Thấy chiến tượng không úy kỵ hỏa tiễn, vẫn xông pha lửa đạn phóng tới trận địa quân Minh, tinh thần quân Miến Điện lập tức đại chấn, reo hò theo sát chiến tượng xông tới.
Trận địa quân Minh tựa hồ rơi vào hỗn loạn, không ít binh sĩ vứt bỏ khí giới xe lui lại, theo cờ hiệu Tham Tướng Đặng Tử Long chậm rãi di động về phía sau, tốc độ lui bước cũng càng lúc càng nhanh, cho tới khi rất nhiều xe và lương thảo đều bị ném tại trận địa, không thể kéo đi.
- Giết!
Mãng Ứng Lý vô cùng đắc ý mua may chiến đao, hai mắt bởi vì hưng phấn mà hiện đầy tia máu, trở nên đỏ bừng.
Quân Minh không phải là rút lui, thật sự là lui về phía sau chạy loạn. Có người bỏ lại đao thương, có người vứt chiến xa ngã chổng kềnh, có người lột khôi giáp ném xuống đất, toàn bộ trận địa loạn lên như ong vỡ tổ, nhìn qua hết sức chật vật không chịu nổi.
Lão tướng Đặng Tử Long vừa lui về phía sau vừa kinh hoảng thất thố gào thét, tựa hồ đang thu quân lại. Nhưng trận địa đã chuẩn bị hoàn thiện lại bị chiến tượng đột phá, muốn thu về tái chiến không dễ dàng gì.
Quân Miến Điện tiến nhanh, chiến tượng vọt vào trận địa quân Minh trước, húc tan tành chiến xa, lương thảo, doanh trướng quân Minh, đồ đạc rơi vỡ ngổn ngang la liệt trên mặt đất.
- Ha ha, Tần Lâm, các ngươi chết đi!
Mãng Ứng Lý xua quân lao thẳng tới đại kỳ chỗ Tần Lâm.
Chợt không biết chuyện gì xảy ra, chiến tượng trước mặt dừng bước, có con đứng lại, có con chạy, phía sau quân Miến Điện không dừng được, thế nhưng chiến tượng lại không chịu tiến tới, dồn đống lại thành một cục.
Có chuyện gì vậy? Mãng Ứng Lý nghi hoặc không hiểu, y quất roi mạnh vào chiến tượng mình đang cỡi, cố gắng chen ra phía trước thăm dò xem tình huống thế nào. Nhưng thấy binh sĩ chiến tượng trước mặt hỗn loạn vô cùng, bộ binh quân Miến Điện vị trí trung quân không biết tình huống phía trước vẫn đang liên tiếp không ngừng vọt tới, đã sớm chen lấn khiến cho xung quanh nước chảy không lọt. Chiến tượng Quả Đương Đại vương liên tiếp gào thét, bốn chân giẫm mạnh xuống đất phiền muộn, thế nhưng phía trước vẫn không chịu nhường đường.
- Đại vương, Đại vương!
Nhạc Phượng cỡi chiến mã ra sức chen tới gần, cả người lẫn ngựa đều mệt đến mồ hôi chảy ướt lưng, y kinh hoảng nói:
- Bộ binh không dừng lại được, các quân vẫn còn đang tiếp tục đổ xô về phía trước. Vi thần sẽ ở lại ra sức chống đỡ, Đại vương đừng quản tới nơi này, nhanh đi tới tiền quân thúc giục binh sĩ nhanh chóng tiến tới.
Mảnh đồng bằng Bảo Trường Dịch này từ Nam chí Bắc dài hai ba mươi dặm, từ Đông sang Tây rộng chỉ có bốn năm dặm, hai quân Minh Miến triển khai chính diện cũng chỉ trên dưới bốn dặm. Quân Minh vốn nhân số ít, lui về hướng Bắc coi như linh hoạt, quân Miến Điện nhân số đông đảo, muốn cho bộ binh số lượng khổng lồ dừng bước lại nào có dễ dàng như vậy.
Hơn nữa quân Miến Điện trừ binh sĩ Miến Điện tộc bản tộc ra còn có Đạn tộc, Mạnh tộc, cùng với quân đội chư hầu Thổ Ty Mộc Bang, Mạnh Định… ngôn ngữ có điều khác biệt, hệ thống chỉ huy cũng không thống nhất, không thể nào chỉ huy một cách như ý linh hoạt.
Theo càng ngày càng nhiều bộ binh tràn lên sau đó bị kẹt lại, vị trí trung quân sẽ trở nên ngày càng chật chội, hỗn loạn, đến lúc đó cho dù là Mãng Ứng Lý được Tôn Ngô nhập cũng khó có lực xoay chuyển đất trời. Cho nên y chỉ có một lựa chọn: chạy ra tiền quân thúc giục binh sĩ, chiến tượng đáng chết tiếp tục đi tới.
May nhờ có Nhạc Phượng chịu ở lại chống đỡ cục diện, vị lão huynh này trung thành với dị tộc còn hơn cả bản tộc, quả thật trời sinh đã có sẵn tư chất Hán gian.
- Nhạc Thừa tướng, bản vương sẽ không quên lòng trung thành của ngươi.
Mãng Ứng Lý nhìn Nhạc Phượng gật đầu một cái tỏ vẻ khen ngợi, sau đó quát lên một tiếng lớn:
- Quả Đương Đại vương, tiến về phía trước! Sĩ tốt tránh lui, ai cản đường, chết!
Quả Đương Đại vương rống dài tiến bước, một tên bộ binh quân Miến Điện bên trái phía trước bị chen lấn mắt hoa đầu váng, hoàn toàn không nghe thấy Mãng Ứng Lý hò hét, hoặc cho dù nghe cũng không cách nào tránh ra, bị chân voi va mạnh vào lưng. Nhất thời toàn thân y bị đẩy về phía trước, máu tươi trào ra từ mũi miệng, sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt, mắt thấy không sống được.
- Tránh ra, tránh ra!
Đám binh sĩ la hoảng lên thất thanh.
Nhưng chiến tượng Quả Đương Đại vương bị Mãng Ứng Lý thúc ép đã bắt đầu phát chân chạy gấp, hoàn toàn không để ý sinh mạng sĩ tốt. Xung quanh có rất nhiều quân Miến Điện chen chúc, muốn mở đường cũng không thể nhanh như vậy. Chiến tượng mới vừa chạy mấy bước lại có một tên quân Miến Điện chưa kịp tránh ra, không thể làm gì khác hơn là cố gắng lách mình lăn tròn dưới đất tránh bị chân voi đạp, cuối cùng núp ở dưới bụng voi thoát được tánh mạng.
Quân Miến Điện đang muốn thở phào, thế nhưng sau khi tên nọ sau khi ngã xuống đất không cách nào né tránh, hai chân sau chiến tượng lại tới. Lập tức một tiếng rắc khiến cho người ta cảm thấy ê răng vang lên, chân sau bên trái chiến tượng đạp mạnh vào ngực y, lập tức lõm sâu một mảng lớn. Hai mắt kẻ xấu số lồi ra, vòi máu từ miệng phun ra cao ba thước, có lẫn mảnh vụn nội tạng trong đó.
Đáng thương chiến tượng Mãng Ứng Lý còn chưa đạp chết được một tên quân Minh nào, đã giẫm chết quân Miến Điện dưới quyền mình trước.
Quân Miến Điện thấy vậy thảy đều rét lạnh trong lòng, biết Đại vương mình gấp quá bất chấp tánh mạng sĩ tốt, vội vàng kêu lên một tiếng, xô đẩy nhau tránh ra hai bên. Dù là kinh hoảng xô đẩy, trong lúc bối rối cũng có không ít kẻ chà đạp lẫn nhau, cũng không có cách nào khác.
Rất nhanh trước mặt Mãng Ứng Lý nhường ra một lối đi, y bèn giục chiến tượng xông tới tiền quân. Không có chiến tượng, nhân mã và cờ xí ngăn cản tầm mắt, rất nhanh y hiểu rõ chuyện đã xảy ra nơi này, lập tức há hốc miệng, trừng mắt cơ hồ lồi ra ngoài.
Đặng Tử Long ném lại rất nhiều xe vận chuyển, doanh trướng, cỏ khô… Bên trong một chiếc xe bị vỡ thùng, vị trí vốn nên chở một khẩu pháo Bồ Đào Nha lại chở đầy chuối tiêu vàng rực hết sức mê người. Lều trướng trung quân bị chiến tượng dùng vòi giật ra, trong đó không bày bàn soái, lệnh tiễn, lại có lê táo chất đống. Một đống cỏ khô cũng bị chiến tượng hất ra, lộ ra bên dưới là đống dưa hấu xanh biếc. Có không ít chiến tượng đã giẫm nát dưa, mùi thơm dưa ngọt ngào đầy không khí, càng thêm gia tăng sức cám dỗ.
Tất cả chiến tượng đều không nghe chỉ huy, những động vật khổng lồ này có con đi Đông có con đi Tây, tung vòi ra múa may không ngừng tóm lấy các loại trái cây nhét vào miệng nhai nhồm nhoàm. Dù là tượng nô phát ra uy hiếp cảnh cáo nghiêm khắc nhất, cũng không thể khuất phục được bọn chúng.
Trước khi quân Minh rời khỏi vùng núi đã cố ý giảm tốc độ chậm một canh giờ. Mãng Ứng Lý chuẩn bị sẵn sàng đã bày trận từ sớm, đám chiến tượng đáng thương này phải phơi mình dưới ánh mặt trời, rất là khát nước.
Tuy rằng sau đó đám tượng nô đã ra Thi Điện hà lấy nước về cho chúng uống, nhưng còn xa không thể thỏa mãn nhu cầu của chúng. Mà quân Minh có thể lao ra bất cứ lúc nào, lại khiến cho Mãng Ứng Lý tuyệt không thể nào giải tỏa chiến tượng trận, cho chiến tượng tự do uống nước.
Lúc xung phong cộng thêm lửa khói sinh ra do quân Minh bắn sang khiến cho cơn khát của chiến tượng càng gia tăng hơn trước. Sau khi xông tới trận địa quân Minh, khói lửa ngập tràn khiến cho bọn chúng sặc sụa.
Vốn là chiến tượng đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, nhịn một lúc nữa cũng không có gì. Thế nhưng vào thời khắc mấu chốt này chiến tượng thông minh phát hiện ra bí mật bên trận địa quân Minh: cơ hồ khắp nơi đều có trái cây ngon ngọt thơm tho, chuối tiêu, táo, lê, dưa ngọt… quả thật thứ gì cũng có.
Đối với voi mà nói, đây chính là thiên đường!
Chiến tượng vốn đã rất khát không có cách nào chống cự lại sức hấp dẫn của trái cây ngon ngọt. Chúng lùng sục khắp nơi, vòi dài linh hoạt lục tìm trong đống đồ quân Minh để lại, sau đó lấy trái cây nhét vào miệng.
Về phần xung phong, chiến đấu, xin lỗi, bọn chiến tượng tỏ thái độ bởi vì Mãng Ứng Lý không tuân theo điều lệ phúc lợi lao động, cưỡng bách làm thêm giờ vào ngày nghỉ, hơn nữa không cung ứng thức uống mát mẻ, nên chúng quyết định phát khởi đình công.
Mãng Ứng Lý trợn mắt há mồm chính mắt nhìn thấy, ba tên võ sĩ cỡi trên lưng chiến tượng cố gắng khống chế, tên võ sĩ điều khiển dùng đoản mâu đâm vào tai voi, còn múa may trước mắt để uy hiếp nó.
Trong quá khứ, rất nhanh chiến tượng sẽ trở nên ngoan ngoãn tuân phục. Nhưng lần này chiến tượng nổi giận, đứng thẳng hai chân sau làm cho ba tên xui xẻo rơi xuống đất, sau đó chạy nhanh về phía trước vài bước, dùng vòi cuốn lấy một nải chuối tiêu to cho vào miệng.
- Hừ hừ hừ, không phát tiền làm thêm giờ, gia gia không phụng bồi!
Chiến tượng khiêu khích nhìn về phía Mãng Ứng Lý rống to.
Mãng Ứng Lý suýt chút nữa bật khóc, thậm chí y cảm thấy Quả Đương Đại vương mà mình đang cỡi cũng đang thở hồng hộc, hay tai phe phẩy liên hồi, dường như cảm thấy rất hứng thú với trái cây.
Cách đó không xa trên gò đất nhỏ, tiết kỳ Khâm Sai Đốc Soái đón gió tung bay, Tần Đốc Soái dưới cờ đang cười nghiêng cười ngửa, suýt chút nữa ngã lăn xuống ngựa.
Trên lưng Cảm Trụ, tay trắng nõn của Tư Vong Ưu đã vỗ tới mức đỏ ửng, tiếng cười trong trẻo như suối nước:
- Hì hì, chiến tượng bị Đặng lão tướng quân mua chuộc rồi, Mãng Ứng Lý không thể làm gì khác hơn là giương mắt nhìn! Ai bảo bình thời y keo kiệt nhỏ mọn, không chịu cho voi uống nước quả…
Mọi người không khỏi mỉm cười, nếu bảy trăm chiến tượng đều uống nước quả, e rằng Mãng Ứng Lý không thể nào cung cấp nổi.
- Lão tướng ra tay, thật không sai chạy!
Lý Kiến Trung cũng giơ ngón tay cái lên khen Đặng Tử Long.
Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực bắt đầu khoác lác trước các huynh đệ sai dịch, nói năm xưa đi theo Tần Lâm ở Kỳ Châu thế nào, phát hiện âm mưu Bạch Liên giáo, cứu mạng Đặng Tử Long thế nào. Giờ phút này Đặng lão tướng quân thiết kế Đại Phá Tượng trận, hai người bọn họ cũng vinh dự lây.
Tần Lâm vất vả lắm mới ngưng cười, ngồi thẳng người hắng giọng nói:
- Hay lắm, Thủy Quả Phá Tượng trận của Đặng lão tướng quân đã ghi công đầu!
Đặng Tử Long tỏ vẻ khiêm tốn:
- Trước mặt Đốc Soái nào dám kể công, cũng là nhờ uy nghiêm triều đình, hồng phúc thiên tử, Đốc Soái vận trù đắc lực.
Vị lão tướng quân này đúng là kinh nghiệm trận mạc vô cùng lão luyện.
Năm đó Mộc Anh dùng hỏa tiễn bắn voi là lợi dụng chiến tượng sợ hãi, nếu Mãng Ứng Lý đã biết chuyện này hơn phân nữa sẽ chuẩn bị đối phó, e rằng sẽ không ngu xuẩn mắc bẫy.
Vì vậy Đặng Tử Long làm ngược lại với lẽ thường, lợi dụng sở thích trái cây hoa quả của chiến tượng, không hề dùng hỏa dược hù dọa mà là dùng trái cây dẫn dụ chúng, Kết quả Mãng Ứng Lý hoàn toàn không phòng bị, mưu kế này lập tức thành công.
Tiền quân quân Miến Điện do bảy trăm chiến tượng tạo thành đã sớm hỗn loạn không chịu nổi, chiến tượng chạy loạn khắp nơi ăn trái cây, tượng nô hoàn toàn không thể khống chế được chúng nữa.
Đồng thời bộ binh trung quân tiến lên lại không dám đi về phía trước, thứ nhất sợ mất đi chiến tượng bảo vệ, bị quân Minh đả kích mạnh mẽ vào chính diện. Thứ hai nếu xông ra khỏi đội ngũ chiến tượng sẽ không có cách nào giữ được trận hình bộ binh, thứ ba bảy trăm chiến tượng mất đi khống chế, ai ai cũng sợ bị đám thú khổng lồ này giẫm đạp. Nhẹ thì gãy xương đứt gân, nặng thì lập tức về Tây.
Phía sau bộ binh tiếp tục vọt tới, tiền quân càng thêm hỗn loạn không chịu nổi.
Mãng Ứng Lý gấp đến độ đầu toát ra đầy mồ hôi, đốc thúc Quả Đương Đại vương qua lại. Con tượng vương này của y thật sự có chút linh tính, có thể chống lại được cám dỗ của trái cây, giúp chủ nhân thu gom đội quân chiến tượng.
Chỉ thấy mỗi lần Mãng Ứng Lý điều khiển Quả Đương Đại vương tới chỗ nào, tượng vương này dùng vòi của mình chạm vào chiến tượng khác, thỉnh thoảng còn gầm nhẹ vài tiếng, chiến tượng kia như bị la mắng, cúi đầu xếp tai trở nên ngoan ngoãn.
- Trời ơi, con voi này là giám công quản lý hay sao?!
Tần Lâm ở xa nhìn thấy không khỏi kinh ngạc, sau đó hắn cười xấu xa một tiếng:
- Xem ra còn chưa đủ loạn, Đặng lão tướng quân, cho chúng vui vẻ thêm chút nữa đi.
- Mạt tướng tuân lệnh!
Đặng Tử Long hai tay ôm quyền hành quân lễ, đôi chân thúc vào bụng ngựa, chiến mã tung bay bốn vó chạy đi.
Lúc này muốn tổ chức tấn công trở lại sau khi rút lui về phía sau, thật ra cũng không dễ dàng gì, chỉ cần hơi sơ suất sẽ từ giả bại hóa thành bại thật, bị địch nhân đuổi đánh sát sao. Bất quá cánh quân Minh này là tinh binh bách chiến, hơn nữa chiến tượng quân Miến Điện lâm vào hỗn loạn, ngay cả bộ binh phía sau cũng bị chặn lại, hoàn toàn không có cách nào bám đuôi truy kích.
Quân Minh giống như đang ở giáo trường huấn luyện, vẫn ung dung không vội vã chỉnh đội, tổ chức lại hệ thống chỉ huy nhóm trận tù và, trống, cờ xí… điểu thương thủ và pháo thủ cũng đã nạp đạn sẵn sàng cho đợt chiến đấu mới.
- Mau, mau!
Mãng Ứng Lý thấy quân Minh đã khôi phục tác chiến toàn diện, không khỏi lòng như lửa đốt, dùng roi điều khiển Quả Đương Đại vương chạy Đông chạy Tây, cố gắng cứu vớt chiến tượng trong hỗn loạn.
Đã có ba bốn mươi chiến tượng được y tổ chức, nhóm thành trận thế nho nhỏ, nhiều chiến tượng hơn vẫn còn đang chạy tán loạn khắp nơi, tìm kiếm trái cây thơm ngon.
Đáng tiếc lão tướng Đặng Tử Long không cho y cơ hội, ba tiếng trống rền như sấm vang lên từ trong trận quân Minh, giống như nện thẳng vào tim Mãng Ứng Lý, khiến cho tim y run rẩy mấy lượt.
- Hổ!
Quân Minh hét lớn một tiếng, trường mâu thủ giơ mâu chếch lên trên bốn mươi lăm độ, đao thuẫn thủ tay giơ thuẫn tay cầm đao, cung thủ nhẹ nhàng lắp tên lên dây cung. Điểu thương thủ chĩa nòng súng lên, bắt đầu đốt dây dẫn hỏa, các pháo thủ nhắm Hổ Tồn pháo, pháo Bồ Đào Nha ngay quân Miến Điện, họng pháo đen ngòm khiến cho người ta phải dựng đứng lông tóc.
Không chỉ có Mãng Ứng Lý, không ít quân Miến Điện cũng thấy được cảnh tượng này, thấy công kích quân Minh sắp giáng xuống, nhưng bọn họ không có biện pháp nào tốt hơn.
- Hổ!
Quân Minh lại hét lớn một tiếng, toàn bộ trận hình bắt đầu đi tới chậm rãi, ép về phía quân Miến Điện đang hỗn loạn.
Nhiều quân Miến Điện hơn bắt đầu hốt hoảng, những võ sĩ bị chiến tượng đuổi chạy tán loạn cũng dốc hết toàn lực cố gắng khôi phục khống chế, số quân Miến Điện ở vị trí đầu đã lộ ra vẻ tuyệt vọng trong mắt.
- Hổ!
Quân Minh phát ra tiếng hét lớn thứ ba.
Hổ Tồn pháo và pháo Bồ Đào Nha phát ra tiếng rống giận, nòng pháo khạc lửa, đạn bay như mưa bấc về phía quân địch. Tiếp theo điểu thương binh tiến vào tầm bắn, lập tức đồng loạt phát xạ một loạt đạn phủ đầu quân Miến Điện. Cung tiễn thủ cũng giương cung tròn căng, bắn tên theo góc bốn mươi lăm độ bay lên bầu trời, sau đó cắm thẳng xuống đầu đương nhiên phía dưới.
Trường mâu thủ, đao thuẫn thủ phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa, múa may vũ khí sáng loáng chậm rãi tiến về phía địch nhân.
Đây là khẩu lệnh do lão hổ chiến trường Thích Kế Quang Thích truyền xuống, tiếng hổ thứ nhất, toàn quân chuẩn bị tác chiến, tiếng hổ thứ hai, toàn quân bắt đầu đi tới, tiếng hổ thứ ba, võ khí tầm xa lục tục bắn, binh chủng cận chiến như trường mâu binh và đao thuẫn thủ bắt đầu tiến tới tiếp cận quân địch.
Chiết binh dưới quyền Đặng Tử Long cũng chuyên dùng chiến pháp này.
Quân Miến Điện bị đòn phủ đầu đau điếng, vốn bọn họ cho rằng uy lực súng pháo của quân Minh chỉ có bấy nhiêu thôi, không ngờ rằng uy lực công kích thực tế cơ hồ gia tăng gấp bội so với dự đoán. Đạn Hổ Tồn pháo và pháo Bồ Đào Nha như mưa trút từ trên trời xuống, điểu thương thủ bắn Bài Tử Thương vừa chuẩn vừa độc, gặt hái sinh mạng quân Miến Điện như cắt rau.
Cho dù là tên bắn cầu vồng từ xa cũng tạo nên uy hiếp chí mạng cho võ sĩ Miến Điện trên lưng chiến tượng. Bọn họ kêu thảm rơi xuống đất không ngừng, cho dù là không bị tên bắn chết cũng ngã chết, hoặc bị voi chạy loạn đạp thành thịt nát.
- Xong rồi!
Mãng Ứng Lý chợt nghe tim mình chìm xuống, nghiến răng một cái nhìn về phía Gia Nhĩ Đức Nặc cách đó không xa gọi to:
- Mau ngăn cản quân Minh, cố gắng kéo dài thời gian, ta có thể làm cho nhiều chiến tượng hơn khôi phục như cũ!
- Như ngài mong muốn.
Gia Nhĩ Đức Nặc tháo mũ xuống bái một cái, sau đó chỉ huy binh sĩ dưới quyền:
- Các dũng sĩ Tây Ban Nha, nhân danh thượng đế và Quốc Vương, chiến đấu đi!
Có thể tổ chức bốn mươi chiến tượng tiến lên ngăn cản ở mặt trước, hơn nữa chậm rãi gia tốc xông về phía quân Minh, hỏa thương thủ Tây Ban Nha bắt đầu giơ hỏa thương Tây Ban Nha, từ hai cánh bắn ra một đợt.
Khôi giáp trường mâu binh quân Minh cũng không thể ngăn cản hỏa thương đạn hạng nặng này, phàm là kẻ bị bắn trúng lập tức xuất hiện một vết thương lớn đầy máu. Thân thể không giữ được cân bằng, lập tức ngã ngửa về phía sau, sau đó không thể bò dậy được nữa.
Đao thuẫn thủ nhìn thấy trận địa đối phương lóe lên từng mảng ánh lửa không ngừng, theo bản năng giơ tấm thuẫn lên bảo vệ toàn thân, Nhưng đạn hỏa thương Tây Ban Nha mang theo động năng to lớn, bắn trúng tấm thuẫn gỗ vụn bay tán loạn, sau khi xuyên qua thuẫn vẫn không dừng lại, như một quyền giáng thật mạnh vào người đao thuẫn thủ. Bọn họ lập tức ngã lăn ra đất, khóe miệng máu tươi tràn ra, dù không chết cũng đã trọng thương.
- Hỏa thương người Tây Ban Nha thật là lợi hại!
Tần Lâm thấy vậy âm thầm kinh ngạc, uy lực loại hỏa thương này tựa hồ mạnh hơn ba phần so với Xế Điện Thương, Tấn Lôi Thương của mình. Nhưng chúng quá nặng quá dài, lúc bắn còn phải kê giá lên, cũng không thích hợp trang bị đại trà.
Hỏa thương thủ Tây Ban Nha cũng là phối hợp hành động với quân Miến Điện, nếu như tác chiến đơn độc cũng cần quân sử dụng hàng lạnh phối hợp, bằng không chỉ cần một tên kỵ binh xung phong là có thể đánh cho bọn họ tan tác.
Từ Quang Khải và Tôn Thừa Tông lần đầu chính mắt thấy hai quân lấy hỏa khí giao phong, hai vị Sư Gia đều thấy hoa mắt choáng váng.
- Chiến pháp Tây Dương cũng có điểm lợi hại, dùng nó luyện binh ắt sẽ có hiệu quả không nhỏ.
Tôn Thừa Tông chép chép miệng.
Từ Quang Khải âm thầm gật đầu:
- Trung Hoa ta từ xưa được xưng là thiên triều thượng bang, hiện tại xem ra người Tây Dương cũng có sở trường, không thể mù quáng coi là kỳ kỹ dâm xảo. Chỉ không biết trên thế giới có được mấy quốc gia như Tây Ban Nha…
Đặng Tử Long đích thân ra tiền tuyến chỉ huy vẫn tỏ vẻ ung dung điềm tĩnh, trước mặt bảy trăm chiến tượng tự nhiên quân Minh phải tránh lui chín mươi dặm, nơi này chỉ có mấy chục chiến tượng, tại sao phải sợ chúng?!
Lão tướng quân tự mình phất động lệnh kỳ, lệnh cho tất cả hỏa thương thủ, cung tiễn thủ và pháo thủ không cần để ý tới người Tây Ban Nha, nhắm toàn bộ hỏa lực vào mấy chục con chiến tượng kia.
Trong trận địa quân Minh lại vang lên một tràng tiếng súng pháo mãnh liệt. Cùng mật độ hỏa lực như vậy trước đó bắn bảy trăm chiến tượng không đáng kể gì, nhưng hiện tại tập trung vào bốn mươi chiến tượng tự nhiên hoàn toàn khác. Lúc này có mười mấy chiến tượng bị bắn ngã, số còn lại cũng bị trầy da sứt thịt.
Rốt cục có một con chiến tượng không chịu được đau đớn, có lẽ nghĩ rằng đồng bọn đang ăn trái cây phía sau, mình ra phía trước chịu đòn thật là oan uổng, bèn xoay người tung chân bỏ chạy. Trong mắt quân Minh chỉ thấy mông to và đuôi nhỏ của nó vung vẩy.
Voi là sinh vật quần cư, có tâm lý theo bầy đàn rất mạnh. Có một con chạy ra, số còn lại cũng lui theo về phía sau chạy loạn, bất kể quân Miến Điện cố gắng thế nào cũng không thể ngăn cản được chúng.
Hỏa thương thủ Tây Ban Nha bố trí ở hai cánh của chiến tượng trận nho nhỏ này, chiến tượng chạy trốn không xông loạn đội hình bọn họ, đám hỏa thương thủ ngang tàng tiếp tục nạp đạn trút mưa đạn về phía quân Minh.
- Muốn chết!
Đặng Tử Long lại phất lệnh kỳ, hai đội khinh kỵ từ phía sau quân Minh chạy nhanh ra, xông về phía đám hỏa thương thủ cực nhanh.
Mới vừa rồi có chiến tượng cản đường, kỵ binh xông ra là tìm chết, tình hình bây giờ đã hoàn toàn khác.
Các kỵ binh mang theo một loại vũ khí trước đầu to, có ba nòng, sau là một cái cán, ngoại hình rất giống lựu đạn cán gỗ kéo dài, dây dẫn hỏa đang bốc cháy phía sau.
Hỏa thương Tây Ban Nha là hỏa thằng thương, từ lúc bóp cò tác xạ đến khi đầu rồng rơi xuống rồi đến đạn bay ra khỏi nòng chỉ mất một thời gian không lâu lắm, nếu bắn bộ binh đương nhiên không thành vấn đề, nhưng bắn kỵ binh có tốc độ cao vậy vô cùng tức tối. Loạt bắn lần này của người Tây Ban Nha không trúng được bao nhiêu kỵ binh quân Minh.
Các kỵ binh vọt tới bên cạnh, cầm Tam Nhãn Thương nhắm ngay địch nhân, ba tiếng súng ầm ầm vang lên, đạn bắn vào người Tây Ban Nha.
Gần như vậy, hỏa thương thủ Tây Ban Nha bị dọa sợ không ít, nhưng sau khi kỵ binh quân Minh bắn xong, bọn họ mừng rỡ như điên phát hiện thương tổn của mình cũng chẳng khác nào thương tổn mà quân Minh hứng chịu mới vừa rồi.
Uy lực Tam Nhãn Thương quá nhỏ, dường như độ chính xác cũng có vấn đề.
Như vậy kế tiếp phải giáp lá cà, hỏa thương thủ Tây Ban Nha vứt bỏ hỏa thương cồng kềnh, rút bội đao bên hông ra tiến lên. Bọn họ vui mừng phát giác dường như kỵ binh quân Minh cũng không mang theo trường mâu và mã đao.
Thấy chiến tượng không úy kỵ hỏa tiễn, vẫn xông pha lửa đạn phóng tới trận địa quân Minh, tinh thần quân Miến Điện lập tức đại chấn, reo hò theo sát chiến tượng xông tới.
Trận địa quân Minh tựa hồ rơi vào hỗn loạn, không ít binh sĩ vứt bỏ khí giới xe lui lại, theo cờ hiệu Tham Tướng Đặng Tử Long chậm rãi di động về phía sau, tốc độ lui bước cũng càng lúc càng nhanh, cho tới khi rất nhiều xe và lương thảo đều bị ném tại trận địa, không thể kéo đi.
- Giết!
Mãng Ứng Lý vô cùng đắc ý mua may chiến đao, hai mắt bởi vì hưng phấn mà hiện đầy tia máu, trở nên đỏ bừng.
Quân Minh không phải là rút lui, thật sự là lui về phía sau chạy loạn. Có người bỏ lại đao thương, có người vứt chiến xa ngã chổng kềnh, có người lột khôi giáp ném xuống đất, toàn bộ trận địa loạn lên như ong vỡ tổ, nhìn qua hết sức chật vật không chịu nổi.
Lão tướng Đặng Tử Long vừa lui về phía sau vừa kinh hoảng thất thố gào thét, tựa hồ đang thu quân lại. Nhưng trận địa đã chuẩn bị hoàn thiện lại bị chiến tượng đột phá, muốn thu về tái chiến không dễ dàng gì.
Quân Miến Điện tiến nhanh, chiến tượng vọt vào trận địa quân Minh trước, húc tan tành chiến xa, lương thảo, doanh trướng quân Minh, đồ đạc rơi vỡ ngổn ngang la liệt trên mặt đất.
- Ha ha, Tần Lâm, các ngươi chết đi!
Mãng Ứng Lý xua quân lao thẳng tới đại kỳ chỗ Tần Lâm.
Chợt không biết chuyện gì xảy ra, chiến tượng trước mặt dừng bước, có con đứng lại, có con chạy, phía sau quân Miến Điện không dừng được, thế nhưng chiến tượng lại không chịu tiến tới, dồn đống lại thành một cục.
Có chuyện gì vậy? Mãng Ứng Lý nghi hoặc không hiểu, y quất roi mạnh vào chiến tượng mình đang cỡi, cố gắng chen ra phía trước thăm dò xem tình huống thế nào. Nhưng thấy binh sĩ chiến tượng trước mặt hỗn loạn vô cùng, bộ binh quân Miến Điện vị trí trung quân không biết tình huống phía trước vẫn đang liên tiếp không ngừng vọt tới, đã sớm chen lấn khiến cho xung quanh nước chảy không lọt. Chiến tượng Quả Đương Đại vương liên tiếp gào thét, bốn chân giẫm mạnh xuống đất phiền muộn, thế nhưng phía trước vẫn không chịu nhường đường.
- Đại vương, Đại vương!
Nhạc Phượng cỡi chiến mã ra sức chen tới gần, cả người lẫn ngựa đều mệt đến mồ hôi chảy ướt lưng, y kinh hoảng nói:
- Bộ binh không dừng lại được, các quân vẫn còn đang tiếp tục đổ xô về phía trước. Vi thần sẽ ở lại ra sức chống đỡ, Đại vương đừng quản tới nơi này, nhanh đi tới tiền quân thúc giục binh sĩ nhanh chóng tiến tới.
Mảnh đồng bằng Bảo Trường Dịch này từ Nam chí Bắc dài hai ba mươi dặm, từ Đông sang Tây rộng chỉ có bốn năm dặm, hai quân Minh Miến triển khai chính diện cũng chỉ trên dưới bốn dặm. Quân Minh vốn nhân số ít, lui về hướng Bắc coi như linh hoạt, quân Miến Điện nhân số đông đảo, muốn cho bộ binh số lượng khổng lồ dừng bước lại nào có dễ dàng như vậy.
Hơn nữa quân Miến Điện trừ binh sĩ Miến Điện tộc bản tộc ra còn có Đạn tộc, Mạnh tộc, cùng với quân đội chư hầu Thổ Ty Mộc Bang, Mạnh Định… ngôn ngữ có điều khác biệt, hệ thống chỉ huy cũng không thống nhất, không thể nào chỉ huy một cách như ý linh hoạt.
Theo càng ngày càng nhiều bộ binh tràn lên sau đó bị kẹt lại, vị trí trung quân sẽ trở nên ngày càng chật chội, hỗn loạn, đến lúc đó cho dù là Mãng Ứng Lý được Tôn Ngô nhập cũng khó có lực xoay chuyển đất trời. Cho nên y chỉ có một lựa chọn: chạy ra tiền quân thúc giục binh sĩ, chiến tượng đáng chết tiếp tục đi tới.
May nhờ có Nhạc Phượng chịu ở lại chống đỡ cục diện, vị lão huynh này trung thành với dị tộc còn hơn cả bản tộc, quả thật trời sinh đã có sẵn tư chất Hán gian.
- Nhạc Thừa tướng, bản vương sẽ không quên lòng trung thành của ngươi.
Mãng Ứng Lý nhìn Nhạc Phượng gật đầu một cái tỏ vẻ khen ngợi, sau đó quát lên một tiếng lớn:
- Quả Đương Đại vương, tiến về phía trước! Sĩ tốt tránh lui, ai cản đường, chết!
Quả Đương Đại vương rống dài tiến bước, một tên bộ binh quân Miến Điện bên trái phía trước bị chen lấn mắt hoa đầu váng, hoàn toàn không nghe thấy Mãng Ứng Lý hò hét, hoặc cho dù nghe cũng không cách nào tránh ra, bị chân voi va mạnh vào lưng. Nhất thời toàn thân y bị đẩy về phía trước, máu tươi trào ra từ mũi miệng, sắc mặt nhanh chóng trở nên tái nhợt, mắt thấy không sống được.
- Tránh ra, tránh ra!
Đám binh sĩ la hoảng lên thất thanh.
Nhưng chiến tượng Quả Đương Đại vương bị Mãng Ứng Lý thúc ép đã bắt đầu phát chân chạy gấp, hoàn toàn không để ý sinh mạng sĩ tốt. Xung quanh có rất nhiều quân Miến Điện chen chúc, muốn mở đường cũng không thể nhanh như vậy. Chiến tượng mới vừa chạy mấy bước lại có một tên quân Miến Điện chưa kịp tránh ra, không thể làm gì khác hơn là cố gắng lách mình lăn tròn dưới đất tránh bị chân voi đạp, cuối cùng núp ở dưới bụng voi thoát được tánh mạng.
Quân Miến Điện đang muốn thở phào, thế nhưng sau khi tên nọ sau khi ngã xuống đất không cách nào né tránh, hai chân sau chiến tượng lại tới. Lập tức một tiếng rắc khiến cho người ta cảm thấy ê răng vang lên, chân sau bên trái chiến tượng đạp mạnh vào ngực y, lập tức lõm sâu một mảng lớn. Hai mắt kẻ xấu số lồi ra, vòi máu từ miệng phun ra cao ba thước, có lẫn mảnh vụn nội tạng trong đó.
Đáng thương chiến tượng Mãng Ứng Lý còn chưa đạp chết được một tên quân Minh nào, đã giẫm chết quân Miến Điện dưới quyền mình trước.
Quân Miến Điện thấy vậy thảy đều rét lạnh trong lòng, biết Đại vương mình gấp quá bất chấp tánh mạng sĩ tốt, vội vàng kêu lên một tiếng, xô đẩy nhau tránh ra hai bên. Dù là kinh hoảng xô đẩy, trong lúc bối rối cũng có không ít kẻ chà đạp lẫn nhau, cũng không có cách nào khác.
Rất nhanh trước mặt Mãng Ứng Lý nhường ra một lối đi, y bèn giục chiến tượng xông tới tiền quân. Không có chiến tượng, nhân mã và cờ xí ngăn cản tầm mắt, rất nhanh y hiểu rõ chuyện đã xảy ra nơi này, lập tức há hốc miệng, trừng mắt cơ hồ lồi ra ngoài.
Đặng Tử Long ném lại rất nhiều xe vận chuyển, doanh trướng, cỏ khô… Bên trong một chiếc xe bị vỡ thùng, vị trí vốn nên chở một khẩu pháo Bồ Đào Nha lại chở đầy chuối tiêu vàng rực hết sức mê người. Lều trướng trung quân bị chiến tượng dùng vòi giật ra, trong đó không bày bàn soái, lệnh tiễn, lại có lê táo chất đống. Một đống cỏ khô cũng bị chiến tượng hất ra, lộ ra bên dưới là đống dưa hấu xanh biếc. Có không ít chiến tượng đã giẫm nát dưa, mùi thơm dưa ngọt ngào đầy không khí, càng thêm gia tăng sức cám dỗ.
Tất cả chiến tượng đều không nghe chỉ huy, những động vật khổng lồ này có con đi Đông có con đi Tây, tung vòi ra múa may không ngừng tóm lấy các loại trái cây nhét vào miệng nhai nhồm nhoàm. Dù là tượng nô phát ra uy hiếp cảnh cáo nghiêm khắc nhất, cũng không thể khuất phục được bọn chúng.
Trước khi quân Minh rời khỏi vùng núi đã cố ý giảm tốc độ chậm một canh giờ. Mãng Ứng Lý chuẩn bị sẵn sàng đã bày trận từ sớm, đám chiến tượng đáng thương này phải phơi mình dưới ánh mặt trời, rất là khát nước.
Tuy rằng sau đó đám tượng nô đã ra Thi Điện hà lấy nước về cho chúng uống, nhưng còn xa không thể thỏa mãn nhu cầu của chúng. Mà quân Minh có thể lao ra bất cứ lúc nào, lại khiến cho Mãng Ứng Lý tuyệt không thể nào giải tỏa chiến tượng trận, cho chiến tượng tự do uống nước.
Lúc xung phong cộng thêm lửa khói sinh ra do quân Minh bắn sang khiến cho cơn khát của chiến tượng càng gia tăng hơn trước. Sau khi xông tới trận địa quân Minh, khói lửa ngập tràn khiến cho bọn chúng sặc sụa.
Vốn là chiến tượng đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, nhịn một lúc nữa cũng không có gì. Thế nhưng vào thời khắc mấu chốt này chiến tượng thông minh phát hiện ra bí mật bên trận địa quân Minh: cơ hồ khắp nơi đều có trái cây ngon ngọt thơm tho, chuối tiêu, táo, lê, dưa ngọt… quả thật thứ gì cũng có.
Đối với voi mà nói, đây chính là thiên đường!
Chiến tượng vốn đã rất khát không có cách nào chống cự lại sức hấp dẫn của trái cây ngon ngọt. Chúng lùng sục khắp nơi, vòi dài linh hoạt lục tìm trong đống đồ quân Minh để lại, sau đó lấy trái cây nhét vào miệng.
Về phần xung phong, chiến đấu, xin lỗi, bọn chiến tượng tỏ thái độ bởi vì Mãng Ứng Lý không tuân theo điều lệ phúc lợi lao động, cưỡng bách làm thêm giờ vào ngày nghỉ, hơn nữa không cung ứng thức uống mát mẻ, nên chúng quyết định phát khởi đình công.
Mãng Ứng Lý trợn mắt há mồm chính mắt nhìn thấy, ba tên võ sĩ cỡi trên lưng chiến tượng cố gắng khống chế, tên võ sĩ điều khiển dùng đoản mâu đâm vào tai voi, còn múa may trước mắt để uy hiếp nó.
Trong quá khứ, rất nhanh chiến tượng sẽ trở nên ngoan ngoãn tuân phục. Nhưng lần này chiến tượng nổi giận, đứng thẳng hai chân sau làm cho ba tên xui xẻo rơi xuống đất, sau đó chạy nhanh về phía trước vài bước, dùng vòi cuốn lấy một nải chuối tiêu to cho vào miệng.
- Hừ hừ hừ, không phát tiền làm thêm giờ, gia gia không phụng bồi!
Chiến tượng khiêu khích nhìn về phía Mãng Ứng Lý rống to.
Mãng Ứng Lý suýt chút nữa bật khóc, thậm chí y cảm thấy Quả Đương Đại vương mà mình đang cỡi cũng đang thở hồng hộc, hay tai phe phẩy liên hồi, dường như cảm thấy rất hứng thú với trái cây.
Cách đó không xa trên gò đất nhỏ, tiết kỳ Khâm Sai Đốc Soái đón gió tung bay, Tần Đốc Soái dưới cờ đang cười nghiêng cười ngửa, suýt chút nữa ngã lăn xuống ngựa.
Trên lưng Cảm Trụ, tay trắng nõn của Tư Vong Ưu đã vỗ tới mức đỏ ửng, tiếng cười trong trẻo như suối nước:
- Hì hì, chiến tượng bị Đặng lão tướng quân mua chuộc rồi, Mãng Ứng Lý không thể làm gì khác hơn là giương mắt nhìn! Ai bảo bình thời y keo kiệt nhỏ mọn, không chịu cho voi uống nước quả…
Mọi người không khỏi mỉm cười, nếu bảy trăm chiến tượng đều uống nước quả, e rằng Mãng Ứng Lý không thể nào cung cấp nổi.
- Lão tướng ra tay, thật không sai chạy!
Lý Kiến Trung cũng giơ ngón tay cái lên khen Đặng Tử Long.
Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực bắt đầu khoác lác trước các huynh đệ sai dịch, nói năm xưa đi theo Tần Lâm ở Kỳ Châu thế nào, phát hiện âm mưu Bạch Liên giáo, cứu mạng Đặng Tử Long thế nào. Giờ phút này Đặng lão tướng quân thiết kế Đại Phá Tượng trận, hai người bọn họ cũng vinh dự lây.
Tần Lâm vất vả lắm mới ngưng cười, ngồi thẳng người hắng giọng nói:
- Hay lắm, Thủy Quả Phá Tượng trận của Đặng lão tướng quân đã ghi công đầu!
Đặng Tử Long tỏ vẻ khiêm tốn:
- Trước mặt Đốc Soái nào dám kể công, cũng là nhờ uy nghiêm triều đình, hồng phúc thiên tử, Đốc Soái vận trù đắc lực.
Vị lão tướng quân này đúng là kinh nghiệm trận mạc vô cùng lão luyện.
Năm đó Mộc Anh dùng hỏa tiễn bắn voi là lợi dụng chiến tượng sợ hãi, nếu Mãng Ứng Lý đã biết chuyện này hơn phân nữa sẽ chuẩn bị đối phó, e rằng sẽ không ngu xuẩn mắc bẫy.
Vì vậy Đặng Tử Long làm ngược lại với lẽ thường, lợi dụng sở thích trái cây hoa quả của chiến tượng, không hề dùng hỏa dược hù dọa mà là dùng trái cây dẫn dụ chúng, Kết quả Mãng Ứng Lý hoàn toàn không phòng bị, mưu kế này lập tức thành công.
Tiền quân quân Miến Điện do bảy trăm chiến tượng tạo thành đã sớm hỗn loạn không chịu nổi, chiến tượng chạy loạn khắp nơi ăn trái cây, tượng nô hoàn toàn không thể khống chế được chúng nữa.
Đồng thời bộ binh trung quân tiến lên lại không dám đi về phía trước, thứ nhất sợ mất đi chiến tượng bảo vệ, bị quân Minh đả kích mạnh mẽ vào chính diện. Thứ hai nếu xông ra khỏi đội ngũ chiến tượng sẽ không có cách nào giữ được trận hình bộ binh, thứ ba bảy trăm chiến tượng mất đi khống chế, ai ai cũng sợ bị đám thú khổng lồ này giẫm đạp. Nhẹ thì gãy xương đứt gân, nặng thì lập tức về Tây.
Phía sau bộ binh tiếp tục vọt tới, tiền quân càng thêm hỗn loạn không chịu nổi.
Mãng Ứng Lý gấp đến độ đầu toát ra đầy mồ hôi, đốc thúc Quả Đương Đại vương qua lại. Con tượng vương này của y thật sự có chút linh tính, có thể chống lại được cám dỗ của trái cây, giúp chủ nhân thu gom đội quân chiến tượng.
Chỉ thấy mỗi lần Mãng Ứng Lý điều khiển Quả Đương Đại vương tới chỗ nào, tượng vương này dùng vòi của mình chạm vào chiến tượng khác, thỉnh thoảng còn gầm nhẹ vài tiếng, chiến tượng kia như bị la mắng, cúi đầu xếp tai trở nên ngoan ngoãn.
- Trời ơi, con voi này là giám công quản lý hay sao?!
Tần Lâm ở xa nhìn thấy không khỏi kinh ngạc, sau đó hắn cười xấu xa một tiếng:
- Xem ra còn chưa đủ loạn, Đặng lão tướng quân, cho chúng vui vẻ thêm chút nữa đi.
- Mạt tướng tuân lệnh!
Đặng Tử Long hai tay ôm quyền hành quân lễ, đôi chân thúc vào bụng ngựa, chiến mã tung bay bốn vó chạy đi.
Lúc này muốn tổ chức tấn công trở lại sau khi rút lui về phía sau, thật ra cũng không dễ dàng gì, chỉ cần hơi sơ suất sẽ từ giả bại hóa thành bại thật, bị địch nhân đuổi đánh sát sao. Bất quá cánh quân Minh này là tinh binh bách chiến, hơn nữa chiến tượng quân Miến Điện lâm vào hỗn loạn, ngay cả bộ binh phía sau cũng bị chặn lại, hoàn toàn không có cách nào bám đuôi truy kích.
Quân Minh giống như đang ở giáo trường huấn luyện, vẫn ung dung không vội vã chỉnh đội, tổ chức lại hệ thống chỉ huy nhóm trận tù và, trống, cờ xí… điểu thương thủ và pháo thủ cũng đã nạp đạn sẵn sàng cho đợt chiến đấu mới.
- Mau, mau!
Mãng Ứng Lý thấy quân Minh đã khôi phục tác chiến toàn diện, không khỏi lòng như lửa đốt, dùng roi điều khiển Quả Đương Đại vương chạy Đông chạy Tây, cố gắng cứu vớt chiến tượng trong hỗn loạn.
Đã có ba bốn mươi chiến tượng được y tổ chức, nhóm thành trận thế nho nhỏ, nhiều chiến tượng hơn vẫn còn đang chạy tán loạn khắp nơi, tìm kiếm trái cây thơm ngon.
Đáng tiếc lão tướng Đặng Tử Long không cho y cơ hội, ba tiếng trống rền như sấm vang lên từ trong trận quân Minh, giống như nện thẳng vào tim Mãng Ứng Lý, khiến cho tim y run rẩy mấy lượt.
- Hổ!
Quân Minh hét lớn một tiếng, trường mâu thủ giơ mâu chếch lên trên bốn mươi lăm độ, đao thuẫn thủ tay giơ thuẫn tay cầm đao, cung thủ nhẹ nhàng lắp tên lên dây cung. Điểu thương thủ chĩa nòng súng lên, bắt đầu đốt dây dẫn hỏa, các pháo thủ nhắm Hổ Tồn pháo, pháo Bồ Đào Nha ngay quân Miến Điện, họng pháo đen ngòm khiến cho người ta phải dựng đứng lông tóc.
Không chỉ có Mãng Ứng Lý, không ít quân Miến Điện cũng thấy được cảnh tượng này, thấy công kích quân Minh sắp giáng xuống, nhưng bọn họ không có biện pháp nào tốt hơn.
- Hổ!
Quân Minh lại hét lớn một tiếng, toàn bộ trận hình bắt đầu đi tới chậm rãi, ép về phía quân Miến Điện đang hỗn loạn.
Nhiều quân Miến Điện hơn bắt đầu hốt hoảng, những võ sĩ bị chiến tượng đuổi chạy tán loạn cũng dốc hết toàn lực cố gắng khôi phục khống chế, số quân Miến Điện ở vị trí đầu đã lộ ra vẻ tuyệt vọng trong mắt.
- Hổ!
Quân Minh phát ra tiếng hét lớn thứ ba.
Hổ Tồn pháo và pháo Bồ Đào Nha phát ra tiếng rống giận, nòng pháo khạc lửa, đạn bay như mưa bấc về phía quân địch. Tiếp theo điểu thương binh tiến vào tầm bắn, lập tức đồng loạt phát xạ một loạt đạn phủ đầu quân Miến Điện. Cung tiễn thủ cũng giương cung tròn căng, bắn tên theo góc bốn mươi lăm độ bay lên bầu trời, sau đó cắm thẳng xuống đầu đương nhiên phía dưới.
Trường mâu thủ, đao thuẫn thủ phát ra tiếng gào thét kinh thiên động địa, múa may vũ khí sáng loáng chậm rãi tiến về phía địch nhân.
Đây là khẩu lệnh do lão hổ chiến trường Thích Kế Quang Thích truyền xuống, tiếng hổ thứ nhất, toàn quân chuẩn bị tác chiến, tiếng hổ thứ hai, toàn quân bắt đầu đi tới, tiếng hổ thứ ba, võ khí tầm xa lục tục bắn, binh chủng cận chiến như trường mâu binh và đao thuẫn thủ bắt đầu tiến tới tiếp cận quân địch.
Chiết binh dưới quyền Đặng Tử Long cũng chuyên dùng chiến pháp này.
Quân Miến Điện bị đòn phủ đầu đau điếng, vốn bọn họ cho rằng uy lực súng pháo của quân Minh chỉ có bấy nhiêu thôi, không ngờ rằng uy lực công kích thực tế cơ hồ gia tăng gấp bội so với dự đoán. Đạn Hổ Tồn pháo và pháo Bồ Đào Nha như mưa trút từ trên trời xuống, điểu thương thủ bắn Bài Tử Thương vừa chuẩn vừa độc, gặt hái sinh mạng quân Miến Điện như cắt rau.
Cho dù là tên bắn cầu vồng từ xa cũng tạo nên uy hiếp chí mạng cho võ sĩ Miến Điện trên lưng chiến tượng. Bọn họ kêu thảm rơi xuống đất không ngừng, cho dù là không bị tên bắn chết cũng ngã chết, hoặc bị voi chạy loạn đạp thành thịt nát.
- Xong rồi!
Mãng Ứng Lý chợt nghe tim mình chìm xuống, nghiến răng một cái nhìn về phía Gia Nhĩ Đức Nặc cách đó không xa gọi to:
- Mau ngăn cản quân Minh, cố gắng kéo dài thời gian, ta có thể làm cho nhiều chiến tượng hơn khôi phục như cũ!
- Như ngài mong muốn.
Gia Nhĩ Đức Nặc tháo mũ xuống bái một cái, sau đó chỉ huy binh sĩ dưới quyền:
- Các dũng sĩ Tây Ban Nha, nhân danh thượng đế và Quốc Vương, chiến đấu đi!
Có thể tổ chức bốn mươi chiến tượng tiến lên ngăn cản ở mặt trước, hơn nữa chậm rãi gia tốc xông về phía quân Minh, hỏa thương thủ Tây Ban Nha bắt đầu giơ hỏa thương Tây Ban Nha, từ hai cánh bắn ra một đợt.
Khôi giáp trường mâu binh quân Minh cũng không thể ngăn cản hỏa thương đạn hạng nặng này, phàm là kẻ bị bắn trúng lập tức xuất hiện một vết thương lớn đầy máu. Thân thể không giữ được cân bằng, lập tức ngã ngửa về phía sau, sau đó không thể bò dậy được nữa.
Đao thuẫn thủ nhìn thấy trận địa đối phương lóe lên từng mảng ánh lửa không ngừng, theo bản năng giơ tấm thuẫn lên bảo vệ toàn thân, Nhưng đạn hỏa thương Tây Ban Nha mang theo động năng to lớn, bắn trúng tấm thuẫn gỗ vụn bay tán loạn, sau khi xuyên qua thuẫn vẫn không dừng lại, như một quyền giáng thật mạnh vào người đao thuẫn thủ. Bọn họ lập tức ngã lăn ra đất, khóe miệng máu tươi tràn ra, dù không chết cũng đã trọng thương.
- Hỏa thương người Tây Ban Nha thật là lợi hại!
Tần Lâm thấy vậy âm thầm kinh ngạc, uy lực loại hỏa thương này tựa hồ mạnh hơn ba phần so với Xế Điện Thương, Tấn Lôi Thương của mình. Nhưng chúng quá nặng quá dài, lúc bắn còn phải kê giá lên, cũng không thích hợp trang bị đại trà.
Hỏa thương thủ Tây Ban Nha cũng là phối hợp hành động với quân Miến Điện, nếu như tác chiến đơn độc cũng cần quân sử dụng hàng lạnh phối hợp, bằng không chỉ cần một tên kỵ binh xung phong là có thể đánh cho bọn họ tan tác.
Từ Quang Khải và Tôn Thừa Tông lần đầu chính mắt thấy hai quân lấy hỏa khí giao phong, hai vị Sư Gia đều thấy hoa mắt choáng váng.
- Chiến pháp Tây Dương cũng có điểm lợi hại, dùng nó luyện binh ắt sẽ có hiệu quả không nhỏ.
Tôn Thừa Tông chép chép miệng.
Từ Quang Khải âm thầm gật đầu:
- Trung Hoa ta từ xưa được xưng là thiên triều thượng bang, hiện tại xem ra người Tây Dương cũng có sở trường, không thể mù quáng coi là kỳ kỹ dâm xảo. Chỉ không biết trên thế giới có được mấy quốc gia như Tây Ban Nha…
Đặng Tử Long đích thân ra tiền tuyến chỉ huy vẫn tỏ vẻ ung dung điềm tĩnh, trước mặt bảy trăm chiến tượng tự nhiên quân Minh phải tránh lui chín mươi dặm, nơi này chỉ có mấy chục chiến tượng, tại sao phải sợ chúng?!
Lão tướng quân tự mình phất động lệnh kỳ, lệnh cho tất cả hỏa thương thủ, cung tiễn thủ và pháo thủ không cần để ý tới người Tây Ban Nha, nhắm toàn bộ hỏa lực vào mấy chục con chiến tượng kia.
Trong trận địa quân Minh lại vang lên một tràng tiếng súng pháo mãnh liệt. Cùng mật độ hỏa lực như vậy trước đó bắn bảy trăm chiến tượng không đáng kể gì, nhưng hiện tại tập trung vào bốn mươi chiến tượng tự nhiên hoàn toàn khác. Lúc này có mười mấy chiến tượng bị bắn ngã, số còn lại cũng bị trầy da sứt thịt.
Rốt cục có một con chiến tượng không chịu được đau đớn, có lẽ nghĩ rằng đồng bọn đang ăn trái cây phía sau, mình ra phía trước chịu đòn thật là oan uổng, bèn xoay người tung chân bỏ chạy. Trong mắt quân Minh chỉ thấy mông to và đuôi nhỏ của nó vung vẩy.
Voi là sinh vật quần cư, có tâm lý theo bầy đàn rất mạnh. Có một con chạy ra, số còn lại cũng lui theo về phía sau chạy loạn, bất kể quân Miến Điện cố gắng thế nào cũng không thể ngăn cản được chúng.
Hỏa thương thủ Tây Ban Nha bố trí ở hai cánh của chiến tượng trận nho nhỏ này, chiến tượng chạy trốn không xông loạn đội hình bọn họ, đám hỏa thương thủ ngang tàng tiếp tục nạp đạn trút mưa đạn về phía quân Minh.
- Muốn chết!
Đặng Tử Long lại phất lệnh kỳ, hai đội khinh kỵ từ phía sau quân Minh chạy nhanh ra, xông về phía đám hỏa thương thủ cực nhanh.
Mới vừa rồi có chiến tượng cản đường, kỵ binh xông ra là tìm chết, tình hình bây giờ đã hoàn toàn khác.
Các kỵ binh mang theo một loại vũ khí trước đầu to, có ba nòng, sau là một cái cán, ngoại hình rất giống lựu đạn cán gỗ kéo dài, dây dẫn hỏa đang bốc cháy phía sau.
Hỏa thương Tây Ban Nha là hỏa thằng thương, từ lúc bóp cò tác xạ đến khi đầu rồng rơi xuống rồi đến đạn bay ra khỏi nòng chỉ mất một thời gian không lâu lắm, nếu bắn bộ binh đương nhiên không thành vấn đề, nhưng bắn kỵ binh có tốc độ cao vậy vô cùng tức tối. Loạt bắn lần này của người Tây Ban Nha không trúng được bao nhiêu kỵ binh quân Minh.
Các kỵ binh vọt tới bên cạnh, cầm Tam Nhãn Thương nhắm ngay địch nhân, ba tiếng súng ầm ầm vang lên, đạn bắn vào người Tây Ban Nha.
Gần như vậy, hỏa thương thủ Tây Ban Nha bị dọa sợ không ít, nhưng sau khi kỵ binh quân Minh bắn xong, bọn họ mừng rỡ như điên phát hiện thương tổn của mình cũng chẳng khác nào thương tổn mà quân Minh hứng chịu mới vừa rồi.
Uy lực Tam Nhãn Thương quá nhỏ, dường như độ chính xác cũng có vấn đề.
Như vậy kế tiếp phải giáp lá cà, hỏa thương thủ Tây Ban Nha vứt bỏ hỏa thương cồng kềnh, rút bội đao bên hông ra tiến lên. Bọn họ vui mừng phát giác dường như kỵ binh quân Minh cũng không mang theo trường mâu và mã đao.