"Ngự y đến."
Khi Nội thị mời Ngự y tiến vào các cung nữ nhanh chóng nhường đường, Minh Đế cũng đứng lên để Ngự y bắt mạch cho Tây Thái Hậu. Ngự y nhìn Thái Hậu ngồi ngả người ra phía sau, đầu được đặt lên trên gối thì trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng ngồi quỳ trên đất bắt mạch cho Thái Hậu. Cũng may bình thường bệnh hen suyễn của Thái Hậu là do hắn phụ trách nên sau khi chuẩn đoán liền kê một đơn thuốc rồi bẩm báo với Minh Đế.
Ma ma hỏi ý Ngự y xong dìu Tây Thái Hậu ngồi dậy. Tây Thái Hậu ăn xong viên dược hoàn do Ngự y đem đến cảm thấy đỡ hơn trước nhiều, nhưng cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên pha lẫn hiếu kỳ nhìn Vân Khanh.
Công chúa Quý Thuận đứng ở bên cạnh Tây Thái Hậu, đôi mắt sáng rỡ nhìn Vân Khanh nói: "Không ngờ quận quân Vận Ninh lại giỏi như vậy, ngay cả bệnh hen suyễn cũng nắm rõ thế."
Vân Khanh liếc nhìn nàng ta trong mắt phượng thoáng có ý cười quay đầu nói với Minh Đế: "Lúc còn ở Dương Châu trong nhà thần nữ cũng có người bị bệnh hen suyễn cho nên biết được một vài động tác cấp cứu." Vấn lão thái gia đã từng nói rõ một khi chưa được ông ấy chính thức cho phép xuất sư thì không thể cho người ngoài biết được nàng là đệ tử của ông cho nên Vân Khanh không nói ra việc mình đã có học y thuật. Điều này cũng coi như nàng che giấu một phần thực lực.
Minh Đế nghe vậy trong mắt lại nhiễm chút lãnh ý nói với công chúa Quý Thuận: "Ngươi ở bên cạnh Tây Thái Hậu cũng đã lâu nhưng chưa từng thấy ngươi tìm hiểu cách trị liệu bệnh hen suyễn bao giờ, vậy mà lúc này còn nói năng không suy nghĩ như thế thật chẳng đúng với tác phong của Hoàng gia."
Công chúa Quý Thuận nghe ông nói vậy liền dùng bộ dáng nhu thuận gật đầu nói: "Là Yên Thải không hiểu chuyện, tự thấy mình không xứng với thân phận công chúa. Kính xin Bệ hạ giáng Yên Thải làm quận chúa."
Lần này Tây Thái Hậu nghe thấy công chúa Quý Thuận nói với vẻ mặt trấn định dường như nghĩ đến điều gì đó, trong mắt lóe lên tia sáng và không còn tiếp tục tức giận mà ngược lại nói: "Hành vi lần này của ngươi đúng là không thỏa đáng. Ngược lại để Vân Khanh tiến cung phải chịu khổ rồi. Nàng thiếu chút nữa bị ngươi nhẫn tâm hủy đi dung mạo vậy mà cũng không có một chút oán hận nào đã cứu ai gia một mạng. Hoàng đế, ai gia thấy chúng ta nhất định phải trọng thưởng cho Vân Khanh mới được."
Minh Đế nghe vậy nét mặt tươi cười nhìn Vân Khanh gật đầu dặn dò: "Truyền khẩu dụ của trẫm, quận quân Vận Ninh trước đây đã cứu Trẫm tiếp đó lại cứu chữa Thái Hậu, nhân hiếu đều có cho nên đặc phong quận chúa Vận Ninh."
Lời nói vừa thốt ra, từ cung nhân cho đến Thái y có mặt ở đây đều ngẩn người. Với thân phận con gái của một thương nhân mà lại được phong từ tam phẩm quận quân đến nhất phẩm quận chúa, có thể nói ở Đại Ung từ khi khai quốc đến nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Vân Khanh nghe vậy trên mặt khẽ nở nụ cười, quỳ xuống tạ ân: "Thần nữ đa ta Bệ hạ và Thái hậu phong thưởng."
Minh Đế gật đầu để nàng đứng lên, sau đó hướng công chúa Quý Thuận nói: "Hành vi của ngươi hôm nay khiến gương mặt Bảo Chiêu Nghi bị phá hủy lại khiến Thái Hậu phẫn nộ suýt nữa nguy hiểm đến tính mạng. Có thể thấy là Trẫm đã quá dung túng ngươi rồi. Hôm nay giáng làm quận chúa Quý Thuận hy vọng sau này ngươi biết sửa đổi sẽ không tái phạm nữa."
Mặc dù bị giáng xuống một cấp thế nhưng công chúa Quý Thuận lại không có chút khó chịu, ánh mắt tỏa sáng dường như so với Vân Khanh còn vui gấp mười lần liền quỳ xuống nói: "Yên Thải nhất định cẩn trọng nghe theo lời dạy bảo!"
Minh Đế rất hài lòng nhìn quận chúa Quý Thuận dịu ngoan tạ ân. Ánh mắt ông thâm trầm nói với Vân Khanh: "Hôm nay ngươi hãy ở chỗ Thái Hậu nghỉ ngơi, ngày mai Trẫm sẽ cho người đưa ngươi hồi phủ."
"Đa tạ Bệ hạ." Vân Khanh nhu thuận tạ ân. Minh Đế gật gật đầu sau đó căn dặn Tây Thái Hậu nghỉ ngơi thật tốt rồi sải chân bước ra ngoài điện.
"Hôm nay quả thật Yên Thải có chút náo loạn mà Hoàng Đế cũng đã xử phạt nàng ta rồi do vậy ngươi không nên cảm thấy khó chịu nữa. Nào, đến đây, Yên Thải mau xin lỗi quận quân Vận Ninh đi." Thần sắc Tây Thái Hậu yếu ớt nhưng tâm cơ lại không suy yếu, bà kéo quận chúa Quý Thuận hướng về phía Vân Khanh xin lỗi. Trong lời nói nhấn mạnh phong vị hiện tại của Vân Khanh - quận quân Vận Ninh điều này thể hiện ý tứ rất rõ ràng: vừa rồi con ta đã cho ngươi thăng liền hai cấp mà bây giờ Yên Thải lại xin lỗi ngươi, chỉ sợ ngươi chịu không nổi.
Ai ngờ Vân Khanh tuyệt nhiên không khách khí. Làn váy dài hồng thẫm nhẹ đưa theo làn gió thổi từ cửa vào mang theo một chút lành lạnh lướt qua làn da, đôi mắt nàng chăm chú nhìn quận chúa Quý Thuận.
Tây Thái Hậu vốn tưởng rằng nàng sẽ khách khí, ai ngờ Vân Khanh không nói chuyện mà im lặng đợi quận chúa Quý Thuận nói lời xin lỗi. Trong lòng bà nghẹn lại đồng thời nhận ra là thiếu nữ trước mặt này sẽ không chịu bị một chút thiệt thòi nào. Nhưng lúc nãy bà đã nói ra chẳng lẽ bây giờ lại có thể nuốt lời nên đành đẩy nhẹ quận chúa Quý Thuận đang trưng ra vẻ mặt vô cùng không tình nguyện nói: "Yên Thải, còn không xin lỗi đi."
"Tại sao con phải xin lỗi nàng ta! Nàng ta có tư cách gì chứ!" quận chúa Quý Thuận nhìn Vân Khanh với vẻ khinh thường, sau khi nói xong liền ngoảnh mặt đi.
Vân Khanh khẽ cười, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng như có một ngọn lửa đang nhảy múa: "Chính vì ngươi làm sai nên Tây Thái Hậu mới muốn ngươi xin lỗi ta."
Ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng nhưng biểu hiện trên gương mặt nàng lại khiến người khác cảm thấy nàng đang nhạo báng. Quận chúa Quý Thuận nhìn vào càng cảm thấy không thuận mắt nên khẽ nhíu mày nói một cách gay gắt: "Ngươi có thân phận gì mà muốn ta xin lỗi chứ!"
Xem ra vị từng là công chúa này còn chưa hiểu rõ thân phận của nàng ta, cũng may mình chính là người cực kỳ có tính nhẫn nại, nghĩ vậy nên Vân Khanh bình thản đáp lại: "Nếu nói về thân phận, bây giờ hai chúng ta đều là quận chúa, còn nếu nói về đạo lý thì cũng chính công chúa Quý Thuận tự mình thừa nhận đã làm sai mới để cho Bệ hạ giáng cấp xuống. Chẳng lẽ lúc nãy ta nghe nhầm rồi sao?"
Tây Thái Hậu đang ngồi trên ghế, nóng giận vừa dịu đi lúc nãy bây giờ lại dâng lên. Nghĩ đến mục đích Minh Đế phong Thẩm Vân Khanh làm quận chúa nên đành phải chấp nhận coi như cho nàng ta chút lợi ích nhỏ do vậy nói với quận chúa Quý Thuận: "Yên Thải, mau xin lỗi!"
Một lần nữa lại bị Tây Thái Hậu lớn tiếng mắng nên gương mặt quận chúa Quý Thuận tràn ngập tức giận. Nàng ta đột nhiên nở nụ cười, sắc hồng trên mắt khiến nàng trở nên đặc biệt thuần khiết. Khẽ lau đi đường chì cố ý kẻ mắt, một tay nàng ta xách lấy con mèo cung nữ đang ôm rồi cười nói: "Con mèo này đụng chạm đến quận chúa Vận Ninh khiến ta vô cùng khó chịu vậy thì để cho nó xin lỗi quận chúa Vận Ninh đi!"
Nàng ta nói xong liền dùng một tay rắc rắc bẻ gãy cổ con mèo. Mèo trắng trước khi chết phát ra tiếng kêu vô cùng thê thảm làm các cung nữ xung quanh bị dọa cho sợ hãi lông tơ dựng đứng. Ngược lại quận chúa Quý Thuận lại vô cùng vui vẻ, hưng phấn ném con mèo đã trợn trắng mắt xuống đất rồi quay đầu đi ra khỏi Từ Ninh cung.
Tây Thái Hậu nhìn con mèo chết nằm trên đất, đôi mày hơi nhíu lại. Đến khi cung nữ cố gắng nhịn đi cảm giác muốn nôn nao đem con mèo ra ngoài thì bà mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Nét mệt mỏi trong mắt hiện ra, bà vẫy tay nói: "Ai gia mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đã." Mục đích hôm nay gọi Vân Khanh tới coi như đã đạt được, tuy rằng cách thức không giống như trong dự định nhưng cuối cùng cũng đã danh chính ngôn thuận phong choVân Khanh làm quận chúa. Chỉ cần đợi đến khi diễn ra yến tiệc sứ giả Tây Vực đưa ra đề nghị cầu thân thì có thể lập tức chỉ hôn cho nàng rồi.
"Thần nữ cung tiễn Tây Thái Hậu." Vân Khanh cung kính hành lễ sau đó dưới sự dẫn dắt của cung nữ nàng đến nghỉ ngơi trong một căn phòng đã được bố trí lúc đầu bên cạnh Từ Ninh cung.
"Quận chúa quả thật phúc khí thật tốt, Bệ hạ và Tây Thái Hậu đều rất coi trọng người." Cung nữ đang dọn giường không ngừng nói lời nịnh nọt, ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ.
Vân Khanh lạnh nhạt nhìn nàng ta nói: "Đúng vậy, ta thật tốt số!"
Vân Khanh đối đãi với mọi người luôn ôn hòa hữu lễ do vậy cung nữ kia cũng cảm thấy nàng là một người dễ nói chuyện nên có chút ý muốn nịnh bợ. Sau khi dọn xong giường liền quay người dâng lên một ly trà nói tiếp:"Bình thường, công... quận chúa Quý Thuận nếu phạm lỗi thì Tây Thái Hậu và Bệ hạ cũng sẽ không trách tội nàng ta. Mà quận chúa cũng thật lợi hại, còn biết cách cứu người nữa."
Nàng ta híp mí cười dáng vẻ nhìn rất ngây thơ, Vân Khanh cười nhạt nói: "Bỏ ra một phần lại thu hoạch một phần khác. Nếu ngươi cố gắng biết đâu sẽ có ngày cũng đạt được."
Lời nói này nghe ra có chút ẩn ý. Cung nữ nâng mắt quan sát Vân Khanh thấy gương mặt nàng vẫn bình thản không có bất kỳ ẩn ý gì khác, nhưng không hiểu tại sao lại cảm thấy có chút gì đó khó hiểu liền im lặng lui xuống.
Đợi cung nữ đi khuất, Vân Khanh đến mở cửa sổ ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết đang bị đám mây đen dần dần che khuất. Ánh mắt nàng lấp lánh, đôi môi khẽ mỉm cười hưởng thụ cảm giác lành lạnh do gió đêm thổi vào mặt.
Cung nữ kia cũng coi như biết nhìn sắc mặt đã tự rời đi. Tây Thái Hậu đúng là rất buồn cười. Bà ta không ngừng sai người ở bên cạnh mình nói những điều này dĩ nhiên là muốn mình ghi nhớ phần phong thưởng.
Đối với người khác có lẽ việc được phong làm quận chúa chính là vinh dự vô cùng, là điều mà những nữ tử bình thường khó có thể đạt được. Nếu dùng một câu thô tục chút diễn tả thì có chút giống như "Trên tổ mộ nổi lên một làn khói xanh".
Nhưng Vân Khanh hiểu rất rõ ràng hành động này mang ý nghĩa gì.
Đêm Thất Tịch trước có sự xuất hiện của vị đài chủ kia thì chưa làm cho người khác cảm thấy có gì kỳ quái. Nhưng cho đến hội thưởng cúc thì nàng ta lại xuất hiện một lần nữa, đồng thời mang theo hai vật có giá trị không nhỏ và lại một mực muốn đưa cho người khác do vậy Vân Khanh liền nổi lên nghi ngờ.
Trên đời này không thể nói ai cũng coi tiền như mạng, nhưng cũng không phải là người nào cũng có thể tiêu tiền như nước. Cho dù là guồng nước bằng Trầm Thủy ngàn năm hay là ngọn "Băng Ngọc Lam Điệp đăng" thì cái nào cũng là trân phẩm hiếm thấy. Ngay cả Thẩm Mậu thường đi thu thập những thứ trân quý danh phẩm cũng khó mà gặp được những món đồ tốt như vậy.
Có thế thấy đài chủ kia xuất thủ bất phàm đã vượt qua rất nhiều người. Lần đầu tiên không thể trao tặng lại còn muốn có lần thứ hai đem nó giao ra. Người như vậy nếu không phải đầu óc có vấn đề thì chính là có ý đồ gì đó. Có thể đặt ra một câu đố khác thường như vậy nhất định không thể là người không có đầu óc nên dĩ nhiên sẽ thuộc về tình huống thứ hai.
Mặt khác lúc ấy lại có sự xuất hiện của quận chúa Mộc Vụ của Bình Nam vương phủ. Nàng ta chính là đại diện cho Mộc gia, Võ tướng thế gia của Đại Ung. Thời điểm đi đến lại vừa đúng dịp trò giải đố của hội thưởng cúc bắt đầu do đó làm người ta nghĩ đến có chuyện khác phát sinh.
Đại Ung quốc khố trống rỗng, tuy điều này không được công bố nhưng lúc phương Bắc hạn hán Minh Đế cần một lượng lớn ngân lượng làm cho Thẩm Mậu phải dỡ bỏ từ đường bằng bạc, rồi liên hợp phú thương Giang Nam cùng nhau quyên góp cho quốc gia đã tiết lộ ra phần nào tình huống.
Hơn nữa vụ án của phụ thân Tần thị đã khiến quốc khố thâm hụt lớn, có thể nói là gần như một nửa quốc khố cho nên mới khiến Minh Đế nổi trận lôi đình. Việc này đã liên lụy đến rất nhiều gia phủ, ngay cả người cầu tình cũng đều bị giam vào lao ngục.
Liên kết những việc này với nhau Vân Khanh đã có thể khẳng định rằng gần đây chắc chắn sẽ có sứ đoàn muốn tiến vào kinh, mà sứ đoàn này rất có khả năng chính là nước Tây Vực lâu nay vẫn cùng Đại Ung chiến trận không ngừng cho đến đầu năm nay bị Ngự Phượng Đàn đánh bại!
Bởi vì Đại Ung quốc khố trống không, Tây Vực bị một kích nặng nề, hai nước muốn tạm thời ngừng đánh đợi hồi phục sinh cơ!
Điều này cũng đã nói rõ mục đích mà vị đài chủ kia xuất hiện hai lần vì muốn kiểm tra trí lực và phản ứng, mà hai lần này đều chỉ nhắm vào nữ tử hơn nữa còn đem ra phần thưởng đều là những món hàng thượng đẳng để thu hút những thiên kim khuê tú ngày thường đã nhìn quen kỳ trân dị bảo. Chính vì đối tượng đi Tây Vực hòa thân chắc chắn không phải là nữ tử bình thường, ít nhất phải là nữ nhi của quan viên có địa vị trong triều. Vì vậy Đông đại lộ trong yến hội Thất Tịch chính là lựa chọn tốt nhất!
Người Tây Vực dùng phương pháp này để chọn người mình muốn: có thân phận thích hợp, tướng mạo xinh đẹp và còn phải thông minh để làm người hòa thân.
Hôm nay Minh Đế cho nàng thăng liền hai cấp, phong làm quận chúa. Có lẽ rất nhanh thôi người Hoàng gia sẽ đem nàng dưới danh nghĩa hòa thân mà bán đến Tây Vực. Để gả cho Thái tử Tây Vực thì không thể là một quận quân, ít nhất cũng phải có chức quận chúa thì mới có thể đủ phân lượng.
Đúng là diễn kịch, trước tiên phong nàng làm quận chúa sau đó mang nàng tặng cho Tây Vực. Còn đối với công chúa Quý Thuận, Minh Đế và Tây Thái Hậu lại gả nàng ta cho Ngự Phượng Đàn để lót đường. Bởi vì điều lệ Phò mã mới ban ra có quy định rõ nếu đã cưới công chúa thì không thể làm quan, nhưng Minh đế lại không nỡ bỏ qua năng lực mang binh đánh giặc của Ngự Phượng Đàn, mặt khác Cẩn Vương cũng sẽ không đồng ý thế tử của mình trở thành một Phò mã vô dụng cả đời lấy lòng hầu hạ nương tử. Cho nên việc đem công chúa Quý Thuận giáng làm quận chúa Quý Thuận tất cả mọi việc diễn ra đều là ‘thuận nước đẩy thuyền’, không những sau này dễ dàng tứ hôn cho Hùng Yên Thải và Ngự Phượng Đàn mà còn có thể tạo ân tình lớn đối với Vân Khanh.
Ngươi xem, Minh Đế vì ngươi cũng đã đem công chúa mình sủng ái nhất giáng làm quận chúa ngươi còn không cảm động được sao, không thể vì vua mà làm việc sao?!
Đúng là một nước cờ lớn, một vòng tròn thật lớn!
Chỉ tiếc là ván cờ chưa đi đến nước cuối cùng nên ai thắng ai thua vẫn khó mà nói trước được!!
Khi Nội thị mời Ngự y tiến vào các cung nữ nhanh chóng nhường đường, Minh Đế cũng đứng lên để Ngự y bắt mạch cho Tây Thái Hậu. Ngự y nhìn Thái Hậu ngồi ngả người ra phía sau, đầu được đặt lên trên gối thì trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn nhanh chóng ngồi quỳ trên đất bắt mạch cho Thái Hậu. Cũng may bình thường bệnh hen suyễn của Thái Hậu là do hắn phụ trách nên sau khi chuẩn đoán liền kê một đơn thuốc rồi bẩm báo với Minh Đế.
Ma ma hỏi ý Ngự y xong dìu Tây Thái Hậu ngồi dậy. Tây Thái Hậu ăn xong viên dược hoàn do Ngự y đem đến cảm thấy đỡ hơn trước nhiều, nhưng cũng cảm thấy có chút ngạc nhiên pha lẫn hiếu kỳ nhìn Vân Khanh.
Công chúa Quý Thuận đứng ở bên cạnh Tây Thái Hậu, đôi mắt sáng rỡ nhìn Vân Khanh nói: "Không ngờ quận quân Vận Ninh lại giỏi như vậy, ngay cả bệnh hen suyễn cũng nắm rõ thế."
Vân Khanh liếc nhìn nàng ta trong mắt phượng thoáng có ý cười quay đầu nói với Minh Đế: "Lúc còn ở Dương Châu trong nhà thần nữ cũng có người bị bệnh hen suyễn cho nên biết được một vài động tác cấp cứu." Vấn lão thái gia đã từng nói rõ một khi chưa được ông ấy chính thức cho phép xuất sư thì không thể cho người ngoài biết được nàng là đệ tử của ông cho nên Vân Khanh không nói ra việc mình đã có học y thuật. Điều này cũng coi như nàng che giấu một phần thực lực.
Minh Đế nghe vậy trong mắt lại nhiễm chút lãnh ý nói với công chúa Quý Thuận: "Ngươi ở bên cạnh Tây Thái Hậu cũng đã lâu nhưng chưa từng thấy ngươi tìm hiểu cách trị liệu bệnh hen suyễn bao giờ, vậy mà lúc này còn nói năng không suy nghĩ như thế thật chẳng đúng với tác phong của Hoàng gia."
Công chúa Quý Thuận nghe ông nói vậy liền dùng bộ dáng nhu thuận gật đầu nói: "Là Yên Thải không hiểu chuyện, tự thấy mình không xứng với thân phận công chúa. Kính xin Bệ hạ giáng Yên Thải làm quận chúa."
Lần này Tây Thái Hậu nghe thấy công chúa Quý Thuận nói với vẻ mặt trấn định dường như nghĩ đến điều gì đó, trong mắt lóe lên tia sáng và không còn tiếp tục tức giận mà ngược lại nói: "Hành vi lần này của ngươi đúng là không thỏa đáng. Ngược lại để Vân Khanh tiến cung phải chịu khổ rồi. Nàng thiếu chút nữa bị ngươi nhẫn tâm hủy đi dung mạo vậy mà cũng không có một chút oán hận nào đã cứu ai gia một mạng. Hoàng đế, ai gia thấy chúng ta nhất định phải trọng thưởng cho Vân Khanh mới được."
Minh Đế nghe vậy nét mặt tươi cười nhìn Vân Khanh gật đầu dặn dò: "Truyền khẩu dụ của trẫm, quận quân Vận Ninh trước đây đã cứu Trẫm tiếp đó lại cứu chữa Thái Hậu, nhân hiếu đều có cho nên đặc phong quận chúa Vận Ninh."
Lời nói vừa thốt ra, từ cung nhân cho đến Thái y có mặt ở đây đều ngẩn người. Với thân phận con gái của một thương nhân mà lại được phong từ tam phẩm quận quân đến nhất phẩm quận chúa, có thể nói ở Đại Ung từ khi khai quốc đến nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Vân Khanh nghe vậy trên mặt khẽ nở nụ cười, quỳ xuống tạ ân: "Thần nữ đa ta Bệ hạ và Thái hậu phong thưởng."
Minh Đế gật đầu để nàng đứng lên, sau đó hướng công chúa Quý Thuận nói: "Hành vi của ngươi hôm nay khiến gương mặt Bảo Chiêu Nghi bị phá hủy lại khiến Thái Hậu phẫn nộ suýt nữa nguy hiểm đến tính mạng. Có thể thấy là Trẫm đã quá dung túng ngươi rồi. Hôm nay giáng làm quận chúa Quý Thuận hy vọng sau này ngươi biết sửa đổi sẽ không tái phạm nữa."
Mặc dù bị giáng xuống một cấp thế nhưng công chúa Quý Thuận lại không có chút khó chịu, ánh mắt tỏa sáng dường như so với Vân Khanh còn vui gấp mười lần liền quỳ xuống nói: "Yên Thải nhất định cẩn trọng nghe theo lời dạy bảo!"
Minh Đế rất hài lòng nhìn quận chúa Quý Thuận dịu ngoan tạ ân. Ánh mắt ông thâm trầm nói với Vân Khanh: "Hôm nay ngươi hãy ở chỗ Thái Hậu nghỉ ngơi, ngày mai Trẫm sẽ cho người đưa ngươi hồi phủ."
"Đa tạ Bệ hạ." Vân Khanh nhu thuận tạ ân. Minh Đế gật gật đầu sau đó căn dặn Tây Thái Hậu nghỉ ngơi thật tốt rồi sải chân bước ra ngoài điện.
"Hôm nay quả thật Yên Thải có chút náo loạn mà Hoàng Đế cũng đã xử phạt nàng ta rồi do vậy ngươi không nên cảm thấy khó chịu nữa. Nào, đến đây, Yên Thải mau xin lỗi quận quân Vận Ninh đi." Thần sắc Tây Thái Hậu yếu ớt nhưng tâm cơ lại không suy yếu, bà kéo quận chúa Quý Thuận hướng về phía Vân Khanh xin lỗi. Trong lời nói nhấn mạnh phong vị hiện tại của Vân Khanh - quận quân Vận Ninh điều này thể hiện ý tứ rất rõ ràng: vừa rồi con ta đã cho ngươi thăng liền hai cấp mà bây giờ Yên Thải lại xin lỗi ngươi, chỉ sợ ngươi chịu không nổi.
Ai ngờ Vân Khanh tuyệt nhiên không khách khí. Làn váy dài hồng thẫm nhẹ đưa theo làn gió thổi từ cửa vào mang theo một chút lành lạnh lướt qua làn da, đôi mắt nàng chăm chú nhìn quận chúa Quý Thuận.
Tây Thái Hậu vốn tưởng rằng nàng sẽ khách khí, ai ngờ Vân Khanh không nói chuyện mà im lặng đợi quận chúa Quý Thuận nói lời xin lỗi. Trong lòng bà nghẹn lại đồng thời nhận ra là thiếu nữ trước mặt này sẽ không chịu bị một chút thiệt thòi nào. Nhưng lúc nãy bà đã nói ra chẳng lẽ bây giờ lại có thể nuốt lời nên đành đẩy nhẹ quận chúa Quý Thuận đang trưng ra vẻ mặt vô cùng không tình nguyện nói: "Yên Thải, còn không xin lỗi đi."
"Tại sao con phải xin lỗi nàng ta! Nàng ta có tư cách gì chứ!" quận chúa Quý Thuận nhìn Vân Khanh với vẻ khinh thường, sau khi nói xong liền ngoảnh mặt đi.
Vân Khanh khẽ cười, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng như có một ngọn lửa đang nhảy múa: "Chính vì ngươi làm sai nên Tây Thái Hậu mới muốn ngươi xin lỗi ta."
Ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng nhưng biểu hiện trên gương mặt nàng lại khiến người khác cảm thấy nàng đang nhạo báng. Quận chúa Quý Thuận nhìn vào càng cảm thấy không thuận mắt nên khẽ nhíu mày nói một cách gay gắt: "Ngươi có thân phận gì mà muốn ta xin lỗi chứ!"
Xem ra vị từng là công chúa này còn chưa hiểu rõ thân phận của nàng ta, cũng may mình chính là người cực kỳ có tính nhẫn nại, nghĩ vậy nên Vân Khanh bình thản đáp lại: "Nếu nói về thân phận, bây giờ hai chúng ta đều là quận chúa, còn nếu nói về đạo lý thì cũng chính công chúa Quý Thuận tự mình thừa nhận đã làm sai mới để cho Bệ hạ giáng cấp xuống. Chẳng lẽ lúc nãy ta nghe nhầm rồi sao?"
Tây Thái Hậu đang ngồi trên ghế, nóng giận vừa dịu đi lúc nãy bây giờ lại dâng lên. Nghĩ đến mục đích Minh Đế phong Thẩm Vân Khanh làm quận chúa nên đành phải chấp nhận coi như cho nàng ta chút lợi ích nhỏ do vậy nói với quận chúa Quý Thuận: "Yên Thải, mau xin lỗi!"
Một lần nữa lại bị Tây Thái Hậu lớn tiếng mắng nên gương mặt quận chúa Quý Thuận tràn ngập tức giận. Nàng ta đột nhiên nở nụ cười, sắc hồng trên mắt khiến nàng trở nên đặc biệt thuần khiết. Khẽ lau đi đường chì cố ý kẻ mắt, một tay nàng ta xách lấy con mèo cung nữ đang ôm rồi cười nói: "Con mèo này đụng chạm đến quận chúa Vận Ninh khiến ta vô cùng khó chịu vậy thì để cho nó xin lỗi quận chúa Vận Ninh đi!"
Nàng ta nói xong liền dùng một tay rắc rắc bẻ gãy cổ con mèo. Mèo trắng trước khi chết phát ra tiếng kêu vô cùng thê thảm làm các cung nữ xung quanh bị dọa cho sợ hãi lông tơ dựng đứng. Ngược lại quận chúa Quý Thuận lại vô cùng vui vẻ, hưng phấn ném con mèo đã trợn trắng mắt xuống đất rồi quay đầu đi ra khỏi Từ Ninh cung.
Tây Thái Hậu nhìn con mèo chết nằm trên đất, đôi mày hơi nhíu lại. Đến khi cung nữ cố gắng nhịn đi cảm giác muốn nôn nao đem con mèo ra ngoài thì bà mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Nét mệt mỏi trong mắt hiện ra, bà vẫy tay nói: "Ai gia mệt mỏi, đi nghỉ ngơi đã." Mục đích hôm nay gọi Vân Khanh tới coi như đã đạt được, tuy rằng cách thức không giống như trong dự định nhưng cuối cùng cũng đã danh chính ngôn thuận phong choVân Khanh làm quận chúa. Chỉ cần đợi đến khi diễn ra yến tiệc sứ giả Tây Vực đưa ra đề nghị cầu thân thì có thể lập tức chỉ hôn cho nàng rồi.
"Thần nữ cung tiễn Tây Thái Hậu." Vân Khanh cung kính hành lễ sau đó dưới sự dẫn dắt của cung nữ nàng đến nghỉ ngơi trong một căn phòng đã được bố trí lúc đầu bên cạnh Từ Ninh cung.
"Quận chúa quả thật phúc khí thật tốt, Bệ hạ và Tây Thái Hậu đều rất coi trọng người." Cung nữ đang dọn giường không ngừng nói lời nịnh nọt, ánh mắt tràn ngập vẻ hâm mộ.
Vân Khanh lạnh nhạt nhìn nàng ta nói: "Đúng vậy, ta thật tốt số!"
Vân Khanh đối đãi với mọi người luôn ôn hòa hữu lễ do vậy cung nữ kia cũng cảm thấy nàng là một người dễ nói chuyện nên có chút ý muốn nịnh bợ. Sau khi dọn xong giường liền quay người dâng lên một ly trà nói tiếp:"Bình thường, công... quận chúa Quý Thuận nếu phạm lỗi thì Tây Thái Hậu và Bệ hạ cũng sẽ không trách tội nàng ta. Mà quận chúa cũng thật lợi hại, còn biết cách cứu người nữa."
Nàng ta híp mí cười dáng vẻ nhìn rất ngây thơ, Vân Khanh cười nhạt nói: "Bỏ ra một phần lại thu hoạch một phần khác. Nếu ngươi cố gắng biết đâu sẽ có ngày cũng đạt được."
Lời nói này nghe ra có chút ẩn ý. Cung nữ nâng mắt quan sát Vân Khanh thấy gương mặt nàng vẫn bình thản không có bất kỳ ẩn ý gì khác, nhưng không hiểu tại sao lại cảm thấy có chút gì đó khó hiểu liền im lặng lui xuống.
Đợi cung nữ đi khuất, Vân Khanh đến mở cửa sổ ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết đang bị đám mây đen dần dần che khuất. Ánh mắt nàng lấp lánh, đôi môi khẽ mỉm cười hưởng thụ cảm giác lành lạnh do gió đêm thổi vào mặt.
Cung nữ kia cũng coi như biết nhìn sắc mặt đã tự rời đi. Tây Thái Hậu đúng là rất buồn cười. Bà ta không ngừng sai người ở bên cạnh mình nói những điều này dĩ nhiên là muốn mình ghi nhớ phần phong thưởng.
Đối với người khác có lẽ việc được phong làm quận chúa chính là vinh dự vô cùng, là điều mà những nữ tử bình thường khó có thể đạt được. Nếu dùng một câu thô tục chút diễn tả thì có chút giống như "Trên tổ mộ nổi lên một làn khói xanh".
Nhưng Vân Khanh hiểu rất rõ ràng hành động này mang ý nghĩa gì.
Đêm Thất Tịch trước có sự xuất hiện của vị đài chủ kia thì chưa làm cho người khác cảm thấy có gì kỳ quái. Nhưng cho đến hội thưởng cúc thì nàng ta lại xuất hiện một lần nữa, đồng thời mang theo hai vật có giá trị không nhỏ và lại một mực muốn đưa cho người khác do vậy Vân Khanh liền nổi lên nghi ngờ.
Trên đời này không thể nói ai cũng coi tiền như mạng, nhưng cũng không phải là người nào cũng có thể tiêu tiền như nước. Cho dù là guồng nước bằng Trầm Thủy ngàn năm hay là ngọn "Băng Ngọc Lam Điệp đăng" thì cái nào cũng là trân phẩm hiếm thấy. Ngay cả Thẩm Mậu thường đi thu thập những thứ trân quý danh phẩm cũng khó mà gặp được những món đồ tốt như vậy.
Có thế thấy đài chủ kia xuất thủ bất phàm đã vượt qua rất nhiều người. Lần đầu tiên không thể trao tặng lại còn muốn có lần thứ hai đem nó giao ra. Người như vậy nếu không phải đầu óc có vấn đề thì chính là có ý đồ gì đó. Có thể đặt ra một câu đố khác thường như vậy nhất định không thể là người không có đầu óc nên dĩ nhiên sẽ thuộc về tình huống thứ hai.
Mặt khác lúc ấy lại có sự xuất hiện của quận chúa Mộc Vụ của Bình Nam vương phủ. Nàng ta chính là đại diện cho Mộc gia, Võ tướng thế gia của Đại Ung. Thời điểm đi đến lại vừa đúng dịp trò giải đố của hội thưởng cúc bắt đầu do đó làm người ta nghĩ đến có chuyện khác phát sinh.
Đại Ung quốc khố trống rỗng, tuy điều này không được công bố nhưng lúc phương Bắc hạn hán Minh Đế cần một lượng lớn ngân lượng làm cho Thẩm Mậu phải dỡ bỏ từ đường bằng bạc, rồi liên hợp phú thương Giang Nam cùng nhau quyên góp cho quốc gia đã tiết lộ ra phần nào tình huống.
Hơn nữa vụ án của phụ thân Tần thị đã khiến quốc khố thâm hụt lớn, có thể nói là gần như một nửa quốc khố cho nên mới khiến Minh Đế nổi trận lôi đình. Việc này đã liên lụy đến rất nhiều gia phủ, ngay cả người cầu tình cũng đều bị giam vào lao ngục.
Liên kết những việc này với nhau Vân Khanh đã có thể khẳng định rằng gần đây chắc chắn sẽ có sứ đoàn muốn tiến vào kinh, mà sứ đoàn này rất có khả năng chính là nước Tây Vực lâu nay vẫn cùng Đại Ung chiến trận không ngừng cho đến đầu năm nay bị Ngự Phượng Đàn đánh bại!
Bởi vì Đại Ung quốc khố trống không, Tây Vực bị một kích nặng nề, hai nước muốn tạm thời ngừng đánh đợi hồi phục sinh cơ!
Điều này cũng đã nói rõ mục đích mà vị đài chủ kia xuất hiện hai lần vì muốn kiểm tra trí lực và phản ứng, mà hai lần này đều chỉ nhắm vào nữ tử hơn nữa còn đem ra phần thưởng đều là những món hàng thượng đẳng để thu hút những thiên kim khuê tú ngày thường đã nhìn quen kỳ trân dị bảo. Chính vì đối tượng đi Tây Vực hòa thân chắc chắn không phải là nữ tử bình thường, ít nhất phải là nữ nhi của quan viên có địa vị trong triều. Vì vậy Đông đại lộ trong yến hội Thất Tịch chính là lựa chọn tốt nhất!
Người Tây Vực dùng phương pháp này để chọn người mình muốn: có thân phận thích hợp, tướng mạo xinh đẹp và còn phải thông minh để làm người hòa thân.
Hôm nay Minh Đế cho nàng thăng liền hai cấp, phong làm quận chúa. Có lẽ rất nhanh thôi người Hoàng gia sẽ đem nàng dưới danh nghĩa hòa thân mà bán đến Tây Vực. Để gả cho Thái tử Tây Vực thì không thể là một quận quân, ít nhất cũng phải có chức quận chúa thì mới có thể đủ phân lượng.
Đúng là diễn kịch, trước tiên phong nàng làm quận chúa sau đó mang nàng tặng cho Tây Vực. Còn đối với công chúa Quý Thuận, Minh Đế và Tây Thái Hậu lại gả nàng ta cho Ngự Phượng Đàn để lót đường. Bởi vì điều lệ Phò mã mới ban ra có quy định rõ nếu đã cưới công chúa thì không thể làm quan, nhưng Minh đế lại không nỡ bỏ qua năng lực mang binh đánh giặc của Ngự Phượng Đàn, mặt khác Cẩn Vương cũng sẽ không đồng ý thế tử của mình trở thành một Phò mã vô dụng cả đời lấy lòng hầu hạ nương tử. Cho nên việc đem công chúa Quý Thuận giáng làm quận chúa Quý Thuận tất cả mọi việc diễn ra đều là ‘thuận nước đẩy thuyền’, không những sau này dễ dàng tứ hôn cho Hùng Yên Thải và Ngự Phượng Đàn mà còn có thể tạo ân tình lớn đối với Vân Khanh.
Ngươi xem, Minh Đế vì ngươi cũng đã đem công chúa mình sủng ái nhất giáng làm quận chúa ngươi còn không cảm động được sao, không thể vì vua mà làm việc sao?!
Đúng là một nước cờ lớn, một vòng tròn thật lớn!
Chỉ tiếc là ván cờ chưa đi đến nước cuối cùng nên ai thắng ai thua vẫn khó mà nói trước được!!