Ngược lại thủ đoạn chính trị của vị đại thần này quan trọng hơn nhiều, vừa phải biết sử dụng thủ đoạn lôi đình chỉnh đốn quan trường Vân Nam, lại phải có thủ đoạn đối phó quân Miến Điện, sử dụng cả cứng lẫn mềm song song cùng lúc.
Trước kia lúc Giang Lăng đảng còn trải khắp cả trong triều, nhân vật như vậy cũng có không ít, tỷ như tiền Binh bộ Thượng Thư Tằng Tỉnh Ngô. Vị lão huynh này nhất cử tiêu diệt loạn người Bặc khốn nhiễu Đại Minh hơn trăm năm, lại đã làm Tuần Phủ Tứ Xuyên cách Vân Nam rất gần, hơn nữa đang vào độ tuổi sung sức, không thể nghi ngờ y chính là nhân tuyển tốt nhất.
Nhưng trước mắt hiển nhiên không thể nào, Vạn Lịch đã đích thân hạ chiếu, tuyên bố vĩnh viễn không dùng Tằng Tỉnh Ngô. Hoàng đế kim khẩu ngọc ngôn là vĩnh viễn không thay đổi, nói như vậy cũng hơi khoa trương, nhưng bắt y phải tự tát tai mình nhanh chóng như vậy cũng là chuyện hết sức khó khăn.
Về phần những người khác tỷ như Dư Mậu Học, Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền, Cố Hiến Thành… bình thời khoa trương khoác lác một tấc tới trời, dường như khắp thiên hạ này không có chuyện gì mà bọn họ không làm được. Thế nhưng lần này tất cả đều trở thành rùa đen rút đầu, lên tiếng nói muốn ở lại kinh sư giúp đỡ triều cương, không rảnh đi biên thùy Tây Nam.
Đánh giặc cũng không phải là dùng miệng lưỡi, ngòi bút, vạn nhất xảy ra chuyện gì biết làm thế nào… Hơn nữa, võ tử chiến văn can gián, chúng ta nên can gián cho tới chết, không cần thiết đi tử chiến.
Dĩ nhiên Thủ Phụ Đại Học Sĩ Thân Thời Hành không sợ tình hình như vậy, lão nhân gia vẫn tỏ ra vững vàng trầm ổn, không gì lay chuyển được, chọn lựa biện pháp lấy bất biến ứng vạn biến. Lão không tiến cử bất cứ ai, cứ chờ đợi như vậy, xem thử có tên ngốc nào tự động nhảy ra giẫm vào bãi phân chó này không.
Thình lình trời cao giáng xuống một tiếng sét chấn động, Tần Lâm Tần Đốc Chủ bất ngờ xuất ra một cước đạp vào bãi phân chó này, giữa tình cảnh bá quan kinh sư trợn mắt há mồm: hắn dứt khoát thượng biểu thỉnh chiến, yêu cầu được ra Vân Nam chủ trì chiến cuộc!
Yêu cầu này khiến cho các phe phái vô cùng khiếp sợ, lại được các phái cùng nhau ủng hộ: ba vị phụ thần Thân Thời Hành, Hứa Quốc, Dư Hữu Đinh biết Tần Lâm có bản lãnh chiêu an Tứ Di, đối nội sử dụng thủ đoạn cả mềm lẫn cứng, thật sự là nhân tuyển cực tốt. Trương Kình, Lưu Thủ Hữu vô cùng mong muốn Tần Lâm mau chóng cút đi, tốt nhất ở Vân Nam cả đời không trở lại. Cựu đảng thanh lưu cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất sau khi Tần Lâm rời đi kinh sư, những sai dịch Đông Xưởng đáng ghét kia sẽ phải nới tay, không còn chuyện theo sát bọn họ tới tận nhà xí, ‘giỏi đoán ý người’ đưa giấy như trước.
Duy chỉ có đám huân quý võ thần kinh sư hơi có chút lo lắng, sợ Tần Lâm một đi không trở lại, chuyện khai thông con đường tơ lụa Tây Vực không ai chủ trì, bạc mà mọi người đầu tư trước đó sẽ trôi theo dòng nước.
Rất nhanh tin tức từ trên thảo nguyên truyền đến loại bỏ băn khoăn này: Từ Văn Trường chủ trì đại cục ở Quy Hóa thành, nghe nói lão này cùng tiến thoái với Trung Thuận phu nhân Tam Nương Tử, sống cuộc sống sung sướng tựa như thần tiên. Có lão nhân này chủ trì, e rằng hành sự còn thuận tiện hơn cả Tần Đốc Chủ.
Vạn Lịch cũng biết rõ ràng Tần Lâm có năng lực chiêu an Tứ Di rất tốt, hắn từng chiêu an Ngũ Phong hải thương, lại bình định Thổ Mặc Xuyên, có lẽ lần này cũng có thể mã đáo thành công. Hơn nữa Tần Lâm làm chức Đốc Chủ Đông Xưởng này ở kinh sư đã lâu, tựa hồ quyền bính càng ngày càng lớn, cũng nên để cho hắn đi ra ngoài một chuyến, làm giảm căng thẳng ở kinh sư.
Vì vậy thánh chỉ không có bất kỳ trở ngại nào: Tần Lâm lấy thân phận Tả Đô Đốc, Thiếu Bảo, Đốc Chủ Đông Xưởng, dò xét Vân Nam chỉ điểm binh bị, chiêu an Tứ Di.
Từ trước đến giờ Triều Đại Minh lấy văn thần đốc sư, đây là lần đầu lấy Xưởng thần đốc sư, cho nên lời lẽ có chỗ khác trước, nhưng ý tứ trong đó đã rất rõ ràng.
Như đã nói qua, Tần Lâm dùng thân phận võ thần nhậm chức Đốc Chủ Đông Xưởng, còn là tiền lệ trước đó chưa từng có.
-----------
Lại là lúc gió Thu xào xạc, Tần Lâm sắp rời nhà đi xa, Trương Tử Huyên bồng tiểu Tần Trạch còn đang quấn tã lưu luyến chia tay, Từ Tân Di bĩu môi tỏ vẻ không vui. Nàng rất muốn đi theo, kết quả sau khi bị Tần Lâm hung hăng dạy dỗ một trận ở trên giường, rốt cục cũng từ bỏ ý định.
Tay nhỏ bé Thanh Đại quấn lấy vạt áo, răng khẽ cắn môi, mắt to rưng rưng ngấn lệ nhìn Tần Lâm, muốn nói lại thôi.
Từ Quang Khải đã về nhà dời vợ con già trẻ tới kinh, nếu như y ở chỗ này, thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ cảm thán Tần Đốc Chủ công trung với nước. Gác lại vinh hoa phú quý chốn kinh sư, từ biệt vợ đẹp con thơ đi biên thùy Tây Nam, đây là cảnh tượng cảm động lòng người tới mức nào!
Đương nhiên Tần Lâm hiểu ý Thanh Đại, nhẹ nhàng ôm tiểu nha đầu, nói thật nhỏ bên tai nàng:
- Yên tâm, nhạc phụ Đại nhân tuyệt không có việc gì, ta cam đoan với muội!
Phụ thân của Thanh Đại Lý Kiến Trung làm Thông Phán ở Vân Nam Vĩnh Xương phủ, bây giờ Vĩnh Xương đã là tiền tuyến, dĩ nhiên nàng vô cùng lo lắng.
Nghe Tần Lâm bảo đảm, tiểu nha đầu chợt mỉm cười, bỗng nhiên lại sừng sộ lên, ngón tay điểm vào chóp mũi Tần Lâm:
- Không chỉ có phụ thân, huynh cũng phải bình an trở về, hãy hứa với muội.
- Ta hứa!
Tần Lâm trịnh trọng hiếm thấy gật đầu một cái.
Thanh Đại yên tâm, trong mắt của nàng, phàm là chuyện Tần ca ca đã hứa tuyệt đối sẽ làm được, Tần ca ca không có gì là không làm được.
Tần Lâm ra cửa lên lưng Đạp Tuyết Ô Chuy, cầm dây cương:
- Các huynh đệ, chúng ta đi!
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và đông đảo thân binh thị vệ tiền hô hậu ủng, cả bọn giục ngựa chạy đi như bay.
-----------
Vân Nam Côn Minh, nha môn Tuần Phủ, Tuần Phủ Phó Đô Ngự Sử Nhiêu Nhân Khản và Tuần Án Ngự Sử Tô Tán đang ngồi buồn chán trong thành.
Nhiêu Nhân Khản bề ngoài mập mạp, thịt hai bên gò má nung núc, lỗ mũi hõm vào giống như không có, mặc bào phục quan văn tam phẩm, không ngừng lau mồ hôi, lầm bầm nói:
- Tiết trời Côn Minh thật là kỳ quái, đã đến cuối Thu buổi trưa còn nóng như vậy, lão phu đến Vân Nam đã nhiều năm vẫn cảm thấy chưa quen.
Ánh mặt trời trên Vân Quý cao nguyên chói chang mãnh liệt, quả thật có vẻ nóng bức hơn nơi khác, nhưng cũng không đến nỗi đến cuối mùa Thu còn nóng toát mồ hôi. Sở dĩ Nhiêu Nhân Khản cảm thấy như vậy chính là vì từ kinh sư truyền tới tin tức xấu.
Đốc Chủ Đông Xưởng Tần Lâm lấy thân phận Khâm Sai đại thần phụng chỉ dò xét Vân Nam, chỉ điểm binh bị, chiêu an Tứ Di. Tên này cũng không phải là người tốt lành gì, lòng dạ tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác hơn bất kỳ ai khác. Nghĩ đến chuyện hắn sắp đến chỗ này, Nhiêu Tuần Phủ đã cảm thấy toàn thân trên dưới đổ mồ hôi.
Nhiêu Nhân Khản lại âm thầm hối hận, vốn là Trương Cư Chính không coi trọng lão, nghe nói đã chuẩn bị điều lão về kinh sư nhận một chức quan bù nhìn. Nhưng lão lại không cam lòng rời đi vị trí Tuần Phủ có thực quyền này, mới bôn ba bốn phía bảo vệ quyền vị.
Hơn nữa Vân Nam cách kinh sư quá xa, người đủ tư cách làm Tuần Phủ lại không bằng lòng tới, cho nên sau khi Trương Cư Chính chết Nhiêu Nhân Khản lại làm Tuần Phủ thêm ba năm, mãi tới hiện tại.
Bây giờ nghĩ lại nếu biết trước điều đi từ sớm, hiện tại đã không cần phải ngồi trên miệng núi lửa chờ lãnh tội.
Tô Tán chừng bốn mươi tuổi, đội Giải Trĩ quan, bổ phục Giải Trĩ, vóc người cao vừa gầy, lưỡng quyền cao ngất, hai bên mép có hai nếp nhăn hằn sâu, nhìn qua cay nghiệt mà âm độc.
Y trẻ tuổi hơn, chức quan cũng nhỏ hơn, cho nên trấn định hơn Nhiêu Nhân Khản, sau khi hớp một hớp trà bèn chắp tay nói:
- Nhiêu tiên sinh hà tất phải lo lắng như vậy, Tần Lâm kia thủ đoạn đa đoan ở kinh sư, chỉ sợ đến biên thùy Vân Nam cũng như lạc vào sương mù, rốt cục cũng phải dựa vào chúng ta…
Nói dễ vậy sao! Nhiêu Nhân Khản cau mày, hạ thấp giọng nói:
- Bản quan nghe nói Vĩnh Xương Thông Phán Lý Kiến Trung là con của Kỳ Châu thần y Lý Thời Trân, chính là cha vợ vị Tần Đốc Chủ này! Vạn nhất... Chúng ta chẳng phải là...
Tô Tán cũng lấy làm kinh hãi, tỏ vẻ nghi hoặc không hiểu:
- Lý Kiến Trung là nhạc trượng Đốc Chủ, vì sao mãi tới bây giờ vẫn còn dây dưa nơi biên ải, có khi nào là lời đồn sai lầm chăng?
Khó trách Tô Tán không tin, tuy rằng với triều cục trước mắt, lực ảnh hưởng của Đốc Chủ Đông Xưởng đối với hệ thống quan văn kém xa không bằng phụ thần và Cửu Khanh, nhưng muốn cất nhắc một Thông Phán nho nhỏ vậy cũng không uổng phí sức lực gì. Ít nhất điều Lý Kiến Trung từ địa phương quỷ quái biên thùy Vân Nam đến địa phương màu mỡ trong nước, thậm chí vào kinh sư làm quan tuyệt đối không phải là việc khó gì.
Kết quả không chỉ có từ trước tới nay không hề nghe Lý Kiến Trung đề cập tới, càng không có chút chiếu ứng nào của Tần Đốc Chủ từ kinh sư. Mấy năm qua vị Lý Thông Phán này vẫn ngoan ngoãn làm Thông Phán ở Vĩnh Xương, thời gian rảnh nếu không khuyên dân chúng làm nông, vậy cũng tọa đường hội chẩn, chữa bệnh giúp dân.
Quả thật y không giống như là một quan viên, mà giống như một đại phu có tâm địa thiện lương hơn. Một nhân vật như vậy đột nhiên nghe nói có một vị hiền tế làm Đốc Chủ Đông Xưởng, đừng nói Tô Tán, bất cứ người nào nghe thấy cũng sẽ sinh ra nghi vấn.
Nhiêu Nhân Khản cười khổ không thôi, cau mày nói:
- Bản quan cũng chỉ nghe nói trước đây không lâu, trong lúc vô tình Lý Kiến Trung nói ra ở dưới Vĩnh Xương thành... Còn có hậu nhân Thổ Ty Mạnh Dưỡng, gọi là Tư Vong Ưu gì đó, cũng là người quen cũ của Tần Lâm, e rằng…
Sắc mặt của Tô Tán chợt âm trầm xuống, vốn cho là Tần Lâm đến Vân Nam sẽ hoàn toàn không biết gì như lạc vào sương mù, chỉ có thể nghe theo hai người bọn họ an bài. Không ngờ rằng hắn lại có hai người quen ở chỗ này, hơn nữa còn giữ vị trí mấu chốt, chuyện này có vẻ không dễ…
Hai vị Đại nhân Tuần Phủ và Tuần Án có bí mật không thể để cho người ngoài biết được.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, tương lai u ám khiến cho tâm trạng bọn họ hết sức nặng nề.
- Dứt khoát, rút củi dưới nồi!
Tô Tán bật thốt một câu, ánh mặt trời rực rỡ Vân Quý cao nguyên xuyên thấu qua kẽ ngói nóc nhà chiếu xuống, chiếu sáng sắc mặt y biến hóa liên hồi bên trong gian phòng tối.
Nhiêu Nhân Khản giật mình kinh hãi, tay bưng chén trà cũng bắt đầu phát run bần bật, nắp chén kêu lên canh cách liên hồi.
- Ngươi nói là…?
Nhiêu Nhân Khản bị chuyện nghĩ tới trong đáy lòng dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt, thanh âm càng nhỏ:
- Vĩnh Xương phủ trị Bảo Sơn, là cửa ngõ mặt Đông Đại Lý, hơn nữa che chở mười mấy vạn quân dân sau đó! Một khi sơ thất, cửa ngõ thủ phủ Vân Nam mở rộng ra, quân dân sẽ rơi vào tay địch, tội này…
Tô Tán cười lạnh âm trầm luôn miệng, nhìn Nhiêu Nhân Khản với ánh mắt lạnh như băng:
- Vậy có biện pháp gì khác chăng…?
Nhiêu Nhân Khản ngã ngồi trên ghế, hồi lâu không nói một câu, không biết thời gian qua bao lâu, lão mới thở dài sâu kín:
- Xem ra cũng chỉ có thể như thế.
Phù... Tô Tán thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười yên tâm, hai nếp nhăn hai bên miệng lên tới cánh mũi càng thêm sâu hoắm.
Mới vừa quyết định không lâu, người giữ cửa đã vào truyền báo có Kiềm Quốc Công tới bái.
Mộc Vương phủ nhiều đời trấn thủ Vân Nam, trừ Mộc Anh đời đầu được phong vương ra, sau đó mỗi đời Kiềm Quốc Công thế tập nối chức, chấp chưởng binh quyền Vân Nam, thăng trầm với nước, cực kỳ vinh hoa phú quý.
Cho dù là cục diện trước mắt văn quý võ tiện, liên đới địa vị huân quý cũng có hơi giảm xuống, nhưng Kiềm Quốc Công vẫn là trụ cột Vân Nam, tuyệt đối không thể khinh thường.
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán cùng nhau đứng dậy đi ra ngoài đón.
Kiềm Quốc Công đời này tên là Mộc Xương Tộ, vóc người không mập không gầy không cao không thấp, mặc một chiếc áo bào bổ phục Kỳ Lân chỉ Quốc Công mới có, lưng đeo ngọc đái hấp tấp đi vào, giọng ồm ồm như tiếng sấm:
- Lão Nhiêu, tiểu Tô, các ngươi còn không phát binh sao? Bản Quốc Công chờ đến bực mình, chẳng lẽ đại quân dừng ở Côn Minh ngắm chim sao?
Mỗi lần gặp mặt Mộc Xương Tộ, Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán đều phải cảm tạ Trương Cư Chính. Nếu không phải là Giang Lăng tướng công bắt cha Mộc Xương Tộ là Mộc Triều Bật giam lỏng, khí thế Mộc Vương phủ còn cao hơn hiện tại gấp mười lần, ép cho văn võ quan viên Vân Nam không ngóc đầu lên được.
Dù vậy, Mộc Xương Tộ còn ngang ngược kiêu ngạo hơn cả cha mình. Phải biết ngay cả Nam Kinh Ngụy Quốc Công cũng phải xưng hô với lục bộ quan văn Nam Kinh là tiên sinh, không hề gọi lão Nhiêu, tiểu Tô bừa bãi như vậy.
Cũng may Kiềm Quốc Công đời này lại là một kẻ ngu ngốc, lúc trước ban đầu Trương Cư Chính thu thập hai cha con y cũng không phí sức, Nhiêu Nhân Khản cùng Tô Tán lừa gạt y cũng không khó khăn gì.
- Binh lương chưa hề chuẩn bị, làm sao có thể vội vàng xuất binh?
Nhiêu Nhân Khản dang rộng hai tay, vô cùng thành khẩn nói:
- Thu lương đang chinh tập, đợi đến khi thu lương xong, Quốc Công gia lại ra binh, đến lúc đó khí thế lôi đình vạn quân ép tới, làm sao quân Miến Điện có thể ngăn cản được, chắc chắn sẽ thành tựu uy danh bất thế của Quốc Công gia.
Mộc Xương Tộ tỏ ra vui vẻ, cảm thấy lời này vô cùng có lợi, nhưng lại nhíu mày một cái:
- Nhưng Vĩnh Xương và Thuận Ninh phát tới văn thư cấp báo nhiều lần, nghe nói tên Mãng Ứng Lý kia đem binh suốt đêm tấn công... Bản Quốc Công cảm thấy thật ra Đặng Tử Long cùng Lưu Đĩnh đóng quân cách nơi này cũng không xa, lương thảo cần thiết cũng có hạn, không bằng điều bọn họ đi cứu viện trước?
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán nhìn nhau, Tô Tán tiến lên một bước, kéo Mộc Xương Tộ thấp giọng nói:
- Quốc Công cẩn thận suy nghĩ một chút, hai vị Lưu, Đặng đều là dũng tướng, lại không phải là dưới quyền Quốc Công, nếu như đến lúc đó lập công sẽ tính cho ai?! Hạ quan chỉ nghĩ cho Quốc Công mà thôi, hiện tại binh thế nguy cấp, không bằng phát Thuận Ninh trước, dù sao thành trì Vĩnh Xương cao dày, binh lương đầy đủ, có thể chống đỡ đến khi đích thân Quốc Công dẫn đại quân chạy tới bình loạn.
Vậy sao… Mộc Xương Tộ vuốt râu cằm cười hăng hắc, y đã bị lời của Tô Tán làm cho động lòng.
Ngược lại thủ đoạn chính trị của vị đại thần này quan trọng hơn nhiều, vừa phải biết sử dụng thủ đoạn lôi đình chỉnh đốn quan trường Vân Nam, lại phải có thủ đoạn đối phó quân Miến Điện, sử dụng cả cứng lẫn mềm song song cùng lúc.
Trước kia lúc Giang Lăng đảng còn trải khắp cả trong triều, nhân vật như vậy cũng có không ít, tỷ như tiền Binh bộ Thượng Thư Tằng Tỉnh Ngô. Vị lão huynh này nhất cử tiêu diệt loạn người Bặc khốn nhiễu Đại Minh hơn trăm năm, lại đã làm Tuần Phủ Tứ Xuyên cách Vân Nam rất gần, hơn nữa đang vào độ tuổi sung sức, không thể nghi ngờ y chính là nhân tuyển tốt nhất.
Nhưng trước mắt hiển nhiên không thể nào, Vạn Lịch đã đích thân hạ chiếu, tuyên bố vĩnh viễn không dùng Tằng Tỉnh Ngô. Hoàng đế kim khẩu ngọc ngôn là vĩnh viễn không thay đổi, nói như vậy cũng hơi khoa trương, nhưng bắt y phải tự tát tai mình nhanh chóng như vậy cũng là chuyện hết sức khó khăn.
Về phần những người khác tỷ như Dư Mậu Học, Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền, Cố Hiến Thành… bình thời khoa trương khoác lác một tấc tới trời, dường như khắp thiên hạ này không có chuyện gì mà bọn họ không làm được. Thế nhưng lần này tất cả đều trở thành rùa đen rút đầu, lên tiếng nói muốn ở lại kinh sư giúp đỡ triều cương, không rảnh đi biên thùy Tây Nam.
Đánh giặc cũng không phải là dùng miệng lưỡi, ngòi bút, vạn nhất xảy ra chuyện gì biết làm thế nào… Hơn nữa, võ tử chiến văn can gián, chúng ta nên can gián cho tới chết, không cần thiết đi tử chiến.
Dĩ nhiên Thủ Phụ Đại Học Sĩ Thân Thời Hành không sợ tình hình như vậy, lão nhân gia vẫn tỏ ra vững vàng trầm ổn, không gì lay chuyển được, chọn lựa biện pháp lấy bất biến ứng vạn biến. Lão không tiến cử bất cứ ai, cứ chờ đợi như vậy, xem thử có tên ngốc nào tự động nhảy ra giẫm vào bãi phân chó này không.
Thình lình trời cao giáng xuống một tiếng sét chấn động, Tần Lâm Tần Đốc Chủ bất ngờ xuất ra một cước đạp vào bãi phân chó này, giữa tình cảnh bá quan kinh sư trợn mắt há mồm: hắn dứt khoát thượng biểu thỉnh chiến, yêu cầu được ra Vân Nam chủ trì chiến cuộc!
Yêu cầu này khiến cho các phe phái vô cùng khiếp sợ, lại được các phái cùng nhau ủng hộ: ba vị phụ thần Thân Thời Hành, Hứa Quốc, Dư Hữu Đinh biết Tần Lâm có bản lãnh chiêu an Tứ Di, đối nội sử dụng thủ đoạn cả mềm lẫn cứng, thật sự là nhân tuyển cực tốt. Trương Kình, Lưu Thủ Hữu vô cùng mong muốn Tần Lâm mau chóng cút đi, tốt nhất ở Vân Nam cả đời không trở lại. Cựu đảng thanh lưu cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất sau khi Tần Lâm rời đi kinh sư, những sai dịch Đông Xưởng đáng ghét kia sẽ phải nới tay, không còn chuyện theo sát bọn họ tới tận nhà xí, ‘giỏi đoán ý người’ đưa giấy như trước.
Duy chỉ có đám huân quý võ thần kinh sư hơi có chút lo lắng, sợ Tần Lâm một đi không trở lại, chuyện khai thông con đường tơ lụa Tây Vực không ai chủ trì, bạc mà mọi người đầu tư trước đó sẽ trôi theo dòng nước.
Rất nhanh tin tức từ trên thảo nguyên truyền đến loại bỏ băn khoăn này: Từ Văn Trường chủ trì đại cục ở Quy Hóa thành, nghe nói lão này cùng tiến thoái với Trung Thuận phu nhân Tam Nương Tử, sống cuộc sống sung sướng tựa như thần tiên. Có lão nhân này chủ trì, e rằng hành sự còn thuận tiện hơn cả Tần Đốc Chủ.
Vạn Lịch cũng biết rõ ràng Tần Lâm có năng lực chiêu an Tứ Di rất tốt, hắn từng chiêu an Ngũ Phong hải thương, lại bình định Thổ Mặc Xuyên, có lẽ lần này cũng có thể mã đáo thành công. Hơn nữa Tần Lâm làm chức Đốc Chủ Đông Xưởng này ở kinh sư đã lâu, tựa hồ quyền bính càng ngày càng lớn, cũng nên để cho hắn đi ra ngoài một chuyến, làm giảm căng thẳng ở kinh sư.
Vì vậy thánh chỉ không có bất kỳ trở ngại nào: Tần Lâm lấy thân phận Tả Đô Đốc, Thiếu Bảo, Đốc Chủ Đông Xưởng, dò xét Vân Nam chỉ điểm binh bị, chiêu an Tứ Di.
Từ trước đến giờ Triều Đại Minh lấy văn thần đốc sư, đây là lần đầu lấy Xưởng thần đốc sư, cho nên lời lẽ có chỗ khác trước, nhưng ý tứ trong đó đã rất rõ ràng.
Như đã nói qua, Tần Lâm dùng thân phận võ thần nhậm chức Đốc Chủ Đông Xưởng, còn là tiền lệ trước đó chưa từng có.
-----------
Lại là lúc gió Thu xào xạc, Tần Lâm sắp rời nhà đi xa, Trương Tử Huyên bồng tiểu Tần Trạch còn đang quấn tã lưu luyến chia tay, Từ Tân Di bĩu môi tỏ vẻ không vui. Nàng rất muốn đi theo, kết quả sau khi bị Tần Lâm hung hăng dạy dỗ một trận ở trên giường, rốt cục cũng từ bỏ ý định.
Tay nhỏ bé Thanh Đại quấn lấy vạt áo, răng khẽ cắn môi, mắt to rưng rưng ngấn lệ nhìn Tần Lâm, muốn nói lại thôi.
Từ Quang Khải đã về nhà dời vợ con già trẻ tới kinh, nếu như y ở chỗ này, thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ cảm thán Tần Đốc Chủ công trung với nước. Gác lại vinh hoa phú quý chốn kinh sư, từ biệt vợ đẹp con thơ đi biên thùy Tây Nam, đây là cảnh tượng cảm động lòng người tới mức nào!
Đương nhiên Tần Lâm hiểu ý Thanh Đại, nhẹ nhàng ôm tiểu nha đầu, nói thật nhỏ bên tai nàng:
- Yên tâm, nhạc phụ Đại nhân tuyệt không có việc gì, ta cam đoan với muội!
Phụ thân của Thanh Đại Lý Kiến Trung làm Thông Phán ở Vân Nam Vĩnh Xương phủ, bây giờ Vĩnh Xương đã là tiền tuyến, dĩ nhiên nàng vô cùng lo lắng.
Nghe Tần Lâm bảo đảm, tiểu nha đầu chợt mỉm cười, bỗng nhiên lại sừng sộ lên, ngón tay điểm vào chóp mũi Tần Lâm:
- Không chỉ có phụ thân, huynh cũng phải bình an trở về, hãy hứa với muội.
- Ta hứa!
Tần Lâm trịnh trọng hiếm thấy gật đầu một cái.
Thanh Đại yên tâm, trong mắt của nàng, phàm là chuyện Tần ca ca đã hứa tuyệt đối sẽ làm được, Tần ca ca không có gì là không làm được.
Tần Lâm ra cửa lên lưng Đạp Tuyết Ô Chuy, cầm dây cương:
- Các huynh đệ, chúng ta đi!
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và đông đảo thân binh thị vệ tiền hô hậu ủng, cả bọn giục ngựa chạy đi như bay.
-----------
Vân Nam Côn Minh, nha môn Tuần Phủ, Tuần Phủ Phó Đô Ngự Sử Nhiêu Nhân Khản và Tuần Án Ngự Sử Tô Tán đang ngồi buồn chán trong thành.
Nhiêu Nhân Khản bề ngoài mập mạp, thịt hai bên gò má nung núc, lỗ mũi hõm vào giống như không có, mặc bào phục quan văn tam phẩm, không ngừng lau mồ hôi, lầm bầm nói:
- Tiết trời Côn Minh thật là kỳ quái, đã đến cuối Thu buổi trưa còn nóng như vậy, lão phu đến Vân Nam đã nhiều năm vẫn cảm thấy chưa quen.
Ánh mặt trời trên Vân Quý cao nguyên chói chang mãnh liệt, quả thật có vẻ nóng bức hơn nơi khác, nhưng cũng không đến nỗi đến cuối mùa Thu còn nóng toát mồ hôi. Sở dĩ Nhiêu Nhân Khản cảm thấy như vậy chính là vì từ kinh sư truyền tới tin tức xấu.
Đốc Chủ Đông Xưởng Tần Lâm lấy thân phận Khâm Sai đại thần phụng chỉ dò xét Vân Nam, chỉ điểm binh bị, chiêu an Tứ Di. Tên này cũng không phải là người tốt lành gì, lòng dạ tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác hơn bất kỳ ai khác. Nghĩ đến chuyện hắn sắp đến chỗ này, Nhiêu Tuần Phủ đã cảm thấy toàn thân trên dưới đổ mồ hôi.
Nhiêu Nhân Khản lại âm thầm hối hận, vốn là Trương Cư Chính không coi trọng lão, nghe nói đã chuẩn bị điều lão về kinh sư nhận một chức quan bù nhìn. Nhưng lão lại không cam lòng rời đi vị trí Tuần Phủ có thực quyền này, mới bôn ba bốn phía bảo vệ quyền vị.
Hơn nữa Vân Nam cách kinh sư quá xa, người đủ tư cách làm Tuần Phủ lại không bằng lòng tới, cho nên sau khi Trương Cư Chính chết Nhiêu Nhân Khản lại làm Tuần Phủ thêm ba năm, mãi tới hiện tại.
Bây giờ nghĩ lại nếu biết trước điều đi từ sớm, hiện tại đã không cần phải ngồi trên miệng núi lửa chờ lãnh tội.
Tô Tán chừng bốn mươi tuổi, đội Giải Trĩ quan, bổ phục Giải Trĩ, vóc người cao vừa gầy, lưỡng quyền cao ngất, hai bên mép có hai nếp nhăn hằn sâu, nhìn qua cay nghiệt mà âm độc.
Y trẻ tuổi hơn, chức quan cũng nhỏ hơn, cho nên trấn định hơn Nhiêu Nhân Khản, sau khi hớp một hớp trà bèn chắp tay nói:
- Nhiêu tiên sinh hà tất phải lo lắng như vậy, Tần Lâm kia thủ đoạn đa đoan ở kinh sư, chỉ sợ đến biên thùy Vân Nam cũng như lạc vào sương mù, rốt cục cũng phải dựa vào chúng ta…
Nói dễ vậy sao! Nhiêu Nhân Khản cau mày, hạ thấp giọng nói:
- Bản quan nghe nói Vĩnh Xương Thông Phán Lý Kiến Trung là con của Kỳ Châu thần y Lý Thời Trân, chính là cha vợ vị Tần Đốc Chủ này! Vạn nhất... Chúng ta chẳng phải là...
Tô Tán cũng lấy làm kinh hãi, tỏ vẻ nghi hoặc không hiểu:
- Lý Kiến Trung là nhạc trượng Đốc Chủ, vì sao mãi tới bây giờ vẫn còn dây dưa nơi biên ải, có khi nào là lời đồn sai lầm chăng?
Khó trách Tô Tán không tin, tuy rằng với triều cục trước mắt, lực ảnh hưởng của Đốc Chủ Đông Xưởng đối với hệ thống quan văn kém xa không bằng phụ thần và Cửu Khanh, nhưng muốn cất nhắc một Thông Phán nho nhỏ vậy cũng không uổng phí sức lực gì. Ít nhất điều Lý Kiến Trung từ địa phương quỷ quái biên thùy Vân Nam đến địa phương màu mỡ trong nước, thậm chí vào kinh sư làm quan tuyệt đối không phải là việc khó gì.
Kết quả không chỉ có từ trước tới nay không hề nghe Lý Kiến Trung đề cập tới, càng không có chút chiếu ứng nào của Tần Đốc Chủ từ kinh sư. Mấy năm qua vị Lý Thông Phán này vẫn ngoan ngoãn làm Thông Phán ở Vĩnh Xương, thời gian rảnh nếu không khuyên dân chúng làm nông, vậy cũng tọa đường hội chẩn, chữa bệnh giúp dân.
Quả thật y không giống như là một quan viên, mà giống như một đại phu có tâm địa thiện lương hơn. Một nhân vật như vậy đột nhiên nghe nói có một vị hiền tế làm Đốc Chủ Đông Xưởng, đừng nói Tô Tán, bất cứ người nào nghe thấy cũng sẽ sinh ra nghi vấn.
Nhiêu Nhân Khản cười khổ không thôi, cau mày nói:
- Bản quan cũng chỉ nghe nói trước đây không lâu, trong lúc vô tình Lý Kiến Trung nói ra ở dưới Vĩnh Xương thành... Còn có hậu nhân Thổ Ty Mạnh Dưỡng, gọi là Tư Vong Ưu gì đó, cũng là người quen cũ của Tần Lâm, e rằng…
Sắc mặt của Tô Tán chợt âm trầm xuống, vốn cho là Tần Lâm đến Vân Nam sẽ hoàn toàn không biết gì như lạc vào sương mù, chỉ có thể nghe theo hai người bọn họ an bài. Không ngờ rằng hắn lại có hai người quen ở chỗ này, hơn nữa còn giữ vị trí mấu chốt, chuyện này có vẻ không dễ…
Hai vị Đại nhân Tuần Phủ và Tuần Án có bí mật không thể để cho người ngoài biết được.
Hai người ngơ ngác nhìn nhau, tương lai u ám khiến cho tâm trạng bọn họ hết sức nặng nề.
- Dứt khoát, rút củi dưới nồi!
Tô Tán bật thốt một câu, ánh mặt trời rực rỡ Vân Quý cao nguyên xuyên thấu qua kẽ ngói nóc nhà chiếu xuống, chiếu sáng sắc mặt y biến hóa liên hồi bên trong gian phòng tối.
Nhiêu Nhân Khản giật mình kinh hãi, tay bưng chén trà cũng bắt đầu phát run bần bật, nắp chén kêu lên canh cách liên hồi.
- Ngươi nói là…?
Nhiêu Nhân Khản bị chuyện nghĩ tới trong đáy lòng dọa sợ đến sắc mặt tái nhợt, thanh âm càng nhỏ:
- Vĩnh Xương phủ trị Bảo Sơn, là cửa ngõ mặt Đông Đại Lý, hơn nữa che chở mười mấy vạn quân dân sau đó! Một khi sơ thất, cửa ngõ thủ phủ Vân Nam mở rộng ra, quân dân sẽ rơi vào tay địch, tội này…
Tô Tán cười lạnh âm trầm luôn miệng, nhìn Nhiêu Nhân Khản với ánh mắt lạnh như băng:
- Vậy có biện pháp gì khác chăng…?
Nhiêu Nhân Khản ngã ngồi trên ghế, hồi lâu không nói một câu, không biết thời gian qua bao lâu, lão mới thở dài sâu kín:
- Xem ra cũng chỉ có thể như thế.
Phù... Tô Tán thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười yên tâm, hai nếp nhăn hai bên miệng lên tới cánh mũi càng thêm sâu hoắm.
Mới vừa quyết định không lâu, người giữ cửa đã vào truyền báo có Kiềm Quốc Công tới bái.
Mộc Vương phủ nhiều đời trấn thủ Vân Nam, trừ Mộc Anh đời đầu được phong vương ra, sau đó mỗi đời Kiềm Quốc Công thế tập nối chức, chấp chưởng binh quyền Vân Nam, thăng trầm với nước, cực kỳ vinh hoa phú quý.
Cho dù là cục diện trước mắt văn quý võ tiện, liên đới địa vị huân quý cũng có hơi giảm xuống, nhưng Kiềm Quốc Công vẫn là trụ cột Vân Nam, tuyệt đối không thể khinh thường.
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán cùng nhau đứng dậy đi ra ngoài đón.
Kiềm Quốc Công đời này tên là Mộc Xương Tộ, vóc người không mập không gầy không cao không thấp, mặc một chiếc áo bào bổ phục Kỳ Lân chỉ Quốc Công mới có, lưng đeo ngọc đái hấp tấp đi vào, giọng ồm ồm như tiếng sấm:
- Lão Nhiêu, tiểu Tô, các ngươi còn không phát binh sao? Bản Quốc Công chờ đến bực mình, chẳng lẽ đại quân dừng ở Côn Minh ngắm chim sao?
Mỗi lần gặp mặt Mộc Xương Tộ, Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán đều phải cảm tạ Trương Cư Chính. Nếu không phải là Giang Lăng tướng công bắt cha Mộc Xương Tộ là Mộc Triều Bật giam lỏng, khí thế Mộc Vương phủ còn cao hơn hiện tại gấp mười lần, ép cho văn võ quan viên Vân Nam không ngóc đầu lên được.
Dù vậy, Mộc Xương Tộ còn ngang ngược kiêu ngạo hơn cả cha mình. Phải biết ngay cả Nam Kinh Ngụy Quốc Công cũng phải xưng hô với lục bộ quan văn Nam Kinh là tiên sinh, không hề gọi lão Nhiêu, tiểu Tô bừa bãi như vậy.
Cũng may Kiềm Quốc Công đời này lại là một kẻ ngu ngốc, lúc trước ban đầu Trương Cư Chính thu thập hai cha con y cũng không phí sức, Nhiêu Nhân Khản cùng Tô Tán lừa gạt y cũng không khó khăn gì.
- Binh lương chưa hề chuẩn bị, làm sao có thể vội vàng xuất binh?
Nhiêu Nhân Khản dang rộng hai tay, vô cùng thành khẩn nói:
- Thu lương đang chinh tập, đợi đến khi thu lương xong, Quốc Công gia lại ra binh, đến lúc đó khí thế lôi đình vạn quân ép tới, làm sao quân Miến Điện có thể ngăn cản được, chắc chắn sẽ thành tựu uy danh bất thế của Quốc Công gia.
Mộc Xương Tộ tỏ ra vui vẻ, cảm thấy lời này vô cùng có lợi, nhưng lại nhíu mày một cái:
- Nhưng Vĩnh Xương và Thuận Ninh phát tới văn thư cấp báo nhiều lần, nghe nói tên Mãng Ứng Lý kia đem binh suốt đêm tấn công... Bản Quốc Công cảm thấy thật ra Đặng Tử Long cùng Lưu Đĩnh đóng quân cách nơi này cũng không xa, lương thảo cần thiết cũng có hạn, không bằng điều bọn họ đi cứu viện trước?
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán nhìn nhau, Tô Tán tiến lên một bước, kéo Mộc Xương Tộ thấp giọng nói:
- Quốc Công cẩn thận suy nghĩ một chút, hai vị Lưu, Đặng đều là dũng tướng, lại không phải là dưới quyền Quốc Công, nếu như đến lúc đó lập công sẽ tính cho ai?! Hạ quan chỉ nghĩ cho Quốc Công mà thôi, hiện tại binh thế nguy cấp, không bằng phát Thuận Ninh trước, dù sao thành trì Vĩnh Xương cao dày, binh lương đầy đủ, có thể chống đỡ đến khi đích thân Quốc Công dẫn đại quân chạy tới bình loạn.
Vậy sao… Mộc Xương Tộ vuốt râu cằm cười hăng hắc, y đã bị lời của Tô Tán làm cho động lòng.