-Bên ngoài nhộn nhịp dọn dẹp hành trang, các nàng bị kinh động đi ra cửa phòng, lại đụng vào Tần Lâm mồ hôi nhễ nhại, đôi mày thanh tú của Trương Tử Huyên khẽ cau:
- Vì sao phu quân vội vã về Bắc như vậy, chẳng lẽ kinh sư có biến?
Khá khen thiên kim tướng phủ, không ngờ rằng một câu nói trúng!
Tần Lâm nháy mắt bảo các nàng trở về phòng, đóng cửa lại, lấy trong ngực ra thư của Trương Kính Tu.
- A, phụ thân Đại nhân...
Trương Tử Huyên run rẩy đôi môi, không tự chủ được đỏ ngầu đôi mắt.
Biết cha không ai bằng con, nàng biết rất rõ ràng phụ thân mình mạnh yếu thế nào, ý chí lão như thép như sắt, tính tình kiên cường thậm chí gần như ngoan cố, cho dù có chút ít bệnh cũng nhất định sẽ cố gắng chịu đựng. Hiện tại lại bệnh tới mức Đại ca Trương Kính Tu phải viết thư nói ‘phụ thân bệnh, về mau’, sợ rằng bệnh tình đã tương đối nghiêm trọng.
- Vì sao đột nhiên bị bệnh như vậy, Trương lão tiên sinh bình thời rất kiện vượng!
Từ Tân Di trợn to hai mắt không dám tin tưởng.
Thanh Đại là người khác rơi lệ nàng cũng thương tâm, thấy Tử Huyên tỷ tỷ đỏ hồng đôi mắt, tiểu nha đầu lo lắng hơn bất kỳ ai khác:
- Tử Huyên tỷ tỷ đừng có gấp, chúng ta mau chóng chạy trở về, muội xem bệnh cho phụ thân tỷ, nhất định có thể trị hết. Cho dù là y thuật muội kém vẫn còn có Tam thúc, còn có gia gia.
Đúng, Tần Lâm gật đầu một cái, không chỉ có Trương Tử Huyên phải về kinh sư, an ủi phụ thân nàng bị bệnh, mình và Thanh Đại cũng sẽ đồng hành, phụ tử Lý Thời Trân và Lý Kiến Phương ở Nam Kinh cũng sẽ mau mau tới kinh sư.
Theo Tần Lâm thấy mặc dù cải cách triều chính mới của Trương Cư Chính có hơi sai lệch, nhưng rất nhiều biện pháp đã đánh trúng vào tệ nạn xã hội đương thời. Hiện tại cải cách đã đến thời khắc mấu chốt, lão không thể nào bệnh không dậy nổi như vậy. Huống chi cho dù là bản thân Tần Lâm, kể từ sau khi lão Thái Sơn giả bệnh gả con cho mình, càng ngày hắn càng hiểu được vị nhạc phụ bề ngoài nghiêm túc này thật ra hết lòng thương con.
Kim Anh Cơ biết được Tần Lâm phải đi, trong bụng không khỏi buồn bã. Lần này tiểu oan gia đi rồi không biết lúc nào mới có thể gặp mặt, nhưng phụ thân Trương Tử Huyên bệnh nặng, cũng không thể ép hắn ở lại.
Xoay chuyển tâm niệm sinh ra kế hay, nàng khẽ cắn môi nhu tình mật ý nguýt Tần Lâm một cái:
- Không biết các ngươi chuẩn bị đi đường bộ hay là đường thủy?
Đương nhiên Tần Lâm phải hỏi đi đường bộ hay là đường thủy nhanh hơn.
- Từ Giang Nam đến kinh sư có đường bộ ngồi ngựa ngồi xe, có Kinh Hàng Đại Vận Hà đi tào vận, còn có một con đường thủy từ Hàng Châu ra biển, đi về phía Bắc tới Đại Cô Khẩu lên bờ, đi qua Thiên Tân Vệ vào kinh.
Kim Anh Cơ dừng một chút, mặt trái xoan có hơi hồng:
- Bình thời tất nhiên cỡi ngựa nhanh nhất, nhưng bây giờ đang lúc giao giữa hai mùa Xuân Hạ, đang có gió Đông Nam, nếu hải thuyền không chở hàng có thể chạy băng băng như tên rời cung. Hơn nữa thiếp thân có thể đích thân lái thuyền chạy cả ngày lẫn đêm.
Đây chính là ưu thế cực lớn, ngồi ngựa đi đường bộ cho dù là biên quân tinh nhuệ có thể không ngủ không nghỉ chạy được bao lâu? Ban ngày phải dừng lại ăn cơm uống nước, buổi tối cũng phải nghỉ ngơi. Mà đi đường thủy, Ngũ Phong hải thương điều động thủy thủ kinh nghiệm phong phú dưới quyền lái thuyền, có thể đi liên tục cả ngày lẫn đêm, khoảng cách càng xa càng chiếm ưu thế.
Huống chi Tần Lâm có thể chạy ngựa cấp tốc nhưng hai vị mỹ nhân yếu ớt Trương Tử Huyên và Thanh Đại không chịu nổi hành trình qua mấy ngàn dặm trên lưng ngựa.
- Được, vậy chúng ta ngồi hải thuyền!
Tần Lâm quyết định.
Mắt Kim Tuyên Úy chợt nheo lại, tỏ vẻ vui mừng hớn hở, trên hành trình đưa Tần Lâm lên phía Bắc mấy ngàn dặm trên biển này, có thể chung sống thêm mấy ngày nữa.
- Kim tỷ tỷ, đa tạ, đa tạ!
Trương Tử Huyên đỏ mắt vái chào thật sâu.
Mặt tròn của Kim Anh Cơ hơi ửng hồng, nàng không phải là hoàn toàn giúp Trương Tử Huyên, mà có tính toán của riêng mình.
Từ Tân Di buồn bực ở bên cạnh, nàng không có giúp được gì, Đại tiểu thư từ trước tới nay không cam lòng tụt lại phía sau người suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới nói:
- Nhà mẹ ta còn có Cửu Chuyển Hoàn Đan do Võ Đang Trương Tam Phong luyện hai trăm năm trước, thiên niên linh chi, nhân sâm năm trăm năm, sẽ đi lấy tới chữa bệnh cho Thái Sư.
- Hay lắm!
Tần Lâm lập tức gật đầu:
- Vậy nàng hãy cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử chạy về Nam Kinh lấy thuốc, thuận đường đón gia gia cùng Tam thúc, sau đó đi thuyền xuôi dòng xuống đến cửa Trường Giang, hội hợp cùng hải thuyền chúng ta Bắc thượng.
- Ừ!
Từ Tân Di gật đầu thật mạnh một cái, sải bước hấp tấp rời đi.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Trương Tử Huyên chứa đầy lệ nóng, mấy vị tỷ muội bình thời cãi vả tranh nhau, đến thời khắc mấu chốt tỷ muội tình thâm, không có chút hàm hồ. Mà những gì Tần Lâm làm càng làm cho nàng hết sức vui mừng...
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Thiêm Đô Ngự Sử Vương Triện đi tới hành dinh Khâm Sai, chuẩn bị thúc giục Tần Lâm mau sớm dẫn Trương phu nhân Bắc thượng, thế nhưng ngoại trừ mấy lão bộc quét sân, hành dinh đã không có một bóng người.
- Kỳ quái thật, ngày hôm qua họ Tần còn thoái thác lần lữa, vì sao hôm nay đi mất như vậy…
Vương Triện không hiểu vì sao, vuốt râu hậm hực rời đi.
-----------
Kinh sư vào mùa hè, không khí nóng nực mà trầm muộn, dưới ánh mặt trời chói chang, bụi đất trên đường tung bay cuốn theo mùi nước đái ngựa chui thẳng vào lỗ mũi người ta. Ngay cả đám quan lão gia cỡi ngựa cao to hoặc ngồi trên kiệu cũng cảm thấy khó có thể chịu được.
Công bộ Thượng Thư Lý Ấu Tư béo tròn dùng khăn tay bưng kín lỗ mũi, đôi mày thật cao nhăn tít lại. Cỗ kiệu mùa hè lão đang ngồi thật ra chẳng khác nào cáng tre, trên là một cái ghế lưng tựa, bên dưới xỏ hai đòn tre cho kiệu phu khiêng, trên đầu che một chiếc tán, dĩ nhiên không ngăn được bụi đất bốn phương tám hướng bốc lên.
Nhưng chuyện khiến cho lão lo âu hơn nữa là bệnh tình của lão đồng hương, bạn cũ Trương Cư Chính. Bắt đầu từ khi Thái Sư gia bị bệnh không thể vào triều, không khí trong kinh sư lập tức trở nên càng ngày càng cổ quái, văn võ bá quan giống như bầy ruồi bay tứ tán loạn xạ, nhờ vả, thăm viếng, dò xét… Lúc bị người khác hỏi tới cố làm ra vẻ cao thâm, thật ra thì trong lòng ai nấy cũng không nắm chắc.
Công bộ Thị Lang Phan Quý Tuần bên cạnh cũng ngồi kiệu, bốn tên kiệu phu khiêng y có vẻ dễ thở hơn nhiều. Bởi vì vị Đại nhân này quanh năm suốt tháng lo việc trị thủy Hoàng Hà, Hoài Hà, thân thể gầy còm tới mức đáng thương. Hơn nữa còn bị ánh mặt trời làm cho mặt mày đen nhẻm, bởi vì vô cùng vất vả mà trên mặt đầy nếp nhăn, Phan Quý Tuần chỉ cần cởi quan phục ra quả thật chẳng khác nào lão nông làm ruộng.
- Lão Phan, ngươi phải mau mau dâng tấu chương trị thủy Hoài Hà.
Lý Ấu Tư đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy.
Phan Quý Tuần nghe vậy sững sờ, có vẻ không hiểu lắm.
-Bên ngoài nhộn nhịp dọn dẹp hành trang, các nàng bị kinh động đi ra cửa phòng, lại đụng vào Tần Lâm mồ hôi nhễ nhại, đôi mày thanh tú của Trương Tử Huyên khẽ cau:
- Vì sao phu quân vội vã về Bắc như vậy, chẳng lẽ kinh sư có biến?
Khá khen thiên kim tướng phủ, không ngờ rằng một câu nói trúng!
Tần Lâm nháy mắt bảo các nàng trở về phòng, đóng cửa lại, lấy trong ngực ra thư của Trương Kính Tu.
- A, phụ thân Đại nhân...
Trương Tử Huyên run rẩy đôi môi, không tự chủ được đỏ ngầu đôi mắt.
Biết cha không ai bằng con, nàng biết rất rõ ràng phụ thân mình mạnh yếu thế nào, ý chí lão như thép như sắt, tính tình kiên cường thậm chí gần như ngoan cố, cho dù có chút ít bệnh cũng nhất định sẽ cố gắng chịu đựng. Hiện tại lại bệnh tới mức Đại ca Trương Kính Tu phải viết thư nói ‘phụ thân bệnh, về mau’, sợ rằng bệnh tình đã tương đối nghiêm trọng.
- Vì sao đột nhiên bị bệnh như vậy, Trương lão tiên sinh bình thời rất kiện vượng!
Từ Tân Di trợn to hai mắt không dám tin tưởng.
Thanh Đại là người khác rơi lệ nàng cũng thương tâm, thấy Tử Huyên tỷ tỷ đỏ hồng đôi mắt, tiểu nha đầu lo lắng hơn bất kỳ ai khác:
- Tử Huyên tỷ tỷ đừng có gấp, chúng ta mau chóng chạy trở về, muội xem bệnh cho phụ thân tỷ, nhất định có thể trị hết. Cho dù là y thuật muội kém vẫn còn có Tam thúc, còn có gia gia.
Đúng, Tần Lâm gật đầu một cái, không chỉ có Trương Tử Huyên phải về kinh sư, an ủi phụ thân nàng bị bệnh, mình và Thanh Đại cũng sẽ đồng hành, phụ tử Lý Thời Trân và Lý Kiến Phương ở Nam Kinh cũng sẽ mau mau tới kinh sư.
Theo Tần Lâm thấy mặc dù cải cách triều chính mới của Trương Cư Chính có hơi sai lệch, nhưng rất nhiều biện pháp đã đánh trúng vào tệ nạn xã hội đương thời. Hiện tại cải cách đã đến thời khắc mấu chốt, lão không thể nào bệnh không dậy nổi như vậy. Huống chi cho dù là bản thân Tần Lâm, kể từ sau khi lão Thái Sơn giả bệnh gả con cho mình, càng ngày hắn càng hiểu được vị nhạc phụ bề ngoài nghiêm túc này thật ra hết lòng thương con.
Kim Anh Cơ biết được Tần Lâm phải đi, trong bụng không khỏi buồn bã. Lần này tiểu oan gia đi rồi không biết lúc nào mới có thể gặp mặt, nhưng phụ thân Trương Tử Huyên bệnh nặng, cũng không thể ép hắn ở lại.
Xoay chuyển tâm niệm sinh ra kế hay, nàng khẽ cắn môi nhu tình mật ý nguýt Tần Lâm một cái:
- Không biết các ngươi chuẩn bị đi đường bộ hay là đường thủy?
Đương nhiên Tần Lâm phải hỏi đi đường bộ hay là đường thủy nhanh hơn.
- Từ Giang Nam đến kinh sư có đường bộ ngồi ngựa ngồi xe, có Kinh Hàng Đại Vận Hà đi tào vận, còn có một con đường thủy từ Hàng Châu ra biển, đi về phía Bắc tới Đại Cô Khẩu lên bờ, đi qua Thiên Tân Vệ vào kinh.
Kim Anh Cơ dừng một chút, mặt trái xoan có hơi hồng:
- Bình thời tất nhiên cỡi ngựa nhanh nhất, nhưng bây giờ đang lúc giao giữa hai mùa Xuân Hạ, đang có gió Đông Nam, nếu hải thuyền không chở hàng có thể chạy băng băng như tên rời cung. Hơn nữa thiếp thân có thể đích thân lái thuyền chạy cả ngày lẫn đêm.
Đây chính là ưu thế cực lớn, ngồi ngựa đi đường bộ cho dù là biên quân tinh nhuệ có thể không ngủ không nghỉ chạy được bao lâu? Ban ngày phải dừng lại ăn cơm uống nước, buổi tối cũng phải nghỉ ngơi. Mà đi đường thủy, Ngũ Phong hải thương điều động thủy thủ kinh nghiệm phong phú dưới quyền lái thuyền, có thể đi liên tục cả ngày lẫn đêm, khoảng cách càng xa càng chiếm ưu thế.
Huống chi Tần Lâm có thể chạy ngựa cấp tốc nhưng hai vị mỹ nhân yếu ớt Trương Tử Huyên và Thanh Đại không chịu nổi hành trình qua mấy ngàn dặm trên lưng ngựa.
- Được, vậy chúng ta ngồi hải thuyền!
Tần Lâm quyết định.
Mắt Kim Tuyên Úy chợt nheo lại, tỏ vẻ vui mừng hớn hở, trên hành trình đưa Tần Lâm lên phía Bắc mấy ngàn dặm trên biển này, có thể chung sống thêm mấy ngày nữa.
- Kim tỷ tỷ, đa tạ, đa tạ!
Trương Tử Huyên đỏ mắt vái chào thật sâu.
Mặt tròn của Kim Anh Cơ hơi ửng hồng, nàng không phải là hoàn toàn giúp Trương Tử Huyên, mà có tính toán của riêng mình.
Từ Tân Di buồn bực ở bên cạnh, nàng không có giúp được gì, Đại tiểu thư từ trước tới nay không cam lòng tụt lại phía sau người suy nghĩ hồi lâu, sau đó mới nói:
- Nhà mẹ ta còn có Cửu Chuyển Hoàn Đan do Võ Đang Trương Tam Phong luyện hai trăm năm trước, thiên niên linh chi, nhân sâm năm trăm năm, sẽ đi lấy tới chữa bệnh cho Thái Sư.
- Hay lắm!
Tần Lâm lập tức gật đầu:
- Vậy nàng hãy cỡi Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử chạy về Nam Kinh lấy thuốc, thuận đường đón gia gia cùng Tam thúc, sau đó đi thuyền xuôi dòng xuống đến cửa Trường Giang, hội hợp cùng hải thuyền chúng ta Bắc thượng.
- Ừ!
Từ Tân Di gật đầu thật mạnh một cái, sải bước hấp tấp rời đi.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Trương Tử Huyên chứa đầy lệ nóng, mấy vị tỷ muội bình thời cãi vả tranh nhau, đến thời khắc mấu chốt tỷ muội tình thâm, không có chút hàm hồ. Mà những gì Tần Lâm làm càng làm cho nàng hết sức vui mừng...
Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Thiêm Đô Ngự Sử Vương Triện đi tới hành dinh Khâm Sai, chuẩn bị thúc giục Tần Lâm mau sớm dẫn Trương phu nhân Bắc thượng, thế nhưng ngoại trừ mấy lão bộc quét sân, hành dinh đã không có một bóng người.
- Kỳ quái thật, ngày hôm qua họ Tần còn thoái thác lần lữa, vì sao hôm nay đi mất như vậy…
Vương Triện không hiểu vì sao, vuốt râu hậm hực rời đi.
-----------
Kinh sư vào mùa hè, không khí nóng nực mà trầm muộn, dưới ánh mặt trời chói chang, bụi đất trên đường tung bay cuốn theo mùi nước đái ngựa chui thẳng vào lỗ mũi người ta. Ngay cả đám quan lão gia cỡi ngựa cao to hoặc ngồi trên kiệu cũng cảm thấy khó có thể chịu được.
Công bộ Thượng Thư Lý Ấu Tư béo tròn dùng khăn tay bưng kín lỗ mũi, đôi mày thật cao nhăn tít lại. Cỗ kiệu mùa hè lão đang ngồi thật ra chẳng khác nào cáng tre, trên là một cái ghế lưng tựa, bên dưới xỏ hai đòn tre cho kiệu phu khiêng, trên đầu che một chiếc tán, dĩ nhiên không ngăn được bụi đất bốn phương tám hướng bốc lên.
Nhưng chuyện khiến cho lão lo âu hơn nữa là bệnh tình của lão đồng hương, bạn cũ Trương Cư Chính. Bắt đầu từ khi Thái Sư gia bị bệnh không thể vào triều, không khí trong kinh sư lập tức trở nên càng ngày càng cổ quái, văn võ bá quan giống như bầy ruồi bay tứ tán loạn xạ, nhờ vả, thăm viếng, dò xét… Lúc bị người khác hỏi tới cố làm ra vẻ cao thâm, thật ra thì trong lòng ai nấy cũng không nắm chắc.
Công bộ Thị Lang Phan Quý Tuần bên cạnh cũng ngồi kiệu, bốn tên kiệu phu khiêng y có vẻ dễ thở hơn nhiều. Bởi vì vị Đại nhân này quanh năm suốt tháng lo việc trị thủy Hoàng Hà, Hoài Hà, thân thể gầy còm tới mức đáng thương. Hơn nữa còn bị ánh mặt trời làm cho mặt mày đen nhẻm, bởi vì vô cùng vất vả mà trên mặt đầy nếp nhăn, Phan Quý Tuần chỉ cần cởi quan phục ra quả thật chẳng khác nào lão nông làm ruộng.
- Lão Phan, ngươi phải mau mau dâng tấu chương trị thủy Hoài Hà.
Lý Ấu Tư đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy.
Phan Quý Tuần nghe vậy sững sờ, có vẻ không hiểu lắm.