Trương Tử Huyên cười khanh khách chờ bên trong viện, nhìn thấy con báo đốm mà Tần Lâm bắn được bèn lệnh cho thị vệ tướng phủ:
- Lột da con báo này, cẩn thận một chút, Tần tướng quân còn có chỗ dùng.
Hiểu phu không ai bằng thê, Tần Lâm cười khan hắc hắc. Lúc trước Từ Tân Di tự tay may một chiếc chiến y da báo cho hắn, lột da con báo này tặng cho Từ Tân Di. Mặc dù nàng săn được báo nhiều không đếm xuể, nhưng báo này do tự tay Tần Lâm bắn, cũng coi là một phen tâm ý.
Trương Tử Huyên cũng không có ý ghen tuông, sắc mặt mịn màng sáng loáng như bạch ngọc hiện lên sắc thái động lòng người, đầu mày cuối mắt lộ nét quyến rũ của thiếu phụ, càng lộ vẻ phong tình vạn chủng. Trong những ngày qua ở Bồ Châu, tinh thần Tần Lâm rất tốt, ban ngày đi ra ngoài săn thú leo núi, buổi tối trở về cố gắng ‘cấy cày’.
Thiên kim tướng phủ thủ hiếu một năm, hai người chính là tiểu biệt thắng tân hôn, quấn quít lấy nhau triền miên như keo như sơn. Tần huynh hùng uy đại chấn, Tử Huyên muội muội cũng chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng, dưới ân mưa móc tự nhiên dung nhan tươi tắn.
Đang khi nói chuyện, Trương Tử Huyên đưa mắt nhìn sang, hai người đã sớm tâm hữu linh tê nhất điểm thông, Tần Lâm lập tức biết có chuyện, bèn đi theo nàng vào phòng.
- Hai phong thư, một phong là của Từ đại tiểu thư, một phong là của Từ lão đầu tử, huynh xem cái nào trước?
Trương Tử Huyên thản nhiên cười một tiếng, lại trêu ghẹo nói:
- Sơ không bằng thân, hay là xem thư của Đại tiểu thư trước đi.
Tần Lâm nhận lấy thư mở ra xem, Từ Tân Di viết rất thẳng thắn, hình ảnh tùy tiện cẩu thả của nàng hiện lên rõ ràng trên giấy: họ Tần kia, rốt cuộc lúc nào mới trở về, thiếp nhớ chàng lắm! Đêm Thu dần lạnh, một mình không ngủ được, nếu như tới Lập Đông chàng vẫn chưa trở lại, đêm đêm thiếp sẽ ôm nha đầu Thanh Đại ngủ, cho chàng phát ghen!
Trương Tử Huyên tựa vào đầu vai Tần Lâm xem thư bật cười lên trước, không cần nói cũng biết phong thư này là giọng điệu của Từ Tân Di, nhưng chắc chắn không thiếu được một phần của Thanh Đại. Hai nữ tử này ngây thơ tới mức đáng yêu…
Tần Lâm mỉm cười không nói, hình ảnh Từ Tân Di trợn to mắt hạnh, Thanh Đại dáng vẻ ngây thơ phảng phất đang ở trước mắt.
Lại mở phong thư thứ hai ra, biểu lộ của Tần Lâm cùng Trương Tử Huyên nhất thời nghiêm túc hơn nhiều, trong thư Từ Văn Trường chỉ viết bốn chữ to như hạt đào: Diện ngộ hành thủ.
Thương nhân mở thương hội được gọi là hành thủ, bốn chữ này thoạt nhìn giống như là muốn gặp gỡ hành thủ bàn chuyện làm ăn gì đó, nhưng thật ra là tiếng lóng, trong tên của Thứ Phụ Thân Các Lão có chữ Hành.
Trương Tử Huyên ngây người hồi lâu, rốt cục thở dài một tiếng:
- Không nghĩ tới cả đời gia phụ đã nhìn lầm hai người, một người âm hiểm ác độc hèn hạ vô sỉ, một lão hồ ly giả làm lão hảo nhân.
Hết thảy không cần nói cũng hiểu, mặc dù trong thơ chỉ có bốn chữ nhưng cũng đã tả rõ thế cục. Nếu Thân Thời Hành chịu gặp Từ Văn Trường, sau đó rốt cục thế nào không nói cũng biết.
- Ta nghĩ Thái Sư cũng không phải là không nhìn rõ hai người kia, ngược lại đã sớm nhìn rất rõ ràng, bất quá lão tự tin rằng mình có thể đùa bỡn những người này trong lòng bàn tay.
Tần Lâm dừng một chút, cười khổ lắc đầu một cái:
- Có lẽ tính toán sai lầm duy nhất của lão là tuổi thọ của mình.
Nói tới chỗ này, Tần Lâm không khỏi bùi ngùi cảm khái. Bất kể phẩm tính Trương Tứ Duy, Thân Thời Hành như thế nào, bàn về năng lực tuyệt đối là nhân tài một đời. Lúc Trương Cư Chính còn sống có thể tùy ý bắt bọn họ phục vụ cho mình, khiến cho bọn họ không thể gây nên chút sóng gió nào, bản lãnh này quả thật hết sức bất phàm, mình phải gọi lão Thái Sơn là sư phụ mới được.
Có thể sai sử hạng người trung thành cảnh cảnh, đứa ngốc cũng có thể làm được, sai sử hạng người có quỷ trong lòng lại là một môn học vấn cao siêu. Tỷ như Uy Đức Pháp Vương trước mắt, cùng với vị Thân Các Lão kinh sư sắp leo lên vị trí Thủ Phụ...
-----------
Tử Cấm thành tường đỏ ngói vàng ở kinh sư, bên trong Dưỡng Tâm điện phía Tây Càn Thanh môn, ba vị phụ thần nội các Trương Tứ Duy, Thân Thời Hành, Dư Hữu Đinh đang chờ đợi Vạn Lịch Hoàng đế. Ngày hôm qua, tấu chương cáo quan đinh ưu của Phượng Bàn tướng công đã dâng tới ngự tiền, lão đề cử Thân Thời Hành nhận chức vụ Thủ Phụ thay mình.
Vào triều Minh, từ sau vụ án Hồ Duy Dong vào năm Hồng Vũ không lập chức Tể Tướng nữa. Chu Nguyên Chương tự cho là quân quyền không còn chức Tể Tướng, từ nay có thể độc chưởng triều cương, lại không biết thực tế không như mình nghĩ. Theo chuyện triều chính gia tăng càng ngày càng nhiều, các bậc đế vương càng ngày càng khó có thể giải quyết hết thảy một mình.
Vì vậy từ năm Vĩnh Lạc lập ra nội các phụ tá chính vụ, trải qua hơn trăm năm chìm nổi thăng trầm, năm Vạn Lịch nội các càng ngày càng hùng mạnh, quyền lực Thủ Phụ rất mạnh, thậm chí vượt lên trên Tể tướng tiền triều, đại thần dưới Tể Tướng không có cách nào chống lại.
Trương Tứ Duy Sắp rời đi vị trí Thủ Phụ, trong thần sắc bi thương toát ra vẻ ung dung, có uy nghi phong phạm của nội các nguyên phụ trọng thần. Bởi vì trong mười hai canh giờ qua, lão đã khẩn trương sắp xếp xong hết thảy, sau khi bàn bạc ổn thỏa với Thân Thời Hành lại triệu kiến rất nhiều đồng đảng, mưu đồ định sách, lựa chọn kế nhiệm, liên lạc bè đảng, tâm phúc nằm vùng… Cho dù rời đi trọng địa kinh kỳ, lão vẫn còn lực ảnh hưởng với triều chính, đợi hai mươi bảy tháng sau Đông Sơn tái khởi.
Thân Thời Hành sắp leo lên vị trí Thủ Phụ, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra dáng vẻ bi thương của lão là giả vờ vì Trương Tứ Duy, trong lòng lại vui mừng khiến cho vẻ phấn khởi hiện ra trên mặt. Lại còn có hơi thắc thỏm bất an, dường như mình leo lên được chức Thủ Phụ là nhờ Trương Tứ Duy đinh ưu, lại lộ ra vẻ có hơi xấu hổ, tóm lại rõ ràng là dáng vẻ của một lão hảo nhân lo được lo mất.
Tam Phụ Dư Hữu Đinh thấy rõ cảnh tượng này, đáy lòng chỉ âm thầm thở dài một tiếng.
Khoa Nhâm Tuất năm Gia Tĩnh Bốn Mươi Mốt, Tam Giáp theo thứ tự là Thân Thời Hành, Vương Tứ Tước, Dư Hữu Đinh, ba người cùng bái làm môn hạ Tể Tướng Viên Vĩ, cho nên Dư Hữu Đinh hiểu lai lịch Thân Thời Hành rất rõ ràng.
Viên Vĩ nhờ vào viết Thanh Từ cho Gia Tĩnh Hoàng đế mà nhập các, mỗi khi có văn tự đặc thù, hoặc Hoàng đế muốn soạn tấu chương cho các chư hầu, hoặc viết văn chương quan trọng của Hàn Lâm viện, vậy cũng phải gọi ba vị môn sinh này đến phủ y cầm bút thảo. Chỉ cần có chỗ nào không vừa ý, đầu tiên là gằn giọng quát tháo, sau đó dùng lời lẽ khắc nghiệt mắng mỏ. Vốn Dư Hữu Đinh cùng quận với Viên Vĩ, một lần Viên Vĩ bất ngờ mắng to: vì sao ngươi lấy tên Hữu Đinh, đúng ra phải gọi là Dư Bạch Đinh (dân đen).
Tính Viên Vĩ vốn cay nghiệt khắc bạc, nhờ môn sinh chấp bút thay mà ngay cả cơm rượu và thức ăn cũng không chuẩn bị, còn khóa cửa không cho phép bọn họ đi ra ngoài.
Đáng thương ba vị Các Thần tương lai từ sớm tới tối đói meo, đến khi viết văn xong về nhà đã đói tới nỗi nổ đom đóm mắt. May là như vậy, Thân Thời Hành, Vương Tứ Tước, Dư Hữu Đinh cũng không dám thốt lên nửa câu oán hận, chỉ có thể răm rắp nghe theo.
Hai mươi năm trôi qua như vậy, trong ba vị Các Thần tương lai năm xưa hiện tại đã có hai làm nội các đại thần. Thân Thời Hành năm xưa trong phủ Viên Vĩ đói bụng đến nỗi mặt vàng người gầy lại sắp lên đỉnh Thủ Phụ, vào giờ phút này Dư Hữu Đinh cũng chỉ có thể cảm khái vạn phần.
Từ năm Gia Tĩnh trở đi, Hạ Ngôn, Nghiêm Tung, Từ Giai, Cao Củng, Trương Chính, tối thiểu cũng toàn là một đời nhân kiệt. Ngay cả vị Trương Tứ Duy sắp đi cũng là một người ẩn nhẫn khắc bạc, lão mưu thâm toán, thật là làm người ta rét lạnh, ai có thể ngờ được Thân Thời Hành cũng có ngày được ngồi lên vị trí Thủ Phụ.
Dư Hữu Đinh không biết, so sánh Thân Thời Hành với chư vị Thủ Phụ danh chấn thiên hạ trước đó, bàn về tài năng quả thật chưa đáng để xách dép cho người ta, nhưng bàn về bản lãnh giả dại qua ải và mặt dày, lại áp đảo chúng tiền bối thật xa: lúc Trương Cư Chính làm Thủ Phụ, lão tận tâm tận lực làm xong chuyện trong phận sự của mình. Lúc Vạn Lịch muốn lật đổ Giang Lăng đảng, lão thân là một phần tử Giang Lăng đảng lại không chống cự chút nào, đợi đến khi Vạn Lịch muốn tịch biên tài sản Giang Lăng Trương gia, lão lại dâng biểu uyển chuyển khuyên giải.
Trong lịch sử nguyên bản, Thân Thời Hành yên ổn làm Thủ Phụ chín năm, thành tích dùng ba chữ diễn tả khái quát chính là không như ý. Năm mươi bảy tuổi trí sĩ, không làm chuyện gì tốt cũng không làm chuyện gì xấu, tám mươi tuổi thọ chung chính tẩm, chiếu tặng Thái Sư, thụy hiệu Văn Định, được tứ ban chôn ở phía Nam Ngô Sơn, cả đời phúc thọ song toàn, có được kết cục tốt, đủ để cho chư vị hiền tài làm Thủ Phụ trước đó phải giận đến giậm chân.
Ba vị nội các phụ thần đứng đầu văn thần ai có tâm tư nấy, ở Dưỡng Tâm điện chờ đợi nửa ngày, Trương Tứ Duy muốn đinh ưu, Thân Thời Hành có hy vọng kế nhiệm, hai vị này không mở miệng. Chỉ có Dư Hữu Đinh phóng khoáng không câu chấp, bèn kéo một tên Dư Hữu Đinh không câu chấp
- Bệ hạ, bệ hạ chỗ ở Trịnh nương nương…
Tiểu thái giám mới vừa dứt lời, tên thái giám bên cạnh lớn tuổi hơn liền hung hăng trợn mắt nhìn y một cái, nhất thời sắc mặt tiểu thái giám này trở nên khó coi, im lặng không dám nói nữa.
Dư Hữu Đinh cười khổ, Vương thị sinh hạ Hoàng trưởng tử mới được phong Cung Phi, sau đó một chút Trịnh thị cũng sinh hạ Hoàng tử lại được phong là Hoàng Quý Phi, chẳng lẽ bệ hạ có lòng phế trưởng lập ấu hay sao!? Chuyện này quá mức vi phạm thể chế quốc gia, bất kể thế nào cũng phải tranh luận với Hoàng thượng một phen…
Không khí trong cung quả thật có vẻ kỳ quái, thái giám cung nữ bước chân vội vã, nói chuyện với nhau thần sắc lén lén lút lút, không khí đè nén vô hình tràn ngập trong Tử Cấm thành.
Nếu như nói Hoàng gia giống như một gốc đại thụ che trời, bọn họ chính là dây leo bò trên đại thụ. Trời sanh theo nhờ kẻ mạnh, ức hiếp người yếu, gặp gió ngả theo chiều, xu viêm phụ thế chính là tính cách của bọn họ.
Nhưng vấn đề hiện tại đặt ở trước mắt bọn họ, rốt cục ai mới là kẻ mạnh đáng để nương theo?!
Triều Đại Minh từ trước đến giờ rất khó biết được lập trường, cố nhiên Trịnh nương nương được sủng ái trong cả lục cung, nhưng Vương Cung Phi sinh ra Hoàng trưởng tử, bởi vì Vương Hoàng hậu không có con. Nhìn dáng vẻ tương lai cũng không có cơ hội, bởi vì Vạn Lịch căn bản không đi tới Khôn Ninh cung chỗ ở của nàng, như vậy Hoàng trưởng tử Chu Thường Lạc nhất định trở thành Thái tử. Mẫu bằng tử quý, tương lai đến ngày Vạn Lịch cỡi rồng về trời, Chu Thường Lạc thừa kế đại thống, địa vị Vương Cung Phi tự nhiên chính là Lý Thái hậu hôm nay.
Thế nhưng chuyện khiến cho người ta không thể lần được đầu mối chính là, Vương thị sinh hạ Hoàng trưởng tử chỉ được phong Cung Phi, Trịnh thị sinh hạ con thứ lại thụ phong Hoàng Quý Phi, chỉ còn cách Hoàng hậu có một bước, ai biết bệ hạ có ý phế trưởng lập ấu hay không!? Thủ đoạn của vị Trịnh nương nương kia vô cùng ghê gớm, nếu như bây giờ chạy đi đút lót xu phụng Vương Cung Phi cùng Hoàng trưởng tử, vạn nhất tương lai thật sự phế trưởng lập ấu, bọn họ biết làm thế nào?!
(Vốn trong lịch sử Trịnh Quý Phi sinh Phúc Vương Chu Thường Tuân vào năm Vạn Lịch mười bốn, bởi vì được Tần Lâm và Trương Thành tương trợ, Trịnh Trinh được sủng ái sớm hơn lịch sử chân chính, cho nên thời gian sống chết cũng trở nên sớm hơn.)
-----------
Tiêu điểm của xoáy nước này, Trịnh Quý Phi được sủng ái khắp lục cung đang ở Ninh Tú cung giăng đèn kết hoa tổ chức ăn mừng rất lớn. Vị Tiểu Thuận Tử bên cạnh Trịnh Trinh đang vênh mặt hất hàm sai khiến:
- Bàng Bảo, Lưu Thành, các ngươi làm việc thế nào vậy, vì sao đèn lồng màu đỏ này lại cũ hơn Vĩnh Hòa cung? Các ngươi xem thường Tiểu Thuận Tử ta, hay là xem thường Trịnh nương nương?
Bàng Bảo, Lưu Thành cũng coi như quản sự thái giám có mặt mũi, nghe câu này lập tức mặt xám như tro tàn, luôn miệng nói không dám, vội vàng giải thích:
- Xin Thuận công công thương tình, tiểu nhân vô cùng cảm kích, làm sao dám coi rẻ Trịnh nương nương. Chỉ vì bên trong Quan Giám hiệu chỉ có tổng cộng tám đôi cung đăng tẩu mã, hai đôi treo ở Hoàng Cực điện, hai cung Thái hậu mỗi cung treo hai đôi, còn lại một đôi ở Khôn Ninh cung, một đôi ở Vĩnh Hòa cung.
Tiểu Thuận Tử hừ lạnh một tiếng:
- Những địa phương từ trước tới nay bệ hạ không tới treo đèn làm gì, treo cho ai xem?!
Bàng Bảo Lưu Thành liếc mắt nhìn nhau, đã hiểu ẩn ý của vị này, thần tiên đánh nhau người phàm chúng ta dính vào gì?!
Trong Ninh Tú cung chợt truyền ra hai tiếng ho khan, tiếp theo là thanh âm thờ ơ của Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân:
- Bảo các ngươi đi lấy, đi lấy ngay một đôi đến đây đi, chuyện nhỏ bực này cần gì náo loạn như vậy?!
Bàng Bảo Lưu Thành lập tức lĩnh mệnh mà đi, Hoàng Cực điện và hai cung Thái hậu tự nhiên không thể chọc, Hoàng hậu cũng không chọc nổi. Vương Cung Phi kể từ khi sinh Hoàng trưởng tử trở nên xui xẻo vô cùng, Hoàng gia nói lấy một đôi, vậy thì tới Vĩnh Hòa cung lấy đi.
Trong cung, Hoàng Quý Phi Trịnh Trinh tựa người trên giường, tay ôm con. Lúc này đang là đầu Thu, tiết trời còn chưa quá lạnh, mùi hương lượn lờ không khí ấm áp, hai gò má nàng đỏ ửng say lòng người, trông quyến rũ vô cùng.
Vạn Lịch thấy tâm thần chấn động, hận không được nâng niu nàng trong lòng bàn tay mình, tha thiết không rời.
Trịnh Trinh giơ tay lên đánh vào đầu y một cái, nũng nịu nói:
- Nhìn thiếp làm gì, chẳng khác nào nhìn Hoàng Kiểm Bà! Nhìn con trai bệ hạ mới phải…
Mắt thấy đầu rồng Hoàng gia bị đánh, bọn cung nữ thái giám cũng không dám nói nửa lời. Khí lượng vị Hoàng gia này không phải là rộng rãi, đổi lại người khác đánh y như vậy sẽ biết tay ngay tức khắc. Thế nhưng Trịnh nương nương mắng y cũng không giận, đánh y cũng không giận.
- Nếu ái phi là Hoàng Kiểm Bà, trên đời đâu còn mỹ nhân nào nữa.
Vạn Lịch chỉ nở một nụ cười, Trịnh Trinh đã đưa mắt ra hiệu, y mới không nói tiếp những lời khó nghe.
Bởi vì chư vị Trưởng Công chúa vẫn còn ở nơi này. Thọ Dương Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Nga đã xuất giá, Hoàng muội Chu Nghiêu Viện và Chu Nghiêu Cơ đang đợi xuất giá, Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh không biết có xuất giá hay không, bốn tỷ muội đều ở đây.
Chu Nghiêu Viện, Chu Nghiêu Cơ tuổi còn nhỏ, mới vừa mới nghe Tiểu Thuận Tử muốn lấy đèn lồng, ca ca lập tức ra lệnh tới Vĩnh Hòa cung lấy, trong lòng không khỏi bất bình thay tẩu tẩu và điệt nhi, không hề lộ vẻ sợ hãi gì cả.
Chu Nghiêu Nga đã xuất giá hai ba năm, hiểu chuyện hơn hai muội tử nhiều lắm, vội vàng nháy mắt bảo các nàng thu liễm lại. Công chúa triều Đại Minh cũng chỉ là vật trang trí, cần gì đắc tội Trịnh Quý Phi. Chọc cho nàng ghi hận, chỉ có chúng ta xui xẻo.
Duy chỉ có Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh không có tâm tư gì, khoảng thời gian này nàng sống giản dị, thường đi theo mẫu thân Lý Thái hậu tụng kinh niệm Phật, hết sức cô đơn tịch mịch. Khó khăn lắm tỷ muội mới tề tụ đầy đủ nơi này thăm Trịnh Quý Phi và hoàng điệt, cho nên hết sức vui vẻ, trên gương mặt thanh tú lộ vẻ vui mừng đã lâu không thấy.
Vạn Lịch ngại có đám muội tử có mặt tại trường, không tiện quá lộ liễu với Trịnh Trinh, bèn chăm chú chơi đùa với hài tử, lòng thương con như vậy từ trước tới nay Hoàng trưởng tử chưa từng được hưởng qua. Đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi, bất quá nhắc tới cũng phải, Hoàng trưởng tử rất giống Vương Cung Phi, mày nhỏ mắt cong hết sức nho nhã, Hoàng thứ tử con Trịnh Trinh béo mập tai to, càng giống như Vạn Lịch mập lùn, vì vậy vị Hoàng đế này mới nhất bên trọng nhất bên khinh.
Vĩnh Ninh hiền lành nhu nhược thật lòng thích tiểu hài tử, những ngày qua tịch mịch vô cùng, hiện tại thấy đứa trẻ này mập mạp khả ái không nhịn được tiến tới, nhỏ giọng hỏi:
- Hoàng huynh, muội, muội có thể ẵm điệt nhi một chút được chăng?
Vạn Lịch quay đầu lại thấy vậy, nụ cười trên mặt nhất thời đọng lại. Muội tử mình còn chưa xuất giá Phò mã đã chết, mặc dù Lương gia kịp thời thoái môn, không phải là quả phụ, nhưng dù sao cũng cảm thấy hơi xui xẻo, nếu để muội muội ôm hài tử mình…
Vĩnh Ninh ngẩn ra, tay đưa ra chuẩn bị ôm hài tử sững lại giữa không trung, nhìn biểu lộ của ca ca đã hiểu, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót. Gương mặt vốn trắng nhợt rất ít huyết sắc của nàng hiện tại càng tái hơn nữa, nước mắt ứa ra ngân ngấn, dáng vẻ uất ức trông hết sức đáng thương, chẳng khác nào một chú nai con vô tội.
Buồn cười thiên tính Vạn Lịch khắc bạc, đối với muội tử mình bất quá cũng chỉ như vậy.
Thọ Dương Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Viện thấy vậy thầm than trong lòng, Vĩnh Ninh là Lý Thái hậu sinh ra, vẫn là thân muội tử một mẹ đồng bào của bệ hạ, bất quá như vậy mà thôi, chúng ta chỉ do tần phi của tiên đế sinh ra, biết nương dựa vào đâu…
Duy chỉ có Trịnh Trinh đang tựa đầu giường cười lạnh một tiếng, từ trước tới nay vẫn xem thường Vạn Lịch thân là cửu ngũ chí tôn, tự tung tự tác đã quen, không thèm để ý ôm con trai đưa cho Vĩnh Ninh:
- Trưởng Công chúa cứ ẵm, nghe nói được người nào ẵm lớn lên đứa bé sẽ giống người ấy. Chỉ mong tương lai bề ngoài nó không giống như phụ hoàng, đầu to mập lùn khó coi chết đi được, thanh tú thông tuệ giống như Trưởng Công chúa mới tốt.
Không thể không nói, hy vọng của Trịnh Trinh lần này nhất định phải thất bại, Phúc Vương đắm chìm trong tửu sắc từ sau khi trưởng thành đến ba mươi sáu tuổi, nếu như lịch sử không phát sinh biến đổi, y sẽ bị Lý Tự Thành công phá Lạc Dương bắt được, quăng vào nồi cùng mấy con hươu sao, nấu thành Phúc Lộc yến.
Giờ phút này mọi người không biết những chuyện này, các vị Công chúa nghe Trịnh Trinh nói Vạn Lịch đầu to mập lùn không tiện tiếp lời nói gì nữa, Vạn Lịch ngậm bồ hòn làm ngọt, cười hì hì không cho lời ấy là hỗn xược.
Vĩnh Ninh nhận lấy đứa trẻ nâng niu nựng nịu, chỉ thấy nó mập mạp đáng yêu, nỗi uất ức vừa rồi đã vơi đi hơn phân nửa, trong lòng không khỏi kỳ quái: tính Trịnh nương nương không tệ, vì sao đám cung nữ thái giám kia rất sợ nàng, có rất nhiều người lén lút nói nàng là gian phi… Còn nhớ ngay cả Tần tỷ phu cũng bảo ta cách xa nàng một chút… Ủa, khi nào thì hắn về kinh, tuy rằng nàng cũng đã gặp Từ tỷ tỷ vài lần, nhưng cũng không tiện mở miệng hỏi ra câu này…
Lúc này chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân rầm rập, Tiểu Thuận Tử xuôi tay đi vào bẩm báo, nói ba vị Các Lão đợi đã lâu bên Dưỡng Tâm điện, mời bệ hạ tiếp kiến.
Vạn Lịch nhướng mày, y tới Ninh Tú cung cũng không phải hoàn toàn không để ý triều chính, mà là còn chưa quyết định chủ ý.
Vốn học tập đế vương thuật từ Trương Cư Chính, Vạn Lịch có chút tiểu thông minh, cũng học được không ít thủ đoạn giá ngự quyền mưu. Sở dĩ y chưa quyết định được là vì Thân Thời Hành, Dư Hữu Đinh trong nội các đều có dây dưa qua lại với Giang Lăng đảng.
Thân Thời Hành làm trợ thủ cho Trương Cư Chính trong thời gian dài, mà Dư Hữu Đinh cũng là trong lúc Trương Cư Chính bệnh nặng tiến cử làm Lễ bộ Thượng Thư kiêm Đại Học Sĩ Văn Uyên các, tham dự cơ vụ, những chuyện này có hơi phạm vào kiêng kỵ Vạn Lịch.
Hơn nữa Thân Thời Hành chỉ giỏi giả bộ hồ đồ mặt dày, bản lãnh thật sự cũng chỉ bình thường. Vạn Lịch đã quen với cách làm Thủ Phụ của Trương Cư Chính, cho nên cũng rất coi thường lão Thân. Câu nói gần vua như gần cọp quả thật không sai, thần tử quá ưu tú, quân vương sẽ có cảm giác kẻ đó có khả năng xâm đoạt hoàng quyền, nhưng nếu thần tử tầm thường sẽ coi thường kẻ đó.
Bản ý Vạn Lịch vừa ý Nghiêm Thanh hơn, nhưng Nghiêm Thanh không phải là xuất thân Hàn Lâm viện cao quý, theo như lệ thường không được nhập các bái Đại Học Sĩ, làm đến Lại bộ Thượng Thư đã là tận cùng.
Vạn Lịch suy đi nghĩ lại do dự không chừng, Trịnh Trinh đã sớm đoán được phần nào, nàng khẽ mỉm cười, cũng không nói thêm gì, chẳng qua là nhận lấy hài nhi từ trong tay Vĩnh Ninh, âm thầm véo một cái vào đùi nó:
- Vĩnh Ninh trả hài nhi cho ta đi, đứa nhỏ này thật khổ sở, mong rằng các muội làm cô cô hãy chăm lo cho nó nhiều hơn. Trong cung có một số người xấu thường hay xu phụng Hoàng trưởng tử là ca ca nó, bên ngoài còn nói cái gì phế trưởng lập ấu, chẳng lẽ một đứa trẻ như vậy lại là cái gai trong mắt người khác hay sao?!
Đứa trẻ chợt khóc oa oa, Vĩnh Ninh không biết làm sao, đôi mắt ẩm ướt mở to hoang mang ngơ ngác.
Vạn Lịch nghe vậy lại thoáng động trong lòng, phế trưởng lập ấu là đại kỵ của nho lâm quan văn, nếu tương lai muốn làm chuyện này, nhất định sẽ rước lấy rất nhiều lời thanh lưu chỉ trích, nói không chừng sẽ tái diễn lại chuyện động trời của hoàng tổ năm xưa. Thân Thời Hành là lão hảo nhân, từ trước đến giờ vẫn nghe theo trẫm răm rắp, để lão làm Thủ Phụ nói không chừng sẽ…
Trương Tử Huyên cười khanh khách chờ bên trong viện, nhìn thấy con báo đốm mà Tần Lâm bắn được bèn lệnh cho thị vệ tướng phủ:
- Lột da con báo này, cẩn thận một chút, Tần tướng quân còn có chỗ dùng.
Hiểu phu không ai bằng thê, Tần Lâm cười khan hắc hắc. Lúc trước Từ Tân Di tự tay may một chiếc chiến y da báo cho hắn, lột da con báo này tặng cho Từ Tân Di. Mặc dù nàng săn được báo nhiều không đếm xuể, nhưng báo này do tự tay Tần Lâm bắn, cũng coi là một phen tâm ý.
Trương Tử Huyên cũng không có ý ghen tuông, sắc mặt mịn màng sáng loáng như bạch ngọc hiện lên sắc thái động lòng người, đầu mày cuối mắt lộ nét quyến rũ của thiếu phụ, càng lộ vẻ phong tình vạn chủng. Trong những ngày qua ở Bồ Châu, tinh thần Tần Lâm rất tốt, ban ngày đi ra ngoài săn thú leo núi, buổi tối trở về cố gắng ‘cấy cày’.
Thiên kim tướng phủ thủ hiếu một năm, hai người chính là tiểu biệt thắng tân hôn, quấn quít lấy nhau triền miên như keo như sơn. Tần huynh hùng uy đại chấn, Tử Huyên muội muội cũng chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng, dưới ân mưa móc tự nhiên dung nhan tươi tắn.
Đang khi nói chuyện, Trương Tử Huyên đưa mắt nhìn sang, hai người đã sớm tâm hữu linh tê nhất điểm thông, Tần Lâm lập tức biết có chuyện, bèn đi theo nàng vào phòng.
- Hai phong thư, một phong là của Từ đại tiểu thư, một phong là của Từ lão đầu tử, huynh xem cái nào trước?
Trương Tử Huyên thản nhiên cười một tiếng, lại trêu ghẹo nói:
- Sơ không bằng thân, hay là xem thư của Đại tiểu thư trước đi.
Tần Lâm nhận lấy thư mở ra xem, Từ Tân Di viết rất thẳng thắn, hình ảnh tùy tiện cẩu thả của nàng hiện lên rõ ràng trên giấy: họ Tần kia, rốt cuộc lúc nào mới trở về, thiếp nhớ chàng lắm! Đêm Thu dần lạnh, một mình không ngủ được, nếu như tới Lập Đông chàng vẫn chưa trở lại, đêm đêm thiếp sẽ ôm nha đầu Thanh Đại ngủ, cho chàng phát ghen!
Trương Tử Huyên tựa vào đầu vai Tần Lâm xem thư bật cười lên trước, không cần nói cũng biết phong thư này là giọng điệu của Từ Tân Di, nhưng chắc chắn không thiếu được một phần của Thanh Đại. Hai nữ tử này ngây thơ tới mức đáng yêu…
Tần Lâm mỉm cười không nói, hình ảnh Từ Tân Di trợn to mắt hạnh, Thanh Đại dáng vẻ ngây thơ phảng phất đang ở trước mắt.
Lại mở phong thư thứ hai ra, biểu lộ của Tần Lâm cùng Trương Tử Huyên nhất thời nghiêm túc hơn nhiều, trong thư Từ Văn Trường chỉ viết bốn chữ to như hạt đào: Diện ngộ hành thủ.
Thương nhân mở thương hội được gọi là hành thủ, bốn chữ này thoạt nhìn giống như là muốn gặp gỡ hành thủ bàn chuyện làm ăn gì đó, nhưng thật ra là tiếng lóng, trong tên của Thứ Phụ Thân Các Lão có chữ Hành.
Trương Tử Huyên ngây người hồi lâu, rốt cục thở dài một tiếng:
- Không nghĩ tới cả đời gia phụ đã nhìn lầm hai người, một người âm hiểm ác độc hèn hạ vô sỉ, một lão hồ ly giả làm lão hảo nhân.
Hết thảy không cần nói cũng hiểu, mặc dù trong thơ chỉ có bốn chữ nhưng cũng đã tả rõ thế cục. Nếu Thân Thời Hành chịu gặp Từ Văn Trường, sau đó rốt cục thế nào không nói cũng biết.
- Ta nghĩ Thái Sư cũng không phải là không nhìn rõ hai người kia, ngược lại đã sớm nhìn rất rõ ràng, bất quá lão tự tin rằng mình có thể đùa bỡn những người này trong lòng bàn tay.
Tần Lâm dừng một chút, cười khổ lắc đầu một cái:
- Có lẽ tính toán sai lầm duy nhất của lão là tuổi thọ của mình.
Nói tới chỗ này, Tần Lâm không khỏi bùi ngùi cảm khái. Bất kể phẩm tính Trương Tứ Duy, Thân Thời Hành như thế nào, bàn về năng lực tuyệt đối là nhân tài một đời. Lúc Trương Cư Chính còn sống có thể tùy ý bắt bọn họ phục vụ cho mình, khiến cho bọn họ không thể gây nên chút sóng gió nào, bản lãnh này quả thật hết sức bất phàm, mình phải gọi lão Thái Sơn là sư phụ mới được.
Có thể sai sử hạng người trung thành cảnh cảnh, đứa ngốc cũng có thể làm được, sai sử hạng người có quỷ trong lòng lại là một môn học vấn cao siêu. Tỷ như Uy Đức Pháp Vương trước mắt, cùng với vị Thân Các Lão kinh sư sắp leo lên vị trí Thủ Phụ...
-----------
Tử Cấm thành tường đỏ ngói vàng ở kinh sư, bên trong Dưỡng Tâm điện phía Tây Càn Thanh môn, ba vị phụ thần nội các Trương Tứ Duy, Thân Thời Hành, Dư Hữu Đinh đang chờ đợi Vạn Lịch Hoàng đế. Ngày hôm qua, tấu chương cáo quan đinh ưu của Phượng Bàn tướng công đã dâng tới ngự tiền, lão đề cử Thân Thời Hành nhận chức vụ Thủ Phụ thay mình.
Vào triều Minh, từ sau vụ án Hồ Duy Dong vào năm Hồng Vũ không lập chức Tể Tướng nữa. Chu Nguyên Chương tự cho là quân quyền không còn chức Tể Tướng, từ nay có thể độc chưởng triều cương, lại không biết thực tế không như mình nghĩ. Theo chuyện triều chính gia tăng càng ngày càng nhiều, các bậc đế vương càng ngày càng khó có thể giải quyết hết thảy một mình.
Vì vậy từ năm Vĩnh Lạc lập ra nội các phụ tá chính vụ, trải qua hơn trăm năm chìm nổi thăng trầm, năm Vạn Lịch nội các càng ngày càng hùng mạnh, quyền lực Thủ Phụ rất mạnh, thậm chí vượt lên trên Tể tướng tiền triều, đại thần dưới Tể Tướng không có cách nào chống lại.
Trương Tứ Duy Sắp rời đi vị trí Thủ Phụ, trong thần sắc bi thương toát ra vẻ ung dung, có uy nghi phong phạm của nội các nguyên phụ trọng thần. Bởi vì trong mười hai canh giờ qua, lão đã khẩn trương sắp xếp xong hết thảy, sau khi bàn bạc ổn thỏa với Thân Thời Hành lại triệu kiến rất nhiều đồng đảng, mưu đồ định sách, lựa chọn kế nhiệm, liên lạc bè đảng, tâm phúc nằm vùng… Cho dù rời đi trọng địa kinh kỳ, lão vẫn còn lực ảnh hưởng với triều chính, đợi hai mươi bảy tháng sau Đông Sơn tái khởi.
Thân Thời Hành sắp leo lên vị trí Thủ Phụ, người sáng suốt cũng có thể nhìn ra dáng vẻ bi thương của lão là giả vờ vì Trương Tứ Duy, trong lòng lại vui mừng khiến cho vẻ phấn khởi hiện ra trên mặt. Lại còn có hơi thắc thỏm bất an, dường như mình leo lên được chức Thủ Phụ là nhờ Trương Tứ Duy đinh ưu, lại lộ ra vẻ có hơi xấu hổ, tóm lại rõ ràng là dáng vẻ của một lão hảo nhân lo được lo mất.
Tam Phụ Dư Hữu Đinh thấy rõ cảnh tượng này, đáy lòng chỉ âm thầm thở dài một tiếng.
Khoa Nhâm Tuất năm Gia Tĩnh Bốn Mươi Mốt, Tam Giáp theo thứ tự là Thân Thời Hành, Vương Tứ Tước, Dư Hữu Đinh, ba người cùng bái làm môn hạ Tể Tướng Viên Vĩ, cho nên Dư Hữu Đinh hiểu lai lịch Thân Thời Hành rất rõ ràng.
Viên Vĩ nhờ vào viết Thanh Từ cho Gia Tĩnh Hoàng đế mà nhập các, mỗi khi có văn tự đặc thù, hoặc Hoàng đế muốn soạn tấu chương cho các chư hầu, hoặc viết văn chương quan trọng của Hàn Lâm viện, vậy cũng phải gọi ba vị môn sinh này đến phủ y cầm bút thảo. Chỉ cần có chỗ nào không vừa ý, đầu tiên là gằn giọng quát tháo, sau đó dùng lời lẽ khắc nghiệt mắng mỏ. Vốn Dư Hữu Đinh cùng quận với Viên Vĩ, một lần Viên Vĩ bất ngờ mắng to: vì sao ngươi lấy tên Hữu Đinh, đúng ra phải gọi là Dư Bạch Đinh (dân đen).
Tính Viên Vĩ vốn cay nghiệt khắc bạc, nhờ môn sinh chấp bút thay mà ngay cả cơm rượu và thức ăn cũng không chuẩn bị, còn khóa cửa không cho phép bọn họ đi ra ngoài.
Đáng thương ba vị Các Thần tương lai từ sớm tới tối đói meo, đến khi viết văn xong về nhà đã đói tới nỗi nổ đom đóm mắt. May là như vậy, Thân Thời Hành, Vương Tứ Tước, Dư Hữu Đinh cũng không dám thốt lên nửa câu oán hận, chỉ có thể răm rắp nghe theo.
Hai mươi năm trôi qua như vậy, trong ba vị Các Thần tương lai năm xưa hiện tại đã có hai làm nội các đại thần. Thân Thời Hành năm xưa trong phủ Viên Vĩ đói bụng đến nỗi mặt vàng người gầy lại sắp lên đỉnh Thủ Phụ, vào giờ phút này Dư Hữu Đinh cũng chỉ có thể cảm khái vạn phần.
Từ năm Gia Tĩnh trở đi, Hạ Ngôn, Nghiêm Tung, Từ Giai, Cao Củng, Trương Chính, tối thiểu cũng toàn là một đời nhân kiệt. Ngay cả vị Trương Tứ Duy sắp đi cũng là một người ẩn nhẫn khắc bạc, lão mưu thâm toán, thật là làm người ta rét lạnh, ai có thể ngờ được Thân Thời Hành cũng có ngày được ngồi lên vị trí Thủ Phụ.
Dư Hữu Đinh không biết, so sánh Thân Thời Hành với chư vị Thủ Phụ danh chấn thiên hạ trước đó, bàn về tài năng quả thật chưa đáng để xách dép cho người ta, nhưng bàn về bản lãnh giả dại qua ải và mặt dày, lại áp đảo chúng tiền bối thật xa: lúc Trương Cư Chính làm Thủ Phụ, lão tận tâm tận lực làm xong chuyện trong phận sự của mình. Lúc Vạn Lịch muốn lật đổ Giang Lăng đảng, lão thân là một phần tử Giang Lăng đảng lại không chống cự chút nào, đợi đến khi Vạn Lịch muốn tịch biên tài sản Giang Lăng Trương gia, lão lại dâng biểu uyển chuyển khuyên giải.
Trong lịch sử nguyên bản, Thân Thời Hành yên ổn làm Thủ Phụ chín năm, thành tích dùng ba chữ diễn tả khái quát chính là không như ý. Năm mươi bảy tuổi trí sĩ, không làm chuyện gì tốt cũng không làm chuyện gì xấu, tám mươi tuổi thọ chung chính tẩm, chiếu tặng Thái Sư, thụy hiệu Văn Định, được tứ ban chôn ở phía Nam Ngô Sơn, cả đời phúc thọ song toàn, có được kết cục tốt, đủ để cho chư vị hiền tài làm Thủ Phụ trước đó phải giận đến giậm chân.
Ba vị nội các phụ thần đứng đầu văn thần ai có tâm tư nấy, ở Dưỡng Tâm điện chờ đợi nửa ngày, Trương Tứ Duy muốn đinh ưu, Thân Thời Hành có hy vọng kế nhiệm, hai vị này không mở miệng. Chỉ có Dư Hữu Đinh phóng khoáng không câu chấp, bèn kéo một tên Dư Hữu Đinh không câu chấp
- Bệ hạ, bệ hạ chỗ ở Trịnh nương nương…
Tiểu thái giám mới vừa dứt lời, tên thái giám bên cạnh lớn tuổi hơn liền hung hăng trợn mắt nhìn y một cái, nhất thời sắc mặt tiểu thái giám này trở nên khó coi, im lặng không dám nói nữa.
Dư Hữu Đinh cười khổ, Vương thị sinh hạ Hoàng trưởng tử mới được phong Cung Phi, sau đó một chút Trịnh thị cũng sinh hạ Hoàng tử lại được phong là Hoàng Quý Phi, chẳng lẽ bệ hạ có lòng phế trưởng lập ấu hay sao!? Chuyện này quá mức vi phạm thể chế quốc gia, bất kể thế nào cũng phải tranh luận với Hoàng thượng một phen…
Không khí trong cung quả thật có vẻ kỳ quái, thái giám cung nữ bước chân vội vã, nói chuyện với nhau thần sắc lén lén lút lút, không khí đè nén vô hình tràn ngập trong Tử Cấm thành.
Nếu như nói Hoàng gia giống như một gốc đại thụ che trời, bọn họ chính là dây leo bò trên đại thụ. Trời sanh theo nhờ kẻ mạnh, ức hiếp người yếu, gặp gió ngả theo chiều, xu viêm phụ thế chính là tính cách của bọn họ.
Nhưng vấn đề hiện tại đặt ở trước mắt bọn họ, rốt cục ai mới là kẻ mạnh đáng để nương theo?!
Triều Đại Minh từ trước đến giờ rất khó biết được lập trường, cố nhiên Trịnh nương nương được sủng ái trong cả lục cung, nhưng Vương Cung Phi sinh ra Hoàng trưởng tử, bởi vì Vương Hoàng hậu không có con. Nhìn dáng vẻ tương lai cũng không có cơ hội, bởi vì Vạn Lịch căn bản không đi tới Khôn Ninh cung chỗ ở của nàng, như vậy Hoàng trưởng tử Chu Thường Lạc nhất định trở thành Thái tử. Mẫu bằng tử quý, tương lai đến ngày Vạn Lịch cỡi rồng về trời, Chu Thường Lạc thừa kế đại thống, địa vị Vương Cung Phi tự nhiên chính là Lý Thái hậu hôm nay.
Thế nhưng chuyện khiến cho người ta không thể lần được đầu mối chính là, Vương thị sinh hạ Hoàng trưởng tử chỉ được phong Cung Phi, Trịnh thị sinh hạ con thứ lại thụ phong Hoàng Quý Phi, chỉ còn cách Hoàng hậu có một bước, ai biết bệ hạ có ý phế trưởng lập ấu hay không!? Thủ đoạn của vị Trịnh nương nương kia vô cùng ghê gớm, nếu như bây giờ chạy đi đút lót xu phụng Vương Cung Phi cùng Hoàng trưởng tử, vạn nhất tương lai thật sự phế trưởng lập ấu, bọn họ biết làm thế nào?!
(Vốn trong lịch sử Trịnh Quý Phi sinh Phúc Vương Chu Thường Tuân vào năm Vạn Lịch mười bốn, bởi vì được Tần Lâm và Trương Thành tương trợ, Trịnh Trinh được sủng ái sớm hơn lịch sử chân chính, cho nên thời gian sống chết cũng trở nên sớm hơn.)
-----------
Tiêu điểm của xoáy nước này, Trịnh Quý Phi được sủng ái khắp lục cung đang ở Ninh Tú cung giăng đèn kết hoa tổ chức ăn mừng rất lớn. Vị Tiểu Thuận Tử bên cạnh Trịnh Trinh đang vênh mặt hất hàm sai khiến:
- Bàng Bảo, Lưu Thành, các ngươi làm việc thế nào vậy, vì sao đèn lồng màu đỏ này lại cũ hơn Vĩnh Hòa cung? Các ngươi xem thường Tiểu Thuận Tử ta, hay là xem thường Trịnh nương nương?
Bàng Bảo, Lưu Thành cũng coi như quản sự thái giám có mặt mũi, nghe câu này lập tức mặt xám như tro tàn, luôn miệng nói không dám, vội vàng giải thích:
- Xin Thuận công công thương tình, tiểu nhân vô cùng cảm kích, làm sao dám coi rẻ Trịnh nương nương. Chỉ vì bên trong Quan Giám hiệu chỉ có tổng cộng tám đôi cung đăng tẩu mã, hai đôi treo ở Hoàng Cực điện, hai cung Thái hậu mỗi cung treo hai đôi, còn lại một đôi ở Khôn Ninh cung, một đôi ở Vĩnh Hòa cung.
Tiểu Thuận Tử hừ lạnh một tiếng:
- Những địa phương từ trước tới nay bệ hạ không tới treo đèn làm gì, treo cho ai xem?!
Bàng Bảo Lưu Thành liếc mắt nhìn nhau, đã hiểu ẩn ý của vị này, thần tiên đánh nhau người phàm chúng ta dính vào gì?!
Trong Ninh Tú cung chợt truyền ra hai tiếng ho khan, tiếp theo là thanh âm thờ ơ của Vạn Lịch Hoàng đế Chu Dực Quân:
- Bảo các ngươi đi lấy, đi lấy ngay một đôi đến đây đi, chuyện nhỏ bực này cần gì náo loạn như vậy?!
Bàng Bảo Lưu Thành lập tức lĩnh mệnh mà đi, Hoàng Cực điện và hai cung Thái hậu tự nhiên không thể chọc, Hoàng hậu cũng không chọc nổi. Vương Cung Phi kể từ khi sinh Hoàng trưởng tử trở nên xui xẻo vô cùng, Hoàng gia nói lấy một đôi, vậy thì tới Vĩnh Hòa cung lấy đi.
Trong cung, Hoàng Quý Phi Trịnh Trinh tựa người trên giường, tay ôm con. Lúc này đang là đầu Thu, tiết trời còn chưa quá lạnh, mùi hương lượn lờ không khí ấm áp, hai gò má nàng đỏ ửng say lòng người, trông quyến rũ vô cùng.
Vạn Lịch thấy tâm thần chấn động, hận không được nâng niu nàng trong lòng bàn tay mình, tha thiết không rời.
Trịnh Trinh giơ tay lên đánh vào đầu y một cái, nũng nịu nói:
- Nhìn thiếp làm gì, chẳng khác nào nhìn Hoàng Kiểm Bà! Nhìn con trai bệ hạ mới phải…
Mắt thấy đầu rồng Hoàng gia bị đánh, bọn cung nữ thái giám cũng không dám nói nửa lời. Khí lượng vị Hoàng gia này không phải là rộng rãi, đổi lại người khác đánh y như vậy sẽ biết tay ngay tức khắc. Thế nhưng Trịnh nương nương mắng y cũng không giận, đánh y cũng không giận.
- Nếu ái phi là Hoàng Kiểm Bà, trên đời đâu còn mỹ nhân nào nữa.
Vạn Lịch chỉ nở một nụ cười, Trịnh Trinh đã đưa mắt ra hiệu, y mới không nói tiếp những lời khó nghe.
Bởi vì chư vị Trưởng Công chúa vẫn còn ở nơi này. Thọ Dương Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Nga đã xuất giá, Hoàng muội Chu Nghiêu Viện và Chu Nghiêu Cơ đang đợi xuất giá, Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh không biết có xuất giá hay không, bốn tỷ muội đều ở đây.
Chu Nghiêu Viện, Chu Nghiêu Cơ tuổi còn nhỏ, mới vừa mới nghe Tiểu Thuận Tử muốn lấy đèn lồng, ca ca lập tức ra lệnh tới Vĩnh Hòa cung lấy, trong lòng không khỏi bất bình thay tẩu tẩu và điệt nhi, không hề lộ vẻ sợ hãi gì cả.
Chu Nghiêu Nga đã xuất giá hai ba năm, hiểu chuyện hơn hai muội tử nhiều lắm, vội vàng nháy mắt bảo các nàng thu liễm lại. Công chúa triều Đại Minh cũng chỉ là vật trang trí, cần gì đắc tội Trịnh Quý Phi. Chọc cho nàng ghi hận, chỉ có chúng ta xui xẻo.
Duy chỉ có Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Anh không có tâm tư gì, khoảng thời gian này nàng sống giản dị, thường đi theo mẫu thân Lý Thái hậu tụng kinh niệm Phật, hết sức cô đơn tịch mịch. Khó khăn lắm tỷ muội mới tề tụ đầy đủ nơi này thăm Trịnh Quý Phi và hoàng điệt, cho nên hết sức vui vẻ, trên gương mặt thanh tú lộ vẻ vui mừng đã lâu không thấy.
Vạn Lịch ngại có đám muội tử có mặt tại trường, không tiện quá lộ liễu với Trịnh Trinh, bèn chăm chú chơi đùa với hài tử, lòng thương con như vậy từ trước tới nay Hoàng trưởng tử chưa từng được hưởng qua. Đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi, bất quá nhắc tới cũng phải, Hoàng trưởng tử rất giống Vương Cung Phi, mày nhỏ mắt cong hết sức nho nhã, Hoàng thứ tử con Trịnh Trinh béo mập tai to, càng giống như Vạn Lịch mập lùn, vì vậy vị Hoàng đế này mới nhất bên trọng nhất bên khinh.
Vĩnh Ninh hiền lành nhu nhược thật lòng thích tiểu hài tử, những ngày qua tịch mịch vô cùng, hiện tại thấy đứa trẻ này mập mạp khả ái không nhịn được tiến tới, nhỏ giọng hỏi:
- Hoàng huynh, muội, muội có thể ẵm điệt nhi một chút được chăng?
Vạn Lịch quay đầu lại thấy vậy, nụ cười trên mặt nhất thời đọng lại. Muội tử mình còn chưa xuất giá Phò mã đã chết, mặc dù Lương gia kịp thời thoái môn, không phải là quả phụ, nhưng dù sao cũng cảm thấy hơi xui xẻo, nếu để muội muội ôm hài tử mình…
Vĩnh Ninh ngẩn ra, tay đưa ra chuẩn bị ôm hài tử sững lại giữa không trung, nhìn biểu lộ của ca ca đã hiểu, chỉ cảm thấy trong lòng đau xót. Gương mặt vốn trắng nhợt rất ít huyết sắc của nàng hiện tại càng tái hơn nữa, nước mắt ứa ra ngân ngấn, dáng vẻ uất ức trông hết sức đáng thương, chẳng khác nào một chú nai con vô tội.
Buồn cười thiên tính Vạn Lịch khắc bạc, đối với muội tử mình bất quá cũng chỉ như vậy.
Thọ Dương Trưởng Công chúa Chu Nghiêu Viện thấy vậy thầm than trong lòng, Vĩnh Ninh là Lý Thái hậu sinh ra, vẫn là thân muội tử một mẹ đồng bào của bệ hạ, bất quá như vậy mà thôi, chúng ta chỉ do tần phi của tiên đế sinh ra, biết nương dựa vào đâu…
Duy chỉ có Trịnh Trinh đang tựa đầu giường cười lạnh một tiếng, từ trước tới nay vẫn xem thường Vạn Lịch thân là cửu ngũ chí tôn, tự tung tự tác đã quen, không thèm để ý ôm con trai đưa cho Vĩnh Ninh:
- Trưởng Công chúa cứ ẵm, nghe nói được người nào ẵm lớn lên đứa bé sẽ giống người ấy. Chỉ mong tương lai bề ngoài nó không giống như phụ hoàng, đầu to mập lùn khó coi chết đi được, thanh tú thông tuệ giống như Trưởng Công chúa mới tốt.
Không thể không nói, hy vọng của Trịnh Trinh lần này nhất định phải thất bại, Phúc Vương đắm chìm trong tửu sắc từ sau khi trưởng thành đến ba mươi sáu tuổi, nếu như lịch sử không phát sinh biến đổi, y sẽ bị Lý Tự Thành công phá Lạc Dương bắt được, quăng vào nồi cùng mấy con hươu sao, nấu thành Phúc Lộc yến.
Giờ phút này mọi người không biết những chuyện này, các vị Công chúa nghe Trịnh Trinh nói Vạn Lịch đầu to mập lùn không tiện tiếp lời nói gì nữa, Vạn Lịch ngậm bồ hòn làm ngọt, cười hì hì không cho lời ấy là hỗn xược.
Vĩnh Ninh nhận lấy đứa trẻ nâng niu nựng nịu, chỉ thấy nó mập mạp đáng yêu, nỗi uất ức vừa rồi đã vơi đi hơn phân nửa, trong lòng không khỏi kỳ quái: tính Trịnh nương nương không tệ, vì sao đám cung nữ thái giám kia rất sợ nàng, có rất nhiều người lén lút nói nàng là gian phi… Còn nhớ ngay cả Tần tỷ phu cũng bảo ta cách xa nàng một chút… Ủa, khi nào thì hắn về kinh, tuy rằng nàng cũng đã gặp Từ tỷ tỷ vài lần, nhưng cũng không tiện mở miệng hỏi ra câu này…
Lúc này chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân rầm rập, Tiểu Thuận Tử xuôi tay đi vào bẩm báo, nói ba vị Các Lão đợi đã lâu bên Dưỡng Tâm điện, mời bệ hạ tiếp kiến.
Vạn Lịch nhướng mày, y tới Ninh Tú cung cũng không phải hoàn toàn không để ý triều chính, mà là còn chưa quyết định chủ ý.
Vốn học tập đế vương thuật từ Trương Cư Chính, Vạn Lịch có chút tiểu thông minh, cũng học được không ít thủ đoạn giá ngự quyền mưu. Sở dĩ y chưa quyết định được là vì Thân Thời Hành, Dư Hữu Đinh trong nội các đều có dây dưa qua lại với Giang Lăng đảng.
Thân Thời Hành làm trợ thủ cho Trương Cư Chính trong thời gian dài, mà Dư Hữu Đinh cũng là trong lúc Trương Cư Chính bệnh nặng tiến cử làm Lễ bộ Thượng Thư kiêm Đại Học Sĩ Văn Uyên các, tham dự cơ vụ, những chuyện này có hơi phạm vào kiêng kỵ Vạn Lịch.
Hơn nữa Thân Thời Hành chỉ giỏi giả bộ hồ đồ mặt dày, bản lãnh thật sự cũng chỉ bình thường. Vạn Lịch đã quen với cách làm Thủ Phụ của Trương Cư Chính, cho nên cũng rất coi thường lão Thân. Câu nói gần vua như gần cọp quả thật không sai, thần tử quá ưu tú, quân vương sẽ có cảm giác kẻ đó có khả năng xâm đoạt hoàng quyền, nhưng nếu thần tử tầm thường sẽ coi thường kẻ đó.
Bản ý Vạn Lịch vừa ý Nghiêm Thanh hơn, nhưng Nghiêm Thanh không phải là xuất thân Hàn Lâm viện cao quý, theo như lệ thường không được nhập các bái Đại Học Sĩ, làm đến Lại bộ Thượng Thư đã là tận cùng.
Vạn Lịch suy đi nghĩ lại do dự không chừng, Trịnh Trinh đã sớm đoán được phần nào, nàng khẽ mỉm cười, cũng không nói thêm gì, chẳng qua là nhận lấy hài nhi từ trong tay Vĩnh Ninh, âm thầm véo một cái vào đùi nó:
- Vĩnh Ninh trả hài nhi cho ta đi, đứa nhỏ này thật khổ sở, mong rằng các muội làm cô cô hãy chăm lo cho nó nhiều hơn. Trong cung có một số người xấu thường hay xu phụng Hoàng trưởng tử là ca ca nó, bên ngoài còn nói cái gì phế trưởng lập ấu, chẳng lẽ một đứa trẻ như vậy lại là cái gai trong mắt người khác hay sao?!
Đứa trẻ chợt khóc oa oa, Vĩnh Ninh không biết làm sao, đôi mắt ẩm ướt mở to hoang mang ngơ ngác.
Vạn Lịch nghe vậy lại thoáng động trong lòng, phế trưởng lập ấu là đại kỵ của nho lâm quan văn, nếu tương lai muốn làm chuyện này, nhất định sẽ rước lấy rất nhiều lời thanh lưu chỉ trích, nói không chừng sẽ tái diễn lại chuyện động trời của hoàng tổ năm xưa. Thân Thời Hành là lão hảo nhân, từ trước đến giờ vẫn nghe theo trẫm răm rắp, để lão làm Thủ Phụ nói không chừng sẽ…