Về phần Vạn Lịch muốn hận cũng phải hận Vương Hoàng hậu, tự nhiên Trương Ty Lễ tránh sang một bên, dù sao Vương Hoàng hậu cũng đã bất chấp hết thảy, nàng bị Trịnh Trinh ép rất khổ, liều mạng bị Vạn Lịch ghi hận chỉ cần lật được Trịnh Trinh.
Chu Thường Lạc làm Thái tử, mẹ đẻ của y là Vương Cung Phi hiền lành vô hại, tuyệt không thể nào đoạt ngôi Hoàng hậu của nàng, cho dù là cả đời
Vạn Lịch không thèm nhìn tới nàng cũng là xứng đáng.
Lật đổ Tần Lâm, ủng lập Thái tử, củng cố quyền vị, bài toán một đá hạ ba chim của Trương Kình có thể nói là tuyệt diệu.
Không ngờ tình huống xoay chuyển quá nhanh, nếu Tần Lâm sớm có chuẩn bị, không khó nghĩ đến chắc chắn hắn sẽ báo cho Trịnh Trinh. Tính toán của
Trương Kình bộc lộ ra ánh sáng, tất nhiên sẽ phải hứng chịu Trịnh Trinh trả thù. Bởi vì không bắt được Bạch Liên giáo chủ, y hoàn toàn không có cách nào triển khai phản kích với Tần Lâm và Trịnh Trinh, ngay cả Vương
Hoàng hậu cũng nhất định sẽ lui về, bỏ lại Trương Kình một mình.
Thời gian trước Trương Kình lá mặt lá trái với gian phi Trịnh Trinh, nhân cơ hội khuếch trương thế lực ở nội đình ngoại triều, vốn muốn lợi dụng công ủng lập Hoàng trưởng tử để ngăn chặn đám thanh lưu. Nhưng hiện tại Tần Lâm ngược lại tiên hạ thủ vi cường, võ huân quý thích và thanh lưu văn thần đều đem lòng oán hận Trương Ty Lễ.
Trương Kình có khổ mà không thể nói, y rất muốn xông ra hét lớn một tiếng ‘Ta vốn muốn ủng lập Hoàng trưởng tử!’
Nhưng không thể làm như vậy, quan văn ngoại triều sẽ không tin tưởng y, Vạn Lịch và Trịnh Trinh cũng sẽ hận chết y.
Đi sai một nước thua cả bàn, mất đi vốn liếng Vương Hoàng hậu, ngoại triều quan văn và huân quý đang trở giáo, Trịnh Trinh cũng làm kinh động tới âm mưu của y, tình huống Trương Kình hiện tại thật sự không ổn.
Lưu Thủ Hữu nghiến răng nghiến lợi, giận dữ bất bình nói:
- Chuyện lần này bị phá hỏng là do Chu Ứng Trinh!
Tần Lâm sửa trị Lưu Thủ Hữu không biết bao nhiêu lần, Lưu Đô Đốc đã có hơi quen. Ngược lại lần này trúng kế của tên phế vật Chu Ứng Trinh kia,
Lưu Thủ Hữu cảm giác trí tuệ và nhân cách của mình đều bị chà đạp thê thảm.
Chử Thái Lai cũng nói:
- Chúng tiểu nhân thăm dò, nghe được Quốc Công Chu Ứng Trinh liên lạc các nhà huân quý kinh sư muốn làm khó Ty Lễ Đại nhân. Các nhà bị y mua chuộc, có rất nhiều người phụ họa.
- Tần Lâm cũng không nói, thế nhưng tên Chu Ứng Trinh kia lại dám đối nghịch với chúng ta, hừ hừ…
Trương Kình vỗ mạnh xuống bàn, mắt trợn trừng bắn ra hung quang dữ tợn.
-----------
Thưởng tuyết nhã tập bởi vì khuấy nhiễu không vui mà giải tán, sau khi các vị võ huân quý thích và thanh lưu văn thần trở lại kinh sư, không khỏi nghiến răng thóa mạ quyền yêm loạn chính, Đề Kỵ hoành hành.
Bất kể là huân quý hay là quan văn, thay vì nói bọn họ căm phẫn vì nghĩa, không bằng nói là sau khi bị đụng chạm tới ích lợi bèn trở giáo phản kích Trương Kình.
Là một Đại thái giám thành công, Trương Kình cũng tham tiền như mạng như rất nhiều vị tiền bối của mình. Cho nên y mở rất nhiều cửa hàng, tiền trang, ngân lâu ở kinh thành, giương cờ hiệu lên để mua bán bá vương, chuyện này có rất nhiều xung đột với đám huân thích vốn rất thích kinh doanh sản nghiệp.
Lại nói Trương Kình không chỉ có tham tiền, còn phải lén lút đút lót cho đương kim thiên tử Vạn Lịch Hoàng đế, chuyển bạc vào trong nội khố. Đây cũng là một trong những pháp môn giúp cho thời gian gần đây lúc nào y cũng được mặt rồng ưu ái. Cho nên thứ nhất Trương Ty Lễ chi tiêu lớn, thứ hai lại ỷ vào sau lưng còn có Vạn Lịch, từ trước tới nay ăn uống không khỏi hơi quá tham lam khó coi.
Từ trước tới nay tranh đấu trong triều thứ nhất là quyền, thứ hai là tiền. Nếu như là bình thời, hai bên nhượng bộ một bước cũng có thể thu xếp êm xuôi ổn thỏa. Nhưng gần đây bởi vì con đường tơ lụa khai thông, là điểm cuối về phía Bắc Kinh Hàng Đại Vận Hà, kinh sư là trung tâm thương mại Hoa Bắc càng thêm phồn vinh tấp nập, xung đột về buôn bán giữa Trương Kình là đại biểu nội đình hoạn quan với võ huân quý thích càng thêm kịch liệt.
Trớ trêu là con đường tơ lụa bị Tần Lâm cầm giữ, hắn muốn đứng ra làm khó Trương Kình, đám võ huân quý thích nên chọn phe nào thật sự là quá đơn giản, huống chi còn có Thành Quốc Công đứng mũi chịu sào, sợ gì chứ?
Trong khách sảnh thứ hai phủ Thành Quốc Công, các vị huân quý kinh sư tề tựu đầy đủ. Định Quốc Công, Võ Thanh Hầu, cơ hồ các nhà Hầu phủ Bá phủ đều có người cầm quyền đang ngồi.
Lão quốc cựu Lý Cao Võ Thanh Hầu phủ mặt đỏ tới mang tai phun một bãi nước bọt:
- Tên Trương Kình này thật là ghê tởm, cửa hàng gấm lụa nhà ta ở ngoài
Tây Hoa môn gần đây bị người của dũng sĩ doanh nhiều lần tới quấy nhiễu. Hừ, chỉ là một tên gia nô mà thôi, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt
Phật, ngay cả mặt mũi lão Thái hậu cũng không nể hay sao?
Lý Cao xuất thân thị tỉnh, chỉ quen nói thẳng không quen quanh co, ngược lại rất hợp khẩu vị đám huân quý, lập tức khơi dậy hưởng ứng. Không ít người mồm năm miệng mười lên án Trương Kình, thật ra chính là lên án Vạn Lịch Hoàng đế, chỉ bất quá không tiện nói thẳng ra mà thôi.
Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh vuốt cằm mỉm cười liên tục, lại đưa mắt quan sát Tần Lâm ngồi trong đám khách quan. Trước đây phủ đệ của y vắng tanh, gần đây người người lui tới tấp nập toàn là do Tần Lâm ban tặng.
Tần Lâm mỉm cười không nói, nhìn đám huân quý lên án Trương Kình giống như một người ngoài hoàn toàn không có liên quan gì tới chuyện này. Ánh mắt hắn không nhìn vào bất kỳ điểm cụ thể nào, mà là nhìn về phương xa vô hạn...
Triều Minh đi tới năm Gia Tĩnh Vạn Lịch, ích lợi của huân quý và Hoàng đế đã có khác biệt rất lớn, nội đình quyền yêm là phụ thuộc hoàng quyền, tất nhiên tồn tại mâu thuẫn với huân quý. Phát triển càng về sau, hoặc chính là Ngụy Trung Hiền Cửu Thiên Tuế năm Thiên Khải, bằng không cũng là năm Sùng Trinh quốc khố trống rỗng chỉ có chuột chạy, Kiến Nô và Lưu
Khấu đánh nát thiên hạ, mà đám huân quý vẫn không chịu móc tiền túi giúp lương hướng cho quân.
Lý Cao cầm đầu những huân quý này, cũng không phải là vì lợi ích của mình, vấn đề là đúng sai đâu đó rõ ràng. Vạn Lịch và Trương Kình là loại người tham tiền, chẳng lẽ bọn Lý Cao không nhọc mà thu hoạch là chuyện đương nhiên?!
Ngũ Phong hải thương giàu nứt đố đổ vách, nhưng Kim Anh Cơ và đám thuộc hạ hải thương của nàng ngụp lặn trong sóng dữ, cả ngày nếu không phải là chống chọi cuồng phong bão táp vậy cũng tắm máu chém giết với người Tây Dương. Tào Bang tài hùng thế lớn, nhưng từ Điền Thất gia đến chưởng quỹ trướng phòng, đến phu khuân vác bến tàu, ai mà không lao động vất vả?!
Ngay cả của cải Tần Lâm thu được cũng là hắn dẫn các huynh đệ vào sanh ra tử, khai thác hải mậu, bình định Mạc Bắc, phục hưng con đường tơ lụa, dùng trí tuệ và máu đổi lấy.
Bất kể Vạn Lịch, Trương Kình hay là đám huân quý này, người ngồi ở trong nhà, tiền từ trên trời rơi xuống, chuyện tốt như vậy ngay cả Tần Đốc
Chủ nằm mơ cũng không thấy.
Trung Thạch Du (Công ty xăng dầu Trung Quốc) cũng không bằng bọn họ.
Bây giờ đám huân quý căm phẫn bất bình chỉ trích Trương Kình, mơ hồ lộ ra ý giật giây Tần Lâm ra mặt thay bọn họ, nhưng ai mà biết được Tần Bá gia ánh mắt thâm sâu giờ phút này rốt cục đang nghĩ những gì.
Ho khan một cái, Chu Ứng Trinh thấy Tần Lâm chậm chạp không lên tiếng nói, bèn dùng hai tay đè hờ xuống:
- Chư vị, chư vị, hãy nghe Chu mỗ một lời. Chúng ta là thân quyến thiên gia, người của đế vương, Trương Kình bất quá là một tên yêm nô mà thôi, làm sao có thể cho y tùy ý ức hiếp mình như vậy?! Tần Bá gia thủ đoạn cao minh, cũng là người trong chúng ta, theo bản Quốc Công thấy thế cục hôm nay phải mời hắn ra mặt đối phó lão yêm nô một phen mới được!
Tần Lâm đã được phong Vũ Xương Bá, cũng coi là một thành viên trong huân quý.
Lý Cao lập tức nói:
- Đúng, chúng ta đều nghe Tần Bá gia.
- Cô trượng thần cơ diệu toán, tiểu điệt xin nhất nhất nghe theo!
Từ Đình Phụ rất tiêu sái chắp tay một cái.
Càng nhiều võ huân quý thích hơn rối rít bày tỏ lần này sẽ nghe theo Tần Lâm. Bọn họ biết rõ thật ra là Tần Lâm muốn đối phó Trương Kình, nhưng vẫn nói như mình chịu uất ức rất lớn, cầu xin Tần Lâm chủ trì công đạo.
- Nói hay, nói hay lắm…
Lúc này Tần Lâm như mới vừa phục hồi tinh thần lại, cười gật đầu đáp ứng.
-----------
Tường hồng ngói xanh, đình đài lầu các, tiểu kiều nước chảy, giả sơn làm bằng Thái Hồ thạch, chính là hoa viên theo kiểu Tô Châu nổi tiếng. Thế nhưng tuyết đọng trắng xóa, mái hiên đọng cột băng, trên cành cây rụng sạch lá cũng bám băng tuyết trong suốt, lại lộ ra phong cảnh của miền
Bắc.
Đây chính là nhà đương triều Thủ Phụ Thân Thời Hành Thân lão tiên sinh, đứng đầu triều cương, chấp chưởng trung tâm, đương triều Tể tướng ngụ ở kinh sư, nguyên tịch Tô Châu.
Triều Vạn Lịch trước sau trải qua ba đời Thủ Phụ, Trương Cư Chính nắm đại quyền, độc đoán chuyên quyền. Trương Tứ Duy hết sức âm trầm, tính tình lại cứng nhắc, duy Thân lão tiên sinh tiêu sái hơn nhiều, ở nhà cũng không đội Trung Tĩnh quán, mặc yến phục, mà mặc áo bông xanh, đầu đội Hạo Nhiên cân, lưng thắt dây tơ màu đen, nghiễm nhiên như một phú gia Giang Nam.
Có lẽ đời này lão chỉ muốn làm Thủ Phụ bình yên thêm vài năm nữa, sau đó về hưu trở về quê làm phú ông Giang Nam.
Thân Thời Hành cho lui nha hoàn người làm, một mình ngồi lẳng lặng trong lương đình ở vườn hoa, trên bàn đặt một chiếc lò than nhỏ trên có một ấm trà sôi sùng sục, lão đang giơ tay vuốt ve thân lò được bọc thật dày, như có điều suy nghĩ.
Bước chân đạp trên tuyết đọng phát ra tiếng vang xào xạc, đang tiến về phía này.
Thân Thời Hành cũng không quay đầu lại, không mặn không lạt nói:
- Tần Bá gia tới cửa, lão phu không kịp tiếp đón từ xa. Không biết Bá gia có gì chỉ giáo?
Trong lời nói lộ ra vẻ xa lạ, Thân Thời Hành đã gia Tả Trụ Quốc, chính nhất phẩm quan văn, Tần Lâm Vũ Xương Bá lại là cực phẩm, bàn về lý Tả
Trụ Quốc là trên, nhưng ai có thể làm cho đương triều Thủ Phụ ra xa nghênh đón, lại chỉ giáo cho đương triều Thủ Phụ như vậy!?
Tần Lâm!
Hắn bất kể vẻ xa lạ của Thân Thời Hành, không hề khách sáo ngồi đối diện với lão tiên sinh, thấy trên bàn có hai chén trà bèn khẽ mỉm cười, tự mình cầm lấy bình trà, trước hết châm cho Thân Thời Hành một chén, sau đó cũng rót trà cho mình.
- Lão tiên sinh thật là tự tại, dường như trong triều cũng không hề có quyền yêm hoành hành, dường như chưa từng nghe qua tới tranh quốc bản, dường như vạn dặm giang sơn này một mảnh thái bình, dường như triều Đại
Minh chúng ta vĩnh viễn như mặt trời đứng bóng!
Thanh âm Tần Lâm càng lúc càng lớn, nở một nụ cười lạnh lẽo:
- Thân Nhữ Mặc Thân lão tiên sinh, lão cũng từng là người trong Giang
Lăng đảng, lão cũng từng phụ tá Trương Giang Lăng dứt khoát tiến hành triều chính mới, lão cũng từng oanh oanh liệt liệt một thời, hôm nay vẫn còn ở vị trí Thủ Phụ, vạn dặm giang sơn vô cùng triển vọng,
Thân Thời Hành ngẩn ra, lão biết Tần Lâm và Trương Kình tranh đấu, đoán trước lần này Tần Lâm tới đây nhất định là muốn thuyết phục lão đối phó
Trương Kình, thậm chí ngay cả lời lẽ cũng đã đoán được. Trương Kình Ty
Lễ giám quyền thế dâng cao, xâm đoạt quyền Các Thần, cho nên Thân Các
Lão và Tần Bá gia cùng chung cừu địch.
Nào có đơn giản như vậy… Thân Thời Hành đã chuẩn bị trước không biết bao nhiêu lời giải thích ứng đối.
Nhưng lão ngàn vạn lần không ngờ rằng Tần Lâm gặp mặt cũng không niệm tình hương hỏa ngày xưa, đã lập tức dạy dỗ vỗ mặt vị Thủ Phụ đương triều này một trận.
Tiếng Tần Lâm nói chuyện khá lớn, theo gió Bắc truyền ra xa xa. Đám nha hoàn người làm đứng hầu cách xa một chút nghe vậy nhất thời biến sắc, không thể ngờ rằng có người tới nhà Thủ Phụ đương triều chỉ vào mặt mắng cho lão một trận.
Công phu hàm dưỡng của Thân Thời Hành thật sự rất khá, lão tiên sinh bắt chước Tể tướng triều Đường Lâu Sư Đức, bản lãnh nhẫn nhịn rất tốt, cũng không nổi giận với Tần Lâm mà cười khổ nói:
- Tần hiền điệt ôi Tần hiền điệt, ngươi mắng rất đúng, mắng rất đúng! Ha ha, ngươi khuyên lão phu phấn chấn, lệnh nhạc Trương Giang Lăng năm đó chưa từng phấn chấn sao? Khuyên ngu thúc làm nên sự nghiệp oanh oanh liệt liệt, ha ha, Giang Lăng tướng công còn chưa đủ oanh oanh liệt liệt hay sao? Hiền điệt muốn dùng phép khích tướng, ngu thúc chỉ có thể cười một tiếng!
Đây mới là lời trong lòng Thân Thời Hành! Trương Cư Chính thiết lập triều chính mới, Trương Tứ Duy lập cựu đảng, cuối cùng có kết cục thế nào? Triều Đại Minh không dung cho người nào làm việc đứng đắn nghiêm chỉnh! Thân Thời Hành đi theo bên người Trương Cư Chính, trợ giúp lão thúc đẩy triều chính mới, sau đó lại khuất phục Trương Tứ Duy. Đến khi lão làm Thủ Phụ đã nhìn thấu rõ ràng triều đình này, không thèm để ý tới triều chính mới, quốc bản gì nữa.
Vốn Thân Thời Hành không phải là người ý chí kiên định, kết cục của
Trương Cư Chính đã làm cho lòng lão nguội lạnh, không còn hùng tâm tráng chí năm xưa, chỉ cố gắng bo bo giữ mình.
Bất quá những lời này của Tần Lâm đã làm dấy lên gợn sóng trong lòng lão, nhớ lại năm xưa Trương Cư Chính dìu dắt nên đổi cách xưng hô là hiền điệt ngu thúc trong lúc không hay không biết.
Dù sao Thân Thời Hành vẫn còn niệm tình cũ, không giống như Trương Tứ Duy hoàn toàn quên mất.
Tần Lâm nhìn Thân Thời Hành, cười lạnh liên tục:
- Thân lão tiên sinh, thân là Thủ Phụ, cả triều nhìn lên, nếu còn không phấn chấn một phen, lý tưởng trung hưng triều Vạn Lịch chỉ là mộng ảo bọt nước, tương lai sử sách chỉ ghi lại về lão tiên sinh bằng mấy câu đơn giản: ‘trong sự nghiệp không có tội cũng không có công, từ trên xuống dưới bình yên, pháp kỷ dần dần lơi lỏng’.
Khóe miệng Thân Thời Hành khẽ giật giật vài cái, cuối cùng chán nản thở dài, lời không dễ nghe nhất trên đời đó chính là lời thật, Thân Thời
Hành không đần, lão cũng suy đoán được tương lai sử sách sẽ ghi chép về mình thế nào.
Thình lình lão đặt mạnh chén trà xuống bàn, dáng vẻ bất chấp hết thảy, luôn miệng cười lạnh nói:
- Được, được, hiền điệt muốn ngu thúc làm Khuất Nguyên sao?
Về phần Vạn Lịch muốn hận cũng phải hận Vương Hoàng hậu, tự nhiên Trương Ty Lễ tránh sang một bên, dù sao Vương Hoàng hậu cũng đã bất chấp hết thảy, nàng bị Trịnh Trinh ép rất khổ, liều mạng bị Vạn Lịch ghi hận chỉ cần lật được Trịnh Trinh.
Chu Thường Lạc làm Thái tử, mẹ đẻ của y là Vương Cung Phi hiền lành vô hại, tuyệt không thể nào đoạt ngôi Hoàng hậu của nàng, cho dù là cả đời
Vạn Lịch không thèm nhìn tới nàng cũng là xứng đáng.
Lật đổ Tần Lâm, ủng lập Thái tử, củng cố quyền vị, bài toán một đá hạ ba chim của Trương Kình có thể nói là tuyệt diệu.
Không ngờ tình huống xoay chuyển quá nhanh, nếu Tần Lâm sớm có chuẩn bị, không khó nghĩ đến chắc chắn hắn sẽ báo cho Trịnh Trinh. Tính toán của
Trương Kình bộc lộ ra ánh sáng, tất nhiên sẽ phải hứng chịu Trịnh Trinh trả thù. Bởi vì không bắt được Bạch Liên giáo chủ, y hoàn toàn không có cách nào triển khai phản kích với Tần Lâm và Trịnh Trinh, ngay cả Vương
Hoàng hậu cũng nhất định sẽ lui về, bỏ lại Trương Kình một mình.
Thời gian trước Trương Kình lá mặt lá trái với gian phi Trịnh Trinh, nhân cơ hội khuếch trương thế lực ở nội đình ngoại triều, vốn muốn lợi dụng công ủng lập Hoàng trưởng tử để ngăn chặn đám thanh lưu. Nhưng hiện tại Tần Lâm ngược lại tiên hạ thủ vi cường, võ huân quý thích và thanh lưu văn thần đều đem lòng oán hận Trương Ty Lễ.
Trương Kình có khổ mà không thể nói, y rất muốn xông ra hét lớn một tiếng ‘Ta vốn muốn ủng lập Hoàng trưởng tử!’
Nhưng không thể làm như vậy, quan văn ngoại triều sẽ không tin tưởng y, Vạn Lịch và Trịnh Trinh cũng sẽ hận chết y.
Đi sai một nước thua cả bàn, mất đi vốn liếng Vương Hoàng hậu, ngoại triều quan văn và huân quý đang trở giáo, Trịnh Trinh cũng làm kinh động tới âm mưu của y, tình huống Trương Kình hiện tại thật sự không ổn.
Lưu Thủ Hữu nghiến răng nghiến lợi, giận dữ bất bình nói:
- Chuyện lần này bị phá hỏng là do Chu Ứng Trinh!
Tần Lâm sửa trị Lưu Thủ Hữu không biết bao nhiêu lần, Lưu Đô Đốc đã có hơi quen. Ngược lại lần này trúng kế của tên phế vật Chu Ứng Trinh kia,
Lưu Thủ Hữu cảm giác trí tuệ và nhân cách của mình đều bị chà đạp thê thảm.
Chử Thái Lai cũng nói:
- Chúng tiểu nhân thăm dò, nghe được Quốc Công Chu Ứng Trinh liên lạc các nhà huân quý kinh sư muốn làm khó Ty Lễ Đại nhân. Các nhà bị y mua chuộc, có rất nhiều người phụ họa.
- Tần Lâm cũng không nói, thế nhưng tên Chu Ứng Trinh kia lại dám đối nghịch với chúng ta, hừ hừ…
Trương Kình vỗ mạnh xuống bàn, mắt trợn trừng bắn ra hung quang dữ tợn.
-----------
Thưởng tuyết nhã tập bởi vì khuấy nhiễu không vui mà giải tán, sau khi các vị võ huân quý thích và thanh lưu văn thần trở lại kinh sư, không khỏi nghiến răng thóa mạ quyền yêm loạn chính, Đề Kỵ hoành hành.
Bất kể là huân quý hay là quan văn, thay vì nói bọn họ căm phẫn vì nghĩa, không bằng nói là sau khi bị đụng chạm tới ích lợi bèn trở giáo phản kích Trương Kình.
Là một Đại thái giám thành công, Trương Kình cũng tham tiền như mạng như rất nhiều vị tiền bối của mình. Cho nên y mở rất nhiều cửa hàng, tiền trang, ngân lâu ở kinh thành, giương cờ hiệu lên để mua bán bá vương, chuyện này có rất nhiều xung đột với đám huân thích vốn rất thích kinh doanh sản nghiệp.
Lại nói Trương Kình không chỉ có tham tiền, còn phải lén lút đút lót cho đương kim thiên tử Vạn Lịch Hoàng đế, chuyển bạc vào trong nội khố. Đây cũng là một trong những pháp môn giúp cho thời gian gần đây lúc nào y cũng được mặt rồng ưu ái. Cho nên thứ nhất Trương Ty Lễ chi tiêu lớn, thứ hai lại ỷ vào sau lưng còn có Vạn Lịch, từ trước tới nay ăn uống không khỏi hơi quá tham lam khó coi.
Từ trước tới nay tranh đấu trong triều thứ nhất là quyền, thứ hai là tiền. Nếu như là bình thời, hai bên nhượng bộ một bước cũng có thể thu xếp êm xuôi ổn thỏa. Nhưng gần đây bởi vì con đường tơ lụa khai thông, là điểm cuối về phía Bắc Kinh Hàng Đại Vận Hà, kinh sư là trung tâm thương mại Hoa Bắc càng thêm phồn vinh tấp nập, xung đột về buôn bán giữa Trương Kình là đại biểu nội đình hoạn quan với võ huân quý thích càng thêm kịch liệt.
Trớ trêu là con đường tơ lụa bị Tần Lâm cầm giữ, hắn muốn đứng ra làm khó Trương Kình, đám võ huân quý thích nên chọn phe nào thật sự là quá đơn giản, huống chi còn có Thành Quốc Công đứng mũi chịu sào, sợ gì chứ?
Trong khách sảnh thứ hai phủ Thành Quốc Công, các vị huân quý kinh sư tề tựu đầy đủ. Định Quốc Công, Võ Thanh Hầu, cơ hồ các nhà Hầu phủ Bá phủ đều có người cầm quyền đang ngồi.
Lão quốc cựu Lý Cao Võ Thanh Hầu phủ mặt đỏ tới mang tai phun một bãi nước bọt:
- Tên Trương Kình này thật là ghê tởm, cửa hàng gấm lụa nhà ta ở ngoài
Tây Hoa môn gần đây bị người của dũng sĩ doanh nhiều lần tới quấy nhiễu. Hừ, chỉ là một tên gia nô mà thôi, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt
Phật, ngay cả mặt mũi lão Thái hậu cũng không nể hay sao?
Lý Cao xuất thân thị tỉnh, chỉ quen nói thẳng không quen quanh co, ngược lại rất hợp khẩu vị đám huân quý, lập tức khơi dậy hưởng ứng. Không ít người mồm năm miệng mười lên án Trương Kình, thật ra chính là lên án Vạn Lịch Hoàng đế, chỉ bất quá không tiện nói thẳng ra mà thôi.
Thành Quốc Công Chu Ứng Trinh vuốt cằm mỉm cười liên tục, lại đưa mắt quan sát Tần Lâm ngồi trong đám khách quan. Trước đây phủ đệ của y vắng tanh, gần đây người người lui tới tấp nập toàn là do Tần Lâm ban tặng.
Tần Lâm mỉm cười không nói, nhìn đám huân quý lên án Trương Kình giống như một người ngoài hoàn toàn không có liên quan gì tới chuyện này. Ánh mắt hắn không nhìn vào bất kỳ điểm cụ thể nào, mà là nhìn về phương xa vô hạn...
Triều Minh đi tới năm Gia Tĩnh Vạn Lịch, ích lợi của huân quý và Hoàng đế đã có khác biệt rất lớn, nội đình quyền yêm là phụ thuộc hoàng quyền, tất nhiên tồn tại mâu thuẫn với huân quý. Phát triển càng về sau, hoặc chính là Ngụy Trung Hiền Cửu Thiên Tuế năm Thiên Khải, bằng không cũng là năm Sùng Trinh quốc khố trống rỗng chỉ có chuột chạy, Kiến Nô và Lưu
Khấu đánh nát thiên hạ, mà đám huân quý vẫn không chịu móc tiền túi giúp lương hướng cho quân.
Lý Cao cầm đầu những huân quý này, cũng không phải là vì lợi ích của mình, vấn đề là đúng sai đâu đó rõ ràng. Vạn Lịch và Trương Kình là loại người tham tiền, chẳng lẽ bọn Lý Cao không nhọc mà thu hoạch là chuyện đương nhiên?!
Ngũ Phong hải thương giàu nứt đố đổ vách, nhưng Kim Anh Cơ và đám thuộc hạ hải thương của nàng ngụp lặn trong sóng dữ, cả ngày nếu không phải là chống chọi cuồng phong bão táp vậy cũng tắm máu chém giết với người Tây Dương. Tào Bang tài hùng thế lớn, nhưng từ Điền Thất gia đến chưởng quỹ trướng phòng, đến phu khuân vác bến tàu, ai mà không lao động vất vả?!
Ngay cả của cải Tần Lâm thu được cũng là hắn dẫn các huynh đệ vào sanh ra tử, khai thác hải mậu, bình định Mạc Bắc, phục hưng con đường tơ lụa, dùng trí tuệ và máu đổi lấy.
Bất kể Vạn Lịch, Trương Kình hay là đám huân quý này, người ngồi ở trong nhà, tiền từ trên trời rơi xuống, chuyện tốt như vậy ngay cả Tần Đốc
Chủ nằm mơ cũng không thấy.
Trung Thạch Du (Công ty xăng dầu Trung Quốc) cũng không bằng bọn họ.
Bây giờ đám huân quý căm phẫn bất bình chỉ trích Trương Kình, mơ hồ lộ ra ý giật giây Tần Lâm ra mặt thay bọn họ, nhưng ai mà biết được Tần Bá gia ánh mắt thâm sâu giờ phút này rốt cục đang nghĩ những gì.
Ho khan một cái, Chu Ứng Trinh thấy Tần Lâm chậm chạp không lên tiếng nói, bèn dùng hai tay đè hờ xuống:
- Chư vị, chư vị, hãy nghe Chu mỗ một lời. Chúng ta là thân quyến thiên gia, người của đế vương, Trương Kình bất quá là một tên yêm nô mà thôi, làm sao có thể cho y tùy ý ức hiếp mình như vậy?! Tần Bá gia thủ đoạn cao minh, cũng là người trong chúng ta, theo bản Quốc Công thấy thế cục hôm nay phải mời hắn ra mặt đối phó lão yêm nô một phen mới được!
Tần Lâm đã được phong Vũ Xương Bá, cũng coi là một thành viên trong huân quý.
Lý Cao lập tức nói:
- Đúng, chúng ta đều nghe Tần Bá gia.
- Cô trượng thần cơ diệu toán, tiểu điệt xin nhất nhất nghe theo!
Từ Đình Phụ rất tiêu sái chắp tay một cái.
Càng nhiều võ huân quý thích hơn rối rít bày tỏ lần này sẽ nghe theo Tần Lâm. Bọn họ biết rõ thật ra là Tần Lâm muốn đối phó Trương Kình, nhưng vẫn nói như mình chịu uất ức rất lớn, cầu xin Tần Lâm chủ trì công đạo.
- Nói hay, nói hay lắm…
Lúc này Tần Lâm như mới vừa phục hồi tinh thần lại, cười gật đầu đáp ứng.
-----------
Tường hồng ngói xanh, đình đài lầu các, tiểu kiều nước chảy, giả sơn làm bằng Thái Hồ thạch, chính là hoa viên theo kiểu Tô Châu nổi tiếng. Thế nhưng tuyết đọng trắng xóa, mái hiên đọng cột băng, trên cành cây rụng sạch lá cũng bám băng tuyết trong suốt, lại lộ ra phong cảnh của miền
Bắc.
Đây chính là nhà đương triều Thủ Phụ Thân Thời Hành Thân lão tiên sinh, đứng đầu triều cương, chấp chưởng trung tâm, đương triều Tể tướng ngụ ở kinh sư, nguyên tịch Tô Châu.
Triều Vạn Lịch trước sau trải qua ba đời Thủ Phụ, Trương Cư Chính nắm đại quyền, độc đoán chuyên quyền. Trương Tứ Duy hết sức âm trầm, tính tình lại cứng nhắc, duy Thân lão tiên sinh tiêu sái hơn nhiều, ở nhà cũng không đội Trung Tĩnh quán, mặc yến phục, mà mặc áo bông xanh, đầu đội Hạo Nhiên cân, lưng thắt dây tơ màu đen, nghiễm nhiên như một phú gia Giang Nam.
Có lẽ đời này lão chỉ muốn làm Thủ Phụ bình yên thêm vài năm nữa, sau đó về hưu trở về quê làm phú ông Giang Nam.
Thân Thời Hành cho lui nha hoàn người làm, một mình ngồi lẳng lặng trong lương đình ở vườn hoa, trên bàn đặt một chiếc lò than nhỏ trên có một ấm trà sôi sùng sục, lão đang giơ tay vuốt ve thân lò được bọc thật dày, như có điều suy nghĩ.
Bước chân đạp trên tuyết đọng phát ra tiếng vang xào xạc, đang tiến về phía này.
Thân Thời Hành cũng không quay đầu lại, không mặn không lạt nói:
- Tần Bá gia tới cửa, lão phu không kịp tiếp đón từ xa. Không biết Bá gia có gì chỉ giáo?
Trong lời nói lộ ra vẻ xa lạ, Thân Thời Hành đã gia Tả Trụ Quốc, chính nhất phẩm quan văn, Tần Lâm Vũ Xương Bá lại là cực phẩm, bàn về lý Tả
Trụ Quốc là trên, nhưng ai có thể làm cho đương triều Thủ Phụ ra xa nghênh đón, lại chỉ giáo cho đương triều Thủ Phụ như vậy!?
Tần Lâm!
Hắn bất kể vẻ xa lạ của Thân Thời Hành, không hề khách sáo ngồi đối diện với lão tiên sinh, thấy trên bàn có hai chén trà bèn khẽ mỉm cười, tự mình cầm lấy bình trà, trước hết châm cho Thân Thời Hành một chén, sau đó cũng rót trà cho mình.
- Lão tiên sinh thật là tự tại, dường như trong triều cũng không hề có quyền yêm hoành hành, dường như chưa từng nghe qua tới tranh quốc bản, dường như vạn dặm giang sơn này một mảnh thái bình, dường như triều Đại
Minh chúng ta vĩnh viễn như mặt trời đứng bóng!
Thanh âm Tần Lâm càng lúc càng lớn, nở một nụ cười lạnh lẽo:
- Thân Nhữ Mặc Thân lão tiên sinh, lão cũng từng là người trong Giang
Lăng đảng, lão cũng từng phụ tá Trương Giang Lăng dứt khoát tiến hành triều chính mới, lão cũng từng oanh oanh liệt liệt một thời, hôm nay vẫn còn ở vị trí Thủ Phụ, vạn dặm giang sơn vô cùng triển vọng,
Thân Thời Hành ngẩn ra, lão biết Tần Lâm và Trương Kình tranh đấu, đoán trước lần này Tần Lâm tới đây nhất định là muốn thuyết phục lão đối phó
Trương Kình, thậm chí ngay cả lời lẽ cũng đã đoán được. Trương Kình Ty
Lễ giám quyền thế dâng cao, xâm đoạt quyền Các Thần, cho nên Thân Các
Lão và Tần Bá gia cùng chung cừu địch.
Nào có đơn giản như vậy… Thân Thời Hành đã chuẩn bị trước không biết bao nhiêu lời giải thích ứng đối.
Nhưng lão ngàn vạn lần không ngờ rằng Tần Lâm gặp mặt cũng không niệm tình hương hỏa ngày xưa, đã lập tức dạy dỗ vỗ mặt vị Thủ Phụ đương triều này một trận.
Tiếng Tần Lâm nói chuyện khá lớn, theo gió Bắc truyền ra xa xa. Đám nha hoàn người làm đứng hầu cách xa một chút nghe vậy nhất thời biến sắc, không thể ngờ rằng có người tới nhà Thủ Phụ đương triều chỉ vào mặt mắng cho lão một trận.
Công phu hàm dưỡng của Thân Thời Hành thật sự rất khá, lão tiên sinh bắt chước Tể tướng triều Đường Lâu Sư Đức, bản lãnh nhẫn nhịn rất tốt, cũng không nổi giận với Tần Lâm mà cười khổ nói:
- Tần hiền điệt ôi Tần hiền điệt, ngươi mắng rất đúng, mắng rất đúng! Ha ha, ngươi khuyên lão phu phấn chấn, lệnh nhạc Trương Giang Lăng năm đó chưa từng phấn chấn sao? Khuyên ngu thúc làm nên sự nghiệp oanh oanh liệt liệt, ha ha, Giang Lăng tướng công còn chưa đủ oanh oanh liệt liệt hay sao? Hiền điệt muốn dùng phép khích tướng, ngu thúc chỉ có thể cười một tiếng!
Đây mới là lời trong lòng Thân Thời Hành! Trương Cư Chính thiết lập triều chính mới, Trương Tứ Duy lập cựu đảng, cuối cùng có kết cục thế nào? Triều Đại Minh không dung cho người nào làm việc đứng đắn nghiêm chỉnh! Thân Thời Hành đi theo bên người Trương Cư Chính, trợ giúp lão thúc đẩy triều chính mới, sau đó lại khuất phục Trương Tứ Duy. Đến khi lão làm Thủ Phụ đã nhìn thấu rõ ràng triều đình này, không thèm để ý tới triều chính mới, quốc bản gì nữa.
Vốn Thân Thời Hành không phải là người ý chí kiên định, kết cục của
Trương Cư Chính đã làm cho lòng lão nguội lạnh, không còn hùng tâm tráng chí năm xưa, chỉ cố gắng bo bo giữ mình.
Bất quá những lời này của Tần Lâm đã làm dấy lên gợn sóng trong lòng lão, nhớ lại năm xưa Trương Cư Chính dìu dắt nên đổi cách xưng hô là hiền điệt ngu thúc trong lúc không hay không biết.
Dù sao Thân Thời Hành vẫn còn niệm tình cũ, không giống như Trương Tứ Duy hoàn toàn quên mất.
Tần Lâm nhìn Thân Thời Hành, cười lạnh liên tục:
- Thân lão tiên sinh, thân là Thủ Phụ, cả triều nhìn lên, nếu còn không phấn chấn một phen, lý tưởng trung hưng triều Vạn Lịch chỉ là mộng ảo bọt nước, tương lai sử sách chỉ ghi lại về lão tiên sinh bằng mấy câu đơn giản: ‘trong sự nghiệp không có tội cũng không có công, từ trên xuống dưới bình yên, pháp kỷ dần dần lơi lỏng’.
Khóe miệng Thân Thời Hành khẽ giật giật vài cái, cuối cùng chán nản thở dài, lời không dễ nghe nhất trên đời đó chính là lời thật, Thân Thời
Hành không đần, lão cũng suy đoán được tương lai sử sách sẽ ghi chép về mình thế nào.
Thình lình lão đặt mạnh chén trà xuống bàn, dáng vẻ bất chấp hết thảy, luôn miệng cười lạnh nói:
- Được, được, hiền điệt muốn ngu thúc làm Khuất Nguyên sao?