Không biết rằng cảnh tượng này lọt vào mắt người khác khiến cho người ta cười trẹo quai hàm. Bọn Lục mập, Ngưu Đại Lực cười đến nỗi muốn rụng cả răng, đường đường phong cương đại lại và quan chưởng ấn Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Ty, hành vi trước mặt Tần Lâm giống như đứa học trò dốt bị lão sư chất vấn, chẳng lẽ không buồn cười sao?
Đây gọi là bàng quan sáng suốt, chốc lát sau Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán mới phát giác mình mắc bẫy Tần Lâm. Vốn bọn họ âm mưu đầy bụng chuẩn bị công kích, muốn buộc chặt liên hệ cái chết của Cao Minh Khiêm là vì Tần Lâm cách chức, sau đó cất nhắc Lý Kiến Trung, thuận thế đục nước béo cò. Không ngờ rằng Tần Lâm vừa gặp mặt đã giáng cho một đòn phủ đầu, khiến cho bọn họ trở tay không kịp. Lần này khí thế đã suy yếu lại không tìm được lời gì để nói, thật sự không tiện trở mặt công kích Tần Lâm.
Trên đời này nào có chuyện như vậy, Tần Lâm xuất chiêu này hết sức ngược với lẽ thường.
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán suy nghĩ ra những chuyện này, nhất thời uất nghẹn đầy ngực.
Lạc Tư Cung cũng đã hiểu ra, nhìn trộm thấy Tần Lâm khóe miệng nhếch một nụ cười lạnh như có như không, không khỏi âm thầm kinh hãi: vị Đốc Chủ này cũng không phải thanh niên lỗ mãng gì, làm việc cử trọng nhược khinh, trong lúc cười đùa tức giận đã nắm chặt quyền chủ động vào tay. Chẳng trách nào tuổi hắn còn trẻ mà đã một bước lên mây, leo tới hàng quan võ nhất phẩm, chấp chưởng Đông Xưởng. Tương lai mình chung sống với hắn ngàn vạn lần không thể coi thường, đây chính là tự tìm đường chết!
Tần Lâm gác chuyện này sang bên không đề cập tới, sau đó ung dung không vội vã bước đi tới bên cạnh thi thể.
Lúc này các huynh đệ sai dịch đã tìm tới một chiếc chiếu cỏ, Lục Viễn Chí lột hết y phục thi thể, đặt nằm trên chiếu, bày từng món y phục thật chỉnh tề bên cạnh.
Bất quá y chỉ kiểm tra bên ngoài thân, không dám động đao giải phẫu tử thi. Dù sao Cao Minh Khiêm là quan viên xuất thân Tiến Sĩ, trước mắt không có chứng cứ bắt buộc phải giải phẫu tử thi, cởi y phục kiểm tra thi thể cũng rất dễ dàng bị tội danh bại lộ thi thể, vũ nhục sĩ lâm, đừng nói là động đao giải phẫu.
Đây là Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán không tới, hết thảy do Tần Lâm làm chủ mới có thể làm được. Nếu như hai tên Nhiêu, Tô xuất hiện sớm, e rằng chỉ riêng chuyện lột y phục người chết cũng phải tranh cãi nửa ngày.
Tô Tán âm trầm đứng bên cạnh quan sát, nghiến răng nghiến lợi ghi vào sổ bìa đen một khoản. Không cần nói, ưng khuyển Xưởng Vệ mượn cớ vũ nhục sĩ đại phu, làm thi thể bại lộ ban ngày ban mặt, đây cũng là một tội danh rất dễ dàng kích thích công phẫn.
- Sao hả?
Nhiêu Nhân Khản hỏi nhỏ.
Tô Tán cúi đầu, thanh âm cực nhỏ:
- Trên đường Tô mỗ tới đây đã khiến người mang tin phi báo Dư Thị Lang, Cố Thúc Thời ở kinh sư, chỉ cần qua cửa ải trước mắt này, chúng ta sẽ không lo nữa.
- Tô lão đệ thật sự là Trương Tử Phòng (Trương Lương) tái thế!
Nhiêu Nhân Khản mừng rỡ, không nghĩ tới tay chân của Tô Tán nhanh như vậy.
Đám người trong thanh lưu Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành, Ngô Trung Hành, Triệu Ứng Nguyên, còn có bọn Trương Kình, Lưu Thủ Hữu, Khâu Tranh… vốn là chính địch triều đình cùng Tần Lâm, Mặc dù thời gian trước thanh lưu công kích, bị Tả Đô Ngự Sử Triệu Cẩm lấy uy vọng cực cao của quan môn đệ tử Dương Minh tiên sinh, lãnh tụ Tâm Học mạnh mẽ đè xuống, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không cam tâm vì vậy mà phải bó tay.
Tô Tán chủ động cung cấp đạn dược pháo kích Tần Lâm, dĩ nhiên những người này phải bắn hết hỏa lực. Mấy phái triều đình công kích một lúc, không nói Tần Lâm là Bồ Tát đất qua sông bản thân khó bảo toàn, ít nhất cũng phải vỡ đầu sứt trán, hắn còn ở lại địa phương Vân Nam này tra án được sao?! Chỉ sợ đến lúc đó hắn gấp gáp muốn kết án nhanh một chút, sau đó phi ngựa trở về kinh sư, đối phó cơn giông bão này.
Đảng tranh triều đình nổ ra, không phải là một ngày hai ngày là có thể kết thúc, đến lúc đó nước miếng phun điên cuồng, mặt ai nấy đỏ như gà chọi, còn ai để ý tới chuyện ở Vân Nam xa xôi hẻo lánh, còn ai đòi lại công bằng cho dân chúng Thi Điện ngộ hại?!
Chuyện của Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán cũng sẽ không giải quyết được gì, nói không chừng còn có thể thuận tiện kéo Lý Kiến Trung xuống ngựa để giải mối hận trong lòng, thật sự là hợp với lẽ thường.
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán lăn lộn trong quan trường không biết bao nhiêu năm, am tường hết thảy ngõ ngách quan trường, sóng to gió lớn gì cũng đã từng trải qua. Kế sách đục nước béo cò, rút củi đáy nồi này quả thật là tuyệt diệu đến cực điểm, cho dù là thiên kim tướng phủ Trương Tử Huyên ở chỗ này cũng phải cười lạnh khen một câu: hai tên giặc này thật là xảo trá!
Chỉ tiếc tựa hồ bọn họ quên vấn đề mấu chốt nhất...
Luận võ công Tần Lâm kém xa Bạch Sương Hoa, bàn về chính tranh không kịp Trương Tử Huyên, hành quân đánh giặc chớ nói Du Long Thích Hổ, Tằng Tỉnh Ngô, Doãn Tân Thương, sợ rằng ngay cả Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung cũng bỏ xa hắn một khoảng. Nhưng Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán cũng không hỏi thăm thử xem sở trường của Tần Đốc Chủ chúng ta là gì?!
Mắt Tần Lâm nhìn thẳng, dư quang khóe mắt đã nhìn rất rõ ràng động tác của Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán, hắn cười lạnh một tiếng, chỉ để ý hỏi thăm Lục Viễn Chí tình huống kiểm tra thi thể.
Lục Viễn Chí cặn kẽ bẩm báo kết quả kiểm tra:
- Người chết Cao Minh Khiêm, nguyên nhiệm Tri Phủ Vĩnh Xương, bốn mươi mốt tuổi, thân trung mặt trắng râu thưa, từ trên cao rơi xuống, gân cốt toàn thân đứt gãy, xương đầu vỡ vụn từng mảnh. Thời gian tử vong trước sau rơi tháp chỉ trong khoảnh khắc, lúc phát hiện thi thể đã hơi lạnh, e rằng đã gặp độc thủ trước khi rơi tháp.
Cái gì?! Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán liếc mắt nhìn nhau, Nhiêu Đại lão gia tranh trước một bước, vung tay áo thật mạnh:
- Ngươi không nên nói bậy, cái gì thi thể hơi lạnh? Phật tháp này cao như vậy, trên đó gió lớn, có lẽ lão bị gió thổi cho nên mới lạnh như vậy…
Lục Viễn Chí ngồi chồm hổm dưới đất liếc lão một cái, không mặn không lạt nói:
- Ta không hề nói lão chắc chắn đã chết trước khi rơi tháp, Nhiêu Đại lão gia cần gì vội vàng phủ nhận?
Ngươi! Nhiêu Nhân Khản á khẩu nghẹn lời.
Đây gọi là dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, tên mập đi theo Tần Lâm lâu như vậy, cũng làm tới Khoa Quản Sự Đông Xưởng, đã không phải là kẻ mới vào nghề ngây ngô, cho dù là đối mặt phong cương đại lại, trong lời nói cũng không rơi xuống hạ phong.
- Tần Đốc Chủ thiếu niên đắc chí, tự nhiên hổ gầm ưng dương, không ngờ rằng tính tình thuộc hạ cũng sắc bén như vậy!
Tô Tán cười lạnh, trong lời nói toát ra ý móc ngoáy.
Tần Lâm cất tiếng cười ha hả:
- Khiến cho Nhiêu Tuần Phủ, Tô Tuần Án chê cười, thuộc hạ bản đốc chỉ có lời nói sắc bén, cũng không nhảy tháp chịu chết.
Cho dù là là mới vừa rồi Lạc Tư Cung thoáng có ý niệm đổi phe, lúc này cũng không nhịn được sặc một cái. Cao Minh Khiêm rơi tháp bỏ mình, chẳng lẽ Tuần Phủ Vân Nam cùng Tuần Án Vân Nam vinh quang lắm sao?
Bất quá, tên mập này nói người chết có thể đã ngộ hại trước khi rơi khỏi tháp, rốt cuộc có phải thế không?
Không biết rằng cảnh tượng này lọt vào mắt người khác khiến cho người ta cười trẹo quai hàm. Bọn Lục mập, Ngưu Đại Lực cười đến nỗi muốn rụng cả răng, đường đường phong cương đại lại và quan chưởng ấn Cẩm Y Vệ Bắc Trấn Phủ Ty, hành vi trước mặt Tần Lâm giống như đứa học trò dốt bị lão sư chất vấn, chẳng lẽ không buồn cười sao?
Đây gọi là bàng quan sáng suốt, chốc lát sau Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán mới phát giác mình mắc bẫy Tần Lâm. Vốn bọn họ âm mưu đầy bụng chuẩn bị công kích, muốn buộc chặt liên hệ cái chết của Cao Minh Khiêm là vì Tần Lâm cách chức, sau đó cất nhắc Lý Kiến Trung, thuận thế đục nước béo cò. Không ngờ rằng Tần Lâm vừa gặp mặt đã giáng cho một đòn phủ đầu, khiến cho bọn họ trở tay không kịp. Lần này khí thế đã suy yếu lại không tìm được lời gì để nói, thật sự không tiện trở mặt công kích Tần Lâm.
Trên đời này nào có chuyện như vậy, Tần Lâm xuất chiêu này hết sức ngược với lẽ thường.
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán suy nghĩ ra những chuyện này, nhất thời uất nghẹn đầy ngực.
Lạc Tư Cung cũng đã hiểu ra, nhìn trộm thấy Tần Lâm khóe miệng nhếch một nụ cười lạnh như có như không, không khỏi âm thầm kinh hãi: vị Đốc Chủ này cũng không phải thanh niên lỗ mãng gì, làm việc cử trọng nhược khinh, trong lúc cười đùa tức giận đã nắm chặt quyền chủ động vào tay. Chẳng trách nào tuổi hắn còn trẻ mà đã một bước lên mây, leo tới hàng quan võ nhất phẩm, chấp chưởng Đông Xưởng. Tương lai mình chung sống với hắn ngàn vạn lần không thể coi thường, đây chính là tự tìm đường chết!
Tần Lâm gác chuyện này sang bên không đề cập tới, sau đó ung dung không vội vã bước đi tới bên cạnh thi thể.
Lúc này các huynh đệ sai dịch đã tìm tới một chiếc chiếu cỏ, Lục Viễn Chí lột hết y phục thi thể, đặt nằm trên chiếu, bày từng món y phục thật chỉnh tề bên cạnh.
Bất quá y chỉ kiểm tra bên ngoài thân, không dám động đao giải phẫu tử thi. Dù sao Cao Minh Khiêm là quan viên xuất thân Tiến Sĩ, trước mắt không có chứng cứ bắt buộc phải giải phẫu tử thi, cởi y phục kiểm tra thi thể cũng rất dễ dàng bị tội danh bại lộ thi thể, vũ nhục sĩ lâm, đừng nói là động đao giải phẫu.
Đây là Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán không tới, hết thảy do Tần Lâm làm chủ mới có thể làm được. Nếu như hai tên Nhiêu, Tô xuất hiện sớm, e rằng chỉ riêng chuyện lột y phục người chết cũng phải tranh cãi nửa ngày.
Tô Tán âm trầm đứng bên cạnh quan sát, nghiến răng nghiến lợi ghi vào sổ bìa đen một khoản. Không cần nói, ưng khuyển Xưởng Vệ mượn cớ vũ nhục sĩ đại phu, làm thi thể bại lộ ban ngày ban mặt, đây cũng là một tội danh rất dễ dàng kích thích công phẫn.
- Sao hả?
Nhiêu Nhân Khản hỏi nhỏ.
Tô Tán cúi đầu, thanh âm cực nhỏ:
- Trên đường Tô mỗ tới đây đã khiến người mang tin phi báo Dư Thị Lang, Cố Thúc Thời ở kinh sư, chỉ cần qua cửa ải trước mắt này, chúng ta sẽ không lo nữa.
- Tô lão đệ thật sự là Trương Tử Phòng (Trương Lương) tái thế!
Nhiêu Nhân Khản mừng rỡ, không nghĩ tới tay chân của Tô Tán nhanh như vậy.
Đám người trong thanh lưu Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành, Ngô Trung Hành, Triệu Ứng Nguyên, còn có bọn Trương Kình, Lưu Thủ Hữu, Khâu Tranh… vốn là chính địch triều đình cùng Tần Lâm, Mặc dù thời gian trước thanh lưu công kích, bị Tả Đô Ngự Sử Triệu Cẩm lấy uy vọng cực cao của quan môn đệ tử Dương Minh tiên sinh, lãnh tụ Tâm Học mạnh mẽ đè xuống, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không cam tâm vì vậy mà phải bó tay.
Tô Tán chủ động cung cấp đạn dược pháo kích Tần Lâm, dĩ nhiên những người này phải bắn hết hỏa lực. Mấy phái triều đình công kích một lúc, không nói Tần Lâm là Bồ Tát đất qua sông bản thân khó bảo toàn, ít nhất cũng phải vỡ đầu sứt trán, hắn còn ở lại địa phương Vân Nam này tra án được sao?! Chỉ sợ đến lúc đó hắn gấp gáp muốn kết án nhanh một chút, sau đó phi ngựa trở về kinh sư, đối phó cơn giông bão này.
Đảng tranh triều đình nổ ra, không phải là một ngày hai ngày là có thể kết thúc, đến lúc đó nước miếng phun điên cuồng, mặt ai nấy đỏ như gà chọi, còn ai để ý tới chuyện ở Vân Nam xa xôi hẻo lánh, còn ai đòi lại công bằng cho dân chúng Thi Điện ngộ hại?!
Chuyện của Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán cũng sẽ không giải quyết được gì, nói không chừng còn có thể thuận tiện kéo Lý Kiến Trung xuống ngựa để giải mối hận trong lòng, thật sự là hợp với lẽ thường.
Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán lăn lộn trong quan trường không biết bao nhiêu năm, am tường hết thảy ngõ ngách quan trường, sóng to gió lớn gì cũng đã từng trải qua. Kế sách đục nước béo cò, rút củi đáy nồi này quả thật là tuyệt diệu đến cực điểm, cho dù là thiên kim tướng phủ Trương Tử Huyên ở chỗ này cũng phải cười lạnh khen một câu: hai tên giặc này thật là xảo trá!
Chỉ tiếc tựa hồ bọn họ quên vấn đề mấu chốt nhất...
Luận võ công Tần Lâm kém xa Bạch Sương Hoa, bàn về chính tranh không kịp Trương Tử Huyên, hành quân đánh giặc chớ nói Du Long Thích Hổ, Tằng Tỉnh Ngô, Doãn Tân Thương, sợ rằng ngay cả Du Tư Cao, Trầm Hữu Dung cũng bỏ xa hắn một khoảng. Nhưng Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán cũng không hỏi thăm thử xem sở trường của Tần Đốc Chủ chúng ta là gì?!
Mắt Tần Lâm nhìn thẳng, dư quang khóe mắt đã nhìn rất rõ ràng động tác của Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán, hắn cười lạnh một tiếng, chỉ để ý hỏi thăm Lục Viễn Chí tình huống kiểm tra thi thể.
Lục Viễn Chí cặn kẽ bẩm báo kết quả kiểm tra:
- Người chết Cao Minh Khiêm, nguyên nhiệm Tri Phủ Vĩnh Xương, bốn mươi mốt tuổi, thân trung mặt trắng râu thưa, từ trên cao rơi xuống, gân cốt toàn thân đứt gãy, xương đầu vỡ vụn từng mảnh. Thời gian tử vong trước sau rơi tháp chỉ trong khoảnh khắc, lúc phát hiện thi thể đã hơi lạnh, e rằng đã gặp độc thủ trước khi rơi tháp.
Cái gì?! Nhiêu Nhân Khản và Tô Tán liếc mắt nhìn nhau, Nhiêu Đại lão gia tranh trước một bước, vung tay áo thật mạnh:
- Ngươi không nên nói bậy, cái gì thi thể hơi lạnh? Phật tháp này cao như vậy, trên đó gió lớn, có lẽ lão bị gió thổi cho nên mới lạnh như vậy…
Lục Viễn Chí ngồi chồm hổm dưới đất liếc lão một cái, không mặn không lạt nói:
- Ta không hề nói lão chắc chắn đã chết trước khi rơi tháp, Nhiêu Đại lão gia cần gì vội vàng phủ nhận?
Ngươi! Nhiêu Nhân Khản á khẩu nghẹn lời.
Đây gọi là dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, tên mập đi theo Tần Lâm lâu như vậy, cũng làm tới Khoa Quản Sự Đông Xưởng, đã không phải là kẻ mới vào nghề ngây ngô, cho dù là đối mặt phong cương đại lại, trong lời nói cũng không rơi xuống hạ phong.
- Tần Đốc Chủ thiếu niên đắc chí, tự nhiên hổ gầm ưng dương, không ngờ rằng tính tình thuộc hạ cũng sắc bén như vậy!
Tô Tán cười lạnh, trong lời nói toát ra ý móc ngoáy.
Tần Lâm cất tiếng cười ha hả:
- Khiến cho Nhiêu Tuần Phủ, Tô Tuần Án chê cười, thuộc hạ bản đốc chỉ có lời nói sắc bén, cũng không nhảy tháp chịu chết.
Cho dù là là mới vừa rồi Lạc Tư Cung thoáng có ý niệm đổi phe, lúc này cũng không nhịn được sặc một cái. Cao Minh Khiêm rơi tháp bỏ mình, chẳng lẽ Tuần Phủ Vân Nam cùng Tuần Án Vân Nam vinh quang lắm sao?
Bất quá, tên mập này nói người chết có thể đã ngộ hại trước khi rơi khỏi tháp, rốt cuộc có phải thế không?