Cho nên mới vừa rồi những lời này của Vương Sùng Cổ nửa là đả kích nửa là chỉ điểm. Vừa khiến cho Tần Lâm nhận ra được thực tế, chớ có tiếp tục đối nghịch với Trương Tứ Duy, lại nhắc nhở hắn chớ nên gặp phải khó khăn đã gục ngã không gượng dậy nổi.
Lại không nghĩ rằng Tần Lâm ôm bụng chạy trốn, Vương Sùng Cổ kinh ngạc vô cùng, vuốt chòm râu bạc hỏi quản gia đang chạy chậm tới:
- Vì sao tên họ Tần kia không từ mà biệt như vậy?
Quản gia thấp thỏm bất an, ngập ngừng nói:
- Họ Tần nói chuyện càn rỡ, tiểu nhân không dám nói...
- Thứ cho ngươi vô tội, hãy nói ta nghe một chút.
Vương Sùng Cổ phất ống tay áo.
- Hắn nói, hắn nói đột nhiên có hơi đau bụng, không biết bị cái gì quấy phá trong bụng, phải về đi nhà xí… Há đâu có lý như vậy, tên này thật sự là quá càn rỡ!
Quản gia dứt lời liền đỏ bừng mặt, tỏ ra căm phẫn thay cho chủ nhân mình.
Tần Lâm rõ ràng là mắng Vương Sùng Cổ nói thối lắm, làm cho hắn đau bụng.
Đám con cháu Vương Sùng Cổ nhất thời tỏ ra căm phẫn, mồm năm miệng mười mắng loạn Tần Lâm, cũng có vài người tuổi trẻ chi phái Vương gia dù ngoài mặt giả bộ tức giận, trong lòng lại âm thầm buồn cười lão thái gia từ trước tới nay vẫn trang nghiêm đạo mạo, lại bị người tới tận cửa mắng như vậy, quả thật là không ngờ được.
Thật sự là không ngờ… Dù rằng Vương Sùng Cổ không nổi giận nhưng cũng không tới mức vân đạm phong khinh hoàn toàn không để ý. Lão khẽ cau đôi mày bạc, biểu lộ vô cùng lúng túng, cuối cùng thở dài thật dài, nói tiếng mệt mỏi liền đi trở về hậu viện.
Đám con cháu còn lại trong sảnh ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, nằm mơ cũng không nghĩ ra có người tới cửa mắng loạn, không những lão thái gia không nghiêm nghị trách móc còn tỏ vẻ như mình có lỗi. Rốt cục tên họ Tần kia có tài đức gì, có thể mắng cựu Binh bộ Thượng Thư, Tổng Đốc Tuyên Đại không có lời gì để nói?!
- Vương Sùng Cổ coi như rất tốt…
Sau khi Tần Lâm từ Vương gia đi ra nói như vậy với Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đang căm phẫn bất bình.
Vị trọng thần lập nên sự nghiệp lẫy lừng chín trọng trấn này có lẽ còn kém Trương Cư Chính một khoảng không nhỏ, nhưng cũng đã sánh ngang với Phương Phùng Thời, Ngô Đoài, Tằng Tỉnh Ngô, cũng là danh thần đương thời, trụ cột biên đình, bản lãnh năng lực làm quan của lão rất tốt. Nhưng tình thế ép người, Tần Lâm đối nghịch với Trương Tứ Duy coi như đối nghịch với toàn bộ tập đoàn thương nhân Sơn Tây, Vương Sùng Cổ cũng không khỏi dùng lời lẽ nửa là cảnh cáo nửa là nhắc nhở.
Tần Lâm không chút lưu tình phản kích bằng ngôn ngữ nhìn qua càn rỡ, cũng muốn ngầm nhắc nhở Vương Sùng Cổ: phụ tử Trương Doãn Linh, Trương Tứ Duy làm chuyện này, lão không thể nào không biết. Lão cùng một giuộc với bọn họ như vậy, không sợ tương lai di xú hậu thế hay sao?
Đáng tiếc cho dù là Vương Sùng Cổ biết rõ hành động Trương phủ không đúng cũng tuyệt không thể nào đứng về phía Tần Lâm để đối phó tỷ phu cùng cháu ngoại của mình. Mà Tần Lâm cũng không thể nào bởi vì sự nghiệp ngày xưa của Vương Sùng Cổ mà mở một góc lưới tha cho cháu lão. Lập trường hai bên hoàn toàn đối nghịch với nhau, đây là chuyện bất cứ kẻ nào cũng không thể thay đổi được.
Mười mấy ngày kế tiếp, hắn đi bái kiến Tri Châu Bồ Châu, tiếp theo qua cầu phao Bồ Tân Độ Hoàng Hà sang Đồng Châu bờ bên kia, lấy danh nghĩa tế bái Mã Tự Cường để bái phỏng Mã gia. Sau đó lại sang bờ Nam Hoàng Hà viếng thăm một vệ sở Bá Hộ Sở Cẩm Y Vệ trú ở Đồng Quan, thảy đều bị đóng cửa lạnh lùng không tiếp.
Trước kia Tri Châu Bồ Châu, Mã gia Đồng Châu không giao tình nhiều lắm cũng không nói, bên Cẩm Y Vệ lại không được, dù sao Tần Lâm cũng từng làm qua Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ.
Nhưng vị Bá Hộ Đại nhân Đồng Quan kia không hề để lộ mặt mũi, đám quan giáo thủ hạ đều nói y đã đi ra ngoài tập nã đại nghịch gian ác, ngay cả cửa Bá Hộ Sở cũng không để cho Tần Lâm bước vào.
Lần này dù là Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cũng đã nhìn ra, trong địa phương Quan Trung này Trương Tứ Duy Trương gia, Mã Tự Cường Mã gia, Vương Sùng Cổ Vương gia, còn có Trầm gia thông gia với bọn họ đều là cự thương Quan Trung. Thế lực bọn họ dây mơ rễ má chằng chịt, đã tổ chức nên một giang sơn vững như bàn thạch, nếu Tần Lâm muốn khoan thủng một lỗ, thật sự là khó hơn lên trời.
Bạch Sương Hoa vẫn lạnh lùng bàng quan, bất kể Tần Lâm chơi đùa thế nào, giáo chủ Đại nhân vẫn chỉ cười lạnh, thỉnh thoảng nhắc nhở hắn kỳ hạn một năm chỉ còn lại mấy tháng.
- Đến lúc đó không có cơ hội biến chuyển tình thế, ngươi chính là người của bản giáo chủ!
Bạch Sương Hoa nắm chặt quả đấm, nghĩ đến ngày đại kỳ nhật nguyệt long phượng quét qua nửa bức Giang Nam, nàng liền tràn đầy ý chí chiến đấu.
- Nói thật dễ nghe, nàng lại không chịu thị tẩm (ngủ cùng).
Tần Lâm bĩu môi.
Tần Lâm đuổi tất cả người làm nội gián nằm vùng ở Trương gia đi, an bài Cát Phương và Thái Bình làm thị nữ Bạch Sương Hoa. Có giáo chủ Ma giáo nhìn chằm chằm, hai người bọn họ nửa bước khó đi.
Bất quá cứ như vậy hắn trở nên buồn bực, đêm dài tịch mịch cô đơn khó nhịn, có lúc cũng âm thầm nghĩ ngợi: theo như lời lẽ trong thư của Trương Tử Huyên, Trương Tứ Duy an bài trưởng quan ta đến Bồ Châu, tựa hồ là nàng đã ngấm ngầm động tay chân bên trong, bước kế tiếp rốt cuộc là làm gì đây?
Tần Lâm cũng tính toán xem nên đối phó Trương Doãn Linh thế nào, nếu như có thể lật đổ Trương gia lão thái gia, khiến cho hậu viện của Trương Tứ Duy trong triều bốc cháy, cũng đủ cho lão mệt mỏi vô cùng.
Nhưng thế lực Trương gia cực lớn, quan phủ che chở bảo vệ cho nhau, dân chúng chỉ có thể ngậm câm như hến. Huống chi Trương Doãn Linh còn có đứa con trai làm Thủ Phụ Đại Học Sĩ, chuyện này hoàn toàn khác với tình huống bình thường, cho dù tìm được một ít chứng cứ Trương phủ coi thường nhân mạng, chèn ép dân chúng hoành hành bất pháp, đưa ra triều đình cũng không có được tác dụng một đòn quyết định, sợ rằng đánh rắn không thành lại bị rắn cắn!
Có biện pháp gì có thể giáng cho Trương gia một đòn chí mạng đây?
-----------
Du Thất cũng đang hỏi tiểu thư nhà mình câu hỏi như vậy.
Trong một khách sạn không lớn không nhỏ ở Bồ Châu, những ngày gần đây xuất hiện một vị công tử trẻ tuổi anh tuấn, mang theo một lão bộc danh tiếng khí phái rất lớn, một vị Sư Gia sổ sách tinh minh, còn có bốn tên hộ vệ đeo đao hết sức oai phong. Tổ hợp thương đội như vậy lui tới như dệt cửi khắp Bồ Châu thành là cửa ngõ Quan Trung, đây là chuyện hết sức bình thường.
Không cần phải nói, công tử kia chính là thiên kim tướng phủ Trương Tử Huyên giả trang, lão bộc và Sư Gia lại là Du Thất và Doãn Tân Thương.
- Quả nhiên cha nào con nấy, Trương Doãn Linh hành sự như vậy thật sự là làm trò cười cho thiên hạ.
Bên trong thượng phòng Du Thất cười khẩy lắc đầu liên tục, tin tức nghe được khiến cho lão hết sức khinh thường, Trương Doãn Linh bóc lột dân chúng ở Bồ Châu, quả thật là bại hoại trong thương nhân Sơn Tây.
Cho nên mới vừa rồi những lời này của Vương Sùng Cổ nửa là đả kích nửa là chỉ điểm. Vừa khiến cho Tần Lâm nhận ra được thực tế, chớ có tiếp tục đối nghịch với Trương Tứ Duy, lại nhắc nhở hắn chớ nên gặp phải khó khăn đã gục ngã không gượng dậy nổi.
Lại không nghĩ rằng Tần Lâm ôm bụng chạy trốn, Vương Sùng Cổ kinh ngạc vô cùng, vuốt chòm râu bạc hỏi quản gia đang chạy chậm tới:
- Vì sao tên họ Tần kia không từ mà biệt như vậy?
Quản gia thấp thỏm bất an, ngập ngừng nói:
- Họ Tần nói chuyện càn rỡ, tiểu nhân không dám nói...
- Thứ cho ngươi vô tội, hãy nói ta nghe một chút.
Vương Sùng Cổ phất ống tay áo.
- Hắn nói, hắn nói đột nhiên có hơi đau bụng, không biết bị cái gì quấy phá trong bụng, phải về đi nhà xí… Há đâu có lý như vậy, tên này thật sự là quá càn rỡ!
Quản gia dứt lời liền đỏ bừng mặt, tỏ ra căm phẫn thay cho chủ nhân mình.
Tần Lâm rõ ràng là mắng Vương Sùng Cổ nói thối lắm, làm cho hắn đau bụng.
Đám con cháu Vương Sùng Cổ nhất thời tỏ ra căm phẫn, mồm năm miệng mười mắng loạn Tần Lâm, cũng có vài người tuổi trẻ chi phái Vương gia dù ngoài mặt giả bộ tức giận, trong lòng lại âm thầm buồn cười lão thái gia từ trước tới nay vẫn trang nghiêm đạo mạo, lại bị người tới tận cửa mắng như vậy, quả thật là không ngờ được.
Thật sự là không ngờ… Dù rằng Vương Sùng Cổ không nổi giận nhưng cũng không tới mức vân đạm phong khinh hoàn toàn không để ý. Lão khẽ cau đôi mày bạc, biểu lộ vô cùng lúng túng, cuối cùng thở dài thật dài, nói tiếng mệt mỏi liền đi trở về hậu viện.
Đám con cháu còn lại trong sảnh ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, nằm mơ cũng không nghĩ ra có người tới cửa mắng loạn, không những lão thái gia không nghiêm nghị trách móc còn tỏ vẻ như mình có lỗi. Rốt cục tên họ Tần kia có tài đức gì, có thể mắng cựu Binh bộ Thượng Thư, Tổng Đốc Tuyên Đại không có lời gì để nói?!
- Vương Sùng Cổ coi như rất tốt…
Sau khi Tần Lâm từ Vương gia đi ra nói như vậy với Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực đang căm phẫn bất bình.
Vị trọng thần lập nên sự nghiệp lẫy lừng chín trọng trấn này có lẽ còn kém Trương Cư Chính một khoảng không nhỏ, nhưng cũng đã sánh ngang với Phương Phùng Thời, Ngô Đoài, Tằng Tỉnh Ngô, cũng là danh thần đương thời, trụ cột biên đình, bản lãnh năng lực làm quan của lão rất tốt. Nhưng tình thế ép người, Tần Lâm đối nghịch với Trương Tứ Duy coi như đối nghịch với toàn bộ tập đoàn thương nhân Sơn Tây, Vương Sùng Cổ cũng không khỏi dùng lời lẽ nửa là cảnh cáo nửa là nhắc nhở.
Tần Lâm không chút lưu tình phản kích bằng ngôn ngữ nhìn qua càn rỡ, cũng muốn ngầm nhắc nhở Vương Sùng Cổ: phụ tử Trương Doãn Linh, Trương Tứ Duy làm chuyện này, lão không thể nào không biết. Lão cùng một giuộc với bọn họ như vậy, không sợ tương lai di xú hậu thế hay sao?
Đáng tiếc cho dù là Vương Sùng Cổ biết rõ hành động Trương phủ không đúng cũng tuyệt không thể nào đứng về phía Tần Lâm để đối phó tỷ phu cùng cháu ngoại của mình. Mà Tần Lâm cũng không thể nào bởi vì sự nghiệp ngày xưa của Vương Sùng Cổ mà mở một góc lưới tha cho cháu lão. Lập trường hai bên hoàn toàn đối nghịch với nhau, đây là chuyện bất cứ kẻ nào cũng không thể thay đổi được.
Mười mấy ngày kế tiếp, hắn đi bái kiến Tri Châu Bồ Châu, tiếp theo qua cầu phao Bồ Tân Độ Hoàng Hà sang Đồng Châu bờ bên kia, lấy danh nghĩa tế bái Mã Tự Cường để bái phỏng Mã gia. Sau đó lại sang bờ Nam Hoàng Hà viếng thăm một vệ sở Bá Hộ Sở Cẩm Y Vệ trú ở Đồng Quan, thảy đều bị đóng cửa lạnh lùng không tiếp.
Trước kia Tri Châu Bồ Châu, Mã gia Đồng Châu không giao tình nhiều lắm cũng không nói, bên Cẩm Y Vệ lại không được, dù sao Tần Lâm cũng từng làm qua Đô Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ.
Nhưng vị Bá Hộ Đại nhân Đồng Quan kia không hề để lộ mặt mũi, đám quan giáo thủ hạ đều nói y đã đi ra ngoài tập nã đại nghịch gian ác, ngay cả cửa Bá Hộ Sở cũng không để cho Tần Lâm bước vào.
Lần này dù là Lục Viễn Chí, Ngưu Đại Lực cũng đã nhìn ra, trong địa phương Quan Trung này Trương Tứ Duy Trương gia, Mã Tự Cường Mã gia, Vương Sùng Cổ Vương gia, còn có Trầm gia thông gia với bọn họ đều là cự thương Quan Trung. Thế lực bọn họ dây mơ rễ má chằng chịt, đã tổ chức nên một giang sơn vững như bàn thạch, nếu Tần Lâm muốn khoan thủng một lỗ, thật sự là khó hơn lên trời.
Bạch Sương Hoa vẫn lạnh lùng bàng quan, bất kể Tần Lâm chơi đùa thế nào, giáo chủ Đại nhân vẫn chỉ cười lạnh, thỉnh thoảng nhắc nhở hắn kỳ hạn một năm chỉ còn lại mấy tháng.
- Đến lúc đó không có cơ hội biến chuyển tình thế, ngươi chính là người của bản giáo chủ!
Bạch Sương Hoa nắm chặt quả đấm, nghĩ đến ngày đại kỳ nhật nguyệt long phượng quét qua nửa bức Giang Nam, nàng liền tràn đầy ý chí chiến đấu.
- Nói thật dễ nghe, nàng lại không chịu thị tẩm (ngủ cùng).
Tần Lâm bĩu môi.
Tần Lâm đuổi tất cả người làm nội gián nằm vùng ở Trương gia đi, an bài Cát Phương và Thái Bình làm thị nữ Bạch Sương Hoa. Có giáo chủ Ma giáo nhìn chằm chằm, hai người bọn họ nửa bước khó đi.
Bất quá cứ như vậy hắn trở nên buồn bực, đêm dài tịch mịch cô đơn khó nhịn, có lúc cũng âm thầm nghĩ ngợi: theo như lời lẽ trong thư của Trương Tử Huyên, Trương Tứ Duy an bài trưởng quan ta đến Bồ Châu, tựa hồ là nàng đã ngấm ngầm động tay chân bên trong, bước kế tiếp rốt cuộc là làm gì đây?
Tần Lâm cũng tính toán xem nên đối phó Trương Doãn Linh thế nào, nếu như có thể lật đổ Trương gia lão thái gia, khiến cho hậu viện của Trương Tứ Duy trong triều bốc cháy, cũng đủ cho lão mệt mỏi vô cùng.
Nhưng thế lực Trương gia cực lớn, quan phủ che chở bảo vệ cho nhau, dân chúng chỉ có thể ngậm câm như hến. Huống chi Trương Doãn Linh còn có đứa con trai làm Thủ Phụ Đại Học Sĩ, chuyện này hoàn toàn khác với tình huống bình thường, cho dù tìm được một ít chứng cứ Trương phủ coi thường nhân mạng, chèn ép dân chúng hoành hành bất pháp, đưa ra triều đình cũng không có được tác dụng một đòn quyết định, sợ rằng đánh rắn không thành lại bị rắn cắn!
Có biện pháp gì có thể giáng cho Trương gia một đòn chí mạng đây?
-----------
Du Thất cũng đang hỏi tiểu thư nhà mình câu hỏi như vậy.
Trong một khách sạn không lớn không nhỏ ở Bồ Châu, những ngày gần đây xuất hiện một vị công tử trẻ tuổi anh tuấn, mang theo một lão bộc danh tiếng khí phái rất lớn, một vị Sư Gia sổ sách tinh minh, còn có bốn tên hộ vệ đeo đao hết sức oai phong. Tổ hợp thương đội như vậy lui tới như dệt cửi khắp Bồ Châu thành là cửa ngõ Quan Trung, đây là chuyện hết sức bình thường.
Không cần phải nói, công tử kia chính là thiên kim tướng phủ Trương Tử Huyên giả trang, lão bộc và Sư Gia lại là Du Thất và Doãn Tân Thương.
- Quả nhiên cha nào con nấy, Trương Doãn Linh hành sự như vậy thật sự là làm trò cười cho thiên hạ.
Bên trong thượng phòng Du Thất cười khẩy lắc đầu liên tục, tin tức nghe được khiến cho lão hết sức khinh thường, Trương Doãn Linh bóc lột dân chúng ở Bồ Châu, quả thật là bại hoại trong thương nhân Sơn Tây.