Trương Công Ngư nghe vậy mừng rỡ, mượn chuyện Tần Lâm xử lý Thôi Tứ gia, dân chúng kinh sư bị y gieo họa nhất định hết lời khen ngợi. Thanh danh Trương Đô Đường chắc chắn sẽ vang dậy, kiếm được một chỗ ngồi trên chiếc chiếu thanh lưu.
Tần Lâm lại phát lạc đám Võ Tiến Sĩ kia mấy câu, bất quá là mấy tên tiểu nhân phụ họa Lưu Thừa Hy, sau khi la mắng mấy câu liền cho bọn chúng cút đi.
Ngược lại hai người lặng lẽ báo cáo Tuần Thành Ngự Sử kia, Tần Lâm muốn nói chuyện thêm mấy câu, nhưng hán tử mặt vuông võ nghệ cao cường kia chắp tay một cái đi liền, hẳn là không có ý khoe công chút nào.
Tần Lâm dẫn Thanh Đại cùng Tam thúc Tam thẩm về nhà, lần này phu thê Lý Kiến Phương không giống lúc trước, cười tới nỗi mặt mày nhăn nhúm, luôn miệng khen ngợi đứa cháu rể Tần Lâm này, khen hắn tới mức trên trời hiếm thấy dưới đất vô song.
Về đến nhà lại bận rộn một phen, Trầm thị quả thật không hề tỏ ra khách sáo chút nào, chỉ tỏ ra cẩn thận trước mặt một mình Tần Lâm, đối với người làm nha hoàn và thân binh lại tỏ ra khác hẳn, bày ra dáng vẻ thúc thái thái chỉ trỏ nọ kia, khiến cho Tần Lâm và Thanh Đại dở khóc dở cười.
Cuối cùng Trầm thị nhìn thấy Từ Vị, còn tưởng rằng lão điên này là giữ cửa hay làm vườn, lải nhải nói rằng không nên nhận một lão đầu tử bê bối như vậy vào làm, y phục rách rưới, toàn thân đầy mùi rượu, râu tóc rối bời, quả thật vô cùng mất mặt.
Từ Văn Trường vô cùng ranh mãnh, tỏ ra thành thật thỉnh an nàng:
- Thúc thái thái nói phải, Ngô Tuần Phủ năm xưa, Tằng Thị Lang lần trước đều nói y phục tiểu nhân quá rách rưới. Bất quá từ trước tới nay Tần trưởng quan phát lương quá ít, tiểu nhân không mua nổi y phục mới, xin thúc thái thái hiểu cho khổ tâm của tiểu nhân. Nếu thúc thái thái có thể nói động tệ chủ nhân thêm chút lương bổng, tiểu nhân sẽ vô cùng cảm kích.
- Hừ, lão còn muốn tăng lương sao, nằm mơ!
Trầm thị dương dương đắc ý đi ra, cảm thấy không thể mắc bẫy lão điên này, thà để lão mặc rách rưới một chút cũng không để cháu rể phải tốn thêm tiền.
Ngược lại Lý Kiến Phương nghe lão đầu nhi nói đến Ngô Tuần Phủ, Tằng Thị Lang, trong lòng cảm thấy kỳ quái: làm Tuần Phủ, Thị Lang vì sao lại quản chuyện người khác mặc cái gì. Y bèn kéo sư điệt trước kia, cẩm y Bá Hộ hiện tại Lục Viễn Chí vặn hỏi.
Tên mập tỏ ra đắc ý nói:
- Vị này là lão phu tử do Tần trưởng quan mời về, đệ nhất nhân Giang Nam Từ Vị Từ Văn Trường, bao nhiêu đại quan văn võ cả triều muốn mời lão làm Sư Gia, nhưng lão lại tới nương nhờ chỗ Tần trưởng quan, đánh đuổi cũng không đi.
Lý Kiến Phương nghe vậy vội vàng kéo lão bà sang bên, hạ giọng nói bên tai mấy câu, Trầm thị lập tức biến thành bình nút kín miệng, không còn lải nhải nữa.
Tần Lâm cùng Thanh Đại xa cách lâu ngày gặp lại, không hề để ý tới những chuyện vặt vãnh này. Mới vừa vào cửa, thừa dịp mọi người bận rộn hỗn loạn, Tần Lâm liền nghiêm trang gọi tiểu nha đầu:
- Thanh Đại từ Nam Kinh tới đây, có chuẩn bị lễ vật cho Tần ca ca hay không?
- Đương nhiên là có...
Thanh Đại cười hì hì lấy trong hành lý ra một chiếc rương mây, dời vào trong phòng Tần Lâm, lấy từng món trong rương ra cho hắn xem:
- Đây là bánh của Khuê Nguyên lâu mới có, có hai loại bánh bát bửu và bánh đậu. Tử Kim Sơn Bách Hợp, hương vị ngọt ngào mềm mại, chỉ là có hơi béo. Còn có anh đào mật Huyền Võ hồ, vừa chua vừa ngọt…
Nữ y tiên đáng yêu mang đặc sản cho trượng phu toàn là đặc sản thức ngọt Nam Kinh, có lẽ trong lòng Thanh Đại, những thức ăn ngọt này giống như tình nghĩa giữa hai người, vĩnh viễn ngọt ngào hạnh phúc.
- Đúng là vừa chua vừa ngọt!
Tần Lâm chậc chậc than thở, giọng mang hai nghĩa. Bởi vì Thanh Đại đưa lưng về phía hắn, khom người soạn đồ trong rương ra, từ góc độ của hắn vừa đúng thưởng thức thân hình yểu điệu lả lướt của thiếu nữ mới lớn, eo hông thon thả, mông căng tròn, ngực thon nhỏ như trái táo xanh có thể nhìn thấy lúc nàng khom người xuống, hết thảy cực kỳ mê người.
Thanh Đại không phát giác con sói xám sau lưng mình có điều gì khác thường, còn nghịch ngợm le lưỡi một cái:
- Hì hì, thật ra thì toàn là thứ mà muội thích ăn, còn sợ huynh không thích, xem ra không chọn lầm.
- Sau lại không thích "ăn" chứ?
Tần Lâm cười hắc hắc, tiểu Thanh Đại vừa chua vừa ngọt, có thể "ăn" hết lần này tới lần khác.
Thanh Đại cầm anh đào mật và bách hợp, cười hì hì xoay người lại:
- Tần ca ca, huynh muốn ăn thứ nào trước?
- Để huynh nghĩ đã…
Tần Lâm làm bộ nghĩ ngợi từ từ đi tới, chợt đưa tay choàng lấy eo lưng mềm mại của thiếu nữ, hôn thật mạnh vào gương mặt hồng hào trắng trẻo của nàng, ghé vào tai nàng xấu xa nói:
- Anh đào mật và bách hợp đều ngon, bất quá Tần ca ca phải ăn tiểu Thanh Đại trước…
Gương mặt của Thanh Đại trong phút chốc biến thành ửng đỏ, đang định giãy giụa, bộ ngực như trái táo xanh lại bị Tần Lâm không chút khách sáo giày vò, giãy dụa cũng dần dần trở nên yếu ớt.
Mắt thấy sói xám Tần Lâm chuẩn bị nuốt chửng cô bé quàng khăn đỏ vào bụng, Từ Đại tiểu thư làm thợ săn kịp thời xuất hiện:
- Cái gì? Tên khốn Lưu Thừa Hy kia lại dám dẫn người tới chặn Thanh Đại? Thanh Đại muội muội ở nơi nào... Ta đi đánh họ Lưu!
Từ Tân Di mới từ chỗ biểu muội Chu Nghiêu Anh trong Tử Cấm thành trở về, nghe nói Lưu Thừa Hy dẫn người chận Thanh Đại ở bến thuyền Đông Tiện môn, còn đánh một trận với Tần Lâm, Đại tiểu thư lập tức đùng đùng nổi giận, la hét muốn tìm Thanh Đại hỏi rõ ràng, sau đó dẫn người đi đánh Lưu Thừa Hy.
Tần Lâm cười híp mắt hôn Thanh Đại một cái nữa, lúc này mới ung dung điềm tĩnh đứng dậy. Nữ y tiên thiếu chút nữa bị sói xám ăn sắc mặt ửng đỏ, vội vàng sửa sang lại y phục bị Tần Lâm làm cho nhăn nhúm.
Từ Tân Di cũng sải chân dài đi tới cửa, Tần Lâm mở cửa đi ra ngoài, mắt hạnh nàng mở to, chỉ Tần Lâm đang tươi cười và Thanh Đại lúng túng đỏ mặt, quát to một tiếng:
- A, các ngươi, các ngươi...
Tần Lâm cũng không lên tiếng phủ nhận, ngược lại Thanh Đại đỏ mặt cúi đầu thanh minh:
- Không phải như Từ tỷ tỷ nghĩ đâu, đáng ghét, mới vừa rồi người ta đem lễ vật từ Nam Kinh tới cho Tần ca ca xem!
- Ta hiểu, ta hiểu rồi...
Từ Tân Di lộ vẻ ta đã biết hết, còn nhìn dáo dác cả hai người, tiến lại gần nhỏ giọng nói:
- Tiểu biệt thắng tân hôn, ha ha ha... Lễ vật của Thanh Đại muội muội mang tới, sợ rằng món lớn nhất chính là bản thân muội…
Tần Lâm ho khan vài tiếng, không thể không nói Từ Đại tiểu thư đoán rất chuẩn xác.
Gương mặt phúng phính đáng yêu của Thanh Đại lập tức đỏ bừng, ngay cả lỗ tai cũng đỏ, nhào vào trong lòng Từ Tân Di làm nũng:
- Từ tỷ tỷ xấu nhất, vừa gặp đã chọc ghẹo người ta. Từ sau khi tỷ theo Tần ca ca tới kinh sư càng thích chọc ghẹo người khác hơn trước, cũng không biết là người nào làm hư người nào! Hừ, không biết hai người đã làm bao nhiêu chuyện xấu sau lưng Thanh Đại.
Từ Tân Di vuốt mái tóc óng ả mượt mà của Thanh Đại, chỉ cảm thấy tiểu muội muội này hết sức đáng yêu, lại bị nàng nói trúng tim đen, có hơi chột dạ nhìn Tần Lâm một cái: trong khoảng thời gian này ở kinh sư, quả thật nàng bị Tần Lâm dạy hư không ít, tối nào cũng vui vẻ bên nhau, nghĩ lại còn cảm thấy xấu hổ tâm hoảng ý loạn.
Từ Tân Di trở về kêu la như vậy, gần như tất cả người trong phủ đều nghe tiếng kéo tới.
Phu thê Lý Kiến Phương tỏ ra cảm khái, hai ba năm trước lúc ở Kỳ Châu gặp vị Từ Đại tiểu thư này, người ta còn là Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ cao cao tại thượng, Thanh Đại cùng nàng là bạn kết giao khuê các. Người Lý gia ngoài miệng không nói, trong lòng có cảm giác với cao, thậm chí Lý Kiến Phương còn muốn đi theo con đường này để kiếm chỗ ở Thái Y viện cho mình.
Không nghĩ tới chỉ chớp mắt, tiểu học đồ Tần Lâm ở y quán năm xưa hiện tại làm tới chức quan cao Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, chưởng Bắc Trấn Phủ Ty. Mà Đại tiểu thư Ngụy Quốc Công phủ năm đó lại cùng Thanh Đại gả cho hắn, diễn tuồng Nga Hoàng Nữ Anh cùng thờ một chồng.
Dọc trên đường đi Trầm thị bận rộn dạy cho Thanh Đại dáng vẻ đại phụ, phải tranh thủ trượng phu cưng chiều, cầm quyền, kiếm ích lợi cho nhà mẹ. Tốt nhất phải đè bình thê Từ Tân Di xuống, thậm chí còn tính toán làm thế nào giúp Thanh Đại đấu với Từ Tân Di, làm thế nào dạy nàng tranh thủ sủng ái cưng chiều trước mặt cháu rể.
Nhưng chân chính gặp mặt, chỉ thấy Từ Tân Di đầu đội xích kim trân châu quán, thân khoác chiến bào màu đỏ thêu kim long tứ trảo, lưng đeo thắt lưng khảm minh châu, anh phong nhuệ khí không kém gì bậc mày râu, nhất thời Trầm thị trở nên áo não, không nói ra được nửa câu khiêu khích, bất quá chỉ lẩm bẩm trong miệng:
- Đại phụ không giống đại phụ, bình thê không giống bình thê, nào có đại phụ gọi bình thê là tỷ tỷ? Ta không hiểu được quy củ nhà cháu rể…
- Hừ, ta thấy bà còn không hiểu nhiều chuyện hơn nữa…
Lục Viễn Chí cùng nữ binh Giáp lặng lẽ từ một cánh cửa khác chạy ra ngoài, tên mập khinh bỉ nhìn Tam thẩm một chút, trong miệng lẩm bẩm một câu như vậy.
Tóc mai nữ binh Giáp có hơi rối, nghe vậy lập tức mắt đảo tròn mấy vòng, tiếp tục kéo lỗ tai tên mập:
Thành thật khai báo, còn có chuyện gì nữa?
- Ôi chao, nàng buông ta ra trước đã…
Tên mập lén lén lút lút nhìn bốn phía một vòng, dáng vẻ nhiều chuyện lộ ra hết sức rõ ràng:
- Nàng không biết, lúc ở Hưng Quốc châu Tần trưởng quan của chúng ta đã dụ dỗ vị thiên kim tướng phủ kia. Ở Nam Kinh vô cùng sôi nổi, đến kinh sư lại tìm cách tới tướng phủ trộm hương cắp ngọc. Kim Anh Cơ Kim trưởng quan cũng không minh bạch cùng Tần trưởng quan chúng ta, chỉ vì ở cách quá xa, hai vị trưởng quan tạm thời không lui tới, đoán chừng là sớm muộn cũng sẽ thu phòng. Gần đây lại có vị Trưởng Công chúa, nói ra chính là tiểu di tử của trưởng quan, Từ Đại tiểu thư thường dẫn ra ngoài chơi, ta thấy dường như có vẻ khác thường với Tần trưởng quan…
A…
Tiếng kêu sợ hãi đè nén thình lình vang lên sau lưng, tên mập bị dọa sợ đến rùng mình, quay đầu nhìn lại chỉ ba cái đầu xếp thành một hàng, lỗ tai cách mình không tới hai thước.
- Quả thật Tần trưởng quan còn lợi hại hơn đạo tặc hái hoa!
Nữ binh Ất lắc đầu, lộ vẻ khó lòng tin được.
Nữ binh Bính cũng lộ vẻ hoảng sợ:
- Không ngờ rằng dám dẫn dụ Trưởng Công chúa ngay dưới mắt Đại tiểu thư chúng ta, lá gan này cũng quá lớn!
Tiểu Đinh cắn móng tay, đôi mắt xanh biếc toát ra tinh quang sáng chói:
- Thật là hâm mộ, quả thật là cuộc sống phong phú…
Nữ binh Ất, Bính chỉ có thể kêu trời.
- Ngu ngốc, hâm mộ cái đầu muội.
Đại tỷ nữ binh Giáp gõ đầu tiểu Đinh một cái, sau đó lại níu lấy lỗ tai Lục mập:
- Thành thật khai báo, phải chăng là ngươi đi theo Tần trưởng quan cũng dụ dỗ không ít yến oanh hay không? Hừ, ta thấy ngươi có vẻ không thành thật chút nào…
Mặt mập của Lục Viễn Chí nhăn nhúm như khổ qua: mẹ của ta ôi, đây mới là dẫn hỏa thiêu thân, vốn đang cao hứng tám chuyện Tần trưởng quan, vì sao lại lan đến người của mập gia như vậy?
Tần Lâm đã nói với Từ Tân Di chuyện sửa trị Lưu Thừa Hy, vị tân khoa Võ Trạng Nguyên xui xẻo kia bị đánh đau mấy lần, chỉ còn lại chút hơi tàn, làm sao chịu đựng được Từ Tân Di đánh một trận nữa. Cho dù là điều dưỡng nghỉ ngơi cũng phải ba tháng không xuống giường được, đau khổ lần này đủ cho y nghĩ lại phải kinh hoàng.
Đúng lúc nhìn thấy Lục mập cùng nữ binh Giáp, Tần Lâm liền khẽ mỉm cười:
- Xem ra, chỗ chúng ta lại sắp tổ chức một hôn lễ.
- Tần ca ca muốn kết hôn với Tử Huyên tỷ tỷ sao?
Thanh Đại hơi có chút mong đợi hỏi.
Từ Tân Di lấy làm kinh hãi: hỏng bét, chẳng lẽ là Tần Lâm muốn cưới chưởng thượng minh châu của Trương Tướng gia vào tay hắn?
Tần Lâm vô lực thở dài, chỉ chỉ tên mập cùng nữ binh Giáp, đồng thời vô cùng bái phục trí tưởng tượng của hai vị lão bà mình.
Ngày đó đến lúc cơm tối, hắn tuyên bố quyết định gả nữ binh Giáp cho hảo huynh đệ Lục Viễn Chí, Lục mập mừng rỡ toét miệng cười khúc khích, ngược lại nữ binh Giáp cố nén thẹn thùng véo lỗ tai y một cái: Truyện được copy tại
- Mừng rỡ gì chứ, còn không cảm tạ ân điển trưởng quan?
Đến khi trăng lên giữa trời, rốt cục Tần Lâm "ăn" tiểu Thanh Đại vừa chua vừa ngọt, "ăn" hết lần này tới lần khác, dường như vĩnh viễn không chán…
-----------
Thời này hôn nhân chú trọng mệnh lệnh phụ mẫu, lời của bà mai, nữ binh Giáp là thân phận nô tỳ, chủ nhà chỉ việc gả không cần biết đến cha mẹ của nàng.
Bất quá Tần Lâm cũng cực kỳ cẩn thận, hôm sau dậy sớm, lấy khế ước bán thân của bốn nữ binh Giáp Ất Bính Đinh ra đốt trước mặt các nàng, lấy danh nghĩa Bắc Trấn Phủ Ty gởi công văn đến nguyên quán bỏ thân phận nô tịch của các nàng.
Tiếp theo lại tự mình cầm bút viết một phong thơ cho cha mẹ của nữ binh Giáp ở Nam Kinh, nói cho bọn họ biết chuẩn bị vào tháng Tám thành hôn cho nữ binh Giáp cùng cẩm y Bá Hộ Lục Viễn Chí. Nếu phụ mẫu nàng có rảnh rỗi, nhờ Tào Bang an bài khách thuyền đến kinh sư tham gia hôn lễ.
- Đúng rồi, khuê danh ngươi là gì?
Tần Lâm nhớ tới bấy lâu nay còn không biết đại danh nữ binh Giáp.
Nữ binh Giáp nhăn nhó uốn éo, đỏ mặt nói:
- Tỳ tử, tỳ tử không có đại danh, chỉ có nhũ danh gọi Trương Tiểu Hoa.
Tần Lâm á khẩu nghẹn lời, quyết định vẫn gọi nàng là nữ binh Giáp.
Thấy Tần Lâm đặc biệt viết thơ thông báo cha mẹ thay mình, nữ binh Giáp cảm kích rơi nước mắt. Thân là nô tỳ, chủ nhân có thể tùy tiện gả cho bất cứ gia nhân người hầu nào đó. Nàng và tên mập hai bên tình nguyện, Tần Lâm chấp thuận chính là ân lớn, còn trịnh trọng như vậy quả thật là ân trọng như núi.
Lục Viễn Chí cất tiếng cười ha hả:
- Tần ca đối với đệ không thể chê vào đâu được, trăm cân thịt béo này đã sớm bán cho huynh. Trên trán phu thê chúng ta đều có khắc chữ Tần, cũng không cần nói lời cảm tạ, tương lai hết lòng hết dạ bán mạng cho Tần ca là được. Đúng rồi, còn cha mẹ đệ, theo huynh…