Tần Lâm phải đi tới Quỳnh Châu phủ, mặc dù trên thánh chỉ không có hạn định thời gian, mà đi thuyền cũng nhanh hơn đi đường bộ rất nhiều, nhưng dọc trên đường đi gặp phải đủ các loại chuyện trì hoãn cũng không ít. Hắn không muốn lại bị Trương Kình, Lưu Thủ Hữu lấy cớ dâng tấu chương đạn hặc, bèn từ chối nhiệt tình giữ lại của Lưu Cầu quốc, tiếp tục giương buồm đi về phía Tây.
Giữa Lưu Cầu và Kê Lung cảng Đài Loan có một chuỗi đảo nhỏ liên tiếp nhau, lúc đi Tần Lâm vội vàng cứu viện bọn La Bố Ngõa Vi, thuyền chạy qua thật nhanh. Hiện tại trở về không còn gấp như trước nữa, lại gặp lúc thời tiết sóng yên gió lặng bèn ra lệnh cho thuyền cặp vào bờ chuỗi đảo này chơi đùa.
Đám thủy thủ đi liên tục trên biển cũng mệt mỏi không ít, dù sao cũng là từ Nguyệt Cảng chạy đến Cửu Châu Nhật Bản, khoảng cách khá xa, cả đi lẫn về mất gần một tháng. Vào lúc này lên bờ chơi đùa, ai nấy đều cảm thấy thoải mái vui vẻ.
Tần Lâm đầu đội đấu lạp, ngồi ngay ngắn trên nham thạch, tay cầm cần câu làm một ngư phu, nhìn bề ngoài cũng có vẻ ra hình ra dáng.
Quả thật giống như một tên đệ đệ bướng bỉnh! Minh Trí Ngọc Tử mỉm cười.
Bạch Sương Hoa thấy nơi này có ba hòn đảo lớn nhỏ, bầu trời xanh thẳm, nước biển trong vắt, vốc một nắm cát lên để cho nó từ từ chảy xuống qua kẽ tay, vui vẻ hỏi:
- Ủa, cát này thật đẹp, nơi này có tên là gì vậy?
- Không biết, Ngũ Phong hải thương chúng ta thường đi ngang qua nơi này, sứ giả triều đình đi Lưu Cầu sắc phong cũng ghé nghỉ chân, nhưng không có đặt tên.
Kim Anh Cơ hồi đáp.
- Vậy gọi là Điếu Ngư đảo đi.
Tần Lâm đang câu cá chợt giở đấu lạp lên nói.
-----------
- Ngươi có biết Mã Khấu không phải là họ thật của ta, ta rời đi quá lâu, mẫu thân...
Trên đầu Lâm Anh hiệu, Tần Lâm đang khẽ nghêu ngao một khúc hát nào đó mọi người nghe không hiểu, lấy ánh mắt từng trải tang thương quan sát Macao hiện ra trước mắt.
Macao, còn gọi là Áo Môn, là trạm cuối cùng trước khi Tần Lâm đi Quỳnh Châu. Hắn muốn xem thử Macao thế kỷ mười sáu, Minh Trí Ngọc Tử cũng phải gặp cha xứ Phật Lôi Cách Lý Áo một lần, ngoài ra cũng phải thương lượng cùng cha xứ một chút tính toán liên quan tới tương lai bọn La Bố Ngõa Vi.
Macao vốn chẳng qua là một ngư thôn nhỏ thuộc Hương Sơn huyện bên bờ Nam Hải, kể từ khi người Bồ Đào Nha đi tới nơi này, ngư thôn nhỏ ngày xưa đã hóa thành điểm quan trọng trong giao dịch giữa Đông Tây, ngày càng phồn vinh hưng thịnh hơn.
Nóc giáo đường cao to nhọn hoắt, lầu chuông theo kiểu La Mã vô cùng bắt mắt, trên bến cảng neo đậu đủ các loại thuyền bè khắp nơi trên thế giới. Thực dân Âu Châu tóc vàng mắt xanh, nữ tử Trung Hoa da vàng tóc đen, Lãng Nhân Nhật Bản mặc Hòa phục đi guốc gỗ, người các nước Nam Dương vóc người nhỏ thấp da ngăm đen… đi lại trên đường. Thậm chí còn có mấy huynh đệ châu Phi toàn thân đen như than, khiến cho Tần Lâm không nhịn được cảm khái trong lòng, mới khẽ nghêu ngao bài hát trên.
Cao sơn lưu thủy hữu tri âm, Minh Trí Ngọc Tử dịu dàng nói:
- Tiếng hát Tần tướng quân mang theo vô tận hoài niệm và thương cảm, chẳng qua là ý tứ lời ca, nếu như là người bị buộc rời quê hương như ta vậy, cũng rất thích hợp tâm trạng vào giờ phút này, nhưng Tần tướng quân...
- Mã Khấu là thổ âm Mụ cảng, chính là chỉ Macao.
Kim Anh Cơ ngoẹo đầu nhíu mày một cái, không hiểu nhìn Tần Lâm:
- Tiểu oan gia, dường như ý của huynh là cảm thán phong tục nơi này khác hẳn với Trung Hoa. Đây gọi là Di Địch vào Trung Hoa trở thành người Trung Hoa, tuy rằng nơi này thịnh hành phong tục phương Tây nhưng bất quá cũng chỉ như vậy, vào thời Hán Đường còn có Hồ cơ cỡi lừa bán rượu ở Trường An thành. Macao thủy chung là địa phương của Trung Quốc, nói rời đi mẫu thân quá lâu dường như không mấy thỏa đáng.
Tần Lâm cười cười, dĩ nhiên hắn không nói bây giờ.
Người Bồ Đào Nha đi tới Macao năm Chính Đức, cuối năm Gia Tĩnh ba mươi hai có được quyền cư ngụ, nhưng vẫn là Trung Quốc hành sử chủ quyền, người Bồ Đào Nha phải phục tòng quan viên Hương Sơn huyện cai quản, quân đội nghe lệnh điều khiển, địa vị cũng không có gì khác với Thổ Ty Tây Nam. Trong lịch sử quân Bồ từng hiệp đồng tác chiến tiêu diệt giặc Oa cùng Thủy sư triều Minh, thậm chí phái hỏa thương thủ đánh với Bát Kỳ Binh Mãn Thanh.
Bồ Đào Nha chiếm lĩnh Macao thực hành thực dân thống trị, lại là chuyện hơn hai trăm năm mươi năm sau thời Mãn Thanh năm Đạo Quang.
Hắc hắc... Tần Lâm cười gian hai tiếng, cực kỳ âm hiểm độc ác.
Tần trưởng quan đã tới thời này, chớ nói người Bồ Đào Nha chiếm cứ Macao, sợ rằng niên hiệu Đạo Quang chưa chắc đã xuất hiện.
- Tránh ra, tránh ra, Ngũ Phong thuyền chủ vào cảng, không phận sự tránh ra!
Quy Bản Vũ Phu đứng ở mũi Lâm Anh hiệu lớn tiếng thét, y mặc Hòa phục chân đi guốc gỗ, ưỡn ngực thót bụng, rất có phong thái của quỷ tử vào thôn.
Vừa thấy cự hạm của Ngũ Phong thuyền chủ đại giá quang lâm, thuyền bè lớn nhỏ chen chúc trong bến cảng chỉ trong thoáng chốc chạy đi tứ tán, tự động nhường ra một con đường. Trên bến cảng bắn ra mười chín phát lễ pháo liên tiếp chào đón, nghe nói là lễ tiết long trọng người Tây Dương dùng nghênh đón nhân vật chỉ kế dưới vua của một nước.
Tần Lâm khẽ vuốt lưng Kim Anh Cơ, trêu chọc nói:
- Ha ha, Ngũ Phong thuyền chủ nàng rất uy phong.
- Những người Bồ Đào Nha này đều đóng tiền mãi lộ cho nô gia, cho dù là bọn họ bắn hai mươi mốt phát pháo chào đón cũng là phải đạo.
Kim Anh Cơ che miệng cười, không coi người Bồ Đào Nha ra gì.
Thực dân phương Tây phải đến thời Mãn Thanh mới lớn lối, ở triều Minh, từ Uông Trực cho đến Trịnh Thành Công trước sau hơn trăm năm, vẫn luôn đè đầu thực dân phương Tây bắt bọn họ nộp tiền bảo hộ.
Bất quá nói cho cùng vẫn là Tần trưởng quan chúng ta uy phong nhất, móng vuốt sói của hắn đặt ở ngang eo rắn nước của Kim Anh Cơ, cách mông cũng chỉ có một chút...
Chợt mọi người trên Lâm Anh hiệu tỏ ra kinh ngạc, bởi vì đường vào cảng bị ngăn chặn.
Trước mặt chỉ còn lại một chiếc cự hạm khổng lồ không chịu nhường đường, cột buồm như rừng, buồm trắng như mây, mũi thuyền nhọn hoắt toát ra khí phách khó lòng diễn tả. Mũi thuyền bịt đồng vàng chói cong vút hết sức sắc bén, tượng Poseidon tay cầm đinh ba đứng trước mũi thuyền, nhìn xuống đại dương phương Đông với vẻ vô cùng ngạo mạn, đây rõ ràng là một chiếc chiến thuyền Galen theo kiểu Tây Ban Nha.
- Vô Địch Hạm Đội Ba Tắc Đông hiệu (Poseidon)!
La Bố và Ngõa Vi thấy chiếc chiến thuyền này, trong đôi mắt lập tức toát ra ngọn lửa cừu hận, sau đó lại lộ vẻ bất đắc dĩ.
Cuối thế kỷ mười sáu chính là niên đại mà thực dân đế quốc Tây Ban Nha nổi danh như mặt trời ban trưa, tóm thâu cừu địch Bồ Đào Nha cùng trên bán đảo Iberia, chiếm lĩnh châu Mỹ giàu có hoàng kim và bạc trắng, chiếm đoạt một loạt nước thuộc địa ven châu Phi, chiếm cứ đảo Luzon châu Á... Tây Ban Nha là đế quốc đầu tiên trên thế giới tung hoành ba đại dương năm đại châu nổi danh ‘mặt trời vĩnh viễn không lặn trên quốc gia’.
Trong khoảng mười lăm năm, hải quân Tây Ban Nha từ hải ngoại chở về năm ngàn năm trăm ký hoàng kim, hai mươi lăm vạn ký bạc, chiếm hết tám thành sản lượng kim loại quý trên thế giới vào thời đó, từ điểm này có thể thấy bọn họ hùng mạnh tới mức nào.
Vì bảo đảm giao thông trên biển và ích lợi ở hải ngoại, quốc vương Tây Ban Nha Philip đệ nhị thành lập một hạm đội hùng mạnh trên biển có hơn một trăm chiếc chiến hạm, hơn ba ngàn khẩu đại pháo, hàng vạn binh sĩ, kiêu ngạo tự xưng là Vô Địch Hạm Đội.
Ba Tắc Đông hiệu là chiến hạm hàng đầu của Vô Địch Hạm Đội, lượng thoát nước tương cận với Lâm Anh hiệu, trang bị tám khẩu Cannon hạng nặng 50 pounds, mười sáu khẩu Bì Lý Nhĩ pháo, ba mươi hai khẩu Khấu Phi Lâm pháo, uy lực một đợt bắn của nó có thể phá hủy cả tòa thành nhỏ. Chiếc cự hạm như pháo đài trên biển này là niềm tự hào của người Tây Ban Nha, cũng là nỗi ám ảnh trong lòng của vô số kẻ bị Tây Ban Nha xâm lược chèn ép.
Kim Anh Cơ quan sát chiến thuyền Tây Ban Nha đang vắt ngang chặn đường thuyền mình, lên tiếng hỏi:
- La Bố, Ngõa Vi, các ngươi có biết tại sao chiếc thuyền này lại xuất hiện ở Macao hay không?
La Bố và Ngõa Vi gãi gãi đầu:
- Vô Địch Hạm Đội ở châu Âu đối mặt địch nhân rất nhiều, vì sao để cho chiến hạm hàng đầu này xuất hiện ở Viễn Đông, chẳng lẽ Philip đệ nhị...
Vào giờ phút này trên lâu thuyền thật cao của Ba Tắc Đông hiệu, một vị quý tộc người Tây Ban Nha thân mặc chế phục màu lam viền đỏ, chân đi ủng da, để hàm râu cá chốt trau chuốt tỉ mỉ đang quan sát Lâm Anh hiệu với vẻ hết sức khinh thường, cười khẩy nói:
- Đây là địch nhân của chúng ta ở phương Đông sao? Hình dáng không ra gì, bắt chước thuyền Galen chúng ta, lại mang theo hơi thở dân tộc phương Đông dã man, thủy thủ điều khiển thuyền cũng không chính quy, không có chế phục, không có viền hoa xinh đẹp, có vài người còn không mang giày... Bọn họ không thể nào là đối thủ của Vô Địch Hạm Đội!
Quan quân trung niên Tây Ban Nha đeo kiếm cười khổ nói:
- Phí Địch Nam Đức (Ferdinand) Bá tước Đại nhân tôn kính, Ngũ Phong hải thương đúng là kình địch khó gặp. Theo ta được biết Trung Quốc có bốn ngàn năm văn minh, mặc dù bọn họ không tin thượng đế, nhưng bọn họ đúng là một chủng tộc văn minh cổ xưa. Thậm chí lịch sử văn minh lâu đời hơn cả Âu Châu, không phải những chủng tộc kém văn minh ở thuộc địa mà chúng ta chinh phục ở châu Mỹ, châu Phi và đảo Luzon có thể sánh ngang.
- Tạp Mai Nhĩ (Carmen) Thượng tá, quan điểm của ngươi thật là làm cho ta hết sức giật mình, nếu ở Sevilla hoặc là Barcelona, lời ngươi chắc chắn sẽ khiến cho người ta cười đến trẹo quai hàm.
Phí Địch Nam Đức Bá tước châm chọc thủ hạ mình một cách cay nghiệt, thanh âm càng ngày càng cao:
- Tạp Mai Nhĩ, các ngươi lại khuất phục trước đối thủ như vậy, khiến cho thế lực Tây Ban Nha không cách nào xâm nhập Á Châu, thậm chí phải nộp phí bảo hộ cho bọn chúng, quả thật là làm ta quá thất vọng! Cho nên bệ hạ phái Ba Tắc Đông hiệu tới tăng cường lực lượng phân hạm đội Viễn Đông, lệnh cho chúng ta không chỉ thay thế người Bồ Đào Nha, còn phải làm cho đám người phương Đông man rợ này phải thần phục dưới chân Tây Ban Nha.
Trong lịch sử nguyên bản, Ngũ Phong hải thương Uông Trực vào năm Gia Tĩnh, tập đoàn Trịnh thị phải đến khoảng năm Thiên Khải mới có thể quật khởi. Trong thời Vạn Lịch có một khoảng thời gian quá độ khá dài, thực dân phương Tây không gặp phải đối thủ hùng mạnh, thực dân người Hà Lan còn nhân cơ hội chiếm cứ Đài Loan. Mà đến khi tập đoàn Trịnh thị quật khởi, Vô Địch Hạm Đội Tây Ban Nha đã bị tiêu diệt ở eo biển Manche, tự nhiên không thể nào phái thuyền đến phương Đông.
Nhưng Tần Lâm đã làm thay đổi rất nhiều, Ngũ Phong hải thương quật khởi lần nữa, tranh trước người Hà Lan kinh doanh Đài Loan, hơn nữa bổ sung cho những năm Vạn Lịch quá độ, thủy chung nắm giữ đại dương phương Đông, điều này làm cho chính sách Tây Ban Nha chinh Đông gặp phải khó khăn rất lớn. Cân nhắc đến vấn đề đảo Luzon sản xuất thật nhiều vàng bạc, cùng với tiếp thu di sản thực dân Bồ Đào Nha, Philip đệ nhị sai phái Phí Địch Nam Đức Bá tước chỉ huy chiến hạm hàng đầu của Vô Địch Hạm Đội Ba Tắc Đông hiệu đi tới Viễn Đông.
Không thể không thừa nhận, vào thời này Tây Ban Nha không hổ là đế quốc thực dân hùng mạnh tung hoành ba đại dương năm đại châu. Ba Tắc Đông hiệu được huấn luyện nghiêm chỉnh, boong thuyền tầng trên bày trọng pháo khiến cho người ta nhìn thấy mà khiếp sợ. Mà bộ binh Tây Ban Nha dưới quyền Phí Địch Nam Đức Bá tước đứng chỉnh tề ở boong thuyền tầng dưới, xếp theo phương trận vô cùng ngay ngắn, trường mâu lóe ra hàn quang sáng chói, hỏa thương như rừng chỉ thẳng lên trời, binh sĩ tinh nhuệ ngẩng cao đầu, phô bày võ lực với tư thế hùng mạnh vô địch.
Vào thời này thật sự có thể nói rằng, quân thực dân Tây Ban Nha đánh khắp từ Âu sang Á không gặp đối thủ. Phương trận Tây Ban Nha làm cho cả Âu Châu sợ run, hải chiến đánh tan cường địch đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ. Cũng khó trách bọn họ kiêu ngạo như vậy, hoàn toàn không coi trung ương thiên triều phương Đông ra gì, thậm chí coi là dân man rợ chưa khai hóa văn minh.
- Trời ơi, ăn mặc chẳng khác nào con chó, à không, giống như một quân K bài Tây…
Tần Lâm để ống nhòm xuống, hậm hực lẩm bẩm. Quả thật là như vậy, Phí Địch Nam Đức Bá tước đối diện thân mặc chế phục trang trí hoa hòe sặc sỡ, trông chẳng khác nào một quân K bích.
Kim Anh Cơ khẽ cau mày liễu, nhìn lại Lâm Anh hiệu dưới chân mình. Nó là cự hạm bốn ngàn liêu, độ lớn cũng ngang ngửa với Ba Tắc Đông hiệu, nhưng uy lực hỏa pháo lại không hùng mạnh bằng đối phương, hơn nữa huấn luyện thủy thủ pháo thủ cũng có chênh lệch với đối phương... Dù sao mình là hải thương làm ăn, đối phương lại là hải quân quốc gia chuyên nghiệp.
Thấy tốc độ Lâm Anh hiệu dần dần chậm lại, Phí Địch Nam Đức Bá tước dương dương đắc ý dùng ngón cái mân mê hàm ria cá chốt của mình:
- Sao hả, Tạp Mai Nhĩ Thượng tá tiên sinh? Chỉ cần triển hiện lực lượng Tây Ban Nha, những kẻ man rợ phương Đông này sẽ khuất phục.
- Dạ dạ…
Tạp Mai Nhĩ cúi đầu vâng dạ luôn miệng, nhưng đáy lòng vẫn còn nghi ngờ, Ngũ Phong hải thương kia cũng không phải là dễ đối phó, sợ rằng Bá tước Đại nhân cao hứng quá sớm rồi…
Trên Lâm Anh hiệu đã bừng bừng khí thế, Ngũ Phong hải thương không cần phải nói, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và các huynh đệ Hiệu Úy lửa giận đầy bụng, ai ai cũng nói người Tây Ban Nha lấn hiếp người quá đáng, phải dạy cho bọn họ một bài học. La Bố, Ngõa Vi nhìn tóm địch nhân thâu tổ quốc Bồ Đào Nha của mình, cũng nảy sinh lòng cùng chung cừu địch với mọi người.
- Nếu như là buổi tối, ta có thể nghĩ biện pháp ám sát thủ lãnh đối phương.
Ánh mắt Bạch Sương Hoa lạnh như băng, xa xa nhìn chăm chú vào Phí Địch Nam Đức.
Tây Ban Nha Bá tước nhất thời cảm thấy như có dao nhọn kề sát sau lưng, lấy làm kinh ngạc nhìn về phía Tần Lâm, không hiểu vì sao đột nhiên mình sinh ra linh cảm cực kỳ nguy hiểm như vậy.
Tần Lâm lắc đầu một cái, hai nước tranh nhau, dựa vào ám sát không sinh ra được tác dụng gì.
Tần Lâm phải đi tới Quỳnh Châu phủ, mặc dù trên thánh chỉ không có hạn định thời gian, mà đi thuyền cũng nhanh hơn đi đường bộ rất nhiều, nhưng dọc trên đường đi gặp phải đủ các loại chuyện trì hoãn cũng không ít. Hắn không muốn lại bị Trương Kình, Lưu Thủ Hữu lấy cớ dâng tấu chương đạn hặc, bèn từ chối nhiệt tình giữ lại của Lưu Cầu quốc, tiếp tục giương buồm đi về phía Tây.
Giữa Lưu Cầu và Kê Lung cảng Đài Loan có một chuỗi đảo nhỏ liên tiếp nhau, lúc đi Tần Lâm vội vàng cứu viện bọn La Bố Ngõa Vi, thuyền chạy qua thật nhanh. Hiện tại trở về không còn gấp như trước nữa, lại gặp lúc thời tiết sóng yên gió lặng bèn ra lệnh cho thuyền cặp vào bờ chuỗi đảo này chơi đùa.
Đám thủy thủ đi liên tục trên biển cũng mệt mỏi không ít, dù sao cũng là từ Nguyệt Cảng chạy đến Cửu Châu Nhật Bản, khoảng cách khá xa, cả đi lẫn về mất gần một tháng. Vào lúc này lên bờ chơi đùa, ai nấy đều cảm thấy thoải mái vui vẻ.
Tần Lâm đầu đội đấu lạp, ngồi ngay ngắn trên nham thạch, tay cầm cần câu làm một ngư phu, nhìn bề ngoài cũng có vẻ ra hình ra dáng.
Quả thật giống như một tên đệ đệ bướng bỉnh! Minh Trí Ngọc Tử mỉm cười.
Bạch Sương Hoa thấy nơi này có ba hòn đảo lớn nhỏ, bầu trời xanh thẳm, nước biển trong vắt, vốc một nắm cát lên để cho nó từ từ chảy xuống qua kẽ tay, vui vẻ hỏi:
- Ủa, cát này thật đẹp, nơi này có tên là gì vậy?
- Không biết, Ngũ Phong hải thương chúng ta thường đi ngang qua nơi này, sứ giả triều đình đi Lưu Cầu sắc phong cũng ghé nghỉ chân, nhưng không có đặt tên.
Kim Anh Cơ hồi đáp.
- Vậy gọi là Điếu Ngư đảo đi.
Tần Lâm đang câu cá chợt giở đấu lạp lên nói.
-----------
- Ngươi có biết Mã Khấu không phải là họ thật của ta, ta rời đi quá lâu, mẫu thân...
Trên đầu Lâm Anh hiệu, Tần Lâm đang khẽ nghêu ngao một khúc hát nào đó mọi người nghe không hiểu, lấy ánh mắt từng trải tang thương quan sát Macao hiện ra trước mắt.
Macao, còn gọi là Áo Môn, là trạm cuối cùng trước khi Tần Lâm đi Quỳnh Châu. Hắn muốn xem thử Macao thế kỷ mười sáu, Minh Trí Ngọc Tử cũng phải gặp cha xứ Phật Lôi Cách Lý Áo một lần, ngoài ra cũng phải thương lượng cùng cha xứ một chút tính toán liên quan tới tương lai bọn La Bố Ngõa Vi.
Macao vốn chẳng qua là một ngư thôn nhỏ thuộc Hương Sơn huyện bên bờ Nam Hải, kể từ khi người Bồ Đào Nha đi tới nơi này, ngư thôn nhỏ ngày xưa đã hóa thành điểm quan trọng trong giao dịch giữa Đông Tây, ngày càng phồn vinh hưng thịnh hơn.
Nóc giáo đường cao to nhọn hoắt, lầu chuông theo kiểu La Mã vô cùng bắt mắt, trên bến cảng neo đậu đủ các loại thuyền bè khắp nơi trên thế giới. Thực dân Âu Châu tóc vàng mắt xanh, nữ tử Trung Hoa da vàng tóc đen, Lãng Nhân Nhật Bản mặc Hòa phục đi guốc gỗ, người các nước Nam Dương vóc người nhỏ thấp da ngăm đen… đi lại trên đường. Thậm chí còn có mấy huynh đệ châu Phi toàn thân đen như than, khiến cho Tần Lâm không nhịn được cảm khái trong lòng, mới khẽ nghêu ngao bài hát trên.
Cao sơn lưu thủy hữu tri âm, Minh Trí Ngọc Tử dịu dàng nói:
- Tiếng hát Tần tướng quân mang theo vô tận hoài niệm và thương cảm, chẳng qua là ý tứ lời ca, nếu như là người bị buộc rời quê hương như ta vậy, cũng rất thích hợp tâm trạng vào giờ phút này, nhưng Tần tướng quân...
- Mã Khấu là thổ âm Mụ cảng, chính là chỉ Macao.
Kim Anh Cơ ngoẹo đầu nhíu mày một cái, không hiểu nhìn Tần Lâm:
- Tiểu oan gia, dường như ý của huynh là cảm thán phong tục nơi này khác hẳn với Trung Hoa. Đây gọi là Di Địch vào Trung Hoa trở thành người Trung Hoa, tuy rằng nơi này thịnh hành phong tục phương Tây nhưng bất quá cũng chỉ như vậy, vào thời Hán Đường còn có Hồ cơ cỡi lừa bán rượu ở Trường An thành. Macao thủy chung là địa phương của Trung Quốc, nói rời đi mẫu thân quá lâu dường như không mấy thỏa đáng.
Tần Lâm cười cười, dĩ nhiên hắn không nói bây giờ.
Người Bồ Đào Nha đi tới Macao năm Chính Đức, cuối năm Gia Tĩnh ba mươi hai có được quyền cư ngụ, nhưng vẫn là Trung Quốc hành sử chủ quyền, người Bồ Đào Nha phải phục tòng quan viên Hương Sơn huyện cai quản, quân đội nghe lệnh điều khiển, địa vị cũng không có gì khác với Thổ Ty Tây Nam. Trong lịch sử quân Bồ từng hiệp đồng tác chiến tiêu diệt giặc Oa cùng Thủy sư triều Minh, thậm chí phái hỏa thương thủ đánh với Bát Kỳ Binh Mãn Thanh.
Bồ Đào Nha chiếm lĩnh Macao thực hành thực dân thống trị, lại là chuyện hơn hai trăm năm mươi năm sau thời Mãn Thanh năm Đạo Quang.
Hắc hắc... Tần Lâm cười gian hai tiếng, cực kỳ âm hiểm độc ác.
Tần trưởng quan đã tới thời này, chớ nói người Bồ Đào Nha chiếm cứ Macao, sợ rằng niên hiệu Đạo Quang chưa chắc đã xuất hiện.
- Tránh ra, tránh ra, Ngũ Phong thuyền chủ vào cảng, không phận sự tránh ra!
Quy Bản Vũ Phu đứng ở mũi Lâm Anh hiệu lớn tiếng thét, y mặc Hòa phục chân đi guốc gỗ, ưỡn ngực thót bụng, rất có phong thái của quỷ tử vào thôn.
Vừa thấy cự hạm của Ngũ Phong thuyền chủ đại giá quang lâm, thuyền bè lớn nhỏ chen chúc trong bến cảng chỉ trong thoáng chốc chạy đi tứ tán, tự động nhường ra một con đường. Trên bến cảng bắn ra mười chín phát lễ pháo liên tiếp chào đón, nghe nói là lễ tiết long trọng người Tây Dương dùng nghênh đón nhân vật chỉ kế dưới vua của một nước.
Tần Lâm khẽ vuốt lưng Kim Anh Cơ, trêu chọc nói:
- Ha ha, Ngũ Phong thuyền chủ nàng rất uy phong.
- Những người Bồ Đào Nha này đều đóng tiền mãi lộ cho nô gia, cho dù là bọn họ bắn hai mươi mốt phát pháo chào đón cũng là phải đạo.
Kim Anh Cơ che miệng cười, không coi người Bồ Đào Nha ra gì.
Thực dân phương Tây phải đến thời Mãn Thanh mới lớn lối, ở triều Minh, từ Uông Trực cho đến Trịnh Thành Công trước sau hơn trăm năm, vẫn luôn đè đầu thực dân phương Tây bắt bọn họ nộp tiền bảo hộ.
Bất quá nói cho cùng vẫn là Tần trưởng quan chúng ta uy phong nhất, móng vuốt sói của hắn đặt ở ngang eo rắn nước của Kim Anh Cơ, cách mông cũng chỉ có một chút...
Chợt mọi người trên Lâm Anh hiệu tỏ ra kinh ngạc, bởi vì đường vào cảng bị ngăn chặn.
Trước mặt chỉ còn lại một chiếc cự hạm khổng lồ không chịu nhường đường, cột buồm như rừng, buồm trắng như mây, mũi thuyền nhọn hoắt toát ra khí phách khó lòng diễn tả. Mũi thuyền bịt đồng vàng chói cong vút hết sức sắc bén, tượng Poseidon tay cầm đinh ba đứng trước mũi thuyền, nhìn xuống đại dương phương Đông với vẻ vô cùng ngạo mạn, đây rõ ràng là một chiếc chiến thuyền Galen theo kiểu Tây Ban Nha.
- Vô Địch Hạm Đội Ba Tắc Đông hiệu (Poseidon)!
La Bố và Ngõa Vi thấy chiếc chiến thuyền này, trong đôi mắt lập tức toát ra ngọn lửa cừu hận, sau đó lại lộ vẻ bất đắc dĩ.
Cuối thế kỷ mười sáu chính là niên đại mà thực dân đế quốc Tây Ban Nha nổi danh như mặt trời ban trưa, tóm thâu cừu địch Bồ Đào Nha cùng trên bán đảo Iberia, chiếm lĩnh châu Mỹ giàu có hoàng kim và bạc trắng, chiếm đoạt một loạt nước thuộc địa ven châu Phi, chiếm cứ đảo Luzon châu Á... Tây Ban Nha là đế quốc đầu tiên trên thế giới tung hoành ba đại dương năm đại châu nổi danh ‘mặt trời vĩnh viễn không lặn trên quốc gia’.
Trong khoảng mười lăm năm, hải quân Tây Ban Nha từ hải ngoại chở về năm ngàn năm trăm ký hoàng kim, hai mươi lăm vạn ký bạc, chiếm hết tám thành sản lượng kim loại quý trên thế giới vào thời đó, từ điểm này có thể thấy bọn họ hùng mạnh tới mức nào.
Vì bảo đảm giao thông trên biển và ích lợi ở hải ngoại, quốc vương Tây Ban Nha Philip đệ nhị thành lập một hạm đội hùng mạnh trên biển có hơn một trăm chiếc chiến hạm, hơn ba ngàn khẩu đại pháo, hàng vạn binh sĩ, kiêu ngạo tự xưng là Vô Địch Hạm Đội.
Ba Tắc Đông hiệu là chiến hạm hàng đầu của Vô Địch Hạm Đội, lượng thoát nước tương cận với Lâm Anh hiệu, trang bị tám khẩu Cannon hạng nặng pounds, mười sáu khẩu Bì Lý Nhĩ pháo, ba mươi hai khẩu Khấu Phi Lâm pháo, uy lực một đợt bắn của nó có thể phá hủy cả tòa thành nhỏ. Chiếc cự hạm như pháo đài trên biển này là niềm tự hào của người Tây Ban Nha, cũng là nỗi ám ảnh trong lòng của vô số kẻ bị Tây Ban Nha xâm lược chèn ép.
Kim Anh Cơ quan sát chiến thuyền Tây Ban Nha đang vắt ngang chặn đường thuyền mình, lên tiếng hỏi:
- La Bố, Ngõa Vi, các ngươi có biết tại sao chiếc thuyền này lại xuất hiện ở Macao hay không?
La Bố và Ngõa Vi gãi gãi đầu:
- Vô Địch Hạm Đội ở châu Âu đối mặt địch nhân rất nhiều, vì sao để cho chiến hạm hàng đầu này xuất hiện ở Viễn Đông, chẳng lẽ Philip đệ nhị...
Vào giờ phút này trên lâu thuyền thật cao của Ba Tắc Đông hiệu, một vị quý tộc người Tây Ban Nha thân mặc chế phục màu lam viền đỏ, chân đi ủng da, để hàm râu cá chốt trau chuốt tỉ mỉ đang quan sát Lâm Anh hiệu với vẻ hết sức khinh thường, cười khẩy nói:
- Đây là địch nhân của chúng ta ở phương Đông sao? Hình dáng không ra gì, bắt chước thuyền Galen chúng ta, lại mang theo hơi thở dân tộc phương Đông dã man, thủy thủ điều khiển thuyền cũng không chính quy, không có chế phục, không có viền hoa xinh đẹp, có vài người còn không mang giày... Bọn họ không thể nào là đối thủ của Vô Địch Hạm Đội!
Quan quân trung niên Tây Ban Nha đeo kiếm cười khổ nói:
- Phí Địch Nam Đức (Ferdinand) Bá tước Đại nhân tôn kính, Ngũ Phong hải thương đúng là kình địch khó gặp. Theo ta được biết Trung Quốc có bốn ngàn năm văn minh, mặc dù bọn họ không tin thượng đế, nhưng bọn họ đúng là một chủng tộc văn minh cổ xưa. Thậm chí lịch sử văn minh lâu đời hơn cả Âu Châu, không phải những chủng tộc kém văn minh ở thuộc địa mà chúng ta chinh phục ở châu Mỹ, châu Phi và đảo Luzon có thể sánh ngang.
- Tạp Mai Nhĩ (Carmen) Thượng tá, quan điểm của ngươi thật là làm cho ta hết sức giật mình, nếu ở Sevilla hoặc là Barcelona, lời ngươi chắc chắn sẽ khiến cho người ta cười đến trẹo quai hàm.
Phí Địch Nam Đức Bá tước châm chọc thủ hạ mình một cách cay nghiệt, thanh âm càng ngày càng cao:
- Tạp Mai Nhĩ, các ngươi lại khuất phục trước đối thủ như vậy, khiến cho thế lực Tây Ban Nha không cách nào xâm nhập Á Châu, thậm chí phải nộp phí bảo hộ cho bọn chúng, quả thật là làm ta quá thất vọng! Cho nên bệ hạ phái Ba Tắc Đông hiệu tới tăng cường lực lượng phân hạm đội Viễn Đông, lệnh cho chúng ta không chỉ thay thế người Bồ Đào Nha, còn phải làm cho đám người phương Đông man rợ này phải thần phục dưới chân Tây Ban Nha.
Trong lịch sử nguyên bản, Ngũ Phong hải thương Uông Trực vào năm Gia Tĩnh, tập đoàn Trịnh thị phải đến khoảng năm Thiên Khải mới có thể quật khởi. Trong thời Vạn Lịch có một khoảng thời gian quá độ khá dài, thực dân phương Tây không gặp phải đối thủ hùng mạnh, thực dân người Hà Lan còn nhân cơ hội chiếm cứ Đài Loan. Mà đến khi tập đoàn Trịnh thị quật khởi, Vô Địch Hạm Đội Tây Ban Nha đã bị tiêu diệt ở eo biển Manche, tự nhiên không thể nào phái thuyền đến phương Đông.
Nhưng Tần Lâm đã làm thay đổi rất nhiều, Ngũ Phong hải thương quật khởi lần nữa, tranh trước người Hà Lan kinh doanh Đài Loan, hơn nữa bổ sung cho những năm Vạn Lịch quá độ, thủy chung nắm giữ đại dương phương Đông, điều này làm cho chính sách Tây Ban Nha chinh Đông gặp phải khó khăn rất lớn. Cân nhắc đến vấn đề đảo Luzon sản xuất thật nhiều vàng bạc, cùng với tiếp thu di sản thực dân Bồ Đào Nha, Philip đệ nhị sai phái Phí Địch Nam Đức Bá tước chỉ huy chiến hạm hàng đầu của Vô Địch Hạm Đội Ba Tắc Đông hiệu đi tới Viễn Đông.
Không thể không thừa nhận, vào thời này Tây Ban Nha không hổ là đế quốc thực dân hùng mạnh tung hoành ba đại dương năm đại châu. Ba Tắc Đông hiệu được huấn luyện nghiêm chỉnh, boong thuyền tầng trên bày trọng pháo khiến cho người ta nhìn thấy mà khiếp sợ. Mà bộ binh Tây Ban Nha dưới quyền Phí Địch Nam Đức Bá tước đứng chỉnh tề ở boong thuyền tầng dưới, xếp theo phương trận vô cùng ngay ngắn, trường mâu lóe ra hàn quang sáng chói, hỏa thương như rừng chỉ thẳng lên trời, binh sĩ tinh nhuệ ngẩng cao đầu, phô bày võ lực với tư thế hùng mạnh vô địch.
Vào thời này thật sự có thể nói rằng, quân thực dân Tây Ban Nha đánh khắp từ Âu sang Á không gặp đối thủ. Phương trận Tây Ban Nha làm cho cả Âu Châu sợ run, hải chiến đánh tan cường địch đế quốc Thổ Nhĩ Kỳ. Cũng khó trách bọn họ kiêu ngạo như vậy, hoàn toàn không coi trung ương thiên triều phương Đông ra gì, thậm chí coi là dân man rợ chưa khai hóa văn minh.
- Trời ơi, ăn mặc chẳng khác nào con chó, à không, giống như một quân K bài Tây…
Tần Lâm để ống nhòm xuống, hậm hực lẩm bẩm. Quả thật là như vậy, Phí Địch Nam Đức Bá tước đối diện thân mặc chế phục trang trí hoa hòe sặc sỡ, trông chẳng khác nào một quân K bích.
Kim Anh Cơ khẽ cau mày liễu, nhìn lại Lâm Anh hiệu dưới chân mình. Nó là cự hạm bốn ngàn liêu, độ lớn cũng ngang ngửa với Ba Tắc Đông hiệu, nhưng uy lực hỏa pháo lại không hùng mạnh bằng đối phương, hơn nữa huấn luyện thủy thủ pháo thủ cũng có chênh lệch với đối phương... Dù sao mình là hải thương làm ăn, đối phương lại là hải quân quốc gia chuyên nghiệp.
Thấy tốc độ Lâm Anh hiệu dần dần chậm lại, Phí Địch Nam Đức Bá tước dương dương đắc ý dùng ngón cái mân mê hàm ria cá chốt của mình:
- Sao hả, Tạp Mai Nhĩ Thượng tá tiên sinh? Chỉ cần triển hiện lực lượng Tây Ban Nha, những kẻ man rợ phương Đông này sẽ khuất phục.
- Dạ dạ…
Tạp Mai Nhĩ cúi đầu vâng dạ luôn miệng, nhưng đáy lòng vẫn còn nghi ngờ, Ngũ Phong hải thương kia cũng không phải là dễ đối phó, sợ rằng Bá tước Đại nhân cao hứng quá sớm rồi…
Trên Lâm Anh hiệu đã bừng bừng khí thế, Ngũ Phong hải thương không cần phải nói, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực và các huynh đệ Hiệu Úy lửa giận đầy bụng, ai ai cũng nói người Tây Ban Nha lấn hiếp người quá đáng, phải dạy cho bọn họ một bài học. La Bố, Ngõa Vi nhìn tóm địch nhân thâu tổ quốc Bồ Đào Nha của mình, cũng nảy sinh lòng cùng chung cừu địch với mọi người.
- Nếu như là buổi tối, ta có thể nghĩ biện pháp ám sát thủ lãnh đối phương.
Ánh mắt Bạch Sương Hoa lạnh như băng, xa xa nhìn chăm chú vào Phí Địch Nam Đức.
Tây Ban Nha Bá tước nhất thời cảm thấy như có dao nhọn kề sát sau lưng, lấy làm kinh ngạc nhìn về phía Tần Lâm, không hiểu vì sao đột nhiên mình sinh ra linh cảm cực kỳ nguy hiểm như vậy.
Tần Lâm lắc đầu một cái, hai nước tranh nhau, dựa vào ám sát không sinh ra được tác dụng gì.