Sau khi ai bài xong chiến sự ngày mai, Tần Lâm bưng trà tiễn khách, đồng thời nghiền ngẫm thật kỹ, thật sự là mình đã hết sức tỏ ra khiêm tốn, sau này quân nghị có thể nói năng thoải mái hơn.
Hai vị tướng quân rất là cảm động:
- Tần Đốc Soái đối đãi người như vậy, lại không tiếc hạ mình hỏi han, chúng ta cảm ân không dứt, sau này dầu sôi lửa bỏng chẳng dám từ nan.
Sau khi đi ra một đoạn, thấy Tần Lâm đã đi vào hành dinh, Đặng Tử Long bèn lấy tay vỗ trán:
- Phù… Hôm nay thật là nguy hiểm, thiếu chút nữa nghịch ý của Đốc Soái. May nhờ lão thúc ta tùy cơ ứng biến, đưa ra cho hắn hai khả năng sao cũng được. Bằng không lần đầu tiên quân nghị đã làm nghịch ý Đốc Soái, chuyện tương lai khó lòng tưởng tượng.
- Những Đại nhân tiên sinh cấp trên này ai ai cũng đã có tính toán từ trước, nhưng vẫn cố ý muốn cấp dưới nói ra thoải mái. Nếu hai bên ngầm hiểu thì không sao, hừ hừ, nếu ngươi nói không đúng như suy nghĩ của hắn, vậy sẽ lặng lẽ ghi cho ngươi một phẩy vào sổ bìa đen, sau này sẽ không tốt lành gì.
Lưu Đĩnh cũng thở phào một hơi, khen ngợi:
- May nhờ lão thúc đưa ra chủ ý hay, lúc ấy tiểu điệt đã toát mồ hôi lạnh toàn thân. Sứ giả nói lúc trước quân nghị, hai vị Sư Gia Tôn, Từ tranh luận không ngừng, một người muốn hỏa tốc tiến binh, một kẻ muốn ung dung bố trí, thế nhưng Tần Đốc Soái không tỏ rõ thái độ. Tiểu điệt suy đoán rất lâu cũng không thể đoán ra ý Đốc Soái thế nào…
- Ngươi cho rằng hai chữ suy đoán dễ dàng như vậy sao?
Đặng Tử Long vuốt chòm râu bạc dưới cằm, dáng vẻ hết sức tự đắc.
Dĩ nhiên Tần Lâm không biết hai vị tướng quân nói lời nói này sau lưng mình, nếu không hắn sẽ ngửa mặt lên trời thở dài...
-----------
Hai đường đại quân quân Minh cùng tới, trong Bồ Man quan nhất thời cờ bay phấp phới, đao thương như rừng, giống như một ngọn binh sơn.
Ngày thứ hai Tần Lâm truyền lệnh các quân nhổ trại đi về phía trước, quân Lưu Đĩnh là tiên phong mở đường, quân Đặng Tử Long hợp hậu, mình dẫn trung quân, Tư Vong Ưu dẫn dắt Mạnh Dưỡng binh, Lý Kiến Trung dẫn dắt Vĩnh Xương binh bảo vệ trung quân.
Bạch Sương Hoa dịch dung giả trang làm thân binh Hiệu Úy, đi theo bên người Tần Lâm.
Tiếng tù và ù ù, giáp sắt loảng xoảng, quân Minh thân mặc uyên ương chiến y, giơ cờ xí nhật nguyệt, tựa như một con rồng lửa thật dài tiến về phía Nam chỗ quân xâm lược.
Trung quân Ngưu Đại Lực cầm tiết kỳ Khâm Sai cao một trượng tám thước, năm chữ vàng Khâm Sai Đốc Soái Tần thật to lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời, phía dưới Tần Lâm cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy, cẩm bào ngọc đái thần thái tung bay.
Mặc dù làm tới võ chức nhất phẩm, vị Đô Đốc Tần Lâm này lại có hơi hữu danh vô thực, bởi vì đây mới là lần đầu tiên hắn lãnh binh đánh giặc. Không có biện pháp, dù sao hắn cũng là đi đường Xưởng Vệ thăng lên.
Bất quá chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy qua heo chạy, Tần Lâm nhìn Thích Kế Quang đánh giặc cũng học được vài chiêu, lại dẫn kiêu binh hãn tướng tinh nhuệ nhất triều Đại Minh ở địa khu Tây Nam, dưới quyền Đặng Tử Long cùng Lưu Đĩnh toàn là quân tinh nhuệ một có thể địch vạn người, uy phong bực này thật là hiếm thấy.
- Trời ơi, vì sao mình quên mất…
Tần Lâm chợt vỗ trán một cái, nhảy xuống ngựa vội vàng đi về phía trước.
Từ Quang Khải và Tôn Thừa Tông ngơ ngác không hiểu, Đốc Soái muốn làm gì vậy?
Bạch Sương Hoa cũng đi theo, kéo kéo ống tay áo của hắn: Tần Lâm?
- Ta đi ủy lạo quan binh.
Tần Lâm cười hắc hắc, chưa nghe qua câu đồng cam cộng khổ sao?
Tần Lâm đi tới đi lui tán gẫu với đám binh sĩ, ra vẻ vô cùng thân thiết. Nhưng các binh lính nếu không phải là không biết làm sao, vậy cũng bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, ngay cả một chữ cũng không dám nói, làm cho Tần Đốc Chủ của chúng ta không hiểu vì sao.
Rất nhanh Đặng Tử Long cùng Lưu Đĩnh đều được thủ hạ dưới quyền báo cáo, hai người bọn họ từ hai phương hướng trước sau phi ngựa chạy tới.
- Có người đắc tội Tần Đốc Soái sao?
Đặng Tử Long gằn giọng hỏi.
Lưu Đĩnh trực tiếp xin tội:
- Tần Đốc Soái, mạt tướng phục dịch không chu toàn, thứ tội thứ tội!
- Kẻ làm tướng đồng cam cộng khổ cùng binh lính, chẳng lẽ không đúng sao?
Tần Lâm sờ mũi, có hơi buồn bực.
Hắn phát giác có thể mình đã sai lầm, bởi vì mới vừa rồi hắn lấy vẻ mặt ôn hòa đi hỏi binh lính trong quân ăn uống thế nào, mấy tên tiểu quan quân bên cạnh lập tức thần sắc đại biến, quỳ xuống thề thốt tuyệt đối không có tham lam ăn bớt lương thực sĩ tốt. Nếu như có tư túi một hạt gạo nào, xin chịu quân pháp xử trí.
Không cam lòng bỏ qua như vậy, hắn lại dùng thái độ vô cùng hòa ái dễ thân cận đi hỏi một binh sĩ khác có nhớ nhà hay không. Kết quả binh sĩ kia bị dọa sợ đến đầu đầy mồ hôi quỳ trên mặt đất, dập đầu nói ta xuất thân đời đời quân hộ, tuyệt đối sẽ không khi nào đào binh.
Tóm lại, Tần Đốc Soái trong mắt của tất cả binh lính cùng quan quân giống như một con quái thú tiền sử đáng sợ, đừng nói chính hắn buồn bực, ngay cả Bạch Sương Hoa giả trang thành thân binh cùng ở bên cạnh, thấy tình hình như vậy cũng cười đau bụng.
Cho đến khi Đặng Tử Long và Lưu Đĩnh chạy tới, hai vị tướng quân cũng vừa sợ hãi vừa gấp gáp, Tần Lâm từ phản ứng của bọn họ nhìn ra, có lẽ mình đã làm sai.
Hắn liên tục thanh minh, tuyệt đối không có nhắm vào bất kỳ người nào, chẳng qua là hỏi thăm binh sĩ ấm lạnh thế nào mà thôi. Sau đó đi sang bên cạnh, lại vẫy vẫy tay bảo hai vị tướng quân cùng đi.
Lưu Đĩnh vẫn còn ở bên cạnh một mực xin tội, Đặng Tử Long càng không yên lòng, theo Tần Lâm sang bên cạnh, thấp giọng nói:
- Là mạt tướng hoang đường! Phụng quân chỉ Đốc Soái dẫn dắt quân chạy tới tiếp viện, mạt tướng e sợ hành dinh có điều sơ thất, cho nên đem binh khẩn cấp chạy tới, chưa kịp chuẩn bị lễ vật hiếu kính Đốc Soái, mạt tướng đáng chết, mạt tướng đáng chết!
Đáng thương Đặng Tử Long vào sanh ra tử mấy chục năm, vào lúc này kinh sợ nơm nớp cúi đầu, râu tóc như tuyết cơ hồ rũ xuống tới ngực.
Nhớ năm đó Đặng Tử Long cũng từng oai phong lẫm lẫm, nhưng kết quả thì sao? Đánh giặc cả đời, quay đầu lại làm Tham Tướng đến già, thực tế phũ phàng đã mài giũa tính cách lão mòn nhẵn không còn góc cạnh. Có lẽ chỉ trên chiến trường mới thấy được mặt quả quyết sát phạt của lão.
Tần Lâm nghe đến đó liên tiếp cười khổ bất đắc dĩ, thật không biết nên nói như thế nào mới phải.
- Hừ, Đại tướng triều đình toàn là những con chó vẫy đuôi xu phụng vậy sao?
Bạch Sương Hoa một mực đi theo Tần Lâm, nghe vậy không nhịn được cười nói:
- Đặng Tử Long lão cũng chỉ nhìn người qua khe cửa. Trong phủ vị Tần Đốc Soái này chất đống núi vàng núi bạc, chuyện mở lại con đường tơ lụa là do hắn chủ trì, lại nộp vào nội khố cho Hoàng đế năm mươi vạn lượng bạc hàng năm. Ngũ Phong hải thương cũng là nhà hắn, lợi ích mua bán trên biển Đông Tây cũng chui vào túi hắn, chẳng lẽ còn thèm thuồng chút lễ vật mọn của lão sao?!
Năm đó Đặng Tử Long dẫn dắt quân bình định Bạch Liên giáo khởi nghĩa Tương Tây, Bạch Liên giáo đã từng cố gắng ám sát lão, là Tần Lâm nhúng tay ngăn cản. Hiện tại vật đổi sao dời, Bạch Sương Hoa không còn là Bạch Liên giáo chủ, Đặng Tử Long cũng từ bình nội loạn chuyển thành đánh giặc ngoài, tự nhiên Bạch Sương Hoa sẽ không còn muốn giết chết lão, nhưng trong lời nói cũng sẽ không mấy khách sáo.
Ngược lại thái độ này làm cho Đặng Tử Long tin nàng nói là lời thật, lão tướng quân giật mình trợn to hai mắt, vẫn không yên tâm hỏi tới:
- Mạt tướng sợ hãi, Tần Đốc Soái...
Tần Lâm buồn bực khoát tay áo một cái, liên tục giải thích không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn biểu hiện thương binh như con mình, để gia tăng sĩ khí mà thôi.
Thương binh như con mình? Biểu lộ Đặng Tử Long trở nên vô cùng cổ quái.
Lưu Đĩnh lại hơi khác với Đặng Tử Long, dù sao y cũng xuất phát cùng Tần Lâm từ Côn Minh đồng hành mấy ngày, suy đi nghĩ lại cảm thấy quả thật tính khí Tần Lâm rất tốt, ít nhất đối với thuộc hạ rất tốt, vì vậy thử thăm dò hỏi ngược lại:
- Không biết Tần Đốc Soái cho là, phải làm thế nào thương binh như con mình?
- Thân trước sĩ tốt, đồng cam cộng khổ!
Tần Lâm dõng dạc đáp lại. Không chỉ có trong cổ thư nói như vậy, thấy bọn Thích Kế Quang, Du Đại Du cũng làm như vậy, cho dù là Tần Đốc Soái chưa từng ăn thịt heo, còn chưa từng thấy qua heo chạy sao?
- Đốc Soái ngàn vạn lần không thể...
Đặng Tử Long cùng Lưu Đĩnh bật thốt lên, sau đó nhận ra được không nên thất lễ ở trước mặt Đốc Soái, lại nuốt vào nửa câu sau.
Tần Lâm khẽ nhướng mày, trong lòng có hơi không thoải mái. Nhưng nhìn thần thái hai vị tướng quân muốn nói lại thôi cũng cảnh tỉnh rất mau, thành khẩn hỏi thăm nguyên nhân với bọn họ.
Đặng Tử Long còn đang do dự, Lưu Đĩnh đã phát hiện Tần Lâm quả thật không hiểu, cười bồi nói:
- Đốc Soái có chỗ không biết, quá khứ văn thần đốc sư toàn là lão tiên sinh nổi danh trong sĩ lâm. Đám tướng quân cầm quân chúng ta có chuyện trình báo, phải cân nhắc kỹ không dám thốt ra lời lẽ thô tục, quan quân sĩ tốt phía dưới lại không dám tự tiện đơn độc trò chuyện. Cho nên Đốc Soái hảo ý hỏi thăm, bọn họ ngược lại bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, e sợ mình mạo phạm hổ uy Đốc Soái.
Thì ra hết thảy văn thần đốc sư đều có hàm Thượng Thư, Thị Lang, Đô Ngự Sử… ai nấy mắt mọc trên trán, bàn luận việc binh với chủ tướng cầm quân đã rất không kiên nhẫn, không ai chịu nói chuyện với đám binh sĩ thô tục.
Đặng Tử Long thấy Tần Lâm không tức giận, suy nghĩ một chút dù sao cũng có giao tình ở Kỳ Châu, bèn không do dự nữa dứt khoát nói thẳng ra:
- Về phần Đốc Soái nói đi trước làm gương cho sĩ tốt lại càng hết sức kinh người. Đốc Soái là đầu não một quân, tự nhiên phải ở trung quân bày mưu tính kế, quyết định chiến lược, chúng ta là tay sai cho Đốc Soái, dẫn dắt quân xung phong hãm trận đã đủ. Ai dám bảo Đốc Soái mạo hiểm dưới làn tên mũi đạn, vạn nhất có thương tổn gì, bọn ta dù chết trăm ngàn lần cũng không đủ đền tội.
Tần Lâm á khẩu nghẹn lời, bất kể là sách động bốn đường đại quân xuất quan ép Thổ Mặc Xuyên, hay là phối hợp Thích Kế Quang phục kích Dư Mậu Học, Đổng Hồ Ly, hắn cũng không hề đích thân dẫn dắt quân đội, cũng không có kinh nghiệm trên phương diện này. Nghĩ đến Lưu Đĩnh cùng Đặng Tử Long đã trải qua sa trường, hẳn là bọn họ nói không sai.
- Như vậy, chẳng phải là Khâm Sai Đốc Soái ta đây không có tác dụng gì, ngồi trong đại trướng trung quân không làm gì cả hay sao?
Tần Lâm tự giễu cười cười.
- Sao lại vô dụng?
Lưu Đĩnh và Đặng Tử Long vô cùng kinh ngạc, hai người mở tròn mắt đồng thanh nói:
- Vì sao Đốc Soái lại nói những lời này? Đốc Soái thay mặt thiên tử tuần thú, giám quân áp trận, truyền hịch tứ phương chinh điều lương thảo dân phu. Trước trận chiến vạch ra kế hoạch, lâm chiến đưa ra quyết định, hậu chiến kiểm điểm thủ cấp tù binh, bẩm báo triều đình thăng thưởng... Nếu không có Đốc Soái ở chỗ này, bọn mạt tướng không dám quyết chiến với Mãng Ứng Lý!
Hai vị tướng quân thấy Tần Lâm thật sự không hiểu, bèn cẩn thận giải thích cho hắn nghe tác dụng vô cùng to lớn của đốc sư đại thần trong hệ thống triều chính hiện hành.
Tỷ như chinh điều lương thực và dân phu địa phương, với bản lãnh hai người bọn họ tuyệt đối không có cách nào đối phó những quan thân hào cường Vĩnh Xương phủ này. Duy chỉ có Tần Lâm trấn giữ hành dinh, quan phủ và sĩ thân địa phương không dám chậm trễ, mới có dân phu và lương thảo tiếp tế cuồn cuộn không ngừng.
Đồng thời, trong lúc chiến tranh Tần Lâm phải đại biểu triều đình hành sử quyền lực giám quân, căn cứ biểu hiện tướng sĩ làm ra quyết định sinh sát thăng giáng.
Hậu chiến kiểm điểm thủ cấp, tù binh, chiến lợi phẩm thu được, báo lên cho Binh bộ thỉnh cầu phong thưởng cho tướng sĩ lập công. Ngoài ra các quân tiêu xài quân phí, tiêu hao binh khí giáp trượng trong chiến tranh, cũng phải đợi sau khi Tần Lâm thẩm hạch công nhận, mới có thể đến Hộ bộ báo cáo xin thanh toán.
- Năm đó đại chiến với giặc Oa ở Chiết Đông, bởi vì thủ cấp thu được thiếu mười ba cái, mạt tướng bị Ngự Sử đạn hặc tội hư báo chiến công, thiếu chút nữa hạ ngục luận tội.
Đặng Tử Long nói xong tỏ ra áo não, bất quá rất nhanh lại cười vui vẻ:
- Lần này nghe được là Tần Đốc Soái trấn giữ, mạt tướng vui vô cùng, trong lòng cũng không dám giữ lại chút gì. Đốc Soái ở trong triều uy phong bậc nào, không phải là nhân vật tầm thường có thể so sánh, tưởng sau trận chiến này không còn ai có thể bới lông tìm vết được nữa.
Lưu Đĩnh cũng cười híp mắt nói:
- Đặng lão thúc nói không sai. Mạt tướng dánh giặc đã nhiều, từ trước tới nay chưa hề thất bại, duy chỉ có báo cáo thanh toán hậu chiến bị quan viên Hộ bộ chèn ép, phải tự móc tiền túi bồi bổ không biết bao nhiêu! Bây giờ tốt lắm, Tần Đốc Soái uy phong lớn như vậy, báo cáo thanh toán hậu chiến lên cao thử xem con chó Hộ bộ nào dám bác!
Bởi vì cân lượng Đốc Soái của Tần Lâm rất nặng, hành sự vô cùng thuận tiện, cho nên Đặng Tử Long cùng Lưu Đĩnh hết sức vui lòng phục vụ dưới trướng hắn.
Thì ra là như vậy, lần này Tần Lâm đã hiểu, hắn lại hỏi:
- Như vậy ta nên làm gì mới có thể làm cho các tướng sĩ cảm thấy yên tâm, chịu xuất lực đánh giặc đây?
Câu trả lời là hãy cố gắng ra vẻ ung dung không vội vã, biểu hiện không quan tâm tới chiến sự, thậm chí giả bộ thắng bại cũng không sao cả. Các tướng sĩ sẽ cho rằng lai lịch vị Đốc Soái này rất lớn, gốc gác thâm sâu trong triều, như vậy thắng trận mình sẽ không bị cắt giảm phong thưởng. Nếu như nếm mùi thất bại, có Đốc Soái đứng mũi chịu sào, triều đình sẽ không quá mức nổi giận, cho dù là tử trận sa trường, Đốc Soái cũng có năng lực xin triều đình phong cho tử tuất.
Ngược lại, nếu như Đốc Soái biểu hiện vô cùng quan tâm đến thắng bại, các tướng sĩ lo lắng gốc gác hắn không đủ sâu, một khi chiến sự hơi bất lợi sẽ khó bảo toàn bản thân.
Như vậy đến lúc đó ai sẽ thay mọi người ngăn trở cơn giận lôi đình của triều đình, ai sẽ thỉnh cầu tử tuất thay cô nhi quả mẫu người hy sinh để lại?
Đặng Tử Long lại nói từ trước tới nay đốc sư văn thần đều ở lại trung quân trướng làm ra vẻ áo cao mũ rộng, ngâm thơ đối xướng với đám Sư Gia phu tử. Làm như vậy là có đạo lý nhất định, ít nhất có thể mang đến lòng tin cho các tướng sĩ, để cho bọn họ tin tưởng địa vị đốc sư đủ cao, căn cơ đủ sâu.
Dĩ nhiên, chuyện này không liên quan với biết chỉ huy hay không, tỷ như Đại thái giám Vương Chấn triều Anh Tông cảm thấy quá tốt đẹp, là người ngoài nghề mà chỉ đạo trong nghề, cuối cùng xảy ra loạn Thổ Mộc.
Lưu Đĩnh nói bổ sung, năm đó Vương Dương Minh Đốc Soái đại quân, trừ quyết định chiến lược lớn ra còn lại cả ngày ở trung quân trướng luyện khí công, không có chuyện gì đêm hôm khuya khoắt còn phát ra tiếng kêu quái dị. Kết quả các tướng sĩ đều tin tưởng y đã nắm chắc trận này, vì vậy tinh thần đại chấn, đánh bại Ninh Vương làm phản.
Cho nên y đưa ra đề nghị, Tần Lâm có thể bắt chước Vương Dương Minh ở đại trướng trung quân luyện một chút khí công, nếu hiềm trên lưng ngựa không tiện ngồi tĩnh tọa, cũng có thể làm mấy câu thơ cùng hai vị Sư Gia, hoặc là làm những chuyện gì đó không liên quan với chiến tranh. Cho dù là làm như vậy không thể gia tăng tinh thần binh sĩ, nhưng cũng có thể giúp cho bọn họ yên lòng, như vậy đến lúc ra trận tự nhiên chỉ có tiến không lùi.
Rốt cục Tần Lâm cũng hiểu được, tác dụng thực tế lớn nhất của đốc sư chính là một cây cầu nối giữa triều đình và quân đội. Vừa đại biểu triều đình giám sát quân đội, lại điều hòa quan hệ địa phương vì quân đội, chinh điều dân phu lương thảo, tranh thủ phong thưởng và tử tuất giúp bọn họ sau cuộc chiến.
Trong hệ thống quan liêu triều Minh, đốc sư là vai trò nòng cốt trong chiến tranh không thể thiếu, nếu như thiếu hắn, chiến tranh sẽ không cách nào tiến hành.
Chu Nguyên Chương thành lập triều Minh, phong công thần số một không phải là Từ Đạt Thường Ngộ Xuân đánh đâu thắng đó, không phải là Lưu Bá Ôn thần cơ diệu toán, mà là Lý Thiện Trường lo toan lương thảo, đề bạt nhân tài, xử lý thứ vụ, cũng chính là đạo lý này.
Trước mắt vai trò Đốc Soái của Tần Lâm cũng tương tự Lý Thiện Trường năm xưa.
- Vậy cũng được.
Tần Lâm đáp ứng Lưu Đĩnh.
Nhưng hắn không đi làm thơ với Tôn Thừa Tông, Từ Quang Khải, cũng không có luyện khí công gì, mà là cỡi ngựa đi tới bên người Tư Vong Ưu đang ngồi bạch tượng.
Hai chân trần trắng nõn của tiểu thư Thổ Ty thỉnh thoảng đá đá bạch tượng, ngồi trên cao cười híp mắt nhìn Tần Lâm bên dưới. Ánh mặt trời rực rỡ của Vân Nam chiếu vào mặt thiếu nữ làm nổi bật từng mảng lông tơ mịn màng.
- Tư tiểu thư, có thể để cho ta cỡi Cảm Trụ được chăng?
Tần Lâm nhếch môi, cười xấu xa một tiếng:
- Ta bảo đảm không cắt vòi nó.
Tư Vong Ưu cũng không ra lệnh cho voi dừng lại, mà là cúi người đưa tay ra, ngoẹo đầu khiêu khích nhìn Tần Lâm:
- Lên đây!
Vậy cũng tốt, Tần Lâm đứng trên lưng ngựa, cầm lấy bàn tay mềm mại của thiếu nữ, mượn thế nhảy một cái leo lên lưng bạch tượng, ngồi bên người Tư Vong Ưu.
Thiếu nữ đỏ mặt lên, lòng bàn tay bị Tần Lâm nắm có hơi nóng lên.
Tuy rằng bạch tượng to lớn nhưng chỗ ngồi trên lưng nó cũng không rộng lắm. Bởi vì dựa theo quy củ Mạnh Dưỡng, bạch tượng thần thánh chỉ có người Thổ Ty Tư gia có thể ngồi được, mà mấy chục người Tư gia bị Mãng Ứng Lý sát hại, chỉ còn sót lại một mình Tư Vong Ưu, cho nên chỗ ngồi trên lưng Cảm Trụ cũng không có chỗ cho người thứ hai.
Tần Lâm và Tư Vong Ưu dựa sát nhau, Vân Nam tiết trời ấm áp, tiểu thư Thổ Ty chỉ mặc một chiếc trường quần thật mỏng dán sát người, cánh tay trắng nõn để lộ ra ngoài, Tần Lâm chạm vào chỉ cảm thấy mát rượi.
Rốt cục Tần Lâm phát giác không ổn, nhích người ra xa Tư Vong Ưu một chút. Nhưng hắn không ngờ nhìn qua Cảm Trụ không có lông, thật ra sát da nó có rất nhiều lông ngắn tua tủa như kim nhọn, đâm cho hắn đau tới nỗi nhe răng toét miệng.
Tư Vong Ưu vốn đang có chút ngượng ngùng, thấy Tần Lâm quẫn bách ngược lại cười nghiêng ngã. Trời sinh thiếu nữ dị tộc tính tình phóng khoáng dạn dĩ, bèn nhích sang bên một chút, sau đó kéo Tần Lâm một cái:
- Tần Đại ca cần gì làm ra vẻ xa cách như vậy, trên thân Cảm Trụ có rất nhiều lông, sẽ đâm cho huynh thủng lỗ chỗ đó!
Tần Lâm cười gãi gãi đầu, lòng nói đây là tại mình nghĩ bậy, bèn ngồi sát vào Tư Vong Ưu, chỉ chỉ vào đầu Cảm Trụ hỏi:
- Cảm Trụ rất thông minh, trừ làm chiến tượng ra có còn bản lãnh gì khác hay không?
Thiếu nữ nằm phục xuống, cùi chỏ chống vào đầu gối, nâng tai suy nghĩ một hồi, sau đó vui mừng nói:
- Tần Đại ca muốn xem sao, nó còn rất nhiều bản lãnh như phun nước, chạy bộ, dùng vòi lấy đồ vật, còn có thể dùng vòi quấn bút vẽ nữa.
Vốn là Tư gia lấy được voi con cũng không chuẩn bị dùng bạch tượng trân quý này cho chiến tranh, mà là phụng bồi Tư Vong Ưu chơi đùa là chính, nên nó học được rất nhiều trò vặt chơi đùa với nàng.
Tần Lâm muốn xem, Tư Vong Ưu vui mừng vô cùng, sai người lấy giấy bút tới. Chỉ thấy Cảm Trụ dùng vòi cuốn lấy bút vẽ, vạch từng nét trên giấy vẽ. Mặc dù nguệch ngoạc chẳng khác nào nét bút trẻ con, nhưng cũng nhìn ra được hình dáng. Đây là kiến trúc quảng trường rộng lớn, dường như còn đội thêm cái mũ, thì ra nó vẽ ra hình dáng của Tử Cấm thành.
- Hay, hay lắm!
Tần Lâm vỗ tay cười ha hả.
Tư Vong Ưu cũng tươi cười hớn hở, dường như nhớ lại khi còn nhỏ cùng cha mẹ huynh trưởng xem bạch tượng làm trò. Một lúc lâu sau thiếu nữ mới trở về với thực tại, nhìn trộm Tần Lâm: Tần Đại ca cao hứng như thế, hì hì, để cho hắn vui vẻ thêm một lúc đi…
Tần Lâm cùng tiểu thư Thổ Ty ngồi bạch tượng, đầu tiên là bảo nó dùng vòi vẽ tranh, tiếp theo lại ra lệnh cho nó tới vũng nước gần đó hút nước. Cuối cùng lại để cho nó chạy lên trên sườn núi, giơ vòi lên rống to, chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Lý Kiến Trung không biết chuyện gì xảy ra, nhất thời cau mày thật chặt. Đương nhiên vị thừa long khoái tế này rất tốt, đáng tiếc thiếu niên đắc chí, cuối cùng vẫn không hành sự chắc chắn, lại thêm Tư tiểu thư… Thôi thôi, cũng là xuất lực vì dân vì nước, sóng vai chiến đấu chém giết đẫm máu, chỉ e rằng tướng sĩ trong quân nhìn thấy không tốt lắm…
Nếu như Tần Lâm là Đại tướng cầm quân, vậy thật là có chỗ không tốt, nhưng hắn là Khâm Sai đốc sư, vậy thì không giống, bọn quan binh nhất thời an tâm: Tần Đốc Soái quả nhiên danh bất hư truyền, trong triều có gốc rễ thâm sâu vững chãi, bằng không làm sao có thể thờ ơ thoải mái trước khi quyết chiến như vậy được. Có đại nhân vật như vậy đảm nhiệm Đốc Soái, mọi người không cần lo sau lưng mình nữa.
- Nhìn dáng vẻ Tần Đốc Soái, lần này chúng ta nhất định sẽ thắng trận. Nếu không hắn đã lo lắng trùng trùng, cũng sẽ không tỏ ra thoải mái như vậy.
Một tên binh sĩ nói với đồng bạn.
Sau khi ai bài xong chiến sự ngày mai, Tần Lâm bưng trà tiễn khách, đồng thời nghiền ngẫm thật kỹ, thật sự là mình đã hết sức tỏ ra khiêm tốn, sau này quân nghị có thể nói năng thoải mái hơn.
Hai vị tướng quân rất là cảm động:
- Tần Đốc Soái đối đãi người như vậy, lại không tiếc hạ mình hỏi han, chúng ta cảm ân không dứt, sau này dầu sôi lửa bỏng chẳng dám từ nan.
Sau khi đi ra một đoạn, thấy Tần Lâm đã đi vào hành dinh, Đặng Tử Long bèn lấy tay vỗ trán:
- Phù… Hôm nay thật là nguy hiểm, thiếu chút nữa nghịch ý của Đốc Soái. May nhờ lão thúc ta tùy cơ ứng biến, đưa ra cho hắn hai khả năng sao cũng được. Bằng không lần đầu tiên quân nghị đã làm nghịch ý Đốc Soái, chuyện tương lai khó lòng tưởng tượng.
- Những Đại nhân tiên sinh cấp trên này ai ai cũng đã có tính toán từ trước, nhưng vẫn cố ý muốn cấp dưới nói ra thoải mái. Nếu hai bên ngầm hiểu thì không sao, hừ hừ, nếu ngươi nói không đúng như suy nghĩ của hắn, vậy sẽ lặng lẽ ghi cho ngươi một phẩy vào sổ bìa đen, sau này sẽ không tốt lành gì.
Lưu Đĩnh cũng thở phào một hơi, khen ngợi:
- May nhờ lão thúc đưa ra chủ ý hay, lúc ấy tiểu điệt đã toát mồ hôi lạnh toàn thân. Sứ giả nói lúc trước quân nghị, hai vị Sư Gia Tôn, Từ tranh luận không ngừng, một người muốn hỏa tốc tiến binh, một kẻ muốn ung dung bố trí, thế nhưng Tần Đốc Soái không tỏ rõ thái độ. Tiểu điệt suy đoán rất lâu cũng không thể đoán ra ý Đốc Soái thế nào…
- Ngươi cho rằng hai chữ suy đoán dễ dàng như vậy sao?
Đặng Tử Long vuốt chòm râu bạc dưới cằm, dáng vẻ hết sức tự đắc.
Dĩ nhiên Tần Lâm không biết hai vị tướng quân nói lời nói này sau lưng mình, nếu không hắn sẽ ngửa mặt lên trời thở dài...
-----------
Hai đường đại quân quân Minh cùng tới, trong Bồ Man quan nhất thời cờ bay phấp phới, đao thương như rừng, giống như một ngọn binh sơn.
Ngày thứ hai Tần Lâm truyền lệnh các quân nhổ trại đi về phía trước, quân Lưu Đĩnh là tiên phong mở đường, quân Đặng Tử Long hợp hậu, mình dẫn trung quân, Tư Vong Ưu dẫn dắt Mạnh Dưỡng binh, Lý Kiến Trung dẫn dắt Vĩnh Xương binh bảo vệ trung quân.
Bạch Sương Hoa dịch dung giả trang làm thân binh Hiệu Úy, đi theo bên người Tần Lâm.
Tiếng tù và ù ù, giáp sắt loảng xoảng, quân Minh thân mặc uyên ương chiến y, giơ cờ xí nhật nguyệt, tựa như một con rồng lửa thật dài tiến về phía Nam chỗ quân xâm lược.
Trung quân Ngưu Đại Lực cầm tiết kỳ Khâm Sai cao một trượng tám thước, năm chữ vàng Khâm Sai Đốc Soái Tần thật to lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời, phía dưới Tần Lâm cỡi Đạp Tuyết Ô Chuy, cẩm bào ngọc đái thần thái tung bay.
Mặc dù làm tới võ chức nhất phẩm, vị Đô Đốc Tần Lâm này lại có hơi hữu danh vô thực, bởi vì đây mới là lần đầu tiên hắn lãnh binh đánh giặc. Không có biện pháp, dù sao hắn cũng là đi đường Xưởng Vệ thăng lên.
Bất quá chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng đã thấy qua heo chạy, Tần Lâm nhìn Thích Kế Quang đánh giặc cũng học được vài chiêu, lại dẫn kiêu binh hãn tướng tinh nhuệ nhất triều Đại Minh ở địa khu Tây Nam, dưới quyền Đặng Tử Long cùng Lưu Đĩnh toàn là quân tinh nhuệ một có thể địch vạn người, uy phong bực này thật là hiếm thấy.
- Trời ơi, vì sao mình quên mất…
Tần Lâm chợt vỗ trán một cái, nhảy xuống ngựa vội vàng đi về phía trước.
Từ Quang Khải và Tôn Thừa Tông ngơ ngác không hiểu, Đốc Soái muốn làm gì vậy?
Bạch Sương Hoa cũng đi theo, kéo kéo ống tay áo của hắn: Tần Lâm?
- Ta đi ủy lạo quan binh.
Tần Lâm cười hắc hắc, chưa nghe qua câu đồng cam cộng khổ sao?
Tần Lâm đi tới đi lui tán gẫu với đám binh sĩ, ra vẻ vô cùng thân thiết. Nhưng các binh lính nếu không phải là không biết làm sao, vậy cũng bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, ngay cả một chữ cũng không dám nói, làm cho Tần Đốc Chủ của chúng ta không hiểu vì sao.
Rất nhanh Đặng Tử Long cùng Lưu Đĩnh đều được thủ hạ dưới quyền báo cáo, hai người bọn họ từ hai phương hướng trước sau phi ngựa chạy tới.
- Có người đắc tội Tần Đốc Soái sao?
Đặng Tử Long gằn giọng hỏi.
Lưu Đĩnh trực tiếp xin tội:
- Tần Đốc Soái, mạt tướng phục dịch không chu toàn, thứ tội thứ tội!
- Kẻ làm tướng đồng cam cộng khổ cùng binh lính, chẳng lẽ không đúng sao?
Tần Lâm sờ mũi, có hơi buồn bực.
Hắn phát giác có thể mình đã sai lầm, bởi vì mới vừa rồi hắn lấy vẻ mặt ôn hòa đi hỏi binh lính trong quân ăn uống thế nào, mấy tên tiểu quan quân bên cạnh lập tức thần sắc đại biến, quỳ xuống thề thốt tuyệt đối không có tham lam ăn bớt lương thực sĩ tốt. Nếu như có tư túi một hạt gạo nào, xin chịu quân pháp xử trí.
Không cam lòng bỏ qua như vậy, hắn lại dùng thái độ vô cùng hòa ái dễ thân cận đi hỏi một binh sĩ khác có nhớ nhà hay không. Kết quả binh sĩ kia bị dọa sợ đến đầu đầy mồ hôi quỳ trên mặt đất, dập đầu nói ta xuất thân đời đời quân hộ, tuyệt đối sẽ không khi nào đào binh.
Tóm lại, Tần Đốc Soái trong mắt của tất cả binh lính cùng quan quân giống như một con quái thú tiền sử đáng sợ, đừng nói chính hắn buồn bực, ngay cả Bạch Sương Hoa giả trang thành thân binh cùng ở bên cạnh, thấy tình hình như vậy cũng cười đau bụng.
Cho đến khi Đặng Tử Long và Lưu Đĩnh chạy tới, hai vị tướng quân cũng vừa sợ hãi vừa gấp gáp, Tần Lâm từ phản ứng của bọn họ nhìn ra, có lẽ mình đã làm sai.
Hắn liên tục thanh minh, tuyệt đối không có nhắm vào bất kỳ người nào, chẳng qua là hỏi thăm binh sĩ ấm lạnh thế nào mà thôi. Sau đó đi sang bên cạnh, lại vẫy vẫy tay bảo hai vị tướng quân cùng đi.
Lưu Đĩnh vẫn còn ở bên cạnh một mực xin tội, Đặng Tử Long càng không yên lòng, theo Tần Lâm sang bên cạnh, thấp giọng nói:
- Là mạt tướng hoang đường! Phụng quân chỉ Đốc Soái dẫn dắt quân chạy tới tiếp viện, mạt tướng e sợ hành dinh có điều sơ thất, cho nên đem binh khẩn cấp chạy tới, chưa kịp chuẩn bị lễ vật hiếu kính Đốc Soái, mạt tướng đáng chết, mạt tướng đáng chết!
Đáng thương Đặng Tử Long vào sanh ra tử mấy chục năm, vào lúc này kinh sợ nơm nớp cúi đầu, râu tóc như tuyết cơ hồ rũ xuống tới ngực.
Nhớ năm đó Đặng Tử Long cũng từng oai phong lẫm lẫm, nhưng kết quả thì sao? Đánh giặc cả đời, quay đầu lại làm Tham Tướng đến già, thực tế phũ phàng đã mài giũa tính cách lão mòn nhẵn không còn góc cạnh. Có lẽ chỉ trên chiến trường mới thấy được mặt quả quyết sát phạt của lão.
Tần Lâm nghe đến đó liên tiếp cười khổ bất đắc dĩ, thật không biết nên nói như thế nào mới phải.
- Hừ, Đại tướng triều đình toàn là những con chó vẫy đuôi xu phụng vậy sao?
Bạch Sương Hoa một mực đi theo Tần Lâm, nghe vậy không nhịn được cười nói:
- Đặng Tử Long lão cũng chỉ nhìn người qua khe cửa. Trong phủ vị Tần Đốc Soái này chất đống núi vàng núi bạc, chuyện mở lại con đường tơ lụa là do hắn chủ trì, lại nộp vào nội khố cho Hoàng đế năm mươi vạn lượng bạc hàng năm. Ngũ Phong hải thương cũng là nhà hắn, lợi ích mua bán trên biển Đông Tây cũng chui vào túi hắn, chẳng lẽ còn thèm thuồng chút lễ vật mọn của lão sao?!
Năm đó Đặng Tử Long dẫn dắt quân bình định Bạch Liên giáo khởi nghĩa Tương Tây, Bạch Liên giáo đã từng cố gắng ám sát lão, là Tần Lâm nhúng tay ngăn cản. Hiện tại vật đổi sao dời, Bạch Sương Hoa không còn là Bạch Liên giáo chủ, Đặng Tử Long cũng từ bình nội loạn chuyển thành đánh giặc ngoài, tự nhiên Bạch Sương Hoa sẽ không còn muốn giết chết lão, nhưng trong lời nói cũng sẽ không mấy khách sáo.
Ngược lại thái độ này làm cho Đặng Tử Long tin nàng nói là lời thật, lão tướng quân giật mình trợn to hai mắt, vẫn không yên tâm hỏi tới:
- Mạt tướng sợ hãi, Tần Đốc Soái...
Tần Lâm buồn bực khoát tay áo một cái, liên tục giải thích không có ý tứ gì khác, chỉ là muốn biểu hiện thương binh như con mình, để gia tăng sĩ khí mà thôi.
Thương binh như con mình? Biểu lộ Đặng Tử Long trở nên vô cùng cổ quái.
Lưu Đĩnh lại hơi khác với Đặng Tử Long, dù sao y cũng xuất phát cùng Tần Lâm từ Côn Minh đồng hành mấy ngày, suy đi nghĩ lại cảm thấy quả thật tính khí Tần Lâm rất tốt, ít nhất đối với thuộc hạ rất tốt, vì vậy thử thăm dò hỏi ngược lại:
- Không biết Tần Đốc Soái cho là, phải làm thế nào thương binh như con mình?
- Thân trước sĩ tốt, đồng cam cộng khổ!
Tần Lâm dõng dạc đáp lại. Không chỉ có trong cổ thư nói như vậy, thấy bọn Thích Kế Quang, Du Đại Du cũng làm như vậy, cho dù là Tần Đốc Soái chưa từng ăn thịt heo, còn chưa từng thấy qua heo chạy sao?
- Đốc Soái ngàn vạn lần không thể...
Đặng Tử Long cùng Lưu Đĩnh bật thốt lên, sau đó nhận ra được không nên thất lễ ở trước mặt Đốc Soái, lại nuốt vào nửa câu sau.
Tần Lâm khẽ nhướng mày, trong lòng có hơi không thoải mái. Nhưng nhìn thần thái hai vị tướng quân muốn nói lại thôi cũng cảnh tỉnh rất mau, thành khẩn hỏi thăm nguyên nhân với bọn họ.
Đặng Tử Long còn đang do dự, Lưu Đĩnh đã phát hiện Tần Lâm quả thật không hiểu, cười bồi nói:
- Đốc Soái có chỗ không biết, quá khứ văn thần đốc sư toàn là lão tiên sinh nổi danh trong sĩ lâm. Đám tướng quân cầm quân chúng ta có chuyện trình báo, phải cân nhắc kỹ không dám thốt ra lời lẽ thô tục, quan quân sĩ tốt phía dưới lại không dám tự tiện đơn độc trò chuyện. Cho nên Đốc Soái hảo ý hỏi thăm, bọn họ ngược lại bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, e sợ mình mạo phạm hổ uy Đốc Soái.
Thì ra hết thảy văn thần đốc sư đều có hàm Thượng Thư, Thị Lang, Đô Ngự Sử… ai nấy mắt mọc trên trán, bàn luận việc binh với chủ tướng cầm quân đã rất không kiên nhẫn, không ai chịu nói chuyện với đám binh sĩ thô tục.
Đặng Tử Long thấy Tần Lâm không tức giận, suy nghĩ một chút dù sao cũng có giao tình ở Kỳ Châu, bèn không do dự nữa dứt khoát nói thẳng ra:
- Về phần Đốc Soái nói đi trước làm gương cho sĩ tốt lại càng hết sức kinh người. Đốc Soái là đầu não một quân, tự nhiên phải ở trung quân bày mưu tính kế, quyết định chiến lược, chúng ta là tay sai cho Đốc Soái, dẫn dắt quân xung phong hãm trận đã đủ. Ai dám bảo Đốc Soái mạo hiểm dưới làn tên mũi đạn, vạn nhất có thương tổn gì, bọn ta dù chết trăm ngàn lần cũng không đủ đền tội.
Tần Lâm á khẩu nghẹn lời, bất kể là sách động bốn đường đại quân xuất quan ép Thổ Mặc Xuyên, hay là phối hợp Thích Kế Quang phục kích Dư Mậu Học, Đổng Hồ Ly, hắn cũng không hề đích thân dẫn dắt quân đội, cũng không có kinh nghiệm trên phương diện này. Nghĩ đến Lưu Đĩnh cùng Đặng Tử Long đã trải qua sa trường, hẳn là bọn họ nói không sai.
- Như vậy, chẳng phải là Khâm Sai Đốc Soái ta đây không có tác dụng gì, ngồi trong đại trướng trung quân không làm gì cả hay sao?
Tần Lâm tự giễu cười cười.
- Sao lại vô dụng?
Lưu Đĩnh và Đặng Tử Long vô cùng kinh ngạc, hai người mở tròn mắt đồng thanh nói:
- Vì sao Đốc Soái lại nói những lời này? Đốc Soái thay mặt thiên tử tuần thú, giám quân áp trận, truyền hịch tứ phương chinh điều lương thảo dân phu. Trước trận chiến vạch ra kế hoạch, lâm chiến đưa ra quyết định, hậu chiến kiểm điểm thủ cấp tù binh, bẩm báo triều đình thăng thưởng... Nếu không có Đốc Soái ở chỗ này, bọn mạt tướng không dám quyết chiến với Mãng Ứng Lý!
Hai vị tướng quân thấy Tần Lâm thật sự không hiểu, bèn cẩn thận giải thích cho hắn nghe tác dụng vô cùng to lớn của đốc sư đại thần trong hệ thống triều chính hiện hành.
Tỷ như chinh điều lương thực và dân phu địa phương, với bản lãnh hai người bọn họ tuyệt đối không có cách nào đối phó những quan thân hào cường Vĩnh Xương phủ này. Duy chỉ có Tần Lâm trấn giữ hành dinh, quan phủ và sĩ thân địa phương không dám chậm trễ, mới có dân phu và lương thảo tiếp tế cuồn cuộn không ngừng.
Đồng thời, trong lúc chiến tranh Tần Lâm phải đại biểu triều đình hành sử quyền lực giám quân, căn cứ biểu hiện tướng sĩ làm ra quyết định sinh sát thăng giáng.
Hậu chiến kiểm điểm thủ cấp, tù binh, chiến lợi phẩm thu được, báo lên cho Binh bộ thỉnh cầu phong thưởng cho tướng sĩ lập công. Ngoài ra các quân tiêu xài quân phí, tiêu hao binh khí giáp trượng trong chiến tranh, cũng phải đợi sau khi Tần Lâm thẩm hạch công nhận, mới có thể đến Hộ bộ báo cáo xin thanh toán.
- Năm đó đại chiến với giặc Oa ở Chiết Đông, bởi vì thủ cấp thu được thiếu mười ba cái, mạt tướng bị Ngự Sử đạn hặc tội hư báo chiến công, thiếu chút nữa hạ ngục luận tội.
Đặng Tử Long nói xong tỏ ra áo não, bất quá rất nhanh lại cười vui vẻ:
- Lần này nghe được là Tần Đốc Soái trấn giữ, mạt tướng vui vô cùng, trong lòng cũng không dám giữ lại chút gì. Đốc Soái ở trong triều uy phong bậc nào, không phải là nhân vật tầm thường có thể so sánh, tưởng sau trận chiến này không còn ai có thể bới lông tìm vết được nữa.
Lưu Đĩnh cũng cười híp mắt nói:
- Đặng lão thúc nói không sai. Mạt tướng dánh giặc đã nhiều, từ trước tới nay chưa hề thất bại, duy chỉ có báo cáo thanh toán hậu chiến bị quan viên Hộ bộ chèn ép, phải tự móc tiền túi bồi bổ không biết bao nhiêu! Bây giờ tốt lắm, Tần Đốc Soái uy phong lớn như vậy, báo cáo thanh toán hậu chiến lên cao thử xem con chó Hộ bộ nào dám bác!
Bởi vì cân lượng Đốc Soái của Tần Lâm rất nặng, hành sự vô cùng thuận tiện, cho nên Đặng Tử Long cùng Lưu Đĩnh hết sức vui lòng phục vụ dưới trướng hắn.
Thì ra là như vậy, lần này Tần Lâm đã hiểu, hắn lại hỏi:
- Như vậy ta nên làm gì mới có thể làm cho các tướng sĩ cảm thấy yên tâm, chịu xuất lực đánh giặc đây?
Câu trả lời là hãy cố gắng ra vẻ ung dung không vội vã, biểu hiện không quan tâm tới chiến sự, thậm chí giả bộ thắng bại cũng không sao cả. Các tướng sĩ sẽ cho rằng lai lịch vị Đốc Soái này rất lớn, gốc gác thâm sâu trong triều, như vậy thắng trận mình sẽ không bị cắt giảm phong thưởng. Nếu như nếm mùi thất bại, có Đốc Soái đứng mũi chịu sào, triều đình sẽ không quá mức nổi giận, cho dù là tử trận sa trường, Đốc Soái cũng có năng lực xin triều đình phong cho tử tuất.
Ngược lại, nếu như Đốc Soái biểu hiện vô cùng quan tâm đến thắng bại, các tướng sĩ lo lắng gốc gác hắn không đủ sâu, một khi chiến sự hơi bất lợi sẽ khó bảo toàn bản thân.
Như vậy đến lúc đó ai sẽ thay mọi người ngăn trở cơn giận lôi đình của triều đình, ai sẽ thỉnh cầu tử tuất thay cô nhi quả mẫu người hy sinh để lại?
Đặng Tử Long lại nói từ trước tới nay đốc sư văn thần đều ở lại trung quân trướng làm ra vẻ áo cao mũ rộng, ngâm thơ đối xướng với đám Sư Gia phu tử. Làm như vậy là có đạo lý nhất định, ít nhất có thể mang đến lòng tin cho các tướng sĩ, để cho bọn họ tin tưởng địa vị đốc sư đủ cao, căn cơ đủ sâu.
Dĩ nhiên, chuyện này không liên quan với biết chỉ huy hay không, tỷ như Đại thái giám Vương Chấn triều Anh Tông cảm thấy quá tốt đẹp, là người ngoài nghề mà chỉ đạo trong nghề, cuối cùng xảy ra loạn Thổ Mộc.
Lưu Đĩnh nói bổ sung, năm đó Vương Dương Minh Đốc Soái đại quân, trừ quyết định chiến lược lớn ra còn lại cả ngày ở trung quân trướng luyện khí công, không có chuyện gì đêm hôm khuya khoắt còn phát ra tiếng kêu quái dị. Kết quả các tướng sĩ đều tin tưởng y đã nắm chắc trận này, vì vậy tinh thần đại chấn, đánh bại Ninh Vương làm phản.
Cho nên y đưa ra đề nghị, Tần Lâm có thể bắt chước Vương Dương Minh ở đại trướng trung quân luyện một chút khí công, nếu hiềm trên lưng ngựa không tiện ngồi tĩnh tọa, cũng có thể làm mấy câu thơ cùng hai vị Sư Gia, hoặc là làm những chuyện gì đó không liên quan với chiến tranh. Cho dù là làm như vậy không thể gia tăng tinh thần binh sĩ, nhưng cũng có thể giúp cho bọn họ yên lòng, như vậy đến lúc ra trận tự nhiên chỉ có tiến không lùi.
Rốt cục Tần Lâm cũng hiểu được, tác dụng thực tế lớn nhất của đốc sư chính là một cây cầu nối giữa triều đình và quân đội. Vừa đại biểu triều đình giám sát quân đội, lại điều hòa quan hệ địa phương vì quân đội, chinh điều dân phu lương thảo, tranh thủ phong thưởng và tử tuất giúp bọn họ sau cuộc chiến.
Trong hệ thống quan liêu triều Minh, đốc sư là vai trò nòng cốt trong chiến tranh không thể thiếu, nếu như thiếu hắn, chiến tranh sẽ không cách nào tiến hành.
Chu Nguyên Chương thành lập triều Minh, phong công thần số một không phải là Từ Đạt Thường Ngộ Xuân đánh đâu thắng đó, không phải là Lưu Bá Ôn thần cơ diệu toán, mà là Lý Thiện Trường lo toan lương thảo, đề bạt nhân tài, xử lý thứ vụ, cũng chính là đạo lý này.
Trước mắt vai trò Đốc Soái của Tần Lâm cũng tương tự Lý Thiện Trường năm xưa.
- Vậy cũng được.
Tần Lâm đáp ứng Lưu Đĩnh.
Nhưng hắn không đi làm thơ với Tôn Thừa Tông, Từ Quang Khải, cũng không có luyện khí công gì, mà là cỡi ngựa đi tới bên người Tư Vong Ưu đang ngồi bạch tượng.
Hai chân trần trắng nõn của tiểu thư Thổ Ty thỉnh thoảng đá đá bạch tượng, ngồi trên cao cười híp mắt nhìn Tần Lâm bên dưới. Ánh mặt trời rực rỡ của Vân Nam chiếu vào mặt thiếu nữ làm nổi bật từng mảng lông tơ mịn màng.
- Tư tiểu thư, có thể để cho ta cỡi Cảm Trụ được chăng?
Tần Lâm nhếch môi, cười xấu xa một tiếng:
- Ta bảo đảm không cắt vòi nó.
Tư Vong Ưu cũng không ra lệnh cho voi dừng lại, mà là cúi người đưa tay ra, ngoẹo đầu khiêu khích nhìn Tần Lâm:
- Lên đây!
Vậy cũng tốt, Tần Lâm đứng trên lưng ngựa, cầm lấy bàn tay mềm mại của thiếu nữ, mượn thế nhảy một cái leo lên lưng bạch tượng, ngồi bên người Tư Vong Ưu.
Thiếu nữ đỏ mặt lên, lòng bàn tay bị Tần Lâm nắm có hơi nóng lên.
Tuy rằng bạch tượng to lớn nhưng chỗ ngồi trên lưng nó cũng không rộng lắm. Bởi vì dựa theo quy củ Mạnh Dưỡng, bạch tượng thần thánh chỉ có người Thổ Ty Tư gia có thể ngồi được, mà mấy chục người Tư gia bị Mãng Ứng Lý sát hại, chỉ còn sót lại một mình Tư Vong Ưu, cho nên chỗ ngồi trên lưng Cảm Trụ cũng không có chỗ cho người thứ hai.
Tần Lâm và Tư Vong Ưu dựa sát nhau, Vân Nam tiết trời ấm áp, tiểu thư Thổ Ty chỉ mặc một chiếc trường quần thật mỏng dán sát người, cánh tay trắng nõn để lộ ra ngoài, Tần Lâm chạm vào chỉ cảm thấy mát rượi.
Rốt cục Tần Lâm phát giác không ổn, nhích người ra xa Tư Vong Ưu một chút. Nhưng hắn không ngờ nhìn qua Cảm Trụ không có lông, thật ra sát da nó có rất nhiều lông ngắn tua tủa như kim nhọn, đâm cho hắn đau tới nỗi nhe răng toét miệng.
Tư Vong Ưu vốn đang có chút ngượng ngùng, thấy Tần Lâm quẫn bách ngược lại cười nghiêng ngã. Trời sinh thiếu nữ dị tộc tính tình phóng khoáng dạn dĩ, bèn nhích sang bên một chút, sau đó kéo Tần Lâm một cái:
- Tần Đại ca cần gì làm ra vẻ xa cách như vậy, trên thân Cảm Trụ có rất nhiều lông, sẽ đâm cho huynh thủng lỗ chỗ đó!
Tần Lâm cười gãi gãi đầu, lòng nói đây là tại mình nghĩ bậy, bèn ngồi sát vào Tư Vong Ưu, chỉ chỉ vào đầu Cảm Trụ hỏi:
- Cảm Trụ rất thông minh, trừ làm chiến tượng ra có còn bản lãnh gì khác hay không?
Thiếu nữ nằm phục xuống, cùi chỏ chống vào đầu gối, nâng tai suy nghĩ một hồi, sau đó vui mừng nói:
- Tần Đại ca muốn xem sao, nó còn rất nhiều bản lãnh như phun nước, chạy bộ, dùng vòi lấy đồ vật, còn có thể dùng vòi quấn bút vẽ nữa.
Vốn là Tư gia lấy được voi con cũng không chuẩn bị dùng bạch tượng trân quý này cho chiến tranh, mà là phụng bồi Tư Vong Ưu chơi đùa là chính, nên nó học được rất nhiều trò vặt chơi đùa với nàng.
Tần Lâm muốn xem, Tư Vong Ưu vui mừng vô cùng, sai người lấy giấy bút tới. Chỉ thấy Cảm Trụ dùng vòi cuốn lấy bút vẽ, vạch từng nét trên giấy vẽ. Mặc dù nguệch ngoạc chẳng khác nào nét bút trẻ con, nhưng cũng nhìn ra được hình dáng. Đây là kiến trúc quảng trường rộng lớn, dường như còn đội thêm cái mũ, thì ra nó vẽ ra hình dáng của Tử Cấm thành.
- Hay, hay lắm!
Tần Lâm vỗ tay cười ha hả.
Tư Vong Ưu cũng tươi cười hớn hở, dường như nhớ lại khi còn nhỏ cùng cha mẹ huynh trưởng xem bạch tượng làm trò. Một lúc lâu sau thiếu nữ mới trở về với thực tại, nhìn trộm Tần Lâm: Tần Đại ca cao hứng như thế, hì hì, để cho hắn vui vẻ thêm một lúc đi…
Tần Lâm cùng tiểu thư Thổ Ty ngồi bạch tượng, đầu tiên là bảo nó dùng vòi vẽ tranh, tiếp theo lại ra lệnh cho nó tới vũng nước gần đó hút nước. Cuối cùng lại để cho nó chạy lên trên sườn núi, giơ vòi lên rống to, chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Lý Kiến Trung không biết chuyện gì xảy ra, nhất thời cau mày thật chặt. Đương nhiên vị thừa long khoái tế này rất tốt, đáng tiếc thiếu niên đắc chí, cuối cùng vẫn không hành sự chắc chắn, lại thêm Tư tiểu thư… Thôi thôi, cũng là xuất lực vì dân vì nước, sóng vai chiến đấu chém giết đẫm máu, chỉ e rằng tướng sĩ trong quân nhìn thấy không tốt lắm…
Nếu như Tần Lâm là Đại tướng cầm quân, vậy thật là có chỗ không tốt, nhưng hắn là Khâm Sai đốc sư, vậy thì không giống, bọn quan binh nhất thời an tâm: Tần Đốc Soái quả nhiên danh bất hư truyền, trong triều có gốc rễ thâm sâu vững chãi, bằng không làm sao có thể thờ ơ thoải mái trước khi quyết chiến như vậy được. Có đại nhân vật như vậy đảm nhiệm Đốc Soái, mọi người không cần lo sau lưng mình nữa.
- Nhìn dáng vẻ Tần Đốc Soái, lần này chúng ta nhất định sẽ thắng trận. Nếu không hắn đã lo lắng trùng trùng, cũng sẽ không tỏ ra thoải mái như vậy.
Một tên binh sĩ nói với đồng bạn.