Sự chú ý của quan viên triều đình và nho lâm sĩ tử đối với chuyện này trải qua một quá trình biến hóa chậm rãi:
Khi nhận được tin tức dân chúng Thi Điện bị tàn sát, bọn họ cảm thấy danh dự của thiên triều thượng quốc bị khiêu khích, vi phạm trật tự Khổng Mạnh nhất mạch truyền thừa Hoa Di. Lại thêm nhớ đến chuyện Tống triều mềm yếu làm cho Hoa Hạ thất thủ vào tay Mông Nguyên khi xưa, cho nên ra sức yêu cầu triều đình trừng phạt giặc ngoại xâm do Mãng Ứng Lý cầm đầu.
Kế tiếp đến khi xác định nhân tuyển đốc sư, đám triều thần mới vừa hăng tiết như gà chọi lại theo lệ bắt đầu thoái thác đùn đẩy, không ai muốn nhận lấy đống rối rắm ở Vân Nam kia. Yêu nước chỉ cần nói miệng là được, vừa an toàn lại bảo đảm, nhưng nếu làm thật vậy không dễ dàng gì. May nhờ có Tần Lâm đứng ra mới kết thúc cuộc tranh luận nhân tuyển đốc sư.
Sau đó Vân Nam truyền về tin chiến thắng liên tục, lại có người bắt đầu hối hận tại sao trước đó mình không chịu nhận trách nhiệm đốc sư. Ngay cả võ thần Xưởng Vệ không thông văn mặc là Tần Lâm cũng có thể làm nên chuyện, quan văn lão mưu thâm toán nhận trách nhiệm đi chẳng phải mã đáo công thành sao?! Tự dưng nhường công lao lớn như vậy cho Tần Lâm, quả thật là đáng tiếc.
Đến khi Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán phạm tội bị giải về kinh sư, trong ngoài triều lại giật mình kinh hãi. Mặc dù hai tên này đã có tiếng tham lam, nhưng không nghĩ tới lớn gan như vậy, lại dám dối trên gạt dưới, sau khi lộ chuyện còn dám giết người diệt khẩu. Vì sao Lưỡng Bảng Tiến Sĩ thuộc làu sách Khổng Mạnh lại làm ra chuyện như vậy?!
Đợi đến khi Tần Lâm khải hoàn hồi kinh, lực chú ý lại dời sang chuyện phong thưởng cho hắn và sắc phong Tư Vong Ưu. Còn chưa có kết luận ngã ngũ đột nhiên xảy ra chuyện Tần Đốc Chủ giận đánh Trịnh quốc cựu. Những quan viên chống đối Tần Lâm lại vui vẻ dời mục tiêu sang chuyện này, chuẩn bị tâm trạng chờ xem kịch vui.
Không ai nghĩ tới xảy ra nghịch chuyển kinh thiên, đột nhiên Trịnh quý phi nhắc tới tích Tuyệt Anh hội, chẳng những không hề xúi giục Vạn Lịch trả thù Tần Lâm, còn ‘Nhẫn nhục đại nghĩa diệt thân’, bắt Trịnh Quốc Thái phụ kinh thỉnh tội, thành tựu danh hiền phi.
Đám triều thần vô cùng kinh ngạc, dần dần nghiền ngẫm ra ẩn ý trong đó. Thì ra quan hệ giữa ‘gian phi’ và ‘nịnh thần’ không hề đơn giản như bọn họ vẫn nghĩ từ trước tới nay, e rằng đây chính là màn kịch mà bọn họ liên thủ làm ra.
Thế nhưng màn kịch này được diễn vô cùng xuất sắc, cho dù có nghi ngờ cũng không bắt được sơ hở. Nhất là quốc cựu gia Trịnh Quốc Thái biểu diễn đoạn sau hết sức nhập thần, vốn trước đây cứ cách hai ba ngày lại không lên triều chỉ đi kỹ viện quán trà chơi bời, hiện tại đột nhiên đổi tính, sáng sớm ngày nào cũng quấn băng đầy đầu vào triều trong Tử Cấm thành. Băng đầu y loang lổ vết máu, dường như đang nhắc nhở mỗi người nhìn thấy: hãy xem ta bị đánh thật là thê thảm.
Bọn Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành biết mình đã mắc bẫy, oán hận Tần Lâm và Trịnh Quốc Thái đế tận xương tủy. Kẻ lăn lộn trong chốn quan trường Đại Minh ai mà không phải là người tinh minh, rõ ràng là các ngươi vũ nhục nhân cách, vũ nhục trí tuệ chúng ta!
- Muốn phá Tần tặc, tất phải lật đổ gian phi trước!
Cố Hiến Thành nói như thế.
Dư Mậu Học cũng lên tiếng nói:
- Tần tặc chỉ là chuyện nhỏ không đáng quan tâm, lập Thái tử mới là căn bản của một nước, lập quốc bản trước, sau đó mới tính tới những chuyện khác.
Quả nhiên bọn thanh lưu không phải là bất tài, hôm sau ngày ngọ môn hiến tiệp, án tranh quốc bản kéo dài nhất, ảnh hưởng lớn nhất đối với triều chính, di hại sâu xa nhất với triều Vạn Lịch đã ngang trời xuất thế!
Kẻ phát pháo mở màn không phải là Cố Hiến Thành gần đây thanh danh vang dậy, không phải cựu tam đại mạ tướng Dư Mậu Học, Triệu Dụng Hiền, Ngô Trung Hành, tân tam đại mạ tướng Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực, mà là Hộ Khoa Cấp Sự Trung Khương Ứng Lân trước nay không nghe tên.
Khương Ứng Lân nói trong tấu chương, lần này chinh phạt Miến Điện đại thắng là nhờ bệ hạ hồng phúc tề thiên, tướng sĩ ra sức lập công, còn nhờ hoàng thiên hậu thổ che chở, tổ tông uy linh hiển hách, cho nên phải thừa dịp đại tiệp này sớm lập quốc bản. Cũng chính là xác lập Hoàng trưởng tử Chu Thường Lạc là Thái tử, để cho Đại Minh có truyền thừa, hoàng thống có người nối nghiệp, an ủi linh hồn liệt tổ liệt tông trên trời.
Khương Ứng Lân là người Chiết Giang Từ Khê, mà Dư Mậu Học hôm nay trung kiên với thanh lưu là người Giang Tây Vụ Nguyên, Cố Hiến Thành đến từ Giang Tô Vô Tích, Triệu Dụng Hiền ở Giang Tô Thường Thục, Ngô Trung Hành ở Giang Tô Vũ Tiến, Giang Đông Chi ở An Huy Hấp Huyện... Những chỗ này lúc ấy hoặc là thuộc về Nam Trực Lệ, hoặc là địa phương phụ cận Giang Nam. Bọn họ đã mơ hồ kết làm một đảng ở trong triều, chính là Đông Lâm đảng hơn mười năm sau lấy ra chiêu bài thao túng triều cục Đại Minh.
Lúc này tuy không có danh Đông Lâm đảng, lại có thực Đông Lâm đảng, về phần đủ loại thủ đoạn đảng tranh, tâm thuật thao túng triều cục… bọn Dư Mậu Học Cố Hiến Thành cũng không xa lạ chút nào. Để cho một kẻ vô danh phát pháo mở màn, lặng lẽ không tiếng động làm xảy ra biến hóa triều cục, sau đó chư vị Đại nhân tiên sinh mới xắn tay áo nhảy vào, đây là thủ đoạn đảng tranh mà các quan viên triều Đại Minh đã thuộc nằm lòng.
Trịnh Trinh có danh hiền phi, Vạn Lịch biết mình đã tiến gần tới mục tiêu lập Trịnh Trinh làm Hoàng Hậu thêm một bước. Trong lúc đang cao hứng lại nhận được một bản tấu chương như vậy, phá tan con tính nhỏ trong lòng y, lập tức đùng đùng nổi giận, nói Thái tử chỉ cần lập hiền lập trưởng, cần gì ngoại thần xúi giục, hết thảy trẫm tự có cân nhắc. Khương Ứng Lân vô cớ sinh sự, cách chức làm Điển Sứ Đại Đồng Quảng Xương.
Cấp Sự Trung thuộc về lục khoa, mặc dù chỉ là tòng thất phẩm nhưng chức quyền lại có thể chống đỡ Bộ Đường lang quan. Điển Sứ chỉ là tiểu lại do Tri Huyện lập ra, xét về phẩm cấp chính là bất nhập lưu.
Vạn Lịch tự cho là làm như vậy có thể hù dọa đám thanh lưu quan văn, nhưng y quên rằng các văn thần ngay cả đình trượng cũng không sợ, làm sao lại sợ cách chức?! Phương pháp xử lý thô bạo này chỉ có thể tạo ra hiệu quả chọc vào tổ ong vò vẽ.
Quả thật tổ ong vò vẽ vừa bị chọc, đám ong vò vẽ bắt đầu vui mừng lên tiếng vo ve.
Kẻ lên tiếng kế tiếp vẫn không phải là Cố Hiến Thành, mà là Lại bộ Viên Ngoại Lang Trầm Cảnh, Hình bộ Chủ Sự Tôn Như Pháp, bọn họ cũng giống như Khương Ứng Lân, chỉ là quan viên nhãi nhép trong triều.
Vạn Lịch lại không khách sáo với bọn họ chút nào, lập tức cách chức đày đi xa, đáng tiếc hiệu quả hoàn toàn ngược với dự liệu. Khương Ứng Lân, Trầm Cảnh cùng Tôn Như Pháp lập tức vang danh, được cả sĩ lâm kinh sư kính trọng, ngày rời kinh có rất nhiều quan viên thanh lưu chạy tới tiễn hành. Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền còn lấy chuyện năm xưa mình can gián Trương Cư Chính đoạt tình phải chịu đình trượng để khích lệ bọn họ.
Lập tức quần tình kích động, can gián bị cách chức, đây là chuyện rất tốt để nổi danh thiên hạ, vì sách lập Thái tử tranh quốc bản, đợi đến tương lai Thái tử kế vị, còn có công ủng lập! Nếu bàn về công lao, còn có công nào lớn hơn công ủng lập nữa?!
Vì vậy đủ các loại tấu chương bay tới Thông Chính Ty rợp trời phủ đất, bịt kín Văn Uyên các, chất đống trên bàn Vạn Lịch.
Vạn Lịch không thể không để ý tới chuyện này, nhưng y lại không có thủ đoạn biến hóa đa đoan mà cứng rắn như Trương Cư Chính. Huống chi sau khi thanh trừng Giang Lăng đảng, khí thế của đám thanh lưu ngôn quan càng mạnh mẽ hơn, khó đối phó hơn năm xưa. Bọn họ làm việc không được, thóa mạ lại là sở trường.
Rốt cục Vạn Lịch bắt đầu nếm mùi đau khổ, y không có biện pháp nào, chỉ còn cách chọn biện pháp ngu xuẩn nhất: giả vờ xưng mình ‘mắt hoa đầu váng, suy yếu trong người’ giả bệnh không chịu lên triều.
Không chọc nổi, ta không biết trốn sao?
Nhưng có vài người chính là không chọc được, nếu cho rằng trốn là có thể thoát, vậy cũng quá xem thường uy lực của quan viên Đại Minh, Lễ bộ Chủ Sự Lư Hồng Xuân nhảy ra lên tiếng.
Trong tấu chương y nói như vầy: ‘Gan hư là váng đầu hoa mắt, thận hư là tinh huyết bị hư’, ý là Vạn Lịch tuổi còn trẻ đã có bệnh, rõ ràng là vì hàng đêm ân ái với gian phi Trịnh thị ở hậu cung, khiến cho sinh bệnh thận hư.
Lư Hồng Xuân quê quán Chiết Giang Đông Dương, cũng là đồng hương kiêm bạn tốt ở Giang Nam của Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành, năm xưa cũng không tiếc sức lực công kích triều chính mới của Giang Lăng đảng. Vì vậy Vạn Lịch đã từng rất thưởng thức y, nhưng lần này y quay ngoắt họng pháo lại nhắm ngay Vạn Lịch oanh kích, lập tức khiến cho vị Hoàng đế này mắt hoa đầu váng.
Thận hư là hai chữ bị nam nhân trong thiên hạ căm ghét nhất, lại bị Lư Hồng Xuân nói ra ngay trước mặt hàng ngàn hàng vạn thần dân, công bố rộng rãi trước mặt mọi người, Vạn Lịch giận quá hóa điên. Y hận tới mức không thể ‘hành sự’ với Lư Hồng Xuân để chứng minh khả năng nam nhân của mình, đương nhiên đây là chuyện không thể nào.
Nhưng ít nhất y còn có một biện pháp, đình trượng.
Lư Hồng Xuân được như nguyện lãnh sáu mươi trượng, sau đó Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành tổ chức đại hội tiễn đưa đầy nhiệt tình vui mừng, đưa y trở về quê.
Tiếp theo, kẻ giảo hoạt nhất Cố Hiến Thành sử xuất đòn sát thủ. Trong tấu chương y giả vờ tán dương Trịnh Trinh một phen, khen nàng là hiền phi, sau đó nói hôm nay Thái tử không lập, quốc bản dao động, thiên hạ có nghi ngờ vì hiền phi, nhưng họ Cố ta cũng tuyệt đối tin tưởng hiền phi sẽ chu toàn đại cục, khuyên can quân vương sớm lập Thái tử, để dẹp yên nghi ngờ trong thiên hạ.
Không phải nàng là hiền phi sao? Vậy thì mời nàng khuyên can bệ hạ, lập Chu Thường Lạc do Vương Cung Phi sanh làm Thái tử!
Lấy mâu của ngươi đâm vào thuẫn ngươi, không có thứ gì giảo hoạt hơn bản tấu chương này.
Sự thật chứng minh Trịnh Trinh đối phó Chu Dực Quân rất có thủ đoạn, nhưng đấu với các văn thần lão gian cự hoạt, nàng còn rất non.
- Há đâu có lý như vậy!
Trong Ninh Tú cung vang lên tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng, Trịnh Trinh giận đến mặt mũi đỏ bừng, ngồi ở mép giường tức tối hậm hực. Nàng bị tấu chương Cố Hiến Thành dồn đến chân tường, vốn lấy danh hiền phi là muốn lót đường cho chuyện mình được lập Hoàng hậu, Chu Thường Tuân lập Thái tử. Nếu như Vạn Lịch sách lập Hoàng trưởng tử Chu Thường Lạc, Trịnh Trinh khổ cực một phen là vì cái gì?
So với Hoàng hậu hiện tại, Thái hậu tương lai, hiền phi là cái thá gì, hiền cái đầu ngươi!
Ba vị Thuận công công, Bàng Bảo, Lưu Thành xuôi tay đứng nghiêm, không dám thở mạnh.
- Tần Lâm, Tần Lâm đang giở trò quỷ gì?!
Trịnh Trinh giận không chỗ phát tiết, thật sự rất muốn đích thân chạy tới phủ Tần Lâm, hỏi hắn tại sao mãi tới bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Bên ngoài cửa cung thình lình truyền tới tiếng bước chân trầm ổn hữu lực, Tần Lâm cười ha hả nói:
- Trong cung là cấm địa, xưởng thần không dám tự tiện tiến vào, Trịnh nương nương có khỏe không?
Sắc mặt Trịnh Trinh vốn đang buồn bực nhất thời lộ vẻ vui mừng, mặc dù sau khi nàng phát hiện ra đã hết sức che giấu, nhưng thanh âm vẫn hơi run rẩy:
- Tần, Tần Đốc Chủ, mời vào.
Tiểu Thuận Tử biết nhiều nội tình hơn cũng không nói, Bàng Bảo, Lưu Thành xuôi tay đứng nghiêm một bên âm thầm chắc lưỡi hít hà, lại gia tăng địa vị của Tần Lâm trong lòng Trịnh nương nương lên cao hơn nữa. Phàm là những kẻ làm tới thủ lĩnh thái giám, bản lãnh quan sát sắc mặt đoán ý tuyệt đối không chê vào đâu được.
Tần Lâm tươi cười hớn hở, chậm rãi bước vào Ninh Tú cung, vái dài sát đất:
- Xưởng thần ra mắt nương nương, không biết vì sao mới vừa rồi nương nương lại kêu tên xưởng thần?
Ngươi còn giả vờ ư… Trịnh Trinh giận không được cười cũng không được, mím chặt đôi môi thật mỏng, hung hăng nguýt Tần Lâm một cái sắc như dao, sau đó tỏ vẻ giận dỗi nói:
- Thính lực Tần Đốc Chủ thật tốt, mới vừa nhắc đã tới lập tức. Đã là như vậy, tưởng bất cứ phong thanh gì cũng không thể thoát khỏi tai ngươi, vậy chẳng biết tại sao bên ngoài nổi lên cuồng phong bão táp lớn như vậy, ngươi lại dùng dằng mãi bây giờ mới tới, chẳng lẽ là chán ghét không muốn thấy mặt bản cung sao?
Thuận công công buồn cười lại không dám cười, trong lời nói này của Trịnh nương nương toát ra mùi giấm chua lâu năm ở Sơn Tây Lão Trần.
Đi đi đi, Bàng Bảo, Lưu Thành lập tức đuổi đám cung nữ thái giám đi ra ngoài, chỉ còn lại hai người bọn họ mặt mũi tươi cười đứng hai bên tả hữu Thuận công công. Có thể ở lại chỗ này, đó chính là tâm phúc của Trịnh quý phi, cực kỳ có thể diện.
Vạn Lịch giả bộ bệnh dĩ nhiên không tiện ở Ninh Tú cung, đang ‘Dưỡng bệnh’ ở Càn Thanh cung. Chu Thường Tuân đã bị đuổi đi chơi, Trịnh Trinh hết sức đa nghi, cho con trai đi canh chừng phụ thân nó, tránh cho tần phi khác thừa cơ mà vào.
Trong cung thất chỉ còn lại Tần Lâm, Trịnh Trinh và ba tên thái giám.
Tần Lâm cười run ống tay áo lên, vốn hắn cao hơn Vạn Lịch mập lùn một chút, vóc người cũng cân đối hơn nhiều, cửu long ngọc đái không phải là khoác lên trên bụng, mà là buộc thật chặt ngang eo, càng lộ vẻ tiêu sái nổi bật. Lúc hắn cười lên để lộ hàm răng trắng bóng, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng sắc bén, toàn thân giống như một thanh kiếm sắc vừa ra khỏi vỏ, toát ra nhuệ khí làm người ta hít thở không thông đập vào mặt.
Diệt quốc chi hùng, không phải tầm thường!
Không cần phải nói ba tên thái giám nữ nhân, cho dù là Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân trên ngôi cao chín bệ, so sánh với Tần Lâm cũng lộ ra vẻ thấp kém hơn.
Đôi môi thật mỏng của Trịnh Trinh càng mím chặt hơn, tay nắm lấy mép giường bởi vì dùng sức quá mạnh khiến cho các khớp xương đốt ngón tay trắng bệch.
Tần Lâm dứt khoát dời ghế mình sang ngồi ở đối diện Trịnh Trinh, Trịnh Trinh bị khí thế giàu tính xâm lược của hắn uy hiếp, theo bản năng lui về phía sau. Nhưng sau khoảnh khắc nàng lại ưỡn người thật thẳng, không cam lòng yếu thế nhìn thẳng vào mắt hắn.
Chớ nói Bàng Bảo, Lưu Thành, ngay cả Thuận công công cũng sợ hãi không ít, nam nhân này thật sự quá lớn mật.
Sự chú ý của quan viên triều đình và nho lâm sĩ tử đối với chuyện này trải qua một quá trình biến hóa chậm rãi:
Khi nhận được tin tức dân chúng Thi Điện bị tàn sát, bọn họ cảm thấy danh dự của thiên triều thượng quốc bị khiêu khích, vi phạm trật tự Khổng Mạnh nhất mạch truyền thừa Hoa Di. Lại thêm nhớ đến chuyện Tống triều mềm yếu làm cho Hoa Hạ thất thủ vào tay Mông Nguyên khi xưa, cho nên ra sức yêu cầu triều đình trừng phạt giặc ngoại xâm do Mãng Ứng Lý cầm đầu.
Kế tiếp đến khi xác định nhân tuyển đốc sư, đám triều thần mới vừa hăng tiết như gà chọi lại theo lệ bắt đầu thoái thác đùn đẩy, không ai muốn nhận lấy đống rối rắm ở Vân Nam kia. Yêu nước chỉ cần nói miệng là được, vừa an toàn lại bảo đảm, nhưng nếu làm thật vậy không dễ dàng gì. May nhờ có Tần Lâm đứng ra mới kết thúc cuộc tranh luận nhân tuyển đốc sư.
Sau đó Vân Nam truyền về tin chiến thắng liên tục, lại có người bắt đầu hối hận tại sao trước đó mình không chịu nhận trách nhiệm đốc sư. Ngay cả võ thần Xưởng Vệ không thông văn mặc là Tần Lâm cũng có thể làm nên chuyện, quan văn lão mưu thâm toán nhận trách nhiệm đi chẳng phải mã đáo công thành sao?! Tự dưng nhường công lao lớn như vậy cho Tần Lâm, quả thật là đáng tiếc.
Đến khi Nhiêu Nhân Khản, Tô Tán phạm tội bị giải về kinh sư, trong ngoài triều lại giật mình kinh hãi. Mặc dù hai tên này đã có tiếng tham lam, nhưng không nghĩ tới lớn gan như vậy, lại dám dối trên gạt dưới, sau khi lộ chuyện còn dám giết người diệt khẩu. Vì sao Lưỡng Bảng Tiến Sĩ thuộc làu sách Khổng Mạnh lại làm ra chuyện như vậy?!
Đợi đến khi Tần Lâm khải hoàn hồi kinh, lực chú ý lại dời sang chuyện phong thưởng cho hắn và sắc phong Tư Vong Ưu. Còn chưa có kết luận ngã ngũ đột nhiên xảy ra chuyện Tần Đốc Chủ giận đánh Trịnh quốc cựu. Những quan viên chống đối Tần Lâm lại vui vẻ dời mục tiêu sang chuyện này, chuẩn bị tâm trạng chờ xem kịch vui.
Không ai nghĩ tới xảy ra nghịch chuyển kinh thiên, đột nhiên Trịnh quý phi nhắc tới tích Tuyệt Anh hội, chẳng những không hề xúi giục Vạn Lịch trả thù Tần Lâm, còn ‘Nhẫn nhục đại nghĩa diệt thân’, bắt Trịnh Quốc Thái phụ kinh thỉnh tội, thành tựu danh hiền phi.
Đám triều thần vô cùng kinh ngạc, dần dần nghiền ngẫm ra ẩn ý trong đó. Thì ra quan hệ giữa ‘gian phi’ và ‘nịnh thần’ không hề đơn giản như bọn họ vẫn nghĩ từ trước tới nay, e rằng đây chính là màn kịch mà bọn họ liên thủ làm ra.
Thế nhưng màn kịch này được diễn vô cùng xuất sắc, cho dù có nghi ngờ cũng không bắt được sơ hở. Nhất là quốc cựu gia Trịnh Quốc Thái biểu diễn đoạn sau hết sức nhập thần, vốn trước đây cứ cách hai ba ngày lại không lên triều chỉ đi kỹ viện quán trà chơi bời, hiện tại đột nhiên đổi tính, sáng sớm ngày nào cũng quấn băng đầy đầu vào triều trong Tử Cấm thành. Băng đầu y loang lổ vết máu, dường như đang nhắc nhở mỗi người nhìn thấy: hãy xem ta bị đánh thật là thê thảm.
Bọn Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành biết mình đã mắc bẫy, oán hận Tần Lâm và Trịnh Quốc Thái đế tận xương tủy. Kẻ lăn lộn trong chốn quan trường Đại Minh ai mà không phải là người tinh minh, rõ ràng là các ngươi vũ nhục nhân cách, vũ nhục trí tuệ chúng ta!
- Muốn phá Tần tặc, tất phải lật đổ gian phi trước!
Cố Hiến Thành nói như thế.
Dư Mậu Học cũng lên tiếng nói:
- Tần tặc chỉ là chuyện nhỏ không đáng quan tâm, lập Thái tử mới là căn bản của một nước, lập quốc bản trước, sau đó mới tính tới những chuyện khác.
Quả nhiên bọn thanh lưu không phải là bất tài, hôm sau ngày ngọ môn hiến tiệp, án tranh quốc bản kéo dài nhất, ảnh hưởng lớn nhất đối với triều chính, di hại sâu xa nhất với triều Vạn Lịch đã ngang trời xuất thế!
Kẻ phát pháo mở màn không phải là Cố Hiến Thành gần đây thanh danh vang dậy, không phải cựu tam đại mạ tướng Dư Mậu Học, Triệu Dụng Hiền, Ngô Trung Hành, tân tam đại mạ tướng Giang Đông Chi, Dương Khả Lập, Lý Thực, mà là Hộ Khoa Cấp Sự Trung Khương Ứng Lân trước nay không nghe tên.
Khương Ứng Lân nói trong tấu chương, lần này chinh phạt Miến Điện đại thắng là nhờ bệ hạ hồng phúc tề thiên, tướng sĩ ra sức lập công, còn nhờ hoàng thiên hậu thổ che chở, tổ tông uy linh hiển hách, cho nên phải thừa dịp đại tiệp này sớm lập quốc bản. Cũng chính là xác lập Hoàng trưởng tử Chu Thường Lạc là Thái tử, để cho Đại Minh có truyền thừa, hoàng thống có người nối nghiệp, an ủi linh hồn liệt tổ liệt tông trên trời.
Khương Ứng Lân là người Chiết Giang Từ Khê, mà Dư Mậu Học hôm nay trung kiên với thanh lưu là người Giang Tây Vụ Nguyên, Cố Hiến Thành đến từ Giang Tô Vô Tích, Triệu Dụng Hiền ở Giang Tô Thường Thục, Ngô Trung Hành ở Giang Tô Vũ Tiến, Giang Đông Chi ở An Huy Hấp Huyện... Những chỗ này lúc ấy hoặc là thuộc về Nam Trực Lệ, hoặc là địa phương phụ cận Giang Nam. Bọn họ đã mơ hồ kết làm một đảng ở trong triều, chính là Đông Lâm đảng hơn mười năm sau lấy ra chiêu bài thao túng triều cục Đại Minh.
Lúc này tuy không có danh Đông Lâm đảng, lại có thực Đông Lâm đảng, về phần đủ loại thủ đoạn đảng tranh, tâm thuật thao túng triều cục… bọn Dư Mậu Học Cố Hiến Thành cũng không xa lạ chút nào. Để cho một kẻ vô danh phát pháo mở màn, lặng lẽ không tiếng động làm xảy ra biến hóa triều cục, sau đó chư vị Đại nhân tiên sinh mới xắn tay áo nhảy vào, đây là thủ đoạn đảng tranh mà các quan viên triều Đại Minh đã thuộc nằm lòng.
Trịnh Trinh có danh hiền phi, Vạn Lịch biết mình đã tiến gần tới mục tiêu lập Trịnh Trinh làm Hoàng Hậu thêm một bước. Trong lúc đang cao hứng lại nhận được một bản tấu chương như vậy, phá tan con tính nhỏ trong lòng y, lập tức đùng đùng nổi giận, nói Thái tử chỉ cần lập hiền lập trưởng, cần gì ngoại thần xúi giục, hết thảy trẫm tự có cân nhắc. Khương Ứng Lân vô cớ sinh sự, cách chức làm Điển Sứ Đại Đồng Quảng Xương.
Cấp Sự Trung thuộc về lục khoa, mặc dù chỉ là tòng thất phẩm nhưng chức quyền lại có thể chống đỡ Bộ Đường lang quan. Điển Sứ chỉ là tiểu lại do Tri Huyện lập ra, xét về phẩm cấp chính là bất nhập lưu.
Vạn Lịch tự cho là làm như vậy có thể hù dọa đám thanh lưu quan văn, nhưng y quên rằng các văn thần ngay cả đình trượng cũng không sợ, làm sao lại sợ cách chức?! Phương pháp xử lý thô bạo này chỉ có thể tạo ra hiệu quả chọc vào tổ ong vò vẽ.
Quả thật tổ ong vò vẽ vừa bị chọc, đám ong vò vẽ bắt đầu vui mừng lên tiếng vo ve.
Kẻ lên tiếng kế tiếp vẫn không phải là Cố Hiến Thành, mà là Lại bộ Viên Ngoại Lang Trầm Cảnh, Hình bộ Chủ Sự Tôn Như Pháp, bọn họ cũng giống như Khương Ứng Lân, chỉ là quan viên nhãi nhép trong triều.
Vạn Lịch lại không khách sáo với bọn họ chút nào, lập tức cách chức đày đi xa, đáng tiếc hiệu quả hoàn toàn ngược với dự liệu. Khương Ứng Lân, Trầm Cảnh cùng Tôn Như Pháp lập tức vang danh, được cả sĩ lâm kinh sư kính trọng, ngày rời kinh có rất nhiều quan viên thanh lưu chạy tới tiễn hành. Ngô Trung Hành, Triệu Dụng Hiền còn lấy chuyện năm xưa mình can gián Trương Cư Chính đoạt tình phải chịu đình trượng để khích lệ bọn họ.
Lập tức quần tình kích động, can gián bị cách chức, đây là chuyện rất tốt để nổi danh thiên hạ, vì sách lập Thái tử tranh quốc bản, đợi đến tương lai Thái tử kế vị, còn có công ủng lập! Nếu bàn về công lao, còn có công nào lớn hơn công ủng lập nữa?!
Vì vậy đủ các loại tấu chương bay tới Thông Chính Ty rợp trời phủ đất, bịt kín Văn Uyên các, chất đống trên bàn Vạn Lịch.
Vạn Lịch không thể không để ý tới chuyện này, nhưng y lại không có thủ đoạn biến hóa đa đoan mà cứng rắn như Trương Cư Chính. Huống chi sau khi thanh trừng Giang Lăng đảng, khí thế của đám thanh lưu ngôn quan càng mạnh mẽ hơn, khó đối phó hơn năm xưa. Bọn họ làm việc không được, thóa mạ lại là sở trường.
Rốt cục Vạn Lịch bắt đầu nếm mùi đau khổ, y không có biện pháp nào, chỉ còn cách chọn biện pháp ngu xuẩn nhất: giả vờ xưng mình ‘mắt hoa đầu váng, suy yếu trong người’ giả bệnh không chịu lên triều.
Không chọc nổi, ta không biết trốn sao?
Nhưng có vài người chính là không chọc được, nếu cho rằng trốn là có thể thoát, vậy cũng quá xem thường uy lực của quan viên Đại Minh, Lễ bộ Chủ Sự Lư Hồng Xuân nhảy ra lên tiếng.
Trong tấu chương y nói như vầy: ‘Gan hư là váng đầu hoa mắt, thận hư là tinh huyết bị hư’, ý là Vạn Lịch tuổi còn trẻ đã có bệnh, rõ ràng là vì hàng đêm ân ái với gian phi Trịnh thị ở hậu cung, khiến cho sinh bệnh thận hư.
Lư Hồng Xuân quê quán Chiết Giang Đông Dương, cũng là đồng hương kiêm bạn tốt ở Giang Nam của Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành, năm xưa cũng không tiếc sức lực công kích triều chính mới của Giang Lăng đảng. Vì vậy Vạn Lịch đã từng rất thưởng thức y, nhưng lần này y quay ngoắt họng pháo lại nhắm ngay Vạn Lịch oanh kích, lập tức khiến cho vị Hoàng đế này mắt hoa đầu váng.
Thận hư là hai chữ bị nam nhân trong thiên hạ căm ghét nhất, lại bị Lư Hồng Xuân nói ra ngay trước mặt hàng ngàn hàng vạn thần dân, công bố rộng rãi trước mặt mọi người, Vạn Lịch giận quá hóa điên. Y hận tới mức không thể ‘hành sự’ với Lư Hồng Xuân để chứng minh khả năng nam nhân của mình, đương nhiên đây là chuyện không thể nào.
Nhưng ít nhất y còn có một biện pháp, đình trượng.
Lư Hồng Xuân được như nguyện lãnh sáu mươi trượng, sau đó Dư Mậu Học, Cố Hiến Thành tổ chức đại hội tiễn đưa đầy nhiệt tình vui mừng, đưa y trở về quê.
Tiếp theo, kẻ giảo hoạt nhất Cố Hiến Thành sử xuất đòn sát thủ. Trong tấu chương y giả vờ tán dương Trịnh Trinh một phen, khen nàng là hiền phi, sau đó nói hôm nay Thái tử không lập, quốc bản dao động, thiên hạ có nghi ngờ vì hiền phi, nhưng họ Cố ta cũng tuyệt đối tin tưởng hiền phi sẽ chu toàn đại cục, khuyên can quân vương sớm lập Thái tử, để dẹp yên nghi ngờ trong thiên hạ.
Không phải nàng là hiền phi sao? Vậy thì mời nàng khuyên can bệ hạ, lập Chu Thường Lạc do Vương Cung Phi sanh làm Thái tử!
Lấy mâu của ngươi đâm vào thuẫn ngươi, không có thứ gì giảo hoạt hơn bản tấu chương này.
Sự thật chứng minh Trịnh Trinh đối phó Chu Dực Quân rất có thủ đoạn, nhưng đấu với các văn thần lão gian cự hoạt, nàng còn rất non.
- Há đâu có lý như vậy!
Trong Ninh Tú cung vang lên tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng, Trịnh Trinh giận đến mặt mũi đỏ bừng, ngồi ở mép giường tức tối hậm hực. Nàng bị tấu chương Cố Hiến Thành dồn đến chân tường, vốn lấy danh hiền phi là muốn lót đường cho chuyện mình được lập Hoàng hậu, Chu Thường Tuân lập Thái tử. Nếu như Vạn Lịch sách lập Hoàng trưởng tử Chu Thường Lạc, Trịnh Trinh khổ cực một phen là vì cái gì?
So với Hoàng hậu hiện tại, Thái hậu tương lai, hiền phi là cái thá gì, hiền cái đầu ngươi!
Ba vị Thuận công công, Bàng Bảo, Lưu Thành xuôi tay đứng nghiêm, không dám thở mạnh.
- Tần Lâm, Tần Lâm đang giở trò quỷ gì?!
Trịnh Trinh giận không chỗ phát tiết, thật sự rất muốn đích thân chạy tới phủ Tần Lâm, hỏi hắn tại sao mãi tới bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.
Bên ngoài cửa cung thình lình truyền tới tiếng bước chân trầm ổn hữu lực, Tần Lâm cười ha hả nói:
- Trong cung là cấm địa, xưởng thần không dám tự tiện tiến vào, Trịnh nương nương có khỏe không?
Sắc mặt Trịnh Trinh vốn đang buồn bực nhất thời lộ vẻ vui mừng, mặc dù sau khi nàng phát hiện ra đã hết sức che giấu, nhưng thanh âm vẫn hơi run rẩy:
- Tần, Tần Đốc Chủ, mời vào.
Tiểu Thuận Tử biết nhiều nội tình hơn cũng không nói, Bàng Bảo, Lưu Thành xuôi tay đứng nghiêm một bên âm thầm chắc lưỡi hít hà, lại gia tăng địa vị của Tần Lâm trong lòng Trịnh nương nương lên cao hơn nữa. Phàm là những kẻ làm tới thủ lĩnh thái giám, bản lãnh quan sát sắc mặt đoán ý tuyệt đối không chê vào đâu được.
Tần Lâm tươi cười hớn hở, chậm rãi bước vào Ninh Tú cung, vái dài sát đất:
- Xưởng thần ra mắt nương nương, không biết vì sao mới vừa rồi nương nương lại kêu tên xưởng thần?
Ngươi còn giả vờ ư… Trịnh Trinh giận không được cười cũng không được, mím chặt đôi môi thật mỏng, hung hăng nguýt Tần Lâm một cái sắc như dao, sau đó tỏ vẻ giận dỗi nói:
- Thính lực Tần Đốc Chủ thật tốt, mới vừa nhắc đã tới lập tức. Đã là như vậy, tưởng bất cứ phong thanh gì cũng không thể thoát khỏi tai ngươi, vậy chẳng biết tại sao bên ngoài nổi lên cuồng phong bão táp lớn như vậy, ngươi lại dùng dằng mãi bây giờ mới tới, chẳng lẽ là chán ghét không muốn thấy mặt bản cung sao?
Thuận công công buồn cười lại không dám cười, trong lời nói này của Trịnh nương nương toát ra mùi giấm chua lâu năm ở Sơn Tây Lão Trần.
Đi đi đi, Bàng Bảo, Lưu Thành lập tức đuổi đám cung nữ thái giám đi ra ngoài, chỉ còn lại hai người bọn họ mặt mũi tươi cười đứng hai bên tả hữu Thuận công công. Có thể ở lại chỗ này, đó chính là tâm phúc của Trịnh quý phi, cực kỳ có thể diện.
Vạn Lịch giả bộ bệnh dĩ nhiên không tiện ở Ninh Tú cung, đang ‘Dưỡng bệnh’ ở Càn Thanh cung. Chu Thường Tuân đã bị đuổi đi chơi, Trịnh Trinh hết sức đa nghi, cho con trai đi canh chừng phụ thân nó, tránh cho tần phi khác thừa cơ mà vào.
Trong cung thất chỉ còn lại Tần Lâm, Trịnh Trinh và ba tên thái giám.
Tần Lâm cười run ống tay áo lên, vốn hắn cao hơn Vạn Lịch mập lùn một chút, vóc người cũng cân đối hơn nhiều, cửu long ngọc đái không phải là khoác lên trên bụng, mà là buộc thật chặt ngang eo, càng lộ vẻ tiêu sái nổi bật. Lúc hắn cười lên để lộ hàm răng trắng bóng, trong đôi mắt lóe ra ánh sáng sắc bén, toàn thân giống như một thanh kiếm sắc vừa ra khỏi vỏ, toát ra nhuệ khí làm người ta hít thở không thông đập vào mặt.
Diệt quốc chi hùng, không phải tầm thường!
Không cần phải nói ba tên thái giám nữ nhân, cho dù là Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân trên ngôi cao chín bệ, so sánh với Tần Lâm cũng lộ ra vẻ thấp kém hơn.
Đôi môi thật mỏng của Trịnh Trinh càng mím chặt hơn, tay nắm lấy mép giường bởi vì dùng sức quá mạnh khiến cho các khớp xương đốt ngón tay trắng bệch.
Tần Lâm dứt khoát dời ghế mình sang ngồi ở đối diện Trịnh Trinh, Trịnh Trinh bị khí thế giàu tính xâm lược của hắn uy hiếp, theo bản năng lui về phía sau. Nhưng sau khoảnh khắc nàng lại ưỡn người thật thẳng, không cam lòng yếu thế nhìn thẳng vào mắt hắn.
Chớ nói Bàng Bảo, Lưu Thành, ngay cả Thuận công công cũng sợ hãi không ít, nam nhân này thật sự quá lớn mật.