Qua chừng hai nén hương, Vi Ngưng Tử đỡ Tạ di còn đang hờn giận đi vào thiên thính, cũng không bao lâu, lão phu nhân cũng đã đến, Tạ thị bước lên hỏi: “Mẫu thân, có thể đưa thức ăn lên được chưa?”
Lão phu nhân gật đầu mới sai người truyền lời. Sáu tiểu nha hoàn mới bê thức ăn lên, hải lý du, lục thượng hành, sơn lý bào, mọi món đều có, ở giữa bàn ăn còn bày một con tôm hùm to. Lão phu nhân ngồi xuống trước, sau đó Thẩm Mậu, Vân Khanh, Tạ di, Vi Ngưng Tử theo thứ tự ngồi xuống, Tạ thị đứng sau lão phu nhân chia thức ăn.
Đây là tiệc mời khách, các di nương chỉ thuộc loại bán chủ bán nô không có tư cách cùng ngồi ăn cơm.
Tạ thị gắp một khối Mân côi áp bô đặt trong bát, lão phu nhân ăn một ngụm, trong mắt hiện lên tia sáng, khẽ gật đầu khen: “Món này làm tốt lắm, vừa cho vào miệng đã tan ra, lưu lại hương vị.”
“Đến đây, ngay cả tổ mẫu cũng khen hương vị không tệ, nhất định ăn ngon, Vân Khanh, con cũng ăn thử đi.” Thẩm Mậu trong mắt mang theo yêu chiều, cười nói với Vân Khanh, nha hoàn chia thức ăn đứng phía sau lập tức gắp một khối Mân côi áp bô để vào trong bát trước mặt nàng.
Vi Ngưng Tử nhìn thức ăn trên bàn, riêng món ăn chính cũng có tới tám món, quán nhi am thuần, quái áp yêu nhi, sang hà nhân, muộn hoàng thiện, phù dung yến thái, thanh chưng hỏa thối, kê ti đậu miêu, những món này còn chưa bao gồm đồ khai vị, món canh và rau ngâm, tất cả chừng hơn mười tám đĩa. Trên bàn là thức ăn đầy màu sắc, hương thơm xông vào mũi làm người khác thèm nhỏ dãi. Cô ta chưa từng nghĩ đến chỉ một bữa tiệc tẩy trần bình thường lại có thể có được ăn đồ ăn ngon như vậy, Vi gia là dòng dõi thư hương, nổi danh thanh bạch, ăn uống chi tiêu không xa hoa, sao có thể giống như Thẩm phủ giàu có được.
Cô ta yên lặng ăn cơm, ngồi nhìn Vân Khanh mà trong mắt không giấu được hâm mộ, mẫu thân của mình và Vân Khanh đều là người nhà Tạ gia, vì sao mẫu thân lại không thể được gả đi tốt như vậy, không chỉ có gia cảnh không bằng Thẩm phủ già có, cha còn đoản mệnh chết sớm, để lại cô ta cùng mẫu thân chịu đựng ánh mắt ghẻ lạnh của mọi người. Nhìn Tạ thị ấm áp tươi cười, Thẩm Mậu ánh mắt nuông chiều, nếu tất cả những thứ này là của cô ta thì thật tốt, quần áo tươi sáng xinh đẹp, trang sức ngọc ngà lóa mắt, cùng với yêu chiều của cha mẹ đều là của cô ta thì tốt đẹp biết bao. Vì sao tất cả đều thuộc về Thẩm Vân Khanh? Vì sao lại như thế?
Đối diện với ánh mắt không thèm che dấu đang hướng về mình, Vân Khanh vẫn nhã nhặn ngồi ăn, lông mi cong dài che dấu ánh sáng sắc lạnh nơi đáy mắt. Vi Ngưng Tử, thèm muốn sao? Ghen tỵ sao? Có phải rất muốn những thứ này là của ngươi hay không?. Đáng tiếc, đời này ngươi chỉ có thể nằm mơ mà thôi.
Nang nhấm nuốt thức ăn, chậm rãi buông đũa xuống, dùng nước nha hoàn bưng tới, rồi mớinlấy khăn lau nhẹ khóe miệng.
Tay phải Tạ di bị thương, chỉ có thể dùng tay trái chậm chạp ăn món này món kia, gương mặt như chìm trong mây đen trước cơn mưa mà bất cứ lúc nào cũng có thể mưa xuống. Từ lúc đặt chân vào Trầm phủ nửa ngày nay, bà không có lấy một lần hài lòng, ném vào con chim chết trái lại còn bị lão phu nhân sợ xúi quẩy, bị tiểu nha hoàn bắt mèo làm mèo cào bị thương rồi cũng không đâu vào đâu, trong lòng càng nghĩ càng giận, cố ý làm cho thìa rơi xuống, xoa xoa miệng, căm giận nhìn Tạ thị, “Tỷ tỷ, muội ăn xong rồi, có thể đưa muội đến trong phủ nghỉ ngơi được chưa?”
Tạ thị ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua bên ngoài, Lý ma ma đi vẫn chưa về và cũng không biết kết quả như thế nào.
“Sao dì không ăn thêm chút nữa, vừa rồi người có ăn được bao nhiêu đâu.” Vân Khanh nhìn thấy ánh mặt Tạ thị vừa có chút lo lắng lại mong đợi, biết Tạ thị đã nghe thấy nàng nói “mèo hoang thích bắt cá vồ chim” nên xuất hiện nghi ngờ sai người dò hỏi, bèn cố ý nhiệt tình nói chuyện với Tạ di, để Tạ thị có thời gian chờ đáp án.
Ăn nhiều? Bà có thể nuốt trôi được hay sao? Bà cả người tức giận nhưng không thể phát ra ngoài, nghẹn lại cực kỳ khó chịu. Nhưng đối diện là khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Khanh, Tạ di không thể không khó nhọc nặn ra một nụ cười: “Chắc do ngồi xe lâu nên không muốn ăn.”
Lúc này Lý ma ma bước đến, bà lấy một cái khay nhỏ từ trong tay Hổ Phách, đến bên cạnh Tạ thị nói: “Phu nhân, thỉnh người lau tay.”
Ánh mặt của Tạ thị và Lý ma ma giao nhau trong không trung, nghiêng thân mình, từ trên khay nhỏ lấy ra khăn tay màu trắng, chậm rãi lau từng ngón tay, đầu hơi nghiêng vào trong, Lý ma ma thấp giọng nói, “Vừa rồi lão nô đi hỏi thăm, một lão bà tử bên kia nói, sáng nay nhìn thấy người kia ăn chính là trà xanh và cao hạt dẻ.” Việc này chính là nói về Tạ di.
Nghe thế, đáy mắt Tạ thị hiện lên tức giận, giỏi cho hạt dẻ cao, vậy mà lừa dối bà là cháo cá, nếu không phải là nữ nhi nói một câu là bà nổi lên nghi ngờ, sai Lý ma ma đi thăm dò thì lúc này bà đã bị lừa gạt. Muội muội này đúng thật xem bà dễ tin người, lúc con chim khách chết xuất hiện trong phòng, bà đã cảm thấy kỳ quái, Vân Khanh nói chim khách bay vào chạm phải khí dữ nên mới chết, bà liền không tin, nếu là như vậy, lúc ấy tất cả chim khách chẳng nhẽ đều chết hết sao, cho đến khi mèo cào rách tay Tạ di, bà mới biết, hóa ra đều do một tay muội muội tốt này làm, nhớ lại lúc ở Vinh Tùng viện, bà ta đứng gần bảo cách nhất, lúc bước vào còn đứng sau bảo cách nhìn ngắm, cực kỳ thuận tiện ra tay.
Tạ thị hết lòng vì muội muội, thương Tạ di còn trẻ mà thủ tiết cho chồng, vốn định dùng hết sức chăm sóc muội muội, không ngờ muội muội vẫn như trước đây, bất kể là gì đều muốn tranh đoạt cùng tỷ tỷ là bà. Vừa vào cửa đã giở mánh khóe, làm cho mẹ chồng ghét bà, trên đường đi, theo như tính tình của mẹ chồng, nhất định sẽ kể ra không vừa lòng với con dâu, muội muội nếu đã biết như vậy mà còn làm, đương nhiên là có dụng ý riêng. Nếu đã thế, bà sẽ không khách khí nữa.
Tạ thị chậm rãi nhắm mắt lại, Lý ma ma là lão nhân bên người bà, hiểu được ý nghĩa của mỗi hành động, biết bà đã hiểu được tất cả, liền nhận lấy khăn tay rồi lui xuống.
Tạ di lúc này đã có chút mất kiên nhẫn, giọng nói mặc dù đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn toát ra hờn giận, “Tỷ tỷ, không biết có thể sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho muội muội không?”
Hai tay Tạ thị giao nhau, xoay người lại, trên mặt lộ ra tươi cười nhưng trong mắt không có ý cười, “Biết muội muội đến, tất nhiên ta đã chuẩn bị chu đáo tất cả, còn sợ không có chỗ ở sao. Cúc khách viện đã chuẩn bị tốt lắm, còn đang chờ muội muội vào ở đấy.”
“Vậy thì…” Tạ di đứng lên đang muốn đi ra ngoài, bỗng dừng lại rồi quay đầu nhìn Tạ thị: “Tỷ an bài ta ở chỗ nào?”
“Cúc khách viện, trong phủ chúng ta có mai lan cúc trúc khách viện thì cúc khách viện là viện tốt nhất, ở hướng Bắc triêu nam, ánh nắng đầy đủ, hai mùa xuân hạ mát mẻ nhất, trong viện còn có một ao cá chép, rộng rãi thoải mái, muội muội vào ở nhất định là sẽ rất thích.” Vẻ mặt Tạ thị chân thành, trong lời nói đều có ý thiên vị muội muội, ý là nếu không phải Tạ di đến, bà đã không chuẩn bị khách viện tốt như vậy.
Vân Khanh cúi đầu uống một ngụm mao tiêm, hơi nước từ trong chén từ từ bay lên, xuyên qua lông mi dày rậm của nàng, khiến cho khuôn mặt của nàng lộ ra vẻ đẹp mờ ảo và tuyệt mỹ. Kiếp trước Tạ di đến phủ đã được sắp xếp vào ở cạnh viện của chủ mẫu, Thái lai viện, dáng vẻ tựa như nữ chủ nhân cường thế vào ở. Mà lúc này, nương lại sắp xếp ở tại Cúc khách viện, đây đúng là sự khác biệt rõ ràng, xem ra nương đã biết chim khách chết ở Vinh Tùng viện là do ai làm, nếu không theo như tính cách của bà, sẽ không để cho muội muội ở tại khách viện.
Khách viện? Ấy vậy mà lại để bà ở trong khách viện, đây chính là thông báo cho bà sớm hay muộn cũng phải chuyển ra ngoài sao? Ngón tay Tạ di xiết lại thật chặt, móng tay cơ hồ đã cắm vào lòng bàn tay, đôi mắt nhìn sang lão phu nhân, đổi thành bộ dáng nhu nhược, buồn bã mở miệng: “Lão phu nhân, con và Tử nhi hai người ở đó liệu có thỏa đáng không?” Bà ta sở dĩ hỏi ngược lại lão phu nhân, vì ở trên đường đi, lão phu nhân có nói qua sẽ để cho bà ta ở gần Vinh Tùng viện của mình, cũng chính là chủ nhân trong hậu viện.
Lão phu nhân gật đầu mới sai người truyền lời. Sáu tiểu nha hoàn mới bê thức ăn lên, hải lý du, lục thượng hành, sơn lý bào, mọi món đều có, ở giữa bàn ăn còn bày một con tôm hùm to. Lão phu nhân ngồi xuống trước, sau đó Thẩm Mậu, Vân Khanh, Tạ di, Vi Ngưng Tử theo thứ tự ngồi xuống, Tạ thị đứng sau lão phu nhân chia thức ăn.
Đây là tiệc mời khách, các di nương chỉ thuộc loại bán chủ bán nô không có tư cách cùng ngồi ăn cơm.
Tạ thị gắp một khối Mân côi áp bô đặt trong bát, lão phu nhân ăn một ngụm, trong mắt hiện lên tia sáng, khẽ gật đầu khen: “Món này làm tốt lắm, vừa cho vào miệng đã tan ra, lưu lại hương vị.”
“Đến đây, ngay cả tổ mẫu cũng khen hương vị không tệ, nhất định ăn ngon, Vân Khanh, con cũng ăn thử đi.” Thẩm Mậu trong mắt mang theo yêu chiều, cười nói với Vân Khanh, nha hoàn chia thức ăn đứng phía sau lập tức gắp một khối Mân côi áp bô để vào trong bát trước mặt nàng.
Vi Ngưng Tử nhìn thức ăn trên bàn, riêng món ăn chính cũng có tới tám món, quán nhi am thuần, quái áp yêu nhi, sang hà nhân, muộn hoàng thiện, phù dung yến thái, thanh chưng hỏa thối, kê ti đậu miêu, những món này còn chưa bao gồm đồ khai vị, món canh và rau ngâm, tất cả chừng hơn mười tám đĩa. Trên bàn là thức ăn đầy màu sắc, hương thơm xông vào mũi làm người khác thèm nhỏ dãi. Cô ta chưa từng nghĩ đến chỉ một bữa tiệc tẩy trần bình thường lại có thể có được ăn đồ ăn ngon như vậy, Vi gia là dòng dõi thư hương, nổi danh thanh bạch, ăn uống chi tiêu không xa hoa, sao có thể giống như Thẩm phủ giàu có được.
Cô ta yên lặng ăn cơm, ngồi nhìn Vân Khanh mà trong mắt không giấu được hâm mộ, mẫu thân của mình và Vân Khanh đều là người nhà Tạ gia, vì sao mẫu thân lại không thể được gả đi tốt như vậy, không chỉ có gia cảnh không bằng Thẩm phủ già có, cha còn đoản mệnh chết sớm, để lại cô ta cùng mẫu thân chịu đựng ánh mắt ghẻ lạnh của mọi người. Nhìn Tạ thị ấm áp tươi cười, Thẩm Mậu ánh mắt nuông chiều, nếu tất cả những thứ này là của cô ta thì thật tốt, quần áo tươi sáng xinh đẹp, trang sức ngọc ngà lóa mắt, cùng với yêu chiều của cha mẹ đều là của cô ta thì tốt đẹp biết bao. Vì sao tất cả đều thuộc về Thẩm Vân Khanh? Vì sao lại như thế?
Đối diện với ánh mắt không thèm che dấu đang hướng về mình, Vân Khanh vẫn nhã nhặn ngồi ăn, lông mi cong dài che dấu ánh sáng sắc lạnh nơi đáy mắt. Vi Ngưng Tử, thèm muốn sao? Ghen tỵ sao? Có phải rất muốn những thứ này là của ngươi hay không?. Đáng tiếc, đời này ngươi chỉ có thể nằm mơ mà thôi.
Nang nhấm nuốt thức ăn, chậm rãi buông đũa xuống, dùng nước nha hoàn bưng tới, rồi mớinlấy khăn lau nhẹ khóe miệng.
Tay phải Tạ di bị thương, chỉ có thể dùng tay trái chậm chạp ăn món này món kia, gương mặt như chìm trong mây đen trước cơn mưa mà bất cứ lúc nào cũng có thể mưa xuống. Từ lúc đặt chân vào Trầm phủ nửa ngày nay, bà không có lấy một lần hài lòng, ném vào con chim chết trái lại còn bị lão phu nhân sợ xúi quẩy, bị tiểu nha hoàn bắt mèo làm mèo cào bị thương rồi cũng không đâu vào đâu, trong lòng càng nghĩ càng giận, cố ý làm cho thìa rơi xuống, xoa xoa miệng, căm giận nhìn Tạ thị, “Tỷ tỷ, muội ăn xong rồi, có thể đưa muội đến trong phủ nghỉ ngơi được chưa?”
Tạ thị ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua bên ngoài, Lý ma ma đi vẫn chưa về và cũng không biết kết quả như thế nào.
“Sao dì không ăn thêm chút nữa, vừa rồi người có ăn được bao nhiêu đâu.” Vân Khanh nhìn thấy ánh mặt Tạ thị vừa có chút lo lắng lại mong đợi, biết Tạ thị đã nghe thấy nàng nói “mèo hoang thích bắt cá vồ chim” nên xuất hiện nghi ngờ sai người dò hỏi, bèn cố ý nhiệt tình nói chuyện với Tạ di, để Tạ thị có thời gian chờ đáp án.
Ăn nhiều? Bà có thể nuốt trôi được hay sao? Bà cả người tức giận nhưng không thể phát ra ngoài, nghẹn lại cực kỳ khó chịu. Nhưng đối diện là khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Khanh, Tạ di không thể không khó nhọc nặn ra một nụ cười: “Chắc do ngồi xe lâu nên không muốn ăn.”
Lúc này Lý ma ma bước đến, bà lấy một cái khay nhỏ từ trong tay Hổ Phách, đến bên cạnh Tạ thị nói: “Phu nhân, thỉnh người lau tay.”
Ánh mặt của Tạ thị và Lý ma ma giao nhau trong không trung, nghiêng thân mình, từ trên khay nhỏ lấy ra khăn tay màu trắng, chậm rãi lau từng ngón tay, đầu hơi nghiêng vào trong, Lý ma ma thấp giọng nói, “Vừa rồi lão nô đi hỏi thăm, một lão bà tử bên kia nói, sáng nay nhìn thấy người kia ăn chính là trà xanh và cao hạt dẻ.” Việc này chính là nói về Tạ di.
Nghe thế, đáy mắt Tạ thị hiện lên tức giận, giỏi cho hạt dẻ cao, vậy mà lừa dối bà là cháo cá, nếu không phải là nữ nhi nói một câu là bà nổi lên nghi ngờ, sai Lý ma ma đi thăm dò thì lúc này bà đã bị lừa gạt. Muội muội này đúng thật xem bà dễ tin người, lúc con chim khách chết xuất hiện trong phòng, bà đã cảm thấy kỳ quái, Vân Khanh nói chim khách bay vào chạm phải khí dữ nên mới chết, bà liền không tin, nếu là như vậy, lúc ấy tất cả chim khách chẳng nhẽ đều chết hết sao, cho đến khi mèo cào rách tay Tạ di, bà mới biết, hóa ra đều do một tay muội muội tốt này làm, nhớ lại lúc ở Vinh Tùng viện, bà ta đứng gần bảo cách nhất, lúc bước vào còn đứng sau bảo cách nhìn ngắm, cực kỳ thuận tiện ra tay.
Tạ thị hết lòng vì muội muội, thương Tạ di còn trẻ mà thủ tiết cho chồng, vốn định dùng hết sức chăm sóc muội muội, không ngờ muội muội vẫn như trước đây, bất kể là gì đều muốn tranh đoạt cùng tỷ tỷ là bà. Vừa vào cửa đã giở mánh khóe, làm cho mẹ chồng ghét bà, trên đường đi, theo như tính tình của mẹ chồng, nhất định sẽ kể ra không vừa lòng với con dâu, muội muội nếu đã biết như vậy mà còn làm, đương nhiên là có dụng ý riêng. Nếu đã thế, bà sẽ không khách khí nữa.
Tạ thị chậm rãi nhắm mắt lại, Lý ma ma là lão nhân bên người bà, hiểu được ý nghĩa của mỗi hành động, biết bà đã hiểu được tất cả, liền nhận lấy khăn tay rồi lui xuống.
Tạ di lúc này đã có chút mất kiên nhẫn, giọng nói mặc dù đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn toát ra hờn giận, “Tỷ tỷ, không biết có thể sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho muội muội không?”
Hai tay Tạ thị giao nhau, xoay người lại, trên mặt lộ ra tươi cười nhưng trong mắt không có ý cười, “Biết muội muội đến, tất nhiên ta đã chuẩn bị chu đáo tất cả, còn sợ không có chỗ ở sao. Cúc khách viện đã chuẩn bị tốt lắm, còn đang chờ muội muội vào ở đấy.”
“Vậy thì…” Tạ di đứng lên đang muốn đi ra ngoài, bỗng dừng lại rồi quay đầu nhìn Tạ thị: “Tỷ an bài ta ở chỗ nào?”
“Cúc khách viện, trong phủ chúng ta có mai lan cúc trúc khách viện thì cúc khách viện là viện tốt nhất, ở hướng Bắc triêu nam, ánh nắng đầy đủ, hai mùa xuân hạ mát mẻ nhất, trong viện còn có một ao cá chép, rộng rãi thoải mái, muội muội vào ở nhất định là sẽ rất thích.” Vẻ mặt Tạ thị chân thành, trong lời nói đều có ý thiên vị muội muội, ý là nếu không phải Tạ di đến, bà đã không chuẩn bị khách viện tốt như vậy.
Vân Khanh cúi đầu uống một ngụm mao tiêm, hơi nước từ trong chén từ từ bay lên, xuyên qua lông mi dày rậm của nàng, khiến cho khuôn mặt của nàng lộ ra vẻ đẹp mờ ảo và tuyệt mỹ. Kiếp trước Tạ di đến phủ đã được sắp xếp vào ở cạnh viện của chủ mẫu, Thái lai viện, dáng vẻ tựa như nữ chủ nhân cường thế vào ở. Mà lúc này, nương lại sắp xếp ở tại Cúc khách viện, đây đúng là sự khác biệt rõ ràng, xem ra nương đã biết chim khách chết ở Vinh Tùng viện là do ai làm, nếu không theo như tính cách của bà, sẽ không để cho muội muội ở tại khách viện.
Khách viện? Ấy vậy mà lại để bà ở trong khách viện, đây chính là thông báo cho bà sớm hay muộn cũng phải chuyển ra ngoài sao? Ngón tay Tạ di xiết lại thật chặt, móng tay cơ hồ đã cắm vào lòng bàn tay, đôi mắt nhìn sang lão phu nhân, đổi thành bộ dáng nhu nhược, buồn bã mở miệng: “Lão phu nhân, con và Tử nhi hai người ở đó liệu có thỏa đáng không?” Bà ta sở dĩ hỏi ngược lại lão phu nhân, vì ở trên đường đi, lão phu nhân có nói qua sẽ để cho bà ta ở gần Vinh Tùng viện của mình, cũng chính là chủ nhân trong hậu viện.