn muôn phần, Vân Khanh như cũng bị cặp mắt kia hấp dẫn, nhất thời khẩn trương, ngay cả bàn tay bị hắn nắm trong lòng bàn mạnh mẽ đặt ở trên má cũng quên rút về.
Chớp chớp mắt nhìn, lại chớp chớp mắt nhìn, trong lòng đang lớn tiếng gào thét, nói cho nàng, trong đáy lòng không có hắn, nhưng môi giống như bị thần quỷ khống chế, nhấp rồi lại nhấp, vẫn không thể nói nên lời phủ nhận.
Nếu đã trải qua hai hiếp, lúc này nàng còn không rõ cảm tình của mình đối với Ngự Phượng Đàn thì thật sống quá vô dụng rồi.
Nàng thích nam tử đối diện này rồi.
Tuy rằng nàng biết, hai năm sau hắn sẽ tử trận, lưu lại một truyền thuyết anh dũng cho đời.
Tuy rằng nàng biết, cùng hắn ở chung một chỗ, có lẽ sẽ phải gặp thêm nhiều phiền toái.
Nhưng lý trí khống chế không được tình cảm, bất tri bất giác hắn đã tiến vào trong lòng nàng.
Ngự Phượng Đàn chờ câu trả lời của nàng, đợi một hồi, lại đợi thêm một hồi, trong đôi mắt hẹp dài kia thoạt nhìn thật bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất sợ, sợ lúc này lại bị nàng cự tuyệt, lại bị nàng đẩy ra.
Hắn thật cẩn thận thích nàng, rõ ràng rất muốn tới gần, lại sợ mình quá mức chủ động mà dọa đến nàng, chỉ có thể trong khoảng cách xa và gần, lựa chọn phương thức thích hợp nhất từ từ hòa tan lòng của nàng.
Lúc này thấy trong đôi phượng mâu uốn khúc kia, có tia sáng lòe lòe nhấp nháy, hắn rất sợ khi nàng mở miệng, sẽ là lời khác với hy vọng của mình.
Hắn nhìn khuôn mặt như ngọc nghiêng nghiêng của nàng, làn da trơn bóng như tỏa ra ánh sáng, so với minh châu còn sáng lạn hơn, hắn thích nàng lâu như vậy, không muốn lại chỉ có thể dạo chơi bên ngoài trái tim nàng, Ngự Phượng Đàn vốn không phải là người theo khuôn phép, vì Vân Khanh, hắn khắc chế tình cảm đã lâu, tại đêm trăng tuyệt đẹp này, cuối cũng cũng không kiềm chế được mà dâng trào.
Hắn một tay ôm lấy nàng vào trong lòng, đem môi của mình dán lên, tuy rằng cảm xúc mênh mông tràn ra nhưng hắn sử dụng lực đạo lại vô cùng cẩn thận, nhưng sau khi nếm được hương vị ngọt ngào của cánh môi kia, những cố gắng khắc chế hết thảy đều không còn hiệu lực.
Tất cả cảm quan đều tập trung vào cánh môi nho nhỏ này, những thứ khác như không còn tồn tại, chỉ còn lại hai mảnh cánh môi này mới là nơi hắn muốn dừng lại nhất, hắn ở trên môi nàng can đảm chạm nhẹ, nhưng động tác nhợt nhạt này không thể khiến hắn thỏa mãn, hắn liền nhốt môi của nàng ở trong miệng, cái lưỡi nhọn như có linh thức hướng vào trong cánh môi tiến hành xâm chiếm.
Vào lúc Ngự Phượng Đàn áp vào, toàn thân Vân Khanh liền cứng ngắc, đôi mắt nàng bừng tỉnh mở to, nhìn đôi mắt người nọ gần trong gang tấc, cảm giác được đôi môi đỏ mỏng manh dán vào đôi môi như cánh hoa của mình, có một loại cảm xúc phi thường kỳ dị từ trên môi truyền đến, nàng phảng phất ngây người, cái đầu lanh lợi đầy mưu mẹo thường ngày nay tất cả đều biến mất, chỉ có thể cảm giác được hơi thở ấm áp trong người của nam tử truyền đến, còn có mùi đàn hương nhè nhẹ vờn quanh người, chỉ đến khi cái lưỡi của hắn theo khe hở giữa răng và môi tiếng vào trong miệng nàng mới như giật mình tỉnh lại, nhớ tới hắn rốt cuộc là đang làm cái gì, nàng vươn tay liền muốn đẩy hắn ra.
Nhưng Ngự Phượng Đàn lại phản ứng nhanh hơn, hắn cơ hồ vào lúc nàng vừa động liền dùng tay bắt được hai tay của nàng đặt lên đỉnh đầu, hơi hơi kéo ra khoảng cách giữa hai người, môi rời khỏi môi nàng chừng vài millimet, trong đôi mắt hẹp dài tuyệt đẹp tràn ngập mị hoặc nhìn nàng, trong lúc nói chuyện thở ra nhiệt khí: "Khanh Khanh, nàng thích ta, nàng thích ta."
Lúc này đây, hắn dùng không phải câu hỏi mà là câu trần thuật, trong âm thanh khàn khàn mang theo vui sướng, có bá đạo, càng nhiều hơn là xác thực.
Hắn vội vàng biểu đạt sự vui mừng của mình như vậy, hắn đã làm xong chuẩn bị cho mọi tình huống, có lẽ nàng sẽ đẩy hắn ra, sẽ đánh hắn một cái tát, sẽ mạnh mẽ dứt khoát mà cự tuyệt hắn, nhưng nàng cái gì cũng không làm, hắn thậm chí có thể cảm giác được khi nàng bị hắn hôn, cơ thể hơi hơi run lên.
Hắn không thể chờ đợi mà nói ra, cho dù hiện tại không phải là lúc thích hợp nhưng hắn cũng muốn nói ra.
Vân Khanh chỉ cảm thấy khi hắn nói chuyện, hơi thở nồng ấm như ở trên môi mình quét qua, khoảng cách giữa hai người nay lại giống như không có, ánh mắt hắn còn thật sự chuyên chú, làm cho đôi mắt nàng không thể trực tiếp nhìn thẳng vào hắn, muốn tránh đi nhìn nơi khác.
Đáng tiếc, Ngự Phượng Đàn cũng không muốn dừng lại ở hôn môi, lúc này so với vừa rồi càng thêm nhiệt tình, hắn cơ hồ sau khi nói xong, liền trực tiếp đem lưỡi thăm dò vào trong miệng nàng, bắt đầu ở bên trong công thành chiếm đất, bá đạo tuyên bố sự tồn tại của mình.
Dưới khí thế này, Vân Khanh cơ hồ ngay cả hô hấp cũng quên mất, nhưng càng nhiều hơn chính là một luồng nhiệt lưu chảy ra, tấm lưng căng thẳng của nàng dưới khí thế bá đạo mà chấp nhất này cũng dần thả lỏng, ngẫu nhiên cũng sẽ học theo đáp trả lại hắn, chiếc lưỡi màu hồng phấn như con cá nhỏ, ngẫu nhiên sẽ cùng hắn dây dưa một chỗ.
Đây là một loại cảm giác khó có thể hình dung.
Vân Khanh không biết nói như thế nào, kiếp trước nàng hẳn là thích Cảnh Hựu Thần, nhưng cho tới bây giờ cũng không bị mất khống chế như lúc này, giống như một người say rượu, dù cho trời long đất lở cũng trầm mê ở trong đó, cái loại mông lung mộng ảo này khiến nàng không muốn tỉnh dậy.
Đôi phượng mâu hơi hơi nhắm lại, lông mi thật dài ngăn trở ánh trăng mông lung, nàng thả người tùy ý trầm luân bên trong cảm giác này, nàng thích Ngự Phượng Đàn, có lẽ đã thích từ rất lâu rồi, những lo lắng cùng sầu lo giờ khắc này đều theo gió đêm mà bay đi mất, nếu đã trọng sinh một lần, vậy thì để cho hết thảy đều toàn bộ thay đổi đi.