- Ngu Trúc cho thuộc hạ tới bẩm báo Cao Tả Sứ, trong lời nói Tần ma đầu kia ám chỉ sâu xa, rất khó đối phó, hơn nữa… hơn nữa dường như hắn đã phát hiện dưới lòng đất có điều cổ quái…
- Cái gì?!
Con ngươi Cao Thiên Long chợt co rụt lại, hai mắt bắn ra hàn quang ép tăng nhân áo xám lui về sau một bước.
Hồ Vân Bằng, Dương trưởng lão và Hùng trưởng lão đều lộ ra vẻ không dám tin. Hang đá dưới lòng đất là do cổ nhân để lại, cũng không phải là Bạch Liên giáo mới đào gần đây, ở chỗ này không biết mấy trăm mấy ngàn năm cũng không có ai phát hiện. Vì sao Tần Lâm mới tới lần đầu tiên đã nhìn ra manh mối, chẳng lẽ tên này thật sự có được mắt thần như điện, có thể nhìn xuyên thấu vào lòng đất?
- Chẳng lẽ là hắn đã phát hiện lỗ thông hơi?
Cao Thiên Long gấp gáp hỏi, suy nghĩ một chút cũng cảm thấy khả năng này không lớn, lỗ thông hơi bố trí cũng là cực kỳ kín đáo, rất khó có thể phát giác.
Tăng nhân áo xám không dám chậm trễ, nhanh chóng kể lại tình huống vừa rồi, Ngu Trúc phương trượng nói sơ hở nửa câu thế nào, Tần Lâm từ hoa lài nở rộ phát giác ra điểm khác thường thế nào…
- Tần ma đầu thật là lợi hại!
Dương trưởng lão cùng Hùng trưởng lão ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ rằng trên đời này có người thấy mầm biết cây, quả thật vô cùng đa mưu túc trí.
Hồ Vân Bằng nghiến răng một cái:
- Để thuộc hạ giả trang thành tăng nhân đi ám sát hắn, cùng lắm thì bỏ cái mạng này giải nguy cơ giùm Cao Tả Sứ!
- Chậm đã, hẳn Tần ma đầu đã có phòng bị, ngươi không giết được hắn.
Cao Thiên Long ngăn Hồ Vân Bằng lại, trầm ngâm hồi lâu lại đưa mắt ra hiệu cho y, giả ra dáng vẻ vội vàng, lớn tiếng nói:
- Tần ma đầu đã phát hiện đầu mối, nơi đây không thích hợp ở lâu, nhanh đi thông báo Thánh giáo chủ!
Hồ Vân Bằng ngẩn ra, từ trên mặt Cao Thiên Long thấy được vẻ quỷ dị, nhất thời bừng tỉnh ngộ.
-----------
Trúc Lâm thiền tự trên mặt đất, Tần Lâm đang ở trong tịnh thất uống trà ăn điểm tâm do Ngu Trúc dâng lên, Lục Viễn Chí nháy mắt ra hiệu cho hắn liên hồi, ý bảo chớ có ăn. La Đông Nham cũng tỏ ra do dự, Tần Lâm lại thoải mái ăn từng món điểm tâm, cười nói:
- Vì sao La Tri Huyện không chịu hưởng dụng ý tốt của Ngu Trúc đại sư, những món điểm tâm này vừa thơm vừa ngon, cũng sẽ không có độc...
Phải chi có độc thì hay quá, độc chết đám ưng khuyển triều đình các ngươi! Ngu Trúc lão hòa thượng hận đến ngứa răng nhưng không thể làm gì được. Lão đang ở chỗ này, Thánh giáo chủ và Tả Hữu Nhị Sứ, Đường chủ tam đường, mười trưởng lão cũng đang ở đây. Hạ độc hại Tần Lâm không khó, vấn đề là mọi người làm thế nào chạy trốn đây? Trước khi có được chỉ thị rõ ràng của Thánh giáo chủ hoặc Cao Tả Sứ, lão chỉ có thể giữ vẻ cung kính hầu hạ Tần Lâm.
- Trời ơi, đau bụng quá…
Tần Lâm đột nhiên ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, huyệt Thái Dương giật giật.
Chẳng lẽ thật sự có độc? La Đông Nham bị dọa sợ không nhẹ, vốn đang cầm miếng điểm tâm định cho vào miệng, nghe vậy tay run lên lập tức rơi xuống đất.
Tần Lâm đột nhiên cười hắc hắc:
- Thật là xấu hổ, ngày hôm qua mua ba chén ruột heo cuốn bột gạo ăn dọc đường, béo quá không chịu đựng được, thất lễ thất lễ!
Hắn ôm bụng lao ra cửa như một làn khói, để lại Ngu Trúc và La Đông Nham dở khóc dở cười, dưới sự chỉ dẫn của cẩm y quan giáo rẽ qua vài lần, Ngưu Đại Lực đang xoa xoa tay chờ sẵn ở đó.
- Tần Thiếu Bảo, ngài liệu sự như thần, e rằng bên dưới lòng đất ngọn đồi này thật sự có điều kỳ quái.
Ngưu Đại Lực hưng phấn xoa xoa hai tay, hai con mắt vốn đã rất to của y lúc này trợn trừng như chuông đồng.
Mới vừa rồi Ngưu Đại Lực dẫn dắt đám cẩm y quan giáo âm thầm tra xét bên trong bên ngoài Trúc Lâm thiền tự, mặc dù không thể phát hiện cơ quan ám đạo vào lỗ thông hơi, nhưng cũng có không ít thu hoạch.
Ở bên ngoài bụi hoa lài nở rộ khác thường mà Tần Lâm thấy lúc trước, bọn họ lại phát hiện thêm mấy bụi hoa cảnh khác có vẻ khác thường. Rõ ràng đám sơn trà trong khu đất trũng kia đang tươi tốt, thế nhưng có hai ba gốc trong đó khô vàng chết đi, rõ ràng chỗ này là một bãi cỏ tươi tốt, nhưng ở giữa lại có vài nơi không mọc một ngọn cỏ nào. Những tình huống này nếu là bình thời cũng sẽ không đưa tới chú ý, nhưng chỉ cần biết trước đi tìm theo phương hướng này, sẽ thấy những điểm bình thường kia trở thành khác thường.
Đám cẩm y quan giáo vờ như đi giải tới gần quan sát, thì ra đất mấy chỗ này đặc biệt khô ráo, đất nơi khác ẩm ướt đen sì, những nơi này lại trắng bệch khô cằn, thậm chí nứt nẻ.
- Tần Thiếu Bảo, ngài đoán thế nào?
Ngưu Đại Lực tỏ ra hớn hở, sau đó nhìn quanh không thấy ai, lại hạ giọng nói tiếp:
- Đưa tay cắm sâu xuống đất chừng nửa thước, bên dưới ấm áp vô cùng, nước trong đất đã bị bốc hơi sạch sẽ, chẳng trách nào hoa cỏ khô chết như vậy.
Tần Lâm cười nói:
- Nếu như dưới đất không có suối nước nóng, vậy nhất định là có thứ gì khác rất tốt, ừm, quả thật mở lò đúc tiền sẽ rất nóng.
Long Du ở một dãy Cù Giang này, từ cổ chí kim không có suối nước nóng gì, câu trả lời không nghi ngờ chút nào là ‘thứ gì khác’.
Bên dưới mặt đất từ trước tới nay vẫn không phải là một khối liền lạc như tấm sắt, giữa nham thạch với nhau có khe hở, giữa bùn đất có những chỗ rỗng, còn có rễ cây cắm sâu xuống, vô số mạch nước ngầm bên dưới… Bạch Liên giáo mở lò đúc tiền dưới đất tự cho là kín kẽ như áo trời, lại không biết rằng sức nóng của lò nung truyền theo địa mạch khiến cho thực vật trên bề mặt đất biến hóa, từ đó bị Tần Lâm đoán được.
Đúng vậy, hang đá Long Du bí mật ngàn năm qua chưa từng bị thế nhân phát hiện, đó là bởi vì nó lẳng lặng ngủ say trong thế giới dưới lòng đất, không có dấu vết gì lộ ra giữa nhân gian. Cho đến niên đại mà Tần Lâm đã sống trước đây mới bởi vì một lần tình cờ được thấy mặt trời, trở thành một điểm phong cảnh du lịch. Mà vấn đề ai là người xây dựng hang đá vẫn khốn nhiễu người phát hiện.
Nhưng khi Bạch Liên giáo cải biến nó thành trụ sở dưới mặt đất, từ nay hang đá không còn yên tĩnh không tiếng động nữa. Cho dù là ẩn sâu dưới lòng đất nhưng cũng có các loại dấu vết tồn tại lộ ra trong lúc vô tình, bị kẻ tinh mắt mưu trí như Tần Lâm phát hiện manh mối.
Ngưu Đại Lực siết chặt Tấn Thiết Bàn Long Côn trong tay, mong đợi hỏi:
- Tần Thiếu Bảo ngài xem, bây giờ chúng ta...
- Địch trong tối ta ngoài sáng, bọn họ trốn ở trong động, nếu như có chuẩn bị sẽ bất lợi cho chúng ta tấn công.
Tần Lâm suy nghĩ một chút, rốt cục đưa ra quyết định:
- Phải tìm ra cửa địa đạo trước, trước đó không được khinh cử vọng động
Tìm được cửa địa đạo? Ngưu Đại Lực gãi đầu một cái, không triển khai tìm tòi tỉ mỉ trên diện rộng, làm sao có thể tìm được cửa địa đạo kín đáo như vậy? Nhưng nếu tìm ở ngoài sáng cũng rất khó làm cho không kinh động đối phương.
Sơn nhân tự có diệu kế, Tần Lâm cười hắc hắc, bảo Ngưu Đại Lực về phòng bếp lấy một vật, sau đó vội vã đi trở về tịnh thất.
- Hắc... Lần này bụng đã thư thái, làm phiền hai vị chờ lâu, ha ha, đi gần nửa ngày, lúc này mới sướng, sướng quá.
Tần Lâm cười ha hả, tay ôm bụng bước vào cửa, nhìn qua giống như mới từ nhà xí trở về.
La Đông Nham cười thầm không ngừng, Tần Lâm lợi hại thật nhưng rốt cục vẫn xuất thân là quan võ, không biết nói chuyện khéo léo một chút, cũng thật kém cỏi.
Ngu Trúc tuyên một tiếng Phật hiệu:
- A Di Đà Phật, rượu thịt là độc dược xuyên qua ruột, cơm chay rau lạt mới là đạo dưỡng sinh. Sau này Tần Thiếu Bảo hãy cố gắng tiết chế ham muốn ăn uống, không nên ăn uống bừa bãi, tương lai nhất định sẽ hưởng cao thọ trăm tuổi.
- Được được, đây chính là lão nói, nếu ta không sống tới một trăm tuổi, nhất định sẽ tới tìm lão tính sổ!
Tần Lâm cười ha hả.
Mọi người nghe vậy dở khóc dở cười, Ngu Trúc đã bảy mươi tuổi, Tần Lâm mới chừng hai mươi, lúc mà Tần Lâm xuôi tay nhắm mắt chỉ sợ Ngu Trúc đã biến thành khô cốt, đi đâu tìm lão tính sổ?
Ngu Trúc cũng cười:
- Tần Thiếu Bảo muốn tìm bần tăng tính sổ, chỉ sợ là không thể, tuổi bần tăng đã hơn cổ lai hy, thọ nguyên sắp hết, cũng chỉ có thể đi Tây Thiên thế giới Cực Lạc thăm dò lộ trình một chút thay Tần Thiếu Bảo trước tám mươi năm.
- Tám mươi năm không đủ, ta rất muốn sống được năm trăm năm, ha ha ha…
Tần Lâm cười to một trận, chợt thu tiếng cười lại, chợt đổi giọng:
- Bất quá ta nghe nói Phật tổ phái đồ đệ tụng kinh cho người ta cũng phải thu ba đấu ba thăng đậu vàng, tới vườn Cấp Cô Độc thuyết pháp phải trải gạch vàng dưới đất. Nói như vậy muốn tới Tây Thiên thế giới Cực Lạc cũng phải cần tiền, không có tiền sẽ nửa bước khó đi!
La Đông Nham ngạc nhiên, không hiểu vì sao Tần Lâm đột nhiên nhắc tới chuyện này, đúng ra những lời này hắn chỉ nói khi muốn chèn ép đòi lợi ích của đối phương mới phải.
Ngu Trúc cũng kỳ quái, chẳng lẽ Tần Lâm phát hiện đầu mối tiền giả cũng không chuẩn bị phá án bắt người, mà là muốn bắt chẹt đối phương kiếm một số tiền bỏ túi?
- Tuy rằng quân tử cũng ham của cải, nhưng lấy cũng phải đúng với đạo nghĩa, nhà Phật cũng không thu tiền tạo nghiệt, không biết ý của Tần Thiếu Bảo là…?
Ngu Trúc nhướng đôi mày bạc trắng, cẩn thận thăm dò.
- Không dối gạt Đại sư ngài, tiền, xa tận chân trời gần ngay trước mắt!
Tần Lâm dứt lời liền đưa ra hai ngón trỏ giữa tay phải, vẽ một vòng giữa không trung.
Ánh mắt của Ngu Trúc cùng mấy tên đệ tử thân tín cũng đảo quanh theo đầu ngón tay Tần Lâm, ai nấy đều thót tim lên cổ.
Chỉ thấy nụ cười Tần Lâm chợt thu lại, tay phải bất ngờ chỉ thẳng xuống đất rồi dừng lại.
Trong đầu Ngu Trúc nổ ầm một tiếng kinh thiên động địa, chỉ cảm thấy trước mắt đầy sao, mấy tên đệ tử lại càng kinh hoàng thất thố, cơ hồ muốn cướp đường mà chạy, hoặc là liều chết đánh một trận. Bọn họ rất rõ ràng Tần Lâm không chỉ sai chỗ, hàng ngàn hàng vạn xâu tiền thông bảo Vạn Lịch giả đang giấu trong hang đá dưới lòng đất.
- Dưới đất nơi này có một mỏ vàng lớn, chỉ cần khai thác được bản quan sẽ phát tài, ha ha ha…
Tần Lâm cười như diên dại không có chút phong độ nào, sau đó tươi cười hớn hở nói:
- Ngu Trúc phương trượng, chùa các ngươi truyền qua bao nhiêu đời đã năm trăm năm, không nghĩ tới dưới chân có mỏ vàng sao?
Ặc…
Biểu lộ ngoài mặt Ngu Trúc vào giờ phút này quả thật là muôn màu muôn vẻ, cho dù là lão nằm mơ cũng không ngờ rằng Tần Lâm lại cho là trong lòng đất có mỏ vàng. Ấp a ấp úng hồi lâu, lão mới miễn cưỡng hỏi:
- Không biết Tần thí chủ bằng vào cái gì nhận định dưới chân tệ tự có mỏ vàng?
- Từ Văn Trường nói cho ta biết, lão ta rất giỏi địa lý.
Tần Lâm nhìn Ngu Trúc một cái, tựa hồ không hiểu vì sao vì sao lão lại hỏi một câu như vậy, sau đó tràn đầy tự tin nói:
- Địa lý phong thủy có câu, phàm chỗ nào có mỏ vàng tồn tại, địa mạch bị kim loại kích thích. Mà Kim khắc Mộc cho nên cỏ cây khô chết, lão hãy xem xung quanh chùa của mình, cây trúc khô chết bao nhiêu? Lại nói Kim Thủy tương sinh, Thủy nhuận Mộc, hoa nở trước kỳ hạn. Lão xem bụi hoa lài gần bờ sông kia không phải là nở sớm hay sao?
Thì ra, thì ra là vị Tần Thiếu Bảo này hiểu như vậy! Ngu Trúc thoáng dở khóc dở cười, quả thật không lời nào có thể nói với Tần Lâm.
- Sao hả, Ngu Trúc phương trượng còn có cái gì không yên lòng, bản quan rất trọng đạo lý, chúng ta cứ chia hai tám là được, lão hai ta tám, chúng ta hãy nhờ La Tri Huyện làm chứng!
Tần Lâm dứt lời, liền đưa mắt ra hiệu cho La Đông Nham.
Đương nhiên La Đông Nham luôn miệng đáp ứng.
Trong lòng Ngu Trúc bình tĩnh lại, giả bộ cảm kích rơi nước mắt, lại tỏ ra áy náy nói:
- Tần thí chủ, ngài xem chùa của chúng ta dù sao cũng là cổ sát năm trăm năm, phải chăng là…
Tần Lâm vung tay lên, hoàn toàn không cho phép nghi ngờ:
- Không không không, đào vàng quan trọng hơn, bây giờ lập tức bắt đầu đào! Người của ta sẽ bắt đầu tìm mỏ, cho các ngươi nửa ngày để ra khỏi chùa.
A Di Đà Phật, vị Tần trưởng quan này thật là bá đạo! Ngu Trúc không thể làm gì, suy nghĩ tới Tần Lâm sắp sửa đào mỏ, cũng không cần biết hắn đào mỏ hay đào gì khác, tóm lại chỉ cần đào sâu xuống đất chừng năm sáu trượng sẽ chạm tới vòm hang đá bên dưới.
Cũng may đào như vậy mất thời gian rất nhiều, chỉ cần không bị hắn ngẫu nhiên đào trúng lỗ thông hơi hay thông đạo, cứ đào mãi như vậy không có năm ba ngày sẽ không đào được tới hang đá. Bạch Liên giáo hoàn toàn có thể tìm cơ hội rút lui đi, tỷ như tập trung cao thủ đào một thông đạo chạy ra ngoài vòng vây.
Chuyện cấp bách trước mắt là phải báo tin cho mọi người trong hang đá.
Ngu Trúc phương trượng quyết định thật nhanh, trong miệng ho vội một tiếng, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu cho đám đệ tử đang đứng hầu bên cạnh.
Một tên đệ tử áo xanh trong đó lập tức khom lưng khom người cáo lui, tăng bào phất phơ đi ra cửa.
Cùng lúc đó Lục Viễn Chí từ bên ngoài cắm đầu cắm cổ chạy vào, tăng nhân áo xanh tránh sang phía trái, y cũng chạy sang trái, tăng nhân áo xanh tránh sang bên phải, y lại sang phải, rốt cục hai người va chạm vào nhau.
- Trời ơi, vì sao ngươi bất cẩn như vậy?
Lục Viễn Chí ác nhân cáo trạng trước, mau miệng oán trách.
- Xin lỗi, xin lỗi!
Tăng nhân áo xanh luôn miệng xin lỗi, y còn có chuyện khẩn yếu, bước chân vội vã đi nhanh.
Hắc hắc... Lục mập cười xấu xa ra dấu với Tần Lâm, báo tin đã xử lý xong.
Tăng nhân áo xanh bước đi rất nhanh, xuyên qua hành lang đi đường hẹp bên trong tự viện, mấy tên Hiệu Úy theo dõi y không dám tiến tới quá gần, nhiều lần thiếu chút nữa mất đi mục tiêu. Chỉ là bọn họ nghĩ tới Tần Lâm từng nghiêm trị hai tên Hiệu Úy đồng liêu, trong lòng ai nấy lo nơm nớp, dốc hết toàn lực bám lấy mục tiêu, bằng bất cứ giá nào cũng không thể để mất dấu.