Sáng hôm nay y đích thân điểm binh thao diễn ngoài giáo trường, ta nhìn thấy y rất rõ ràng, sau đó mới rời đài chỉ huy trở về nha môn Chỉ Huy Sứ Ty.
- Sắc mặt y có vẻ khó coi, dáng vẻ rất khẩn trương, lúc ấy ta còn nghi ngờ y…
Du Thất dừng lại không nói tiếp, lão nghi ngờ Âu Dương Bằng không dám đối địch với Thiếu Sư phủ, bây giờ xem ra đã là trách lầm y, chẳng qua là lời nói này không thể nói ra trước mặt các quan quân được.
Tần Lâm khẽ nhướng mày, thình lình bật cười ha hả, hắng giọng nói:
- Ta đã biết ai là hung thủ, cũng biết phương pháp hung thủ giết chết Âu Dương Bằng. Tên khốn ấy vốn nên chữa bệnh cứu người nhưng lại phụ lòng tin của Âu Dương tướng quân, dùng tay nghề chữa bệnh của mình để giết người. Hạ Ngang, ngươi còn giả bộ không có chuyện gì sao, ta nói chính là ngươi!
Tào Tứ, Tôn Hữu Đạo cả kinh thất sắc.
Hạ Ngang đang dùng tay trái bôi thuốc trên cánh tay một tên võ sĩ Mông Cổ nghe vậy quay đầu lại, ánh mắt hốt hoảng, cao giọng kêu lên:
- Ngươi, ngươi không nên nói bậy!
Tần Lâm cười lạnh, ánh mắt sắc bén như đao đâm vào mặt y:
- Nói dối cũng chỉ là phí công, bởi vì chỉ có ngươi có thể sử dụng phương pháp này giết chết Âu Dương tướng quân!
Hạ Ngang không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Lâm, chột dạ dời ánh mắt sang nơi khác, Không biết từ lúc nào, Ngưu Đại Lực đã cười lạnh đứng phía sau y.
Ánh mắt kinh nghi bất định của Nghê Trọng Viễn, Thang Khả Thiện cùng các vị quan quân đồng loạt dồn vào mặt Hạ Ngang. Lôi Bạo trợn to hai mắt nhìn Hạ Ngang, lại nhìn Tần Lâm, tiếng hô như sấm:
- Người nào, người nào nói cho ta biết này con bà nó đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Đau răng.
Tần Lâm rất bình tĩnh nói cho y biết:
- Tối hôm qua ăn thịt dê, uống rượu Phần, sáng nay Âu Dương tướng quân đã bị đau răng. Sắc mặt y khác thường cũng không phải là vì khẩn trương, mà là đau răng khó nhịn, lấy tay xoa mặt cũng là vì nguyên nhân này.
Lục Viễn Chí gật đầu một cái:
- Thịt dê nướng cực nhiệt, gia vị cũng là thứ cay lại lấy rượu mạnh làm bạn, ăn vào trong tiết trời nóng nảy thế này rất dễ đưa tới đau răng.
Thật ra thì còn có một điểm Lục Viễn Chí không nghĩ ra, Tần Lâm nghĩ ra lại không nói, tâm trạng khẩn trương cũng gia tăng cơ hội khiến cho đau răng phát tác. Âu Dương Bằng quyết định đối địch với Thiếu Sư phủ, thế lực Thiếu Sư phủ bao lớn chúng ta thừa biết rõ ràng, tâm trạng y không thể nào không khẩn trương cho được. Cộng thêm trong tiệc ăn thịt dê nướng cực nhiệt, nêm gia vị thật cay, lại uống rượu mạnh, phát tác đau răng kịch liệt không có gì là kỳ quái.
Du Thất cũng hiểu ra, ngày hôm qua Âu Dương Bằng vỗ ngực đáp ứng tương trợ, biểu hiện nghĩa bạc vân thiên. Kết quả sáng sớm hôm nay sắc mặt y lại tỏ ra ‘khẩn trương’, nói chuyện với y cũng không thấy trả lời, còn tưởng rằng y thay đổi thất thường, thì ra trách lầm y.
Duy chỉ có Lôi Bạo ngẩn người, lớn tiếng gầm thét:
- Nói bậy, quan quân chúng ta lột da sói ăn thịt sống, Âu Dương tướng quân là hán tử cứng rắn như sắt thép, không phải là loại công tử bột yếu ớt.
- Ôi, chính là suy nghĩ này đã khiến cho Âu Dương tướng quân mất mạng.
Tần Lâm thở dài một tiếng:
- Nếu không, ít nhất y sẽ không chết oan ức như vậy.
Dứt lời Tần Lâm không để ý tới Lôi Bạo đang trợn mắt muốn kêu la tiếp, lại ngồi trở về ghế bành, tay ôm hàm cau mày lẩm bẩm:
- Ôi chao, không tốt... Ngày hôm qua ăn nhiều thịt dê nướng, không thể ngủ ngon, lại bị đau răng phát tác vô cùng khó chịu. Nhưng bản quan thân là chỉ huy Giáng Châu vệ, hán tử cứng cỏi đội trời đạp đất, phải là tấm gương sáng cho toàn quân, há có thể vì chứng đau răng nho nhỏ mà than thở kêu gào?! Ta không phải là tiểu thư yểu điệu trong khuê các, thôi cố gắng chịu đựng vậy, lát nữa sẽ lén đi mời đại phu tới xem…
Mọi người lập tức hiểu rra, Tần Lâm đang đóng giả Âu Dương Bằng.
Ánh mắt Lục Viễn Chí sáng lên, lập tức chắp tay nói:
- Tướng quân, hạ quan coi thần sắc ngài chẳng lẽ đã phát chứng đau răng? Đau răng không phải là bệnh, nhưng đau đớn như muốn lấy mạng người ta, y thuật tổ truyền của hạ quan có thể trị được đôi chút.
Nơi này chỉ có một người có y thuật tổ truyền, Lục Viễn Chí giả bộ người nào không cần nói cũng hiểu, sắc mặt của Hạ Ngang càng tái hơn.
- Vậy thì hay quá, không dối gạt lão đệ, răng ta quả thật vô cùng đau đớn!
Tần Lâm lộ vẻ vui mừng, há miệng ra để cho Lục Viễn Chí kiểm tra
Lục Viễn Chí làm bộ kiểm tra một phen, đang muốn sờ mũi tên, lại thấy Tần Lâm còn mở mắt lớn hơn nhìn mình, y gãi gãi đầu, may là trước đây học ở y quán đã thấy nhiều, tự nhiên nhớ ra, giả vờ lấy trong ngực áo ra thứ gì đó:
- Loại thuốc bột này của hạ quan là do mấy vị thuốc như băng phiến, xạ hương điều hòa mà thành, trị liệu sưng đau vô cùng hiệu quả, sẽ rắc vào trong răng đau của tướng quân. Kính xin tướng quân nhắm hai mắt, tránh cho bột thuốc rơi vào mắt.
Quả nhiên Tần Lâm theo lời nhắm mắt lại, miệng vẫn há to như cũ. Lục Viễn Chí chợt nở một nụ cười hung tợn, tay phải cầm hờ như đang cầm mũi tên, đâm mạnh vào miệng Tần Lâm.
Mọi người cùng hít sâu một hơi khí lạnh, câu đố khó vẫn lẩn quẩn trong lòng đến đây đã được giải rõ ràng. Tại sao Âu Dương Bằng dễ dàng bị đâm, tại sao đến chết vẫn không phát ra tiếng kêu, thì ra hẳn là y bị đánh lén dưới tình huống này!
Không ngờ rằng trong tay cả kẻ trị bệnh cứu người lại cầm mũi tên đoạt mạng.
Lôi Bạo và các vị Kinh Lịch, Trấn Phủ, Thiên Hộ Bá Hộ, thảy đều trợn mắt nhìn Hạ Ngang, nếu như ánh mắt có nhiệt độ, Hạ Ngang đã sớm bị đốt cháy thành than.
Trán Hạ Ngang toát ra mồ hôi lạnh, thân thể không tự chủ được trở nên mềm nhũn, nhìn dáng vẻ chính là chưa đánh đã khai.
- Chậc chậc, nhát đâm này sử dụng lực đạo thật lớn, đâm Âu Dương tướng quân từ miệng xuyên trổ ra sau gáy. Muốn đối phó một vị tướng quân dũng mãnh như vậy, nhất định ngươi sẽ dốc hết toàn lực…
Tần Lâm cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống ánh mắt tránh né của Hạ Ngang:
- Cho nên sau khi chốt được mục tiêu, lại nhớ tới vừa rồi lúc ngươi bôi thuốc cho người ta đã cố ý dùng tay trái, ta càng thêm khẳng định trên cạnh bàn tay phải của ngươi vẫn còn lưu lại dấu vết giết người.
Ngưu Đại Lực dùng thế sét đánh không kịp bưng tai cầm lấy tay phải Hạ Ngang giơ lên, quả nhiên mặt bên ngón trỏ còn mấy dấu răng rất rõ ràng.
Đây là lúc y sát hại Âu Dương Bằng dùng sức quá mạnh, khiến cho tay đụng vào răng người bị hại hình thành dấu vết như vậy.
- Hạ Ngang, ngươi, ngươi điên rồi, Âu Dương tướng quân đối xử với chúng ta thế nào, vì sao ngươi dám hại mạng ngài?
Lôi Bạo thình lình xông tới, vung quyền lên muốn đánh Hạ Ngang, Tần Lâm vội vàng đưa mắt ra hiệu, để cho mấy tên quan giáo huynh đệ ngăn y lại.
Hạ Ngang đã thất hồn lạc phách, nhìn chằm chằm Tôn Hữu Đạo và Tào Tứ.
Tào Tứ gấp vô cùng, Tôn Hữu Đạo hốt hoảng nhưng chỉ có thể kéo dài thời gian rất ngắn, bèn gằn giọng quát:
- Ngàn vạn lần không ngờ được tên họ Hạ này lại sát hại cấp trên, giá họa cho khách nhân thương đội Thiếu Sư phủ chúng ta, há đâu có lý như vậy?!
Ba Đặc Nhĩ An Đạt tôn kính, Tôn mỗ thành khẩn xin lỗi ngươi, về phần Hạ Ngang, hừ, ngươi mưu hại cấp trên bản vệ, tự làm tự chịu, ngay cả vợ con già trẻ trong nhà cũng bị ngươi liên lụy, vì sao phải khổ như vậy?
Toàn thân Hạ Ngang run lên, nhất thời mặt xám như tro tàn.
Trong lời nói Tôn Hữu Đạo còn có ẩn ý, không phải là trách cứ Hạ Ngang, rõ ràng là lấy tánh mạng già trẻ Hạ gia ra uy hiếp.
Không tốt! Tần Lâm nghe câu cuối cùng của Tôn Hữu Đạo, lập tức nhìn về phía Ngưu Đại Lực gọi:
- Mau, giữ tay chân y, bóp miệng y lại!
Ngưu Đại Lực vội vàng động thủ, không ngờ rằng Hạ Ngang còn nhanh hơn y, miệng cắn mạnh một cái, kế đó sắc mặt trở nên xanh đen đáng sợ, đôi mắt mờ đi rất nhanh, chỉ trong thoáng chốc đã chết oan chết uổng.
Chúng quan giáo huynh đệ đều giật mình kinh hãi, có người nhìn sang Bạch Sương Hoa, thủ đoạn bực này...
Giáo chủ Ma giáo cũng khẽ cau mày liễu, thầm nhủ tên Hạ Ngang này nhìn bề ngoài cũng mềm yếu, không ngờ rằng tự sát một cách quả quyết dứt khoát như vậy, cũng chẳng khác nào tử sĩ Thánh giáo.
Ngưu Đại Lực vô cùng xấu hổ, quỳ xuống trước Tần Lâm:
- Tần trưởng quan, thuộc hạ, thuộc hạ kém cỏi bất tài, để cho phạm nhân tự vận mà chết, xin trưởng quan trách phạt.
- Thôi, không trách ngươi!
Tần Lâm khoát tay áo một cái, sắc mặt lại càng nặng nề hơn.
Trước kia cũng lùng bắt qua yếu phạm Bạch Liên giáo, cẩm y quan giáo biết được những người này không muốn sống, lúc tập nã sẽ đề phòng nghiêm ngặt. May là như vậy, trong mười người cũng có bốn năm kẻ tự vận thành công.
Tên Hạ Ngang này lại khác, từ đầu đến cuối vẫn biểu hiện mềm mỏng, Tần Lâm cũng không ngờ rằng y lại quả quyết tự sát như thế, huống chi Ngưu Đại Lực và huynh đệ thân binh.
Cố nhiên Tần Lâm chưa từng ảo tưởng chỉ bằng vào khẩu cung Hạ Ngang là có thể lật đổ được Thiếu Sư phủ, nhưng thấy y nhanh chóng tự sát mà chết, trong lòng cũng cảm thấy hơi cảnh giác. Bỡi vì nghĩ từ một góc độ khác, uy lực của Thiếu Sư phủ có thể làm cho người như Hạ Ngang tự vận không chút do dự, từ đó có thể tưởng tượng được thế lực to lớn, thủ đoạn tàn độc tới mức nào.
Hạ Ngang ngã lăn xuống đất không có hô hấp, thuốc chữa bệnh của tên này cố nhiên rất linh, độc dược chuẩn bị cho chính y cũng rất linh nghiệm.
Lôi Bạo trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải, nhìn lại vết thương bị Bạch Sương Hoa búng sưng trên mu bàn tay mình, nhờ có thuốc của Hạ Ngang đã không còn sưng đau nữa. Kẻ trị thương cho mình đột ngột bỏ mạng, tâm trạng y phức tạp vô cùng.
Tiền nhân hậu quả, tựa hồ trong chỗ u minh sớm có chỉ định, Lôi Bạo tức giận Âu Dương Bằng bị hại, xung động nên tay bị Bạch Sương Hoa búng sưng, chúng quan quân đều biết Hạ Ngang có thuốc có thể trị liệu sưng đau, Lôi Bạo hỏi thuốc trị thương sẽ rất dễ dàng đưa tới chú ý. Không ngờ rằng Hạ Ngang lại khẳng khái lấy ra, cũng từ giờ phút ấy đã dần dần làm bại lộ tội ác của y.
Lôi Bạo phục hồi tinh thần lại, nhìn Tào Tứ và Tôn Hữu Đạo gằn giọng nói:
- Chuyện này không đơn giản như vậy, tại sao Hạ Ngang đột nhiên sát hại tướng quân nhà ta, còn muốn giá họa thương đội người Mông Cổ các ngươi, trong chuyện này nhất định có vấn đề!
Nghê Trọng Viễn, Thang Khả Thiện vội vàng một tả một hữu ôm lấy y:
- Ôi chao, Lôi Chỉ Huy không nên nổi giận, đắc tội với Thiếu Sư phủ không phải chuyện đùa! Hơn nữa Hạ Chỉ Huy sát hại tướng quân, chính y cũng đã tự sát, có liên quan gì với Thiếu Sư phủ chứ?
Tào Tứ và Tôn Hữu Đạo liếc mắt nhìn nhau, hai người lộ vẻ kiêu căng, bây giờ Hạ Ngang đã chết, không còn ai làm gì được bọn họ nữa.
Các quan quân nhìn chằm chằm Tần Lâm đầy hy vọng.
Tần Lâm tỏ ra chán nản phất tay một cái:
- Hạ Ngang bởi vì mưu đồ tấn thăng, lập ra âm mưu sát hại cấp trên bản vệ, sau đó đã sợ tội tự vận. Các ngươi cứ theo lời ta mà báo cho các nha môn ở Sơn Tây.
Chết không có đối chứng, Hạ Ngang đã tự sát đền mạng, vụ án này đến chỗ này không tra được nữa. Ngoài ra cho dù là Hạ Ngang còn sống, chỉ bằng vào lời nói phiến diện của y cũng không thể lật đổ được Trương Doãn Linh. Kể từ khi Uy Đức Pháp Vương đột nhiên hiện thân, Tần Lâm biết kế hoạch Trương Tử Huyên đã thất bại.
Cũng may tìm được hung thủ hành thích, cuối cùng báo một nửa thù cho Âu Dương Bằng, mà bọn Triết Biệt cũng thoát khỏi nguy cơ bị hãm hại.
Ha ha ha, tiếng cười Tào Tứ vô cùng phách lối, vung tay áo, mắt liếc nhìn Triết Biệt:
- Ba Đặc Nhĩ An Đạt, có còn muốn đi cùng chúng ta lên Đại Đồng phía Bắc hay không?
- Thương đội còn có chuyện buôn bán phải làm, nếu như không có chuyện gì khác, chúng ta đi trước một bước. Tần trưởng quan, tái kiến.
Tôn Hữu Đạo cười gian nhìn Tần Lâm chắp tay một cái.
Tần Lâm tỏ vẻ thờ ơ sao cũng được, thần sắc thản nhiên lạnh nhạt.
Du Thất vô cùng oán hận Trương Tứ Duy, vẫn không cam lòng:
- Cô gia, những bao vải của thương đội bọn họ...
Doãn Tân Thương kéo kéo lão, lắc đầu một cái, nếu đối phương đã an bài Hạ Ngang thực hiện âm mưu này, chắc chắn số vũ khí cấm kia không còn trong thương đội.
Ngưu Đại Lực tức không nhịn được, sải bước đi nhanh ra ngoài mở một bao vải ra, bên trong toàn là rơm rạ, mở một bao vải khác, vẫn là rơm rạ, y mở liên tiếp mười mấy bao, thảy toàn là rơm rạ.
- Tên này nổi điên rồi sao?
Đám người làm thương đội chỉ chỉ Ngưu Đại Lực, cười nhạo không ngừng.
Lục Viễn Chí níu lấy cổ áo Tôn Hữu Đạo, giận nói:
- Các ngươi ngàn dặm Bắc thượng, chỉ vì vận chuyển hơn trăm xe rơm rạ ư?
- Đúng vậy, cung ứng cỏ rơm cho quân mã Đại Đồng trấn.
Tôn Hữu Đạo ung dung điềm tĩnh, chờ Lục Viễn Chí buông tay ra còn phủi phủi y phục.
- Tên mập, đừng gây sự!
Tần Lâm không lộ vẻ gì đi ra ngoài, song quyền nắm lại thật chặt: Trương Tứ Duy, Trương Doãn Linh, các ngươi đừng tưởng rằng như vậy là có thể vây khốn lão tử, hãy đợi đấy!
Mấy năm qua Tần Lâm dong ruổi từ Nam chí Bắc, Bắc định Thổ Mặc Đặc bộ, Đông chiêu Ngũ Phong hải thương, trong triều tung hoành ngang dọc, ngay cả chịu đình trượng bị cách chức quan cũng là lấy lui làm tiến, duy chỉ có ở Bồ Châu Trương Tứ Duy đã bố trí giang sơn vững như tường đồng vách sắt, khiến cho Tần Lâm phải húc đầu vào tường.
Hắn sẽ cảm thấy chán nản sa sút, hay là đùng đùng nổi giận… Doãn Tân Thương cố ý quan sát cử động của Tần Lâm.
Mới vừa đi ra Chỉ Huy Sứ Ty Giáng Châu vệ, Tần Lâm liền bật cười ha hả, ôm Triết Biệt vỗ mạnh vào vai y:
- Khá lắm Triết Biệt, lão tử chỉ sợ con rùa đen Trương Doãn Linh kia ném đá giấu tay hãm hại các ngươi, may, may thật!
Triết Biệt cảm kích rơi nước mắt, sở dĩ Tần Lâm đi suốt đêm tới cũng chỉ là vì cứu tánh mạng bọn họ, chỉ hận không thể lật đổ lão thất phu Trương Doãn Linh, trừ chuyện này ra không còn gì hay ho nữa.
Tần Lâm lại than thở:
- Chỉ tiếc cho Âu Dương Bằng! Lục Viễn Chí, nhớ kỹ thay ta, đợi tương lai lão tử khôi phục chức quan như cũ, phải đòi cho y điển tuất thật to, chăm sóc cả gia đình y thật tốt.
Sáng hôm nay y đích thân điểm binh thao diễn ngoài giáo trường, ta nhìn thấy y rất rõ ràng, sau đó mới rời đài chỉ huy trở về nha môn Chỉ Huy Sứ Ty.
- Sắc mặt y có vẻ khó coi, dáng vẻ rất khẩn trương, lúc ấy ta còn nghi ngờ y…
Du Thất dừng lại không nói tiếp, lão nghi ngờ Âu Dương Bằng không dám đối địch với Thiếu Sư phủ, bây giờ xem ra đã là trách lầm y, chẳng qua là lời nói này không thể nói ra trước mặt các quan quân được.
Tần Lâm khẽ nhướng mày, thình lình bật cười ha hả, hắng giọng nói:
- Ta đã biết ai là hung thủ, cũng biết phương pháp hung thủ giết chết Âu Dương Bằng. Tên khốn ấy vốn nên chữa bệnh cứu người nhưng lại phụ lòng tin của Âu Dương tướng quân, dùng tay nghề chữa bệnh của mình để giết người. Hạ Ngang, ngươi còn giả bộ không có chuyện gì sao, ta nói chính là ngươi!
Tào Tứ, Tôn Hữu Đạo cả kinh thất sắc.
Hạ Ngang đang dùng tay trái bôi thuốc trên cánh tay một tên võ sĩ Mông Cổ nghe vậy quay đầu lại, ánh mắt hốt hoảng, cao giọng kêu lên:
- Ngươi, ngươi không nên nói bậy!
Tần Lâm cười lạnh, ánh mắt sắc bén như đao đâm vào mặt y:
- Nói dối cũng chỉ là phí công, bởi vì chỉ có ngươi có thể sử dụng phương pháp này giết chết Âu Dương tướng quân!
Hạ Ngang không dám nhìn thẳng vào mắt Tần Lâm, chột dạ dời ánh mắt sang nơi khác, Không biết từ lúc nào, Ngưu Đại Lực đã cười lạnh đứng phía sau y.
Ánh mắt kinh nghi bất định của Nghê Trọng Viễn, Thang Khả Thiện cùng các vị quan quân đồng loạt dồn vào mặt Hạ Ngang. Lôi Bạo trợn to hai mắt nhìn Hạ Ngang, lại nhìn Tần Lâm, tiếng hô như sấm:
- Người nào, người nào nói cho ta biết này con bà nó đã xảy ra chuyện gì vậy?
- Đau răng.
Tần Lâm rất bình tĩnh nói cho y biết:
- Tối hôm qua ăn thịt dê, uống rượu Phần, sáng nay Âu Dương tướng quân đã bị đau răng. Sắc mặt y khác thường cũng không phải là vì khẩn trương, mà là đau răng khó nhịn, lấy tay xoa mặt cũng là vì nguyên nhân này.
Lục Viễn Chí gật đầu một cái:
- Thịt dê nướng cực nhiệt, gia vị cũng là thứ cay lại lấy rượu mạnh làm bạn, ăn vào trong tiết trời nóng nảy thế này rất dễ đưa tới đau răng.
Thật ra thì còn có một điểm Lục Viễn Chí không nghĩ ra, Tần Lâm nghĩ ra lại không nói, tâm trạng khẩn trương cũng gia tăng cơ hội khiến cho đau răng phát tác. Âu Dương Bằng quyết định đối địch với Thiếu Sư phủ, thế lực Thiếu Sư phủ bao lớn chúng ta thừa biết rõ ràng, tâm trạng y không thể nào không khẩn trương cho được. Cộng thêm trong tiệc ăn thịt dê nướng cực nhiệt, nêm gia vị thật cay, lại uống rượu mạnh, phát tác đau răng kịch liệt không có gì là kỳ quái.
Du Thất cũng hiểu ra, ngày hôm qua Âu Dương Bằng vỗ ngực đáp ứng tương trợ, biểu hiện nghĩa bạc vân thiên. Kết quả sáng sớm hôm nay sắc mặt y lại tỏ ra ‘khẩn trương’, nói chuyện với y cũng không thấy trả lời, còn tưởng rằng y thay đổi thất thường, thì ra trách lầm y.
Duy chỉ có Lôi Bạo ngẩn người, lớn tiếng gầm thét:
- Nói bậy, quan quân chúng ta lột da sói ăn thịt sống, Âu Dương tướng quân là hán tử cứng rắn như sắt thép, không phải là loại công tử bột yếu ớt.
- Ôi, chính là suy nghĩ này đã khiến cho Âu Dương tướng quân mất mạng.
Tần Lâm thở dài một tiếng:
- Nếu không, ít nhất y sẽ không chết oan ức như vậy.
Dứt lời Tần Lâm không để ý tới Lôi Bạo đang trợn mắt muốn kêu la tiếp, lại ngồi trở về ghế bành, tay ôm hàm cau mày lẩm bẩm:
- Ôi chao, không tốt... Ngày hôm qua ăn nhiều thịt dê nướng, không thể ngủ ngon, lại bị đau răng phát tác vô cùng khó chịu. Nhưng bản quan thân là chỉ huy Giáng Châu vệ, hán tử cứng cỏi đội trời đạp đất, phải là tấm gương sáng cho toàn quân, há có thể vì chứng đau răng nho nhỏ mà than thở kêu gào?! Ta không phải là tiểu thư yểu điệu trong khuê các, thôi cố gắng chịu đựng vậy, lát nữa sẽ lén đi mời đại phu tới xem…
Mọi người lập tức hiểu rra, Tần Lâm đang đóng giả Âu Dương Bằng.
Ánh mắt Lục Viễn Chí sáng lên, lập tức chắp tay nói:
- Tướng quân, hạ quan coi thần sắc ngài chẳng lẽ đã phát chứng đau răng? Đau răng không phải là bệnh, nhưng đau đớn như muốn lấy mạng người ta, y thuật tổ truyền của hạ quan có thể trị được đôi chút.
Nơi này chỉ có một người có y thuật tổ truyền, Lục Viễn Chí giả bộ người nào không cần nói cũng hiểu, sắc mặt của Hạ Ngang càng tái hơn.
- Vậy thì hay quá, không dối gạt lão đệ, răng ta quả thật vô cùng đau đớn!
Tần Lâm lộ vẻ vui mừng, há miệng ra để cho Lục Viễn Chí kiểm tra
Lục Viễn Chí làm bộ kiểm tra một phen, đang muốn sờ mũi tên, lại thấy Tần Lâm còn mở mắt lớn hơn nhìn mình, y gãi gãi đầu, may là trước đây học ở y quán đã thấy nhiều, tự nhiên nhớ ra, giả vờ lấy trong ngực áo ra thứ gì đó:
- Loại thuốc bột này của hạ quan là do mấy vị thuốc như băng phiến, xạ hương điều hòa mà thành, trị liệu sưng đau vô cùng hiệu quả, sẽ rắc vào trong răng đau của tướng quân. Kính xin tướng quân nhắm hai mắt, tránh cho bột thuốc rơi vào mắt.
Quả nhiên Tần Lâm theo lời nhắm mắt lại, miệng vẫn há to như cũ. Lục Viễn Chí chợt nở một nụ cười hung tợn, tay phải cầm hờ như đang cầm mũi tên, đâm mạnh vào miệng Tần Lâm.
Mọi người cùng hít sâu một hơi khí lạnh, câu đố khó vẫn lẩn quẩn trong lòng đến đây đã được giải rõ ràng. Tại sao Âu Dương Bằng dễ dàng bị đâm, tại sao đến chết vẫn không phát ra tiếng kêu, thì ra hẳn là y bị đánh lén dưới tình huống này!
Không ngờ rằng trong tay cả kẻ trị bệnh cứu người lại cầm mũi tên đoạt mạng.
Lôi Bạo và các vị Kinh Lịch, Trấn Phủ, Thiên Hộ Bá Hộ, thảy đều trợn mắt nhìn Hạ Ngang, nếu như ánh mắt có nhiệt độ, Hạ Ngang đã sớm bị đốt cháy thành than.
Trán Hạ Ngang toát ra mồ hôi lạnh, thân thể không tự chủ được trở nên mềm nhũn, nhìn dáng vẻ chính là chưa đánh đã khai.
- Chậc chậc, nhát đâm này sử dụng lực đạo thật lớn, đâm Âu Dương tướng quân từ miệng xuyên trổ ra sau gáy. Muốn đối phó một vị tướng quân dũng mãnh như vậy, nhất định ngươi sẽ dốc hết toàn lực…
Tần Lâm cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống ánh mắt tránh né của Hạ Ngang:
- Cho nên sau khi chốt được mục tiêu, lại nhớ tới vừa rồi lúc ngươi bôi thuốc cho người ta đã cố ý dùng tay trái, ta càng thêm khẳng định trên cạnh bàn tay phải của ngươi vẫn còn lưu lại dấu vết giết người.
Ngưu Đại Lực dùng thế sét đánh không kịp bưng tai cầm lấy tay phải Hạ Ngang giơ lên, quả nhiên mặt bên ngón trỏ còn mấy dấu răng rất rõ ràng.
Đây là lúc y sát hại Âu Dương Bằng dùng sức quá mạnh, khiến cho tay đụng vào răng người bị hại hình thành dấu vết như vậy.
- Hạ Ngang, ngươi, ngươi điên rồi, Âu Dương tướng quân đối xử với chúng ta thế nào, vì sao ngươi dám hại mạng ngài?
Lôi Bạo thình lình xông tới, vung quyền lên muốn đánh Hạ Ngang, Tần Lâm vội vàng đưa mắt ra hiệu, để cho mấy tên quan giáo huynh đệ ngăn y lại.
Hạ Ngang đã thất hồn lạc phách, nhìn chằm chằm Tôn Hữu Đạo và Tào Tứ.
Tào Tứ gấp vô cùng, Tôn Hữu Đạo hốt hoảng nhưng chỉ có thể kéo dài thời gian rất ngắn, bèn gằn giọng quát:
- Ngàn vạn lần không ngờ được tên họ Hạ này lại sát hại cấp trên, giá họa cho khách nhân thương đội Thiếu Sư phủ chúng ta, há đâu có lý như vậy?!
Ba Đặc Nhĩ An Đạt tôn kính, Tôn mỗ thành khẩn xin lỗi ngươi, về phần Hạ Ngang, hừ, ngươi mưu hại cấp trên bản vệ, tự làm tự chịu, ngay cả vợ con già trẻ trong nhà cũng bị ngươi liên lụy, vì sao phải khổ như vậy?
Toàn thân Hạ Ngang run lên, nhất thời mặt xám như tro tàn.
Trong lời nói Tôn Hữu Đạo còn có ẩn ý, không phải là trách cứ Hạ Ngang, rõ ràng là lấy tánh mạng già trẻ Hạ gia ra uy hiếp.
Không tốt! Tần Lâm nghe câu cuối cùng của Tôn Hữu Đạo, lập tức nhìn về phía Ngưu Đại Lực gọi:
- Mau, giữ tay chân y, bóp miệng y lại!
Ngưu Đại Lực vội vàng động thủ, không ngờ rằng Hạ Ngang còn nhanh hơn y, miệng cắn mạnh một cái, kế đó sắc mặt trở nên xanh đen đáng sợ, đôi mắt mờ đi rất nhanh, chỉ trong thoáng chốc đã chết oan chết uổng.
Chúng quan giáo huynh đệ đều giật mình kinh hãi, có người nhìn sang Bạch Sương Hoa, thủ đoạn bực này...
Giáo chủ Ma giáo cũng khẽ cau mày liễu, thầm nhủ tên Hạ Ngang này nhìn bề ngoài cũng mềm yếu, không ngờ rằng tự sát một cách quả quyết dứt khoát như vậy, cũng chẳng khác nào tử sĩ Thánh giáo.
Ngưu Đại Lực vô cùng xấu hổ, quỳ xuống trước Tần Lâm:
- Tần trưởng quan, thuộc hạ, thuộc hạ kém cỏi bất tài, để cho phạm nhân tự vận mà chết, xin trưởng quan trách phạt.
- Thôi, không trách ngươi!
Tần Lâm khoát tay áo một cái, sắc mặt lại càng nặng nề hơn.
Trước kia cũng lùng bắt qua yếu phạm Bạch Liên giáo, cẩm y quan giáo biết được những người này không muốn sống, lúc tập nã sẽ đề phòng nghiêm ngặt. May là như vậy, trong mười người cũng có bốn năm kẻ tự vận thành công.
Tên Hạ Ngang này lại khác, từ đầu đến cuối vẫn biểu hiện mềm mỏng, Tần Lâm cũng không ngờ rằng y lại quả quyết tự sát như thế, huống chi Ngưu Đại Lực và huynh đệ thân binh.
Cố nhiên Tần Lâm chưa từng ảo tưởng chỉ bằng vào khẩu cung Hạ Ngang là có thể lật đổ được Thiếu Sư phủ, nhưng thấy y nhanh chóng tự sát mà chết, trong lòng cũng cảm thấy hơi cảnh giác. Bỡi vì nghĩ từ một góc độ khác, uy lực của Thiếu Sư phủ có thể làm cho người như Hạ Ngang tự vận không chút do dự, từ đó có thể tưởng tượng được thế lực to lớn, thủ đoạn tàn độc tới mức nào.
Hạ Ngang ngã lăn xuống đất không có hô hấp, thuốc chữa bệnh của tên này cố nhiên rất linh, độc dược chuẩn bị cho chính y cũng rất linh nghiệm.
Lôi Bạo trong lúc nhất thời không biết làm thế nào cho phải, nhìn lại vết thương bị Bạch Sương Hoa búng sưng trên mu bàn tay mình, nhờ có thuốc của Hạ Ngang đã không còn sưng đau nữa. Kẻ trị thương cho mình đột ngột bỏ mạng, tâm trạng y phức tạp vô cùng.
Tiền nhân hậu quả, tựa hồ trong chỗ u minh sớm có chỉ định, Lôi Bạo tức giận Âu Dương Bằng bị hại, xung động nên tay bị Bạch Sương Hoa búng sưng, chúng quan quân đều biết Hạ Ngang có thuốc có thể trị liệu sưng đau, Lôi Bạo hỏi thuốc trị thương sẽ rất dễ dàng đưa tới chú ý. Không ngờ rằng Hạ Ngang lại khẳng khái lấy ra, cũng từ giờ phút ấy đã dần dần làm bại lộ tội ác của y.
Lôi Bạo phục hồi tinh thần lại, nhìn Tào Tứ và Tôn Hữu Đạo gằn giọng nói:
- Chuyện này không đơn giản như vậy, tại sao Hạ Ngang đột nhiên sát hại tướng quân nhà ta, còn muốn giá họa thương đội người Mông Cổ các ngươi, trong chuyện này nhất định có vấn đề!
Nghê Trọng Viễn, Thang Khả Thiện vội vàng một tả một hữu ôm lấy y:
- Ôi chao, Lôi Chỉ Huy không nên nổi giận, đắc tội với Thiếu Sư phủ không phải chuyện đùa! Hơn nữa Hạ Chỉ Huy sát hại tướng quân, chính y cũng đã tự sát, có liên quan gì với Thiếu Sư phủ chứ?
Tào Tứ và Tôn Hữu Đạo liếc mắt nhìn nhau, hai người lộ vẻ kiêu căng, bây giờ Hạ Ngang đã chết, không còn ai làm gì được bọn họ nữa.
Các quan quân nhìn chằm chằm Tần Lâm đầy hy vọng.
Tần Lâm tỏ ra chán nản phất tay một cái:
- Hạ Ngang bởi vì mưu đồ tấn thăng, lập ra âm mưu sát hại cấp trên bản vệ, sau đó đã sợ tội tự vận. Các ngươi cứ theo lời ta mà báo cho các nha môn ở Sơn Tây.
Chết không có đối chứng, Hạ Ngang đã tự sát đền mạng, vụ án này đến chỗ này không tra được nữa. Ngoài ra cho dù là Hạ Ngang còn sống, chỉ bằng vào lời nói phiến diện của y cũng không thể lật đổ được Trương Doãn Linh. Kể từ khi Uy Đức Pháp Vương đột nhiên hiện thân, Tần Lâm biết kế hoạch Trương Tử Huyên đã thất bại.
Cũng may tìm được hung thủ hành thích, cuối cùng báo một nửa thù cho Âu Dương Bằng, mà bọn Triết Biệt cũng thoát khỏi nguy cơ bị hãm hại.
Ha ha ha, tiếng cười Tào Tứ vô cùng phách lối, vung tay áo, mắt liếc nhìn Triết Biệt:
- Ba Đặc Nhĩ An Đạt, có còn muốn đi cùng chúng ta lên Đại Đồng phía Bắc hay không?
- Thương đội còn có chuyện buôn bán phải làm, nếu như không có chuyện gì khác, chúng ta đi trước một bước. Tần trưởng quan, tái kiến.
Tôn Hữu Đạo cười gian nhìn Tần Lâm chắp tay một cái.
Tần Lâm tỏ vẻ thờ ơ sao cũng được, thần sắc thản nhiên lạnh nhạt.
Du Thất vô cùng oán hận Trương Tứ Duy, vẫn không cam lòng:
- Cô gia, những bao vải của thương đội bọn họ...
Doãn Tân Thương kéo kéo lão, lắc đầu một cái, nếu đối phương đã an bài Hạ Ngang thực hiện âm mưu này, chắc chắn số vũ khí cấm kia không còn trong thương đội.
Ngưu Đại Lực tức không nhịn được, sải bước đi nhanh ra ngoài mở một bao vải ra, bên trong toàn là rơm rạ, mở một bao vải khác, vẫn là rơm rạ, y mở liên tiếp mười mấy bao, thảy toàn là rơm rạ.
- Tên này nổi điên rồi sao?
Đám người làm thương đội chỉ chỉ Ngưu Đại Lực, cười nhạo không ngừng.
Lục Viễn Chí níu lấy cổ áo Tôn Hữu Đạo, giận nói:
- Các ngươi ngàn dặm Bắc thượng, chỉ vì vận chuyển hơn trăm xe rơm rạ ư?
- Đúng vậy, cung ứng cỏ rơm cho quân mã Đại Đồng trấn.
Tôn Hữu Đạo ung dung điềm tĩnh, chờ Lục Viễn Chí buông tay ra còn phủi phủi y phục.
- Tên mập, đừng gây sự!
Tần Lâm không lộ vẻ gì đi ra ngoài, song quyền nắm lại thật chặt: Trương Tứ Duy, Trương Doãn Linh, các ngươi đừng tưởng rằng như vậy là có thể vây khốn lão tử, hãy đợi đấy!
Mấy năm qua Tần Lâm dong ruổi từ Nam chí Bắc, Bắc định Thổ Mặc Đặc bộ, Đông chiêu Ngũ Phong hải thương, trong triều tung hoành ngang dọc, ngay cả chịu đình trượng bị cách chức quan cũng là lấy lui làm tiến, duy chỉ có ở Bồ Châu Trương Tứ Duy đã bố trí giang sơn vững như tường đồng vách sắt, khiến cho Tần Lâm phải húc đầu vào tường.
Hắn sẽ cảm thấy chán nản sa sút, hay là đùng đùng nổi giận… Doãn Tân Thương cố ý quan sát cử động của Tần Lâm.
Mới vừa đi ra Chỉ Huy Sứ Ty Giáng Châu vệ, Tần Lâm liền bật cười ha hả, ôm Triết Biệt vỗ mạnh vào vai y:
- Khá lắm Triết Biệt, lão tử chỉ sợ con rùa đen Trương Doãn Linh kia ném đá giấu tay hãm hại các ngươi, may, may thật!
Triết Biệt cảm kích rơi nước mắt, sở dĩ Tần Lâm đi suốt đêm tới cũng chỉ là vì cứu tánh mạng bọn họ, chỉ hận không thể lật đổ lão thất phu Trương Doãn Linh, trừ chuyện này ra không còn gì hay ho nữa.
Tần Lâm lại than thở:
- Chỉ tiếc cho Âu Dương Bằng! Lục Viễn Chí, nhớ kỹ thay ta, đợi tương lai lão tử khôi phục chức quan như cũ, phải đòi cho y điển tuất thật to, chăm sóc cả gia đình y thật tốt.