Nghĩ đến đây, bà ta liền đi tới hai bước, đứng trước mặt lão phu nhân, khom người nói: "Lão phu nhân, buổi sáng nay ta đưa nha hoàn đến phủ, lúc trở về nghe được một chuyện rất thú vị, không biết ngài có hứng thú nghe một chút không?"
Thẩm phủ mỗi lần mua nha hoàn đều là do Ngũ bà mối đưa qua, nên quen biết nhau, Ngũ bà mối có thể nói, mỗi lần đều có thể kể vài chuyện thú vị cho lão phu nhân nghe, lão phu nhân cũng có thể xem như thích nói nói với bà ta vài câu.
Lúc này trong lòng không vui, mấy tháng rồi không ở Dương Châu, cũng muốn nghe chút chuyện, liền gật đầu nói: "Ngươi cũng theo vào đi."
Ngũ bà mối bảo hai mươi mốt nha hoàn còn lại ở lại trong sân, còn mình thì theo lão phu nhân đi vào trong viện.
Lão phu nhân ngồi ở ghế trên, Ngũ bà mối liền đứng phía dưới, bắt đầu mặt mày hớn hở nói: "Hôm nay không phải là ngày Bạch Hạc thư viện báo danh sao? Ta nghe nói hôm nay ở đó một nữ đệ tử mới, bộ dạng xinh đẹp như nước, trên người mặc một bộ y phục tang trắng mộc mạc, kết quả vừa nhìn thấy phu tử dạy học là Cẩn Vương thế tử liền té ngã trên đất, nói mình bị trẹo chân, khiến Cẩn Vương thế tử phải đỡ nàng đứng dậy, kết quả thật không ngờ nha, Cẩn Vương thế tử lại đỡ nàng ta đứng lên thật, thế là nàng ta bị các đệ tử khác trong thư viện ghen ghét, vị Chương đại tiểu thư tức giận đến nhéo nàng ta vài cái..."
Theo lời bà ta nói, sắc mặc lão phu nhân lại càng nghe càng kém, càng ngày càng kém, cuối cùng quả thật đen đến mức không thể đen hơn được nữa.
Bích Liên trừng đôi mắt thật to nhìn Vi Ngưng Tử, hai tay nắm chặt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trong đôi mắt hình như có thể phun hỏa tới nơi rồi.
Sắc mặt Vi Ngưng Tử càng ngày càng trắng bệch, nàng không ngờ chuyện lại biến thành như vậy, ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, nàng chỉ mỉm cười ngồi đó, dáng vẻ đoan chính, mỉm cười với nàng ta.
Ngũ bà mối nhìn thấy vẻ mặt các nàng, biết việc hôm nay được người phân phó đã thành công rồi, hơn nữa vừa rồi nàng nhìn điệu bộ của hai mẹ con này, cũng thật sự không thích, liền càng thêm ra sức, tiếp tục nói: "Cũng không biết là tiểu thư nhà ai, mặc y phục trắng lại đi dụ dỗ nam tử, cũng không lạ tính tình đại tiểu thư Hầu phủ, thật không biết cấp bậc lễ nghĩa mà, nếu người nhà nàng ta biết được, không biết thương tâm đến thế nào nữa! Aiz... Nếu ta có cháu gái như vậy, nhất định không chỉ tức đến hộc máu thôi đâu!"
"Được lắm!" Lão phu nhân khí huyết cuồn cuộn, rốt cuộc nhịn không được nữa, hét lên, cắt ngang lời Ngũ bà mối nói.
Tạ thị không rõ chuyện từ đầu tới cuối là như thế nào, nhưng nhìn sắc mặt lão phu nhân cũng biết bà ta thật sự tức giận, vội nói: "Ngũ bà mối, ngươi đi trước đi, tiền bạc này cứ theo quy củ cũ mà làm đi."
Ngũ bà mối vốn không muốn ở lại, bà cũng chỉ vì chuyện buôn bán làm ăn thôi, chuyện khác đã nói hết rồi, cũng nên kết thúc, Lưu Thúy thấy bà lui ra ngoài, cũng lặng lẽ đi theo phía sau.
Ra khỏi Vinh Tùng viện, tới nơi ít người qua lại, Lưu Thúy từ trong tay áo lấy ra một cái hầu bao đặt vào tay Ngũ bà mối, cười nói: "Ngũ bà mối, cám ơn, lần này ngươi làm việc không tệ."
Sờ sờ trọng lượng hầu bao, Ngũ bà mối thấy không hề nhẹ nha, nhếch miệng cười, cất hầu bao vào đai lưng, nghiêng người liếc nhìn vào bên trong, nói: "Với điệu bộ các nàng đó, dù đại tiểu thư không cho ta nói, ta cũng sẽ nói cho lão phu nhân biết."
Lúc giữa trưa, có một nha hoàn đến tìm bà mối, nói là Thẩm đại tiểu thư phái tới, nói lúc bà mang nha hoàn đến Thẩm gia, tìm cơ hội kể chuyện thú vị cho lão phu nhân nghe, chỉ cần kể xong chuyện này, sẽ có một khoản thù lao hậu hĩnh, đối với bà mà nói, chỉ cần mở miệng là có thu hoạch sao lại không làm chứ.
Trạch đấu trong gia đình giàu có bà xem cũng nhiều rồi, cũng biết phu nhân cùng vị tiểu thư đó trong mắt so với đài sen còn nhiều lỗ hơn, đơn giản một câu, e rằng có người sẽ chết, bà cũng không nhiều lời nữa, lúc này liền cáo từ, mang theo hai mươi mốt nha hoàn còn lại đi ra cổng.
Ngũ bà mối đi rồi, Lưu Thúy lại đi dọc theo đường trở về Vinh Tùng viện, lúc này trong viện, mọi người nín thở, biết trước chuyện này, ánh mắt xem thường nhìn Vi Ngưng Tử, không biết tình hình bên trong, dựa vào hình tượng nữ tử trong chuyện Ngũ bà mối vừa kể, cũng đoán được là biểu tiểu thư hôm nay đi cùng đại tiểu thư đi báo danh.
Nói chung không khí vô cùng căng thẳng, không ai dám mở miệng nói chuyện.
Tay lão phu nhân quét qua, ném cái chén trên bàn rơi ‘choang’ xuống đất, vừa lạnh vừa giận nói: "Được lắm, các ngươi một đám giở tâm kế, muốn lấy ta ra làm bia ngắm bắn đúng không, các ngươi đùa như vậy, vô lại như vậy, có còn đem ta đặt trong mắt không!"
Bích Liên sợ tới mức "bụp" một cái liền quỳ xuống, nói với lão phu nhân: "Không có, lão phu nhân, nô tỳ sai lầm rồi, nô tỳ quả thật không biết, sau khi đụng vào biểu tiểu thư, lộ ra dấu ngắt trên thắt lưng, nàng nói là ở trên xe ngựa đụng trúng, nô tỳ thấy không giống, hỏi biểu tiểu thư nàng lại ấp a ấp úng, nói không dám nói, nô tỳ thầm nghĩ rằng không thể để nàng chịu uất ức, lúc này mới hoài nghi đại tiểu thư, hỏi biểu tiểu thư, nàng cũng không trả lời, nói nô tỳ đừng hỏi nữa, nô tỳ thấy lão phu nhân ngày thường yêu thương nàng, lúc này mới mở miệng, ai biết đó lại là cái bẫy, nàng thế mà lại lợi dụng nô tỳ cáo trạng với ngài!"
Nàng thật không ngờ biểu tiểu thư lại là người như vậy, Bích Liên là nha hoàn bên cạnh lão phu nhân, vừa rồi nghe xong lời Ngũ bà mối nói liền hiểu mình nhất định bị người lợi dụng rồi, biểu tiểu thư ở học viện dụ dỗ người ta không được, bị ức hiếp, trở về còn muốn giá họa cho đại tiểu thư, đây mới là sự thật.
Vi Ngưng Tử ban đầu nghĩ lần này nàng nhất định có thể khiến Vân Khanh cùng Tạ thị chịu chút đau khổ, lợi dụng miệng Bích Liên truyền lời tới cho lão phu nhân, đến lúc đó lão phu nhân sẽ cho các nàng ta đẹp mặt, cho dù Vân Khanh có cố giải thích, cũng là già mồm át lẽ phải, nếu Vân Khanh kể chuyện nàng trong thư viện dụ dỗ thế tử, nàng càng có thể khóc lóc kể lể là bị người ta vu oan, tóm lại, chỉ cần Vân Khanh mở miệng nói, sẽ trở thành ức hiếp khách nhân là nàng, mà Vân Khanh không mở miệng nói, vậy chỉ càng làm lão phu nhân chán ghét thôi.
Không ngờ thế nhưng lại bị một bà mối bất ngờ xuất hiện phá hủy mất, thật sự là người tính không bằng trời tính, Thẩm Vân Khanh thật sự là mệnh quá tốt! Nàng làm sao cũng không ngờ Vân Khanh lại nhìn thấu độc kế của nàng, khéo léo hóa giải âm mưu nguy hiểm này.
Vi Ngưng Tử vừa thấy lão phu nhân tức giận, mặt nhỏ trắng bệch. Nàng hiện tại chỉ dựa vào lão phu nhân thôi, nếu lão phu nhân, nếu lão phu nhân không quản nàng cùng nương nữa, hai người bọn họ nhất định phải dọn ra ngoài. Nàng cắn chặt răng, đáy mắt lập tức chứa đầy nước mắt, xông lên quỳ gối dưới chân lão phu nhân, nói: "Tổ mẫu, tổ mẫu oan uổng a, cháu thật sự ở trong thư viện bị người ta ức hiếp, vì các nàng ấy nhìn thấy cháu là một đứa nhỏ không có cha, lại từ nơi khác tới, bên người không có ai để dựa vào nên ức hiếp cháu, sau khi trở về, không cẩn thận đụng trúng Bích Liên tỷ tỷ, nàng cứ truy hỏi thương thế của cháu, cháu cũng có lòng tự trọng (Chu: có sao?),sao có thể nói ra miệng được a, cháu nghĩ là Bích Liên tỷ tỷ nhất định hiểu sai ý của cháu, cháu không có nói là biểu muội làm a...."
Thấy nàng nước mắt nàng sắp tuôn ra rồi, tranh luận có vẻ đáng thương như vậy, Bích Liên chỉ cảm thấy mắt mình bị mù rồi, nàng ngẩng đầu nói: "Biểu tiểu thư, lúc nô tỳ hỏi người có phải do đại tiểu thư làm hay không, người không hề phủ nhận, ngược lại còn tránh nhắc tới nữa, ra vẻ là người không dám cáo trạng mà!"
"Nhưng mà Bích Liên tỷ tỷ, ta chỉ là một nữ tử mồ côi cha vừa mất, nếu bị đại tiểu thư Hầu phủ ức hiếp, chẳng lẽ có thể cùng nàng ta đấu sao? Chẳng lẽ ta có thể nói cho tổ mẫu, khiến tổ mẫu tức giận hầu phủ sao? Ta không thể a, ta chỉ có thể nén giận thôi, lúc ngươi nói người đánh ta là biểu muội, ta nói ngươi đừng hỏi nữa, ta cũng không gật đầu a..." Vi Ngưng Tử vừa khóc vừa cải lại, may mắn nàng thông minh, lúc đó cố ý nói lời mập mờ, thế nào cũng được, giờ đây cãi nhau như vậy cũng không có chứng cớ để mà nói.
"Ngươi..." Bích Liên bị nàng nói cho nghẹn lời, tức khắc bực mình khóc lên, biểu tiểu thư nói đúng, lúc ấy nàng ta không có thừa nhận, là tự mình nghĩ như vậy, là tự mình ngu xuẩn bị người ta lợi dụng.
Lão phu nhân nghe hai người bọn họ, ta một câu, ngươi một câu, đã cực kỳ không vui rồi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Vi Ngưng Tử một cái, nói với Bích Liên: "Ngươi là nha hoàn bên cạnh ta hai năm rồi, làm việc không thận trọng như vậy, chưa biết rõ ràng liền bị người xúi giục đến cáo trạng chủ tử. Mưu hại chủ tử, dựa vào quy củ trong phủ, trực tiếp bán ra ngoài."
Thẩm phủ mỗi lần mua nha hoàn đều là do Ngũ bà mối đưa qua, nên quen biết nhau, Ngũ bà mối có thể nói, mỗi lần đều có thể kể vài chuyện thú vị cho lão phu nhân nghe, lão phu nhân cũng có thể xem như thích nói nói với bà ta vài câu.
Lúc này trong lòng không vui, mấy tháng rồi không ở Dương Châu, cũng muốn nghe chút chuyện, liền gật đầu nói: "Ngươi cũng theo vào đi."
Ngũ bà mối bảo hai mươi mốt nha hoàn còn lại ở lại trong sân, còn mình thì theo lão phu nhân đi vào trong viện.
Lão phu nhân ngồi ở ghế trên, Ngũ bà mối liền đứng phía dưới, bắt đầu mặt mày hớn hở nói: "Hôm nay không phải là ngày Bạch Hạc thư viện báo danh sao? Ta nghe nói hôm nay ở đó một nữ đệ tử mới, bộ dạng xinh đẹp như nước, trên người mặc một bộ y phục tang trắng mộc mạc, kết quả vừa nhìn thấy phu tử dạy học là Cẩn Vương thế tử liền té ngã trên đất, nói mình bị trẹo chân, khiến Cẩn Vương thế tử phải đỡ nàng đứng dậy, kết quả thật không ngờ nha, Cẩn Vương thế tử lại đỡ nàng ta đứng lên thật, thế là nàng ta bị các đệ tử khác trong thư viện ghen ghét, vị Chương đại tiểu thư tức giận đến nhéo nàng ta vài cái..."
Theo lời bà ta nói, sắc mặc lão phu nhân lại càng nghe càng kém, càng ngày càng kém, cuối cùng quả thật đen đến mức không thể đen hơn được nữa.
Bích Liên trừng đôi mắt thật to nhìn Vi Ngưng Tử, hai tay nắm chặt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, trong đôi mắt hình như có thể phun hỏa tới nơi rồi.
Sắc mặt Vi Ngưng Tử càng ngày càng trắng bệch, nàng không ngờ chuyện lại biến thành như vậy, ngẩng đầu nhìn Vân Khanh, nàng chỉ mỉm cười ngồi đó, dáng vẻ đoan chính, mỉm cười với nàng ta.
Ngũ bà mối nhìn thấy vẻ mặt các nàng, biết việc hôm nay được người phân phó đã thành công rồi, hơn nữa vừa rồi nàng nhìn điệu bộ của hai mẹ con này, cũng thật sự không thích, liền càng thêm ra sức, tiếp tục nói: "Cũng không biết là tiểu thư nhà ai, mặc y phục trắng lại đi dụ dỗ nam tử, cũng không lạ tính tình đại tiểu thư Hầu phủ, thật không biết cấp bậc lễ nghĩa mà, nếu người nhà nàng ta biết được, không biết thương tâm đến thế nào nữa! Aiz... Nếu ta có cháu gái như vậy, nhất định không chỉ tức đến hộc máu thôi đâu!"
"Được lắm!" Lão phu nhân khí huyết cuồn cuộn, rốt cuộc nhịn không được nữa, hét lên, cắt ngang lời Ngũ bà mối nói.
Tạ thị không rõ chuyện từ đầu tới cuối là như thế nào, nhưng nhìn sắc mặt lão phu nhân cũng biết bà ta thật sự tức giận, vội nói: "Ngũ bà mối, ngươi đi trước đi, tiền bạc này cứ theo quy củ cũ mà làm đi."
Ngũ bà mối vốn không muốn ở lại, bà cũng chỉ vì chuyện buôn bán làm ăn thôi, chuyện khác đã nói hết rồi, cũng nên kết thúc, Lưu Thúy thấy bà lui ra ngoài, cũng lặng lẽ đi theo phía sau.
Ra khỏi Vinh Tùng viện, tới nơi ít người qua lại, Lưu Thúy từ trong tay áo lấy ra một cái hầu bao đặt vào tay Ngũ bà mối, cười nói: "Ngũ bà mối, cám ơn, lần này ngươi làm việc không tệ."
Sờ sờ trọng lượng hầu bao, Ngũ bà mối thấy không hề nhẹ nha, nhếch miệng cười, cất hầu bao vào đai lưng, nghiêng người liếc nhìn vào bên trong, nói: "Với điệu bộ các nàng đó, dù đại tiểu thư không cho ta nói, ta cũng sẽ nói cho lão phu nhân biết."
Lúc giữa trưa, có một nha hoàn đến tìm bà mối, nói là Thẩm đại tiểu thư phái tới, nói lúc bà mang nha hoàn đến Thẩm gia, tìm cơ hội kể chuyện thú vị cho lão phu nhân nghe, chỉ cần kể xong chuyện này, sẽ có một khoản thù lao hậu hĩnh, đối với bà mà nói, chỉ cần mở miệng là có thu hoạch sao lại không làm chứ.
Trạch đấu trong gia đình giàu có bà xem cũng nhiều rồi, cũng biết phu nhân cùng vị tiểu thư đó trong mắt so với đài sen còn nhiều lỗ hơn, đơn giản một câu, e rằng có người sẽ chết, bà cũng không nhiều lời nữa, lúc này liền cáo từ, mang theo hai mươi mốt nha hoàn còn lại đi ra cổng.
Ngũ bà mối đi rồi, Lưu Thúy lại đi dọc theo đường trở về Vinh Tùng viện, lúc này trong viện, mọi người nín thở, biết trước chuyện này, ánh mắt xem thường nhìn Vi Ngưng Tử, không biết tình hình bên trong, dựa vào hình tượng nữ tử trong chuyện Ngũ bà mối vừa kể, cũng đoán được là biểu tiểu thư hôm nay đi cùng đại tiểu thư đi báo danh.
Nói chung không khí vô cùng căng thẳng, không ai dám mở miệng nói chuyện.
Tay lão phu nhân quét qua, ném cái chén trên bàn rơi ‘choang’ xuống đất, vừa lạnh vừa giận nói: "Được lắm, các ngươi một đám giở tâm kế, muốn lấy ta ra làm bia ngắm bắn đúng không, các ngươi đùa như vậy, vô lại như vậy, có còn đem ta đặt trong mắt không!"
Bích Liên sợ tới mức "bụp" một cái liền quỳ xuống, nói với lão phu nhân: "Không có, lão phu nhân, nô tỳ sai lầm rồi, nô tỳ quả thật không biết, sau khi đụng vào biểu tiểu thư, lộ ra dấu ngắt trên thắt lưng, nàng nói là ở trên xe ngựa đụng trúng, nô tỳ thấy không giống, hỏi biểu tiểu thư nàng lại ấp a ấp úng, nói không dám nói, nô tỳ thầm nghĩ rằng không thể để nàng chịu uất ức, lúc này mới hoài nghi đại tiểu thư, hỏi biểu tiểu thư, nàng cũng không trả lời, nói nô tỳ đừng hỏi nữa, nô tỳ thấy lão phu nhân ngày thường yêu thương nàng, lúc này mới mở miệng, ai biết đó lại là cái bẫy, nàng thế mà lại lợi dụng nô tỳ cáo trạng với ngài!"
Nàng thật không ngờ biểu tiểu thư lại là người như vậy, Bích Liên là nha hoàn bên cạnh lão phu nhân, vừa rồi nghe xong lời Ngũ bà mối nói liền hiểu mình nhất định bị người lợi dụng rồi, biểu tiểu thư ở học viện dụ dỗ người ta không được, bị ức hiếp, trở về còn muốn giá họa cho đại tiểu thư, đây mới là sự thật.
Vi Ngưng Tử ban đầu nghĩ lần này nàng nhất định có thể khiến Vân Khanh cùng Tạ thị chịu chút đau khổ, lợi dụng miệng Bích Liên truyền lời tới cho lão phu nhân, đến lúc đó lão phu nhân sẽ cho các nàng ta đẹp mặt, cho dù Vân Khanh có cố giải thích, cũng là già mồm át lẽ phải, nếu Vân Khanh kể chuyện nàng trong thư viện dụ dỗ thế tử, nàng càng có thể khóc lóc kể lể là bị người ta vu oan, tóm lại, chỉ cần Vân Khanh mở miệng nói, sẽ trở thành ức hiếp khách nhân là nàng, mà Vân Khanh không mở miệng nói, vậy chỉ càng làm lão phu nhân chán ghét thôi.
Không ngờ thế nhưng lại bị một bà mối bất ngờ xuất hiện phá hủy mất, thật sự là người tính không bằng trời tính, Thẩm Vân Khanh thật sự là mệnh quá tốt! Nàng làm sao cũng không ngờ Vân Khanh lại nhìn thấu độc kế của nàng, khéo léo hóa giải âm mưu nguy hiểm này.
Vi Ngưng Tử vừa thấy lão phu nhân tức giận, mặt nhỏ trắng bệch. Nàng hiện tại chỉ dựa vào lão phu nhân thôi, nếu lão phu nhân, nếu lão phu nhân không quản nàng cùng nương nữa, hai người bọn họ nhất định phải dọn ra ngoài. Nàng cắn chặt răng, đáy mắt lập tức chứa đầy nước mắt, xông lên quỳ gối dưới chân lão phu nhân, nói: "Tổ mẫu, tổ mẫu oan uổng a, cháu thật sự ở trong thư viện bị người ta ức hiếp, vì các nàng ấy nhìn thấy cháu là một đứa nhỏ không có cha, lại từ nơi khác tới, bên người không có ai để dựa vào nên ức hiếp cháu, sau khi trở về, không cẩn thận đụng trúng Bích Liên tỷ tỷ, nàng cứ truy hỏi thương thế của cháu, cháu cũng có lòng tự trọng (Chu: có sao?),sao có thể nói ra miệng được a, cháu nghĩ là Bích Liên tỷ tỷ nhất định hiểu sai ý của cháu, cháu không có nói là biểu muội làm a...."
Thấy nàng nước mắt nàng sắp tuôn ra rồi, tranh luận có vẻ đáng thương như vậy, Bích Liên chỉ cảm thấy mắt mình bị mù rồi, nàng ngẩng đầu nói: "Biểu tiểu thư, lúc nô tỳ hỏi người có phải do đại tiểu thư làm hay không, người không hề phủ nhận, ngược lại còn tránh nhắc tới nữa, ra vẻ là người không dám cáo trạng mà!"
"Nhưng mà Bích Liên tỷ tỷ, ta chỉ là một nữ tử mồ côi cha vừa mất, nếu bị đại tiểu thư Hầu phủ ức hiếp, chẳng lẽ có thể cùng nàng ta đấu sao? Chẳng lẽ ta có thể nói cho tổ mẫu, khiến tổ mẫu tức giận hầu phủ sao? Ta không thể a, ta chỉ có thể nén giận thôi, lúc ngươi nói người đánh ta là biểu muội, ta nói ngươi đừng hỏi nữa, ta cũng không gật đầu a..." Vi Ngưng Tử vừa khóc vừa cải lại, may mắn nàng thông minh, lúc đó cố ý nói lời mập mờ, thế nào cũng được, giờ đây cãi nhau như vậy cũng không có chứng cớ để mà nói.
"Ngươi..." Bích Liên bị nàng nói cho nghẹn lời, tức khắc bực mình khóc lên, biểu tiểu thư nói đúng, lúc ấy nàng ta không có thừa nhận, là tự mình nghĩ như vậy, là tự mình ngu xuẩn bị người ta lợi dụng.
Lão phu nhân nghe hai người bọn họ, ta một câu, ngươi một câu, đã cực kỳ không vui rồi, lạnh lùng liếc mắt nhìn Vi Ngưng Tử một cái, nói với Bích Liên: "Ngươi là nha hoàn bên cạnh ta hai năm rồi, làm việc không thận trọng như vậy, chưa biết rõ ràng liền bị người xúi giục đến cáo trạng chủ tử. Mưu hại chủ tử, dựa vào quy củ trong phủ, trực tiếp bán ra ngoài."