Trương Kình nhìn gói cặn thuốc kia cười âm lãnh, vừa xoay tròn chiếc nhẫn Hán ngọc trên ngón tay cái vừa thở ra một hơi thật dài:
- Chết hay lắm, chết hay lắm!
Y ngàn vạn lần không ngờ rằng, bây giờ trong phòng của Vĩnh Ninh chỉ còn lại Thanh Đại cùng Tích Họa, cũng không phải là khung cảnh trời sầu đất thảm, mà các nàng đang cười hỉ hả đùa giỡn vui vẻ với nhau.
Cửa sổ đang đóng, vì tránh gió nên treo thêm màn cửa vừa dày vừa nặng, ngăn cách tất cả thanh âm trong ngoài. Cho nên Vĩnh Ninh cũng không cần giả bộ bị bệnh, giãy giụa muốn bò dậy từ trên giường.
Tích Họa ấn nàng trở lại giường, Thanh Đại nắm lấy cổ tay Vĩnh Ninh, nói với vẻ già dặn:
- Ừm, mạch tượng phù mà đập nhanh, sắc mặt vàng vọt đôi môi khô nẻ, đây là dấu hiệu nhiễm phong hàn uất chuyển thành phế nhiệt. Bệnh không nằm giữa da và cơ, không nằm trong cơ, không nằm trong dạ dày, mà nằm ở cao hoang (ý nói hết phương cứu chữa). Tích Họa, mau lấy thuốc tới đây, có thể kéo dài khắc nào hay khắc ấy, có hậu sự gì mau thông báo đi!
Tích Họa làm bộ đi lấy thuốc.
Vĩnh Ninh cười mãi không thôi, bị Thanh Đại giữ chặt không bò dậy nổi, gấp đến độ chu cái miệng nhỏ nhắn ăn vạ:
- Không chịu không chịu, thì ra Thanh Đại tỷ tỷ xấu nhất, sợ Nghiêu Anh cướp đi tỷ phu, muốn dùng thuốc hại chết muội!
Thanh Đại vào cung chẩn trị cho Vĩnh Ninh, lúc gặp nhau Vĩnh Ninh mắc cỡ mặt đỏ tía tai. Đã từng làm chuyện ấy với Tần Lâm, quả thật không tiện nhìn mặt Thanh Đại.
Thế nhưng nữ y tiên thoạt nhìn ngây thơ khả ái, thật ra không thành thật chút nào. Một hồi muốn kiểm tra Vĩnh Ninh còn thân hoàn bích hay không, một hồi lại muốn dạy nàng Động Huyền Tử tam thập lục thức.
Trời ơi, sau khi Tần Lâm thi triển chiêu Lại Lư Đả Cổn ôm đùi Bạch Sương Hoa, khiến cho hình tượng của hắn hoàn toàn sụp đổ trong lòng Vĩnh Ninh, hiện tại hình tượng ngây thơ đáng yêu của Thanh Đại cũng đã hoàn toàn sụp đổ, Vĩnh Ninh chỉ có thể than thở mình có mắt không tròng, bị gả vào nhà này…
Hắc hắc hắc, Thanh Đại cười xấu xa, nàng học y, còn có cái gì không biết?
Vĩnh Ninh lại lấy tay vỗ trán, đột nhiên phát hiện Thanh Đại tỷ tỷ cười xấu xa cũng có vẻ giống như Tần tỷ phu, quả thật là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
- Này, có lẽ đã đến lúc rồi…
Thanh Đại gãi gãi đầu, lấy trong hòm thuốc ra một cái hộp nhỏ đưa cho Vĩnh Ninh.
Vĩnh Ninh mở nắp hộp, trong đó là một khối thuốc đen như mực, không phải hoàn cũng không phải viên, mà là tạo thành hình con nít, dung mạo có bảy phần tương tự Tần Lâm.
Vĩnh Ninh hoàn toàn á khẩu nghẹn lời nhìn Thanh Đại, nữ y tiên cười khanh khách, nghịch ngợm le lưỡi một cái.
Cầm lấy ‘người thuốc’ kia, Vĩnh Ninh chợt như nghe văng vẳng bên tai lời cảnh báo của Lý Thái hậu trước đây:
- Con ta, con phải suy nghĩ cho thật kỹ, nếu làm như vậy, tương lai con sẽ không còn là Trưởng Công chúa triều Đại Minh...
Vĩnh Ninh khẽ mỉm cười, lập tức uống thuốc vào.
-----------
Tháng Chạp năm Vạn Lịch mười bốn, Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa qua đời.
Điếu văn trên bia viết: ‘Công chúa húy Nghiêu Anh, là con gái thứ tư Mục Tông Trang Hoàng đế, Từ Thánh Tuyên Văn Minh Túc Hoàng thái hậu sinh ra, cũng là em gái ruột của đương kim thánh thượng Vạn Lịch. Thánh thượng nghe thấy tin dữ, thương tiếc vô cùng, ban cho tuất điển trọng hậu, Hành Sở ty tính toán ngày lành, vào ngày Mười Bảy tháng Chạp cho an táng ở Thanh Lương sơn. Ôi, Công chúa vốn hiền đức thiện lương, được cưng chìu sủng ái, thế nhưng thọ mạng ngắn ngủi như vậy, cầu cho hương hồn nàng được yên nghỉ ngàn thu!’
Ngày đi mai táng trời đổ tuyết thật dày, ba mươi hai tên thái giám chậm rãi mang ra một cỗ áo quan điêu khắc chim phượng sơn vàng, có mấy chục lá cờ tang tiền hô hậu ủng, nghi thức nhạc nhã chuông trống đầy đủ không thiếu thứ gì. Bởi vì chưa từng xuất giá, không có con cháu, cung nữ Tích Họa được Vĩnh Ninh thương yêu nhất khi còn sống tay ôm linh vị, hai mắt sưng húp vì khóc.
Dọc đường cờ bay phất phới, giấy tiền vàng bạc phất phơ theo gió. Các vị tần phi, Công chúa trong cung đều bài trí hương án ở trước cửa, rượu trà nhang đèn cúng tế.
Vĩnh Ninh không tranh chấp với đời, được lòng tất cả mọi người bên trong Tử Cấm thành. Nhưng thuở nhỏ thân thể suy yếu, hôm nay còn trẻ mất sớm ngược lại cũng không khiến cho người ta quá mức giật mình. Mọi người cũng chỉ có thể ta thán nàng hồng nhan bạc mệnh, còn có người nghĩ đến mình cô đơn tịch mịch không khỏi thầm than thở, có lẽ mấy chục năm sau cũng sẽ ra đi trong lạnh lẽo giống như Vĩnh Ninh bây giờ.
Đội ngũ đưa tang đi vòng từ phía Đông Càn Thanh cung mà qua, Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân đứng trên bậc thềm thật cao lặng lẽ nhìn cảnh tượng này. Dù sao cũng là thân muội tử, trong lòng không khỏi chua xót.
Trương Kình theo hầu bên cạnh giơ tay lên giụi giụi mắt, nhỏ ra hai giọt nước mắt cá sấu:
- Trưởng Công chúa còn trẻ mất sớm, trong lòng lão nô cũng đau đớn vô cùng. Nhưng thân thể Hoàng gia đáng giá ngàn vàng, là niềm hy vọng của cả nước, thiết tưởng không thể đau lòng quá đỗi, đứng trong gió lạnh quá lâu. Vạn nhất bệ hạ mắc bệnh, làm sao lão nô gánh vác cho được?!
Trương Thành cũng khuyên nhủ:
- Bệ hạ trở về cung đi, hôm nay tuyết rơi dày, trời rất lạnh.
Đêm qua Vạn Lịch triền miên cùng Trịnh Trinh quá lâu, nay gặp gió lạnh cảm thấy eo lưng có hơi ê ẩm. Hai vị Bạn Bạn khuyên nhủ như vậy vừa hay giúp cho y hạ đài, bèn trầm ngâm nói:
- Thôi được, cũng là em trẫm bạc phước… Đại Trương Bạn Bạn, ngươi tới thăm Thái hậu đi.
- Tuân chỉ!
Trương Kình quay ngược lại hai bước, đi xuống thềm.
Vạn Lịch thở dài một tiếng, nhìn lại quan tài đựng muội muội mình một cái, sau đó quay đầu thong thả đi trở về Càn Thanh cung. Chuyện tranh đoạt ngôi vị Thái tử, tranh đấu trong triều… quá nhiều chuyện đang chờ vị Hoàng đế này, ước chừng từ nay về sau, dần dần y sẽ quên bẵng đi vị muội muội này.
Thiên gia bạc tình, từ trước đến giờ là như vậy.
Bước chân Trương Kình vừa nhanh vừa nhẹ về phía Từ Ninh cung. Vĩnh Ninh chết đi vừa hay kết liễu một mối tâm bệnh của y, tất nhiên tâm trạng nhẹ nhõm trước đó chưa từng có. Mặc dù không thể mượn chuyện này kéo Tần Lâm xuống ngựa lại còn đắc tội Trịnh Trinh, ngược lại hơi có tiếc nuối, nhưng từ miệng bọn Chử Thái Lai biết được Tần Lâm có cấu kết cùng giáo chủ Ma giáo, cũng mở ra một cánh cửa lớn khác...
-----------
Từ Ninh cung ở phía Tây Càn Thanh cung không xa, tuổi Trương Kình cũng chưa cao lắm, một lúc sau đã đi tới bên ngoài cung thất.
Vốn tiết trời tuyết rơi dày đặc, cộng thêm ánh mặt trời ấm áp mùa Đông chiếu khắp cả vùng đất, nhưng Từ Ninh cung lại bao phủ một vầng mây sầu thảm. Bên ngoài bài trí hương án khói bay lượn lờ, thái giám cung nữ trong ngoài đang làm nhiệm vụ dọn dẹp quét sân lộ vẻ bi thương. Nữ nhi được đương triều Thái hậu tuổi già thương yêu nhất đã ra đi, cho dù là xem thường nhưng ngoài mặt nhất định phải làm ra vẻ như cha mẹ chết.
Lý Thái hậu đứng trên bậc thềm trước chính điện ngẩn người, ngây ngốc nhìn đội ngũ đưa tang dần dần tới, mắt rân rấn lệ.
Bọn cung nữ thái giám Từ Ninh cung đều biết lão Thái hậu đang rất đau lòng. Bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, nương nương không uống một hớp nước nào, chỉ ngồi ngây người ra đó, chờ đến khi tiếng nhạc đưa tang vang lên bèn ra cửa đứng, nhìn về phía đám tang như người mất hồn.
Trương Kình thấy vậy vuốt mặt một cái, làm ra vẻ hết sức đau lòng, lại giơ tay lên giụi mắt, đôi mắt hung tàn giảo hoạt trở nên đỏ ửng. Khóe miệng y trễ xuống, lại cố ý làm cho đầu tóc rối tung lên, nhìn qua giống như mới vừa khóc lớn một hồi. Ôi chao, e rằng cho dù là cha mẹ ruột mất đi y cũng không đau lòng tới mức này.
Sau đó vị Trương Ty Lễ này liền nức nở sải bước chạy vào Từ Ninh cung:
- Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương, lão nô cẩn phụng mệnh bệ hạ tới đây hầu hạ. Trưởng Công chúa phương giá chầu trời, trong lòng lão nô khó chịu không bút nào tả xiết, mong rằng nương nương bớt bi ai thuận theo biến cố, bảo trọng phượng thể.
Khóc nức nở nói tới chỗ này, nửa ngày không nghe thấy Thái hậu nương nương lên tiếng, trong lòng Trương Kình kinh ngạc mới ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Lý Thái hậu đứng trên đầu bậc thềm Từ Ninh cung, mặt không lộ vẻ gì nhìn y.
Chẳng lẽ là Thái hậu nương nương đã biết chuyện gì sao? Trương Kình giật nảy mình, vội vàng giơ tay áo lên lau lau nước mắt, lại nặn ra khuôn mặt tươi cười:
- Thái hậu nương nương, xin người hãy bớt đau buồn…
Lý Thái hậu ngẩn ra, cũng giơ tay áo lên giụi mắt, sau đó thở dài thật dài:
- Đứa con gái này của ai gia vô cùng bạc phước, ôi, tới trong sạch đi cũng trong sạch, thanh thanh bạch bạch cả đời, tưởng sẽ đến bên cạnh Quan Âm Bồ Tát làm Thiện Tài Long Nữ.
Lão Thái hậu cũng không biết lai lịch Trương Kình, ngược lại đề phòng bị tên nô tài lão gian cự hoạt này nhìn ra chuyện gì. Nhìn cỗ quan tài của Vĩnh Ninh… nàng cố ý nhắc tới bốn chữ thanh thanh bạch bạch, lại có vẻ như lạy ông tôi ở bụi này.
Đổi lại là Phùng Bảo Phùng Ty Lễ trước kia, Lý Thái hậu không cần phải hao phí tâm tư như vậy. Dù sao vật đổi sao dời, cho dù là Thái hậu nương nương cũng không phải là chuyện nào cũng được như ý.
Mắt nhìn theo quan tài được khiêng ngang qua, Lý Thái hậu cũng không lý tới Trương Kình nữa, lệ quang mờ mắt nhìn quan quách. Nữ nhi người khác xuất giá được mẫu thân ôm khóc một trận đã đời, Vĩnh Ninh xuất giá lại là đưa tang, trong lòng Lý Thái hậu hiện tại vô cùng khó chịu, vừa đau đớn vừa chua xót.
Mới đầu Lý Thái hậu còn hơi oán trách Tần Lâm, đến bây giờ cũng chỉ có thể oán trách nữ nhi mình bạc phận. Nghĩ lại cũng đúng, cho dù là Tần Lâm đáp ứng bỏ vợ mới chính thức cưới Vĩnh Ninh, nhưng làm như vậy không phải là trở thành Trần Thế Mỹ thứ hai sao?! Đầu tiên Vĩnh Ninh định xuất giá gả cho Lương Bang Đoan, gần như trở thành quả phụ, lần thứ hai lại gả cho một tên Trần Thế Mỹ, thanh danh nàng còn có thể tốt đẹp được sao?! Còn không bằng làm như bây giờ, dẫu cho có vẻ hơi hoang đường…
- A Di Đà Phật, đây chính là số phận của nó!
Lý Thái hậu lại rơi vài giọt nước mắt, trong lòng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ chợt cảm thấy thư thái:
- Thôi đi, rốt cục vẫn là lang quân như ý mà nó thích, mặc dù không có danh phận, năm xưa ai gia ở Dụ Vương phủ cũng không có danh phận gì.
Từ nha hoàn quét sân đến Thái hậu một nước, rốt cuộc Lý Thái hậu từng trải đã nhiều, cuối cùng thông suốt. Bất quá hôn sự mà làm như tang sự, cũng không khỏi khiến cho nàng chua xót trong lòng.
Không ai chú ý tới trên mặt lão Thái hậu trừ bi thương ra còn mơ hồ mang theo chút vui vẻ. Càng không ai biết bên ngoài nàng mặc áo bông tang màu trắng, bên hông thắt một sợi dây gai để tang cho con gái, thật ra thì bên trong còn mặc hồng la quần, là cát phục mà mẫu thân hay mặc khi con gái mình xuất giá.
Rốt cục đội ngũ đưa tang khiêng quan quách tới, vốn là Lý Thái hậu không chuẩn bị khóc rống, nhưng vì Trương Kình ở bên cạnh hầu hạ, nàng không thể làm gì khác hơn là cất tiếng khóc lớn lên. Hiện tại Thái hậu khóc lên, Trương Kình cũng không thể không nhúc nhích, vì vậy y cũng khóc theo.
Một vị Thái hậu, một vị chưởng ấn Ty Lễ giám, cả hai đều khóc giả.
Đám cung nữ thái giám cũng than khóc theo, rất nhanh Từ Ninh cung liền bị tiếng khóc bao phủ.
Quan quách được đưa ra Tử Cấm thành trong tiếng khóc, thẳng tới nghĩa địa Thanh Lương sơn, hai bên sai dịch Đông Xưởng, Cẩm Y Hiệu Úy hộ vệ trùng trùng điệp điệp.
Dọc đường kinh sư các nhà huân quý bày bàn cúng tế ngoài đường, dựng rất nhiều lều. Chờ quan quách vừa đến, các quý phụ tiểu thư trong lều đều đi ra tế bái, không ít mệnh phụ có tư cách vào cung gặp được Vĩnh Ninh, tất cả đều nhỏ giọng than dài: Công chúa xinh đẹp nhất đương triều, như hoa như ngọc, vì sao lại bạc mệnh như vậy…
Lúc xế chiều, quan quách đến nghĩa địa Thanh Lương sơn, sau khi cử hành nghi thức liền táng vào địa cung. Theo cửa đá địa cung chậm rãi đóng lại, Vĩnh Ninh Công chúa hương tiêu ngọc nát, một luồng phương hồn từ nay quy về cửu tuyền. Hoặc giả mấy chục năm sau vị tài tử nào đó thấy điếu văn trước mộ phần, cũng sẽ vì nàng thê lương tịch mịch cả đời bỏ ra mấy giọt nước mắt chăng?!
- Hồn hề quy lai, hồn hề quy lai!
Đội ngũ mai táng cởi đồ tang ra đốt rồi trở về, chỉ để lại một ít vệ sĩ thủ lăng và sai dịch Đông Xưởng.
Bên trong địa cung, hai bên thông đạo là hai hàng trường minh đăng leo lét như hạt đậu, bởi vì sâu trong lòng đất cho nên yên tĩnh khác thường, giống như Cửu U hoàng tuyền.
Chợt tiếng bước chân vang lên, một người từ phía sau địa cung bước ra, ánh sáng âm u chiếu lên mặt hắn mập mờ không rõ, chẳng lẽ là Câu Hồn sứ giả?!
Người tới không ai xa lạ, chính là Đề Đốc Đông Xưởng Vũ Xương Bá Tần Lâm!
Hắn cười hì hì đi tới bên cạnh quan quách, đưa tay vỗ vỗ:
- Dậy được rồi!
Trong quan quách lại không có thanh âm nào.
- Ủa, chẳng lẽ?
Tần Lâm giật mình, luống cuống tay chân mở nắp quan quách ra xem.
Quan quách có hai tầng, tầng bên trong là quan, tầng ngoài là quách, đều là gỗ đỏ Nam Dương tạc thành, cực kỳ bền chắc nặng nề. Mặc dù đinh đóng nắp quan toàn là đinh sống, nhưng dưới tình thế cấp bách Tần Lâm muốn mở ra cũng phải hao phí rất nhiều sức lực. Đến khi mở ra được hai nắp trong ngoài hắn đã toát mồ hôi toàn thân dù trời đang rét lạnh.
Nếu không phải là luyện qua Chu Dịch Tham Đồng Khế, khí lực lớn hơn người bình thường không ít, có lẽ Tần Lâm không thể mở ra nắp quan quách dày cộm nặng nề như vậy.
Chỉ thấy trong quan lót đầy gấm vóc và châu báu, Vĩnh Ninh Công chúa lẳng lặng nằm ở chính giữa, sắc mặt trông rất sống động, nhưng hai mắt nhắm nghiền không biết sống hay chết.
Nàng có thể giấu giếm được người khác nhưng không gạt được Tần Lâm xuất thân pháp y, hắn thấy vậy bèn cười lên:
- Người đẹp ngủ say muốn hoàng tử hôn đánh thức ư, được rồi!
Tần Lâm cúi người xuống, ra sức hút mạnh vào đôi môi thơm ngọt mềm mại của Vĩnh Ninh. Cái hôn này rất sâu, Trưởng Công chúa thỉnh thoảng nghịch ngợm một lần bị nghẹn đến mặt mũi đỏ bừng, quơ tay đẩy Tần Lâm ra.
Trương Kình nhìn gói cặn thuốc kia cười âm lãnh, vừa xoay tròn chiếc nhẫn Hán ngọc trên ngón tay cái vừa thở ra một hơi thật dài:
- Chết hay lắm, chết hay lắm!
Y ngàn vạn lần không ngờ rằng, bây giờ trong phòng của Vĩnh Ninh chỉ còn lại Thanh Đại cùng Tích Họa, cũng không phải là khung cảnh trời sầu đất thảm, mà các nàng đang cười hỉ hả đùa giỡn vui vẻ với nhau.
Cửa sổ đang đóng, vì tránh gió nên treo thêm màn cửa vừa dày vừa nặng, ngăn cách tất cả thanh âm trong ngoài. Cho nên Vĩnh Ninh cũng không cần giả bộ bị bệnh, giãy giụa muốn bò dậy từ trên giường.
Tích Họa ấn nàng trở lại giường, Thanh Đại nắm lấy cổ tay Vĩnh Ninh, nói với vẻ già dặn:
- Ừm, mạch tượng phù mà đập nhanh, sắc mặt vàng vọt đôi môi khô nẻ, đây là dấu hiệu nhiễm phong hàn uất chuyển thành phế nhiệt. Bệnh không nằm giữa da và cơ, không nằm trong cơ, không nằm trong dạ dày, mà nằm ở cao hoang (ý nói hết phương cứu chữa). Tích Họa, mau lấy thuốc tới đây, có thể kéo dài khắc nào hay khắc ấy, có hậu sự gì mau thông báo đi!
Tích Họa làm bộ đi lấy thuốc.
Vĩnh Ninh cười mãi không thôi, bị Thanh Đại giữ chặt không bò dậy nổi, gấp đến độ chu cái miệng nhỏ nhắn ăn vạ:
- Không chịu không chịu, thì ra Thanh Đại tỷ tỷ xấu nhất, sợ Nghiêu Anh cướp đi tỷ phu, muốn dùng thuốc hại chết muội!
Thanh Đại vào cung chẩn trị cho Vĩnh Ninh, lúc gặp nhau Vĩnh Ninh mắc cỡ mặt đỏ tía tai. Đã từng làm chuyện ấy với Tần Lâm, quả thật không tiện nhìn mặt Thanh Đại.
Thế nhưng nữ y tiên thoạt nhìn ngây thơ khả ái, thật ra không thành thật chút nào. Một hồi muốn kiểm tra Vĩnh Ninh còn thân hoàn bích hay không, một hồi lại muốn dạy nàng Động Huyền Tử tam thập lục thức.
Trời ơi, sau khi Tần Lâm thi triển chiêu Lại Lư Đả Cổn ôm đùi Bạch Sương Hoa, khiến cho hình tượng của hắn hoàn toàn sụp đổ trong lòng Vĩnh Ninh, hiện tại hình tượng ngây thơ đáng yêu của Thanh Đại cũng đã hoàn toàn sụp đổ, Vĩnh Ninh chỉ có thể than thở mình có mắt không tròng, bị gả vào nhà này…
Hắc hắc hắc, Thanh Đại cười xấu xa, nàng học y, còn có cái gì không biết?
Vĩnh Ninh lại lấy tay vỗ trán, đột nhiên phát hiện Thanh Đại tỷ tỷ cười xấu xa cũng có vẻ giống như Tần tỷ phu, quả thật là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.
- Này, có lẽ đã đến lúc rồi…
Thanh Đại gãi gãi đầu, lấy trong hòm thuốc ra một cái hộp nhỏ đưa cho Vĩnh Ninh.
Vĩnh Ninh mở nắp hộp, trong đó là một khối thuốc đen như mực, không phải hoàn cũng không phải viên, mà là tạo thành hình con nít, dung mạo có bảy phần tương tự Tần Lâm.
Vĩnh Ninh hoàn toàn á khẩu nghẹn lời nhìn Thanh Đại, nữ y tiên cười khanh khách, nghịch ngợm le lưỡi một cái.
Cầm lấy ‘người thuốc’ kia, Vĩnh Ninh chợt như nghe văng vẳng bên tai lời cảnh báo của Lý Thái hậu trước đây:
- Con ta, con phải suy nghĩ cho thật kỹ, nếu làm như vậy, tương lai con sẽ không còn là Trưởng Công chúa triều Đại Minh...
Vĩnh Ninh khẽ mỉm cười, lập tức uống thuốc vào.
-----------
Tháng Chạp năm Vạn Lịch mười bốn, Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa qua đời.
Điếu văn trên bia viết: ‘Công chúa húy Nghiêu Anh, là con gái thứ tư Mục Tông Trang Hoàng đế, Từ Thánh Tuyên Văn Minh Túc Hoàng thái hậu sinh ra, cũng là em gái ruột của đương kim thánh thượng Vạn Lịch. Thánh thượng nghe thấy tin dữ, thương tiếc vô cùng, ban cho tuất điển trọng hậu, Hành Sở ty tính toán ngày lành, vào ngày Mười Bảy tháng Chạp cho an táng ở Thanh Lương sơn. Ôi, Công chúa vốn hiền đức thiện lương, được cưng chìu sủng ái, thế nhưng thọ mạng ngắn ngủi như vậy, cầu cho hương hồn nàng được yên nghỉ ngàn thu!’
Ngày đi mai táng trời đổ tuyết thật dày, ba mươi hai tên thái giám chậm rãi mang ra một cỗ áo quan điêu khắc chim phượng sơn vàng, có mấy chục lá cờ tang tiền hô hậu ủng, nghi thức nhạc nhã chuông trống đầy đủ không thiếu thứ gì. Bởi vì chưa từng xuất giá, không có con cháu, cung nữ Tích Họa được Vĩnh Ninh thương yêu nhất khi còn sống tay ôm linh vị, hai mắt sưng húp vì khóc.
Dọc đường cờ bay phất phới, giấy tiền vàng bạc phất phơ theo gió. Các vị tần phi, Công chúa trong cung đều bài trí hương án ở trước cửa, rượu trà nhang đèn cúng tế.
Vĩnh Ninh không tranh chấp với đời, được lòng tất cả mọi người bên trong Tử Cấm thành. Nhưng thuở nhỏ thân thể suy yếu, hôm nay còn trẻ mất sớm ngược lại cũng không khiến cho người ta quá mức giật mình. Mọi người cũng chỉ có thể ta thán nàng hồng nhan bạc mệnh, còn có người nghĩ đến mình cô đơn tịch mịch không khỏi thầm than thở, có lẽ mấy chục năm sau cũng sẽ ra đi trong lạnh lẽo giống như Vĩnh Ninh bây giờ.
Đội ngũ đưa tang đi vòng từ phía Đông Càn Thanh cung mà qua, Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân đứng trên bậc thềm thật cao lặng lẽ nhìn cảnh tượng này. Dù sao cũng là thân muội tử, trong lòng không khỏi chua xót.
Trương Kình theo hầu bên cạnh giơ tay lên giụi giụi mắt, nhỏ ra hai giọt nước mắt cá sấu:
- Trưởng Công chúa còn trẻ mất sớm, trong lòng lão nô cũng đau đớn vô cùng. Nhưng thân thể Hoàng gia đáng giá ngàn vàng, là niềm hy vọng của cả nước, thiết tưởng không thể đau lòng quá đỗi, đứng trong gió lạnh quá lâu. Vạn nhất bệ hạ mắc bệnh, làm sao lão nô gánh vác cho được?!
Trương Thành cũng khuyên nhủ:
- Bệ hạ trở về cung đi, hôm nay tuyết rơi dày, trời rất lạnh.
Đêm qua Vạn Lịch triền miên cùng Trịnh Trinh quá lâu, nay gặp gió lạnh cảm thấy eo lưng có hơi ê ẩm. Hai vị Bạn Bạn khuyên nhủ như vậy vừa hay giúp cho y hạ đài, bèn trầm ngâm nói:
- Thôi được, cũng là em trẫm bạc phước… Đại Trương Bạn Bạn, ngươi tới thăm Thái hậu đi.
- Tuân chỉ!
Trương Kình quay ngược lại hai bước, đi xuống thềm.
Vạn Lịch thở dài một tiếng, nhìn lại quan tài đựng muội muội mình một cái, sau đó quay đầu thong thả đi trở về Càn Thanh cung. Chuyện tranh đoạt ngôi vị Thái tử, tranh đấu trong triều… quá nhiều chuyện đang chờ vị Hoàng đế này, ước chừng từ nay về sau, dần dần y sẽ quên bẵng đi vị muội muội này.
Thiên gia bạc tình, từ trước đến giờ là như vậy.
Bước chân Trương Kình vừa nhanh vừa nhẹ về phía Từ Ninh cung. Vĩnh Ninh chết đi vừa hay kết liễu một mối tâm bệnh của y, tất nhiên tâm trạng nhẹ nhõm trước đó chưa từng có. Mặc dù không thể mượn chuyện này kéo Tần Lâm xuống ngựa lại còn đắc tội Trịnh Trinh, ngược lại hơi có tiếc nuối, nhưng từ miệng bọn Chử Thái Lai biết được Tần Lâm có cấu kết cùng giáo chủ Ma giáo, cũng mở ra một cánh cửa lớn khác...
-----------
Từ Ninh cung ở phía Tây Càn Thanh cung không xa, tuổi Trương Kình cũng chưa cao lắm, một lúc sau đã đi tới bên ngoài cung thất.
Vốn tiết trời tuyết rơi dày đặc, cộng thêm ánh mặt trời ấm áp mùa Đông chiếu khắp cả vùng đất, nhưng Từ Ninh cung lại bao phủ một vầng mây sầu thảm. Bên ngoài bài trí hương án khói bay lượn lờ, thái giám cung nữ trong ngoài đang làm nhiệm vụ dọn dẹp quét sân lộ vẻ bi thương. Nữ nhi được đương triều Thái hậu tuổi già thương yêu nhất đã ra đi, cho dù là xem thường nhưng ngoài mặt nhất định phải làm ra vẻ như cha mẹ chết.
Lý Thái hậu đứng trên bậc thềm trước chính điện ngẩn người, ngây ngốc nhìn đội ngũ đưa tang dần dần tới, mắt rân rấn lệ.
Bọn cung nữ thái giám Từ Ninh cung đều biết lão Thái hậu đang rất đau lòng. Bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, nương nương không uống một hớp nước nào, chỉ ngồi ngây người ra đó, chờ đến khi tiếng nhạc đưa tang vang lên bèn ra cửa đứng, nhìn về phía đám tang như người mất hồn.
Trương Kình thấy vậy vuốt mặt một cái, làm ra vẻ hết sức đau lòng, lại giơ tay lên giụi mắt, đôi mắt hung tàn giảo hoạt trở nên đỏ ửng. Khóe miệng y trễ xuống, lại cố ý làm cho đầu tóc rối tung lên, nhìn qua giống như mới vừa khóc lớn một hồi. Ôi chao, e rằng cho dù là cha mẹ ruột mất đi y cũng không đau lòng tới mức này.
Sau đó vị Trương Ty Lễ này liền nức nở sải bước chạy vào Từ Ninh cung:
- Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương, lão nô cẩn phụng mệnh bệ hạ tới đây hầu hạ. Trưởng Công chúa phương giá chầu trời, trong lòng lão nô khó chịu không bút nào tả xiết, mong rằng nương nương bớt bi ai thuận theo biến cố, bảo trọng phượng thể.
Khóc nức nở nói tới chỗ này, nửa ngày không nghe thấy Thái hậu nương nương lên tiếng, trong lòng Trương Kình kinh ngạc mới ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Lý Thái hậu đứng trên đầu bậc thềm Từ Ninh cung, mặt không lộ vẻ gì nhìn y.
Chẳng lẽ là Thái hậu nương nương đã biết chuyện gì sao? Trương Kình giật nảy mình, vội vàng giơ tay áo lên lau lau nước mắt, lại nặn ra khuôn mặt tươi cười:
- Thái hậu nương nương, xin người hãy bớt đau buồn…
Lý Thái hậu ngẩn ra, cũng giơ tay áo lên giụi mắt, sau đó thở dài thật dài:
- Đứa con gái này của ai gia vô cùng bạc phước, ôi, tới trong sạch đi cũng trong sạch, thanh thanh bạch bạch cả đời, tưởng sẽ đến bên cạnh Quan Âm Bồ Tát làm Thiện Tài Long Nữ.
Lão Thái hậu cũng không biết lai lịch Trương Kình, ngược lại đề phòng bị tên nô tài lão gian cự hoạt này nhìn ra chuyện gì. Nhìn cỗ quan tài của Vĩnh Ninh… nàng cố ý nhắc tới bốn chữ thanh thanh bạch bạch, lại có vẻ như lạy ông tôi ở bụi này.
Đổi lại là Phùng Bảo Phùng Ty Lễ trước kia, Lý Thái hậu không cần phải hao phí tâm tư như vậy. Dù sao vật đổi sao dời, cho dù là Thái hậu nương nương cũng không phải là chuyện nào cũng được như ý.
Mắt nhìn theo quan tài được khiêng ngang qua, Lý Thái hậu cũng không lý tới Trương Kình nữa, lệ quang mờ mắt nhìn quan quách. Nữ nhi người khác xuất giá được mẫu thân ôm khóc một trận đã đời, Vĩnh Ninh xuất giá lại là đưa tang, trong lòng Lý Thái hậu hiện tại vô cùng khó chịu, vừa đau đớn vừa chua xót.
Mới đầu Lý Thái hậu còn hơi oán trách Tần Lâm, đến bây giờ cũng chỉ có thể oán trách nữ nhi mình bạc phận. Nghĩ lại cũng đúng, cho dù là Tần Lâm đáp ứng bỏ vợ mới chính thức cưới Vĩnh Ninh, nhưng làm như vậy không phải là trở thành Trần Thế Mỹ thứ hai sao?! Đầu tiên Vĩnh Ninh định xuất giá gả cho Lương Bang Đoan, gần như trở thành quả phụ, lần thứ hai lại gả cho một tên Trần Thế Mỹ, thanh danh nàng còn có thể tốt đẹp được sao?! Còn không bằng làm như bây giờ, dẫu cho có vẻ hơi hoang đường…
- A Di Đà Phật, đây chính là số phận của nó!
Lý Thái hậu lại rơi vài giọt nước mắt, trong lòng xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ chợt cảm thấy thư thái:
- Thôi đi, rốt cục vẫn là lang quân như ý mà nó thích, mặc dù không có danh phận, năm xưa ai gia ở Dụ Vương phủ cũng không có danh phận gì.
Từ nha hoàn quét sân đến Thái hậu một nước, rốt cuộc Lý Thái hậu từng trải đã nhiều, cuối cùng thông suốt. Bất quá hôn sự mà làm như tang sự, cũng không khỏi khiến cho nàng chua xót trong lòng.
Không ai chú ý tới trên mặt lão Thái hậu trừ bi thương ra còn mơ hồ mang theo chút vui vẻ. Càng không ai biết bên ngoài nàng mặc áo bông tang màu trắng, bên hông thắt một sợi dây gai để tang cho con gái, thật ra thì bên trong còn mặc hồng la quần, là cát phục mà mẫu thân hay mặc khi con gái mình xuất giá.
Rốt cục đội ngũ đưa tang khiêng quan quách tới, vốn là Lý Thái hậu không chuẩn bị khóc rống, nhưng vì Trương Kình ở bên cạnh hầu hạ, nàng không thể làm gì khác hơn là cất tiếng khóc lớn lên. Hiện tại Thái hậu khóc lên, Trương Kình cũng không thể không nhúc nhích, vì vậy y cũng khóc theo.
Một vị Thái hậu, một vị chưởng ấn Ty Lễ giám, cả hai đều khóc giả.
Đám cung nữ thái giám cũng than khóc theo, rất nhanh Từ Ninh cung liền bị tiếng khóc bao phủ.
Quan quách được đưa ra Tử Cấm thành trong tiếng khóc, thẳng tới nghĩa địa Thanh Lương sơn, hai bên sai dịch Đông Xưởng, Cẩm Y Hiệu Úy hộ vệ trùng trùng điệp điệp.
Dọc đường kinh sư các nhà huân quý bày bàn cúng tế ngoài đường, dựng rất nhiều lều. Chờ quan quách vừa đến, các quý phụ tiểu thư trong lều đều đi ra tế bái, không ít mệnh phụ có tư cách vào cung gặp được Vĩnh Ninh, tất cả đều nhỏ giọng than dài: Công chúa xinh đẹp nhất đương triều, như hoa như ngọc, vì sao lại bạc mệnh như vậy…
Lúc xế chiều, quan quách đến nghĩa địa Thanh Lương sơn, sau khi cử hành nghi thức liền táng vào địa cung. Theo cửa đá địa cung chậm rãi đóng lại, Vĩnh Ninh Công chúa hương tiêu ngọc nát, một luồng phương hồn từ nay quy về cửu tuyền. Hoặc giả mấy chục năm sau vị tài tử nào đó thấy điếu văn trước mộ phần, cũng sẽ vì nàng thê lương tịch mịch cả đời bỏ ra mấy giọt nước mắt chăng?!
- Hồn hề quy lai, hồn hề quy lai!
Đội ngũ mai táng cởi đồ tang ra đốt rồi trở về, chỉ để lại một ít vệ sĩ thủ lăng và sai dịch Đông Xưởng.
Bên trong địa cung, hai bên thông đạo là hai hàng trường minh đăng leo lét như hạt đậu, bởi vì sâu trong lòng đất cho nên yên tĩnh khác thường, giống như Cửu U hoàng tuyền.
Chợt tiếng bước chân vang lên, một người từ phía sau địa cung bước ra, ánh sáng âm u chiếu lên mặt hắn mập mờ không rõ, chẳng lẽ là Câu Hồn sứ giả?!
Người tới không ai xa lạ, chính là Đề Đốc Đông Xưởng Vũ Xương Bá Tần Lâm!
Hắn cười hì hì đi tới bên cạnh quan quách, đưa tay vỗ vỗ:
- Dậy được rồi!
Trong quan quách lại không có thanh âm nào.
- Ủa, chẳng lẽ?
Tần Lâm giật mình, luống cuống tay chân mở nắp quan quách ra xem.
Quan quách có hai tầng, tầng bên trong là quan, tầng ngoài là quách, đều là gỗ đỏ Nam Dương tạc thành, cực kỳ bền chắc nặng nề. Mặc dù đinh đóng nắp quan toàn là đinh sống, nhưng dưới tình thế cấp bách Tần Lâm muốn mở ra cũng phải hao phí rất nhiều sức lực. Đến khi mở ra được hai nắp trong ngoài hắn đã toát mồ hôi toàn thân dù trời đang rét lạnh.
Nếu không phải là luyện qua Chu Dịch Tham Đồng Khế, khí lực lớn hơn người bình thường không ít, có lẽ Tần Lâm không thể mở ra nắp quan quách dày cộm nặng nề như vậy.
Chỉ thấy trong quan lót đầy gấm vóc và châu báu, Vĩnh Ninh Công chúa lẳng lặng nằm ở chính giữa, sắc mặt trông rất sống động, nhưng hai mắt nhắm nghiền không biết sống hay chết.
Nàng có thể giấu giếm được người khác nhưng không gạt được Tần Lâm xuất thân pháp y, hắn thấy vậy bèn cười lên:
- Người đẹp ngủ say muốn hoàng tử hôn đánh thức ư, được rồi!
Tần Lâm cúi người xuống, ra sức hút mạnh vào đôi môi thơm ngọt mềm mại của Vĩnh Ninh. Cái hôn này rất sâu, Trưởng Công chúa thỉnh thoảng nghịch ngợm một lần bị nghẹn đến mặt mũi đỏ bừng, quơ tay đẩy Tần Lâm ra.