Đường Cẩm Thư cười đủ, quay lưng đi không còn nhìn An Cảnh nữa. Bên trong phòng giam, An Cảnh nhẫn nhịn hờn ý, nói khẽ: "Cẩm Thư cảm thấy làm chó, mèo khó sao?"
Đường Cẩm Thư nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn: "Mèo chó có cái gì khó làm, cả ngày trừ ăn uống ra, mệnh nhàn nhã..."
"Vậy làm người khó sao?" Dưới ánh nến gương mặt An Cảnh ôn nhuận như ngọc.
Đường Cẩm Thư nhìn lướt qua, không nhịn được nói: "Khó khó khó, khó như lên trời!"
Đường Cẩm Thư cứ như vậy ngủ một giấc đến khi tỉnh, mơ mơ màng màng thấy người tới đã đổi cái gian phòng khác, trên giường cách một lớp rèm của mỏng manh trông thấy trong phòng bố trí mười phần lịch sự tao nhã, khí tức hoa lê thơm ngọt tràn ngập trong phòng, lại mơ hồ cảm thấy hết sức quen thuộc.
"Mạn châu." Đường Cẩm Thư lần nữa nhớ tới vị Hồ Quốc công chúa không hẹn mà gặp kia.
Ngoài cửa sổ sắc trời còn sớm, mơ màng âm thầm đốt một ngọn nến, đại khái là mới tờ mờ sáng, giờ này trong cung đại đa số người vẫn đang ngủ, chỉ có Hưởng Tuyền nằm trong góc ngáp ngủ.
Đường Cẩm Thư giật giật ngón tay, gọi Hưởng Tuyền đến, trên thân mặc dù đau nhức, nhưng cũng nhẹ nhàng khoan khoái, nghĩ đến An Cảnh đã sớm thay hắn dọn dẹp một phen.
Bên giường có cái thị nữ thấy hắn tỉnh, đi tới nhỏ giọng nói: " Đường công tử, Hoàng Thượng đã phân phó ta, người hiện nay muốn ăn gì?"
Đường Cẩm Thưcúi đầu chọc chọc cái bụng tròn trịa của Hưởng Tuyền nói: "Ngươi đói bụng không?"
Con mèo trắng kêu hai tiếng, Đường Cẩm Thư cười: "vậy mang cho ta một đầu cá hấp."
Động tác của tiểu cô nương cũng thật là nhanh, hướng cửa nhà lao miệng phân phó tiểu thái giám, tiểu thái giám nào dám lờ đi, một đường chạy đến đưa cá tới.
Đường Cẩm Thư cảm ơn, tiểu thái giám nhìn quanh hai bên một chút, đột nhiên từ trong ngực móc ra một cái phong thư, thấp giọng nói: "Công tử, lão gia phó thác tiểu nhân phải tự mình đem thư giao cho ngươi."
"A, trước tiên bỏ qua đã." Đường Cẩm Thư rủ mắt xuống, có chút lười nhác đáp, còn giống như là quan tâm hộp cá cơm của Hưởng Tuyền hơn.
Tiểu thái giám cũng không nói, chỉ cúi đầu đáp: "Lão gia nói, cho dù công tử không nhìn lá thư này, lão gia cũng nhất định muốn bảo đảm công tử bình an vô sự."
Đường Cẩm Thư mặt không biểu tình, đợi đến kia tiểu thái giám kia rời đi khóe miệng mới nở ra một nụ cười đắng chat: "Cha ơi cha, người đã nói, cái người tiếc nuối nhất chinh là Đường gia không sinh cái nữ nhi. "Dứt lời nhìn ánh nắng bên ngoài kia một chút, ném phong thư sang một bên nói: "Cái mạng của ta cũng không đáng giá, nên trách không được người cùng nương đồng cảm."
Lúc sao Đường Cẩm Thư từ trong mâm cầm đuôi con cá xách lên, đưa cho Hưởng Tuyền nói: " Năm đó ta dùng hai chữ đổi lấy mạng của ngươi, hôm nay đến ngươi ngâm thơ đổi bữa sáng, thế nào?"
Hưởng Tuyền nhìn hắn một cái, ngay cả meo cũng không meo, uể oải đến nơi hẻo lánh cuộn thành hình tròn đi ngủ.
Đường Cẩm Thư mặc áo khoác xuống giường, đến nơi hẻo lánh đó, lôi cái đuôi của nó ra: "Ta nói ngươi còn không phục, năm đó sứ thần Hồ Quốc, chính là thích ăn thịt mèo, so với ánh mắt ngươi nhìn cơm tối đồng dạng..."
Hưởng Tuyền duỗi chân, muốn chạy ra ngoài, bên ngoài đột nhiên ầm ầm hai tiếng, dọa nó trở về trong ngực Đường Cẩm Thư. Đường Cẩm Thư ngẩng đầu, mở cửa sổ thấy ở ngoài hóa ra là sét đánh, trách không được hơn nửa đêm, trong phòng ngược lại buồn bực.
Chỉ chốc lát bên ngoài âm thanh rầm rầm của mưa vang lên, nước mưa đánh trên tàu lá chuối, có mấy giọt vừa vặn đánh vào mặt Đường Cẩm Thư, Đường Cẩm Thư cũng không lùi, chỉ cảm thấy mưa này có phần lạnh, hiện tại trời vẫn còn tờ mờ sáng, không khỏi lộ ra mười phần thê lương.
Đường Cẩm Thư đột nhiên nhíu mày nói: "Là ai?"
Ngoài cửa sổ che dấu dưới tàu lá chuối một bóng người giật giật, khoác lên người kiện áo mưa được làm từ rơm, từ lúc sấm đánh lần đầu hắn mới trốn vào trong viện tử này. Thấy tung tích bại lộ, hắn xoay người lại chui vào một bên trong góc, gắt gao cúi đầu.
Đường Cẩm Thư đem cửa sổ mở lớn, nước mưa xông vào làm ướt một mảng chăn lông. Người kia chắc chắn là cố ý, biết rõ hắn đã nhìn thấy hắn, lại hết lần này tới lần khác không chịu rời đi.
"Hưởng Tuyền ngươi ra đó đi." Đường Cẩm Thư bĩu môi, Hưởng Tuyền lập tức từ trong ngực hắn nhảy xuống, chạy ra cột gỗ ngoài cửa, nó thích thú mà cọ xát vào y phục đối phương.
Đầu tóc người kia đã rối tung, nửa ngày mới trầm thấp nghiêng mặt nhìn xuống, đối phương chần chờ một chút, cẩn thận dùng ngón tay sờ lên đầu Hưởng Tuyền, mèo trắng vậy mà rất hưởng thụ, trực tiếp nâng người lên.
Đường Cẩm Thư mở to hai mắt nhìn, giật mình nói: "Ta cho ngươi ăn mấy ngày nay, vậy mà ngươi dám dùng ánh mắt yêu thương nhìn người khác."
"Con mèo này..." Ngoài cửa người kia đột nhiên mở miệng, hình như là quá lâu chưa từng nói chuyện, thanh âm nghe vào có chút cổ quái.
"Nó chính là thích cùng ngươi thân cận, xin ngươi đừng trách."
Không có. Đối phương rủ xuống mắt, thấp giọng nói "Cũng tốt."
Đường Cẩm Thư mỉm cười: Ngươi có biết nó còn có một cái tên khác, gọi "Đạp Mặc Tầm Mai"?"
"Đạp Mặc Tầm Mai""? Đối phương hứng thú: "Tại sao lại gọi như vậy?"
Đường Cẩm Thư ra hiệu cho đối phương nhìn về phía móng vuốt Hưởng Tuyền: "Ngươi nâng lên bốn cái móng vuốt nó lên, sẽ nhìn thấy một điểm nhỏ màu đen nằm ở phía trên?"
Con mèo giơ chân lên, quả nhiên thấy Hưởng Tuyền mặc dù lông tóc màu tuyết trắng, dưới chân lại có những đốm đen lẻ tẻ, ánh mắt hắn không khỏi sáng lên: "Thật đúng là giống như là nhảy vào trong thư phòng từ trong đống mực một cước bị mực bắn tung tóe."
"Cho nên mới gọi là Đạp Mặc a"
"Chơi vui chơi vui, hình như Tầm Mai hiểu chúng ta nói chuyện?" Đối phương bận bịu hiếu kỳ nói.
"Tầm Mai a"... Đường Cẩm Thư đưa tay, dùng tay làm dấu mời: "Công tử đã rảnh rỗi hơn nửa đêm tới thăm Đường mỗ, sao không vào cửa nói chuyện? Ngoài phòng mưa rất lớn."
"Ngươi đã nói như vậy, vậy ta liền không khách khí." Đối phương cười khanh khách, không phải âm thanh nam tử trầm thấp hùng hậu, ngược lại là tiếng nữ tử chuông bạc dễ nghe, dọa đến Hưởng Tuyền co cẳng liền chạy.
Người kia vừa đi vừa cười, vừa vào cửa miệng cười đến lợi hại hơn, Đường Cẩm Thư quay lại nhìn, lông mày thanh tú, môi đỏ, răng trắng, một đôi mắt cong thành nguyệt nha, đâu không phải là bộ dáng nữ tử sao?
Đường Cẩm Thư giật nảy mình: "Vị huynh đài này, ngươi ngụy trang thành cô nương khá tốt đó nha!"
Nữ tử kia giậm chân một cái, cả giận: "Hảo, cái Đường Cẩm Thư ngươi, lại còn nghĩ ta là nam nhân!"
"Là sao..." Đường Cẩm Thư ngẩn người, chẳng lẽ huynh đài thích người khác xưng ngươi là cô nương?"
"Đường Cẩm Thư! Ngươi nhìn kỹ! Ta là nữ nhân!" Nữ tử kia ưỡn ngực một cái, hất mái tóc phía sau: "Đường đường chính chính, không thể giả được, đại khánh công chúa!"
"Thì ra là công chúa điện hạ." Đường Cẩm Thư cũng không hỏi nàng làm sao biết mình, chỉ nhàn nhạt thi lễ một cái, trong nháy mắt liền lộ ra xa cách rất nhiều.
"Đã quấy rầy điện hạ đêm mưa đi dạo, coi thỉnh điện hạ thứ lỗi."
"Thế này còn tạm được... "An Định chu miệng, lại cảm thấy lời hắn nói làm sao lại có ý châm chọc, nhìn Đường Cẩm Thư vốn cũng không để ý, từ trước bàn tiện tay cầm quyển sách, tựa người ở đầu giường đọc.
" Ngươi... "An Định bị kìm nén đến đỏ bừng: "Ngươi chẳng lẽ không tin lời ta nói sao?"
"Tin, làm sao ta lại không tin." Đường Cẩm Thư thản nhiên nói: "Đừng nói ở chỗ này, ngay cả ở nhà xí ta nhìn thấy công chúa cũng sẽ tin, An gia các ngươi làm gì có ai là người bình thường?"
"Ngươi..." An Định nói không ra lời: "Cái gì mà đại tài tử Trường An, rõ ràng chính là một kẻ đáng ghét, uổng phí ngươi đọc những Thánh Hiền chi thư, nói chuyện vẫn là như vậy để cho người ta ghét bỏ, thật không biết được hoàng huynh bị ngươi cho uống cái gì, để bị ngươi làm cho mê mệt đến như bị quỷ ám như thế."
"Vậy liền mời công chúa một ngày kia hỏi cho ra, nhất định phải nói cho tại hạ." Đường Cẩm Thư nghiêng đầu, hững hờ nhìn qua ngón tay của mình: "Hoàng Thượng coi trọng ta cái gì, ta thay đổi cái đó."
"A, thật là có lá gan nói ra những lời này." An Định nhìn bốn phía một vòng, đụng đến tấm thảm bên cửa sổ: "Ngươi có biết hay không đây là da của bạch hổ? Có tiền cũng không mua được, là bảo vật vô giá, hắn lại lấy ra cho ngươi trải đất."
"A? " Đường Cẩm Thư nói: " có lẽ là bởi vì ta sợ lạnh."
"Dù cho giữa hè cũng là như thế?"
"Đúng vậy."
"Thật đúng là một căn bệnh quái dị." An Định đưa tay lên trán gỡ mái tóc đã bị rối bời: "Chẳng ai có thể đoán chính xác cuộc sống sau này của mình, hắn hiện tại sủng ngươi, có thể cho ngươi cái này chăn lông bạch hồ để chữa bệnh, nhưng ngươi sao có thể biết khi nào hoàng huynh ta không còn hứng thú đến ngươi nữa? đến lúc đó mặc kệ ngươi là tài tử Trường An thì hắn vẫn là Hoàng Đế, kết cục sẽ vẫn giống nhau?"
"Tất nhiên là giống." Đường Cẩm Thư đáp, khép lại quyển sách: "Hiện nay đột nhiên hơi mệt, công chúa nếu không để ý, tại hạ cần phải chuẩn bị nghỉ ngơi."
Ai ngờ An Định đứng tại bên cửa sổ nhìn hắn, đột nhiên nói: "Ngươi có biết ngươi ngủ mất mấy cái kia canh giờ, lúc đó bên ngoài xảy ra những chuyện gì?"
Đường Cẩm Thư dừng lại động tác: "Chẳng lẽ vụ án của ta lại bị nhắc đến?"
"Coi như ngươi thông minh."An Định nói: "Diêu thừa tướng hơn nửa đêm liền cho tấu với hoàng huynh, vội vã muốn định tội ngươi."
An Định nói, một bên nhìn trên mặt hắn mặc dù thong dong, ngón tay lại nhịn không được cong lại, không khỏi cảm thấy cao hứng mấy phần: "Về phần kết quả a, ngươi cầu ta, ta liền nói cho ngươi a."
Đường Cẩm Thư không chút nghĩ ngợi: "Ta cầu công chúa."
"Chờ chút, ta nói ngươi... Việc này..." An Định cũng không ngờ tới đối phương lại sẽ như vậy không có cốt khí, nói quỳ liền quỳ. Không hiểu làm sao nàng lại muốn nổi giận: "Ngươi sao có thể như vậy nói cầu người liền cầu người!"
"Tam thập lục kế chạy là thượng sách, ta vì sao không thể cầu?" Đường Cẩm Thưhỏi lại.
"Được rồi được rồi, ngươi thật đúng là quái nhân." An Định từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đến, trải ra: "Đã như vậy, ta thật có việc cần ngươi hỗ trợ."
Đường Cẩm Thư nhìn điệu bộ này, cũng đoán được bảy tám phần, không khỏi rầu rĩ nói: " Ta là người đọc sách, dù sao cũng dựa vào nghề bán chữ mà sống."
"Tay không thể gánh, vai không thể khiêng, ngươi nên may mắn vì ngươi còn bản lĩnh thoát thân. An Định từ trong ngực rút ra hai cây bút lông, đưa cho hắn nói: "Đợi đến cái ngày ngươi ngay cả viết cũng không được, khi đó ngươi mới nên hối hận."
Đường Cẩm Thư nhìn động tác của nàng, lắc đầu cười: "Công chúa quả nhiên là người không câu nệ tiểu tiết." (ý nói: không để ý đến chuyện vặt)
"Ta nói," An Định tiến tới, ngắm nhìn bốn phía một vòng, nhỏ giọng nói: "Chữ này là ta tặng cho một người cực kỳ quan trọng, hắn xưa nay thích sách, ngươi cần phải hảo hảo viết cho ta."
"Đương nhiên." Đường Cẩm Thư đáp, đứng dậy chấm chấm mực: "Công chúa muốn nhờ ta viết cái gì?"
"Ta cũng không biết, ngươi viết cái gì cũng được a". An Định nói.
Đường Cẩm Thư nghĩ nghĩ: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, nếu là tặng người, liền tặng một chữ khí thế một chút." Dứt lời đặt bút như gió, nhanh chóng viết xuống: "Công chúa nhìn xem, có hài lòng?"
An Định lấy tới xem xét, chỉ thấy phía trên du long đi phượng bốn chữ lớn: "Nan đắc hồ đồ" (hiếm thấy hồ đồ) bên trên vẽ một khuôn mặt cười, An Định biết mình bị lừa, nhìn Đường Cẩm Thư đã sớm quay người lại, ôm Hưởng Tuyền cười toe toét.
Đường Cẩm Thư nhắm mắt lại, thanh âm khàn khàn: "Mèo chó có cái gì khó làm, cả ngày trừ ăn uống ra, mệnh nhàn nhã..."
"Vậy làm người khó sao?" Dưới ánh nến gương mặt An Cảnh ôn nhuận như ngọc.
Đường Cẩm Thư nhìn lướt qua, không nhịn được nói: "Khó khó khó, khó như lên trời!"
Đường Cẩm Thư cứ như vậy ngủ một giấc đến khi tỉnh, mơ mơ màng màng thấy người tới đã đổi cái gian phòng khác, trên giường cách một lớp rèm của mỏng manh trông thấy trong phòng bố trí mười phần lịch sự tao nhã, khí tức hoa lê thơm ngọt tràn ngập trong phòng, lại mơ hồ cảm thấy hết sức quen thuộc.
"Mạn châu." Đường Cẩm Thư lần nữa nhớ tới vị Hồ Quốc công chúa không hẹn mà gặp kia.
Ngoài cửa sổ sắc trời còn sớm, mơ màng âm thầm đốt một ngọn nến, đại khái là mới tờ mờ sáng, giờ này trong cung đại đa số người vẫn đang ngủ, chỉ có Hưởng Tuyền nằm trong góc ngáp ngủ.
Đường Cẩm Thư giật giật ngón tay, gọi Hưởng Tuyền đến, trên thân mặc dù đau nhức, nhưng cũng nhẹ nhàng khoan khoái, nghĩ đến An Cảnh đã sớm thay hắn dọn dẹp một phen.
Bên giường có cái thị nữ thấy hắn tỉnh, đi tới nhỏ giọng nói: " Đường công tử, Hoàng Thượng đã phân phó ta, người hiện nay muốn ăn gì?"
Đường Cẩm Thưcúi đầu chọc chọc cái bụng tròn trịa của Hưởng Tuyền nói: "Ngươi đói bụng không?"
Con mèo trắng kêu hai tiếng, Đường Cẩm Thư cười: "vậy mang cho ta một đầu cá hấp."
Động tác của tiểu cô nương cũng thật là nhanh, hướng cửa nhà lao miệng phân phó tiểu thái giám, tiểu thái giám nào dám lờ đi, một đường chạy đến đưa cá tới.
Đường Cẩm Thư cảm ơn, tiểu thái giám nhìn quanh hai bên một chút, đột nhiên từ trong ngực móc ra một cái phong thư, thấp giọng nói: "Công tử, lão gia phó thác tiểu nhân phải tự mình đem thư giao cho ngươi."
"A, trước tiên bỏ qua đã." Đường Cẩm Thư rủ mắt xuống, có chút lười nhác đáp, còn giống như là quan tâm hộp cá cơm của Hưởng Tuyền hơn.
Tiểu thái giám cũng không nói, chỉ cúi đầu đáp: "Lão gia nói, cho dù công tử không nhìn lá thư này, lão gia cũng nhất định muốn bảo đảm công tử bình an vô sự."
Đường Cẩm Thư mặt không biểu tình, đợi đến kia tiểu thái giám kia rời đi khóe miệng mới nở ra một nụ cười đắng chat: "Cha ơi cha, người đã nói, cái người tiếc nuối nhất chinh là Đường gia không sinh cái nữ nhi. "Dứt lời nhìn ánh nắng bên ngoài kia một chút, ném phong thư sang một bên nói: "Cái mạng của ta cũng không đáng giá, nên trách không được người cùng nương đồng cảm."
Lúc sao Đường Cẩm Thư từ trong mâm cầm đuôi con cá xách lên, đưa cho Hưởng Tuyền nói: " Năm đó ta dùng hai chữ đổi lấy mạng của ngươi, hôm nay đến ngươi ngâm thơ đổi bữa sáng, thế nào?"
Hưởng Tuyền nhìn hắn một cái, ngay cả meo cũng không meo, uể oải đến nơi hẻo lánh cuộn thành hình tròn đi ngủ.
Đường Cẩm Thư mặc áo khoác xuống giường, đến nơi hẻo lánh đó, lôi cái đuôi của nó ra: "Ta nói ngươi còn không phục, năm đó sứ thần Hồ Quốc, chính là thích ăn thịt mèo, so với ánh mắt ngươi nhìn cơm tối đồng dạng..."
Hưởng Tuyền duỗi chân, muốn chạy ra ngoài, bên ngoài đột nhiên ầm ầm hai tiếng, dọa nó trở về trong ngực Đường Cẩm Thư. Đường Cẩm Thư ngẩng đầu, mở cửa sổ thấy ở ngoài hóa ra là sét đánh, trách không được hơn nửa đêm, trong phòng ngược lại buồn bực.
Chỉ chốc lát bên ngoài âm thanh rầm rầm của mưa vang lên, nước mưa đánh trên tàu lá chuối, có mấy giọt vừa vặn đánh vào mặt Đường Cẩm Thư, Đường Cẩm Thư cũng không lùi, chỉ cảm thấy mưa này có phần lạnh, hiện tại trời vẫn còn tờ mờ sáng, không khỏi lộ ra mười phần thê lương.
Đường Cẩm Thư đột nhiên nhíu mày nói: "Là ai?"
Ngoài cửa sổ che dấu dưới tàu lá chuối một bóng người giật giật, khoác lên người kiện áo mưa được làm từ rơm, từ lúc sấm đánh lần đầu hắn mới trốn vào trong viện tử này. Thấy tung tích bại lộ, hắn xoay người lại chui vào một bên trong góc, gắt gao cúi đầu.
Đường Cẩm Thư đem cửa sổ mở lớn, nước mưa xông vào làm ướt một mảng chăn lông. Người kia chắc chắn là cố ý, biết rõ hắn đã nhìn thấy hắn, lại hết lần này tới lần khác không chịu rời đi.
"Hưởng Tuyền ngươi ra đó đi." Đường Cẩm Thư bĩu môi, Hưởng Tuyền lập tức từ trong ngực hắn nhảy xuống, chạy ra cột gỗ ngoài cửa, nó thích thú mà cọ xát vào y phục đối phương.
Đầu tóc người kia đã rối tung, nửa ngày mới trầm thấp nghiêng mặt nhìn xuống, đối phương chần chờ một chút, cẩn thận dùng ngón tay sờ lên đầu Hưởng Tuyền, mèo trắng vậy mà rất hưởng thụ, trực tiếp nâng người lên.
Đường Cẩm Thư mở to hai mắt nhìn, giật mình nói: "Ta cho ngươi ăn mấy ngày nay, vậy mà ngươi dám dùng ánh mắt yêu thương nhìn người khác."
"Con mèo này..." Ngoài cửa người kia đột nhiên mở miệng, hình như là quá lâu chưa từng nói chuyện, thanh âm nghe vào có chút cổ quái.
"Nó chính là thích cùng ngươi thân cận, xin ngươi đừng trách."
Không có. Đối phương rủ xuống mắt, thấp giọng nói "Cũng tốt."
Đường Cẩm Thư mỉm cười: Ngươi có biết nó còn có một cái tên khác, gọi "Đạp Mặc Tầm Mai"?"
"Đạp Mặc Tầm Mai""? Đối phương hứng thú: "Tại sao lại gọi như vậy?"
Đường Cẩm Thư ra hiệu cho đối phương nhìn về phía móng vuốt Hưởng Tuyền: "Ngươi nâng lên bốn cái móng vuốt nó lên, sẽ nhìn thấy một điểm nhỏ màu đen nằm ở phía trên?"
Con mèo giơ chân lên, quả nhiên thấy Hưởng Tuyền mặc dù lông tóc màu tuyết trắng, dưới chân lại có những đốm đen lẻ tẻ, ánh mắt hắn không khỏi sáng lên: "Thật đúng là giống như là nhảy vào trong thư phòng từ trong đống mực một cước bị mực bắn tung tóe."
"Cho nên mới gọi là Đạp Mặc a"
"Chơi vui chơi vui, hình như Tầm Mai hiểu chúng ta nói chuyện?" Đối phương bận bịu hiếu kỳ nói.
"Tầm Mai a"... Đường Cẩm Thư đưa tay, dùng tay làm dấu mời: "Công tử đã rảnh rỗi hơn nửa đêm tới thăm Đường mỗ, sao không vào cửa nói chuyện? Ngoài phòng mưa rất lớn."
"Ngươi đã nói như vậy, vậy ta liền không khách khí." Đối phương cười khanh khách, không phải âm thanh nam tử trầm thấp hùng hậu, ngược lại là tiếng nữ tử chuông bạc dễ nghe, dọa đến Hưởng Tuyền co cẳng liền chạy.
Người kia vừa đi vừa cười, vừa vào cửa miệng cười đến lợi hại hơn, Đường Cẩm Thư quay lại nhìn, lông mày thanh tú, môi đỏ, răng trắng, một đôi mắt cong thành nguyệt nha, đâu không phải là bộ dáng nữ tử sao?
Đường Cẩm Thư giật nảy mình: "Vị huynh đài này, ngươi ngụy trang thành cô nương khá tốt đó nha!"
Nữ tử kia giậm chân một cái, cả giận: "Hảo, cái Đường Cẩm Thư ngươi, lại còn nghĩ ta là nam nhân!"
"Là sao..." Đường Cẩm Thư ngẩn người, chẳng lẽ huynh đài thích người khác xưng ngươi là cô nương?"
"Đường Cẩm Thư! Ngươi nhìn kỹ! Ta là nữ nhân!" Nữ tử kia ưỡn ngực một cái, hất mái tóc phía sau: "Đường đường chính chính, không thể giả được, đại khánh công chúa!"
"Thì ra là công chúa điện hạ." Đường Cẩm Thư cũng không hỏi nàng làm sao biết mình, chỉ nhàn nhạt thi lễ một cái, trong nháy mắt liền lộ ra xa cách rất nhiều.
"Đã quấy rầy điện hạ đêm mưa đi dạo, coi thỉnh điện hạ thứ lỗi."
"Thế này còn tạm được... "An Định chu miệng, lại cảm thấy lời hắn nói làm sao lại có ý châm chọc, nhìn Đường Cẩm Thư vốn cũng không để ý, từ trước bàn tiện tay cầm quyển sách, tựa người ở đầu giường đọc.
" Ngươi... "An Định bị kìm nén đến đỏ bừng: "Ngươi chẳng lẽ không tin lời ta nói sao?"
"Tin, làm sao ta lại không tin." Đường Cẩm Thư thản nhiên nói: "Đừng nói ở chỗ này, ngay cả ở nhà xí ta nhìn thấy công chúa cũng sẽ tin, An gia các ngươi làm gì có ai là người bình thường?"
"Ngươi..." An Định nói không ra lời: "Cái gì mà đại tài tử Trường An, rõ ràng chính là một kẻ đáng ghét, uổng phí ngươi đọc những Thánh Hiền chi thư, nói chuyện vẫn là như vậy để cho người ta ghét bỏ, thật không biết được hoàng huynh bị ngươi cho uống cái gì, để bị ngươi làm cho mê mệt đến như bị quỷ ám như thế."
"Vậy liền mời công chúa một ngày kia hỏi cho ra, nhất định phải nói cho tại hạ." Đường Cẩm Thư nghiêng đầu, hững hờ nhìn qua ngón tay của mình: "Hoàng Thượng coi trọng ta cái gì, ta thay đổi cái đó."
"A, thật là có lá gan nói ra những lời này." An Định nhìn bốn phía một vòng, đụng đến tấm thảm bên cửa sổ: "Ngươi có biết hay không đây là da của bạch hổ? Có tiền cũng không mua được, là bảo vật vô giá, hắn lại lấy ra cho ngươi trải đất."
"A? " Đường Cẩm Thư nói: " có lẽ là bởi vì ta sợ lạnh."
"Dù cho giữa hè cũng là như thế?"
"Đúng vậy."
"Thật đúng là một căn bệnh quái dị." An Định đưa tay lên trán gỡ mái tóc đã bị rối bời: "Chẳng ai có thể đoán chính xác cuộc sống sau này của mình, hắn hiện tại sủng ngươi, có thể cho ngươi cái này chăn lông bạch hồ để chữa bệnh, nhưng ngươi sao có thể biết khi nào hoàng huynh ta không còn hứng thú đến ngươi nữa? đến lúc đó mặc kệ ngươi là tài tử Trường An thì hắn vẫn là Hoàng Đế, kết cục sẽ vẫn giống nhau?"
"Tất nhiên là giống." Đường Cẩm Thư đáp, khép lại quyển sách: "Hiện nay đột nhiên hơi mệt, công chúa nếu không để ý, tại hạ cần phải chuẩn bị nghỉ ngơi."
Ai ngờ An Định đứng tại bên cửa sổ nhìn hắn, đột nhiên nói: "Ngươi có biết ngươi ngủ mất mấy cái kia canh giờ, lúc đó bên ngoài xảy ra những chuyện gì?"
Đường Cẩm Thư dừng lại động tác: "Chẳng lẽ vụ án của ta lại bị nhắc đến?"
"Coi như ngươi thông minh."An Định nói: "Diêu thừa tướng hơn nửa đêm liền cho tấu với hoàng huynh, vội vã muốn định tội ngươi."
An Định nói, một bên nhìn trên mặt hắn mặc dù thong dong, ngón tay lại nhịn không được cong lại, không khỏi cảm thấy cao hứng mấy phần: "Về phần kết quả a, ngươi cầu ta, ta liền nói cho ngươi a."
Đường Cẩm Thư không chút nghĩ ngợi: "Ta cầu công chúa."
"Chờ chút, ta nói ngươi... Việc này..." An Định cũng không ngờ tới đối phương lại sẽ như vậy không có cốt khí, nói quỳ liền quỳ. Không hiểu làm sao nàng lại muốn nổi giận: "Ngươi sao có thể như vậy nói cầu người liền cầu người!"
"Tam thập lục kế chạy là thượng sách, ta vì sao không thể cầu?" Đường Cẩm Thưhỏi lại.
"Được rồi được rồi, ngươi thật đúng là quái nhân." An Định từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đến, trải ra: "Đã như vậy, ta thật có việc cần ngươi hỗ trợ."
Đường Cẩm Thư nhìn điệu bộ này, cũng đoán được bảy tám phần, không khỏi rầu rĩ nói: " Ta là người đọc sách, dù sao cũng dựa vào nghề bán chữ mà sống."
"Tay không thể gánh, vai không thể khiêng, ngươi nên may mắn vì ngươi còn bản lĩnh thoát thân. An Định từ trong ngực rút ra hai cây bút lông, đưa cho hắn nói: "Đợi đến cái ngày ngươi ngay cả viết cũng không được, khi đó ngươi mới nên hối hận."
Đường Cẩm Thư nhìn động tác của nàng, lắc đầu cười: "Công chúa quả nhiên là người không câu nệ tiểu tiết." (ý nói: không để ý đến chuyện vặt)
"Ta nói," An Định tiến tới, ngắm nhìn bốn phía một vòng, nhỏ giọng nói: "Chữ này là ta tặng cho một người cực kỳ quan trọng, hắn xưa nay thích sách, ngươi cần phải hảo hảo viết cho ta."
"Đương nhiên." Đường Cẩm Thư đáp, đứng dậy chấm chấm mực: "Công chúa muốn nhờ ta viết cái gì?"
"Ta cũng không biết, ngươi viết cái gì cũng được a". An Định nói.
Đường Cẩm Thư nghĩ nghĩ: "Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, nếu là tặng người, liền tặng một chữ khí thế một chút." Dứt lời đặt bút như gió, nhanh chóng viết xuống: "Công chúa nhìn xem, có hài lòng?"
An Định lấy tới xem xét, chỉ thấy phía trên du long đi phượng bốn chữ lớn: "Nan đắc hồ đồ" (hiếm thấy hồ đồ) bên trên vẽ một khuôn mặt cười, An Định biết mình bị lừa, nhìn Đường Cẩm Thư đã sớm quay người lại, ôm Hưởng Tuyền cười toe toét.