Ặc... Lạc Tư Cung muốn nói lại thôi.
Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực ở bên cạnh thấy vậy không hiểu vì sao, tên mập hạ thấp giọng hỏi:
- Lão Ngưu, Tần ca đang chơi trò gì với Lạc Tư Cung vậy?
- Không hiểu, không hiểu.
Ngưu Đại Lực lắc đầu một cái, ân công thần cơ diệu toán, Lạc Đô Đốc gian trá tàn nhẫn, chúng ta không thể biết được chuyện giữa loại người thông minh này.
Rốt cục Tần Lâm phát giác vấn đề, thất kinh nói:
- Lạc Đô Đốc minh xét ngầm hỏi ở Côn Minh mấy ngày, chẳng lẽ còn chưa tra rõ chỗ ở Cao Minh Khiêm ư?
- Hạ quan, hạ quan còn tưởng rằng Tần Đốc Chủ biết...
Lạc Tư Cung lộ vẻ rất lúng túng.
Cho dù là quan viên triều Đại Minh khốn kiếp tới mức nào, tối thiểu vào năm Vạn Lịch chỉ có tự sát đền nợ nước lúc mất thành, quyết không có chuyện đầu hàng quân địch, ngay cả chuyện ẩn tính mai danh chạy trốn trong nước cũng rất ít.
Cho nên Lạc Tư Cung biết Cao Minh Khiêm bôn tẩu hoạt động ở Côn Minh, nhưng không vội vàng bắt lão để tránh đập cỏ động rắn. Mấy ngày qua y vẫn đang điều tra bên ngoài, chuẩn bị lấy được đầy đủ chứng cớ mới tóm cổ Cao Minh Khiêm, sau đó mới giăng một mẻ lưới bắt cả Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán.
Tần Lâm cũng giống như thế, thứ nhất hắn ở ngoài ngàn dặm tiền tuyến đốc sư, không đếm xỉa tới đám người Cao Minh Khiêm. Thứ hai vì nối dây dài câu cá lớn, hắn cũng cố ý không an bài sai dịch đi theo dõi, tránh cho Cao Minh Khiêm phát giác, chờ tiền tuyến thu hoạch toàn thắng, sau khi trở lại sẽ từ từ thu thập bọn họ.
Chuyện có nặng nhẹ chậm gấp, chống đỡ ngoại địch, đuổi kẻ xâm lăng, giải cứu dân chúng trong khu vực bị thất thủ hiển nhiên quan trọng hơn truy cứu quan lại thất chức.
Kết quả Bạch Liên giáo và Lạc Tư Cung đánh nhau khiến cho thân phận Lạc Tư Cung và Tần Lâm bại lộ, làm chuẩn bị trước đó của hai bên rối loạn, trong lúc nhất thời trở tay không kịp.
Tần Lâm nhiều lần phá kỳ án, Lạc Tư Cung khôn khéo tinh minh, không ngờ hai người đồng thời xảy ra sơ suất, quả thật là bậc trí giả tính ngàn chuyện ắt phải có một chuyện sai lầm.
Tần Lâm lập tức điều động sai dịch Đông Xưởng phái trú Côn Minh, Lạc Tư Cung phát hỏa bài Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Sở Côn Minh, nhất thời ưng khuyển Xưởng Vệ khắp thành rối rít xuất động, bí mật tìm tòi chỗ Cao Minh Khiêm ở.
Hệ thống Xưởng Vệ cũng không phải là không có bản lãnh, cho dù trong khoảng thời gian Cao Minh Khiêm đến Côn Minh luồn cúi đã ẩn nấp thật kỹ, đám đặc vụ cũng chỉ tốn chưa tới một canh giờ đã tra ra được chỗ ở của lão.
Cao Minh Khiêm bị Tần Lâm đạn hặc cách chức, lão không cam lòng vì vậy xui xẻo, chạy đến Côn Minh luồn cúi. Nhưng thân phận lão là quan viên bị cách chức đương nhiên không tiện đường hoàng ở tại dịch quán đông người phức tạp, cho nên lão quyết định ở tại Thường Lạc tự phía Đông Côn Minh thành.
Rốt cục có một lộ đặc vụ hỏi thăm được tin tức, để lại hai người ở Thường Lạc tự canh chừng Cao Minh Khiêm, người còn lại lấy tốc độ nhanh nhất chạy về báo cáo với Tần Lâm và Lạc Tư Cung.
- Đi, chúng ta đi Thường Lạc tự!
Tần Lâm dẫn người chạy thẳng tới.
Thường Lạc tự ở Thư Lâm phường phía Đông Côn Minh thành, ngôi chùa này được dựng vào thời Nam Chiếu quốc, là di tích cổ nổi danh ở Côn Minh.
Nổi danh hơn nữa là Thường Lạc tự tháp trong chùa, khác với kết cấu phi diêm Phật tháp trong nước, đây là loại tháp hình vuông mật diêm rỗng ruột, do Vân Nam bị Phật giáo tiểu thừa Đông Nam Á ảnh hưởng dựng nên.
Thường Lạc tự tháp tổng cộng có mười ba tầng, cao mười ba trượng, tầng dưới chót phía Nam có cửa tháp. Bốn góc đỉnh tháp có bốn con chim đại bàng Già Lâu La làm bằng đồng, mỗi con cao gần bảy thước, trong mỏ Già Lâu La ở góc Tây Nam, Đông Bắc có đặt hai ống tròn giống như địch, mỗi khi gió nổi lên, Già Lâu La kêu lên u ú, thanh âm vang vọng xa gần. Hai con còn lại không có ống địch trong mỏ, chứng tỏ là con trống.
Lúc Tần Lâm chạy tới trước Thường Lạc tự, màn đêm đã phủ xuống, tất cả bàn thờ Phật trên tháp dấy lên đèn sáng, bảo tháp sáng ngời giống như Phật quang chiếu rọi nhân gian.
Hai tên sai dịch ra đón, quỳ báo:
- Thuộc hạ cung nghênh Tần Đốc Chủ, mục tiêu ở trong Thường Lạc tự này.
Mấy hòa thượng ở cửa thấy hai tên sai dịch lén lén lút lút còn tưởng là tặc nhân từ đâu tới, bị tri khách căn dặn phải trông chừng cẩn thận. Kết quả chờ đến khi thấy đại đội Đề Kỵ xuất hiện, các hòa thượng liền bị dọa sợ đến hồn phi phách tán, nơm nớp lo sợ không dám thở mạnh.
- Làm rất khá!
Tần Lâm nhìn hai sai dịch gật đầu một cái, dẫn người lao thẳng vào trong chùa.
Đột nhiên nghe cách đó không xa mấy hòa thượng kêu lên, mọi người ngẩng đầu lên, lập tức phát hiện trước cửa sổ tầng cao nhất Thường Lạc tự tháp xuất hiện một bóng người. Ánh đèn từ bàn thờ Phật bốn phía khiến cho mắt người bên dưới bị chói, bởi vì người này đưa lưng về phía ánh đèn cho nên không thấy rõ mặt của y, nhưng có thể nhìn thấy người này mặc áo cổ tròn, đầu đội ô sa, ăn mặc như quan viên triều đình.
Không xong! Tần Lâm cùng đám người Lạc Tư Cung nhất thời giật nảy mình.
Mới vừa nghĩ đến đây, người nọ đã từ cửa sổ rớt xuống, tốc độ cực nhanh.
Bọn Tần Lâm vẫn còn cách xa mấy tầng điện, không thể nào cứu viện, không thể làm gì khác hơn là trơ mắt nhìn người nọ rơi xuống. Rơi đến tầng bốn mọi người bị điện che khuất tầm mắt, chỉ có thể nghe thấy nơi đó vang lên một tiếng bịch của vật nặng rơi xuống đất.
Bạch Sương Hoa lập tức phi thân mà lên, nhảy lên nóc Đại Hùng Bảo Điện nhìn về hướng Thường Lạc tự tháp bên kia, vẻ mặt có hơi kỳ quái.
Tần Lâm và Lạc Tư Cung dẫn người xuyên qua mấy tầng điện vũ, chỉ chốc lát sau đi tới dưới Thường Lạc tự tháp. Chỉ thấy trên mặt đất có một cỗ thi thể đang nằm, máu tươi loang ra đầy trên nền đá xanh, thân thể sải tay chân thành hình chữ Đại (大), tư thế bắp đùi và cánh tay cong có hơi không được tự nhiên, hiển nhiên đã ngã gãy xương cốt.
Từ độ cao gần mười ba trượng cũng chính là bốn mươi thước, tương đương với vị trí lầu mười ba cư dân bình thường rơi xuống, không có ai cho rằng người này còn có thể giữ được mạng sống.
Tần Lâm đeo bao tay vào đi lên phía trước, bởi vì người chết nằm úp mặt xuống dưới nên hắn đưa tay sờ vào mạch cổ mé bên sau tai người chết, sau khi xác nhận động mạch đã ngưng bèn nhẹ nhàng nâng đầu người chết lên. Cảm nhận được tiếng răng rắc do xương đầu bị vỡ, khẽ lật mặt người chết nghiêng sang bên, lập tức nở nụ cười khổ.
Không ngoài sở liệu, người chết chính là Cao Minh Khiêm!
- Lập tức phong tỏa nơi này, bắt hết tăng nhân bên trong tháp lại, không, bắt hết hòa thượng Thường Lạc tự cho ta!
Lạc Tư Cung tức gần nổ phổi ra lệnh, không ngờ dám tự sát ngay dưới mắt y, Lạc Đô Đốc đùng đùng nổi giận. Quả thật muốn nhịn cũng không thể được, y hậm hực cho rằng Cao Minh Khiêm muốn lấy cái chết để chạy trốn trách nhiệm, không khỏi quá tiện nghi, sớm muộn Lạc Đô Đốc cũng sẽ tru di cửu tộc tên khốn kiếp này.
Trên thực tế trước khi Lạc Tư Cung ra lệnh đã có không ít đặc vụ vọt vào trong tháp. Thấy thi thể nằm dưới tháp, vọt vào trong tháp có thể bắt được hung thủ, đây là phản ứng đầu tiên của bọn họ.
Tần Lâm lại lắc đầu một cái:
- Lạc Đô Đốc không nên kết luận gấp gáp như vậy, rốt cuộc là tự sát hay là bị giết, chúng ta vẫn chưa thể xác định.
Hai mắt Lạc Tư Cung cơ hồ muốn lồi ra, đây là mấy chục con mắt nhìn thấy lão nhảy xuống, chẳng lẽ còn có thể có cái gì cổ quái?
Tần Lâm cũng không nói nhảm nhiều với Lạc Tư Cung, thấy Bạch Sương Hoa khẽ cau mày liễu như có điều suy nghĩ, bèn kéo tay nàng đi qua một bên, hỏi nhỏ:
- Lão bà tỷ tỷ, mới vừa rồi nàng thấy cái gì?
Nửa quá trình đầu người chết rơi xuống, tất cả mọi người đều nhìn thấy rõ ràng. Nhưng kiến trúc trong chùa vô cùng cao lớn dày đặc, lại là kiến tạo một mảng lớn trên đất bằng, vì vậy bị nhiều tầng điện đền ngăn cản, cũng không thể nhìn thấy quá trình người chết rơi xuống ở bốn tầng cuối và khoảnh khắc chạm đất.
Từ lúc người chết rơi xuống tới bốn tầng dưới, đến khi mọi người chạy tới phía dưới Thường Lạc tự tháp, thời gian cách nhau ước chừng ba phút, trong thời gian này mọi người rơi vào góc khuất không thể nhìn thấy.
Chỉ có Bạch Sương Hoa thần công vô địch kịp thời thi triển khinh công thượng thừa nhảy lên nóc Đại Hùng Bảo Điện, ra khỏi góc khuất sớm hơn bọn Tần Lâm, Lạc Tư Cung một chút.
- Không có, không thấy gì, chẳng qua là cảm thấy lúc ấy có chỗ nào đó là lạ...
Bạch Sương Hoa nghiêng đầu khổ sở suy tư, hồi lâu sau lộ vẻ áy náy lắc đầu một cái:
- Không được, lúc ấy trên tòa tháp này lên đèn sáng quá, làm ta chói mắt. Đại Hùng Bảo Điện hương khói lại rất thịnh, khói bay mịt mù, trong thoáng chốc cảm thấy có cái gì không đúng, khi ta đến dưới tháp lại không phát hiện được gì.
Phương hướng mà Bạch Sương Hoa quan sát, bảo tháp chiếu ra ánh sáng rực rỡ làm chói mắt người. Nàng ở phía dưới Đại Hùng Bảo Điện, lại có thật nhiều nhang đèn đang cháy, bốc lên khói mù mịt. Cho dù là nhãn lực của nàng rất tốt nhưng trong thoáng chốc chỉ thấy thoáng qua chút ấn tượng, vào lúc này lại không cách nào phân biệt ra được cặn kẽ.
Không thể không nói dáng vẻ giáo chủ tỷ tỷ ngoẹo đầu suy tư và lúc nàng lộ vẻ xấu hổ là hết sức đáng thương. Thường có câu mỹ nhân dưới ánh đèn nhìn càng đẹp hơn ban ngày, ánh sáng từ Thường Lạc tự tháp chiếu xuống một bên Bạch Sương Hoa đẹp tuyệt, khiến cho Tần Lâm tim đập thình thịch.
- Không sao cả.
Tần Lâm cầm tay của Bạch Sương Hoa thật chặt.
Lúc này người trong tháp đã bị thủ hạ Lạc Tư Cung bắt lại, tổng cộng có bốn người, trong đó hai tên hòa thượng trong chùa, hai tên người làm Cao Minh Khiêm mang tới.
Không tìm được kẻ mục kích bên dưới tháp, bởi vì Thường Lạc tự trừ mấy tên Tri Khách tăng ngoài cửa ra, những tăng chúng khác đều tập trung trong pháp đường tụng kinh tối. Ngoài ra chỉ còn mấy tiểu hòa thượng phụ trách quét sân xung quanh Đại Hùng Bảo Điện, dưới tháp không còn tăng nhân nào khác.
Hai tên hòa thượng kia là người trông coi bảo tháp, một người tên là Huệ Bình, mặt nổi đầy mụn, một người tên là Huệ An, vóc dáng nhỏ thó. Hai người bọn họ nhìn thấy Cao Tri Phủ ngã chết dưới tháp, Cẩm Y Hiệu Úy cùng sai dịch Đông Xưởng như lang như hổ, đã sớm bị dọa sợ đến ba hồn mất hai, bảy phách chỉ còn một, nằm trên mặt đất không ngừng dập đầu:
- Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng! Là Cao Đại lão gia muốn lên tháp ngắm cảnh đêm Côn Minh, chúng ta mới ở trong tháp chiếu cố, không ngờ rằng lão đột ngột nhảy xuống dưới… Bình thời bần tăng cũng không ở trong tháp, đây quả thật là tai bay vạ gió!
Hết thảy tăng chúng trong chùa đều bị tập hợp tới dưới tháp, thấy Cao Minh Khiêm nằm chết dưới đất ai nấy đều niệm một tiếng A Di Đà Phật. Lúc Cao Tri Phủ còn sống hại vô số tính mạng bá tánh, sau khi chết lại có thật nhiều hòa thượng tụng kinh siêu độ cho lão, không biết lão có xấu hổ thẹn thùng nơi chín suối hay không…
Hỏi thăm tăng chúng trong chùa, quả thật bình thời ban ngày kiểm tra tòa tháp này, châm dầu vào đèn, lúc chạng vạng tối bắt đầu đốt đèn, sau đó tất cả hòa thượng đi tới pháp đường tụng kinh tối, cũng không cần có người ở lại canh chừng. Bởi vì khác với các Phật tháp trong nước làm bằng gỗ, Thường Lạc tự tháp được xây toàn bằng gạch đã có tính phòng hỏa rất tốt, cho dù là dầu trong đèn tràn ra ngoài cũng không thể nào đốt cháy gạch được.
Huệ Bình và Huệ An chính là hòa thượng có tài ăn nói hùng biện trong chùa, phương trượng nghe nói Cao Tri Phủ muốn lên tháp bèn phái hai người bọn họ đi theo phục dịch, ý là nếu Cao Tri Phủ hỏi tới điển cố gì, hai hòa thượng cũng có thể trả lời.
Nhưng Cao Minh Khiêm cũng không có hỏi gì, lão đi lên tháp còn lộ vẻ có hơi chán ghét hai hòa thượng, Huệ Bình và Huệ An thấy đối phương không vui bèn đứng chờ ở tầng chín.
- Thật là như vậy sao?
Lạc Tư Cung nửa tin nửa ngờ.
Tần Lâm nghe lời khai của hòa thượng xong bèn lệnh cho Lục Viễn Chí đi kiểm tra thi thể, Ngưu Đại Lực dẫn dắt mấy tên Hiệu Úy đi kiểm tra tình huống trong tháp, còn hắn tiếp tục tra hỏi hai tên người làm Cao Minh Khiêm.
Hai người làm này một người tên là Cao Thăng, hơn ba mươi tuổi, một người tên là Liên Tiệp, thoạt nhìn có hơn năm mươi tuổi, diện mục không có gì là nổi bật.
Liên Tiệp quỳ trên mặt đất dập đầu với Tần Lâm như gà mổ thóc:
- Đại nhân, tiểu nhân đã đi theo lão gia từ nhỏ, năm xưa lão gia vào kinh thành đi thi chính là tiểu nhân hầu hạ...
- Lão gia bị chết oan uổng, vì sao lại nghĩ quẫn như vậy?
Cao Thăng cũng khóc lóc đầm đìa nước mắt, vừa khóc vừa kể.
Tần Lâm quan sát hai người này một phen, không nhanh không chậm hỏi:
- Mới vừa rồi lúc lão gia các ngươi rơi xuống, các ngươi đang ở nơi nào?
- Tầng... Tầng mười hai.
Liên Tiệp lắp bắp nói.
- Tầng bảy.
Cao Thăng trả lời.
Hiện tại đã không có cách nào tra ra sự thật lúc xảy ra vụ án, mọi người đang ở tầng nào, nhưng từ mặt khác lại có được ấn chứng: sau khi vụ án xảy ra bọn họ đều chạy xuống dưới tháp, cũng không có tình huống nào chạy ngược lên tầng trên.
Lúc đám sai dịch cùng cẩm y quan giáo xông lên tìm bắt bọn họ, bốn người này đều đang đi xuống, trong đó Cao Thăng ở tầng bốn, Huệ An cùng Huệ Bình xuống tới tầng năm, Liên Tiệp lại bị phát hiện ở tầng mười.
Cho nên lời khai lúc án phát Liên Tiệp ở tầng mười hai, hai hòa thượng ở tầng chín, Cao Thăng ở tầng bảy là phù hợp với lúc các Hiệu Úy phát hiện bọn họ.
Tần Lâm nghe đến đó, lập tức đưa ánh mắt nhìn về phía Liên Tiệp:
- Thành thật khai báo, rốt cuộc ngươi đang làm gì lúc án phát, ngươi có phải hung thủ hay không?
Lạc Tư Cung đầu tiên là kinh ngạc, tiếp theo chợt hiểu ra, tức tối giậm chân một cái, gằn giọng nói:
- Đúng vậy, Cao Thăng cùng hai hòa thượng đều đi xuống dưới được ba bốn tầng, duy chỉ có ngươi chỉ đi xuống được hai tầng. Lại nói quan giáo và sai dịch từ phía dưới tháp xông lên, lúc phát hiện ngươi muộn hơn phát hiện Cao Thăng và hai hòa thượng. Ngươi có nhiều thời gian đi xuống hơn, tại sao chỉ đi có hai tầng? Ngươi bận làm gì?