Tần Lâm kỳ quái nhìn Hải Thụy, nằm mơ cũng không nghĩ tới Hải Thanh Thiên danh chấn thiên hạ lại xử án như vậy.
Hải Thụy cảm giác được ánh mắt Tần Lâm, vuốt vuốt râu thấp giọng nói:
- Quỳnh Châu là nơi xa xôi hẻo lánh, dân tình điêu ngoa xảo trá, có một số điêu dân kiện tụng dây dưa không nghỉ như vậy, cho nên lão phu xử án nhất luật theo luật Đại Minh, lấy giấy trắng mực đen làm căn cứ, khiến cho bọn họ không thể nào cãi lại.
Ặc… Tần Lâm không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục nghe tiếp, âm thầm đưa mắt ra hiệu cho Lục Viễn Chí đứng phía sau. Tên mập hội ý, lặng lẽ đi ra ngoài.
Vụ án thứ hai chính là một người họ Lý ở Định An huyện cáo họ Trương xâm chiếm đất nhà y.
- Bẩm lão gia, ruộng đất nhà tiểu nhân lân cận với Trương gia, sau một trận mưa xuống nước ngập, Trương gia bèn nói mốc ranh giới bị nước cuốn đi ba trượng, phải dời lại, đó rõ ràng là xâm chiếm ba trượng ruộng đất nhà tiểu nhân.
Miệng lưỡi họ Lý lanh lợi, thao thao bất tuyệt nói:
- Họ Trương chính là đại tộc bản địa, thế lực lớn vô cùng, y mua chuộc Thư Bạn, nha dịch bản huyện khiến cho tiểu nhân thua thiệt ở huyện. Nghe nói Phủ Tôn là học trò Hải Thanh Thiên cho nên mới tiểu nhân tố cáo lên phủ, không ngờ rằng may mắn tới mức gặp được Hải Thanh Thiên lão nhân gia tại nơi này, cầu xin thanh thiên Đại lão gia chủ trì công đạo.
Hải Thụy khẽ vuốt râu không nói.
Bị cáo họ Trương là một người mập mạp vẻ ngoài phúc hậu, lấy tay lau mồ hôi trán, không phục nói:
- Hải Thanh Thiên, tuy nhà chúng ta là đại tộc địa phương nhưng không hề ỷ mạnh hiếp yếu. Ngược lại họ Lý này vốn tính tình giảo hoạt, mùa hè năm ngoài nhân cơ hội trời mưa nước ngập bèn dời đá làm mốc ranh giới nhích tới ba trượng, muốn chiếm đoạt đất đai nhà tiểu nhân, Hải Thanh Thiên ngài đừng để bị y che mắt.
Sắc mặt Hải Thụy trầm xuống, dáng vẻ hết sức phật ý hỏi:
- Giữa hai người các ngươi có khế ước mua bán đất không?
Hai bên đều trình lên khế ước mua bán đất của mình, nhưng một phần là năm Hồng Vũ, một phần là năm Tuyên Đức, đã có một hai trăm năm, đường nét trên đó đã mờ nhạt không rõ, không thể phân biệt được.
Nghĩ lại cũng phải, nông dân không tới mức vạn bất đắc dĩ sẽ không bán ruộng đất, một phần khế ước truyền lại mấy đời người, trở thành như vậy cũng là đương nhiên.
Đường Kính Đình cau mặt nhăn mày quan sát một hồi, sau đó quay sang Hải Thụy hỏi:
- Khế ước không thấy rõ, lão sư, ngài thấy thế nào?
- Tiểu dân sợ cường hào như sợ cọp, làm gì có chuyện dám cưỡng đoạt ruộng đất, đây nhất định là họ Trương nói hươu nói vượn.
Hải Thụy nói với giọng vô cùng chắc chắn.
Đường Kính Đình lập tức phán quyết Lý gia chiến thắng, duy trì ranh giới nguyên trạng.
Họ Lý lập tức hô to Hải Thanh Thiên mắt thần như điện, họ Trương còn muốn tranh cãi nữa nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm nghị oai phong của Hải Thụy, lại nghe dân chúng sau lưng bàn tán xầm xì, nhất thời nở nụ cười khổ, giậm chân một cái:
- Thôi, nhà ta cũng không nghèo ba trượng đất, coi như bỏ tiền tài để tránh tai họa.
Tuy rằng trên danh nghĩa là Đường Kính Đình xử án, trên thực tế tất cả đều là Hải Thụy quyết định. Đã xử xong hai vụ đầu tiên bất kể là vì nguyên nhân gì, dù sao nguyên bị cáo cũng chịu phục ngoài mặt.
Tần Lâm kinh ngạc trong lòng, không nghĩ ra Hải Thụy xử án căn cứ vào chuẩn mực nào, nghi ngờ nhìn Hải Thụy, chỉ thấy vị thanh thiên Đại lão gia này vuốt chòm râu bạc có vẻ rất hài lòng.
Đường Kính Đình lại đặt quyển án thứ ba lên bàn, phía dưới chợt có Thư Bạn ho khan hai tiếng, nháy mắt với Đại lão gia bản phủ.
Đường Kính Đình hội ý, mở quyển án ra xem qua, lập tức ra lệnh:
- Án này liên quan tới danh dự trinh tiết phụ nhân, không thích hợp thẩm lý trước mặt mọi người, người đâu, chuyển vào nhị đường!
Bố trí phủ nha huyện nha khắp nơi trên cả nước có thể nói hoàn toàn như nhau, tam tiến, tứ tiến hoặc là ngũ tiến tứ hợp viện. Tòa viện thứ nhất hướng về phía Bắc là đại đường công khai thẩm lý vụ án, còn gọi là chính đường, viện thứ hai nằm sau lưng gọi là nhị đường, là địa phương dành cho quan viên tiếp khách và tra hỏi bí mật.
Vụ án liên quan tới danh tiết của phụ nhân hay cơ mật của triều đình không thích hợp thẩm lý công khai ở chính đường, nên sẽ chuyển vào nhị đường.
Nhị đường không có công án trên cao, ở giữa chỉ có một Thái Sư ỷ lưng cao, vị trí khách nhân hai bên là một hàng ghế nhỏ bàn nhỏ, Đường Kính Đình, Tần Lâm, Hải Thụy chia nhau ngồi xuống.
Biểu hiện của Đường Kính Đình vô cùng thận trọng, không vội vàng truyền gọi nguyên bị cáo mà là đưa quyển án cho Hải Thụy và Tần Lâm xem trước, giải thích cặn kẽ:
- Đây là một người tên là Thích Đại Lang bản huyện, lão bà y là Tần thị giúp việc ở Cố gia, nói là bị lão Đại Cố gia Cố Khắc Độc chuốc rượu gian ô, cho nên Thích Đại Lang tố cáo lên nha môn. Cố Khắc Độc mua chức Trung Thư nội các, huyện nha có hơi e dè, cho nên đưa củ khoai lang nóng phỏng tay này cho bản phủ.
Hải Thụy nhướng mày, vuốt râu lẩm bẩm:
- Cố thị con nhà thư hương, Cố Khắc Độc kia cũng là người trong quan trường, mặc dù phong lưu thành tánh nhưng chưa chắc đã làm ra chuyện như vậy… Tiếng tăm của phu thê Thích Đại Lang kia thế nào?
Đường Kính Đình đưa mắt nhìn về phía tên Thư Bạn kia, y lập tức cười nói:
- Bẩm lão gia, nhà đôi phu thê kia vốn là ăn chơi lụn bại, trong tay phụ thân Thích Đại Lang có vài mẫu ruộng cằn, bị y ăn chơi cờ bạc thua sạch, cuối cùng rơi vào tình cảnh không có cơm ăn áo mặc. Thích Tần thị này là con dâu nhà y nuôi từ nhỏ, lớn lên cũng có đôi chút nhan sắc, bất đắc dĩ mới phải đưa đến Cố gia làm giúp việc, không ngờ rằng gây ra chuyện nực cười như vậy. Hai ngày trước Thích Tần thị bị Cố gia đuổi ra, chọc cho người trong cả huyện cười nhạo.
- Thì ra là như vậy.
Hải Thụy khẽ vuốt cằm, bĩu môi lộ vẻ khinh bỉ:
- Ác nô đê tiện lưu manh vu cáo chủ nhân, thật là ghê tởm!
Tới nước này Tần Lâm hoàn toàn không hiểu, Hải Thụy vẫn chưa nghe lời khai của nguyên bị cáo, chưa phân tích vụ án đã đưa ra kết luận vội vàng như vậy, quả thật là võ đoán không bằng cớ.
Chẳng lẽ quả thật một dãy Quỳnh Châu phủ dân tình điêu ngoa, chuyện tôi tớ vu cáo chủ nhà đặc biệt nhiều, cho nên Hải Thụy đã sớm có kinh nghiệm!?
Tần Lâm mới tới chân ướt chân ráo cũng không tiện nói gì, quyết định yên lặng theo dõi biến hóa.
Nguyên cáo Thích Đại Lang bị dẫn tới nhị đường, bề ngoài y giảo hoạt lanh lợi, chân dường như không có xương, vừa bước ra lập tức quỳ xuống, dập đầu bình bịch:
- Hải Thanh Thiên, Đường Phủ Tôn, tiểu nhân thật sự oan uổng, lão bà bị Cố Đại lão gia ép uổng dâm ô vẫn không thể nói lý, há đâu có lý như vậy?!
Chỉ nhìn vẻ ngoài có thể thấy Thích Đại Lang này khiến cho người ta chán ghét, Hải Thụy và Đường Kính Đình đều cau mày.
Tần Lâm quan sát cẩn thận, phát hiện mũi người này đỏ ửng như người say, e rằng một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày không có ngày nào là tỉnh. Khớp xương đầu ngón tay bàn tay phải có vết chai rất rõ ràng, chắc hẳn là do đổ xúc sắc lâu ngày tạo thành, chứng tỏ y tứ đổ tường thứ nào cũng có, không sai vào đâu được.
- Chỉ là lời nói một phía, chưa đủ làm bằng cứ.
Đường Kính Đình lạnh lùng nhìn chằm chằm Thích Đại Lang, lại hỏi:
- Ngươi nói lão bà bị Cố Khắc Độc lừa gạt dâm ô, là chính mắt ngươi thấy hay chỉ nghe lời đồn đãi?
Thích Đại Lang sững sờ, sau đó xấu hổ nói:
- Đường Phủ Tôn, chuyện như vậy làm sao có thể chính mắt thấy được!? Là tiểu tiện nhân kia về nhà muốn treo cổ, tiểu nhân tra gạn mới rõ sự tình…
Lời còn chưa nói hết, Đường Kính Đình đã ngắt lời:
-Nếu là như vậy cũng không có bằng cớ cụ thể, chẳng qua là lời đồn vô căn cứ mà thôi.
Hải Thụy cười lạnh một tiếng, khoát khoát tay:
- Gọi bị cáo tới đối chất đi.
Nha dịch nở một nụ cười cung kính, dẫn hai nam nhân tới nhị đường. Người đi đầu chừng năm mươi tuổi, vóc người hơi mập, mặt vuông chữ Quốc, mặc áo bào đoạn màu lục thêu chỉ vàng. Người đi sau ra vẻ cúc cung, hơn bốn mươi tuổi, không mập không gầy, cũng mặt vuông chữ Quốc, mặc áo dài vải màu lam, dung mạo hai người có hơi tương tự. Ở góc nhìn của Tần Lâm có thể thấy được rõ ràng vài chi tiết đặc thù của xương mặt, cơ hồ có thể khẳng định bọn họ có chung phụ hệ di truyền.
Nói cách khác, đây là hai huynh đệ.
- Cố Khắc Độc ra mắt ba vị Đại nhân.
Người lớn tuổi hơn ôm quyền thi lễ, lão là Giám Sinh, theo lệ gặp quan không quỳ.
Đệ đệ lão phía sau không có công danh, nên quỳ xuống hành lễ:
- Cố Hối Minh ra mắt ba vị Đại nhân. Gia huynh bị ác nô vu cáo phải chịu hàm oan, quả thật là không còn chút thể diện gì cả. Vốn phái tiểu nhân đứng ra tố cáo, nhưng vừa rồi nghe thấy tin Hải Thanh Thiên tự mình tra án, nên gia huynh lập tức chạy tới hầu hạ.
Quan viên muốn kiện cáo người khác thường là không đứng ra trực tiếp, chỉ phái quản gia tôi tớ các loại thay thế là được, đây gọi là ‘thân không vào công môn’, coi như là một loại đặc quyền.
Cố Khắc Độc phái đệ đệ Cố Hối Minh tới tố cáo, nhưng hay tin Hải Thụy cũng ở nơi đây lão bèn vội vàng chạy tới, tỏ vẻ tôn trọng Hải Thụy.
Trong lòng Đường Kính Đình thầm mắng họ Cố không phải là người, nếu chỉ có một mình bản Đại lão gia ngươi sẽ không nể mặt, chỉ phái đệ đệ tới là được sao?!
Bất quá Cố gia là cự phú Quỳnh Châu, nổi danh hào phú, có lui tới với Tuần Phủ Quảng Đông, Án Sát Sứ, cũng có giao tình không cạn với Hải Thụy. Hải Thụy còn nhận lời thỉnh cầu của Cố Hối Minh, viết văn chúc thọ cho lão thái của Cố gia. Cho dù là Tri Phủ Đường Kính Đình có gì bất mãn cũng chỉ có thể rủa thầm trong bụng.
Đường Kính Đình gọi Cố Hối Minh đứng lên tra hỏi:
- Cố Nhị tiên sinh, rốt cục là tại sao lệnh huynh bị người tố cáo?
Thích Đại Lang quỳ dưới đất, kể từ khi hai vị Cố gia đi vào cũng không dám nhìn thẳng vào mắt bọn họ. Cố Khắc Độc thủy chung chưa từng liếc nhìn y lần nào, Cố Hối Minh lại hung hăng trợn mắt nhìn hắn một cái:
- Tên Thích Đại Lang này hết sức điêu ngoa xảo trá, rõ ràng là mượn cơ hội sinh sự, muốn chèn ép gia huynh. Xin các vị lão gia minh xét, Thích Tần thị kia bởi vì ăn trộm vặt nên bị nhà ta đuổi ra ngoài, ngày hôm sau y tìm tới kêu rằng Thích Tần thị bị gia huynh cưỡng đoạt, muốn chèn ép tiền của nhà tiểu nhân. Y bị gia huynh đánh đuổi ra ngoài lại tìm người trung gian đánh tiếng, mặt dày đòi năm mươi lượng bạc.
Lúc này Cố Khắc Độc mới vái chào thật sâu:
- Hải Thanh Thiên, Đường Phủ Tôn, Cố mỗ hành sự ngay thẳng cương trực, không phải là không bỏ được năm mươi lượng bạc, mà là không có chính là không có, há có thể bị tên họ Thích này chèn ép lấy bạc, hủy đi danh dự cả đời Cố mỗ?! Vả lại tên họ Thích là một tên vô lại, hiện tại y đòi năm mươi lượng bạc, sau khi rượu chè cờ bạc hết lại tìm tới Cố mỗ, coi như vô cùng vô tận!
Hải Thụy và Đường Kính Đình nhìn nhau, thần sắc hai người đều lộ vẻ khinh bỉ.
- Ngươi thật sự đi tìm Cố gia chỉ để đòi năm mươi lượng bạc ư?
Tần Lâm đột nhiên nhìn Thích Đại Lang, không nhanh không chậm hỏi.
- Tiểu nhân… đúng là tiểu nhân muốn như vậy…
Thích Đại Lang có vẻ xấu hổ cúi đầu, sau đó lại gân cổ lên lớn tiếng nói:
- Lão gian ô lão bà tiểu nhân, chẳng lẽ không phải bồi thường sao!? Năm mươi lượng đã là may cho lão!
Quả thật cực kỳ vô sỉ! Đường Kính Đình hừ lạnh.
Hải Thụy cũng hỏi:
- Thích Đại Lang, ngươi không cảm thấy mình rất vô sỉ sao?
Huynh đệ Cố gia không biết lai lịch Tần Lâm thế nào, chỉ nhìn thấy hắn mặc Phi Ngư phục ngồi chung một chỗ với Hải Thụy, Đường Kính Đình, ai nấy kinh ngạc trong lòng nhưng không tiện hỏi, chỉ có thể nhìn nhìn hắn vài lần nghi hoặc.
Thích Đại Lang bị Hải Thụy và Đường Kính Đình mắng mặt đỏ tới mang tai, Tần Lâm lại cười khích lệ nói:
- Ngươi có cờ bạc rượu chè hay không không có liên quan tới vụ án. Nếu ngươi cũng chỉ biết tin vụ án từ miệng lão bà, như vậy chúng ta sẽ truyền đòi nàng, như vậy cũng sẽ dễ điều tra hơn…
Truyền đòi Thích Tần thị ư?! Hải Thụy và Đường Kính Đình ngơ ngác nhìn nhau, vốn bọn họ chuẩn bị kết án, đuổi Thích Đại Lang ra ngoài, không ngờ rằng Tần Lâm muốn gây thêm rắc rối.
- Cho dù là truyền đòi cũng chỉ là lời từ một phía.
Đường Kính Đình sờ sờ cằm, có vẻ không quyết định được, lại không tiện phản bác lời Tần Lâm.
Hải Thụy vuốt râu cười cười:
- Cũng được, cứ cho truyền để xem phụ nhân không biết liêm sỉ kia có gì để nói.
Nha dịch lập tức rống lên đường uy:
- Cho truyền phạm phụ Thích Tần thị!
Trời ơi, vốn là nàng nguyên cáo, kết quả bọn nha dịch lại kêu lầm thành phạm phụ. Cũng khó trách, ai bảo thái độ của Hải Thụy và Đường Kính Đình lại lộ liễu như vậy.
Được hai tên nữ quan dìu hai bên, Thích Tần thị chậm rãi đi vào, nàng là một thiếu phụ thanh xuân trên dưới hai mươi, mày thanh mắt sáng, trông hết sức đáng thương. Thư Bạn nói có chút nhan sắc không chút khoa trương, bất quá lúc này tóc nàng xõa xuống, đôi mắt khóc tới nỗi sưng húp đỏ ngầu, chớp chớp liên hồi giống như nai con vô tội, gương mặt không đánh phấn son nước mắt chảy dài, khiến cho người ta nhìn thấy phải sinh lòng thương tiếc.
Thấy Cố Khắc Độc cũng có mặt tại trường, Thích Tần thị a lên một tiếng, sợ hãi tới mức suýt chút nữa hôn mê. May nhờ có hai tên nữ quan dìu đỡ mới không ngã lăn ra đất, lúc này mới chậm rãi quỳ xuống.
Hải Thụy và Đường Kính Đình giật nảy mình ngẩn người, vốn bọn họ tưởng Thích Tần thị sẽ là một điêu phụ giảo hoạt gian trá chèn ép huynh đệ Cố gia, không ngờ rằng nàng là người có vẻ ngoài đáng thương như vậy. Hai vị Đại nhân đều là sĩ lâm quân tử, không dám nhìn lâu, vội vàng đưa mắt nhìn sang bên, đây gọi là phi lễ chớ nhìn.
Tần Lâm lại không quan tâm, hắn làm pháp y, nhìn thấy cơ thể người không mảnh vải còn nhiều hơn có mặc y phục, cho nên không hề kiêng kỵ, bèn quan sát Thích Tần thị cẩn thận.
Khụ khụ… Hải Thụy có chút bất mãn ho khan hai tiếng nhắc nhở Tần Lâm, cho dù là nữ tử có mấy phần sắc đẹp, chúng ta cũng không thể để mất thể diện quan viên.
Đường Kính Đình cười thầm không ngừng, lòng nói dù sao Tần lão đệ vẫn còn trẻ tuổi, thấy sắc đẹp cũng có hơi bấn loạn tâm thần.
Bạch Sương Hoa giả trang thành thân binh khẽ cắn cắn môi, không hiểu vì sao rất muốn gõ đầu Tần Lâm mấy cái. Người ta hết sức đáng thương, ngươi lại nhìn chằm chằm như vậy, quả thật là không tim không phổi.
Không ngờ Tần Lâm đột ngột đứng lên đi tới bên người Thích Tần thị. Nàng đang quỳ trên mặt đất, cổ áo lộ ra một đoạn cổ trắng như bột, Tần Lâm nhìn kỹ một chút, không biết vì nguyên nhân gì gật gật đầu.
Thích Tần thị xấu hổ mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu thật thấp gục xuống tới ngực.
Hừ, thì ra họ Tần thích loại nữ tử yếu ớt như vậy… Bạch Sương Hoa nghĩ đến điểm này lập tức nghiến răng ken két, anh vũ của Kim Anh Cơ vẫn đang nhắc nhở ngươi chớ có hoa tâm, không biết ngươi có còn nhớ hay không…
Ngọc thủ nàng khẽ búng, một đạo chỉ phong bay ra bắn trúng vào eo Tần Lâm.
- Ha ha, ôi chao... Ha ha...
Bên hông Tần Lâm vừa đau vừa nhột, không nhịn được cười lên mấy tiếng.
Rốt cục Hải Thụy không nhịn được, sắc mặt trầm xuống, vung ống tay áo lên, chuẩn bị lên tiếng trách cứ Tần Lâm.
Đột nhiên Tần Lâm nói với giọng trầm trầm, không nhanh không chậm:
- Chư vị, vụ án Thích Tần thị bị cưỡng gian đến hiện tại vẫn chưa có bằng cớ xác thực, nhưng những vết thương này trên người không thể nào tự nàng làm ra được. Xin hãy xem vết bầm trên cổ nàng, từ chính diện kéo dài đến phía sau cổ, nếu như ta đoán không sai, vị trí xương quai xanh còn có vết bầm do hai ngón tay cái ấn lên gây ra, chắc chắn không phải là do nàng tự ấn.
Thì ra Tần Lâm nhìn vết thương trên người Thích Tần thị, lúc này mọi người mới chợt hiểu ra, bật cười vì trước đó hiểu lầm hắn.
Hai tên nữ quan trước đó đã nghiệm qua vết thương Thích Tần thị, rất là bội phục nói:
- Lão gia nói không sai, vị trí xương quai xanh của nàng có hai vết bầm nghiêng, nhìn qua giống như vết ngón tay cái bấm vào.
- Phải chăng là bấm như vầy?
Tần Lâm đưa hai tay ra làm động tác bấm cổ.
Hai tên nữ quan gật đầu liên tục.
Thích Tần thị nghe lời của Tần Lâm, chấn động toàn thân, không tự chủ được run lên.
Đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, hít thật sâu một hơi, cuối cùng tức giận nhìn Cố Khắc Độc:
- Ngày đó, ngày đó đúng là Cố Đại lão gia đã bấm dân phụ như vậy, đè dân phụ trên giường… Cầu xin ba vị lão gia làm chủ cho dân phụ!
Cố Khắc Độc bị ánh mắt phẫn nộ kia dọa cho sợ đến nỗi lui về sau một bước, không dám nhìn thẳng vào mắt Thích Tần thị, miệng lẩm bẩm:
- Ngươi… ngươi không nên vu cáo ta…
Hải Thụy và Đường Kính Đình có hơi do dự, hai người bọn họ không phải là người mù, bắt đầu từ khi Thích Tần thị đi vào bọn họ đã phát hiện có lẽ chuyện này không giống như mình đã tưởng tượng.
- Thích Tần thị chèn ép chủ nhà, đây là lúc tôi tớ nhà tiểu nhân đuổi ả ra ngoài, không cẩn thận làm ả bị thương.
Cố Hối Minh nói giúp cho huynh trưởng.
Tần Lâm cười, vẫn còn dùng hoa ngôn xảo ngữ chối ư, hắn bèn vẫy vẫy tay với Bạch Sương Hoa.
Bạch Sương Hoa chỉ chỉ vào mũi mình, sau khi được Tần Lâm trả lời khẳng định bèn ngơ ngác đi tới.
Hậu sinh thật là tuấn tú! Trước mắt tất cả mọi người sáng lên, Cố Khắc Độc kia cũng nhìn một cách tham lam.
‘Còn nhìn nữa bản giáo chủ sẽ móc đôi mắt ngươi ra!’
Bạch Sương Hoa nguýt lão một cái, sát khí băng hàn thấu xương khiến cho Cố Khắc Độc lạnh toát trong lòng, không dám nhìn nữa.
Nữ nhân đều thích đẹp, cho dù Bạch Sương Hoa dùng bí thuật trong giáo giả trang thành thân binh, cũng sẽ không làm mình trở nên xấu xí.
- Xin các vị xem đây, vóc người tên thân binh này của ta không chênh lệch với Thích Tần thị mấy, lấy y ra làm tỷ dụ vậy.
Tần Lâm dứt lời liền đặt hai tay lên xương quai xanh Bạch Sương Hoa đẩy ra ngoài, một tay lại mở rộng hổ khẩu áp vào cổ nàng:
- Mấy động tác xô đẩy thường thấy này sẽ không để lại vết bầm có hình dáng như vậy. Nhưng nếu đổi lại là tư thế này…
Bạch Sương Hoa tấm thân xử nữ, bị Tần Lâm đẩy tới đẩy lui trên người, hai má lập tức đỏ hây hây. Thế nhưng dáng vẻ Tần Lâm hết sức nghiêm trang, lại đang giải thích vụ án, bất kể thế nào cũng không phát tác được.
- Như vầy, như vầy...
Tần Lâm còn tồi tệ hơn, nắm vai định dằn ngửa nàng xuống đất.
- Ngươi muốn làm gì?
Bạch Sương Hoa mặt đỏ tới mang tai, oán hận trợn mắt nhìn Tần Lâm một cái.
- Cần phá án, nàng hãy phối hợp một chút, ngoan đi!
Tần Lâm ghé vào bên tai nàng, cười xấu xa thấp giọng nói.
Bản giáo chủ... Nhịn vậy! Tình thế bắt buộc, Bạch Sương Hoa cũng không thể làm gì khác hơn là nằm dài xuống đất, Tần Lâm lập tức cúi người đè xuống, quỳ gối giữa hai chân nàng, đưa tay lên ấn vào cổ nàng.
- Này, nàng phải giãy dụa một chút chứ, đây là ta đang cưỡng gian mà…
Tần Lâm nháy mắt một cái rất ranh mãnh.
Bạch Sương Hoa giận dữ vô cùng, nhưng vì muốn kết thúc sớm một chút đành phải giãy dụa uốn éo thân thể, làm như đang chống cự lại.
Lúc này hai ngón tay cái Tần Lâm mở ra, ấn vào vị trí xương quai xanh nàng, bốn ngón còn lại áp vào cạnh cổ, tư thế và vị trí hoàn toàn ăn khớp với vết thương trên người Thích Tần thị.
Mọi người nhất thời chợt hiểu ra, thì ra vết bầm kia cũng không đơn thuần là bấm, cũng không phải đơn thuần là đẩy, mà là động tác khống chế từ trên cao, vừa bấm vừa đè ép.
- Không, không...
Thích Tần thị không ngừng lắc đầu, cắn mấy đầu ngón tay thật mạnh, trong đôi mắt lộ đầy sợ hãi. Động tác như thế làm cho nàng nhớ lại cảnh tượng trước đây như cơn ác mộng, không chịu nổi quay đầu sang bên cạnh.
Tần Lâm buông Bạch Sương Hoa ra, nàng trở lại thân binh trong đội ngũ nhanh như một làn khói, may nhờ có thuật dịch dung che lấp, nếu không sẽ đỏ mặt bừng bừng không dám tưởng tượng.
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực rất khổ cực mới có thể nhịn cười, cũng không dám càn rỡ trước mặt giáo chủ Ma giáo, nếu không đột ngột chết cũng không biết vì sao mà chết. Như đã nói qua, có lẽ Tần trưởng quan rất muốn làm tư thế vừa rồi với giáo chủ Đại nhân… Hắc hắc hắc.
Sắc mặt của Cố Khắc Độc trở nên hết sức khó coi, cố gắng giảo biện:
- Tại hạ học sách thánh nhân, từ trước tới nay vẫn giữ gìn lễ nghĩa liêm sỉ nghiêm ngặt, há đâu làm ra loại chuyện cầm thú như vậy!?
Cố Hối Minh đảo mắt mấy vòng, cũng lên tiếng nói:
- Nhưng cũng không thể chứng minh chính là gia huynh làm, đành rằng Thích Tần thị không thể tự làm ra vết thương như vậy, nhưng Thích Đại Lang có thể. Bọn họ cố ý gây ra vết thương để bắt chẹt Cố gia chúng ta, loại chuyện như vậy xảy ra cũng không có chi là kỳ lạ.