Hôm nay, lần này khiến Chương Oánh thấy được sự tàn khốc của hậu cung, thấy được lòng dạ lạnh lùng vô tình của người chốn này, chắc chắc vẫn có ích cho cuộc sống ở trong cung sau này của nàng ấy.
“Cô cũng đừng nghĩ nữa, từ phản ứng của bệ hạ với cô ngày hôm nay mà xem, ông ấy quan tâm đến cô. Sự sủng ái và quan tâm của đế vương là thứ cô cần khi ở trong cung, nhưng ngoại trừ được sủng ái, ngày mai cô sẽ phong phi, sau này cho dù là ai, cũng không dám dễ dàng ra tay với cô.” Trước khi Minh đế đi, đã căn dặn thay toàn bộ cung nữ của Vị Ương cung, sai Ngụy Ninh chọn người đến, cũng chính là nói, bệ hạ rất để ý đến Vị Ương cung.
Chương Oánh gật đầu, ánh mắt nhìn sang lại vô cùng bình thản, nhẹ nhàng như nắng sớm.
Chợt nghe thấy trước điện có người đang gõ cửa, Cốc Nhi thoáng nhìn Chương Oánh, thấy nàng gật đầu, bèn đứng trước cửa, hỏi: “Trân phi nương nương đang nghỉ ngơi, có chuyện gì?”
Giọng nói lanh lảnh của cung nữ xuyên cửa vọng đến: “Cốc Nhi tỷ tỷ, trong cung truyền tin đến, An thị chết rồi.”
Vân Khanh và Chương Oánh liếc nhìn nhau, Cốc Nhi mở cửa, nói: “An thị tại sao lại chết? Bệ hạ không phải giam nàng ta vào lãnh cung rồi sao?”
Cung nữ tiến vào hành lễ với Chương Oánh và Vân Khanh trước, nói: “Vừa rồi từ tin tức truyền đến trong cung khác, An thị bị đánh, khóc nước mắt chảy ròng khắp mặt, thét chói tai không dừng. Trên khuôn mặt nàng ta bị bệ hạ đập túi vào, rơi xuống đều là Hạc Đỉnh Hồng, lẫn vào nước mắt rơi vào trong miệng, lúc bị đánh thì đau đến mức hai tay cào mãnh liệt, mặt đầy máu tươi, thời gian một chén trà đã độc phát mất mạng rồi, trạng thái khi chết hết sức thê thảm.” Cung nữ chắc chắn biết mâu thuẫn giữa Chương Oánh và An thị, còn đặc biệt miêu tả bộ dạng của An thị cho Chương Oánh nghe để lấy lòng Chương Oánh.
Chương Oánh vừa nghĩ đến kết cục mà vốn dĩ An thị bày ra cho mình này, trong mắt là hận ý khó nguôi, ngón tay trong tay áo nắm chặt lấy cánh tay của Vân Khanh. Vân Khanh cười an ủi nàng ấy, trong mắt mang theo một ý mỉa mai.
Vốn dĩ là như thế này, lúc đó Minh đế cầm lấy gói thuốc đập lên mặt An thị, Hạc Đỉnh Hồng đó lại là kịch độc, lượng ít vào trong miệng thì sẽ trí mạng. Lúc bị trượng hình có thể phải trói chặt chân tay, lúc đó An thị chắc chắn rất khó chịu, nàng ta thét chói tai thế nào, người hành hình cũng sẽ chỉ cho rằng là bị gậy đánh. Độc dược và gậy cả hai cùng hành hạ mà chết đi. Vào cung nhiều năm, lên tới chức vị phi tử, cuối cùng lại kết thúc bằng bộ dạng chán nản thê thảm như vậy. Cũng là An thị hạ độc chết Cổ Thần Tư, trừng phạt đúng tội rồi.
Cái chết của An thị không hề ảnh hưởng đến đại lễ phong phi của Chương Oánh, một ngày này, Minh đế cho Chương Oánh đủ mười phần sủng ái, ở trong cung mở yến tiệc, toàn bộ người nhà và quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều được gọi vào cung tham gia nghi thức phong phi của Trân phi.
Chương Oánh mặc bộ cung trang màu vàng kim hoa lệ, hoa văn thêu hình chim loan xanh đủ màu sắc tinh xảo dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh, vạt váy uốn lượn quét đất được bốn cung nữ đỡ, giống như khổng tước xòe tung đôi cánh tuyệt đệp, từng bước đi lên đài cao, bước đến trước mặt Minh đế đang mặc đế phục màu vàng óng, tay nắm tay mà đứng.
Vân Khanh đứng ở hàng mệnh phụ, ngẩng đầu nhìn Chương Oánh được trang điểm đậm, dung mạo xinh tươi đến cực độ, màu vàng kim đó trên người nàng lộ ra khí chất cao quý và ung dung không gì sánh được, giống như đang mặc một bộ cửu long phượng bào, giữa khuôn mặt nhỏ đã lộ ra một luồng khí quyết đoán nhẹ nhàng.
Ngày hôm nay, Chương Oánh chính thức trở thành một phi tử trong hậu cung, trở thành nữ tử đầu tiên được phong thẳng làm phi của vương triều này. Còn trong cuộc sống sau này, sự tích của Chương Oánh được ghi vào sách sử, câu chuyện của nàng thường được bách tính để ở miệng, không ngừng lấy làm kỳ lạ.
Lễ phong phi kết thúc, Vân Khanh cũng không tiện ở trong cung nữa, bây giờ đã là mười bốn tháng tư, chỉ cách hôn lễ của nàng mười ngày nữa, nàng cũng phải quay về yên tâm ở trong nhà, đợi tân lang đến cửa đón người.
Chuyện của An thị bởi vì cái chết của Cổ Thần Tư, người trong triều ai cũng biết. Thẩm Mậu cũng không ngoại lệ, vì vậy vừa nghe thấy tin tức Vân Khanh trở về, Tạ thị liền ra ngoài đứng ở cửa đón Vân Khanh.
Đến lúc nhìn thấy Vân Khanh vẫn ổn từ trên xe ngựa bước xuống, tảng đá lớn trong lòng Tạ thị cuối cùng được vứt xuống, nắm Vân Khanh nhìn kỹ.
Vân Khanh nắm chặt tay của bà, bị ánh mắt đó của bà nhìn cũng có chút không chịu nổi, cười nói: “Mẫu thân, con là con gái của người, người đừng nhìn thật giả nữa, không tin, người sờ xem.” Nói xong, nàng kéo tay Tạ thị sờ lên mặt mình.
Thấy Vân Khanh vẫn đang nói đùa, Tạ thị cũng cười, làm ra vẻ đánh nàng một chút: “Nha đầu nhà con, còn đùa giỡn với mẫu thân.”
Lý ma ma thấy mẹ con các nàng, sai người nhấc đồ đạc của Vân Khanh đưa đến Quy Nhạn các, mới quay đầu nói: “Người không biết phu nhân vừa sáng sớm đã ở cửa ngóng, bộ dạng đó không giống là Đại tiểu thư người đi vào trong cung, mà giống như đi đón khuê nữ xuất giá nửa năm mới trở về.”
Vân Khanh nhìn khuôn mặt khi cười, nơi khóe mắt nổi lên nếp nhăn của Lý ma ma, nhìn Tạ thị ngọt ngào nói: “Mẫu thân, người xem, lại để cho Lý ma ma kiếm chuyện giễu cợt rồi.”
Tạ thị cười, nhưng trong mắt đều là vẻ mặt nghiêm túc: “Một ngày trong cung còn nguy hiểm hơn so với một tháng ở bên ngoài.”
May mà Vân Khanh đã trở về, còn An thị đã bị trừng phạt thích đáng, khó khăn nguy hiểm trong cung Tạ thị không cần ở trong đó cũng có thể cảm giác được.
Cùng Tạ thị và Thẩm Mậu nói chuyện một lúc, làm dịu sự lo lắng trong lòng phụ mẫu, Vân Khanh mới quay về Quy Nhạn các nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy bên ngoài viện có tiếng ầm ĩ.
Hóa ra là sau khi Lưu Thúy trở về, bọn nha hoàn nghe tin tức hỏi chuyện hôm đó, Lưu Thúy ở đó nói với bọn họ nguy hiểm ngày hôm đó, bọn nha hoàn nghe vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
Vân Khanh trở mình, rõ ràng hơi mệt nhưng lại không ngủ được, mắt mở to nhìn phía trên, trong tai đều là những âm thanh bên ngoài. Nhìn một chút, mí mắt dần dần mỏi, mơ màng như muốn ngủ.
Chợt nghe bên ngoài có người tiến đến, nói: “Tiểu thư, thế tử đến.”
Vân Khanh vốn đang giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, còn cho rằng đang mơ, bỗng nhiên sau khi nghe xong câu này, mắt đột nhiên mở to, thần thức vẫn chưa tỉnh, hỏi theo phản xạ: “Ai đến?”
“Tiểu thư, thế tử đến.” Lưu Thúy bước đến bên cạnh Vân Khanh, rồi lặp lại một lượt, Vân Khanh kinh ngạc đến mức vội vàng ngồi dậy, trong lòng vui mừng Ngự Phượng Đàn trở về, nhưng lại cau mày hỏi:
“Phu nhân để chàng vào không?”
Vợ chồng chưa cưới, một tháng trước khi kết hôn không thể gặp mặt, đây là phong tục của Đại Ung. Lúc này Ngự Phượng Đàn vội vã đến, chỉ sợ Tạ thị sẽ không để hắn vào.
Trong mắt Lưu Thúy lộ ra vẻ đáng tiếc, gật đầu nói: “Phu nhân sai người chặn thế tử ở tiền viện, không để người vào, nói là lúc này gặp mặt, ảnh hưởng đến sự hòa thuận hôn nhân sau này của phu thê.”
Tuy rằng cảm thấy lần này không thể gặp mặt là quy tắc lưu truyền, cần phải tuân thủ. Nhưng thế tử vẫn luôn nhịn không gặp tiểu thư, lúc này đến nhất định là nhận được tin tức tiểu thư ở trong cung xảy ra chuyện, mới vội vã trở về.
Trong lòng Vân Khanh có chút thất vọng, xảy ra chuyện như vậy, nàng quả thực muốn gặp Ngự Phượng Đàn một chút, nàng đứng dậy đi lại hai vòng ở trong phòng, nghĩ mình nếu cứ thế đi ra cũng không gặp được hắn, không khỏi có chút buồn phiền.
Đúng lúc này, Vấn Nhi chạy vào, trên khuôn mặt mang theo nụ cười nói: “Tiểu thư, cho người thứ tốt.” Liền nhét vật đang nắm chặt trong tay vào tay của Vân Khanh, vừa giảo hoạt vừa thản nhiên cười.
Vân Khanh sửng sốt, nhìn vào trong lòng bàn tay, là một tờ giấy. Sau khi nàng xem xong, trên mặt lộ ra vẻ vừa thẹn vừa mừng, gõ lên trán Vấn Nhi: “Chỉ em là tinh quái, xem bộ dạng cười đó của em kìa.”
Sau khi nói xong, nàng đứng dậy bước ra bên ngoài, bước được hai bước, lại quay người vào soi gương, nói: “Lưu Thúy, mau giúp ta chải búi tóc lại một lượt.”
Lưu Thúy mím môi cười, tay chân nhanh nhẹn gỡ búi tóc của nàng, uốn một búi tóc hình xoắn ốc mỏng, Vân Khanh tự mình chọn một cây trâm bạc thủy tinh, kết hợp với mấy đóa hoa trân châu điểm xuyết trên búi tóc, đứng dậy rồi nhìn một chút mới đi ra ngoài.
Đến một hoa viên nhỏ ở hậu viện, Vấn Nhi cười nâng ngón trỏ trái đặt trong miệng, thổi ra vài tiếng chim hót ríu ra ríu rít, nghe thấy phía tường truyền đến một đợt âm thanh rầm rầm nhỏ, tiếp đó có một người lộ ra đỉnh đầu, búi tóc trên đầu dùng dây buộc trắng cột lên đỉnh đầu, giống như lộ ra một đoạn cọc.
Vân Khanh nhìn thấy mái tóc đó, trái tim không khỏi đập rộn lên, cứ chờ người đó xuất hiện, ai biết mãi cũng chỉ nhìn thấy người đó lộ ra một chút tóc đen đó, không nhịn được nói: “Tại sao lại không chịu lộ diện thế?”
Chỉ nhìn thấy búi tóc đó lắc lắc, chắc chắn người đó cũng đang lắc đầu: “Một tháng trước khi cưới không thể gặp mặt, bằng không sau này không thể ở bên nhau cả đời.”
Giọng nói lười biếng mà quen thuộc mang theo sự nghiêm túc, nhưng lời nói ra mang theo một sự ngây ngốc. Vân Khanh không khỏi mím môi cười, nắm tờ giấy trong tay, nói: “Vậy chàng gọi ta ra đây, chính là bởi cách tường để ta nhìn thấy búi tóc của chàng sao?”
“Ta biết chuyện xảy ra lúc nàng ở trong cung rồi, vội vã từ Kinh doanh vệ về thẳng. Đã được ban hôn rồi, còn có kẻ ham muốn vợ của ta, không trở về nhìn không yên tâm.”
Vân Khanh lại thấy búi tóc đó động, một bàn tay thon dài xoa nhẹ lên trên búi tóc, dừng một chút rồi thu lại. Có lẽ chính Ngự Phượng Đàn cũng cảm thấy buồn cười, giơ tay sờ một chút. Từ đầu tường giơ tay lên, lộ ra tay áo tiễn của quân trang trong võ trường, vừa nhìn là biết từ trong quân doanh đi ra, đến y phục cũng không kịp thay, đã vội vàng chạy trở về.
Vân Khanh vừa ấm áp vừa gấp gáp, bất giác mắng: “Ai là vợ của chàng chứ?”
Tiếng cười của Ngự Phượng Đàn từ bên tường truyền đến: “Nàng không thừa nhận cũng được.” Nói xong, lại cười nhỏ vài tiếng như là rất đắc ý khi Vân Khanh không có cách nào phản bác sự thật này.
Lời của hắn nói nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng Vân Khanh biết Ngự Phượng Đàn ở nơi xa xôi huấn luyện binh sĩ của Kinh vệ doanh, muốn nhanh chóng quay về như vậy, không phải là chuyện nói hay mở miệng ra là được. Hắn nhất định là nhận được tin tức, biết chuyện xảy ra trong cung nên nghĩ phải trở về xem.
Giống như nàng xảy ra chuyện muốn gặp Ngự Phượng Đàn một chút, hắn cũng nhớ nhung nàng giống như thế.
Nhìn búi tóc không động đậy đó, trong mắt Vân Khanh xẹt qua một tia cảm động, nhìn thế nào Ngự Phượng Đàn cũng không giống người làm chuyện ngớ ngẩn thế này, hắn cũng dám xông vào khuê phòng của nàng, nhưng vào lúc sắp thành thân, vì phong tục nhân gian này, rõ ràng là vội vàng trở về muốn gặp nàng lại đứng ở đầu tường, không gặp mặt nàng.
Trong lòng Vân Khanh như được ngâm trong mật ngọt đến mềm nhũn ra, nhìn búi tóc nhô lên đó, đột nhiên cảm thấy hạnh phúc tới mức không nói được thành lời.
Yêu cầu của nữ nhân đối với nam nhân không sánh được với cảm giác nam nhân đặt mình ở trong lòng và được coi trọng. Loại cảm giác này, nàng cảm nhận được trên người Ngự Phượng Đàn.
Ngự Phượng Đàn giẫm lên thang gỗ nhỏ của người làm vườn, lưng dựa lên tường, hắn rất muốn thấy Vân Khanh, vì vậy mới vội vã trở về, nhưng lại nghĩ đến phong tục đó, bị hai bên làm khó, hắn chọn lựa cách tường nói chuyện với nàng.
Không thấy mặt thì nghe giọng nói của nàng là được rồi.
Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, còn có chút vui vẻ, chứng tỏ tâm trạng không tệ. Lúc đi lại, tiếng bước chân rất đều, hô hấp cũng rất nhẹ nhàng, hiển nhiên là không bị thương.
Gió nhẹ nhàng từ đầu tường thổi qua, từ tiền viện thổi đến hậu viện. Trong hương hoa lả lướt, hắn ngửi thấy mùi hương thơm ngát từ trong tóc nàng truyền đến, nàng ngửi thấy mùi đàn hương như có như không, khiến người ta yên tâm đó.
Mùi hương khác nhau, nhưng cùng một tâm trạng.
Ánh mặt trời tà tà chiếu xuống, chiếu sáng sự hạnh phúc ngọt ngào trong đáy mắt hai người, ánh mặt trời màu vàng kim dừng trong ánh mắt tình nhân, như sự rực rỡ ngọt ngào, như suy nghĩ đường mật.
Chính vào lúc yên tĩnh này, bỗng nghe đối diện có người truyền giọng nói đến: “Ôi, cái thang của ta đâu…”
Vân Khanh nhìn thấy búi tóc của Ngự Phượng Đàn động đậy, giống như lẩm bẩm nói: “Sao nhanh như vậy đã đến tìm thang rồi?” Một cú xoay người là có thể qua, cứ muốn dùng thang của người trồng hoa để đứng, chẳng qua chính là muốn dựng nên một hình ảnh cho Vân Khanh, để Vân Khanh nhìn thấy vị trí của hắn để nói chuyện.
Hắn dường như xoay người, vừa di chuyển vừa nói: “Khanh Khanh, mấy ngày này nàng đừng ra khỏi nhà nữa, đừng để kẻ ham muốn nàng lại dùng ý đồ xấu xa gì nữa. Đến lúc đó chỉ cần chờ ta đến rước nàng qua cửa là được.”
Đương nhiên hắn vô cùng chú ý đến lời Tứ hoàng tử đã nói và chuyện đã làm với Vân Khanh, hôm nay cũng là lần thứ hai nhấn mạnh rồi. Giống như là không nói thì Vân Khanh sẽ bị người khác bắt cóc vậy.
Vân Khanh liếc hắn, thúc giục nói: “Chàng còn đứng trên thang đó làm gì, đợi lát nữa để người khác nhìn thấy, còn không xem chàng là kẻ háo sắc đó! Cẩn thận thả chó cắn chàng!”
“Haizzz…” Ngự Phượng Đàn thở dài và sâu, hết sức không cam lòng nói: “Nàng nói xem, hắn không có việc gì thì chịu khó như vậy làm gì, không thể để ngày mai lại chăm hoa sao? Chó ta không sợ, chỉ sợ để mẫu thân nàng biết được, cho rằng ta cố ý hủy hoại nhân duyên của chúng ta thôi.”
Cha mẹ vợ có thể chú ý đến chuyện gặp mặt trước khi cưới này, hắn cũng rất chú ý, nếu không sớm đã một cú bay người nhảy qua, kéo Vân Khanh vào trong lòng rồi.
Bên kia tiếng bước chân càng ngày càng gần, cách tường Vân Khanh cũng có thể nghe thấy giọng nói tìm thang của người trồng hoa bên đó, nàng lại sợ Ngự Phượng Đàn bị người ta bắt được, đến lúc đó trước khi cưới sẽ ầm ĩ một trò cười, bất giác nói: “Chàng còn sợ mẫu thân ta biết được, ta thấy chàng không sợ chút nào.”
“Qua mười ngày nữa thì không sợ nữa rồi.” Tóc của Ngự Phượng Đàn phả lên trên, tựa hồ muốn nhìn Vân Khanh, lại chịu đựng đi xuống, nhỏ giọng nhẹ nhàng hỏi:
“Khanh Khanh, nàng nhớ ta không? Hơn nửa tháng nay, ta ở trong quân doanh, rất nhớ nàng.”
Xung quanh không có bất cứ ai đang nghe, Vân Khanh vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng, nàng rũ mắt xuống, giơ tay một cách vô thức ngắt xuống một đóa hoa nhài ở bên cạnh, bấm vào cành khô trong tay: “Nhớ.” Làm sao có thể không nhớ chứ, về sau người này chính là phu quân của nàng rồi, phu quân mà chính nàng đã định sau hai năm lựa chọn.
Ngự Phượng Đàn nghe vậy, trong lòng nóng rực, đôi mắt nhỏ dài bắn ra những tia sáng rực, khuôn mặt anh tuấn như một cành hoa lê dưới ánh mặt trời vàng chói tỏa ra sự quyến rũ vô tận.
Lúc hắn nhớ Vân Khanh, Vân Khanh cũng đang nhớ hắn. Hắn đột nhiên cảm thấy rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng nghĩ hồi lâu, đến miệng chỉ biến thành một câu nói: “Đợi ta đến rước nàng.”
Sau khi nói xong lời này, thấy búi tóc đó biến mất trong nháy mắt, giọng nói ở đầu tường phút chốc đổi thành một giọng nói có chút khàn khàn, đầy sự nghi hoặc: “Thang của ta sao lại ở chỗ này chứ… Lẽ nào tối qua ta uống rượu say còn đến chỗ này để chăm hoa à? Trời ơi, đáng chết, nếu lão gia nhìn thấy, còn không mắng chết nữa…”
Vân Khanh đứng một lúc, nghe thấy lời tự lầm bầm của người trồng hoa, bật ra một tiếng cười. Người trồng hoa ham rượu này nhất định cho rằng mình có thói quen uống say thì chăm hoa, xem hắn sau này còn dám tùy tiện uống rượu hay không. Nghĩ tới lúc nãy Ngự Phượng Đàn luôn ngồi xổm ở chỗ này, lộ ra một búi tóc tròn, khóe miệng Vân Khanh vẫn luôn giữ độ cong lúc đầu, mới chầm chậm quay trở về Quy Nhạn các.
Phủ Cẩn Vương.
“Thế tử, người trở về rồi.” Trương Lục Phúc - quản gia phủ đệ ở kinh thành của phủ Cẩn Vương cười chào đón.
“Ừ.” Ngự Phượng Đàn cười nói, vứt roi ngựa trong tay lên trên bàn, vừa cởi ống tay áo, hỏi:
“Vương gia, còn mấy ngày nữa đến kinh thành?”
Trương Lục Phúc là lão nhân trong phủ Cẩn Vương, năm đó khi Ngự Phượng Đàn đến kinh thành, Trương Lục Phúc được phái đi theo tiểu thế tử. Bây giờ Ngự Phượng Đàn cũng hai mươi tuổi rồi, ông ấy cũng từ người trung niên khỏe mạnh mà bắt đầu già đi. Nhưng đi đứng vẫn rất nhanh nhẹn, xử lý việc của vương phủ cũng rất thành thạo, nghe vậy đáp nói: “Vương gia gửi thư, còn bốn ngày nữa sẽ đến kinh thành.”
Bốn ngày? Với tốc độ này, vương gia vẫn đang ra sức chạy xe, vội vàng đến tham dự hôn lễ của hắn. Trong mắt nhỏ đen như mực của Ngự Phượng Đàn như ngọc lưu ly bóng sáng, cởi bỏ tấm giáp hộ thân làm từ kim loại xuống, đặt lên bàn, ngồi vào ghế bạch đàn khắc hoa, nói: “Vương phi ở trong phủ không?”
“Vương phi ở trong phủ. Thế tử trở về còn đi quân doanh không? Nếu không đi, lão nô dặn dò nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho thế tử.”
Trương Lục Phúc thấy sắc mặt của Ngự Phượng Đàn bình thản, sau khi rũ mắt, dừng lại một chút mới nói: “Trước đại hôn, ta cũng không trở về quân doanh nữa, tối nay ăn ở trong vương phủ.”
Dứt lời hắn đứng dậy, đi về phía hậu viện.
Vừa vào tới hậu viện, còn chưa đi được mấy bước, nhìn thấy phía trước có một nam tử trẻ tuổi bước đến, hắn mặc trường bào màu nâu, dáng người trung bình, khuôn mặt nhỏ hẹp làm nổi lên ngũ quan thanh tú đến mức có chút keo kiệt. Sau khi nhìn thấy Ngự Phượng Đàn, khuôn mặt vừa nãy còn có chút trầm ngâm đổi thành nụ cười thân mật, hành lễ nói với Ngự Phượng Đàn: “Đại ca.”
Ngự Phượng Đàn nhìn hắn, trên khuôn mặt tuyệt đẹp khẽ nhếch nụ cười, sau khi quan sát hắn một lượt, nói: “Thanh Bách, đệ muốn ra ngoài sao?”
Ngự Thanh Bách chính là con trai của Mạc di nương theo Cẩn Vương phi đến, cũng là con trai thứ ba của Cẩn Vương, thấy Ngự Phượng Đàn hỏi hắn như vậy, trong mắt hơi lóe lên, nói: “Là chuẩn bị ra ngoài đi một chút.”
“Đệ đến kinh thành chưa lâu, có bạn bè quen biết không?” Ngự Phượng Đàn cười nói. Vị đệ đệ này thoạt nhìn luôn là dáng vẻ mỏng manh, ôn tồn nho nhã. Lúc còn nhỏ nhìn vào, dường như vẫn chưa có bộ dạng này. Lâu như vậy không có người thân bên cạnh, khó tránh Ngự Phượng Đàn chỉ muốn buôn chuyện, nói với hắn vài câu.
Trong lòng Ngự Thanh Bách căng thẳng, Ngự Phượng Đàn hỏi hắn câu này là có ý gì, là thăm dò hắn có qua lại thân thiết với người khác ở kinh thành hay không sao? Hắn mới đến kinh thành bao lâu, sao có thể qua lại thân thiết với người khác. Những người này có phải là đề phòng một đứa con của vợ lẽ như hắn, hơi quá đáng quá rồi hay không? Trong lòng có oán hận, nhưng trên khuôn mặt là một vẻ tươi cười: “Không có, chỉ là lần đầu đến kinh thành này, trong lòng tràn đầy sự tò mò với hoàng thành, muốn một mình ra ngoài xem thử.”
Ngự Phượng Đàn nghe hắn nói, khóe miệng nhếch lên, nhìn dáng vẻ cẩn thận kính cẩn của Ngự Thanh Bách, kỳ thực lời nói trong ngoài đều đề phòng hắn, đột nhiên mất hứng thú nói chuyện, mắt cũng rũ xuống: “Mau đi đi, ráng chiều ở kinh thành tuy rằng thoạt nhìn không hoa lệ như Túc Bắc, nhưng tìm một chỗ tốt xem chừng cũng rất nguy nga.”
Ngự Thanh Bách nghe hắn nói lời này lộ ra một ý tứ gần gũi, không khỏi kinh ngạc, lại nhìn thấy một nữ tử bước đến ở bên khác, mặc một bộ váy màu hồng đào, chải một búi tóc ngược, kế bên gài một bông hoa trà còn tươi, kết hợp với hai cây trâm chuồn chuồn tơ vàng, tươi cười bước đến.
Chỉ thấy trong mắt nàng ta mang theo một ánh mắt đưa tình, đi đến trước mặt Ngự Phượng Đàn, cười nói: “Đàn ca ca, hôm nay sao huynh đã trở về rồi?”
Ngự Phượng Đàn nhìn nàng ta một chút, Hàn Nhã Chi đang nhìn hắn, hai mắt cũng không tệ, dường như Ngự Thanh Bách đứng bên cạnh nàng ta cũng giống như không tồn tại, ý cười trên khuôn mặt hắn có chút nhạt dần, trong mắt ẩn chứa sự xa cách và lạnh nhạt, đưa mắt nói với Ngự Thanh Bách:
“Thanh Bách, bây giờ cưỡi ngựa đi đỉnh Không Thúy vẫn có thể nhìn thấy lúc ráng chiều đẹp nhất, ráng mây cao ngất nhô lên như gấm vóc nhuộm khắp chân trời, nhìn thêm kiến trúc to lớn trong hoàng thành, quả thực rất nguy nga.”
Ngự Thanh Bách chịu sự coi khinh của Hàn Nhã Chi đứng ở một bên, đi cũng không được, ở cũng không xong, đang có chút ngại ngùng, nghe thấy lời của Ngự Phượng Đàn tốt bụng giải vây thay hắn, trong lòng có chút cảm kích, đáp: “Vẫn là Đại ca ở trong kinh thành thời gian dài, hiểu rõ những thứ này.”
“Đó là đương nhiên, ở mười một năm, nếu còn không biết, chẳng phải là phí công ở sao!” Ngự Phượng Đàn nhướng mày cười, khuôn mặt anh tuấn phấn khởi, dưới ánh nắng chiều hơi ngà mang theo một độ cong khiến người khác say mê.
Đôi mắt Hàn Nhã Chi nhìn đến ngẩn người, lộ ra vài vẻ say đắm, bây giờ Đàn ca ca đã trưởng thành như thế này, vẫn tuấn mỹ mê người như thế, nam nhân toàn thiên hạ cũng không ai đẹp được như hắn. Vừa có thân phận, vừa sinh ra tuyệt lệ như thế. Trong lúc nàng ta đang bị cuốn hút, đột nhiên nhìn thấy ánh nhìn coi thường với nàng ta, và bộ dạng cười vui vẻ với Ngự Thanh Bách của Ngự Phượng Đàn, lập tức hiểu rõ Ngự Phượng Đàn không thích hành động không để ý đến Ngự Thanh Bách của nàng ta, bất giác cảm thấy bản thân vừa nãy có chút sai lầm, sao lại có thể biểu hiện ra sự khinh thường với Ngự Thanh Bách trước mặt Đàn ca ca chứ?
Nàng mấp máy môi, thoáng nhìn khuôn mặt bình thường của Ngự Thanh Bách (đây là trong mắt của Hàn Nhã Chi, thực tế khuôn mặt của Ngự Thanh Bách cân đối), là con của một di nương sinh ra thì cũng coi như bỏ đi, còn tầm thường như vậy, ngày thường cũng không có tài hoa đặc biệt gì, bị vương phi ép bức, nàng ta cũng không thèm để ý đến.
Nhưng nghĩ đến vẻ mặt lúc nãy của Ngự Phượng Đàn, nàng ta nhẫn nhịn lại sự không muốn ở trong lòng, lộ ra một nụ cười thản nhiên xinh đẹp với Ngự Thanh Bách: “Bách ca ca, huynh muốn đi xem ráng chiều sao?”
“Cô cũng đừng nghĩ nữa, từ phản ứng của bệ hạ với cô ngày hôm nay mà xem, ông ấy quan tâm đến cô. Sự sủng ái và quan tâm của đế vương là thứ cô cần khi ở trong cung, nhưng ngoại trừ được sủng ái, ngày mai cô sẽ phong phi, sau này cho dù là ai, cũng không dám dễ dàng ra tay với cô.” Trước khi Minh đế đi, đã căn dặn thay toàn bộ cung nữ của Vị Ương cung, sai Ngụy Ninh chọn người đến, cũng chính là nói, bệ hạ rất để ý đến Vị Ương cung.
Chương Oánh gật đầu, ánh mắt nhìn sang lại vô cùng bình thản, nhẹ nhàng như nắng sớm.
Chợt nghe thấy trước điện có người đang gõ cửa, Cốc Nhi thoáng nhìn Chương Oánh, thấy nàng gật đầu, bèn đứng trước cửa, hỏi: “Trân phi nương nương đang nghỉ ngơi, có chuyện gì?”
Giọng nói lanh lảnh của cung nữ xuyên cửa vọng đến: “Cốc Nhi tỷ tỷ, trong cung truyền tin đến, An thị chết rồi.”
Vân Khanh và Chương Oánh liếc nhìn nhau, Cốc Nhi mở cửa, nói: “An thị tại sao lại chết? Bệ hạ không phải giam nàng ta vào lãnh cung rồi sao?”
Cung nữ tiến vào hành lễ với Chương Oánh và Vân Khanh trước, nói: “Vừa rồi từ tin tức truyền đến trong cung khác, An thị bị đánh, khóc nước mắt chảy ròng khắp mặt, thét chói tai không dừng. Trên khuôn mặt nàng ta bị bệ hạ đập túi vào, rơi xuống đều là Hạc Đỉnh Hồng, lẫn vào nước mắt rơi vào trong miệng, lúc bị đánh thì đau đến mức hai tay cào mãnh liệt, mặt đầy máu tươi, thời gian một chén trà đã độc phát mất mạng rồi, trạng thái khi chết hết sức thê thảm.” Cung nữ chắc chắn biết mâu thuẫn giữa Chương Oánh và An thị, còn đặc biệt miêu tả bộ dạng của An thị cho Chương Oánh nghe để lấy lòng Chương Oánh.
Chương Oánh vừa nghĩ đến kết cục mà vốn dĩ An thị bày ra cho mình này, trong mắt là hận ý khó nguôi, ngón tay trong tay áo nắm chặt lấy cánh tay của Vân Khanh. Vân Khanh cười an ủi nàng ấy, trong mắt mang theo một ý mỉa mai.
Vốn dĩ là như thế này, lúc đó Minh đế cầm lấy gói thuốc đập lên mặt An thị, Hạc Đỉnh Hồng đó lại là kịch độc, lượng ít vào trong miệng thì sẽ trí mạng. Lúc bị trượng hình có thể phải trói chặt chân tay, lúc đó An thị chắc chắn rất khó chịu, nàng ta thét chói tai thế nào, người hành hình cũng sẽ chỉ cho rằng là bị gậy đánh. Độc dược và gậy cả hai cùng hành hạ mà chết đi. Vào cung nhiều năm, lên tới chức vị phi tử, cuối cùng lại kết thúc bằng bộ dạng chán nản thê thảm như vậy. Cũng là An thị hạ độc chết Cổ Thần Tư, trừng phạt đúng tội rồi.
Cái chết của An thị không hề ảnh hưởng đến đại lễ phong phi của Chương Oánh, một ngày này, Minh đế cho Chương Oánh đủ mười phần sủng ái, ở trong cung mở yến tiệc, toàn bộ người nhà và quan viên từ ngũ phẩm trở lên đều được gọi vào cung tham gia nghi thức phong phi của Trân phi.
Chương Oánh mặc bộ cung trang màu vàng kim hoa lệ, hoa văn thêu hình chim loan xanh đủ màu sắc tinh xảo dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh, vạt váy uốn lượn quét đất được bốn cung nữ đỡ, giống như khổng tước xòe tung đôi cánh tuyệt đệp, từng bước đi lên đài cao, bước đến trước mặt Minh đế đang mặc đế phục màu vàng óng, tay nắm tay mà đứng.
Vân Khanh đứng ở hàng mệnh phụ, ngẩng đầu nhìn Chương Oánh được trang điểm đậm, dung mạo xinh tươi đến cực độ, màu vàng kim đó trên người nàng lộ ra khí chất cao quý và ung dung không gì sánh được, giống như đang mặc một bộ cửu long phượng bào, giữa khuôn mặt nhỏ đã lộ ra một luồng khí quyết đoán nhẹ nhàng.
Ngày hôm nay, Chương Oánh chính thức trở thành một phi tử trong hậu cung, trở thành nữ tử đầu tiên được phong thẳng làm phi của vương triều này. Còn trong cuộc sống sau này, sự tích của Chương Oánh được ghi vào sách sử, câu chuyện của nàng thường được bách tính để ở miệng, không ngừng lấy làm kỳ lạ.
Lễ phong phi kết thúc, Vân Khanh cũng không tiện ở trong cung nữa, bây giờ đã là mười bốn tháng tư, chỉ cách hôn lễ của nàng mười ngày nữa, nàng cũng phải quay về yên tâm ở trong nhà, đợi tân lang đến cửa đón người.
Chuyện của An thị bởi vì cái chết của Cổ Thần Tư, người trong triều ai cũng biết. Thẩm Mậu cũng không ngoại lệ, vì vậy vừa nghe thấy tin tức Vân Khanh trở về, Tạ thị liền ra ngoài đứng ở cửa đón Vân Khanh.
Đến lúc nhìn thấy Vân Khanh vẫn ổn từ trên xe ngựa bước xuống, tảng đá lớn trong lòng Tạ thị cuối cùng được vứt xuống, nắm Vân Khanh nhìn kỹ.
Vân Khanh nắm chặt tay của bà, bị ánh mắt đó của bà nhìn cũng có chút không chịu nổi, cười nói: “Mẫu thân, con là con gái của người, người đừng nhìn thật giả nữa, không tin, người sờ xem.” Nói xong, nàng kéo tay Tạ thị sờ lên mặt mình.
Thấy Vân Khanh vẫn đang nói đùa, Tạ thị cũng cười, làm ra vẻ đánh nàng một chút: “Nha đầu nhà con, còn đùa giỡn với mẫu thân.”
Lý ma ma thấy mẹ con các nàng, sai người nhấc đồ đạc của Vân Khanh đưa đến Quy Nhạn các, mới quay đầu nói: “Người không biết phu nhân vừa sáng sớm đã ở cửa ngóng, bộ dạng đó không giống là Đại tiểu thư người đi vào trong cung, mà giống như đi đón khuê nữ xuất giá nửa năm mới trở về.”
Vân Khanh nhìn khuôn mặt khi cười, nơi khóe mắt nổi lên nếp nhăn của Lý ma ma, nhìn Tạ thị ngọt ngào nói: “Mẫu thân, người xem, lại để cho Lý ma ma kiếm chuyện giễu cợt rồi.”
Tạ thị cười, nhưng trong mắt đều là vẻ mặt nghiêm túc: “Một ngày trong cung còn nguy hiểm hơn so với một tháng ở bên ngoài.”
May mà Vân Khanh đã trở về, còn An thị đã bị trừng phạt thích đáng, khó khăn nguy hiểm trong cung Tạ thị không cần ở trong đó cũng có thể cảm giác được.
Cùng Tạ thị và Thẩm Mậu nói chuyện một lúc, làm dịu sự lo lắng trong lòng phụ mẫu, Vân Khanh mới quay về Quy Nhạn các nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy bên ngoài viện có tiếng ầm ĩ.
Hóa ra là sau khi Lưu Thúy trở về, bọn nha hoàn nghe tin tức hỏi chuyện hôm đó, Lưu Thúy ở đó nói với bọn họ nguy hiểm ngày hôm đó, bọn nha hoàn nghe vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
Vân Khanh trở mình, rõ ràng hơi mệt nhưng lại không ngủ được, mắt mở to nhìn phía trên, trong tai đều là những âm thanh bên ngoài. Nhìn một chút, mí mắt dần dần mỏi, mơ màng như muốn ngủ.
Chợt nghe bên ngoài có người tiến đến, nói: “Tiểu thư, thế tử đến.”
Vân Khanh vốn đang giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, còn cho rằng đang mơ, bỗng nhiên sau khi nghe xong câu này, mắt đột nhiên mở to, thần thức vẫn chưa tỉnh, hỏi theo phản xạ: “Ai đến?”
“Tiểu thư, thế tử đến.” Lưu Thúy bước đến bên cạnh Vân Khanh, rồi lặp lại một lượt, Vân Khanh kinh ngạc đến mức vội vàng ngồi dậy, trong lòng vui mừng Ngự Phượng Đàn trở về, nhưng lại cau mày hỏi:
“Phu nhân để chàng vào không?”
Vợ chồng chưa cưới, một tháng trước khi kết hôn không thể gặp mặt, đây là phong tục của Đại Ung. Lúc này Ngự Phượng Đàn vội vã đến, chỉ sợ Tạ thị sẽ không để hắn vào.
Trong mắt Lưu Thúy lộ ra vẻ đáng tiếc, gật đầu nói: “Phu nhân sai người chặn thế tử ở tiền viện, không để người vào, nói là lúc này gặp mặt, ảnh hưởng đến sự hòa thuận hôn nhân sau này của phu thê.”
Tuy rằng cảm thấy lần này không thể gặp mặt là quy tắc lưu truyền, cần phải tuân thủ. Nhưng thế tử vẫn luôn nhịn không gặp tiểu thư, lúc này đến nhất định là nhận được tin tức tiểu thư ở trong cung xảy ra chuyện, mới vội vã trở về.
Trong lòng Vân Khanh có chút thất vọng, xảy ra chuyện như vậy, nàng quả thực muốn gặp Ngự Phượng Đàn một chút, nàng đứng dậy đi lại hai vòng ở trong phòng, nghĩ mình nếu cứ thế đi ra cũng không gặp được hắn, không khỏi có chút buồn phiền.
Đúng lúc này, Vấn Nhi chạy vào, trên khuôn mặt mang theo nụ cười nói: “Tiểu thư, cho người thứ tốt.” Liền nhét vật đang nắm chặt trong tay vào tay của Vân Khanh, vừa giảo hoạt vừa thản nhiên cười.
Vân Khanh sửng sốt, nhìn vào trong lòng bàn tay, là một tờ giấy. Sau khi nàng xem xong, trên mặt lộ ra vẻ vừa thẹn vừa mừng, gõ lên trán Vấn Nhi: “Chỉ em là tinh quái, xem bộ dạng cười đó của em kìa.”
Sau khi nói xong, nàng đứng dậy bước ra bên ngoài, bước được hai bước, lại quay người vào soi gương, nói: “Lưu Thúy, mau giúp ta chải búi tóc lại một lượt.”
Lưu Thúy mím môi cười, tay chân nhanh nhẹn gỡ búi tóc của nàng, uốn một búi tóc hình xoắn ốc mỏng, Vân Khanh tự mình chọn một cây trâm bạc thủy tinh, kết hợp với mấy đóa hoa trân châu điểm xuyết trên búi tóc, đứng dậy rồi nhìn một chút mới đi ra ngoài.
Đến một hoa viên nhỏ ở hậu viện, Vấn Nhi cười nâng ngón trỏ trái đặt trong miệng, thổi ra vài tiếng chim hót ríu ra ríu rít, nghe thấy phía tường truyền đến một đợt âm thanh rầm rầm nhỏ, tiếp đó có một người lộ ra đỉnh đầu, búi tóc trên đầu dùng dây buộc trắng cột lên đỉnh đầu, giống như lộ ra một đoạn cọc.
Vân Khanh nhìn thấy mái tóc đó, trái tim không khỏi đập rộn lên, cứ chờ người đó xuất hiện, ai biết mãi cũng chỉ nhìn thấy người đó lộ ra một chút tóc đen đó, không nhịn được nói: “Tại sao lại không chịu lộ diện thế?”
Chỉ nhìn thấy búi tóc đó lắc lắc, chắc chắn người đó cũng đang lắc đầu: “Một tháng trước khi cưới không thể gặp mặt, bằng không sau này không thể ở bên nhau cả đời.”
Giọng nói lười biếng mà quen thuộc mang theo sự nghiêm túc, nhưng lời nói ra mang theo một sự ngây ngốc. Vân Khanh không khỏi mím môi cười, nắm tờ giấy trong tay, nói: “Vậy chàng gọi ta ra đây, chính là bởi cách tường để ta nhìn thấy búi tóc của chàng sao?”
“Ta biết chuyện xảy ra lúc nàng ở trong cung rồi, vội vã từ Kinh doanh vệ về thẳng. Đã được ban hôn rồi, còn có kẻ ham muốn vợ của ta, không trở về nhìn không yên tâm.”
Vân Khanh lại thấy búi tóc đó động, một bàn tay thon dài xoa nhẹ lên trên búi tóc, dừng một chút rồi thu lại. Có lẽ chính Ngự Phượng Đàn cũng cảm thấy buồn cười, giơ tay sờ một chút. Từ đầu tường giơ tay lên, lộ ra tay áo tiễn của quân trang trong võ trường, vừa nhìn là biết từ trong quân doanh đi ra, đến y phục cũng không kịp thay, đã vội vàng chạy trở về.
Vân Khanh vừa ấm áp vừa gấp gáp, bất giác mắng: “Ai là vợ của chàng chứ?”
Tiếng cười của Ngự Phượng Đàn từ bên tường truyền đến: “Nàng không thừa nhận cũng được.” Nói xong, lại cười nhỏ vài tiếng như là rất đắc ý khi Vân Khanh không có cách nào phản bác sự thật này.
Lời của hắn nói nhẹ nhàng vui vẻ, nhưng Vân Khanh biết Ngự Phượng Đàn ở nơi xa xôi huấn luyện binh sĩ của Kinh vệ doanh, muốn nhanh chóng quay về như vậy, không phải là chuyện nói hay mở miệng ra là được. Hắn nhất định là nhận được tin tức, biết chuyện xảy ra trong cung nên nghĩ phải trở về xem.
Giống như nàng xảy ra chuyện muốn gặp Ngự Phượng Đàn một chút, hắn cũng nhớ nhung nàng giống như thế.
Nhìn búi tóc không động đậy đó, trong mắt Vân Khanh xẹt qua một tia cảm động, nhìn thế nào Ngự Phượng Đàn cũng không giống người làm chuyện ngớ ngẩn thế này, hắn cũng dám xông vào khuê phòng của nàng, nhưng vào lúc sắp thành thân, vì phong tục nhân gian này, rõ ràng là vội vàng trở về muốn gặp nàng lại đứng ở đầu tường, không gặp mặt nàng.
Trong lòng Vân Khanh như được ngâm trong mật ngọt đến mềm nhũn ra, nhìn búi tóc nhô lên đó, đột nhiên cảm thấy hạnh phúc tới mức không nói được thành lời.
Yêu cầu của nữ nhân đối với nam nhân không sánh được với cảm giác nam nhân đặt mình ở trong lòng và được coi trọng. Loại cảm giác này, nàng cảm nhận được trên người Ngự Phượng Đàn.
Ngự Phượng Đàn giẫm lên thang gỗ nhỏ của người làm vườn, lưng dựa lên tường, hắn rất muốn thấy Vân Khanh, vì vậy mới vội vã trở về, nhưng lại nghĩ đến phong tục đó, bị hai bên làm khó, hắn chọn lựa cách tường nói chuyện với nàng.
Không thấy mặt thì nghe giọng nói của nàng là được rồi.
Giọng nói của nàng rất nhẹ nhàng, còn có chút vui vẻ, chứng tỏ tâm trạng không tệ. Lúc đi lại, tiếng bước chân rất đều, hô hấp cũng rất nhẹ nhàng, hiển nhiên là không bị thương.
Gió nhẹ nhàng từ đầu tường thổi qua, từ tiền viện thổi đến hậu viện. Trong hương hoa lả lướt, hắn ngửi thấy mùi hương thơm ngát từ trong tóc nàng truyền đến, nàng ngửi thấy mùi đàn hương như có như không, khiến người ta yên tâm đó.
Mùi hương khác nhau, nhưng cùng một tâm trạng.
Ánh mặt trời tà tà chiếu xuống, chiếu sáng sự hạnh phúc ngọt ngào trong đáy mắt hai người, ánh mặt trời màu vàng kim dừng trong ánh mắt tình nhân, như sự rực rỡ ngọt ngào, như suy nghĩ đường mật.
Chính vào lúc yên tĩnh này, bỗng nghe đối diện có người truyền giọng nói đến: “Ôi, cái thang của ta đâu…”
Vân Khanh nhìn thấy búi tóc của Ngự Phượng Đàn động đậy, giống như lẩm bẩm nói: “Sao nhanh như vậy đã đến tìm thang rồi?” Một cú xoay người là có thể qua, cứ muốn dùng thang của người trồng hoa để đứng, chẳng qua chính là muốn dựng nên một hình ảnh cho Vân Khanh, để Vân Khanh nhìn thấy vị trí của hắn để nói chuyện.
Hắn dường như xoay người, vừa di chuyển vừa nói: “Khanh Khanh, mấy ngày này nàng đừng ra khỏi nhà nữa, đừng để kẻ ham muốn nàng lại dùng ý đồ xấu xa gì nữa. Đến lúc đó chỉ cần chờ ta đến rước nàng qua cửa là được.”
Đương nhiên hắn vô cùng chú ý đến lời Tứ hoàng tử đã nói và chuyện đã làm với Vân Khanh, hôm nay cũng là lần thứ hai nhấn mạnh rồi. Giống như là không nói thì Vân Khanh sẽ bị người khác bắt cóc vậy.
Vân Khanh liếc hắn, thúc giục nói: “Chàng còn đứng trên thang đó làm gì, đợi lát nữa để người khác nhìn thấy, còn không xem chàng là kẻ háo sắc đó! Cẩn thận thả chó cắn chàng!”
“Haizzz…” Ngự Phượng Đàn thở dài và sâu, hết sức không cam lòng nói: “Nàng nói xem, hắn không có việc gì thì chịu khó như vậy làm gì, không thể để ngày mai lại chăm hoa sao? Chó ta không sợ, chỉ sợ để mẫu thân nàng biết được, cho rằng ta cố ý hủy hoại nhân duyên của chúng ta thôi.”
Cha mẹ vợ có thể chú ý đến chuyện gặp mặt trước khi cưới này, hắn cũng rất chú ý, nếu không sớm đã một cú bay người nhảy qua, kéo Vân Khanh vào trong lòng rồi.
Bên kia tiếng bước chân càng ngày càng gần, cách tường Vân Khanh cũng có thể nghe thấy giọng nói tìm thang của người trồng hoa bên đó, nàng lại sợ Ngự Phượng Đàn bị người ta bắt được, đến lúc đó trước khi cưới sẽ ầm ĩ một trò cười, bất giác nói: “Chàng còn sợ mẫu thân ta biết được, ta thấy chàng không sợ chút nào.”
“Qua mười ngày nữa thì không sợ nữa rồi.” Tóc của Ngự Phượng Đàn phả lên trên, tựa hồ muốn nhìn Vân Khanh, lại chịu đựng đi xuống, nhỏ giọng nhẹ nhàng hỏi:
“Khanh Khanh, nàng nhớ ta không? Hơn nửa tháng nay, ta ở trong quân doanh, rất nhớ nàng.”
Xung quanh không có bất cứ ai đang nghe, Vân Khanh vẫn cảm thấy có chút thẹn thùng, nàng rũ mắt xuống, giơ tay một cách vô thức ngắt xuống một đóa hoa nhài ở bên cạnh, bấm vào cành khô trong tay: “Nhớ.” Làm sao có thể không nhớ chứ, về sau người này chính là phu quân của nàng rồi, phu quân mà chính nàng đã định sau hai năm lựa chọn.
Ngự Phượng Đàn nghe vậy, trong lòng nóng rực, đôi mắt nhỏ dài bắn ra những tia sáng rực, khuôn mặt anh tuấn như một cành hoa lê dưới ánh mặt trời vàng chói tỏa ra sự quyến rũ vô tận.
Lúc hắn nhớ Vân Khanh, Vân Khanh cũng đang nhớ hắn. Hắn đột nhiên cảm thấy rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng nghĩ hồi lâu, đến miệng chỉ biến thành một câu nói: “Đợi ta đến rước nàng.”
Sau khi nói xong lời này, thấy búi tóc đó biến mất trong nháy mắt, giọng nói ở đầu tường phút chốc đổi thành một giọng nói có chút khàn khàn, đầy sự nghi hoặc: “Thang của ta sao lại ở chỗ này chứ… Lẽ nào tối qua ta uống rượu say còn đến chỗ này để chăm hoa à? Trời ơi, đáng chết, nếu lão gia nhìn thấy, còn không mắng chết nữa…”
Vân Khanh đứng một lúc, nghe thấy lời tự lầm bầm của người trồng hoa, bật ra một tiếng cười. Người trồng hoa ham rượu này nhất định cho rằng mình có thói quen uống say thì chăm hoa, xem hắn sau này còn dám tùy tiện uống rượu hay không. Nghĩ tới lúc nãy Ngự Phượng Đàn luôn ngồi xổm ở chỗ này, lộ ra một búi tóc tròn, khóe miệng Vân Khanh vẫn luôn giữ độ cong lúc đầu, mới chầm chậm quay trở về Quy Nhạn các.
Phủ Cẩn Vương.
“Thế tử, người trở về rồi.” Trương Lục Phúc - quản gia phủ đệ ở kinh thành của phủ Cẩn Vương cười chào đón.
“Ừ.” Ngự Phượng Đàn cười nói, vứt roi ngựa trong tay lên trên bàn, vừa cởi ống tay áo, hỏi:
“Vương gia, còn mấy ngày nữa đến kinh thành?”
Trương Lục Phúc là lão nhân trong phủ Cẩn Vương, năm đó khi Ngự Phượng Đàn đến kinh thành, Trương Lục Phúc được phái đi theo tiểu thế tử. Bây giờ Ngự Phượng Đàn cũng hai mươi tuổi rồi, ông ấy cũng từ người trung niên khỏe mạnh mà bắt đầu già đi. Nhưng đi đứng vẫn rất nhanh nhẹn, xử lý việc của vương phủ cũng rất thành thạo, nghe vậy đáp nói: “Vương gia gửi thư, còn bốn ngày nữa sẽ đến kinh thành.”
Bốn ngày? Với tốc độ này, vương gia vẫn đang ra sức chạy xe, vội vàng đến tham dự hôn lễ của hắn. Trong mắt nhỏ đen như mực của Ngự Phượng Đàn như ngọc lưu ly bóng sáng, cởi bỏ tấm giáp hộ thân làm từ kim loại xuống, đặt lên bàn, ngồi vào ghế bạch đàn khắc hoa, nói: “Vương phi ở trong phủ không?”
“Vương phi ở trong phủ. Thế tử trở về còn đi quân doanh không? Nếu không đi, lão nô dặn dò nhà bếp chuẩn bị bữa tối cho thế tử.”
Trương Lục Phúc thấy sắc mặt của Ngự Phượng Đàn bình thản, sau khi rũ mắt, dừng lại một chút mới nói: “Trước đại hôn, ta cũng không trở về quân doanh nữa, tối nay ăn ở trong vương phủ.”
Dứt lời hắn đứng dậy, đi về phía hậu viện.
Vừa vào tới hậu viện, còn chưa đi được mấy bước, nhìn thấy phía trước có một nam tử trẻ tuổi bước đến, hắn mặc trường bào màu nâu, dáng người trung bình, khuôn mặt nhỏ hẹp làm nổi lên ngũ quan thanh tú đến mức có chút keo kiệt. Sau khi nhìn thấy Ngự Phượng Đàn, khuôn mặt vừa nãy còn có chút trầm ngâm đổi thành nụ cười thân mật, hành lễ nói với Ngự Phượng Đàn: “Đại ca.”
Ngự Phượng Đàn nhìn hắn, trên khuôn mặt tuyệt đẹp khẽ nhếch nụ cười, sau khi quan sát hắn một lượt, nói: “Thanh Bách, đệ muốn ra ngoài sao?”
Ngự Thanh Bách chính là con trai của Mạc di nương theo Cẩn Vương phi đến, cũng là con trai thứ ba của Cẩn Vương, thấy Ngự Phượng Đàn hỏi hắn như vậy, trong mắt hơi lóe lên, nói: “Là chuẩn bị ra ngoài đi một chút.”
“Đệ đến kinh thành chưa lâu, có bạn bè quen biết không?” Ngự Phượng Đàn cười nói. Vị đệ đệ này thoạt nhìn luôn là dáng vẻ mỏng manh, ôn tồn nho nhã. Lúc còn nhỏ nhìn vào, dường như vẫn chưa có bộ dạng này. Lâu như vậy không có người thân bên cạnh, khó tránh Ngự Phượng Đàn chỉ muốn buôn chuyện, nói với hắn vài câu.
Trong lòng Ngự Thanh Bách căng thẳng, Ngự Phượng Đàn hỏi hắn câu này là có ý gì, là thăm dò hắn có qua lại thân thiết với người khác ở kinh thành hay không sao? Hắn mới đến kinh thành bao lâu, sao có thể qua lại thân thiết với người khác. Những người này có phải là đề phòng một đứa con của vợ lẽ như hắn, hơi quá đáng quá rồi hay không? Trong lòng có oán hận, nhưng trên khuôn mặt là một vẻ tươi cười: “Không có, chỉ là lần đầu đến kinh thành này, trong lòng tràn đầy sự tò mò với hoàng thành, muốn một mình ra ngoài xem thử.”
Ngự Phượng Đàn nghe hắn nói, khóe miệng nhếch lên, nhìn dáng vẻ cẩn thận kính cẩn của Ngự Thanh Bách, kỳ thực lời nói trong ngoài đều đề phòng hắn, đột nhiên mất hứng thú nói chuyện, mắt cũng rũ xuống: “Mau đi đi, ráng chiều ở kinh thành tuy rằng thoạt nhìn không hoa lệ như Túc Bắc, nhưng tìm một chỗ tốt xem chừng cũng rất nguy nga.”
Ngự Thanh Bách nghe hắn nói lời này lộ ra một ý tứ gần gũi, không khỏi kinh ngạc, lại nhìn thấy một nữ tử bước đến ở bên khác, mặc một bộ váy màu hồng đào, chải một búi tóc ngược, kế bên gài một bông hoa trà còn tươi, kết hợp với hai cây trâm chuồn chuồn tơ vàng, tươi cười bước đến.
Chỉ thấy trong mắt nàng ta mang theo một ánh mắt đưa tình, đi đến trước mặt Ngự Phượng Đàn, cười nói: “Đàn ca ca, hôm nay sao huynh đã trở về rồi?”
Ngự Phượng Đàn nhìn nàng ta một chút, Hàn Nhã Chi đang nhìn hắn, hai mắt cũng không tệ, dường như Ngự Thanh Bách đứng bên cạnh nàng ta cũng giống như không tồn tại, ý cười trên khuôn mặt hắn có chút nhạt dần, trong mắt ẩn chứa sự xa cách và lạnh nhạt, đưa mắt nói với Ngự Thanh Bách:
“Thanh Bách, bây giờ cưỡi ngựa đi đỉnh Không Thúy vẫn có thể nhìn thấy lúc ráng chiều đẹp nhất, ráng mây cao ngất nhô lên như gấm vóc nhuộm khắp chân trời, nhìn thêm kiến trúc to lớn trong hoàng thành, quả thực rất nguy nga.”
Ngự Thanh Bách chịu sự coi khinh của Hàn Nhã Chi đứng ở một bên, đi cũng không được, ở cũng không xong, đang có chút ngại ngùng, nghe thấy lời của Ngự Phượng Đàn tốt bụng giải vây thay hắn, trong lòng có chút cảm kích, đáp: “Vẫn là Đại ca ở trong kinh thành thời gian dài, hiểu rõ những thứ này.”
“Đó là đương nhiên, ở mười một năm, nếu còn không biết, chẳng phải là phí công ở sao!” Ngự Phượng Đàn nhướng mày cười, khuôn mặt anh tuấn phấn khởi, dưới ánh nắng chiều hơi ngà mang theo một độ cong khiến người khác say mê.
Đôi mắt Hàn Nhã Chi nhìn đến ngẩn người, lộ ra vài vẻ say đắm, bây giờ Đàn ca ca đã trưởng thành như thế này, vẫn tuấn mỹ mê người như thế, nam nhân toàn thiên hạ cũng không ai đẹp được như hắn. Vừa có thân phận, vừa sinh ra tuyệt lệ như thế. Trong lúc nàng ta đang bị cuốn hút, đột nhiên nhìn thấy ánh nhìn coi thường với nàng ta, và bộ dạng cười vui vẻ với Ngự Thanh Bách của Ngự Phượng Đàn, lập tức hiểu rõ Ngự Phượng Đàn không thích hành động không để ý đến Ngự Thanh Bách của nàng ta, bất giác cảm thấy bản thân vừa nãy có chút sai lầm, sao lại có thể biểu hiện ra sự khinh thường với Ngự Thanh Bách trước mặt Đàn ca ca chứ?
Nàng mấp máy môi, thoáng nhìn khuôn mặt bình thường của Ngự Thanh Bách (đây là trong mắt của Hàn Nhã Chi, thực tế khuôn mặt của Ngự Thanh Bách cân đối), là con của một di nương sinh ra thì cũng coi như bỏ đi, còn tầm thường như vậy, ngày thường cũng không có tài hoa đặc biệt gì, bị vương phi ép bức, nàng ta cũng không thèm để ý đến.
Nhưng nghĩ đến vẻ mặt lúc nãy của Ngự Phượng Đàn, nàng ta nhẫn nhịn lại sự không muốn ở trong lòng, lộ ra một nụ cười thản nhiên xinh đẹp với Ngự Thanh Bách: “Bách ca ca, huynh muốn đi xem ráng chiều sao?”