Vân Khanh cảm thấy tình cảnh trước mắt có chút nực cười.
Nha hoàn kia tên là Vi Nhi, cái bụng tám tháng nhô lên thật cao, cho dù ai vừa nhìn cũng biết nàng ta là một phụ nữ có thai. Nàng ta có lông mày như lá liễu, mắt như hạnh nhân, khuôn mặt trái đào ẩn chứa một vẻ yêu kiều và yếu đuối, trên đầu lông mày là điệu bộ lẳng lơ làm cho người ta thương tiếc mà Vân Khanh rất hay thấy trước đây. Mặc dù nàng ta đã có thai tám tháng cũng vẫn là một mỹ nhân đang mang thai.
Nàng một tay chống nạnh, một tay che bụng, vô cùng ra dáng người có thai đứng trước mặt An Tuyết Oánh, trong ánh mắt chứa một vẻ dò xét của kiểu phụ nữ mới có chút hiểu biết, bình tĩnh nhìn An Tuyết Oánh.
Ánh mắt với tròng mắt hơi nheo lại như vậy, thoạt nhìn như chứa đựng một cảm giác coi thường, thậm chí khiến người ta cảm thấy có chút vênh váo tự đắc.
"Cô chính là An Tuyết Oánh?" Vi Nhi mở miệng nói câu đầu tiên đã khiến hai chân mày của Vân Khanh nhíu lại. Nghe khẩu khí này, Vi Nhi đó chắc là sắp xảy ra chuyện không lành, không hề mở miệng ra là nằng nặc cầu xin tha thứ một cách đáng thương giống như những người khác. Đây lại chính là biểu hiện có chút không giống với vẻ bề ngoài của nàng ta, thì ra từ Vi Nhi thoạt nhìn nhu nhược kia, kỳ thực dã tâm trong mắt bừng bừng, Vân Khanh vẫn có thể nhìn thấy những suy nghĩ ẩn sâu của nàng ta.
Vân Khanh liếc mắt nhìn An Tuyết Oánh lo lắng, vừa rồi An Tuyết Oánh đau lòng như vậy, bây giờ còn phải đối mặt với nha hoàn này, có thể hiểu được tâm trạng của nàng thế nào. Trong ánh mắt trong trẻo của An Tuyết Oánh mặc dù có một vẻ buồn bã man mác, nhưng Vân Khanh lại phát hiện trên vẻ mặt buồn bã này càng thêm nhiều quyết tâm và kiên định. Vân Khanh vốn muốn mở miệng, sau khi nhìn thấy ánh mắt của An Tuyết Oánh như vậy bèn thu lại những lời nói muốn bảo vệ An Tuyết Oánh.
Nàng có thể bảo vệ được Tuyết Oánh một lúc, nhưng không thể bảo vệ cả đời, cuối cùng vẫn sẽ có những chuyện Vân Khanh không thấy được, cũng không tiện nhúng tay vào, cuộc đời Tuyết Oánh vẫn phải để nàng ấy tự mình quyết định.
An Tuyết Oánh cũng cảm thấy cái nhìn và quyết định thoáng qua này. Trong mắt của nàng lộ ra một vẻ cảm kích với Vân Khanh, hôn sự với Trì Mặc vốn là chuyện của nàng, Vân Khanh lại đang giúp nàng xử lý, nếu nàng luôn để Vân Khanh giúp mình, sao có thể trưởng thành lên, lẽ nào sau này xuất giá vẫn muốn Vân Khanh giúp đỡ sao? Hơn nữa Vân Khanh lại không phải người thân danh chính ngôn thuận của An gia, nếu nhúng tay vào quá lộ liễu khiến Trì quận vương và những người khác biết được, sẽ cho rằng Vân Khanh tham gia quá nhiều. Vân Khanh cũng là nữ tử chờ ngày xuất giá, nếu danh tiếng truyền ra ngoài như vậy, Cẩn Vương và Cẩn Vương phi biết được, chưa chắc sẽ thấy thoải mái.
Vì vậy An Tuyết Oánh đã kiềm chế cơn giận dữ trong lòng, trong đầu hiện lên lúc Vân Khanh nói đầy tự tin, mẫu thân đã giáo dục nàng, nữ nhi trong gia đình phải ngoài mềm trong cứng, không thể quá mạnh mẽ, cũng không thể mềm yếu.
Dần dần, toàn thân An Tuyết Oánh tích tụ khí độ và phong phạm của con gái đại gia, khuôn mặt giống như hoa mai tỏa ra khí chất kiên nghị, từ tốn nhìn Vi Nhi, nói: "Ta là An Tuyết Oánh, ngươi là ai?"
Vẻn vẹn một câu nói cũng khiến biểu cảm trên mặt của Vi Nhi run lên, không có thứ gì sỉ nhục hơn so với việc đối thủ căn bản cũng không biết nàng ta là ai. Vi Nhi biết An Tuyết Oánh chắc chắn biết rõ mình là ai, bây giờ chuyện của Trì Mặc và nàng ta đang được lưu truyền xôn xao trong kinh thành, lúc An Tuyết Oánh trông thấy cái bụng và dáng vẻ của mình, không thể không hiểu là ai. Nàng đã cố ý như vậy.
Nghĩ đến đây, Vi Nhi thấy An Tuyết Oánh trước mặt tiểu thư khuê các, tú lệ đoan trang như vậy, trong mắt lóe lên sự căm hận. Nhưng nàng ta lại không hề lộ ra biểu cảm gì khác biệt, chỉ trong nháy mắt lại khôi phục vẻ tươi cười hiền hòa nhìn An Tuyết Oánh, trong giọng nói có chút khiêu khích: “An tiểu thư không biết ta cũng lạ, ta là nha hoàn thân cận của Trì Mặc. Chắc hẳn chàng cũng chưa nói ra với cô, cũng do Trì Mặc quá cẩn thận, luôn giấu kín về ta, không để ta tùy tiện gặp người khác, tránh chuyện không cẩn thận làm tổn thương con của chúng ta.”
Nàng ta vừa nói, tay vừa xoa xoa lên bụng thị uy.
Trì Mặc. Gọi thật thân thiết, một nha hoàn thân cận có thể gọi tên của hắn...
An Tuyết Oánh cúp mắt che giấu nỗi đau đớn nhè nhẹ trong lòng, ánh mắt đảo qua bụng của nàng ta, giữa chân mày lại tràn ngập vẻ tươi cười: “Tuy ta và Trì công tử có hôn ước nhưng Trì quận vương phi cũng sẽ không báo cho ta biết về từng nha hoàn trong phủ, chuyện thế này là việc của quản gia chứ không phải của chủ mẫu. Hơn nữa, Trì công tử không cho ngươi gặp người khác, có lẽ là hắn cảm thấy ngươi không thích hợp cho người ta biết.”
Dung nhan nàng như hoa mai lộ ra một nụ cười thản nhiên, nhưng đáy lòng Vân Khanh phải thầm khen một tiếng. Ngày thường Tuyết Oánh rất ít nói gay gắt đến mức này, bây giờ mở miệng từng câu từng chữ nói đúng trọng điểm, ám chỉ thân phận nha hoàn hèn mọn của Vi Nhi căn bản không ra gì, hơn nữa còn nói đứa nhỏ trong bụng nàng ta luôn phô bày ra cũng ti tiện không kém.
“Cô!” Thân phận nha hoàn của bản thân luôn luôn là nỗi đau của Vi Nhi, rõ ràng Trì Mặc đã say mê mình như vậy, thậm chí đến mức đã vì nàng ta mà mãi không đồng ý lấy vợ. Nhưng Trì quận vương phi vẫn không chịu cho Trì Mặc cưới nàng, còn sai ma ma mỗi ngày đều đem chén thuốc cho nàng, tránh để nàng có con nối dõi. Lúc đầu nàng cho rằng chỉ cần kéo dài như vậy, giữ chặt con người và trái tim của Trì Mặc, mỗi ngày về đêm đều khóc lóc với hắn, lo lắng sau này chủ mẫu biết nàng thì không tốt.
Cũng may bản thân Trì quận vương phi chính là một chủ mẫu nghiêm khắc, di nương và tiểu thiếp trong phủ đều bị bà chỉnh đốn khống chế có nề nếp nên ngoan ngoãn phục tùng. Trì Mặc thấy vậy bèn nghĩ tới sau này Vi Nhi sẽ bị người khác trị như vậy, vì thế vẫn luôn cự tuyệt thúc giục của Trì quận vương phi.
Cho tới sau này, sau khi Trì quận vương phi có quan hệ tốt với An thượng thư, Trì quận vương phi cũng dần dần lui tới với An phu nhân nhiều hơn, sau khi bà nhìn thấy An Tuyết Oánh càng thích không chịu được nên một lòng muốn hai nhà kết thân.
Sau khi Vi Nhi biết, trong lòng lo lắng, mỗi ngày luôn luôn uống một ngụm chén thuốc trước mặt ma ma, đợi đến sau khi ma ma đi rồi liền liều mạng móc họng nôn ra. Trải qua nửa tháng kiên trì, cuối cùng một tháng sau đã có tin vui, nhưng lúc này cũng truyền đến tin tức đính hôn của An Tuyết Oánh và Trì Mặc.
Vì vậy nàng khóc suốt ba ngày ba đêm với Trì Mặc, còn nói cho hắn chuyện mình đã mang thai. Trì Mặc chứng kiến nữ nhân mình yêu thương phải khóc, đâu thể chịu được, bèn xông thẳng vào trong phòng của Trì quận vương phi nói muốn từ hôn và muốn lấy Vi Nhi làm vợ. Đương nhiên Trì quận vương phi không bằng lòng, ầm ĩ một trận lên, Trì quận vương phi thầm sai người lén bỏ thuốc phá thai cho nàng ta, lại sai người bắt nàng ta bán đi nhưng mọi lần đều bị nàng ta phát hiện. Từ đó về sau, Trì Mặc đưa nàng ta theo người, ngoại trừ không tiện ra ngoài, còn lại luôn luôn đi cùng với nàng ta, đồng thời uy hiếp Trì quận vương phi, nếu Vi Nhi chết đi, hắn cũng sẽ không sống tạm bợ thêm nữa.
Cứ như vậy, Trì quận vương phi đã thỏa hiệp, nói nếu Trì Mặc cưới An Tuyết Oánh về làm chính thê mới cho phép hắn nạp Vi Nhi làm thiếp thất.
Lúc đầu khi Trì Mặc nói cho Vi Nhi tin tức này, trong lòng Vi Nhi vô cùng bất mãn, nếu nàng ta muốn làm thiếp thất thì cần gì phải mau chóng mang thai như vậy, còn xui khiến Trì Mặc làm ầm mọi chuyện. Đúng lúc nàng ta vẫn chuẩn bị tiếp tục làm ầm, lại vô tình biết được một tin tức.
Vị tiểu thư của An gia đính hôn với Trì Mặc kia từ nhỏ đã có bệnh tim, cơ thể suy yếu, không thể chịu nhiều giận dữ, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Vi Nhi nghe xong, chủ ý trong lòng lập tức thay đổi, thay vì làm loạn lên như vậy cũng không đạt được kết quả tốt, chi bằng để An tiểu thư này vào nhà, nàng ta lại mượn Trì Mặc gây cho An tiểu thư này nỗi khổ không nói được ở trong phủ, đến lúc vừa bị đè nén lại oan khuất nhưng không thể nào bộc lộ, vị An tiểu thư có bệnh tim này chẳng mấy chốc sẽ tức chết.
Đến lúc đó thiếp thất Vi Nhi mượn chuyện sinh ra trưởng nam (nàng cảm thấy mình chắc chắn đang mang bầu con trai), sẽ từ thiếp thành thê, làm một vợ kế, chẳng phải là càng danh chính ngôn thuận...
Nàng ta tính toán rất tốt, nhưng không biết vì sao vào hôm hội họp của Trì Ưu, nàng ta ăn xong một chén cháo nhỏ của nhà bếp bưng lên lại đột nhiên đau bụng nhức nhối giống như bị phá thai vậy. Nàng ta sợ đến mức cho rằng Trì quận vương phi lại dùng thuốc phá thai cho nàng, vội vàng gọi tiểu nha hoàn đi đưa Trì Mặc tới, ai biết được lúc Trì Mặc tới thì bụng lại hết đau. Đương nhiên, nàng ta không thể biết chính là Vân Khanh sắp xếp đưa thuốc bột cho An Sơ Dương. An Sơ Dương nhân lúc đi vệ sinh bèn rắc vào trong cháo, thuốc bột chỉ làm bụng của nàng ta đau lên một lúc khiến chuyện này ầm ĩ đủ để mọi người đều biết mà thôi.
Khi chuyện của Trì Mặc và nàng ta đều đã lan truyền rộng khắp kinh thành, Trì quận vương phi cảm thấy vô cùng mất mặt. Lúc đó bà đã mắng nàng ta là nha hoàn hèn mọn như vậy lại ngông cuồng muốn thông qua việc lên giường và âm mưu thâm độc để leo lên vinh hoa phú quý. Cho dù bà có chết cũng sẽ không cho Vi Nhi vào nhà...
Nếu nàng không phải là một nha hoàn, mà là một tiểu thư con quan thì Trì quận vương phi đã sớm bằng lòng phải không?
Trong lòng Vi Nhi nghĩ như vậy không chỉ một lần, nhưng nàng ta lại không biết Trì quận vương phi ghét nhất không phải là nha hoàn lên giường mà là nha hoàn này thông qua lên giường đã khiến con trai bà mê đắm đến mức người nhà cũng không quan tâm nữa, lễ nghĩa liêm sỉ đều vứt ra ngoài chín tầng mây, tổn hại thanh danh của toàn bộ phủ Trì quận vương.
Trên mặt Vi Nhi đã hiện ra biểu cảm vừa căm ghét vừa oán hận, nhìn áo choàng xanh ngọc của An Tuyết Oánh khoác trên người, lông cáo trắng thượng hạng từng sợi thẳng tắp rõ ràng, chỉ nhìn cũng biết mặc lên ấm áp vô cùng, cảm giác chạm vào tay cũng vô cùng thoải mái và giá trị không nhỏ. Đồ vật tốt như vậy, vì sao An Tuyết Oánh lại có thể có mà nàng ta thì không, chỉ cần gả cho Trì Mặc thì mấy thứ này còn không phải là muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu sao.
Vi Nhi xoa bụng, nhìn An Tuyết Oánh khẽ cười, trong nụ cười chứa đựng sự tàn nhẫn, từ từ đi đến một chỗ gió lùa ở đài ngắm hoa mai. Khi nhìn chằm chằm vào Vân Khanh và An Tuyết Oánh, nàng ta chậm rãi nói: “An tiểu thư, ta biết cô chắc chắn không cam lòng gả cho Trì Mặc như vậy. Thế nhưng cô phải bằng lòng gả cho chàng, nếu không ta sẽ nhảy xuống nơi này khiến tất cả mọi người đều biết là cô ghen tỵ, cô là nữ tử độc ác đẩy nha hoàn thân cận của vị hôn phu từ đài ngắm tuyết xuống...”
Trì quận vương phi đã nói, chỉ khi An Tuyết Oánh gả cho Trì Mặc thì nàng ta mới có thể vào nhà, nếu không nàng ta có mơ cũng đừng mong gả cho Trì Mặc! Nàng ta không thể bỏ qua cơ hội này, bụng của nàng ta đã lớn như vậy, vinh hoa phú quý đều thấy trước mặt rồi...
Vân Khanh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Vi Nhi, chỉ cảm thấy sự ác độc trong đôi mắt đã phá sạch vẻ đẹp của nàng, nếu bộ mặt nàng ta trước mặt Trì Mặc như thế này, Trì Mặc còn có thể yêu thích nàng ta hay sao? Nhưng nhìn ánh mắt quyết liệt của nàng ta, Vân Khanh biết nàng Vi Nhi này là loại người gian ác, nàng ta có thể có thai đứa bé dưới sự phòng bị của Trì quận vương phi thì chắc chắn là toàn tâm toàn ý muốn dựa dẫm vào người có quyền thế. Từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, Trì quận vương phi chắc chắn đã nói gì đó với nàng ta, mới khiến Vi Nhi có thể tới nơi này lấy con của mình để cưỡng bức Tuyết Oánh.
Nhưng sự uy hiếp như vậy lại khiến người ta chẳng có chút đồng tình nào mà chỉ có phẫn nộ.
Vi Nhi đã có thể trơ tráo đến mức độ như vậy, dựa vào cái bụng đang mang đứa con của Trì Mặc mà cưỡng bức An Tuyết Oánh lấy Trì Mặc! Chính là muốn An Tuyết Oánh gả tới sẽ lên làm mẫu thân của con vợ kế hay sao? Nàng ta muốn dùng biện pháp như vậy khiến An Tuyết Oánh đùng đùng tức giận mà chết hay sao?
Vân Khanh cảm thấy vô cùng phẫn nộ, trong mắt An Tuyết Oánh cũng bốc lên lửa giận giống như ngọn lửa giận dữ thiêu đốt trên mặt băng, lộ ra một cơn ớn lạnh lại có khí tức bức người. Trong đôi mắt long lanh của nàng tràn đầy tức giận, từng bước đi tới trước mặt Vi Nhi.
Ngày thường An Tuyết Oánh dịu dàng vô cùng, vào lúc này toàn thân cũng tản ra khí thế bức người, lại kinh hãi đến mức Vi Nhi không khỏi dựa vào tiểu nha hoàn ở bên cạnh cùng tới với nàng một chút, trong giọng nói có chút sợ hãi sâu xa: "Cô muốn làm gì?"
"Ngươi biết không? Ta cảm thấy ngươi rất ác độc." An Tuyết Oánh ngày thường thuần khiết như tuyết, trong giọng nói lộ ra sự căm phẫn giống như đã nhìn thấy thứ bẩn thỉu nhất:
“Uổng phí ngươi được sinh ra có một khuôn mặt như đỗ quyên, lại có một trái tim đen tối. Ta chỉ nghĩ tới bên cạnh phu quân tương lai có một người phụ nữ như ngươi, đã cảm thấy ta còn gả tới nữa thì đơn giản là ngu không ai bằng!”
Đôi mắt long lanh kia bắn ra ánh mắt khiến Vi Nhi cảm thấy bản thân ở trước mặt con người thanh khiết như vậy lộ ra muôn phần xấu xí. Nhưng lúc này nàng ta bất chấp sự khó coi của bản thân, còn nghe rất rõ ràng lời của An Tuyết Oánh rồi trợn trừng mắt lên nói: "Ý của cô là không lấy chồng? Nếu ta từ nơi đây ngã xuống, chỉ sợ An gia các người cũng sẽ trở thành sự gièm pha trong kinh thành, đến lúc đó tiểu thư của An gia cũng sẽ bị người ta chê cười, mà cô cũng không thể không gả cho Trì Mặc..."
Những điều này mới là điều Vi Nhi nắm chắc An Tuyết Oánh nhất định sẽ chấp nhận yêu cầu gả cho Trì Mặc của nàng ta...
Đáng tiếc, có một số việc luôn luôn nằm ngoài phạm vi dự liệu của con người.
Những chuyện nàng ta làm ra, ngay cả Vân Khanh cũng cảm thấy chấn động giống như An Tuyết Oánh lúc này.
Chỉ thấy An Tuyết Oánh mỉm cười với Vi Nhi, nụ cười giống như hoa tuyết băng lạnh trên trời bay xuống, trong sự thuần khiết chứa vẻ chế giễu soi tỏ lòng tham của con người: “Ngươi sai rồi, trên thế gian này không chỉ có ngươi biết uy hiếp người khác...”
Lời nói còn đang vang lên trong không trung, đã thấy An Tuyết Oánh nhanh chóng xoay người ngã xuống đài ngắm tuyết...
Hành động này của nàng khiến trái tim Vân Khanh sợ hãi đến mức chút nữa ngừng đập, vội cất bước nhảy qua để bắt lại tay của An Tuyết Oánh nhưng vẫn không kịp, chỉ thấy bóng dáng An Tuyết Oánh biến mất ở đầu chỗ gió lùa.
Mặc dù đài ngắm tuyết không cao, nhưng cũng không thấp, nếu không cũng không thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đẹp của Vinh Hoa Uyển, đại khái là có độ cao trên dưới ba tầng lầu. Người bình thường rơi xuống, chí ít cũng ngã gãy tay chân, mà thân thể nhỏ bé và yếu ớt của An Tuyết Oánh còn có bệnh tim, nguy hiểm hơn so với những người khác.
“Tuyết Oánh!” Vân Khanh vừa nhìn xuống phía dưới đã thấy thân hình của An Tuyết Oánh được một bóng người áo xanh đỡ được ở giữa không trung, nên mới yên tâm. Trước hết nghĩ tới những gì An Tuyết Oánh đã nói khi ngã xuống, trong tròng mắt lướt qua một tia sáng lợi hại. Đầu tiên nàng liếc mắt ra dấu cho Lưu Thúy đi xuống xem qua tình hình của An Tuyết Oánh, sau đó sửa lại biểu cảm trên mặt, trong giọng nói tràn đầy kinh hoàng liên tục kêu lớn:
“Vi Nhi, tại sao ngươi có thể đẩy An Tuyết Oánh xuống dưới chỉ vì Trì Mặc. Ngươi cũng không thể xuống tay với An Tuyết Oánh như vậy, ngươi thật quá tàn nhẫn...”
Giọng nói của Vân Khanh như khóc như tố cáo, không lớn không nhỏ mà vừa đủ để các phu nhân và tiểu thư ngồi phía sau bình phong ngắm tuyết chú ý tới.
Vi Nhi, An Tuyết Oánh, Trì Mặc. Ba cái tên này chính là tâm điểm nóng nhất gần đây, các phu nhân tiểu thư này ngày thường thích nhất chuyện bát quái, đương nhiên sẽ không bỏ qua lúc thấy chuyện ầm ĩ này, nhao nhao đứng lên nhìn sang từ cửa sổ hoặc đi tới từ phía sau bình phong.
Vi Nhi vẫn chưa phản ứng kịp từ tư thế quyết liệt của An Tuyết Oánh, mãi đến khi nàng ta hoàn hồn, đã thấy trái phải đều có bóng người tới rồi. Đầu tiên nàng ta liếc qua Vân Khanh, khẽ cắn răng và nhắm hai mắt, cũng muốn nhảy ra ngoài.
Ai biết được, một bàn tay vững chắc ngăn được động tác của nàng ta lại, giọng nói mang theo âm sắc rõ ràng lại tăng thêm ý châm chọc: “Ngươi không cần tính toán nói là lúc An Tuyết Oánh và ngươi cãi lộn cùng nhau ngã xuống. Ta nhất định sẽ kéo ngươi lại bằng được!”
Vân Khanh vẫn luôn phòng bị Vi Nhi làm ra hành động cứu vãn gì, vừa rồi nàng nhìn thấy Vi Nhi khẽ động, đã muốn tới ngăn cản, nhưng tiểu nha hoàn của Vi Nhi ngăn ở trước mặt nàng. Nếu để cho Vi Nhi nhảy xuống, lúc đó mấy phu nhân kia không nhìn thấy, nói không chừng An Tuyết Oánh đó trượt chân, vậy phí cú ngã này rồi.
Nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc bao hàm sự kiêu ngạo và nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mặt, Vân Khanh cũng không tránh khỏi có chút kinh ngạc nhìn nàng, gọi lớn: “Chương Oánh!”
Nàng thế nào cũng không ngờ lại tình cờ gặp Chương Oánh ở đây.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Chương Oánh hiện ra một nụ cười giống như kinh ngạc khi nhìn thấy nàng, thoáng trông thấy mấy vị phu nhân cũng đã tụ tập lại, lời nói ra khỏi miệng cũng lưu loát mang theo một chút dứt khoát: “Cô đi xem xem Tuyết Oánh thế nào rồi, ở đây đã có ta! Đợi lát nữa sẽ hàn huyên với cô.”
“Được!” Vân Khanh biết sự sắp xếp của Vi Nhi hôm nay đã vô dụng, đáy lòng lo lắng đến tình hình của Tuyết Oánh nên khe khẽ gật đầu, xoay người kéo khít áo choàng đi xuống phía dưới dọc theo thang gác cao cao.
Chỉ nghe thấy phía sau không ngừng truyền đến âm thanh hô lên kinh ngạc của các vị phu nhân và tiểu thư cùng với giọng nói thêm dầu thêm giấm của Chương Oánh.
“Trời! Phía dưới kia chính là tiểu thư của An thượng thư...”
“Cao như vậy mà bị đẩy xuống, người ta không chết thì cũng phải mất nửa cái mạng...”
"Xem kìa, kẻ chửa ễnh bụng bên kia chính là nha hoàn có tên là Vi Nhi đó, đã leo lên giường vị hôn phu của người ta vẫn còn chưa đủ, lại còn muốn giết chết An tiểu thư, đúng là quá độc ác!"
"Mang thai cũng đã cho qua, còn muốn giết chết chủ mẫu tương lai, to gan quá thể rồi!”
“Đúng vậy, nếu không phải vừa rồi con kéo nàng ta lại, nàng ta còn muốn ra tay độc ác hơn, không biết An tiểu thư còn ngã thành bộ dạng như thế nào nữa!”
Hoa tuyết nhẹ bay trên bầu trời, lác đác phủ một tầng tuyết dày trên mặt đất, Lưu Thúy ngồi dưới đất, một tay ôm lấy An Tuyết Oánh đang nửa ngồi, vội vàng hô lớn về phía Vân Khanh: “Tiểu thư mau qua xem An tiểu thư...”
Nghe thấy tiếng gọi của nàng, Vân Khanh biết quá nửa là An Tuyết Oánh không sao. Lưu Thúy theo nàng lâu như vậy, nếu thật sự có chuyện cấp bách, nàng đã xoay như con quay rồi, đâu có dáng vẻ bình tĩnh ngồi ôm An Tuyết Oánh giống như bây giờ. Có điều nàng cũng chạy qua phối hợp “lo lắng” vô cùng ăn ý, ngồi xuống đất, phủ áo choàng lớn màu đỏ trên mặt đất rồi dìu An Tuyết Oánh ngồi lên trên, lại kêu lớn:
“Tuyết Oánh, rơi xuống từ chỗ cao như vậy, lẽ nào không thể đứng lên được nữa rồi?” Thấy đã khiến không ít người biết được An Tuyết Oánh đã bị thương, nàng mới hạ thấp giọng xuống hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Có bị thương ở đâu hay không?”
Trên mặt An Tuyết Oánh thật sự không thể nhịn được nữa, khẽ cười, liếc nhìn Lưu Thúy trách mắng: “Vừa rồi khi ta rơi xuống đã được một người đỡ lấy nên vốn là không sao. Nhưng sau khi Lưu Thúy đi xuống lại nói với ta phải giả bệnh như vậy mới có thể khiến Vi Nhi đó thêm xui xẻo, ta phối hợp một chút xíu đó!”
Ngược lại nếu An Tuyết Oánh ngã xuống không bị chút tổn thương nào, vậy cuộc hôn nhân này không thể khước từ được. Vân Khanh liếc mắt nhìn Lưu Thúy tán thưởng, không sai, đúng là nha đầu tốt, bây giờ càng ngày càng thông minh rồi.
Lưu Thúy đắc ý khẽ nheo mắt, trong đôi mắt tròn đều là những ánh sáng nhỏ bé đầy hưng phấn. Nhưng vào lúc này, một chiếc xe ngựa cũng vất vả lăn tới bên cạnh.
Người đánh xe của An gia nhảy xuống, hô lớn: “Tiểu thư, người đã bị thương rồi đúng không? Tiểu nhân đưa người quay về phủ!”
“Sao ngươi biết tiểu thư đã bị thương?” Tiểu Hàn đỡ An Tuyết Oánh, nghi ngờ nhìn người đánh xe, tốc độ này đúng là quá nhanh, phải biết rằng từ đài ngắm tuyết tới vị trí đậu xe trước cửa không phải nói đến là đến được ngay.
Trên khuôn mặt đen đúa vuông vức của người đánh xe cũng có chút hoài nghi, nói: “Vừa rồi có một vị công tử áo xanh nói với tiểu nhân rằng tiểu thư đã bị thương, khiến tiểu nhân vội vàng đánh xe vào đây đón tiểu thư quay về phủ thăm khám thương tích.”
Ánh mắt của hắn nhìn An Tuyết Oánh đang được Tiểu Hàn và Lưu Thúy dìu, tiểu thư đúng là đã bị thương rồi.
“Công tử áo xanh đâu rồi?” An Tuyết Oánh liếc mắt nhìn quanh rồi hỏi.
“Sau khi hắn nói xong cho tiểu nhân liền đi luôn rồi.” Người đánh xe nói đúng sự thực.
An Tuyết Oánh không khỏi có chút lạc lõng, vừa rồi lúc rơi xuống đã được một người đỡ được ở giữa không trung, lúc ấy nàng ngã xuống có chút sợ hãi, lúc đầu chỉ nghĩ không muốn để cho Vi Nhi uy hiếp, nhưng khi ngã xuống mới cảm thấy bay trong không trung không tốt lắm, ngay lúc này có một bóng người áo xanh lướt qua đỡ lấy nàng. Khi đó nàng chỉ mải lo sợ, khi chân đứng trên mặt đất vẫn cảm thấy có chút hư ảo nên căn bản còn chưa kịp thấy rõ tướng mạo của người đã cứu nàng thì nam tử áo xanh kia đã không thấy tăm hơi.
Vân Khanh nhìn thần sắc của An Tuyết Oánh, vừa quay đầu nhìn một chút về góc độ xuất hiện lúc nãy của nam tử áo xanh. Người này chắc cũng là người thưởng tuyết trên đài ngắm tuyết, có lẽ đã sớm chú ý tới những chuyện này mới có thể ra tay cực nhanh. Cũng không biết hắn ta là ai mà lại tay không để lại danh tính vậy.
Dìu An Tuyết Oánh vào trong xe, Vân Khanh dặn dò Tiểu Hàn chăm sóc thật tốt khi An Tuyết Oánh trở về, lại dặn dò mấy câu với nàng, để Tiểu Hàn sau khi làm xong trở về rồi mới lui ra từ trong xe ngựa. Nàng nhìn theo xe ngựa của nhà họ An đi về phía Uyển môn, lúc này mới xoay người lại.
Lúc này Chương Oánh cũng đã đi xuống từ trên lầu, khóe môi đỏ tươi hàm chứa nụ cười, đi về phía Vân Khanh, nói: “Tuyết Oánh thế nào rồi?”
Vân Khanh nhìn lên phía trên lầu, thấy vẫn còn không ít phu nhân và tiểu thư đang vây quanh bình phẩm, sắc mặt có chút phẫn nộ, hơi giận nói: “Rơi xuống từ nơi cao như vậy, tất nhiên là đã bị thương, cũng không biết có bị thương vào chỗ quan trọng hay không, cũng may xe ngựa của An phủ đã chạy vào, bây giờ đã đưa người trở về rồi.”
Sau khi nàng nói xong, ánh mắt đảo qua khuôn mặt của Chương Oánh, tròng mắt nổi bật trên nền tuyết hiện lên chút màu sắc trong suốt: “Cô tới kinh thành lúc nào vậy? Cả ta và Tuyết Oánh đều không biết, nên chưa kịp mời khách phương xa đến tiếp đón.”
Hai người sóng vai đạp tuyết mà đi, hai chiếc áo khoác lớn màu đỏ trên nền tuyết trắng xóa giống như vẻ đẹp diễm lệ bức người của mai đỏ.
“Vừa tới chưa được mấy ngày. Ta mới tới nhà cậu, lại vội vàng việc năm mới nên cũng chưa kịp báo cho mọi người. Nghe nói Vinh Hoa Uyển có nhiều chủng loại hoa mai phù hợp với nhu cầu thưởng thức, vốn là muốn tới chiết một ít để đi tặng cô và Tuyết Oánh, ai biết được lại trùng hợp gặp được các người ở đây.” Chương Oánh cười nhẹ nhàng, nói qua một lượt đơn giản chuyện năm nay của nàng cho Vân Khanh.
Tháng chạp năm kia, mẹ đẻ Chương Oánh là Mạnh thị vì bệnh mà mất, nàng là con gái phải giữ hiếu một năm. Cậu và mợ của nàng vẫn luôn không thích Dĩnh Xuyên Hầu yêu thiếp diệt thê, nhân lúc thời gian giữ hiếu của Chương Oánh vừa qua bèn tìm một lý do để Chương Oánh lên kinh thành ở gần. Mẹ kế đương nhiên là bằng lòng đưa Đại tiểu thư của vợ cả danh chính ngôn thuận đi khỏi để tránh nhìn thấy buồn lòng, nên nói chút chuyện đến tai Dĩnh Xuyên Hầu khiến Dĩnh Xuyên Hầu không chút do dự đưa Chương Oánh vốn không được sủng ái tới chỗ người cậu Mạnh Kỳ Thiên.
Mạnh Kỳ Thiên đã không đồng ý Chương Oánh sống ở nơi Dĩnh Xuyên Hầu vô tình vô nghĩa từ lâu, bèn cho Chương Oánh một căn nhà trống, dự định coi như nuôi dưỡng con gái của chính mình.
“Cô không biết mẹ kế kia của ta cũng là một người lợi hại, bây giờ kẻ hồ mị (1) kia và Chương Lạc cũng không hề tốt đẹp dưới tay của bà.” Vân Khanh nghe giọng nói của Chương Oánh chứa sự vui vẻ, chân đi đôi giày da nai nhỏ giẫm lên tuyết trắng tinh sạch sẽ, in ra từng vết chân như bước lên cát.
Liên quan đến chuyện của Chương Lạc, Vân Khanh cũng biết được, kẻ hồ mị là chỉ trắc phi của Dĩnh Xuyên Hầu, Chương Lạc chính là con gái của bà ta sinh ra. Trước đây hai người dựa vào sự sủng ái của Dĩnh Xuyên Hầu, khiến vợ cả Mạnh thị của Dĩnh Xuyên Hầu và Chương Oánh chịu không ít đau khổ. Cũng lúc đó, một Chương Oánh kiêu ngạo ngang ngược cũng học được cách khống chế tính khí như thế nào để không phải chịu thiệt mọi mặt, tất cả những điều này đều là Vân Khanh dạy nàng. Quan hệ của hai người cũng từ từ trở nên hòa thuận là từ khi đó. Vân Khanh mở bàn tay trắng nõn thon dài nhận lấy một cánh hoa mai màu lục ở lòng bàn tay, cười nhạt nói:
“Kẻ ác đã tự có kẻ ác trị. Bây giờ cô đã đến kinh thành, rời khỏi nơi đó, cũng không cần nhớ lại chuyện lúc trước, đó đều là những chuyện của quá khứ, bây giờ cô sống cùng cậu mợ, chắc hẳn bọn họ đối với cô không tệ.”
Một năm không gặp, Chương Oánh tuổi mười sáu so với thời điểm nhìn thấy năm ngoái, khí chất xinh đẹp càng đậm đà trên khuôn mặt, sóng ánh sáng lớp lớp trong đôi mắt dài tràn đầy sự kiêu ngạo như ánh sao, như mũi khoan. Hai hàng lông mi vừa dài vừa mảnh giống như trăng non uốn cong ngang trên đôi mắt, sống mũi cao thẳng, đôi môi mềm mịn đỏ tươi. Tuy giữa chân mày đã giảm đi sự ngang tàng hống hách lúc Vân Khanh mới gặp nàng, nhưng sau đó sự ngang tàng hống hách này đã thu bớt lại rồi trở thành đường hoàng và tươi sáng, khiến sau khi người ta thấy không sinh ra ghét bỏ, ngược lại ngày càng tôn lên dung nhan hấp dẫn của Chương Oánh.
Nếu so sánh Vân Khanh là mẫu đơn, quốc sắc thiên hương, xinh đẹp đoan trang; An Tuyết Oánh là bách hợp, óng ánh trong suốt, cao ngạo thanh nhã; vậy thì Chương Oánh giống như hải đường, xinh đẹp cao quý, quyến rũ vô song.
Nàng ngước mắt lên nhìn về phía xa nói: “Ừm, cậu nói năm sau các tiểu công chúa sẽ chọn người bồi độc (2), ta có thể tới ứng tuyển. Bồi độc bên cạnh công chúa sẽ tăng thêm chút giá trị con người trong mắt các vị phu nhân thế tộc ở kinh thành.”
Vân Khanh cũng biết ý tứ của những lời này chính là đến lúc lập gia đình, các phu nhân này thấy nàng đã ở trong cung. Thứ nhất quy củ trong cung là nghiêm khắc nhất, nếu có thể làm người bồi độc bên cạnh công chúa, quy củ chắc chắn là thượng hạng. Thứ hai đã làm người bồi độc của công chúa, thông thường mà nói quan hệ với công chúa không tệ, mặc dù bây giờ có phò mã lệnh, nhưng sự thực công chúa là huyết thống hoàng gia không thể thay đổi, có thể nhờ công chúa trợ giúp gia đình chồng. Thứ ba, quan hệ trong cung phức tạp, người có thể tồn tại được chắc chắn là tâm tư cẩn thận, đầu óc linh hoạt nên thích hợp nhất là làm con dâu của hào môn thế gia.
Xem ra cậu mợ của Chương Oánh đúng là hao tổn tâm tư để cho Chương Oánh tìm được gia đình tốt cho việc kết thân rồi.
Chương Oánh nói xong liền cười, thời gian qua nàng vẫn là người phóng khoáng, lúc này nói tới hôn sự cũng không được tự nhiên, vỗ chút tuyết trên tay áo. Nàng cũng quay đầu nhìn Vi Nhi được tiểu nha hoàn dìu cách đó không xa, cái bụng to tướng bị người ta chỉ trích không dám ngẩng đầu mà đi ra phía ngoài, nụ cười châm chọc nơi khóe miệng nàng hiện rõ: “Lại là một kẻ muốn lên giường để làm thiếp thất.”
Về điểm này, dường như Chương Oánh và Vân Khanh có chung nhận thức, các nàng đều không thích có người hao tổn tâm tư muốn làm thiếp thất, cũng không thích cho người ta làm thiếp thất. Đây có lẽ là nhận thức chung của con gái chính thê.
Trước phủ Ninh Quốc Công.
An phu nhân nhận được tin đã sớm đứng ở trước cửa, nhìn thấy xe ngựa của An Tuyết Oánh liền xuống bậc thang, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn vào màn xe của xe ngựa, nhìn Tiểu Hàn đỡ An Tuyết Oánh đang dựa trên người nàng, trái tim run lên liền hỏi: “Tuyết Oánh, thế nào, có sao không?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Oánh tràn đầy thống khổ, nhíu chặt đầu lông mày chỉ lắc đầu, dường như ngay cả khí lực nói chuyện cũng không còn nữa. Nha hoàn bên cạnh mau chóng tới giúp Tiểu Hàn dìu An Tuyết Oánh, Tiểu Hàn mới không phải hành lễ với An phu nhân nhưng hai hàng nước mắt cứ thế vương lên mặt: “Phu nhân, bệnh tim của tiểu thư lại tái phát!”
An phu nhân chỉ cảm thấy một hơi gió lạnh vào ngũ tạng lục phủ, vẫn duy trì phong phạm của đại gia chủ mẫu, kiên cường nhẫn nhịn sự thương tâm trong lòng, chỉ huy người vội vàng đỡ An Tuyết Oánh đi vào, lại sai người đi hối thúc đại phu tại sao vẫn còn chưa tới...
An lão thái quân cũng biết chuyện của An Tuyết Oánh, cũng chống gậy đến nhà xem. Ánh mắt lướt qua khuôn mặt nhợt nhạt của An Tuyết Oánh, tinh quang trong đôi mắt già nua bắn ra bốn phía, nắm lấy gậy chống, giọng nói không giận tự uy: “Các ngươi hầu hạ như vậy là thế nào, đang yên lành đi ngắm mai, tại sao lại phát bệnh tim? Không thể nói không có chuyện lớn, thực sự không có chuyện gì sao?”
An phu nhân nắm lấy khăn tay, khẽ lau khóe mắt, nhìn khuôn mặt trầm xuống của An lão thái quân, từng tiếng như khóc của Tiểu Hàn nói cho bà biết mọi chuyện không sót một chữ. Chỉ nghe An lão thái quân nắm gậy chống trên tay mà nổi gân xanh, môi mím chặt run lên.
“Quá coi trời bằng vung! Quá coi trời bằng vung rồi!”
Ngay sau đó, bắt đầu từ lúc chạng vạng, không đến hai ngày, toàn bộ các phu nhân trong kinh thành đều bàn tán chuyện kinh người tại Vinh Hoa Uyển.
Ngày ấy thưởng tuyết ngắm hoa, đại đa số là phu nhân trong kinh thành, trong nhà không ít thì nhiều đều có thiếp thất từ nha hoàn thân cận leo lên, người người trẻ tuổi xinh đẹp miệng ngọt mà lòng đắng, các phu nhân có ai không nếm phải buồn bực thua thiệt bởi tay các nàng. Bây giờ trơ mắt chứng kiến chuyện này, còn cả gan làm loạn giữa ban ngày như vậy, bao nhiêu lời nói buồn bực trong lòng ngày thường đều vì chuyện này mà vạch trần ra...
Hơn nữa Vân Khanh cũng có ý gây thêm sóng gió, nên đi tới nơi nào tụ tập cũng có thể nghe thấy: “Một đứa nha hoàn đâu thể có lá gan lớn như vậy, còn không phải là nam nhân cưng chiều mà thành sao!”
“Đúng vậy, nếu không phải Trì Mặc coi nha hoàn là bảo bối, nàng ta cũng sẽ không lớn gan như vậy, đi đẩy chủ mẫu tương lai sao!”
“Nghe nói Trì Mặc vì nha hoàn này mà đòi sống đòi chết, lẽ nào không phải hắn bày mưu đặt kế để nha hoàn này đi hại chết tiểu thư của An gia, như vậy thì có thể không cưới An tiểu thư rồi!”
“Nam nhân như vậy ai còn dám lấy, quá độc ác, không muốn cưới hãy trực tiếp từ hôn, cần gì phải lấy mạng người ta vậy!”
...
Mà theo những lời đồn này, đương nhiên còn có An gia từ hôn, phủ Ninh Quốc Công không bỏ qua người này, mà An lão thái quân và An phu nhân cũng không bằng lòng đưa cháu gái và con gái sống sờ sờ qua chịu chết.
Ngay từ đầu Trì quận vương phi cũng nói không đồng ý, bà sẽ xử trí, nhưng bà mới sai người bắt Vi Nhi, Trì Mặc liền cầm dao đâm vào ngực mình, bà sợ đến mức mau chóng sai người thả ra vì rất sợ con trai mình chết thật...
Chuyện này cũng không biết vì sao lại lộ ra ngoài, có thể nói toàn bộ phu nhân trong kinh thành đều ủng hộ An gia từ hôn. Thứ nhất việc này quả thật làm cho người khó có thể chịu được, cho dù ai phải gả cho người đàn ông như thế cũng không chịu được. Thứ hai cũng là xuất phát từ lòng riêng, nếu Trì Mặc trước khi cưới đã vì nha hoàn thân cận mà đòi sống đòi chết, đã có con lại còn cưới trưởng nữ của An thượng thư là quan cao như vậy, sau này con gái của các nàng gả đến nhà trai, nếu gặp phải chuyện như thế, chắc chắn sẽ có người nói: Ngươi xem An tiểu thư người ta cũng có thể nhẫn nhịn đứa con của tiện tì, gả qua làm mẹ kế, ta chỉ cưới thêm mấy nàng thiếp, sinh thêm mấy đứa con thì làm sao! Đã có tiền lệ, sau này con gái của các nàng lại gặp phải chuyện này thì chỉ có thể xử lý bất lợi.
Dưới áp lực nặng nề, chuyện này đã kinh động đến cả Đông thái hậu. Đông thái hậu là hoàng hậu của tiên đế, là thái hậu bây giờ, đương nhiên đứng ở góc độ của chính thê đã tuyên Trì quận vương phi vào cung. Ngày tiếp theo, Trì quận vương phi chấp nhận chuyện từ hôn.
Nhưng Trì quận vương phi đã chịu bao nhiêu oan ức nhục nhã vì chuyện này, bà vốn là người cao ngạo, đã nghe bao nhiêu đàm tiếu nên cũng không dám ra khỏi nhà. Lúc Vi Nhi cho rằng mình đã thực hiện được, lại khiến Trì Mặc làm ầm ĩ muốn lấy nàng ta, thật tình không biết Trì quận vương phi đã cảm thấy trái tim băng giá. Con trai chính mình nuôi dưỡng lại bị người ta làm ầm ĩ đến mức xôn xao dư luận khiến Trì quận vương phi không ngẩng đầu lên được, bị người ta chỉ trỏ khắp nơi.
Vì vậy, khi Trì Mặc lại lấy chuyện tự sát ra uy hiếp lần nữa, Trì quận vương lạnh nhạt nói: “Hoặc là ngươi để con tiện tỳ này cho ta xử trí, hoặc là ngươi đem theo ả ta ra khỏi phủ quận vương. Từ nay về sau, ngươi cũng không phải con trai của phủ quận vương chúng ta, ngươi cưới ai hay làm gì người ta, ta và mẫu thân ngươi không quan tâm nữa, cho ngươi tự mình làm chủ.”
Trì Mặc theo chủ nghĩa lãng mạn thấy Trì quận vương nói ra những lời như vậy, nghĩ đến về sau có thể cùng người mình yêu danh chính ngôn thuận sống qua ngày, tương lai tốt đẹp khiến hắn sục sôi, dựa vào bản thân mình cũng có thể kiếm ra được một vùng trời mới, vì vậy bèn dập đầu ba cái, sau đó đưa theo Vi Nhi bụng bầu chín tháng ra khỏi cửa phủ Trì quận vương.
Bởi Trì quận vương cương quyết cắt đứt quan hệ, ngoại trừ y phục của hai người và một ngàn lượng bạc, còn lại cả hai đều tay trắng. Từ nhỏ đã được cưng chiều trong tay, chưa từng nếm mùi khổ cực bao giờ, Trì Mặc lấy một trăm lượng bạc mua một căn nhà đơn sơ ở nơi vắng vẻ của ngoại ô kinh thành, sau đó mua đồ dùng gia đình bày trí nhà mới của hai người.
Còn Vi Nhi cho rằng lần này Trì Mặc làm ầm ĩ cho Trì quận vương phi thấy, cũng không biết Trì Mặc thật lòng muốn sống cùng nàng, cũng vui vẻ đồng ý cùng nhau rời phủ trốn đi. Nàng ta chỉ chờ mình sinh con rồi, Trì quận vương phi đón hai người quay về phủ, đến lúc đó nàng sẽ từ nha hoàn biến thành thiếu phu nhân.
Nửa tháng sau, Vi Nhi sinh ra một bé gái, Trì Mặc vô cùng vui mừng. Nhưng lại phát hiện trong thời gian một tháng, một ngàn lượng bạc đã không còn, văn không thành, võ không thuộc, lại không làm được việc nặng, lúc này hắn mới nhận ra thế giới này sống không dễ dàng như hắn tưởng tượng. Ban đầu Trì Ưu còn có thể len lén tới tiếp tế cho hắn, sau đó bị Trì quận vương phát hiện ra, nghiêm cấm Trì Ưu tái phạm, nếu phủ Trì quận vương có người dám tiếp tế nữa sẽ cùng đuổi ra ngoài. Từ đó về sau, Trì Ưu cũng chưa từng quay lại, chỗ bạc được cho mới một ngày đêm đã bị trộm mất.
Vi Nhi mặc dù là nha hoàn, nhưng là nha hoàn bên cạnh Trì Mặc, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, được nuông chiều, ngoại trừ biết dỗ dành Trì Mặc, còn lại giặt quần áo nấu cơm căn bản không biết, cho dù biết cũng không muốn làm. Nàng ta vốn là muốn làm thiếu phu nhân, bây giờ cuộc sống này còn không bằng lúc làm nha hoàn, y phục chỉ có mấy bộ thay giặt, trong tay lại không có tiền. Trong phòng cả ngày lạnh lẽo, không có tiểu nha hoàn sai bảo, ăn uống cũng là những thứ thô lậu. Vừa không có son phấn thượng hạng, gió lạnh thổi vào khuôn mặt quyến rũ của nàng ta thành ra khô nhăn, rửa mặt nước lạnh khiến ngón tay của nàng ta cũng cóng đến nứt nẻ.
Mà Trì Mặc ngày đêm đi tìm việc làm, làm gì cũng không xong, đến đâu cũng bị người ta ghét bỏ. Cuối cùng chỉ có thể bày sạp bên đường, viết thư đọc thư cho người ta sống qua ngày.
Cứ như vậy sau khi cực khổ tạm bợ qua một tháng, Vi Nhi thực sự không chịu nổi, ra ngoài tìm các tỷ muội trước đây ôn chuyện oán giận, không chăm sóc con gái tốt, con gái ngã trên mặt đất lạnh cóng nửa ngày, chết trong tã lót.
Lần đầu tiên Trì Mặc và Vi Nhi cáu giận, hai người đấu khẩu kịch liệt thì Trì Mặc mới nghe thấy những oán trách của Vi Nhi, mới biết được trước đây Vi Nhi đi theo hắn chẳng qua là thấy hắn nên cho rằng là công tử anh tuấn, muốn cùng nha hoàn soạn lên câu chuyện tình yêu động lòng người, đơn thuần dễ lừa gạt mới ở cùng hắn. Trì Mặc cảm thấy Vi Nhi như vậy rất xa lạ, trong lòng cũng cảm thấy tràn đầy cay đắng. Nửa tháng sau, khi Trì Mặc vì làm việc mà phát sốt hôn mê bất tỉnh trên giường, hắn bị người ta khiêng quẳng ra ngoài, hắn mang bệnh nặng đứng dậy hỏi người ta, mới biết được thừa lúc hắn bệnh, căn nhà nhỏ là chỗ nương thân duy nhất đã bị Vi Nhi bán đi, còn Vi Nhi mang theo một trăm lượng bạc len lén trốn khỏi kinh thành.
Toàn thân Trì Mặc phát sốt, trên người cũng chỉ có mấy đồng tiền do viết thư cho người ta, hắn thấy bộ y phục cũ kỹ trên người mình, lại nhìn bản thân chưa đến hai tháng đã bị mài mòn đến mức chỗ nào cũng là dấu vết, ngón tay cũng cóng đến rạn nứt. Hắn kỳ thực vẫn luôn chịu đựng rất cực khổ, mong Vi Nhi ở lại nên kiên trì chịu đựng, nhưng nhìn căn nhà đã thay đổi chủ nhân, Trì Mặc cảm thấy những điều tin tưởng trước đây đều thay đổi toàn bộ.
Tháng ba của kinh thành chính là lúc băng tan nên càng lạnh lẽo hơn lúc tuyết rơi. Vân Khanh ngồi trong xe ngựa cùng An Tuyết Oánh ôm một chiếc lò sưởi tay, đang đùa giỡn nói chuyện.
“Người kia là ai vậy? Sao lại quỳ gối trước phủ Trì quận vương hai ngày rồi?” Lúc xe ngựa qua đường dài, nghe thấy tiếng bàn tán bên ngoài, âm thanh hỗn tạp khiến người ta có thể nghe được rõ ràng mấy chữ phủ Trì quận vương.
Lưu Thúy nhíu mày, vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, chỉ thấy trước phủ Trì quận vương đã bắt đầu có người tụ tập, bên trong bọn họ có một bóng người thon gầy đang quỳ ở trước cửa, xem ra đã quỳ rất lâu rồi.
Hai tròng mắt của Vân Khanh nhìn tới, ánh mắt quanh quẩn trên thân hình người đang quỳ, xiêm y cũ nát mặc trên người lại có thể phát hiện là cẩm bào thượng hạng, mà tấm lưng kia có vài phần quen thuộc...
Nàng vừa muốn mở miệng sai Lưu Thúy buông màn che xuống, lại thấy An Tuyết Oánh đã sai người đánh xe đỗ lại.
“Tuyết Oánh, tỷ muốn xuống phía dưới sao?” Vân Khanh nhìn thần sắc của An Tuyết Oánh, đôi mắt khẽ nhíu lại hỏi.
“Ta muốn tới xem xem.” An Tuyết Oánh vụng về khẽ cắn đôi môi mềm mại, trên khuôn mặt trắng như tuyết, một đôi mắt trong sáng chất chứa khẩn thiết nhìn Vân Khanh.
Vân Khanh thầm thở dài, cũng gật đầu nói: “Ta xuống cùng tỷ.”
Tiểu Hàn và Đại Hàn xuống xe ngựa trước rồi đỡ An Tuyết Oánh xuống, Vân Khanh đi theo phía sau, cũng đi xuống tới nơi. Trên nền tuyết đột nhiên có hai cô nương dung mạo xinh đẹp trẻ trung đi tới, sự chú ý của mọi người lập tức rời khỏi người nam tử đang quỳ dưới đất, không ngừng ca tụng dung mạo xinh đẹp của Vân Khanh và An Tuyết Oánh.
Còn đôi mắt của An Tuyết Oánh lại đang hướng về người đang quỳ dưới đất kia, gót sen uyển chuyển bước tới trước mặt hắn, cúi đầu nhíu mày nhìn thoáng qua mới chậm rãi nói: “Xin hỏi có phải Trì Nhị thiếu gia hay không?”
Nam tử vẫn luôn cúi gằm cuối cùng đã ngẩng mặt lên, hai con mắt của hắn hõm sâu, da thịt trắng trẻo đã thành vàng vọt thô ráp, trong đôi mắt lộ ra màu xám tối trơn bóng, cả người gầy đến mức da bọc xương, trên môi kết thành vảy khô. Tuy nhận ra được Trì Mặc, nhưng so với dáng dấp nhã nhặn lạnh nhạt của hai tháng trước, lúc này chỉ còn lại vẻ sầu khổ và bệnh tật. Khi hai mắt vô thần của hắn nhìn thấy An Tuyết Oánh, chớp mắt lóe ra mấy phần sáng bóng, lại nhanh chóng tối tăm trở lại, vội vàng cúi đầu xuống.
“Vi Nhi sao rồi?” An Tuyết Oánh hỏi dịu dàng, trong giọng nói không có sự chế nhạo, không có châm chọc, chỉ mềm mại và thuần khiết như hoa tuyết.
Giọng nói như vậy khiến toàn thân Trì Mặc run lên, trong đầu cũng nghĩ tới cảnh khi bản thân bệnh nặng, Vi Nhi đã bán đi căn nhà khiến hắn bị người ta ném ra khỏi nhà. Tình cảnh lúc này lại nhìn thấy An Tuyết Oánh, nghe nàng hỏi như vậy, hắn không khỏi vừa căm vừa hận, ngẩng đầu lên, nói giọng khàn khàn: “Nàng ta đi rồi! Nàng ta lừa gạt bạc của ta đi rồi! Còn không cần ta nữa! Cô đã hài lòng chưa? Cô có vui mừng không?”
Vân Khanh cau mày nghe ở bên cạnh, ánh mắt nhìn vào đôi mắt bi thương phẫn hận của Trì Mặc, khẽ lắc đầu. Ả Vi Nhi kia bất kỳ ai đã thấy, đều biết là một người tham lam phú quý, chỉ có Trì Mặc mới cho rằng Vi Nhi yêu hắn thật lòng. Chỉ mới hai tháng đã không chịu nổi, có thể thấy Trì quận vương nhất định là đã bất chấp, có điều cũng tốt, khiến Trì Mặc sớm nhận ra bản chất của “tình yêu đích thực” này một chút. Có điều nhìn dáng vẻ của hắn lúc này vẫn là lòng dạ quá hẹp hòi mà phát tiết hành vi tức giận lên người khác, thật là không thỏa đáng.
Người bên ngoài nhìn thấy nam tử chán nản rống lên với vị tiểu thư như hoa như ngọc, đã mang bất bình tới tấp rồi, đều đang chỉ trích Trì Mặc. Còn An Tuyết Oánh chỉ cười lạnh nhạt, trong mắt chứa chút đồng tình và thương hại, giọng nói nhẹ nhàng như tơ liễu: “Thật ra lúc công tử ở cùng với Vi Nhi, ta cũng đã chúc phúc cho các người, hy vọng các người thực sự có thể sống cùng nhau.”
Nàng nở nụ cười, quay đầu nhìn thoáng qua cửa lớn đang đóng kín của phủ Trì quận vương. Lúc này Trì Mặc đã hối hận rồi mới muốn tìm tới cầu xin sự tha thứ của Trì quận vương, chỉ là không biết khi nào Trì quận vương mới có thể tha thứ cho Trì Mặc.
Nàng quay đầu nhẹ nhàng giao phó một câu cho Đại Hàn, Đại Hàn hơi do dự một chút, xoay người lên xe ngựa, qua một lát, cầm một lò sưởi tay bằng đồng tới đặt trước mặt Trì Mặc, không chút cam lòng nói: “Tiểu thư đưa cho ngươi, để cho ngươi thoải mái một chút.”
Lò sưởi tay làm bằng đồng rất đơn giản, là kiểu dáng đâu đâu cũng có thể thấy, chắc là cho người đánh xe ngựa hoặc nha hoàn dùng. Nếu là lúc trước, Trì Mặc chắc chắn xem thường vật như vậy. Vậy mà lúc này, còn là từ một nữ tử bị mình chê bai đưa tới, trong đôi mắt của Trì Mặc có chút đờ đẫn, bình tĩnh nhìn chiếc lò đồng kia, quay đầu nhìn bóng hình nữ tử có vẻ mờ nhạt, thân hình tha thướt, sắc mặt thuần khiết. Hắn nhớ tới lúc đầu bản thân cho rằng Vi Nhi thiện lương giống như hoa bách hợp, khi hắn từ bỏ vinh hoa phú quý của phủ Trì quận vương liền ghét bỏ hắn không có tiền, mắng mỏ hắn những lời ngu ngốc. Lại nhìn lúc hắn khốn quẫn vô cùng, vị hôn thê đã bị hắn căm ghét, từng bị hắn chê bôi cũng không không tính toán hiềm khích lúc trước đưa tới cho hắn một phần ấm áp này.
Hắn đã rõ bản thân vẫn luôn sống trong những lời nói dối đan xen của Vi Nhi, sống trong ảo mộng và lãng mạn của chính mình, đến tận lúc này mới hiểu rõ biết người biết mặt không biết lòng, chính mình đã từng bỏ lỡ nữ tử tốt đẹp đến nhường nào. Cũng không thể nhịn được nữa mà nằm sấp trên mặt đất khóc rống lên.
Thấy cảnh như vậy, Lưu Thúy bĩu môi nói: “Lòng dạ của An tiểu thư thật tốt, còn cho hắn lò sưởi tay.”
Nếu là nàng thì sẽ không thèm quan tâm người đàn ông này nữa, nhầm trân châu thành mắt cá, bây giờ hối hận thì có ích lợi gì.
Nụ cười của Vân Khanh man mác, cười rất nhẹ lại rất lạnh nhạt, trong giọng nói lại hàm chứa thổn thức vô hạn: “Nếu như vậy, nàng đã không phải Tuyết Oánh rồi.”
Chỉ có Tuyết Oánh mới có tâm địa thiện lương thông cảm cho người khác. Tuy nhìn nhu nhược, kỳ thực lại cực kỳ có chính kiến và sự kiên trì của bản thân. Giống như trong kiếp trước chỉ có Tuyết Oánh luôn luôn không chịu rời bỏ nàng, cũng không bởi vì thế nhân chửi bới nàng mà không lui tới với nàng.
Lúc này rốt cuộc cũng có những người khác nhận ra Trì Mặc, bắt đầu lớn tiếng hô: “Đây chính là Nhị thiếu gia của Trì quận vương bỏ trốn mang theo nha hoàn...”
“Ái chà, không phải đưa theo nha hoàn chạy rồi sao? Ta nghe nói nha hoàn kia đã lừa tiền của hắn còn trốn rồi. Tiểu thư vừa rồi đưa cho hắn lò đồng là ai vậy?”
“Đó chính là An tiểu thư đính hôn với hắn trước đây! Thật không biết hắn mù rồi hay sao, tiểu thư xinh đẹp hiền lành như vậy không muốn, lại muốn nha hoàn hám tiền kia...”
Vân Khanh và An Tuyết Oánh từ trong đám người đi ra, lên xe ngựa. Sau khi cởi áo choàng, Vân Khanh nhìn vẻ thoáng buồn giữa chân mày An Tuyết Oánh, trong ánh mắt như mưa bụi mang theo hơi nước, nàng hỏi: “Tỷ đang suy nghĩ gì?”
An Tuyết Oánh lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm, nhìn thấy bộ dạng của hắn bây giờ, tâm trạng có chút mất mát. Hắn đúng là thật lòng với nha hoàn đó.”
Vừa rồi nàng đã nhìn thấy tay của Trì Mặc, nơi đó lưu lại dấu vết lao động. Nếu không phải thật lòng thích một người, cũng sẽ không xích mích với người nhà vì nàng ta. Không muốn làm con trai của quận vương, lại đi làm lao công kiếm một hai đồng tiền. Cuộc sống như thế, thật sự là những con cái của thế gia khó có thể tưởng tượng.
Vân Khanh vỗ nhẹ mu bàn tay của nàng, trong ánh mắt mang theo nụ cười ấm áp giống như lò than, khóe miệng có chút nếp nhăn nhàn nhạt hơi cong khi cười, nói: “Có lẽ vậy. Hắn thật lòng đối với nha hoàn đó hay không cũng không phải chuyện của ta, ta chỉ lo lắng cho tỷ. Đứng ở góc độ của ta mà thấy, hắn đã khiến tỷ không dễ chịu, ta đương nhiên là không thích hắn.”
Thấy thần sắc khi nói chuyện của Vân Khanh nghiêm túc, trong mắt lóe lên ánh sáng khiến người ta vô cùng yên tâm, trong lòng nàng cũng ấm áp vì sự quan tâm của Vân Khanh với mình, kéo tay Vân Khanh nói: “Ta cũng chỉ phát tiết theo cảm giác. Muội không cần lo lắng cho ta, chẳng qua ta cảm thấy hắn vừa rồi thật đáng thương, cũng không có ý tứ gì khác.”
Thấy An Tuyết Oánh an ủi lời nói của mình, nụ cười trên mặt Vân Khanh như gió xuân thổi qua mặt nước, mờ nhạt mà đẹp đẽ: “Đương nhiên là được. Bây giờ bên ngoài đều nói tỷ là người cực tốt, có thể bao dung, có thể chịu đựng, ngay cả Vi Nhi mượn cớ gây chuyện với tỷ, tỷ cũng dùng tính cách tốt đẹp ứng phó.”
Tuy An Tuyết Oánh mới vừa từ hôn không lâu, nhưng những người tới nhà làm thân lại không hề giảm đi so với trước, có thể thấy được chuyện này cũng không tạo thành ảnh hưởng lớn với nàng. Điều này khiến An phu nhân và An lão thái quân cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Ta cũng không cần chuyện này bây giờ.” Chân mày của An Tuyết Oánh lộ ra một vẻ thoáng buồn man mác. Mới rồi vì chuyện từ hôn như vậy, nàng thật sự không còn lòng dạ bàn chuyện cưới gả, nàng ngước đôi mắt lấp lánh lên nhìn Vân Khanh:
“Thật ra công tử áo xanh ngày ấy cứu ta không biết là ai. Ta hỏi người đánh xe hôm đó, hắn nói lúc đó công tử kia mang mũ rộng vành, không thấy rõ dáng vẻ cho lắm.”
Thấy An Tuyết Oánh chuyển đề tài, Vân Khanh biết lúc này nàng không muốn bàn luận chuyện này, dù sao trong lòng vẫn có vết thương nho nhỏ, nếu mình lại quanh quẩn vấn đề này, chẳng phải là làm cho An Tuyết Oánh khó chịu sao? Theo thời gian trôi qua, tổn thương trong lòng nàng rồi cũng sẽ ổn thôi. Vì vậy nàng nói theo lời của An Tuyết Oánh:
“Ta cũng đã cho người đi hỏi, lúc đầu có ai nhìn thấy một vị công tử áo xanh hay không? Thế nhưng rất ít người có ấn tượng, sau khi hắn cứu tỷ lại vội vã đặt xuống, cũng không nói chuyện với tỷ. Chỉ sợ hắn hành sự khiêm tốn, cố ý không muốn để người ta phát hiện ra hắn.”
An Tuyết Oánh gật đầu: “Ừm, nếu tìm không được, ta cũng chỉ có thể cảm tạ hắn trong đáy lòng. Nếu không bây giờ ta cũng không khỏe lại nhanh như vậy, chỉ sợ bây giờ chỉ có thể nằm trên giường thôi.”
“Tỷ đó, hôm ấy sao lá gan lớn đến kinh người như vậy?” Vân Khanh dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán của nàng, giọng nói mang theo giận hờn:
“Tỷ không biết, lúc đó khi ta nhìn thấy tỷ ngã xuống, trái tim cũng sợ hãi muốn nhảy ra ngoài.”
An Tuyết Oánh có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Ngày ấy ta cũng giận dữ ghê gớm, nàng ta ức hiếp người quá đáng. Ta nghĩ nếu ta ngã xuống để uy hiếp nàng ta một chút, xem nàng ta có cảm giác gì. Đã quyết tâm rồi thì nhảy thôi.”
“Tỷ đó!” Vân Khanh không biết nói sao, nhớ tới chuyện hôm đó, vẫn còn sợ hãi trong lòng.
“Được rồi Vân Khanh, về sau ta sẽ không như vậy nữa. Không cần muội nói, ta tự mình nhớ lại cũng sợ rồi, lần tới chắc chắn không có lá gan này nữa.” An Tuyết Oánh nắm cánh tay của Vân Khanh làm nũng, Vân Khanh lại nói nàng một trận, lúc này mới nhận ra xe ngựa của mỗi nhà đi một ngả.
Hương hoa nhài nhàn nhạt tỏa ra hương thơm ngát nhã nhặn trong thùng xe, Vân Khanh khép hờ cặp mắt tựa lên gối kê mềm mại.
Hôm nay đã giải quyết xong chuyện An Tuyết Oánh từ hôn rồi, xem ra từ nay về sau, hôn nhân thực sự của nàng ấy đã có sự thay đổi, thoạt nhìn thì tốt, kỳ thực bên trong thối rữa, không phải tinh tế mà lột ra thì không biết bên trong chua ngọt đắng cay thế nào.
Nàng nghĩ đến hôn sự của mình và Ngự Phượng Đàn, sau khi người của phủ Cẩn Vương tới, sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn sự, đến lúc đó hôn sự của nàng sẽ thuận buồm xuôi gió, hay sẽ còn biến đổi bất ngờ?
Cho dù thế nào, cũng may nàng và Ngự Phượng Đàn tâm ý thông suốt, hai bên quý trọng đối phương, có trắc trở cũng nhất định có thể cùng nhau giải quyết.
Khi đóa hoa đào đầu tiên của kinh thành đón gió xuân se lạnh run rẩy nở rộ đầu cành, Cẩn Vương phi đến kinh.
***
(1) Kẻ hồ mị - nguyên văn là hồ mị tử: Tục truyền rằng giống cáo có tài cám dỗ người, cho nên gọi những người đàn bà con gái làm cho người ta say đắm là hồ mị.
(2) Bồi độc: Nghĩa đen là người cùng đọc sách với đứa trẻ, nghĩa rộng hơn là hành động của cha mẹ hoặc người giám hộ tham gia vào toàn bộ quá trình từ cuộc sống đến học tập của đứa trẻ.
Nha hoàn kia tên là Vi Nhi, cái bụng tám tháng nhô lên thật cao, cho dù ai vừa nhìn cũng biết nàng ta là một phụ nữ có thai. Nàng ta có lông mày như lá liễu, mắt như hạnh nhân, khuôn mặt trái đào ẩn chứa một vẻ yêu kiều và yếu đuối, trên đầu lông mày là điệu bộ lẳng lơ làm cho người ta thương tiếc mà Vân Khanh rất hay thấy trước đây. Mặc dù nàng ta đã có thai tám tháng cũng vẫn là một mỹ nhân đang mang thai.
Nàng một tay chống nạnh, một tay che bụng, vô cùng ra dáng người có thai đứng trước mặt An Tuyết Oánh, trong ánh mắt chứa một vẻ dò xét của kiểu phụ nữ mới có chút hiểu biết, bình tĩnh nhìn An Tuyết Oánh.
Ánh mắt với tròng mắt hơi nheo lại như vậy, thoạt nhìn như chứa đựng một cảm giác coi thường, thậm chí khiến người ta cảm thấy có chút vênh váo tự đắc.
"Cô chính là An Tuyết Oánh?" Vi Nhi mở miệng nói câu đầu tiên đã khiến hai chân mày của Vân Khanh nhíu lại. Nghe khẩu khí này, Vi Nhi đó chắc là sắp xảy ra chuyện không lành, không hề mở miệng ra là nằng nặc cầu xin tha thứ một cách đáng thương giống như những người khác. Đây lại chính là biểu hiện có chút không giống với vẻ bề ngoài của nàng ta, thì ra từ Vi Nhi thoạt nhìn nhu nhược kia, kỳ thực dã tâm trong mắt bừng bừng, Vân Khanh vẫn có thể nhìn thấy những suy nghĩ ẩn sâu của nàng ta.
Vân Khanh liếc mắt nhìn An Tuyết Oánh lo lắng, vừa rồi An Tuyết Oánh đau lòng như vậy, bây giờ còn phải đối mặt với nha hoàn này, có thể hiểu được tâm trạng của nàng thế nào. Trong ánh mắt trong trẻo của An Tuyết Oánh mặc dù có một vẻ buồn bã man mác, nhưng Vân Khanh lại phát hiện trên vẻ mặt buồn bã này càng thêm nhiều quyết tâm và kiên định. Vân Khanh vốn muốn mở miệng, sau khi nhìn thấy ánh mắt của An Tuyết Oánh như vậy bèn thu lại những lời nói muốn bảo vệ An Tuyết Oánh.
Nàng có thể bảo vệ được Tuyết Oánh một lúc, nhưng không thể bảo vệ cả đời, cuối cùng vẫn sẽ có những chuyện Vân Khanh không thấy được, cũng không tiện nhúng tay vào, cuộc đời Tuyết Oánh vẫn phải để nàng ấy tự mình quyết định.
An Tuyết Oánh cũng cảm thấy cái nhìn và quyết định thoáng qua này. Trong mắt của nàng lộ ra một vẻ cảm kích với Vân Khanh, hôn sự với Trì Mặc vốn là chuyện của nàng, Vân Khanh lại đang giúp nàng xử lý, nếu nàng luôn để Vân Khanh giúp mình, sao có thể trưởng thành lên, lẽ nào sau này xuất giá vẫn muốn Vân Khanh giúp đỡ sao? Hơn nữa Vân Khanh lại không phải người thân danh chính ngôn thuận của An gia, nếu nhúng tay vào quá lộ liễu khiến Trì quận vương và những người khác biết được, sẽ cho rằng Vân Khanh tham gia quá nhiều. Vân Khanh cũng là nữ tử chờ ngày xuất giá, nếu danh tiếng truyền ra ngoài như vậy, Cẩn Vương và Cẩn Vương phi biết được, chưa chắc sẽ thấy thoải mái.
Vì vậy An Tuyết Oánh đã kiềm chế cơn giận dữ trong lòng, trong đầu hiện lên lúc Vân Khanh nói đầy tự tin, mẫu thân đã giáo dục nàng, nữ nhi trong gia đình phải ngoài mềm trong cứng, không thể quá mạnh mẽ, cũng không thể mềm yếu.
Dần dần, toàn thân An Tuyết Oánh tích tụ khí độ và phong phạm của con gái đại gia, khuôn mặt giống như hoa mai tỏa ra khí chất kiên nghị, từ tốn nhìn Vi Nhi, nói: "Ta là An Tuyết Oánh, ngươi là ai?"
Vẻn vẹn một câu nói cũng khiến biểu cảm trên mặt của Vi Nhi run lên, không có thứ gì sỉ nhục hơn so với việc đối thủ căn bản cũng không biết nàng ta là ai. Vi Nhi biết An Tuyết Oánh chắc chắn biết rõ mình là ai, bây giờ chuyện của Trì Mặc và nàng ta đang được lưu truyền xôn xao trong kinh thành, lúc An Tuyết Oánh trông thấy cái bụng và dáng vẻ của mình, không thể không hiểu là ai. Nàng đã cố ý như vậy.
Nghĩ đến đây, Vi Nhi thấy An Tuyết Oánh trước mặt tiểu thư khuê các, tú lệ đoan trang như vậy, trong mắt lóe lên sự căm hận. Nhưng nàng ta lại không hề lộ ra biểu cảm gì khác biệt, chỉ trong nháy mắt lại khôi phục vẻ tươi cười hiền hòa nhìn An Tuyết Oánh, trong giọng nói có chút khiêu khích: “An tiểu thư không biết ta cũng lạ, ta là nha hoàn thân cận của Trì Mặc. Chắc hẳn chàng cũng chưa nói ra với cô, cũng do Trì Mặc quá cẩn thận, luôn giấu kín về ta, không để ta tùy tiện gặp người khác, tránh chuyện không cẩn thận làm tổn thương con của chúng ta.”
Nàng ta vừa nói, tay vừa xoa xoa lên bụng thị uy.
Trì Mặc. Gọi thật thân thiết, một nha hoàn thân cận có thể gọi tên của hắn...
An Tuyết Oánh cúp mắt che giấu nỗi đau đớn nhè nhẹ trong lòng, ánh mắt đảo qua bụng của nàng ta, giữa chân mày lại tràn ngập vẻ tươi cười: “Tuy ta và Trì công tử có hôn ước nhưng Trì quận vương phi cũng sẽ không báo cho ta biết về từng nha hoàn trong phủ, chuyện thế này là việc của quản gia chứ không phải của chủ mẫu. Hơn nữa, Trì công tử không cho ngươi gặp người khác, có lẽ là hắn cảm thấy ngươi không thích hợp cho người ta biết.”
Dung nhan nàng như hoa mai lộ ra một nụ cười thản nhiên, nhưng đáy lòng Vân Khanh phải thầm khen một tiếng. Ngày thường Tuyết Oánh rất ít nói gay gắt đến mức này, bây giờ mở miệng từng câu từng chữ nói đúng trọng điểm, ám chỉ thân phận nha hoàn hèn mọn của Vi Nhi căn bản không ra gì, hơn nữa còn nói đứa nhỏ trong bụng nàng ta luôn phô bày ra cũng ti tiện không kém.
“Cô!” Thân phận nha hoàn của bản thân luôn luôn là nỗi đau của Vi Nhi, rõ ràng Trì Mặc đã say mê mình như vậy, thậm chí đến mức đã vì nàng ta mà mãi không đồng ý lấy vợ. Nhưng Trì quận vương phi vẫn không chịu cho Trì Mặc cưới nàng, còn sai ma ma mỗi ngày đều đem chén thuốc cho nàng, tránh để nàng có con nối dõi. Lúc đầu nàng cho rằng chỉ cần kéo dài như vậy, giữ chặt con người và trái tim của Trì Mặc, mỗi ngày về đêm đều khóc lóc với hắn, lo lắng sau này chủ mẫu biết nàng thì không tốt.
Cũng may bản thân Trì quận vương phi chính là một chủ mẫu nghiêm khắc, di nương và tiểu thiếp trong phủ đều bị bà chỉnh đốn khống chế có nề nếp nên ngoan ngoãn phục tùng. Trì Mặc thấy vậy bèn nghĩ tới sau này Vi Nhi sẽ bị người khác trị như vậy, vì thế vẫn luôn cự tuyệt thúc giục của Trì quận vương phi.
Cho tới sau này, sau khi Trì quận vương phi có quan hệ tốt với An thượng thư, Trì quận vương phi cũng dần dần lui tới với An phu nhân nhiều hơn, sau khi bà nhìn thấy An Tuyết Oánh càng thích không chịu được nên một lòng muốn hai nhà kết thân.
Sau khi Vi Nhi biết, trong lòng lo lắng, mỗi ngày luôn luôn uống một ngụm chén thuốc trước mặt ma ma, đợi đến sau khi ma ma đi rồi liền liều mạng móc họng nôn ra. Trải qua nửa tháng kiên trì, cuối cùng một tháng sau đã có tin vui, nhưng lúc này cũng truyền đến tin tức đính hôn của An Tuyết Oánh và Trì Mặc.
Vì vậy nàng khóc suốt ba ngày ba đêm với Trì Mặc, còn nói cho hắn chuyện mình đã mang thai. Trì Mặc chứng kiến nữ nhân mình yêu thương phải khóc, đâu thể chịu được, bèn xông thẳng vào trong phòng của Trì quận vương phi nói muốn từ hôn và muốn lấy Vi Nhi làm vợ. Đương nhiên Trì quận vương phi không bằng lòng, ầm ĩ một trận lên, Trì quận vương phi thầm sai người lén bỏ thuốc phá thai cho nàng ta, lại sai người bắt nàng ta bán đi nhưng mọi lần đều bị nàng ta phát hiện. Từ đó về sau, Trì Mặc đưa nàng ta theo người, ngoại trừ không tiện ra ngoài, còn lại luôn luôn đi cùng với nàng ta, đồng thời uy hiếp Trì quận vương phi, nếu Vi Nhi chết đi, hắn cũng sẽ không sống tạm bợ thêm nữa.
Cứ như vậy, Trì quận vương phi đã thỏa hiệp, nói nếu Trì Mặc cưới An Tuyết Oánh về làm chính thê mới cho phép hắn nạp Vi Nhi làm thiếp thất.
Lúc đầu khi Trì Mặc nói cho Vi Nhi tin tức này, trong lòng Vi Nhi vô cùng bất mãn, nếu nàng ta muốn làm thiếp thất thì cần gì phải mau chóng mang thai như vậy, còn xui khiến Trì Mặc làm ầm mọi chuyện. Đúng lúc nàng ta vẫn chuẩn bị tiếp tục làm ầm, lại vô tình biết được một tin tức.
Vị tiểu thư của An gia đính hôn với Trì Mặc kia từ nhỏ đã có bệnh tim, cơ thể suy yếu, không thể chịu nhiều giận dữ, nếu không sẽ gặp nguy hiểm. Vi Nhi nghe xong, chủ ý trong lòng lập tức thay đổi, thay vì làm loạn lên như vậy cũng không đạt được kết quả tốt, chi bằng để An tiểu thư này vào nhà, nàng ta lại mượn Trì Mặc gây cho An tiểu thư này nỗi khổ không nói được ở trong phủ, đến lúc vừa bị đè nén lại oan khuất nhưng không thể nào bộc lộ, vị An tiểu thư có bệnh tim này chẳng mấy chốc sẽ tức chết.
Đến lúc đó thiếp thất Vi Nhi mượn chuyện sinh ra trưởng nam (nàng cảm thấy mình chắc chắn đang mang bầu con trai), sẽ từ thiếp thành thê, làm một vợ kế, chẳng phải là càng danh chính ngôn thuận...
Nàng ta tính toán rất tốt, nhưng không biết vì sao vào hôm hội họp của Trì Ưu, nàng ta ăn xong một chén cháo nhỏ của nhà bếp bưng lên lại đột nhiên đau bụng nhức nhối giống như bị phá thai vậy. Nàng ta sợ đến mức cho rằng Trì quận vương phi lại dùng thuốc phá thai cho nàng, vội vàng gọi tiểu nha hoàn đi đưa Trì Mặc tới, ai biết được lúc Trì Mặc tới thì bụng lại hết đau. Đương nhiên, nàng ta không thể biết chính là Vân Khanh sắp xếp đưa thuốc bột cho An Sơ Dương. An Sơ Dương nhân lúc đi vệ sinh bèn rắc vào trong cháo, thuốc bột chỉ làm bụng của nàng ta đau lên một lúc khiến chuyện này ầm ĩ đủ để mọi người đều biết mà thôi.
Khi chuyện của Trì Mặc và nàng ta đều đã lan truyền rộng khắp kinh thành, Trì quận vương phi cảm thấy vô cùng mất mặt. Lúc đó bà đã mắng nàng ta là nha hoàn hèn mọn như vậy lại ngông cuồng muốn thông qua việc lên giường và âm mưu thâm độc để leo lên vinh hoa phú quý. Cho dù bà có chết cũng sẽ không cho Vi Nhi vào nhà...
Nếu nàng không phải là một nha hoàn, mà là một tiểu thư con quan thì Trì quận vương phi đã sớm bằng lòng phải không?
Trong lòng Vi Nhi nghĩ như vậy không chỉ một lần, nhưng nàng ta lại không biết Trì quận vương phi ghét nhất không phải là nha hoàn lên giường mà là nha hoàn này thông qua lên giường đã khiến con trai bà mê đắm đến mức người nhà cũng không quan tâm nữa, lễ nghĩa liêm sỉ đều vứt ra ngoài chín tầng mây, tổn hại thanh danh của toàn bộ phủ Trì quận vương.
Trên mặt Vi Nhi đã hiện ra biểu cảm vừa căm ghét vừa oán hận, nhìn áo choàng xanh ngọc của An Tuyết Oánh khoác trên người, lông cáo trắng thượng hạng từng sợi thẳng tắp rõ ràng, chỉ nhìn cũng biết mặc lên ấm áp vô cùng, cảm giác chạm vào tay cũng vô cùng thoải mái và giá trị không nhỏ. Đồ vật tốt như vậy, vì sao An Tuyết Oánh lại có thể có mà nàng ta thì không, chỉ cần gả cho Trì Mặc thì mấy thứ này còn không phải là muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu sao.
Vi Nhi xoa bụng, nhìn An Tuyết Oánh khẽ cười, trong nụ cười chứa đựng sự tàn nhẫn, từ từ đi đến một chỗ gió lùa ở đài ngắm hoa mai. Khi nhìn chằm chằm vào Vân Khanh và An Tuyết Oánh, nàng ta chậm rãi nói: “An tiểu thư, ta biết cô chắc chắn không cam lòng gả cho Trì Mặc như vậy. Thế nhưng cô phải bằng lòng gả cho chàng, nếu không ta sẽ nhảy xuống nơi này khiến tất cả mọi người đều biết là cô ghen tỵ, cô là nữ tử độc ác đẩy nha hoàn thân cận của vị hôn phu từ đài ngắm tuyết xuống...”
Trì quận vương phi đã nói, chỉ khi An Tuyết Oánh gả cho Trì Mặc thì nàng ta mới có thể vào nhà, nếu không nàng ta có mơ cũng đừng mong gả cho Trì Mặc! Nàng ta không thể bỏ qua cơ hội này, bụng của nàng ta đã lớn như vậy, vinh hoa phú quý đều thấy trước mặt rồi...
Vân Khanh nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Vi Nhi, chỉ cảm thấy sự ác độc trong đôi mắt đã phá sạch vẻ đẹp của nàng, nếu bộ mặt nàng ta trước mặt Trì Mặc như thế này, Trì Mặc còn có thể yêu thích nàng ta hay sao? Nhưng nhìn ánh mắt quyết liệt của nàng ta, Vân Khanh biết nàng Vi Nhi này là loại người gian ác, nàng ta có thể có thai đứa bé dưới sự phòng bị của Trì quận vương phi thì chắc chắn là toàn tâm toàn ý muốn dựa dẫm vào người có quyền thế. Từ sau khi xảy ra chuyện lần trước, Trì quận vương phi chắc chắn đã nói gì đó với nàng ta, mới khiến Vi Nhi có thể tới nơi này lấy con của mình để cưỡng bức Tuyết Oánh.
Nhưng sự uy hiếp như vậy lại khiến người ta chẳng có chút đồng tình nào mà chỉ có phẫn nộ.
Vi Nhi đã có thể trơ tráo đến mức độ như vậy, dựa vào cái bụng đang mang đứa con của Trì Mặc mà cưỡng bức An Tuyết Oánh lấy Trì Mặc! Chính là muốn An Tuyết Oánh gả tới sẽ lên làm mẫu thân của con vợ kế hay sao? Nàng ta muốn dùng biện pháp như vậy khiến An Tuyết Oánh đùng đùng tức giận mà chết hay sao?
Vân Khanh cảm thấy vô cùng phẫn nộ, trong mắt An Tuyết Oánh cũng bốc lên lửa giận giống như ngọn lửa giận dữ thiêu đốt trên mặt băng, lộ ra một cơn ớn lạnh lại có khí tức bức người. Trong đôi mắt long lanh của nàng tràn đầy tức giận, từng bước đi tới trước mặt Vi Nhi.
Ngày thường An Tuyết Oánh dịu dàng vô cùng, vào lúc này toàn thân cũng tản ra khí thế bức người, lại kinh hãi đến mức Vi Nhi không khỏi dựa vào tiểu nha hoàn ở bên cạnh cùng tới với nàng một chút, trong giọng nói có chút sợ hãi sâu xa: "Cô muốn làm gì?"
"Ngươi biết không? Ta cảm thấy ngươi rất ác độc." An Tuyết Oánh ngày thường thuần khiết như tuyết, trong giọng nói lộ ra sự căm phẫn giống như đã nhìn thấy thứ bẩn thỉu nhất:
“Uổng phí ngươi được sinh ra có một khuôn mặt như đỗ quyên, lại có một trái tim đen tối. Ta chỉ nghĩ tới bên cạnh phu quân tương lai có một người phụ nữ như ngươi, đã cảm thấy ta còn gả tới nữa thì đơn giản là ngu không ai bằng!”
Đôi mắt long lanh kia bắn ra ánh mắt khiến Vi Nhi cảm thấy bản thân ở trước mặt con người thanh khiết như vậy lộ ra muôn phần xấu xí. Nhưng lúc này nàng ta bất chấp sự khó coi của bản thân, còn nghe rất rõ ràng lời của An Tuyết Oánh rồi trợn trừng mắt lên nói: "Ý của cô là không lấy chồng? Nếu ta từ nơi đây ngã xuống, chỉ sợ An gia các người cũng sẽ trở thành sự gièm pha trong kinh thành, đến lúc đó tiểu thư của An gia cũng sẽ bị người ta chê cười, mà cô cũng không thể không gả cho Trì Mặc..."
Những điều này mới là điều Vi Nhi nắm chắc An Tuyết Oánh nhất định sẽ chấp nhận yêu cầu gả cho Trì Mặc của nàng ta...
Đáng tiếc, có một số việc luôn luôn nằm ngoài phạm vi dự liệu của con người.
Những chuyện nàng ta làm ra, ngay cả Vân Khanh cũng cảm thấy chấn động giống như An Tuyết Oánh lúc này.
Chỉ thấy An Tuyết Oánh mỉm cười với Vi Nhi, nụ cười giống như hoa tuyết băng lạnh trên trời bay xuống, trong sự thuần khiết chứa vẻ chế giễu soi tỏ lòng tham của con người: “Ngươi sai rồi, trên thế gian này không chỉ có ngươi biết uy hiếp người khác...”
Lời nói còn đang vang lên trong không trung, đã thấy An Tuyết Oánh nhanh chóng xoay người ngã xuống đài ngắm tuyết...
Hành động này của nàng khiến trái tim Vân Khanh sợ hãi đến mức chút nữa ngừng đập, vội cất bước nhảy qua để bắt lại tay của An Tuyết Oánh nhưng vẫn không kịp, chỉ thấy bóng dáng An Tuyết Oánh biến mất ở đầu chỗ gió lùa.
Mặc dù đài ngắm tuyết không cao, nhưng cũng không thấp, nếu không cũng không thể nhìn thấy toàn bộ cảnh đẹp của Vinh Hoa Uyển, đại khái là có độ cao trên dưới ba tầng lầu. Người bình thường rơi xuống, chí ít cũng ngã gãy tay chân, mà thân thể nhỏ bé và yếu ớt của An Tuyết Oánh còn có bệnh tim, nguy hiểm hơn so với những người khác.
“Tuyết Oánh!” Vân Khanh vừa nhìn xuống phía dưới đã thấy thân hình của An Tuyết Oánh được một bóng người áo xanh đỡ được ở giữa không trung, nên mới yên tâm. Trước hết nghĩ tới những gì An Tuyết Oánh đã nói khi ngã xuống, trong tròng mắt lướt qua một tia sáng lợi hại. Đầu tiên nàng liếc mắt ra dấu cho Lưu Thúy đi xuống xem qua tình hình của An Tuyết Oánh, sau đó sửa lại biểu cảm trên mặt, trong giọng nói tràn đầy kinh hoàng liên tục kêu lớn:
“Vi Nhi, tại sao ngươi có thể đẩy An Tuyết Oánh xuống dưới chỉ vì Trì Mặc. Ngươi cũng không thể xuống tay với An Tuyết Oánh như vậy, ngươi thật quá tàn nhẫn...”
Giọng nói của Vân Khanh như khóc như tố cáo, không lớn không nhỏ mà vừa đủ để các phu nhân và tiểu thư ngồi phía sau bình phong ngắm tuyết chú ý tới.
Vi Nhi, An Tuyết Oánh, Trì Mặc. Ba cái tên này chính là tâm điểm nóng nhất gần đây, các phu nhân tiểu thư này ngày thường thích nhất chuyện bát quái, đương nhiên sẽ không bỏ qua lúc thấy chuyện ầm ĩ này, nhao nhao đứng lên nhìn sang từ cửa sổ hoặc đi tới từ phía sau bình phong.
Vi Nhi vẫn chưa phản ứng kịp từ tư thế quyết liệt của An Tuyết Oánh, mãi đến khi nàng ta hoàn hồn, đã thấy trái phải đều có bóng người tới rồi. Đầu tiên nàng ta liếc qua Vân Khanh, khẽ cắn răng và nhắm hai mắt, cũng muốn nhảy ra ngoài.
Ai biết được, một bàn tay vững chắc ngăn được động tác của nàng ta lại, giọng nói mang theo âm sắc rõ ràng lại tăng thêm ý châm chọc: “Ngươi không cần tính toán nói là lúc An Tuyết Oánh và ngươi cãi lộn cùng nhau ngã xuống. Ta nhất định sẽ kéo ngươi lại bằng được!”
Vân Khanh vẫn luôn phòng bị Vi Nhi làm ra hành động cứu vãn gì, vừa rồi nàng nhìn thấy Vi Nhi khẽ động, đã muốn tới ngăn cản, nhưng tiểu nha hoàn của Vi Nhi ngăn ở trước mặt nàng. Nếu để cho Vi Nhi nhảy xuống, lúc đó mấy phu nhân kia không nhìn thấy, nói không chừng An Tuyết Oánh đó trượt chân, vậy phí cú ngã này rồi.
Nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc bao hàm sự kiêu ngạo và nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc trước mặt, Vân Khanh cũng không tránh khỏi có chút kinh ngạc nhìn nàng, gọi lớn: “Chương Oánh!”
Nàng thế nào cũng không ngờ lại tình cờ gặp Chương Oánh ở đây.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Chương Oánh hiện ra một nụ cười giống như kinh ngạc khi nhìn thấy nàng, thoáng trông thấy mấy vị phu nhân cũng đã tụ tập lại, lời nói ra khỏi miệng cũng lưu loát mang theo một chút dứt khoát: “Cô đi xem xem Tuyết Oánh thế nào rồi, ở đây đã có ta! Đợi lát nữa sẽ hàn huyên với cô.”
“Được!” Vân Khanh biết sự sắp xếp của Vi Nhi hôm nay đã vô dụng, đáy lòng lo lắng đến tình hình của Tuyết Oánh nên khe khẽ gật đầu, xoay người kéo khít áo choàng đi xuống phía dưới dọc theo thang gác cao cao.
Chỉ nghe thấy phía sau không ngừng truyền đến âm thanh hô lên kinh ngạc của các vị phu nhân và tiểu thư cùng với giọng nói thêm dầu thêm giấm của Chương Oánh.
“Trời! Phía dưới kia chính là tiểu thư của An thượng thư...”
“Cao như vậy mà bị đẩy xuống, người ta không chết thì cũng phải mất nửa cái mạng...”
"Xem kìa, kẻ chửa ễnh bụng bên kia chính là nha hoàn có tên là Vi Nhi đó, đã leo lên giường vị hôn phu của người ta vẫn còn chưa đủ, lại còn muốn giết chết An tiểu thư, đúng là quá độc ác!"
"Mang thai cũng đã cho qua, còn muốn giết chết chủ mẫu tương lai, to gan quá thể rồi!”
“Đúng vậy, nếu không phải vừa rồi con kéo nàng ta lại, nàng ta còn muốn ra tay độc ác hơn, không biết An tiểu thư còn ngã thành bộ dạng như thế nào nữa!”
Hoa tuyết nhẹ bay trên bầu trời, lác đác phủ một tầng tuyết dày trên mặt đất, Lưu Thúy ngồi dưới đất, một tay ôm lấy An Tuyết Oánh đang nửa ngồi, vội vàng hô lớn về phía Vân Khanh: “Tiểu thư mau qua xem An tiểu thư...”
Nghe thấy tiếng gọi của nàng, Vân Khanh biết quá nửa là An Tuyết Oánh không sao. Lưu Thúy theo nàng lâu như vậy, nếu thật sự có chuyện cấp bách, nàng đã xoay như con quay rồi, đâu có dáng vẻ bình tĩnh ngồi ôm An Tuyết Oánh giống như bây giờ. Có điều nàng cũng chạy qua phối hợp “lo lắng” vô cùng ăn ý, ngồi xuống đất, phủ áo choàng lớn màu đỏ trên mặt đất rồi dìu An Tuyết Oánh ngồi lên trên, lại kêu lớn:
“Tuyết Oánh, rơi xuống từ chỗ cao như vậy, lẽ nào không thể đứng lên được nữa rồi?” Thấy đã khiến không ít người biết được An Tuyết Oánh đã bị thương, nàng mới hạ thấp giọng xuống hỏi:
“Có chuyện gì xảy ra vậy? Có bị thương ở đâu hay không?”
Trên mặt An Tuyết Oánh thật sự không thể nhịn được nữa, khẽ cười, liếc nhìn Lưu Thúy trách mắng: “Vừa rồi khi ta rơi xuống đã được một người đỡ lấy nên vốn là không sao. Nhưng sau khi Lưu Thúy đi xuống lại nói với ta phải giả bệnh như vậy mới có thể khiến Vi Nhi đó thêm xui xẻo, ta phối hợp một chút xíu đó!”
Ngược lại nếu An Tuyết Oánh ngã xuống không bị chút tổn thương nào, vậy cuộc hôn nhân này không thể khước từ được. Vân Khanh liếc mắt nhìn Lưu Thúy tán thưởng, không sai, đúng là nha đầu tốt, bây giờ càng ngày càng thông minh rồi.
Lưu Thúy đắc ý khẽ nheo mắt, trong đôi mắt tròn đều là những ánh sáng nhỏ bé đầy hưng phấn. Nhưng vào lúc này, một chiếc xe ngựa cũng vất vả lăn tới bên cạnh.
Người đánh xe của An gia nhảy xuống, hô lớn: “Tiểu thư, người đã bị thương rồi đúng không? Tiểu nhân đưa người quay về phủ!”
“Sao ngươi biết tiểu thư đã bị thương?” Tiểu Hàn đỡ An Tuyết Oánh, nghi ngờ nhìn người đánh xe, tốc độ này đúng là quá nhanh, phải biết rằng từ đài ngắm tuyết tới vị trí đậu xe trước cửa không phải nói đến là đến được ngay.
Trên khuôn mặt đen đúa vuông vức của người đánh xe cũng có chút hoài nghi, nói: “Vừa rồi có một vị công tử áo xanh nói với tiểu nhân rằng tiểu thư đã bị thương, khiến tiểu nhân vội vàng đánh xe vào đây đón tiểu thư quay về phủ thăm khám thương tích.”
Ánh mắt của hắn nhìn An Tuyết Oánh đang được Tiểu Hàn và Lưu Thúy dìu, tiểu thư đúng là đã bị thương rồi.
“Công tử áo xanh đâu rồi?” An Tuyết Oánh liếc mắt nhìn quanh rồi hỏi.
“Sau khi hắn nói xong cho tiểu nhân liền đi luôn rồi.” Người đánh xe nói đúng sự thực.
An Tuyết Oánh không khỏi có chút lạc lõng, vừa rồi lúc rơi xuống đã được một người đỡ được ở giữa không trung, lúc ấy nàng ngã xuống có chút sợ hãi, lúc đầu chỉ nghĩ không muốn để cho Vi Nhi uy hiếp, nhưng khi ngã xuống mới cảm thấy bay trong không trung không tốt lắm, ngay lúc này có một bóng người áo xanh lướt qua đỡ lấy nàng. Khi đó nàng chỉ mải lo sợ, khi chân đứng trên mặt đất vẫn cảm thấy có chút hư ảo nên căn bản còn chưa kịp thấy rõ tướng mạo của người đã cứu nàng thì nam tử áo xanh kia đã không thấy tăm hơi.
Vân Khanh nhìn thần sắc của An Tuyết Oánh, vừa quay đầu nhìn một chút về góc độ xuất hiện lúc nãy của nam tử áo xanh. Người này chắc cũng là người thưởng tuyết trên đài ngắm tuyết, có lẽ đã sớm chú ý tới những chuyện này mới có thể ra tay cực nhanh. Cũng không biết hắn ta là ai mà lại tay không để lại danh tính vậy.
Dìu An Tuyết Oánh vào trong xe, Vân Khanh dặn dò Tiểu Hàn chăm sóc thật tốt khi An Tuyết Oánh trở về, lại dặn dò mấy câu với nàng, để Tiểu Hàn sau khi làm xong trở về rồi mới lui ra từ trong xe ngựa. Nàng nhìn theo xe ngựa của nhà họ An đi về phía Uyển môn, lúc này mới xoay người lại.
Lúc này Chương Oánh cũng đã đi xuống từ trên lầu, khóe môi đỏ tươi hàm chứa nụ cười, đi về phía Vân Khanh, nói: “Tuyết Oánh thế nào rồi?”
Vân Khanh nhìn lên phía trên lầu, thấy vẫn còn không ít phu nhân và tiểu thư đang vây quanh bình phẩm, sắc mặt có chút phẫn nộ, hơi giận nói: “Rơi xuống từ nơi cao như vậy, tất nhiên là đã bị thương, cũng không biết có bị thương vào chỗ quan trọng hay không, cũng may xe ngựa của An phủ đã chạy vào, bây giờ đã đưa người trở về rồi.”
Sau khi nàng nói xong, ánh mắt đảo qua khuôn mặt của Chương Oánh, tròng mắt nổi bật trên nền tuyết hiện lên chút màu sắc trong suốt: “Cô tới kinh thành lúc nào vậy? Cả ta và Tuyết Oánh đều không biết, nên chưa kịp mời khách phương xa đến tiếp đón.”
Hai người sóng vai đạp tuyết mà đi, hai chiếc áo khoác lớn màu đỏ trên nền tuyết trắng xóa giống như vẻ đẹp diễm lệ bức người của mai đỏ.
“Vừa tới chưa được mấy ngày. Ta mới tới nhà cậu, lại vội vàng việc năm mới nên cũng chưa kịp báo cho mọi người. Nghe nói Vinh Hoa Uyển có nhiều chủng loại hoa mai phù hợp với nhu cầu thưởng thức, vốn là muốn tới chiết một ít để đi tặng cô và Tuyết Oánh, ai biết được lại trùng hợp gặp được các người ở đây.” Chương Oánh cười nhẹ nhàng, nói qua một lượt đơn giản chuyện năm nay của nàng cho Vân Khanh.
Tháng chạp năm kia, mẹ đẻ Chương Oánh là Mạnh thị vì bệnh mà mất, nàng là con gái phải giữ hiếu một năm. Cậu và mợ của nàng vẫn luôn không thích Dĩnh Xuyên Hầu yêu thiếp diệt thê, nhân lúc thời gian giữ hiếu của Chương Oánh vừa qua bèn tìm một lý do để Chương Oánh lên kinh thành ở gần. Mẹ kế đương nhiên là bằng lòng đưa Đại tiểu thư của vợ cả danh chính ngôn thuận đi khỏi để tránh nhìn thấy buồn lòng, nên nói chút chuyện đến tai Dĩnh Xuyên Hầu khiến Dĩnh Xuyên Hầu không chút do dự đưa Chương Oánh vốn không được sủng ái tới chỗ người cậu Mạnh Kỳ Thiên.
Mạnh Kỳ Thiên đã không đồng ý Chương Oánh sống ở nơi Dĩnh Xuyên Hầu vô tình vô nghĩa từ lâu, bèn cho Chương Oánh một căn nhà trống, dự định coi như nuôi dưỡng con gái của chính mình.
“Cô không biết mẹ kế kia của ta cũng là một người lợi hại, bây giờ kẻ hồ mị (1) kia và Chương Lạc cũng không hề tốt đẹp dưới tay của bà.” Vân Khanh nghe giọng nói của Chương Oánh chứa sự vui vẻ, chân đi đôi giày da nai nhỏ giẫm lên tuyết trắng tinh sạch sẽ, in ra từng vết chân như bước lên cát.
Liên quan đến chuyện của Chương Lạc, Vân Khanh cũng biết được, kẻ hồ mị là chỉ trắc phi của Dĩnh Xuyên Hầu, Chương Lạc chính là con gái của bà ta sinh ra. Trước đây hai người dựa vào sự sủng ái của Dĩnh Xuyên Hầu, khiến vợ cả Mạnh thị của Dĩnh Xuyên Hầu và Chương Oánh chịu không ít đau khổ. Cũng lúc đó, một Chương Oánh kiêu ngạo ngang ngược cũng học được cách khống chế tính khí như thế nào để không phải chịu thiệt mọi mặt, tất cả những điều này đều là Vân Khanh dạy nàng. Quan hệ của hai người cũng từ từ trở nên hòa thuận là từ khi đó. Vân Khanh mở bàn tay trắng nõn thon dài nhận lấy một cánh hoa mai màu lục ở lòng bàn tay, cười nhạt nói:
“Kẻ ác đã tự có kẻ ác trị. Bây giờ cô đã đến kinh thành, rời khỏi nơi đó, cũng không cần nhớ lại chuyện lúc trước, đó đều là những chuyện của quá khứ, bây giờ cô sống cùng cậu mợ, chắc hẳn bọn họ đối với cô không tệ.”
Một năm không gặp, Chương Oánh tuổi mười sáu so với thời điểm nhìn thấy năm ngoái, khí chất xinh đẹp càng đậm đà trên khuôn mặt, sóng ánh sáng lớp lớp trong đôi mắt dài tràn đầy sự kiêu ngạo như ánh sao, như mũi khoan. Hai hàng lông mi vừa dài vừa mảnh giống như trăng non uốn cong ngang trên đôi mắt, sống mũi cao thẳng, đôi môi mềm mịn đỏ tươi. Tuy giữa chân mày đã giảm đi sự ngang tàng hống hách lúc Vân Khanh mới gặp nàng, nhưng sau đó sự ngang tàng hống hách này đã thu bớt lại rồi trở thành đường hoàng và tươi sáng, khiến sau khi người ta thấy không sinh ra ghét bỏ, ngược lại ngày càng tôn lên dung nhan hấp dẫn của Chương Oánh.
Nếu so sánh Vân Khanh là mẫu đơn, quốc sắc thiên hương, xinh đẹp đoan trang; An Tuyết Oánh là bách hợp, óng ánh trong suốt, cao ngạo thanh nhã; vậy thì Chương Oánh giống như hải đường, xinh đẹp cao quý, quyến rũ vô song.
Nàng ngước mắt lên nhìn về phía xa nói: “Ừm, cậu nói năm sau các tiểu công chúa sẽ chọn người bồi độc (2), ta có thể tới ứng tuyển. Bồi độc bên cạnh công chúa sẽ tăng thêm chút giá trị con người trong mắt các vị phu nhân thế tộc ở kinh thành.”
Vân Khanh cũng biết ý tứ của những lời này chính là đến lúc lập gia đình, các phu nhân này thấy nàng đã ở trong cung. Thứ nhất quy củ trong cung là nghiêm khắc nhất, nếu có thể làm người bồi độc bên cạnh công chúa, quy củ chắc chắn là thượng hạng. Thứ hai đã làm người bồi độc của công chúa, thông thường mà nói quan hệ với công chúa không tệ, mặc dù bây giờ có phò mã lệnh, nhưng sự thực công chúa là huyết thống hoàng gia không thể thay đổi, có thể nhờ công chúa trợ giúp gia đình chồng. Thứ ba, quan hệ trong cung phức tạp, người có thể tồn tại được chắc chắn là tâm tư cẩn thận, đầu óc linh hoạt nên thích hợp nhất là làm con dâu của hào môn thế gia.
Xem ra cậu mợ của Chương Oánh đúng là hao tổn tâm tư để cho Chương Oánh tìm được gia đình tốt cho việc kết thân rồi.
Chương Oánh nói xong liền cười, thời gian qua nàng vẫn là người phóng khoáng, lúc này nói tới hôn sự cũng không được tự nhiên, vỗ chút tuyết trên tay áo. Nàng cũng quay đầu nhìn Vi Nhi được tiểu nha hoàn dìu cách đó không xa, cái bụng to tướng bị người ta chỉ trích không dám ngẩng đầu mà đi ra phía ngoài, nụ cười châm chọc nơi khóe miệng nàng hiện rõ: “Lại là một kẻ muốn lên giường để làm thiếp thất.”
Về điểm này, dường như Chương Oánh và Vân Khanh có chung nhận thức, các nàng đều không thích có người hao tổn tâm tư muốn làm thiếp thất, cũng không thích cho người ta làm thiếp thất. Đây có lẽ là nhận thức chung của con gái chính thê.
Trước phủ Ninh Quốc Công.
An phu nhân nhận được tin đã sớm đứng ở trước cửa, nhìn thấy xe ngựa của An Tuyết Oánh liền xuống bậc thang, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng nhìn vào màn xe của xe ngựa, nhìn Tiểu Hàn đỡ An Tuyết Oánh đang dựa trên người nàng, trái tim run lên liền hỏi: “Tuyết Oánh, thế nào, có sao không?”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của An Tuyết Oánh tràn đầy thống khổ, nhíu chặt đầu lông mày chỉ lắc đầu, dường như ngay cả khí lực nói chuyện cũng không còn nữa. Nha hoàn bên cạnh mau chóng tới giúp Tiểu Hàn dìu An Tuyết Oánh, Tiểu Hàn mới không phải hành lễ với An phu nhân nhưng hai hàng nước mắt cứ thế vương lên mặt: “Phu nhân, bệnh tim của tiểu thư lại tái phát!”
An phu nhân chỉ cảm thấy một hơi gió lạnh vào ngũ tạng lục phủ, vẫn duy trì phong phạm của đại gia chủ mẫu, kiên cường nhẫn nhịn sự thương tâm trong lòng, chỉ huy người vội vàng đỡ An Tuyết Oánh đi vào, lại sai người đi hối thúc đại phu tại sao vẫn còn chưa tới...
An lão thái quân cũng biết chuyện của An Tuyết Oánh, cũng chống gậy đến nhà xem. Ánh mắt lướt qua khuôn mặt nhợt nhạt của An Tuyết Oánh, tinh quang trong đôi mắt già nua bắn ra bốn phía, nắm lấy gậy chống, giọng nói không giận tự uy: “Các ngươi hầu hạ như vậy là thế nào, đang yên lành đi ngắm mai, tại sao lại phát bệnh tim? Không thể nói không có chuyện lớn, thực sự không có chuyện gì sao?”
An phu nhân nắm lấy khăn tay, khẽ lau khóe mắt, nhìn khuôn mặt trầm xuống của An lão thái quân, từng tiếng như khóc của Tiểu Hàn nói cho bà biết mọi chuyện không sót một chữ. Chỉ nghe An lão thái quân nắm gậy chống trên tay mà nổi gân xanh, môi mím chặt run lên.
“Quá coi trời bằng vung! Quá coi trời bằng vung rồi!”
Ngay sau đó, bắt đầu từ lúc chạng vạng, không đến hai ngày, toàn bộ các phu nhân trong kinh thành đều bàn tán chuyện kinh người tại Vinh Hoa Uyển.
Ngày ấy thưởng tuyết ngắm hoa, đại đa số là phu nhân trong kinh thành, trong nhà không ít thì nhiều đều có thiếp thất từ nha hoàn thân cận leo lên, người người trẻ tuổi xinh đẹp miệng ngọt mà lòng đắng, các phu nhân có ai không nếm phải buồn bực thua thiệt bởi tay các nàng. Bây giờ trơ mắt chứng kiến chuyện này, còn cả gan làm loạn giữa ban ngày như vậy, bao nhiêu lời nói buồn bực trong lòng ngày thường đều vì chuyện này mà vạch trần ra...
Hơn nữa Vân Khanh cũng có ý gây thêm sóng gió, nên đi tới nơi nào tụ tập cũng có thể nghe thấy: “Một đứa nha hoàn đâu thể có lá gan lớn như vậy, còn không phải là nam nhân cưng chiều mà thành sao!”
“Đúng vậy, nếu không phải Trì Mặc coi nha hoàn là bảo bối, nàng ta cũng sẽ không lớn gan như vậy, đi đẩy chủ mẫu tương lai sao!”
“Nghe nói Trì Mặc vì nha hoàn này mà đòi sống đòi chết, lẽ nào không phải hắn bày mưu đặt kế để nha hoàn này đi hại chết tiểu thư của An gia, như vậy thì có thể không cưới An tiểu thư rồi!”
“Nam nhân như vậy ai còn dám lấy, quá độc ác, không muốn cưới hãy trực tiếp từ hôn, cần gì phải lấy mạng người ta vậy!”
...
Mà theo những lời đồn này, đương nhiên còn có An gia từ hôn, phủ Ninh Quốc Công không bỏ qua người này, mà An lão thái quân và An phu nhân cũng không bằng lòng đưa cháu gái và con gái sống sờ sờ qua chịu chết.
Ngay từ đầu Trì quận vương phi cũng nói không đồng ý, bà sẽ xử trí, nhưng bà mới sai người bắt Vi Nhi, Trì Mặc liền cầm dao đâm vào ngực mình, bà sợ đến mức mau chóng sai người thả ra vì rất sợ con trai mình chết thật...
Chuyện này cũng không biết vì sao lại lộ ra ngoài, có thể nói toàn bộ phu nhân trong kinh thành đều ủng hộ An gia từ hôn. Thứ nhất việc này quả thật làm cho người khó có thể chịu được, cho dù ai phải gả cho người đàn ông như thế cũng không chịu được. Thứ hai cũng là xuất phát từ lòng riêng, nếu Trì Mặc trước khi cưới đã vì nha hoàn thân cận mà đòi sống đòi chết, đã có con lại còn cưới trưởng nữ của An thượng thư là quan cao như vậy, sau này con gái của các nàng gả đến nhà trai, nếu gặp phải chuyện như thế, chắc chắn sẽ có người nói: Ngươi xem An tiểu thư người ta cũng có thể nhẫn nhịn đứa con của tiện tì, gả qua làm mẹ kế, ta chỉ cưới thêm mấy nàng thiếp, sinh thêm mấy đứa con thì làm sao! Đã có tiền lệ, sau này con gái của các nàng lại gặp phải chuyện này thì chỉ có thể xử lý bất lợi.
Dưới áp lực nặng nề, chuyện này đã kinh động đến cả Đông thái hậu. Đông thái hậu là hoàng hậu của tiên đế, là thái hậu bây giờ, đương nhiên đứng ở góc độ của chính thê đã tuyên Trì quận vương phi vào cung. Ngày tiếp theo, Trì quận vương phi chấp nhận chuyện từ hôn.
Nhưng Trì quận vương phi đã chịu bao nhiêu oan ức nhục nhã vì chuyện này, bà vốn là người cao ngạo, đã nghe bao nhiêu đàm tiếu nên cũng không dám ra khỏi nhà. Lúc Vi Nhi cho rằng mình đã thực hiện được, lại khiến Trì Mặc làm ầm ĩ muốn lấy nàng ta, thật tình không biết Trì quận vương phi đã cảm thấy trái tim băng giá. Con trai chính mình nuôi dưỡng lại bị người ta làm ầm ĩ đến mức xôn xao dư luận khiến Trì quận vương phi không ngẩng đầu lên được, bị người ta chỉ trỏ khắp nơi.
Vì vậy, khi Trì Mặc lại lấy chuyện tự sát ra uy hiếp lần nữa, Trì quận vương lạnh nhạt nói: “Hoặc là ngươi để con tiện tỳ này cho ta xử trí, hoặc là ngươi đem theo ả ta ra khỏi phủ quận vương. Từ nay về sau, ngươi cũng không phải con trai của phủ quận vương chúng ta, ngươi cưới ai hay làm gì người ta, ta và mẫu thân ngươi không quan tâm nữa, cho ngươi tự mình làm chủ.”
Trì Mặc theo chủ nghĩa lãng mạn thấy Trì quận vương nói ra những lời như vậy, nghĩ đến về sau có thể cùng người mình yêu danh chính ngôn thuận sống qua ngày, tương lai tốt đẹp khiến hắn sục sôi, dựa vào bản thân mình cũng có thể kiếm ra được một vùng trời mới, vì vậy bèn dập đầu ba cái, sau đó đưa theo Vi Nhi bụng bầu chín tháng ra khỏi cửa phủ Trì quận vương.
Bởi Trì quận vương cương quyết cắt đứt quan hệ, ngoại trừ y phục của hai người và một ngàn lượng bạc, còn lại cả hai đều tay trắng. Từ nhỏ đã được cưng chiều trong tay, chưa từng nếm mùi khổ cực bao giờ, Trì Mặc lấy một trăm lượng bạc mua một căn nhà đơn sơ ở nơi vắng vẻ của ngoại ô kinh thành, sau đó mua đồ dùng gia đình bày trí nhà mới của hai người.
Còn Vi Nhi cho rằng lần này Trì Mặc làm ầm ĩ cho Trì quận vương phi thấy, cũng không biết Trì Mặc thật lòng muốn sống cùng nàng, cũng vui vẻ đồng ý cùng nhau rời phủ trốn đi. Nàng ta chỉ chờ mình sinh con rồi, Trì quận vương phi đón hai người quay về phủ, đến lúc đó nàng sẽ từ nha hoàn biến thành thiếu phu nhân.
Nửa tháng sau, Vi Nhi sinh ra một bé gái, Trì Mặc vô cùng vui mừng. Nhưng lại phát hiện trong thời gian một tháng, một ngàn lượng bạc đã không còn, văn không thành, võ không thuộc, lại không làm được việc nặng, lúc này hắn mới nhận ra thế giới này sống không dễ dàng như hắn tưởng tượng. Ban đầu Trì Ưu còn có thể len lén tới tiếp tế cho hắn, sau đó bị Trì quận vương phát hiện ra, nghiêm cấm Trì Ưu tái phạm, nếu phủ Trì quận vương có người dám tiếp tế nữa sẽ cùng đuổi ra ngoài. Từ đó về sau, Trì Ưu cũng chưa từng quay lại, chỗ bạc được cho mới một ngày đêm đã bị trộm mất.
Vi Nhi mặc dù là nha hoàn, nhưng là nha hoàn bên cạnh Trì Mặc, mười ngón tay không dính nước mùa xuân, được nuông chiều, ngoại trừ biết dỗ dành Trì Mặc, còn lại giặt quần áo nấu cơm căn bản không biết, cho dù biết cũng không muốn làm. Nàng ta vốn là muốn làm thiếu phu nhân, bây giờ cuộc sống này còn không bằng lúc làm nha hoàn, y phục chỉ có mấy bộ thay giặt, trong tay lại không có tiền. Trong phòng cả ngày lạnh lẽo, không có tiểu nha hoàn sai bảo, ăn uống cũng là những thứ thô lậu. Vừa không có son phấn thượng hạng, gió lạnh thổi vào khuôn mặt quyến rũ của nàng ta thành ra khô nhăn, rửa mặt nước lạnh khiến ngón tay của nàng ta cũng cóng đến nứt nẻ.
Mà Trì Mặc ngày đêm đi tìm việc làm, làm gì cũng không xong, đến đâu cũng bị người ta ghét bỏ. Cuối cùng chỉ có thể bày sạp bên đường, viết thư đọc thư cho người ta sống qua ngày.
Cứ như vậy sau khi cực khổ tạm bợ qua một tháng, Vi Nhi thực sự không chịu nổi, ra ngoài tìm các tỷ muội trước đây ôn chuyện oán giận, không chăm sóc con gái tốt, con gái ngã trên mặt đất lạnh cóng nửa ngày, chết trong tã lót.
Lần đầu tiên Trì Mặc và Vi Nhi cáu giận, hai người đấu khẩu kịch liệt thì Trì Mặc mới nghe thấy những oán trách của Vi Nhi, mới biết được trước đây Vi Nhi đi theo hắn chẳng qua là thấy hắn nên cho rằng là công tử anh tuấn, muốn cùng nha hoàn soạn lên câu chuyện tình yêu động lòng người, đơn thuần dễ lừa gạt mới ở cùng hắn. Trì Mặc cảm thấy Vi Nhi như vậy rất xa lạ, trong lòng cũng cảm thấy tràn đầy cay đắng. Nửa tháng sau, khi Trì Mặc vì làm việc mà phát sốt hôn mê bất tỉnh trên giường, hắn bị người ta khiêng quẳng ra ngoài, hắn mang bệnh nặng đứng dậy hỏi người ta, mới biết được thừa lúc hắn bệnh, căn nhà nhỏ là chỗ nương thân duy nhất đã bị Vi Nhi bán đi, còn Vi Nhi mang theo một trăm lượng bạc len lén trốn khỏi kinh thành.
Toàn thân Trì Mặc phát sốt, trên người cũng chỉ có mấy đồng tiền do viết thư cho người ta, hắn thấy bộ y phục cũ kỹ trên người mình, lại nhìn bản thân chưa đến hai tháng đã bị mài mòn đến mức chỗ nào cũng là dấu vết, ngón tay cũng cóng đến rạn nứt. Hắn kỳ thực vẫn luôn chịu đựng rất cực khổ, mong Vi Nhi ở lại nên kiên trì chịu đựng, nhưng nhìn căn nhà đã thay đổi chủ nhân, Trì Mặc cảm thấy những điều tin tưởng trước đây đều thay đổi toàn bộ.
Tháng ba của kinh thành chính là lúc băng tan nên càng lạnh lẽo hơn lúc tuyết rơi. Vân Khanh ngồi trong xe ngựa cùng An Tuyết Oánh ôm một chiếc lò sưởi tay, đang đùa giỡn nói chuyện.
“Người kia là ai vậy? Sao lại quỳ gối trước phủ Trì quận vương hai ngày rồi?” Lúc xe ngựa qua đường dài, nghe thấy tiếng bàn tán bên ngoài, âm thanh hỗn tạp khiến người ta có thể nghe được rõ ràng mấy chữ phủ Trì quận vương.
Lưu Thúy nhíu mày, vén rèm xe lên nhìn ra ngoài, chỉ thấy trước phủ Trì quận vương đã bắt đầu có người tụ tập, bên trong bọn họ có một bóng người thon gầy đang quỳ ở trước cửa, xem ra đã quỳ rất lâu rồi.
Hai tròng mắt của Vân Khanh nhìn tới, ánh mắt quanh quẩn trên thân hình người đang quỳ, xiêm y cũ nát mặc trên người lại có thể phát hiện là cẩm bào thượng hạng, mà tấm lưng kia có vài phần quen thuộc...
Nàng vừa muốn mở miệng sai Lưu Thúy buông màn che xuống, lại thấy An Tuyết Oánh đã sai người đánh xe đỗ lại.
“Tuyết Oánh, tỷ muốn xuống phía dưới sao?” Vân Khanh nhìn thần sắc của An Tuyết Oánh, đôi mắt khẽ nhíu lại hỏi.
“Ta muốn tới xem xem.” An Tuyết Oánh vụng về khẽ cắn đôi môi mềm mại, trên khuôn mặt trắng như tuyết, một đôi mắt trong sáng chất chứa khẩn thiết nhìn Vân Khanh.
Vân Khanh thầm thở dài, cũng gật đầu nói: “Ta xuống cùng tỷ.”
Tiểu Hàn và Đại Hàn xuống xe ngựa trước rồi đỡ An Tuyết Oánh xuống, Vân Khanh đi theo phía sau, cũng đi xuống tới nơi. Trên nền tuyết đột nhiên có hai cô nương dung mạo xinh đẹp trẻ trung đi tới, sự chú ý của mọi người lập tức rời khỏi người nam tử đang quỳ dưới đất, không ngừng ca tụng dung mạo xinh đẹp của Vân Khanh và An Tuyết Oánh.
Còn đôi mắt của An Tuyết Oánh lại đang hướng về người đang quỳ dưới đất kia, gót sen uyển chuyển bước tới trước mặt hắn, cúi đầu nhíu mày nhìn thoáng qua mới chậm rãi nói: “Xin hỏi có phải Trì Nhị thiếu gia hay không?”
Nam tử vẫn luôn cúi gằm cuối cùng đã ngẩng mặt lên, hai con mắt của hắn hõm sâu, da thịt trắng trẻo đã thành vàng vọt thô ráp, trong đôi mắt lộ ra màu xám tối trơn bóng, cả người gầy đến mức da bọc xương, trên môi kết thành vảy khô. Tuy nhận ra được Trì Mặc, nhưng so với dáng dấp nhã nhặn lạnh nhạt của hai tháng trước, lúc này chỉ còn lại vẻ sầu khổ và bệnh tật. Khi hai mắt vô thần của hắn nhìn thấy An Tuyết Oánh, chớp mắt lóe ra mấy phần sáng bóng, lại nhanh chóng tối tăm trở lại, vội vàng cúi đầu xuống.
“Vi Nhi sao rồi?” An Tuyết Oánh hỏi dịu dàng, trong giọng nói không có sự chế nhạo, không có châm chọc, chỉ mềm mại và thuần khiết như hoa tuyết.
Giọng nói như vậy khiến toàn thân Trì Mặc run lên, trong đầu cũng nghĩ tới cảnh khi bản thân bệnh nặng, Vi Nhi đã bán đi căn nhà khiến hắn bị người ta ném ra khỏi nhà. Tình cảnh lúc này lại nhìn thấy An Tuyết Oánh, nghe nàng hỏi như vậy, hắn không khỏi vừa căm vừa hận, ngẩng đầu lên, nói giọng khàn khàn: “Nàng ta đi rồi! Nàng ta lừa gạt bạc của ta đi rồi! Còn không cần ta nữa! Cô đã hài lòng chưa? Cô có vui mừng không?”
Vân Khanh cau mày nghe ở bên cạnh, ánh mắt nhìn vào đôi mắt bi thương phẫn hận của Trì Mặc, khẽ lắc đầu. Ả Vi Nhi kia bất kỳ ai đã thấy, đều biết là một người tham lam phú quý, chỉ có Trì Mặc mới cho rằng Vi Nhi yêu hắn thật lòng. Chỉ mới hai tháng đã không chịu nổi, có thể thấy Trì quận vương nhất định là đã bất chấp, có điều cũng tốt, khiến Trì Mặc sớm nhận ra bản chất của “tình yêu đích thực” này một chút. Có điều nhìn dáng vẻ của hắn lúc này vẫn là lòng dạ quá hẹp hòi mà phát tiết hành vi tức giận lên người khác, thật là không thỏa đáng.
Người bên ngoài nhìn thấy nam tử chán nản rống lên với vị tiểu thư như hoa như ngọc, đã mang bất bình tới tấp rồi, đều đang chỉ trích Trì Mặc. Còn An Tuyết Oánh chỉ cười lạnh nhạt, trong mắt chứa chút đồng tình và thương hại, giọng nói nhẹ nhàng như tơ liễu: “Thật ra lúc công tử ở cùng với Vi Nhi, ta cũng đã chúc phúc cho các người, hy vọng các người thực sự có thể sống cùng nhau.”
Nàng nở nụ cười, quay đầu nhìn thoáng qua cửa lớn đang đóng kín của phủ Trì quận vương. Lúc này Trì Mặc đã hối hận rồi mới muốn tìm tới cầu xin sự tha thứ của Trì quận vương, chỉ là không biết khi nào Trì quận vương mới có thể tha thứ cho Trì Mặc.
Nàng quay đầu nhẹ nhàng giao phó một câu cho Đại Hàn, Đại Hàn hơi do dự một chút, xoay người lên xe ngựa, qua một lát, cầm một lò sưởi tay bằng đồng tới đặt trước mặt Trì Mặc, không chút cam lòng nói: “Tiểu thư đưa cho ngươi, để cho ngươi thoải mái một chút.”
Lò sưởi tay làm bằng đồng rất đơn giản, là kiểu dáng đâu đâu cũng có thể thấy, chắc là cho người đánh xe ngựa hoặc nha hoàn dùng. Nếu là lúc trước, Trì Mặc chắc chắn xem thường vật như vậy. Vậy mà lúc này, còn là từ một nữ tử bị mình chê bai đưa tới, trong đôi mắt của Trì Mặc có chút đờ đẫn, bình tĩnh nhìn chiếc lò đồng kia, quay đầu nhìn bóng hình nữ tử có vẻ mờ nhạt, thân hình tha thướt, sắc mặt thuần khiết. Hắn nhớ tới lúc đầu bản thân cho rằng Vi Nhi thiện lương giống như hoa bách hợp, khi hắn từ bỏ vinh hoa phú quý của phủ Trì quận vương liền ghét bỏ hắn không có tiền, mắng mỏ hắn những lời ngu ngốc. Lại nhìn lúc hắn khốn quẫn vô cùng, vị hôn thê đã bị hắn căm ghét, từng bị hắn chê bôi cũng không không tính toán hiềm khích lúc trước đưa tới cho hắn một phần ấm áp này.
Hắn đã rõ bản thân vẫn luôn sống trong những lời nói dối đan xen của Vi Nhi, sống trong ảo mộng và lãng mạn của chính mình, đến tận lúc này mới hiểu rõ biết người biết mặt không biết lòng, chính mình đã từng bỏ lỡ nữ tử tốt đẹp đến nhường nào. Cũng không thể nhịn được nữa mà nằm sấp trên mặt đất khóc rống lên.
Thấy cảnh như vậy, Lưu Thúy bĩu môi nói: “Lòng dạ của An tiểu thư thật tốt, còn cho hắn lò sưởi tay.”
Nếu là nàng thì sẽ không thèm quan tâm người đàn ông này nữa, nhầm trân châu thành mắt cá, bây giờ hối hận thì có ích lợi gì.
Nụ cười của Vân Khanh man mác, cười rất nhẹ lại rất lạnh nhạt, trong giọng nói lại hàm chứa thổn thức vô hạn: “Nếu như vậy, nàng đã không phải Tuyết Oánh rồi.”
Chỉ có Tuyết Oánh mới có tâm địa thiện lương thông cảm cho người khác. Tuy nhìn nhu nhược, kỳ thực lại cực kỳ có chính kiến và sự kiên trì của bản thân. Giống như trong kiếp trước chỉ có Tuyết Oánh luôn luôn không chịu rời bỏ nàng, cũng không bởi vì thế nhân chửi bới nàng mà không lui tới với nàng.
Lúc này rốt cuộc cũng có những người khác nhận ra Trì Mặc, bắt đầu lớn tiếng hô: “Đây chính là Nhị thiếu gia của Trì quận vương bỏ trốn mang theo nha hoàn...”
“Ái chà, không phải đưa theo nha hoàn chạy rồi sao? Ta nghe nói nha hoàn kia đã lừa tiền của hắn còn trốn rồi. Tiểu thư vừa rồi đưa cho hắn lò đồng là ai vậy?”
“Đó chính là An tiểu thư đính hôn với hắn trước đây! Thật không biết hắn mù rồi hay sao, tiểu thư xinh đẹp hiền lành như vậy không muốn, lại muốn nha hoàn hám tiền kia...”
Vân Khanh và An Tuyết Oánh từ trong đám người đi ra, lên xe ngựa. Sau khi cởi áo choàng, Vân Khanh nhìn vẻ thoáng buồn giữa chân mày An Tuyết Oánh, trong ánh mắt như mưa bụi mang theo hơi nước, nàng hỏi: “Tỷ đang suy nghĩ gì?”
An Tuyết Oánh lắc đầu: “Ta cũng không rõ lắm, nhìn thấy bộ dạng của hắn bây giờ, tâm trạng có chút mất mát. Hắn đúng là thật lòng với nha hoàn đó.”
Vừa rồi nàng đã nhìn thấy tay của Trì Mặc, nơi đó lưu lại dấu vết lao động. Nếu không phải thật lòng thích một người, cũng sẽ không xích mích với người nhà vì nàng ta. Không muốn làm con trai của quận vương, lại đi làm lao công kiếm một hai đồng tiền. Cuộc sống như thế, thật sự là những con cái của thế gia khó có thể tưởng tượng.
Vân Khanh vỗ nhẹ mu bàn tay của nàng, trong ánh mắt mang theo nụ cười ấm áp giống như lò than, khóe miệng có chút nếp nhăn nhàn nhạt hơi cong khi cười, nói: “Có lẽ vậy. Hắn thật lòng đối với nha hoàn đó hay không cũng không phải chuyện của ta, ta chỉ lo lắng cho tỷ. Đứng ở góc độ của ta mà thấy, hắn đã khiến tỷ không dễ chịu, ta đương nhiên là không thích hắn.”
Thấy thần sắc khi nói chuyện của Vân Khanh nghiêm túc, trong mắt lóe lên ánh sáng khiến người ta vô cùng yên tâm, trong lòng nàng cũng ấm áp vì sự quan tâm của Vân Khanh với mình, kéo tay Vân Khanh nói: “Ta cũng chỉ phát tiết theo cảm giác. Muội không cần lo lắng cho ta, chẳng qua ta cảm thấy hắn vừa rồi thật đáng thương, cũng không có ý tứ gì khác.”
Thấy An Tuyết Oánh an ủi lời nói của mình, nụ cười trên mặt Vân Khanh như gió xuân thổi qua mặt nước, mờ nhạt mà đẹp đẽ: “Đương nhiên là được. Bây giờ bên ngoài đều nói tỷ là người cực tốt, có thể bao dung, có thể chịu đựng, ngay cả Vi Nhi mượn cớ gây chuyện với tỷ, tỷ cũng dùng tính cách tốt đẹp ứng phó.”
Tuy An Tuyết Oánh mới vừa từ hôn không lâu, nhưng những người tới nhà làm thân lại không hề giảm đi so với trước, có thể thấy được chuyện này cũng không tạo thành ảnh hưởng lớn với nàng. Điều này khiến An phu nhân và An lão thái quân cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Ta cũng không cần chuyện này bây giờ.” Chân mày của An Tuyết Oánh lộ ra một vẻ thoáng buồn man mác. Mới rồi vì chuyện từ hôn như vậy, nàng thật sự không còn lòng dạ bàn chuyện cưới gả, nàng ngước đôi mắt lấp lánh lên nhìn Vân Khanh:
“Thật ra công tử áo xanh ngày ấy cứu ta không biết là ai. Ta hỏi người đánh xe hôm đó, hắn nói lúc đó công tử kia mang mũ rộng vành, không thấy rõ dáng vẻ cho lắm.”
Thấy An Tuyết Oánh chuyển đề tài, Vân Khanh biết lúc này nàng không muốn bàn luận chuyện này, dù sao trong lòng vẫn có vết thương nho nhỏ, nếu mình lại quanh quẩn vấn đề này, chẳng phải là làm cho An Tuyết Oánh khó chịu sao? Theo thời gian trôi qua, tổn thương trong lòng nàng rồi cũng sẽ ổn thôi. Vì vậy nàng nói theo lời của An Tuyết Oánh:
“Ta cũng đã cho người đi hỏi, lúc đầu có ai nhìn thấy một vị công tử áo xanh hay không? Thế nhưng rất ít người có ấn tượng, sau khi hắn cứu tỷ lại vội vã đặt xuống, cũng không nói chuyện với tỷ. Chỉ sợ hắn hành sự khiêm tốn, cố ý không muốn để người ta phát hiện ra hắn.”
An Tuyết Oánh gật đầu: “Ừm, nếu tìm không được, ta cũng chỉ có thể cảm tạ hắn trong đáy lòng. Nếu không bây giờ ta cũng không khỏe lại nhanh như vậy, chỉ sợ bây giờ chỉ có thể nằm trên giường thôi.”
“Tỷ đó, hôm ấy sao lá gan lớn đến kinh người như vậy?” Vân Khanh dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán của nàng, giọng nói mang theo giận hờn:
“Tỷ không biết, lúc đó khi ta nhìn thấy tỷ ngã xuống, trái tim cũng sợ hãi muốn nhảy ra ngoài.”
An Tuyết Oánh có chút ngượng ngùng cúi đầu: “Ngày ấy ta cũng giận dữ ghê gớm, nàng ta ức hiếp người quá đáng. Ta nghĩ nếu ta ngã xuống để uy hiếp nàng ta một chút, xem nàng ta có cảm giác gì. Đã quyết tâm rồi thì nhảy thôi.”
“Tỷ đó!” Vân Khanh không biết nói sao, nhớ tới chuyện hôm đó, vẫn còn sợ hãi trong lòng.
“Được rồi Vân Khanh, về sau ta sẽ không như vậy nữa. Không cần muội nói, ta tự mình nhớ lại cũng sợ rồi, lần tới chắc chắn không có lá gan này nữa.” An Tuyết Oánh nắm cánh tay của Vân Khanh làm nũng, Vân Khanh lại nói nàng một trận, lúc này mới nhận ra xe ngựa của mỗi nhà đi một ngả.
Hương hoa nhài nhàn nhạt tỏa ra hương thơm ngát nhã nhặn trong thùng xe, Vân Khanh khép hờ cặp mắt tựa lên gối kê mềm mại.
Hôm nay đã giải quyết xong chuyện An Tuyết Oánh từ hôn rồi, xem ra từ nay về sau, hôn nhân thực sự của nàng ấy đã có sự thay đổi, thoạt nhìn thì tốt, kỳ thực bên trong thối rữa, không phải tinh tế mà lột ra thì không biết bên trong chua ngọt đắng cay thế nào.
Nàng nghĩ đến hôn sự của mình và Ngự Phượng Đàn, sau khi người của phủ Cẩn Vương tới, sẽ bắt đầu chuẩn bị hôn sự, đến lúc đó hôn sự của nàng sẽ thuận buồm xuôi gió, hay sẽ còn biến đổi bất ngờ?
Cho dù thế nào, cũng may nàng và Ngự Phượng Đàn tâm ý thông suốt, hai bên quý trọng đối phương, có trắc trở cũng nhất định có thể cùng nhau giải quyết.
Khi đóa hoa đào đầu tiên của kinh thành đón gió xuân se lạnh run rẩy nở rộ đầu cành, Cẩn Vương phi đến kinh.
***
(1) Kẻ hồ mị - nguyên văn là hồ mị tử: Tục truyền rằng giống cáo có tài cám dỗ người, cho nên gọi những người đàn bà con gái làm cho người ta say đắm là hồ mị.
(2) Bồi độc: Nghĩa đen là người cùng đọc sách với đứa trẻ, nghĩa rộng hơn là hành động của cha mẹ hoặc người giám hộ tham gia vào toàn bộ quá trình từ cuộc sống đến học tập của đứa trẻ.