Nhưng sau khoảnh khắc, người Tây Ban Nha chợt trợn mắt há mồm, bởi vì kỵ binh quân Minh trở ngược Tam Nhãn Thương lại, cầm phần đuôi dài, vung phần đầu bằng sắt lên mà nện xuống.
Con bà nó, đây là hỏa thương hay là búa sắt?! Người Tây Ban Nha bị đập cho vỡ đầu chảy máu, nhất thời khóc không ra nước mắt.
Cho dù không tính hiệu quả kèm theo của chiến mã xung kích, chỉ riêng về vũ khí người Tây Ban Nha đã thua thiệt hơn nhiều. Hỏa thương binh trang bị chiến đao mỏng mà hẹp dài, bị quân Minh dùng Tam Nhãn Thương như búa sắt nặng nề trầm trọng. Hai món vũ khí chạm nhau, chiến đao không phải bị cong biến dạng vậy cũng bị gãy thành hai đoạn.
Huống chi quân Minh cỡi trên chiến mã, người Tây Ban Nha chỉ có thể dùng đao chém chân bọn họ. Quân Minh cầm Tam Nhãn Thương dài đến sáu thước, múa may bổ xuống giống như búa sắt cán dài, dùng phần nòng sắt nặng nề đập mạnh vào Thiên Linh Cái địch nhân.
Vừa đối mặt, không ít người Tây Ban Nha bị đập vỡ đầu chảy máu, thậm chí còn vỡ óc ngã lăn ra chết. Tam Nhãn Thương quân Minh dính đầy máu đen và não trắng, còn có những mảnh xương vụn li ti.
- Rút lui, rút lui!
Gia Nhĩ Đức Nặc cũng không cách nào duy trì danh dự dũng sĩ Tây Ban Nha được nữa, kinh hoảng thất thố hạ lệnh trốn chạy. Trên thực tế trước lúc này, đã có hỏa thương binh ném võ khí xuống ôm đầu trốn chui như chuột.
Ôi chao! Gia Nhĩ Đức Nặc đang chạy trốn thình lình bị trúng một đòn nặng nề sau lưng, đánh trúng cổ họng y phát ngọt muốn hộc máu. Thì ra là kỵ binh quân Minh thấy người này lớn tiếng ra lệnh, nhìn dáng vẻ như quan chỉ huy bèn đuổi theo giáng cho y một đòn.
May nhờ thân thể Gia Nhĩ Đức Nặc khỏe mạnh, lại phát chân chạy về phía trước, giảm đi không ít lực đạo mới không nằm xuống tại chỗ. Y không dám quay đầu lại, cố nén đau đớn nhanh chân bỏ chạy.
Trước mặt chính là trận địa quân Minh vứt bỏ trước đó, chiến tượng mất đi khống chế còn đang chạy tán loạn khắp nơi tìm kiếm trái cây, tượng nô gào thét khàn cả giọng cố gắng khôi phục khống chế chiến tượng. Các võ sĩ trên lưng dốc hết toàn lực giữ vững thăng bằng, bởi vì ngã xuống rất có thể sẽ bị chiến tượng đạp thành thịt nát.
Mãng Ứng Lý thật vất vả tổ chức bốn mươi con chiến tượng phát động công kích, lại bị quân Minh bắn chết hai mươi con, số còn lại quay đầu chạy về. Số chiến tượng này vô cùng hoảng loạn nhảy nhót chạy loạn, khiến cho đồng loại chúng cũng hoảng theo, làm cho nơi này càng thêm hỗn loạn. Mãng Ứng Lý bị đánh cho vỡ đầu sứt trán, thủy chung không cách nào khôi phục khống chế.
Bất quá so với búa cán dài của quân Minh, dường như chạy qua chiến tượng trận sẽ có cơ hội sinh tồn lớn hơn. Gia Nhĩ Đức Nặc dẫn dắt hỏa thương thủ vọt vào, cố gắng tránh né chiến tượng chà đạp.
- Thượng đế!
Một tên hỏa thương thủ Tây Ban Nha tránh né không kịp, bị chiến tượng chạy loạn đá trúng, thân thể nhất thời giống như một cái bao không, mềm nhũn ngã xuống, tai mắt miệng mũi trào máu tươi chết tốt.
- Chạy sang bên này!
Mãng Ứng Lý điều khiển Quả Đương Đại vương vội vàng chạy tới, bằng vào tượng vương mở ra một đường máu giúp người Tây Ban Nha chạy trốn.
Đây chính là một mặt kiêu hùng của Mãng Ứng Lý, mặc dù trước đây không lâu từng xảy ra xung đột với Gia Nhĩ Đức Nặc, nhưng trong lúc đồng bọn nguy cấp y vẫn ra tay cứu viện. Bởi vì y biết, những người Tây Ban Nha này có thể cung cấp trợ lực hùng đồ nghiệp bá cho mình.
Gia Nhĩ Đức Nặc như được đại xá, vừa dẫn dắt thủ hạ vội vàng chạy trốn, vừa làm dấu thánh giá với Mãng Ứng Lý:
- Cầu thượng đế phù hộ ngài, Quốc Vương bệ hạ!
Hỏa thương thủ Tây Ban Nha bị đánh cho tơi bời hoa lá, ngoại trừ thi thể bỏ lại ngổn ngang, ngay cả cần câu cơm – hỏa thương Tây Ban Nha – cũng vứt bỏ lại, tạm thời mất đi sức chiến đấu. Lúc này bọn họ chạy trốn kinh hoàng thất thố, sau khi thoát nạn liên tiếp làm dấu thánh giá mừng thầm, danh dự và lòng dũng cảm mà bình thời bọn họ hay khoác lác đã biến đi đâu mất.
Người Tây Ban Nha không để ý sinh tử xông qua chiến tượng trận, kỵ binh quân Minh cũng không cần phải chống lại đám chiến tượng đang nổi điên chạy loạn. Bọn họ chỉ đuổi theo quân địch một đoạn, đánh chết vài tên quân Tây Ban Nha tụt lại phía sau, sau đó lập tức quay đầu ngựa lại không nhanh không chậm chạy về.
Lúc trước khi kỵ binh xông ra từ hai cánh, bộ binh quân Minh bị bỏ rơi xa xa ở phía sau, lúc này bọn họ đã sắp chạy đến vị trí chiến tượng địch quân và hỏa thương binh Tây Ban Nha mới vừa rồi. Theo kỵ binh giục ngựa trở lại, bộ binh cũng tăng nhanh tốc độ rõ ràng, gào thét như long trời lở đất xông tới. Tư thái dũng mãnh vô địch như vậy, có lẽ dù trước mặt là núi đao biển lửa cũng có thể san bằng.
- Quả nhiên tinh binh triều đình dũng mãnh phi phàm!
Lý Kiến Trung chậc chậc than thở, không ngừng vuốt râu cằm mỉm cười gật đầu. Một thời gian trước vừa đánh vừa lui bị quân Miến Điện đè ép đánh, trong lòng khó tránh khỏi buồn bực, bây giờ rốt cục thấy quân Minh đại sính uy phong, thật là hả dạ.
Mặt đen Tôn Thừa Tông trở nên đỏ bừng, hắng giọng nói:
- Thiên binh thần uy hùng mạnh như vậy, bọn nhãi nhép kia sao dám giở trò.
Từ Quang Khải cũng rất là cao hứng, thò đầu nhìn về phía trước. Nơi đó có không ít hỏa thương Tây Ban Nha vứt lại, y muốn nhặt vài khẩu mang về nghiên cứu.
Tần Lâm đang mang theo tiết kỳ Đốc Soái từ từ di chuyển về phía trước, nhìn về phía Đặng lão tướng quân mới vừa giục ngựa trở lại bản trận giơ ngón tay cái lên:
- Tướng sĩ phấn dũng tranh tiên, thật là dũng sĩ Đại Minh ta, lão tướng quân rất có bản lãnh trị quân.
Đặng Tử Long đầu tiên là thoáng ngẩn ra, theo ánh mắt Tần Lâm nhìn sang quân đội nhanh chóng xung phong, rốt cục hiểu ra Tần Lâm đang khen cái gì, sắc mặt tím bầm của lão hơi đỏ lên, có vẻ lúng túng nói:
- Đốc Soái quá khen, mạt tướng thẹn không dám nhận...
Lời còn chưa dứt, tình hình nơi đó lại có chút biến hóa: chỉ thấy kỵ binh quân Minh quay ngựa trở về rối rít nhảy xuống, nhặt chiến đao người Tây Ban Nha vứt bỏ lên chém mạnh vào tử thi trên mặt đất, cắt đầu địch nhân. Máu tươi đầm đìa trên tay họ, ai nấy còn cười ngoác miệng tận mang tai.
Người Tây Ban Nha bị thương còn chưa chết bị dọa hồn phi phách tán, chỉ cho là lần này nhất định mạng nhỏ xong đời. Không ngờ rằng quân Minh lại thay đổi sắc mặt, chẳng những không hành hạ giết chóc tù binh, còn có người rất tốt tháo túi nước túi lương khô từ trên yên ngựa xuống, hai ba người phục thị một người, hết sức ân cần cho tù binh uống nước, ăn lương khô.
Trời ơi, đây là đãi ngộ của quý tộc lão gia! Thương binh Tây Ban Nha còn sống giật mình không ít, thời này châu Âu đánh nhau, bắt được tù binh đều giết hết, bắt được quý tộc thì nuôi ăn nuôi uống đàng hoàng, chờ gia đình bọn họ ra một khoản tiền chuộc. Cho nên binh Tây Ban Nha suy nghĩ, chẳng lẽ là người Trung Quốc lầm, xem đám binh sĩ tầm thường chúng ta là Bá tước lão gia sao? Vạn nhất bọn họ phát hiện chân tướng, mình không lấy đâu ra tiền chuộc, chẳng phải sẽ đi gặp thượng đế sao?
Bộ binh quân Minh khí thế hung hăng ép lên, không hề khách sáo với đám kỵ binh, phụ binh ở hậu trận cũng ùa lên, tất cả tranh nhau cắt thủ cấp địch nhân. Ngay cả chiến binh ở hàng đầu thấy địch nhân bị chiến tượng trận hỗn loạn ngăn cách, không có năng lực phát động tiến công, cũng không kềm chế được gia nhập hàng ngũ cắt đầu người.
Các kỵ binh tỏ ra bất mãn:
- Tránh ra, các lão gia đánh chết, các ngươi dám cướp sao?
Một tên điểu thương thủ vỗ một cái vào điểu thương trên tay:
- Bọn ta cũng đã bắn chết không ít, không tin ngươi xem trên trán tên này có một cái lỗ, là bị điểu thương bắn.
- Để đầu xuống, tên quân Tây Ban Nha này là bị tên bắn chết.
Mấy tên cung thủ cố gắng ngăn cản kỵ binh đang cắt đầu người, bởi vì ngực thi thể kia cắm một mũi tên.
Các pháo thủ đẩy xe pháo bị bỏ rơi ở phía sau xa xa, nhưng phụ binh hiệp trợ chuyên chở hỏa dược và pháo đạn đã xông lên phía trước, bởi vì có không ít địch nhân bỏ mạng dưới pháo hỏa.
Đao thuẫn thủ và trường mâu thủ không nói lời nào, bọn họ thủy chung không thể tiếp xúc địch, dĩ nhiên không tạo thành sát thương gì. Bất quá rất nhanh có người nhìn ra tiện nghi, bèn vung đao thương chém vào thi thể chiến tượng đã chết, cố gắng cắt đầu chúng, còn có người cắt ngà, cắt tai chúng.
Binh sĩ khác không phục, cắt một khúc vòi vác lên vai, còn vung vẩy vòi, ra sức hò hét với chiến hữu đang vui mừng chạy tới.
Bản trận cách phía trước khá xa, tự nhiên không nghe được binh sĩ này kêu gì, nhưng có thể đoán là y đang khoe khoang khoác lác.
Cảm Trụ rống dài một tiếng, nâng vòi lên che mắt.
- Cảm Trụ ngoan, Tần Đại ca sẽ không cắt vòi của ngươi.
Tư Vong Ưu vội vàng an ủi bạch tượng, cúi người ghé vào tai nó nói nhỏ:
- Nếu bây giờ hắn muốn ăn vòi voi, đã có rất nhiều vòi chiến tượng Mãng Ứng Lý bỏ lại.
Bọn Lý Kiến Trung, Tôn Thừa Tông, Từ Quang Khải ngơ ngác nhìn nhau, không biết nên đánh giá hành động này của quân Minh thế nào:
- Các tướng sĩ thật... thật đúng là phấn dũng tranh tiên…
Chiến trường phía trước lúc này gần như đã hóa thành thị trường, các binh chủng của quân Minh ra sức mặc cả với nhau, tranh đoạt đầu người, còn có đầu voi. Trải qua cố gắng không ngừng, rốt cục quân Minh cũng cắt được đầu chiến tượng.
- Đám con cháu rùa đen này…
Đặng Tử Long lúng túng xấu hổ, lại nổi giận phùng mang trợn mắt, giục ngựa định chạy đi:
- Xin Đốc Soái chờ cho, mạt tướng đi một chút sẽ trở lại.
Thế nhưng Tần Lâm cũng không tỏ ra tức giận, ngược lại vẻ mặt tươi cười khoát tay áo một cái:
- Ta nghe nói Mạnh Tần có lệ chém đầu ghi công, chém hai mươi cái không sao, ai chém đầu ít hơn phải giáng chức, ai chém nhiều hơn được thăng chức, cho nên sĩ tốt gặp chiến tất quên sống chết. Tướng sĩ dưới quyền Đặng lão tướng quân có phong thái của quân Tần, ai ai tranh nhau chém đầu địch, không hổ là tay sai đắc lực của triều đình.
Đặng Tử Long trị quân không nghiêm cẩn như Thích Kế Quang, Du Đại Du, quân kỷ lỏng lẻo hơn, nhưng sĩ tốt cũng hung mãnh hung hãn hơn, đối với tác chiến có thể nói là vừa có lợi vừa có hại. Tần Lâm cảm thấy trên tổng thể hơi kém hơn Thích, Du một chút, bất quá cũng không cần thiết thay đổi gì, bởi vì mỗi cánh quân có phong cách khác nhau. Thích Kế Quang như gió giật sấm rền, Du Đại Du lão thành trì trọng, Đặng Tử Long dùng binh lão luyện, Lưu Đĩnh dũng mãnh tinh tiến. Nếu như cưỡng ép bọn họ thay đổi, vậy sẽ làm mất đi linh hồn vốn có của cánh quân bọn họ.
Tần Lâm nói xong những lời này, Đặng Tử Long chớp chớp mắt, nhận ra hắn nói như vậy cũng không phải là chế giễu, lão tướng quân nhất thời thở phào một cái.
- Bất quá, sau này lão tướng quân có thể thiết kế một phương pháp ghi công công bình hợp lý hơn.
Tần Lâm cười cười, rất đại độ nói:
- Tối thiểu khi bản Khâm Sai còn ở đây, thủ cấp nhiều hay ít không phải là căn cứ để tính toán công lao.
Trong lòng Đặng Tử Long thầm kinh hãi, lúc trước lão chỉ vì thiếu vài thủ cấp mà bị Ngự Sử đạn hặc hư báo chiến quả, thiếu chút nữa hạ ngục ngồi tù, cho nên trong quân một mực nghiêm khắc tính toán thủ cấp ghi công. Làm như vậy cũng là vạn bất đắc dĩ, bởi vì mặc dù có thể nuôi thành thói quen tốt binh sĩ phấn dũng tranh tiên, nhưng cũng có thói xấu tranh đoạt đầu địch nhân trên chiến trường.
Nếu mỗi vị đốc sư đều giống như Tần Lâm, tướng sĩ dưới quyền đâu cần tranh đoạt đầu người.
Tần Lâm lại nói bổ sung:
- Nói cho bọn họ biết, lần này đánh thắng, phát nội khố khao thưởng các quân.
- Tương lai nếu Tần Đốc Soái lại tiếp lục lãnh binh, mạt tướng nguyện thủy chung hầu hạ dưới trướng.
Đặng Tử Long ôm quyền thi lễ, giật dây cương xông ra thị trường.
Lão tướng quân quất cho đám quan quân mỗi người một roi phủ đầu:
- Ngu xuẩn, tranh cướp cái gì, tầm mắt thật là hạn hẹp, mười vạn thủ cấp trước mặt chờ các ngươi lấy, lại quanh quẩn ở chỗ này không chịu tiến lên. Tần Đốc Soái đã nói lần này đánh xong sẽ thỉnh công cho các ngươi, sẽ được nội khố phát thưởng!
Nội khố sẽ phát thưởng!
Mấy chữ này nhất thời như một liều thuốc bổ cho đám quan quân binh sĩ. Phải biết lúc trước thỉnh công khao thưởng do Hộ bộ phát ra, sau đó chuyển sang Bố Chính Sứ ty, Đô Chỉ Huy Sứ ty tám tỉnh, dọc trên đường đi bị ăn bớt xén nhiều lần, cuối cùng chỉ còn một phần nhỏ phát đến tay các tướng sĩ.
Nhưng nội khố phát thì lại khác, kho thừa vận bên trong kinh sư phát thẳng ra, cho dù là đám thái giám sẽ ngoạm một miếng nhưng vẫn đỡ hơn so với bị ăn bớt xén nhiều tầng như trước, số lượng tới tay các tướng sĩ sẽ được nhiều gấp đôi.
- Tạ ân điển Tần Đốc Soái, tạ ân điển Đặng gia gia!
Toàn quân tinh thần đại chấn, lấy khí thế chưa từng có từ trước đến nay ép tới quân Miến Điện.
Dĩ nhiên bọn họ cũng không có ngu đến nỗi hết thảy lao đầu vào quân Miến Điện đang hỗn loạn, mà là bắn súng pháo từ xa. Khiến cho đám chiến tượng kinh hoảng chạy loạn khắp nơi, không còn trận hình ràng buộc, đám tượng nô không thể nào khống chế được chúng.
Voi là động vật có trí tuệ rất cao, phía Bắc có quân Minh chậm rãi ép tới, hơn nữa không ngừng bắn hỏa khí, đi về phía Nam là quân Miến Điện chen chúc hỗn loạn không chịu nổi, hướng Đông là vùng núi, đi Tây là Thi Điện hà, như vậy chạy phía nào còn phải hỏi sao?!
Trên toàn bộ chiến tuyến, chiến tượng ở gần phía Đông bắt đầu cất bước chạy lên trên núi, chiến tượng gần phía Tây thì nhảy xuống Thi Điện hà, ngâm toàn thân trong nước, bất kể tượng nô ra sức thúc giục tới mức nào nó cũng không nhúc nhích.
Bởi vì chiến tượng trận bị giải tán, bộ binh trung quân quân Miến Điện bắt đầu phải đối mặt đả kích tầm xa quân Minh. Nơi này vốn là vì chen chúc đông đúc không thể đi tới, nhưng binh sĩ phía sau lại không ngừng vọt tới, trở nên vô cùng chật chội hỗn loạn, khiến cho quân Miến Điện không thể nào tổ chức phản kích có tổ chức hệ thống.
Chỉ có số ít quân Miến Điện dùng cung tên và thổ thương ra sức phản kích, nhưng rất nhiều bộ binh còn lại hoàn toàn lâm vào hỗn loạn, chen chúc, xô đẩy, chà đạp lẫn nhau, ngã rạp chết từng mảng dưới thế công của quân Minh, thậm chí ngay cả chạy trốn cũng trở nên cực kỳ khó khăn, thật sự quá chật chội...
Bản trận Tần Lâm tiếp tục chậm rãi di động về phía trước, tất cả mọi người đều thấy được thảm trạng của quân Miến Điện, đối với quân Minh mà nói, thắng lợi chẳng qua là vấn đề thời gian.
Tướng sĩ dưới quyền Đặng Tử Long rất có ý tứ, mặc dù phía trước có mười vạn cái đầu người chờ bọn họ chém, nhưng cũng không bỏ chút thu hoạch lúc đầu so ra không đáng kể gì. Bọn họ chia ra một số phụ binh mang đầu người, đầu voi và tù binh tới chỗ Tần Lâm, thỉnh công với Đốc Soái Đại nhân.
Tần Lâm sờ sờ mũi, có vẻ rất bất đắc dĩ: trong đời hắn chơi với thi thể cũng đã nhiều, nhưng từ trước tới nay chưa hề nhiều như hôm nay. Vô số đầu người đầm đìa máu, còn có đầu voi khổng lồ, vòi voi, tai voi… Được rồi, xem ra bữa tối hôm nay nhất định phải ăn vòi voi chưng…
Hắn hỏi thăm Đặng Tử Long những đốc sư trước đó làm thế nào, câu trả lời là đầu người đều dùng vôi bột bảo tồn, để phòng triều đình kiểm tra. Còn đầu, vòi voi vì chưa có tiền lệ, bất quá dù sao cũng là chiến công của các tướng sĩ, chẳng lẽ mang đi chôn?!
- Ăn đi.
Tần Lâm cười xấu xa nói, bất kể là chưng hay nướng đều được, dù sao cũng có thể coi là món ăn trân quý, lãng phí hết thật sự rất đáng tiếc.
- Tên mập, nghề của ngươi kìa!
Ngưu Đại Lực ranh mãnh đẩy Lục Viễn Chí một cái.
Lục mập thật sự vén tay áo lên, chọn vòi voi mang ra thui qua, chuẩn bị làm thức ăn buổi tối. Dù sao y cũng xuất thân giết heo, có điều dường như chiến tượng lớn hơn một chút…
- Cảm Trụ Cảm Trụ, có chiến tượng Mãng Ứng Lý, rốt cục ngươi đã tránh được một kiếp.
Tư Vong Ưu vỗ vỗ bạch tượng, lòng vẫn còn sợ hãi len lén liếc Tần Lâm một cái.
Lúc trước ở kinh sư, lúc nào Tần Đại ca cũng đòi cắt vòi Cảm Trụ. Tuy rằng sau đó không nói nữa, nhưng ai mà biết được hắn có còn nhớ chuyện này không. Hiện tại ở đây có rất nhiều vòi voi tha hồ cho hắn ăn no, Cảm Trụ đã được an toàn.
Quân Minh trượng đánh tới nước này rồi, nữ thần thắng lợi đã mỉm cười với bọn họ. Bây giờ không cần thiết vật lộn giáp lá cà với quân Miến Điện, quân Minh chỉ cần dùng hỏa thương bắn địch nhân, khiến cho bộ binh trung quân địch càng thêm hỗn loạn.
Dựa theo lệ thường chiến tranh, không lâu sau quân Miến Điện sẽ tan rã, dần dần lan rộng ra như quả cầu tuyết, sau đó là sụp đổ giống như tuyết lở. Quân Minh chỉ cần bám đuôi truy kích, không ngừng gia tăng áp lực, để cho quân Miến Điện thủy chung không thể dừng lại chỉnh đốn. Như vậy quân Miến Điện chết bởi loạn quân tự giẫm đạp nhau sẽ còn nhiều hơn chết dưới súng pháo của quân Minh.
Mãng Ứng Lý lòng như lửa đốt, quân chiến tượng tinh nhuệ đã bị tiêu diệt toàn quân, nếu còn bỏ lại mười vạn đại quân ở nơi này, cho dù là chạy thoát về Miến Điện e rằng cũng không thể giữ được vương vị.
Thế nhưng vị trí trung quân bị chặn nước chảy không lọt, chiến tượng trận giải tán và pháo hỏa quân Minh khiến cho hỗn loạn càng thêm gấp mười lần, ngụy Thừa Tướng Nhạc Phượng đem hết toàn lực cũng không thể khôi phục trận hình. Nhân mã nhiều không đếm xuể ngăn chặn phía trước, chớ nói Mãng Ứng Lý trở lại phía sau chỉ huy rút lui, ngay cả chạy trốn một mình cũng không làm được.
Quả Đương Đại vương cố gắng dùng sức mạnh xông pha trong đám đông, một tên quân Miến Điện trước mặt lại làm như vô tình vung trát đao lên, chiến tượng e sợ không dám tiếp tục xông tới.
- Ngươi!
Mãng Ứng Lý tức gần nổ phổi, âm thầm nảy sinh ý nghĩ ác độc: tương lai sẽ xả thịt binh sĩ này ra làm tám mảnh.
Nhưng bây giờ y không có chút biện pháp nào, càng nhiều quân Miến Điện hơn lúc đối mặt chiến tượng làm bộ vô tình giơ vũ khí lên, để tránh kết quả bị đạp thành tương thịt.
Quân Minh cũng nhìn ra tiện nghi, Mãng Ứng Lý cỡi chiến tượng lớn như vậy, mục tiêu rất rõ rệt, pháo hỏa bắt đầu nhắm bắn y, dần dần có pháo đạn rơi xuống bên người Mãng Ứng Lý.
Chẳng lẽ thật sự phải bỏ mạng nơi này sao… Mãng Ứng Lý cũng sắp tuyệt vọng.
Đột nhiên thấy chiến tượng trốn dưới Thi Điện hà, tình thế cấp bách Mãng Ứng Lý nảy sinh một kế, điều khiển Quả Đương Đại vương chạy xuống sông.
Nước sông ngập đầu người, nhưng chỉ cao hơn bụng chiến tượng khổng lồ này một chút, ngay cả ống quần Mãng Ứng Lý cũng không ướt.
Mãng Ứng Lý cỡi chiến tượng chạy dưới sông, rất nhanh đã trở lại vị trí chỉ huy phía sau, ngăn cản hậu quân không cho đi tới nữa, hậu quân đổi thành tiền quân, bắt đầu chạy trốn.
- Tần Lâm, Tần Lâm, cô vương trở về Miến Điện, lần sau chúng ta lại ganh đua cao thấp!
Mãng Ứng Lý không quên quay đầu lại, hung hăng vẩy roi chỉ về phía tiết kỳ Khâm Sai của Tần Lâm.
Tin tức phía trước chiến đấu thất bại truyền về phía sau, quân Miến Điện bị quan quân ước thúc không cho chạy loạn về phía trước nữa. Thủ lĩnh của quân chư hầu ở hai cánh cũng không ngừng chỉ huy binh sĩ rút lui, đây chính là con cháu của bọn họ.
Dần dần không còn chen chúc nhiều như trước, quân Miến Điện đã quay đầu lại được chuẩn bị chạy trốn.
Mà lúc này quân Minh trước mặt còn chưa đánh tới, dù sao quân Miến Điện quá đông người, cho dù là mười vạn con heo, muốn bắt hết cũng rất phí sức.
Đang lúc này, cánh Đông Triệu Gia sơn chợt vang lên ba tiếng pháo, quân Miến Điện kinh nghi bất định nhìn sang hướng đó, tất cả mọi người đều tuyệt vọng phát hiện một lá đại kỳ: Kim Đằng Du Kích Lưu.
Giữa vùng núi chập chùng phía Đông Bảo Sơn thành, trên các con đường núi nhỏ có vô số binh sĩ mặc mặc uyên ương chiến y quân Minh reo hò tuôn ra. Bóng người đỏ rực nổi bật giữa rừng rậm xanh biếc, nối nhau thành đường, tụ thành từng mảng, bừng bừng khí thế.
Phía dưới cờ hiệu cao một trượng, vóc người Lưu Đĩnh không cao mà hai vai vô cùng rộng, đầu đội thiết khôi màu đen, mặc Sơn Văn giáp, cỡi một thớt Hoàng Phiếu Phi Điện mã, ba tên thân binh bên cạnh khiêng đại đao thép ròng một trăm hai mươi cân, chiêu bài của y.
Bên dưới thiết khôi, Lưu Đĩnh mặt trầm như nước, hai mắt quét nhìn địch nhân trước mặt, ánh mắt hết sức lạnh lùng.
Bên trong hai cánh quân Miến Điện, rất nhiều thủ lĩnh Thổ Ty kinh hoảng gào thét:
- Không tốt, không tốt, Lưu Đại Đao tới!
Trong những năm đầu Vạn Lịch, phụ tử Lưu Hiển, Lưu Đĩnh trường kỳ chiến đấu quanh vùng Vân Quý Xuyên, đã từng bình loạn người Bặc, nhiều lần trấn áp Thổ Ty làm phản, gầy dựng nên thanh danh vang dậy. Trong đám phiên thuộc Thổ Ty ở đây chưa chắc ai ai cũng biết Du Long Thích Hổ, nhưng chắc chắn đã nghe nói qua phụ tử Lưu gia.
Nếu như là trước hôm nay, ỷ vào quân thế Mãng Ứng Lý thật lớn, binh phong đang mạnh, các Thổ Ty chỉ huy quân chư hầu cũng còn dám đánh nhau vài trận đao thật thương thật với Lưu Đĩnh.
Nhưng trước trận chiến Tần Lâm đã hạ thấp Mãng Ứng Lý xuống tận đáy, lòng kính sợ của các Thổ Ty giảm đi không ít. Trận chiến đánh tới bây giờ, niềm tự hào của quân Miến Điện là chiến tượng trận đã thất bại, Mãng Ứng Lý cũng từ tiền quân chạy đến trung quân chỉ huy rút lui. Lưu Đĩnh lại bất ngờ xuất hiện ở yếu huyệt bên cánh, mắt thấy cục diện binh bại như núi đổ, các Thổ Ty cũng không phải là kẻ ngốc, trong lòng ai nấy thầm tính toán.