"Để - bà – đỡ - cháu", giọng nói của bà nghe cực kỳ cố chấp, vừa dứt lời bà đã chộp lấy tay phải của tôi. Sự ấm áp trong lòng bàn tay bà khiến thôi ngấm ngầm cảm thấy yên tâm hơn, thầm thở phào một tiếng. Đi được hai bước, tôi chợt cảm thấy có gì đó không phải lắm, làn da ở hai bàn tay đang đỡ tôi sang mà mềm mại trơn nhẵn như vậy, hoàn toàn không thô ráp như tay bà nội. Hơi ấm mong manh ban nãy dường như cũng đang dần tan biến, mỗi lúc một lạnh hơn...
Đau, không sao kìm nổi nỗi đau. Tôi hơi nghiêng đầu sang một bên, muốn tránh đi những ngón tay nhọn hoắt đó, nhưng nó vẫn bám riết lấy tôi không rời, hệt như đã hợp lại với da thịt tôi làm một vậy. Một nỗi hoảng sợ dâng lên tự đáy lòng, tôi cố gắng mở mắt để thoát ra khỏi bóng tối mịt mùng đó, nhưng ngoài cảm giác đau đớn ra thì có vẻ như tất cả các giác quan trên cơ thể đều đã mất hết chức năng... Tôi kêu lên thất thanh, miệng há to ra, song âm thanh khi ra đến cổ họng đều biến thành những tiếng ú ớ quái đản và mong manh.
Khi những ngón tay nhọn hoắt đang ép chặt lấy con ngươi mắt tôi, khi dưỡng khí trong phổi mỗi lúc một ít đi, tiếng nhạc bài hát "Phá gió đông" của Châu Kiệt Luân bất chợt vang lên bên tai. Âm thanh đó hệt như một mũi dao sắc bén rạch ngang không gian tĩnh lặng, sức nặng trên mắt tôi cũng tan biến, chỉ còn lại cơn đau vẫn chưa tan đi hết. Cuối cùng tôi cũng mở được mắt ra, nhưng vì đau quá nên chỉ có thể mở hé được một chút. Trong mơ hồ, tôi nhìn thấy bá nội đang nhễ nhại mồ hôi quỳ ngay trước giường, nhìn vào hai bàn tay mình với vẻ cực kỳ kinh ngạc. Ngón trỏ và ngón giữa trên bàn tay phải của bà vẫn còn dính máu. Tôi mò mẫm tìm được chiếc điện thoại bên cạnh gối mình. Mắt bị che phủ bởi một lớp màng màu đỏ, tôi đưa tay lên cố lau đi nhưng một thứ chất lỏng dinh đính không ngừng rỉ ra, làm thế nào cũng không sao lau hết được...
Tôi đành nhắm mắt lại, lần sờ trên máy điện thoại nhãn được nút nhận cuộc gọi: "A lô!".
"Tiểu Ảnh, là anh đây! Em có sao không?", giọng Đường Triêu lo lắng vang lên ở máy bên kia. Nghe thấy giọng anh, trái tim đang hoảng loạn của tôi ngay lập tức bình ổn lại được phần nào.
"Đường Triêu, anh mau đến nhà em đi, mắt em không nhìn thấy gì cả", một giọt nước nóng hổi đã lăn qua má tôi, từng con đau dội lên trong mắt.
"Tiểu Ảnh em làm sao thê? Đã xảy ra chuyện gì?".
Trước mắt tôi hiện lên hình ảnh những ngón tay dính máu bà nội, là bà đã tấn công tôi ư? Nhưng mà tôi làm sao nói với Đường Triêu như vậy được? Dù thế nào thì tôi cũng không dám tin rằng người thân duy nhất tôi có lại làm tổn thương tôi. Đột nhiên tôi nhớ đến Úy Bân, còn cả Thanh Lâm và Vân Phong, lẽ nào? Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, dường như mỗi ngóc ngách, mỗi người đều có ẩn chứa một mối đe đọa. Khi đó tôi bỗng dưng cảm thấy cô độc vô cùng, tôi còn có thể tin ai đây?
Đường Triêu, cái tên đó chợt hiện lên trong đầu, đúng rồi, tôi chỉ có thể tin vào Đường Triêu. Bởi vì từ đầu đến cuối anh ấy chưa từng gây tổn thương cho tôi, nên hiện giờ người duy nhất tôi có thể tin tưởng, người duy nhất có thể che chở cho tôi chỉ có anh.
"Đường Triêu, anh đến đây nhanh một chút được không? Khi nào gặp em sẽ nói rõ cho anh biết".
Giọng tôí trong điện thoại hơi run lên, những ngón tay cũng run lập cập vì quá sợ hãi, khiến cho chiếc điện thoại trong tay tôi như muốn rơi xuống đất.
"Tiểu Ảnh, em đừng sợ. Em bình tĩnh lại đi, anh sẽ đến ngay!", Đường Triêu an ủi tôi. Nghe thấy tiếng tôi trả lời, anh mới ngắt máy.
Tôi ngồi co rúm lại ở một góc giường, không khí dường như đã đông kết lại, mắt sưng tấy khiến tôi không sao mở ra nổi, nhưng tai thì lúc nào cũng dựng đứng lên để lắng nghe, không muốn bỏ lọt bất cứ âm thanh nào dù nhỏ nhất. Chiếc giường hơi động đậy, tôi cảm giác thấy bà nội tiến gần đến mình thêm hai bước. Tôi đưa tay lên, hướng về vị trí nơi bà đứng rồi hét lên: "Bà đừng đến đây!" .
"Tiểu Ảnh, bà..."
Giọng nói cùa bà chứa đựng tình thương yêu nhưng nghe yêu đuối vô cùng, giống như đã bị rút hết tất cà sức lực vậy. Đúng là tình thương yêu không? Thế nhưng vừa nãy...
"Cháu xin bà, bà đừng đến đây!". Tôi ôm lấy đầu, kêu lên đau đón.
"Tiểu Ảnh, sao thế này. Chúng ta đang làm sao thế này? Là cô ta phải không? Vì sao âm hồn của cô ta không chịu tan đi? Đây là báo ứng phải không?". Tiếng bà vang lên trong không trung nghe run rẩy, xen lẫn với một tiếng khóc khẽ khàng đầy lo sợ. Tôi gần như có thể tưởng tượng được ra biếu cảm trên khuôn mặt già nua cùa bà nội khi đó như thế nào, trái tim đột nhiên thấy mềm dịu lại. Bà làm tổn thương đến tôi thì đã làm sao? Bà vẫn là người thân duy nhất mà tôi gắn kêt cuộc sống của mình vào kia mà.
"Bà ơi, bà đưa cháu ra phòng khách có được không? Không, bà lấy quần áo cho cháu đã, giúp cháu thay đồ với". Tôi vội vàng nói, bà nội làm theo ngay, đưa một bộ quần áo đến cho tôi. Mặt vải trơn bóng giống như chất sa tanh, là xường xám ư? Tôi hoảng hồn:
"Bà ơi, vì sao bà lại đưa áo xường xám cho cháu? Bà đưa cho cháu bộ quần áo khác đi!" .
Bà nội ừ một tiếng, sau đó tôi không còn nghe thây âm thanh nào nữa, không khí lại quay về vẻ kỳ quái như ban nãy. Tôi không dám nói thêm một lời, thay bộ quần áo ngủ ra rồi mò mẫm mặc chiếc xường xám đó vào. Tôi ngồi xuống đâu giường, chân dò dẫm tìm tứ phía song vẫn không tìm được dép, đành lên tiếng gọi:
"Bà ơi, bà lấy giúp giày cho cháu vói. Cháu không tìm thấy!".
Tiếng bước chân của bà nghe cực kỳ chậm rãi, mãi lâu sau tôi mói nghe thấy tiêng khớp xương cọt kẹt khi bà ngồi xuống. Bà nhấc chân phải tôi lên, không đi tất cho tôi mà đi vào đó một chiếc giày. Là giày cao gót ư?
"Bà ơi...". Tôi đang định lên tiếng bảo bà lấy cho tôi một đôi giày đế bằng, nhưng tay bà đã ân mạnh vào chân tôi với vẻ rất không hài lòng, sau đó im lặng, thế nên yêu cầu đó lại bị tôi nuốt ngược vào trong bụng, đành ngồi im để bà đi nốt chiếc kia vào chân cho mình.
Vừa đặt được chân xuống đất, tôi đã vội vàng đứng dậy, bám vào tường lần đi ra cửa. Giọng bà vang lên đằng sau: "Bà – đờ - cháu!". Câu nói được kéo dài ra, mang theo một chút run rẩy khiến toàn thân tôi cũng run lên, cảm giác như tóc gáy dựng ngược cả dậy. Tôi nuốt nước bọt rồi nói:
"Bà... không... không... không cần đâu! Cháu... cháu... cháu có thể tự đi được!".
"Để- bà - đỡ - cháu!".
Giọng nói của bà nghe cực kỳ cố chấp, vừa dứt lời bà đã chộp lấy tay phải của tôi. Sự ấm áp trong lòng bàn tay bà khiến tôi ngâm ngẩm cảm thấy yên tâm hơn, thầm thở phào một tiếng.
Đi được hai bưóc, tôi chợt cảm thấy có gì đó không phải lắm, làn da ở hai bàn tay đang đỡ tôi sao mà mểm mại trơn nhẵn như vậy, hoàn toàn không thô ráp như tay bà nội. Hoi ấm mong manh ban nãy dường như cũng đang dần tan biến, mỗi lúc một lạnh hơn...
"Bà ơi, bà ơi, có phải bà không đấy?".
Tôi gạt đôi tay đó ra, chạy bổ về phía cửa. Tiếng giày cao gót vang lên côm cộp trên sàn, vì bước chân hỗn loạn nên cả gian nhà chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót của tôi. Đột nhiên tôi vấp phải thứ gì đó, ngã vật ra một thứ mềm nhũn, hình như là chiếc ghế salon trong phòng khách.
"Ha ha... ha ha ha...", tiếng cười nghe cực kỳ đáng sợ lại vang lên, đoạn sau không còn là những tiếng cười rít qua kẽ răng nữa mà kéo dài, mang theo một vẻ gì đó cực kỳ quái đản. Tôi ngồi co rúm trong ghế, cảm thấy nỗi sợ mỗi lúc một lớn hơn. Lúc trước tôi chỉ nghe thấy tiếng cười đó trong mơ, nhưng giờ đây phải đối mặt với nó trong lúc đang tỉnh táo, thế nên nỗi sợ càng khủng khiếp. Tiếng cười đó dù thoảng nhẹ, nhưng độ dài của nó lại có thể phá rách cả màng nhĩ. Tôi muốn bịt hai tai lại nhưng không dám, sợ nếu như cô ta đột nhiên tấn công thì mình sẽ không biết phải đối phó lại ngay lập tức thế nào.
"Bà ơi, bà ơi, bà ở đâu thế?", hai bàn tay tôi khua loạn lên trong không khí để ngăn không cho cô ta đến gần mình.
"Bà - nội - ư, ai - là - bà - nội của ngươi?", giọng nói đột nhiên vang lên ở phía sau, hơi thở lạnh ngắt phả vào gáy tôi. Tôi co rúm lại, ngã ngồi trên đất, song hơi thở đó vẫn không rời khỏi gáy, cứ bám riết lấy tôi. Tôi hoảng loạn lắc người liên tục, song dù thế nào cũng không thể dứt khỏi hơi lạnh đó... Tay tôi khua khoắng phía sau lưng mình nhưng ở đó trống không, chẳng có một ai.
Vì cứ xoay liên tục nên đầu tôi đã hơi choáng váng, cổ họng khô khốc. Tôi đưa tay lên định cởi khuy áo cổ ra, liền chạm ngay vào viên ngọc trai trơn nhẵn. Ngọc trai trên cổ áo ư? Tôi giật mình, sờ lên tay áo, là tay lỡ! Tôi đã mặc, đã mặc chiếc "Tần Hoài đăng ảnh thanh kỳ bào" đó sao?
"Bà ơi, bà ơi, bà ở đâu vậy?", tôi tựa vào ghế sa lon, hét lớn lên.
"Ha ha ha, ha ha ha...", tiếng cười lại vang lên ngay phía sau tai. Trải qua mấy phen sợ hãi, tôi đã yếu đến mức không còn sức đâu mà chạy trốn, chỉ có thể ngồi tựa vào ghể mà thở dốc từng hồi.
Một cơn lạnh ngắt ập lên trên cổ, song không giống như lần nãy, mà giống hệt như những lần nằm mơ, chỉ khác là cảm giác lần này rõ rệt hơn... Tôi run rẩy, không còn đủ sức để phản kháng lại nữa, để mặc bàn tay trên cổ siết lại mỗi lúc một chặt hơn, ý thức dần dần trở nên mơ hồ...
"Cốc cốc cốc...".
Khi tôi sắp mất hoàn toàn ý thức, tiếng gõ cửa vang lên. Là Đường Triêu! Đầu óc tôi lập tức trở nên nhạy cảm, còn bàn tay siết chặt trên cổ cũng lỏng hơn ra. Tôi lấy hết sức đẩy mạnh cô ta, chạy theo hướng tiếng gõ ra cửa. Cánh cửa vừa được mở ra, tôi vội vàng hỏi ngay:
"Đường Triêu phải không? Là Đường Triêu phải không?"
"Tiểu Ảnh, là anh đây! Là anh đây". Anh vừa nói vừa ôm tôi vào lòng. Cảm giác ấm áp quen thuộc ấy khiến tôi không thể kìm nén được thêm, òa lên khóc. Nước mắt tuôn ra khiến mắt càng đau dữ dội.
"Tiểu Ảnh, mắt em làm sao thế? Em mặc gì thế này?". Đường Triêu kêu lên thất thanh.
"Là chiếc Tần Hoài đăng ảnh thanh kỳ bào đúng không? Là tấm xường xám đó đúng không?". Dù đã đoán được từ trước, nhưng khi ấy nỗi sợ khủng khiếp trong tôi vẫn không hề giảm bớt. Tôi túm lấy cánh tay Đường Triêu hỏi đi hỏi lại.
"Tiểu Ảnh, em đừng nói gì nữa, để anh đưa em đến bệnh viện đã". Đường Triêu ôm tôi rồi đi ra ngoài.
"Tiểu Ảnh...".
Tiếng rên ri yêu ớt của bà nội vọng đên, tôi đứng sững lại rồi quay người nhìn. Cơn đau lại dội lên trong mắt, tôi nghĩ lại tất cả những chuyện mới rồi, nỗi sợ vừa vơi đi lại lập tức trào lên. Tôi tựa vào lòng Đường Triêu, cùng anh rời khỏi nơi đó.
Bác sỹ nói mắt tôi không có vấn đề gì nghiêm trọng, sau khi rửa sạch những vết máu bên trên thì sẽ có thể nhìn lại được, chỉ có điều đã chịu áp lực nặng nề, thêm vào đó cũng có cả vết thương nên phải dùng thuốc một đêm để tránh viêm nhiễm. Đôi mắt được băng kín lại, thế giới xung quanh tôi trở thành một mảng đen ngòm.
Đường Triêu ở lại bệnh viện với tôi.
Áng chừng đến ba giờ sáng, một nữ y tá đến nói bác sỹ điều trị muốn gặp Đường Triêu có việc. Sau khi anh đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại có mình tôi, không gian trống trải chỉ nghe thấy tiếng thở của mình. Tôi không ngừng cầu mong anh mau mau quay lại, chờ đợi một lát sau, thấy cánh cửa mở cạch ra một tiếng, tôi dỏng tai lên hỏi: "Đường Triêu à?".
Song anh không trả lời, chỉ đi thẳng đến bên cạnh giường. Bàn tay phải để bên ngoài chăn của tôi bỗng nhiên bị một bàn tay rộng lớn cầm chặt lấy. Các ngón tay trên bàn tay đó ấm áp và mạnh mẽ. Hệ thẩn kinh đang căng cứng lập tức được thả lỏng, đôi tay đó vô cùng quen thuộc, đúng là Đường Triêu rồi. Tôi mỉm cười:
"Sao anh không nói gì? Cả đêm em đã sợ đến chết khiếp rồi, giờ đây mắt lại không nhìn thấy, anh biết vừa xong em đã sợ tới mức nào không?".
Đường Triêu vẫn lặng im không nói, không khí vô cùng quái dị, tôi đưa tay lên chạm vào khuôn mặt anh. Mặt Đường Triêu vốn vuông vức với nhũng đường nét góc cạnh, nhung khuôn mặt mà tôi chạm vào lại nhỏ nhắn và nhẵn nhụi, không có một chút râu nào. Tôi run rẩy nói:
"Đường Triêu, anh đùng làm em sợ!".
Tay tôi trượt dần xuống dưới, khi xuống đến vùng cổ của anh, tôi cảm giác thấy một chất lỏng ấm nóng chảy theo những ngón tay mình xuống, còn chỗ cô họng mà bàn tay chạm vào cũng nhọn hoắt, giống như đã không còn lành lặn vậy. Thanh Lâm ư? Tôi rụt tay lại, song vẫn chạm một bước, bị một bàn tay mềm mại nhưng lạnh ngắt túm chặt lấy. Tôi kêu lên thất thanh: "Á!".
"Tiểu Ảnh, em làm sao thế?", tiếng Đường Triêu vang lên trong phòng bệnh.
"Đường Triêu, là anh à? Có đúng là anh không?", tôi vội vàng khua tay cho tới lúc đã cầm được lấy tay anh mới bình tĩnh lại.
"Tiểu Ảnh, em lại trông thấy gì rồi?".
"Em không thấy gì hêt, nhưng tất cả đều đáng sợ vô cùng. Đường Triêu, anh đừng rời khỏi chỗ này nữa có được không? Anh hễ đi là Thanh Lâm sẽ lại đến tìm em. Em đã chạm vào cô ây. Còn có...". Tôi nói gấp gáp, cuôi cùng bật khóc không thành tiếng vì quá sợ.
Từ lúc đó cho tới sáng Đường Triêu không rời khỏi phòng bệnh nữa bước. Tôi kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra với anh. Đường Triêu tháo chiếc nhẫn trên ngón tay tôi xuống, có vẻ như đã hiểu ra tất cả:
"Những thứ em thấy trong giấc mộng có lẽ đều là thật cả. Xem ra đúng là Úy Bân giết Thanh Lâm, cậu ấy đã nhập vào Vân Phong. Vì chiếc xường xám này xuất hiện ở chỗ nào, Tần Tịnh sẽ ờ chỗ đó, song Thanh Lâm có quan hệ họ hàng với cô ta nên khó có khả năng cô ta làm hại Thanh Lâm. Tuy nhiên chỉ cần cô ta xuất hiện thì Úy Bân và Tiểu Cố cũng sẽ hiện lên theo. Hai người bọn họ vốn không phải chết vì chuyện ân oán nên cũng sẽ không làm tổn thưong người khác, cùng lắm chỉ có thể dọa cho người ta phát sợ thôi. Riêng với Úy Bân, vì cậu ây tận mắt chứng kiến Thanh Lâm và Vân Phong ở bên nhau, lại biết rõ mối quan hệ của em với Vân Phong nên đã làm vậy. Em từng nói Úy Bân rất thương em, thế nên ngay cả khi đã chất thì cậu ấy cũng không cho phép người khác làm tổn thương đến em. Anh nghĩ, nguyên nhân Úy Bân giết người có lẽ là vì trông thấy Thanh Lâm và Vân Phong phản bội em".
Úy Bân, đúng là Úy Bân ư? Trong giấc mơ, Vân Phong đã dùng ngữ điệu của Úy Bân để nói với tôi: "Tất cả những người làm tổn thương đến chị đều phải bị trừng phạt". Từ nhỏ Úy Bân đã không để cho tôi phải chịu bất kỳ sự tổn thương nào. Hễ ai bắt nạt tôi, nó đều liều chết để dạy cho kẻ đó một bài học. Lúc trước những sự quan tâm đó của Úy Bân khiến cho tôi cảm thấy ấm lòng, nhưng giờ đây lại làm tôi vô cùng đau xót, tình cảm trước sau như một đó sao lại nặng nề đến vậy. Tay đã nhúng vào máu tanh thì làm thế nào cũng không thế xóa cho sạch được, khiến tôi phải mang thêm gông cùm nặng trịch.
Từ lâu tôi đã không còn quan tâm đến việc Thanh Lâm và Vân Phong phản bội mình. Đúng là Úy Bân ư? Không, tôi không muốn Úy Bân như vậy! Tôi cũng không muốn thừa nhận việc này do Úy Bân làm.
"Nhưng nếu quả thực có tình thân như anh nói, thì vì sao em gái của cô dâu thời Dân quốc đó cũng chết? Đó là em gái ruột thịt của cô ta, vì sao cô ta không nể tình?". Tôi phản đôì suy luận của Đường Triêu, tôi không thể chấp nhận việc Úy Bân giết Thanh Lâm và Vân Phong là vì tôi.
"Em đã từng nghĩ đến việc này chưa, thứ nhất, không ai từng chứng kiến toàn bộ câu chuyện thời Dân quốc, còn những lời đồn đại sau này thì không thể tin tất cả được, có thể người ta đã thổi phổng sự thực lên thôi. Thứ hai, cô dâu đó vì bị người nhà ngăn cản nên không thể sống bên cạnh người mình yêu thương, vì vậy cô ta hận thù tất cả mọi người. Những chuyện chúng ta biết chỉ là cô ta không lấy được người mình yêu, cô ta là kiếp trước của Tẩn Tịnh vậy thôi. Còn Tần Tịnh thì khác, ít ra thì Hà phu nhân và vú Hà cũng có thể chứng minh là cô ta với ông nội em yêu nhau, nhưng người nhà họ Hà cũng không làm khó cô ta. Có lẽ ngoài bà nội em ra thì chưa từng có ai ngăn cản họ".
"Nhưng mà...".
Tôi bỗng dưng không tìm được lý lẽ nào để phản bác lại Đường Triêu, đúng, có lẽ ngoài bà nội ra, thì không có ai từng ngăn cản họ. Lẽ nào chỉ là một sự ngăn cản đơn thuần? Nếu đúng là như vậy, thì vì sao mối thù của Tần Tịnh lại sâu sắc đến vậy? Nếu đúng như những gì Đường Triêu nói, thì có khả năng Úy Bân đã nhập vào người Vân Phong để giết Thanh Lâm, vậy thì, liệu Thanh Lâm có bắt chước theo hành vi của Úy Bân không? Nếu đúng thế tôi còn có thể chạy trốn được bao lâu nữa?
Tôi đưa tay lên chạm vào viên ngọc trai nơi cổ áo, nó vẫn trơn nhẵn như mọi khi, song lại lạnh lẽo thêm mấy phần.
Đường Triêu dường như nhìn thấu sự lo lắng đó nên ôm lấy tôi, nghĩ một lúc lâu rồi nói:
"Tiểu Ảnh, chỉ có cách hủy hoại chiếc áo dài xường xám này đi thì mới có thể yên bình được. Song trước khi tiêu hủy nó, chúng ta phải cắt đứt được oán khí của Tần Tịnh. Oán thù suốt hai kiếp chồng lên nhau, tất cả đều do cô ta gây ra hết, còn những người như Thanh Lâm, Tiểu Cổ đều chỉ theo đuôi thôi, một khi linh hồn của Tần Tịnh tiêu tán, thì bọn họ đương nhiên cũng tự động tiêu tán hết".
"Nhưng mà chúng ta phải làm thế nào để linh hồn của Tần Tịnh siêu thoát?".
"Tìm ông nội của em. Như sư bá của anh đã nói, chỉ có cách này mới có thể tiệt trừ hoàn toàn ẩn họa. Dùng bùa chú cơ bản không phải là biện pháp lâu dài, nhất định phải giải quyết tận gốc mới xong. Chỉ có thế mới được sống yên bình".
"Để - bà – đỡ - cháu", giọng nói của bà nghe cực kỳ cố chấp, vừa dứt lời bà đã chộp lấy tay phải của tôi. Sự ấm áp trong lòng bàn tay bà khiến thôi ngấm ngầm cảm thấy yên tâm hơn, thầm thở phào một tiếng. Đi được hai bước, tôi chợt cảm thấy có gì đó không phải lắm, làn da ở hai bàn tay đang đỡ tôi sang mà mềm mại trơn nhẵn như vậy, hoàn toàn không thô ráp như tay bà nội. Hơi ấm mong manh ban nãy dường như cũng đang dần tan biến, mỗi lúc một lạnh hơn...
Đau, không sao kìm nổi nỗi đau. Tôi hơi nghiêng đầu sang một bên, muốn tránh đi những ngón tay nhọn hoắt đó, nhưng nó vẫn bám riết lấy tôi không rời, hệt như đã hợp lại với da thịt tôi làm một vậy. Một nỗi hoảng sợ dâng lên tự đáy lòng, tôi cố gắng mở mắt để thoát ra khỏi bóng tối mịt mùng đó, nhưng ngoài cảm giác đau đớn ra thì có vẻ như tất cả các giác quan trên cơ thể đều đã mất hết chức năng... Tôi kêu lên thất thanh, miệng há to ra, song âm thanh khi ra đến cổ họng đều biến thành những tiếng ú ớ quái đản và mong manh.
Khi những ngón tay nhọn hoắt đang ép chặt lấy con ngươi mắt tôi, khi dưỡng khí trong phổi mỗi lúc một ít đi, tiếng nhạc bài hát "Phá gió đông" của Châu Kiệt Luân bất chợt vang lên bên tai. Âm thanh đó hệt như một mũi dao sắc bén rạch ngang không gian tĩnh lặng, sức nặng trên mắt tôi cũng tan biến, chỉ còn lại cơn đau vẫn chưa tan đi hết. Cuối cùng tôi cũng mở được mắt ra, nhưng vì đau quá nên chỉ có thể mở hé được một chút. Trong mơ hồ, tôi nhìn thấy bá nội đang nhễ nhại mồ hôi quỳ ngay trước giường, nhìn vào hai bàn tay mình với vẻ cực kỳ kinh ngạc. Ngón trỏ và ngón giữa trên bàn tay phải của bà vẫn còn dính máu. Tôi mò mẫm tìm được chiếc điện thoại bên cạnh gối mình. Mắt bị che phủ bởi một lớp màng màu đỏ, tôi đưa tay lên cố lau đi nhưng một thứ chất lỏng dinh đính không ngừng rỉ ra, làm thế nào cũng không sao lau hết được...
Tôi đành nhắm mắt lại, lần sờ trên máy điện thoại nhãn được nút nhận cuộc gọi: "A lô!".
"Tiểu Ảnh, là anh đây! Em có sao không?", giọng Đường Triêu lo lắng vang lên ở máy bên kia. Nghe thấy giọng anh, trái tim đang hoảng loạn của tôi ngay lập tức bình ổn lại được phần nào.
"Đường Triêu, anh mau đến nhà em đi, mắt em không nhìn thấy gì cả", một giọt nước nóng hổi đã lăn qua má tôi, từng con đau dội lên trong mắt.
"Tiểu Ảnh em làm sao thê? Đã xảy ra chuyện gì?".
Trước mắt tôi hiện lên hình ảnh những ngón tay dính máu bà nội, là bà đã tấn công tôi ư? Nhưng mà tôi làm sao nói với Đường Triêu như vậy được? Dù thế nào thì tôi cũng không dám tin rằng người thân duy nhất tôi có lại làm tổn thương tôi. Đột nhiên tôi nhớ đến Úy Bân, còn cả Thanh Lâm và Vân Phong, lẽ nào? Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, dường như mỗi ngóc ngách, mỗi người đều có ẩn chứa một mối đe đọa. Khi đó tôi bỗng dưng cảm thấy cô độc vô cùng, tôi còn có thể tin ai đây?
Đường Triêu, cái tên đó chợt hiện lên trong đầu, đúng rồi, tôi chỉ có thể tin vào Đường Triêu. Bởi vì từ đầu đến cuối anh ấy chưa từng gây tổn thương cho tôi, nên hiện giờ người duy nhất tôi có thể tin tưởng, người duy nhất có thể che chở cho tôi chỉ có anh.
"Đường Triêu, anh đến đây nhanh một chút được không? Khi nào gặp em sẽ nói rõ cho anh biết".
Giọng tôí trong điện thoại hơi run lên, những ngón tay cũng run lập cập vì quá sợ hãi, khiến cho chiếc điện thoại trong tay tôi như muốn rơi xuống đất.
"Tiểu Ảnh, em đừng sợ. Em bình tĩnh lại đi, anh sẽ đến ngay!", Đường Triêu an ủi tôi. Nghe thấy tiếng tôi trả lời, anh mới ngắt máy.
Tôi ngồi co rúm lại ở một góc giường, không khí dường như đã đông kết lại, mắt sưng tấy khiến tôi không sao mở ra nổi, nhưng tai thì lúc nào cũng dựng đứng lên để lắng nghe, không muốn bỏ lọt bất cứ âm thanh nào dù nhỏ nhất. Chiếc giường hơi động đậy, tôi cảm giác thấy bà nội tiến gần đến mình thêm hai bước. Tôi đưa tay lên, hướng về vị trí nơi bà đứng rồi hét lên: "Bà đừng đến đây!" .
"Tiểu Ảnh, bà..."
Giọng nói cùa bà chứa đựng tình thương yêu nhưng nghe yêu đuối vô cùng, giống như đã bị rút hết tất cà sức lực vậy. Đúng là tình thương yêu không? Thế nhưng vừa nãy...
"Cháu xin bà, bà đừng đến đây!". Tôi ôm lấy đầu, kêu lên đau đón.
"Tiểu Ảnh, sao thế này. Chúng ta đang làm sao thế này? Là cô ta phải không? Vì sao âm hồn của cô ta không chịu tan đi? Đây là báo ứng phải không?". Tiếng bà vang lên trong không trung nghe run rẩy, xen lẫn với một tiếng khóc khẽ khàng đầy lo sợ. Tôi gần như có thể tưởng tượng được ra biếu cảm trên khuôn mặt già nua cùa bà nội khi đó như thế nào, trái tim đột nhiên thấy mềm dịu lại. Bà làm tổn thương đến tôi thì đã làm sao? Bà vẫn là người thân duy nhất mà tôi gắn kêt cuộc sống của mình vào kia mà.
"Bà ơi, bà đưa cháu ra phòng khách có được không? Không, bà lấy quần áo cho cháu đã, giúp cháu thay đồ với". Tôi vội vàng nói, bà nội làm theo ngay, đưa một bộ quần áo đến cho tôi. Mặt vải trơn bóng giống như chất sa tanh, là xường xám ư? Tôi hoảng hồn:
"Bà ơi, vì sao bà lại đưa áo xường xám cho cháu? Bà đưa cho cháu bộ quần áo khác đi!" .
Bà nội ừ một tiếng, sau đó tôi không còn nghe thây âm thanh nào nữa, không khí lại quay về vẻ kỳ quái như ban nãy. Tôi không dám nói thêm một lời, thay bộ quần áo ngủ ra rồi mò mẫm mặc chiếc xường xám đó vào. Tôi ngồi xuống đâu giường, chân dò dẫm tìm tứ phía song vẫn không tìm được dép, đành lên tiếng gọi:
"Bà ơi, bà lấy giúp giày cho cháu vói. Cháu không tìm thấy!".
Tiếng bước chân của bà nghe cực kỳ chậm rãi, mãi lâu sau tôi mói nghe thấy tiêng khớp xương cọt kẹt khi bà ngồi xuống. Bà nhấc chân phải tôi lên, không đi tất cho tôi mà đi vào đó một chiếc giày. Là giày cao gót ư?
"Bà ơi...". Tôi đang định lên tiếng bảo bà lấy cho tôi một đôi giày đế bằng, nhưng tay bà đã ân mạnh vào chân tôi với vẻ rất không hài lòng, sau đó im lặng, thế nên yêu cầu đó lại bị tôi nuốt ngược vào trong bụng, đành ngồi im để bà đi nốt chiếc kia vào chân cho mình.
Vừa đặt được chân xuống đất, tôi đã vội vàng đứng dậy, bám vào tường lần đi ra cửa. Giọng bà vang lên đằng sau: "Bà – đờ - cháu!". Câu nói được kéo dài ra, mang theo một chút run rẩy khiến toàn thân tôi cũng run lên, cảm giác như tóc gáy dựng ngược cả dậy. Tôi nuốt nước bọt rồi nói:
"Bà... không... không... không cần đâu! Cháu... cháu... cháu có thể tự đi được!".
"Để- bà - đỡ - cháu!".
Giọng nói của bà nghe cực kỳ cố chấp, vừa dứt lời bà đã chộp lấy tay phải của tôi. Sự ấm áp trong lòng bàn tay bà khiến tôi ngâm ngẩm cảm thấy yên tâm hơn, thầm thở phào một tiếng.
Đi được hai bưóc, tôi chợt cảm thấy có gì đó không phải lắm, làn da ở hai bàn tay đang đỡ tôi sao mà mểm mại trơn nhẵn như vậy, hoàn toàn không thô ráp như tay bà nội. Hoi ấm mong manh ban nãy dường như cũng đang dần tan biến, mỗi lúc một lạnh hơn...
"Bà ơi, bà ơi, có phải bà không đấy?".
Tôi gạt đôi tay đó ra, chạy bổ về phía cửa. Tiếng giày cao gót vang lên côm cộp trên sàn, vì bước chân hỗn loạn nên cả gian nhà chỉ nghe thấy tiếng giày cao gót của tôi. Đột nhiên tôi vấp phải thứ gì đó, ngã vật ra một thứ mềm nhũn, hình như là chiếc ghế salon trong phòng khách.
"Ha ha... ha ha ha...", tiếng cười nghe cực kỳ đáng sợ lại vang lên, đoạn sau không còn là những tiếng cười rít qua kẽ răng nữa mà kéo dài, mang theo một vẻ gì đó cực kỳ quái đản. Tôi ngồi co rúm trong ghế, cảm thấy nỗi sợ mỗi lúc một lớn hơn. Lúc trước tôi chỉ nghe thấy tiếng cười đó trong mơ, nhưng giờ đây phải đối mặt với nó trong lúc đang tỉnh táo, thế nên nỗi sợ càng khủng khiếp. Tiếng cười đó dù thoảng nhẹ, nhưng độ dài của nó lại có thể phá rách cả màng nhĩ. Tôi muốn bịt hai tai lại nhưng không dám, sợ nếu như cô ta đột nhiên tấn công thì mình sẽ không biết phải đối phó lại ngay lập tức thế nào.
"Bà ơi, bà ơi, bà ở đâu thế?", hai bàn tay tôi khua loạn lên trong không khí để ngăn không cho cô ta đến gần mình.
"Bà - nội - ư, ai - là - bà - nội của ngươi?", giọng nói đột nhiên vang lên ở phía sau, hơi thở lạnh ngắt phả vào gáy tôi. Tôi co rúm lại, ngã ngồi trên đất, song hơi thở đó vẫn không rời khỏi gáy, cứ bám riết lấy tôi. Tôi hoảng loạn lắc người liên tục, song dù thế nào cũng không thể dứt khỏi hơi lạnh đó... Tay tôi khua khoắng phía sau lưng mình nhưng ở đó trống không, chẳng có một ai.
Vì cứ xoay liên tục nên đầu tôi đã hơi choáng váng, cổ họng khô khốc. Tôi đưa tay lên định cởi khuy áo cổ ra, liền chạm ngay vào viên ngọc trai trơn nhẵn. Ngọc trai trên cổ áo ư? Tôi giật mình, sờ lên tay áo, là tay lỡ! Tôi đã mặc, đã mặc chiếc "Tần Hoài đăng ảnh thanh kỳ bào" đó sao?
"Bà ơi, bà ơi, bà ở đâu vậy?", tôi tựa vào ghế sa lon, hét lớn lên.
"Ha ha ha, ha ha ha...", tiếng cười lại vang lên ngay phía sau tai. Trải qua mấy phen sợ hãi, tôi đã yếu đến mức không còn sức đâu mà chạy trốn, chỉ có thể ngồi tựa vào ghể mà thở dốc từng hồi.
Một cơn lạnh ngắt ập lên trên cổ, song không giống như lần nãy, mà giống hệt như những lần nằm mơ, chỉ khác là cảm giác lần này rõ rệt hơn... Tôi run rẩy, không còn đủ sức để phản kháng lại nữa, để mặc bàn tay trên cổ siết lại mỗi lúc một chặt hơn, ý thức dần dần trở nên mơ hồ...
"Cốc cốc cốc...".
Khi tôi sắp mất hoàn toàn ý thức, tiếng gõ cửa vang lên. Là Đường Triêu! Đầu óc tôi lập tức trở nên nhạy cảm, còn bàn tay siết chặt trên cổ cũng lỏng hơn ra. Tôi lấy hết sức đẩy mạnh cô ta, chạy theo hướng tiếng gõ ra cửa. Cánh cửa vừa được mở ra, tôi vội vàng hỏi ngay:
"Đường Triêu phải không? Là Đường Triêu phải không?"
"Tiểu Ảnh, là anh đây! Là anh đây". Anh vừa nói vừa ôm tôi vào lòng. Cảm giác ấm áp quen thuộc ấy khiến tôi không thể kìm nén được thêm, òa lên khóc. Nước mắt tuôn ra khiến mắt càng đau dữ dội.
"Tiểu Ảnh, mắt em làm sao thế? Em mặc gì thế này?". Đường Triêu kêu lên thất thanh.
"Là chiếc Tần Hoài đăng ảnh thanh kỳ bào đúng không? Là tấm xường xám đó đúng không?". Dù đã đoán được từ trước, nhưng khi ấy nỗi sợ khủng khiếp trong tôi vẫn không hề giảm bớt. Tôi túm lấy cánh tay Đường Triêu hỏi đi hỏi lại.
"Tiểu Ảnh, em đừng nói gì nữa, để anh đưa em đến bệnh viện đã". Đường Triêu ôm tôi rồi đi ra ngoài.
"Tiểu Ảnh...".
Tiếng rên ri yêu ớt của bà nội vọng đên, tôi đứng sững lại rồi quay người nhìn. Cơn đau lại dội lên trong mắt, tôi nghĩ lại tất cả những chuyện mới rồi, nỗi sợ vừa vơi đi lại lập tức trào lên. Tôi tựa vào lòng Đường Triêu, cùng anh rời khỏi nơi đó.
Bác sỹ nói mắt tôi không có vấn đề gì nghiêm trọng, sau khi rửa sạch những vết máu bên trên thì sẽ có thể nhìn lại được, chỉ có điều đã chịu áp lực nặng nề, thêm vào đó cũng có cả vết thương nên phải dùng thuốc một đêm để tránh viêm nhiễm. Đôi mắt được băng kín lại, thế giới xung quanh tôi trở thành một mảng đen ngòm.
Đường Triêu ở lại bệnh viện với tôi.
Áng chừng đến ba giờ sáng, một nữ y tá đến nói bác sỹ điều trị muốn gặp Đường Triêu có việc. Sau khi anh đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại có mình tôi, không gian trống trải chỉ nghe thấy tiếng thở của mình. Tôi không ngừng cầu mong anh mau mau quay lại, chờ đợi một lát sau, thấy cánh cửa mở cạch ra một tiếng, tôi dỏng tai lên hỏi: "Đường Triêu à?".
Song anh không trả lời, chỉ đi thẳng đến bên cạnh giường. Bàn tay phải để bên ngoài chăn của tôi bỗng nhiên bị một bàn tay rộng lớn cầm chặt lấy. Các ngón tay trên bàn tay đó ấm áp và mạnh mẽ. Hệ thẩn kinh đang căng cứng lập tức được thả lỏng, đôi tay đó vô cùng quen thuộc, đúng là Đường Triêu rồi. Tôi mỉm cười:
"Sao anh không nói gì? Cả đêm em đã sợ đến chết khiếp rồi, giờ đây mắt lại không nhìn thấy, anh biết vừa xong em đã sợ tới mức nào không?".
Đường Triêu vẫn lặng im không nói, không khí vô cùng quái dị, tôi đưa tay lên chạm vào khuôn mặt anh. Mặt Đường Triêu vốn vuông vức với nhũng đường nét góc cạnh, nhung khuôn mặt mà tôi chạm vào lại nhỏ nhắn và nhẵn nhụi, không có một chút râu nào. Tôi run rẩy nói:
"Đường Triêu, anh đùng làm em sợ!".
Tay tôi trượt dần xuống dưới, khi xuống đến vùng cổ của anh, tôi cảm giác thấy một chất lỏng ấm nóng chảy theo những ngón tay mình xuống, còn chỗ cô họng mà bàn tay chạm vào cũng nhọn hoắt, giống như đã không còn lành lặn vậy. Thanh Lâm ư? Tôi rụt tay lại, song vẫn chạm một bước, bị một bàn tay mềm mại nhưng lạnh ngắt túm chặt lấy. Tôi kêu lên thất thanh: "Á!".
"Tiểu Ảnh, em làm sao thế?", tiếng Đường Triêu vang lên trong phòng bệnh.
"Đường Triêu, là anh à? Có đúng là anh không?", tôi vội vàng khua tay cho tới lúc đã cầm được lấy tay anh mới bình tĩnh lại.
"Tiểu Ảnh, em lại trông thấy gì rồi?".
"Em không thấy gì hêt, nhưng tất cả đều đáng sợ vô cùng. Đường Triêu, anh đừng rời khỏi chỗ này nữa có được không? Anh hễ đi là Thanh Lâm sẽ lại đến tìm em. Em đã chạm vào cô ây. Còn có...". Tôi nói gấp gáp, cuôi cùng bật khóc không thành tiếng vì quá sợ.
Từ lúc đó cho tới sáng Đường Triêu không rời khỏi phòng bệnh nữa bước. Tôi kể lại tất cả những chuyện đã xảy ra với anh. Đường Triêu tháo chiếc nhẫn trên ngón tay tôi xuống, có vẻ như đã hiểu ra tất cả:
"Những thứ em thấy trong giấc mộng có lẽ đều là thật cả. Xem ra đúng là Úy Bân giết Thanh Lâm, cậu ấy đã nhập vào Vân Phong. Vì chiếc xường xám này xuất hiện ở chỗ nào, Tần Tịnh sẽ ờ chỗ đó, song Thanh Lâm có quan hệ họ hàng với cô ta nên khó có khả năng cô ta làm hại Thanh Lâm. Tuy nhiên chỉ cần cô ta xuất hiện thì Úy Bân và Tiểu Cố cũng sẽ hiện lên theo. Hai người bọn họ vốn không phải chết vì chuyện ân oán nên cũng sẽ không làm tổn thưong người khác, cùng lắm chỉ có thể dọa cho người ta phát sợ thôi. Riêng với Úy Bân, vì cậu ây tận mắt chứng kiến Thanh Lâm và Vân Phong ở bên nhau, lại biết rõ mối quan hệ của em với Vân Phong nên đã làm vậy. Em từng nói Úy Bân rất thương em, thế nên ngay cả khi đã chất thì cậu ấy cũng không cho phép người khác làm tổn thương đến em. Anh nghĩ, nguyên nhân Úy Bân giết người có lẽ là vì trông thấy Thanh Lâm và Vân Phong phản bội em".
Úy Bân, đúng là Úy Bân ư? Trong giấc mơ, Vân Phong đã dùng ngữ điệu của Úy Bân để nói với tôi: "Tất cả những người làm tổn thương đến chị đều phải bị trừng phạt". Từ nhỏ Úy Bân đã không để cho tôi phải chịu bất kỳ sự tổn thương nào. Hễ ai bắt nạt tôi, nó đều liều chết để dạy cho kẻ đó một bài học. Lúc trước những sự quan tâm đó của Úy Bân khiến cho tôi cảm thấy ấm lòng, nhưng giờ đây lại làm tôi vô cùng đau xót, tình cảm trước sau như một đó sao lại nặng nề đến vậy. Tay đã nhúng vào máu tanh thì làm thế nào cũng không thế xóa cho sạch được, khiến tôi phải mang thêm gông cùm nặng trịch.
Từ lâu tôi đã không còn quan tâm đến việc Thanh Lâm và Vân Phong phản bội mình. Đúng là Úy Bân ư? Không, tôi không muốn Úy Bân như vậy! Tôi cũng không muốn thừa nhận việc này do Úy Bân làm.
"Nhưng nếu quả thực có tình thân như anh nói, thì vì sao em gái của cô dâu thời Dân quốc đó cũng chết? Đó là em gái ruột thịt của cô ta, vì sao cô ta không nể tình?". Tôi phản đôì suy luận của Đường Triêu, tôi không thể chấp nhận việc Úy Bân giết Thanh Lâm và Vân Phong là vì tôi.
"Em đã từng nghĩ đến việc này chưa, thứ nhất, không ai từng chứng kiến toàn bộ câu chuyện thời Dân quốc, còn những lời đồn đại sau này thì không thể tin tất cả được, có thể người ta đã thổi phổng sự thực lên thôi. Thứ hai, cô dâu đó vì bị người nhà ngăn cản nên không thể sống bên cạnh người mình yêu thương, vì vậy cô ta hận thù tất cả mọi người. Những chuyện chúng ta biết chỉ là cô ta không lấy được người mình yêu, cô ta là kiếp trước của Tẩn Tịnh vậy thôi. Còn Tần Tịnh thì khác, ít ra thì Hà phu nhân và vú Hà cũng có thể chứng minh là cô ta với ông nội em yêu nhau, nhưng người nhà họ Hà cũng không làm khó cô ta. Có lẽ ngoài bà nội em ra thì chưa từng có ai ngăn cản họ".
"Nhưng mà...".
Tôi bỗng dưng không tìm được lý lẽ nào để phản bác lại Đường Triêu, đúng, có lẽ ngoài bà nội ra, thì không có ai từng ngăn cản họ. Lẽ nào chỉ là một sự ngăn cản đơn thuần? Nếu đúng là như vậy, thì vì sao mối thù của Tần Tịnh lại sâu sắc đến vậy? Nếu đúng như những gì Đường Triêu nói, thì có khả năng Úy Bân đã nhập vào người Vân Phong để giết Thanh Lâm, vậy thì, liệu Thanh Lâm có bắt chước theo hành vi của Úy Bân không? Nếu đúng thế tôi còn có thể chạy trốn được bao lâu nữa?
Tôi đưa tay lên chạm vào viên ngọc trai nơi cổ áo, nó vẫn trơn nhẵn như mọi khi, song lại lạnh lẽo thêm mấy phần.
Đường Triêu dường như nhìn thấu sự lo lắng đó nên ôm lấy tôi, nghĩ một lúc lâu rồi nói:
"Tiểu Ảnh, chỉ có cách hủy hoại chiếc áo dài xường xám này đi thì mới có thể yên bình được. Song trước khi tiêu hủy nó, chúng ta phải cắt đứt được oán khí của Tần Tịnh. Oán thù suốt hai kiếp chồng lên nhau, tất cả đều do cô ta gây ra hết, còn những người như Thanh Lâm, Tiểu Cổ đều chỉ theo đuôi thôi, một khi linh hồn của Tần Tịnh tiêu tán, thì bọn họ đương nhiên cũng tự động tiêu tán hết".
"Nhưng mà chúng ta phải làm thế nào để linh hồn của Tần Tịnh siêu thoát?".
"Tìm ông nội của em. Như sư bá của anh đã nói, chỉ có cách này mới có thể tiệt trừ hoàn toàn ẩn họa. Dùng bùa chú cơ bản không phải là biện pháp lâu dài, nhất định phải giải quyết tận gốc mới xong. Chỉ có thế mới được sống yên bình".