Trong ngự thư phòng.
Minh Đế sắc mặt xanh mét, đem một xấp tấu chương thật dày trên bàn quét xuống đất, tức giận nói: "Ngươi xem, ngươi đã dạy ra dạng nữ nhi gì, đứa con gái tàn bạo thích ngược, da mặt dày thế này, ngươi đã dạy dỗ như thế nào?"
Hoàng hậu bị tuyên đến Ngự Thư Phòng, sau khi tiến vào, liền nhìn thấy sắc mặt Minh Đế khó coi cực kỳ, đoán rằng không phải chuyện tốt gì, lúc này xoay người nhặt lên tấu chương trên đất lật xem, đáy mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Nơi này toàn bộ là tấu chương Lý Ngự Sự của Đô Sát viện cùng các đại thần đưa lên, toàn bộ đều buộc tội Nhị công chúa không tuân thủ nữ tắc, chẳng phân biệt được nhân luân, bức tử con vợ kế, quở trách thiếp thất, bạo phạt Phò mã, đủ loại hành vi phạm tội!
Lời nói kịch liệt, câu câu đều ám chỉ nữ nhi Đế Vương vô giáo vô dưỡng, thậm chí có người trực tiếp tỏ vẻ hoài nghi năng lực đảm đương chức vị mẫu nghi thiên hạ của Hoàng hậu.
Ngay cả nữ nhi của mình cũng có thể dạy được đức hạnh như vậy, làm sao có thể làm từ mẫu của cả thiên hạ này!
Hoàng hậu nhìn trên tấu chương chữ chữ như đao, một cỗ lãnh ý từ ngón tay truyền khắp cả người, vội vàng vứt tấu chương xuống đất, nói với Minh Đế: "Bệ hạ, thiếp thất này không tôn trọng chủ mẫu, Lan nhi thân là công chúa, lại là thê tử, nhất định phải lập quy củ, nếu không thì còn ai có thể tôn trọng nàng, về phần đứa con vợ kế kia, đại khái là Lan nhi không biết, nàng nhất định không phải cố ý......"
"Ngươi câm miệng cho ta!" Minh Đế vốn đối với Hoàng hậu chỉ có bốn phần tức giận, sáu phần khác, ba phần đến từ chính Nhị công chúa, ba phần đến từ chính Cảnh Hựu Thần, nếu Hoàng hậu sau khi đi vào liền quỳ xuống thừa nhận sai lầm, có lẽ cơn giận của Minh Đế sẽ tiêu tán rất nhiều, nhưng lúc này Hoàng hậu lại còn nói đỡ giúp cho Nhị công chúa, ông lập tức sẽ cảm thấy, khó trách Nhị công chúa biến thành như vậy, đều do Hoàng hậu vẫn luôn nuông chiều, nuông chiều đến vô pháp vô thiên, căn bản là không có một chút dáng vẻ nữ nhi Hoàng gia, mới có thể dẫn đến tình trạng như vậy.
Vì thế cơn giận đối với Hoàng hậu trực tiếp tăng lên tám phần: "Ngươi còn ngụy biện! Vi Ngưng Tử đã mang thai gần năm tháng, ai còn có thể nhìn không ra nàng ta không có thai chứ, cho dù thật sự nhìn không ra, Vi Ngưng Tử đau khổ cầu xin lâu như vậy, chẳng lẽ nàng ta một câu cũng không đề cập đến đứa bé trong bụng sao? Chẳng lẽ nàng ta cũng ngu xuẩn giống như Nhị công chúa sao? Nhưng mà Nhị công chúa, nó còn đem người ta treo ngược trên cây, trực tiếp treo người ta đến sanh non, mất đi nửa cái mạng! Treo ngược ở trên cây, việc này cũng mệt ngươi dạy dỗ thật tốt! Biện pháp như vậy cũng có thể nghĩ ra!"
Hoàng hậu bị Minh Đế giận dữ mắng mỏ sợ tới mức run lên, còn muốn mở miệng giải thích: "Nô tì không......"
Minh Đế đứng ở bên cạnh bàn, một tay hung hăng vỗ vào góc bàn màu đen: "Nó còn ẩu đả Phò mã, vào cửa ngày đầu tiên đã đem Phò mã đánh cho chết đi sống lại, thiếu chút nữa đã chết rồi! Nếu không phải có người vụng trộm báo tin cho Lý lão Thái Quân ở Vĩnh Nghị Hầu phủ, bà chạy nhanh cho người ta thỉnh ngự y đi qua! Hiện tại Phò mã cũng đã thành một khối thi thể rồi!"
"Giỏi, giỏi cho một công chúa Hoàng gia a! Quyền thế ngập trời, khí phách bức người, trẫm sinh không được nữ nhi bưu hãn như vậy! Trẫm không có nữ nhi như vậy!"
Lúc này đây Hoàng đế lửa giận ngập trời đang phát hỏa trong Ngự Thư Phòng, Ngụy Ninh đi theo Minh Đế hai mươi mấy năm, rất ít khi thấy ông nổi giận như vậy, có thể thấy được khi Ngự Sử buộc tội Nhị công chúa đã dùng lời lẽ bén nhọn, khó nghe đến bực nào rồi.
Phải biết rằng, Ngự Sử chuyên môn phụ trách giám sát triều đình, tra xét chư hầu quan lại thất trách cùng với hành vi không hợp pháp, Nhị công chúa là con cháu Hoàng gia cũng dưới tầm giám thị của Ngự Sử, cán bút của họ chính là công cụ quét sạch không khí bất lương trong triều, nghiêm cấm các loại hành vi bất lương tràn ngập trong đám quan liêu, lần này có thể đem cán bút duỗi đến Hoàng gia, tất nhiên là chuyện của Nhị công chúa ở trong triều, trong toàn bộ Thiên Việt thành đều đã tạo thành ảnh hưởng cực kỳ bất lợi.
**
"Xưa có hoàng đế nâng* phi tử, hiện có Nhị công chúa nâng Phò mã, tất cả dùng để hầu hạ trên giường a!" Ngự Phượng Đàn ngồi bên cửa sổ, nhìn trong viện cảnh xuân tươi đẹp, nghe tiểu nha hoàn ở phía trước truyền đến cười vui thanh, khóe môi mang theo ý cười, phi thường có ý thơ cảm thán nói.
*nâng: vào thời cổ, tú nữ được lệnh thị tẩm sẽ được tắm rửa sạch sẽ, sau khí bị bọc lại bằng tấm vải to sẽ do các công công khiêng đến tâm cung của Hoàng đế để thị tẩm.
"Được rồi, ngài cũng đừng cười mãi!" Vân Khanh nhìn hắn ngồi trên cửa sổ, người lá gan này càng lúc càng lớn, không có việc gì liền đến chỗ nàng dạo một vòng, thật sự coi đây như là hậu hoa viên của mình rồi.
Ngự Phượng Đàn chau chau mày, cực kỳ không tán thành nhìn Vân Khanh: "Nàng còn dám nói, những kế ấy đều là nàng bày ra, Cảnh Hựu Thần như hiện tại đều là do nàng ban cho nha!"
Vân Khanh cũng nghe nói chuyện xảy ra ở phủ Nhị công chúa, nàng ngược lại nắm rõ tất cả hơn so với lời đồn thổi bên ngoài, bởi vì lúc Thu Thủy đi ra tìm Thu di nương, vẻ mặt sợ hãi thuật lại tất cả sự tình, ý của Thu Thủy chính là, Nhị công chúa thật là quá đáng sợ, về sau nàng ta cũng không muốn trở về phủ nữa.
Vân Khanh biết Nhị công chúa bưu hãn, nhưng cũng không ngờ tới Nhị công chúa bưu hãn đến bậc này, đây quả thực là hình tượng người đàn bà đanh đá nhất thiên hạ a: "Cái này làm sao có thể trách ta chứ, nếu không phải Cảnh Hựu Thần nổi lên chủ ý kia, thì những việc ta làm cũng chỉ có thể giúp được Thất công chúa mà thôi."
Ngự Phượng Đàn hẹp mâu hơi chuyển, trên khuôn mặt bạch ngọc xẹt qua ý cười sủng nịch, nhìn nàng ngồi trên ghế, tay cầm kim thêu, ánh nắng ngày hè chiếu vào một bên mặt của nàng, tô thắm đôi môi hồng nhuận, cả người như một bức tranh tú nữ động lòng người, lại làm cho người ta không dám có ý nghĩ xâm phạm.
Aiz, tại sao càng nhìn lại càng cảm thấy Khanh Khanh xinh đẹp chứ. Khanh Khanh nhà hắn chắc chắn sẽ không phải dạng người chanh chua như Nhị công chúa rồi.
"Cảnh Hựu Thần kia cũng quá vô dụng, bị Nhị công chúa chèn ép như vậy cũng không biết phản kháng, thật sự là làm mất hết mặt mũi nam nhân a!" Ngự Phượng Đàn vừa nghĩ tới đem cảnh Cảnh Hựu Thần cả người lõa lồ, bị bọc lại khiêng đi vòng vòng ở trong công chúa phủ, hắn liền thấy vui vẻ.
Vân Khanh nhìn nam tử tuấn tú như tùng, tuyệt lệ như bảo thạch trên cửa sổ, khóe miệng ý cười càng thêm nồng đậm, một đôi mắt phượng ẩn chứa ý cười: "Hắn muốn phản khán cũng lực bất tòng tâm, bên người Nhị công chúa toàn là cao thủ, muốn đánh cũng đánh không lại, chính là Cảnh Hựu Thần như thế nào cũng không nghĩ ra, Hoàng hậu thoạt nhìn ung dung cùng Tứ hoàng tử luôn lạnh lùng, làm sao có thể có một nữ nhi điên cuồng cùng tỷ tỷ táo bạo như vậy chứ."
Ngự Phượng Đàn nghe thanh âm của nàng mang theo ý cười, biết tâm tình nàng không tệ, nhảy xuống cửa sổ, đi đến bên người nàng, thấy nàng đang thêu một chữ ‘Thọ’, mũi kim trong tay nàng như có sinh mệnh, từng mũi ngay ngắn trên mặt vải dần dần khắc họa thành hình, khóe môi mang theo ý cười, vân vê lọng tóc của nàng, hỏi: "Đang thêu cái gì?"
Vân Khanh cúi đầu: "Đang thuê đai buộc đầu cho tổ mẫu."
"Đai buộc đầu, vậy tại sao ở đây còn có cái túi?" Ngự Phượng Đàn lấy tay chỉ chỉ cái túi vải nhỏ bên cạnh, hắn nhớ rõ đai buộc đầu không phải thêu như vậy.
"Tổ mẫu tuổi cao, thường xuyên đau đầu, ta tính ở trên đai buộc đầu chỗ trán thêm vào chút thảo dược, để bà có thể an thần." Vân Khanh khẽ nở nụ cười, tay chợt ngừng lại đạt lên đầu gối, lúc trước ở Dương Châu, tổ mẫu thoạt nhìn như rất có tinh thần, sắc thái trẻ trung, ai ngờ sau lần bị Tạ Tú Linh hạ độc thủ, lại bị chuyện vu thuật chọc tức đến hôn mê, sức khỏe liền khác xa lúc trước, hiện tại đều cực ít đi ra ngoài, nhiều nhất vào lúc nàng cùng Mặc ca nhi, Hiên nhi đi thỉnh an, Tổ mẫu còn có thể giữ vững tinh thần nhìn nàng, chọc chọc cháu trai, còn lại thì luôn trong dáng vẻ mệt mỏi.
Người cũng sẽ già đi, nhớ lại vào kiếp trước, ký ức của Vân Khanh đối với vị tổ mẫu này cũng rất ít, chỉ nhớ rõ bà rất không thích mình và Tạ thị, thậm chí đến phút cuối khi bị xét nhà, trong đầu Vân Khanh hơn phân nửa cũng là nghĩ về cha mẹ, lại cực ít vì tổ mẫu mà đau lòng.
Nay sống thêm một đời, quay đầu nhìn lại, thì ra tổ mẫu cũng không được coi như là người xấu, bà chưa từng chủ động hại nàng và nương, chẳng qua tính tình sai lệch một ít mà thôi.
Ngự Phượng Đàn thấy thần sắc nàng đột nhiên mang theo chút mông lung bồi hồi, khuôn mặt như ngọc tản mát ra ánh sáng ôn nhuận, ánh nắng thản nhiên bao phủ cả người Vân Khanh, làm cho nàng như tản mát ra một loại cảm giác bi thương, như có như không, hắn không khỏi vươn tay phủ lên vai nàng.
Bàn tay ấm áp của nam tử đặt trên vai, Vân Khanh từ trong hồi ức tỉnh lại, nay nàng đã rất ít khi vô tình nhớ lại chuyện kiếp trước, kiếp này có thể đi đến bước này cũng đã khiến nàng cảm thấy thật cao hứng, nghiêng đầu, khóe môi hơi cong, giương ánh mắt nghiên cứu nhìn vào tuyệt sắc nam tử đang quan tâm mình, ánh mắt ở trên mặt hắn đánh giá, nam nhân xuất sắc như thế làm sao có thể làm cho người ta ghét chứ?
"Ta biết dáng vẻ ta ưa nhìn, nàng đã thích xem liền cho nàng xem thêm vài lần." Ngự Phượng Đàn bị ánh mắt chấp nhất của nàng nhìn như vậy, thấy đôi phượng mâu kia sáng quắc, tỏa ra ánh hào quang, bên trong như một hồ nước mùa xuân trong veo thoáng đạt, làm cho người ta nhịn không được muốn hòa tan vào trong đó, liền phủ nhẹ lên đôi môi đỏ mọng kia một nụ hôn, khom người nhìn thiếu nữ: "Nàng hiện tại đang câu dẫn ta nha."
"Ta nào có?" Độ nóng trong đôi mắt hẹp dài kia như khiến người khác bốc cháy, Vân Khanh xoay mặt qua, hai má mang theo thẹn thùng, sẵng giọng.
Ngự Phượng Đàn từ phía sau ôm nàng vào trong ngực, chiếc cằm thon từ đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng đưa xuống, hít sâu mùi hương tỏa ra từ suối tóc kia vào trong lồng ngực, trong thanh âm trầm ấm kia dày đặc ham muốn chiếm hữu: "Vân Khanh, nếu như có thể, ta thật muốn hiện tại lập tức rước nàng về nhà, để cho người khác không bao giờ có thể mơ ước tới nàng được nữa."
Ngay tại lúc Vân Khanh muốn mở miệng nói câu tiếp theo, đôi mắt Ngự Phượng Đàn tập trung vào đóa hoa Phù Dung nở ngoài cửa sổ, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên một đạo lợi quang sắc bén, tia sáng như đao phong chớp mắt lướt qua, nói tiếp: "Tứ hoàng tử, Tiết quốc công bọn họ đã bắt đầu chú ý tới người đứng phía sau màn bố trí tất cả những việc này là nàng rồi."
Tiết Quốc Công Phủ.
Tiết quốc công, Tứ hoàng tử, cùng với trưởng tử Tiết quốc công Tiết Đông Hàm, cháu trai Tiết Nhất Nam đều ngồi ở trong thư phòng, không khí thực khẩn trương.
"Đây là những bản đấu chương buộc tội Nhị công chúa trong nửa tháng gần đây, trong đó có không ít người là phe của Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, mượn cơ hội buộc tội Hoàng Hậu." Tiết quốc công sắc mặt âm lãnh nghiêm trang, nhìn nội dung sao chép từ những bản tấu chương cột bằng các dây màu khác nhau trên bàn, vẻ mặt ngưng trọng mở miệng: "Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, gần nhất là vụ Cảnh Hựu Thần, tam cuộc hôn nhân, đã đẩy Hoàng Hậu ngã vào vị trí khiến vạn người chú mục."
Tứ hoàng tử nghe Tiết quốc công nói, trong con ngươi hắc ám lộ ra một sự cân nhắc, trong nửa năm này quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng việc này, đều là xoay chung quanh một mình Cảnh Hựu Thần, hơn nữa hiệu quả của những việc này lúc đầu cũng không rõ ràng, cho đến khi Nhi công chúa được gả cho Cảnh Hựu Thần, những tác dụng ngầm mới toàn bộ đều bộc phát.
Tiết Đông Hàm trong tay bưng một ly trà, ánh mắt ở những trang giấy đặt trên bàn bên cạnh Tiết quốc công chăm chú một hồi, chợt nhíu mày mở miệng nói: "Cảnh Hựu Thần trước sau cưới ba nữ nhân này, có phải có chút quá trùng hợp hay không, lúc các nàng được cưới vào có điểm nào giống nhau?"
Điểm giống nhau?
Sau khi nghe nói như thế, Tứ hoàng tử cúi đầu trầm tư, ánh mắt rơi xuống họa tiết Long trảo bên gối trên y phục của hoàng tử, đồng tử hơi hơi co rút lại.
"Cảnh Hựu Thần ngày đó ở trong cung, Ngọc Oánh vốn là muốn hãm hại Vận Ninh quận quân, cuối cùng biến thành Vi Ngưng Tử."
"Rồi sau đó, hắn nạp thiếp thất, là muội muội của di nương An Bá phủ, vừa khéo cũng là người bên cạnh Vận Ninh quận quân."
"Nhị công chúa kia...... Ngày ấy khi Nhị công chúa rơi xuống nước, vừa vặn là muốn đi giáo huấn nàng, sau đó mới không cẩn thận ngã xuống hồ nước......"
Tiết Đông Hàm từng câu từng câu nói xong, ngay sau đó đôi mắt Tứ hoàng tử hơi hơi nheo lại, ánh sáng bên trong khí tức âm trầm, thật trùng hợp, nếu dựa theo lời thúc thúc đã nói, như vậy tất cả những chuyện này đều liên quan đến Thẩm Vân Khanh, những việc này đều do nàng sắp đặt?
"Một nữ tử như nàng có thể có năng lực như vậy hay không?" Tiết quốc công tuy rằng cảm thấy có điểm trùng hợp, nhưng cũng còn chưa cảm thấy Vân Khanh sẽ có loại năng lực như vậy: "Lúc trước Ngọc Oánh muốn hại nàng, cũng không phải nàng có thể dự liệu được, đây là có chuyện xảy ra bất ngờ, mà Nhị công chúa muốn giáo huấn nàng, nàng lại không có khả năng khống chế, nàng chỉ là nữ nhi một thương nhân nhỏ bé, làm sao có thể chỉ huy được Nhị công chúa, đây cũng quá khoa trương rồi!"
Tiết Nhất Nam ở một bên nghe thấy lời Tiết quốc công, trong đôi mắt ánh sáng lưu động, trên mặt lẳng lặng nặn ra một tia cười thản nhiên, chén trà trong tay tựa vào đầu ngón tay lạnh như băng của hắn, từ từ chuyển lạnh, ngón tay hắn ở trên miệng chén vuốt vuốt, chậm rãi mở miệng nói: "Có một chuyện, ta cảm thấy nếu nói ra, trong lòng các vị chắc chắn sẽ có kết luận."
Thanh âm của hắn thanh thúy như đồ sứ, lại mang theo một tia thâm trầm như khẳng định, làm cho Tiết quốc công khẽ nhíu mày, nhi tử của đệ đệ này từ khi quay về kinh, mỗi ngày đều chọi gà chơi chó, một bộ công tử phóng đãng, hôm nay hắn gọi Tiết Nhất Nam đến là muốn nhìn một chút, Tiết Nhất Nam này đến tột cùng muốn như thế nào, cứ như vậy lăn lộn bên ngoài mà qua ngày hay là có ý khác, nay nhìn hắn mở miệng, thanh âm sáng quắc, không giống như người không có chủ kiến, liền cũng muốn nghe một chút hắn sẽ nói cái gì, vừa hay để ông có thể xem xem đưa cháu này đến tột cùng có giá trị gì.
Khi ánh mắt của cả ba người đều tập trung lên người mình, Tiết Nhất Nam bật cười, đáy mắt đen bóng như trân châu: "Khi ta vừa trở lại kinh thành, từng nhìn thấy Thẩm Vân Khanh từ tửu lâu đối diện khách điếm nơi Thu Thủy cùng Cảnh Hựu Thần xảy ra chuyện, không biết là có phải có chút quá trùng hợp hay không? Nếu không phải là trùng hợp, như vậy trước mắt có thể chứng minh, ít nhất chuyện của Thu Thủy là nàng cố tình bày ra."
Việc này cực ít người biết, lúc này Tiết quốc công, Tiết Đông Hàm cùng Tứ hoàng tử nghe được chuyện Tiết Nhất Nam vừa nói, mới biết là còn xảy ra chuyện như vậy.
Tiết quốc công rốt cuộc cũng là lão công thần, trong lòng mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng vẫn như cũ cảm thấy hoài nghi, mà trong mắt Tiết Đông Hàm lại để lộ ra tia kinh ngạc, sắc mặt cũng không có quá nhiều biến hóa, Tứ hoàng tử thì híp đôi mắt lại, không biết đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.
"Lại nói tiếp, Cảnh Hựu Thần lúc trước là người có khả năng kế thừa tước vị Vĩnh Nghị Hầu nhất, mà nay Cảnh Hựu Thần bởi vì chuyện Nhị công chúa, khiến cả kinh thành cười nhạo, người như vậy được lợi là ai?" Tiết Nhất Nam thấy bọn họ còn chưa có phản ứng, ngón tay ở trên chén trà vuốt phẳng, lại tăng thêm một câu.
"Cảnh Trầm Uyên!" Tiết Đông Hàm là người đầu tiên nói ra cái tên này: "Hắn là nghĩa huynh của Thẩm Vân Khanh!"
Tiết Nhất Nam tao nhã cười, trong ý cười là sự phong lưu vô tận, bưng lên chén trà đã lạnh, đưa tới bên môi một ngụm uống hết, dư quang đảo qua trên người Tiết quốc công cùng Tứ hoàng tử.
Cao, thật sự là cao.
Lại nói tiếp, ba cuộc hôn nhân của Cảnh Hựu Thần nếu có Thẩm Vân Khanh nhúng tay tham dự, chỉ sợ chỉ có mối hôn sự của Thu Thủy, hai cái khác, bọn họ bất quá là mượn lực đẩy thuyền, nếu nói xa hơn, lợi hại hơn một chút, thì việc này đã sớm ở trong kế hoạch của nàng, chỉ sợ tất cả mọi người đều là con cờ trên bàn cờ của nàng, dựa theo hoạch đồ của nàng mà từng bước một đi đến cục diện hôm nay.
Nhị công chúa bị vạch tôi, hoàng hậu bị nghi ngờ, Minh Đế tức giận, lửa giận lại dời đến trên người Tứ hoàng tử, trong triều cả đảng Thanh Lưu cũng nảy sinh nghi ngờ Hoàng hậu, bởi vậy mà bắt đầu nghi ngờ Tứ hoàng tử do Hoàng hậu sinh ra.
Cứ như vậy, trong lúc vô tình, Tứ hoàng tử phải hứng chịu một áp lực rất lớn.
Thế nhưng thật kỳ quái, những chuyện mà Thẩm Vân Khanh làm này, mục đích là vì cái gì chứ? Là muốn đố i nghịch cùngTứ hoàng tử sao?
Tiết Nhất Nam cảm thấy có chút thú vị, nhưng mà, thủ đoạn như vậy tuy rằng rất hay, nhưng cuối cùng cũng sẽ khiến Tiết gia nhân nổi lên lửa giận.
Tứ hoàng tử khép lại đôi mắt cực lạnh, bên trong lộ ra vài tia hàn ý, từng tia hàn ý mảnh như sợi tơ từ trong mắt hắn dần dần lan tỏa ra toàn thân, làm cho cả người hắn không khỏi tạo ra một cỗ tức giận.
Thẩm Vân Khanh, vì sao hết thảy đều là Thẩm Vân Khanh làm chứ?
Nàng làm việc này, nếu như nhằm vào hắn mà đến, vậy thì nguyên nhân gì khiến Thẩm Vân Khanh làm như vậy? Hay là nàng sớm đã biết, món đồ kia ở Thẩm gia, nếu Thẩm gia không đem món đồ kia giao ra đây, hắn tuyệt đối sẽ trực tiếp hủy đi Thẩm gia, chỉ có như vậy, mới có thể khiến hắn hoàn toàn yên tâm.
Bởi vì một khi có người phát hiện ra món đồ kia, vậy con đường đế nghiệp của hắn sẽ gặp một trở ngại rất lớn, hắn tuyệt đối không cho phép có cái gì ngoài ý muốn xuất hiện ở phía trước! Nếu Thẩm Vân Khanh đã biết được món đồ kia, vì sao hắn phái người đi tìm lại tìm không thấy, thậm chí hai lần gần đây phái người đi Thẩm phủ, đều bị người ngăn cản, căn bản là không thể đi vào.
Chẳng lẽ Thẩm gia đã cùng người nào liên hợp lại, không cho hắn vào đi tìm món đồ kia? Tứ hoàng tử ngẫm nghĩ, đôi mắt càng phát ra thâm trầm, đôi mắt tối tăm dần dần ám trầm giống như đêm đen, làm cho người ta không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.
Tiết Đông Hàm suy nghĩ một hồi, cũng đã nghĩ thông suốt tất cả những nghi vấn, nhưng hắn không rõ, ngước mắt hỏi: "Nàng làm như vậy vì mục đích gì?"
"Mục đích của nàng là cái gì, chúng ta mặc kệ! Nhưng nàng chỉ là nữ nhi của một thương nhân nho nhỏ, cũng dám có những hành vi như vậy! Cần phải trừ bỏ nàng!" Tiết quốc công ngữ khí lanh lảnh, nghiễm nhiên đã ra sát lệnh, đôi mắt sáng như đuốc, chau mày.
Ông không cần biết ả nữ nhi thương nhân này muốn làm cái gì, ông chỉ biết, gần đây nghe được cái tên Thẩm Vân Khanh này đều sẽ không có chuyện gì tốt, Ngọc Oánh ở đêm Thất Tịch bị đao đả thương, chính là vì Thẩm Vân Khanh đã đẩy nàng đến dưới đao thích khách mới như thế, một ả thương nữ, dám đẩy ngoại tôn nữ của ông, quả thực là to gan lớn mật!
Tiết quốc công bàn tay nắm chặt đứng lên, đáy mắt lộ ra một tia quyết tuyệt, ông tuyệt đối không thể để cho Thẩm Vân Khanh sống tiếp!
Minh Đế sắc mặt xanh mét, đem một xấp tấu chương thật dày trên bàn quét xuống đất, tức giận nói: "Ngươi xem, ngươi đã dạy ra dạng nữ nhi gì, đứa con gái tàn bạo thích ngược, da mặt dày thế này, ngươi đã dạy dỗ như thế nào?"
Hoàng hậu bị tuyên đến Ngự Thư Phòng, sau khi tiến vào, liền nhìn thấy sắc mặt Minh Đế khó coi cực kỳ, đoán rằng không phải chuyện tốt gì, lúc này xoay người nhặt lên tấu chương trên đất lật xem, đáy mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Nơi này toàn bộ là tấu chương Lý Ngự Sự của Đô Sát viện cùng các đại thần đưa lên, toàn bộ đều buộc tội Nhị công chúa không tuân thủ nữ tắc, chẳng phân biệt được nhân luân, bức tử con vợ kế, quở trách thiếp thất, bạo phạt Phò mã, đủ loại hành vi phạm tội!
Lời nói kịch liệt, câu câu đều ám chỉ nữ nhi Đế Vương vô giáo vô dưỡng, thậm chí có người trực tiếp tỏ vẻ hoài nghi năng lực đảm đương chức vị mẫu nghi thiên hạ của Hoàng hậu.
Ngay cả nữ nhi của mình cũng có thể dạy được đức hạnh như vậy, làm sao có thể làm từ mẫu của cả thiên hạ này!
Hoàng hậu nhìn trên tấu chương chữ chữ như đao, một cỗ lãnh ý từ ngón tay truyền khắp cả người, vội vàng vứt tấu chương xuống đất, nói với Minh Đế: "Bệ hạ, thiếp thất này không tôn trọng chủ mẫu, Lan nhi thân là công chúa, lại là thê tử, nhất định phải lập quy củ, nếu không thì còn ai có thể tôn trọng nàng, về phần đứa con vợ kế kia, đại khái là Lan nhi không biết, nàng nhất định không phải cố ý......"
"Ngươi câm miệng cho ta!" Minh Đế vốn đối với Hoàng hậu chỉ có bốn phần tức giận, sáu phần khác, ba phần đến từ chính Nhị công chúa, ba phần đến từ chính Cảnh Hựu Thần, nếu Hoàng hậu sau khi đi vào liền quỳ xuống thừa nhận sai lầm, có lẽ cơn giận của Minh Đế sẽ tiêu tán rất nhiều, nhưng lúc này Hoàng hậu lại còn nói đỡ giúp cho Nhị công chúa, ông lập tức sẽ cảm thấy, khó trách Nhị công chúa biến thành như vậy, đều do Hoàng hậu vẫn luôn nuông chiều, nuông chiều đến vô pháp vô thiên, căn bản là không có một chút dáng vẻ nữ nhi Hoàng gia, mới có thể dẫn đến tình trạng như vậy.
Vì thế cơn giận đối với Hoàng hậu trực tiếp tăng lên tám phần: "Ngươi còn ngụy biện! Vi Ngưng Tử đã mang thai gần năm tháng, ai còn có thể nhìn không ra nàng ta không có thai chứ, cho dù thật sự nhìn không ra, Vi Ngưng Tử đau khổ cầu xin lâu như vậy, chẳng lẽ nàng ta một câu cũng không đề cập đến đứa bé trong bụng sao? Chẳng lẽ nàng ta cũng ngu xuẩn giống như Nhị công chúa sao? Nhưng mà Nhị công chúa, nó còn đem người ta treo ngược trên cây, trực tiếp treo người ta đến sanh non, mất đi nửa cái mạng! Treo ngược ở trên cây, việc này cũng mệt ngươi dạy dỗ thật tốt! Biện pháp như vậy cũng có thể nghĩ ra!"
Hoàng hậu bị Minh Đế giận dữ mắng mỏ sợ tới mức run lên, còn muốn mở miệng giải thích: "Nô tì không......"
Minh Đế đứng ở bên cạnh bàn, một tay hung hăng vỗ vào góc bàn màu đen: "Nó còn ẩu đả Phò mã, vào cửa ngày đầu tiên đã đem Phò mã đánh cho chết đi sống lại, thiếu chút nữa đã chết rồi! Nếu không phải có người vụng trộm báo tin cho Lý lão Thái Quân ở Vĩnh Nghị Hầu phủ, bà chạy nhanh cho người ta thỉnh ngự y đi qua! Hiện tại Phò mã cũng đã thành một khối thi thể rồi!"
"Giỏi, giỏi cho một công chúa Hoàng gia a! Quyền thế ngập trời, khí phách bức người, trẫm sinh không được nữ nhi bưu hãn như vậy! Trẫm không có nữ nhi như vậy!"
Lúc này đây Hoàng đế lửa giận ngập trời đang phát hỏa trong Ngự Thư Phòng, Ngụy Ninh đi theo Minh Đế hai mươi mấy năm, rất ít khi thấy ông nổi giận như vậy, có thể thấy được khi Ngự Sử buộc tội Nhị công chúa đã dùng lời lẽ bén nhọn, khó nghe đến bực nào rồi.
Phải biết rằng, Ngự Sử chuyên môn phụ trách giám sát triều đình, tra xét chư hầu quan lại thất trách cùng với hành vi không hợp pháp, Nhị công chúa là con cháu Hoàng gia cũng dưới tầm giám thị của Ngự Sử, cán bút của họ chính là công cụ quét sạch không khí bất lương trong triều, nghiêm cấm các loại hành vi bất lương tràn ngập trong đám quan liêu, lần này có thể đem cán bút duỗi đến Hoàng gia, tất nhiên là chuyện của Nhị công chúa ở trong triều, trong toàn bộ Thiên Việt thành đều đã tạo thành ảnh hưởng cực kỳ bất lợi.
**
"Xưa có hoàng đế nâng* phi tử, hiện có Nhị công chúa nâng Phò mã, tất cả dùng để hầu hạ trên giường a!" Ngự Phượng Đàn ngồi bên cửa sổ, nhìn trong viện cảnh xuân tươi đẹp, nghe tiểu nha hoàn ở phía trước truyền đến cười vui thanh, khóe môi mang theo ý cười, phi thường có ý thơ cảm thán nói.
*nâng: vào thời cổ, tú nữ được lệnh thị tẩm sẽ được tắm rửa sạch sẽ, sau khí bị bọc lại bằng tấm vải to sẽ do các công công khiêng đến tâm cung của Hoàng đế để thị tẩm.
"Được rồi, ngài cũng đừng cười mãi!" Vân Khanh nhìn hắn ngồi trên cửa sổ, người lá gan này càng lúc càng lớn, không có việc gì liền đến chỗ nàng dạo một vòng, thật sự coi đây như là hậu hoa viên của mình rồi.
Ngự Phượng Đàn chau chau mày, cực kỳ không tán thành nhìn Vân Khanh: "Nàng còn dám nói, những kế ấy đều là nàng bày ra, Cảnh Hựu Thần như hiện tại đều là do nàng ban cho nha!"
Vân Khanh cũng nghe nói chuyện xảy ra ở phủ Nhị công chúa, nàng ngược lại nắm rõ tất cả hơn so với lời đồn thổi bên ngoài, bởi vì lúc Thu Thủy đi ra tìm Thu di nương, vẻ mặt sợ hãi thuật lại tất cả sự tình, ý của Thu Thủy chính là, Nhị công chúa thật là quá đáng sợ, về sau nàng ta cũng không muốn trở về phủ nữa.
Vân Khanh biết Nhị công chúa bưu hãn, nhưng cũng không ngờ tới Nhị công chúa bưu hãn đến bậc này, đây quả thực là hình tượng người đàn bà đanh đá nhất thiên hạ a: "Cái này làm sao có thể trách ta chứ, nếu không phải Cảnh Hựu Thần nổi lên chủ ý kia, thì những việc ta làm cũng chỉ có thể giúp được Thất công chúa mà thôi."
Ngự Phượng Đàn hẹp mâu hơi chuyển, trên khuôn mặt bạch ngọc xẹt qua ý cười sủng nịch, nhìn nàng ngồi trên ghế, tay cầm kim thêu, ánh nắng ngày hè chiếu vào một bên mặt của nàng, tô thắm đôi môi hồng nhuận, cả người như một bức tranh tú nữ động lòng người, lại làm cho người ta không dám có ý nghĩ xâm phạm.
Aiz, tại sao càng nhìn lại càng cảm thấy Khanh Khanh xinh đẹp chứ. Khanh Khanh nhà hắn chắc chắn sẽ không phải dạng người chanh chua như Nhị công chúa rồi.
"Cảnh Hựu Thần kia cũng quá vô dụng, bị Nhị công chúa chèn ép như vậy cũng không biết phản kháng, thật sự là làm mất hết mặt mũi nam nhân a!" Ngự Phượng Đàn vừa nghĩ tới đem cảnh Cảnh Hựu Thần cả người lõa lồ, bị bọc lại khiêng đi vòng vòng ở trong công chúa phủ, hắn liền thấy vui vẻ.
Vân Khanh nhìn nam tử tuấn tú như tùng, tuyệt lệ như bảo thạch trên cửa sổ, khóe miệng ý cười càng thêm nồng đậm, một đôi mắt phượng ẩn chứa ý cười: "Hắn muốn phản khán cũng lực bất tòng tâm, bên người Nhị công chúa toàn là cao thủ, muốn đánh cũng đánh không lại, chính là Cảnh Hựu Thần như thế nào cũng không nghĩ ra, Hoàng hậu thoạt nhìn ung dung cùng Tứ hoàng tử luôn lạnh lùng, làm sao có thể có một nữ nhi điên cuồng cùng tỷ tỷ táo bạo như vậy chứ."
Ngự Phượng Đàn nghe thanh âm của nàng mang theo ý cười, biết tâm tình nàng không tệ, nhảy xuống cửa sổ, đi đến bên người nàng, thấy nàng đang thêu một chữ ‘Thọ’, mũi kim trong tay nàng như có sinh mệnh, từng mũi ngay ngắn trên mặt vải dần dần khắc họa thành hình, khóe môi mang theo ý cười, vân vê lọng tóc của nàng, hỏi: "Đang thêu cái gì?"
Vân Khanh cúi đầu: "Đang thuê đai buộc đầu cho tổ mẫu."
"Đai buộc đầu, vậy tại sao ở đây còn có cái túi?" Ngự Phượng Đàn lấy tay chỉ chỉ cái túi vải nhỏ bên cạnh, hắn nhớ rõ đai buộc đầu không phải thêu như vậy.
"Tổ mẫu tuổi cao, thường xuyên đau đầu, ta tính ở trên đai buộc đầu chỗ trán thêm vào chút thảo dược, để bà có thể an thần." Vân Khanh khẽ nở nụ cười, tay chợt ngừng lại đạt lên đầu gối, lúc trước ở Dương Châu, tổ mẫu thoạt nhìn như rất có tinh thần, sắc thái trẻ trung, ai ngờ sau lần bị Tạ Tú Linh hạ độc thủ, lại bị chuyện vu thuật chọc tức đến hôn mê, sức khỏe liền khác xa lúc trước, hiện tại đều cực ít đi ra ngoài, nhiều nhất vào lúc nàng cùng Mặc ca nhi, Hiên nhi đi thỉnh an, Tổ mẫu còn có thể giữ vững tinh thần nhìn nàng, chọc chọc cháu trai, còn lại thì luôn trong dáng vẻ mệt mỏi.
Người cũng sẽ già đi, nhớ lại vào kiếp trước, ký ức của Vân Khanh đối với vị tổ mẫu này cũng rất ít, chỉ nhớ rõ bà rất không thích mình và Tạ thị, thậm chí đến phút cuối khi bị xét nhà, trong đầu Vân Khanh hơn phân nửa cũng là nghĩ về cha mẹ, lại cực ít vì tổ mẫu mà đau lòng.
Nay sống thêm một đời, quay đầu nhìn lại, thì ra tổ mẫu cũng không được coi như là người xấu, bà chưa từng chủ động hại nàng và nương, chẳng qua tính tình sai lệch một ít mà thôi.
Ngự Phượng Đàn thấy thần sắc nàng đột nhiên mang theo chút mông lung bồi hồi, khuôn mặt như ngọc tản mát ra ánh sáng ôn nhuận, ánh nắng thản nhiên bao phủ cả người Vân Khanh, làm cho nàng như tản mát ra một loại cảm giác bi thương, như có như không, hắn không khỏi vươn tay phủ lên vai nàng.
Bàn tay ấm áp của nam tử đặt trên vai, Vân Khanh từ trong hồi ức tỉnh lại, nay nàng đã rất ít khi vô tình nhớ lại chuyện kiếp trước, kiếp này có thể đi đến bước này cũng đã khiến nàng cảm thấy thật cao hứng, nghiêng đầu, khóe môi hơi cong, giương ánh mắt nghiên cứu nhìn vào tuyệt sắc nam tử đang quan tâm mình, ánh mắt ở trên mặt hắn đánh giá, nam nhân xuất sắc như thế làm sao có thể làm cho người ta ghét chứ?
"Ta biết dáng vẻ ta ưa nhìn, nàng đã thích xem liền cho nàng xem thêm vài lần." Ngự Phượng Đàn bị ánh mắt chấp nhất của nàng nhìn như vậy, thấy đôi phượng mâu kia sáng quắc, tỏa ra ánh hào quang, bên trong như một hồ nước mùa xuân trong veo thoáng đạt, làm cho người ta nhịn không được muốn hòa tan vào trong đó, liền phủ nhẹ lên đôi môi đỏ mọng kia một nụ hôn, khom người nhìn thiếu nữ: "Nàng hiện tại đang câu dẫn ta nha."
"Ta nào có?" Độ nóng trong đôi mắt hẹp dài kia như khiến người khác bốc cháy, Vân Khanh xoay mặt qua, hai má mang theo thẹn thùng, sẵng giọng.
Ngự Phượng Đàn từ phía sau ôm nàng vào trong ngực, chiếc cằm thon từ đỉnh đầu nàng nhẹ nhàng đưa xuống, hít sâu mùi hương tỏa ra từ suối tóc kia vào trong lồng ngực, trong thanh âm trầm ấm kia dày đặc ham muốn chiếm hữu: "Vân Khanh, nếu như có thể, ta thật muốn hiện tại lập tức rước nàng về nhà, để cho người khác không bao giờ có thể mơ ước tới nàng được nữa."
Ngay tại lúc Vân Khanh muốn mở miệng nói câu tiếp theo, đôi mắt Ngự Phượng Đàn tập trung vào đóa hoa Phù Dung nở ngoài cửa sổ, trong đôi mắt hẹp dài hiện lên một đạo lợi quang sắc bén, tia sáng như đao phong chớp mắt lướt qua, nói tiếp: "Tứ hoàng tử, Tiết quốc công bọn họ đã bắt đầu chú ý tới người đứng phía sau màn bố trí tất cả những việc này là nàng rồi."
Tiết Quốc Công Phủ.
Tiết quốc công, Tứ hoàng tử, cùng với trưởng tử Tiết quốc công Tiết Đông Hàm, cháu trai Tiết Nhất Nam đều ngồi ở trong thư phòng, không khí thực khẩn trương.
"Đây là những bản đấu chương buộc tội Nhị công chúa trong nửa tháng gần đây, trong đó có không ít người là phe của Tam hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử, mượn cơ hội buộc tội Hoàng Hậu." Tiết quốc công sắc mặt âm lãnh nghiêm trang, nhìn nội dung sao chép từ những bản tấu chương cột bằng các dây màu khác nhau trên bàn, vẻ mặt ngưng trọng mở miệng: "Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, gần nhất là vụ Cảnh Hựu Thần, tam cuộc hôn nhân, đã đẩy Hoàng Hậu ngã vào vị trí khiến vạn người chú mục."
Tứ hoàng tử nghe Tiết quốc công nói, trong con ngươi hắc ám lộ ra một sự cân nhắc, trong nửa năm này quả thật đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng việc này, đều là xoay chung quanh một mình Cảnh Hựu Thần, hơn nữa hiệu quả của những việc này lúc đầu cũng không rõ ràng, cho đến khi Nhi công chúa được gả cho Cảnh Hựu Thần, những tác dụng ngầm mới toàn bộ đều bộc phát.
Tiết Đông Hàm trong tay bưng một ly trà, ánh mắt ở những trang giấy đặt trên bàn bên cạnh Tiết quốc công chăm chú một hồi, chợt nhíu mày mở miệng nói: "Cảnh Hựu Thần trước sau cưới ba nữ nhân này, có phải có chút quá trùng hợp hay không, lúc các nàng được cưới vào có điểm nào giống nhau?"
Điểm giống nhau?
Sau khi nghe nói như thế, Tứ hoàng tử cúi đầu trầm tư, ánh mắt rơi xuống họa tiết Long trảo bên gối trên y phục của hoàng tử, đồng tử hơi hơi co rút lại.
"Cảnh Hựu Thần ngày đó ở trong cung, Ngọc Oánh vốn là muốn hãm hại Vận Ninh quận quân, cuối cùng biến thành Vi Ngưng Tử."
"Rồi sau đó, hắn nạp thiếp thất, là muội muội của di nương An Bá phủ, vừa khéo cũng là người bên cạnh Vận Ninh quận quân."
"Nhị công chúa kia...... Ngày ấy khi Nhị công chúa rơi xuống nước, vừa vặn là muốn đi giáo huấn nàng, sau đó mới không cẩn thận ngã xuống hồ nước......"
Tiết Đông Hàm từng câu từng câu nói xong, ngay sau đó đôi mắt Tứ hoàng tử hơi hơi nheo lại, ánh sáng bên trong khí tức âm trầm, thật trùng hợp, nếu dựa theo lời thúc thúc đã nói, như vậy tất cả những chuyện này đều liên quan đến Thẩm Vân Khanh, những việc này đều do nàng sắp đặt?
"Một nữ tử như nàng có thể có năng lực như vậy hay không?" Tiết quốc công tuy rằng cảm thấy có điểm trùng hợp, nhưng cũng còn chưa cảm thấy Vân Khanh sẽ có loại năng lực như vậy: "Lúc trước Ngọc Oánh muốn hại nàng, cũng không phải nàng có thể dự liệu được, đây là có chuyện xảy ra bất ngờ, mà Nhị công chúa muốn giáo huấn nàng, nàng lại không có khả năng khống chế, nàng chỉ là nữ nhi một thương nhân nhỏ bé, làm sao có thể chỉ huy được Nhị công chúa, đây cũng quá khoa trương rồi!"
Tiết Nhất Nam ở một bên nghe thấy lời Tiết quốc công, trong đôi mắt ánh sáng lưu động, trên mặt lẳng lặng nặn ra một tia cười thản nhiên, chén trà trong tay tựa vào đầu ngón tay lạnh như băng của hắn, từ từ chuyển lạnh, ngón tay hắn ở trên miệng chén vuốt vuốt, chậm rãi mở miệng nói: "Có một chuyện, ta cảm thấy nếu nói ra, trong lòng các vị chắc chắn sẽ có kết luận."
Thanh âm của hắn thanh thúy như đồ sứ, lại mang theo một tia thâm trầm như khẳng định, làm cho Tiết quốc công khẽ nhíu mày, nhi tử của đệ đệ này từ khi quay về kinh, mỗi ngày đều chọi gà chơi chó, một bộ công tử phóng đãng, hôm nay hắn gọi Tiết Nhất Nam đến là muốn nhìn một chút, Tiết Nhất Nam này đến tột cùng muốn như thế nào, cứ như vậy lăn lộn bên ngoài mà qua ngày hay là có ý khác, nay nhìn hắn mở miệng, thanh âm sáng quắc, không giống như người không có chủ kiến, liền cũng muốn nghe một chút hắn sẽ nói cái gì, vừa hay để ông có thể xem xem đưa cháu này đến tột cùng có giá trị gì.
Khi ánh mắt của cả ba người đều tập trung lên người mình, Tiết Nhất Nam bật cười, đáy mắt đen bóng như trân châu: "Khi ta vừa trở lại kinh thành, từng nhìn thấy Thẩm Vân Khanh từ tửu lâu đối diện khách điếm nơi Thu Thủy cùng Cảnh Hựu Thần xảy ra chuyện, không biết là có phải có chút quá trùng hợp hay không? Nếu không phải là trùng hợp, như vậy trước mắt có thể chứng minh, ít nhất chuyện của Thu Thủy là nàng cố tình bày ra."
Việc này cực ít người biết, lúc này Tiết quốc công, Tiết Đông Hàm cùng Tứ hoàng tử nghe được chuyện Tiết Nhất Nam vừa nói, mới biết là còn xảy ra chuyện như vậy.
Tiết quốc công rốt cuộc cũng là lão công thần, trong lòng mặc dù có chút kinh ngạc, nhưng vẫn như cũ cảm thấy hoài nghi, mà trong mắt Tiết Đông Hàm lại để lộ ra tia kinh ngạc, sắc mặt cũng không có quá nhiều biến hóa, Tứ hoàng tử thì híp đôi mắt lại, không biết đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.
"Lại nói tiếp, Cảnh Hựu Thần lúc trước là người có khả năng kế thừa tước vị Vĩnh Nghị Hầu nhất, mà nay Cảnh Hựu Thần bởi vì chuyện Nhị công chúa, khiến cả kinh thành cười nhạo, người như vậy được lợi là ai?" Tiết Nhất Nam thấy bọn họ còn chưa có phản ứng, ngón tay ở trên chén trà vuốt phẳng, lại tăng thêm một câu.
"Cảnh Trầm Uyên!" Tiết Đông Hàm là người đầu tiên nói ra cái tên này: "Hắn là nghĩa huynh của Thẩm Vân Khanh!"
Tiết Nhất Nam tao nhã cười, trong ý cười là sự phong lưu vô tận, bưng lên chén trà đã lạnh, đưa tới bên môi một ngụm uống hết, dư quang đảo qua trên người Tiết quốc công cùng Tứ hoàng tử.
Cao, thật sự là cao.
Lại nói tiếp, ba cuộc hôn nhân của Cảnh Hựu Thần nếu có Thẩm Vân Khanh nhúng tay tham dự, chỉ sợ chỉ có mối hôn sự của Thu Thủy, hai cái khác, bọn họ bất quá là mượn lực đẩy thuyền, nếu nói xa hơn, lợi hại hơn một chút, thì việc này đã sớm ở trong kế hoạch của nàng, chỉ sợ tất cả mọi người đều là con cờ trên bàn cờ của nàng, dựa theo hoạch đồ của nàng mà từng bước một đi đến cục diện hôm nay.
Nhị công chúa bị vạch tôi, hoàng hậu bị nghi ngờ, Minh Đế tức giận, lửa giận lại dời đến trên người Tứ hoàng tử, trong triều cả đảng Thanh Lưu cũng nảy sinh nghi ngờ Hoàng hậu, bởi vậy mà bắt đầu nghi ngờ Tứ hoàng tử do Hoàng hậu sinh ra.
Cứ như vậy, trong lúc vô tình, Tứ hoàng tử phải hứng chịu một áp lực rất lớn.
Thế nhưng thật kỳ quái, những chuyện mà Thẩm Vân Khanh làm này, mục đích là vì cái gì chứ? Là muốn đố i nghịch cùngTứ hoàng tử sao?
Tiết Nhất Nam cảm thấy có chút thú vị, nhưng mà, thủ đoạn như vậy tuy rằng rất hay, nhưng cuối cùng cũng sẽ khiến Tiết gia nhân nổi lên lửa giận.
Tứ hoàng tử khép lại đôi mắt cực lạnh, bên trong lộ ra vài tia hàn ý, từng tia hàn ý mảnh như sợi tơ từ trong mắt hắn dần dần lan tỏa ra toàn thân, làm cho cả người hắn không khỏi tạo ra một cỗ tức giận.
Thẩm Vân Khanh, vì sao hết thảy đều là Thẩm Vân Khanh làm chứ?
Nàng làm việc này, nếu như nhằm vào hắn mà đến, vậy thì nguyên nhân gì khiến Thẩm Vân Khanh làm như vậy? Hay là nàng sớm đã biết, món đồ kia ở Thẩm gia, nếu Thẩm gia không đem món đồ kia giao ra đây, hắn tuyệt đối sẽ trực tiếp hủy đi Thẩm gia, chỉ có như vậy, mới có thể khiến hắn hoàn toàn yên tâm.
Bởi vì một khi có người phát hiện ra món đồ kia, vậy con đường đế nghiệp của hắn sẽ gặp một trở ngại rất lớn, hắn tuyệt đối không cho phép có cái gì ngoài ý muốn xuất hiện ở phía trước! Nếu Thẩm Vân Khanh đã biết được món đồ kia, vì sao hắn phái người đi tìm lại tìm không thấy, thậm chí hai lần gần đây phái người đi Thẩm phủ, đều bị người ngăn cản, căn bản là không thể đi vào.
Chẳng lẽ Thẩm gia đã cùng người nào liên hợp lại, không cho hắn vào đi tìm món đồ kia? Tứ hoàng tử ngẫm nghĩ, đôi mắt càng phát ra thâm trầm, đôi mắt tối tăm dần dần ám trầm giống như đêm đen, làm cho người ta không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì.
Tiết Đông Hàm suy nghĩ một hồi, cũng đã nghĩ thông suốt tất cả những nghi vấn, nhưng hắn không rõ, ngước mắt hỏi: "Nàng làm như vậy vì mục đích gì?"
"Mục đích của nàng là cái gì, chúng ta mặc kệ! Nhưng nàng chỉ là nữ nhi của một thương nhân nho nhỏ, cũng dám có những hành vi như vậy! Cần phải trừ bỏ nàng!" Tiết quốc công ngữ khí lanh lảnh, nghiễm nhiên đã ra sát lệnh, đôi mắt sáng như đuốc, chau mày.
Ông không cần biết ả nữ nhi thương nhân này muốn làm cái gì, ông chỉ biết, gần đây nghe được cái tên Thẩm Vân Khanh này đều sẽ không có chuyện gì tốt, Ngọc Oánh ở đêm Thất Tịch bị đao đả thương, chính là vì Thẩm Vân Khanh đã đẩy nàng đến dưới đao thích khách mới như thế, một ả thương nữ, dám đẩy ngoại tôn nữ của ông, quả thực là to gan lớn mật!
Tiết quốc công bàn tay nắm chặt đứng lên, đáy mắt lộ ra một tia quyết tuyệt, ông tuyệt đối không thể để cho Thẩm Vân Khanh sống tiếp!