Từ trong mỗi cỗ kiệu đi ra một thiếu nữ thanh xuân mơn mởn ăn mặc thật đẹp, vòng eo nhỏ nhắn yêu kiều, gót sen ba tấc mang giày thêu hoa. Các nàng bước đi vài bước thướt tha yểu điệu như cành liễu trước gió, tuy rằng không phải là thiên tư quốc sắc nhưng lại vô cùng hấp dẫn nam nhân.
Đây chính là cô nương Sơn Tây Đại Đồng phủ lấy gót sen ba tấc nổi tiếng hậu thế, hai tên nữ tử khẽ hé đôi môi đỏ mọng, dịu dàng chúc câu vạn phúc với Tần Lâm, chỉ trong thoáng chốc tỏ ra quyến rũ vô cùng:
- Cát Phương, Thái Bình bái kiến Tần lão gia, mong rằng Tần lão gia thương xót.
Một tên huynh đệ Hiệu Úy ra sức nuốt nước miếng một cái.
- Tần, Lâm!
Bạch Sương Hoa oán hận nghiến răng ken két, thầm nói nếu tên Tần Lâm dám nhận lấy hai nàng, bản giáo chủ sẽ, sẽ… Rốt cục sẽ làm gì, thật ra thì chính nàng cũng không nghĩ ra.
- Ôi chao, xin hai vị đứng lên, xin đứng lên!
Tần Lâm cười xấu xa đầy mê đắm, ánh mắt cơ hồ dính vào người Cát Phương cùng Thái Bình.
Khụ khụ. Bạch Sương Hoa ho khan hai tiếng nhắc nhở hắn, trong lòng rất là bất mãn.
Tần Lâm tỉnh lại, cười híp mắt nói nói với mấy tên Cẩm Y Vệ Bồ Châu này:
- Xin hãy cảm tạ Quế Tổng Kỳ giúp ta, cảm tạ y đã an bài chu đáo.
Mấy vị này vừa đi, mặt của giáo chủ tỷ tỷ lập tức sa sầm, cười lạnh nói:
- Tần Lâm, tối nay là vị cô nương nào thị tẩm đây?
Hai nàng Thái Bình, Cát Phương không phải là đèn cạn khô dầu, thân là nữ tử vốn là tương đối nhạy cảm ở một số phương diện. Các nàng xuất thân thanh lâu sở quán, lại càng thêm chú ý tới một ít chi tiết, hơn nữa mới vừa rồi giáo chủ rửa mặt tẩy đi hóa trang, lập tức bị các nàng nhận ra là nữ giả nam trang.
- Ủa, vị tỷ tỷ này xưng hô như thế nào, gọi thẳng tên lão gia như vậy không khỏi quá bất kính…
Cát Phương nói vô cùng nham hiểm.
Thái Bình cũng che miệng cười khẽ:
- Chúng ta mới tới, làm sao dám tranh phong cùng tỷ tỷ, tối nay dĩ nhiên là tỷ tỷ hầu hạ lão gia.
Nếu giáo chủ Ma giáo hầu hạ Tần trưởng quan, hắn tiêu thụ nổi sao?
Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cơ hồ không nín cười được, bọn họ cố gắng hết sức, vai giật giật.
Tần Lâm thầm nhủ trong lòng ta rất muốn nàng thị tẩm, nhưng hậu quả thật sự quá nghiêm trọng, Ma giáo từ trên xuống dưới ai ai cũng sẽ muốn giết ta, Tần trưởng quan ta không chịu nổi...
Sắc mặt Bạch Sương Hoa đã sớm đỏ bừng, lại bị hai tên kỹ nữ nhận lầm là thị thiếp của Tần Lâm, quả thật là vô cùng mất mặt.
Tần Lâm ưỡn ngực, đường hoảng bệ vệ phất tay một cái:
- Cát Phương, Thái Bình, vị Song Song tỷ này nhập môn trước các ngươi, vào trước là lớn, sau này các ngươi phải xưng nàng một tiếng tỷ tỷ. Ừm, các ngươi mới tới cũng không biết thói quen của lão gia ta, tối nay hãy để cho Song Song thị tẩm đi!
Ngươi! Bạch Sương Hoa nghiến răng cơ hồ nát bấy, lặng lẽ giá giá quả đấm về phía Tần Lâm.
Cát Phương cùng Thái Bình cười hì hì, quả thật nhìn về phía Bạch Sương Hoa kêu một tiếng tỷ tỷ. Tựa hồ nhìn ra chút manh mối, Cát Phương còn cố ý hỏi có cần dâng trà cho nàng theo quy củ hay không, khiến cho giáo chủ Ma giáo nhất thời bối rối đỏ mặt.
Tần Lâm gọi nha hoàn tới, dọn dẹp phòng an trí cho hai tên thị thiếp mới tới, Cát Phương cùng Thái Bình còn lặng lẽ ném ánh mắt quyến rũ về phía hắn. Dường như bọn họ đang hận không được gởi thân cho vị Tần lão ra tuổi trẻ phong lưu này ngay trong đêm đó.
- Tần, Lâm!
Người ngoài đã lui xuống, Bạch Sương Hoa dùng sức giá giá quả đấm, nhất thời kình phong dậy lên, chưởng phong trong phòng giống như long ngâm hổ gầm, cửa sổ bị kình phong quét trúng, lay động một trận răng rắc.
Mọi người chợt cảm thấy rùng mình, Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực không có lương tâm, lập tức lúng túng nói muốn đi nấu nước tắm, chuẩn bị bỏ lại Tần Lâm chuồn êm.
Lục mập còn đưa mắt ra hiệu cho các huynh đệ Hiệu Úy, thái độ rất lão thành: chuyện của giáo chủ Đại nhân và Tần trưởng quan, chúng ta là người ngoài không tiện dính vào.
Ừ, chúng huynh đệ không hẹn mà cùng gật đầu một cái, hết sức đồng ý với lời Lục Viễn Chí.
Các ngươi toàn là bọn bán chủ cầu vinh… Tần Lâm rất muốn đánh tên mập cùng Ngưu Đại Lực một trăm lần, nhưng Bạch Đại giáo chủ mắt hổ chằm chằm, hắn cũng không thể làm gì, bất đắc dĩ thở dài một tiếng trước khi giáo chủ tỷ tỷ nổi giận:
- Bản tâm ta có vầng trăng soi sáng, thế nhưng trăng sáng chiếu vào ngòi lạch, cho dù là có tật háo sắc, cần gì để tuyệt sắc bên cạnh giai lệ không nghe thấy không hỏi, lại muốn qua lại với những kẻ tàn hoa bại liễu kia?! Đã có hồng nhan tri kỷ cùng sinh tử cùng hoạn nạn, đâu còn lòng dạ nào truy hoan phóng đãng chứ?!
Dứt lời Tần Lâm nhìn Bạch Sương Hoa với vẻ oan ức, chân tình lộ ra trong ánh mắt khiến cho vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ phong phú.
Lại tới nữa rồi! Bạch Sương Hoa lấy tay vỗ trán, thật ra là để che giấu hốt hoảng trong lòng. Không biết tại sao, dù biết rõ đây là Tần Lâm khoa trương nhiều hơn lời thật, nhưng nghe hắn nói những lời ngon tiếng ngọt kia, vẫn không khỏi nghe tim đập thình thịch.
Thân là thần công thịnh đức quang minh chí đại Thánh giáo chủ Bạch Liên giáo, từ trước tới nay đám giáo chúng luôn luôn cúi đầu nghe lệnh răm rắp, mở miệng ra là xưng giáo chủ anh minh thần vũ, giáo chủ soi sáng thiên hạ. Tuyệt đối không có một ai chú ý tới, dưới mặt nạ bạc cũng không phải là pho tượng đất trong miếu thờ, mà là một người sống sờ sờ, một vị tuyệt sắc giai lệ xinh đẹp động lòng người.
Cho dù thỉnh thoảng tháo mặt nạ xuống, bọn giáo chúng thấy dung nhan tuyệt thế của nàng, cũng chỉ cúi đầu không dám nhìn thẳng, không dám sinh ra ý xúc phạm, đừng nói là nói những lời dễ nghe như vậy với nàng.
Thân là giáo chủ Ma giáo, bị triều đình coi là đại họa tâm phúc, người trong giang hồ nghe thấy phải biến sắc. Bạch Sương Hoa có thể được vô số người sợ hãi và kính ngưỡng, nhưng tuyệt đối không thể nào có ai ái mộ...
Tần Lâm thấy trêu Bạch Sương Hoa đủ rồi, lúc này mới thình lình đổi giọng, cười khan hắc hắc nói:
- Chu lang muốn làm cho Lưu hoàng thúc vui vẻ, bố trí cung thất rộng rãi, chứa thật nhiều cung nữ đẹp, còn tặng cho một Tôn phu nhân thiên kiều bá mị. Trương Tứ Duy này muốn vây khốn ta, chỉ cho một tòa trạch viện, hai cô nương Đại Đồng phủ, không khỏi quá mức coi thường ta!
Trời ơi, chẳng trách nào… Lục mập vỗ đùi, chẳng trách nào mua được ngôi nhà này với giá rẻ như vậy, kiến trúc và khu vực đặc biệt tốt. Chẳng trách nào mới vừa hỏi cô nương Sơn Tây Đại Đồng phủ ở chỗ Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ, Quế Hữu Hoa đã đưa Cát Phương cùng Thái Bình tới đây. Con bà nó, Trương lão nhi nghĩ ra chủ ý này thật là giảo hoạt.
Lúc Tần Lâm nói chuyện cùng Quế Hữu Hoa ở chỗ Tổng Kỳ Cẩm Y Vệ đã có phát giác, có lẽ là tên này đã hấp thu bài học của Mạc Trí Cao ở Quỳnh Châu, không hề dùng đao thương trước mặt nữa, mà dùng nhuyễn đao tửu sắc tài khí âm thầm giết người.
Đổi lại là những người khác, từ thiếu niên thành danh đứng hàng cao quan thình lình bị giáng chức như vậy, còn lưu đày ra xa khỏi kinh sư hàng ngàn hàng vạn dặm, e rằng không tránh được căm phẫn trong lòng, không khỏi than thở khó gặp tri âm, đập gãy đàn không đàn nữa. Cho dù là nhân vật nhất đẳng cũng sẽ tạm thời chán chường trầm mê!
Vào lúc này, lấy mỹ nữ nhà cửa dụ dỗ, lấy tường đồng vách sắt vây khốn, sợ rằng người này mắt thấy tiền đồ vô vọng, trầm mê tửu sắc tài khí để tiêu sầu, rất nhanh sẽ chìm đắm trong đó, khó lòng ngóc đầu trở lại.
So sánh Tần Lâm với những tiền nhân trầm luân, thật ra thì còn rất nhiều người có tâm tính ương ngạnh chắc chắn không thể dao động hơn hắn. Chỉ là đối thủ của hắn đoán sai một điểm, hắn cũng không phải là bị cách chức đày ra kinh, mà là chủ động lựa chọn lấy lui làm tiến.
Tiếng hô trong quân doanh Thích Kế Quang ở Kế Trấn, lòng hâm mộ của Chiết binh La Mộc doanh, tiếng hô của phụ lão hương thân hai bên bờ Hoài Hà, hàng trăm hàng ngàn cánh buồm trên Kê Lung cảng… đã mang lại lực lượng vô cùng vô tận cho hắn, làm sao có thể tiêu ma ý chí, trầm luân tửu sắc?!
Bạch Sương Hoa cũng hiểu ra rất nhanh, giọng căm hận nói:
- Lão Trương Tứ Duy này tổ chức Bồ Châu trở thành giang sơn vững như tường đồng vách sắt của lão. Thân là Thủ Phụ Đại Học Sĩ, muốn an bài một cẩm y Tổng Kỳ nơi này quả thật không phí bao nhiêu sức, nếu nói là Quế Hữu Hoa không phải là người của lão, đó mới là kỳ quái.
Rõ ràng là như vậy, Tần Lâm yêu cầu phân phái công việc, Quế Hữu Hoa bèn dùng lời lẽ quanh co, rõ ràng là không hy vọng hắn làm ra một chút thành tích nào. Mới vừa nhắc tới cô nương Sơn Tây Đại Đồng phủ, y vội vàng đưa tới hai người, quả thật còn hiếu thuận hơn cả con ruột.
- Buồn cười Quế Hữu Hoa phái hai tên nữ tử thanh lâu cũng muốn trói tay chân chúng ta lại, thật là quá khinh thường anh hùng thiên hạ!
Bạch Sương Hoa tức giận nói, sau khi được Tần Lâm vạch trần, chợt cảm thấy bố trí của đối phương giống như trò trẻ.
Tần Lâm nhìn nàng cười hắc hắc:
- Đúng vậy, chẳng lẽ họ Tần ta chưa từng thấy qua nữ nhân, so với giáo chủ Ma giáo chim sa cá lặn, hai cô nương vừa rồi quả thật chẳng ra gì.
Ặc, tên này… Sắc mặt Bạch Sương Hoa lập tức đỏ lên.
Lục Viễn Chí cùng Ngưu Đại Lực nháy mắt lẫn nhau, trong nháy mắt lặng lẽ chuồn êm.
Tần Lâm tới gần, nói nhỏ bên tai Bạch Sương Hoa:
- Nếu như giáo chủ Đại nhân dùng mỹ nhân kế, tại hạ lập tức giơ tay đầu hàng, tuyệt không lộ chút do dự.
Đừng tưởng bở! Bạch Sương Hoa thẹn thùng nguýt hắn một cái, giậm chân thật mạnh, thân hình như quỷ mỵ biến mất ngoài hành lang.
Không ở lại thị tẩm sao? Tần Lâm sờ sờ mũi, rõ ràng có ba mỹ nhân, Tần trưởng quan lại phải ở phòng không, quả thật là buồn bực.
Từ từ đi trở về phòng ngủ, một trận gió đêm ngoài Hoàng Hà thổi tới, Tần Lâm ôm vai chợt cảm thấy trống không tịch mịch, không khỏi suy nghĩ có nên gọi Thái Bình cùng Cát Phương tới hay không. Đây chỉ là viên đạn bọc đường mà thôi, ta cứ ăn hết lớp đường bọc bên ngoài, ném viên đạn trở về là được…
Thôi, Tần Lâm cười khổ lắc đầu một cái, đóng cửa phòng lại kẹt một tiếng. Nếu ta không làm cầm thú, vậy chỉ có thể không bằng cầm thú… Ôi, không nên suy nghĩ vẩn vơ, hẳn vào lúc này, phủ Trương Tứ Duy đã biết ta tới…
-----------
Ngoài năm mươi dặm, ở Phong Lăng trấn ban ngày Tần Lâm đã từng nghỉ trọ, một tòa trạch viện khí thế hùng vĩ quay lưng về phía Phong Lăng, quay mặt xuống Hoàng Hà. Dưới màn đêm đèn lồng treo cao ngoài cửa, soi sáng tấm bảng sơn đen thếp vàng có mấy chữ: Sắc Kiến Thiếu Sư phủ.
Trước đại môn bày đôi sư tử bằng đá giương nanh múa vuốt hung tướng lộ rõ, hơn mười tên gia nô ưỡn ngực thót bụng bày đội hình cánh nhạn, sắc mặt ai nấy lộ vẻ kiêu ngạo, dáng vẻ dưới mắt không người, ánh mắt nhìn trên trời. Nếu người nào tới đưa thiếp bái kiến, bọn họ thật sự hận không được lấy mũi nhìn người.
Nhưng thần sắc bọn gia nô hôm nay lại có chỗ bất đồng, trong nét kiêu ngạo cậy mạnh tựa hồ mang theo vẻ nơm nớp lo sợ. Nguyên nhân không vì gì khác, thương đội trong phủ phái ra ngoài mua bán bất ngờ mắc mưa ướt đẫm. Tào Tứ ca luôn luôn đi ngang lần này ủ rũ cúi đầu trở lại, người khác chào hỏi đều nhận thấy vẻ không yên của y. Mà lão thái gia từ trước tới nay vẫn cực kỳ trấn định, bất cứ chuyện gì cũng không làm khó được, cũng tỏ ra thất thố rất khác thường, tiếng la loáng thoáng truyền ra bên ngoài.
Đã xảy ra chuyện gì? Đám người làm hỏi thăm lẫn nhau, cũng không biết là chuyện gì. Chỉ có một tên sai vặt trong nhà ra cho biết, nói rằng dường như lão thái gia có nhắc tới chữ Tần.
Đúng vậy, lão thái gia nổi giận chính là vì Tần Lâm.
Vị lão thái gia này tuổi đã hơn thất tuần, đầu đội Trung Tĩnh quan, mặc yến phục lụa màu lam, râu tóc bạc phơ, nếu không phải là đôi mắt không ngay thẳng, khóe miệng cong như thuyền lật, cũng có chút bộ dáng trung thần nghĩa sĩ. Lão chính là phụ thân của đương kim Thủ Phụ Đại Học Sĩ Trương Tứ Duy, cầm đầu thương nhân Sơn Tây Trương Doãn Linh.
Tay phải Trương lão thái gia xoay xoay hai quả thiết đảm sáng bóng, râu bạc run lên, mắt nhìn Tào Tứ chằm chằm, gằn giọng nói:
- Lão gia ngươi gởi thư từ trong kinh tới nói thế nào, hiện tại xem lại bản thân ngươi đi. Làm chuyện xằng bậy bên ngoài, chịu thiệt thòi không nói, ngay trên quê nhà chúng ta lại để cho người khác tới mua chuộc lòng người, làm hư hỏng danh dự Trương gia ta, há đâu có lý như vậy?!
Nghe lời này có vẻ tràn đầy chính khí, chẳng lẽ Trương lão thái gia là vị quan về hưu đức hạnh cao thâm?
Tào Tứ quỳ trên mặt đất, vẻ mặt như đưa đám, lộ vẻ đáng thương:
- Bẩm lão thái gia, không biết tiểu tử kia chui từ đâu ra, thủ hạ hắn có một tên thiếu niên mặt trắng lợi hại vô cùng, đánh một chưởng khiến cho Hồng Kim Cương không bò dậy được. Lúc ấy, lúc ấy dân chúng lại nhiều, tiểu nhân sợ chọc chúng giận… Lão thái gia, cũng không phải là tiểu nhân tham đĩnh vàng kia, tiểu nhân là vì thể diện Trương gia mới nhận lời so đấu với tên này.
- Hừ, dã tiểu tử từ đâu tới, ngay cả chuyện không nên để lộ tiền của cũng không biết, phụ mẫu hắn dạy dỗ thế nào vậy?
Trương Doãn Linh dứt lời, trong đôi mắt già nua chợt lóe lên vẻ hung tàn:
- Nếu như ngươi giết chết hắn ở nơi hoang vắng cũng không sao, nhưng giết hắn ở Phong Lăng Độ chính là thất sách.
Ôi chao, đây là phụ thân của Thủ Phụ Đại nhân, thương nhân số một Sơn Tây hay là thổ phỉ cường đạo?!
Thương nhân Sơn Tây quả thật thi lễ truyền gia, trong gia tộc Trương Doãn Linh đời nào cũng có người đi ứng thí khoa cử. Nhưng nếu chỉ vì chuyện này mà xem thương nhân Sơn Tây là thiện nam tín nữ thương nhân đứng đắn, vậy thì tức cười đến trẹo quai hàm.
Cự thất Quan Trung, nhất là đại thương nhân Sơn Tây nổi danh, thương đội dưới quyền Bắc thượng thảo nguyên Mông Cổ, Tây vào vùng quan ngoại, thậm chí cao nguyên Thanh Tạng cũng lưu lại dấu chân của bọn họ, vì kiếm tiền có thể làm bất cứ chuyện gì. Mỗi thương đội đều có thật nhiều hộ vệ, rất nhiều khi bọn họ cũng không ngại đóng vai thổ phỉ.