Mặt trời xuyên qua cây hạnh bên người rắc từng đốm sáng loang lổ, chiếu lên đôi môi hơi tái của hắn, theo hai chữ lạnh lẽo hắn phun ra, Vân Khanh dường như có thể cảm nhận được sau khi lạnh lẽo trong miệng hắn va chạm với độ ấm của ánh mặt trời, liền có sương mù trắng xoá xuất hiện, tuy rằng biết đây nhất định là ảo giác, nhưng An Sơ Dương cho nàng cảm giác như thế.
Một núi lửa có thể hoạt động, ẩn chứa tảng băng thật lớn, lạnh lẽo của hắn khiến người ta cảm thấy bị áp lực đè nặng, mà dạng này sớm hay muộn cũng có một ngày băng ở mặt ngoài cũng bị tan mà lộ ra.
Loại cảm giác này, rất mãnh liệt, cũng rất nguy hiểm.
Vân Khanh vì ý nghĩ này của mình mà buồn cười, nàng tự trọng từ nhỏ, đầu óc chốc lát liền tỉnh táo rất nhiều, nhìn người thật sự cẩn thận hơn trước kia, cảm giác với người khác cũng mạnh hơn trước kia rất nhiều, nếu là kiếp trước, nàng nào biết được ai nguy hiểm ai không nguy hiểm, chỉ biết dựa vào bề ngoài và lời nói mà phán đoán một người có tốt hay không, quả nhiên đơn thuần đến mức có chút ngu xuẩn.
Mà nay sống lại một lần, cùng một cảnh vật, cùng một dạng người, lại khó có thể khiến lòng nàng rung động, sở dĩ phán đoán, sở dĩ phân tích, đều vì có lợi hay bất lợi cho chính mình, không bao giờ như thiếu nữ đơn thuần ôm ấp đáy lòng tràn đầy tình cảm khát khao một tương lai tốt đẹp nữa.
Ánh mắt của nàng dừng trên người An Sơ Dương, dẫn tới hắn vẫn lạnh nhạt cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Nữ nhi Thẩm gia Thẩm Vân Khanh, hắn có biết, là bạn thân khuê phòng của An Tuyết Oánh, hắn đã từng gặp hai lần, mỗi lần nhìn thấy hắn sắc mặt sợ tới mức biến đổi, sau đó hơi hơi nhích tới gần An Tuyết Oánh, trong ánh mắt có sợ hãi.
Hắn rất tinh tường loại ánh mắt này, từ nhỏ bộ dáng hắn chính là lạnh như băng, ngoại trừ An Tuyết Oánh, những người khác nhìn thấy hắn, đều tránh rất xa, ngay cả hai thứ muội An Lan, An Phương xa xa nhìn thấy hắn, cũng tránh vòng đường khác mà đi, tránh gặp hắn, giống như dính vào hắn là sẽ chết người.
Tuy rằng hắn đã quen, nhưng hôm nay ánh mắt của nàng lại hoàn toàn thay đổi, ôn hòa mà bình tĩnh, không có chút khác thường, còn hào phóng thản nhiên mỉm cười với hắn, nụ cười kia làm hắn có chút căm tức, nhưng cũng không nhìn ra trong đó có ác ý gì, nay lại dời ánh mắt lên người hắn.
Hành động hoàn toàn khác hẳn trước kia ngược lại làm cho hắn có hứng thú, quan sát thiếu nữ không giống người thường ở trước mặt.
Nhưng thấy nàng mang đôi giày vải màu hồng cánh sen thêu hoa văn như ý, váy trắng bạc hoa văn sơn thủy, tóc búi Tùy Vân, trên búi tóc ghim một cây trâm, màu sắc mộc mạc nổi rõ da thịt trắng nõn trong suốt càng tôn lên vẻ thanh tú của nàng, chuỗi trân châu buông xuống ở đuôi trâm cài dừng bên má nàng, dọc theo gò má trơn nhẵn đi xuống là cái cổ tinh tế duyên dáng, trong suốt giống như một lớp giấy trắng, vừa yếu ớt vừa mềm dẻo.
Một đôi mắt phượng đen nhánh xinh đẹp giống như được khảm hai viên Hắc Diệu Thạch (đá đen) bên trong, như thu ánh sao vào trong, đuôi mắt vểnh lên khiến khuôn mặt vốn dĩ có vẻ dịu dàng mềm mại tăng thêm một loại ung dung quý khí, đôi môi đầy đặn đỏ hồng, lúc mỉm cười thì cong lên trên, có vẻ thân thiết lại bóng mềm, lông mi thật dài theo nét tươi cười mà cong lên như con bươm buớm màu đen đậu trên khuôn mặt nàng, tạo ra bóng râm thật dài.
Tuy rằng tạm thời còn chưa nẩy nở, nhưng đã có thể nhìn ra, sau này dung mạo nhất định xinh đẹp sáng ngời. Cứ thế mà đánh giá, lúc bị gọi tên để đoán vật người khác để lên mâm, hắn liền tự nhiên mà vậy gọi tên Vân Khanh.
Bên phía Vân Khanh đang thương cảm kiếp trước và kiếp này khác nhau, trong lúc xuất thần, không nghe thấy An Sơ Dương gọi tên nàng, khiến chung quanh yên tĩnh, đều giương ánh mắt chuyển đến trên người nàng.
An Tuyết Oánh thấy vậy ngầm lo lắng, thấy vẻ mặt Vân Khanh là đang nghĩ vẩn vơ chưa phục hồi tinh thần, liền đứng lên đi đến bên người nàng, giống như trêu tức nói: "Sao, đại ca ta chỉ ngươi đoán vật, suy nghĩ lâu như vậy còn không nói, chắc là ngươi không đoán ra rồi?"
Giọng của bạn tốt đến bên tai, Vân Khanh mới phục hồi tinh thần lại, thầm nghĩ sao mình lại nhớ đến chuyện trước kia, nhưng vừa rồi An Sơ Dương mới bỏ vật gì, một chút nàng cũng không để ý, may mà nàng phản ứng cũng mau, liền nói theo: "Ta còn tưởng rằng che dấu thật tốt, điều này cũng bị ngươi đoán ra được?!"
Vừa nói như thế, tất cả mọi người đều nghĩ rằng vừa rồi nàng thật sự đang trầm tư suy đoán vật trên mâm, cũng không trách hành vi vượt quá khuôn phép ngẩn người nhìn nam tử của nàng.
Liễu Dịch Nguyệt lại thúc giục nói: "Thua thua rồi, ngươi uống rượu hay biểu diễn tiết mục đây?"
Vân Khanh nào có tâm tư để biểu diễn tiết mục, rõ ràng là lúc để tiểu thư An gia thể hiện, nàng đến chỉ để cho đủ số mà thôi, liền cười nói với Tri Phủ phu nhân: "Hương vị của rượu trái cây trong phủ phu nhân thật là ngọt ngào ngon miệng, đương nhiên ta sẽ chọn uống nhiều thêm mấy chén."
Tri Phủ phu nhân liền cười nói: "Rượu này là bí truyền của riêng nhà ta, dùng nhiều loại trái cây mà ngâm rồi chôn trong tuyết một mùa đông, tên là Lãnh hương nhưỡng, số lượng có hạn, hôm nay vì lão thái quân đến đây, ta mới lấy ra."
"Khó trách uống ngon như vậy." Vân Khanh nói xong lại uống ba chén, trong giọng nói mang theo vô vàn vui sướng, tựa như thật sự rất thích uống Lãnh hương nhưỡng, chỉ mình nàng biết, mặc dù rượu trái cây rất ngọt, nhưng từ từ tác dụng cũng không nhỏ, chỉ sợ lát nữa đầu sẽ choáng váng một lúc lâu.
Đáy mắt nàng tràn đầy vẻ không tình nguyện uống rượu trái cây, cũng không biết An Sơ Dương bị làm sao, hôm nay lại gọi tên nàng, bình thường nàng và hắn nói nhiều không quá ba câu.
Sau khi uống xong, lại đến phiên nàng gọi tên, nàng thuận tay cầm một vật bỏ vào, nâng tay về phía trước một chút, còn chưa gọi tên, lại nghe Liễu Dịch Nguyệt kích động kêu lên, hai mắt sáng long lanh nhìn phía đối diện hô: "Cẩn Vương thế tử, ngươi đoán thử xem biểu tỷ ta để vật gì vào?"
Lúc tiếng này thốt ra, trong nháy mắt Vân Khanh giật mình lập tức liền giống như gió thổi mây đen, vù một cái liền tan đi.
Mà phản ứng của mọi người dự tiệc cũng khác nhau, trên mặt An Ngọc Oánh vẫn lộ ý cười, tay bưng trà nhìn Vân Khanh liếc mắt một cái, lão thái quân vẫn như trước cười ha hả ngồi đó nhìn bọn họ chơi đùa, Cảnh Hựu Thần mang theo chút thất vọng, Vân Khanh thế nhưng lại không gọi tên hắn, mà An Lan, An Phương, Liễu Dịch Nguyệt, Lưu Uyển Như thật ra lại có ý chờ mong, bởi vì lúc Cẩn Vương thế tử gọi tên, gọi đến ai, liền cho thấy vận khí họ tốt, các nàng cũng ngóng trông mình sẽ có cơ hội giống An Ngọc Oánh bày ra một chút tài nghệ của mình, tuy nói thân phận của mình không thể so với tiểu thư cao quý của Phủ Quốc Công, nhưng mọi việc đều khó lường, không chừng lại được Cẩn Vương thế tử coi.
Chỉ có Vân Khanh quay đầu nhìn bộ dáng hưng phấn của Liễu Dịch Nguyệt, hận không thể cầm chén rượu trong tay đổ vào miệng nàng ta, hôm nay rốt cuộc là ra khỏi cửa mà không xem hoàng lịch hay sao, nàng nâng tay nào phải là muốn chỉ vào Ngự Phượng Đàn, nàng không hề muốn dính dáng chút gì đến Ngự Phượng Đàn.
Bây giờ thì tốt rồi, bữa tệc không ai chỉ vào Cẩn Vương thế tử, bị cái kẻ tới cho đủ số như nàng chỉ ra, gã yêu nghiệt kia chẳng biết sao hoa đào nở lại đặc biệt nhiều, nàng không muốn chết trong cái đám hoa đào náo nhiệt đó đâu, miệng Liễu Dịch Nguyệt này thật đúng là nhanh đến mức chọc người hận, chẳng lẽ nàng ta không nhìn ra hôm nay tập họp đến đây là chuẩn bị vì đẩy mạnh tiêu thụ tiểu thư An gia à? Về sau không biết Tri Phủ phu nhân sẽ nhìn nàng thế nào, nghĩ nàng không biết trời cao đất rộng, lấy thân phận con gái thương nhân mà mưu toan trèo cao lên đến Cẩn Vương thế tử thì phải làm sao?
Một núi lửa có thể hoạt động, ẩn chứa tảng băng thật lớn, lạnh lẽo của hắn khiến người ta cảm thấy bị áp lực đè nặng, mà dạng này sớm hay muộn cũng có một ngày băng ở mặt ngoài cũng bị tan mà lộ ra.
Loại cảm giác này, rất mãnh liệt, cũng rất nguy hiểm.
Vân Khanh vì ý nghĩ này của mình mà buồn cười, nàng tự trọng từ nhỏ, đầu óc chốc lát liền tỉnh táo rất nhiều, nhìn người thật sự cẩn thận hơn trước kia, cảm giác với người khác cũng mạnh hơn trước kia rất nhiều, nếu là kiếp trước, nàng nào biết được ai nguy hiểm ai không nguy hiểm, chỉ biết dựa vào bề ngoài và lời nói mà phán đoán một người có tốt hay không, quả nhiên đơn thuần đến mức có chút ngu xuẩn.
Mà nay sống lại một lần, cùng một cảnh vật, cùng một dạng người, lại khó có thể khiến lòng nàng rung động, sở dĩ phán đoán, sở dĩ phân tích, đều vì có lợi hay bất lợi cho chính mình, không bao giờ như thiếu nữ đơn thuần ôm ấp đáy lòng tràn đầy tình cảm khát khao một tương lai tốt đẹp nữa.
Ánh mắt của nàng dừng trên người An Sơ Dương, dẫn tới hắn vẫn lạnh nhạt cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Nữ nhi Thẩm gia Thẩm Vân Khanh, hắn có biết, là bạn thân khuê phòng của An Tuyết Oánh, hắn đã từng gặp hai lần, mỗi lần nhìn thấy hắn sắc mặt sợ tới mức biến đổi, sau đó hơi hơi nhích tới gần An Tuyết Oánh, trong ánh mắt có sợ hãi.
Hắn rất tinh tường loại ánh mắt này, từ nhỏ bộ dáng hắn chính là lạnh như băng, ngoại trừ An Tuyết Oánh, những người khác nhìn thấy hắn, đều tránh rất xa, ngay cả hai thứ muội An Lan, An Phương xa xa nhìn thấy hắn, cũng tránh vòng đường khác mà đi, tránh gặp hắn, giống như dính vào hắn là sẽ chết người.
Tuy rằng hắn đã quen, nhưng hôm nay ánh mắt của nàng lại hoàn toàn thay đổi, ôn hòa mà bình tĩnh, không có chút khác thường, còn hào phóng thản nhiên mỉm cười với hắn, nụ cười kia làm hắn có chút căm tức, nhưng cũng không nhìn ra trong đó có ác ý gì, nay lại dời ánh mắt lên người hắn.
Hành động hoàn toàn khác hẳn trước kia ngược lại làm cho hắn có hứng thú, quan sát thiếu nữ không giống người thường ở trước mặt.
Nhưng thấy nàng mang đôi giày vải màu hồng cánh sen thêu hoa văn như ý, váy trắng bạc hoa văn sơn thủy, tóc búi Tùy Vân, trên búi tóc ghim một cây trâm, màu sắc mộc mạc nổi rõ da thịt trắng nõn trong suốt càng tôn lên vẻ thanh tú của nàng, chuỗi trân châu buông xuống ở đuôi trâm cài dừng bên má nàng, dọc theo gò má trơn nhẵn đi xuống là cái cổ tinh tế duyên dáng, trong suốt giống như một lớp giấy trắng, vừa yếu ớt vừa mềm dẻo.
Một đôi mắt phượng đen nhánh xinh đẹp giống như được khảm hai viên Hắc Diệu Thạch (đá đen) bên trong, như thu ánh sao vào trong, đuôi mắt vểnh lên khiến khuôn mặt vốn dĩ có vẻ dịu dàng mềm mại tăng thêm một loại ung dung quý khí, đôi môi đầy đặn đỏ hồng, lúc mỉm cười thì cong lên trên, có vẻ thân thiết lại bóng mềm, lông mi thật dài theo nét tươi cười mà cong lên như con bươm buớm màu đen đậu trên khuôn mặt nàng, tạo ra bóng râm thật dài.
Tuy rằng tạm thời còn chưa nẩy nở, nhưng đã có thể nhìn ra, sau này dung mạo nhất định xinh đẹp sáng ngời. Cứ thế mà đánh giá, lúc bị gọi tên để đoán vật người khác để lên mâm, hắn liền tự nhiên mà vậy gọi tên Vân Khanh.
Bên phía Vân Khanh đang thương cảm kiếp trước và kiếp này khác nhau, trong lúc xuất thần, không nghe thấy An Sơ Dương gọi tên nàng, khiến chung quanh yên tĩnh, đều giương ánh mắt chuyển đến trên người nàng.
An Tuyết Oánh thấy vậy ngầm lo lắng, thấy vẻ mặt Vân Khanh là đang nghĩ vẩn vơ chưa phục hồi tinh thần, liền đứng lên đi đến bên người nàng, giống như trêu tức nói: "Sao, đại ca ta chỉ ngươi đoán vật, suy nghĩ lâu như vậy còn không nói, chắc là ngươi không đoán ra rồi?"
Giọng của bạn tốt đến bên tai, Vân Khanh mới phục hồi tinh thần lại, thầm nghĩ sao mình lại nhớ đến chuyện trước kia, nhưng vừa rồi An Sơ Dương mới bỏ vật gì, một chút nàng cũng không để ý, may mà nàng phản ứng cũng mau, liền nói theo: "Ta còn tưởng rằng che dấu thật tốt, điều này cũng bị ngươi đoán ra được?!"
Vừa nói như thế, tất cả mọi người đều nghĩ rằng vừa rồi nàng thật sự đang trầm tư suy đoán vật trên mâm, cũng không trách hành vi vượt quá khuôn phép ngẩn người nhìn nam tử của nàng.
Liễu Dịch Nguyệt lại thúc giục nói: "Thua thua rồi, ngươi uống rượu hay biểu diễn tiết mục đây?"
Vân Khanh nào có tâm tư để biểu diễn tiết mục, rõ ràng là lúc để tiểu thư An gia thể hiện, nàng đến chỉ để cho đủ số mà thôi, liền cười nói với Tri Phủ phu nhân: "Hương vị của rượu trái cây trong phủ phu nhân thật là ngọt ngào ngon miệng, đương nhiên ta sẽ chọn uống nhiều thêm mấy chén."
Tri Phủ phu nhân liền cười nói: "Rượu này là bí truyền của riêng nhà ta, dùng nhiều loại trái cây mà ngâm rồi chôn trong tuyết một mùa đông, tên là Lãnh hương nhưỡng, số lượng có hạn, hôm nay vì lão thái quân đến đây, ta mới lấy ra."
"Khó trách uống ngon như vậy." Vân Khanh nói xong lại uống ba chén, trong giọng nói mang theo vô vàn vui sướng, tựa như thật sự rất thích uống Lãnh hương nhưỡng, chỉ mình nàng biết, mặc dù rượu trái cây rất ngọt, nhưng từ từ tác dụng cũng không nhỏ, chỉ sợ lát nữa đầu sẽ choáng váng một lúc lâu.
Đáy mắt nàng tràn đầy vẻ không tình nguyện uống rượu trái cây, cũng không biết An Sơ Dương bị làm sao, hôm nay lại gọi tên nàng, bình thường nàng và hắn nói nhiều không quá ba câu.
Sau khi uống xong, lại đến phiên nàng gọi tên, nàng thuận tay cầm một vật bỏ vào, nâng tay về phía trước một chút, còn chưa gọi tên, lại nghe Liễu Dịch Nguyệt kích động kêu lên, hai mắt sáng long lanh nhìn phía đối diện hô: "Cẩn Vương thế tử, ngươi đoán thử xem biểu tỷ ta để vật gì vào?"
Lúc tiếng này thốt ra, trong nháy mắt Vân Khanh giật mình lập tức liền giống như gió thổi mây đen, vù một cái liền tan đi.
Mà phản ứng của mọi người dự tiệc cũng khác nhau, trên mặt An Ngọc Oánh vẫn lộ ý cười, tay bưng trà nhìn Vân Khanh liếc mắt một cái, lão thái quân vẫn như trước cười ha hả ngồi đó nhìn bọn họ chơi đùa, Cảnh Hựu Thần mang theo chút thất vọng, Vân Khanh thế nhưng lại không gọi tên hắn, mà An Lan, An Phương, Liễu Dịch Nguyệt, Lưu Uyển Như thật ra lại có ý chờ mong, bởi vì lúc Cẩn Vương thế tử gọi tên, gọi đến ai, liền cho thấy vận khí họ tốt, các nàng cũng ngóng trông mình sẽ có cơ hội giống An Ngọc Oánh bày ra một chút tài nghệ của mình, tuy nói thân phận của mình không thể so với tiểu thư cao quý của Phủ Quốc Công, nhưng mọi việc đều khó lường, không chừng lại được Cẩn Vương thế tử coi.
Chỉ có Vân Khanh quay đầu nhìn bộ dáng hưng phấn của Liễu Dịch Nguyệt, hận không thể cầm chén rượu trong tay đổ vào miệng nàng ta, hôm nay rốt cuộc là ra khỏi cửa mà không xem hoàng lịch hay sao, nàng nâng tay nào phải là muốn chỉ vào Ngự Phượng Đàn, nàng không hề muốn dính dáng chút gì đến Ngự Phượng Đàn.
Bây giờ thì tốt rồi, bữa tệc không ai chỉ vào Cẩn Vương thế tử, bị cái kẻ tới cho đủ số như nàng chỉ ra, gã yêu nghiệt kia chẳng biết sao hoa đào nở lại đặc biệt nhiều, nàng không muốn chết trong cái đám hoa đào náo nhiệt đó đâu, miệng Liễu Dịch Nguyệt này thật đúng là nhanh đến mức chọc người hận, chẳng lẽ nàng ta không nhìn ra hôm nay tập họp đến đây là chuẩn bị vì đẩy mạnh tiêu thụ tiểu thư An gia à? Về sau không biết Tri Phủ phu nhân sẽ nhìn nàng thế nào, nghĩ nàng không biết trời cao đất rộng, lấy thân phận con gái thương nhân mà mưu toan trèo cao lên đến Cẩn Vương thế tử thì phải làm sao?