Nghe thấy âm thanh khoa trương kiêu ngạo, Vân Khanh liền nghiêng đầu nhìn lại.
Trước cửa học viện nữ tử có một cô gái bước đến, xem bộ dáng chừng 14 tuổi, khuôn mặt tròn, đôi mắt bầu dục, thân mình tương đối đầy đặn, nàng ta mặc một kiện áo ngắn tay màu hồng ánh thêu từng nhành hạnh hoa màu vàng, dưới thân là sắc váy đỏ tươi thêu hoa hải đường điểm thêm màu xanh của lá được thêu tinh tế, tóc vấn kiểu sơ viên kế, chính giữa cắm trâm vàng khảm hồng ngọc, xung quanh là trâm hoa cẩn ngọc xanh, lộ ra vầng trán cao, làm cho cả người toát lên vẻ cao quý, lại dị thường kiều diễm.
Người này chính là người đã đứng trước cửa Vấn phủ khiêu khích Vân Khanh, đích nữ Toánh Xuyên hầu Chương Huỳnh, thân phận cao quý, lại tài năng, trong các vị tiểu thư ở Dương Châu nổi danh ương ngạnh.
Bên cạnh nàng ta là một cô gái, tuổi tác cũng không lớn, dung nhan mặc dù ưa nhìnm nhưng trang phục trên người lại có phần mộc mạc, cô ta là Chương Lạc, nữ nhi của sườn phu nhân Toánh Xuyên hầu, bình thường đều đi sau Chương Huỳnh.
Chương Huỳnh nhìn thấy ánh mắt của Vân Khanh, nhíu mày, hất cằm nói: “Ngươi nhìn gì, vừa rồi ta nói là ngươi.”
Thân hình Chương Huỳnh phát dục sớm, lại hơn Vân Khanh một tuổi, lúc này đứng trước mặt nàng như một cây đại thụ, đem toàn bộ ánh mắt trời chiếu nghiêng che khuất, Vân Khanh hơi nâng mí mắt, thản nhiên mở miệng, “Ta báo khoa có chuyện gì sao?”
Thấy nàng vân đạm phong khinh, trên mặt Chương Huỳnh hiện lên tia tức giận, cười lạnh: “Ngươi xem ngươi báo khoa gì, không bắn tên thì là cưỡi ngựa, đây là thứ mà danh môn thục nữ sẽ học sao?”
Lúc này, từ cửa chính, một cô gái tuổi tác xấp xỉ với Vân Khanh, khuôn mặt trái xoan có đôi chút tái nhợt, dáng người mảnh mai, thần sắc ôn nhu, trên vai là áo choàng tơ tằm màu trắng thêu hoa quỳnh, bên trong là áo ngắn màu hồng cánh sen, dưới thân là váy dài màu lá sen, bên hông là chuỗi ngọc, tư thái tự nhiên thướt tha mà cao quý, trong lúc bước đi không nghe thấy tiếng đinh đang của ngọc bội.
Nàng vừa bước đến, nâng đôi thủy mâu tìm kiếm trong viện, nhìn thấy Vân Khanh liền mặt mày sáng ngời, bước nhanh đến gọi to: “Vân Khanh.”
Nghe thấy âm thanh mềm mại thanh thúy, Vân Khanh chỉ cảm thấy cực kỳ dễ nghe, vội quay đầu nhìn về phía cô gái chào đón: “Ngươi đã về rồi.”
Cô gái này chính là con gái của Tri phủ phu nhân An Tuyết Oánh, cũng là bạn tốt nhất ở kiếp trước của Vân Khanh, kiếp trước nàng chịu cảnh thất trinh bị gièm pha, tất cả những người trước kia giao hảo tốt với nàng đều tránh xa như thuốc độc, sợ ở cạnh nàng xẽ dính phải mùi thất trinh, xa lánh nàng, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng, bịa đặt chuyện của nàng, chỉ có An Tuyết Oánh luôn tin nàng bị oan uổng, đến Thẩm gia tìm nàng, bị người nhà phản đối nhốt lại trong phòng thì lén lút gửi thư cho nàng, sự an ủi và giúp đỡ này chính là ánh sáng ít ỏi trong những ngày cô đơn của Vân Khanh.
Sống lại gặp gỡ nàng, Vân Khanh không thể không kích động.
“Ta hôm trước trở về từ kinh thành, vốn định đi gặp ngươi, nhưng mẫu thân nói đi đường vất vả, thân mình ta lại không tốt, không bằng nghỉ ngơi một ngày, tránh cho đến chỗ ngươi còn chưa nói chuyện đã đổ bệnh, làm ngươi thêm phiền toái, hơn nữa, hôm nay ở thư viện cũng có thể gặp được ngươi nên ta mới bỏ qua đấy.” Phụ thân của An Tuyết Oánh, cũng là Dương Châu Tri phủ đại nhân, là đích thứ tử của kinh thành Ninh Quốc công, lần này An Tuyết Oánh đến kinh thành là vì đại hôn một tháng trước của đường tỷ, nàng cùng đường tỷ quan hệ rất tốt, liền rời Dương Châu đến tặng đồ cưới.
Nhìn cô gái trước mặt xanh xao, Vân Khanh biết nàng từ nhỏ đã bị bệnh tim, cầu y lâu ngày nhưng không có kết quả, mỗi ngày đều phải uống thuốc, nắm lấy đôi bàn tay vào mùa xuân mà vẫn lạnh như băng, ánh mắt mang theo đau lòng, “Ngươi phải chú ý một chút đến thân thể mình, cũng không được gây chuyện đâu.”
“Ta biết rõ, chính là mẫu thân luôn chuyện bé xé ra to.” An Tuyết Oánh nghiêng thân mình về trước, bám vào một bên tai Vân Khanh nói nhỏ, tuy là giận dỗi nhưng không khó nhận ra tình cảm mẹ con giữa Tri phủ phu nhân và An Tuyết Oánh rất tốt, nàng quay đầu nhìn phu tử ngồi trước bàn dài, rồi lại quay đầu lại hỏi: “Ngươi báo môn học nào? Vẫn giống như năm trước sao?”
“Không giống nhau…” Vân Khanh vừa mở miệng, Chương Huỳnh liền cao giọng chen vào, “Nàng ta báo chính là thô lỗ cưỡi ngựa bắn cung.”
Nghe vậy, thủy mâu của An Tuyết Oánh cũng hơi mở to, nàng không ngờ Vân Khanh muốn học cưỡi ngựa, đương nhiên nàng cũng không thể ngờ hiện tại thân thể Vân Khanh không phải là cô nương 13 tuổi mà là nữ tử hai mươi tuổi đã trải qua thế sự kịch biến, đối với nhiều chuyện, cái nhìn cùng ý tưởng đã có sự bất đồng so với trước kia.
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của An Tuyết Oánh, đôi mặt Vân Khanh xẹt qua một tia tăm tối, chẳng lẽ nàng cũng nghĩ cưỡi ngựa bắn cung là thô lỗ sao?
Chỉ thấy sắc mặt An Tuyết Oánh lộ ra ba phần mất mát, buông tay Vân Khanh ra, kéo kéo vạt áo choàng của mình, gương mặt trái xoan mang theo ảm đạm nói: “Chỉ tiếc là thân mình của ta yếu ớt, nếu không có thể cùng ngươi học cưỡi ngựa bắn cung.”
Dáng vẻ cô đơn của Tuyết Oánh đọng lại ở đáy mắt Vân Khanh, làm nàng thấy ngượng ngùng, thân thể An Tuyết Oánh vốn không tốt, không thể vận động mạnh, nên kể từ lúc hai người nhập học ở Bạch Hạc thư viện đều báo môn học giống nhau, chỉ có lần này lại khác.
Chương Huỳnh nhìn bộ dáng cô đơn của An Tuyết Oánh, bĩu môi nói: “Ngươi tiếc cái gì, chẳng lẽ ngươi cũng muốn học cái thứ thô lỗ đó?”
Sắc mặt An Tuyết Oánh không một tia hờn giận, chẳng qua tình tình nàng nhu thuận, rất ít khi đem mọi chuyện biểu hiện lên nét mắt, nâng mắt nhìn Chương Huỳnh phản bác, “Bắn cung cưỡi ngựa cũng là do thư viện mở ra, không có gì khác biệt, đều có thể học được.”
Thanh âm của nàng tinh tế, nhu thuận, giọng nói lại ôn hòa, Chương Huỳnh căn bản là không thèm để ý, liếc An Tuyết Oánh một cái hỏi ngược lại: “Ngươi nói tất cả đều giống nhau, vậy sao ngươi không đi báo? Trong lòng ngươi dám khẳng định ta cũng nghĩ như ngươi?”
“Ta không phải.” An Tuyết Oánh chính là người tình tình yếu đuối, tức giận thì giọng nói cũng có chút lơn hơn bình thường, người không chú ý căn bản không nhận ra nàng đang lớn tiếng.
Chương Huỳnh vốn muốn áp chế nàng nói chuyện, nhíu mày, “Ngươi còn nói không phải, ngươi là cháu gái ruột của Ninh Quốc công, là tiểu thư khuê các, ngươi không đi báo danh tất nhiên à có suy nghĩ giống ta.” Cô ta chính là không quen nhìn thấy An Tuyết Oánh cùng Vân Khanh thân cận, đáng ra thân phận của hai người gần nhau hơn, thân thiết với cô ta mới là tốt nhất.
Mắt thấy nàng ta gây sự, mắt An Tuyết Oánh nổi lên một màn hơi nước, quay đầu nói với Vân Khanh: “Vân Khanh, ta thật vô dụng, nếu ta khỏe mạnh thì đã có thể cùng ngươi học cưỡi ngựa bắn cung.”
Biết lời Chương Huỳnh nói đâm vào nỗi buồn của An Tuyết Oánh, đôi mắt Vân Khanh hiện lên một tia sắc bén, rõ ràng biết thân thể An Tuyết Oánh không tốt, không thể tham gia vận động, nàng ta còn muốn đứng đây đổi trắng thay đen, đúng là quá đáng.
Vân Khanh cầm tay An Tuyết Oánh an ủi, thấp giọng nói: “Đừng buồn, nhìn ta này.”
Trước cửa học viện nữ tử có một cô gái bước đến, xem bộ dáng chừng 14 tuổi, khuôn mặt tròn, đôi mắt bầu dục, thân mình tương đối đầy đặn, nàng ta mặc một kiện áo ngắn tay màu hồng ánh thêu từng nhành hạnh hoa màu vàng, dưới thân là sắc váy đỏ tươi thêu hoa hải đường điểm thêm màu xanh của lá được thêu tinh tế, tóc vấn kiểu sơ viên kế, chính giữa cắm trâm vàng khảm hồng ngọc, xung quanh là trâm hoa cẩn ngọc xanh, lộ ra vầng trán cao, làm cho cả người toát lên vẻ cao quý, lại dị thường kiều diễm.
Người này chính là người đã đứng trước cửa Vấn phủ khiêu khích Vân Khanh, đích nữ Toánh Xuyên hầu Chương Huỳnh, thân phận cao quý, lại tài năng, trong các vị tiểu thư ở Dương Châu nổi danh ương ngạnh.
Bên cạnh nàng ta là một cô gái, tuổi tác cũng không lớn, dung nhan mặc dù ưa nhìnm nhưng trang phục trên người lại có phần mộc mạc, cô ta là Chương Lạc, nữ nhi của sườn phu nhân Toánh Xuyên hầu, bình thường đều đi sau Chương Huỳnh.
Chương Huỳnh nhìn thấy ánh mắt của Vân Khanh, nhíu mày, hất cằm nói: “Ngươi nhìn gì, vừa rồi ta nói là ngươi.”
Thân hình Chương Huỳnh phát dục sớm, lại hơn Vân Khanh một tuổi, lúc này đứng trước mặt nàng như một cây đại thụ, đem toàn bộ ánh mắt trời chiếu nghiêng che khuất, Vân Khanh hơi nâng mí mắt, thản nhiên mở miệng, “Ta báo khoa có chuyện gì sao?”
Thấy nàng vân đạm phong khinh, trên mặt Chương Huỳnh hiện lên tia tức giận, cười lạnh: “Ngươi xem ngươi báo khoa gì, không bắn tên thì là cưỡi ngựa, đây là thứ mà danh môn thục nữ sẽ học sao?”
Lúc này, từ cửa chính, một cô gái tuổi tác xấp xỉ với Vân Khanh, khuôn mặt trái xoan có đôi chút tái nhợt, dáng người mảnh mai, thần sắc ôn nhu, trên vai là áo choàng tơ tằm màu trắng thêu hoa quỳnh, bên trong là áo ngắn màu hồng cánh sen, dưới thân là váy dài màu lá sen, bên hông là chuỗi ngọc, tư thái tự nhiên thướt tha mà cao quý, trong lúc bước đi không nghe thấy tiếng đinh đang của ngọc bội.
Nàng vừa bước đến, nâng đôi thủy mâu tìm kiếm trong viện, nhìn thấy Vân Khanh liền mặt mày sáng ngời, bước nhanh đến gọi to: “Vân Khanh.”
Nghe thấy âm thanh mềm mại thanh thúy, Vân Khanh chỉ cảm thấy cực kỳ dễ nghe, vội quay đầu nhìn về phía cô gái chào đón: “Ngươi đã về rồi.”
Cô gái này chính là con gái của Tri phủ phu nhân An Tuyết Oánh, cũng là bạn tốt nhất ở kiếp trước của Vân Khanh, kiếp trước nàng chịu cảnh thất trinh bị gièm pha, tất cả những người trước kia giao hảo tốt với nàng đều tránh xa như thuốc độc, sợ ở cạnh nàng xẽ dính phải mùi thất trinh, xa lánh nàng, thậm chí còn bỏ đá xuống giếng, bịa đặt chuyện của nàng, chỉ có An Tuyết Oánh luôn tin nàng bị oan uổng, đến Thẩm gia tìm nàng, bị người nhà phản đối nhốt lại trong phòng thì lén lút gửi thư cho nàng, sự an ủi và giúp đỡ này chính là ánh sáng ít ỏi trong những ngày cô đơn của Vân Khanh.
Sống lại gặp gỡ nàng, Vân Khanh không thể không kích động.
“Ta hôm trước trở về từ kinh thành, vốn định đi gặp ngươi, nhưng mẫu thân nói đi đường vất vả, thân mình ta lại không tốt, không bằng nghỉ ngơi một ngày, tránh cho đến chỗ ngươi còn chưa nói chuyện đã đổ bệnh, làm ngươi thêm phiền toái, hơn nữa, hôm nay ở thư viện cũng có thể gặp được ngươi nên ta mới bỏ qua đấy.” Phụ thân của An Tuyết Oánh, cũng là Dương Châu Tri phủ đại nhân, là đích thứ tử của kinh thành Ninh Quốc công, lần này An Tuyết Oánh đến kinh thành là vì đại hôn một tháng trước của đường tỷ, nàng cùng đường tỷ quan hệ rất tốt, liền rời Dương Châu đến tặng đồ cưới.
Nhìn cô gái trước mặt xanh xao, Vân Khanh biết nàng từ nhỏ đã bị bệnh tim, cầu y lâu ngày nhưng không có kết quả, mỗi ngày đều phải uống thuốc, nắm lấy đôi bàn tay vào mùa xuân mà vẫn lạnh như băng, ánh mắt mang theo đau lòng, “Ngươi phải chú ý một chút đến thân thể mình, cũng không được gây chuyện đâu.”
“Ta biết rõ, chính là mẫu thân luôn chuyện bé xé ra to.” An Tuyết Oánh nghiêng thân mình về trước, bám vào một bên tai Vân Khanh nói nhỏ, tuy là giận dỗi nhưng không khó nhận ra tình cảm mẹ con giữa Tri phủ phu nhân và An Tuyết Oánh rất tốt, nàng quay đầu nhìn phu tử ngồi trước bàn dài, rồi lại quay đầu lại hỏi: “Ngươi báo môn học nào? Vẫn giống như năm trước sao?”
“Không giống nhau…” Vân Khanh vừa mở miệng, Chương Huỳnh liền cao giọng chen vào, “Nàng ta báo chính là thô lỗ cưỡi ngựa bắn cung.”
Nghe vậy, thủy mâu của An Tuyết Oánh cũng hơi mở to, nàng không ngờ Vân Khanh muốn học cưỡi ngựa, đương nhiên nàng cũng không thể ngờ hiện tại thân thể Vân Khanh không phải là cô nương 13 tuổi mà là nữ tử hai mươi tuổi đã trải qua thế sự kịch biến, đối với nhiều chuyện, cái nhìn cùng ý tưởng đã có sự bất đồng so với trước kia.
Nhìn dáng vẻ kinh ngạc của An Tuyết Oánh, đôi mặt Vân Khanh xẹt qua một tia tăm tối, chẳng lẽ nàng cũng nghĩ cưỡi ngựa bắn cung là thô lỗ sao?
Chỉ thấy sắc mặt An Tuyết Oánh lộ ra ba phần mất mát, buông tay Vân Khanh ra, kéo kéo vạt áo choàng của mình, gương mặt trái xoan mang theo ảm đạm nói: “Chỉ tiếc là thân mình của ta yếu ớt, nếu không có thể cùng ngươi học cưỡi ngựa bắn cung.”
Dáng vẻ cô đơn của Tuyết Oánh đọng lại ở đáy mắt Vân Khanh, làm nàng thấy ngượng ngùng, thân thể An Tuyết Oánh vốn không tốt, không thể vận động mạnh, nên kể từ lúc hai người nhập học ở Bạch Hạc thư viện đều báo môn học giống nhau, chỉ có lần này lại khác.
Chương Huỳnh nhìn bộ dáng cô đơn của An Tuyết Oánh, bĩu môi nói: “Ngươi tiếc cái gì, chẳng lẽ ngươi cũng muốn học cái thứ thô lỗ đó?”
Sắc mặt An Tuyết Oánh không một tia hờn giận, chẳng qua tình tình nàng nhu thuận, rất ít khi đem mọi chuyện biểu hiện lên nét mắt, nâng mắt nhìn Chương Huỳnh phản bác, “Bắn cung cưỡi ngựa cũng là do thư viện mở ra, không có gì khác biệt, đều có thể học được.”
Thanh âm của nàng tinh tế, nhu thuận, giọng nói lại ôn hòa, Chương Huỳnh căn bản là không thèm để ý, liếc An Tuyết Oánh một cái hỏi ngược lại: “Ngươi nói tất cả đều giống nhau, vậy sao ngươi không đi báo? Trong lòng ngươi dám khẳng định ta cũng nghĩ như ngươi?”
“Ta không phải.” An Tuyết Oánh chính là người tình tình yếu đuối, tức giận thì giọng nói cũng có chút lơn hơn bình thường, người không chú ý căn bản không nhận ra nàng đang lớn tiếng.
Chương Huỳnh vốn muốn áp chế nàng nói chuyện, nhíu mày, “Ngươi còn nói không phải, ngươi là cháu gái ruột của Ninh Quốc công, là tiểu thư khuê các, ngươi không đi báo danh tất nhiên à có suy nghĩ giống ta.” Cô ta chính là không quen nhìn thấy An Tuyết Oánh cùng Vân Khanh thân cận, đáng ra thân phận của hai người gần nhau hơn, thân thiết với cô ta mới là tốt nhất.
Mắt thấy nàng ta gây sự, mắt An Tuyết Oánh nổi lên một màn hơi nước, quay đầu nói với Vân Khanh: “Vân Khanh, ta thật vô dụng, nếu ta khỏe mạnh thì đã có thể cùng ngươi học cưỡi ngựa bắn cung.”
Biết lời Chương Huỳnh nói đâm vào nỗi buồn của An Tuyết Oánh, đôi mắt Vân Khanh hiện lên một tia sắc bén, rõ ràng biết thân thể An Tuyết Oánh không tốt, không thể tham gia vận động, nàng ta còn muốn đứng đây đổi trắng thay đen, đúng là quá đáng.
Vân Khanh cầm tay An Tuyết Oánh an ủi, thấp giọng nói: “Đừng buồn, nhìn ta này.”