Thiệu Hưng Sư Gia lặng lẽ rời đi đội ngũ, trở về huyện nha. Tần Lâm không thèm để ý tới những động tác nho nhỏ này, vẫn lo chạy tới miếu Thành Hoàng, bước chân như bay.
- Tần ca, vì sao huynh nghe nói là ăn ruột heo cuốn bột gạo lại càng muốn kiểm nghiệm thi thể vậy?
Lục Viễn Chí chớp mắt, nhỏ giọng hỏi.
Tần Lâm hừ mũi một tiếng, mắt hơi nheo lại:
- Đỗ chưởng quỹ là lão hải thương chuyên môn đi trên đầu sóng ngọn gió, mỗi khi đi thuyền trên biển không phải là giống như mấy chiếc thuyền lớn bốn ngàn liêu của Kim Tuyên Úy Sứ. Sau khi ra biển cũng không thể chú trọng quá nhiều, thịt ôi thiu cũng phải ăn, bánh nổi mốc cũng phải gặm, đánh được hải sản cũng không kỵ sống lạnh, bất kể dầu mỡ. Nếu như Đỗ chưởng quỹ chỉ ăn chén ruột heo cuốn bột gạo đã tiêu chảy, vậy lão không thể nào sống đến sáu mươi, mà ngay từ lúc hai ba mươi năm trước đã chết không thể chết kỹ hơn được nữa.
Lục Viễn Chí chợt hiểu ra, nhìn Tần Lâm giơ lên ngón tay cái:
- Tần ca ghê gớm thật, bản lãnh suy luận của huynh khiến cho đệ vô cùng bội phục.
Trên cự hạm bốn ngàn liêu của Kim Anh Cơ, trong khoang bày trí hoa lệ không thua gì vương phủ. Ngày ngày nàng còn tắm bằng nước ngọt, sơn hào hải vị đầy đủ hết, mỗi bữa ăn không biết chán. Nhưng những hải thuyền đi làm ăn chân chính điều kiện kém hơn thuyền Kim Anh Cơ rất nhiều, tỷ như chỉ mang theo ít đậu, trên đường nảy mầm dùng làm rau, mang theo chút thịt khô, sinh ra giòi gạt phần lớn bỏ đi, sau đó ăn hết cả thịt và số giòi còn lại. Nước uống chứa trong thùng gỗ, đến thời kỳ sau cả hành trình, bên trong thảy toàn là lăng quăng.
Đỗ chưởng quỹ đi biển đã mấy chục năm, chắc chắn có được một hàm răng sắt, một cái dạ dày không rỉ, chớ nói ăn ruột heo cuốn bột gạo, cho dù là ăn ruột heo sống hẳn cũng không thể tiêu chảy như vậy mới phải.
-----------
Bên ngoài miếu Thành Hoàng Long Du huyện tương đối cũ nát, bụi bặm giăng đầy, tượng đất Thành Hoàng Bồ Tát và tiểu quỷ màu sắc ảm đạm, như phủ lên một lớp dấu vết của năm tháng.
Cơ hồ tất cả miếu Thành Hoàng trong thành thị đều có chức năng cho phép quàn thi hài người ngoại địa bất đắc kỳ tử, miếu Thành Hoàng Long Du huyện này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Trong gian điện thứ hai của thiên viện bên trái, dưới mái hiên đặt bảy tám cỗ quan tài cũ mới không đồng nhất, sau khi chết Đỗ chưởng quỹ chiếm cứ cỗ quan tài mới nhất trong số đó.
Thiên viện đã bị đám cẩm y quan giáo bảo vệ nghiêm ngặt, Tần Lâm dẫn đầu, bọn Lục Viễn Chí, La Đông Nham theo sát phía sau đi vào viện, nhiều quan giáo hơn tản ra bốn bề canh giữ.
Mới vừa đi vào viện, La Đông Nham liền cau mày, lúc này đang là mùa mưa dầm, không khí đặc biệt ẩm ướt, bảy tám cỗ quan tài này không tránh khỏi bốc mùi.
Nhìn lại Tần Lâm, Lục Viễn Chí vẫn tỏ ra không có chuyện gì, La Đông Nham khe khẽ lắc đầu, cũng không biết vì sao y lắc đầu, chỉ thấy y chắp tay nói:
- Tần Thiếu Bảo…
- Mở nắp quan!
Tần Lâm quát ngắn một tiếng vô cùng hữu lực, khiến cho La Đông Nham sợ hết hồn, nuốt lời đang định nói vào trong bụng.
Đỗ chưởng quỹ là lão nhân Ngũ Phong hải thương, mặc dù chết ở ngoại địa nhưng quan tài cũng không sơ sài chút nào, là loại quan tài bằng gỗ hồng sâm cứng rắn dày hai tấc, nắp quan tài được đóng bằng loại đinh đồng to bằng đầu ngón út. Đã biết lão là bệnh chết, chỉ cần đưa thi thể về quê là được, lúc ấy không ai nghĩ tới sau này còn phải mở quan nghiệm thi.
Nhưng chuyện này không làm khó được đám cẩm y quan giáo, nghe Tần Lâm quát xong, hơn hai mươi tên quan giáo đồng loạt rút Tú Xuân đao bên hông ra khỏi vỏ, cắm vào khe hở nắp quan. Quát một tiếng ‘lên’, mọi người đồng thời phát lực, chỉ nghe tiếng lách cách vang lên, đinh đồng bị cạy lên, nắp quan tài dày cộm nặng nề đã bị mở ra.
Bọn nha dịch bộ khoái Long Du huyện vốn đang nói đi tìm búa và xà beng nạy, thấy cảnh tượng này lập tức thè lưỡi, Cẩm Y Vệ quả nhiên là Cẩm Y Vệ, thật sự trâu bò!
Mãng phu chỉ là mãng phu! La Đông Nham đứng ở bên cạnh cười thầm không dứt, bất quá rất nhanh y không cười được nữa, bởi vì theo nắp quan tài bị mở ra, mùi hôi đáng sợ kia xộc thẳng vào mũi khiến cho y cảm thấy trong cổ họng ứa nước chua, mắt hoa đầu váng, chỉ đành phải lui về phía sau ba bước, mới vừa dừng chân lại không nhịn được lui ba bước nữa.
Long Du ở vùng núi Chiết Tây, người báo tin Đỗ chưởng quỹ chết chạy tới Hàng Châu mất bốn ngày, sau đó Tần Lâm khoái mã ra roi tới nơi này mất hai ngày, tổng cộng mất sáu ngày, đương nhiên thi thể phải bốc mùi.
Bất quá cũng có bộ khoái, sai dịch gan lớn thò cổ nhìn vào trong quan tài, vừa nhìn thấy bên trong lập tức giật mình kinh hãi kêu lên:
- Lục mao cương thi, ghê gớm quá, cương thi mọc lông xanh.
La Đông Nham cố nén ghê tởm định thần nhìn lại, đúng là như vậy, toàn thân thi thể kia mọc đầy lông xanh, trên mặt lông mọc dày đặc xám xịt, nhìn qua vô cùng ghê rợn.
- Hừ, cái gì là lục mao cương thi? Khí trời ẩm ướt, thi thể lên mốc mà thôi.
Tần Lâm vừa bực mình vừa buồn cười nhìn lướt qua bọn người Long Du huyện, tự mình đeo bao tay lụa và khẩu trang bịt mặt lại, đưa tay phất trên mặt thi thể một cái, lột đi một lớp mốc màu lục, để lộ sắc mặt trắng bệch của Đỗ chưởng quỹ.
Mặt ngoài thi thể có mồ hôi, chất nhờn… bản thân da cũng có chất hữu cơ, khí trời ẩm ướt dĩ nhiên sẽ xảy ra mốc. Có lẽ lục mao cương thi, bạch mao cương thi trong truyền thuyết bay trên trời chui xuống đất cực kỳ đáng sợ, bắt nguồn từ nguyên nhân này.
Thấy bao tay trắng Tần Lâm dính đầy mốc xanh, không có điểm khác thường nào khác, La Đông Nham và đám quan sai thủ hạ mới yên lòng, chậm rãi tới xem thi thể.
- Tên mập, đệ hãy kiểm tra bên ngoài thi thể!
Tần Lâm dứt lời liền đi tới lu nước rửa sạch mốc dính trên bao tay, tên này còn không biết xấu hổ nói:
- Quá nhiều mốc, thật là phiền phức, vẫn nên nhường cơ hội lại cho tên mập.
Lục Viễn Chí đã sớm chuẩn bị tâm tư, cầm túi da trâu đựng công cụ tới bên cạnh quan tài, lẩm bẩm nói:
- Cũng biết lục mao thi này sẽ là của đệ, Tần ca, huynh thật sự là chiếu cố huynh đệ làm ăn.
- Ta đây là rèn luyện đệ, có hiểu không?
Tần Lâm hết sức vô tư cười xấu xa.
Tên mập oán trách chẳng qua là thói quen mà thôi, thần kinh y còn to hơn voi, cũng không quan tâm lục mao thi gì cả, sau khi đeo bao tay vào bèn khám nghiệm thi thể, khiến cho mốc xanh bay loạn cả lên.
Mặc dù khí trời ẩm ướt nhưng cũng may nơi này là vùng núi Chiết Tây, nhiệt độ thấp hơn các vùng duyên hải như Hàng Châu Ôn Châu không ít, bất quá thi thể chỉ nổi mốc bề ngoài, quá trình thối rữa bên trong cũng không nghiêm trọng giống như nhìn bề ngoài, chuyện này cũng làm cho công việc kiểm nghiệm được thuận tiện hơn.
Đầu tiên tên mập vạch mí mắt thi thể ra xem, sau đó liền thất vọng lắc đầu một cái:
- Chết đã sáu ngày, con ngươi đục ngầu, không thấy rõ phía dưới có ra máu hay không.
Y lấy vải ướt lau mặt thi thể, lại quan sát móng tay, lúc này mới nói:
- Miệng môi tím bầm, móng tay hơi đen, có hơi giống như là hít thở không thông mà chết.
Mọi người lập tức vỡ òa, bàn tán xôn xao, La Đông Nham không nhịn được hỏi:
- Vị Lục trưởng quan này, ngươi xem rõ ràng một chút, quả thật là hít thở không thông mà chết hay sao?
- Giống mà thôi, cũng chưa hẳn…
Lục Viễn Chí xoay người lại, đôi mắt tinh ranh ti hí híp lại, nghiêm trang nói:
- Thật ra thì tâm bệnh, phế bệnh, suy kiệt mà chết đều sẽ như vậy, thoạt nhìn giống như hít thở không thông.
Hừ, tên mập này úp úp mở mở… La Đông Nham lau mồ hôi trán.
Tần Lâm dở khóc dở cười, tên mập cũng học được cách trêu đùa người ta.
- Bên trong miệng mũi không có thương tích, cổ cũng không có vết siết hay máu ứ.
Tên mập vừa kiểm tra, vừa tiếp tục bẩm báo.
La Đông Nham thở phào nhẹ nhõm, khom lưng nói với Tần Lâm:
- Tần Thiếu Bảo ngài xem, không có vết siết, cũng không có máu ứ, có thể thấy không phải là bị người giết chết. Đỗ chưởng quỹ tuổi cao sức yếu lại lâm bệnh nặng, cho nên theo như Lục trưởng quan là suy kiệt mà chết, thoạt nhìn giống như hít thở không thông, lại cũng không phải là hít thở không thông.
La Tri Huyện thầm nhủ ta nhắc lại lời các ngươi, các ngươi không thể chối được…
Tên mập lại nâng lên đầu thi thể lên, sờ sau gáy một lượt, sau đó kiểm tra bộ vị ngực bụng:
- Đầu không có nội thương, xương đầu nguyên vẹn không tổn hao gì. Bên ngoài ngực bụng không có vết thương, xương sườn… ủa…
Người chết mặc áo vải trắng và khố ngủ, Lục Viễn Chí vén vạt áo lên kiểm tra bụng trước. Sau đó y dùng kéo cắt vạt áo trước, đồng thời lấy tay sờ, đang muốn nói ‘xương sườn không tổn hao gì’, thình lình phát hiện ra tình huống khác thường khiến cho y phải dừng lại.
Đây là cảnh tượng hết sức kỳ quái, chỗ ngực bụng người chết hiện ra hai khu vực lớn hình chữ Bát ngược, mốc xanh nơi đó rõ ràng thưa thớt hơn xung quanh nhiều.
- Tần ca huynh xem đây là gì vậy?
Lục Viễn Chí lui một bước, giật mình nói:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ những mốc xanh này là do oán niệm người chết biến thành, cố ý mọc ra cho chúng ta thấy? Đây là chữ Bát, vì sao viết ngược?
Sau khi Đỗ chưởng quỹ chết dùng mốc xanh vẽ hình trên thi thể mình chỉ điểm phương hướng phá án, báo thù cho mình ư?
Trong tiểu viện này vốn có bảy tám cỗ quan tài cũ mới bất đồng, không khí hết sức âm trầm lạnh lẽo, lúc này như lạnh hơn trước, khiến cho rất nhiều người không tự chủ được rùng mình.
- Chuyện lạ như vậy, hạ quan thật sự chưa từng nghe qua…
La Đông Nham lẩm bẩm, rõ ràng là đang bối rối.
- Cứ việc bình tĩnh.
Tần Lâm khoát khoát tay, đi tới bên cạnh quan tài.
Thi thể mọc đầy mốc xanh, duy chỉ có một mảng lớn trước ngực rõ ràng mờ nhạt lưa thưa. Nếu như xem khu vực này là một chữ V không giao nhau ở đỉnh, hai cánh chữ V này vắt ngang qua ngực, kéo dài theo hai bên tả hữu đến gần dưới nách mới biến mất.
Chẳng lẽ là có người bôi thứ gì ở vị trí này? Tần Lâm nghĩ ngợi.
Một tên lão Ngọ Tác Long Du huyện muốn nói lại thôi, sau khi được Tri Huyện La Đông Nham cho phép thử thăm dò nói:
- Tần Thiếu Bảo, có phải là… có phải là Đỗ chưởng quỹ uống thuốc gì đó làm đổ hay không, có một số thuốc có thể làm tiêu mốc…
Cách nói này cũng có đạo lý nhất định, rất có khả năng trên thi thể bôi thứ gì hoặc bị vẩy thứ gì, mới có thể tạo thành tình huống như vậy.
Bất quá Tần Lâm suy nghĩ một chút, đã hủy bỏ cách nói này:
- Nhìn hình dáng này không giống như bị đổ thuốc, bất kể là lão uống thuốc chảy ra theo khóe miệng hay lúc nằm uống bị sặc cũng không có khả năng tạo thành hình chữ Bát ngược này.
Tần Lâm lệnh cho Lục Viễn Chí tạm ngừng kiểm nghiệm, không nên phá hư hình chữ Bát ngược này, còn hắn chậm rãi đi xung quanh quan tài, vừa quan sát vừa không ngừng suy luận…
Lục Viễn Chí suy nghĩ hồi lâu cũng không có đầu mối, trong lòng hết sức không kiên nhẫn, miệng lẩm bẩm nói:
- Ôi, đệ thật sự rất muốn lau sạch mốc xanh xem thử bên dưới, nhưng nếu lau sẽ làm mất hình chữ Bát ngược này. Hay là để đệ vẽ nó lại trước đã?
Lau… lau…
Ánh mắt của Tần Lâm đột nhiên lóe ra tia sáng kỳ dị, cười ha hả vỗ vỗ vai Lục Viễn Chí:
- Đệ nói đúng, không phải là thoa lên thứ gì đó, mà là lau sạch. Ha ha, vấn đề đơn giản tới cực điểm, lại bị lớp mốc xanh này che mắt. Tên mập, cứ làm theo lời đệ, lau mốc xanh đi!
- Không vẽ hình lại sao?
Lục Viễn Chí do dự hỏi.
Tần Lâm cười:
- Lau mới có thể thấy rõ ràng hơn.
Rõ ràng chữ Bát ngược này do mốc xanh mọc mờ nhạt mới hình thành, không phải là lau đi sẽ không còn gì nữa sao? Đám quan lại Long Du huyện đều rất xem thường, chẳng qua mình là quan nhỏ, không tiện ngăn cản Tần Lâm.
Lục Viễn Chí hết sức nôn nóng lấy vải ướt lau sạch mốc xanh trên ngực bụng thi thể, nhất thời vô cùng kinh ngạc. Vùng da thi thể tương ứng với vị trí mốc xanh mọc mờ nhạt hình chữ Bát ngược rõ ràng là tái hơn khu vực xung quanh rất nhiều, cũng có hình chữ Bát ngược, hơn nữa có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng đường nét hơn.
- Bây giờ không phải là thấy rõ ràng hơn sao?
Tần Lâm nở một nụ cười khả ái, chỉ tay vào ngực bụng thi thể hỏi:
- Các vị hãy xem, tình huống thế nào sẽ trở thành như vậy?
- Giống như bị thứ gì nặng đè lên.
Lão Ngọ Tác mới vừa rồi lại phát biểu cái nhìn.
Lục Viễn Chí lập tức hiểu ra:
- Quỳ, có người quỳ gối trên ngực Đỗ chưởng quỹ, hình chữ Bát ngược này là hình đôi chân hung thủ quỳ trên ngực người chết in hằn để lại.
- Trả lời hết sức chính xác!
Tần Lâm mỉm cười gật đầu một cái.
Nguyên nhân mốc xanh mờ nhạt không phải là bị lau đi. Đôi chân hung thủ không chỉ ép da người chết tới mất máu khiến cho màu sắc tái nhợt, quần y mặc còn ma sát rất mạnh với da ngực người chết, lau đi lớp mồ hôi bã nhờn ngoài da, cộng thêm chèn ép mất máu đưa đến mạch máu li ti dưới da khu vực đó thiếu máu. Tới khi thi thể nổi mốc xanh, mốc xanh khu vực này mới trở nên mờ nhạt hơn khu vực xung quanh như vậy.
Theo mệnh lệnh của Tần Lâm, một tên cẩm y quan giáo nằm ngửa dưới đất, Lục Viễn Chí quỳ đè lên ngực bụng y, đồng thời giơ hai tay ra làm động tác bóp cổ.
Vị trí chân và đầu gối của Lục Viễn Chí hoàn toàn giống với hình chữ Bát ngược trên thi thể Đỗ chưởng quỹ.
Thật là thực nghiệm hết sức hoàn mỹ, tên cẩm y quan giáo đóng vai kẻ bị hại lồm cồm bò dậy, sau khi bị Lục Viễn Chí đè lên người sắc mặt có vẻ trắng nhợt.
- Hắc hắc, tên mập đệ nên giảm cân đi thôi.
Tần Lâm nháy mắt một cái, chọc cho đám quan giáo bật cười ầm.
La Đông Nham không cười được, mặt mày khổ sở đứng ngây người ngoài xa, hồi lâu sau nhớ ra cái gì đó, phảng phất vừa vớ được cọng rơm cứu mạng:
- Tần Thiếu Bảo, không phải mới vừa nói cổ người chết không có vết siết sao, động tác vừa rồi của Lục trưởng quan dường như là…
Thiệu Hưng Sư Gia lặng lẽ rời đi đội ngũ, trở về huyện nha. Tần Lâm không thèm để ý tới những động tác nho nhỏ này, vẫn lo chạy tới miếu Thành Hoàng, bước chân như bay.
- Tần ca, vì sao huynh nghe nói là ăn ruột heo cuốn bột gạo lại càng muốn kiểm nghiệm thi thể vậy?
Lục Viễn Chí chớp mắt, nhỏ giọng hỏi.
Tần Lâm hừ mũi một tiếng, mắt hơi nheo lại:
- Đỗ chưởng quỹ là lão hải thương chuyên môn đi trên đầu sóng ngọn gió, mỗi khi đi thuyền trên biển không phải là giống như mấy chiếc thuyền lớn bốn ngàn liêu của Kim Tuyên Úy Sứ. Sau khi ra biển cũng không thể chú trọng quá nhiều, thịt ôi thiu cũng phải ăn, bánh nổi mốc cũng phải gặm, đánh được hải sản cũng không kỵ sống lạnh, bất kể dầu mỡ. Nếu như Đỗ chưởng quỹ chỉ ăn chén ruột heo cuốn bột gạo đã tiêu chảy, vậy lão không thể nào sống đến sáu mươi, mà ngay từ lúc hai ba mươi năm trước đã chết không thể chết kỹ hơn được nữa.
Lục Viễn Chí chợt hiểu ra, nhìn Tần Lâm giơ lên ngón tay cái:
- Tần ca ghê gớm thật, bản lãnh suy luận của huynh khiến cho đệ vô cùng bội phục.
Trên cự hạm bốn ngàn liêu của Kim Anh Cơ, trong khoang bày trí hoa lệ không thua gì vương phủ. Ngày ngày nàng còn tắm bằng nước ngọt, sơn hào hải vị đầy đủ hết, mỗi bữa ăn không biết chán. Nhưng những hải thuyền đi làm ăn chân chính điều kiện kém hơn thuyền Kim Anh Cơ rất nhiều, tỷ như chỉ mang theo ít đậu, trên đường nảy mầm dùng làm rau, mang theo chút thịt khô, sinh ra giòi gạt phần lớn bỏ đi, sau đó ăn hết cả thịt và số giòi còn lại. Nước uống chứa trong thùng gỗ, đến thời kỳ sau cả hành trình, bên trong thảy toàn là lăng quăng.
Đỗ chưởng quỹ đi biển đã mấy chục năm, chắc chắn có được một hàm răng sắt, một cái dạ dày không rỉ, chớ nói ăn ruột heo cuốn bột gạo, cho dù là ăn ruột heo sống hẳn cũng không thể tiêu chảy như vậy mới phải.
-----------
Bên ngoài miếu Thành Hoàng Long Du huyện tương đối cũ nát, bụi bặm giăng đầy, tượng đất Thành Hoàng Bồ Tát và tiểu quỷ màu sắc ảm đạm, như phủ lên một lớp dấu vết của năm tháng.
Cơ hồ tất cả miếu Thành Hoàng trong thành thị đều có chức năng cho phép quàn thi hài người ngoại địa bất đắc kỳ tử, miếu Thành Hoàng Long Du huyện này dĩ nhiên cũng không ngoại lệ. Trong gian điện thứ hai của thiên viện bên trái, dưới mái hiên đặt bảy tám cỗ quan tài cũ mới không đồng nhất, sau khi chết Đỗ chưởng quỹ chiếm cứ cỗ quan tài mới nhất trong số đó.
Thiên viện đã bị đám cẩm y quan giáo bảo vệ nghiêm ngặt, Tần Lâm dẫn đầu, bọn Lục Viễn Chí, La Đông Nham theo sát phía sau đi vào viện, nhiều quan giáo hơn tản ra bốn bề canh giữ.
Mới vừa đi vào viện, La Đông Nham liền cau mày, lúc này đang là mùa mưa dầm, không khí đặc biệt ẩm ướt, bảy tám cỗ quan tài này không tránh khỏi bốc mùi.
Nhìn lại Tần Lâm, Lục Viễn Chí vẫn tỏ ra không có chuyện gì, La Đông Nham khe khẽ lắc đầu, cũng không biết vì sao y lắc đầu, chỉ thấy y chắp tay nói:
- Tần Thiếu Bảo…
- Mở nắp quan!
Tần Lâm quát ngắn một tiếng vô cùng hữu lực, khiến cho La Đông Nham sợ hết hồn, nuốt lời đang định nói vào trong bụng.
Đỗ chưởng quỹ là lão nhân Ngũ Phong hải thương, mặc dù chết ở ngoại địa nhưng quan tài cũng không sơ sài chút nào, là loại quan tài bằng gỗ hồng sâm cứng rắn dày hai tấc, nắp quan tài được đóng bằng loại đinh đồng to bằng đầu ngón út. Đã biết lão là bệnh chết, chỉ cần đưa thi thể về quê là được, lúc ấy không ai nghĩ tới sau này còn phải mở quan nghiệm thi.
Nhưng chuyện này không làm khó được đám cẩm y quan giáo, nghe Tần Lâm quát xong, hơn hai mươi tên quan giáo đồng loạt rút Tú Xuân đao bên hông ra khỏi vỏ, cắm vào khe hở nắp quan. Quát một tiếng ‘lên’, mọi người đồng thời phát lực, chỉ nghe tiếng lách cách vang lên, đinh đồng bị cạy lên, nắp quan tài dày cộm nặng nề đã bị mở ra.
Bọn nha dịch bộ khoái Long Du huyện vốn đang nói đi tìm búa và xà beng nạy, thấy cảnh tượng này lập tức thè lưỡi, Cẩm Y Vệ quả nhiên là Cẩm Y Vệ, thật sự trâu bò!
Mãng phu chỉ là mãng phu! La Đông Nham đứng ở bên cạnh cười thầm không dứt, bất quá rất nhanh y không cười được nữa, bởi vì theo nắp quan tài bị mở ra, mùi hôi đáng sợ kia xộc thẳng vào mũi khiến cho y cảm thấy trong cổ họng ứa nước chua, mắt hoa đầu váng, chỉ đành phải lui về phía sau ba bước, mới vừa dừng chân lại không nhịn được lui ba bước nữa.
Long Du ở vùng núi Chiết Tây, người báo tin Đỗ chưởng quỹ chết chạy tới Hàng Châu mất bốn ngày, sau đó Tần Lâm khoái mã ra roi tới nơi này mất hai ngày, tổng cộng mất sáu ngày, đương nhiên thi thể phải bốc mùi.
Bất quá cũng có bộ khoái, sai dịch gan lớn thò cổ nhìn vào trong quan tài, vừa nhìn thấy bên trong lập tức giật mình kinh hãi kêu lên:
- Lục mao cương thi, ghê gớm quá, cương thi mọc lông xanh.
La Đông Nham cố nén ghê tởm định thần nhìn lại, đúng là như vậy, toàn thân thi thể kia mọc đầy lông xanh, trên mặt lông mọc dày đặc xám xịt, nhìn qua vô cùng ghê rợn.
- Hừ, cái gì là lục mao cương thi? Khí trời ẩm ướt, thi thể lên mốc mà thôi.
Tần Lâm vừa bực mình vừa buồn cười nhìn lướt qua bọn người Long Du huyện, tự mình đeo bao tay lụa và khẩu trang bịt mặt lại, đưa tay phất trên mặt thi thể một cái, lột đi một lớp mốc màu lục, để lộ sắc mặt trắng bệch của Đỗ chưởng quỹ.
Mặt ngoài thi thể có mồ hôi, chất nhờn… bản thân da cũng có chất hữu cơ, khí trời ẩm ướt dĩ nhiên sẽ xảy ra mốc. Có lẽ lục mao cương thi, bạch mao cương thi trong truyền thuyết bay trên trời chui xuống đất cực kỳ đáng sợ, bắt nguồn từ nguyên nhân này.
Thấy bao tay trắng Tần Lâm dính đầy mốc xanh, không có điểm khác thường nào khác, La Đông Nham và đám quan sai thủ hạ mới yên lòng, chậm rãi tới xem thi thể.
- Tên mập, đệ hãy kiểm tra bên ngoài thi thể!
Tần Lâm dứt lời liền đi tới lu nước rửa sạch mốc dính trên bao tay, tên này còn không biết xấu hổ nói:
- Quá nhiều mốc, thật là phiền phức, vẫn nên nhường cơ hội lại cho tên mập.
Lục Viễn Chí đã sớm chuẩn bị tâm tư, cầm túi da trâu đựng công cụ tới bên cạnh quan tài, lẩm bẩm nói:
- Cũng biết lục mao thi này sẽ là của đệ, Tần ca, huynh thật sự là chiếu cố huynh đệ làm ăn.
- Ta đây là rèn luyện đệ, có hiểu không?
Tần Lâm hết sức vô tư cười xấu xa.
Tên mập oán trách chẳng qua là thói quen mà thôi, thần kinh y còn to hơn voi, cũng không quan tâm lục mao thi gì cả, sau khi đeo bao tay vào bèn khám nghiệm thi thể, khiến cho mốc xanh bay loạn cả lên.
Mặc dù khí trời ẩm ướt nhưng cũng may nơi này là vùng núi Chiết Tây, nhiệt độ thấp hơn các vùng duyên hải như Hàng Châu Ôn Châu không ít, bất quá thi thể chỉ nổi mốc bề ngoài, quá trình thối rữa bên trong cũng không nghiêm trọng giống như nhìn bề ngoài, chuyện này cũng làm cho công việc kiểm nghiệm được thuận tiện hơn.
Đầu tiên tên mập vạch mí mắt thi thể ra xem, sau đó liền thất vọng lắc đầu một cái:
- Chết đã sáu ngày, con ngươi đục ngầu, không thấy rõ phía dưới có ra máu hay không.
Y lấy vải ướt lau mặt thi thể, lại quan sát móng tay, lúc này mới nói:
- Miệng môi tím bầm, móng tay hơi đen, có hơi giống như là hít thở không thông mà chết.
Mọi người lập tức vỡ òa, bàn tán xôn xao, La Đông Nham không nhịn được hỏi:
- Vị Lục trưởng quan này, ngươi xem rõ ràng một chút, quả thật là hít thở không thông mà chết hay sao?
- Giống mà thôi, cũng chưa hẳn…
Lục Viễn Chí xoay người lại, đôi mắt tinh ranh ti hí híp lại, nghiêm trang nói:
- Thật ra thì tâm bệnh, phế bệnh, suy kiệt mà chết đều sẽ như vậy, thoạt nhìn giống như hít thở không thông.
Hừ, tên mập này úp úp mở mở… La Đông Nham lau mồ hôi trán.
Tần Lâm dở khóc dở cười, tên mập cũng học được cách trêu đùa người ta.
- Bên trong miệng mũi không có thương tích, cổ cũng không có vết siết hay máu ứ.
Tên mập vừa kiểm tra, vừa tiếp tục bẩm báo.
La Đông Nham thở phào nhẹ nhõm, khom lưng nói với Tần Lâm:
- Tần Thiếu Bảo ngài xem, không có vết siết, cũng không có máu ứ, có thể thấy không phải là bị người giết chết. Đỗ chưởng quỹ tuổi cao sức yếu lại lâm bệnh nặng, cho nên theo như Lục trưởng quan là suy kiệt mà chết, thoạt nhìn giống như hít thở không thông, lại cũng không phải là hít thở không thông.
La Tri Huyện thầm nhủ ta nhắc lại lời các ngươi, các ngươi không thể chối được…
Tên mập lại nâng lên đầu thi thể lên, sờ sau gáy một lượt, sau đó kiểm tra bộ vị ngực bụng:
- Đầu không có nội thương, xương đầu nguyên vẹn không tổn hao gì. Bên ngoài ngực bụng không có vết thương, xương sườn… ủa…
Người chết mặc áo vải trắng và khố ngủ, Lục Viễn Chí vén vạt áo lên kiểm tra bụng trước. Sau đó y dùng kéo cắt vạt áo trước, đồng thời lấy tay sờ, đang muốn nói ‘xương sườn không tổn hao gì’, thình lình phát hiện ra tình huống khác thường khiến cho y phải dừng lại.
Đây là cảnh tượng hết sức kỳ quái, chỗ ngực bụng người chết hiện ra hai khu vực lớn hình chữ Bát ngược, mốc xanh nơi đó rõ ràng thưa thớt hơn xung quanh nhiều.
- Tần ca huynh xem đây là gì vậy?
Lục Viễn Chí lui một bước, giật mình nói:
- Chẳng lẽ, chẳng lẽ những mốc xanh này là do oán niệm người chết biến thành, cố ý mọc ra cho chúng ta thấy? Đây là chữ Bát, vì sao viết ngược?
Sau khi Đỗ chưởng quỹ chết dùng mốc xanh vẽ hình trên thi thể mình chỉ điểm phương hướng phá án, báo thù cho mình ư?
Trong tiểu viện này vốn có bảy tám cỗ quan tài cũ mới bất đồng, không khí hết sức âm trầm lạnh lẽo, lúc này như lạnh hơn trước, khiến cho rất nhiều người không tự chủ được rùng mình.
- Chuyện lạ như vậy, hạ quan thật sự chưa từng nghe qua…
La Đông Nham lẩm bẩm, rõ ràng là đang bối rối.
- Cứ việc bình tĩnh.
Tần Lâm khoát khoát tay, đi tới bên cạnh quan tài.
Thi thể mọc đầy mốc xanh, duy chỉ có một mảng lớn trước ngực rõ ràng mờ nhạt lưa thưa. Nếu như xem khu vực này là một chữ V không giao nhau ở đỉnh, hai cánh chữ V này vắt ngang qua ngực, kéo dài theo hai bên tả hữu đến gần dưới nách mới biến mất.
Chẳng lẽ là có người bôi thứ gì ở vị trí này? Tần Lâm nghĩ ngợi.
Một tên lão Ngọ Tác Long Du huyện muốn nói lại thôi, sau khi được Tri Huyện La Đông Nham cho phép thử thăm dò nói:
- Tần Thiếu Bảo, có phải là… có phải là Đỗ chưởng quỹ uống thuốc gì đó làm đổ hay không, có một số thuốc có thể làm tiêu mốc…
Cách nói này cũng có đạo lý nhất định, rất có khả năng trên thi thể bôi thứ gì hoặc bị vẩy thứ gì, mới có thể tạo thành tình huống như vậy.
Bất quá Tần Lâm suy nghĩ một chút, đã hủy bỏ cách nói này:
- Nhìn hình dáng này không giống như bị đổ thuốc, bất kể là lão uống thuốc chảy ra theo khóe miệng hay lúc nằm uống bị sặc cũng không có khả năng tạo thành hình chữ Bát ngược này.
Tần Lâm lệnh cho Lục Viễn Chí tạm ngừng kiểm nghiệm, không nên phá hư hình chữ Bát ngược này, còn hắn chậm rãi đi xung quanh quan tài, vừa quan sát vừa không ngừng suy luận…
Lục Viễn Chí suy nghĩ hồi lâu cũng không có đầu mối, trong lòng hết sức không kiên nhẫn, miệng lẩm bẩm nói:
- Ôi, đệ thật sự rất muốn lau sạch mốc xanh xem thử bên dưới, nhưng nếu lau sẽ làm mất hình chữ Bát ngược này. Hay là để đệ vẽ nó lại trước đã?
Lau… lau…
Ánh mắt của Tần Lâm đột nhiên lóe ra tia sáng kỳ dị, cười ha hả vỗ vỗ vai Lục Viễn Chí:
- Đệ nói đúng, không phải là thoa lên thứ gì đó, mà là lau sạch. Ha ha, vấn đề đơn giản tới cực điểm, lại bị lớp mốc xanh này che mắt. Tên mập, cứ làm theo lời đệ, lau mốc xanh đi!
- Không vẽ hình lại sao?
Lục Viễn Chí do dự hỏi.
Tần Lâm cười:
- Lau mới có thể thấy rõ ràng hơn.
Rõ ràng chữ Bát ngược này do mốc xanh mọc mờ nhạt mới hình thành, không phải là lau đi sẽ không còn gì nữa sao? Đám quan lại Long Du huyện đều rất xem thường, chẳng qua mình là quan nhỏ, không tiện ngăn cản Tần Lâm.
Lục Viễn Chí hết sức nôn nóng lấy vải ướt lau sạch mốc xanh trên ngực bụng thi thể, nhất thời vô cùng kinh ngạc. Vùng da thi thể tương ứng với vị trí mốc xanh mọc mờ nhạt hình chữ Bát ngược rõ ràng là tái hơn khu vực xung quanh rất nhiều, cũng có hình chữ Bát ngược, hơn nữa có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng đường nét hơn.
- Bây giờ không phải là thấy rõ ràng hơn sao?
Tần Lâm nở một nụ cười khả ái, chỉ tay vào ngực bụng thi thể hỏi:
- Các vị hãy xem, tình huống thế nào sẽ trở thành như vậy?
- Giống như bị thứ gì nặng đè lên.
Lão Ngọ Tác mới vừa rồi lại phát biểu cái nhìn.
Lục Viễn Chí lập tức hiểu ra:
- Quỳ, có người quỳ gối trên ngực Đỗ chưởng quỹ, hình chữ Bát ngược này là hình đôi chân hung thủ quỳ trên ngực người chết in hằn để lại.
- Trả lời hết sức chính xác!
Tần Lâm mỉm cười gật đầu một cái.
Nguyên nhân mốc xanh mờ nhạt không phải là bị lau đi. Đôi chân hung thủ không chỉ ép da người chết tới mất máu khiến cho màu sắc tái nhợt, quần y mặc còn ma sát rất mạnh với da ngực người chết, lau đi lớp mồ hôi bã nhờn ngoài da, cộng thêm chèn ép mất máu đưa đến mạch máu li ti dưới da khu vực đó thiếu máu. Tới khi thi thể nổi mốc xanh, mốc xanh khu vực này mới trở nên mờ nhạt hơn khu vực xung quanh như vậy.
Theo mệnh lệnh của Tần Lâm, một tên cẩm y quan giáo nằm ngửa dưới đất, Lục Viễn Chí quỳ đè lên ngực bụng y, đồng thời giơ hai tay ra làm động tác bóp cổ.
Vị trí chân và đầu gối của Lục Viễn Chí hoàn toàn giống với hình chữ Bát ngược trên thi thể Đỗ chưởng quỹ.
Thật là thực nghiệm hết sức hoàn mỹ, tên cẩm y quan giáo đóng vai kẻ bị hại lồm cồm bò dậy, sau khi bị Lục Viễn Chí đè lên người sắc mặt có vẻ trắng nhợt.
- Hắc hắc, tên mập đệ nên giảm cân đi thôi.
Tần Lâm nháy mắt một cái, chọc cho đám quan giáo bật cười ầm.
La Đông Nham không cười được, mặt mày khổ sở đứng ngây người ngoài xa, hồi lâu sau nhớ ra cái gì đó, phảng phất vừa vớ được cọng rơm cứu mạng:
- Tần Thiếu Bảo, không phải mới vừa nói cổ người chết không có vết siết sao, động tác vừa rồi của Lục trưởng quan dường như là…