Hải Thảo bộ dáng bình thường, các nàng lại là mỹ nhân phong hoa tuyệt đại. Hải Thảo xuất thân tiểu viện nhà nông, mặc dù hai người bọn họ không có mang tùy tùng, nhưng một thân y phục cũng đắt tiền vô cùng. Hai bên không hề có bất kỳ điểm tương đồng nào, vậy nguyên nhân nào khiến cho hung thủ lựa chọn các nàng hạ thủ?!
Tần Lâm sờ sờ cằm, trầm ngâm nói:
- Kể cho ta biết tỉ mỉ quá trình sau khi các nàng lên bờ đã làm chuyện gì, tiếp xúc với ai, nói những lời gì, hẳn câu trả lời nằm ở đó.
Kim Anh Cơ và Bạch Sương Hoa mỗi người một câu kể lại rõ ràng chuyện xảy ra buổi sáng. Hai nàng thông minh lanh lợi, trí nhớ đều rất tốt, chỉ bất quá Bạch Sương Hoa nhớ rõ ràng động tác chiêu thức hơn, mà Kim Anh Cơ tương đối nhạy cảm với lời nói thần thái. Hai bên phối hợp với nhau, kể rõ ràng khiến cho Tần Lâm cảm thấy như đích thân trải qua vậy.
- Ta hiểu rồi, ta đã hiểu tâm trạng và phạm vi mục tiêu hung thủ gây án.
Thần sắc Tần Lâm chợt tỏ ra buồn bã, cười khổ nói:
- Thật ra thì các nàng và Hải Thảo đều là mục tiêu sai lầm, đáng thương choHải Thảo, bị chết quá oan uổng.
Toàn là mục tiêu sai lầm, đây là ý gì? Cố nhiên Hải Thảo bị chết bi thảm lại oan khuất, nhưng tại sao Tần Lâm lại phát ra lời cảm khái?! Bạch Sương Hoa và Kim Anh Cơ ngơ ngác nhìn nhau, đều không đoán ra hàm nghĩa bên trong.
- Bắt được, bắt được rồi!
Tiếng kêu hưng phấn của Lục Viễn Chí trên bến cảng thình lình vọng lại.
Bắt được nhanh như vậy sao?!
Tần Lâm, Bạch Sương Hoa và Kim Anh Cơ đều bước nhanh ra khoang thuyền, chỉ thấy Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đang hào hứng áp giải một người đi tới. Người nọ chán nản ủ rũ cúi đầu, từ mũi thuyền không thấy rõ dung mạo, chỉ cảm thấy y giống như là không có xương sống, thân hình mềm nhũn mặc cho Ngưu Đại Lực kéo đi.
Bạch Sương Hoa phi thân xuống thuyền, tựa như một đóa tường vân chậm rãi sa xuống, vỗ cách không ra một chưởng làm dậy kình phong, khiến cho đầu tên nọ ngã ngửa ra sau, mái tóc rối bù cũng bay lên, để lộ ra gương mặt đầy vết rỗ, dưới cằm có râu ngắn lởm chởm lan sang vành tai hai bên.
- Chính là y!
Bạch Sương Hoa gằn giọng quát lên.
Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ xuống thuyền, quả nhiên thấy tên này thân cao năm thước hai tấc, vóc người cường tráng, nhưng trúng phải một chưởng lăng không không phải là tầm thường của Bạch Sương Hoa cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, hữu khí vô lực mặc cho Ngưu Đại Lực bắt giữ.
Lục Viễn Chí mặt mày hớn hở khoe công:
- Người này tên Mao Khổ Nhi, là một ngư phu độc thân. Chúng ta vừa mang đồ hình đi hỏi, lập tức có người nhận ra là y. Lúc chúng ta tới bắt y còn ở nhà uống thuốc, ngủ trên giường không dậy nổi, không phí nhiều sức đã bắt được!
Giỡn chơi sao, một chưởng của giáo chủ Ma giáo đâu phải là dễ chịu, Bạch Sương Hoa đánh chết bao nhiêu ưng khuyển Xưởng Vệ, cao thủ đại nội và tham quan ô lại, đối phó một tên nhãi nhép như vậy nếu như không thu hồi lực đạo, đã đánh cho đầu y tan nát như trái dưa hấu.
- Có phải nhà y trong hẻm nhỏ ở cách Lệ Hoa Viên không xa hay không?
Tần Lâm hỏi.
Ủa, thần kỳ thật, vì sao Tần trưởng quan biết được chuyện này?! Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và các huynh đệ quan giáo đều giật mình không nhỏ, không những cho ra đồ hình hung thủ có thể sao chép, ngay cả phạm vi chỗ ở cũng biết, không trách bắt được dễ dàng như vậy.
Tần Lâm cười cười, chuyện này vô cùng đơn giản, tên này tập kích Bạch Sương Hoa và Kim Anh Cơ, chắc chắn còn có tính toán cướp đi các nàng. Muốn mang hai người sống sờ sờ như vậy đi cũng không dễ dàng, chỉ có nhà hung thủ ở phụ cận mới có thể làm được.
Lúc này người trên bến cảng vây xem càng ngày càng nhiều, dân chúng Hải Trừng huyện, thương nhân đến Nguyệt Cảng làm ăn, thủy thủ chưởng quỹ người làm trên các thuyền vây xung quanh tầng tầng không biết bao nhiêu người mà kể.
Có dân chúng bản địa biết được lai lịch Mao Khổ Nhi, đặc biệt là đám ba cô sáu bà, lập tức lộ ra vẻ khinh bỉ, chỉ chỉ trỏ trỏ nói:
- Loại người này được sinh ra mà không được nuôi dưỡng, chẳng trách nào làm ra tội ác như vậy. Năm đó lão thân biết mẫu thân y chẳng ra gì…
- Chậc chậc, thật là mẹ nào con nấy, nữ nhân hư sinh con trai hư.
Mao Khổ Nhi vốn đang một mực cúi đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên rống to như hung thần ác sát:
- Nói bậy, các ngươi nói hươu nói vượn, lão tử làm thịt đám bà nương thối các ngươi, làm thịt các ngươi!
Mắt Tần Lâm híp lại, gằn từng chữ hỏi:
- Mao Khổ Nhi, ngươi là hài tử do kỹ nữ sinh ra, có đúng hay không?
Mao Khổ Nhi ngẩn ra, tiếp theo hung ác nhìn chằm chằm Tần Lâm, trán nổi gân xanh lớn tiếng nói:
- Làm sao tên cẩu quan ngươi biết, đúng, lão tử là kỹ nữ sinh, có gì đặc biệt hơn người?!
Tần Lâm trầm giọng nói:
- Mẹ ngươi sinh ngươi ra, rồi lại bỏ ngươi từ nhỏ, sau khi ngươi lớn lên cũng bị người ghét bỏ, cho nên ngươi mới hận kỹ nữ như vậy.
Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực buồn bực, lúc bọn họ đi bắt Mao Khổ Nhi đã nghe ngóng rõ ràng, người nọ là do kỹ nữ sinh ra, ba tuổi bị mẫu thân vứt bỏ, có người hảo tâm cho y chỗ nương tựa, chính là một ngôi nhà nhỏ ở gần con hẻm nhỏ tĩnh mịch trong thành kia, y ăn cơm mỗi nhà một bữa mà dần dần trưởng thành.
Nhưng Tần Lâm cũng không đi điều tra, bọn họ cũng chưa kịp nói những điều này cho Tần Lâm, làm sao hắn có thể biết được, chẳng lẽ hắn có thiên lý nhãn thuận phong nhĩ?!
Mao Khổ Nhi bị Tần Lâm vạch trần bèn đỏ mặt lên, hậm hực nói:
- Đúng, ta hận đám kỹ nữ vô tình bạc nghĩa kia, ta muốn thay trời hành đạo, giết các nàng! Hừ, nếu không phải hai ả bên cạnh ngươi…
Bốp!
Tần Lâm vung tay lên tát y một bạt tai, khinh thường nói:
- Mở mắt chó ra nhìn cho kỹ, vị Kim tướng quân này là Doanh Châu Tuyên Úy Sứ, đại quan tòng tam phẩm được triều đình sách phong!
Kim Anh Cơ nghịch ngợm le lưỡi một cái, rất không có phong phạm đại quan tòng tam phẩm. Nhưng cự hạm bốn ngàn liêu Lâm Anh hiệu sau lưng nàng lại treo cờ in hình năm ngọn núi ngũ sắc rất rõ ràng, chính là tọa hạm của Ngũ Phong thuyền chủ.
Nàng và Bạch Sương Hoa đều hiểu rõ, chỉ vì giữa đường các nàng hỏi thăm kỹ nữ, lại tìm Lệ Hoa Viên nơi Tần Lâm chiêu mộ kỹ nữ khắp thành, khiến cho Mao Khổ Nhi nhận lầm các nàng là kỹ nữ, nên mới hạ độc thủ trong ngõ hẻm, quả thật là hết sức ngẫu nhiên.
Mao Khổ Nhi giật mình không nhỏ, dù là ngu ngốc cũng biết Tần Lâm không có nói láo, y cúi đầu suy nghĩ một chút, lại nói:
- Lão tử, lão tử không làm gì được ả, ngược lại còn bị bà nương mặc y phục trắng kia đánh trọng thương. Hừ, lão tử thay trời hành đạo, không phải là nữ nhân hư hỏng tự nhiên sẽ không bị giết.
Đến lúc này còn chấp mê không tỉnh!? Tần Lâm không giận mà cười, cho dù là kỹ nữ cũng không thể bị giết vô cớ như vậy, huống chi Hải Thảo...
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, nghe nói bắt được hung thủ, Tạ Lão Thực lảo đảo chạy tới bến cảng, mẫu thân y Tam thẩm cũng thở hổn hển theo ở phía sau, luôn miệng kêu con trai.
- Ngươi là tên khốn kiếp, ngươi là đồ chó!
Tạ Lão Thực níu lấy vạt áo trước Mao Khổ Nhi, trợn tròn đôi mắt vừa đánh vừa kêu khóc:
- Ngươi giết Hải Thảo, tại sao ngươi giết Hải Thảo? Ta, ta liều mạng với ngươi!
Mao Khổ Nhi cũng không phản kháng, ngược lại cười nói:
- Nữ nhân kia dâm tiện vô sỉ, ta giết thay ngươi, nên cảm tạ ta mới đúng.
- Cái gì dâm tiện vô sỉ? Hải Thảo là một nữ nhân tốt!
Tạ Lão Thực hùng hổ đấm đá Mao Khổ Nhi liên hồi.
Mao Khổ Nhi cười lạnh:
- Cái gì mà nữ nhân tốt? Ngày đó ta đi qua cửa nhà ngươi, mẹ ngươi bị ả chọc giận nên thóa mạ là đồ điếm ầm ĩ, ả không dám cãi lại nửa lời, ta đã nghe rõ ràng. Chỉ có ngươi bị cắm sừng ngược lại chẳng hay biết gì. Ha ha ha!
Trời ơi… Tam thẩm chạy tới vừa đúng lúc nghe được câu này, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đặt mông ngồi dưới đất, đấm ngực khóc lớn lên:
- Ngươi là tên điên, ngươi là tên điên, chỉ vì mấy câu mắng vu vơ của ta mà giết Hải Thảo. Ta… ta có bệnh suyễn, tâm trạng không tốt cho nên mắng bậy bạ mà thôi, Hải Thảo… Hải Thảo bị oan uổng! Ta hại Hải Thảo, ta đã hại con dâu tốt của mình…
Tạ Lão Thực đã sớm thất thần, ngơ ngác buông lỏng tay ra, giống như mất đi tri giác mềm nhũn lăn ra đất.
Thần sắc Mao Khổ Nhi trở nên hết sức khó coi, gương mặt xấu xí âm trầm bất định, trong phút chốc thay đổi mấy lần.
Tần Lâm thương hại nhìn y:
- Ngươi có biết hay không, bởi vì ý nghĩ điên rồ của ngươi đã giết chết một con dâu tốt, một thê tử đáng yêu, một vị mẫu thân dịu dàng. Ngươi bị vứt bỏ từ nhỏ, lớn lên lại bị kỳ thị, cho nên thống hận những nữ nhân phóng đãng vô sỉ kia. Nhưng ngươi không nghĩ tới con trai Hải Thảo chỉ có hơn một tuổi, còn nhỏ hơn ngươi năm xưa, ngươi giết chết Hải Thảo, từ nay nó cũng chỉ có thể giống như ngươi, từ nhỏ đã mất đi mẫu thân!
- Ta, ta...
Mao Khổ Nhi bụm mặt, đau đến không muốn sống ngồi xổm xuống. Y bởi vì bị mẫu thân vứt bỏ mà kỳ thị kỹ nữ, nhưng lại tự tay gây thành bi kịch khiến cho một đứa bé mất đi mẫu thân, làm sao có thể chịu đựng được hối hận trong lòng?!
Trong đám người có một nữ nhân hơi lùn thấp ngây người quan sát cảnh tượng này. Vóc người nàng không cao nhưng cân đối, giữa hai hàng lông mày có vẻ lẳng lơ, da hơi đen, có ba bốn phần sắc đẹp, chính là Hạ Quế Thư thời gian qua bị nghi là người chết.
Vương Ba Tán khập khễnh theo bên cạnh, y bị đánh tám mươi quân côn, đưa đến huyện nha lại đánh bốn mươi hèo lớn. Tình tiết Hạ Quế Thư nhẹ hơn, cũng bị hai mươi hèo nhỏ, hai người nghe nói vụ án được phá bèn tới xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Đi thôi Quế Thư, còn phải làm kiếm tiền trả nợ.
Vương Ba Tán thúc giục, kéo kéo Hạ Quế Thư.
Không nhúc nhích, Hạ Quế Thư cau mày ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt.
- Này…
Vương Ba Tán nóng nảy, tối nay có khách, chắc chắn sẽ kiếm được tiền.
Hạ Quế Thư trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Vương Ba Tán:
- Ta không làm chuyện này nữa, con trai của ta gửi nuôi ở nhà tỷ tỷ ở quê, ta muốn chăm sóc nó, không thể để cho nó trở nên giống như tên Mao Khổ Nhi này, từ nhỏ đã bị người ta coi thường.
- Nàng… nàng điên rồi sao?
Vương Ba Tán kéo lấy Hạ Quế Thư, không để cho nàng rời đi.
- Các ngươi giở trò quỷ gì đó!?
Tên mặt sẹo ở gần đi tới, mặt lộ vẻ hung hãn.
Vương Ba Tán chỉ Hạ Quế Thư:
- Nàng, nàng đòi về quê nuôi con, không làm ăn nữa, như vậy sao được, chúng ta phải trả nợ cho Ba gia…
Hạ Quế Thư lui về phía sau một chút, ánh mắt nhìn đám lưu manh không có hảo ý, kéo kéo vạt áo che kín ngực. Thật là kỳ quái, nếu như là trước kia nàng sẽ không làm như vậy, thậm chí còn kéo cổ áo ra rộng hơn phô trương phóng đãng.
- Đúng vậy đúng vậy, phải trả nợ cho ta, bất quá là ngươi trả!
Tên mặt sẹo cười lên, chợt phất phất tay:
- Các huynh đệ, bắt con rùa đen này lại, con bà nó thiếu nợ không trả, cho rằng chúng ta dễ ăn hiếp lắm sao?!
Đám lưu manh ngẩn ra, rốt cục động thủ bắt lấy Vương Ba Tán còn đang sững sờ kinh ngạc.
Hạ Quế Thư ngây người, đột nhiên chảy nước mắt, vén áo thi lễ tên mặt sẹo, sau đó xoay người rời đi một mạch không hề quay đầu lại.
- Đi đi, đi đi!
Tên mặt sẹo uể oải phất tay một cái, ngay cả bản thân y cũng khó lòng tin được mình lại làm chuyện tốt như vậy, để Hạ Quế Thư rời đi.
Chen chúc trong đám người há chỉ có một Hạ Quế Thư, một tên mặt sẹo!? Trong lòng không ít người chợt thấy có cảm ngộ.
Tần Lâm tra xong vụ án, trong vô hình có thật nhiều người thay đổi số phận.
Sau khi Mao Khổ Nhi phát hiện mình lựa chọn sai lầm người bị hại, khiến cho một đứa bé phải lâm vào số phận đau khổ giống như mình, phòng tuyến tâm lý hoàn toàn sụp đổ, kể lại vụ án từ đầu chí cuối.
Vì cừu hận với kỹ nữ, trước sau y đã giết chết ba tên kỹ nữ ở nhà, ở trên thuyền, trong ngõ hẻm. Ba người xấu số này đã bị y ném thi thể đi khá xa, Nguyệt Cảng lại là một hải cảng phồn hoa, mấy kỹ nữ mất tích như vậy không làm cho ai chú ý.
Đến lần thứ tư giết chết Hải Thảo, Mao Khổ Nhi đã tương đối can đảm hơn, dám vứt mảnh thi thể Hải Thảo ở địa phương tương đối gần bến cảng. Cũng là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, mảnh thi thể Hải Thảo lại bị kịp thời phát hiện, từ đó bại lộ tội ác, Tần Lâm bắt Mao Khổ Nhi phải chịu tội trước pháp luật.
- Rốt cuộc vẫn là ông trời già có mắt, giết chết ba nữ nhân xấu không sao, giết lầm một người tốt lại có báo ứng!
Mao Khổ Nhi mặt mũi ủ rũ.
Kim Anh Cơ và Bạch Sương Hoa nhìn nhau, đúng ra là gặp phải Tần Lâm mới là báo ứng của y. Chỉ tiếc cho con trai Hải Thảo, từ nhỏ đã mất mẫu thân...
- Tạ Đại ca, Tam thẩm, về nhà ăn cơm đi.
Một nữ tử vóc người cao gầy, da hơi đen, vẻ mặt đoan chính, ôm con trai Hải Thảo vội vã đi tới, đỏ mặt lên nói:
- Muội đã làm món trứng gà xào đọt hương thung, đó là món mà khi tỷ tỷ còn sống đã muốn làm cho các vị.
Tần Lâm cười yên lòng, hắn nhớ Tạ Lão Thực từng nói qua, cây hương thung là y và hai tỷ muội Hải Thảo, Hải Tảo cùng nhau phát hiện.
-----------
Vụ án phân thây Nguyệt Cảng nước cạn lòi đá, dân chúng thảy đều vui mừng. Bởi vì Mao Khổ Nhi gây án, ném xác nhiều lần lợi dụng chiếc thuyền câu nhỏ của y, vì vậy Tần Lâm dặn Du Tư Cao dùng tội danh hải phỉ nhốt hung thủ vào nhà giam Thủy sư, sau đó gởi công văn trình báo vụ án cho nha môn Tuần Phủ Phúc Kiến, còn hắn lại lén lút viết phong thư cho môn sinh của mình Cảnh Đại tiên sinh.
Quả nhiên Tri Huyện Hải Trừng Tiết Tân Nhan nhận được tin tức vội vã chạy tới, một mực tìm Du Tư Cao đòi phạm nhân, nói Thủy sư không nên quản án mạng địa phương. Bởi vì tra vụ án này phát hiện ra Mao Khổ Nhi trước sau sát hại ba tên kỹ nữ, Hải Trừng huyện lại không biết gì cả, nếu như bị Thủy sư trình vụ án lên trên, Tiết lão gia sẽ không trốn thoát tội danh u mê hồ đồ, không thể làm gì khác hơn là chờ cách chức.
Hải Thảo bộ dáng bình thường, các nàng lại là mỹ nhân phong hoa tuyệt đại. Hải Thảo xuất thân tiểu viện nhà nông, mặc dù hai người bọn họ không có mang tùy tùng, nhưng một thân y phục cũng đắt tiền vô cùng. Hai bên không hề có bất kỳ điểm tương đồng nào, vậy nguyên nhân nào khiến cho hung thủ lựa chọn các nàng hạ thủ?!
Tần Lâm sờ sờ cằm, trầm ngâm nói:
- Kể cho ta biết tỉ mỉ quá trình sau khi các nàng lên bờ đã làm chuyện gì, tiếp xúc với ai, nói những lời gì, hẳn câu trả lời nằm ở đó.
Kim Anh Cơ và Bạch Sương Hoa mỗi người một câu kể lại rõ ràng chuyện xảy ra buổi sáng. Hai nàng thông minh lanh lợi, trí nhớ đều rất tốt, chỉ bất quá Bạch Sương Hoa nhớ rõ ràng động tác chiêu thức hơn, mà Kim Anh Cơ tương đối nhạy cảm với lời nói thần thái. Hai bên phối hợp với nhau, kể rõ ràng khiến cho Tần Lâm cảm thấy như đích thân trải qua vậy.
- Ta hiểu rồi, ta đã hiểu tâm trạng và phạm vi mục tiêu hung thủ gây án.
Thần sắc Tần Lâm chợt tỏ ra buồn bã, cười khổ nói:
- Thật ra thì các nàng và Hải Thảo đều là mục tiêu sai lầm, đáng thương choHải Thảo, bị chết quá oan uổng.
Toàn là mục tiêu sai lầm, đây là ý gì? Cố nhiên Hải Thảo bị chết bi thảm lại oan khuất, nhưng tại sao Tần Lâm lại phát ra lời cảm khái?! Bạch Sương Hoa và Kim Anh Cơ ngơ ngác nhìn nhau, đều không đoán ra hàm nghĩa bên trong.
- Bắt được, bắt được rồi!
Tiếng kêu hưng phấn của Lục Viễn Chí trên bến cảng thình lình vọng lại.
Bắt được nhanh như vậy sao?!
Tần Lâm, Bạch Sương Hoa và Kim Anh Cơ đều bước nhanh ra khoang thuyền, chỉ thấy Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đang hào hứng áp giải một người đi tới. Người nọ chán nản ủ rũ cúi đầu, từ mũi thuyền không thấy rõ dung mạo, chỉ cảm thấy y giống như là không có xương sống, thân hình mềm nhũn mặc cho Ngưu Đại Lực kéo đi.
Bạch Sương Hoa phi thân xuống thuyền, tựa như một đóa tường vân chậm rãi sa xuống, vỗ cách không ra một chưởng làm dậy kình phong, khiến cho đầu tên nọ ngã ngửa ra sau, mái tóc rối bù cũng bay lên, để lộ ra gương mặt đầy vết rỗ, dưới cằm có râu ngắn lởm chởm lan sang vành tai hai bên.
- Chính là y!
Bạch Sương Hoa gằn giọng quát lên.
Tần Lâm cùng Kim Anh Cơ xuống thuyền, quả nhiên thấy tên này thân cao năm thước hai tấc, vóc người cường tráng, nhưng trúng phải một chưởng lăng không không phải là tầm thường của Bạch Sương Hoa cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, hữu khí vô lực mặc cho Ngưu Đại Lực bắt giữ.
Lục Viễn Chí mặt mày hớn hở khoe công:
- Người này tên Mao Khổ Nhi, là một ngư phu độc thân. Chúng ta vừa mang đồ hình đi hỏi, lập tức có người nhận ra là y. Lúc chúng ta tới bắt y còn ở nhà uống thuốc, ngủ trên giường không dậy nổi, không phí nhiều sức đã bắt được!
Giỡn chơi sao, một chưởng của giáo chủ Ma giáo đâu phải là dễ chịu, Bạch Sương Hoa đánh chết bao nhiêu ưng khuyển Xưởng Vệ, cao thủ đại nội và tham quan ô lại, đối phó một tên nhãi nhép như vậy nếu như không thu hồi lực đạo, đã đánh cho đầu y tan nát như trái dưa hấu.
- Có phải nhà y trong hẻm nhỏ ở cách Lệ Hoa Viên không xa hay không?
Tần Lâm hỏi.
Ủa, thần kỳ thật, vì sao Tần trưởng quan biết được chuyện này?! Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và các huynh đệ quan giáo đều giật mình không nhỏ, không những cho ra đồ hình hung thủ có thể sao chép, ngay cả phạm vi chỗ ở cũng biết, không trách bắt được dễ dàng như vậy.
Tần Lâm cười cười, chuyện này vô cùng đơn giản, tên này tập kích Bạch Sương Hoa và Kim Anh Cơ, chắc chắn còn có tính toán cướp đi các nàng. Muốn mang hai người sống sờ sờ như vậy đi cũng không dễ dàng, chỉ có nhà hung thủ ở phụ cận mới có thể làm được.
Lúc này người trên bến cảng vây xem càng ngày càng nhiều, dân chúng Hải Trừng huyện, thương nhân đến Nguyệt Cảng làm ăn, thủy thủ chưởng quỹ người làm trên các thuyền vây xung quanh tầng tầng không biết bao nhiêu người mà kể.
Có dân chúng bản địa biết được lai lịch Mao Khổ Nhi, đặc biệt là đám ba cô sáu bà, lập tức lộ ra vẻ khinh bỉ, chỉ chỉ trỏ trỏ nói:
- Loại người này được sinh ra mà không được nuôi dưỡng, chẳng trách nào làm ra tội ác như vậy. Năm đó lão thân biết mẫu thân y chẳng ra gì…
- Chậc chậc, thật là mẹ nào con nấy, nữ nhân hư sinh con trai hư.
Mao Khổ Nhi vốn đang một mực cúi đầu, đột nhiên ngẩng đầu lên rống to như hung thần ác sát:
- Nói bậy, các ngươi nói hươu nói vượn, lão tử làm thịt đám bà nương thối các ngươi, làm thịt các ngươi!
Mắt Tần Lâm híp lại, gằn từng chữ hỏi:
- Mao Khổ Nhi, ngươi là hài tử do kỹ nữ sinh ra, có đúng hay không?
Mao Khổ Nhi ngẩn ra, tiếp theo hung ác nhìn chằm chằm Tần Lâm, trán nổi gân xanh lớn tiếng nói:
- Làm sao tên cẩu quan ngươi biết, đúng, lão tử là kỹ nữ sinh, có gì đặc biệt hơn người?!
Tần Lâm trầm giọng nói:
- Mẹ ngươi sinh ngươi ra, rồi lại bỏ ngươi từ nhỏ, sau khi ngươi lớn lên cũng bị người ghét bỏ, cho nên ngươi mới hận kỹ nữ như vậy.
Lục Viễn Chí và Ngưu Đại Lực buồn bực, lúc bọn họ đi bắt Mao Khổ Nhi đã nghe ngóng rõ ràng, người nọ là do kỹ nữ sinh ra, ba tuổi bị mẫu thân vứt bỏ, có người hảo tâm cho y chỗ nương tựa, chính là một ngôi nhà nhỏ ở gần con hẻm nhỏ tĩnh mịch trong thành kia, y ăn cơm mỗi nhà một bữa mà dần dần trưởng thành.
Nhưng Tần Lâm cũng không đi điều tra, bọn họ cũng chưa kịp nói những điều này cho Tần Lâm, làm sao hắn có thể biết được, chẳng lẽ hắn có thiên lý nhãn thuận phong nhĩ?!
Mao Khổ Nhi bị Tần Lâm vạch trần bèn đỏ mặt lên, hậm hực nói:
- Đúng, ta hận đám kỹ nữ vô tình bạc nghĩa kia, ta muốn thay trời hành đạo, giết các nàng! Hừ, nếu không phải hai ả bên cạnh ngươi…
Bốp!
Tần Lâm vung tay lên tát y một bạt tai, khinh thường nói:
- Mở mắt chó ra nhìn cho kỹ, vị Kim tướng quân này là Doanh Châu Tuyên Úy Sứ, đại quan tòng tam phẩm được triều đình sách phong!
Kim Anh Cơ nghịch ngợm le lưỡi một cái, rất không có phong phạm đại quan tòng tam phẩm. Nhưng cự hạm bốn ngàn liêu Lâm Anh hiệu sau lưng nàng lại treo cờ in hình năm ngọn núi ngũ sắc rất rõ ràng, chính là tọa hạm của Ngũ Phong thuyền chủ.
Nàng và Bạch Sương Hoa đều hiểu rõ, chỉ vì giữa đường các nàng hỏi thăm kỹ nữ, lại tìm Lệ Hoa Viên nơi Tần Lâm chiêu mộ kỹ nữ khắp thành, khiến cho Mao Khổ Nhi nhận lầm các nàng là kỹ nữ, nên mới hạ độc thủ trong ngõ hẻm, quả thật là hết sức ngẫu nhiên.
Mao Khổ Nhi giật mình không nhỏ, dù là ngu ngốc cũng biết Tần Lâm không có nói láo, y cúi đầu suy nghĩ một chút, lại nói:
- Lão tử, lão tử không làm gì được ả, ngược lại còn bị bà nương mặc y phục trắng kia đánh trọng thương. Hừ, lão tử thay trời hành đạo, không phải là nữ nhân hư hỏng tự nhiên sẽ không bị giết.
Đến lúc này còn chấp mê không tỉnh!? Tần Lâm không giận mà cười, cho dù là kỹ nữ cũng không thể bị giết vô cớ như vậy, huống chi Hải Thảo...
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, nghe nói bắt được hung thủ, Tạ Lão Thực lảo đảo chạy tới bến cảng, mẫu thân y Tam thẩm cũng thở hổn hển theo ở phía sau, luôn miệng kêu con trai.
- Ngươi là tên khốn kiếp, ngươi là đồ chó!
Tạ Lão Thực níu lấy vạt áo trước Mao Khổ Nhi, trợn tròn đôi mắt vừa đánh vừa kêu khóc:
- Ngươi giết Hải Thảo, tại sao ngươi giết Hải Thảo? Ta, ta liều mạng với ngươi!
Mao Khổ Nhi cũng không phản kháng, ngược lại cười nói:
- Nữ nhân kia dâm tiện vô sỉ, ta giết thay ngươi, nên cảm tạ ta mới đúng.
- Cái gì dâm tiện vô sỉ? Hải Thảo là một nữ nhân tốt!
Tạ Lão Thực hùng hổ đấm đá Mao Khổ Nhi liên hồi.
Mao Khổ Nhi cười lạnh:
- Cái gì mà nữ nhân tốt? Ngày đó ta đi qua cửa nhà ngươi, mẹ ngươi bị ả chọc giận nên thóa mạ là đồ điếm ầm ĩ, ả không dám cãi lại nửa lời, ta đã nghe rõ ràng. Chỉ có ngươi bị cắm sừng ngược lại chẳng hay biết gì. Ha ha ha!
Trời ơi… Tam thẩm chạy tới vừa đúng lúc nghe được câu này, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đặt mông ngồi dưới đất, đấm ngực khóc lớn lên:
- Ngươi là tên điên, ngươi là tên điên, chỉ vì mấy câu mắng vu vơ của ta mà giết Hải Thảo. Ta… ta có bệnh suyễn, tâm trạng không tốt cho nên mắng bậy bạ mà thôi, Hải Thảo… Hải Thảo bị oan uổng! Ta hại Hải Thảo, ta đã hại con dâu tốt của mình…
Tạ Lão Thực đã sớm thất thần, ngơ ngác buông lỏng tay ra, giống như mất đi tri giác mềm nhũn lăn ra đất.
Thần sắc Mao Khổ Nhi trở nên hết sức khó coi, gương mặt xấu xí âm trầm bất định, trong phút chốc thay đổi mấy lần.
Tần Lâm thương hại nhìn y:
- Ngươi có biết hay không, bởi vì ý nghĩ điên rồ của ngươi đã giết chết một con dâu tốt, một thê tử đáng yêu, một vị mẫu thân dịu dàng. Ngươi bị vứt bỏ từ nhỏ, lớn lên lại bị kỳ thị, cho nên thống hận những nữ nhân phóng đãng vô sỉ kia. Nhưng ngươi không nghĩ tới con trai Hải Thảo chỉ có hơn một tuổi, còn nhỏ hơn ngươi năm xưa, ngươi giết chết Hải Thảo, từ nay nó cũng chỉ có thể giống như ngươi, từ nhỏ đã mất đi mẫu thân!
- Ta, ta...
Mao Khổ Nhi bụm mặt, đau đến không muốn sống ngồi xổm xuống. Y bởi vì bị mẫu thân vứt bỏ mà kỳ thị kỹ nữ, nhưng lại tự tay gây thành bi kịch khiến cho một đứa bé mất đi mẫu thân, làm sao có thể chịu đựng được hối hận trong lòng?!
Trong đám người có một nữ nhân hơi lùn thấp ngây người quan sát cảnh tượng này. Vóc người nàng không cao nhưng cân đối, giữa hai hàng lông mày có vẻ lẳng lơ, da hơi đen, có ba bốn phần sắc đẹp, chính là Hạ Quế Thư thời gian qua bị nghi là người chết.
Vương Ba Tán khập khễnh theo bên cạnh, y bị đánh tám mươi quân côn, đưa đến huyện nha lại đánh bốn mươi hèo lớn. Tình tiết Hạ Quế Thư nhẹ hơn, cũng bị hai mươi hèo nhỏ, hai người nghe nói vụ án được phá bèn tới xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
- Đi thôi Quế Thư, còn phải làm kiếm tiền trả nợ.
Vương Ba Tán thúc giục, kéo kéo Hạ Quế Thư.
Không nhúc nhích, Hạ Quế Thư cau mày ngây ngốc nhìn cảnh tượng trước mắt.
- Này…
Vương Ba Tán nóng nảy, tối nay có khách, chắc chắn sẽ kiếm được tiền.
Hạ Quế Thư trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn Vương Ba Tán:
- Ta không làm chuyện này nữa, con trai của ta gửi nuôi ở nhà tỷ tỷ ở quê, ta muốn chăm sóc nó, không thể để cho nó trở nên giống như tên Mao Khổ Nhi này, từ nhỏ đã bị người ta coi thường.
- Nàng… nàng điên rồi sao?
Vương Ba Tán kéo lấy Hạ Quế Thư, không để cho nàng rời đi.
- Các ngươi giở trò quỷ gì đó!?
Tên mặt sẹo ở gần đi tới, mặt lộ vẻ hung hãn.
Vương Ba Tán chỉ Hạ Quế Thư:
- Nàng, nàng đòi về quê nuôi con, không làm ăn nữa, như vậy sao được, chúng ta phải trả nợ cho Ba gia…
Hạ Quế Thư lui về phía sau một chút, ánh mắt nhìn đám lưu manh không có hảo ý, kéo kéo vạt áo che kín ngực. Thật là kỳ quái, nếu như là trước kia nàng sẽ không làm như vậy, thậm chí còn kéo cổ áo ra rộng hơn phô trương phóng đãng.
- Đúng vậy đúng vậy, phải trả nợ cho ta, bất quá là ngươi trả!
Tên mặt sẹo cười lên, chợt phất phất tay:
- Các huynh đệ, bắt con rùa đen này lại, con bà nó thiếu nợ không trả, cho rằng chúng ta dễ ăn hiếp lắm sao?!
Đám lưu manh ngẩn ra, rốt cục động thủ bắt lấy Vương Ba Tán còn đang sững sờ kinh ngạc.
Hạ Quế Thư ngây người, đột nhiên chảy nước mắt, vén áo thi lễ tên mặt sẹo, sau đó xoay người rời đi một mạch không hề quay đầu lại.
- Đi đi, đi đi!
Tên mặt sẹo uể oải phất tay một cái, ngay cả bản thân y cũng khó lòng tin được mình lại làm chuyện tốt như vậy, để Hạ Quế Thư rời đi.
Chen chúc trong đám người há chỉ có một Hạ Quế Thư, một tên mặt sẹo!? Trong lòng không ít người chợt thấy có cảm ngộ.
Tần Lâm tra xong vụ án, trong vô hình có thật nhiều người thay đổi số phận.
Sau khi Mao Khổ Nhi phát hiện mình lựa chọn sai lầm người bị hại, khiến cho một đứa bé phải lâm vào số phận đau khổ giống như mình, phòng tuyến tâm lý hoàn toàn sụp đổ, kể lại vụ án từ đầu chí cuối.
Vì cừu hận với kỹ nữ, trước sau y đã giết chết ba tên kỹ nữ ở nhà, ở trên thuyền, trong ngõ hẻm. Ba người xấu số này đã bị y ném thi thể đi khá xa, Nguyệt Cảng lại là một hải cảng phồn hoa, mấy kỹ nữ mất tích như vậy không làm cho ai chú ý.
Đến lần thứ tư giết chết Hải Thảo, Mao Khổ Nhi đã tương đối can đảm hơn, dám vứt mảnh thi thể Hải Thảo ở địa phương tương đối gần bến cảng. Cũng là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, mảnh thi thể Hải Thảo lại bị kịp thời phát hiện, từ đó bại lộ tội ác, Tần Lâm bắt Mao Khổ Nhi phải chịu tội trước pháp luật.
- Rốt cuộc vẫn là ông trời già có mắt, giết chết ba nữ nhân xấu không sao, giết lầm một người tốt lại có báo ứng!
Mao Khổ Nhi mặt mũi ủ rũ.
Kim Anh Cơ và Bạch Sương Hoa nhìn nhau, đúng ra là gặp phải Tần Lâm mới là báo ứng của y. Chỉ tiếc cho con trai Hải Thảo, từ nhỏ đã mất mẫu thân...
- Tạ Đại ca, Tam thẩm, về nhà ăn cơm đi.
Một nữ tử vóc người cao gầy, da hơi đen, vẻ mặt đoan chính, ôm con trai Hải Thảo vội vã đi tới, đỏ mặt lên nói:
- Muội đã làm món trứng gà xào đọt hương thung, đó là món mà khi tỷ tỷ còn sống đã muốn làm cho các vị.
Tần Lâm cười yên lòng, hắn nhớ Tạ Lão Thực từng nói qua, cây hương thung là y và hai tỷ muội Hải Thảo, Hải Tảo cùng nhau phát hiện.
-----------
Vụ án phân thây Nguyệt Cảng nước cạn lòi đá, dân chúng thảy đều vui mừng. Bởi vì Mao Khổ Nhi gây án, ném xác nhiều lần lợi dụng chiếc thuyền câu nhỏ của y, vì vậy Tần Lâm dặn Du Tư Cao dùng tội danh hải phỉ nhốt hung thủ vào nhà giam Thủy sư, sau đó gởi công văn trình báo vụ án cho nha môn Tuần Phủ Phúc Kiến, còn hắn lại lén lút viết phong thư cho môn sinh của mình Cảnh Đại tiên sinh.
Quả nhiên Tri Huyện Hải Trừng Tiết Tân Nhan nhận được tin tức vội vã chạy tới, một mực tìm Du Tư Cao đòi phạm nhân, nói Thủy sư không nên quản án mạng địa phương. Bởi vì tra vụ án này phát hiện ra Mao Khổ Nhi trước sau sát hại ba tên kỹ nữ, Hải Trừng huyện lại không biết gì cả, nếu như bị Thủy sư trình vụ án lên trên, Tiết lão gia sẽ không trốn thoát tội danh u mê hồ đồ, không thể làm gì khác hơn là chờ cách chức.