Vân Khanh là đích nữ duy nhất của Thẩm gia, lễ cập kê* của nàng đương nhiên là nhận được quan tâm của trên dưới toàn phủ, sáng sớm Tạ thị đã phái Lý ma ma qua đây.
(*) Lễ cập kê: Ngày xưa ở Trung Quốc, con trai đến 18 tuổi làm lễ đội mũ gọi là lễ gia quan, con gái đến 16 tuổi làm lễ cài trâm gọi là lễ cập kê, tỏ ý đã đến tuổi có thể dựng vợ gả chồng.
Trong phòng tắm nước bốc hơi, khí nóng gặp nhiệt độ lạnh hóa thành từng luồng khói trắng, trước mắt một mảnh mù sương như mộng như ảo. Vân Khanh ngồi trong thùng tắm, trên mặt nước là hỗn hợp các loài hoa thơm ngát. Lúc mới bắt đầu còn cảm thấy thoải mái, đến bây giờ có kiên nhẫn hơn nữa thì cũng phải cảm thấy chán rồi. “Lý ma ma, còn phải ngâm nước thêm bao lâu nữa đây?”
Lý ma ma múc một muôi nước nóng trút thêm vào thùng, nhìn Vân Khanh tóc mai ướt nhẹp, cười an ủi: “Tiểu thư, vẫn phải đợi thêm một hồi nước nữa. Dựa theo phong tục lễ Cập Kê, hoa này phải ngâm ba hồi nước mới được.”
Tuy là khí trời lạnh lẽo, thế nhưng Quy Nhạn Các nơi Vân Khanh đang ở hoàn toàn không có vắng lạnh chút nào. Các nhóm tiểu nha hoàn bên ngoài ai nấy đều mang dáng vẻ bận rộn, dọn dẹp trong ngoài, bắc lửa nấu nước, nhiệt khí tỏa ra từ những người đi lại dường như muốn hòa tan cả tầng dày băng tuyết.
Đợi Lý ma ma rót xong một hồi nước cuối cùng, Vân Khanh mới từ trong phòng tắm đi ra. Lưu Thúy lập tức cầm khăn chạy lại, bện quanh mái tóc Vân Khanh rồi xoắn chặt lại cho ráo nước. Thanh Liên mang lễ phục đã sớm chuẩn bị xong từ trước mặc vào cho nàng.
Lý ma ma nhìn động tác của các nàng, ánh mắt mang theo vẻ hài lòng nhưng vẫn như cũ không quên nhắc nhở: “Ngày hôm nay các ngươi nên chuẩn bị cho thật kỹ lưỡng, lễ Cập Kê của tiểu thư nếu như xảy ra một chút sai sót gì, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
Lưu Thúy vốn từ đầu đã không dám thờ ơ, vội vã đáp lời. Trang phục mặc trong lễ Cập Kê so với ngày thường cũng không phải khác biệt nhiều lắm, chỉ là tay áo có rộng hơn đôi chút, giống như đang phóng khoáng lay động trong gió nhẹ. Mặc vào cũng rất đơn giản, hai vạt áo may theo kiểu nghi thức buông ở phía ngoài, chỉ cần lấy dây lưng buộc lại là xong.
Kiểu trang phục thế này, nếu như mặc vào các mùa xuân, hạ, thu, nhìn vào sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái ung dung. Thế nhưng bây giờ đã là mùa đông, Vân Khanh lúc đầu nhìn thoáng qua, sau liền phân phó Thanh Liên mang đến một bộ áo nhung mặc lót bên trong, rồi mới khoác thêm lễ phục Cập Kê rộng thùng thình bên ngoài. Cuối cùng là đi vào đôi hài thêu hoa, tưởng rằng chỉ vậy là xong, ai ngờ còn phải đeo vào hàng tá những thứ đồ trang sức khác nữa. Lý ma ma cầm lược, chải nhẹ từ đỉnh đầu Vân Khanh đến chân tóc một trăm cái, trong miệng là những lời chúc phúc.
Cho đến khi mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, Vân Khanh toàn thân hương thơm ngào ngạt, sáng ngời long lanh, bước ra khỏi Quy Nhạn các tiến vào trong sảnh hành lễ.
Thân thể và xương cốt lão phu nhân không còn tốt nữa, vào mùa đông lại càng hạn chế vận động, thế nhưng ngày hôm nay cũng khoác lên trang phục, vui vẻ ngồi trong sảnh. Thẩm Mậu và Tạ thị tất nhiên lại càng phấn khởi vui mừng, nồng nhiệt tiếp đón khách khứa tới dự lễ mừng của con gái.
Từ trước lễ Cập Kê của Vân Khanh một tháng, Tạ thị đã gửi đi một loạt thư mời, mặc dù không thể so với khi còn ở Dương Châu quen biết nhiều người, nhưng ít nhất cũng có mấy nhà có thể coi là thân thiết.
“Nương, nhanh lên đi thôi! Chuẩn bị sắp đến giờ bắt đầu rồi.” Lâm Chân một mực thúc giục Lâm phu nhân, khiến Lâm phu nhân liếc mắt nhìn nàng, rồi lại ngượng ngùng nói với Tạ thị: “Thật ngại quá, nữ nhi nhà ta tính tình nôn nóng, dọc đường đi luôn miệng giục giã không biết bao nhiêu lần.”
Tạ thị nhìn Lâm Chân, khuôn mặt thanh tú hết sức hồn nhiên, vừa nhìn đã lập tức sinh ra cảm tình: “Đâu có, lệnh ái* hoạt bát đáng yêu, thật khiến cho người ta yêu thích.”
(*) Lệnh ái: Con gái rượu.
Lâm phu nhân đương nhiên không cảm thấy Lâm Chân thế này có chỗ nào không tốt, nghe thấy Tạ thị khen ngợi nữ nhi thì liền vui vẻ dắt nàng vào sảnh. Sau khi Lâm phu nhân đi vào, nhìn quanh những người đang có mặt trong sảnh, vốn cho rằng Phủ An Bá mới tới kinh thành không lâu, cũng không mời được quá nhiều người. Lúc này nhìn lại, người đến vậy mà cũng không ít.
Hộ bộ Thượng thư An phu nhân và nữ nhi An Tuyết Oánh đương nhiên là có mặt. Còn có Dương phu nhân của tướng quân phủ uy vũ, Tần thị ở phủ Vĩnh Nghị Hầu và Cảnh Tâm Như cũng đều có mặt ở đây.
Điều khiến cho người đến ai nấy cũng đều cảm thấy ngạc nhiên, chính là một nữ tử mặc trang phục lam nhạt ngồi ở thượng vị, đang dùng điểm tâm cùng Dương phu nhân nói chuyện.
Không ngờ Mộc Lam quận chúa cũng tới.
Vị Mộc Lam quận chúa này chỉ mới tới kinh thành từ một tháng trước, xưa nay ít cùng người khác kết giao. Nhiều lần các phu nhân hay tiểu thư trong kinh thành mời nàng đến tham dự tiệc trà xã giao cũng hiếm thấy nàng xuất hiện. Hôm nay không ngờ lại đến tham dự lễ Cập Kê của Vận Ninh quận chúa, nếu như nói hai người có giao tình, người khác chỉ sợ không tin. Mộc Lam quận chúa cùng Hoàng gia một thể, đây chẳng phải là thể hiện bệ hạ đối với ngày lễ Cập Kê của Thẩm Vân Khanh rất quan tâm, đặc biệt phái Mộc Lam quận chúa tới tham gia sao? Nhất thời, trong lòng những người ở đó vòng vo đủ các loại suy đoán. Mặc dù không thể xác định được rốt cuộc là vì sao, nhưng Hải thị cuối cùng vẫn cảm thấy An Bá phủ quả thực là nhận được quân ân long sủng, không thể coi nhẹ.
Đã đến giờ khai lễ, Thẩm Mậu đầu tiên đứng lên, hắn một thân trường bào mới toanh, trên mặt mang theo vẻ vui sướng không hề che giấu, cất giọng đọc to diễn văn trước mặt mọi người. Mà Vân Khanh lúc này cũng đi tới cửa, xuyên qua kẽ hở trên tấm cửa lờ mờ nghe thấy Thẩm Mậu nói: “Mời Thẩm Vân Khanh ra mặt bái kiến các vị khách khứa!”
Bầu không khí đang sôi nổi chợt an tĩnh lại, một thiếu nữ mặc váy dài màu đỏ nhạt, tay áo theo gió phiêu phiêu, vén lên tấm rèm đi vào trong sảnh. Theo sau nàng là bốn nha hoàn vận đồng phục màu xanh, ai nấy đều mặt mày thanh tú. Thế nhưng, dưới sự điểm tô của dung mạo các nàng, nhan sắc người thiếu nữ ấy lại càng thêm nổi bật xuất sắc. Uyển chuyển như trăng sáng bao bọc giữa các vì sao, làn váy thêu cành cành lá lá những hoa văn phức tạp, uốn lượn theo từng bước chân của nàng tựa như thủy vân, duyên dáng trong đôi mắt của tất cả mọi người.
Vân Khanh hơi cúi đầu, sắc mặt trầm ổn, bước đi không nhanh không chậm, dưới ánh mắt đổ dồn của tất cả mọi người, từ từ đi vào phía trung tâm. Tóc đen của nàng buông thẳng thẳng sau lưng, theo bước chân nàng di chuyển, tản ra một mùi thơm thanh mát nhè nhẹ. Phong thái nàng thong dong mà lễ độ, giống như một nữ tử đoan trang nhất, một công chúa cao quý nhất, xuất hiện trước mặt mọi người.
Tạ thị nhìn Vân Khanh đi tới, vành mắt hơi hơi đỏ lên, trên mặt lại lộ ra chút kiêu ngạo nhàn nhạt. Vừa rồi lúc Vân Khanh đi ra, nàng thấy rõ vẻ kinh diễm cùng vừa ý trong đáy mắt những người ngồi đó. Đây là con gái của nàng, từ một nắm bột nhỏ lớn lên trở thành một đóa hoa chói mắt, nở rộ trước mắt chúng nhân.
Vân Khanh quỳ gối trên nệm sớm đã được người chuẩn bị trước. Bốn người Lưu Thúy, Thanh Liên, Vấn Nhi, Phi Đan cũng theo nàng quỳ xuống, khi trán chạm vào mu bàn tay Tương Điệp, nàng cất giọng nói: “Vân Khanh bái kiến tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân. Con xin cảm tạ ơn sinh thành dưỡng dục.”
An Tuyết Oánh nhìn Vân Khanh trong lễ Cập Kê, hai mắt có chút xúc động. Cử hành lễ Cập Kê, chính là thể hiện một nữ tử đã đến tuổi trưởng thành, cũng thể hiện rằng nàng đã có thể xuất giá. Hôn sự của nàng ấy cũng đã có sắp xếp, suy nghĩ trong lòng nàng chỉ là đối với Vân Khanh, không biết công tử nhà ai mới có phúc khí cưới được một thê tử tốt như vậy.
Tần thị hiện tại đã trở thành kế thất của Vĩnh Nghị Hầu, hôm nay cũng là theo lời dặn dò của Lý lão thái quân, nhất định phải tới tham gia lễ Cập Kê của Vân Khanh. Bây giờ tiếng tăm của Vân Khanh trong tầng lớp quý nữ ở kinh thành mười phần vang dội, hơn nữa cô gái này ngoại trừ lấy xuất thân của nàng làm đầu đề câu chuyện, còn lại đều là khen ngợi tán dương. Lý lão thái quân chuyên tâm muốn Cảnh Trầm Uyên thay Vĩnh Nghị Hầu duy trì vinh quang gia tộc, vậy nên càng đặc biệt coi trọng người nghĩa muội Vân Khanh này của Cảnh Trầm Uyên. Chẳng qua chỉ cần dựa vào quan hệ giữa Tần thị và Tạ thị, chưa cần Lý lão thái quân mở miệng, nàng cũng muốn đích thân tới tham dự.
Tần thị không có con gái, nhìn thấy Vân Khanh liền nhớ lại trước đây khi còn ở tại quê nhà thực đã gặp được một mối lương duyên tốt đẹp. Cô gái này tính tình kiên nghị, nhìn nàng trải qua bao sóng to gió lớn đạt được tới vị trí hôm nay, trở thành quận chúa tôn quý vô cùng trong triều, trong lòng nàng thay con trai tiếc hận. Nếu Vân Khanh làm con dâu nàng thì thật tốt biết mấy, vừa xinh đẹp giỏi giang, lại là bạn tương tri cùng Trầm Uyên, không tính đến xuất thân của nàng, quả thực là đối tượng chọn dâu thích hợp nhất. Đáng tiếc giữa hai đứa cũng không phải tình yêu nam nữ, nàng chỉ đành thu lại phần tâm tư này.
Cảnh Tâm Như đứng ở bên cạnh Tần thị, thấy Tần thị hai mắt từ ái nhìn Vân Khanh, trong lòng đối với đại tẩu xuất thân tội thần, cả đời làm dân phụ này âm thầm cười lạnh. Thẩm Vân Khanh chẳng qua chỉ cho nàng mấy lượng bạc lẻ, liền đã cảm động như vậy. Thẩm gia có tiền, bạc cũng chỉ như hạt muối trong biển mà thôi, căn bản là không đáng nhắc tới, vậy mà hai người Tần thị và Cảnh Trầm Uyên một mực coi là đại ân, ghi tạc trong lòng. Nhất là Tần thị, những lúc trước mặt Lý lão thái quân, nhắc đến Thẩm gia quả thực là ca ngợi giống như Bồ Tát sống, khiến cho Lý lão thái quân đối với Thẩm gia cũng vô cùng coi trọng. Có cần đến mức vậy không?
Hai tròng mắt nàng liếc qua nét mặt Mộc Lam quận chúa, cũng chỉ là con gái một thương nhân mà thôi, ngay đến cả Mộc Lam quận chúa cũng tới. Nàng xưa nay vẫn luôn được Lý lão thái quân nuôi dưỡng bên người, lễ Cập Kê cũng không có long trọng như vậy. Thẩm Vân Khanh, nàng ta dựa vào cái gì nhận được mọi thứ tốt đẹp như thế!
Cảnh Tâm Như từ sau bị rớt khỏi danh sách tuyển tú, đối với Vân Khanh liền có một loại ghen ghét như có như không. Sự ghen ghét này rốt cuộc vào lễ Cập Kê hôm nay hóa thành một con dao vô cùng sắc bén, hung hăng đâm mạnh vào trái tim của nàng. Năm sau, nàng cũng đã mười tám, trước đây Lý lão thái quân giữ lại nàng, chính là mong đợi dịp tuyển tú đưa nàng vào trong cung, mưu cầu Thánh sủng, thay Vĩnh Nghị Hầu nối nghiệp một phần vinh hiển. Bây giờ tuyển tú đã qua, đợi đến lần tuyển tú tiếp theo, nàng lúc đó đã hai mươi có lẻ, nói cách khác chính là gái lỡ thì.
Nhớ tới ngày trước lúc ở phủ của Tiết Quốc công, nhìn thấy Oánh phi một thân xa hoa cùng phú quý. Ngay cả một nơi như tang lễ, Minh đế cũng đều bởi vì sủng ái mà dẫn Oánh phi đi theo, lẽ nào nàng so với Oánh phi thua kém rất nhiều sao? Tự đáy lòng, Cảnh Tâm Như luôn cảm giác rằng mình không hề kém cạnh bất kì một ai, hoàn toàn xem nhẹ dung mạo xuất sắc của An Lộ Oánh và gia thế của Ninh quốc công. Dường như quên mất rằng, nàng chẳng qua chỉ là cái tên dưới danh nghĩa thứ nữ của Lý lão thái quân mà thôi.
Cũng may con trai Cảnh Trầm Uyên của Tần thị được Minh đế coi trọng, hiện đã được thăng chức Long Các Đồ đại học sĩ, quan ngũ phẩm. Tuy là chức vị không cao nhưng được phép đi lại ở ngự tiền, mỗi ngày đều có cơ hội lên tiếng trước mặt Minh đế, là vị trí tương đối có trọng lượng. Lại thêm cả Lý lão thái quân chống lưng, Cảnh Tâm Như cảm giác nếu như dựa vào gia thế này, tìm một mối phú hộ nào đó gả đi hẳn không thành vấn đề.
Mắt thấy Thẩm Vân Khanh đã hoàn thành nghi thức cài trâm lên tóc, nhận được lời chúc phúc từ chủ khách, đáy mắt Cảnh Tâm Như hiện lên một loại đố kị. Không biết Thẩm Vân Khanh sau này sẽ gả đi đâu, cũng không biết sẽ gả cho người thế nào, xuất thân của nàng thấp hèn như vậy, hào môn thế gia nhất định sẽ không coi trọng Thẩm Vân Khanh. Làm thông gia với nhà làm quan, khó có thể tránh được quan hệ giữa người với người phức tạp!
Cùng thời điểm diễn ra nghi lễ Cập Kê của Thẩm Vân Khanh, lại đồng thời ôm mối lo lắng về hôn sự của nàng, Ngự Phượng Đàn cũng đi về hướng điện Dưỡng Tâm của Minh đế.
Trên lá cây xanh xanh là một tầng tuyết mỏng, lấp loáng dưới ánh nắng mặt trời, từng giọt tuyết tan men theo rìa phiến lá rơi xuống. Cây cối xung quanh Dưỡng Tâm điện so với những nơi khác đặc biệt có sinh khí. Ngự Phượng Đàn dùng ngón tay búng nhẹ phiến lá, lập tức nước bắn ra tung tóe như hoa băng, tản đều khắp bốn phía xung quanh. Hắn mím môi môi cúi đầu cười, lễ cập kê của Khanh Khanh, hắn cũng phải tặng nàng một phần quà đủ lớn mới được!
(*) Lễ cập kê: Ngày xưa ở Trung Quốc, con trai đến 18 tuổi làm lễ đội mũ gọi là lễ gia quan, con gái đến 16 tuổi làm lễ cài trâm gọi là lễ cập kê, tỏ ý đã đến tuổi có thể dựng vợ gả chồng.
Trong phòng tắm nước bốc hơi, khí nóng gặp nhiệt độ lạnh hóa thành từng luồng khói trắng, trước mắt một mảnh mù sương như mộng như ảo. Vân Khanh ngồi trong thùng tắm, trên mặt nước là hỗn hợp các loài hoa thơm ngát. Lúc mới bắt đầu còn cảm thấy thoải mái, đến bây giờ có kiên nhẫn hơn nữa thì cũng phải cảm thấy chán rồi. “Lý ma ma, còn phải ngâm nước thêm bao lâu nữa đây?”
Lý ma ma múc một muôi nước nóng trút thêm vào thùng, nhìn Vân Khanh tóc mai ướt nhẹp, cười an ủi: “Tiểu thư, vẫn phải đợi thêm một hồi nước nữa. Dựa theo phong tục lễ Cập Kê, hoa này phải ngâm ba hồi nước mới được.”
Tuy là khí trời lạnh lẽo, thế nhưng Quy Nhạn Các nơi Vân Khanh đang ở hoàn toàn không có vắng lạnh chút nào. Các nhóm tiểu nha hoàn bên ngoài ai nấy đều mang dáng vẻ bận rộn, dọn dẹp trong ngoài, bắc lửa nấu nước, nhiệt khí tỏa ra từ những người đi lại dường như muốn hòa tan cả tầng dày băng tuyết.
Đợi Lý ma ma rót xong một hồi nước cuối cùng, Vân Khanh mới từ trong phòng tắm đi ra. Lưu Thúy lập tức cầm khăn chạy lại, bện quanh mái tóc Vân Khanh rồi xoắn chặt lại cho ráo nước. Thanh Liên mang lễ phục đã sớm chuẩn bị xong từ trước mặc vào cho nàng.
Lý ma ma nhìn động tác của các nàng, ánh mắt mang theo vẻ hài lòng nhưng vẫn như cũ không quên nhắc nhở: “Ngày hôm nay các ngươi nên chuẩn bị cho thật kỹ lưỡng, lễ Cập Kê của tiểu thư nếu như xảy ra một chút sai sót gì, ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi.”
Lưu Thúy vốn từ đầu đã không dám thờ ơ, vội vã đáp lời. Trang phục mặc trong lễ Cập Kê so với ngày thường cũng không phải khác biệt nhiều lắm, chỉ là tay áo có rộng hơn đôi chút, giống như đang phóng khoáng lay động trong gió nhẹ. Mặc vào cũng rất đơn giản, hai vạt áo may theo kiểu nghi thức buông ở phía ngoài, chỉ cần lấy dây lưng buộc lại là xong.
Kiểu trang phục thế này, nếu như mặc vào các mùa xuân, hạ, thu, nhìn vào sẽ cảm thấy vô cùng thoải mái ung dung. Thế nhưng bây giờ đã là mùa đông, Vân Khanh lúc đầu nhìn thoáng qua, sau liền phân phó Thanh Liên mang đến một bộ áo nhung mặc lót bên trong, rồi mới khoác thêm lễ phục Cập Kê rộng thùng thình bên ngoài. Cuối cùng là đi vào đôi hài thêu hoa, tưởng rằng chỉ vậy là xong, ai ngờ còn phải đeo vào hàng tá những thứ đồ trang sức khác nữa. Lý ma ma cầm lược, chải nhẹ từ đỉnh đầu Vân Khanh đến chân tóc một trăm cái, trong miệng là những lời chúc phúc.
Cho đến khi mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, Vân Khanh toàn thân hương thơm ngào ngạt, sáng ngời long lanh, bước ra khỏi Quy Nhạn các tiến vào trong sảnh hành lễ.
Thân thể và xương cốt lão phu nhân không còn tốt nữa, vào mùa đông lại càng hạn chế vận động, thế nhưng ngày hôm nay cũng khoác lên trang phục, vui vẻ ngồi trong sảnh. Thẩm Mậu và Tạ thị tất nhiên lại càng phấn khởi vui mừng, nồng nhiệt tiếp đón khách khứa tới dự lễ mừng của con gái.
Từ trước lễ Cập Kê của Vân Khanh một tháng, Tạ thị đã gửi đi một loạt thư mời, mặc dù không thể so với khi còn ở Dương Châu quen biết nhiều người, nhưng ít nhất cũng có mấy nhà có thể coi là thân thiết.
“Nương, nhanh lên đi thôi! Chuẩn bị sắp đến giờ bắt đầu rồi.” Lâm Chân một mực thúc giục Lâm phu nhân, khiến Lâm phu nhân liếc mắt nhìn nàng, rồi lại ngượng ngùng nói với Tạ thị: “Thật ngại quá, nữ nhi nhà ta tính tình nôn nóng, dọc đường đi luôn miệng giục giã không biết bao nhiêu lần.”
Tạ thị nhìn Lâm Chân, khuôn mặt thanh tú hết sức hồn nhiên, vừa nhìn đã lập tức sinh ra cảm tình: “Đâu có, lệnh ái* hoạt bát đáng yêu, thật khiến cho người ta yêu thích.”
(*) Lệnh ái: Con gái rượu.
Lâm phu nhân đương nhiên không cảm thấy Lâm Chân thế này có chỗ nào không tốt, nghe thấy Tạ thị khen ngợi nữ nhi thì liền vui vẻ dắt nàng vào sảnh. Sau khi Lâm phu nhân đi vào, nhìn quanh những người đang có mặt trong sảnh, vốn cho rằng Phủ An Bá mới tới kinh thành không lâu, cũng không mời được quá nhiều người. Lúc này nhìn lại, người đến vậy mà cũng không ít.
Hộ bộ Thượng thư An phu nhân và nữ nhi An Tuyết Oánh đương nhiên là có mặt. Còn có Dương phu nhân của tướng quân phủ uy vũ, Tần thị ở phủ Vĩnh Nghị Hầu và Cảnh Tâm Như cũng đều có mặt ở đây.
Điều khiến cho người đến ai nấy cũng đều cảm thấy ngạc nhiên, chính là một nữ tử mặc trang phục lam nhạt ngồi ở thượng vị, đang dùng điểm tâm cùng Dương phu nhân nói chuyện.
Không ngờ Mộc Lam quận chúa cũng tới.
Vị Mộc Lam quận chúa này chỉ mới tới kinh thành từ một tháng trước, xưa nay ít cùng người khác kết giao. Nhiều lần các phu nhân hay tiểu thư trong kinh thành mời nàng đến tham dự tiệc trà xã giao cũng hiếm thấy nàng xuất hiện. Hôm nay không ngờ lại đến tham dự lễ Cập Kê của Vận Ninh quận chúa, nếu như nói hai người có giao tình, người khác chỉ sợ không tin. Mộc Lam quận chúa cùng Hoàng gia một thể, đây chẳng phải là thể hiện bệ hạ đối với ngày lễ Cập Kê của Thẩm Vân Khanh rất quan tâm, đặc biệt phái Mộc Lam quận chúa tới tham gia sao? Nhất thời, trong lòng những người ở đó vòng vo đủ các loại suy đoán. Mặc dù không thể xác định được rốt cuộc là vì sao, nhưng Hải thị cuối cùng vẫn cảm thấy An Bá phủ quả thực là nhận được quân ân long sủng, không thể coi nhẹ.
Đã đến giờ khai lễ, Thẩm Mậu đầu tiên đứng lên, hắn một thân trường bào mới toanh, trên mặt mang theo vẻ vui sướng không hề che giấu, cất giọng đọc to diễn văn trước mặt mọi người. Mà Vân Khanh lúc này cũng đi tới cửa, xuyên qua kẽ hở trên tấm cửa lờ mờ nghe thấy Thẩm Mậu nói: “Mời Thẩm Vân Khanh ra mặt bái kiến các vị khách khứa!”
Bầu không khí đang sôi nổi chợt an tĩnh lại, một thiếu nữ mặc váy dài màu đỏ nhạt, tay áo theo gió phiêu phiêu, vén lên tấm rèm đi vào trong sảnh. Theo sau nàng là bốn nha hoàn vận đồng phục màu xanh, ai nấy đều mặt mày thanh tú. Thế nhưng, dưới sự điểm tô của dung mạo các nàng, nhan sắc người thiếu nữ ấy lại càng thêm nổi bật xuất sắc. Uyển chuyển như trăng sáng bao bọc giữa các vì sao, làn váy thêu cành cành lá lá những hoa văn phức tạp, uốn lượn theo từng bước chân của nàng tựa như thủy vân, duyên dáng trong đôi mắt của tất cả mọi người.
Vân Khanh hơi cúi đầu, sắc mặt trầm ổn, bước đi không nhanh không chậm, dưới ánh mắt đổ dồn của tất cả mọi người, từ từ đi vào phía trung tâm. Tóc đen của nàng buông thẳng thẳng sau lưng, theo bước chân nàng di chuyển, tản ra một mùi thơm thanh mát nhè nhẹ. Phong thái nàng thong dong mà lễ độ, giống như một nữ tử đoan trang nhất, một công chúa cao quý nhất, xuất hiện trước mặt mọi người.
Tạ thị nhìn Vân Khanh đi tới, vành mắt hơi hơi đỏ lên, trên mặt lại lộ ra chút kiêu ngạo nhàn nhạt. Vừa rồi lúc Vân Khanh đi ra, nàng thấy rõ vẻ kinh diễm cùng vừa ý trong đáy mắt những người ngồi đó. Đây là con gái của nàng, từ một nắm bột nhỏ lớn lên trở thành một đóa hoa chói mắt, nở rộ trước mắt chúng nhân.
Vân Khanh quỳ gối trên nệm sớm đã được người chuẩn bị trước. Bốn người Lưu Thúy, Thanh Liên, Vấn Nhi, Phi Đan cũng theo nàng quỳ xuống, khi trán chạm vào mu bàn tay Tương Điệp, nàng cất giọng nói: “Vân Khanh bái kiến tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân. Con xin cảm tạ ơn sinh thành dưỡng dục.”
An Tuyết Oánh nhìn Vân Khanh trong lễ Cập Kê, hai mắt có chút xúc động. Cử hành lễ Cập Kê, chính là thể hiện một nữ tử đã đến tuổi trưởng thành, cũng thể hiện rằng nàng đã có thể xuất giá. Hôn sự của nàng ấy cũng đã có sắp xếp, suy nghĩ trong lòng nàng chỉ là đối với Vân Khanh, không biết công tử nhà ai mới có phúc khí cưới được một thê tử tốt như vậy.
Tần thị hiện tại đã trở thành kế thất của Vĩnh Nghị Hầu, hôm nay cũng là theo lời dặn dò của Lý lão thái quân, nhất định phải tới tham gia lễ Cập Kê của Vân Khanh. Bây giờ tiếng tăm của Vân Khanh trong tầng lớp quý nữ ở kinh thành mười phần vang dội, hơn nữa cô gái này ngoại trừ lấy xuất thân của nàng làm đầu đề câu chuyện, còn lại đều là khen ngợi tán dương. Lý lão thái quân chuyên tâm muốn Cảnh Trầm Uyên thay Vĩnh Nghị Hầu duy trì vinh quang gia tộc, vậy nên càng đặc biệt coi trọng người nghĩa muội Vân Khanh này của Cảnh Trầm Uyên. Chẳng qua chỉ cần dựa vào quan hệ giữa Tần thị và Tạ thị, chưa cần Lý lão thái quân mở miệng, nàng cũng muốn đích thân tới tham dự.
Tần thị không có con gái, nhìn thấy Vân Khanh liền nhớ lại trước đây khi còn ở tại quê nhà thực đã gặp được một mối lương duyên tốt đẹp. Cô gái này tính tình kiên nghị, nhìn nàng trải qua bao sóng to gió lớn đạt được tới vị trí hôm nay, trở thành quận chúa tôn quý vô cùng trong triều, trong lòng nàng thay con trai tiếc hận. Nếu Vân Khanh làm con dâu nàng thì thật tốt biết mấy, vừa xinh đẹp giỏi giang, lại là bạn tương tri cùng Trầm Uyên, không tính đến xuất thân của nàng, quả thực là đối tượng chọn dâu thích hợp nhất. Đáng tiếc giữa hai đứa cũng không phải tình yêu nam nữ, nàng chỉ đành thu lại phần tâm tư này.
Cảnh Tâm Như đứng ở bên cạnh Tần thị, thấy Tần thị hai mắt từ ái nhìn Vân Khanh, trong lòng đối với đại tẩu xuất thân tội thần, cả đời làm dân phụ này âm thầm cười lạnh. Thẩm Vân Khanh chẳng qua chỉ cho nàng mấy lượng bạc lẻ, liền đã cảm động như vậy. Thẩm gia có tiền, bạc cũng chỉ như hạt muối trong biển mà thôi, căn bản là không đáng nhắc tới, vậy mà hai người Tần thị và Cảnh Trầm Uyên một mực coi là đại ân, ghi tạc trong lòng. Nhất là Tần thị, những lúc trước mặt Lý lão thái quân, nhắc đến Thẩm gia quả thực là ca ngợi giống như Bồ Tát sống, khiến cho Lý lão thái quân đối với Thẩm gia cũng vô cùng coi trọng. Có cần đến mức vậy không?
Hai tròng mắt nàng liếc qua nét mặt Mộc Lam quận chúa, cũng chỉ là con gái một thương nhân mà thôi, ngay đến cả Mộc Lam quận chúa cũng tới. Nàng xưa nay vẫn luôn được Lý lão thái quân nuôi dưỡng bên người, lễ Cập Kê cũng không có long trọng như vậy. Thẩm Vân Khanh, nàng ta dựa vào cái gì nhận được mọi thứ tốt đẹp như thế!
Cảnh Tâm Như từ sau bị rớt khỏi danh sách tuyển tú, đối với Vân Khanh liền có một loại ghen ghét như có như không. Sự ghen ghét này rốt cuộc vào lễ Cập Kê hôm nay hóa thành một con dao vô cùng sắc bén, hung hăng đâm mạnh vào trái tim của nàng. Năm sau, nàng cũng đã mười tám, trước đây Lý lão thái quân giữ lại nàng, chính là mong đợi dịp tuyển tú đưa nàng vào trong cung, mưu cầu Thánh sủng, thay Vĩnh Nghị Hầu nối nghiệp một phần vinh hiển. Bây giờ tuyển tú đã qua, đợi đến lần tuyển tú tiếp theo, nàng lúc đó đã hai mươi có lẻ, nói cách khác chính là gái lỡ thì.
Nhớ tới ngày trước lúc ở phủ của Tiết Quốc công, nhìn thấy Oánh phi một thân xa hoa cùng phú quý. Ngay cả một nơi như tang lễ, Minh đế cũng đều bởi vì sủng ái mà dẫn Oánh phi đi theo, lẽ nào nàng so với Oánh phi thua kém rất nhiều sao? Tự đáy lòng, Cảnh Tâm Như luôn cảm giác rằng mình không hề kém cạnh bất kì một ai, hoàn toàn xem nhẹ dung mạo xuất sắc của An Lộ Oánh và gia thế của Ninh quốc công. Dường như quên mất rằng, nàng chẳng qua chỉ là cái tên dưới danh nghĩa thứ nữ của Lý lão thái quân mà thôi.
Cũng may con trai Cảnh Trầm Uyên của Tần thị được Minh đế coi trọng, hiện đã được thăng chức Long Các Đồ đại học sĩ, quan ngũ phẩm. Tuy là chức vị không cao nhưng được phép đi lại ở ngự tiền, mỗi ngày đều có cơ hội lên tiếng trước mặt Minh đế, là vị trí tương đối có trọng lượng. Lại thêm cả Lý lão thái quân chống lưng, Cảnh Tâm Như cảm giác nếu như dựa vào gia thế này, tìm một mối phú hộ nào đó gả đi hẳn không thành vấn đề.
Mắt thấy Thẩm Vân Khanh đã hoàn thành nghi thức cài trâm lên tóc, nhận được lời chúc phúc từ chủ khách, đáy mắt Cảnh Tâm Như hiện lên một loại đố kị. Không biết Thẩm Vân Khanh sau này sẽ gả đi đâu, cũng không biết sẽ gả cho người thế nào, xuất thân của nàng thấp hèn như vậy, hào môn thế gia nhất định sẽ không coi trọng Thẩm Vân Khanh. Làm thông gia với nhà làm quan, khó có thể tránh được quan hệ giữa người với người phức tạp!
Cùng thời điểm diễn ra nghi lễ Cập Kê của Thẩm Vân Khanh, lại đồng thời ôm mối lo lắng về hôn sự của nàng, Ngự Phượng Đàn cũng đi về hướng điện Dưỡng Tâm của Minh đế.
Trên lá cây xanh xanh là một tầng tuyết mỏng, lấp loáng dưới ánh nắng mặt trời, từng giọt tuyết tan men theo rìa phiến lá rơi xuống. Cây cối xung quanh Dưỡng Tâm điện so với những nơi khác đặc biệt có sinh khí. Ngự Phượng Đàn dùng ngón tay búng nhẹ phiến lá, lập tức nước bắn ra tung tóe như hoa băng, tản đều khắp bốn phía xung quanh. Hắn mím môi môi cúi đầu cười, lễ cập kê của Khanh Khanh, hắn cũng phải tặng nàng một phần quà đủ lớn mới được!