Hài tử mười sáu tuổi đang là tuổi hiếu động ham chơi, nhìn những tấu chương khô khan vô vị này quả thật muốn ngủ gà ngủ gật. Càng làm cho y không kiên nhẫn hơn nữa là, những tấu chương này Trương Cư Chính đã phê điểm qua trước đó, đưa cho y bất quá chỉ là xem qua một chút mà thôi.
Ánh mắt tiểu Hoàng đế đang mơ màng buồn ngủ chợt sáng lên, rất có hứng thú đưa tay ra, lựa ra năm phần từ tấu chương chất đống như núi: có phong bì Đông Xưởng mật báo màu lam, có báo thiếp ký tên Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Ty, tấu chương của Kinh Vương quen dùng lụa màu vàng, tấu chương do Hồ Quảng Thừa Tuyên Bố Chính Ty chuyển trình, còn có một phần báo cáo của Binh bộ.
Những văn kiện này đến từ năm hệ thống bất đồng của đế quốc lại nhắc tới cùng một chuyện, góc độ tự thuật không giống nhau, đều làm hết sức để làm nổi bật chiến công của mình, hơn nữa không hẹn mà cùng dành rất nhiều giấy mực nhắc tới tên của một người:
Tổng Kỳ Tần Lâm Cẩm Y Vệ gia hàm Thí Bá Hộ, Bá Hộ Sở Kỳ Châu!
- Tên Tần Lâm này làm tốt lắm, nên được chú trọng cất nhắc.
Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân vỗ xuông bàn, trên khuôn mặt thiếu niên già dặn thoáng hiện ra một chút kích động, thế nhưng rất nhanh vẻ kích động này dưới ánh mắt chăm chú của Trương Cư Chính biến thành bình tĩnh. Thanh âm của Chu Dực Quân đã nhỏ đi rất nhiều, lại tăng thêm giọng điệu thử dò xét:
- Trương tiên sinh, ngài thấy thế nào?
Tổ phụ của Vạn Lịch là Gia Tĩnh Hoàng đế, lão nhân gia đối với phụ thân của Vạn Lịch Long Khánh đế, lúc ấy còn là Hoàng thái tử Chu Tái Hậu cực kỳ xa lạ. Cho tới sau khi cháu trai ruột Vạn Lịch ra đời đều không hỏi không nghe, tiểu vương tử chậm chạp mãi mới nhận được tên, đến khi năm tuổi mới có cái tên Chu Dực Quân này, không chút nghi ngờ đối với Vạn Lịch mà nói đây là đoạn ký ức tuổi thơ vô cùng không vui.
Tần Lâm rửa sạch oan khuất cho Chu Do Phiền, bù đắp lại sự rạn nứt giữa phụ tử Kinh Vương, điều này không thể không khiến cho Vạn Lịch nghĩ tới những việc phụ thân trải qua năm đó và oan ức của mình khi nhỏ, từ đó rất có cảm tình với Tần Lâm.
Huống chi Từ Thánh Lý Thái hậu từng bởi vì Vạn Lịch mắc lỗi lầm nhỏ liền chuẩn bị yết cáo Thái Miếu phế bỏ hoàng vị của y, để cho Lộ Vương thân đệ đệ cùng một mẹ với y kế vị. Mặc dù sau khi Vạn Lịch quỳ gối tạ tội, Lý Thái hậu cũng không chân chính thực thi, nhưng đã trở thành khúc mắc từ đó.
Cho nên chuyện Hoàng Trắc Phi ý đồ phế trưởng lập ấu, huynh đệ Chu Do Phiền, Chu Do Tra tranh vị, theo Vạn Lịch thấy hẳn là quen thuộc, mà Tần Lâm làm thất bại mưu đồ này lại càng được vị Hoàng đế trẻ tuổi xem là bề tôi phù nguy định nan cho xã tắc.
Trương Cư Chính mỉm cười lắc đầu một cái, đương nhiên y hiểu được tâm ý của Hoàng đế, nhưng chuyện này y đã sớm có tính toán khác:
- Bệ hạ, xin xem kỹ những tấu chương này, có chỗ nào kỳ quái hay không?
Vạn Lịch xem hồi lâu đột nhiên cười nói:
- Tên Tần Lâm này cư xử bên ngoài vô cùng chu đáo, Đông Xưởng, Cẩm Y Vệ, quan viên địa phương, vệ sở binh, Lễ bộ, những nha môn này từ trước đến nay đều không thuận với nhau, không ngờ hiện tại lại hai miệng một lời khen một mình hắn. Có thể thấy được người này nhất định mười phần khôn khéo, chỉ sợ là một tay lõi đời trong quan trường.
Trương Cư Chính cũng không đặt quá nhiều tâm tư trên người một tên Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ, trong lòng cũng coi hắn là một tên lão luyện lăn lộn quan trường mấy chục năm rồi, mà đệ tử của y thân là đế vương trả lời cũng khiến y cơ bản hài lòng.
- Đúng vậy, dùng hai từ "khôn khéo" để nhận xét người này cũng không hết. Thế nhưng xét về chức vị của hắn hiện tại, cũng có chút không thỏa đáng.
Trương Cư Chính vốn không hao phí tâm tư vì tên Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ nho nhỏ này, nhưng nếu như Hoàng đế có hứng thú, y bèn nhân cơ hội này quán thâu thuật đế vương một chút.
Quả nhiên vị học trò Vạn Lịch này vừa điểm đã thấu, cười nói:
- Ôi chao, nếu không phải tiên sinh nhắc nhở trẫm đã quên rồi... Cẩm Y Vệ có chức trách giám thị quan phủ địa phương, vệ sở binh và Phiên Vương, nếu như người này là người lão luyện, chỉ sợ đã lăn lộn ở Kỳ Châu mấy chục năm, cho nên mới có quan hệ tốt với mọi phương diện. Nếu như để hắn tiếp nhận Bá Hộ Cẩm Y Vệ Kỳ Châu e rằng không thỏa đáng lắm...
Cục diện triều đình Đại Minh chủ yếu có ba trụ cột lớn: võ công huân quý (chỉ quan võ), nội đình thái giám, quan văn thanh lưu, vừa hợp tác lại vừa đấu đá lẫn nhau, vì vậy Hoàng đế phải đứng giữa khống chế mới có thể bảo đảm hoàng quyền không bị giảm.
Từ trung ương đến địa phương, đạo lý vẫn giống nhau, thiết chế ở tỉnh cấp một vẫn là Thừa Tuyên Bố Chính Sứ Ty, Đô Chỉ Huy Sứ Ty cùng Đề Hình Án Sát Sứ Ty không phụ thuộc lẫn nhau, vẫn tuân theo dụng ý này.
Phiên Vương, quan địa phương, Chỉ Huy Sứ vệ sở, Đông Xưởng, Lễ bộ, những nha môn này phụ thuộc bất đồng lai lịch bất đồng, từ trước đến nay không có quan hệ với nhau, vậy mà Tần Lâm lại có thể làm cho bọn họ đồng lòng nói tốt cho mình. Người như vậy nhậm chức Bá Hộ Cẩm Y Vệ Kỳ Châu có thể tạo thành chức trách chế hành, giám sát không?
- Như vậy, lấy hư báo công tích làm lý do, tăng thêm khiển trách với họ Tần này sao?
Vạn Lịch chần chờ hỏi Trương Cư Chính, từ góc độ tình cảm y cũng không muốn làm ra quyết định như vậy.
Trương Cư Chính lắc đầu một cái:
- Từ mấy phần tấu chương có thể nhìn ra người này không thích hợp với chức Bá Hộ Cẩm Y Vệ Kỳ Châu, đây là "thuật", Mà có công tất thưởng có sai tất phạt, thủ tín khắp thiên hạ, đây chính là "đạo", không thể bởi vì thuật mà hủy bỏ đạo.
Vạn Lịch chớp chớp mắt, cần phải học hỏi đạo nhiếp chính của Trương Cư Chính tiên sinh nhiều hơn, y biết chỉ có học được toàn bộ bản lãnh của lão sư mới có thể không bị người chế trụ.
Trương Cư Chính cười cười, cầm chu bút trên bàn sách phê chuẩn ở trên tấu chương, hạ bút cực nhanh, viết một hàng chữ, Vạn Lịch liền đọc hàng chữ này.
- Làm như vậy cũng không phế đạo, lại thực hành thuật.
Trương Cư Chính đặt bút xuống.
Mấy người Thân Thời Hành, Vương Quốc Quang gật đầu liên tục, Trương Tứ Duy khen ngợi không dứt. Bất kể chính kiến có khác biệt hay không đều thầm nói "đạo", "thuật" của Nguyên Phụ Trương tiên sinh song hành không đối lập, quả nhiên là cái tài của Tể Tướng.
Sau khi Thân Thời Hành nhận được tin tức của môn sinh Trương Công Ngư, nghe được xử trí của Trương Cư Chính cũng cảm thấy rất tốt, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Được phong ở nơi béo bở như vậy, họ Tần kia cũng phải cảm niệm thiên ân cao dày…
Tần Lâm cũng không biết bởi vì một tiểu Tổng Kỳ nhỏ như hạt đậu là hắn, trong Tử Cấm thành xa ngoài ba ngàn dặm bởi vì sự bổ nhiệm của hắn, mà giữa Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân và Nguyên Phụ thiếu sư Trương Cư Chính có một cuộc đối đáp quân thần kinh điển.
Hắn đang bận rộn thu dọn Huyền Diệu quán, trước khi Trương Công Ngư tới đã làm xong thủ tục, lấy danh nghĩa "Khen thưởng" thưởng cả tòa đạo quán cho hắn.
Tòa đạo quán này phong cảnh ưu nhã, cây hoa tươi tốt, hoàn cảnh thanh u, dùng để mở công trường nhà xưởng gì cũng lãng phí, hơn nữa còn không thuận tiện.
Vì vậy Tần Lâm đã xin Lý Thời Trân mở khu nội trú trong phòng xá của đạo quán trước đây. Y quán Lý thị vốn có mấy gian phòng cho bệnh nhân từ xa đến ở tạm, nhưng theo danh tiếng thần y Kỳ Châu của Lý Thời Trân lớn dần, bệnh nhân bên ngoài đến từ Trường Sa, Vũ Xương, Nam Xương càng ngày càng nhiều, phòng ở đã không đủ dùng, khách điếm hai bên đường phố bên ngoài đều chen đầy bệnh nhân từ nơi khác đến.
Vượt ngoài dự liệu của rất nhiều người, Lý Thời Trân cũng không từ chối mà lập tức đáp ứng, cười với vẻ thỏa mãn, lập tức thu nhận phòng ốc của Huyền Diệu quán.
Chỉ có Tần Lâm phát giác trong ánh mắt của lão thần y có rất nhiều thứ khác, ặc... giống như ánh mắt của cha mẹ vợ nhìn con rể.
Hơn nữa liên tục mấy ngày, biểu hiện của Thanh Đại tỏ ra là lạ, không gọi thân thiết Tần Đại ca Tần Đại ca nữa, mà từ xa nhìn thấy hắn đã né tránh, trên gương mặt xinh đẹp hồng hồng, giống như con thỏ nhỏ tránh né con sói.
- Ôi, vì sao tiểu Thanh Đại đột nhiên lại thẹn thùng rồi?
Tần Lâm không hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả.
Càng thêm làm cho Tần Lâm không giải thích được chính là, thái độ của hai người Lý Kiến Phương đối với hắn đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều, hoặc là nói trước kiêu ngạo sau cung kính mới đúng, Trầm thị còn bưng bát trứng chần nước sôi, rượu nếp than cười híp mắt đặt ở trên bàn của hắn.
Có âm mưu... Đến khi Nhị thẩm Tương thị, Tứ thẩm Dương thị đều bưng trứng chần nước sôi tới, cuối cùng Tần Lâm đã đoán được mấy phần nguyên nhân. May là da mặt hắn dày, ở trong y quán cũng có chút ngồi không yên, ngoại trừ điểm danh ở Bá Hộ Sở đều chạy tới công trường Huyền Diệu quán.
Dựa theo suy nghĩ của Tần Lâm, sau này y quán trên đường cái trong thành chính là phòng khám bệnh, mà Huyền Diệu quán sẽ cải kiến thành khu nội trú, cung cấp cho bệnh nhân bên ngoài và bệnh nhân cần điều trị lâu dài ở.
Biết được Lý thần y muốn cải kiến Huyền Diệu quán thành y quán, dân chúng trong thành ngoài thành chịu ân huệ của lão đều tới giúp một tay, Vương Tiến Hiền lại phái Vệ Sở binh tới làm công, mọi người chung tay chung sức rất nhanh đã hình thành bộ dáng ban đầu.
Một ngày này trên công trường của y quán mới, Tần Lâm đang cùng Lục Viễn Chí một trước một sau khiêng một cây gỗ, vừa đi vừa đếm nhịp đầu đầy mồ hôi, Tông Nhân phủ Mao Đạc Mao Đại nhân mang theo mấy tên hoạn quan lục tục chạy đến. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
- Tần Đại nhân thật có nhã hứng, tự mình khiêng gỗ, muốn làm theo hiền nhân ngày xưa sao?
Mao Đạc mặt lộ vẻ vui mừng nói.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, chuyến này làm xong chuyện trở về kinh, Mao Đại nhân sẽ có thể nhảy ra khỏi nha môn nước trong (chỉ lương không lậu) Tông Nhân phủ này, hoặc là chuyển đến Lục bộ làm Lang Trung, hoặc là ra ngoài làm quan phụ mẫu một phương, cuối cùng đã có thể xuất đầu. Mà chuyện này có thể làm thuận lợi như vậy, không có Tần Lâm có thể được sao?
Tần Lâm đặt cây gỗ xuống, chắp tay nói:
- Mao Đại nhân có gì chỉ giáo?
Mao Đạc đột nhiên khom lưng, cười lớn nói:
- Chúc mừng Tần Đại nhân, chúc mừng Tần Đại nhân. Thánh chỉ đã hạ, Đại nhân còn không mau mau về Bá Hộ Sở tiếp chỉ?
Hai tiểu hoạn quan cũng bĩu môi nói:
- Hoàng công công của chúng ta đã chờ ở Bá Hộ Sở nửa ngày, ngươi cũng quá tự cao...
Hai người bọn họ không nói tiếp, bởi vì Tần Lâm đã nhét hai lượng bạc vào lòng bàn tay bọn họ, sau đó nhìn về phía Mao Đạc chắp tay nói một tiếng đắc tội, lên ngựa liền chạy về phía Bá Hộ Sở.
Lục Viễn Chí vẫn ngây ngốc khiêng gỗ, nước dãi cũng nhỏ giọt xuống:
- Thánh chỉ, má ơi, Tần ca cũng tiếp được thánh chỉ rồi.
Trên đại đường Bá Hộ Sở, Hoàng công công không nhịn được đi đi lại lại, mắng té tát các Hiệu Úy của Bá Hộ Sở:
- Tên Tần Lâm này làm quan kiểu gì vậy? Tỏ ra tự cao như vậy, còn xem chúng ta ra gì sao? Nếu như quan của Đại Minh triều đều lười biếng như vậy, vậy có được không?
Cho đến khi Tần Lâm đi vào, Hoàng công công vẫn còn đang bày ra khuôn mặt giống như hai tiểu thái giám y mang tới, trong nháy mắt đã biến thành gió xuân đầy mặt. Trong lòng bàn tay của Tần Lâm đưa về phía y lấp lánh một thỏi vàng mười lượng.
Thái giám phái tới tuyên chỉ cũng không phải là loại người giàu có gì, nếu không cũng sẽ không phải vượt qua ngàn dặm phong trần tới làm chuyện này. Hoàng công công ước lượng trọng lượng của đĩnh vàng xong lập tức khom lưng xuống, nụ cười trên mặt vô cùng nịnh nọt:
- Ô chao, khó trách Tần Đại nhân còn trẻ như vậy đã lập được công lớn, hiện tại được Hoàng đế sắc phong, tương lai xuân phong đắc ý lên như diều gặp gió, còn phải nói sao? Chúng ta trở về kinh sư nhất định phải nói với những công công kia, triều Đại Minh đã xuất hiện một thiếu niên anh hùng tuổi trẻ tài cao...
Hoàng công công trước kiêu ngạo sau cung kính, làm cho các Hiệu Úy của Bá Hộ Sở nhìn thấy mà buồn cười, âm thầm bội phục Tần Lâm ra tay hào phóng.
Mọi người không dám chậm trễ, nếu chính chủ đã đến, rất nhanh bày ra hương án tiếp nhận thánh chỉ.
Hoàng công công tuyên đọc thánh chỉ, đầu tiên toàn là những lời khách sáo công trung thể quốc, anh dũng giết địch, phía sau mới nói đến nội dung mang tính thực chất: sắc phong cho Tần Lâm chức vị Cẩm Y Vệ chính thức ở Thiên Hộ Sở Nam Kinh là chính lục phẩm Bá Hộ, Tán Giai (không cố định) Chiêu Tín Hiệu Úy, bởi vì quân công nên được phong thêm tòng ngũ phẩm huân quan Phi Kỵ Úy.
Phát giác ra Tần Lâm không hiểu đầu cua tai nheo gì, Hoàng công công liền giải thích tỉ mỉ cho hắn: Chiêu Tín Hiệu Úy là Tán quan không cố định, phàm quan võ chính lục phẩm đầu tiên đều nhận chức Chiêu Tín Hiệu Úy, sau sẽ thăng lên Thừa Tín Hiệu Úy, đây là theo lệ mà thôi, chẳng có gì lạ. Phi Kỵ Úy là gia huân, chuyên cho quan viên lập được quân công, cũng không có ý nghĩa thực tế.
Như vậy đâu có gì hay ho? Sắc mặt Tần Lâm tỏ ra không được tốt lắm.
Hoàng công công trợn mắt thật lớn, biểu lộ dáng vẻ hâm mộ ghen tỵ:
- Nếu như được sắc phong bằng đại án bảo cử (tiến cử người tài), giống như diệt giặc Oa, người Bặc, sau một trận chiến có không biết bao nhiêu kẻ được sắc phong, chính là rác rưởi không đáng kể gì. Mà thiếu niên anh hùng giống như Tần Đại nhân, vì nước khắc địch lập công, gọi là "giản tại đế tâm" (được Hoàng đế biết tới), là Thiên tử Đại Minh thưởng cho, so với tiến cử người tài chính là một trên trời, một dưới đất.
Lúc này Tần Lâm mới toét miệng cười.
Hoàng công công lại nói:
- Hơn nữa, điều Tần Đại nhân từ Kỳ Châu đến Nam Kinh, ha ha ha, Nam Kinh là nơi Lục Triều kim phấn, màu mỡ vô cùng. Giống như Cẩm Y Vệ ở Hồ Quảng các ngươi... không phải ta nói, đường đường Bá Hộ ở đây bảo đi Nam Kinh làm một Tiểu Kỳ cũng lập tức đồng ý. Lần này Tần huynh giống như chuột sa chĩnh gạo, còn không mau đa tạ thiên ân cao dày?