Bên kia đại phu nhân thấy Liễu Dịch Thanh cùng Vân Khanh thân thiết nói chuyện, cùng Tạ thị có vẻ càng thêm thân thiết, hai người một tả một hữu giúp đỡ Liễu lão phu nhân đi vào bên trong.
Đi qua lối đi chính lát đá có khảm hoa văn hình thoi, xuyên qua hành lang khúc khuỷu, cuối cùng dừng bên cạnh hồ sen rộng gần hai mẫu, lúc này hoa sen chưa mở, nhìn lại chỉ phủ một xanh của lá, nhìn từ xa như như quả trứng lớn màu ngọc bích.
Buổi tiệc được cử hành ở trong này, lấy hồ sen làm ranh giới, ngồi bên phía kia là nam khách, Liễu Dịch Thanh từ sau đi tới, tâm tư liền bay đến địa phương khác, ánh mắt vừa như hữu ý vừa như vô tình thường hay liếc về chỗ của nam khách, buổi tiệc hôm nay, Tề gia chắc chắn cũng tới, không biết Thủ Tín đang ở đâu?
Vân Khanh hơi nghiêng đầu, đôi mắt hơi đổi, chỉ thấy mặt Liễu Dịch Thanh ửng hồng, mắt giống như hoa xuân, bộ dáng uyển chuyển lã lơi, chỉ sợ đều là làm cho Thủ Tín gian phu kia xem, lôi kéo Liễu Dịch Thanh đến một chỗ bàn tiệc ngồi xuống, Vân Khanh múc thêm một chén canh nữa đặt ở trước mặt nàng ta: "Đây là đầu bếp nhà muội mất cả sáng để hầm, mỹ dung dưỡng nhan, cô nương gia uống vào da thịt sẽ càng thêm trắng như tuyết."
Liễu Dịch Thanh thế này mới thu mắt, linh hồn nhỏ bé được thu trở về, cười mỉa mai nói: "Khó trách làn da biểu muội hảo như vậy, đều là uống canh mỹ dung này." Bưng lên chén canh, uống từng chút từng chút, sao đến giờ cũng chưa thấy bóng dáng Thủ Tín đâu.
"Nữ tử luôn cần nhờ bảo dưỡng, làn da biểu tỷ cũng cực kỳ mịn màng mà." Vân Khanh dứt lời, nhìn trước cửa thấy có ba vị phu nhân tới, mang theo xin lỗi đứng lên nói: "Biểu tỷ, Tề phu nhân đã tới, muội phải qua chào hỏi."
Vừa nghe ba chữ Tề phu nhân, Liễu Dịch Thanh trong lòng nhảy dựng, thấy nụ cười của Vân Khanh cảm thấy cực kì không vừa mắt, ngươi mạnh mẽ lên mặt cái gì, nhìn thấy Tề phu nhân đã muốn đi chào hỏi, người ta cũng đã muốn từ hôn với ngươi, ngươi còn chết không chịu, nàng ta cầm lấy khăn lau khóe miệng, thấp thoáng thấy bóng người màu xanh quen thuộc đi vào trong vườn, trong lòng lập tức nhộn nhạo lập tức đứng bật dậy: "Buổi tiệc một lúc nữa mới mới bắt đầu, ta đi vườn dạo chơi trước."
"Được." Vân Khanh đáp, mỉm cười nhìn Liễu Dịch Thanh vội vàng bước tiếp bước chân xuyên qua cửa bằng mây, rũ mắt xẹt qua một chút canh thừa trong chén khảm hoa sen trên bàn, thế này mới xoay người đi về hướng cửa nam hoa viên.
Tề phu nhân cùng hai vị phu nhân đi tới, đi theo sau là nha hoàn, trong đó một vị phu nhân hỏi: "Ôi chao, ai, ôi, Tề phu nhân, nha hoàn của phu nhân đâu?" Thời điểm xuống xe ngựa bà ta rõ ràng nhìn Tề phu nhân dẫn theo hai nha hoàn vào, sao giờ chỉ còn một người.
Nheo mắt, Tề phu nhân thầm mắng, xen vào việc của người khác, một nha hoàn cũng chú ý như vậy, cau mày không kiên nhẫn nói: "Vừa rồi ta phát hiện để quên đồ, bảo nàng ấy quay lại y
Xoay đầu lại, đón nhận một đôi mắt chứa ý cười nhẹ nhàng, long lanh sâu sắc như mặt nước hồ, giống như có thể hút hồn phách người ta.
Vân Khanh chỉnh đốn trang phục hành lễ nói: "Vân Khanh thỉnh an các vị phu nhân."
"Đến đây." Tề phu nhân kéo Vân Khanh đến gần, nói với hai vị phu nhân phía sau: "Các người nhìn xem, đây chính là con dâu tương lai của ta Thẩm Vân Khanh."
Trong đó một vị phu nhân nhìn Vân Khanh từ trên xuống dưới, trong ánh mắt mang theo khinh miệt nói: "Này, chính là Thẩm Vân khanh bên ngoài đồn đãi ở tự miếu cùng người cẩu thả yêu đương vụng trộm đó sao?"
Nào có người đến nhà chủ nhân làm khách, đối với nữ nhi chưa lấy chồng của chủ nhà nói lời như thế. Vân Khanh cười lạnh, đây là người cùng Tề phu nhân giao hảo, không hiểu quy củ, miệng chua ngoa, mỗi một lời hận không thể đem đối phương nói đến chết mới tốt, đời trước, nàng bị người hãm hại thì vị này phu nhân cũng bỏ không ít lời nói giết người như thế, nàng mỉm cười, thu lại tia sáng rực rỡ trong mắt: "Lời này của Phu nhân không biết nên hiểu ra sao, ngày ấy là Tề phu nhân mời Vân Khanh, sự việc đột nhiên, đi miếu tự nào trước đó Vân Khanh hoàn toàn không biết gì cả, ý tứ này của phu nhân là muốn nói Tề phu nhân giúp Vân Khanh hẹn người trước đó sao?"
Vị kia phu nhân liền nghẹn lời, bà ta yêu nói luyên thuyên là không sai, nhưng Tề lão gia là quan trên của tướng công bà ta, nếu bà ta tiếp tục nói tiếp, vậy thì chẳng khác nào nói Tề phu nhân là người giúp Vân Khanh làm loại chuyện này, thanh danh Tề phu nhân cũng sẽ cùng nhau bị bôi bẩn.
Tề phu nhân vốn là muốn nhìn náo nhiệt, nhờ miệng người tổn hại Vân Khanh, mắt thấy tình thế có chút thay đổi, nếu không mở miệng, nước bẩn này sẽ hắt đến trên người bản thân, vội vàng nói: "Đúng vậy, lời đồn đãi bên ngoài tại sao có thể tin được, nhất định là có người cố ý thả ra, ghen tị ta có con dâu xinh đẹp như vậy đó mà."
Tay bà ta ở để trên tay Vân Khanh vỗ vỗ, vô cùng thân thiết, Vân Khanh lại nhớ tới kiếp trước, Tề phu nhân không nghe nàng biện giải, trước mặt mọi người tặng nàng một bạt tai, mắng nàng không biết liêm sỉ, câu dẫn nam nhân, rất buồn cười là Liễu Dịch Thanh còn đứng ra làm chứng nói sớm phát hiện Vân Khanh phẩm hạnh không hợp, trí nhớ ngày đó, giống như trong sóng ngầm trong đêm đen, chậm rãi xâm nhập hai tròng mắt của nàng.
"Các ngươi đi trước, cùng những người khác chào hỏi, ta muốn cùng Vân Khanh tâm sự." Tề phu nhân đem hai vị phu nhân rời đi, lôi kéo Vân Khanh ngồi vào một góc không chớp mắt nói "Nhìn con xem, môi trắng beehcj hết rồi này, ngày hôm nay chúng ta đến quấy rầy, con nhất định là giúp Trầm phu nhân tiếp đãi mệt nhọc, đến đây, uống một ngụm trà giải khát." Bưng lên chung trà trên bàn, Tề phu nhân ngón tay vừa động, một viên thuốc không màu, trong nháy mắt tan ra ở bên trong.
"Các vị có thể tới hoa viên là cho Thẩm phủ thêm vinh hạnh, Vân Khanh giúp mẫu thân là chuyện phải làm, bất quá phu nhân nói như vậy, con thực sự có chút khát rồi." Vân Khanh cười, tiếp nhận chung trà Tề phu nhân đưa tới, nhìn thoáng qua, bên trong cũng như giống kiếp trước, đều là Bích Loa Xuân, nàng mang trà lên chung tới bên miệng, uống một ngụm, cầm lấy khăn trong tay chấm chấm khóe miệng, nước trong miệng liền khéo léo phun lên khăn.
Bởi vì động tác quá nhanh, lại là ngồi nghiêng người, nên Tề phu nhân không nhìn thấy động tác của Vân Khanh, chỉ nhìn nàng uống xong nước trà, liền kéo nàng đứng lên: "Nếu đã đến đây, vậy thì đi một chút, nghe nói hoa viên có thập đại kỳ hoa, ta vẫn chưa thấy hết, hôm nay con nhất định phải mang ta chiêm ngưỡng một phen."
"Con rất nguyện ý."
Hai người đồng hành, Tề phu nhân mang theo Vân Khanh đi càng lúc càng sâu vào trong hoa viên, thỉnh thoảng dừng lại thưởng hoa, Vân Khanh nâng tay điểm ở trên trán, Tề phu nhân vẫn quan sát biểu tình của nàng trong mắt lộ ra kinh hỉ, sắc mặt lo lắng hỏi: "Vân Khanh, con làm sao vậy?" Lúc này, dược hiệu cũng nên phát tác.
"Có một chút choáng váng đầu." Đôi mắt khép hờ, hai má hơi trắng, Vân Khanh chống trán, bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa không đứng vững.
Tề phu nhân vội vàng giúp đỡ nàng ngồi trên ghế, ngữ khí tha thiết lo lắng nói: "Con trước đợi tại nơi này, nghỉ ngơi một chút, ta đi tìm đại phu đến xem."
Vô lực tựa vào ghế, Vân Khanh gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, Tề phu nhân đối với bóng người trong bóng râm nháy mắt, vui mừng hớn hở đi nhanh về hướng tổ chức yến tiệc.
Tiếng chân của nàng vừa biến mất, bóng râm sau cây rung động, một nha hoàn dáng người dị thường cao lớn đi ra, hai tay không ngừng chà xát, trên gương mặt đáng khinh là một đôi mắt nhỏ tràn đầy dâm ô, đi về hường của Vân Khanh.
Đi qua lối đi chính lát đá có khảm hoa văn hình thoi, xuyên qua hành lang khúc khuỷu, cuối cùng dừng bên cạnh hồ sen rộng gần hai mẫu, lúc này hoa sen chưa mở, nhìn lại chỉ phủ một xanh của lá, nhìn từ xa như như quả trứng lớn màu ngọc bích.
Buổi tiệc được cử hành ở trong này, lấy hồ sen làm ranh giới, ngồi bên phía kia là nam khách, Liễu Dịch Thanh từ sau đi tới, tâm tư liền bay đến địa phương khác, ánh mắt vừa như hữu ý vừa như vô tình thường hay liếc về chỗ của nam khách, buổi tiệc hôm nay, Tề gia chắc chắn cũng tới, không biết Thủ Tín đang ở đâu?
Vân Khanh hơi nghiêng đầu, đôi mắt hơi đổi, chỉ thấy mặt Liễu Dịch Thanh ửng hồng, mắt giống như hoa xuân, bộ dáng uyển chuyển lã lơi, chỉ sợ đều là làm cho Thủ Tín gian phu kia xem, lôi kéo Liễu Dịch Thanh đến một chỗ bàn tiệc ngồi xuống, Vân Khanh múc thêm một chén canh nữa đặt ở trước mặt nàng ta: "Đây là đầu bếp nhà muội mất cả sáng để hầm, mỹ dung dưỡng nhan, cô nương gia uống vào da thịt sẽ càng thêm trắng như tuyết."
Liễu Dịch Thanh thế này mới thu mắt, linh hồn nhỏ bé được thu trở về, cười mỉa mai nói: "Khó trách làn da biểu muội hảo như vậy, đều là uống canh mỹ dung này." Bưng lên chén canh, uống từng chút từng chút, sao đến giờ cũng chưa thấy bóng dáng Thủ Tín đâu.
"Nữ tử luôn cần nhờ bảo dưỡng, làn da biểu tỷ cũng cực kỳ mịn màng mà." Vân Khanh dứt lời, nhìn trước cửa thấy có ba vị phu nhân tới, mang theo xin lỗi đứng lên nói: "Biểu tỷ, Tề phu nhân đã tới, muội phải qua chào hỏi."
Vừa nghe ba chữ Tề phu nhân, Liễu Dịch Thanh trong lòng nhảy dựng, thấy nụ cười của Vân Khanh cảm thấy cực kì không vừa mắt, ngươi mạnh mẽ lên mặt cái gì, nhìn thấy Tề phu nhân đã muốn đi chào hỏi, người ta cũng đã muốn từ hôn với ngươi, ngươi còn chết không chịu, nàng ta cầm lấy khăn lau khóe miệng, thấp thoáng thấy bóng người màu xanh quen thuộc đi vào trong vườn, trong lòng lập tức nhộn nhạo lập tức đứng bật dậy: "Buổi tiệc một lúc nữa mới mới bắt đầu, ta đi vườn dạo chơi trước."
"Được." Vân Khanh đáp, mỉm cười nhìn Liễu Dịch Thanh vội vàng bước tiếp bước chân xuyên qua cửa bằng mây, rũ mắt xẹt qua một chút canh thừa trong chén khảm hoa sen trên bàn, thế này mới xoay người đi về hướng cửa nam hoa viên.
Tề phu nhân cùng hai vị phu nhân đi tới, đi theo sau là nha hoàn, trong đó một vị phu nhân hỏi: "Ôi chao, ai, ôi, Tề phu nhân, nha hoàn của phu nhân đâu?" Thời điểm xuống xe ngựa bà ta rõ ràng nhìn Tề phu nhân dẫn theo hai nha hoàn vào, sao giờ chỉ còn một người.
Nheo mắt, Tề phu nhân thầm mắng, xen vào việc của người khác, một nha hoàn cũng chú ý như vậy, cau mày không kiên nhẫn nói: "Vừa rồi ta phát hiện để quên đồ, bảo nàng ấy quay lại y
Xoay đầu lại, đón nhận một đôi mắt chứa ý cười nhẹ nhàng, long lanh sâu sắc như mặt nước hồ, giống như có thể hút hồn phách người ta.
Vân Khanh chỉnh đốn trang phục hành lễ nói: "Vân Khanh thỉnh an các vị phu nhân."
"Đến đây." Tề phu nhân kéo Vân Khanh đến gần, nói với hai vị phu nhân phía sau: "Các người nhìn xem, đây chính là con dâu tương lai của ta Thẩm Vân Khanh."
Trong đó một vị phu nhân nhìn Vân Khanh từ trên xuống dưới, trong ánh mắt mang theo khinh miệt nói: "Này, chính là Thẩm Vân khanh bên ngoài đồn đãi ở tự miếu cùng người cẩu thả yêu đương vụng trộm đó sao?"
Nào có người đến nhà chủ nhân làm khách, đối với nữ nhi chưa lấy chồng của chủ nhà nói lời như thế. Vân Khanh cười lạnh, đây là người cùng Tề phu nhân giao hảo, không hiểu quy củ, miệng chua ngoa, mỗi một lời hận không thể đem đối phương nói đến chết mới tốt, đời trước, nàng bị người hãm hại thì vị này phu nhân cũng bỏ không ít lời nói giết người như thế, nàng mỉm cười, thu lại tia sáng rực rỡ trong mắt: "Lời này của Phu nhân không biết nên hiểu ra sao, ngày ấy là Tề phu nhân mời Vân Khanh, sự việc đột nhiên, đi miếu tự nào trước đó Vân Khanh hoàn toàn không biết gì cả, ý tứ này của phu nhân là muốn nói Tề phu nhân giúp Vân Khanh hẹn người trước đó sao?"
Vị kia phu nhân liền nghẹn lời, bà ta yêu nói luyên thuyên là không sai, nhưng Tề lão gia là quan trên của tướng công bà ta, nếu bà ta tiếp tục nói tiếp, vậy thì chẳng khác nào nói Tề phu nhân là người giúp Vân Khanh làm loại chuyện này, thanh danh Tề phu nhân cũng sẽ cùng nhau bị bôi bẩn.
Tề phu nhân vốn là muốn nhìn náo nhiệt, nhờ miệng người tổn hại Vân Khanh, mắt thấy tình thế có chút thay đổi, nếu không mở miệng, nước bẩn này sẽ hắt đến trên người bản thân, vội vàng nói: "Đúng vậy, lời đồn đãi bên ngoài tại sao có thể tin được, nhất định là có người cố ý thả ra, ghen tị ta có con dâu xinh đẹp như vậy đó mà."
Tay bà ta ở để trên tay Vân Khanh vỗ vỗ, vô cùng thân thiết, Vân Khanh lại nhớ tới kiếp trước, Tề phu nhân không nghe nàng biện giải, trước mặt mọi người tặng nàng một bạt tai, mắng nàng không biết liêm sỉ, câu dẫn nam nhân, rất buồn cười là Liễu Dịch Thanh còn đứng ra làm chứng nói sớm phát hiện Vân Khanh phẩm hạnh không hợp, trí nhớ ngày đó, giống như trong sóng ngầm trong đêm đen, chậm rãi xâm nhập hai tròng mắt của nàng.
"Các ngươi đi trước, cùng những người khác chào hỏi, ta muốn cùng Vân Khanh tâm sự." Tề phu nhân đem hai vị phu nhân rời đi, lôi kéo Vân Khanh ngồi vào một góc không chớp mắt nói "Nhìn con xem, môi trắng beehcj hết rồi này, ngày hôm nay chúng ta đến quấy rầy, con nhất định là giúp Trầm phu nhân tiếp đãi mệt nhọc, đến đây, uống một ngụm trà giải khát." Bưng lên chung trà trên bàn, Tề phu nhân ngón tay vừa động, một viên thuốc không màu, trong nháy mắt tan ra ở bên trong.
"Các vị có thể tới hoa viên là cho Thẩm phủ thêm vinh hạnh, Vân Khanh giúp mẫu thân là chuyện phải làm, bất quá phu nhân nói như vậy, con thực sự có chút khát rồi." Vân Khanh cười, tiếp nhận chung trà Tề phu nhân đưa tới, nhìn thoáng qua, bên trong cũng như giống kiếp trước, đều là Bích Loa Xuân, nàng mang trà lên chung tới bên miệng, uống một ngụm, cầm lấy khăn trong tay chấm chấm khóe miệng, nước trong miệng liền khéo léo phun lên khăn.
Bởi vì động tác quá nhanh, lại là ngồi nghiêng người, nên Tề phu nhân không nhìn thấy động tác của Vân Khanh, chỉ nhìn nàng uống xong nước trà, liền kéo nàng đứng lên: "Nếu đã đến đây, vậy thì đi một chút, nghe nói hoa viên có thập đại kỳ hoa, ta vẫn chưa thấy hết, hôm nay con nhất định phải mang ta chiêm ngưỡng một phen."
"Con rất nguyện ý."
Hai người đồng hành, Tề phu nhân mang theo Vân Khanh đi càng lúc càng sâu vào trong hoa viên, thỉnh thoảng dừng lại thưởng hoa, Vân Khanh nâng tay điểm ở trên trán, Tề phu nhân vẫn quan sát biểu tình của nàng trong mắt lộ ra kinh hỉ, sắc mặt lo lắng hỏi: "Vân Khanh, con làm sao vậy?" Lúc này, dược hiệu cũng nên phát tác.
"Có một chút choáng váng đầu." Đôi mắt khép hờ, hai má hơi trắng, Vân Khanh chống trán, bước chân lảo đảo, thiếu chút nữa không đứng vững.
Tề phu nhân vội vàng giúp đỡ nàng ngồi trên ghế, ngữ khí tha thiết lo lắng nói: "Con trước đợi tại nơi này, nghỉ ngơi một chút, ta đi tìm đại phu đến xem."
Vô lực tựa vào ghế, Vân Khanh gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, Tề phu nhân đối với bóng người trong bóng râm nháy mắt, vui mừng hớn hở đi nhanh về hướng tổ chức yến tiệc.
Tiếng chân của nàng vừa biến mất, bóng râm sau cây rung động, một nha hoàn dáng người dị thường cao lớn đi ra, hai tay không ngừng chà xát, trên gương mặt đáng khinh là một đôi mắt nhỏ tràn đầy dâm ô, đi về hường của Vân Khanh.