- Đáng tiếc hạ quan võ nghệ không tinh, vì bảo vệ Đặng tướng quân nên không rảnh truy kích, để cho tên đầu não Bạch Liên giáo kia chạy trốn, hạ quan xin chịu nghiêm trị.
Trên thực tế các biện pháp an ninh an bài trước đó, lại thêm lúc phát hiện ra án phân thây nơi bãi tha ma, tra được Ngụy trưởng lão giả mạo Mã Dũng ý đồ ám sát Đặng Tử Long, kịp thời chạy tới khám phá âm mưu, hết thảy đều là công lao của Tần Lâm Nhưng hắn nói như vậy, dĩ nhiên là đường lối quen thuộc trong quan trường. Đời sau viết tổng kết báo cáo sau khi phá án, thường là như vầy: "Dựa theo chỉ thị anh minh của lãnh đạo nào đó", "Được một cục trưởng trực tiếp chỉ đạo"… lúc nào cũng được viết trên hàng đầu tiên.
Quả nhiên nụ cười Thạch Vi càng thêm tươi tắn, thuộc hạ có năng lực ưu tú không nhiều lắm, sau khi lập công chủ động phân chia công lao cho cấp trên lại càng hợp ý. Tần Lâm thức thời hiểu chuyện như vậy, y không vui như mở hội mới là lạ.
- Mặc dù người chạy trốn kia thủy chung mang mặt nạ da người, nhưng công phu của lão không giấu được...
Thạch Vi thấp giọng, trong giọng điệu mang theo vài phần sợ hãi:
- Ngươi nói lão là ai? Đứng hàng thứ tư trong mười trưởng lão Bạch Liên giáo, Quỷ Thủ Sưu Hồn Ngụy Thiên Nhai! Một đôi Thiên La Địa Võng Sưu Hồn Thủ xuất thần nhập hóa, người bình thường không phải là đối thủ của lão, bản quan cảm thấy ngay cả mười chiêu của lão cũng không tiếp nổi, nhờ có Đặng tướng quân ở chỗ này... Chúng ta có thể đánh lui đã là may mắn, ngươi còn muốn lưu lão lại?
Lúc này Tần Lâm mới cảm thấy sợ hãi, võ công Ngụy Thiên Nhai quả thật vô cùng lợi hại, nhớ lại quá trình giao thủ vừa rồi, có lẽ ngay cả ba chiêu cũng không đỡ nổi. Đặng Tử Long nhiều năm chinh chiến cùng giặc Oa, sa trường nhiều lần xông phá trận địch, thương pháp giết địch vô số vẫn không phải là đối thủ của lão, cũng có thể tưởng tượng được thực lực Ngụy Thiên Nhai.
Thạch Vi lại lấy giọng, lớn tiếng nói:
- Lần này may nhờ có Tần Tổng Kỳ cơ trí phát giác, lại quên sống chết đánh nhau cùng thích khách mới có thể bảo vệ Đặng tướng quân cùng văn quan võ viên Kỳ Châu bình an vô sự. Tần Tổng Kỳ liều mình chiến đấu, thân bị hơn hai mươi vết đao lớn nhỏ chém vẫn tử chiến không lùi, đánh ngã một tên trưởng lão Bạch Liên giáo, một tên Hương chủ, lấy được hai đóa hoa sen ấn tín, giành lấy công đầu!
Tần Lâm nghe thấy lập tức cười thầm trong dạ, cái gì thân bị hơn hai mươi vết đao lớn nhỏ chém chính là ngôn từ khoa trương lúc báo công lên thượng ty. Lời này chỉ gạt được quỷ mà thôi, chẳng lẽ cho lão tử là Dương Tái Hưng huyết chiến Tiểu Thương hà hay sao? Sau khi nghe tới đoạn sau, Thạch Vi tuyên bố đánh ngã trưởng lão cùng Hương chủ Bạch Liên giáo, Tần Lâm vội vàng nháy mắt:
- Thạch Đại nhân, Ngụy Thiên Nhai đã chạy mất…
Nụ cười của Thạch Vi khoa trương chưa từng có giữa bộ râu rồng:
- Mặc dù Ngụy Thiên Nhai đã chạy, nhưng vẫn còn những trưởng lão khác bị đánh gục. Chúng ta có hai đóa hoa sen ấn tín bạc, đồng, bên kia lại có mấy thích khách bị giết chết, ai có thể nói trong số đó không có tên trưởng lão nào?
Tần Lâm chợt hiểu ra, thì ra đây là pháp môn bất nhị thỉnh công trên quan trường Đại Minh.
Tỷ dụ như trên chiến trường chém đầu ghi công, chỉ kiểm lại số lượng đầu người, về phần địch binh này là bị giết chết hay là tự phát ôn bệnh chết, hay trên lưng ngựa té xuống chết, hết thảy không cần biết, thủ cấp chính là công lao.
Đạo lý trong chuyện này cũng là như vậy, chỉ cần có hai đóa hoa sen đồng, bạc làm tín vật, lấy bất cứ thi thể nào của thích khách cũng có thể báo lên trên là trưởng lão, Hương chủ của Bạch Liên giáo.
- Chức Phó Thiên Hộ chính thức của lão ca ta không chạy đi đâu được.
Thạch Vi cười nói với Tần Lâm:
- Ngươi lấy chức Bá Hộ là mười phần nắm chắc, bảo vệ Đặng tướng quân cùng văn võ Kỳ Châu thành, đánh gục trưởng lão Ma giáo tại chỗ, theo ta thấy dù là Bá Hộ cũng không quá đáng.
Nếu như Thạch Vi nhậm chức Phó Thiên Hộ chính thức vậy sẽ phải đi tới Thiên Hộ Sở Vũ Xương nhậm chức, y vẫn muốn để Bá Hộ Sở Kỳ Châu cho người của mình cai quản, chứng tỏ nhất định y sẽ gởi tờ trình lên Thiên Hộ Sở, đề cử Tần Lâm kế nhiệm.
Tần Lâm nghe lòng phơi phới:
- Hạ quan tạ Thạch Đại nhân chúc lành, vô cùng cảm kích ân đề cử của Đại nhân.
Bọn Cẩm Y Vệ Bá Hộ Sở Kỳ Châu ai nấy lộ vẻ vui mừng, mặc dù công lao chủ yếu là của Thạch Vi cùng Tần Lâm, nhưng toàn bộ Bá Hộ Sở cũng sẽ được thưởng, mỗi người một khoản tiền thưởng không lớn không nhỏ đó là không chạy thoát.
Lúc ban đầu còn có Cẩm Y Hiệu Úy cảm thấy Tần Lâm chuyện bé xé ra to, ngay cả nhà vệ sinh, nhà bếp cũng bắt canh phòng nghiêm ngặt, tựa hồ cẩn thận quá mức. Nhưng sau khi sự kiện ám sát xảy ra, bọn họ mới âm thầm sợ hãi, bội phục Tần Lâm có khả năng nhìn trước sự việc.
Thử nghĩ mà xem, nếu như nhà bếp không gia tăng đề phòng, thích khách Bạch Liên giáo chỉ cần hạ độc vào thức ăn, văn quan võ viên trong thành cùng Đặng Tử Long chắc chắn chỉ có nước nạp mạng.
Có Hiệu Úy tâm tư lanh lợi lập tức suy đoán lần này lập được công lao, hiện tại Thạch Vi đã có hàm Phó Thiên Hộ tạm thời, quá nửa sẽ hóa thành chính thức. Y thăng quan đi Vũ Xương nhậm chức, như vậy Bá Hộ Sở Kỳ Châu do ai kế nhiệm đây? Mặc dù một vị Tổng Kỳ khác là Trần Tứ Hải có thâm niên hơn xa Tần Lâm, nhưng y làm quan vô cùng ổn trọng, không có chiến công gì đặc biệt hơn người, chỉ sợ bản thân y cũng không dám mơ tưởng tới chức Bá Hộ xa vời.
Có Cẩm Y Hiệu Úy nhiệt tình với công danh đã lặng lẽ tìm cách kết nối quan hệ với Tần Lâm. Hàn Phi Liêm bởi vì tiếp xúc cùng Tần Lâm tương đối nhiều, cũng được xem như thân tín của hắn, trong lúc nhất thời càng trở nên nóng phỏng tay.
Ngụy trưởng lão khinh công cực kỳ cao minh, vượt tường chạy trốn cũng đừng mong đuổi kịp. Thạch Vi, Tần Lâm không có phái người truy kích, ngược lại thẩm vấn thích khách bị bắt, có lẽ có khả năng phát hiện đầu mối mới.
Thạch Vi lấy mắt ra hiệu, bảy tám tên Cẩm Y Hiệu Úy dẫn ba tên thích khách bị bắt sống tới, Bá Hộ Đại nhân cười khành khạch:
- Nếu các vị đối nghịch cùng triều đình Đại Minh, chắc là rõ ràng hình phạt của Cẩm Y Vệ chúng ta, nếu không thành thật cung khai, mười tám bộ hình cũng như tầng mười tám địa ngục, cho dù là người bằng sắt thép cũng phải mở miệng.
Ba tên thích khách này đều đã bị thương nặng, nhất là trên mặt bị nổi những vết phỏng rộp, trong suốt óng ánh.
Người cầm đầu hung tợn nhìn chằm chằm Thạch Vi, lại oán hận nhìn Tần Lâm:
- Cẩu quan, dùng biện pháp gian trá này bắt được chúng ta, sợ ngươi không phải là hảo hán! Đại kiếp gặp phải thiên địa ám, nhật nguyệt vô quang Di Lặc sinh, bọn ta tôn thờ Vô Sinh Lão Mẫu, trở về quê quán chân không, cẩu quan như ngươi vậy hãy chờ hồn phi phách tán!
Trong mắt Thạch Vi chợt lóe hung quang, cũng không chờ y hạ lệnh, thích khách kia đã cười dài nói:
- Các huynh đệ, còn chờ gì nữa?
Tần Lâm thầm nói một tiếng không tốt, đang muốn đưa tay ra bóp hàm thích khách. Nhưng chỉ thấy y nghiến răng một cái, độc dược giấu trong răng bị cắn vỡ, nhất thời sắc mặt xám như tro tàn, ánh sáng trong mắt mờ đi rất nhanh, chỉ giật giật vài cái đã chết ngay tại chỗ.
Hai tên thích khách còn lại cũng đi theo y, nháy mắt chỉ còn lại ba cỗ thi thể không có cách nào mở miệng được nữa.
Tần Lâm ứng phó không kịp, trơ mắt nhìn ba người uống thuốc độc tự vận, âm thầm bội phục Bạch Liên giáo quỷ bí, tàn nhẫn ác độc, nhắc nhở mình sau này giao thiệp với Bạch Liên giáo phải hết sức cẩn thận.
Thạch Vi sao cũng được, thích khách đã chết đi toàn bộ, không tra được khẩu cung, y mang đám nhân vật nhỏ này làm trưởng lão Bạch Liên giáo thỉnh công cũng sẽ dễ dàng hơn.
Cẩm Y Vệ bên này hân hoan khích lệ, Đặng Tử Long lại đứng mặc niệm ở trước người hai tên thân binh hy sinh: hai tên thân binh này nhiều năm qua theo lão vào sinh ra tử trên chiến trường, giết chết rất nhiều giặc Oa, không có đường đường chính chính chết trên chiến trường, lại bỏ mạng trong tay thích khách, làm trong lòng chủ tướng Đặng Tử Long cực kỳ đau xót.
Trương Công Ngư, Vương Tiến Hiền thủy chung phụng bồi khuyên giải Đặng Tử Long, mặc dù Đặng tướng quân không có tổn thương, nhưng tiệc rượu tẩy trần Kỳ Châu tổ chức xảy ra chuyện khiến cho hai tên thân binh của lão tướng quân mất mạng, hai người cầm đầu văn võ Kỳ Châu này bất kể thế nào cũng cảm thấy hơi áy náy.
Mồ hôi lạnh ướt đẫm sau lưng Vương Tiến Hiền, thầm than không biết vì sao mình xui xẻo như vậy. Trước đó một Hương chủ Bạch Liên giáo ẩn trong gia đình y làm quản gia, đã là chuyện hết sức kinh người, lần này lại xuất hiện một nhóm người cải trang thành quan quân Trung Tả Sở dưới quyền y hành thích Đặng Tử Long, địa điểm vẫn là ở nha môn Chỉ Huy Sứ Ty, quả thật là oan uổng.
Duy nhất trông cậy vào chính là Đặng Tử Long khoan hồng đại độ, ngàn vạn lần không nên tố cáo chuyện này lên Binh bộ. Cho dù là bồi bổ tiền mai táng cùng phí an gia hai tên thân binh, Vương Đại Chỉ Huy Sứ cũng tâm cam tình nguyện. Dù sao lương thảo đại quân cùng phí dụng sửa chữa binh thuyền cực kỳ lớn, tiền chảy vào túi lão cũng không ít.
Vương Tiến Hiền không biết Đặng Tử Long đau lòng hai tên thân binh, chỉ nhìn thấy gương mặt sạm đen của lão, cho rằng lão đã quyết tâm tố cáo Chỉ Huy Sứ là mình, vì vậy trong lòng như đè nặng tảng đá ngàn cân. Phải biết bây giờ chính là lúc tiền tuyến cần dùng người, chỉ cần Đặng Tử Long tố cáo, Binh bộ nể mặt lão quá nửa là sẽ phê chuẩn.
Thạch Vi cùng Tần Lâm đi tới thi lễ với Đặng Tử Long:
- Hạ quan hộ vệ không chu toàn, làm cho Đặng tướng quân bị sợ hãi, xấu hổ xấu hổ.
Đặng Tử Long đối với Thạch Vi chẳng qua chỉ duy trì khách sáo ngoài mặt, đối với Tần Lâm là cực kỳ nhiệt tình, luôn miệng khen ngợi:
- Không nghĩ tới trong Xưởng Vệ cũng có như thiếu niên anh hùng như vậy! Nếu không nhờ vừa rồi ngươi tới phá rối, lão phu đã chết dưới chưởng thủ lĩnh Bạch Liên giáo kia... Không nghĩ tới võ công của ngươi thấp như vậy, lại có can đảm không ít, trong lúc nguy cấp động thân ra...
Tần Lâm nghe vậy suýt chút nữa thè lưỡi, lão nhân gia ngài đây là khen người hay là chê bai người vậy? Cái gì mà không nghĩ tới trong Xưởng Vệ cũng có thiếu niên anh hùng, cái gì võ công thấp kém, có cần nói thẳng ra như vậy hay không?
Hắn không biết Đặng Tử Long chính vì miệng lưỡi kém bề linh hoạt cho nên lúc nào cũng đắc tội với người. Cho nên chinh chiến sa trường mấy chục năm, lập được vô số công lao, cho tới bây giờ mới thăng làm Tham Tướng nho nhỏ, cũng giống như năm xưa Lý Quảng khó phong.
Thạch Vi nghe vậy cũng không để ý, dù sao Cẩm Y Vệ cùng Chiết binh, một bên là hệ thống tình báo đặc vụ, một bên là quân chính quy, vốn là dùng đại bác bắn cũng không tới.
Bất quá Tần Lâm bội phục Đặng Tử Long là anh hùng dân tộc, hỏi thăm chuyện lão chống giặc Oa năm xưa, hơn nữa luôn hỏi đúng vào chỗ ngứa, khiến cho Đặng Tử Long kích động kể lại không ngừng, hai người như đã quen thân từ lâu.
Vương Tiến Hiền bèn nhờ Tần Lâm nói tốt cho mình, vốn Đặng Tử Long có hơi không thích Kỳ Châu Vệ nhưng nể mặt Tần Lâm, hơn nữa chuyện sửa chữa thuyền bè, bổ sung lương thảo cũng cần Kỳ Châu Vệ phối hợp, cho nên cũng không làm quá mức.
Vương Tiến Hiền nảy sinh cảm kích Tần Lâm, thừa dịp người không chú ý đưa cho hắn một cái hộp nhỏ:
- Chút ý tứ nho nhỏ xin Tần Tổng Kỳ vui vẻ nhận, ngàn vạn lần chớ chê bạc mỏng.
Biết hành sự chuyến này Vương Đại Chỉ Huy Sứ có được thu nhập không ít, tự nhiên Tần Lâm cung kính không bằng tuân mệnh.
Bữa tiệc được tổ chức trở lại, tiếp tục ăn uống ca múa, văn quan võ viên nịnh hót tâng bốc như nước thủy triều, phần lớn thổi phồng thương pháp Đặng Tử Long thần diệu, cũng có không ít người thổi phồng Tần Lâm cơ trí dũng cảm.
Lúc chia tay, Tần Lâm không nhịn được nói với Đặng Tử Long hai đề nghị: một là tương lai bắt được Kiến Nô nhất định phải giết chết, không thể dung túng khoan thứ; hai, sau này ra biển đánh giặc, ngàn vạn không nên đứng trên boong thuyền không có phòng thủ.
Đặng Tử Long nghe đầu óc mơ hồ, nhưng vẫn trịnh trọng đáp ứng hai chuyện này.
Tần Lâm vừa đi vừa cười thầm không ngừng: ngày sau Thái tổ lên làm Hoàng đế, lão nhân gia ngài sẽ không có cơ hội nữa...
-----------
Trên gác bên ngoài phòng Thanh Đại, một đôi phu thê trên dưới tứ tuần đang thay nhau oanh tạc thiếu nữ đối diện.
Phụ nhân trung niên mặc y phục xanh đỏ nổi bật, trên mặt giăng đầy nếp nhăn giống như hào sâu trên cao nguyên, trên đó còn lấp đầy phấn, mở miệng thánh thót nói:
- Cháu gái à, không phải là mợ đây nhiều chuyện, Vương công tử này gia thế rất tốt, tướng mạo anh tuấn. Bao nhiêu khuê tú đại gia Kỳ Châu rất muốn được gả cho y, bà mai tới cầu hôn gần như đạp sập ngưỡng cửa nha môn Chỉ Huy Sứ.
Trung niên có gương mặt trung hậu đàng hoàng, trong đôi mắt lại lóe ra vẻ gian hoạt của tiểu địa chủ nông thôn, miệng uống ừng ực trà thơm, tỏ vẻ huênh hoang nói:
- Cữu cữu vẫn là vì muốn tốt cho con, phụ mẫu con làm Tri Huyện Bồng Khê, dù sao có một số việc ở đây cũng không quản được. Cữu cữu thấy con cũng đã lớn, nhà chúng ta cũng rất nổi danh bên ngoài, để con lớn như vậy không tìm được chỗ đàng hoàng tử tế thành thân, ta đây là cậu lại không làm chủ cho con, nói ra người ngoài sẽ chê cười.
Đáng thương tiểu Thanh Đại chỉ có thể cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi giày thêu hoa dưới chân, nhưng suy nghĩ của nàng bay tận đâu đâu, không nghe lọt tai bất cứ lời nào của hai vị trưởng bối này.
Hôm nay tiểu huyện chủ Quận vương phủ Phàn Sơn (con gái Quận vương làm huyện chủ) sinh bệnh, Thanh Đại cùng vốn có lui tới khuê các nàng, tiểu huyện chủ không muốn thầy thuốc khác, chỉ cần Lý gia tỷ tỷ xem bệnh thay nàng, vì vậy Thanh Đại bèn đi Quận vương phủ một chuyến, xem bệnh bốc thuốc.
Ngẫu nhiên trên đường trở về, thình lình gặp cậu của mình là Triệu Hỷ Tài cùng mợ là Hồ thị.