Trong ngự hoa viên, vô số hoa cúc nở rộ, âm thầm khoe sắc, ấm áp vô ngần. Nàng ngắm nhìn mà vô cùng vui mừng liền sai người đi lấy giỏ, tự mình dùng dao bạc cắt hoa. Mới chỉ một lát đã đầy một giỏ.
Mới vào cửa điện, sợ hắn vẫn còn đang ngủ nên ra hiệu cho mọi người đừng lên tiếng, tự mình đẩy cửa phòng bước vào.
Trong nội điện có thanh âm tinh tế, rõ ràng là có người đang nói chuyện “Hoàng thượng, thứ cho nô tì cả gan. Chuyện hoàng thượng bị ám sát rốt cuộc ai là người có lợi nhất, xin hoàng thượng suy xét một chút” .
Thanh âm Bách Lý Hạo Triết thản nhiên vang lên “Liễu phi nói thử xem?” .
Liễu Lam lo sợ bất an nói: “Hoàng thượng, nô tì. . . nô tì thật sự không dám nói” . Bách Lý Hạo Triết ôn nhu cười “Cứ nói đi, đừng ngại” .
Thanh âm của Liễu phi mềm mại động lòng người, cách tầng sa liêm từng chữ từng chứ nói “Thỉnh hoàng thượng thứ nô tỳ to gan suy đoán, có ba kẻ được lợi khi hoàng thượng gặp chuyện. Hai người kia với hoàng thượng đều cùng một cha sinh ra, nếu hoàng thượng có xảy ra chuyện gì thì bọn họ xem như là người được lợi đầu tiên” .
Bách Lý Hạo Triết mặt không đổi sắc nói “Không tồi, chính xác là như thế. Ái phi phân tích rất có lý, tiếp tục nói tiếp đi” .
Liễu Lam nghe vậy cảm thấy vui vẻ trong lòng, nhìn lén thần sắc của Bách Lý Hạo Triết rồi nói “Người có lợi nhất trong chuyện này. . . cũng chính là Nguyễn gia” .
“Thế sao, lời này có nghĩa là gì?” .
Tâm tình Nguyễn Vô Song rơi xuống đáy cốc. không khí tĩnh lặng khiến người ta lạnh run. . .
Liễu Lam rủ rỉ nói “Hoàng thượng, người ngẫm lại xem, hiện tại Nguyễn gia trên tay có thái tử, hậu cung có Ngưng phi. Bọn họ chỉ cần trong ứng ngoài hợp, hiện thiên tử lấy lệnh chư hầu . . . . Đến lúc đó. . . Đến lúc đó không phải thiên hạ này đều là của Nguyễn gia sao?”
Bách Lý Hạo Triết trầm ngâm hồi lâu mới nói: “Không tồi, trẫm hiểu được” .
Liễu Lam vui sướng mà cười, chỉ nghe Bách Lý Hạo Triết kêu “Người đâu?” Thạch Toàn Nhất bên ngoài nhận lệnh “Hoàng thượng” .
Bách Lý Hạo Triết nói “Đem Liễu phi trói lại” , Liễu Lam quá sợ hãi “Hoàng thượng, chuyện này là thế nào?” .
Bách Lý Hạo Triết nói “Liễu phi, trẫm vẫn không rõ. Doãn phi làm thế nào có được Thâm Hải kỳ hương, lại vì sao mà bị hạ độc chết ở trong lao. Hiện tại cuối cùng cũng hiểu được, kẻ ở phía sau phá rối tất cả đều là ngươi” .
Doãn phi xuất thân bình dân, năm đó là do Thẩmm thúc vì muốn phân tán sự chú ý của Bách Lý Hạo Triết với Vô Song nên mới sắp xếp ở hậu cung, sau đó Thẩm thúc bị giam cầm, Doãn phi tại hậu cung lúc đó không có chỗ dựa vững chắc. Mà Thâm Hải kỳ hương cũng là dược vật thế gian khó có được, Doãn phi là nữ tử trong hậu cung như thế nào có được? Hắn trước nay vẫn có nghi vấn, còn chưa kịp tra hỏi thì Doãn phi đã bị hạ độc mà chết.
“Thâm Hải kỳ hương sinh sống chốn đáy biển, người bình thường khó có thể có được. Mà phụ thân của ngươi Liễu Thị Lang học vấn uyên thâm, năm đó lại là quận chủ của quận Đông Hải, tất nhiên là khác hẳn bình thường. Nghĩ đến ngươi nhất định là từ nhỏ đã được đọc nhiều loại sách trân quý. Lần này ám sát trong cung, nhất định là trong cung có người nội ứng ngoại hợp. Nhưng trẫm rất muốn biết, ngươi như thế nào nội ứng ngoại hợp, mà người hợp với ngươi rốt cuộc là ở phương nào. . .”
Liễu Lam quỳ xuống dập đầu nói “Xin hoàng thượng minh xét. Nô tì đối với hoàng thượng là thật tâm, có trời đất chứng giám” . Bách Lý Hạo Triết nói “Liễu phi, ngươi là người thông minh, vẫn là nên nói ra sự thật đi. Nếu ngươi thành thật, trẫm hứa với ngươi tuyệt đối không làm khó dễ cho người nhà của ngươi” .
Liễu phi liều mạng lắc đầu giải thích “Hoàng thượng, nô tì. . . nô tì thực oan uổng! Nô tì thực oan uổng” . Bách Lý Hạo Triết thản nhiên nâng lông mày “Liễu phi, nếu muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. Ngày đó thuê sát thủ ám sát trẫm, trẫm để lộ ra tin tức nói hắn đã uống thuốc độc tự sát. Trên thực tế, hắn đã khai ra toàn bộ. Hắn nói trong hậu cung này có người tiếp ứng cho hắn, an bài hết thảy mọi chuyện” .
“Trẫm dựa theo chứng cớ mà hắn cung cấp để tìm manh mối, muốn điều tra một chút xem hậu cung này rốt cuộc là ai có năng lực có thể cùng bên ngoài cấu kết. . Không thể tưởng tượng được ngày hôm nay ngươi lại tự động đưa đến cửa” .
“Ngươi tất nhiên không biết, ẩn tình giữa trẫm và Nguyễn gia. Nếu như đã biết thì nhất định sẽ không dám đem việc này vu oan cho Nguyễn gia” .
“Ngươi cũng biết, ngày đó khi thích khách ám sát là Ngưng phi ôm trẫm, muốn thay trẫm cản một đao kia” .
Con ngươi Liễu Lam chợt loé lên “Hoàng thượng, Ngưng phi là Ngưng phi mà Nguyễn gia là Nguyễn gia. Tuy nói rằng Ngưng phi cùng Nguyễn gia là thân thích nhưng lòng người khó đoán, Nguyễn gia làm việc chưa hẳn sẽ để lộ ra hết cho Ngưng phi biết. Thứ hai, có lẽ việc này còn có ẩn tình, có thể. . . có thể có người đang diễn kịch cũng không biết chừng. . Xin hoàng thượng suy nghĩ sâu xa” .
Bách Lý Hạo Triết cười khẽ “Liễu phi, xem ra ngươi chưa tới phút cuối vẫn không chịu thừa nhận. Như vậy đi, hôm nay trẫm cũng sẽ cho ngươi hiểu được ngọn ngành trướ khi chết. Ngươi có biết Ngưng phi rốt cuộc là ai không?”
Liễu Lam vốn là người tâm cơ linh hoạt, lúc này bị hoàng thượng nói như vậy, lại nhớ đến Ngưng phi cùng hoàng hậu nương nương lúc trước dung mạo giống nhau như đúc, thân mình run lên “Chẳng lẽ. . . Chẳng lẽ Ngưng phi chính là. .” .
Bách Lý Hạo Triết gật đầu “Không sai! Ngưng phi chính là Nguyễn Vô Song, là hoàng hậu của trẫm” . Liễu lam lắc đầu giống như không thể tin được.
Bách Lý Hạo Triết thản nhiên nói “Nếu như việc này thật là Nguyễn gia sai khiến, nàng quả quyết sẽ không tiến lên muốn thay trẫm chịu một kiếp nạn” . Thanh âm của hắn dần dần thấp xuống như thì thào tự nói “Ngươi tất nhiên không hiểu, nàng nếu thật sự muốn mạng của ta, không cần giở thủ đoạn gì, chỉ cần nàng nói ra ta cũng sẽ đưa cho nàng. Bởi vì. . . Bởi vì ta thiếu nàng một mạng” .
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt xám như tro tàn của Liễu Lam nói “Liễu phi, ngươi ngàn tính vạn tính vẫn là tính sai, đây có lẽ chính là ý trời, trời xanh đã định a.”
Thiên ý. Trời xanh đã định.
Liễu phi lộ vẻ mặt đau đớn ,cắn môi, thân mình mềm nhũn ngã xuống “Hoàng thượng, việc này phụ thân không có quan hệ, tất cả đều là một mình nô tì gây nên, xin hoàng thượng niệm tình phụ thân vì dân cống hiến nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao mà tha cho người một con đường sống” .
Trong đầu hiện lên khuôn mặt của một người nọ, đáy mắt kia tựa như nước đông hải trong veo, luôn cười nở rộ: “Lam nhi, cùng ta đi ngắm hoa nhé . . . .” .
Ngày xuân năm ấy, ánh mặt trời dịu dàng ấm áp, nàng cùng hắn đi ngắm rất rất nhiều hoa, xme rất nhiều cảh đẹp. . . . Sau đó hắn lại nói “Lam nhi, tân đế kế vị chắc chắn sẽ tuyển tú nữ. Với điều kiện của nàngnhất định trúng tuyển” .
Nàng đang đứng trong bụi hoa bỗng giật mình, khó hiểu ý tứ của hắn. Cho tới bây giờ nàng luôn cho rằng hắn tâm tâm niệm niệm với nàng, cho nên lần đó hắn hồi kinh bẩm báo có tin là đi cầu hôn nàng cũng không tin. Bởi vì hắn đã hướng phụ thân nàng cầu hôn từ lâu.
Sắc hoa thược dược nở rộ rực rỡ, cành lá xum xuê, nàng lặng yên ngắm nhìn hồi lâu mới nhìn rõ được nhụy hoa bên trong, giữa những cánh hoa sắc màu nở rộ thì ra nhụy hoa bị bụi phủ đầy. Vốn là màu sắc vô cùng tươi đẹp, vô tình lại bị những hạt bụi đen làm ố bẩn, quả là đáng tiếc.
Nàng ngơ ngác mà nhìn, mới giật mình hoá ra tất cả chỉ là một giấc mơ.
Nàng sau một hồi mới ngẩng đầu “Chàng muốn ta đi tuyển tú nữ?” , đáy mắt hắn dường như chấp chứa vô cùng thống khổ, thấp giọng nói: “Lam nhi, nàng nếu không muốn thì xem như ta chưa từng nói ra” .
Đó là thời điểm giao mùa, gió nhẹ thoảng tới đã mang theo vài phần oi bức của không khí mùa hè. Mà thân thể của nàng lại giống như ánh nắng ảm đảm của trời chiều, từng chút từng chút một lạnh dần.
Hắn chí ở bốn phương, một lòng muốn dựng nên nghiệp lớn. Nếu như đây là mục đích của hắn, nàng liền giúp hắn đi
Chỉ vì hắn từng nói “Lam nhi, nàng là người hiểu ta nhất” .
Đúng vậy, nàng rất hiểu hắn. nhưng mà nàng vào cung sẽ không còn được gặp lại hắn.
Nàng tựa như một khúc gỗ trôi nổi trong nước lũ, màđộc dược kia cũng là hắn đưa cho nàng. Nàng vẫn nhớ rõ đêm đó hắn nắm tay nàng, lòng bàn tay ấm áp. . . . Thân mình nàng trong chốc lát lạnh lẽo, lại dần nóng lên. Nàng mơ hồ cảm thấy trước mắt có người, giãy dụa, nặng nề mở mắt, trước mắt tựa như hắn mà cũng không phải là hắn. Nàng mơ hồ cười, nàng phải lưu giữ lại hình ảnh đẹp nhất trong lòng hắn “Mưu Chi. . . ta. . . . ta rốt cuộc. . . cũng. . gặp được chàng” .
Giỏ hoa trong tay Nguyễn Vô Song rớt xuống nền đá trắng toát, Nếu không nhớ lầm mà nói thì Lĩnh Nam vương Bách Lý Hạo Vũ có tên tự là Mưu Chi.”
Trưa ngày hôm đó, thời tiết xanh trong, bọn thị nữ cuộn tất cả rèm trên hành lang lẫn trong điện. Không khí phảng phất hương hoa thanh nhã. Nàng tựa vào trên tháp nhìn về phía cảnh sắc ở phía xa.
Qua một lát mới có thị nữ đi lên bẩm báo “Nương nương, hoàng thượng tới” . Nàng giật mình giương mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy hắn một thân long bào đi tới.
Nàng không quay đầu, cứ thế bất động.
Hắn chầm chậm đi tới. Đợi nội thị đưa một cái giỏ, sau đó khoát tay áo nói “Đều lui ra đi” .
Hắn từ trong giỏ lấy ra một bát canh, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng. Cũng không nói nhiều, tự tau y múc một muỗm đua đến bên miệng nàng. Lông mi nàng run rẩy, bên trong bát là món điểm tâm rất quen thuộc táo đỏ long nhãn, người bình thường đều rất thích ăn. Nàng năm đó khi còn ở Thu Nguyệt Am, Tĩnh Thanh sư muội từng làm cho nàng ăn qua.
NgỮ khí của hắn dịu dàng như gió mùa thu nói: “Ăn đi, trưa nay không ăn gì, lúc này nhất định là đói bụng rồi” .
Nhưng nhìn thấy ánh mắt xa xăm mơ hồ của nàng, ngóng nhìn mặt hồ rộng lớn phía xa xa, hắn không biết nàng đang suy nghĩ cái gì. Tất cả xung uanh, bao gồm cả hắn, nhất cử nhất động tựa như nửa điểm cũng không nghe thấy không gì có thể ảnh hưởng đến nàng, cũng có thể là nàng nghe thấy nhưng coi như không nghe, bộ dáng lại khôi phục như trước lúc hắn bị thương, lạnh lùng xa cách.
Hắn cứ giơ tay như vậy, hồi lâu, cánh tay bắt đầu run lên. Lúc này nàng mới quay đầu sang, miệng anh đào khẽ hé mở, đem táo đỏ trong thìa khẽ nuốt vào.
Hắn âm thầm thở dài “Nghe Thẩm thúc nói, trước đây khi nương của ta còn sống, hàng năm đến sinh nhật bà trong nhà đều làm cho bà một chén chè trứng chần nước đường”
Miếng táo đỏ hầm nhừ kia như chặn đứng ở yết hầu, nàng giương mắt nhìn hắn.
“Vô song, nếu mẫu thân ta bây giờ vẫn còn sống, không chỉ là một chén chè nhỏ như vậy, hôm nay bà muốn cái gì mà không được. Chính là, bà ấy đã đi xa rồi, ta chưa bao giờ nhìn thấy nương của ta . . . . Vô Song, đây là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời ta. Cho dù hiện giờ ta chấp chưởng thiên hạ, nhưng là. . . nhưng là ta không thể bì lại thiếu sót này.”
Lông mi của nàng khẽ run, giống như cánh bướm mềm mại. Đúng vậy, nàng sinh ra ở trong vòng tay cha mẹ, từ nhỏ nhận hết yêu thương tất nhiên không biết đến đau khổ của hắn.
“Năm đó ta từ trong miệng Thẩm thúc biết được, nương của ta bị bác của nàng hạ độc chết, ta một lòng nghĩ muốn trả thù, trừ bỏ trả thù vẫn là trả thù. Nếu không phải Nguyễn Ngọc Cẩn, nếu không phải bà ta. . . nương của ta cũng không chết thảm như thế. Ta cũng sẽ không tứ cố vô thân. Đúng vậy, ta hận bà ta, hận tất cả người của Nguyễn Gia. Thời điểm ta từng bước đi lên ngôi vị hoàng đế, trong lòng ta chỉ toàn oán hận” .
“Sau này có nàng, ta vẫn không hiểu được, có những thứ mất đi thì vĩnh viễn sẽ không quay trở lại. Cho dù ngươi có làm như thế nào thì đều không thể quay lại. Cho dù diệt hết tất cả người của Nguyễn gia thì nương của ta cũng không thể sống lại được. Đáng tiếc thời điểm đó ta quá ngu ngốc, ngu ngốc quá, không hiểu được phải nắm chặt người quan trọng trước mắt” . Cho nên thời điểm hắn có nàng, có Thừa Hiên vẫn cứ khăng khăng cố chấp như thế.
Sau này ngay cả ông trời cũng trừng phạt hắn, làm cho hắn mất đi nàng.
Cũng tại thời điểm kia hắn mới biết, nếu hắn có thể lùi một bước như vậy hắn có được không chỉ là giang sơn vạn nặm mà còn có nàng, có đứa nhỏ, có bọn họ cùng hắn nắm tay nhau ngắm trời đất bao la. Cuộc sống đó mới là điều mà vạn người ngưỡng mộ.
“Năm đó Thẩm thúc giả truyền ý chỉ của ta đem thuốc độc ban cho nàng, Chiêu Dương điện cháy lớn, ta mới giật mình, kỳ thật hạnh phúc lớn nhất cả đời này của ta đã sớm ở bên người. Nhưng cuối cùng, cuối cùng đều mất đi. . . Vô Song, nàng nói đi, ta phải làm thế nào nàng mới bằng lòng tha thứ cho ta?”
“Vô Song, đừng rời xa ta, về sau sinh nhật hàng năm của nàng ta đều tự tay làm chè trứng nước đường cho nàng được không?
Nàng cứ như vậy nhìn hắn, đáy mắt xa xăm, cái gì cũng đều không rõ: “Ngươi đã từng nói, chờ ta sinh hoàng nhi xong, bất kể điều gì ngươi đều đáp ứng ta” .
Tay hắn giống như hơi hơi rung động, cũng không nói lời nàoHồi lâu hắn mới chua xót mở miệng: “Nàng muốn như thế nào” . Nàng hồi lâu cũng không nói nửa chữ.
Âm thanh của hắn nhẹ nhàng trầm thấp: “Vô Song, con còn nhỏ như vậy, nàng thật sự đành lòng . . . không bao giờ gặp chúng nữa sao?”
Nhìn dãy cung điện trải dài phía xa như những dãy núi, lầu nói lầu, các nối các, trải dài tựa như vô tận. bầu trời trong sáng như ngọc lưu ly. Cách đó không xa có một dải mây lững lờ trôi tới, rất gầng, tựa như giơ tay là có thể chạm vào.
Nàng ngơ ngẩn nhìn, hồi lâu mới nói “Ta muốn về nhà” . Nàng nhớ phụ thân, nhớ mẫu thân, thậm chí nhớ Thu Nguyệt Am, nhớ Tĩnh Thanh sư muội.
Thu Nguyệt am nằm nơi hẻo lánh lưng chừng núi, chỉ có một con đường đá dẫn lên, Nguyễn Vô Song từng bước một bước lên thềm đá, bên đường cổ mộc bạc phơ, thỉnh thoảng có vài tiếng chim lảnh lót uyển chuyển vang lên.
Đi qua rất nhiều bậc đá, tiếng mõ từ từ truyền đến, Thu Nguyệt Am thanh tịnh đã hiện lên trước mắt.
Nàng chậm rãi đi vào, trấn tĩnh lắng nghe, truyền vào tai câu đầu tiên chính là: “Tham khổ, hận khổ, yêu càng khổ.” Nàng giật mình ngơ ngác mà đứng, trong lòng mờ mịt.
Sư thái trụ trì niệm kinh xong mới nhìn đến nàng, đứng lên chỉ mỉm cười nói “Đến đây nào” . Trên áo vải đay màu xanh thản nhiên truyền đến hương khói làm người khác an tâm khác thường.
Nàng cầm chén nước trà, chăm chú nhìn khói luonwj lờ bốc lên nói: “Sư phụ, năm đó người nói con trần duyên chưa dứt, không nên quy y. Sư phụ, có lẽ kia chính là nghiệt duyên, đời này thật sự con đã không còn gì lưu luyến.”
Sư thái trụ trì yêu thương nhìn nàng, ánh mắt ấm áp “Tiểu Vãn, am ni cô thanh tĩnh, con có thể bỏ hết ưu phiền cùng mệt nhọc. Chính là có rất nhiều chuyện không phải cứ trốn ở chỗ này là có thể giải quyết hết mọi chuyện. Nếu như con nguyện ý có thế ở lại vài ngày” .
Nàng liền thật sự ở lại vài ngày, coi như trở lại những ngày ở am ni cô khi đó, giúp Tĩnh Thanh sư muội phơi thảo dược. Chạng vạng ngày hôm đó, hai người như thường ở trong sân thu dược thảo, Tĩnh Thanh sự muội đột nhiên ngẩng đầu nói “Tiểu Vãn trở về đi, nơi này không thích hợp với ngươi” .
Nàng ngẩng đầu khó hiểu nhìn sang, Tĩnh Thanh sư muội cười cười nói “Hắn tới đón ngươi” .
Quay đầu, thấy hắn một thân y phục xanh đen, đứng dưới nắng chiều huy hoàng, trầm ổn như ngọc. ánh nắng chiều chói chang, phản chiếu lên người hắn, lộ ra con ngươi sau thẳm như bóng đêm, như có thể thu phục lòng người.
Tĩnh Thanh sư muội thản nhiên nói “Tiểu Vãn, bỏ được, bỏ được, có thật sự tha thứ mới thanh thản lòng mình. Ngươi tới am mấy ngày nay, mỗi ngày cơm nước đều không yên, nếu luyến tiếc thì đừng từ bỏ” .
Mây mù che khuất đường lên núi, trước mắt là hắn, quay đầu lại là thanh đăng cổ phật. Nàng thật sự có thể làm bạn cùng thanh đăng, không bao giờ nghĩ đến Thừa Hiên cùng đứa con vẫn đang khóc nháo ngày đêm đòi ăn Thừa Luật sao?
Bỏ được, bỏ được. Thật sự tha thứ mới thanh thản lòng mình.
_____Hoàn chính văn____
Cẩm vân – Q: Phiên ngoại –
Edit: Bánh Bao Hấp
Beta: Muathuvang
Phiên ngoại : Ngày tháng hạnh phúc
Trong ngự thư phòng, các vị đại thần đều đang quỳ rạp trên mặt đất, thần kinh căng như dây đàn, thở cũng không dám thở mạnh, e sợ
không dám chọc giận hoàng đế.
Bách Lý Hạo Triết đem tấu chương “Ba” một tiếng ném tới trước mặt tể tướng Chu Hướng Tông, giận tím mặt “Ngươi mở to mắt mà nhìn cho trẫm, vụ khoa cử này lại liên lụy đến nhiều người như vậy, cái này thì quả là là lòng lang dạ sói cũng không khác là mấy . . . .”
Hoàng đế nổi tiếng là uy nghiêm, mấy năm gần đây bởi vì tuổi tác không còn trẻ nên đối đãi với thần tử ngược lại là ngày càng ôn hòa. Nhưng hiện tại khoa cử làm rối kỷ cương, tức giận đến hai mắt đỏ bừng, trong mắt nổi lên sát ý. Tất cả đại thần quỳ ở trên mặt đất, biết lần này hoàng đế rất giận dữ, xem ra hôm nay trong triều đình sợ là xảy ra chuyện lớn. Mọi người càng nghĩ càng kinh hãi, tuy là mùa đông khắc nghiệt nhưng ngay lập tức phía sau lưng đều ướt đẫm.
Thạch Toàn Nhất cùng nội thị đều quỳ xuống, biết hoàng đế một khi cơn giận đã nổi lên thì rất khó để yên. Ngầm ra hiệu bằng mắt sai Tiểu Vệ Tử phía dưới đi mời hoàng hậu nương nương. Những lúc hoàng thượng tức giận như thế này, cũng chỉ có thấy hoàng hậu nương nương mới có thể yên ổn một chút.
Thời gian cũng chỉ chưa đầy một tuần trà nhỏ, liền nghe người hầu giữ cửa muốn lên bẩm báo “Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu cầu kiến” . Sắc mặt hoàng đế lúc này mới thả lỏng một chút, ánh mắt lạnh lùng xẹt qua đầu mọi người, nửa ngày mới phân phó nói “Đều lui cả đi” . Tất cả chúng thần tựa như được ân xá, đều dập đầu hành lễ mới nối đuôi nhau ra ngoài.
Hoàng hậu nương nương đang từ đằng xa đi đến, chúng thần vội vàng đều hành lễ : “Thỉnh an hoàng hậu nương nương” . Lập tức đều hiểu vô cùng rõ ràng, nếu hôm nay không phải hoàng hậu nương nương tới không biết còn xảy ra chuyện lớn gì.
Hoàng hậu khẽ mỉm cười: “Miễn lễ, các vị đại nhân đều vất vả rồi” .
Vào điện, thấy Bách Lý Hạo Triết khoanh tay mà đứng. Nàng theo thị nữ tiếp nhận chén trà từ khay mạ vàng. Mọi người thức thời, Thạch Toàn Nhất khom người dẫn một nhóm thị nữ lui ra ngoài.
Bách Lý Hạo Triết tiếp nhận chén trà, nhấp một ngụm, sau đó thở dài “Tất cả thần tử đều nói ta là một hoàng đế quá nghiêm khắc, trong mắt không thể có một hạt sạn, động một cái liền khiển trách đại thần. Chính là không ai có thể biết đến cái khổ tâm của ta, từ xưa đều nói “Đế vương mắc tội, luận thế mà chem.” , từ thời Cao tổ hoàng đế lập nước đến nay đã gần trăm năm”
Hoàng hậu cũng không nói gì, chỉ đứng yên lặng lắng nghe, hai tay khoác lên bờ vai của hắn, nhẹ nhàng đấm bóp. Có lẽ là mới nắm trong tay lò sưởi, chạm vào cần cổ thực ấm áp.
Vài cành mai hồng cắm trên bình gốm cổ màu thiên thanh, không khí bên trong dư hương đưa tình, thanh thản lòng người. Hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời chiều tà xuyên qua mấy tầng sa mỏng dịu dàng uyển chuyển chiếu trên cửa sổ, khiến cho quang cảnh xung quanh hai người trở lên mờ ảo, thơ mộng.
Lại là quang cảnh ngày tết.
Đưa tay nắm lấy tay nàng, hắn thở dài, chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ.
Năm ấy, hắn nghĩ nàng đã mất, vĩnh viễn bỏ hắn mà đi, hắn tựa như đã chết, mỗi ngày đều mê man hỗn loạn. Chiêu Dương Điện cháy lớn, đem tất cả những thứ thuộc về nàng hóa thành tro tàn. Những ngày thống khổ nhất, hắn hết lần này đến lần khác dựa vào Ngũ thạch tán mà qua, mỗi ngày uống đến say mèm nhưng chung quy vẫn không thể ngủ nổi. Sau lại. . .
Sau đó sai người về vương phủ mang quần áo nàng đã từng mặc trước đây mang về, hắn mỗi ngày đều ôm lấy, tựa như có được mùi hương quen thuộc đó thỉnh thoảng hắn mới có thể thiếp đi.
Hắn cứ như vậy buông thả chính mình, chỉ hy vọng có thể trong mộng gặp lại nàng. Chỉ là, hết lần này qua lần khác, nàng chưa từng xuất hiện. Bởi vì nàng hận hắn, cho nên ngay cả trong mộng cũng không bằng lòng xuất hiện đến gặp hắn.
Mỗi một lần nghĩ đến, hắn vĩnh viễn cho rằng có lẽ hạnh phúc đã rời hắn bay xa, mỗi khi tỉnh dậy, hắn cơ hồ đều thấy mồ hôi lạnh chảy ròng.
May mắn, nàng còn sống, hắn từ chỗ chết có thể tìm được nàng.
Hiện giờ nghĩ đến, thật sự là không tưởng được.
“Nghi nhi đâu?”
Nguyễn Vô Song cười khẽ: “Bám chặt lấy Thừa Hiên cùng Thừa Luật đi tập cảnh cung hái hoa mai rồi” . Bách Lý Hạo Triết ôn nhu cười không ngừng “Con bé nghịch ngợm này mà đi xem ra cảnh cung hái hoa mai khó mà thành được.”
Nguyễn Vô Song có thể tưởng tượng được hình ảnh kia, không khỏi cười nhẹ lắc đầu.
Bách Lý Hạo Triết chợt nhíu mày, ra điều bất đắc dĩ nói “Ta cuối cùng vẫn không hiểu nổi, con bé này rốt cuộc giống ai? Sao lại có thể bướng bỉnh nghịch ngợm như vậy chứ?”. Quay đầu, chỉ thấy Nguyễn Vô Song mỉm cười liếc hắn một cái nói “Cũng không ngẫm xem là ai đã chiều chuộng nó thành ra như vậy?” .
Bách Lý Hạo Triết á khẩu không trả lời được, cầm tay nàng, nửa ngày mới nói một câu: “Nữ nhi chính là do chúng ta nuông chiều từ nhỏ.” Nguyễn Vô Song khẽ thở dài, quả là hắn đã quá nuông chiều con bé rồi.
Sắc trời dần ảm đạm, nội thị cũng không có tiến vào thắp đèn. Trong điện chỉ có chậu than bên trong phát ra tiếng nổ lách tách, yên bình như vậy, hắn cảm thấy cuộc đời này không còn cầu mong gì nữa.